• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Ký Ức: Như Một Thói Quen. (1 Viewer)

Chap 1

Trở về thời gian lúc đó e mới bắt đầu học lớp 10.
Sơ qua về e: từ bắc vào học cấp 3 tại thành phố biển xinh đẹp. Về ngoại hình thì bình thường, cao 1m68 nặng hơn 50 kí lô tý. Kinh tế thời gian đó vào học ở nhà người quen thôi. Lý do nói ra dài dòng không cần thiết.

****
Ngày đầu tiên đi học, lại đi trễ mới đau. Số đúng nhọ, lúc tụi bạn đi về lớp thì thằng e lại mải tăm tia mấy đứa con gái thành phố. Gái thành phố có khác, lại là miền biển sao trắng thế. E cứ nghĩ ở biển bọn con gái phải đen lắm cơ. Số thằng e toàn nhìn gái quê chưa bao giờ được nhìn gái xì phố nó thế. Lúc đó có khi mang bồn ra hứng có khi còn tràn.
Lại lạc đề sang gái gú, tìm mãi thì thằng e cũng tìm được ra cái lớp 10a9. Mợ đúng dân tỉnh lẻ vào không có hộ khẩu bị đẩy sang hệ B, đóng 80 ngàn 1 tháng, xin mãi mới được nhận. Để hiểu 80 ngàn nó to cỡ nào?? Tuy không bằng cái bánh xe bò thì chí ít lúc đó bánh mình ốp la 2 trứng mới có 2 ngàn 1 ổ.

- Đi đâu đó ông người ơi? Ông đến dự giờ lớp tôi đấy ah?
Giọng của ông thầy dạy toán làm e giật nảy mình.
- Dạ! E chào thầy ạ! Hôm nay em mới đi học ạ.
Ngước nhìn ông thầy cao to bệ vệ lăm lăm cây thước trên tay, vẫn giọng đanh vang:
- Thế à, tên gì? Mới đánh nhau ở trường nào mới bị đuổi xin qua đây à?
- Dạ không, em tên Nam ạ! (bảng tên có to chà bá mà không đọc)
- Rồi về chỗ đi ông người!
E hăm hở đi vào hai hàng ghế, chỉ còn mỗi bàn cuối là còn 1 chỗ trống: Mình ngồi đây được không?!!
Con bé ngồi ngoài vẻ mặt khó chịu. Chưa cần nó trả lời e đặt cặp lên bàn, nó miễn cưỡng nhếch mông ngồi vào trong. Mới kịp đặt đít xuống hích mông con kia ngồi xích vào chưa ấm chỗ thì nghe:
- Ông người lên làm bài này cho tôi.
E ngước lên nhìn, ôi đệch: x^2+x+1=0. Do em xin vào sau nên khi tụi nó hoc được hình như 1-2 tuần rồi.
Phen này thì bỏ mợ thằng em rồi. 'Đen ta' không biết tính. Mặt em thì ngệt ra làm dân chúng cười bò, lúc lên bảng thì hùng dũng lắm cơ vì phải át đám nặc nô kia im miệng. Ở dưới lớp bắt đầu xì xào và tiếng cười loáng thoáng. Mình chả lẽ mất mặt vậy sao. E bắt đầu viết loằng ngoằng.... xong về chỗ. Ông thầy nhìn sơ qua:
- Cả lớp nó viết cái gì vậy?!!
Thế là chúng nó bắt đầu cười! Con ngồi bên cạnh em thì ôm bụng bịt miệng. Đệt mợ cười thì cười đi, việc gì phải che, e có xoăn cũng không sợ chúng nó xoắn. Nghe lao xao "sai mọe nó rồi con ơi" "ngu mà tỏ ra nguy hiểm" ... vân vân và vằn vằn ...
- Nhưng mà đúng! Hôm nay chúng ta học tiếp giải pt bậc 2 trường hợp đen ta nhỏ hơn 0.

Cả lớp im bặt. Đệch chúng mày cười nữa đi. Các bác chắc đang phân vân thằng em viết gì, đại khái là cái vế trái nó lớn hơn bằng 3/4 nên phương trình vô nghiệm.

Bây giờ e mới để ý con bé ngồi bên cạnh khá là xinh, trắng hồng, da phấn. Nó đang ngượng vì cười e, còn e quay qua ôm bụng bịt miệng y như động tác nó vừa làm với e. "Bốp" ác thật con nhỏ cho ăn ngay quyển 200 trang toán dầy cộp, chả hiểu bây giờ ban ngày mà sao lại có sao bay mòng mòng. Thôi e không chấp nó nhủ thầm: "Quân tử trả thù 10 giây không muộn"

Reng reng reng.... ra chơi rồi.
Đang không biết đi đâu làm gì thì có con bé khác tới toang toác:
- Nam này! Ông học được như vậy hay làm lớp phó nhé! Để thứ 7 Như nói với cô chủ nhiệm cho.
Thì ra nó làm lớp trưởng. Con này cao ráo không trắng nhưng dễ nhìn, da bánh mật.
- Không cần đâu, tui cũng không thích làm lớp phó.
E đáp lại nó vẻ bất cần. Thực ra làm cán bộ lớp cũng có khi hay. Nhưng để xem cô chủ nhiệm thế nào đã. Ai đời e mà cần đứa con gái nói hộ.
Nghe em nói thế nó ngúng nguẩy đi về.
Vào lớp. Em giả bộ gục mặt xuống ôm đầu. Con bé ngồi cạnh vào lấy tay lay lay:
- Này này! Ông có sao không đấy?
- Cảm ơn! Tui chưa chết được! Sao nãy không đập mạnh tý cho có sao luôn.
- Tui cũng định thế nhưng sợ thầy nhìn thấy.
- Ơ thế à! Cảm ơn nha, tốt quá!
- Ờ Thu mà lại!
- ... Thu gì? Thu điếu hay ....
- Hay gì?
- Hay đạm Thu...
- Là sao???
- Ai biết =)) E cười nham hiểm còn mặt nó thì ngệt ra.
- Nói đi mà ....
Đang định nói thì giọng bà cô: "Hai anh chị ngồi cuối bàn tên gì ấy nhỉ lớp trưởng?". Rồi xong cmnl, con nở này nó làm e ngồi sổ đầu bài chung với nó. Từ đó hai đứa chả nói nhau câu gì đến hết ngày.

Ra về e lấy con cá mập huyền thoại đạp về nhà ăn cơm. Còn con nở kia đi nguyên cái max kawasaki tím phóng cái vèo qua chả thèm chào.
Mài nhớ ông đấy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom