Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Hoài Chân cứng họng. Cứ tưởng nói tiếng Quảng Đông thì chỉ có người ở phố người Hoa mới hiểu, nào ngờ người này ở bên trong cũng âm thầm nghe hết.
“Xin lỗi đã làm phiền giờ nghỉ trưa của anh.” Cô mỉm cười, nhìn đồng hồ bát giác treo ở ngã rẽ đang chỉ một giờ đúng, trong lòng thầm chửi thề, người này không ăn trưa mà đi ngủ luôn?
Tính làm trạch nam hả?
Ceasar nhìn nhìn sang theo ánh mắt cô.
Im lặng suốt một đường.
Đúng lúc này, hình như chiếc xe chở các thí sinh cuộc thi Miss Chinatown vừa dừng bên ngoài phố Clay. Người qua đường vội vã dừng chân, dọc phố hoan hô ầm trời, xem ra là sắp đi qua.
Hoài Chân dẫn anh xuống tầng hai ngồi rồi đưa thực đơn đến.
Gọi đến món thứ ba, Hoài Chân cười hỏi: “Đồ ăn Trung Quốc đều rất nhiều, để tránh lãng phí, tôi đề nghị anh đừng gọi nhiều hơn ba món.”
Ceasar nói, “Tôi có nói với cô chỉ một người ăn hả?”
“Xin lỗi anh.”
Ceasar gần như dựa theo thứ tự cô đề cử, dùng tiếng Anh gọi món một lần
Hoài Chân đành mỉm cười, tiếp tục ghi lại từng món một, bụng nghĩ, đế quốc Mỹ đúng là xa xỉ vô độ, dù nhiệm kỳ của Coolidge đã kết thúc, đại khủng hoảng cũng đã sắp qua được hai năm, nhưng bọn họ vẫn chỉ muốn xài tài nguyên thế nào phung phí ra sao.
Khi đưa khay có đầy Thất Hỉ và đồ ăn nguội đến, chợt có hai người phụ nữ da trắng cũng đến gần lan can ngồi xuống.
Vừa đặt mông xuống, hai người giương mắt nhìn lướt qua dưới lầu.
Một người trong đó nói, “Không biết có đẹp như trong ảnh không. Rất có khả năng, nhìn người thật ai ai cũng như nhau.”
Một người khác bật cười khanh khách, kiêu ngạo nói, “Có đẹp hơn nữa thì phẩm giá cũng không cao quý nổi đâu. Tôi và ông nhà tôi từng đến Viễn Đông rồi. Kyoto, Thượng Hải, Hương Cảng, Sài Gòn… Mấy cô gái trẻ tuổi kia thấy ông nhà tôi là mắt lại lom lom lên, uốn mông đi đến, đúng là đồ ong bướm. Có trời mới biết, năm nay ông ấy đã bốn mươi tuổi rồi! Hèn gì ông ấy cứ thích đến Viễn Đông, nhất định đó là thiên đường của cánh đàn ông bọn họ. Hôm nay đến phố người Hoa, cô không biết đâu, ánh mắt của cô gái người Hoa phục vụ chúng tôi thật sự khiến tôi phải lườm xéo. Ôi chúa ơi, đám con gái người Hoa ăn nói tùy tiện thật sự chưa bao giờ làm tôi thất vọng.”
“Thật hả?” Người kia nghe mà trợn mắt há mồm, “Thế tôi cũng không mong đợi gì vào Miss Chinatown rồi.”
Hoài Chân nghe mà vừa buồn cười vừa tức giận. Cô nghiêng đầu nhìn, thì ra quý bà có thành kiến với người Hoa kia lại chính là vợ của thương nhân buôn dầu hỏa.
Lại gần bàn ăn của Ceasar, phát hiện anh đang quan sát cô.
“Cảm giác thế nào?” Anh hỏi.
Cô biết anh cũng nghe được cuộc đối thoại kia rồi, chỉ miễn cưỡng cười chứ không trả lời.
