Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 840
Tất cả đồ vật đã được khai quật lên. Điều duy nhất còn lại chính là thương lượng phân phối chiến lợi phẩm như thế nào. Khu kiến trúc quy mô dưới mặt đất dưới sự khai quật của hơn mười vạn người, đã hiện ra. Mười hai thế lực lớn đại biểu cho các thế lực cao cấp nhất trên đại lục này, tự nhiên không cần lo lắng bị đánh cướp hay gặp phiền toái.
Triệu tập hơn mười vạn người đến này đào bảo được coi là cái gì?
Dương Thiên Vấn lợi dụng tình hình tìm kiếm tài nguyên, luyện chế ra một lò Tăng Nguyên đan. Với tình độ luyện đan của Dương Thiên Vấn, loại đan dược cấp thấp này có tỷ lệ thành công là 100%. Một lò có chừng ba trăm viên, sở dĩ chỉ có như vậy là bởi vì kích cỡ của lò đan nhỏ cùng số lượng vật liệu hạn chế. Nếu như Dương Thiên Vấn dùng lò bát quái để luyện, hắn có bao nhiêu vật liệu thì có thể luyện chế bấy nhiêu Tăng Nguyên đan.
Ba trăm viên. Theo suy đoán của Dương Thiên Vấn thì số lượng này không ít.
Một đêm, Hạ vương gia tới tìm Dương Thiên Vấn. Ngay khi vòa cửa, Hạ Vương gia đã đi vào vấn đề chính: “Sáng sớm ngày mai, chính là thời gian mười hai thế lực lớn chúng ta hội nghị thương lượng. Nếu như cư sĩ không có chuyện, thì không nên xông loạn khắp nơi thì tốt hơn. Bởi vì một khi vạn nhất chúng ta không thể đồng ý, có thể sẽ dẫn tới một hồi huyết chiến.”
Dương Thiên Vấn nghe xong, tâm tư khẽ động. Hắn lên tiếng nói: “Không biết tại hạ có vinh hạnh cùng Hạ vương gia đi tham gia cuộc náo nhiệt này hay không?”
Hạ vương gia nghe xong, trong lòng tính toán được mất. Để cho Dương Thiên Vấn cùng đi? Đây thật sự là một chủ ý rất hay. Dương Thiên Vấn cùng đi, hai bảo tiêu của hắn cũng sẽ đi theo, có thể trước mặt các thế lực khác cho thấy hai bên có quan hệ hỗ trợ với nhau, đây không phải là chuyện nhỏ.
“A, cư sĩ muốn đi tham gia náo nhiệt, vậy tại hạ tự nhiên không thể không đồng ý.” Hạ vương gia nghĩ xong liền gật đầu đáp. Nói xong hắn ngồi lại trò chuyện trong chốc lát rồi đứng dậy cáo từ.
Dương Thiên Vấn chắp tay tiễn đưa nói: “Vương gia đi thong thả.”
“Lão bản, những thế lực lớn kia tranh đấu với nhau, tại sao ngài phải tham gia vào trong đó? Những thế lực này không một cái nào là thiện lương.” Vưu thị huynh đệ nghi ngờ hỏi.
“Ta tự có chừng mực.” Dương Thiên Vấn mở quạt giấy, nhẹ nhàng đong đưa, vẻ mặt vui vẻ. Hội nghị, nói là hội nghị, kỳ thật chính là đi phân phối lợi ích. Đối mặt với một khối bánh ngọt lớn như bảo tàng đời xưa, có thế lực nào không muốn chia nhiều hơn một ít sao?
Hạ vương gia đại biểu Hạ gia, mang theo ba người Dương Thiên Vấn, đi vào chính giữa sơn cốc, đi đến trụ sở tạm thời. Trụ sở này được dựng ra ngay trong đêm qua, do mười hai thế lực lớn cộng đồng giám sát, không ai có thể di chuyển hay động tay chân ở chỗ này.
Trụ sở tạm thời, là một trụ sở lộ thiên. Chỉ có hơn mười cái ghế dựa, ngay cả một chiếc án cũng không có. Thế nhưng chung quanh vẫn dùng lều vải vây lại.
Khi Hạ vương gia mang theo Dương Thiên Vấn đi vào hội sở, trong hội trường đã ngồi không ít người, mỗi người đều là cao thủ cấp bậc Tiên Thiên.
“Cư sĩ, ngài có nhìn thấy hán tử áo đen một mực nhắm mắt dưỡng thần không? Người này chính là Phó minh chủ Tà Đạo Minh, bài danh gần với Lãnh Ngạo Thiên trên Binh Khí phổ. Người này giỏi về sử dụng Ngọc Địch, thực lực tương đương cường hãn. Tám lão giả ngồi bên kia chính là chưởng môn tám phái của liên minh tám phái. Bọn hắn không chỉ là trưởng môn của một phái, hơn nữa mỗi người đều là cao thủ bài danh trên Binh Khí phổ đại lục. Tính toán ra, trên Binh Khí phổ có ba mươi cao thủ, ít nhất có hơn một nửa đã đến từ các tông phái.” Hạ vương ngồi ở bên người Dương Thiên Vấn, giới thiệu cho Dương Thiên Vấn.
Lại một lát sau, tất cả các thế lực đều tới đông đủ. Hạ vương chỉ vào hai lão giả lục tuần cuối cùng đi tới nói: “Hai người này chính là tông chủ Kiếm khí nhị tông, trên Binh Khí phổ xếp thứ sáu cùng thứ bảy, Kiếm khí nhị tông vốn là chính là một tông phái thần bí nhất đại lục, thế nhưng sau đó phân chia thành hai tông môn, nội tình thâm hậu, thực lực thần bí. Tà Đạo Minh chiếm năm danh ngạch trên Binh Khí phổ. Minh chủ của bọn hắn chính là cường giả bài danh đệ tam.
Nếu như không phải Kiếm khí nhị tông phân chia, chỉ sợ liên minh tám phái căn bản cũng không phải là đối thủ của Tà Đạo Minh.”
Đương nhiên, Hạ vương gia cũng không phải nhận thức toàn bộ người nơi này, nhưng là đối với những người có danh tiếng hắn vẫn có thể chỉ ra được, giải thích rất rõ ràng với Dương Thiên Vấn, cũng làm cho Dương Thiên Vấn từ đó có thể hiểu rõ mức độ võ giả đỉnh cấp đại lục.
Ở nơi khác, một võ giả mới vào cảnh giới Tiên Thiên có thể dẫn một loạt sự thay đổi dây chuyền, thế nhưng ở chỗ này, Tiên Thiên sơ kỳ còn không có tư cách để vào.
Vưu thị song hùng theo chức trách mà đứng ở sau lưng Dương Thiên Vấn, mà ngay cả người của Hạ gia đến mời bọn hắn ngồi xuống, bọn hắn cũng không ngồi, cũng không nói chuyện.
