Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65: Mỗi ngày đều ngắm em
Cũng đã 2 tháng trôi qua, Đinh Trình Hâm lúc nào cũng ở bên cạnh Mã Gia Kỳ. Họ cứ sống tháng ngày hạnh phúc này mà quên rằng một điều, đã sắp đến ngày RS3976 hoàn thành.
Chuyện tình tay ba của Khải Thiên Nguyên vẫn vậy, không ai thấu hiểu nhau. Đến giờ họ vẫn chia xa.
Mã Gia Kỳ ngồi nhìn Đinh Trình Hâm nấu ăn, ngồi nhìn cậu làm việc. Hầu hết thời gian của Anh đều dành cho cậu, chỉ với mỗi việc ngắm cậu hàng ngày
- Mã Gia Kỳ anh đừng nhìn em nữa//Đinh Trình Hâm//
Giọng Cậu đầy khó chịu nhìn anh
- Anh ngắm em cũng không cho à? //Mã Gia Kỳ//
- Anh làm thế em thấy khó chịu //Đinh Trình Hâm//
Anh dùng chất giọng nũng nịu đáp cậu
- A Trình hết thương anh rồi //Mã Gia Kỳ//
Cậu thật không hiểu nỗi tên Mã Gia Kỳ này nữa, anh bây giờ cứ như một đứa trẻ mới lớn mà nũng nịu trong vòng tay mẹ. Cậu cảm giác như đang làm Pa của hai đứa trẻ vậy, nhưng Trình Kiêu thì khác. Cậu nhóc đó ít khi làm nũng, hình như là không có. Cậu thử nghĩ " Ai mới là Ba, Ai mới là con? " Thật phân vân
- A Trình sao thế? //Mã Gia Kỳ//
- Anh có biết hiện giờ anh giống một đứa trẻ hay không? //Đinh Trình Hâm//
- Chỉ khi ở với em thôi //Mã Gia Kỳ//
Cậu quay qua nắm lấy ray anh
- Gia Kỳ, hay chúng ta về thăm Mama đi //Đinh Trình Hâm//
Anh im lặng
- Sao thế? //Đinh Trình Hâm//
- Mama mất tích rồi, khi em đi anh đến tìm bà ấy nhưng không thấy //Mã Gia Kỳ//
Cậu lặng thinh, mẹ cậu có thể đi đâu được kia chứ?
- Em muốn tìm bà ấy //Đinh Trình Hâm//
- Trình Hâm, bà ấy muốn đi thì không ai có thể ngăn cản được //Mã Gia Kỳ//
Cậu " ừ" rồi quay qua làm việc, anh thấy vậy ôm cậu từ phía sau
- A Trình, bà ấy sẽ không sao đâu. Dù ở đâu bà ấy vẫn luôn bên cạnh em mà //Mã Gia Kỳ//
- Em có linh cảm xấu //Đinh Trình Hâm//
Anh nhẹ nhàng xoa đầu cậu
- A Trình đừng nghĩ bậy nữa //Mã Gia Kỳ//
Cậu gật đầu nhưng trong đầu cậu vẫn có một điềm báo xấu. Cậu vẫn hay nằm mơ thấy Mama của mình bị giết chết, cậu rất sợ hại chỉ muốn gặp bà nhưng Anh nói thế cậu cũng đành phải chấp nhận.
Anh ra ngoài vì có chuyện gấp cần xử lí, cậu ở nhà cầm những món đồ mà hồi nhỏ Mama tặng cậu.
Cậu hiện tại lại không hiểu rõ mama của mình nữa, cậu dường như nhớ được điều gì đó. Cầm một món đồ lạ mắt, đó là một chiếc móc khóa hình hồ ly. Hồi nhỏ cậu rất thích và hay đòi ba mình phải mua cho cậu, nhưng dường như cậu lớn hẳn thì hình bóng của ông ta lại chẳng còn. Từng câu ru của ông ấy bây giờ chỉ còn trong trí nhớ lúc nhỏ, nó lại dừng ở lúc cậu 7 tuổi hình ảnh thì mờ nhạt.
Rốt cuộc ba cậu có hình dáng như thế nào? Cậu tỉ mỉ quan sát Móc khóa, một lúc sau cậu lại nhớ ra điều gì đó. Chợt cậu nhớ đến Đại Nhân cũng có một chiếc móc khóa thế này! Trong đầu lại có rất nhiều suy nghĩ, ông ta là ai? Đây chỉ là trùng hợp thôi sao?
Đang thẩn thờ suy nghĩ thì Trình Kiêu bước vào gọi cậu thoát khỏi suy nghĩ đó
- Papi? //Mã Trình Kiêu//
- Sao thế? //Đinh Trình Hâm//
- Người làm gì thẩn thờ thế? //Mã Trình Kiêu//
- Không có gì, con có đói không? //Đinh Trình Hâm//
- Không ạ! //Mã Trình Kiêu//
- Vậy con tìm Papi có chuyện gì không? //Đinh Trình Hâm//
- Baba đi công việc, papi lại không xuống dưới lầu nên con lên đây tìm papi //Mã Trình Kiêu//
- Thì ra là vậy //Đinh Trình Hâm//
Cậu bế Trình Kiêu lên rồi cùng cậu nhóc xuống dưới lầu, dưới lầu có Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường đang cùng trò chuyện
- Đinh Nhi xuống rồi sao? //Hạ Tuấn Lâm//
- Hạ Ca //Đinh Trình Hâm//
- Nào xuống đây thường thức tay nghề của Nghiêm Hạo Tường đi //Hạ Tuấn Lâm//
Trên bàn là một vài món điểm tâm nhìn rất đặc sắc. Cậu lấy một miếng lên thử
- Rất ngon //Đinh Trình Hâm//
- Thật sao? //Nghiêm Hạo Tường//
- Đúng vậy //Đinh Trình Hâm//
- Thật ra bọn này có chuyện cần nói //Hạ Tuấn Lâm//
- Nói đi //Đinh Trình Hâm//
- Bọn này định đưa tụi nhỏ đến Hạ Gia Thôn dù sao cũng đến ngày đó, để tụi nó lại thật không yên tâm //Hạ Tuấn Lâm//
- Em cũng nghĩ vậy, Gia Kỳ biết chuyện này chưa? //Đinh Trình Hâm//
- Đã biết, sợ em không đồng ý nên chưa hỏi ý kiến //Nghiêm Hạo Tường//
Cậu gật đầu nhìn sang Trình Kiêu
- Sau này đến Hạ Gia Thôn phải ngoan ngoãn đấy //Đinh Trình Hâm//
- Vâng papi // Đinh Trình Hâm//
Ngày hôm sau có người đến đưa bọn trẻ đến Hạ Gia Thôn, cậu thở phào nhẹ nhõm. Cậu rất lo không biết bọn trẻ sẽ ra sao nhưng bây giờ đã đưa đến nơi khác cậu cũng yên tâm. Lại có một chút nào đó Lưu luyến muốn giữ Trình Kiêu lại, dù sao cả hai mới nhận lại chưa lâu.
- A Trình chúng ta đến cứ điểm bàn bạc kế hoạch //Mã Gia Kỳ//
- Vâng
Chuyện tình tay ba của Khải Thiên Nguyên vẫn vậy, không ai thấu hiểu nhau. Đến giờ họ vẫn chia xa.
Mã Gia Kỳ ngồi nhìn Đinh Trình Hâm nấu ăn, ngồi nhìn cậu làm việc. Hầu hết thời gian của Anh đều dành cho cậu, chỉ với mỗi việc ngắm cậu hàng ngày
- Mã Gia Kỳ anh đừng nhìn em nữa//Đinh Trình Hâm//
Giọng Cậu đầy khó chịu nhìn anh
- Anh ngắm em cũng không cho à? //Mã Gia Kỳ//
- Anh làm thế em thấy khó chịu //Đinh Trình Hâm//
Anh dùng chất giọng nũng nịu đáp cậu
- A Trình hết thương anh rồi //Mã Gia Kỳ//
Cậu thật không hiểu nỗi tên Mã Gia Kỳ này nữa, anh bây giờ cứ như một đứa trẻ mới lớn mà nũng nịu trong vòng tay mẹ. Cậu cảm giác như đang làm Pa của hai đứa trẻ vậy, nhưng Trình Kiêu thì khác. Cậu nhóc đó ít khi làm nũng, hình như là không có. Cậu thử nghĩ " Ai mới là Ba, Ai mới là con? " Thật phân vân
- A Trình sao thế? //Mã Gia Kỳ//
- Anh có biết hiện giờ anh giống một đứa trẻ hay không? //Đinh Trình Hâm//
- Chỉ khi ở với em thôi //Mã Gia Kỳ//
Cậu quay qua nắm lấy ray anh
- Gia Kỳ, hay chúng ta về thăm Mama đi //Đinh Trình Hâm//
Anh im lặng
- Sao thế? //Đinh Trình Hâm//
- Mama mất tích rồi, khi em đi anh đến tìm bà ấy nhưng không thấy //Mã Gia Kỳ//
Cậu lặng thinh, mẹ cậu có thể đi đâu được kia chứ?
- Em muốn tìm bà ấy //Đinh Trình Hâm//
- Trình Hâm, bà ấy muốn đi thì không ai có thể ngăn cản được //Mã Gia Kỳ//
Cậu " ừ" rồi quay qua làm việc, anh thấy vậy ôm cậu từ phía sau
- A Trình, bà ấy sẽ không sao đâu. Dù ở đâu bà ấy vẫn luôn bên cạnh em mà //Mã Gia Kỳ//
- Em có linh cảm xấu //Đinh Trình Hâm//
Anh nhẹ nhàng xoa đầu cậu
- A Trình đừng nghĩ bậy nữa //Mã Gia Kỳ//
Cậu gật đầu nhưng trong đầu cậu vẫn có một điềm báo xấu. Cậu vẫn hay nằm mơ thấy Mama của mình bị giết chết, cậu rất sợ hại chỉ muốn gặp bà nhưng Anh nói thế cậu cũng đành phải chấp nhận.
Anh ra ngoài vì có chuyện gấp cần xử lí, cậu ở nhà cầm những món đồ mà hồi nhỏ Mama tặng cậu.
Cậu hiện tại lại không hiểu rõ mama của mình nữa, cậu dường như nhớ được điều gì đó. Cầm một món đồ lạ mắt, đó là một chiếc móc khóa hình hồ ly. Hồi nhỏ cậu rất thích và hay đòi ba mình phải mua cho cậu, nhưng dường như cậu lớn hẳn thì hình bóng của ông ta lại chẳng còn. Từng câu ru của ông ấy bây giờ chỉ còn trong trí nhớ lúc nhỏ, nó lại dừng ở lúc cậu 7 tuổi hình ảnh thì mờ nhạt.
Rốt cuộc ba cậu có hình dáng như thế nào? Cậu tỉ mỉ quan sát Móc khóa, một lúc sau cậu lại nhớ ra điều gì đó. Chợt cậu nhớ đến Đại Nhân cũng có một chiếc móc khóa thế này! Trong đầu lại có rất nhiều suy nghĩ, ông ta là ai? Đây chỉ là trùng hợp thôi sao?
Đang thẩn thờ suy nghĩ thì Trình Kiêu bước vào gọi cậu thoát khỏi suy nghĩ đó
- Papi? //Mã Trình Kiêu//
- Sao thế? //Đinh Trình Hâm//
- Người làm gì thẩn thờ thế? //Mã Trình Kiêu//
- Không có gì, con có đói không? //Đinh Trình Hâm//
- Không ạ! //Mã Trình Kiêu//
- Vậy con tìm Papi có chuyện gì không? //Đinh Trình Hâm//
- Baba đi công việc, papi lại không xuống dưới lầu nên con lên đây tìm papi //Mã Trình Kiêu//
- Thì ra là vậy //Đinh Trình Hâm//
Cậu bế Trình Kiêu lên rồi cùng cậu nhóc xuống dưới lầu, dưới lầu có Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường đang cùng trò chuyện
- Đinh Nhi xuống rồi sao? //Hạ Tuấn Lâm//
- Hạ Ca //Đinh Trình Hâm//
- Nào xuống đây thường thức tay nghề của Nghiêm Hạo Tường đi //Hạ Tuấn Lâm//
Trên bàn là một vài món điểm tâm nhìn rất đặc sắc. Cậu lấy một miếng lên thử
- Rất ngon //Đinh Trình Hâm//
- Thật sao? //Nghiêm Hạo Tường//
- Đúng vậy //Đinh Trình Hâm//
- Thật ra bọn này có chuyện cần nói //Hạ Tuấn Lâm//
- Nói đi //Đinh Trình Hâm//
- Bọn này định đưa tụi nhỏ đến Hạ Gia Thôn dù sao cũng đến ngày đó, để tụi nó lại thật không yên tâm //Hạ Tuấn Lâm//
- Em cũng nghĩ vậy, Gia Kỳ biết chuyện này chưa? //Đinh Trình Hâm//
- Đã biết, sợ em không đồng ý nên chưa hỏi ý kiến //Nghiêm Hạo Tường//
Cậu gật đầu nhìn sang Trình Kiêu
- Sau này đến Hạ Gia Thôn phải ngoan ngoãn đấy //Đinh Trình Hâm//
- Vâng papi // Đinh Trình Hâm//
Ngày hôm sau có người đến đưa bọn trẻ đến Hạ Gia Thôn, cậu thở phào nhẹ nhõm. Cậu rất lo không biết bọn trẻ sẽ ra sao nhưng bây giờ đã đưa đến nơi khác cậu cũng yên tâm. Lại có một chút nào đó Lưu luyến muốn giữ Trình Kiêu lại, dù sao cả hai mới nhận lại chưa lâu.
- A Trình chúng ta đến cứ điểm bàn bạc kế hoạch //Mã Gia Kỳ//
- Vâng
Bình luận facebook