Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Từ liên miên mưa xuân đến sấm rền trời hạ, từ thu vàng lá úa đến lất phất tuyết đông, bất tri bất giác, hành tinh Relicta đã tự quay quanh ngôi sao chủ đúng 10 vòng.
Trải qua 10 năm cố gắng, Lạc Lan đã cơ bản thực hiện được kế hoạch 10 năm ——
Thể năng đã được thí nghiệm thể năng ở khu căn cứ thông qua đạt cấp B.
Ở đại học quân y cơ sở đã học xong chương trình thạc sĩ, chẳng những có được học vị thạc sĩ, mà còn lấy được giấy phép y sư sơ cấp.
Trở thành nghiên cứu viên trung cấp của viện nghiên cứu sự sống Relicta, có phòng làm việc riêng và hai trợ lý nghiên cứu.
Mỗi tháng tài khoản thu được một khoản tiền lương hậu đãi, bởi vì không có gánh nặng tiền thuê nhà, nên sau khi chi trả tất cả học phí và chi phí tiêu dùng hàng ngày, nàng còn dư ra không ít tiền.
Theo hứa hẹn của nàng và Thiên Húc, hàng năm vào dịp lễ tết, hai người sẽ dành ra chút thời gian đi tham quan du ngoạn ở một nơi nào đó.
Vài năm qua đi, tuy Lạc Lan vẫn chưa đi hết danh lam thắng cảnh trên Relicta, nhưng nói đến Relicta nơi nào có phong cảnh đẹp, chỗ nào có món ăn ngon, nàng đều đã rõ ràng tường tận, có giả vờ làm người sinh trưởng bản xứ ở đây cũng không thành vấn đề.
————•————•————
"Tít tít" âm thanh báo có tin nhắn truyền đến, Lạc Lan đầu còn chưa nâng đã ra lệnh phát hình ảnh.
Thần Sa một thân quân trang hiện ra trong phòng thí nghiệm, "Xế chiều nay Chấp Chính Quan trở về, phải tổ chức một buổi tiệc chào đón, em nghỉ làm sớm một chút."
Lạc Lan kinh ngạc ngẩng đầu, đầu óc còn đắm chìm trong thí nghiệm, không yên lòng "Vâng" một tiếng, lại cúi đầu, tiếp tục quan sát biến đổi thí nghiệm.
Thần Sa lẳng lặng nhìn nàng trong chớp mắt, cắt đứt tin phát.
Qua một lúc lâu, Lạc Lan đột nhiên kịp phản ứng, nàng đẩy gọng kính quan sát trên mũi, biểu lộ vẻ mặt suy tư.
Chấp Chính Quan! Là Chấp Chính Quan của liên bang Odin! Người đi thực hiện nhiệm vụ trên các hành tinh nguyên sơ, người được mọi người tín nhiệm, đã hơn 10 năm rồi chưa xuất hiện, chính là ông ta!
Thật sự là đáng mừng, ông ta không có đi lạc trong vũ trụ, vẫn còn nhớ rõ đường về!
Khi Lạc Lan vừa đến Relicta, đã có chút tò mò đến nhân vật kiệt xuất của liên bang Odin này, nàng đã hoàn toàn quên mất có một người như vậy, nay ông ta lại đột ngột xuất hiện.
Nhưng mà, mặc kệ người ta có được tín nhiệm hay không, cũng là ông chủ lớn!
Còn nàng là một con tôm nhỏ, phải biểu hiện làm sao cho tốt, cố gắng kiểm soát cảm xúc!
Lạc Lan nhắn tin cho Thanh Việt: "Tối nay có yến tiệc, giúp ta chuẩn bị lễ phục và tư liệu, nhắc nhở ta nghỉ làm trước một giờ."
————•————•————
Trong phòng ngủ.
Thanh Việt giúp Lạc Lan trang điểm và ăn mặc, Thanh Sơ đứng trước màn hình ảo, mở các tư liệu về các khách mời quan trọng trong yến tiệc cho Lạc Lan xem.
Lạc Lan vừa nhìn vừa yên lặng lẩm nhẩm.
"Vưu Kim (Eugene), quan tòa thuộc pháp viện trung cấp liên bang, đến từ khu tự trị thứ sáu, hai ngày trước con vật cưng Bana của ông ta chết, tổ chức tang lễ..."
Thanh Việt bổ sung: "Công chúa nên tặng hoa tự tay làm."
"A? Ta tặng hoa? Vẫn là loại tự tay làm?" Lạc Lan làm một cái hôn gió với Thanh Sơ, rồi xoay người ôm lấy Thanh Việt, chân thành nói: "Nếu không có các cô, tôi biết làm sao đây?"
Thanh Sơ mỉm cười không lên tiếng, sớm đã có thói quen nhìn thấy dáng vẻ làm nũng của Lạc Lan.
Thanh Việt giở giọng xem thường, "Công chúa đừng có cả ngày mở miệng lại thân thiết với chúng tôi như vậy, chúng tôi chỉ thích người khác phái! Người có thể làm chuyện có ích một chút, đi nũng nịu với chồng của mình hay không?"
Lạc Lan bĩu môi, ngồi ngay ngắn lại, "Không phải cô không thích Thần Sa sao?"
Thanh Việt rũ mắt, ảm đạm nói: "Công chúa không thể nào trở về Ar, không thể mượn sức của công tước, nếu chẳng may ngày nào đó công tước không kiên nhẫn..."
"Vị nữ sĩ tóc vàng này tên là Áo Nhược, bộ trưởng tân nhiệm của bộ nông nghiệp..." Thanh Sơ tiếp tục giới thiệu các khách mời trên tư liệu, chặn lại lời nói của Thanh Việt.
Chủ tớ ba người tiếp tục chuẩn bị cho buổi tiệc, ăn ý phối hợp, không đề cập lại vấn đề vừa rồi nữa.
————•————•————
Sau khi ăn mặc thích hợp, tư liệu cũng đã thuộc làu, Thanh Việt mang sang một phần ăn nhỏ đã chuẩn bị sẵn, "Người nên ăn một chút gì đi, đến bữa tiệc không cần phải chịu đói trong lúc chờ thức ăn."
Lạc Lan nhìn lên đồng hồ: "Không cần! Đến lúc đó ta lén uống một hộp dinh dưỡng là được."
"Còn mười mấy phút đồng hồ, chắc chắn kịp giờ!"
Lạc Lan cảm thấy có lỗi cười cười, đã có một có hai, không thể lại có thêm ba bốn, mười năm trước nàng đã quyết định, nếu Thần Sa vẫn không thể chờ nàng, như vậy chỉ cần nàng có thể, sẽ tình nguyện đến trước mười phút đồng hồ, không thể nào để trễ một phút.
————•————•————
Thần Sa vừa đến đầu cầu thang, liền nhìn thấy Lạc Lan mặc chiếc váy dài hở vai màu đỏ, đứng trong đại sảnh, lẳng lặng chờ đợi.
Hắn dừng bước, giơ cổ tay lên nhìn vào đồng hồ, cách giờ hẹn vẫn còn 10 phút.
Nhiều năm như vậy, hắn đã không còn nhìn thấy bộ dáng hoang mang hốt hoảng chạy vội về phía hắn của nàng, tựa hồ chỉ cần hai người chạm mặt, mãi mãi vẫn là nàng đến trước, tâm bình khí hòa đợi hắn.
Thần Sa chậm rãi đi xuống cầu thang, không hiểu sao chợt nhớ đến lời nói của một cảnh vệ trước kia từng nói: Chờ đợi là tra tấn, cũng là ngọt ngào, nếu một người phụ nữ chịu đồng ý để anh chờ, cho thấy cô ấy tin tưởng anh, muốn dựa dẫm vào anh, biết anh nguyện ý nuông chiều cô ấy, cô ấy cũng nguyện ý để anh nuông chiều.
Lạc Lan lựa chọn chờ hắn, mà không phải để cho hắn chờ nàng, vậy là ý gì?
Lạc Lan quay đầu lại, nhìn đến Thần Sa một thân quân phục chỉnh tề, đang bước nhanh về phía nàng.
Dáng người cao ngất, dung mạo anh tuấn, thân hình giống như một bức tượng được điêu khắc từ băng tuyết hoàn mỹ. Lạc Lan nghĩ thầm, kỳ thực nàng diễm phúc có được, nhưng lại vô phúc hưởng thụ!
Thần Sa cực kỳ nhạy bén, trừng mắt nhìn nàng, "Em đang suy nghĩ gì?"
Lạc Lan vẻ mặt tươi cười, nịnh nọt nói: "Thật lòng khen anh khôi ngô tuấn tú!"
Thần Sa sắc mặt trầm xuống, xoay người bước đi.
Lạc Lan le lưỡi, vội vàng nâng váy đuổi theo.
————•————•————
Khi hai người đến buổi yến tiệc, đã có rất nhiều người ở đó.
Lạc Lan ôm cánh tay của Thần Sa, dưới ánh mắt của mọi người, vừa tao nhã đi tới, vừa thân thiện tùy ý cùng mọi người chào hỏi.
"Vưu Kim, thật sự tôi rất lấy làm tiếc vì sự ra đi của Bana..."
"Áo Nhược, chào cô..."
Ở một góc đại sảnh, Bách Lý Lam nhìn chằm chằm Thần Sa và Lạc Lan, kinh ngạc nói: "Tôi nhớ lần yến tiệc trước, vị công chúa này còn run sợ, rụt rè từng bước, sao bây giờ lại thay đổi nhanh vậy?"
Tử Yến tung hứng mấy lá bài, bất đắc dĩ nhắc nhở: "Anh nói lần trước, đã là 10 năm rồi."
Bách Lý Lam vẻ mặt dại ra, tay phải nắm lại thành nắm đấm, đấm vào tay trái một chút, "Xem ra cô ta sống không uổng thời gian."
Tử Yến mỉm cười nhìn Lạc Lan, không nói gì.
Nàng đâu chỉ sống không uổng?
10 năm qua, hắn luôn âm thầm nhìn nàng liều mạng chạy về phía trước, té ngã lập tức đứng lên, cho dù huấn luyện người đầy thương tích, cũng không bao giờ chậm trễ học tập hay làm việc, dường như ngay cả thời gian để mệt mỏi và khó chịu cũng không có.
Tả Khâu Bạch quan sát trong chốc lát, đột nhiên nói: "Thần Sa không có ghét cô ta."
"Bởi vì công chúa đích thực là người khiến người ta thích!" Giọng nói của Phong Lâm đột nhiên vang lên, ẩn ý một chút sắc bén không rõ.
Tả Khâu Bạch sờ sờ mũi, biết điều im miệng.
Tử Yến và Bách Lý Lam trao đổi ánh mắt, liền quyết định "làm người qua đường thì cho dù có biến cũng nên làm người qua đường thôi"!
————•————•————
Lạc Lan và Thần Sa đi tới.
Thần Sa không nói một lời liền ngồi sang một bên, Lạc Lan đi đến bên Phong Lâm ngồi bên cạnh cô, vô cùng cao hứng hỏi: "Sở Mặc đâu?"
Phong Lâm không có hé răng, ngược lại Tử Yến chỉ chỉ về hướng cánh cửa, cười tủm tỉm nói: "Đến kìa!"
Sở Mặc từ trong đám người chậm rãi đi tới, tuy rằng ngũ quan không giống như Tử Yến chói lóa mắt, nhưng khí chất phong độ nho nhã của hắn khiến cho người ta cảm giác được một loại tin cậy dịu dàng, dẫn theo rất nhiều cô gái vây quanh.
Tỷ lệ kết hôn ở liên bang Odin thấp hơn so với tỷ lệ kết hôn trung bình của vũ trụ, nhóm phụ nữ này hoàn toàn không cần đến thiên trường địa cửu, chỉ cần chiếm hữu một đêm, khó có cơ hội nhìn thấy Sở Mặc, người này nhiệt tình hơn người kia, bọn họ quả thật hận không thể tự dán dính mình lên người hắn.
May mắn theo sát Sở Mặc còn có một Tông Ly im lìm không tiếng động, tuy dáng người và ngũ quan của hắn không hề thua kém Sở Mặc, nhưng ánh mắt âm trầm đa nghi của hắn đảo qua, giống như ôn thần trừ tà, khiến cho đám phụ nữ nhiệt tình kia bị doạ sợ phải tránh sang một bên.
Lạc Lan trợn mắt há hốc mồm, thì ra bộ trưởng bộ An ninh của liên bang còn có khả năng này!
"Tử Yến và Sở Mặc đều rất thu hút phụ nữ, Tử Yến hoạt bất lưu thủ (1.7.1), phụ nữ không quyến rũ được, nên Sở Mặc phải chịu thiệt một chút!" Bách Lý Lam cười toe toét, vui sướng vì có người gặp họa, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
(1.7.1) Hoạt bất lưu thủ: hành động không để lại dấu tay, ý nói Tử Yến xảo quyệt có lã lướt với bao nhiêu cô cũng không ai biết, tương tự như câu "ăn vụng biết chùi mép"
Sở Mặc cười khổ ngồi xuống, "Đừng mang tôi ra đùa."
Lạc Lan thấy mọi người đã đến đông đủ, hỏi: "Chấp chính quan có dẫn bạn gái đi cùng không?"
Mọi người giống như nghe được chuyện gì không nên bàn luận, ánh mắt quỷ dị nhìn Lạc Lan.
Lạc Lan ngơ ngác, nàng nói gì sai sao?
Phong Lâm giải vây cho nàng, "Quên mất, cô còn chưa gặp qua Chấp Chính Quan."
Tử Yến cười tủm tỉm nói: "Chấp Chính Quan độc thân."
"Vậy Phong Lâm với Sở Mặc khiêu vũ mở đầu đi!" Lạc Lan hứng trí phấn khởi đề nghị.
Bởi vì công việc nghiên cứu của các cô với Sở Mặc có rất nhiều phần chung, thường xuyên cần Sở Mặc giúp đỡ, trong vài năm tiếp xúc, Lạc Lan phát hiện Phong Lâm có tình cảm với Sở Mặc, nhưng giấu trong lòng, không chịu nói ra. Là một cấp dưới hỗ trợ đắc lực, nàng nhịn không được muốn giúp đỡ cấp trên của mình một chút.
Phong Lâm âm thầm chờ mong nhìn về phía Sở Mặc, Sở Mặc không có hứng thú thản nhiên nói: "Đổi người khác đi!"
Tử Yến nháy mắt ra hiệu với Lạc Lan, chỉ chỉ Tả Khâu Bạch ám chỉ, Lạc Lan ý thức được nàng không biết ẩn tình, thử hỏi: "Phong Lâm và Tả Khâu Bạch khiêu vũ mở màn sao?"
Tử Yến bưng trán bó tay, không sợ cô ngốc, chỉ sợ cô ngốc không hết!
"Mời Thần Sa và công chúa khiêu vũ mở màn đi!" Một giọng nói thật khách khí, nhưng mang theo một loại thong dong và bình tĩnh đặc biệt.
————•————•————
Mọi người đều đứng lên, đồng thanh nói: "Chấp Chính Quan!"