“Ah, là ta hồ đồ, vị này chính là đệ nhất thiên hạ đại sư ủ rượu, Vấn Thiên cư sĩ, Dương Thiên Vấn, Dương công tử.” Hạ vương gia giới thiệu nói.
Tuy mọi người sớm có đáp án, nhưng vẫn cực kỳ chấn động nói: “Nguyên lai là Dương cư sĩ. Thật sự ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”
“Chư vị khách khí.” Dương Thiên Vấn chắp tay nói, trên mặt xuất hiện dáng vẻ tươi cười.
Ngay lúc đó Hạ vương gặp lên tiếng nói sang chuyện khác: “Chư vị, người cũng tới đông đủ, chúng ta nên đàm luận chính sự”
“Chính sự đương nhiên cần phải đàm phán thế nhưng chúng ta muốn biết Vấn Thiên cư sĩ dùng dạng thân phận gì tới đây tham gia đại hội?” Phó minh chủ Tà Đạo Minh lên tiếng hỏi.
Hạ vương gia nhíu, đang muốn lên tiếng.
Dương Thiên Vấn đoạt trước một bước mà đáp: “Tại hạ là vì tấm bia đá cổ đạ ở bên trong bảo tàng mà đến. Tại hạ lần này rời núi chính là vì tìm một tấm bia đá do ta tổ tiên đánh rơi. Các ngươi có thể yên tâm, ta đối với những vàng bạc tài bảo, thần binh lợi khí kia tuyệt đối không có hứng thú. Nếu như chư vị đáp ứng tại hạ, để hạ tại vào trong bảo tàng tìm kiếm. Tìm một tấm bia đá bị thất lạc. Nếu có, ta chỉ lấy nó, không có thì thôi. Mặc kệ trong này có hay không có, mỗi một thế lực, ta đều dâng tặng một trăm hũ Thiên Hạ vô song”.
“Hả? Rốt cuộc là tấm bia đá gì mà lại để cho Dương cư sĩ khẩn trương như thế?” Tà Đạo Minh Phó minh chủ tựa hồ cố ý gây khó dễ cùng Dương Thiên Vấn, lên tiếng truy vấn.
“Không có gì. Tấm bia đá này chính là tấm bia đá tổ tiên Dương mỗ truyền thừa xuống, cấu trúc Thiên Ngoại thiên thạch, vô cùng cứng rắn. Chính là bảo vật gia truyền của gia tộc ta, tuy nhiên lại thất lạc trong một đời trước đây. Cho nên, Dương mỗ có trách nhiệm tìm nó về.” Dương Thiên Vấn nói dối mà mặt không đỏ tim không đập thình thịch, nói đạo lý rõ ràng.
“Thế nào, Phó minh chủ, ngay cả tấm bia đá gia truyền của nhà ta cũng có hứng thú sao? Thế nhưng, không sao chỉ cần tìm được tấm bia đá, Dương mỗ không ngại để cho mọi người chậm rãi thưởng thức.” Dương Thiên Vấn bổ sung.
Dương Thiên Vấn vừa nói như vậy, mọi người cũng không lên tiếng hỏi nữa, cẩn thận suy nghĩ một chút. Nếu quả thật là một tấm bia đá, dùng để đổi một trăm hũ Thiên Hạ vô song, không bỏ công sức mà cũng kiếm được lợi ích.
Cần phải biết rõ một trăm hũ Thiên Hạ vô song có giá trị xa xỉ. Đương nhiên, bất kỳ người nào cũng sẽ có nghi ngờ đối với lời nói của Dương Thiên Vấn. Đồng thời đã có hứng thú thật lớn đối với tấm bia đá. Với những thế lực này cho dù bọn họ tìm ra vật Dương Thiên Vấn hắn muốn, cho dù bọn hắn có hứng thú thế nào đi nữa, cũng không nghiên cứu ra cái gì.
Về phần bọn họ phân phối lợi ích như thế nào, Dương Thiên Vấn cũng chẳng muốn quản!
Vài ngày sau, mười hai thế lực lớn thỏa hiệp với nhau. Quyết định dùng vũ lực để tranh đoạt hạn ngạch, mỗi lần một bên phái ra đại biểu, tham gia đấu võ, dùng thực lực làm chủ.
Đương nhiên, cái này không quan hệ cùng Dương Thiên Vấn, Dương Thiên Vấn đã đạt thành hiệp nghị cùng mười hai thế lực lớn. Hắn chẳng qua là tìm bảo vật gia truyền mà thôi. Có thì lấy đi, không có thì cũng chẳng sao.
Mười hai thế lực dùng thực lực quyết định phân chia. Điều này lại khiến cho đến Dương Thiên Vấn vô cùng phiền muộn. Dùng thực lực giải quyết vấn đề sẽ mất vài ngày. Thật lãng phí thời gian. Còn nữa, các thế lực điều động binh lực, chiêu mộ nhiều cao thủ như vậy, nhưng trên thực tế, cn bản cũng không dùng bao nhiêu người. Tất cả mọi người đều có băn khoăn. Mọi người đều biết không cách nào độc chiếm. Những cao thủ này bày biện ở chỗ này kỳ thật cũng chỉ là vì tăng thêm thực lực lúc đánh bạc. Nói thí dụ như, lần phân phối này sẽ chia đều toàn bộ bảo tàng thành hai tư phần, trong đó mười hai phần là riêng, thuộc sở hữu của các thế lực. Đây là điều chắc chắn. Mười hai phần còn lại, cũng lấy định mức mỗi thế lực một phần, thế nhưng phần hạn mức này lại có thể bị mười một thế lực còn lại cướp đoạt. Mỗi một thế lực chỉ có thể ra tay một lần, ngươi thua thì phần đó sẽ của người khác. Người thắng, vậy phần của người khác sẽ là của ngươi.
Phương án phân phối chính là chủ ý của Dương Thiên Vấn, nếu không với chỉ số thông minh của những người này, còn không biết phải tranh cãi nhau tới khi nào.
Các thế lực đều có cao thủ trấn giữ, phái bọn hắn ra giao đấu là xong. Thế nhưng phương pháp phân chia này đối với những thế lực vốn nhỏ bé, yếu ớt một chút thì lại không công bằng.
Nói thí dụ như Kiếm khí nhị tông, bọn hắn ra tay trên cơ bản chính là chắc chắn thắng. Cho nên bọn họ nhất định có thể đạt được hơn một phần bảo tàng. Thế nhưng điều này cũng vẫn còn xem bên nào xui xẻo là đối thủ của bọn họ.
Dương Thiên Vấn đưa ra chủ ý này, cũng có ý tứ ly gián mười hai thế lực lớn này. Tuy nhiên vốn giữa bọn họ đã có khoảng cách, Dương Thiên Vấn vẫn hy vọng khoảng cách giữa bọn họ càng lớn càng tốt, thậm chí còn kết oán thù với nhau.
Nói như vậy. Hắn cái này biên giới người, cũng từ đó thủ lợi, bọn hắn càng không đoàn kết, khi hắn tìm thần vị lại càng có lợi.