Một con sâu làm rầu nồi canh, bảo cô phải biện giải thế nào đây?
Ceasar nhìn đĩa thức ăn lần lượt được dọn ra, hỏi cô, “Không nói nữa, những thứ này là gì?”
“Trà lạnh Thất Hỉ.” Cô nhớ lại, “Hỗn hợp nhiều thực vô hại với con người, hơi ngọt, có thể nâng cao tinh thần, giảm nóng trong.”
“Ồ.”
“Sâm Đống Liêu, là thứ rất quý hiếm, vị nhạt, người xưa nói có thể cường thân kiện thể —— nếu mọi bài báo đều nghi ngờ y thuật của thầy thuốc Trung Quốc, anh cũng cho là như vậy, thế thì cứ xem nó là điểm tâm là được rồi. Ít nhất là không nguy hiểm với cơ thể; Thứ này đây, Quảng Đông gọi là ‘dịch dứa’, là đầu sứa chấm tương, có hơi cay. Anh ăn cay được không? Nếu không ăn được thì để tôi đổi nước chấm cho anh.”
“Không cần. Còn cái này?”
“Nộm dưa chuột. Các lát xắt nối nhau chứ không xắt hẳn ra, cần có kỹ năng dùng dao rất tốt, giống dưa chuột muối bán ở siêu thị ấy, nhưng thứ này vẫn còn tươi, có hơi chua ngọt. Gần đây Tây y hay tuyên truyền về vitamin C, tôi cảm thấy không cần đến chợ mua thuốc uống làm gì, ăn nhiều trái cây tươi với rau dưa là tốt rồi.”
Đúng lúc phục vụ nhà ăn đẩy xương sườn chua ngọt và sườn hầm cà rốt đến. Hoài Chân mở nắp ra, lập tức mùi thơm từ chung gốm xông thẳng vào mũi.
Khiến hai người phụ nữ da trắng đang không ngừng quở trách tội trạng của người Hoa ngửi thấy mùi thơm thì cũng quay đầu lại, nhìn đĩa thức ăn đầy ắp trên tay Hoài Chân, lẩm bẩm: “Gì thế nhỉ? Vì sao lúc trưa bồi bàn không giới thiệu với chúng ta?”
Hoài Chân mở miệng, đang định giới thiệu về canh sườn hầm cà rốt khoai tây.
“Đây là ——”
Ceasar ngắt lời cô, “Tôi biết món này.”
Hoài Chân nói, “Từng ăn ở Hương Cảng rồi à?”
“Mấy năm trước khi ở sông Hudson New York, một người bạn từng giới thiệu với tôi. Cậu ta sinh ở Anh Quốc nhưng người nhà lại ở Hương Cảng.”
Người phụ nữ bên cạnh ngồi thẳng người dậy, nghe thế thì giật giật, giơ tay gọi Hoài Chân sang.
Ceasar nhìn cô chằm chằm, “Don’t go.”
Giọng không nặng không nhẹ nhưng đủ để hai người bàn bên nghe thấy.
Hoài Chân vừa ngẩng đầu lên đã đối mặt với ánh mắt của người phụ nữ kia, lúc này tiến thoái lưỡng nan, cô chỉ biết cười gượng.
Người phụ nữ dùng tiếng Anh Texas nói: “Tôi chỉ muốn hỏi một chút thôi.”
Hai giây sau, Ceasar nghiêng đầu lễ phép mỉm cười, khẩu âm Texas không chút vấp váp, “Hôm nay quý cô đây chỉ phục vụ một mình tôi. Có vấn đề gì mời gọi phục vụ của hai người đến mà tự hỏi.”
Hoài Chân nhận ra nguyên âm khoa trương trong phát âm tiếng Anh của anh, cô nín cười đến nội thương.
Người phụ nữ kia khó chịu bĩu môi, nhìn Hoài Chân với ánh mắt nhờ giúp đỡ, cái nhìn ấy như muốn đạt được sự đồng tình “có phải cậu thanh niên này tính khí xấu lại còn không lễ phép không” với Hoài Chân.