Lạc Lan nghe tiếng quay đầu lại, liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, mặc áo khoác dài có mũ trùm đầu màu đen, mặt mang mặt nạ bạc. Toàn thân hắn trùm kín không kẻ hở, hai tay đều mang bao tay, nơi có sức sống duy nhất chính là đôi mắt màu lam lạnh như băng toát ra từ chiếc mặt nạ bạc.
Chấp Chính Quan chào hỏi từng người, sau đó tầm mắt dừng trên người của Lạc Lan.
Lạc Lan chủ động quỳ gối hành lễ, "Tôi là Anh Tiên Lạc Lan, phu nhân của Thần Sa."
Chấp chính quan hơi hơi hạ thấp người, "Xin chào, tôi là Ân Nam Chiêu."
Ông ta nghi lễ hoàn mỹ, lời nói khách khí, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy lạnh lùng xa cách, có một loại cảm giác ngăn cách con người ở ngoài ngàn dặm. Lạc Lan hiểu được tại sao khi nàng nhắc đến bạn gái của Chấp Chính Quan, tất cả mọi người đều tỏ ra quái lạ, nếu nói Thần Sa lạnh giá như băng tuyết, Thiên Húc ấm áp như ánh mặt trời, thì người đàn ông này chính là một vùng hoang vu, hoàn toàn không có chút ấm áp, không thể tưởng tượng được ai lại có thể thân thiết với ông ta.
————•————•————
Âm nhạc nổi lên, Thần Sa và Lạc Lan đi vào sàn nhảy, bắt đầu những bước nhảy đầu tiên.
Lạc Lan vốn lo lắng mình không nhảy được, nhưng sau khi đi được vài nhịp, động tác dần nhuần nhuyễn, nàng phát hiện chẳng những nàng biết khiêu vũ, mà còn khiêu vũ rất khá, ngược lại Thần Sa có chút lúng túng.
Cũng không có gì là khó hiểu, với tính cách này của hắn, đoán chừng có rất ít cơ hội cùng với các cô gái khiêu vũ, nhưng còn nàng? Tại sao nàng lại khiêu vũ giỏi như vậy? Người đàn ông nhảy cùng nàng là ai?
"Đang nghĩ gì?" Thần Sa đột nhiên hỏi.
Lạc Lan vội nói: "Không có gì!" Biết Thần Sa không dễ dàng cho qua, nàng liền quyết đoán nói lái sang chuyện khác, "Phong Lâm và Tả Khâu Bạch có chuyện gì sao?"
"Tả Khâu là mối tình đầu của Phong Lâm."
A...A...A! Lạc Lan quả thực muốn hét lên, không thể trách nàng quá ngốc, mà là hoàn toàn không ngờ!
"Vậy bọn họ hiện tại..."
"Đã chia tay hai ba mươi năm rồi."
Vâng vâng vâng! Kỳ thật đã sớm không còn quan hệ gì, nhưng đoán chừng cũng là một giai đoạn không tốt lành, nên Phong Lâm mới chần chừ không dám thổ lộ tâm ý với Sở Mặc.
"Bọn họ vì sao lại chia tay?"
Thần Sa nhìn Lạc Lan chằm chằm.
Lạc Lan hiểu được chính mình lôi kéo Thần Sa bàn luận chuyện vô nghĩa là hơi quá phận, nên vội lấy lòng nói: "Chúng ta tập trung khiêu vũ!"
————•————•————
Thần Sa không hổ danh là thể năng cấp 3A, bắt chước bước nhảy cùng khả năng phối hợp đều rất tuyệt, chỉ trong chốc lát, hắn cũng đã khiêu vũ cực kỳ tự nhiên.
Trong tiếng nhạc du dương, Lạc Lan hoàn toàn trầm tĩnh lại, nàng nhắm hờ mắt, tùy ý để Thần Sa dẫn nàng đi tới đi lui, xoay tròn, rồi lại xoay tròn.
Vũ khúc chấm dứt, liền vang lên tiếng vỗ tay.
Lạc Lan mỉm cười hướng mọi người gật đầu cảm ơn, ánh mắt bất tri bất giác nhìn đến Chấp Chính Quan đang ngồi ở cuối đại sảnh.
Ông ta ngồi ở đó, rõ ràng thân đang ở trong một đám người ồn ào nhốn nháo, nhưng lại giống như một mình một người ngồi trên đỉnh núi băng tuyết, đang nhìn chúng sinh bách tính trình diễn trước mắt mình.
Thất tình lục dục dừng trong ánh mắt của ông ta, nhưng lại không thể tiến vào lòng. Ông ta vĩnh viễn sẽ không lộ ra nét biểu cảm gì, chỉ là cái mặt nạ bạc lạnh như băng ở trên mặt.
Lạc Lan nhỏ giọng hỏi: "Chấp chính quan hay... ăn mặc như vậy sao?"
Thần Sa nói: "Không phải! Ông ấy sau khi mang gene bệnh mới phải đeo mặt nạ."
Bệnh gì mà phải băng bó toàn thân, cả hai tay cũng không bỏ qua thế kia? Lạc Lan lập tức nghỉ đến, có một loại gene bệnh tên là "hoạt tử nhân", nó khiến cho cơ thể giống như thi thể người chết từ từ thối rữa, trước mắt chỉ mới nghiên cứu ra thuốc giúp chậm lại quá trình phát bệnh, không thể điều trị tận gốc.
Trong đầu hiện lên tư liệu về các ca bệnh đã từng xem qua, một vài bức ảnh đáng sợ khiến người ta hốt hoảng làm cho Lạc Lan nhịn không được rùng mình một cái. Loại bệnh này cũng có tên là "Địa ngục trần gian", thân thể không có lúc nào là không bị đau đớn dày vò, rõ ràng còn sống ở trần gian, nhưng kỳ thực thân thể đã ở địa ngục.
————•————•————
Đột nhiên, tất cả đèn đều tắt, đại sảnh một màu tối đen.
Mắt của Lạc Lan còn chưa kịp thích ứng với bóng tối đột ngột bao phủ, trước mắt chỉ là một màu đen tối, Thần Sa đã giống như con thú hung tợn xông ra ngoài.
Một lát sau, trong tiếng thét chói tai của đám người, Lạc Lan loáng thoáng nhìn thấy, có người muốn ám sát chấp chính quan. Thần Sa đang đánh nhau với vài người, nhìn không thấy Tử Yến, nhưng mấy lá bài Tarot màu tím của hắn bay múa xoay vòng ở trên không trung, tạo ra những trận pháp không ngừng biến đổi, tựa như những tấm lá chắn chặn lại mấy viên đạn.
Bách Lý Lam, Tả Khâu Bạch, Tông Ly không có ra tay, đồng loạt phòng thủ, hình thành vòng vây, ánh mắt đăm đăm tạo nên trận địa sẵn sàng đón địch, cho thấy muốn một lưới bắt gọn lũ ám sát.
Người trên sàn nhảy vừa la hét chói tai, vừa tránh né xung quanh, nhưng trong tiếng đùng đoàn vun vút của mấy viên đạn, tựa hồ làm gì cũng không an toàn, bọn họ hoảng sợ đùn đẩy đám đông, khiến cho cục diện càng thêm hỗn loạn.
————•————•————
Đột nhiên, một chùm sáng lóe lên.
Lạc Lan nhìn thấy Phong Lâm đang giơ lên cái đèn pin khẩn cấp, cùng Sở Mặc canh giữ ở cửa, lớn tiếng nói: "Sơ tán ở đây, đừng chen lấn, trật tự đi ra!"
Đám người bối rối lập tức có phương hướng, đều hướng về ánh sáng đổ ra, Lạc Lan cũng theo dòng người đi ra ngoài.
Trong loáng thoáng, nàng cảm giác được gì đó, nên lập tức xoay người, động tác nhanh chóng nắm được tay của một cô gái, năm ngón tay nàng dùng sức vừa xoay vừa đẩy, dung dịch thuốc trong ống chích mini trên tay cô ta toàn bộ đều tiêm vào người cô ta.
Cô gái khiếp sợ trừng mắt nhìn Lạc Lan, Lạc Lan còn chưa kịp đắc ý, một bàn tay lặng lẽ không phát ra tiếng động bịt lấy miệng và mũi nàng, nàng chưa kịp giãy dụa, đã mất đi ý thức.
————•————•————
Khi Lạc Lan tỉnh lại, chiếc xe bay vừa dừng lại, nàng đang ở bãi đỗ xe của công nhân trên mái nhà thuộc viện nghiên cứu sự sống.
Không biết các phần tử khủng bố này muốn làm gì, nguồn sáng bên trong viện nghiên cứu cũng đã bị cắt đứt, bốn phía chỉ là một màu tối đen như mực.
Lạc Lan bị đẩy thô bạo xuống xe, một gã đầu trọc dùng súng chĩa vào đầu nàng, "Mở cửa!"
Nòng súng lạnh giá kề sát da thịt, truyền lại lời đe dọa trí mạng vô thanh, Lạc Lan cảm thấy toàn thân run rẩy, nhưng không dám phát ra, nàng cố gắng quên đi để suy nghĩ, bọn họ rốt cuộc là muốn làm gì?
"Mở cửa!" Gã đầu trọc bóng lưởng dùng súng đánh vào đầu Lạc Lan.
Lạc Lan cảm giác được máu từ trên đầu chảy xuống, nàng ra lệnh với máy điều khiển của viện nghiên cứu: "Mời kiểm tra thân phận, cho phép thông hành."
"Xác nhận thân phận, Lạc Tầm." Cánh cửa kim loại nặng nề từ từ mở ra.
————•————•————
Hai gã đàn ông một trái một phải áp giải Lạc Lan đi vào viện nghiên cứu.
Không có ánh sáng bình thường, ở hai bên hành lang chỉ có ánh sáng từ đèn pin khẩn cấp làm cho không khí ở bốn phía đặc biệt vắng lặng yên tĩnh.
Hai gã đàn ông không cần hỏi gì, đã tìm đến được thang máy của công nhân dùng trong trường hợp khẩn cấp, xem ra bọn họ rất quen thuộc với kết cấu bên trong viện nghiên cứu.
Thang máy đi xuống ba tầng hầm của viện nghiên cứu sẽ tự động nhận diện thân phận, không phải nhân viên làm việc ở đây thì không thể khởi động.
Tên đầu trọc ra ý bảo Lạc Lan ấn thang máy, "Bọn tao muốn lấy tư liệu nghiên cứu gene!"
"Toàn bộ viện nghiên cứu sự sống đều là nghiên cứu gene, anh muốn đến bộ phận nào?" Lạc Lan vừa kéo dài thời gian, vừa khẩn cấp tự hỏi làm thế nào để thoát thân.
Tên đầu trọc không kiên nhẫn nói: "Đừng có giả ngốc! Loại cơ mật nhất!"
"Tôi chỉ là một nhân viên nghiên cứu trung cấp, căn bản không thể tiếp xúc với loại nghiên cứu cơ mật nhất, các anh đã bắt nhầm người!"
Tên đầu trọc đấm một quyền thật mạnh vào mặt Lạc Lan, Lạc Lan ngã sang một bên, đụng vào vách của thang máy, mềm nhũn người quỳ trên mặt đất.
Trong miệng của nàng toàn là máu, cả khuôn mặt đau ê ẩm, nàng cuộn thân người lại, che đi tầm mắt của hai gã đàn ông, giả vờ như lau vết máu ở khóe miệng, nàng nhanh chóng kiểm tra thiết bị điện tử cá nhân một chút, liền phát hiện đều đã bị chặn phát sóng, căn bản không thể phát đi bất kỳ tin tức gì.
Tên đầu trọc nắm lấy tóc của Lạc Lan túm nàng đứng lên, dùng súng kề vào giữa trán nàng, "Có cần tao giúp mày nhớ lại một chút không?"
Lạc Lan lắc đầu, "Không... cần."
Nàng run rẩy tay ấn vào nút tầng ngầm số hai, trên cái nút còn lưu lại một vết máu nhàn nhạt.
————•————•————
Cửa thang máy từ từ mở ra, hai gã đàn ông áp giải nàng ra ngoài.
Lạc Lan bước đi lảo đảo, tay vô thức chống đỡ một chút lên cửa thang máy, lưu lại một vệt máu khác.
Lạc Lan phân tích, những người này ra tay độc ác, giống như mấy người lính đánh thuê chỉ nhận tiền, thay người khác làm việc. Sau khi đạt được mục đích, chắc chắn sẽ giết chết nàng ngay lập tức.
Trông chờ vào nhóm Thần Sa bọn họ chạy đến đây, có vẻ như không có khả năng, dù sao chấp chính quan an toàn khẳng định so với nàng quan trọng hơn rất nhiều. Trong một đống hỗn loạn như vậy, bọn họ có thể phát hiện ra nàng đúng lúc mất tích hay không? Không thể khẳng định được, phải tự nghĩ cách cứu mình thôi.
————•————•————
Lạc Lan dẫn hai gã đàn ông đi vào một căn phòng giống như phòng khám bệnh, cực kỳ trống trải, có giường, có bàn, còn có các loại dụng cụ thăm khám và đồ dùng chữa bệnh.
Tên đầu trọc bóp chặt cổ của Lạc Lan, gần như nhấc nàng lên khỏi mặt đất, "Mày tốt nhất đừng có giở trò! Đây là đâu?"
Lạc Lan cảm giác được mình lập tức sẽ bị tắt thở, nàng giãy dụa nói: "Nghiên cứu gene... chỉ dùng để nghiên cứu cơ thể người, chẳng lẽ các anh... không muốn tài liệu nghiên cứu gene người sao?"
Tên đầu trọc dường như bị thuyết phục, hung tợn buông Lạc Lan ra, "Chuyển tài liệu qua máy điện tử cá nhân của tao ngay lập tức."
Lạc Lan nhập lệnh, khởi động máy tính, "Văn kiện bản gốc muốn sao chép, phải có ít nhất hai nhân viên tham gia nghiên cứu xác nhận thân phận mới thực hiện được."
Nòng súng đen ngòm lập tức nhắm ngay vào nàng, Lạc Lan cấp tốc nói: "Tôi có thể lấy trộm được thân phận của đồng nghiệp, nhưng cần chút thời gian, ba, năm phút là có thể."
Tên đầu trọc phất phất khẩu súng, ý bảo nàng tiếp tục.
Lạc Lan mười ngón tay như lướt, trên bàn phím nhanh chóng gõ chữ.
Hai gã đàn ông như hổ rình mồi nhìn chằm chằm trong chốc lát, không phát hiện gì khác thường, bọn chúng nháy mắt với nhau, tên đầu trọc tiếp tục nhìn chằm chằm Lạc Lan, một tên khác đi tới đi lui, nhìn ngó chung quanh xem xét.
Lạc Lan nói: "Tiên sinh, những dụng cụ nghiên cứu ở đây đều rất tinh vi, xin ngài giữ khoảng cách dùm."
Gã đàn ông kia khinh thường hừ một tiếng, chẳng những đến gần hơn, mà còn diễu võ dương oai nả một phát súng vào các dụng cụ thí nghiệm.
Lạc Lan tức giận không dám nói gì, nước mắt ngân ngấn trong hốc mắt.