Bảo tàng, các thế lực chuẩn bị phân chia toàn bộ bảo tàng.
Hoàng thất các quốc gia tự nhiên cảm thấy hứng thú đối với binh khí áo giáp, vàng bạc châu báu. Mà các môn các phái thì càng cảm thấy hứng thú đối với thần binh lợi khí, công pháp cổ xưa, cùng với thiên tài địa bảo.
Đương nhiên khi phân phối, tỉ trọng bất đồng, nhưng tất cả các thế lực đều có phần.
Dương Thiên Vấn liền so sánh bi kịch, tấm bia đá, Dương Thiên Vấn tìm được rất nhiều. Trên bia đá có ghi lại lịch sử, có ghi lại công pháp. Cũng có bia đá ghi lại công lao to lớn của hoàng đế thời đại trước, nhưng lại không có thần vị Dương Thiên Vấn muốn tìm!
Mặc dù có kết quả này, trong nội tâm sớm Dương Thiên Vấn đã đoán trước, thế nhưng sau khi có được kết quả, Dương Thiên Vấn vẫn tránh không khỏi có chút mất mát.
Tầng thấp giao diện này, một ngày ở thượng giới, nơi đây gần trăm năm. Có rất nhiều thời gian cho Dương Thiên Vấn tiêu xài, cũng có rất nhiều thời gian cho Dương Thiên Vấn lớn lên, nhưng nếu như sớm đi tìm được thần vị, vậy cũng hoàn mỹ.
Thế nhưng một khi bảo tàng này không có thu hoạch, Dương Thiên Vấn lập tức quyết định thừa dịp thủ lĩnh mười hai thế lực lớn đại lục đều có mặt ở nơi này, thi hành kế hoạch Tăng Nguyên đan.
Tuy kế hoạch này sẽ khiến toàn bộ đại lục điên cuồng, đây cũng không phải chuyện gì quan trọng, nhưng Dương Thiên Vấn nhất định thi hành kế hoạch điên cuồng này.
Sao đêm treo trên cao, Dương Thiên Vấn đứng ở đỉnh núi, gió thổi, nhìn sao trên trời. Vưu thị song hùng đứng ở sau lưng Dương Thiên Vấn, hoàn toàn mang phong thái của bảo tiêu.
“Hai người các ngươi mắc kẹt tại Tiên Thiên hậu kỳ, đã bao nhiêu năm?” Dương Thiên Vấn đột nhiên hỏi.
“Mười năm.” Vưu thị huynh đệ đáp, dựa theo lý lịch, hai người bọn họ cũng đủ tư cách bài danh trên Binh Khí phổ. Chẳng qua Binh Khí phổ của đại lục này từ trước đến nay đều đề cao thực lực, mà không phải luận lý lịch.
“Ừ, mười năm, cũng hoàn toàn chính xác rất dài rồi”
“Ngày mai, ngày mai ta cho các ngươi cơ hội đột phá. Thế nhưng điều này còn phải muốn xem các ngươi có tin tưởng hay không?” Dương Thiên Vấn ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên không trung, cảm thán nói. Kỳ thật trong nội tâm Dương Thiên Vấn cũng không muốn thi hành kế hoạch này. Kế hoạch này quá lớn làm cho người ta chú ý, không phù hợp hành sự của Dương Thiên Vấn. Hắn đang một mực suy tư xem có nên thực hiện kế hoạch điên cuồng này hay không, cuối cùng Dương Thiên Vấn vẫn quyết định chấp hành kế hoạch này!
Sáng sớm hôm sau, các thế lực chất đồ vật đoạt được lên xe, chuẩn bị chở đi, vận chuyển bảo tàng thu được của mình. Tất cả các thế lực đều muốn tất cả bày tất cả thực lực của mình ra ngoài sáng. Tà Đạo Minh minh chủ, tự mình xuất quan để phụ trách việc này, bởi vì lần này Tà Đạo Minh thu hoạch rất lớn.
Đi đến sơn cốc, Dương Thiên Vấn lớn tiếng nói với mọi người trong sơn cốc: “Chư vị, xin chờ một lát, Dương mỗ có một số giao dịch muốn thương lượng cùng tất cả thế lực ở đây.
Những người ở chỗ này đều từng gặp mặt Dương Thiên Vấn. Bọn họ vẫn tin tưởng Dương Thiên Vấn, dù sao lúc này đây Dương Thiên Vấn hoàn toàn không lấy bất kỳ vật gì, không hề động qua vật nào.
Dương Thiên Vấn mang theo Vưu thị song hùng đi tới, vừa đi vừa nói chuyện: “Không biết mọi người có quen thuộc hai bảo tiêu của ta hay không?”
Mọi người có chút mơ hồ, không rõ ý tứ của Dương Thiên Vấn, thế nhưng dù không hiểu rõ ý nghĩa thực sự, tất cả đều không hẹn mà cùng gật đầu nói: “Đương nhiên, một trong những bảo tiêu mạnh nhất đại lục, tên tuổi Vưu thị song hùng tự nhiên không phải hư danh.”
“Được, nếu như vậy, mọi người cũng biết tu i của hai người bọn họ? Hai người bọn họ mắc kẹt tại Tiên Thiên hậu kỳ đã mười năm rồi. Mười năm đều không tiến thêm.” Dương Thiên Vấn nói xong, hắn dừng lại, lập tức lấy ra một cái bình ngọc, đổ ra hai hạt Tăng Nguyên đan màu đỏ thắm.
“Ăn chúng.” Dương Thiên Vấn đưa hạt đan dược cho Vưu thị song hùng và nói.
“Vâng.” Vưu thị song hùng không chần chờ chút nào mà nuốt xuống. Lập tức, trong Đan Điền một cỗ chân khí thuần túy dầy vô cùng bắt đầu bốc lên, lưu chuyển kỳ kinh bát mạch toàn thân.
Hai người ngồi xuống ngay tại chỗ, dựa theo công pháp bản thân tu luyện.
“Cư sĩ, đây là có chuyện gì?” Mọi người nghi ngờ nhìn một màn này, trong lòng có một ít suy đoán, nhưng lại không dám khẳng định.
“Các ngươi chờ một lát sẽ biết, không cần quá sốt ruột.” Dương Thiên Vấn cười híp mắt nói. Người tụ tập ở chỗ này cũng càng ngày càng nhiều, mấy vị cao thủ quen thuộc đều không hẹn mà cùng mà hoảng sợ nói: “Không, điều đó không có khả năng! Tiên Thiên đỉnh phong? Như vậy đã đột phá sao?”
Hạ vương gia kích động vạn phần nhìn màn này, mở miệng hỏi: “Cư sĩ, chẳng lẽ là do hai hạt đan dược vừa rồi?”