Hoài Chân đành dùng tiếng Anh nói: “Nếu có bất mãn gì về phục vụ thì có thể khiếu nại với cô ấy, chủ khách sạn sẽ đổi người khác tốt hơn cho cô —— bởi vì không phải ai cũng làm cô thất vọng như cô ấy.”
Người phụ nữ kia khó hiểu ra mặt, “Giống ai? Thế nào cơ?”
Hoài Chân cười không đáp.
Trong lúc chờ thức ăn lên đủ, hai người phụ nữ kia không ngồi yên được nữa, lấy cớ tìm chồng đứng dậy rời đi.
Nhìn bàn đầy thức ăn cùng thực khách duy nhất, Hoài Chân cười hỏi, “Có cần tôi giới thiệu không? Nếu bạn không đến thì cứ ăn ít đồ nóng trước đã, vì sẽ nhanh nguội đấy.”
Ceasar một tay kéo ghế bên cạnh ra, dùng tay làm dấu mời.
Hoài Chân lắc đầu nói, “Nếu bị ông chủ nhìn thấy thì tôi sẽ bị phạt mất.” Sau đó còn bảo, “Để tôi đi hỏi thăm xem còn phòng nào sạch không.”
Thuốc Huệ đại phu kê cho cô làm khẩu vị của cô gần đây tốt lên khác thường, thường xuyên rất nhanh đói, quả thật bát canh kia làm cô thèm nhỏ dãi. Nói xong, Hoài Chân xoa chiếc bụng rỗng nhanh chóng rời đi.
Cô nhanh chóng tìm được ông chủ khách sạn, hỏi ông ta có dư phòng trống không, cũng nói rõ nguyên nhân Ceasar muốn đổi phòng.
Nghe thấy chuyện Trần Bối Đế tự tiện làm chủ, cứ quanh quẩn trước phòng của khách thì ông chủ vô cùng tức giận, lúc này quyết định điều cô ta đến đại sảnh vắng người; lại để Hoài Chân đi hỏi Ceasar xem có muốn ở gian phòng ông chủ giữ lại cho mình không, rồi lát nữa ông sẽ đích thân đến xin lỗi anh.
Lúc từ đại sảnh quay về lầu hai, các cô gái dự thi Miss Chinatown đã đến.
Đám đông đi theo ký giả “Nhật báo Trung tây” mà vào, chen chúc ở lối vào đông nghịt. Trong đám đông, Hoài Chân chẳng thấy được gì, chỉ có thể ỷ vào vóc dáng bé nhỏ để chen nhanh qua dòng người.
Cuối cùng cũng sờ được tay vịn cầu thang, cô đứng trên bậc thang thở phào một hơi.
Sau lưng liên tục vang lên tiếng vỗ tay, Hoài Chân ngoái đầu lại, từ xa trông thấy đường nét ưu nhã của các cô gái tóc tai chỉnh tề bối cao sau gáy, bên ngoài sườn xám, bọn họ hoặc khoác áo cộc tay lông chồn trắng hoặc lông xám chuột thêu hoa, hoặc là áo khoác nỉ, người nào người nấy đều mỉm cười nhã nhặn.
Đứng nhìn một lúc, mắt thấy đám đông lại chen lên lầu hai, cô vội vã bước lên mấy bậc thang. Ngẩng đầu nhìn lên, Ceasar ngồi trong góc phòng ăn, xa xa nhìn sang.
Anh nhìn thẳng cô chẳng hề chớp mắt.
Vẻ mặt ấy… có vẻ như cảm thấy cô chướng mắt.
Cô cúi đầu, nhìn bộ sườn xám màu xanh trên người mặc như áo đầm, nghĩ bụng, không ghét mới là lạ.
Rồi cô tay kéo vạt áo sườn xám cho mình trông gọn gàng.
Ceasar nhìn cô chạy nhanh đến.
Lúc này mấy chữ chê bai trong mắt đã viết rõ lên mặt.
Ăn nhiều cũng không tăng được lạng thịt nào, tôi có cách gì đây?
Hoài Chân phớt lờ ánh mắt của anh, toan dùng tiếng Anh giải thích: “Đây là…” Nghĩ ngợi một lúc lâu cũng không nhớ ra được từ sườn xám trong tiếng Anh là gì.
“Cheongsam.”
Cô gật đầu, lại nhìn xuống đại sảnh dưới lầu, “Rất tôn vóc dáng, đậm vị trưởng thành của phái nữ Trung Hoa.”
Trong đại sảnh, ngoài những bóng hồng của các cô gái thi Miss Chinatown ra, thì còn có hai cô gái xinh đẹp khác cũng rất bắt mắt:
Diệp Thùy Hồng ngồi cạnh tủ kính phòng ăn, tay cầm thìa súp đưa lên đôi môi đỏ mọng, thấp giọng rỉ tai với bạn; chiếc sườn xám không tay thêu vàng vừa hay tôn lên đường cong cơ thể, cánh tay nhẵn nhụi thon dài chống trên bàn ăn, để lộ một vẻ đẹp yếu ớt.
Sườn xám bình thường không lạ gì, nhưng hai chiếc cúc áo hồng ngọc ở cổ lại thêm nét vẽ rồng điểm mắt.
Một người khác, chẳng biết bước ra từ phòng khách tầng ba lúc nào. Tuy bị phạt đến mỏi mệt, song cũng biết ngã xuống từ đâu thì bò dậy từ đó ——
Thân hình bé nhỏ, bước chân dao động tiến về phía trước, ngay khi cô ta xuất hiện là lập tức trở thành một tiêu điểm khác,
Trọng điểm là cái thần thái vui vẻ điềm tĩnh kia quá rõ ràng, xem chừng rất hưởng thụ việc trở thành tiêu điểm của mọi người.
Nhất là đối với cánh mày râu ôm hoài bão “đi săn” mà đến phố người Hoa này.
“Xin lỗi đã làm phiền giờ nghỉ trưa của anh.” Cô mỉm cười, nhìn đồng hồ bát giác treo ở ngã rẽ đang chỉ một giờ đúng, trong lòng thầm chửi thề, người này không ăn trưa mà đi ngủ luôn?
Tính làm trạch nam hả?
Ceasar nhìn nhìn sang theo ánh mắt cô.
Im lặng suốt một đường.
Đúng lúc này, hình như chiếc xe chở các thí sinh cuộc thi Miss Chinatown vừa dừng bên ngoài phố Clay. Người qua đường vội vã dừng chân, dọc phố hoan hô ầm trời, xem ra là sắp đi qua.
Hoài Chân dẫn anh xuống tầng hai ngồi rồi đưa thực đơn đến.
Gọi đến món thứ ba, Hoài Chân cười hỏi: “Đồ ăn Trung Quốc đều rất nhiều, để tránh lãng phí, tôi đề nghị anh đừng gọi nhiều hơn ba món.”
Ceasar nói, “Tôi có nói với cô chỉ một người ăn hả?”
“Xin lỗi anh.”
Ceasar gần như dựa theo thứ tự cô đề cử, dùng tiếng Anh gọi món một lần
Hoài Chân đành mỉm cười, tiếp tục ghi lại từng món một, bụng nghĩ, đế quốc Mỹ đúng là xa xỉ vô độ, dù nhiệm kỳ của Coolidge đã kết thúc, đại khủng hoảng cũng đã sắp qua được hai năm, nhưng bọn họ vẫn chỉ muốn xài tài nguyên thế nào phung phí ra sao.
Khi đưa khay có đầy Thất Hỉ và đồ ăn nguội đến, chợt có hai người phụ nữ da trắng cũng đến gần lan can ngồi xuống.
Vừa đặt mông xuống, hai người giương mắt nhìn lướt qua dưới lầu.