Tên đầu trọc đang nhìn chằm chằm vào Lạc Lan nhe răng cười, hắn quay đầu nhìn về phía đồng bọn, trong một chớp mắt đúng lúc hắn chưa quay đầu lại kịp, Lạc Lan dùng hết sinh lực, chạy nhanh về phía cửa.
Trong tiếng "U U" báo động, một cái lồng bằng thủy tinh hạ xuống, tên đàn ông cầm súng bắn vào dụng cụ thí nghiệm bị nhốt lại, chưa kịp chạy trốn, tên đầu trọc phản ứng nhanh hơn, hắn nhảy lên, lăn mình một cái, trong chớp mắt ngay đúng lúc cái lồng sắp hạ xuống, hắn đã lăn được ra bên ngoài.
Hắn không cứu tên ở bên trong lồng, mà trực tiếp đuổi theo Lạc Lan.
————•————•————
Lạc Lan nghe được tiếng viên đạn bắn tới, liền biết được mưu kế của mình không hoàn toàn có hiệu quả, bây giờ lại còn chọc giận bọn chúng, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Nàng vừa dựa vào địa hình quen thuộc, chạy thật nhanh, vừa oán hận nghĩ, cho dù có chết, cũng phải kéo theo một tên đi lót xác.
Ngay đúng lúc tên đầu trọc sắp bắt được nàng, Lạc Lan chạy vào một căn phòng, nàng lập tức quay người khóa cửa lại.
Tên đầu trọc hung hăng dùng người xô vài cái lên cánh cửa, liền phát hiện mở không ra. Qua cánh cửa thủy tinh, hắn nhe răng với Lạc Lan, lộ ra một nụ cười nham hiểm tàn ác.
Lạc Lan không khách khí chỉa thẳng ngón giữa lên thách thức, "Chết đi biến thái!"
Tên đầu trọc càng tỏ ra hung tợn, hắn lùi lại vài bước, cầm súng, nhắm vào cảnh cửa thủy tinh điên cuồng bắn phá.
Cái lồng thủy tinh hạ xuống lúc nãy là vì chế ngự ngững người phát sinh dị biến mà làm, nên chất liệu đặc thù, không sợ súng đạn, nhưng cánh cửa thủy tinh này là một cánh cửa bảo vệ phòng bình thường, dĩ nhiên giữ không được bao lâu.
Lạc Lan một giây cũng không dám trì hoãn, nàng mở tủ giữ lạnh, ánh mắt liếc qua đống chai lọ đựng hóa chất ở bên trong, nàng nhanh chóng chọn ra một vài chai, bắt đầu trộn lẫn chúng với nhau theo một tỉ lệ nhất định.
Các hóa chất này bản chất không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng nếu trộn lẫn chúng thành hỗn hợp, một khi hòa vào nhau, chúng sẽ phát sinh phản ứng dây chuyền, chẳng những có thể gây nổ, mà còn có thể tạo thành khói độc, trong nháy mắt sẽ phá hủy hệ hô hấp của con người. Có lẽ, thể năng cấp 3A sẽ có cơ hội thoát được, nhưng thể năng dưới cấp A thì không thể nào tránh khỏi cái chết.
————•————•————
Cánh cửa thủy tinh bị vỡ nát, tên đầu trọc giẫm lên đống thủy tinh, trong tiếng nghiến răng "ken két" hắn tiến tới từng bước một.
Hắn dữ tợn nhìn chằm chằm Lạc Lan, rít qua kẻ răng: "Mày muốn chết như thế nào?"
Lạc Lan cầm trong tay lọ hóa chất, trấn tĩnh đứng im.
Trí nhớ trong vòng 10 năm ở trong đầu bay qua như điện xẹt, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh của Thiên Húc.
Tuy rằng có rất nhiều thứ chưa có câu trả lời, nhưng nàng đã cố hết sức, không còn gì để hối tiếc. Điều duy nhất nàng hối tiếc chính là không thể trở thành bác chữa trị gene, giúp Thiên Húc chữa khỏi bệnh, thậm chí ngay cả cơ hội nói "Vĩnh biệt" cũng không có.
Lạc Lan giơ tay lên, đang muốn đem lọ hóa chất ném mạnh trên mặt đất, tên đầu trọc đột nhiên ngã xuống.
Thiên Húc cầm súng, đứng trước mặt nàng, đề phòng nhìn chung quanh một vòng, phán đoán không còn người nào nguy hiểm, hắn thu súng lại, "Còn kẻ bắt cóc nào khác không?"
Lạc Lan không biết rốt cuộc là mơ hay ảo giác, nàng ngơ ngác lắc đầu, mắt không chớp nhìn chằm chằm Thiên Húc.
Thiên Húc chậm rãi vươn tay, giống như sợ nàng còn hoảng sợ, cực kỳ dịu dàng nói: "Lạc Tầm, em đã an toàn rồi, đưa chai hóa chất cho tôi nào."
Lạc Lan lúc này mới dám tin tất cả đều là sự thật, nàng không đưa chai hóa chất cho Thiên Húc, ngược lại càng cầm chặt nó trong tay, "Anh nhanh đi ra ngoài! Chai hóa chất này rất nguy hiểm, em muốn tự xử lý nó trước!"
Thiên Húc không hề nhúc nhích, "Tôi làm với em."
Tim của Lạc Lan nảy lên một nhịp, nàng nhìn chằm chằm Thiên Húc dồn dập nói: "Chai hóa chất này thật sự rất nguy hiểm, không cẩn thận sẽ phát nổ ngay."
"Tôi biết, nên tôi mới làm với em." Thiên Húc hơi hơi mỉm cười, bình tĩnh ung dung.
Đồng sinh cộng tử sao? Lạc Lan cố không nghĩ đến cảm giác gì đang ở trong lòng, nàng lấy lại bình tĩnh, nín thở tĩnh khí đi đến bàn thí nghiệm ở bên cạnh, thật cẩn thận tiêu hủy chai hóa chất.
Sau khi xác định nguy hiểm đã hoàn toàn được giải trừ, nàng đột nhiên cảm thấy thân thể giống như mất hết sức lực, lập tức ngã ngồi trên đất.
Thiên Húc nhìn thấy trên đầu trên cổ nàng đều là máu, nửa khuôn mặt sưng húp như lão già, hắn cúi người kiểm tra đầu nàng, xem bị thương ở chỗ nào.
"Em đau ở đâu?"
Thật khó hiểu, nước mắt của Lạc Lan bỗng nhiên rơi xuống.
Vừa rồi trong lúc gặp nạn, một mình đối mặt với hai kẻ bắt cóc, nàng không hề khóc, nhưng lúc này có người ở bên cạnh ân cần hỏi han, nàng lại cảm thấy quá uất ức, càng nghĩ càng thấy sợ.
Thiên Húc ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ vào lưng nàng, "Không sao rồi, không có gì mà."
Lạc Lan nức nở nói: "Bọn chúng đánh vào đầu em, còn đánh vào mặt em nữa, chắc chắn mặt của em bị biến dạng rồi."
Thiên Húc trợn tròn mắt nói dối: "Không có biến dạng, vẫn xinh đẹp như thường."
"Anh gạt em! Rõ ràng là sưng lên, em cảm giác được!"
Thiên Húc giả vờ nghiêm túc, "Sưng lên vẫn rất đẹp."
Lạc Lan nín khóc mỉm cười, "Không ngờ anh có thể nói dối hết bài này đến bài khác."
Sau khi Thiên Húc kiểm tra xong đầu của Lạc Lan, xác định vết thương không nghiêm trọng, liền yên lòng.
"Tôi đưa em đi bệnh viện."
Lạc Lan muốn đứng lên, nhưng cổ chân đau đớn giống như bị kim châm, nàng "Ai da" một tiếng, đầu đầy mồ hôi lạnh ngồi trở lại mặt đất.
Thiên Húc nâng chân của nàng lên, kiểm tra qua một chút: "Em bị trật khớp trong lúc chạy trốn, tạm thời không thể đi được."
"Lầu ba có xe lăn." Nhưng nghĩ đến phải ngồi đây đợi một mình, Lạc Lan cảm thấy sợ hãi.
Thiên Húc hiểu được nàng sợ, "Xe bay của tôi đang ở phía ngoài khu lầu này, tôi bế em ra nhé?"
Lạc Lan lập tức gật đầu.
Thiên Húc ngồi xuống ôm lấy nàng, sải bước ra hướng thang máy.
————•————•————
Lạc Lan đầu đau như nứt ra, nàng dựa vào vai của Thiên Húc, hỗn loạn nhắm mắt lại, "Không phải anh nói dạo gần đây công việc bề bộn lắm sao? Sao buổi tối lại đến viện nghiên cứu vậy?"
"Thấy hệ thống đèn chiếu sáng đột nhiên bị kẻ khác phá hỏng, có nơi bị mất điện, tôi lo lắng em bởi vì tăng ca còn ở lại viện nghiên cứu làm việc, nên đã cố liên lạc với máy điện tử cá nhân của em, nhưng lại liên lạc không được, nên đến đây xem thử."
Lạc Lan mở choàng mắt, kinh ngạc nhìn Thiên Húc.
10 năm qua, nàng đã dựa vào quan hệ cấp cao mà chen chân được vào đây, vì không muốn thua kém đống nghiệp, nàng thường xuyên tăng ca thêm giờ làm. Hoàn toàn không ngờ, có một ngày nhờ những thói quen như vậy mà được cứu sống. Càng không nghĩ rằng, có người bởi vì thói quen này của nàng đã cố ý đến viện nghiên cứu tìm nàng.
Lạc Lan cảm thấy lồng ngực căng lên, "Thiên Húc..."
"Sao?" Thiên Húc đợi trong chốc lát, cũng không thấy nàng mở miệng, hắn cúi đầu, nghi hoặc nhìn nàng.
Lạc Lan cười rạng rỡ, "Không có gì."
Nàng mỉm cười nhắm mắt lại, cơn đau đầu cũng giảm đi vài phần.
————•————•————
Thiên Húc đột nhiên dừng bước.
Lạc Lan nghĩ đã đến rồi, nên hỗn loạn mở to mắt, thì nhìn thấy Thần Sa và Phong Lâm đứng ở phía trước, nàng trong lòng hốt hoảng, lập tức tỉnh táo lại, theo bản năng giãy dụa muốn đứng xuống.
"Đừng nhúc nhích, chân của em không thể dùng lực." Thiên Húc mỉm cười nhìn nàng trấn an, Lạc Lan thật sự bất động.
"Quan chỉ huy." Thiên Húc hai chân khép lại đứng thẳng, hướng Thần Sa chào.
Thần Sa không để ý tới hắn, lập tức đi đến trước mặt Lạc Lan, sắc mặt nghiêm túc nói: "Bị thương ở đâu?"
Lạc Lan quả thực rất muốn khóc, nàng nháy mắt, vẻ mặt cầu xin, "Báo cáo quan chỉ huy! Tôi là nhân viên nghiên cứu ở viện nghiên cứu sự sống tên Lạc Tầm, bị hai kẻ bắt cóc áp giải hai bên, là Thiên Húc đã cứu tôi. Qua kiểm tra sơ bộ, đầu và chân có thương tích. Cảm ơn quan chỉ huy quan tâm!"
Nàng nói một loạt mấy tiếng "Quan chỉ huy", hy vọng Thần Sa có thể hiểu được ý của nàng.
Ánh mắt của Thần Sa dừng lại trên mặt của nàng trong chớp mắt, sau đó nhìn về phía Thiên Húc, "Kẻ bắt cóc đâu?"
"Một tên đã bị tôi đánh gục, còn một tên bị Lạc Tầm nhốt lại ở phòng B283."
Thần Sa ra lệnh: "Giao Lạc Tầm cho viện trưởng Phong Lâm, anh và tôi đi đến phòng B283, tôi cần anh tường thuật lại sự việc cho Tử Yến và Tông Ly, để hỗ trợ điều tra."
"Vâng!"
Thiên Húc ôm Lạc Lan giao đến cho Phong Lâm. Hắn nhìn Lạc Lan cười cười, chưa nói gì đã theo Thần Sa đi mất.
Lạc Lan nhẹ nhàng thở ra, nàng nhìn theo bóng dáng của Thần Sa, dịu dàng nói "Cảm ơn anh."
Nàng biết Thần Sa nghe được, hy vọng hắn có thể nhận lời cảm ơn này của nàng.
————•————•————
Phong Lâm trong lòng hoài nghi, tuy Thiên Húc và Lạc Lan dường như không có nói gì với nhau, ngay cả nói "tạm biệt" cũng không có, nhưng từng cử chỉ nét mặt tỏ ra rất ăn ý, hoàn toàn không phải là hai người mới quen biết nhau.
Phong Lâm vừa xử lý vết thương cho Lạc Lan, vừa thử hỏi: "Cô và Thiên Húc đã quen biết từ trước?"
"Ừ."
"Làm sao mà quen? Bao lâu rồi?"
"Thì ở viện nghiên cứu trong lúc vô tình gặp nhau, cũng khá lâu rồi."
"Anh ta không biết thân phận của cô?"
"Trong viện nghiên cứu, ngoài cô và Anna ra, không ai biết thân phận của tôi."
Mỗi câu trả lời của Lạc Lan đều rất thẳng thắng, nhưng Phong Lâm lại cảm thấy bất an, "Thiên Húc cứu cô, có phải cô rất cảm kích anh ta?"
"Ừ."
"Biểu hiện của Thần Sa vừa rồi có phải làm cô tức giận hay không?"
"Không có!"
Phong Lâm lại hoàn toàn không nghe lọt, cô lo lắng, khẩn trương nói: "Cô đừng bao giờ tức giận Thần Sa."
Rốt cuộc là có ý gì? Lạc Lan hoài nghi mình có phải đã mất trí hay không, nếu không tại sao nàng lại không nhớ rõ Thần Sa đã làm chuyện gì sai, mà cần nàng tha thứ?
"Thần Sa không phải là không có để ý đến an toàn của cô, nhưng mà, lúc ấy chúng tôi đều nghĩ đám người đó là hướng tới Chấp Chính Quan, hoàn toàn không nghĩ cô đang gặp nguy hiểm." Phong Lâm âm thầm buồn bực, từ khi Lạc Lan đến Odin, nàng vẫn bình an vô sự, bọn họ đã quá chủ quan.
Vâng! Thì ra là vậy! Nhưng mà, 10 năm trước, nàng đã cùng Thần Sa ước định làm vợ chồng giả chỉ vì trao đổi lợi ích cá nhân. Thần Sa không xem nàng là vợ, đối với nàng không có chút tình cảm; nàng cũng không coi Thần Sa là chồng, đối với hắn chẳng có chút chờ mong. Cho nên, một người trong lúc nguy hiểm đã không chút do dự chạy đi, còn một kẻ bị bỏ lại cũng hoàn chẳng nghĩ sẽ được để ý.
Lạc Lan cười cười nói: "Không sao cả, không ai có thể ngờ được bọn chúng lại muốn bắt tôi."
Phong Lâm thật sự chột dạ, một khắc đó, thói quen đã thành tự nhiên, bảy người bọn họ đều mỗi người một việc, chẳng những Thần Sa không nghĩ đến Lạc Lan, ngay cả người bạn thân là cô cũng hoàn toàn quên đi nàng, vẫn là nhờ Tử Yến nhắc đến, bọn họ mới phát hiện Lạc Lan không thấy đâu.
Liên lạc máy điện tử cá nhân của nàng, không ai nhận, cũng không có cách nào định vị được vị trí của nàng, bọn họ mới ý thức được có chuyện lớn xảy ra rồi, rốt cuộc nhờ Tử Yến dùng máy tính mới xác định được Lạc Lan đang ở viện nghiên cứu.
Phong Lâm thành khẩn nói: "Thần Sa lúc trên đường tới đây, cậu ấy chạy xe đặc biệt nhanh, nhìn ra được trong lòng cậu ấy rất khó chịu, thật sự không phải là không để ý đến cô."
Lạc Lan cảm thấy đầu vừa nặng vừa mơ hồ, nàng "Ừ" một tiếng đáp lại, rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
————•————•————
Phòng theo dõi trung tâm viện nghiên cứu.
Phong Lâm nhập lệnh cho máy tính, điều khiển xuất ra đoạn video trên camera quan sát, quay lại xem chuyện gì đã xảy ra.
Tử Yến ngồi trên ghế dựa, im lặng theo dõi ——
Lạc Lan đứng ở phía trước lối thoát hiểm, bởi vì chần chừ mở cửa, nên bị đánh đến chảy máu đầu.
Trong thang máy, Lạc Lan bị đấm một đấm vào mặt, cả người ngã quỳ trên đất...
Tử Yến đột nhiên nói: "Dừng!"
Hắn chỉ vào người của Lạc Lan, "Phóng lớn chỗ này, cho chạy chậm lại."
Sau khi hình ảnh được phóng đại, có thể nhìn thấy Lạc Lan rất nhanh đụng vào thiết bị điện tử cá nhân, sau đó nàng đau đớn cuộn người lại lau máu ở khóe miệng, bàn tay chụm lại, cố ý phun máu lên lòng bàn tay, làm cho cả bàn tay đều dính máu đỏ tươi.
Phong Lâm kinh ngạc nói: "Trời ạ! Lạc Lan thật nhanh trí, cô ấy đã cố ý chọc giận tên bắt cóc để bọn chúng đánh cô ấy?"
Tử Yến ánh mắt thâm sâu, không có bình luận, chỉ nói: "Tiếp tục phát."
Lạc Lan giống như hoàn toàn vô ý đụng vào nút và cửa thang máy để lưu lại vết máu.
Phong Lâm thì thào nói: "Chỉ cần có người đi thang máy, sẽ nhìn thấy trên cửa có gì đó lạ thường; chỉ cần người đó đi vào thang máy xem xét, sẽ nhìn thấy điều lạ thường đó xuất phát từ tầng nào. Thiên Húc chắc chắn nhờ vậy mà tìm được Lạc Lan."
Lạc Lan dẫn theo hai tên bắt cóc đi vào phòng quan sát chuyên môn về phát sinh dị biến trong viện nghiên cứu...
Phong Lâm nói: "Trong phòng này dụng cụ rất nhiều, kỳ thật chỉ là phòng quan sát dự bị, không có thông tin gì hữu dụng, Lạc Lan chắc chắn không muốn đưa bất kỳ tin tức gì cho hai tên khốn khiếp kia."
Tử Yến im lặng nhìn chằm chằm vào những hình ảnh sống động giống như trong đầu hiện lên cảnh thật ——
Tên đầu trọc bóp chặt cổ nàng nâng lên, cảnh cáo nàng nên thành thật một chút, Lạc Lan sắc mặt trắng bệch, mũi chân đau đớn giãy dụa muốn chạm đến mặt đất.
Khi cái lồng thủy tinh hạ xuống, Lạc Lan chạy nhanh ra ngoài, tên đầu trọc đuổi sát phía sau.
Phong Lâm đã biết rõ Lạc Lan được Thiên Húc cứu, nhưng vẫn sợ đến toát mồ hôi.
Lạc Lan chạy vào phòng lưu trữ hóa chất, mặt mũi nàng bầm tím, khổ sở không chịu được, nhưng lại đứng bên cánh cửa thủy tinh, vênh váo dương dương tự đắc chỉa thẳng ngón giữa thách thức tên đầu trọc kia.
Phong Lâm không khỏi phì cười một tiếng, thoải mái nói: "Thiên Húc chắc là đang chạy đến."
Nhưng, Thiên Húc vẫn chưa xuất hiện.
Trong tiếng đùng đoàn bắn phá của tên đầu trọc, Lạc Lan trấn tĩnh phối trộn các loại hóa chất, sắc mặt của Phong Lâm lập tức thay đổi. Cô hoàn toàn không ngờ Lạc Lan chỉ nói một câu "Thiên Húc đã cứu tôi" nhẹ nhàng như không, nhưng cả quá trình lại diễn ra như vậy.
Tử Yến hỏi: "Cô ta đang làm gì?"
"Một loại bom khí độc đơn giản, Lạc Lan muốn chết chung với hắn."
Tử Yến nhìn chằm chằm vào Lạc Lan đang bận rộn, không nói được một lời.
Cửa thủy tinh vỡ nát, tên đầu trọc đi về phía Lạc Lan.
Tay của Lạc Lan giấu ở dưới váy, ánh mắt sau một khắc hoảng hốt, liền trở nên kiên định, khóe miệng nàng khẻ nhếch, còn mang theo chút đắc ý vì quỷ kế sắp thực hiện được.
Chiếc váy đỏ tươi của Lạc Lan, giống như một đám lửa bùng cháy mãnh liệt, đang bao lấy thân thể nàng.
Đúng lúc khi Lạc Lan chuẩn bị giơ chai hóa chất lên đập xuống đất, Phong Lâm thiếu chút nữa đã hét lên thất thanh.
May mắn sao, tên đầu trọc đột nhiên ngã xuống, Lạc Lan nhìn thấy Thiên Húc, cánh tay nàng dừng giữa không trung.
Khi Lạc Lan tự mình xử lý xong bom độc khí, rồi ngồi dưới đất khóc lóc thảm thiết, Phong Lâm cảm thấy hai mắt mình cũng có chút ẩm ướt, Thiên Húc đến muộn một chút nữa, Lạc Lan sẽ dùng tính mạng đi thực hiện lời hứa mười năm trước mất rồi. Bất tri bất giác, vài phần hờn giận của cô đối với Thiên Húc không còn sót lại gì, chỉ còn lại cảm giác may mắn, may mắn anh ta còn nghĩ đến Lạc Lan, may mắn anh ta đã xuất hiện đúng lúc!
Phong Lâm thấp giọng nói: "Chúng ta nên đối xử tốt với Lạc Lan một chút!"
Tử Yến như có điều gì suy nghĩ, hắn nhìn chằm chằm Thiên Húc đang dịu dàng đỗ dành Lạc Lan, "Chuyển cho Thần Sa xem đoạn video này."
————•————•————
Khi Lạc Lan bị vết thương đau âm ỉ làm cho tỉnh lại, nàng liền phát hiện mình đang ở phòng ngủ.
Thần Sa ngồi trên cái ghế dựa ở bên giường đang nhắm mắt. Nàng vừa tỉnh lại, hắn đã lập tức mở mắt.
"Sở Mặc nói vết thương sẽ đau một chút." Thần Sa mang một cái túi chườm nước đá đặt lên mặt của Lạc Lan, "Em chắc là đã đở rồi, tôi không muốn Sở Mặc dùng đến thuốc giảm đau."
Tác dụng phụ của thuốc giảm đau thật ra không có gì đáng lo ngại, nhưng ở trong quân đội có một thông tin bí mật truyền miệng nhau rằng, nếu muốn đạt được thể năng cấp 3A, thậm chí là cấp 4A trong truyền thuyết, thì nhất định phải dùng một lượng nhỏ thuốc giảm đau, để cơ thể có thể duy trì trong lúc nhạy cảm với cơn đau.
Lạc Lan nhếch khóe miệng nói: "Anh thật là quá tin tưởng tôi rồi!"
"Em không đở hơn sao?"
"Không phải chuyện này, tôi muốn nói anh còn chưa buông tha ý nghĩ muốn tôi trở thành người có thể năng cấp 3A, chẳng lẽ anh không biết toàn bộ liên bang này chỉ có hai người cấp 3A?"
Thần Sa im lặng không nói gì.
Lạc Lan nhìn khuôn mặt kiên định của hắn, hoàn toàn không thể hiểu được, "Anh thật sự tin tôi có thể trở thành người giống như anh và Chấp Chính Quan sao?"
"Không phải là tin hay không tin, mà là hy vọng. Tôi hy vọng vợ của tôi có thể đạt được thể năng cấp 3A."
Lạc Lan trong lòng cảm ơn trời đất, cũng may nàng và Thần Sa chỉ là vợ chồng giả, chứ vị này là một người yêu cầu rất cao đối với vợ mình, không phải cô gái bình thường nào cũng có thể đáp ứng được.
Trong bóng đêm, Thần Sa im lặng nhìn Lạc Lan, ánh mắt xa xăm, so với bóng đêm càng đen tối khó hiểu.
Lạc Lan cảm thấy thật quái lạ, nên tìm đề tài khác: "Tên bắt cóc bị tôi nhốt lại thế nào rồi?"
"Khi tôi chạy đến hắn đã tự sát."
Lạc Lan cười khổ, "Đã đoán được sự tình, bọn chúng hành sự tàn ác, thành công sẽ không chừa lại mạng sống cho tôi, thất bại cũng sẽ không bỏ qua tính mạng cho mình, dù sao cũng sẽ không để lại bất kỳ manh mối nào."
"Trong dải ngân hà này, tổ chức huấn luyện lính đánh thuê có rất nhiều, các manh mối đều đã bị đứt, muốn điều tra cũng không thể, những tổ chức kỹ luật nghiêm minh hành xử tàn ác như vậy cũng không nhiều, bản thân cũng là một manh mối."
Đúng rồi! Mắt của Lạc Lan sáng lên, "Bên Chấp Chính Quan có manh mối gì không?"
"Bắt được vài người còn sống, là tổ chức chuyên đào tạo sát thủ. Ngoại trừ giết người, cái gì cũng không biết. Tử Yến đang thẩm vấn, nhưng dựa theo kinh nghiệm, sẽ không hỏi ra thông tin gì hữu ích."
"Kẻ nào vừa muốn ám sát Chấp Chính Quan, lại vừa muốn tài liệu nghiên cứu gene?"
"Có lẽ là kẻ thù bên ngoài, cũng có thể là..." Thần Sa mím chặt môi, ánh mắt sắc lạnh như dao.
Lạc Lan dần dần phản ứng kịp, có lẽ là người là trong nhà làm! Khó trách hệ thống chiếu sáng của cung điện Sperare và khu căn cứ quân sự đều bị xâm nhập, hai tên bắt cóc không có chút biểu cảm gì gọi là đề phòng lo lắng, bọn chúng liền một mạch bắt nàng đột nhập viện nghiên cứu. Giống như, phải có người trợ giúp từ bên trong mới có thể lý giải hợp lý, hơn nữa tên nội gián này quyền hạn cũng không thấp.
Sự việc phức tạp đã hoàn toàn vượt xa lý giải của Lạc Lan, nàng muốn thắc mắc cũng không biết nên thắc mắc từ đâu, nhưng không thể nghi ngờ rằng, thân phận của Thần Sa đã khiến cho hắn bị cuốn vào dòng nước xoáy.
Lạc Lan nói: "Anh đi nghỉ ngơi đi, có người máy chăm sóc tôi là được rồi."
"Phong Lâm bảo tôi nên ở bên cạnh em, cô ấy nói em đang giận, tôi chắc là đã có lớn tiếng với em."
Lạc Lan kinh ngạc: "Từ khi nào anh nghe lời của Phong Lâm vậy?"
"Bởi vì tôi cũng muốn như vậy."
"..." Lạc Lan choáng váng.
"Chuyện tối nay, là do tôi lo lắng không chu đáo, tôi đã hứa bảo đảm an toàn cho em, nhưng không làm được, thật xin lỗi."
"Tôi không có giận anh, thật đấy, một chút cũng không để ý."
"Tử Yến nói, phụ nữ nói không giận tức là đang giận, nói căn bản không thèm để ý nhưng thực tế vẫn để ý." Thần Sa mở một cái hộp đựng mắt kính kiểu cổ, bên trong có một cặp kính trông rất tao nhã, "Cặp kính này được làm từ đá Lê Quang có trên hành tinh Dâu Tây, có thể ngăn chặn ánh sáng có hại từ vũ trụ, là loại bảo vệ mắt tốt nhất, rất thích hợp trong công việc nghiên cứu, được nhiều phụ nữ ưa chuộng." Hắn giọng điệu cứng nhắc, hoàn toàn giống như mấy người máy đang giới thiệu chào hàng sản phẩm.
Lạc Lan bị kích động lập tức ngồi dậy, "Anh, tặng, tôi, quà?"
Thần Sa xem xét biểu cảm của Lạc Lan, "Phản ứng của em không giống như Tử Yến nói."
"Tử Yến nói gì anh cũng tin sao?" Đại ca, chỉ số thông minh của anh bị ăn mất rồi à?
"Mỗi người đều có lĩnh vực mình hiểu biết nhất, đây là lĩnh vực Tử Yến hiểu biết nhất."
Lạc Lan quả thật muốn hộc máu, không biết tên trùm gián điệp kia biết mình bị cho là am hiểu lĩnh vực lấy lòng phụ nữ, sẽ phản ứng như thế nào.
Nàng chịu đau chậm rãi nằm xuống, "Thần Sa, tôi thật sự là không có giận anh, mà ngược lại, tôi rất cảm ơn anh."
"Bởi vì... Thiên Húc."
"Ừ, cảm ơn anh không có vạch trần tôi."
Thần Sa cúi đầu, chậm rãi đóng nắp hộp mắt kính lại, đặt nó lên bàn trang điểm của Lạc Lan.
Hắn đưa lưng về phía Lạc Lan nói: "Em không nói cho Thiên Húc biết em là ai, rốt cuộc là bởi vì thân phận công chúa của em, hay bởi vì kết hôn với tôi."
Lạc Lan há miệng thở dốc, không có cách nào trả lời.
Nàng có thể nói được gì? Chẳng lẽ nói với Thần Sa cả hai nguyên nhân đều đúng sao? Bởi vì thân phận là giả, hôn nhân cũng là giả, nàng không muốn lừa gạt Thiên Húc, nên chỉ có thể không nói gì cả.
Thần Sa xoay ngươi, mặt không chút thay đổi nhìn nàng, "Lừa dối cũng giống như cát, cho dù em muốn làm gì, cũng không thể nắm giữ."
Lạc Lan ngây người phát ngốc, bởi vì nàng không muốn lừa dối Thiên Húc, nên lúc nào cũng phải lừa dối hắn?
Nhưng, nàng có thể làm gì bây giờ?
