Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Trong phòng huấn luyện.
Lạc Lan và Thanh Sơ thực hành huấn luyện đối kháng.
Thể năng cấp E gặp thể năng cấp B, không có chút cơ hội chần chừ, chỉ có thể bị đánh.
Thanh Sơ rụt rè tung cước, không dám đánh hết sức, nhưng lại bị Lạc Lan bức cho phải đánh, biết công chúa muốn đối kháng thật sự, cô chỉ có thể cố gắng thẳng tay dồn Lạc Lan đến đường cùng.
Sau khi Lạc Lan một lần nữa bị đá bay đi, thiết bị điện tử cá nhân vang lên.
Nàng quỳ mọp trên đất đau đến không thể động đậy, chỉ có thể nói chuyện: "Nghe đây."
Giọng nói của Phong Lâm truyền đến: "Mấy đứa nhỏ trong cô nhi viện đến tham quan viện nghiên cứu, Đến giúp tôi một tay với!"
"Được, một giờ sau gặp."
Khi Lạc Lan chạy đến viện nghiên cứu, mấy đứa nhỏ đã đến.
Anna chia bọn chúng thành vài nhóm, trong đó có một nhóm nhỏ đặc biệt, chính là những đứa bé đã chơi cùng với Thiên Húc, một đám những đứa trẻ bởi vì gene không ổn định nên khiến cho hệ thống miễn dịch trở nên hỗn loạn.
Bọn chúng đi đến đâu, trước tiên đều phải vệ sinh thân thể, khử độc, không thể cùng với những đứa bình thường khác đi chung với nhau.
Phong Lâm nhờ Lạc Lan đến giúp đỡ, chính là muốn nàng trông coi những đứa bé này.
Phong Lâm phụ trách dẫn bọn chúng đi tham quan, giảng giải và trả lời câu hỏi, Lạc Lan chỉ cần ở một bên lưu ý đến bọn chúng không để phát sinh bất kỳ hành động nguy hiểm nào.
Trong tiếng ríu rít của mấy đứa nhỏ, Lạc Lan cảm thấy chính mình cũng giống như đang học tập về gene, phổ cập chút ít kiến thức khoa học.
"Giai đoạn ban đầu khi loài người di trú đến các hành tinh, trong các ngành nghề phổ biến thời bấy giờ, có nghề bác sĩ tu sửa gene rất thịnh hành, nghề đó kiếm được rất nhiều tiền và rất được tôn trọng. Bọn họ nắm giữ các loại kỹ thuật chỉnh sửa gene tiên tiến nhất, có thể giúp mọi người tu sửa gene của chính mình, giúp họ đạt được nguyện vọng, xinh đẹp hơn, cao lớn hơn, cường tráng hơn..."
"Không sinh bệnh, có thể đến sân thể dục chơi đùa bất cứ lúc nào cũng được sao?"
"Chính lúc đó mọi người đều nghĩ là có thể, nhưng trên thực tế không phải bệnh gì cũng có khả năng chữa khỏi, bởi vì phát sinh "hiệu ứng sai mục tiêu" (1.6.1) nên đã để lại hậu quả, loại hậu quả này có thể là một thế hệ, cũng có thể phải hơn 10 thế hệ mới nhận ra."
(1.6.1) Off-Target Effect: Một thuật ngữ trong ngành di truyền học, là hiệu ứng xảy ra khi các RNA tác động qua lại lẫn nhau làm mất đi khả năng biểu hiện tính trạng trên một gene, nó ngược với hiệu ứng On-Target kích thích biểu hiện một tính trạng trên một gene.
"Hiệu ứng sai mục tiêu là gì?"
"Các em có biết trò chơi xếp gỗ không?"
"Biết!"
"Nếu các em dùng những khối gỗ xếp thành một tòa thành, nhưng sau đó lại phát hiện có một khối không được tốt, vậy có thể tùy ý lấy nó ra không?"
"Không thể! Lấy nó ra toà thành sẽ sụp đổ."
"Đó chính là hiệu ứng sai mục tiêu! Gene của loài người giống như một tòa thành được xây dựng hoàn chỉnh, chẳng qua tòa thành này cực kỳ cực kỳ lớn, mong muốn ban đầu của các bác sĩ tu sửa gene chỉ là muốn tu sửa lại những gene bị hỏng, nhưng không ngờ lại ảnh hưởng đến gene tốt, thậm chí phá hủy cả tòa thành."
Phong Lâm dẫn mấy đứa nhỏ tiếp tục đi về phía trước, "... Thời đại tiếp diễn, các hành tinh bắt đầu nghiêm cấm chỉnh sửa gene di truyền, các bác sĩ tu sửa gene không còn giá trị tồn tại, bọn họ thậm chí còn bị xem là tội phạm tội ác tày trời, nên dần dần bị biến mất theo dòng chảy lâu dài của lịch sử..."
"... Hiện tại, loài người trên khắp vũ trụ đều mang gene bệnh phức tạp, các bác sĩ chữa trị gene bắt đầu có thu nhập cao, được người ta xem trọng. Chữa trị gene, ý nghĩa giống như tên gọi, chính là dùng các loại phương pháp chữa trị các dị biến và gene không ổn định..."
Một đứa bé trai hỏi: "Có thể chữa được gene của em không?"
Phong Lâm mỉm cười nói: "Em nghe lời bác sĩ thật kỹ, bảo vệ sức khỏe tốt, nhất định sẽ gặp được một bác sĩ chữa trị gene vĩ đại giúp em chữa khỏi gene của mình."
"Chị không thể chữa sao?"
Phong Lâm lắc đầu, khổ sở và áp lực đè nén, cố gắng mỉm cười, "Tôi không có vĩ đại như vậy, nhưng tôi sẽ cố gắng."
————•————•————
Tạm biệt mấy đứa nhỏ xong, Phong Lâm và Lạc Lan nhìn đồng hồ đã qua giờ cơm trưa, cả hai đều lười đi nhà ăn. Cầm hai hộp thức ăn dinh dưỡng, hai cô ngồi ở sân phơi trong khu vườn có hoa nhỏ, vừa uống hộp dinh dưỡng, vừa nghỉ ngơi.
Lạc Lan cảm khái nói: "Thì ra cô đang làm chuyện lớn lao như vậy!"
Phong Lâm tự giễu cười nói: "Nhìn qua là vậy, nhưng trên thực tế tôi thường xuyên cảm thấy mình thật vô năng, nhóm trẻ hôm nay không có đứa nào được tôi trị khỏi bệnh!"
"Loài người đang trong giai đoạn nghiên cứu gene, bởi vì quá tham lam nên đã đi sai hướng, bây giờ phải sửa lại cho đúng. Chuyện này không thể giải quyết một sớm một chiều, cũng không phải là chuyện của một hai người, nhưng tích tiểu sẽ thành đại, sông tụ lại sẽ thành biển, một ngày nào đó sẽ thành công!"
Phong Lâm liếc mắt nhìn Lạc Lan, "Đột nhiên cảm thấy cô thật sự sâu sắc!"
Lạc Lan tỏ vẻ thẹn thùng đưa tay che mặt, tay áo bị trượt xuống, lộ ra cánh tay bị bầm tím vài chỗ.
Phong Lâm líu lưỡi, "Nếu không biết rõ tính khí của Thần Sa, tôi nghĩ mình sẽ hoài nghi cô bị bạo hành."
Lạc Lan cười rộ lên, "Bị Thanh Sơ đánh trong lúc huấn luyện."
"Oa! Liều mạng như vậy, rất có hy vọng trở thành thể năng cấp A!"
"Tôi cũng nghĩ như vậy!" Lạc Lan thủ thế một dấu hiệu chiến thắng.
Phong Lâm cười to, tính tình của Lạc Lan thật sự khiến cho người ta thích thú, phải ở xa xứ làm vật hy sinh trong cuộc chiến tranh giữa dị chủng và nhân loại, nhưng nàng không hề phản ứng cực đoan, cũng không hối hận, nàng giống như gốc hoa hướng dương, cố gắng vươn đến ánh sáng mặt trời, sinh trưởng rực rỡ.
Phong Lâm buồn bực hỏi: "Sao đột nhiên cô lại tích cực rèn luyện thể năng như vậy?"
"Thần Sa không nói cho cô biết sao?"
"Nói cho tôi biết cái gì?"
Thần Sa xem ra chưa nói gì! So với tên Tử Yến hoa hoa bướm bướm chuyện gì cũng thích rêu rao khắp nơi kia, thì Thần Sa chuyện của hắn đều được giấu kín giống như viên ngọc trai trong lớp vỏ cứng của con trai ngọc!
Lạc Lan sửa lại một chút suy nghĩ, cẩn thận nói: "Căn cứ vào sự cố tấn công người ngày trước, tôi có nghe được vài lời, đoán được con dã thú kia có thể là người. Sau khi Thần Sa biết tôi đã biết, nên hy vọng tôi trở thành người có thể năng cấp 3A. Bởi vì đề nghị của cô, tôi cực kỳ nhận thức được tự mình phải đề ra mục tiêu trở thành người có thể năng cấp A."
Phong Lâm vẻ mặt quái dị nhìn Lạc Lan.
Lạc Lan vội vàng giải thích: "Tôi không phải cố ý dò hỏi chuyện cơ mật của các cô, có điều, tôi đang ở giữa, không thể không liên quan, cô yên tâm, tôi tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài."
"Tôi không có trách cô, chỉ là..." Phong Lâm vẫn tỏ ra dáng vẻ không thể tin được, "không nghĩ là cô đã biết tất cả, còn dám làm bạn với tôi. Tôi gạt cô, chính là sợ cô sợ chúng tôi, rồi đâm ra chán ghét Relicta."
Lạc Lan khoác tay lên vai của Phong Lâm, "Đối với những thứ không biết mới là đáng sợ nhất, nhưng đã biết rồi, cho dù có sợ, cũng có thể tìm được cách vượt qua."
Phong Lâm nhìn cánh tay ở trên vai mình, đột nhiên nở nụ cười, "Tôi muốn nói sự thật cho cô biết, đến phòng làm việc của tôi đi!"
————•————•————
Phòng làm việc của Phong Lâm.
Phong Lâm mở máy tính, lấy ra một phần tài liệu cơ mật cho Lạc Lan xem.
"Hơn ba trăm năm trước, liên bang Odin xuất hiện ca bệnh dị biến gene đầu tiên. Cho đến nay, trong hồ sơ lưu đã có hơn 6.889 ca, bọn họ đều là những chiến sĩ kiệt xuất, toàn liên bang ngàn dặm mới tìm được. Trong đó 6.888 người đã tử vong, chỉ có duy nhất một người khôi phục được thần trí, một lần nữa trở lại thành người, nhưng sau đó bởi vì bộc phát dị biến hơn 3 vạn người đã chết..."
Liên bang Odin là đất nước của "những người mang gene dị chủng" đầu tiên được thành lập, toàn bộ người dị chủng bị đối xử không công bằng trên khắp vũ trụ đều tìm cách đổ về đây định cư sinh sống. Bọn họ kết hợp lẫn nhau, thế hệ nối tiếp, làm cho các loại gene bệnh ngày càng tăng. Bộc phát dị biến gene chính là bệnh nan y khủng khiếp nhất, trước khi phát bệnh không hề có dấu hiệu, sau khi phát bệnh cái chết không thể tránh khỏi.
Đáng sợ nhất không phải là tỉ lệ tử vong cao, mà là nguy hại nó để lại cho thế hệ sau.
Các dị biến không hề có dấu hiệu báo trước đó phá hủy niềm tin giữa người với người, phá hủy tất cả tín nhiệm và dũng khí của nhân loại.
Hơn một trăm năm nay, quy mô phát tán ngày càng mở rộng, nếu không may thông tin bị truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ khiến toàn nhân loại khủng hoảng và căm thù, "dị chủng" sẽ một lần nữa lâm vào nguy cơ, bọn họ bị loài người nghi ngờ nguồn gốc con người, sẽ bị loài người điên cuồng giết hại.
"Hơn ba trăm năm qua, chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn chưa tìm được phương cách trị liệu. Trước mắt chỉ đưa ra được kết luận: 15 phút sau khi dị biến chính là thời điểm vàng có thể cứu chữa, nếu trong vòng 15 phút không thể khôi phục thần trí, có nghĩa là vĩnh viễn không thể hồi phục..."
Trình chiếu thông tin chấm dứt, trên màn hình chạy qua những hình ảnh đặc tả những người mang gene bệnh. Bọn họ yếu ớt có, kiên cường có, nhưng trong đáy mắt đều ẩn chứa hoang mang: tại sao lại là bọn họ? Thân thể của bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lạc Lan cảm thấy hoảng hốt, nhớ đến cánh đồng hoang vu khi chính mình chạy trong hoang mang, tuyệt vọng nối tiếp tuyệt vọng, chỉ là muốn biết được rốt cuộc mình đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng cho đến nay, không ai có thể trả lời được câu hỏi của nàng.