“Đúng vậy, loại đan dược này có tên là Tăng Nguyên đan. Là do ta tỉ mỉ nghiên cứu ra, võ giả dưới Tiên Thiên đỉnh phong chỉ cần một viên là có thể đột phá bình cảnh. Nói cách khác, Hậu Thiên đỉnh phong ăn vào là có thể tiến vào Tiên Thiên, Tiên Thiên sơ kỳ bình cảnh ăn vào là có thể đột phá đến Tiên Thiên trung kỳ. Mà tình huống của hai người bọn họ, các ngươi cũng nhìn thấy.” Dương Thiên Vấn bình tĩnh gật đầu thừa nhận nói.
“Thần, thật sự là thần kỳ! Như vậy Tiên Thiên đỉnh phong Đại viên mãn thì sao?” Hạ vương gia lên tiếng nói.
“Mười viên, là có thể đột phá!” Dương Thiên Vấn khẳng định đáp.
“Bao nhiêu tiền, ta mua toàn bộ! Dương cư sĩ. Hạ gia chúng ta cùng ngài hợp tác gần hai năm, tất cả mọi người rất vui sướng, tin tưởng chúng ta có lòng tin với nhau. Ngài hãy yên tâm, chúng ta muốn mua toàn bộ số thuốc này”. Hạ vương gia hoàn toàn không coi ai ra gì, bởi vì toàn bộ tâm tí cuuar hắn đều bị Tăng Nguyên đan hấp dẫn, hoàn toàn đã quên hoàn cảnh lúc này không thích hợp nói mấy cái này.
“Đan dược! Chúng ta cũng muốn mua, Dương tiên sinh, ngài ra giá. Ngươi ra bao nhiêu, chúng ta tuyệt đối không trả giá.” Con mắt vô số người ở đây đều đã sáng lên.
“Mọi người yên tĩnh một chút.” Dương Thiên Vấn làm Lã Vọng buông cần. Chắc hẳn hiện tại trong nội tâm những người này, đại bộ phận đều ngấm ngầm có chủ ý đánh cướp hàng của mình.
“Tất cả những người ở đây, các vị trước tiên mang thứ bảo tàng trở về, không cần lo cho chúng ta. Người phụ trách mười hai thế lực lớn đều ở lại, ngoại trừ mấy cao thủ quan trọng, những người khác đều dựa theo bắt đầu, áp giải bảo tàng trở về” Dương Thiên Vấn nói tiếp.
Chỉ chốc lát sau, mọi người trong cốc đi hết, nhưng Dương Thiên Vấn biết rõ tin tức này sẽ khuếch tán ra ngoài, khuếch tán đến toàn bộ đại lục. Phàm nhân vĩnh viễn không biết chừng mực. Mục đích chính của Dương Thiên Vấn chính là kích thích tính này sau đó khiến người ta vì nó mà làm động lực, giúp mình tìm thần vị. Dương Thiên Vấn muốn trước khi hắn tu luyện đến Nguyên Anh kỳ phải lật tung đại lục này một lần! “
“Thiên Ngoại thiên thạch bia, chúng ta ngay ở chỗ này định ra một quy củ. Một lọ đan dược có ba mươi hạt thần đan. Ta có ba bình như thế này! Các ngươi ai có thể tìm cho ta tấm bia đá ta muốn, ba bình Tăng Nguyên đan này ta sẽ đưa cho người đó!” Dương Thiên Vấn lớn tiếng tuyên bố, đồng thời bổ sung: “Bình đan dược này có thể cam đoan hiệu quả ngàn năm không hỏng. Nói cách khác, các ngươi ai được ba bình đan dược này, bất kể là xưng bá đại lục hay là kéo dài truyền thừa gia tộc ngàn năm cũng thế, cũng không có chuyện bị hỏng không dùng được”.
Những người này đều điên cuồng, ngàn năm không hỏng. Nếu như đan dược này thật sự thần kỳ đúng như theo lời g Dương Thiên Vấn, chỉ cần mười viên, gia tộc có thể nhiều hơn cường giả Top 5 trên Binh Khí phổ, như vậy giá trị của nó quả thực không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt. Nếu quả thật muốn tìm một từ để hình dung, thậm chí còn thể nói là chí bảo tiên thiên.
“Vậy nếu cường giả đã vượt qua cảnh giới Tiên Thiên?” Tà Đạo Minh Phó minh chủ truy vấn.
“Sử dụng xong ba bình. Người này có thể tiến vào cảnh giới phàm trần nhập thánh!” Dương Thiên Vấn nhàn nhạt đáp.
Một đạo hắc ảnh từ đỉnh núi đằng xa, bay vút lên hạ xuống, nhấp nhô mấy cái dùng tốc độ cực nhanh mà chạy tới.
“Theo như lời các hạ thì đó là sự thật sao?” Một giọng nói nam nhân hùng hậu vang lên. Lập tức một trung niên nhân mặc áo choàng màu tím, lông mi thô đen, vẻ mặt sát khí nhảy tới trong trường.
“A...! Hắc Dạ Ma Quân. Ngươi, ngươi không phải bế quan sao?” Tông chủ Kiếm khí nhị tông hoảng sợ nói. Hiển nhiên Hắc dạ ma quân xuất hiện đã làm rối loạn kế hoạch của bọn họ.
Bài danh thứ ba trên Binh Khí phổ, Tà Đạo Minh minh chủ, tà đạo đệ nhất cao thủ, Hắc Dạ Ma Quân!
“Bảo tàng chuyện lớn như vậy, sao ta còn có thể bế quan? Bổn tọa sớm đã tới rồi. Chẳng qua là không muốn khiến cho Kiếm Khí Nhị lão chú ý mà thôi.” Hắc Dạ Ma Quân nhàn nhạt nói.
“Hoàn toàn chắc chắn!” Dương Thiên Vấn khẳng định hồi đáp.
“Nếu thế cuộc làm ăn này làm được! Chỉ là của ta muốn kiểm nghiệm hàng trước, ta không tin ngươi.” Hắc Dạ Ma Quân ngạo mạn nói.
“Khách nhân của ta, ta dựa vào cái gì cho ngươi kiểm hàng?” Dương Thiên Vấn lạnh nhạt phản bác.
Sắc mặt Hắc Dạ Ma Quân đen lại, hai tay chậm rãi xiết chặt, trầm giọng nói: “Thế giới này, cường giả sinh, kẻ yếu chết! Ta còn mạnh hơn so với ngươi, ta nói, ngươi phải nghe!”
Mọi người ở đây đều khôngtỏ thái độ. Xem điệu bộ này, Hắc Dạ Ma Quân rõ ràng muốn mạnh mẽ cướp đoạt đan dược. Thế nhưng mọi người tựa hồ cũng không có ý tứ ngăn cản, bởi vì cho dù Hắc Dạ Ma Quân đạt được đan dược, hắn cũng phải lấy ra chia xẻ cùng tất cả thế lực ở đây, nếu không hắn chỉ có thể tự chịu diệt vong!
Dáng vẻ Dương Thiên Vấn lại hoàn toàn giống như không quan tâm, trong khi đó Vưu thị song hùng cũng thức thời không tiến lên một bước, cung kính đứng ở sau lưng Dương Thiên Vấn, không xen vào. Bởi vì hai người bọn họ biết rõ một ít chi tiết về Dương Thiên Vấn, cũng nghe chính Dương Thiên Vấn thừa nhận mình là người tu tiên.
“Ừ. Đúng, ngươi nói rất đúng! Thế giới này chính là thế giới mà kẻ mạnh được yếu thua. Các hạ là cường giả bài danh đệ tam Binh Khí phổ đại lục, hơn nữa là cường giả đã vượt qua cảnh giới Tiên Thiên, ta nói đúng không?” Dương Thiên Vấn khẽ nhếch miệng, lộ ra một vẻ tươi cười tà dị.
Hắc Dạ Ma Quân rất tự phụ đối với thực lực của mình, tuy nhiên trong lòng của hắn cũng đang kỳ quái. Vì nguyên nhân gì mà một người bình thường duới tình huống như thế này lại trông rất thong dong, nhưng hết thảy những điều này lại vì tính tự phụ của hắn mà bỏ qua, bởi vì lúc trước hắn đã tra xét rõ ràng. Người này toàn thân cao thấp không có chút chân khí. Chỉ là một người bình thường. Có lẽ người có bản lĩnh đều như thế này. Trên đại lục, cũng có một số người bình thường có thành tựu tương đối kinh người ở những lĩnh vực khác, cảnh giới tư tưởng của bọn hắn thật sự cao hơn nhiều so với người bình thường.
Trước tiên Dương Thiên Vấn lưu động chân nguyên trên người, áp tới quấn quanh người Hắc Dạ Ma Quân, nhấc cả người hắn lên.
Hắc Dạ Ma Quân bị nhấc cả người lên. Trước đó, hắn đã phát hiện, không biết vì nguyên nhân gì chân khí toàn thân của mình đều không thể nhúc nhích, chúng bị một cỗ chân lực cường đại hơn áp chế. Cỗ chân lực cũng đã hạn chế hành động của mình.
“Hắc Dạ Ma quân đại nhân, xin hỏi hiện tại ai là cường giả, ai là kẻ yếu?” Dương Thiên Vấn nhàn nhạt mà hỏi thăm, đồng thời liếc mắt nhìn những người đứng xung quanh.
Người của mười hai thế lực đang đứng xung quanh đều không hẹn mà cùng cúi đầu xuống, không còn vẻ cao ngạo, không dám lên tiếng phản bác.
Hết thảy hiện tại mọi người mới hiểu được, Vấn Thiên cư sĩ người ta vốn là cao thủ thâm tàng bất lậu. Đường đường là Hắc Dạ Ma Quân bài danh thứ ba đại lục Binh Khí phổ, vậy mà không hề có năng lực phản kháng, lập tức bị chế trụ, mạng sống bị nắm giữ tại trong tay người khác. Mức độ mạnh yếu lập tức ngay trong khoảnh khắc đã thay đổi hoàn toàn
Tất cả mọi người chỉ có một suy nghĩ trong đầu. Đó chính là thế giới quá này thật sự quá điên cuồng. Cừu non có thể chà đạp lão sói xám.
Hắc Dạ Ma Quân cùng người Tà Đạo Minh thật sự bị chấn động. Ngay cả bản thân Đại lão gia còn không tiếp được một chiêu của người ta, đã bị chế ngự. Lão đại còn như vậy, những tiểu đệ bọn mình không phải càng thêm thê thảm hơn sao?
“Ma quân đại nhân, ta có phải chứng minh lý luận của ngươi; Cường giả sinh, kẻ yếu chết một chút hay không?” Giọng nói Dương Thiên Vấn rất bình thản, rất ôn nhu.
Thế nhưng khi Hắc Dạ Ma Quân nghe vào trong lỗ tai, tuyệt đối không thua gì nhiếp hồn Ma Âm. Nghe xong cả người hắn lạnh như băng. Người đứng càng cao người lại càng sợ té xuống. Người có thực lực càng cao người cũng càng sợ chết.
Hắc Dạ Ma Quân đã mấy chục năm khổ tu, mới đạt tới thành tựu của ngày hôm nay, nhất thống tà đạo võ lâm, trở thành đệ nhất nhân tà đạo. Đương nhiên hắn tuyệt đối không muốn chết. Lúc này hắn mới cảm nhận được cảm giác sợ hãi mà mấy chục năm không cảm nhận được. Tại thời khắc này, vẻ mặt tươi cười Dương Thiên Vấn trong mắt hắn không khác gì bộ mặt của ma quỷ trong truyền thuyết.
Triệu tập hơn mười vạn người đến này đào bảo được coi là cái gì?
Dương Thiên Vấn lợi dụng tình hình tìm kiếm tài nguyên, luyện chế ra một lò Tăng Nguyên đan. Với tình độ luyện đan của Dương Thiên Vấn, loại đan dược cấp thấp này có tỷ lệ thành công là 100%. Một lò có chừng ba trăm viên, sở dĩ chỉ có như vậy là bởi vì kích cỡ của lò đan nhỏ cùng số lượng vật liệu hạn chế. Nếu như Dương Thiên Vấn dùng lò bát quái để luyện, hắn có bao nhiêu vật liệu thì có thể luyện chế bấy nhiêu Tăng Nguyên đan.
Ba trăm viên. Theo suy đoán của Dương Thiên Vấn thì số lượng này không ít.
Một đêm, Hạ vương gia tới tìm Dương Thiên Vấn. Ngay khi vòa cửa, Hạ Vương gia đã đi vào vấn đề chính: “Sáng sớm ngày mai, chính là thời gian mười hai thế lực lớn chúng ta hội nghị thương lượng. Nếu như cư sĩ không có chuyện, thì không nên xông loạn khắp nơi thì tốt hơn. Bởi vì một khi vạn nhất chúng ta không thể đồng ý, có thể sẽ dẫn tới một hồi huyết chiến.”
Dương Thiên Vấn nghe xong, tâm tư khẽ động. Hắn lên tiếng nói: “Không biết tại hạ có vinh hạnh cùng Hạ vương gia đi tham gia cuộc náo nhiệt này hay không?”
Hạ vương gia nghe xong, trong lòng tính toán được mất. Để cho Dương Thiên Vấn cùng đi? Đây thật sự là một chủ ý rất hay. Dương Thiên Vấn cùng đi, hai bảo tiêu của hắn cũng sẽ đi theo, có thể trước mặt các thế lực khác cho thấy hai bên có quan hệ hỗ trợ với nhau, đây không phải là chuyện nhỏ.
“A, cư sĩ muốn đi tham gia náo nhiệt, vậy tại hạ tự nhiên không thể không đồng ý.” Hạ vương gia nghĩ xong liền gật đầu đáp. Nói xong hắn ngồi lại trò chuyện trong chốc lát rồi đứng dậy cáo từ.
Dương Thiên Vấn chắp tay tiễn đưa nói: “Vương gia đi thong thả.”