Một người trong đó nói, “Không biết có đẹp như trong ảnh không. Rất có khả năng, nhìn người thật ai ai cũng như nhau.”
Một người khác bật cười khanh khách, kiêu ngạo nói, “Có đẹp hơn nữa thì phẩm giá cũng không cao quý nổi đâu. Tôi và ông nhà tôi từng đến Viễn Đông rồi. Kyoto, Thượng Hải, Hương Cảng, Sài Gòn… Mấy cô gái trẻ tuổi kia thấy ông nhà tôi là mắt lại lom lom lên, uốn mông đi đến, đúng là đồ ong bướm. Có trời mới biết, năm nay ông ấy đã bốn mươi tuổi rồi! Hèn gì ông ấy cứ thích đến Viễn Đông, nhất định đó là thiên đường của cánh đàn ông bọn họ. Hôm nay đến phố người Hoa, cô không biết đâu, ánh mắt của cô gái người Hoa phục vụ chúng tôi thật sự khiến tôi phải lườm xéo. Ôi chúa ơi, đám con gái người Hoa ăn nói tùy tiện thật sự chưa bao giờ làm tôi thất vọng.”
“Thật hả?” Người kia nghe mà trợn mắt há mồm, “Thế tôi cũng không mong đợi gì vào Miss Chinatown rồi.”
Hoài Chân nghe mà vừa buồn cười vừa tức giận. Cô nghiêng đầu nhìn, thì ra quý bà có thành kiến với người Hoa kia lại chính là vợ của thương nhân buôn dầu hỏa.
Lại gần bàn ăn của Ceasar, phát hiện anh đang quan sát cô.
“Cảm giác thế nào?” Anh hỏi.
Cô biết anh cũng nghe được cuộc đối thoại kia rồi, chỉ miễn cưỡng cười chứ không trả lời.
Một con sâu làm rầu nồi canh, bảo cô phải biện giải thế nào đây?
Ceasar nhìn đĩa thức ăn lần lượt được dọn ra, hỏi cô, “Không nói nữa, những thứ này là gì?”
“Trà lạnh Thất Hỉ.” Cô nhớ lại, “Hỗn hợp nhiều thực vô hại với con người, hơi ngọt, có thể nâng cao tinh thần, giảm nóng trong.”
“Ồ.”
“Sâm Đống Liêu, là thứ rất quý hiếm, vị nhạt, người xưa nói có thể cường thân kiện thể —— nếu mọi bài báo đều nghi ngờ y thuật của thầy thuốc Trung Quốc, anh cũng cho là như vậy, thế thì cứ xem nó là điểm tâm là được rồi. Ít nhất là không nguy hiểm với cơ thể; Thứ này đây, Quảng Đông gọi là ‘dịch dứa’, là đầu sứa chấm tương, có hơi cay. Anh ăn cay được không? Nếu không ăn được thì để tôi đổi nước chấm cho anh.”
“Không cần. Còn cái này?”
“Nộm dưa chuột. Các lát xắt nối nhau chứ không xắt hẳn ra, cần có kỹ năng dùng dao rất tốt, giống dưa chuột muối bán ở siêu thị ấy, nhưng thứ này vẫn còn tươi, có hơi chua ngọt. Gần đây Tây y hay tuyên truyền về vitamin C, tôi cảm thấy không cần đến chợ mua thuốc uống làm gì, ăn nhiều trái cây tươi với rau dưa là tốt rồi.”
Đúng lúc phục vụ nhà ăn đẩy xương sườn chua ngọt và sườn hầm cà rốt đến. Hoài Chân mở nắp ra, lập tức mùi thơm từ chung gốm xông thẳng vào mũi.
Khiến hai người phụ nữ da trắng đang không ngừng quở trách tội trạng của người Hoa ngửi thấy mùi thơm thì cũng quay đầu lại, nhìn đĩa thức ăn đầy ắp trên tay Hoài Chân, lẩm bẩm: “Gì thế nhỉ? Vì sao lúc trưa bồi bàn không giới thiệu với chúng ta?”