Cho dù có phơi bày lừa dối này ra, thì nó vẫn là một nắm cát, mãi mãi không thể nắm giữ.
HẾT CHƯƠNG 1.07
Trải qua 10 năm cố gắng, Lạc Lan đã cơ bản thực hiện được kế hoạch 10 năm ——
Thể năng đã được thí nghiệm thể năng ở khu căn cứ thông qua đạt cấp B.
Ở đại học quân y cơ sở đã học xong chương trình thạc sĩ, chẳng những có được học vị thạc sĩ, mà còn lấy được giấy phép y sư sơ cấp.
Trở thành nghiên cứu viên trung cấp của viện nghiên cứu sự sống Relicta, có phòng làm việc riêng và hai trợ lý nghiên cứu.
Mỗi tháng tài khoản thu được một khoản tiền lương hậu đãi, bởi vì không có gánh nặng tiền thuê nhà, nên sau khi chi trả tất cả học phí và chi phí tiêu dùng hàng ngày, nàng còn dư ra không ít tiền.
Theo hứa hẹn của nàng và Thiên Húc, hàng năm vào dịp lễ tết, hai người sẽ dành ra chút thời gian đi tham quan du ngoạn ở một nơi nào đó.
Vài năm qua đi, tuy Lạc Lan vẫn chưa đi hết danh lam thắng cảnh trên Relicta, nhưng nói đến Relicta nơi nào có phong cảnh đẹp, chỗ nào có món ăn ngon, nàng đều đã rõ ràng tường tận, có giả vờ làm người sinh trưởng bản xứ ở đây cũng không thành vấn đề.
————•————•————
"Tít tít" âm thanh báo có tin nhắn truyền đến, Lạc Lan đầu còn chưa nâng đã ra lệnh phát hình ảnh.
Thần Sa một thân quân trang hiện ra trong phòng thí nghiệm, "Xế chiều nay Chấp Chính Quan trở về, phải tổ chức một buổi tiệc chào đón, em nghỉ làm sớm một chút."
Lạc Lan kinh ngạc ngẩng đầu, đầu óc còn đắm chìm trong thí nghiệm, không yên lòng "Vâng" một tiếng, lại cúi đầu, tiếp tục quan sát biến đổi thí nghiệm.
Thần Sa lẳng lặng nhìn nàng trong chớp mắt, cắt đứt tin phát.
Qua một lúc lâu, Lạc Lan đột nhiên kịp phản ứng, nàng đẩy gọng kính quan sát trên mũi, biểu lộ vẻ mặt suy tư.
Chấp Chính Quan! Là Chấp Chính Quan của liên bang Odin! Người đi thực hiện nhiệm vụ trên các hành tinh nguyên sơ, người được mọi người tín nhiệm, đã hơn 10 năm rồi chưa xuất hiện, chính là ông ta!
Thật sự là đáng mừng, ông ta không có đi lạc trong vũ trụ, vẫn còn nhớ rõ đường về!
Khi Lạc Lan vừa đến Relicta, đã có chút tò mò đến nhân vật kiệt xuất của liên bang Odin này, nàng đã hoàn toàn quên mất có một người như vậy, nay ông ta lại đột ngột xuất hiện.
Nhưng mà, mặc kệ người ta có được tín nhiệm hay không, cũng là ông chủ lớn!
Còn nàng là một con tôm nhỏ, phải biểu hiện làm sao cho tốt, cố gắng kiểm soát cảm xúc!
Lạc Lan nhắn tin cho Thanh Việt: "Tối nay có yến tiệc, giúp ta chuẩn bị lễ phục và tư liệu, nhắc nhở ta nghỉ làm trước một giờ."
————•————•————
Trong phòng ngủ.
Thanh Việt giúp Lạc Lan trang điểm và ăn mặc, Thanh Sơ đứng trước màn hình ảo, mở các tư liệu về các khách mời quan trọng trong yến tiệc cho Lạc Lan xem.
Lạc Lan vừa nhìn vừa yên lặng lẩm nhẩm.
"Vưu Kim (Eugene), quan tòa thuộc pháp viện trung cấp liên bang, đến từ khu tự trị thứ sáu, hai ngày trước con vật cưng Bana của ông ta chết, tổ chức tang lễ..."
Thanh Việt bổ sung: "Công chúa nên tặng hoa tự tay làm."
"A? Ta tặng hoa? Vẫn là loại tự tay làm?" Lạc Lan làm một cái hôn gió với Thanh Sơ, rồi xoay người ôm lấy Thanh Việt, chân thành nói: "Nếu không có các cô, tôi biết làm sao đây?"
Thanh Sơ mỉm cười không lên tiếng, sớm đã có thói quen nhìn thấy dáng vẻ làm nũng của Lạc Lan.
Thanh Việt giở giọng xem thường, "Công chúa đừng có cả ngày mở miệng lại thân thiết với chúng tôi như vậy, chúng tôi chỉ thích người khác phái! Người có thể làm chuyện có ích một chút, đi nũng nịu với chồng của mình hay không?"
Lạc Lan bĩu môi, ngồi ngay ngắn lại, "Không phải cô không thích Thần Sa sao?"
Thanh Việt rũ mắt, ảm đạm nói: "Công chúa không thể nào trở về Ar, không thể mượn sức của công tước, nếu chẳng may ngày nào đó công tước không kiên nhẫn..."
"Vị nữ sĩ tóc vàng này tên là Áo Nhược, bộ trưởng tân nhiệm của bộ nông nghiệp..." Thanh Sơ tiếp tục giới thiệu các khách mời trên tư liệu, chặn lại lời nói của Thanh Việt.
Chủ tớ ba người tiếp tục chuẩn bị cho buổi tiệc, ăn ý phối hợp, không đề cập lại vấn đề vừa rồi nữa.
————•————•————
Sau khi ăn mặc thích hợp, tư liệu cũng đã thuộc làu, Thanh Việt mang sang một phần ăn nhỏ đã chuẩn bị sẵn, "Người nên ăn một chút gì đi, đến bữa tiệc không cần phải chịu đói trong lúc chờ thức ăn."
Lạc Lan nhìn lên đồng hồ: "Không cần! Đến lúc đó ta lén uống một hộp dinh dưỡng là được."
"Còn mười mấy phút đồng hồ, chắc chắn kịp giờ!"
Lạc Lan cảm thấy có lỗi cười cười, đã có một có hai, không thể lại có thêm ba bốn, mười năm trước nàng đã quyết định, nếu Thần Sa vẫn không thể chờ nàng, như vậy chỉ cần nàng có thể, sẽ tình nguyện đến trước mười phút đồng hồ, không thể nào để trễ một phút.
————•————•————
Thần Sa vừa đến đầu cầu thang, liền nhìn thấy Lạc Lan mặc chiếc váy dài hở vai màu đỏ, đứng trong đại sảnh, lẳng lặng chờ đợi.
Hắn dừng bước, giơ cổ tay lên nhìn vào đồng hồ, cách giờ hẹn vẫn còn 10 phút.
Nhiều năm như vậy, hắn đã không còn nhìn thấy bộ dáng hoang mang hốt hoảng chạy vội về phía hắn của nàng, tựa hồ chỉ cần hai người chạm mặt, mãi mãi vẫn là nàng đến trước, tâm bình khí hòa đợi hắn.
Thần Sa chậm rãi đi xuống cầu thang, không hiểu sao chợt nhớ đến lời nói của một cảnh vệ trước kia từng nói: Chờ đợi là tra tấn, cũng là ngọt ngào, nếu một người phụ nữ chịu đồng ý để anh chờ, cho thấy cô ấy tin tưởng anh, muốn dựa dẫm vào anh, biết anh nguyện ý nuông chiều cô ấy, cô ấy cũng nguyện ý để anh nuông chiều.
Lạc Lan lựa chọn chờ hắn, mà không phải để cho hắn chờ nàng, vậy là ý gì?
Lạc Lan quay đầu lại, nhìn đến Thần Sa một thân quân phục chỉnh tề, đang bước nhanh về phía nàng.
Dáng người cao ngất, dung mạo anh tuấn, thân hình giống như một bức tượng được điêu khắc từ băng tuyết hoàn mỹ. Lạc Lan nghĩ thầm, kỳ thực nàng diễm phúc có được, nhưng lại vô phúc hưởng thụ!
Thần Sa cực kỳ nhạy bén, trừng mắt nhìn nàng, "Em đang suy nghĩ gì?"
Lạc Lan vẻ mặt tươi cười, nịnh nọt nói: "Thật lòng khen anh khôi ngô tuấn tú!"
Thần Sa sắc mặt trầm xuống, xoay người bước đi.
Lạc Lan le lưỡi, vội vàng nâng váy đuổi theo.
————•————•————
Khi hai người đến buổi yến tiệc, đã có rất nhiều người ở đó.
Lạc Lan ôm cánh tay của Thần Sa, dưới ánh mắt của mọi người, vừa tao nhã đi tới, vừa thân thiện tùy ý cùng mọi người chào hỏi.
"Vưu Kim, thật sự tôi rất lấy làm tiếc vì sự ra đi của Bana..."
"Áo Nhược, chào cô..."
Ở một góc đại sảnh, Bách Lý Lam nhìn chằm chằm Thần Sa và Lạc Lan, kinh ngạc nói: "Tôi nhớ lần yến tiệc trước, vị công chúa này còn run sợ, rụt rè từng bước, sao bây giờ lại thay đổi nhanh vậy?"
Tử Yến tung hứng mấy lá bài, bất đắc dĩ nhắc nhở: "Anh nói lần trước, đã là 10 năm rồi."
Bách Lý Lam vẻ mặt dại ra, tay phải nắm lại thành nắm đấm, đấm vào tay trái một chút, "Xem ra cô ta sống không uổng thời gian."
Tử Yến mỉm cười nhìn Lạc Lan, không nói gì.
Nàng đâu chỉ sống không uổng?
10 năm qua, hắn luôn âm thầm nhìn nàng liều mạng chạy về phía trước, té ngã lập tức đứng lên, cho dù huấn luyện người đầy thương tích, cũng không bao giờ chậm trễ học tập hay làm việc, dường như ngay cả thời gian để mệt mỏi và khó chịu cũng không có.
Tả Khâu Bạch quan sát trong chốc lát, đột nhiên nói: "Thần Sa không có ghét cô ta."
"Bởi vì công chúa đích thực là người khiến người ta thích!" Giọng nói của Phong Lâm đột nhiên vang lên, ẩn ý một chút sắc bén không rõ.
Tả Khâu Bạch sờ sờ mũi, biết điều im miệng.
Tử Yến và Bách Lý Lam trao đổi ánh mắt, liền quyết định "làm người qua đường thì cho dù có biến cũng nên làm người qua đường thôi"!
————•————•————
Lạc Lan và Thần Sa đi tới.
Thần Sa không nói một lời liền ngồi sang một bên, Lạc Lan đi đến bên Phong Lâm ngồi bên cạnh cô, vô cùng cao hứng hỏi: "Sở Mặc đâu?"
Phong Lâm không có hé răng, ngược lại Tử Yến chỉ chỉ về hướng cánh cửa, cười tủm tỉm nói: "Đến kìa!"
Sở Mặc từ trong đám người chậm rãi đi tới, tuy rằng ngũ quan không giống như Tử Yến chói lóa mắt, nhưng khí chất phong độ nho nhã của hắn khiến cho người ta cảm giác được một loại tin cậy dịu dàng, dẫn theo rất nhiều cô gái vây quanh.
Tỷ lệ kết hôn ở liên bang Odin thấp hơn so với tỷ lệ kết hôn trung bình của vũ trụ, nhóm phụ nữ này hoàn toàn không cần đến thiên trường địa cửu, chỉ cần chiếm hữu một đêm, khó có cơ hội nhìn thấy Sở Mặc, người này nhiệt tình hơn người kia, bọn họ quả thật hận không thể tự dán dính mình lên người hắn.
May mắn theo sát Sở Mặc còn có một Tông Ly im lìm không tiếng động, tuy dáng người và ngũ quan của hắn không hề thua kém Sở Mặc, nhưng ánh mắt âm trầm đa nghi của hắn đảo qua, giống như ôn thần trừ tà, khiến cho đám phụ nữ nhiệt tình kia bị doạ sợ phải tránh sang một bên.
Lạc Lan trợn mắt há hốc mồm, thì ra bộ trưởng bộ An ninh của liên bang còn có khả năng này!
"Tử Yến và Sở Mặc đều rất thu hút phụ nữ, Tử Yến hoạt bất lưu thủ (1.7.1), phụ nữ không quyến rũ được, nên Sở Mặc phải chịu thiệt một chút!" Bách Lý Lam cười toe toét, vui sướng vì có người gặp họa, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
(1.7.1) Hoạt bất lưu thủ: hành động không để lại dấu tay, ý nói Tử Yến xảo quyệt có lã lướt với bao nhiêu cô cũng không ai biết, tương tự như câu "ăn vụng biết chùi mép"
Sở Mặc cười khổ ngồi xuống, "Đừng mang tôi ra đùa."
Lạc Lan thấy mọi người đã đến đông đủ, hỏi: "Chấp chính quan có dẫn bạn gái đi cùng không?"
Mọi người giống như nghe được chuyện gì không nên bàn luận, ánh mắt quỷ dị nhìn Lạc Lan.
Lạc Lan ngơ ngác, nàng nói gì sai sao?
Phong Lâm giải vây cho nàng, "Quên mất, cô còn chưa gặp qua Chấp Chính Quan."
Tử Yến cười tủm tỉm nói: "Chấp Chính Quan độc thân."
"Vậy Phong Lâm với Sở Mặc khiêu vũ mở đầu đi!" Lạc Lan hứng trí phấn khởi đề nghị.
Bởi vì công việc nghiên cứu của các cô với Sở Mặc có rất nhiều phần chung, thường xuyên cần Sở Mặc giúp đỡ, trong vài năm tiếp xúc, Lạc Lan phát hiện Phong Lâm có tình cảm với Sở Mặc, nhưng giấu trong lòng, không chịu nói ra. Là một cấp dưới hỗ trợ đắc lực, nàng nhịn không được muốn giúp đỡ cấp trên của mình một chút.
Phong Lâm âm thầm chờ mong nhìn về phía Sở Mặc, Sở Mặc không có hứng thú thản nhiên nói: "Đổi người khác đi!"
Tử Yến nháy mắt ra hiệu với Lạc Lan, chỉ chỉ Tả Khâu Bạch ám chỉ, Lạc Lan ý thức được nàng không biết ẩn tình, thử hỏi: "Phong Lâm và Tả Khâu Bạch khiêu vũ mở màn sao?"
Tử Yến bưng trán bó tay, không sợ cô ngốc, chỉ sợ cô ngốc không hết!
"Mời Thần Sa và công chúa khiêu vũ mở màn đi!" Một giọng nói thật khách khí, nhưng mang theo một loại thong dong và bình tĩnh đặc biệt.
————•————•————
Mọi người đều đứng lên, đồng thanh nói: "Chấp Chính Quan!"