“Lão bản, những thế lực lớn kia tranh đấu với nhau, tại sao ngài phải tham gia vào trong đó? Những thế lực này không một cái nào là thiện lương.” Vưu thị huynh đệ nghi ngờ hỏi.
“Ta tự có chừng mực.” Dương Thiên Vấn mở quạt giấy, nhẹ nhàng đong đưa, vẻ mặt vui vẻ. Hội nghị, nói là hội nghị, kỳ thật chính là đi phân phối lợi ích. Đối mặt với một khối bánh ngọt lớn như bảo tàng đời xưa, có thế lực nào không muốn chia nhiều hơn một ít sao?
Hạ vương gia đại biểu Hạ gia, mang theo ba người Dương Thiên Vấn, đi vào chính giữa sơn cốc, đi đến trụ sở tạm thời. Trụ sở này được dựng ra ngay trong đêm qua, do mười hai thế lực lớn cộng đồng giám sát, không ai có thể di chuyển hay động tay chân ở chỗ này.
Trụ sở tạm thời, là một trụ sở lộ thiên. Chỉ có hơn mười cái ghế dựa, ngay cả một chiếc án cũng không có. Thế nhưng chung quanh vẫn dùng lều vải vây lại.
Khi Hạ vương gia mang theo Dương Thiên Vấn đi vào hội sở, trong hội trường đã ngồi không ít người, mỗi người đều là cao thủ cấp bậc Tiên Thiên.
“Cư sĩ, ngài có nhìn thấy hán tử áo đen một mực nhắm mắt dưỡng thần không? Người này chính là Phó minh chủ Tà Đạo Minh, bài danh gần với Lãnh Ngạo Thiên trên Binh Khí phổ. Người này giỏi về sử dụng Ngọc Địch, thực lực tương đương cường hãn. Tám lão giả ngồi bên kia chính là chưởng môn tám phái của liên minh tám phái. Bọn hắn không chỉ là trưởng môn của một phái, hơn nữa mỗi người đều là cao thủ bài danh trên Binh Khí phổ đại lục. Tính toán ra, trên Binh Khí phổ có ba mươi cao thủ, ít nhất có hơn một nửa đã đến từ các tông phái.” Hạ vương ngồi ở bên người Dương Thiên Vấn, giới thiệu cho Dương Thiên Vấn.
Lại một lát sau, tất cả các thế lực đều tới đông đủ. Hạ vương chỉ vào hai lão giả lục tuần cuối cùng đi tới nói: “Hai người này chính là tông chủ Kiếm khí nhị tông, trên Binh Khí phổ xếp thứ sáu cùng thứ bảy, Kiếm khí nhị tông vốn là chính là một tông phái thần bí nhất đại lục, thế nhưng sau đó phân chia thành hai tông môn, nội tình thâm hậu, thực lực thần bí. Tà Đạo Minh chiếm năm danh ngạch trên Binh Khí phổ. Minh chủ của bọn hắn chính là cường giả bài danh đệ tam.
Nếu như không phải Kiếm khí nhị tông phân chia, chỉ sợ liên minh tám phái căn bản cũng không phải là đối thủ của Tà Đạo Minh.”
Đương nhiên, Hạ vương gia cũng không phải nhận thức toàn bộ người nơi này, nhưng là đối với những người có danh tiếng hắn vẫn có thể chỉ ra được, giải thích rất rõ ràng với Dương Thiên Vấn, cũng làm cho Dương Thiên Vấn từ đó có thể hiểu rõ mức độ võ giả đỉnh cấp đại lục.
Ở nơi khác, một võ giả mới vào cảnh giới Tiên Thiên có thể dẫn một loạt sự thay đổi dây chuyền, thế nhưng ở chỗ này, Tiên Thiên sơ kỳ còn không có tư cách để vào.
Vưu thị song hùng theo chức trách mà đứng ở sau lưng Dương Thiên Vấn, mà ngay cả người của Hạ gia đến mời bọn hắn ngồi xuống, bọn hắn cũng không ngồi, cũng không nói chuyện.
“Ah, là ta hồ đồ, vị này chính là đệ nhất thiên hạ đại sư ủ rượu, Vấn Thiên cư sĩ, Dương Thiên Vấn, Dương công tử.” Hạ vương gia giới thiệu nói.
Tuy mọi người sớm có đáp án, nhưng vẫn cực kỳ chấn động nói: “Nguyên lai là Dương cư sĩ. Thật sự ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”
“Chư vị khách khí.” Dương Thiên Vấn chắp tay nói, trên mặt xuất hiện dáng vẻ tươi cười.
Ngay lúc đó Hạ vương gặp lên tiếng nói sang chuyện khác: “Chư vị, người cũng tới đông đủ, chúng ta nên đàm luận chính sự”
“Chính sự đương nhiên cần phải đàm phán thế nhưng chúng ta muốn biết Vấn Thiên cư sĩ dùng dạng thân phận gì tới đây tham gia đại hội?” Phó minh chủ Tà Đạo Minh lên tiếng hỏi.
Hạ vương gia nhíu, đang muốn lên tiếng.
Dương Thiên Vấn đoạt trước một bước mà đáp: “Tại hạ là vì tấm bia đá cổ đạ ở bên trong bảo tàng mà đến. Tại hạ lần này rời núi chính là vì tìm một tấm bia đá do ta tổ tiên đánh rơi. Các ngươi có thể yên tâm, ta đối với những vàng bạc tài bảo, thần binh lợi khí kia tuyệt đối không có hứng thú. Nếu như chư vị đáp ứng tại hạ, để hạ tại vào trong bảo tàng tìm kiếm. Tìm một tấm bia đá bị thất lạc. Nếu có, ta chỉ lấy nó, không có thì thôi. Mặc kệ trong này có hay không có, mỗi một thế lực, ta đều dâng tặng một trăm hũ Thiên Hạ vô song”.
“Hả? Rốt cuộc là tấm bia đá gì mà lại để cho Dương cư sĩ khẩn trương như thế?” Tà Đạo Minh Phó minh chủ tựa hồ cố ý gây khó dễ cùng Dương Thiên Vấn, lên tiếng truy vấn.
“Không có gì. Tấm bia đá này chính là tấm bia đá tổ tiên Dương mỗ truyền thừa xuống, cấu trúc Thiên Ngoại thiên thạch, vô cùng cứng rắn. Chính là bảo vật gia truyền của gia tộc ta, tuy nhiên lại thất lạc trong một đời trước đây. Cho nên, Dương mỗ có trách nhiệm tìm nó về.” Dương Thiên Vấn nói dối mà mặt không đỏ tim không đập thình thịch, nói đạo lý rõ ràng.
“Thế nào, Phó minh chủ, ngay cả tấm bia đá gia truyền của nhà ta cũng có hứng thú sao? Thế nhưng, không sao chỉ cần tìm được tấm bia đá, Dương mỗ không ngại để cho mọi người chậm rãi thưởng thức.” Dương Thiên Vấn bổ sung.