Phong Lâm nói: "Ở các tinh quốc khác, khi một người chiến sĩ trở thành thể năng cấp A, đó là một sự kiện vô cùng vui vẻ và đáng tự hào, tất cả mọi người sẽ ăn mừng cho anh ta. Nhưng ở liên bang Odin, nếu một chiến sĩ trở thành thể năng cấp A, thì điều anh ta nhận được không phải là lời chúc mừng, mà là một bảng thông báo án tử, nó nói cho anh ta biết rằng bất cứ lúc nào anh ta cũng có thể biến thành một con dã thú ăn thịt người, hy vọng thoát khỏi với xác suất gần bằng không."
"Không phải có một người khôi phục được thần trí, biến trở lại thành người đó sao?"
"6.889 người có một, xác suất chỉ khoảng 0.00014, hơn nữa..." Giọng nói của Phong Lâm cực kỳ đau đớn, "Người kia sau đó cũng chết do bộc phát dị biến."
Lạc Lan ngây ngẩn cả người.
"Khả năng duy nhất của liên bang chính là việc làm của các chiến sĩ vĩ đại, bọn họ sẽ nhân 15 phút đồng hồ đó giết chết những người phát sinh dị biến, bảo toàn tôn nghiêm cuối cùng cho họ!"
Lạc Lan nhớ tới hình ảnh Thần Sa vung dao giết chết dã thú, cũng nhớ tới ánh mắt che dấu đau thương của Thiên Húc khi bàn luận về dị biến. Vì bảo vệ liên bang Odin, các chiến sĩ vĩ đại đã phải theo đuổi thể năng trác việt, vừa có thể làm cho xác suất bộc phát dị biến của bản thân càng lớn, vừa phải chuẩn bị giết chết các chiến hữu kề vai sát cánh bất cứ lúc nào, càng phải chuẩn bị chính mình bị các chiến hữu khác giết chết.
Phong Lâm nhìn Lạc Lan, "Bây giờ cô đã biết tất cả sự thật, vậy đã toàn tâm toàn ý phối hợp giúp chúng tôi nghiên cứu chưa?"
Đột nhiên, Lạc Lan nảy ra một quyết định can đảm.
Nàng thử hỏi: "Nếu tôi không phối hợp, có phải rất bất lợi đối với nghiên cứu của các cô?"
"Đúng vậy!" Phong Lâm cười khổ, "Ngay cả cây táo những nhà nghiên cứu như chúng tôi còn không cầu mong gì hay đạt được gì, huống chi cô là người. Tâm trạng của cô thay đổi một chút, thì các kích thích bên trong cơ thể cũng đã thay đổi."
"Tôi có một yêu cầu."
"Cô nói đi!" Phong Lâm không sợ Lạc Lan đưa ra yêu cầu, chỉ sợ nàng không có yêu cầu gì.
"Tôi muốn làm nhà nghiên cứu tham gia toàn bộ quá trình nghiên cứu này."
Phong Lâm sửng sốt, "Nghiên cứu gene thật sự rất buồn chán vất vả, không phải là nghề thích hợp cho các cô gái trẻ."
Lạc Lan cười khổ, "Tin tôi đi, tôi chưa từng mong muốn sẽ có một quá trình tìm kiếm đáp án thoải mái dễ dàng."
Phong Lâm ý thức được nàng nói thật, cô buồn rầu đi tới đi lui, "Lạc Lan, cô ép buộc tôi! Cô nên biết thân phận của cô rất nhạy cảm, nghiên cứu gene lại là cơ mật của mỗi quốc gia."
"Tôi biết. Đây là điều kiện duy nhất." Lạc Lan chắp tay trước ngực, khẩn cầu nói: "Xin hãy giúp tôi, tôi thề sẽ không làm chuyện gì bất lợi đối với liên bang Odin."
"Trời ạ! Nhưng tôi không muốn từ chối cô." Phong Lâm đấu tranh tư tưởng sau một lúc lâu, hung tợn nói: "Cô nhớ kỹ, không được để tôi hối hận vì quyết định hôm nay! Nếu không... tôi tuyệt đối không tha cho cô!"
"Chắc chắn không khiến cô hối hận!" Lạc Lan giơ tay lên xin thề.
Phong Lâm im lặng trong chốc lát, nói: "Chỉ có một cách có thể thành công, tôi có quyền hàng năm triệu tập một cuộc họp, để mọi người bỏ phiếu quyết định. Tôi có một phiếu đồng ý, hẳn là có thể thuyết phục được Sở Mặc, có thêm một phiếu của anh ấy, tôi sẽ nhờ Sở Mặc giúp thuyết phục Tử Yến và Bách Lý Lam, nhưng khó có thể thành công. Nhưng, nếu cô có thể thuyết phục được Thần Sa, chúng ta chắc chắn có 3 phiếu. Chỉ thiếu một phiếu, có thể thành công, cơ hội cũng rất lớn rồi."
Phong Lâm nhìn đồng hồ, hấp tấp đi ra ngoài, "Khoảng hai giờ sau, chúng ta gặp nhau ở phòng họp số 1 cung điện Spera."
————•————•————
Trong hành lang trống trải, Lạc Lan ngồi xếp bằng trên mặt đất bên ngoài phòng họp, ngơ ngác nhìn bức tường ở phía đối diện.
Sau khi tự hỏi tới hỏi lui, nàng cúi đầu, lách cách viết chữ, gửi tin nhắn cho Thiên Húc.
"Tôi thích nấu ăn để thư giản, càng thích thưởng thức mỹ thực trong vui sướng, nhưng tôi sẽ không làm một người đầu bếp, tôi muốn trở thành một bác sĩ chữa trị gene để có thể chữa khỏi những gene bệnh."
"Một mình tôi đến Relicta, không có gia đình thân nhân, không có quan hệ họ hàng, càng không có tài phú địa vị, chỉ có nghề nghiệp của mình, mới chính là năng lực tương lai, nó có thể giúp tôi có giá trị đối với những người xung quanh, có thể giúp tôi có được một chỗ đứng trong xã hội này. Tôi không nói làm đầu bếp không có giá trị, nhưng tôi cần một loại giá trị mạnh mẽ hơn, không có đầu bếp mọi người vẫn có thể ăn cơm, nhưng không có bác sĩ, mọi người chỉ sợ sẽ không chịu được."
"Ai cũng đều biết, một bác sĩ chữa trị gene, đối với liên bang Odin có ý nghĩa rất lớn. Cho dù một ngày, tôi rời khỏi Odin, thì tôi cũng là một nhân tài được các tinh quốc khác hoan nghênh, không cần phải lo bị chết đói."
"Tài phú, địa vị, tôn trọng, cảm giác an toàn, quan hệ giữa người với người... đều xuất phát từ con người, cũng ảnh hưởng đến con người. Đối với tôi, một người với hai bàn tay trắng mà nói, có được năng lực không thể thiếu so với người khác mới có thể ở trong xã hội của những người đó đạt được tất cả những gì mình mong muốn!"
"Anh khuyến khích tôi đi tìm hiểu chính mình, biết được thứ mình yêu thích, lựa chọn nghề nghiệp mình mong muốn, nhưng thật xin lỗi, quyết định này là một quyết định thực tiễn, vì hiệu quả và lợi ích, không liên quan đến sở thích cá nhân."
Lạc Lan liên tục gửi cho Thiên Húc năm tin nhắn, nàng mặt mày tái nhợt, hai tay đan nhau nắm chặt lại.
So sánh với Phong Lâm và bọn họ, những người có lòng nhân ái, nhiệt tình hy sinh cả đời nghiên cứu khoa học, Lạc Lan cảm thấy chính mình thật quá nhàm chán.
Thiên Húc có thể không cần thiết phải có một người bạn sống thực dụng như vậy, hơn nữa hắn còn là một người mang gene bệnh, có lẽ, lần liên hệ này sẽ là lần liên hệ cuối cùng.
Nàng có thể lựa chọn không nói cho Thiên Húc biết, không giải thích cho hắn hiểu, nhưng đây là mặt chân thật của nàng, nàng không muốn dùng cách lừa gạt để có được tình bạn của hắn.
Lạc Lan đợi một hồi lâu, vẫn không thấy tin nhắn trả lời của Thiên Húc.
Nàng chua xót mỉm cười, trái tim đập từng nhịp đau đớn, đời người mỗi một lựa chọn, đều sẽ có được một ít, mất đi một ít.
Sự thật ở trước mắt, lựa chọn của nàng là cần thiết nhất.
Lạc Lan giữ vững tinh thần, tự ngẫm nghĩ câu chữ một chút, nhắn tin cho Thần Sa: "Tôi thật sự rất muốn đến làm việc ở viện nghiên cứu, mong anh nể tình chúng ta là là vợ chồng trên danh nghĩa, giúp tôi đạt được mong muốn. Tương lai nếu có thể báo đáp sẽ không chối từ."
Loại người như Thần Sa, không phải đi cầu xin hay giải thích là có thể thuyết phục, nhưng chuyện nàng có thể làm cùng lắm chỉ có như vậy.
————•————•————
Phong Lâm, Thần Sa, Tử Yến, Sở Mặc, Tả Khâu Bạch, Bách Lý Lam, Tông Ly xuất hiện ở cuối hành lang, hướng về phía phòng họp.
Lạc Lan đứng lên.
Thần Sa không để ý đến nàng, đi thẳng vào phòng họp.
Những người khác cũng đều theo Thần Sa đi vào.
Tử Yến đứng trước mặt nàng, nhìn nàng đánh giá từ đầu đến chân giống như không hề quen biết nàng.
Lạc Lan cúi mắt nhìn xuống đất, im lặng không lên tiếng.
Tử Yến cười nói: "Cô lúc nào cũng..." Cũng là cái gì, hắn không nói nữa.
"Vào đi!"
Lạc Lan theo phía sau Tử Yến, là người cuối cùng đi vào phòng họp, cánh cửa lớn phía sau lưng nàng từ từ đóng lại.
Sau khi cuộc họp bắt đầu, thiết bị điện tử cá nhân của mọi người đều bị chặn sóng phát, Lạc Lan nhìn thoáng qua thiết bị điện tử cá nhân, Thiên Húc vẫn chưa hồi âm tin nhắn của nàng, Thần Sa cũng không cho nàng câu trả lời nào.
Trong phòng họp rộng lớn, Lạc Lan một mình một người ngồi ngay ngắn ở chính giữa.
Bên trong kê một cái bài dài hình quạt, bảy vị công tước ngồi ở bảy vị trí tiêu biểu cho bảy khu tự trị, bọn họ đại diện danh nghĩa cho mỗi khu, có được một phiếu tán thành hoặc phủ quyết.
Khu thứ nhất: Công tước Thần Sa, Tổng chỉ huy quân đội liên bang
Khu thứ hai: Công tước Phong Lâm, Bộ trưởng bộ nghiên cứu và giáo dục
Khu thứ ba: Công tước Tả Khâu Bạch, Thẩm phán toà án tối cao Liên bang
Khu thứ tư: Công tước Sở Mặc, Bộ trưởng bộ Y tế
Khu thứ năm: Công tước Bách Lý Lam, Bộ trưởng bộ năng lượng giao thông
Khu thứ sáu: Công tước Tử Yến, Bộ trưởng bộ thông tin bảo mật
Khu thứ bảy: Công tước Tông Ly, Bộ trưởng bộ An ninh.
Phong Lâm ấn mở một màn hình ở trước mặt, bắt đầu trình bày lý do triệu tập cuộc họp: "Phu nhân của công tước Thần Sa, Anh Tiên Lạc Lan, muốn xin phép viện nghiên cứu sự sống Relicta, đưa yêu cầu gia nhập quá trình nghiên cứu gene dị biến, tôi là công tước của khu thứ hai, cũng là viện trưởng của viện nghiên cứu sự sống Relicta, nay triệu tập mọi người bỏ phiếu quyết định. Các tài liệu có liên quan đã gửi đến bàn của các vị, mời tìm đọc."
Giọng nói âm trầm lạnh lẽo của Tông Ly vang lên: "Nghiên cứu quan trọng như vậy sao có thể để cho người ngoài tham gia?"
Phong Lâm thản nhiên nói: "Ngài thẩm phán, xin hỏi người yêu cầu có phải là người của liên bang Odin hay không?"
Tả Khâu Bạch nói rõ ràng: "Người yêu cầu là công dân của liên bang Odin."
Tông Ly lạnh lùng nói: "Cô ta là công chúa của hoàng thất Anh Tiên, gene biểu hiện là người của đế quốc Ar."
Phong Lâm hừ lạnh một tiếng, "Tôi không muốn tranh luận vô nghĩa với anh, anh có quyền bỏ phiếu từ chối."