Hoài Chân mở miệng, đang định giới thiệu về canh sườn hầm cà rốt khoai tây.
“Đây là ——”
Ceasar ngắt lời cô, “Tôi biết món này.”
Hoài Chân nói, “Từng ăn ở Hương Cảng rồi à?”
“Mấy năm trước khi ở sông Hudson New York, một người bạn từng giới thiệu với tôi. Cậu ta sinh ở Anh Quốc nhưng người nhà lại ở Hương Cảng.”
Người phụ nữ bên cạnh ngồi thẳng người dậy, nghe thế thì giật giật, giơ tay gọi Hoài Chân sang.
Ceasar nhìn cô chằm chằm, “Don’t go.”
Giọng không nặng không nhẹ nhưng đủ để hai người bàn bên nghe thấy.
Hoài Chân vừa ngẩng đầu lên đã đối mặt với ánh mắt của người phụ nữ kia, lúc này tiến thoái lưỡng nan, cô chỉ biết cười gượng.
Người phụ nữ dùng tiếng Anh Texas nói: “Tôi chỉ muốn hỏi một chút thôi.”
Hai giây sau, Ceasar nghiêng đầu lễ phép mỉm cười, khẩu âm Texas không chút vấp váp, “Hôm nay quý cô đây chỉ phục vụ một mình tôi. Có vấn đề gì mời gọi phục vụ của hai người đến mà tự hỏi.”
Hoài Chân nhận ra nguyên âm khoa trương trong phát âm tiếng Anh của anh, cô nín cười đến nội thương.
Người phụ nữ kia khó chịu bĩu môi, nhìn Hoài Chân với ánh mắt nhờ giúp đỡ, cái nhìn ấy như muốn đạt được sự đồng tình “có phải cậu thanh niên này tính khí xấu lại còn không lễ phép không” với Hoài Chân.
Hoài Chân đành dùng tiếng Anh nói: “Nếu có bất mãn gì về phục vụ thì có thể khiếu nại với cô ấy, chủ khách sạn sẽ đổi người khác tốt hơn cho cô —— bởi vì không phải ai cũng làm cô thất vọng như cô ấy.”
Người phụ nữ kia khó hiểu ra mặt, “Giống ai? Thế nào cơ?”
Hoài Chân cười không đáp.
Trong lúc chờ thức ăn lên đủ, hai người phụ nữ kia không ngồi yên được nữa, lấy cớ tìm chồng đứng dậy rời đi.
Nhìn bàn đầy thức ăn cùng thực khách duy nhất, Hoài Chân cười hỏi, “Có cần tôi giới thiệu không? Nếu bạn không đến thì cứ ăn ít đồ nóng trước đã, vì sẽ nhanh nguội đấy.”
Ceasar một tay kéo ghế bên cạnh ra, dùng tay làm dấu mời.
Hoài Chân lắc đầu nói, “Nếu bị ông chủ nhìn thấy thì tôi sẽ bị phạt mất.” Sau đó còn bảo, “Để tôi đi hỏi thăm xem còn phòng nào sạch không.”
Thuốc Huệ đại phu kê cho cô làm khẩu vị của cô gần đây tốt lên khác thường, thường xuyên rất nhanh đói, quả thật bát canh kia làm cô thèm nhỏ dãi. Nói xong, Hoài Chân xoa chiếc bụng rỗng nhanh chóng rời đi.
Cô nhanh chóng tìm được ông chủ khách sạn, hỏi ông ta có dư phòng trống không, cũng nói rõ nguyên nhân Ceasar muốn đổi phòng.
Nghe thấy chuyện Trần Bối Đế tự tiện làm chủ, cứ quanh quẩn trước phòng của khách thì ông chủ vô cùng tức giận, lúc này quyết định điều cô ta đến đại sảnh vắng người; lại để Hoài Chân đi hỏi Ceasar xem có muốn ở gian phòng ông chủ giữ lại cho mình không, rồi lát nữa ông sẽ đích thân đến xin lỗi anh.
