Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64: Đại gia đình (h nhẹ)
Hiện tại Đinh Trình Hâm đã nhớ ra mọi chuyện, cũng chẳng rời xa Mã Gia Kỳ.
Anh gọi cậu mãi nhưng cậu không trả lời, anh liền đến ôm cậu từ phía sau
- Em làm sao thế? //Mã Gia Kỳ//
Cậu dựa vào lòng ngực anh cảm nhận hơi ấm từ anh.
- Gia Kỳ, anh thử nghĩ xem Tương lai chúng ta sẽ hạnh phúc chứ //Đinh Trình Hâm//
- A Trình, đơn nhiên sau này sẽ hạnh phúc vì chúng ta là một Đại Gia Đình mà //Mã Gia Kỳ//
- Sau này em muốn sống một cuộc sống bình yên//Đinh Trình Hâm//
- Em còn muốn gì nữa sau này anh sẽ cùng em thực hiện //Mã Gia Kỳ//
- Một cuộc sống ở vùng quê, một căn nhà gần biển, cùng người mình yêu hằng ngày đi đánh bắt cá, cùng nhau nấu cơm...//Đinh Trình Hâm//
- Còn anh thì muốn thêm một đứa nữa //Mã Gia Kỳ//
Anh đè cậu xuống
- Mã Gia Kỳ đáng ghét tránh ra //Đinh Trình Hâm//
Anh cúi xuống hôn lên môi cậu, bàn tay của anh lần mò trong áo cậu. Cảm nhận hơi nóng từ bàn tay của anh, cậu khẽ "ư" lên. Anh nhanh tay cởi quần áo cậu ra, quan sát một tí
- Vẫn đẹp như xưa, nhưng lại có sẹo? //Mã Gia Kỳ//
Trên thân hình tuyệt mĩ đó của cậu có vài vết sẹo từ roi điện gây nên, anh nhìn mà thấy xót trong lòng
- Là do bọn X-tơn? //Mã Gia Kỳ//
- Mặc kệ họ đi //Đinh Trình Hâm//
Anh hôn lên những vết sẹo đó, không những hôn lên mà anh còn tạo nên những vết hôn đỏ. Anh tiếp tục đi vào công việc chính, anh đưa một ngón rồi hai ngón vào bên trong cậu khuấy động. Từng nhịp tay của anh làm cậu rên rỉ, bên dưới co thắt lại. Ngón tay của anh bị cậu siết chặt
- A Trình thả lỏng ra //Mã Gia Kỳ//
- ưm...khó chịu //Đinh Trình Hâm//
- Em thả lỏng ra thì anh mới vào được //Mã Gia Kỳ//
Cậu ngoan ngoãn nghe lời anh thả lỏng, anh rút ngón tay ra làm cậu hụt hẫng nhưng một lúc sau anh đem thân dưới của mình tiến vào trong cậu.
- Ưm...đau..
- Đây đâu phải lần đầu đâu mà em siết chặt đến thế vậy chứ?
Cậu siết chặt phần dưới của anh, cử động thân dưới vì thế mà trở nên khó khăn hơn. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cậu
- A Trình mau thả lỏng, em cứ siết như thế sẽ đứt mất
Khoảng một lúc sau cậu mới thả lỏng, anh thấy thế liền thúc mạnh vào trong một cái. Từng cú thúc của anh rất sâu, cậu không kìm được tiếng rên rỉ của mình mà khẽ rên lớn. Bây giờ trong căn phòng chỉ còn tiếng rên, những tiếng phạch phạch của da thịt chạm vào nhau và còn tiếng cót két của bốn chân giường.
Bên ngoài phòng có 4 đứa trẻ đi ngang nghe thấy
- Họ làm gì bên trong vậy? //Diệu Phong//
- Chắc vận động đêm khuya giống bapa của em đấy //Tống Duệ Trí//
- Anh nghĩ vận động là buổi sáng chứ? //Diệu Phong//
- Em cũng không biết nữa, nhưng Baba bảo vận động đêm khuya rất tốt cho sức khỏe //Tống Duệ Trí//
- Vậy anh cũng vận động đêm khuya để tốt cho sức khỏe //Diệu Phong//
- Em nói với baba như thế nhưng baba bảo chỉ có người lớn mới vận động đêm khuya còn con nít chúng ta thì vận động vào buổi sáng là tốt nhất //Tống Duệ Trí//
- Vậy sao //Diệu Phong//
- Hai cậu định đứng ở đây luôn sao? //Tuấn Vũ, Mã Trình Kiêu//
Cả bốn đứa trẻ rời khỏi, bên trong phòng
- Gia Kỳ hình như...ưm...em nghe...ưm...tiếng của Trình Kiêu
- Em nghe nhầm rồi, chẳng có ai đâu, để tư thế khác nhỉ?