Lạc Lan nghe tiếng quay đầu lại, liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, mặc áo khoác dài có mũ trùm đầu màu đen, mặt mang mặt nạ bạc. Toàn thân hắn trùm kín không kẻ hở, hai tay đều mang bao tay, nơi có sức sống duy nhất chính là đôi mắt màu lam lạnh như băng toát ra từ chiếc mặt nạ bạc.
Chấp Chính Quan chào hỏi từng người, sau đó tầm mắt dừng trên người của Lạc Lan.
Lạc Lan chủ động quỳ gối hành lễ, "Tôi là Anh Tiên Lạc Lan, phu nhân của Thần Sa."
Chấp chính quan hơi hơi hạ thấp người, "Xin chào, tôi là Ân Nam Chiêu."
Ông ta nghi lễ hoàn mỹ, lời nói khách khí, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy lạnh lùng xa cách, có một loại cảm giác ngăn cách con người ở ngoài ngàn dặm. Lạc Lan hiểu được tại sao khi nàng nhắc đến bạn gái của Chấp Chính Quan, tất cả mọi người đều tỏ ra quái lạ, nếu nói Thần Sa lạnh giá như băng tuyết, Thiên Húc ấm áp như ánh mặt trời, thì người đàn ông này chính là một vùng hoang vu, hoàn toàn không có chút ấm áp, không thể tưởng tượng được ai lại có thể thân thiết với ông ta.
————•————•————
Âm nhạc nổi lên, Thần Sa và Lạc Lan đi vào sàn nhảy, bắt đầu những bước nhảy đầu tiên.
Lạc Lan vốn lo lắng mình không nhảy được, nhưng sau khi đi được vài nhịp, động tác dần nhuần nhuyễn, nàng phát hiện chẳng những nàng biết khiêu vũ, mà còn khiêu vũ rất khá, ngược lại Thần Sa có chút lúng túng.
Cũng không có gì là khó hiểu, với tính cách này của hắn, đoán chừng có rất ít cơ hội cùng với các cô gái khiêu vũ, nhưng còn nàng? Tại sao nàng lại khiêu vũ giỏi như vậy? Người đàn ông nhảy cùng nàng là ai?
"Đang nghĩ gì?" Thần Sa đột nhiên hỏi.
Lạc Lan vội nói: "Không có gì!" Biết Thần Sa không dễ dàng cho qua, nàng liền quyết đoán nói lái sang chuyện khác, "Phong Lâm và Tả Khâu Bạch có chuyện gì sao?"
"Tả Khâu là mối tình đầu của Phong Lâm."
A...A...A! Lạc Lan quả thực muốn hét lên, không thể trách nàng quá ngốc, mà là hoàn toàn không ngờ!
"Vậy bọn họ hiện tại..."
"Đã chia tay hai ba mươi năm rồi."
Vâng vâng vâng! Kỳ thật đã sớm không còn quan hệ gì, nhưng đoán chừng cũng là một giai đoạn không tốt lành, nên Phong Lâm mới chần chừ không dám thổ lộ tâm ý với Sở Mặc.
"Bọn họ vì sao lại chia tay?"
Thần Sa nhìn Lạc Lan chằm chằm.
Lạc Lan hiểu được chính mình lôi kéo Thần Sa bàn luận chuyện vô nghĩa là hơi quá phận, nên vội lấy lòng nói: "Chúng ta tập trung khiêu vũ!"
————•————•————
Thần Sa không hổ danh là thể năng cấp 3A, bắt chước bước nhảy cùng khả năng phối hợp đều rất tuyệt, chỉ trong chốc lát, hắn cũng đã khiêu vũ cực kỳ tự nhiên.
Trong tiếng nhạc du dương, Lạc Lan hoàn toàn trầm tĩnh lại, nàng nhắm hờ mắt, tùy ý để Thần Sa dẫn nàng đi tới đi lui, xoay tròn, rồi lại xoay tròn.
Vũ khúc chấm dứt, liền vang lên tiếng vỗ tay.
Lạc Lan mỉm cười hướng mọi người gật đầu cảm ơn, ánh mắt bất tri bất giác nhìn đến Chấp Chính Quan đang ngồi ở cuối đại sảnh.
Ông ta ngồi ở đó, rõ ràng thân đang ở trong một đám người ồn ào nhốn nháo, nhưng lại giống như một mình một người ngồi trên đỉnh núi băng tuyết, đang nhìn chúng sinh bách tính trình diễn trước mắt mình.
Thất tình lục dục dừng trong ánh mắt của ông ta, nhưng lại không thể tiến vào lòng. Ông ta vĩnh viễn sẽ không lộ ra nét biểu cảm gì, chỉ là cái mặt nạ bạc lạnh như băng ở trên mặt.
Lạc Lan nhỏ giọng hỏi: "Chấp chính quan hay... ăn mặc như vậy sao?"
Thần Sa nói: "Không phải! Ông ấy sau khi mang gene bệnh mới phải đeo mặt nạ."
Bệnh gì mà phải băng bó toàn thân, cả hai tay cũng không bỏ qua thế kia? Lạc Lan lập tức nghỉ đến, có một loại gene bệnh tên là "hoạt tử nhân", nó khiến cho cơ thể giống như thi thể người chết từ từ thối rữa, trước mắt chỉ mới nghiên cứu ra thuốc giúp chậm lại quá trình phát bệnh, không thể điều trị tận gốc.
Trong đầu hiện lên tư liệu về các ca bệnh đã từng xem qua, một vài bức ảnh đáng sợ khiến người ta hốt hoảng làm cho Lạc Lan nhịn không được rùng mình một cái. Loại bệnh này cũng có tên là "Địa ngục trần gian", thân thể không có lúc nào là không bị đau đớn dày vò, rõ ràng còn sống ở trần gian, nhưng kỳ thực thân thể đã ở địa ngục.
————•————•————
Đột nhiên, tất cả đèn đều tắt, đại sảnh một màu tối đen.
Mắt của Lạc Lan còn chưa kịp thích ứng với bóng tối đột ngột bao phủ, trước mắt chỉ là một màu đen tối, Thần Sa đã giống như con thú hung tợn xông ra ngoài.
Một lát sau, trong tiếng thét chói tai của đám người, Lạc Lan loáng thoáng nhìn thấy, có người muốn ám sát chấp chính quan. Thần Sa đang đánh nhau với vài người, nhìn không thấy Tử Yến, nhưng mấy lá bài Tarot màu tím của hắn bay múa xoay vòng ở trên không trung, tạo ra những trận pháp không ngừng biến đổi, tựa như những tấm lá chắn chặn lại mấy viên đạn.
Bách Lý Lam, Tả Khâu Bạch, Tông Ly không có ra tay, đồng loạt phòng thủ, hình thành vòng vây, ánh mắt đăm đăm tạo nên trận địa sẵn sàng đón địch, cho thấy muốn một lưới bắt gọn lũ ám sát.
Người trên sàn nhảy vừa la hét chói tai, vừa tránh né xung quanh, nhưng trong tiếng đùng đoàn vun vút của mấy viên đạn, tựa hồ làm gì cũng không an toàn, bọn họ hoảng sợ đùn đẩy đám đông, khiến cho cục diện càng thêm hỗn loạn.
————•————•————
Đột nhiên, một chùm sáng lóe lên.
Lạc Lan nhìn thấy Phong Lâm đang giơ lên cái đèn pin khẩn cấp, cùng Sở Mặc canh giữ ở cửa, lớn tiếng nói: "Sơ tán ở đây, đừng chen lấn, trật tự đi ra!"
Đám người bối rối lập tức có phương hướng, đều hướng về ánh sáng đổ ra, Lạc Lan cũng theo dòng người đi ra ngoài.
Trong loáng thoáng, nàng cảm giác được gì đó, nên lập tức xoay người, động tác nhanh chóng nắm được tay của một cô gái, năm ngón tay nàng dùng sức vừa xoay vừa đẩy, dung dịch thuốc trong ống chích mini trên tay cô ta toàn bộ đều tiêm vào người cô ta.
Cô gái khiếp sợ trừng mắt nhìn Lạc Lan, Lạc Lan còn chưa kịp đắc ý, một bàn tay lặng lẽ không phát ra tiếng động bịt lấy miệng và mũi nàng, nàng chưa kịp giãy dụa, đã mất đi ý thức.
————•————•————
Khi Lạc Lan tỉnh lại, chiếc xe bay vừa dừng lại, nàng đang ở bãi đỗ xe của công nhân trên mái nhà thuộc viện nghiên cứu sự sống.
Không biết các phần tử khủng bố này muốn làm gì, nguồn sáng bên trong viện nghiên cứu cũng đã bị cắt đứt, bốn phía chỉ là một màu tối đen như mực.
Lạc Lan bị đẩy thô bạo xuống xe, một gã đầu trọc dùng súng chĩa vào đầu nàng, "Mở cửa!"
Nòng súng lạnh giá kề sát da thịt, truyền lại lời đe dọa trí mạng vô thanh, Lạc Lan cảm thấy toàn thân run rẩy, nhưng không dám phát ra, nàng cố gắng quên đi để suy nghĩ, bọn họ rốt cuộc là muốn làm gì?
"Mở cửa!" Gã đầu trọc bóng lưởng dùng súng đánh vào đầu Lạc Lan.
Lạc Lan cảm giác được máu từ trên đầu chảy xuống, nàng ra lệnh với máy điều khiển của viện nghiên cứu: "Mời kiểm tra thân phận, cho phép thông hành."
"Xác nhận thân phận, Lạc Tầm." Cánh cửa kim loại nặng nề từ từ mở ra.
————•————•————
Hai gã đàn ông một trái một phải áp giải Lạc Lan đi vào viện nghiên cứu.
Không có ánh sáng bình thường, ở hai bên hành lang chỉ có ánh sáng từ đèn pin khẩn cấp làm cho không khí ở bốn phía đặc biệt vắng lặng yên tĩnh.
Hai gã đàn ông không cần hỏi gì, đã tìm đến được thang máy của công nhân dùng trong trường hợp khẩn cấp, xem ra bọn họ rất quen thuộc với kết cấu bên trong viện nghiên cứu.
Thang máy đi xuống ba tầng hầm của viện nghiên cứu sẽ tự động nhận diện thân phận, không phải nhân viên làm việc ở đây thì không thể khởi động.
Tên đầu trọc ra ý bảo Lạc Lan ấn thang máy, "Bọn tao muốn lấy tư liệu nghiên cứu gene!"
"Toàn bộ viện nghiên cứu sự sống đều là nghiên cứu gene, anh muốn đến bộ phận nào?" Lạc Lan vừa kéo dài thời gian, vừa khẩn cấp tự hỏi làm thế nào để thoát thân.
Tên đầu trọc không kiên nhẫn nói: "Đừng có giả ngốc! Loại cơ mật nhất!"
"Tôi chỉ là một nhân viên nghiên cứu trung cấp, căn bản không thể tiếp xúc với loại nghiên cứu cơ mật nhất, các anh đã bắt nhầm người!"
Tên đầu trọc đấm một quyền thật mạnh vào mặt Lạc Lan, Lạc Lan ngã sang một bên, đụng vào vách của thang máy, mềm nhũn người quỳ trên mặt đất.
Trong miệng của nàng toàn là máu, cả khuôn mặt đau ê ẩm, nàng cuộn thân người lại, che đi tầm mắt của hai gã đàn ông, giả vờ như lau vết máu ở khóe miệng, nàng nhanh chóng kiểm tra thiết bị điện tử cá nhân một chút, liền phát hiện đều đã bị chặn phát sóng, căn bản không thể phát đi bất kỳ tin tức gì.
Tên đầu trọc nắm lấy tóc của Lạc Lan túm nàng đứng lên, dùng súng kề vào giữa trán nàng, "Có cần tao giúp mày nhớ lại một chút không?"
Lạc Lan lắc đầu, "Không... cần."
Nàng run rẩy tay ấn vào nút tầng ngầm số hai, trên cái nút còn lưu lại một vết máu nhàn nhạt.
————•————•————
Cửa thang máy từ từ mở ra, hai gã đàn ông áp giải nàng ra ngoài.
Lạc Lan bước đi lảo đảo, tay vô thức chống đỡ một chút lên cửa thang máy, lưu lại một vệt máu khác.
Lạc Lan phân tích, những người này ra tay độc ác, giống như mấy người lính đánh thuê chỉ nhận tiền, thay người khác làm việc. Sau khi đạt được mục đích, chắc chắn sẽ giết chết nàng ngay lập tức.
Trông chờ vào nhóm Thần Sa bọn họ chạy đến đây, có vẻ như không có khả năng, dù sao chấp chính quan an toàn khẳng định so với nàng quan trọng hơn rất nhiều. Trong một đống hỗn loạn như vậy, bọn họ có thể phát hiện ra nàng đúng lúc mất tích hay không? Không thể khẳng định được, phải tự nghĩ cách cứu mình thôi.
————•————•————
Lạc Lan dẫn hai gã đàn ông đi vào một căn phòng giống như phòng khám bệnh, cực kỳ trống trải, có giường, có bàn, còn có các loại dụng cụ thăm khám và đồ dùng chữa bệnh.
Tên đầu trọc bóp chặt cổ của Lạc Lan, gần như nhấc nàng lên khỏi mặt đất, "Mày tốt nhất đừng có giở trò! Đây là đâu?"
Lạc Lan cảm giác được mình lập tức sẽ bị tắt thở, nàng giãy dụa nói: "Nghiên cứu gene... chỉ dùng để nghiên cứu cơ thể người, chẳng lẽ các anh... không muốn tài liệu nghiên cứu gene người sao?"
Tên đầu trọc dường như bị thuyết phục, hung tợn buông Lạc Lan ra, "Chuyển tài liệu qua máy điện tử cá nhân của tao ngay lập tức."
Lạc Lan nhập lệnh, khởi động máy tính, "Văn kiện bản gốc muốn sao chép, phải có ít nhất hai nhân viên tham gia nghiên cứu xác nhận thân phận mới thực hiện được."
Nòng súng đen ngòm lập tức nhắm ngay vào nàng, Lạc Lan cấp tốc nói: "Tôi có thể lấy trộm được thân phận của đồng nghiệp, nhưng cần chút thời gian, ba, năm phút là có thể."
Tên đầu trọc phất phất khẩu súng, ý bảo nàng tiếp tục.
Lạc Lan mười ngón tay như lướt, trên bàn phím nhanh chóng gõ chữ.
Hai gã đàn ông như hổ rình mồi nhìn chằm chằm trong chốc lát, không phát hiện gì khác thường, bọn chúng nháy mắt với nhau, tên đầu trọc tiếp tục nhìn chằm chằm Lạc Lan, một tên khác đi tới đi lui, nhìn ngó chung quanh xem xét.
Lạc Lan nói: "Tiên sinh, những dụng cụ nghiên cứu ở đây đều rất tinh vi, xin ngài giữ khoảng cách dùm."
Gã đàn ông kia khinh thường hừ một tiếng, chẳng những đến gần hơn, mà còn diễu võ dương oai nả một phát súng vào các dụng cụ thí nghiệm.
Lạc Lan tức giận không dám nói gì, nước mắt ngân ngấn trong hốc mắt.