Tông Ly không chút khách khí, nói: "Yên tâm, tôi sẽ không quên!"
Sở Mặc ấn vào phía dưới màn hình của mình, "Người yêu cầu không có kiến thức liên quan, cũng chưa có kinh nghiệm nghiên cứu, làm sao có thể tiến hành công việc nghiên cứu?"
Phong Lâm cổ vũ nhìn Lạc Lan, ý bảo nàng trả lời.
Lạc Lan đứng lên, "Tôi sẽ bắt đầu làm từ trợ lý thấp nhất, vừa học tập kinh nghiệm, vừa làm việc."
Sở Mặc nói: "Làm nghiên cứu khoa học phải chuyên chú và tâm huyết, cô đã xác định đây là công việc mình yêu thích?"
"Xác định."
"Cảm ơn cô đã trả lời, tôi không còn gì để hỏi."
Lạc Lan đối với Sở Mặc cúi đầu, sau đó ngồi lại ghế.
Phong Lâm hỏi: "Còn câu hỏi nào nữa không?"
Không ai lên tiếng.
Phong Lâm nói: "Vậy tiến hành bỏ phiếu kín, sẽ theo thống kê kết quả của máy tính."
Lạc Lan hai tay đan xen, cúi đầu nhìn đến thiết bị điện tử cá nhân ở trên cổ tay.
Có lẽ, sau khi ra khỏi cánh cửa lớn của phòng họp này, nàng sẽ phát hiện, nàng không có được công việc này, cũng mất đi người bạn duy nhất.
Hai phút sau, máy tính theo dõi cuộc họp hỏi: "Kết quả kiểm phiếu đã có, xin hỏi cho tiến hành công bố chưa?"
"Công bố."
"Ba phiếu đồng ý."
Lạc Lan khổ sở ngẩng đầu, Phong Lâm mặt đầy thất vọng, Tông Ly cười lạnh một tiếng, đứng lên đã muốn đi.
"Ba phiếu phản đối."
Lạc Lan ngây ngẩn cả người.
"Một phiếu trắng."
Tông Ly cau mày, ngồi trở lại vị trí.
Phong Lâm thử đề nghị: "Bỏ phiếu một lần nữa?"
Tông Ly lạnh lùng nói: "Ngài thẩm phán, xin hỏi có thực hiện bỏ phiếu lần nữa không?"
Tả Khâu Bạch nói rõ ràng: "Với tình hình này, có bỏ phiếu nữa cũng vô ích, nếu trong vòng ba năm không có thay đổi gì lớn, thì không thể yêu cầu nữa."
Tông Ly đứng lên đi ra ngoài. Bách Lý Lam đứng dậy, theo sau Tông Ly rời khỏi. Sở Mặc cảm thấy có lỗi nhìn Phong Lâm cười cười, cũng đứng lên.
Thần Sa đột nhiên nói: "Còn một người chưa bỏ phiếu."
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Thần Sa.
"Chấp Chính Quan có quyền bỏ một phiếu."
Bách Lý Lam "ha" một tiếng vui vẻ, "Hy vọng lão nhân gia ông ta đang ở chỗ không bị nhiễu sóng điện từ!"
Phong Lâm lập lức ra lệnh cho máy tính: "Liên hệ với chấp chính quan."
————•————•————
Trong phòng họp trống trải vang lên âm thanh quay số điện thoại của máy tính: "tít tít, tít tít..."
Lạc Lan nín thở tĩnh khí chờ đợi, cảm thấy mỗi một tiếng giống như đang gõ vào tim.
Chờ đợi một lúc lâu sau, tiếng "tít tít" biến mất.
Trên màn hình không gian ảo tối đen như mực, không có bất kỳ hình ảnh gì, cũng không có bất kỳ âm thanh nào, khi tất cả mọi người đều nghĩ không thể liên lạc được, thì có tiếng "răng rắc" truyền đến.
Phong Lâm vội vàng nói: "Chấp chính quan, tín hiệu rất yếu, ngài đang ở đâu?"
"...Thú... Trong bụng, thiết bị điện tử... Ăn mòn... Chờ..."
Tiếng kêu thảm thiết của con dã thú cùng với những âm thanh quái lạ vang lên, một lúc lâu sau, tín hiệu rõ ràng lại một chút.
"Tôi hiện tại chỉ có một con dao, đang ở trên vách đá đánh vào dạ dày của nó, nó đang rất hung bạo, có gì nói mau."
Phong Lâm lập tức nói: "Phu nhân của Thần Sa xin gia nhập vào viện nghiên cứu của tôi, tham gia dự án nghiên cứu gene dị biến."
Hiện tại chúng tôi đã có ba phiếu đồng ý, ba phiếu phản đối, một phiếu trắng, cần ngài bỏ phiếu."
"Thần Sa, cậu là tán thành hay phản đối?"
Lạc Lan nâng mắt nhìn về phía Thần Sa, không nghĩ tới Thần Sa cũng đang nhìn về phía nàng, bốn mắt nhìn nhau, tâm trạng của nàng không yên.
"Chấp Chính Quan, là bỏ phiếu kín!" Phong Lâm quả thật giận đến phải giậm chân.
Thần Sa thu hồi ánh mắt, nói với màn hình tối đen như mực: "Tôi tán thành."
Chấp chính quan nói: "Tán thành."
Tín hiệu cắt đứt.
Mọi người im lặng không nói gì.
Mười giây đồng hồ sau, âm thanh của máy tính vang lên: "Xác nhận đã thu được phiếu mới, xin hỏi cho công bố kết quả hay chưa?"
"Công bố!"
"Bốn phiếu tán thành, ba phiếu đồng ý, một phiếu trắng."
Phong Lâm đắc ý cười rộ lên, "Ngài thẩm phán, yêu cầu có thể có hiệu lực chưa?"
"Có hiệu lực."
Máy tính tuyên bố: "Phê chuẩn cho người yêu cầu Anh Tiên Lạc Lan gia nhập viện nghiên cứu sự sống Relicta, hiệu lực ngay hôm nay."
————•————•————
Cánh cửa lớn của phòng họp mở ra.
Mọi người lục tục rời khỏi phòng họp.
Khi Phong Lâm đi ngang qua Lạc Lan, cô mở trừng hai mắt, mờ ám nói: "Khao Thần Sa một bữa đi."
Thần Sa là người cuối cùng rời khỏi, hắn đi đến bên cạnh Lạc Lan, dừng lại.
Lạc Lan nói: "Cảm ơn."
"Không cần, tôi chỉ tôn trọng lựa chọn của Phong Lâm, cô ấy là người quản lý chuyện này, nếu cô ấy đã chọn cô, ắt là có lý do của cô ấy. Nhưng mà..." Thần Sa dừng lại một chút, ánh mắt giống như lưỡi dao sắc bén nhìn lên gương mặt của Lạc Lan, "Nếu có một ngày, cô dám làm chuyện phản bội liên bang Odin, tôi sẽ tự tay giết chết cô."
"Tôi sẽ không để anh có cơ hội này."
Thần Sa dời ánh mắt, sải bước ra khỏi phòng họp.
Lạc Lan một mình một người, lẳng lặng đứng trong phòng họp trống rỗng.
Từ ngày đặt chân đến liên bang Odin, đã qua mấy tháng, bước chân đầu tiên của nàng rốt cục đã bắt đầu.
Từ buổi tiệc chiêu đãi ngày ấy không ai muốn nói chuyện với nàng, cho đến hôm nay mọi người bỏ phiếu thông qua, coi như đã có thành công, nhưng nàng lại chẳng có chút hưng phấn vui vẻ.
Lạc Lan giơ cổ tay lên, vốn không có gì để mong đợi, nhưng nàng lại phát hiện trên thiết bị điện tử cá nhân có tin nhắn mới, liên tiếp hai cái đều là của Thiên Húc gởi.
"Tôi đã từng nói Cô hãy dành cho mình một chút thời gian để tìm hiểu bản thân, những hiểu biết này, không chỉ là những thứ mình thích, còn chính là những thứ mình cần và mong muốn. Có thể làm được điều mình ước ao, phù hợp với tính cách, thật sự rất đáng giá và đáng ngưỡng mộ, nhưng nếu làm người lựa chọn những thứ quá thực dụng, cũng không có gì sai."
"Hãy sống vui vẻ, để biết mình muốn làm gì; hãy tự hào hơn, để vì mình mà cố gắng."
Lạc Lan trong mắt ẩn chứa lệ, nở nụ cười.
————•————•————
Bởi vì thân phận của Lạc Lan đặc biệt, Phong Lâm không muốn có những dòm ngó và phiền toái không cần thiết, cô đề nghị Lạc Lan lấy thân phận người bình thường làm việc ở viện nghiên cứu.
Đề nghị của Phong Lâm cũng chính là mong muốn của Lạc Lan, nàng dùng tên "Lạc Tầm", lấy thân phận là người mới di dân đến Odin gia nhập viện nghiên cứu.
Anna đã từng nói viện nghiên cứu sự sống Relicta chẳng những là viện nghiên cứu gene tốt nhất liên bang Odin, mà còn là một trong những viện nghiên cứu tốt nhất vũ trụ này.
Cho dù là người tốt nghiệp hạng ưu khi vào làm việc ở viện nghiên cứu cũng đều cảm thấy áp lực rất lớn, huống chi nàng lại là một kẻ có kiến thức "chân ướt chân ráo"?
————•————•————
"Hết giờ làm đi uống nước nhé?"
"Tôi.. còn có việc, để hôm khác đi!"
Các đồng nghiệp biết nàng là người mới di dân, lo lắng nàng cảm thấy cô đơn, nên có dịp tụ họp đều cố ý gọi nàng một tiếng, nhưng những câu chuyện phiếm của những quái nhân khoa học này đề tài không phải là chuyện đông chuyện tây, mà là những vấn đề phát sinh trong nghiên cứu khoa học, báo cáo gene di truyền, luận văn thực nghiệm. Lạc Lan đi một lần, bị mọi người cuồng nhiệt hỏi về công việc trước kia, nàng khóc không ra nước mắt, chỉ có thể giả vờ đi vệ sinh để trốn tránh.
Nàng dám nói cho mọi người biết nàng nghe không hiểu gì sao? Những danh từ chuyên ngành đứng riêng một mình nàng còn có thể hiểu, nhưng kết hợp lại với nhau lại hoàn toàn không biết có ý nghĩa gì.
Thân là một trợ lý, ngay cả các loại thiết bị vệ sinh khử trùng cơ bản nhất nàng cũng không làm được!
Các đồng nghiệp dần dần phát hiện nàng không thích hợp làm nghiên cứu, luôn bàn tán sau lưng nàng rốt cuộc là dựa vào quan hệ với người giấu mặt nào mà có thể chen chân được vào viện nghiên cứu tốt nhất liên bang, bọn họ từ nhiệt tình quan tâm nàng dần dần biến thành lạnh lùng cô lập.
————•————•————
Lạc Lan vào phòng trọng lực chạy 10 km, sau đó mồ hôi đầm đìa ngồi ngoài cái ghế dài trong khu huấn luyện, mệt mỏi không muốn cử động.
Nàng đã nghĩ chỉ cần thật sự cố gắng, là có thể hoàn toàn làm tốt công việc, nhưng tưởng tượng luôn hoàn hảo, sự thật lại quá tàn khốc.
Mỗi một đồng nghiệp ở trong viện nghiên cứu này đều có bằng cấp ưu tú, đều có chỉ số thông minh cao, nếu chỉ có cố gắng, thật sự là còn lâu mới đủ.
Tâm trạng của Lạc Lan nặng nề, nàng nên làm gì bây giờ? Cho dù Phong Lâm và Anna đều đồng ý giúp nàng, nhưng cũng không có cách nào dạy một kẻ không nắm được cơ bản, hơn nữa viện nghiên cứu không phải là tổ chức từ thiện, nếu công việc của nàng biểu hiện như vậy, khẳng định nàng sẽ bị từ chối tư cách tham gia, cho dù nàng vẫn mặt dày tham gia, cũng sẽ chẳng làm được gì ra hồn.
Một ly đồ uống bổ sung thể năng đưa đến trước mặt nàng, Lạc Lan ngẩng đầu, liền nhìn thấy Thiên Húc đang mặc quần áo huấn luyện, cũng tỏ ra dáng vẻ vừa mới luyện tập xong.
"Cảm ơn!" Lạc Lan tiếp nhận đồ uống uống ngay một hơi.
"Sao sắc mặt nặng nề vậy?" Thiên Húc ngồi xuống bên cạnh hỏi.
Lạc Lan cố ra vẻ thoải mái làm mặt quỷ, giọng nói phát ra từ khổ họng hơi khàn, "Năng lực làm việc khiếm khuyết, chỉ sợ mình không đảm trách được công việc!"
"Nơi này là khu căn cứ quân sự lớn nhất Relicta, hầu như cái gì cũng có."