Dương Thiên Vấn vừa nói như vậy, mọi người cũng không lên tiếng hỏi nữa, cẩn thận suy nghĩ một chút. Nếu quả thật là một tấm bia đá, dùng để đổi một trăm hũ Thiên Hạ vô song, không bỏ công sức mà cũng kiếm được lợi ích.
Cần phải biết rõ một trăm hũ Thiên Hạ vô song có giá trị xa xỉ. Đương nhiên, bất kỳ người nào cũng sẽ có nghi ngờ đối với lời nói của Dương Thiên Vấn. Đồng thời đã có hứng thú thật lớn đối với tấm bia đá. Với những thế lực này cho dù bọn họ tìm ra vật Dương Thiên Vấn hắn muốn, cho dù bọn hắn có hứng thú thế nào đi nữa, cũng không nghiên cứu ra cái gì.
Về phần bọn họ phân phối lợi ích như thế nào, Dương Thiên Vấn cũng chẳng muốn quản!
Vài ngày sau, mười hai thế lực lớn thỏa hiệp với nhau. Quyết định dùng vũ lực để tranh đoạt hạn ngạch, mỗi lần một bên phái ra đại biểu, tham gia đấu võ, dùng thực lực làm chủ.
Đương nhiên, cái này không quan hệ cùng Dương Thiên Vấn, Dương Thiên Vấn đã đạt thành hiệp nghị cùng mười hai thế lực lớn. Hắn chẳng qua là tìm bảo vật gia truyền mà thôi. Có thì lấy đi, không có thì cũng chẳng sao.
Mười hai thế lực dùng thực lực quyết định phân chia. Điều này lại khiến cho đến Dương Thiên Vấn vô cùng phiền muộn. Dùng thực lực giải quyết vấn đề sẽ mất vài ngày. Thật lãng phí thời gian. Còn nữa, các thế lực điều động binh lực, chiêu mộ nhiều cao thủ như vậy, nhưng trên thực tế, cn bản cũng không dùng bao nhiêu người. Tất cả mọi người đều có băn khoăn. Mọi người đều biết không cách nào độc chiếm. Những cao thủ này bày biện ở chỗ này kỳ thật cũng chỉ là vì tăng thêm thực lực lúc đánh bạc. Nói thí dụ như, lần phân phối này sẽ chia đều toàn bộ bảo tàng thành hai tư phần, trong đó mười hai phần là riêng, thuộc sở hữu của các thế lực. Đây là điều chắc chắn. Mười hai phần còn lại, cũng lấy định mức mỗi thế lực một phần, thế nhưng phần hạn mức này lại có thể bị mười một thế lực còn lại cướp đoạt. Mỗi một thế lực chỉ có thể ra tay một lần, ngươi thua thì phần đó sẽ của người khác. Người thắng, vậy phần của người khác sẽ là của ngươi.
Phương án phân phối chính là chủ ý của Dương Thiên Vấn, nếu không với chỉ số thông minh của những người này, còn không biết phải tranh cãi nhau tới khi nào.
Các thế lực đều có cao thủ trấn giữ, phái bọn hắn ra giao đấu là xong. Thế nhưng phương pháp phân chia này đối với những thế lực vốn nhỏ bé, yếu ớt một chút thì lại không công bằng.
Nói thí dụ như Kiếm khí nhị tông, bọn hắn ra tay trên cơ bản chính là chắc chắn thắng. Cho nên bọn họ nhất định có thể đạt được hơn một phần bảo tàng. Thế nhưng điều này cũng vẫn còn xem bên nào xui xẻo là đối thủ của bọn họ.
Dương Thiên Vấn đưa ra chủ ý này, cũng có ý tứ ly gián mười hai thế lực lớn này. Tuy nhiên vốn giữa bọn họ đã có khoảng cách, Dương Thiên Vấn vẫn hy vọng khoảng cách giữa bọn họ càng lớn càng tốt, thậm chí còn kết oán thù với nhau.
Nói như vậy. Hắn cái này biên giới người, cũng từ đó thủ lợi, bọn hắn càng không đoàn kết, khi hắn tìm thần vị lại càng có lợi.
Bảo tàng, các thế lực chuẩn bị phân chia toàn bộ bảo tàng.
Hoàng thất các quốc gia tự nhiên cảm thấy hứng thú đối với binh khí áo giáp, vàng bạc châu báu. Mà các môn các phái thì càng cảm thấy hứng thú đối với thần binh lợi khí, công pháp cổ xưa, cùng với thiên tài địa bảo.
Đương nhiên khi phân phối, tỉ trọng bất đồng, nhưng tất cả các thế lực đều có phần.
Dương Thiên Vấn liền so sánh bi kịch, tấm bia đá, Dương Thiên Vấn tìm được rất nhiều. Trên bia đá có ghi lại lịch sử, có ghi lại công pháp. Cũng có bia đá ghi lại công lao to lớn của hoàng đế thời đại trước, nhưng lại không có thần vị Dương Thiên Vấn muốn tìm!
Mặc dù có kết quả này, trong nội tâm sớm Dương Thiên Vấn đã đoán trước, thế nhưng sau khi có được kết quả, Dương Thiên Vấn vẫn tránh không khỏi có chút mất mát.
Tầng thấp giao diện này, một ngày ở thượng giới, nơi đây gần trăm năm. Có rất nhiều thời gian cho Dương Thiên Vấn tiêu xài, cũng có rất nhiều thời gian cho Dương Thiên Vấn lớn lên, nhưng nếu như sớm đi tìm được thần vị, vậy cũng hoàn mỹ.
Thế nhưng một khi bảo tàng này không có thu hoạch, Dương Thiên Vấn lập tức quyết định thừa dịp thủ lĩnh mười hai thế lực lớn đại lục đều có mặt ở nơi này, thi hành kế hoạch Tăng Nguyên đan.
Tuy kế hoạch này sẽ khiến toàn bộ đại lục điên cuồng, đây cũng không phải chuyện gì quan trọng, nhưng Dương Thiên Vấn nhất định thi hành kế hoạch điên cuồng này.
Sao đêm treo trên cao, Dương Thiên Vấn đứng ở đỉnh núi, gió thổi, nhìn sao trên trời. Vưu thị song hùng đứng ở sau lưng Dương Thiên Vấn, hoàn toàn mang phong thái của bảo tiêu.
“Hai người các ngươi mắc kẹt tại Tiên Thiên hậu kỳ, đã bao nhiêu năm?” Dương Thiên Vấn đột nhiên hỏi.
“Mười năm.” Vưu thị huynh đệ đáp, dựa theo lý lịch, hai người bọn họ cũng đủ tư cách bài danh trên Binh Khí phổ. Chẳng qua Binh Khí phổ của đại lục này từ trước đến nay đều đề cao thực lực, mà không phải luận lý lịch.