Tên đầu trọc đang nhìn chằm chằm vào Lạc Lan nhe răng cười, hắn quay đầu nhìn về phía đồng bọn, trong một chớp mắt đúng lúc hắn chưa quay đầu lại kịp, Lạc Lan dùng hết sinh lực, chạy nhanh về phía cửa.
Trong tiếng "U U" báo động, một cái lồng bằng thủy tinh hạ xuống, tên đàn ông cầm súng bắn vào dụng cụ thí nghiệm bị nhốt lại, chưa kịp chạy trốn, tên đầu trọc phản ứng nhanh hơn, hắn nhảy lên, lăn mình một cái, trong chớp mắt ngay đúng lúc cái lồng sắp hạ xuống, hắn đã lăn được ra bên ngoài.
Hắn không cứu tên ở bên trong lồng, mà trực tiếp đuổi theo Lạc Lan.
————•————•————
Lạc Lan nghe được tiếng viên đạn bắn tới, liền biết được mưu kế của mình không hoàn toàn có hiệu quả, bây giờ lại còn chọc giận bọn chúng, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Nàng vừa dựa vào địa hình quen thuộc, chạy thật nhanh, vừa oán hận nghĩ, cho dù có chết, cũng phải kéo theo một tên đi lót xác.
Ngay đúng lúc tên đầu trọc sắp bắt được nàng, Lạc Lan chạy vào một căn phòng, nàng lập tức quay người khóa cửa lại.
Tên đầu trọc hung hăng dùng người xô vài cái lên cánh cửa, liền phát hiện mở không ra. Qua cánh cửa thủy tinh, hắn nhe răng với Lạc Lan, lộ ra một nụ cười nham hiểm tàn ác.
Lạc Lan không khách khí chỉa thẳng ngón giữa lên thách thức, "Chết đi biến thái!"
Tên đầu trọc càng tỏ ra hung tợn, hắn lùi lại vài bước, cầm súng, nhắm vào cảnh cửa thủy tinh điên cuồng bắn phá.
Cái lồng thủy tinh hạ xuống lúc nãy là vì chế ngự ngững người phát sinh dị biến mà làm, nên chất liệu đặc thù, không sợ súng đạn, nhưng cánh cửa thủy tinh này là một cánh cửa bảo vệ phòng bình thường, dĩ nhiên giữ không được bao lâu.
Lạc Lan một giây cũng không dám trì hoãn, nàng mở tủ giữ lạnh, ánh mắt liếc qua đống chai lọ đựng hóa chất ở bên trong, nàng nhanh chóng chọn ra một vài chai, bắt đầu trộn lẫn chúng với nhau theo một tỉ lệ nhất định.
Các hóa chất này bản chất không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng nếu trộn lẫn chúng thành hỗn hợp, một khi hòa vào nhau, chúng sẽ phát sinh phản ứng dây chuyền, chẳng những có thể gây nổ, mà còn có thể tạo thành khói độc, trong nháy mắt sẽ phá hủy hệ hô hấp của con người. Có lẽ, thể năng cấp 3A sẽ có cơ hội thoát được, nhưng thể năng dưới cấp A thì không thể nào tránh khỏi cái chết.
————•————•————
Cánh cửa thủy tinh bị vỡ nát, tên đầu trọc giẫm lên đống thủy tinh, trong tiếng nghiến răng "ken két" hắn tiến tới từng bước một.
Hắn dữ tợn nhìn chằm chằm Lạc Lan, rít qua kẻ răng: "Mày muốn chết như thế nào?"
Lạc Lan cầm trong tay lọ hóa chất, trấn tĩnh đứng im.
Trí nhớ trong vòng 10 năm ở trong đầu bay qua như điện xẹt, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh của Thiên Húc.
Tuy rằng có rất nhiều thứ chưa có câu trả lời, nhưng nàng đã cố hết sức, không còn gì để hối tiếc. Điều duy nhất nàng hối tiếc chính là không thể trở thành bác chữa trị gene, giúp Thiên Húc chữa khỏi bệnh, thậm chí ngay cả cơ hội nói "Vĩnh biệt" cũng không có.
Lạc Lan giơ tay lên, đang muốn đem lọ hóa chất ném mạnh trên mặt đất, tên đầu trọc đột nhiên ngã xuống.
Thiên Húc cầm súng, đứng trước mặt nàng, đề phòng nhìn chung quanh một vòng, phán đoán không còn người nào nguy hiểm, hắn thu súng lại, "Còn kẻ bắt cóc nào khác không?"
Lạc Lan không biết rốt cuộc là mơ hay ảo giác, nàng ngơ ngác lắc đầu, mắt không chớp nhìn chằm chằm Thiên Húc.
Thiên Húc chậm rãi vươn tay, giống như sợ nàng còn hoảng sợ, cực kỳ dịu dàng nói: "Lạc Tầm, em đã an toàn rồi, đưa chai hóa chất cho tôi nào."
Lạc Lan lúc này mới dám tin tất cả đều là sự thật, nàng không đưa chai hóa chất cho Thiên Húc, ngược lại càng cầm chặt nó trong tay, "Anh nhanh đi ra ngoài! Chai hóa chất này rất nguy hiểm, em muốn tự xử lý nó trước!"
Thiên Húc không hề nhúc nhích, "Tôi làm với em."
Tim của Lạc Lan nảy lên một nhịp, nàng nhìn chằm chằm Thiên Húc dồn dập nói: "Chai hóa chất này thật sự rất nguy hiểm, không cẩn thận sẽ phát nổ ngay."
"Tôi biết, nên tôi mới làm với em." Thiên Húc hơi hơi mỉm cười, bình tĩnh ung dung.
Đồng sinh cộng tử sao? Lạc Lan cố không nghĩ đến cảm giác gì đang ở trong lòng, nàng lấy lại bình tĩnh, nín thở tĩnh khí đi đến bàn thí nghiệm ở bên cạnh, thật cẩn thận tiêu hủy chai hóa chất.
Sau khi xác định nguy hiểm đã hoàn toàn được giải trừ, nàng đột nhiên cảm thấy thân thể giống như mất hết sức lực, lập tức ngã ngồi trên đất.
Thiên Húc nhìn thấy trên đầu trên cổ nàng đều là máu, nửa khuôn mặt sưng húp như lão già, hắn cúi người kiểm tra đầu nàng, xem bị thương ở chỗ nào.
"Em đau ở đâu?"
Thật khó hiểu, nước mắt của Lạc Lan bỗng nhiên rơi xuống.
Vừa rồi trong lúc gặp nạn, một mình đối mặt với hai kẻ bắt cóc, nàng không hề khóc, nhưng lúc này có người ở bên cạnh ân cần hỏi han, nàng lại cảm thấy quá uất ức, càng nghĩ càng thấy sợ.
Thiên Húc ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ vào lưng nàng, "Không sao rồi, không có gì mà."
Lạc Lan nức nở nói: "Bọn chúng đánh vào đầu em, còn đánh vào mặt em nữa, chắc chắn mặt của em bị biến dạng rồi."
Thiên Húc trợn tròn mắt nói dối: "Không có biến dạng, vẫn xinh đẹp như thường."
"Anh gạt em! Rõ ràng là sưng lên, em cảm giác được!"
Thiên Húc giả vờ nghiêm túc, "Sưng lên vẫn rất đẹp."
Lạc Lan nín khóc mỉm cười, "Không ngờ anh có thể nói dối hết bài này đến bài khác."
Sau khi Thiên Húc kiểm tra xong đầu của Lạc Lan, xác định vết thương không nghiêm trọng, liền yên lòng.
"Tôi đưa em đi bệnh viện."
Lạc Lan muốn đứng lên, nhưng cổ chân đau đớn giống như bị kim châm, nàng "Ai da" một tiếng, đầu đầy mồ hôi lạnh ngồi trở lại mặt đất.
Thiên Húc nâng chân của nàng lên, kiểm tra qua một chút: "Em bị trật khớp trong lúc chạy trốn, tạm thời không thể đi được."
"Lầu ba có xe lăn." Nhưng nghĩ đến phải ngồi đây đợi một mình, Lạc Lan cảm thấy sợ hãi.
Thiên Húc hiểu được nàng sợ, "Xe bay của tôi đang ở phía ngoài khu lầu này, tôi bế em ra nhé?"
Lạc Lan lập tức gật đầu.
Thiên Húc ngồi xuống ôm lấy nàng, sải bước ra hướng thang máy.
————•————•————
Lạc Lan đầu đau như nứt ra, nàng dựa vào vai của Thiên Húc, hỗn loạn nhắm mắt lại, "Không phải anh nói dạo gần đây công việc bề bộn lắm sao? Sao buổi tối lại đến viện nghiên cứu vậy?"
"Thấy hệ thống đèn chiếu sáng đột nhiên bị kẻ khác phá hỏng, có nơi bị mất điện, tôi lo lắng em bởi vì tăng ca còn ở lại viện nghiên cứu làm việc, nên đã cố liên lạc với máy điện tử cá nhân của em, nhưng lại liên lạc không được, nên đến đây xem thử."
Lạc Lan mở choàng mắt, kinh ngạc nhìn Thiên Húc.
10 năm qua, nàng đã dựa vào quan hệ cấp cao mà chen chân được vào đây, vì không muốn thua kém đống nghiệp, nàng thường xuyên tăng ca thêm giờ làm. Hoàn toàn không ngờ, có một ngày nhờ những thói quen như vậy mà được cứu sống. Càng không nghĩ rằng, có người bởi vì thói quen này của nàng đã cố ý đến viện nghiên cứu tìm nàng.
Lạc Lan cảm thấy lồng ngực căng lên, "Thiên Húc..."
"Sao?" Thiên Húc đợi trong chốc lát, cũng không thấy nàng mở miệng, hắn cúi đầu, nghi hoặc nhìn nàng.
Lạc Lan cười rạng rỡ, "Không có gì."
Nàng mỉm cười nhắm mắt lại, cơn đau đầu cũng giảm đi vài phần.
————•————•————
Thiên Húc đột nhiên dừng bước.
Lạc Lan nghĩ đã đến rồi, nên hỗn loạn mở to mắt, thì nhìn thấy Thần Sa và Phong Lâm đứng ở phía trước, nàng trong lòng hốt hoảng, lập tức tỉnh táo lại, theo bản năng giãy dụa muốn đứng xuống.
"Đừng nhúc nhích, chân của em không thể dùng lực." Thiên Húc mỉm cười nhìn nàng trấn an, Lạc Lan thật sự bất động.
"Quan chỉ huy." Thiên Húc hai chân khép lại đứng thẳng, hướng Thần Sa chào.
Thần Sa không để ý tới hắn, lập tức đi đến trước mặt Lạc Lan, sắc mặt nghiêm túc nói: "Bị thương ở đâu?"
Lạc Lan quả thực rất muốn khóc, nàng nháy mắt, vẻ mặt cầu xin, "Báo cáo quan chỉ huy! Tôi là nhân viên nghiên cứu ở viện nghiên cứu sự sống tên Lạc Tầm, bị hai kẻ bắt cóc áp giải hai bên, là Thiên Húc đã cứu tôi. Qua kiểm tra sơ bộ, đầu và chân có thương tích. Cảm ơn quan chỉ huy quan tâm!"
Nàng nói một loạt mấy tiếng "Quan chỉ huy", hy vọng Thần Sa có thể hiểu được ý của nàng.
Ánh mắt của Thần Sa dừng lại trên mặt của nàng trong chớp mắt, sau đó nhìn về phía Thiên Húc, "Kẻ bắt cóc đâu?"
"Một tên đã bị tôi đánh gục, còn một tên bị Lạc Tầm nhốt lại ở phòng B283."
Thần Sa ra lệnh: "Giao Lạc Tầm cho viện trưởng Phong Lâm, anh và tôi đi đến phòng B283, tôi cần anh tường thuật lại sự việc cho Tử Yến và Tông Ly, để hỗ trợ điều tra."
"Vâng!"
Thiên Húc ôm Lạc Lan giao đến cho Phong Lâm. Hắn nhìn Lạc Lan cười cười, chưa nói gì đã theo Thần Sa đi mất.
Lạc Lan nhẹ nhàng thở ra, nàng nhìn theo bóng dáng của Thần Sa, dịu dàng nói "Cảm ơn anh."
Nàng biết Thần Sa nghe được, hy vọng hắn có thể nhận lời cảm ơn này của nàng.
————•————•————
Phong Lâm trong lòng hoài nghi, tuy Thiên Húc và Lạc Lan dường như không có nói gì với nhau, ngay cả nói "tạm biệt" cũng không có, nhưng từng cử chỉ nét mặt tỏ ra rất ăn ý, hoàn toàn không phải là hai người mới quen biết nhau.
Phong Lâm vừa xử lý vết thương cho Lạc Lan, vừa thử hỏi: "Cô và Thiên Húc đã quen biết từ trước?"
"Ừ."
"Làm sao mà quen? Bao lâu rồi?"
"Thì ở viện nghiên cứu trong lúc vô tình gặp nhau, cũng khá lâu rồi."
"Anh ta không biết thân phận của cô?"
"Trong viện nghiên cứu, ngoài cô và Anna ra, không ai biết thân phận của tôi."
Mỗi câu trả lời của Lạc Lan đều rất thẳng thắng, nhưng Phong Lâm lại cảm thấy bất an, "Thiên Húc cứu cô, có phải cô rất cảm kích anh ta?"
"Ừ."
"Biểu hiện của Thần Sa vừa rồi có phải làm cô tức giận hay không?"
"Không có!"
Phong Lâm lại hoàn toàn không nghe lọt, cô lo lắng, khẩn trương nói: "Cô đừng bao giờ tức giận Thần Sa."
Rốt cuộc là có ý gì? Lạc Lan hoài nghi mình có phải đã mất trí hay không, nếu không tại sao nàng lại không nhớ rõ Thần Sa đã làm chuyện gì sai, mà cần nàng tha thứ?
"Thần Sa không phải là không có để ý đến an toàn của cô, nhưng mà, lúc ấy chúng tôi đều nghĩ đám người đó là hướng tới Chấp Chính Quan, hoàn toàn không nghĩ cô đang gặp nguy hiểm." Phong Lâm âm thầm buồn bực, từ khi Lạc Lan đến Odin, nàng vẫn bình an vô sự, bọn họ đã quá chủ quan.
Vâng! Thì ra là vậy! Nhưng mà, 10 năm trước, nàng đã cùng Thần Sa ước định làm vợ chồng giả chỉ vì trao đổi lợi ích cá nhân. Thần Sa không xem nàng là vợ, đối với nàng không có chút tình cảm; nàng cũng không coi Thần Sa là chồng, đối với hắn chẳng có chút chờ mong. Cho nên, một người trong lúc nguy hiểm đã không chút do dự chạy đi, còn một kẻ bị bỏ lại cũng hoàn chẳng nghĩ sẽ được để ý.
Lạc Lan cười cười nói: "Không sao cả, không ai có thể ngờ được bọn chúng lại muốn bắt tôi."
Phong Lâm thật sự chột dạ, một khắc đó, thói quen đã thành tự nhiên, bảy người bọn họ đều mỗi người một việc, chẳng những Thần Sa không nghĩ đến Lạc Lan, ngay cả người bạn thân là cô cũng hoàn toàn quên đi nàng, vẫn là nhờ Tử Yến nhắc đến, bọn họ mới phát hiện Lạc Lan không thấy đâu.