"Ừ!" Lạc Lan đang cầm đồ uống, không yên lòng cúi thấp đầu.
"Có một cơ sở thuộc đại học quân y, là một trong những viện y học tốt nhất Relicta, nghe nói người ở viện nghiên cứu và những người làm việc ở khu căn cứ nếu muốn tham gia học tập, có thể miễn giảm học phí."
Lạc Lan bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt rực lửa, "Tôi cũng có thể xin học sao?"
Thiên Húc mỉm cười, "Chắc là có thể, nhưng vừa học vừa làm rất vất vả."
"Tôi không sợ!" Lạc Lan kích động đứng lên, "Tôi phải về!" Nàng sẽ kiểm tra điều kiện nhập học, sẽ nghĩ cách chuẩn bị tham gia.
Lạc Lan rối loạn hoang mang chạy được vài bước, đột nhiên nhớ tới gì đó, lập tức dừng lại, nàng quay người nói lớn với Thiên Húc: "Cảm ơn anh!"
Thiên Húc mỉm cười phất phất tay với nàng, ánh nắng cuối ngày, tản mạn trời chiều, tà tà chiếu lên người hắn, khiến cho toàn thân của hắn được bao phủ bởi một lớp ánh sáng màu vàng cam ấm áp.
Lạc Lan trong lòng nhẹ nhàng bị tác động, nàng vẫn cảm thấy chính mình sợ chết là vì tư lợi, vì sống sót mà không tiếc giả mạo công chúa lừa gạt hai quốc gia. Thế nhưng thời khắc này, trong đầu nàng đột nhiên toát ra một ý nghĩ thật cao thượng, nàng muốn trở thành một bác sĩ chữa trị gene ưu tú nhất, muốn chữa khỏi bệnh cho Thiên Húc, muốn dịu dàng đối đãi với thế giới này, muốn cho thế giới này vẫn có thể dịu dàng như vậy, bởi vì ——
Nàng đã được thế giới này đối đãi dịu dàng!
————•————•————
Lạc Lan cẩn thận đọc xong tài liệu chiêu sinh của đại học quân y, liền phát hiện mình chỉ có một con đường —— đi cửa sau.
Sở Mặc là hiệu trưởng danh dự của đại học quân y, Lạc Lan làm thật nhiều đồ ăn ngon, mặt dày đi cầu cạnh hắn, xin hắn viết thư tiến cử.
Sở Mặc đồng ý, nhưng cố tình tuyên bố rằng, hắn có thể cho nàng một cơ hội để học tập, còn kết quả học tập phải dựa vào chính bản thân nàng.
Lạc Lan cầm thư tiến cử của Sở Mặc, dưới ánh mắt quái lạ của thầy giáo chiêu sinh, nàng đăng ký thành công làm sinh viên dự thính của đại học quân y.
Nàng có thể tiêu tiền chọn một môn học có trong chương trình học, nhưng muốn theo kịp học vị học sĩ chính thức trong đại học quân y, chẳng những phải học đủ các học phần, mà thành tích mỗi môn học đều phải trên mức B+.
Nếu thành tích mỗi môn học đều là A hoặc A+, có thể tiếp tục cố gắng theo học học vị thạc sĩ, còn có thể xin thực tập ở viện quân y.
Tuy rằng điều kiện nàng muốn theo kịp học vị chính thức so với những sinh viên chính quy là vô cùng hà khắc, nhưng Lạc Lan vẫn cảm thấy mỹ mãn, dù sao nàng cũng đã sử dụng thủ đoạn nhập học cực kỳ không hay.
————•————•————
Sau khi đăng ký thành công, Lạc Lan nhận được thông báo tham dự lể khai giảng năm học mới của học viện.
Là một sinh viên dự thính, nàng có thể không tham gia, nhưng trí nhớ của nàng không có gì, nàng thật sự rất quý trọng cơ hội đầu tiên trong đời này, được biết cảm giác kích động khi được ăn mặc đẹp, được đi dự lễ khai giảng.
Nghe những lời bàn luận của các bạn cùng trường, Lạc Lan mới biết được lễ khai giảng năm nay lại mời quan chỉ huy của liên bang đến đọc diễn văn khai giảng chào mừng các tân sinh viên.
————•————•————
"Tại sao quan chỉ huy lại tham dự lễ khai giảng trường của chúng ta? Nghe nói năm ngoái trường quân đội ở kế bên có mời ngài ấy tham dự lễ tốt nghiệp nhưng đã bị cấp dưới của ngài ấy là nhân viên trợ lý từ chối thẳng thừng."
"Không thấy hiệu trưởng danh dự của trường chúng ta là ai à? Toàn bộ liên bang ai cũng biết Sở viện trưởng có quan hệ đặc biệt với quan chỉ huy."
"Quan chỉ huy đã kết hôn rồi sao? Hình như là một công chúa."
"Chính là công chúa của đế quốc Ar, đế quốc Ar nếm mùi thất bại dưới tay quan chỉ huy, nên dâng cô ta đến để lấy lòng ngài ấy."
"Quan chỉ huy rất lạnh lùng, lại có bài xích gần gũi một cách nghiêm trọng, tôi thì thích viện trưởng học thức uyên bác, phong độ nho nhã kia hơn!"
"Quan chỉ huy không giống như một người có dáng vẻ hưởng thụ cuộc sống, không biết nàng công chúa đáng thương kia mốc meo ở nơi nào rồi!"
"..."
Trong tiếng cười thầm của mọi người, Lạc Lan nhìn lên Thần Sa với quân phục chỉnh tề, biểu cảm lạnh lùng trên lễ đài, trán của hắn nhăn nhúm lại, thật không hổ danh là các bác sĩ ưu tú trong tương lai, có thể thản nhiên bàn tán không kiêng kỵ!
————•————•————
Thần Sa ngắn gọn kết thúc diễn văn, mọi người nghĩ là đã kết thúc, "lốp bốp" vỗ tay, không ngờ hắn vẫn còn đứng trên lễ đài không nhúc nhích, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm xuống phía dưới.
Vỗ tay nhanh chóng bị đóng băng.
Cho dù là các sinh viên dưới lễ đài, hay là các nhà giáo lãnh đạo ở trên lễ đài, đều đang thu tay lại được một nửa, ngây ngốc nhìn Thần Sa.
"Nơi này là trường học, không phải là buổi tụ họp tiệc trà chiều của đại tiểu thư! Nếu cô chỉ muốn chơi đùa, thì tôi đề nghị cô nên sớm nghỉ học, không cần lãng phí tiền nộp thuế cho liên bang!"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, buổi lễ khai giảng không phải là dùng lời lẽ hòa nhã chúc phúc sinh viên sao? Từ khi nào biến thành buổi lễ đe dọa vậy?
Lạc Lan đứng thẳng tắp, mặt không chút thay đổi nhìn Thần Sa.
Nàng biết, chính mình không thành thật làm một cây táo thí nghiệm đã khiến nhiều người thất vọng, nhưng bản thân nàng, chỉ có nàng làm chủ! Hiện tại lời nói của nàng không thể làm cho người khác tin phục, nhưng thời gian sẽ chứng minh tất cả.
————•————•————
Lạc Lan chia thời gian của mình làm ba phần: viện y học, viện nghiên cứu, khu huấn luyện.
Trong học viện y học có các giáo sư chuyên nghiệp phụ trách giải đáp thắc mắc, giảng giải vấn đề, chỉ cần xem mình là cái bọt biển, cố gắng hấp thu kiến thức nhiều nhất có thể là được.
Công việc trong viện nghiên cứu tuy rằng gian nan, nhưng nàng cũng đã dần dần bắt kịp, khi nào thực sự phiền toái, có Phong Lâm và Anna hỗ trợ, nàng sẽ có thể ứng phó.
Tương đối mà nói, chuyện rèn luyện thể năng ở khu huấn luyện lại có chút vấn đề.
Thanh Sơ không phải là một thầy giáo có đủ tư cách, cô chưa từng có học trò, nên không hiểu như thế nào là huấn luyện học trò, hơn nữa, không ít thì nhiều cô đối với công chúa còn có chút kiêng nể, nên không thể thực sự cố gắng.
"Công dục thiện kỳ sự, tất tiên lợi kỳ khí" (1.6.2)! Lạc Lan cân nhắc có nên đi tiêu tiền mời một thầy giáo huấn luyện thể năng chuyên nghiệp về dạy hay không, nhưng mục tiêu của nàng là thể năng cấp A, một người có thể năng cấp A không thể nào lại đi chọn nghề làm giáo viên huấn luyện thể năng?
(1.6.2) Câu này ý nói: muốn hoàn thành công việc tốt thì trước hết phải có công cụ tốt.
Nàng đem phiền muộn của mình nói cho Thiên Húc biết, câu đầu tiên của Thiên Húc chính là sẽ giúp nàng giải quyết vấn đề này.
"Tôi sẽ đến làm giáo viên huấn luyện thể năng cho cô!"
"Có thể thật sao? Có phải tôi phiền anh phí phạm thời gian vì tôi không?" Lạc Lan vừa vui mừng vừa lo lắng.
"Tôi ở trong quân đội huấn luyện tân binh, nên coi như có kinh nghiệm, huấn luyện một người rất đơn giản. Hơn nữa, chuyện này điểm mấu chốt là ở bản thân học sinh, thầy giáo chỉ dẫn đường thôi, không hao tốn bao nhiêu thời gian đâu."
Lạc Lan ngẫm nghĩ, Thiên Húc làm việc ở khu căn cứ, ở ký túc xá của quân nhân trong khu căn cứ, nàng mỗi ngày cũng ở khu căn cứ, hai người gặp nhau rất thuận tiện, việc này đích thực là đáng làm.
"Tôi không có khách khí, anh huấn luyện tôi cũng đừng quá kiêng dè!"
Thiên Húc mỉm cười nói: "Hiểu rồi."
————•————•————
Có Thanh Sơ là vết xe đổ, Lạc Lan lo lắng Thiên Húc sẽ không đủ nghiêm khắc, nhưng sau khi huấn luyện một lần, nàng lập tức thu hồi lại lo lắng của mình.
Thiên Húc dù sao cũng là quân nhân chuyên nghiệp, cho dù bên ngoài ôn hòa thế nào, nhưng tinh thần bên trong luôn cứng rắn như thép.
Khi hắn đứng trên sân huấn luyện, không nói tiếng nào đã tự mình trở nên nghiêm túc, chẳng một chút mềm lòng, nhất định sẽ bức bách Lạc Lan ra động tác chuẩn nhất, bức bách nàng cho đến khi khí lực cạn kiệt.
Thân thể Lạc Lan yếu ớt, nhưng tinh thần không một chút yếu ớt, mặc kệ Thiên Húc bức bách nàng thế nào, cho dù quá trình có hà khắc ra sao, nàng cũng sẽ dốc hết toàn lực thực hiện.
Thầy giáo và học trò ai nấy đều hài lòng.
————•————•————
Mỗi ngày, cứ sáng sớm 5 giờ rưỡi Lạc Lan rời giường, sau đó đi đến phòng trọng lực chạy bộ, chạy đủ một giờ, nàng rèn luyện vũ khí thêm một giờ nữa, tiếp đó tắm rửa thay quần áo, đi đến viện nghiên cứu làm việc.
Trong thời gian làm việc, nhân lúc rảnh rỗi nàng lên mạng xem qua bài giảng từ xa của các giáo sư, buổi chiều sau khi hết giờ làm, trước tiên nàng đến khu huấn luyện luyện tập, hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện của Thiên Húc, sau đó vội vàng chạy về nhà, đọc sách, học bài, hoàn thành bài tập các bài giảng trong ngày của giáo sư.
Cuối tuần, không cần phải đến viện nghiên cứu làm việc, nàng phải đi học ở học viện quân y. Nếu không có tiết học, nàng sẽ dùng thời gian trống ngâm mình ở khu huấn luyện rèn luyện thể năng, hoặc là đắm chìm trong thư viện của học viện quân y học tập.
Mỗi ngày cứ thế xoay vòng giống như một con thoi, ngay cả thời gian ngừng lại để nghỉ ngơi cũng không có, nhưng Lạc Lan cực kỳ vui vẻ.
Bởi vì mất đi trí nhớ, nàng cảm thấy mình giống như một cây lục bình, thiếu nơi nương tựa cho nàng cảm giác an toàn, nhưng hiện tại những công việc đó làm cho nàng cảm thấy mỗi ngày đều trôi qua thật sự có ý nghĩa, khiến nàng yên lòng.
Nàng vững vàng tin tưởng rằng, chỉ cần ngày này đến ngày khác trôi qua phong phú như vậy, thì cho dù là lục bình, sớm hay muộn gì cũng sẽ sinh trưởng ra bộ rễ, trở thành một cây đại thụ che trời.
HẾT CHƯƠNG 1.06
Lạc Lan và Thanh Sơ thực hành huấn luyện đối kháng.
Thể năng cấp E gặp thể năng cấp B, không có chút cơ hội chần chừ, chỉ có thể bị đánh.
Thanh Sơ rụt rè tung cước, không dám đánh hết sức, nhưng lại bị Lạc Lan bức cho phải đánh, biết công chúa muốn đối kháng thật sự, cô chỉ có thể cố gắng thẳng tay dồn Lạc Lan đến đường cùng.
Sau khi Lạc Lan một lần nữa bị đá bay đi, thiết bị điện tử cá nhân vang lên.
Nàng quỳ mọp trên đất đau đến không thể động đậy, chỉ có thể nói chuyện: "Nghe đây."
Giọng nói của Phong Lâm truyền đến: "Mấy đứa nhỏ trong cô nhi viện đến tham quan viện nghiên cứu, Đến giúp tôi một tay với!"
"Được, một giờ sau gặp."
Khi Lạc Lan chạy đến viện nghiên cứu, mấy đứa nhỏ đã đến.
Anna chia bọn chúng thành vài nhóm, trong đó có một nhóm nhỏ đặc biệt, chính là những đứa bé đã chơi cùng với Thiên Húc, một đám những đứa trẻ bởi vì gene không ổn định nên khiến cho hệ thống miễn dịch trở nên hỗn loạn.
Bọn chúng đi đến đâu, trước tiên đều phải vệ sinh thân thể, khử độc, không thể cùng với những đứa bình thường khác đi chung với nhau.
Phong Lâm nhờ Lạc Lan đến giúp đỡ, chính là muốn nàng trông coi những đứa bé này.
Phong Lâm phụ trách dẫn bọn chúng đi tham quan, giảng giải và trả lời câu hỏi, Lạc Lan chỉ cần ở một bên lưu ý đến bọn chúng không để phát sinh bất kỳ hành động nguy hiểm nào.
Trong tiếng ríu rít của mấy đứa nhỏ, Lạc Lan cảm thấy chính mình cũng giống như đang học tập về gene, phổ cập chút ít kiến thức khoa học.
"Giai đoạn ban đầu khi loài người di trú đến các hành tinh, trong các ngành nghề phổ biến thời bấy giờ, có nghề bác sĩ tu sửa gene rất thịnh hành, nghề đó kiếm được rất nhiều tiền và rất được tôn trọng. Bọn họ nắm giữ các loại kỹ thuật chỉnh sửa gene tiên tiến nhất, có thể giúp mọi người tu sửa gene của chính mình, giúp họ đạt được nguyện vọng, xinh đẹp hơn, cao lớn hơn, cường tráng hơn..."
"Không sinh bệnh, có thể đến sân thể dục chơi đùa bất cứ lúc nào cũng được sao?"
"Chính lúc đó mọi người đều nghĩ là có thể, nhưng trên thực tế không phải bệnh gì cũng có khả năng chữa khỏi, bởi vì phát sinh "hiệu ứng sai mục tiêu" (1.6.1) nên đã để lại hậu quả, loại hậu quả này có thể là một thế hệ, cũng có thể phải hơn 10 thế hệ mới nhận ra."
(1.6.1) Off-Target Effect: Một thuật ngữ trong ngành di truyền học, là hiệu ứng xảy ra khi các RNA tác động qua lại lẫn nhau làm mất đi khả năng biểu hiện tính trạng trên một gene, nó ngược với hiệu ứng On-Target kích thích biểu hiện một tính trạng trên một gene.
"Hiệu ứng sai mục tiêu là gì?"
"Các em có biết trò chơi xếp gỗ không?"
"Biết!"
"Nếu các em dùng những khối gỗ xếp thành một tòa thành, nhưng sau đó lại phát hiện có một khối không được tốt, vậy có thể tùy ý lấy nó ra không?"
"Không thể! Lấy nó ra toà thành sẽ sụp đổ."
"Đó chính là hiệu ứng sai mục tiêu! Gene của loài người giống như một tòa thành được xây dựng hoàn chỉnh, chẳng qua tòa thành này cực kỳ cực kỳ lớn, mong muốn ban đầu của các bác sĩ tu sửa gene chỉ là muốn tu sửa lại những gene bị hỏng, nhưng không ngờ lại ảnh hưởng đến gene tốt, thậm chí phá hủy cả tòa thành."
Phong Lâm dẫn mấy đứa nhỏ tiếp tục đi về phía trước, "... Thời đại tiếp diễn, các hành tinh bắt đầu nghiêm cấm chỉnh sửa gene di truyền, các bác sĩ tu sửa gene không còn giá trị tồn tại, bọn họ thậm chí còn bị xem là tội phạm tội ác tày trời, nên dần dần bị biến mất theo dòng chảy lâu dài của lịch sử..."
"... Hiện tại, loài người trên khắp vũ trụ đều mang gene bệnh phức tạp, các bác sĩ chữa trị gene bắt đầu có thu nhập cao, được người ta xem trọng. Chữa trị gene, ý nghĩa giống như tên gọi, chính là dùng các loại phương pháp chữa trị các dị biến và gene không ổn định..."
Một đứa bé trai hỏi: "Có thể chữa được gene của em không?"
Phong Lâm mỉm cười nói: "Em nghe lời bác sĩ thật kỹ, bảo vệ sức khỏe tốt, nhất định sẽ gặp được một bác sĩ chữa trị gene vĩ đại giúp em chữa khỏi gene của mình."
"Chị không thể chữa sao?"
Phong Lâm lắc đầu, khổ sở và áp lực đè nén, cố gắng mỉm cười, "Tôi không có vĩ đại như vậy, nhưng tôi sẽ cố gắng."
————•————•————
Tạm biệt mấy đứa nhỏ xong, Phong Lâm và Lạc Lan nhìn đồng hồ đã qua giờ cơm trưa, cả hai đều lười đi nhà ăn. Cầm hai hộp thức ăn dinh dưỡng, hai cô ngồi ở sân phơi trong khu vườn có hoa nhỏ, vừa uống hộp dinh dưỡng, vừa nghỉ ngơi.
Lạc Lan cảm khái nói: "Thì ra cô đang làm chuyện lớn lao như vậy!"
Phong Lâm tự giễu cười nói: "Nhìn qua là vậy, nhưng trên thực tế tôi thường xuyên cảm thấy mình thật vô năng, nhóm trẻ hôm nay không có đứa nào được tôi trị khỏi bệnh!"
"Loài người đang trong giai đoạn nghiên cứu gene, bởi vì quá tham lam nên đã đi sai hướng, bây giờ phải sửa lại cho đúng. Chuyện này không thể giải quyết một sớm một chiều, cũng không phải là chuyện của một hai người, nhưng tích tiểu sẽ thành đại, sông tụ lại sẽ thành biển, một ngày nào đó sẽ thành công!"
Phong Lâm liếc mắt nhìn Lạc Lan, "Đột nhiên cảm thấy cô thật sự sâu sắc!"
Lạc Lan tỏ vẻ thẹn thùng đưa tay che mặt, tay áo bị trượt xuống, lộ ra cánh tay bị bầm tím vài chỗ.
Phong Lâm líu lưỡi, "Nếu không biết rõ tính khí của Thần Sa, tôi nghĩ mình sẽ hoài nghi cô bị bạo hành."
Lạc Lan cười rộ lên, "Bị Thanh Sơ đánh trong lúc huấn luyện."
"Oa! Liều mạng như vậy, rất có hy vọng trở thành thể năng cấp A!"
"Tôi cũng nghĩ như vậy!" Lạc Lan thủ thế một dấu hiệu chiến thắng.
Phong Lâm cười to, tính tình của Lạc Lan thật sự khiến cho người ta thích thú, phải ở xa xứ làm vật hy sinh trong cuộc chiến tranh giữa dị chủng và nhân loại, nhưng nàng không hề phản ứng cực đoan, cũng không hối hận, nàng giống như gốc hoa hướng dương, cố gắng vươn đến ánh sáng mặt trời, sinh trưởng rực rỡ.
Phong Lâm buồn bực hỏi: "Sao đột nhiên cô lại tích cực rèn luyện thể năng như vậy?"
"Thần Sa không nói cho cô biết sao?"
"Nói cho tôi biết cái gì?"
Thần Sa xem ra chưa nói gì! So với tên Tử Yến hoa hoa bướm bướm chuyện gì cũng thích rêu rao khắp nơi kia, thì Thần Sa chuyện của hắn đều được giấu kín giống như viên ngọc trai trong lớp vỏ cứng của con trai ngọc!
Lạc Lan sửa lại một chút suy nghĩ, cẩn thận nói: "Căn cứ vào sự cố tấn công người ngày trước, tôi có nghe được vài lời, đoán được con dã thú kia có thể là người. Sau khi Thần Sa biết tôi đã biết, nên hy vọng tôi trở thành người có thể năng cấp 3A. Bởi vì đề nghị của cô, tôi cực kỳ nhận thức được tự mình phải đề ra mục tiêu trở thành người có thể năng cấp A."
Phong Lâm vẻ mặt quái dị nhìn Lạc Lan.
Lạc Lan vội vàng giải thích: "Tôi không phải cố ý dò hỏi chuyện cơ mật của các cô, có điều, tôi đang ở giữa, không thể không liên quan, cô yên tâm, tôi tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài."
"Tôi không có trách cô, chỉ là..." Phong Lâm vẫn tỏ ra dáng vẻ không thể tin được, "không nghĩ là cô đã biết tất cả, còn dám làm bạn với tôi. Tôi gạt cô, chính là sợ cô sợ chúng tôi, rồi đâm ra chán ghét Relicta."
Lạc Lan khoác tay lên vai của Phong Lâm, "Đối với những thứ không biết mới là đáng sợ nhất, nhưng đã biết rồi, cho dù có sợ, cũng có thể tìm được cách vượt qua."
Phong Lâm nhìn cánh tay ở trên vai mình, đột nhiên nở nụ cười, "Tôi muốn nói sự thật cho cô biết, đến phòng làm việc của tôi đi!"
————•————•————
Phòng làm việc của Phong Lâm.
Phong Lâm mở máy tính, lấy ra một phần tài liệu cơ mật cho Lạc Lan xem.
"Hơn ba trăm năm trước, liên bang Odin xuất hiện ca bệnh dị biến gene đầu tiên. Cho đến nay, trong hồ sơ lưu đã có hơn 6.889 ca, bọn họ đều là những chiến sĩ kiệt xuất, toàn liên bang ngàn dặm mới tìm được. Trong đó 6.888 người đã tử vong, chỉ có duy nhất một người khôi phục được thần trí, một lần nữa trở lại thành người, nhưng sau đó bởi vì bộc phát dị biến hơn 3 vạn người đã chết..."
Liên bang Odin là đất nước của "những người mang gene dị chủng" đầu tiên được thành lập, toàn bộ người dị chủng bị đối xử không công bằng trên khắp vũ trụ đều tìm cách đổ về đây định cư sinh sống. Bọn họ kết hợp lẫn nhau, thế hệ nối tiếp, làm cho các loại gene bệnh ngày càng tăng. Bộc phát dị biến gene chính là bệnh nan y khủng khiếp nhất, trước khi phát bệnh không hề có dấu hiệu, sau khi phát bệnh cái chết không thể tránh khỏi.
Đáng sợ nhất không phải là tỉ lệ tử vong cao, mà là nguy hại nó để lại cho thế hệ sau.
Các dị biến không hề có dấu hiệu báo trước đó phá hủy niềm tin giữa người với người, phá hủy tất cả tín nhiệm và dũng khí của nhân loại.
Hơn một trăm năm nay, quy mô phát tán ngày càng mở rộng, nếu không may thông tin bị truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ khiến toàn nhân loại khủng hoảng và căm thù, "dị chủng" sẽ một lần nữa lâm vào nguy cơ, bọn họ bị loài người nghi ngờ nguồn gốc con người, sẽ bị loài người điên cuồng giết hại.
"Hơn ba trăm năm qua, chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn chưa tìm được phương cách trị liệu. Trước mắt chỉ đưa ra được kết luận: 15 phút sau khi dị biến chính là thời điểm vàng có thể cứu chữa, nếu trong vòng 15 phút không thể khôi phục thần trí, có nghĩa là vĩnh viễn không thể hồi phục..."
Trình chiếu thông tin chấm dứt, trên màn hình chạy qua những hình ảnh đặc tả những người mang gene bệnh. Bọn họ yếu ớt có, kiên cường có, nhưng trong đáy mắt đều ẩn chứa hoang mang: tại sao lại là bọn họ? Thân thể của bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lạc Lan cảm thấy hoảng hốt, nhớ đến cánh đồng hoang vu khi chính mình chạy trong hoang mang, tuyệt vọng nối tiếp tuyệt vọng, chỉ là muốn biết được rốt cuộc mình đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng cho đến nay, không ai có thể trả lời được câu hỏi của nàng.