Anh xoay người cậu lại
- Nâng mông lên
Cậu nghe theo anh và abcz
Những đứa trẻ lúc này chạy xuống dưới nhà tìm đồ ăn thì nhìn thấy Lưu Diệu Văn đang hôn Hạ Tuấn Lâm.
- Aa... họ hôn nhau kìa //Diệu Phong//
Nghe tiếng của Diệu Phong cả hai dừng lại
- Sao mấy đứa xuống đây? //Lưu Diệu Văn//
- Tụi con đói nên xuống đây tìm thức ăn //Tuấn Vũ//
Hạ Tuấn Lâm bước xuống người của Lưu Diệu Văn đi thẳng đến nhà bếp
- Để ta nấu gì đó cho mấy đứa ăn, đợi một tí //Hạ Tuấn Lâm//
Bên trong bếp mặt của cậu bây giờ đỏ như quả cà chua, cậu không biết nên giải thích làm sao để tụi nhỏ không suy nghĩ bậy. Lại trách bản thân không ngăn cản Lưu Diệu Văn, nếu ngăn cản anh thì mấy đứa trẻ ngây thơ này đâu có thấy những cảnh như thế. Cậu quay qua trừng Lưu Diệu Văn một cái rồi bưng đồ ăn đã làm xong đem ra
- Này các con ăn đi //Hạ Tuấn Lâm//
- Vâng ạ //Diệu Phong//
Đang ăn thì Diệu Phong lên tiếng hỏi
- Papi, Baba hai người có thường vận động buổi tối không? //Diệu Phong//
- Sao con lại hỏi như vậy //Hạ Tuấn Lâm//
- Kỳ thúc với Hâm thúc đang vận động trên kia á, tiếng lớn lắm Papi. Tiếng phạch phạch rồi cót két còn có tiếng Ư ử nữa //Diệu Phong//
Cậu ngớ người, cậu không biết nên nói gì để chúng hiểu đây. Cậu bây giờ đang thầm trách hai tên kia sao lại có thể làm mạnh đến nỗi tiếng ở trong lại truyền ra ngoài.
- Cũng không thường xuyên lắm //Lưu Diệu Văn//
Trong lúc cậu không biết nói gì thì Lưu Diệu Văn lên tiếng trả lời thay cậu.
- Anh...
- Được rồi ăn xong thì về phòng, để bọn bapa còn vận động //Lưu Diệu Văn//
- Dạ Vâng ạ
- ------
:<<<Viết H vẫn tệ như ngày nào
Anh gọi cậu mãi nhưng cậu không trả lời, anh liền đến ôm cậu từ phía sau
- Em làm sao thế? //Mã Gia Kỳ//
Cậu dựa vào lòng ngực anh cảm nhận hơi ấm từ anh.
- Gia Kỳ, anh thử nghĩ xem Tương lai chúng ta sẽ hạnh phúc chứ //Đinh Trình Hâm//
- A Trình, đơn nhiên sau này sẽ hạnh phúc vì chúng ta là một Đại Gia Đình mà //Mã Gia Kỳ//
- Sau này em muốn sống một cuộc sống bình yên//Đinh Trình Hâm//
- Em còn muốn gì nữa sau này anh sẽ cùng em thực hiện //Mã Gia Kỳ//
- Một cuộc sống ở vùng quê, một căn nhà gần biển, cùng người mình yêu hằng ngày đi đánh bắt cá, cùng nhau nấu cơm...//Đinh Trình Hâm//
- Còn anh thì muốn thêm một đứa nữa //Mã Gia Kỳ//
Anh đè cậu xuống
- Mã Gia Kỳ đáng ghét tránh ra //Đinh Trình Hâm//
Anh cúi xuống hôn lên môi cậu, bàn tay của anh lần mò trong áo cậu. Cảm nhận hơi nóng từ bàn tay của anh, cậu khẽ "ư" lên. Anh nhanh tay cởi quần áo cậu ra, quan sát một tí
- Vẫn đẹp như xưa, nhưng lại có sẹo? //Mã Gia Kỳ//
Trên thân hình tuyệt mĩ đó của cậu có vài vết sẹo từ roi điện gây nên, anh nhìn mà thấy xót trong lòng
- Là do bọn X-tơn? //Mã Gia Kỳ//
- Mặc kệ họ đi //Đinh Trình Hâm//
Anh hôn lên những vết sẹo đó, không những hôn lên mà anh còn tạo nên những vết hôn đỏ. Anh tiếp tục đi vào công việc chính, anh đưa một ngón rồi hai ngón vào bên trong cậu khuấy động. Từng nhịp tay của anh làm cậu rên rỉ, bên dưới co thắt lại. Ngón tay của anh bị cậu siết chặt
- A Trình thả lỏng ra //Mã Gia Kỳ//
- ưm...khó chịu //Đinh Trình Hâm//
- Em thả lỏng ra thì anh mới vào được //Mã Gia Kỳ//
Cậu ngoan ngoãn nghe lời anh thả lỏng, anh rút ngón tay ra làm cậu hụt hẫng nhưng một lúc sau anh đem thân dưới của mình tiến vào trong cậu.
- Ưm...đau..
- Đây đâu phải lần đầu đâu mà em siết chặt đến thế vậy chứ?
Cậu siết chặt phần dưới của anh, cử động thân dưới vì thế mà trở nên khó khăn hơn. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cậu
- A Trình mau thả lỏng, em cứ siết như thế sẽ đứt mất
Khoảng một lúc sau cậu mới thả lỏng, anh thấy thế liền thúc mạnh vào trong một cái. Từng cú thúc của anh rất sâu, cậu không kìm được tiếng rên rỉ của mình mà khẽ rên lớn. Bây giờ trong căn phòng chỉ còn tiếng rên, những tiếng phạch phạch của da thịt chạm vào nhau và còn tiếng cót két của bốn chân giường.
Bên ngoài phòng có 4 đứa trẻ đi ngang nghe thấy
- Họ làm gì bên trong vậy? //Diệu Phong//
- Chắc vận động đêm khuya giống bapa của em đấy //Tống Duệ Trí//
- Anh nghĩ vận động là buổi sáng chứ? //Diệu Phong//
- Em cũng không biết nữa, nhưng Baba bảo vận động đêm khuya rất tốt cho sức khỏe //Tống Duệ Trí//
- Vậy anh cũng vận động đêm khuya để tốt cho sức khỏe //Diệu Phong//
- Em nói với baba như thế nhưng baba bảo chỉ có người lớn mới vận động đêm khuya còn con nít chúng ta thì vận động vào buổi sáng là tốt nhất //Tống Duệ Trí//
- Vậy sao //Diệu Phong//
- Hai cậu định đứng ở đây luôn sao? //Tuấn Vũ, Mã Trình Kiêu//
Cả bốn đứa trẻ rời khỏi, bên trong phòng
- Gia Kỳ hình như...ưm...em nghe...ưm...tiếng của Trình Kiêu
- Em nghe nhầm rồi, chẳng có ai đâu, để tư thế khác nhỉ?
Anh xoay người cậu lại
- Nâng mông lên
Cậu nghe theo anh và abcz
Những đứa trẻ lúc này chạy xuống dưới nhà tìm đồ ăn thì nhìn thấy Lưu Diệu Văn đang hôn Hạ Tuấn Lâm.
- Aa... họ hôn nhau kìa //Diệu Phong//
Nghe tiếng của Diệu Phong cả hai dừng lại
- Sao mấy đứa xuống đây? //Lưu Diệu Văn//
- Tụi con đói nên xuống đây tìm thức ăn //Tuấn Vũ//
Hạ Tuấn Lâm bước xuống người của Lưu Diệu Văn đi thẳng đến nhà bếp
- Để ta nấu gì đó cho mấy đứa ăn, đợi một tí //Hạ Tuấn Lâm//
Bên trong bếp mặt của cậu bây giờ đỏ như quả cà chua, cậu không biết nên giải thích làm sao để tụi nhỏ không suy nghĩ bậy. Lại trách bản thân không ngăn cản Lưu Diệu Văn, nếu ngăn cản anh thì mấy đứa trẻ ngây thơ này đâu có thấy những cảnh như thế. Cậu quay qua trừng Lưu Diệu Văn một cái rồi bưng đồ ăn đã làm xong đem ra
- Này các con ăn đi //Hạ Tuấn Lâm//
- Vâng ạ //Diệu Phong//
Đang ăn thì Diệu Phong lên tiếng hỏi
- Papi, Baba hai người có thường vận động buổi tối không? //Diệu Phong//
- Sao con lại hỏi như vậy //Hạ Tuấn Lâm//
- Kỳ thúc với Hâm thúc đang vận động trên kia á, tiếng lớn lắm Papi. Tiếng phạch phạch rồi cót két còn có tiếng Ư ử nữa //Diệu Phong//
Cậu ngớ người, cậu không biết nên nói gì để chúng hiểu đây. Cậu bây giờ đang thầm trách hai tên kia sao lại có thể làm mạnh đến nỗi tiếng ở trong lại truyền ra ngoài.
- Cũng không thường xuyên lắm //Lưu Diệu Văn//
Trong lúc cậu không biết nói gì thì Lưu Diệu Văn lên tiếng trả lời thay cậu.
- Anh...
- Được rồi ăn xong thì về phòng, để bọn bapa còn vận động //Lưu Diệu Văn//
- Dạ Vâng ạ
- ------
:<<<Viết H vẫn tệ như ngày nào
Bình luận facebook