Liên lạc máy điện tử cá nhân của nàng, không ai nhận, cũng không có cách nào định vị được vị trí của nàng, bọn họ mới ý thức được có chuyện lớn xảy ra rồi, rốt cuộc nhờ Tử Yến dùng máy tính mới xác định được Lạc Lan đang ở viện nghiên cứu.
Phong Lâm thành khẩn nói: "Thần Sa lúc trên đường tới đây, cậu ấy chạy xe đặc biệt nhanh, nhìn ra được trong lòng cậu ấy rất khó chịu, thật sự không phải là không để ý đến cô."
Lạc Lan cảm thấy đầu vừa nặng vừa mơ hồ, nàng "Ừ" một tiếng đáp lại, rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
————•————•————
Phòng theo dõi trung tâm viện nghiên cứu.
Phong Lâm nhập lệnh cho máy tính, điều khiển xuất ra đoạn video trên camera quan sát, quay lại xem chuyện gì đã xảy ra.
Tử Yến ngồi trên ghế dựa, im lặng theo dõi ——
Lạc Lan đứng ở phía trước lối thoát hiểm, bởi vì chần chừ mở cửa, nên bị đánh đến chảy máu đầu.
Trong thang máy, Lạc Lan bị đấm một đấm vào mặt, cả người ngã quỳ trên đất...
Tử Yến đột nhiên nói: "Dừng!"
Hắn chỉ vào người của Lạc Lan, "Phóng lớn chỗ này, cho chạy chậm lại."
Sau khi hình ảnh được phóng đại, có thể nhìn thấy Lạc Lan rất nhanh đụng vào thiết bị điện tử cá nhân, sau đó nàng đau đớn cuộn người lại lau máu ở khóe miệng, bàn tay chụm lại, cố ý phun máu lên lòng bàn tay, làm cho cả bàn tay đều dính máu đỏ tươi.
Phong Lâm kinh ngạc nói: "Trời ạ! Lạc Lan thật nhanh trí, cô ấy đã cố ý chọc giận tên bắt cóc để bọn chúng đánh cô ấy?"
Tử Yến ánh mắt thâm sâu, không có bình luận, chỉ nói: "Tiếp tục phát."
Lạc Lan giống như hoàn toàn vô ý đụng vào nút và cửa thang máy để lưu lại vết máu.
Phong Lâm thì thào nói: "Chỉ cần có người đi thang máy, sẽ nhìn thấy trên cửa có gì đó lạ thường; chỉ cần người đó đi vào thang máy xem xét, sẽ nhìn thấy điều lạ thường đó xuất phát từ tầng nào. Thiên Húc chắc chắn nhờ vậy mà tìm được Lạc Lan."
Lạc Lan dẫn theo hai tên bắt cóc đi vào phòng quan sát chuyên môn về phát sinh dị biến trong viện nghiên cứu...
Phong Lâm nói: "Trong phòng này dụng cụ rất nhiều, kỳ thật chỉ là phòng quan sát dự bị, không có thông tin gì hữu dụng, Lạc Lan chắc chắn không muốn đưa bất kỳ tin tức gì cho hai tên khốn khiếp kia."
Tử Yến im lặng nhìn chằm chằm vào những hình ảnh sống động giống như trong đầu hiện lên cảnh thật ——
Tên đầu trọc bóp chặt cổ nàng nâng lên, cảnh cáo nàng nên thành thật một chút, Lạc Lan sắc mặt trắng bệch, mũi chân đau đớn giãy dụa muốn chạm đến mặt đất.
Khi cái lồng thủy tinh hạ xuống, Lạc Lan chạy nhanh ra ngoài, tên đầu trọc đuổi sát phía sau.
Phong Lâm đã biết rõ Lạc Lan được Thiên Húc cứu, nhưng vẫn sợ đến toát mồ hôi.
Lạc Lan chạy vào phòng lưu trữ hóa chất, mặt mũi nàng bầm tím, khổ sở không chịu được, nhưng lại đứng bên cánh cửa thủy tinh, vênh váo dương dương tự đắc chỉa thẳng ngón giữa thách thức tên đầu trọc kia.
Phong Lâm không khỏi phì cười một tiếng, thoải mái nói: "Thiên Húc chắc là đang chạy đến."
Nhưng, Thiên Húc vẫn chưa xuất hiện.
Trong tiếng đùng đoàn bắn phá của tên đầu trọc, Lạc Lan trấn tĩnh phối trộn các loại hóa chất, sắc mặt của Phong Lâm lập tức thay đổi. Cô hoàn toàn không ngờ Lạc Lan chỉ nói một câu "Thiên Húc đã cứu tôi" nhẹ nhàng như không, nhưng cả quá trình lại diễn ra như vậy.
Tử Yến hỏi: "Cô ta đang làm gì?"
"Một loại bom khí độc đơn giản, Lạc Lan muốn chết chung với hắn."
Tử Yến nhìn chằm chằm vào Lạc Lan đang bận rộn, không nói được một lời.
Cửa thủy tinh vỡ nát, tên đầu trọc đi về phía Lạc Lan.
Tay của Lạc Lan giấu ở dưới váy, ánh mắt sau một khắc hoảng hốt, liền trở nên kiên định, khóe miệng nàng khẻ nhếch, còn mang theo chút đắc ý vì quỷ kế sắp thực hiện được.
Chiếc váy đỏ tươi của Lạc Lan, giống như một đám lửa bùng cháy mãnh liệt, đang bao lấy thân thể nàng.
Đúng lúc khi Lạc Lan chuẩn bị giơ chai hóa chất lên đập xuống đất, Phong Lâm thiếu chút nữa đã hét lên thất thanh.
May mắn sao, tên đầu trọc đột nhiên ngã xuống, Lạc Lan nhìn thấy Thiên Húc, cánh tay nàng dừng giữa không trung.
Khi Lạc Lan tự mình xử lý xong bom độc khí, rồi ngồi dưới đất khóc lóc thảm thiết, Phong Lâm cảm thấy hai mắt mình cũng có chút ẩm ướt, Thiên Húc đến muộn một chút nữa, Lạc Lan sẽ dùng tính mạng đi thực hiện lời hứa mười năm trước mất rồi. Bất tri bất giác, vài phần hờn giận của cô đối với Thiên Húc không còn sót lại gì, chỉ còn lại cảm giác may mắn, may mắn anh ta còn nghĩ đến Lạc Lan, may mắn anh ta đã xuất hiện đúng lúc!
Phong Lâm thấp giọng nói: "Chúng ta nên đối xử tốt với Lạc Lan một chút!"
Tử Yến như có điều gì suy nghĩ, hắn nhìn chằm chằm Thiên Húc đang dịu dàng đỗ dành Lạc Lan, "Chuyển cho Thần Sa xem đoạn video này."
————•————•————
Khi Lạc Lan bị vết thương đau âm ỉ làm cho tỉnh lại, nàng liền phát hiện mình đang ở phòng ngủ.
Thần Sa ngồi trên cái ghế dựa ở bên giường đang nhắm mắt. Nàng vừa tỉnh lại, hắn đã lập tức mở mắt.
"Sở Mặc nói vết thương sẽ đau một chút." Thần Sa mang một cái túi chườm nước đá đặt lên mặt của Lạc Lan, "Em chắc là đã đở rồi, tôi không muốn Sở Mặc dùng đến thuốc giảm đau."
Tác dụng phụ của thuốc giảm đau thật ra không có gì đáng lo ngại, nhưng ở trong quân đội có một thông tin bí mật truyền miệng nhau rằng, nếu muốn đạt được thể năng cấp 3A, thậm chí là cấp 4A trong truyền thuyết, thì nhất định phải dùng một lượng nhỏ thuốc giảm đau, để cơ thể có thể duy trì trong lúc nhạy cảm với cơn đau.
Lạc Lan nhếch khóe miệng nói: "Anh thật là quá tin tưởng tôi rồi!"
"Em không đở hơn sao?"
"Không phải chuyện này, tôi muốn nói anh còn chưa buông tha ý nghĩ muốn tôi trở thành người có thể năng cấp 3A, chẳng lẽ anh không biết toàn bộ liên bang này chỉ có hai người cấp 3A?"
Thần Sa im lặng không nói gì.
Lạc Lan nhìn khuôn mặt kiên định của hắn, hoàn toàn không thể hiểu được, "Anh thật sự tin tôi có thể trở thành người giống như anh và Chấp Chính Quan sao?"
"Không phải là tin hay không tin, mà là hy vọng. Tôi hy vọng vợ của tôi có thể đạt được thể năng cấp 3A."
Lạc Lan trong lòng cảm ơn trời đất, cũng may nàng và Thần Sa chỉ là vợ chồng giả, chứ vị này là một người yêu cầu rất cao đối với vợ mình, không phải cô gái bình thường nào cũng có thể đáp ứng được.
Trong bóng đêm, Thần Sa im lặng nhìn Lạc Lan, ánh mắt xa xăm, so với bóng đêm càng đen tối khó hiểu.
Lạc Lan cảm thấy thật quái lạ, nên tìm đề tài khác: "Tên bắt cóc bị tôi nhốt lại thế nào rồi?"
"Khi tôi chạy đến hắn đã tự sát."
Lạc Lan cười khổ, "Đã đoán được sự tình, bọn chúng hành sự tàn ác, thành công sẽ không chừa lại mạng sống cho tôi, thất bại cũng sẽ không bỏ qua tính mạng cho mình, dù sao cũng sẽ không để lại bất kỳ manh mối nào."
"Trong dải ngân hà này, tổ chức huấn luyện lính đánh thuê có rất nhiều, các manh mối đều đã bị đứt, muốn điều tra cũng không thể, những tổ chức kỹ luật nghiêm minh hành xử tàn ác như vậy cũng không nhiều, bản thân cũng là một manh mối."
Đúng rồi! Mắt của Lạc Lan sáng lên, "Bên Chấp Chính Quan có manh mối gì không?"
"Bắt được vài người còn sống, là tổ chức chuyên đào tạo sát thủ. Ngoại trừ giết người, cái gì cũng không biết. Tử Yến đang thẩm vấn, nhưng dựa theo kinh nghiệm, sẽ không hỏi ra thông tin gì hữu ích."
"Kẻ nào vừa muốn ám sát Chấp Chính Quan, lại vừa muốn tài liệu nghiên cứu gene?"
"Có lẽ là kẻ thù bên ngoài, cũng có thể là..." Thần Sa mím chặt môi, ánh mắt sắc lạnh như dao.
Lạc Lan dần dần phản ứng kịp, có lẽ là người là trong nhà làm! Khó trách hệ thống chiếu sáng của cung điện Sperare và khu căn cứ quân sự đều bị xâm nhập, hai tên bắt cóc không có chút biểu cảm gì gọi là đề phòng lo lắng, bọn chúng liền một mạch bắt nàng đột nhập viện nghiên cứu. Giống như, phải có người trợ giúp từ bên trong mới có thể lý giải hợp lý, hơn nữa tên nội gián này quyền hạn cũng không thấp.
Sự việc phức tạp đã hoàn toàn vượt xa lý giải của Lạc Lan, nàng muốn thắc mắc cũng không biết nên thắc mắc từ đâu, nhưng không thể nghi ngờ rằng, thân phận của Thần Sa đã khiến cho hắn bị cuốn vào dòng nước xoáy.
Lạc Lan nói: "Anh đi nghỉ ngơi đi, có người máy chăm sóc tôi là được rồi."
"Phong Lâm bảo tôi nên ở bên cạnh em, cô ấy nói em đang giận, tôi chắc là đã có lớn tiếng với em."
Lạc Lan kinh ngạc: "Từ khi nào anh nghe lời của Phong Lâm vậy?"
"Bởi vì tôi cũng muốn như vậy."
"..." Lạc Lan choáng váng.
"Chuyện tối nay, là do tôi lo lắng không chu đáo, tôi đã hứa bảo đảm an toàn cho em, nhưng không làm được, thật xin lỗi."
"Tôi không có giận anh, thật đấy, một chút cũng không để ý."
"Tử Yến nói, phụ nữ nói không giận tức là đang giận, nói căn bản không thèm để ý nhưng thực tế vẫn để ý." Thần Sa mở một cái hộp đựng mắt kính kiểu cổ, bên trong có một cặp kính trông rất tao nhã, "Cặp kính này được làm từ đá Lê Quang có trên hành tinh Dâu Tây, có thể ngăn chặn ánh sáng có hại từ vũ trụ, là loại bảo vệ mắt tốt nhất, rất thích hợp trong công việc nghiên cứu, được nhiều phụ nữ ưa chuộng." Hắn giọng điệu cứng nhắc, hoàn toàn giống như mấy người máy đang giới thiệu chào hàng sản phẩm.
Lạc Lan bị kích động lập tức ngồi dậy, "Anh, tặng, tôi, quà?"
Thần Sa xem xét biểu cảm của Lạc Lan, "Phản ứng của em không giống như Tử Yến nói."
"Tử Yến nói gì anh cũng tin sao?" Đại ca, chỉ số thông minh của anh bị ăn mất rồi à?
"Mỗi người đều có lĩnh vực mình hiểu biết nhất, đây là lĩnh vực Tử Yến hiểu biết nhất."
Lạc Lan quả thật muốn hộc máu, không biết tên trùm gián điệp kia biết mình bị cho là am hiểu lĩnh vực lấy lòng phụ nữ, sẽ phản ứng như thế nào.
Nàng chịu đau chậm rãi nằm xuống, "Thần Sa, tôi thật sự là không có giận anh, mà ngược lại, tôi rất cảm ơn anh."
"Bởi vì... Thiên Húc."
"Ừ, cảm ơn anh không có vạch trần tôi."
Thần Sa cúi đầu, chậm rãi đóng nắp hộp mắt kính lại, đặt nó lên bàn trang điểm của Lạc Lan.
Hắn đưa lưng về phía Lạc Lan nói: "Em không nói cho Thiên Húc biết em là ai, rốt cuộc là bởi vì thân phận công chúa của em, hay bởi vì kết hôn với tôi."
Lạc Lan há miệng thở dốc, không có cách nào trả lời.
Nàng có thể nói được gì? Chẳng lẽ nói với Thần Sa cả hai nguyên nhân đều đúng sao? Bởi vì thân phận là giả, hôn nhân cũng là giả, nàng không muốn lừa gạt Thiên Húc, nên chỉ có thể không nói gì cả.
Thần Sa xoay ngươi, mặt không chút thay đổi nhìn nàng, "Lừa dối cũng giống như cát, cho dù em muốn làm gì, cũng không thể nắm giữ."
Lạc Lan ngây người phát ngốc, bởi vì nàng không muốn lừa dối Thiên Húc, nên lúc nào cũng phải lừa dối hắn?
Nhưng, nàng có thể làm gì bây giờ?
Cho dù có phơi bày lừa dối này ra, thì nó vẫn là một nắm cát, mãi mãi không thể nắm giữ.
HẾT CHƯƠNG 1.07
Bình luận facebook