Phong Lâm nói: "Ở các tinh quốc khác, khi một người chiến sĩ trở thành thể năng cấp A, đó là một sự kiện vô cùng vui vẻ và đáng tự hào, tất cả mọi người sẽ ăn mừng cho anh ta. Nhưng ở liên bang Odin, nếu một chiến sĩ trở thành thể năng cấp A, thì điều anh ta nhận được không phải là lời chúc mừng, mà là một bảng thông báo án tử, nó nói cho anh ta biết rằng bất cứ lúc nào anh ta cũng có thể biến thành một con dã thú ăn thịt người, hy vọng thoát khỏi với xác suất gần bằng không."
"Không phải có một người khôi phục được thần trí, biến trở lại thành người đó sao?"
"6.889 người có một, xác suất chỉ khoảng 0.00014, hơn nữa..." Giọng nói của Phong Lâm cực kỳ đau đớn, "Người kia sau đó cũng chết do bộc phát dị biến."
Lạc Lan ngây ngẩn cả người.
"Khả năng duy nhất của liên bang chính là việc làm của các chiến sĩ vĩ đại, bọn họ sẽ nhân 15 phút đồng hồ đó giết chết những người phát sinh dị biến, bảo toàn tôn nghiêm cuối cùng cho họ!"
Lạc Lan nhớ tới hình ảnh Thần Sa vung dao giết chết dã thú, cũng nhớ tới ánh mắt che dấu đau thương của Thiên Húc khi bàn luận về dị biến. Vì bảo vệ liên bang Odin, các chiến sĩ vĩ đại đã phải theo đuổi thể năng trác việt, vừa có thể làm cho xác suất bộc phát dị biến của bản thân càng lớn, vừa phải chuẩn bị giết chết các chiến hữu kề vai sát cánh bất cứ lúc nào, càng phải chuẩn bị chính mình bị các chiến hữu khác giết chết.
Phong Lâm nhìn Lạc Lan, "Bây giờ cô đã biết tất cả sự thật, vậy đã toàn tâm toàn ý phối hợp giúp chúng tôi nghiên cứu chưa?"
Đột nhiên, Lạc Lan nảy ra một quyết định can đảm.
Nàng thử hỏi: "Nếu tôi không phối hợp, có phải rất bất lợi đối với nghiên cứu của các cô?"
"Đúng vậy!" Phong Lâm cười khổ, "Ngay cả cây táo những nhà nghiên cứu như chúng tôi còn không cầu mong gì hay đạt được gì, huống chi cô là người. Tâm trạng của cô thay đổi một chút, thì các kích thích bên trong cơ thể cũng đã thay đổi."
"Tôi có một yêu cầu."
"Cô nói đi!" Phong Lâm không sợ Lạc Lan đưa ra yêu cầu, chỉ sợ nàng không có yêu cầu gì.
"Tôi muốn làm nhà nghiên cứu tham gia toàn bộ quá trình nghiên cứu này."
Phong Lâm sửng sốt, "Nghiên cứu gene thật sự rất buồn chán vất vả, không phải là nghề thích hợp cho các cô gái trẻ."
Lạc Lan cười khổ, "Tin tôi đi, tôi chưa từng mong muốn sẽ có một quá trình tìm kiếm đáp án thoải mái dễ dàng."
Phong Lâm ý thức được nàng nói thật, cô buồn rầu đi tới đi lui, "Lạc Lan, cô ép buộc tôi! Cô nên biết thân phận của cô rất nhạy cảm, nghiên cứu gene lại là cơ mật của mỗi quốc gia."
"Tôi biết. Đây là điều kiện duy nhất." Lạc Lan chắp tay trước ngực, khẩn cầu nói: "Xin hãy giúp tôi, tôi thề sẽ không làm chuyện gì bất lợi đối với liên bang Odin."
"Trời ạ! Nhưng tôi không muốn từ chối cô." Phong Lâm đấu tranh tư tưởng sau một lúc lâu, hung tợn nói: "Cô nhớ kỹ, không được để tôi hối hận vì quyết định hôm nay! Nếu không... tôi tuyệt đối không tha cho cô!"
"Chắc chắn không khiến cô hối hận!" Lạc Lan giơ tay lên xin thề.
Phong Lâm im lặng trong chốc lát, nói: "Chỉ có một cách có thể thành công, tôi có quyền hàng năm triệu tập một cuộc họp, để mọi người bỏ phiếu quyết định. Tôi có một phiếu đồng ý, hẳn là có thể thuyết phục được Sở Mặc, có thêm một phiếu của anh ấy, tôi sẽ nhờ Sở Mặc giúp thuyết phục Tử Yến và Bách Lý Lam, nhưng khó có thể thành công. Nhưng, nếu cô có thể thuyết phục được Thần Sa, chúng ta chắc chắn có 3 phiếu. Chỉ thiếu một phiếu, có thể thành công, cơ hội cũng rất lớn rồi."
Phong Lâm nhìn đồng hồ, hấp tấp đi ra ngoài, "Khoảng hai giờ sau, chúng ta gặp nhau ở phòng họp số 1 cung điện Spera."
————•————•————
Trong hành lang trống trải, Lạc Lan ngồi xếp bằng trên mặt đất bên ngoài phòng họp, ngơ ngác nhìn bức tường ở phía đối diện.
Sau khi tự hỏi tới hỏi lui, nàng cúi đầu, lách cách viết chữ, gửi tin nhắn cho Thiên Húc.
"Tôi thích nấu ăn để thư giản, càng thích thưởng thức mỹ thực trong vui sướng, nhưng tôi sẽ không làm một người đầu bếp, tôi muốn trở thành một bác sĩ chữa trị gene để có thể chữa khỏi những gene bệnh."
"Một mình tôi đến Relicta, không có gia đình thân nhân, không có quan hệ họ hàng, càng không có tài phú địa vị, chỉ có nghề nghiệp của mình, mới chính là năng lực tương lai, nó có thể giúp tôi có giá trị đối với những người xung quanh, có thể giúp tôi có được một chỗ đứng trong xã hội này. Tôi không nói làm đầu bếp không có giá trị, nhưng tôi cần một loại giá trị mạnh mẽ hơn, không có đầu bếp mọi người vẫn có thể ăn cơm, nhưng không có bác sĩ, mọi người chỉ sợ sẽ không chịu được."
"Ai cũng đều biết, một bác sĩ chữa trị gene, đối với liên bang Odin có ý nghĩa rất lớn. Cho dù một ngày, tôi rời khỏi Odin, thì tôi cũng là một nhân tài được các tinh quốc khác hoan nghênh, không cần phải lo bị chết đói."
"Tài phú, địa vị, tôn trọng, cảm giác an toàn, quan hệ giữa người với người... đều xuất phát từ con người, cũng ảnh hưởng đến con người. Đối với tôi, một người với hai bàn tay trắng mà nói, có được năng lực không thể thiếu so với người khác mới có thể ở trong xã hội của những người đó đạt được tất cả những gì mình mong muốn!"
"Anh khuyến khích tôi đi tìm hiểu chính mình, biết được thứ mình yêu thích, lựa chọn nghề nghiệp mình mong muốn, nhưng thật xin lỗi, quyết định này là một quyết định thực tiễn, vì hiệu quả và lợi ích, không liên quan đến sở thích cá nhân."
Lạc Lan liên tục gửi cho Thiên Húc năm tin nhắn, nàng mặt mày tái nhợt, hai tay đan nhau nắm chặt lại.
So sánh với Phong Lâm và bọn họ, những người có lòng nhân ái, nhiệt tình hy sinh cả đời nghiên cứu khoa học, Lạc Lan cảm thấy chính mình thật quá nhàm chán.
Thiên Húc có thể không cần thiết phải có một người bạn sống thực dụng như vậy, hơn nữa hắn còn là một người mang gene bệnh, có lẽ, lần liên hệ này sẽ là lần liên hệ cuối cùng.
Nàng có thể lựa chọn không nói cho Thiên Húc biết, không giải thích cho hắn hiểu, nhưng đây là mặt chân thật của nàng, nàng không muốn dùng cách lừa gạt để có được tình bạn của hắn.
Lạc Lan đợi một hồi lâu, vẫn không thấy tin nhắn trả lời của Thiên Húc.
Nàng chua xót mỉm cười, trái tim đập từng nhịp đau đớn, đời người mỗi một lựa chọn, đều sẽ có được một ít, mất đi một ít.
Sự thật ở trước mắt, lựa chọn của nàng là cần thiết nhất.
Lạc Lan giữ vững tinh thần, tự ngẫm nghĩ câu chữ một chút, nhắn tin cho Thần Sa: "Tôi thật sự rất muốn đến làm việc ở viện nghiên cứu, mong anh nể tình chúng ta là là vợ chồng trên danh nghĩa, giúp tôi đạt được mong muốn. Tương lai nếu có thể báo đáp sẽ không chối từ."
Loại người như Thần Sa, không phải đi cầu xin hay giải thích là có thể thuyết phục, nhưng chuyện nàng có thể làm cùng lắm chỉ có như vậy.
————•————•————
Phong Lâm, Thần Sa, Tử Yến, Sở Mặc, Tả Khâu Bạch, Bách Lý Lam, Tông Ly xuất hiện ở cuối hành lang, hướng về phía phòng họp.
Lạc Lan đứng lên.
Thần Sa không để ý đến nàng, đi thẳng vào phòng họp.
Những người khác cũng đều theo Thần Sa đi vào.
Tử Yến đứng trước mặt nàng, nhìn nàng đánh giá từ đầu đến chân giống như không hề quen biết nàng.
Lạc Lan cúi mắt nhìn xuống đất, im lặng không lên tiếng.
Tử Yến cười nói: "Cô lúc nào cũng..." Cũng là cái gì, hắn không nói nữa.
"Vào đi!"
Lạc Lan theo phía sau Tử Yến, là người cuối cùng đi vào phòng họp, cánh cửa lớn phía sau lưng nàng từ từ đóng lại.
Sau khi cuộc họp bắt đầu, thiết bị điện tử cá nhân của mọi người đều bị chặn sóng phát, Lạc Lan nhìn thoáng qua thiết bị điện tử cá nhân, Thiên Húc vẫn chưa hồi âm tin nhắn của nàng, Thần Sa cũng không cho nàng câu trả lời nào.
Trong phòng họp rộng lớn, Lạc Lan một mình một người ngồi ngay ngắn ở chính giữa.
Bên trong kê một cái bài dài hình quạt, bảy vị công tước ngồi ở bảy vị trí tiêu biểu cho bảy khu tự trị, bọn họ đại diện danh nghĩa cho mỗi khu, có được một phiếu tán thành hoặc phủ quyết.
Khu thứ nhất: Công tước Thần Sa, Tổng chỉ huy quân đội liên bang
Khu thứ hai: Công tước Phong Lâm, Bộ trưởng bộ nghiên cứu và giáo dục
Khu thứ ba: Công tước Tả Khâu Bạch, Thẩm phán toà án tối cao Liên bang
Khu thứ tư: Công tước Sở Mặc, Bộ trưởng bộ Y tế
Khu thứ năm: Công tước Bách Lý Lam, Bộ trưởng bộ năng lượng giao thông
Khu thứ sáu: Công tước Tử Yến, Bộ trưởng bộ thông tin bảo mật
Khu thứ bảy: Công tước Tông Ly, Bộ trưởng bộ An ninh.
Phong Lâm ấn mở một màn hình ở trước mặt, bắt đầu trình bày lý do triệu tập cuộc họp: "Phu nhân của công tước Thần Sa, Anh Tiên Lạc Lan, muốn xin phép viện nghiên cứu sự sống Relicta, đưa yêu cầu gia nhập quá trình nghiên cứu gene dị biến, tôi là công tước của khu thứ hai, cũng là viện trưởng của viện nghiên cứu sự sống Relicta, nay triệu tập mọi người bỏ phiếu quyết định. Các tài liệu có liên quan đã gửi đến bàn của các vị, mời tìm đọc."
Giọng nói âm trầm lạnh lẽo của Tông Ly vang lên: "Nghiên cứu quan trọng như vậy sao có thể để cho người ngoài tham gia?"
Phong Lâm thản nhiên nói: "Ngài thẩm phán, xin hỏi người yêu cầu có phải là người của liên bang Odin hay không?"
Tả Khâu Bạch nói rõ ràng: "Người yêu cầu là công dân của liên bang Odin."
Tông Ly lạnh lùng nói: "Cô ta là công chúa của hoàng thất Anh Tiên, gene biểu hiện là người của đế quốc Ar."
Phong Lâm hừ lạnh một tiếng, "Tôi không muốn tranh luận vô nghĩa với anh, anh có quyền bỏ phiếu từ chối."