Lúc từ đại sảnh quay về lầu hai, các cô gái dự thi Miss Chinatown đã đến.
Đám đông đi theo ký giả “Nhật báo Trung tây” mà vào, chen chúc ở lối vào đông nghịt. Trong đám đông, Hoài Chân chẳng thấy được gì, chỉ có thể ỷ vào vóc dáng bé nhỏ để chen nhanh qua dòng người.
Cuối cùng cũng sờ được tay vịn cầu thang, cô đứng trên bậc thang thở phào một hơi.
Sau lưng liên tục vang lên tiếng vỗ tay, Hoài Chân ngoái đầu lại, từ xa trông thấy đường nét ưu nhã của các cô gái tóc tai chỉnh tề bối cao sau gáy, bên ngoài sườn xám, bọn họ hoặc khoác áo cộc tay lông chồn trắng hoặc lông xám chuột thêu hoa, hoặc là áo khoác nỉ, người nào người nấy đều mỉm cười nhã nhặn.
Đứng nhìn một lúc, mắt thấy đám đông lại chen lên lầu hai, cô vội vã bước lên mấy bậc thang. Ngẩng đầu nhìn lên, Ceasar ngồi trong góc phòng ăn, xa xa nhìn sang.
Anh nhìn thẳng cô chẳng hề chớp mắt.
Vẻ mặt ấy… có vẻ như cảm thấy cô chướng mắt.
Cô cúi đầu, nhìn bộ sườn xám màu xanh trên người mặc như áo đầm, nghĩ bụng, không ghét mới là lạ.
Rồi cô tay kéo vạt áo sườn xám cho mình trông gọn gàng.
Ceasar nhìn cô chạy nhanh đến.
Lúc này mấy chữ chê bai trong mắt đã viết rõ lên mặt.
Ăn nhiều cũng không tăng được lạng thịt nào, tôi có cách gì đây?
Hoài Chân phớt lờ ánh mắt của anh, toan dùng tiếng Anh giải thích: “Đây là…” Nghĩ ngợi một lúc lâu cũng không nhớ ra được từ sườn xám trong tiếng Anh là gì.
“Cheongsam.”
Cô gật đầu, lại nhìn xuống đại sảnh dưới lầu, “Rất tôn vóc dáng, đậm vị trưởng thành của phái nữ Trung Hoa.”
Trong đại sảnh, ngoài những bóng hồng của các cô gái thi Miss Chinatown ra, thì còn có hai cô gái xinh đẹp khác cũng rất bắt mắt:
Diệp Thùy Hồng ngồi cạnh tủ kính phòng ăn, tay cầm thìa súp đưa lên đôi môi đỏ mọng, thấp giọng rỉ tai với bạn; chiếc sườn xám không tay thêu vàng vừa hay tôn lên đường cong cơ thể, cánh tay nhẵn nhụi thon dài chống trên bàn ăn, để lộ một vẻ đẹp yếu ớt.
Sườn xám bình thường không lạ gì, nhưng hai chiếc cúc áo hồng ngọc ở cổ lại thêm nét vẽ rồng điểm mắt.
Một người khác, chẳng biết bước ra từ phòng khách tầng ba lúc nào. Tuy bị phạt đến mỏi mệt, song cũng biết ngã xuống từ đâu thì bò dậy từ đó ——
Thân hình bé nhỏ, bước chân dao động tiến về phía trước, ngay khi cô ta xuất hiện là lập tức trở thành một tiêu điểm khác,
Trọng điểm là cái thần thái vui vẻ điềm tĩnh kia quá rõ ràng, xem chừng rất hưởng thụ việc trở thành tiêu điểm của mọi người.
Nhất là đối với cánh mày râu ôm hoài bão “đi săn” mà đến phố người Hoa này.
Bình luận facebook