Tông Ly không chút khách khí, nói: "Yên tâm, tôi sẽ không quên!"
Sở Mặc ấn vào phía dưới màn hình của mình, "Người yêu cầu không có kiến thức liên quan, cũng chưa có kinh nghiệm nghiên cứu, làm sao có thể tiến hành công việc nghiên cứu?"
Phong Lâm cổ vũ nhìn Lạc Lan, ý bảo nàng trả lời.
Lạc Lan đứng lên, "Tôi sẽ bắt đầu làm từ trợ lý thấp nhất, vừa học tập kinh nghiệm, vừa làm việc."
Sở Mặc nói: "Làm nghiên cứu khoa học phải chuyên chú và tâm huyết, cô đã xác định đây là công việc mình yêu thích?"
"Xác định."
"Cảm ơn cô đã trả lời, tôi không còn gì để hỏi."
Lạc Lan đối với Sở Mặc cúi đầu, sau đó ngồi lại ghế.
Phong Lâm hỏi: "Còn câu hỏi nào nữa không?"
Không ai lên tiếng.
Phong Lâm nói: "Vậy tiến hành bỏ phiếu kín, sẽ theo thống kê kết quả của máy tính."
Lạc Lan hai tay đan xen, cúi đầu nhìn đến thiết bị điện tử cá nhân ở trên cổ tay.
Có lẽ, sau khi ra khỏi cánh cửa lớn của phòng họp này, nàng sẽ phát hiện, nàng không có được công việc này, cũng mất đi người bạn duy nhất.
Hai phút sau, máy tính theo dõi cuộc họp hỏi: "Kết quả kiểm phiếu đã có, xin hỏi cho tiến hành công bố chưa?"
"Công bố."
"Ba phiếu đồng ý."
Lạc Lan khổ sở ngẩng đầu, Phong Lâm mặt đầy thất vọng, Tông Ly cười lạnh một tiếng, đứng lên đã muốn đi.
"Ba phiếu phản đối."
Lạc Lan ngây ngẩn cả người.
"Một phiếu trắng."
Tông Ly cau mày, ngồi trở lại vị trí.
Phong Lâm thử đề nghị: "Bỏ phiếu một lần nữa?"
Tông Ly lạnh lùng nói: "Ngài thẩm phán, xin hỏi có thực hiện bỏ phiếu lần nữa không?"
Tả Khâu Bạch nói rõ ràng: "Với tình hình này, có bỏ phiếu nữa cũng vô ích, nếu trong vòng ba năm không có thay đổi gì lớn, thì không thể yêu cầu nữa."
Tông Ly đứng lên đi ra ngoài. Bách Lý Lam đứng dậy, theo sau Tông Ly rời khỏi. Sở Mặc cảm thấy có lỗi nhìn Phong Lâm cười cười, cũng đứng lên.
Thần Sa đột nhiên nói: "Còn một người chưa bỏ phiếu."
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Thần Sa.
"Chấp Chính Quan có quyền bỏ một phiếu."
Bách Lý Lam "ha" một tiếng vui vẻ, "Hy vọng lão nhân gia ông ta đang ở chỗ không bị nhiễu sóng điện từ!"
Phong Lâm lập lức ra lệnh cho máy tính: "Liên hệ với chấp chính quan."
————•————•————
Trong phòng họp trống trải vang lên âm thanh quay số điện thoại của máy tính: "tít tít, tít tít..."
Lạc Lan nín thở tĩnh khí chờ đợi, cảm thấy mỗi một tiếng giống như đang gõ vào tim.
Chờ đợi một lúc lâu sau, tiếng "tít tít" biến mất.
Trên màn hình không gian ảo tối đen như mực, không có bất kỳ hình ảnh gì, cũng không có bất kỳ âm thanh nào, khi tất cả mọi người đều nghĩ không thể liên lạc được, thì có tiếng "răng rắc" truyền đến.
Phong Lâm vội vàng nói: "Chấp chính quan, tín hiệu rất yếu, ngài đang ở đâu?"
"...Thú... Trong bụng, thiết bị điện tử... Ăn mòn... Chờ..."
Tiếng kêu thảm thiết của con dã thú cùng với những âm thanh quái lạ vang lên, một lúc lâu sau, tín hiệu rõ ràng lại một chút.
"Tôi hiện tại chỉ có một con dao, đang ở trên vách đá đánh vào dạ dày của nó, nó đang rất hung bạo, có gì nói mau."
Phong Lâm lập tức nói: "Phu nhân của Thần Sa xin gia nhập vào viện nghiên cứu của tôi, tham gia dự án nghiên cứu gene dị biến."
Hiện tại chúng tôi đã có ba phiếu đồng ý, ba phiếu phản đối, một phiếu trắng, cần ngài bỏ phiếu."
"Thần Sa, cậu là tán thành hay phản đối?"
Lạc Lan nâng mắt nhìn về phía Thần Sa, không nghĩ tới Thần Sa cũng đang nhìn về phía nàng, bốn mắt nhìn nhau, tâm trạng của nàng không yên.
"Chấp Chính Quan, là bỏ phiếu kín!" Phong Lâm quả thật giận đến phải giậm chân.
Thần Sa thu hồi ánh mắt, nói với màn hình tối đen như mực: "Tôi tán thành."
Chấp chính quan nói: "Tán thành."
Tín hiệu cắt đứt.
Mọi người im lặng không nói gì.
Mười giây đồng hồ sau, âm thanh của máy tính vang lên: "Xác nhận đã thu được phiếu mới, xin hỏi cho công bố kết quả hay chưa?"
"Công bố!"
"Bốn phiếu tán thành, ba phiếu đồng ý, một phiếu trắng."
Phong Lâm đắc ý cười rộ lên, "Ngài thẩm phán, yêu cầu có thể có hiệu lực chưa?"
"Có hiệu lực."
Máy tính tuyên bố: "Phê chuẩn cho người yêu cầu Anh Tiên Lạc Lan gia nhập viện nghiên cứu sự sống Relicta, hiệu lực ngay hôm nay."
————•————•————
Cánh cửa lớn của phòng họp mở ra.
Mọi người lục tục rời khỏi phòng họp.
Khi Phong Lâm đi ngang qua Lạc Lan, cô mở trừng hai mắt, mờ ám nói: "Khao Thần Sa một bữa đi."
Thần Sa là người cuối cùng rời khỏi, hắn đi đến bên cạnh Lạc Lan, dừng lại.
Lạc Lan nói: "Cảm ơn."
"Không cần, tôi chỉ tôn trọng lựa chọn của Phong Lâm, cô ấy là người quản lý chuyện này, nếu cô ấy đã chọn cô, ắt là có lý do của cô ấy. Nhưng mà..." Thần Sa dừng lại một chút, ánh mắt giống như lưỡi dao sắc bén nhìn lên gương mặt của Lạc Lan, "Nếu có một ngày, cô dám làm chuyện phản bội liên bang Odin, tôi sẽ tự tay giết chết cô."
"Tôi sẽ không để anh có cơ hội này."
Thần Sa dời ánh mắt, sải bước ra khỏi phòng họp.
Lạc Lan một mình một người, lẳng lặng đứng trong phòng họp trống rỗng.
Từ ngày đặt chân đến liên bang Odin, đã qua mấy tháng, bước chân đầu tiên của nàng rốt cục đã bắt đầu.
Từ buổi tiệc chiêu đãi ngày ấy không ai muốn nói chuyện với nàng, cho đến hôm nay mọi người bỏ phiếu thông qua, coi như đã có thành công, nhưng nàng lại chẳng có chút hưng phấn vui vẻ.
Lạc Lan giơ cổ tay lên, vốn không có gì để mong đợi, nhưng nàng lại phát hiện trên thiết bị điện tử cá nhân có tin nhắn mới, liên tiếp hai cái đều là của Thiên Húc gởi.
"Tôi đã từng nói Cô hãy dành cho mình một chút thời gian để tìm hiểu bản thân, những hiểu biết này, không chỉ là những thứ mình thích, còn chính là những thứ mình cần và mong muốn. Có thể làm được điều mình ước ao, phù hợp với tính cách, thật sự rất đáng giá và đáng ngưỡng mộ, nhưng nếu làm người lựa chọn những thứ quá thực dụng, cũng không có gì sai."
"Hãy sống vui vẻ, để biết mình muốn làm gì; hãy tự hào hơn, để vì mình mà cố gắng."
Lạc Lan trong mắt ẩn chứa lệ, nở nụ cười.
————•————•————
Bởi vì thân phận của Lạc Lan đặc biệt, Phong Lâm không muốn có những dòm ngó và phiền toái không cần thiết, cô đề nghị Lạc Lan lấy thân phận người bình thường làm việc ở viện nghiên cứu.
Đề nghị của Phong Lâm cũng chính là mong muốn của Lạc Lan, nàng dùng tên "Lạc Tầm", lấy thân phận là người mới di dân đến Odin gia nhập viện nghiên cứu.
Anna đã từng nói viện nghiên cứu sự sống Relicta chẳng những là viện nghiên cứu gene tốt nhất liên bang Odin, mà còn là một trong những viện nghiên cứu tốt nhất vũ trụ này.
Cho dù là người tốt nghiệp hạng ưu khi vào làm việc ở viện nghiên cứu cũng đều cảm thấy áp lực rất lớn, huống chi nàng lại là một kẻ có kiến thức "chân ướt chân ráo"?
————•————•————
"Hết giờ làm đi uống nước nhé?"
"Tôi.. còn có việc, để hôm khác đi!"
Các đồng nghiệp biết nàng là người mới di dân, lo lắng nàng cảm thấy cô đơn, nên có dịp tụ họp đều cố ý gọi nàng một tiếng, nhưng những câu chuyện phiếm của những quái nhân khoa học này đề tài không phải là chuyện đông chuyện tây, mà là những vấn đề phát sinh trong nghiên cứu khoa học, báo cáo gene di truyền, luận văn thực nghiệm. Lạc Lan đi một lần, bị mọi người cuồng nhiệt hỏi về công việc trước kia, nàng khóc không ra nước mắt, chỉ có thể giả vờ đi vệ sinh để trốn tránh.
Nàng dám nói cho mọi người biết nàng nghe không hiểu gì sao? Những danh từ chuyên ngành đứng riêng một mình nàng còn có thể hiểu, nhưng kết hợp lại với nhau lại hoàn toàn không biết có ý nghĩa gì.
Thân là một trợ lý, ngay cả các loại thiết bị vệ sinh khử trùng cơ bản nhất nàng cũng không làm được!
Các đồng nghiệp dần dần phát hiện nàng không thích hợp làm nghiên cứu, luôn bàn tán sau lưng nàng rốt cuộc là dựa vào quan hệ với người giấu mặt nào mà có thể chen chân được vào viện nghiên cứu tốt nhất liên bang, bọn họ từ nhiệt tình quan tâm nàng dần dần biến thành lạnh lùng cô lập.
————•————•————
Lạc Lan vào phòng trọng lực chạy 10 km, sau đó mồ hôi đầm đìa ngồi ngoài cái ghế dài trong khu huấn luyện, mệt mỏi không muốn cử động.
Nàng đã nghĩ chỉ cần thật sự cố gắng, là có thể hoàn toàn làm tốt công việc, nhưng tưởng tượng luôn hoàn hảo, sự thật lại quá tàn khốc.
Mỗi một đồng nghiệp ở trong viện nghiên cứu này đều có bằng cấp ưu tú, đều có chỉ số thông minh cao, nếu chỉ có cố gắng, thật sự là còn lâu mới đủ.
Tâm trạng của Lạc Lan nặng nề, nàng nên làm gì bây giờ? Cho dù Phong Lâm và Anna đều đồng ý giúp nàng, nhưng cũng không có cách nào dạy một kẻ không nắm được cơ bản, hơn nữa viện nghiên cứu không phải là tổ chức từ thiện, nếu công việc của nàng biểu hiện như vậy, khẳng định nàng sẽ bị từ chối tư cách tham gia, cho dù nàng vẫn mặt dày tham gia, cũng sẽ chẳng làm được gì ra hồn.
Một ly đồ uống bổ sung thể năng đưa đến trước mặt nàng, Lạc Lan ngẩng đầu, liền nhìn thấy Thiên Húc đang mặc quần áo huấn luyện, cũng tỏ ra dáng vẻ vừa mới luyện tập xong.
"Cảm ơn!" Lạc Lan tiếp nhận đồ uống uống ngay một hơi.
"Sao sắc mặt nặng nề vậy?" Thiên Húc ngồi xuống bên cạnh hỏi.
Lạc Lan cố ra vẻ thoải mái làm mặt quỷ, giọng nói phát ra từ khổ họng hơi khàn, "Năng lực làm việc khiếm khuyết, chỉ sợ mình không đảm trách được công việc!"
"Nơi này là khu căn cứ quân sự lớn nhất Relicta, hầu như cái gì cũng có."
"Ừ!" Lạc Lan đang cầm đồ uống, không yên lòng cúi thấp đầu.
"Có một cơ sở thuộc đại học quân y, là một trong những viện y học tốt nhất Relicta, nghe nói người ở viện nghiên cứu và những người làm việc ở khu căn cứ nếu muốn tham gia học tập, có thể miễn giảm học phí."
Lạc Lan bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt rực lửa, "Tôi cũng có thể xin học sao?"
Thiên Húc mỉm cười, "Chắc là có thể, nhưng vừa học vừa làm rất vất vả."
"Tôi không sợ!" Lạc Lan kích động đứng lên, "Tôi phải về!" Nàng sẽ kiểm tra điều kiện nhập học, sẽ nghĩ cách chuẩn bị tham gia.
Lạc Lan rối loạn hoang mang chạy được vài bước, đột nhiên nhớ tới gì đó, lập tức dừng lại, nàng quay người nói lớn với Thiên Húc: "Cảm ơn anh!"
Thiên Húc mỉm cười phất phất tay với nàng, ánh nắng cuối ngày, tản mạn trời chiều, tà tà chiếu lên người hắn, khiến cho toàn thân của hắn được bao phủ bởi một lớp ánh sáng màu vàng cam ấm áp.
Lạc Lan trong lòng nhẹ nhàng bị tác động, nàng vẫn cảm thấy chính mình sợ chết là vì tư lợi, vì sống sót mà không tiếc giả mạo công chúa lừa gạt hai quốc gia. Thế nhưng thời khắc này, trong đầu nàng đột nhiên toát ra một ý nghĩ thật cao thượng, nàng muốn trở thành một bác sĩ chữa trị gene ưu tú nhất, muốn chữa khỏi bệnh cho Thiên Húc, muốn dịu dàng đối đãi với thế giới này, muốn cho thế giới này vẫn có thể dịu dàng như vậy, bởi vì ——
Nàng đã được thế giới này đối đãi dịu dàng!
————•————•————
Lạc Lan cẩn thận đọc xong tài liệu chiêu sinh của đại học quân y, liền phát hiện mình chỉ có một con đường —— đi cửa sau.
Sở Mặc là hiệu trưởng danh dự của đại học quân y, Lạc Lan làm thật nhiều đồ ăn ngon, mặt dày đi cầu cạnh hắn, xin hắn viết thư tiến cử.
Sở Mặc đồng ý, nhưng cố tình tuyên bố rằng, hắn có thể cho nàng một cơ hội để học tập, còn kết quả học tập phải dựa vào chính bản thân nàng.
Lạc Lan cầm thư tiến cử của Sở Mặc, dưới ánh mắt quái lạ của thầy giáo chiêu sinh, nàng đăng ký thành công làm sinh viên dự thính của đại học quân y.
Nàng có thể tiêu tiền chọn một môn học có trong chương trình học, nhưng muốn theo kịp học vị học sĩ chính thức trong đại học quân y, chẳng những phải học đủ các học phần, mà thành tích mỗi môn học đều phải trên mức B+.
Nếu thành tích mỗi môn học đều là A hoặc A+, có thể tiếp tục cố gắng theo học học vị thạc sĩ, còn có thể xin thực tập ở viện quân y.
Tuy rằng điều kiện nàng muốn theo kịp học vị chính thức so với những sinh viên chính quy là vô cùng hà khắc, nhưng Lạc Lan vẫn cảm thấy mỹ mãn, dù sao nàng cũng đã sử dụng thủ đoạn nhập học cực kỳ không hay.
————•————•————
Sau khi đăng ký thành công, Lạc Lan nhận được thông báo tham dự lể khai giảng năm học mới của học viện.
Là một sinh viên dự thính, nàng có thể không tham gia, nhưng trí nhớ của nàng không có gì, nàng thật sự rất quý trọng cơ hội đầu tiên trong đời này, được biết cảm giác kích động khi được ăn mặc đẹp, được đi dự lễ khai giảng.
Nghe những lời bàn luận của các bạn cùng trường, Lạc Lan mới biết được lễ khai giảng năm nay lại mời quan chỉ huy của liên bang đến đọc diễn văn khai giảng chào mừng các tân sinh viên.
————•————•————
"Tại sao quan chỉ huy lại tham dự lễ khai giảng trường của chúng ta? Nghe nói năm ngoái trường quân đội ở kế bên có mời ngài ấy tham dự lễ tốt nghiệp nhưng đã bị cấp dưới của ngài ấy là nhân viên trợ lý từ chối thẳng thừng."
"Không thấy hiệu trưởng danh dự của trường chúng ta là ai à? Toàn bộ liên bang ai cũng biết Sở viện trưởng có quan hệ đặc biệt với quan chỉ huy."
"Quan chỉ huy đã kết hôn rồi sao? Hình như là một công chúa."
"Chính là công chúa của đế quốc Ar, đế quốc Ar nếm mùi thất bại dưới tay quan chỉ huy, nên dâng cô ta đến để lấy lòng ngài ấy."
"Quan chỉ huy rất lạnh lùng, lại có bài xích gần gũi một cách nghiêm trọng, tôi thì thích viện trưởng học thức uyên bác, phong độ nho nhã kia hơn!"
"Quan chỉ huy không giống như một người có dáng vẻ hưởng thụ cuộc sống, không biết nàng công chúa đáng thương kia mốc meo ở nơi nào rồi!"
"..."
Trong tiếng cười thầm của mọi người, Lạc Lan nhìn lên Thần Sa với quân phục chỉnh tề, biểu cảm lạnh lùng trên lễ đài, trán của hắn nhăn nhúm lại, thật không hổ danh là các bác sĩ ưu tú trong tương lai, có thể thản nhiên bàn tán không kiêng kỵ!
————•————•————
Thần Sa ngắn gọn kết thúc diễn văn, mọi người nghĩ là đã kết thúc, "lốp bốp" vỗ tay, không ngờ hắn vẫn còn đứng trên lễ đài không nhúc nhích, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm xuống phía dưới.
Vỗ tay nhanh chóng bị đóng băng.
Cho dù là các sinh viên dưới lễ đài, hay là các nhà giáo lãnh đạo ở trên lễ đài, đều đang thu tay lại được một nửa, ngây ngốc nhìn Thần Sa.
"Nơi này là trường học, không phải là buổi tụ họp tiệc trà chiều của đại tiểu thư! Nếu cô chỉ muốn chơi đùa, thì tôi đề nghị cô nên sớm nghỉ học, không cần lãng phí tiền nộp thuế cho liên bang!"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, buổi lễ khai giảng không phải là dùng lời lẽ hòa nhã chúc phúc sinh viên sao? Từ khi nào biến thành buổi lễ đe dọa vậy?
Lạc Lan đứng thẳng tắp, mặt không chút thay đổi nhìn Thần Sa.
Nàng biết, chính mình không thành thật làm một cây táo thí nghiệm đã khiến nhiều người thất vọng, nhưng bản thân nàng, chỉ có nàng làm chủ! Hiện tại lời nói của nàng không thể làm cho người khác tin phục, nhưng thời gian sẽ chứng minh tất cả.
————•————•————
Lạc Lan chia thời gian của mình làm ba phần: viện y học, viện nghiên cứu, khu huấn luyện.
Trong học viện y học có các giáo sư chuyên nghiệp phụ trách giải đáp thắc mắc, giảng giải vấn đề, chỉ cần xem mình là cái bọt biển, cố gắng hấp thu kiến thức nhiều nhất có thể là được.
Công việc trong viện nghiên cứu tuy rằng gian nan, nhưng nàng cũng đã dần dần bắt kịp, khi nào thực sự phiền toái, có Phong Lâm và Anna hỗ trợ, nàng sẽ có thể ứng phó.
Tương đối mà nói, chuyện rèn luyện thể năng ở khu huấn luyện lại có chút vấn đề.
Thanh Sơ không phải là một thầy giáo có đủ tư cách, cô chưa từng có học trò, nên không hiểu như thế nào là huấn luyện học trò, hơn nữa, không ít thì nhiều cô đối với công chúa còn có chút kiêng nể, nên không thể thực sự cố gắng.
"Công dục thiện kỳ sự, tất tiên lợi kỳ khí" (1.6.2)! Lạc Lan cân nhắc có nên đi tiêu tiền mời một thầy giáo huấn luyện thể năng chuyên nghiệp về dạy hay không, nhưng mục tiêu của nàng là thể năng cấp A, một người có thể năng cấp A không thể nào lại đi chọn nghề làm giáo viên huấn luyện thể năng?
(1.6.2) Câu này ý nói: muốn hoàn thành công việc tốt thì trước hết phải có công cụ tốt.
Nàng đem phiền muộn của mình nói cho Thiên Húc biết, câu đầu tiên của Thiên Húc chính là sẽ giúp nàng giải quyết vấn đề này.
"Tôi sẽ đến làm giáo viên huấn luyện thể năng cho cô!"
"Có thể thật sao? Có phải tôi phiền anh phí phạm thời gian vì tôi không?" Lạc Lan vừa vui mừng vừa lo lắng.
"Tôi ở trong quân đội huấn luyện tân binh, nên coi như có kinh nghiệm, huấn luyện một người rất đơn giản. Hơn nữa, chuyện này điểm mấu chốt là ở bản thân học sinh, thầy giáo chỉ dẫn đường thôi, không hao tốn bao nhiêu thời gian đâu."
Lạc Lan ngẫm nghĩ, Thiên Húc làm việc ở khu căn cứ, ở ký túc xá của quân nhân trong khu căn cứ, nàng mỗi ngày cũng ở khu căn cứ, hai người gặp nhau rất thuận tiện, việc này đích thực là đáng làm.
"Tôi không có khách khí, anh huấn luyện tôi cũng đừng quá kiêng dè!"
Thiên Húc mỉm cười nói: "Hiểu rồi."
————•————•————
Có Thanh Sơ là vết xe đổ, Lạc Lan lo lắng Thiên Húc sẽ không đủ nghiêm khắc, nhưng sau khi huấn luyện một lần, nàng lập tức thu hồi lại lo lắng của mình.
Thiên Húc dù sao cũng là quân nhân chuyên nghiệp, cho dù bên ngoài ôn hòa thế nào, nhưng tinh thần bên trong luôn cứng rắn như thép.
Khi hắn đứng trên sân huấn luyện, không nói tiếng nào đã tự mình trở nên nghiêm túc, chẳng một chút mềm lòng, nhất định sẽ bức bách Lạc Lan ra động tác chuẩn nhất, bức bách nàng cho đến khi khí lực cạn kiệt.
Thân thể Lạc Lan yếu ớt, nhưng tinh thần không một chút yếu ớt, mặc kệ Thiên Húc bức bách nàng thế nào, cho dù quá trình có hà khắc ra sao, nàng cũng sẽ dốc hết toàn lực thực hiện.
Thầy giáo và học trò ai nấy đều hài lòng.
————•————•————
Mỗi ngày, cứ sáng sớm 5 giờ rưỡi Lạc Lan rời giường, sau đó đi đến phòng trọng lực chạy bộ, chạy đủ một giờ, nàng rèn luyện vũ khí thêm một giờ nữa, tiếp đó tắm rửa thay quần áo, đi đến viện nghiên cứu làm việc.
Trong thời gian làm việc, nhân lúc rảnh rỗi nàng lên mạng xem qua bài giảng từ xa của các giáo sư, buổi chiều sau khi hết giờ làm, trước tiên nàng đến khu huấn luyện luyện tập, hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện của Thiên Húc, sau đó vội vàng chạy về nhà, đọc sách, học bài, hoàn thành bài tập các bài giảng trong ngày của giáo sư.
Cuối tuần, không cần phải đến viện nghiên cứu làm việc, nàng phải đi học ở học viện quân y. Nếu không có tiết học, nàng sẽ dùng thời gian trống ngâm mình ở khu huấn luyện rèn luyện thể năng, hoặc là đắm chìm trong thư viện của học viện quân y học tập.
Mỗi ngày cứ thế xoay vòng giống như một con thoi, ngay cả thời gian ngừng lại để nghỉ ngơi cũng không có, nhưng Lạc Lan cực kỳ vui vẻ.
Bởi vì mất đi trí nhớ, nàng cảm thấy mình giống như một cây lục bình, thiếu nơi nương tựa cho nàng cảm giác an toàn, nhưng hiện tại những công việc đó làm cho nàng cảm thấy mỗi ngày đều trôi qua thật sự có ý nghĩa, khiến nàng yên lòng.
Nàng vững vàng tin tưởng rằng, chỉ cần ngày này đến ngày khác trôi qua phong phú như vậy, thì cho dù là lục bình, sớm hay muộn gì cũng sẽ sinh trưởng ra bộ rễ, trở thành một cây đại thụ che trời.
HẾT CHƯƠNG 1.06
Bình luận facebook