“Ừ, mười năm, cũng hoàn toàn chính xác rất dài rồi”
“Ngày mai, ngày mai ta cho các ngươi cơ hội đột phá. Thế nhưng điều này còn phải muốn xem các ngươi có tin tưởng hay không?” Dương Thiên Vấn ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên không trung, cảm thán nói. Kỳ thật trong nội tâm Dương Thiên Vấn cũng không muốn thi hành kế hoạch này. Kế hoạch này quá lớn làm cho người ta chú ý, không phù hợp hành sự của Dương Thiên Vấn. Hắn đang một mực suy tư xem có nên thực hiện kế hoạch điên cuồng này hay không, cuối cùng Dương Thiên Vấn vẫn quyết định chấp hành kế hoạch này!
Sáng sớm hôm sau, các thế lực chất đồ vật đoạt được lên xe, chuẩn bị chở đi, vận chuyển bảo tàng thu được của mình. Tất cả các thế lực đều muốn tất cả bày tất cả thực lực của mình ra ngoài sáng. Tà Đạo Minh minh chủ, tự mình xuất quan để phụ trách việc này, bởi vì lần này Tà Đạo Minh thu hoạch rất lớn.
Đi đến sơn cốc, Dương Thiên Vấn lớn tiếng nói với mọi người trong sơn cốc: “Chư vị, xin chờ một lát, Dương mỗ có một số giao dịch muốn thương lượng cùng tất cả thế lực ở đây.
Những người ở chỗ này đều từng gặp mặt Dương Thiên Vấn. Bọn họ vẫn tin tưởng Dương Thiên Vấn, dù sao lúc này đây Dương Thiên Vấn hoàn toàn không lấy bất kỳ vật gì, không hề động qua vật nào.
Dương Thiên Vấn mang theo Vưu thị song hùng đi tới, vừa đi vừa nói chuyện: “Không biết mọi người có quen thuộc hai bảo tiêu của ta hay không?”
Mọi người có chút mơ hồ, không rõ ý tứ của Dương Thiên Vấn, thế nhưng dù không hiểu rõ ý nghĩa thực sự, tất cả đều không hẹn mà cùng gật đầu nói: “Đương nhiên, một trong những bảo tiêu mạnh nhất đại lục, tên tuổi Vưu thị song hùng tự nhiên không phải hư danh.”
“Được, nếu như vậy, mọi người cũng biết tu i của hai người bọn họ? Hai người bọn họ mắc kẹt tại Tiên Thiên hậu kỳ đã mười năm rồi. Mười năm đều không tiến thêm.” Dương Thiên Vấn nói xong, hắn dừng lại, lập tức lấy ra một cái bình ngọc, đổ ra hai hạt Tăng Nguyên đan màu đỏ thắm.
“Ăn chúng.” Dương Thiên Vấn đưa hạt đan dược cho Vưu thị song hùng và nói.
“Vâng.” Vưu thị song hùng không chần chờ chút nào mà nuốt xuống. Lập tức, trong Đan Điền một cỗ chân khí thuần túy dầy vô cùng bắt đầu bốc lên, lưu chuyển kỳ kinh bát mạch toàn thân.
Hai người ngồi xuống ngay tại chỗ, dựa theo công pháp bản thân tu luyện.
“Cư sĩ, đây là có chuyện gì?” Mọi người nghi ngờ nhìn một màn này, trong lòng có một ít suy đoán, nhưng lại không dám khẳng định.
“Các ngươi chờ một lát sẽ biết, không cần quá sốt ruột.” Dương Thiên Vấn cười híp mắt nói. Người tụ tập ở chỗ này cũng càng ngày càng nhiều, mấy vị cao thủ quen thuộc đều không hẹn mà cùng mà hoảng sợ nói: “Không, điều đó không có khả năng! Tiên Thiên đỉnh phong? Như vậy đã đột phá sao?”
Hạ vương gia kích động vạn phần nhìn màn này, mở miệng hỏi: “Cư sĩ, chẳng lẽ là do hai hạt đan dược vừa rồi?”
“Đúng vậy, loại đan dược này có tên là Tăng Nguyên đan. Là do ta tỉ mỉ nghiên cứu ra, võ giả dưới Tiên Thiên đỉnh phong chỉ cần một viên là có thể đột phá bình cảnh. Nói cách khác, Hậu Thiên đỉnh phong ăn vào là có thể tiến vào Tiên Thiên, Tiên Thiên sơ kỳ bình cảnh ăn vào là có thể đột phá đến Tiên Thiên trung kỳ. Mà tình huống của hai người bọn họ, các ngươi cũng nhìn thấy.” Dương Thiên Vấn bình tĩnh gật đầu thừa nhận nói.
“Thần, thật sự là thần kỳ! Như vậy Tiên Thiên đỉnh phong Đại viên mãn thì sao?” Hạ vương gia lên tiếng nói.
“Mười viên, là có thể đột phá!” Dương Thiên Vấn khẳng định đáp.
“Bao nhiêu tiền, ta mua toàn bộ! Dương cư sĩ. Hạ gia chúng ta cùng ngài hợp tác gần hai năm, tất cả mọi người rất vui sướng, tin tưởng chúng ta có lòng tin với nhau. Ngài hãy yên tâm, chúng ta muốn mua toàn bộ số thuốc này”. Hạ vương gia hoàn toàn không coi ai ra gì, bởi vì toàn bộ tâm tí cuuar hắn đều bị Tăng Nguyên đan hấp dẫn, hoàn toàn đã quên hoàn cảnh lúc này không thích hợp nói mấy cái này.
“Đan dược! Chúng ta cũng muốn mua, Dương tiên sinh, ngài ra giá. Ngươi ra bao nhiêu, chúng ta tuyệt đối không trả giá.” Con mắt vô số người ở đây đều đã sáng lên.
“Mọi người yên tĩnh một chút.” Dương Thiên Vấn làm Lã Vọng buông cần. Chắc hẳn hiện tại trong nội tâm những người này, đại bộ phận đều ngấm ngầm có chủ ý đánh cướp hàng của mình.
“Tất cả những người ở đây, các vị trước tiên mang thứ bảo tàng trở về, không cần lo cho chúng ta. Người phụ trách mười hai thế lực lớn đều ở lại, ngoại trừ mấy cao thủ quan trọng, những người khác đều dựa theo bắt đầu, áp giải bảo tàng trở về” Dương Thiên Vấn nói tiếp.
Chỉ chốc lát sau, mọi người trong cốc đi hết, nhưng Dương Thiên Vấn biết rõ tin tức này sẽ khuếch tán ra ngoài, khuếch tán đến toàn bộ đại lục. Phàm nhân vĩnh viễn không biết chừng mực. Mục đích chính của Dương Thiên Vấn chính là kích thích tính này sau đó khiến người ta vì nó mà làm động lực, giúp mình tìm thần vị. Dương Thiên Vấn muốn trước khi hắn tu luyện đến Nguyên Anh kỳ phải lật tung đại lục này một lần! “
“Thiên Ngoại thiên thạch bia, chúng ta ngay ở chỗ này định ra một quy củ. Một lọ đan dược có ba mươi hạt thần đan. Ta có ba bình như thế này! Các ngươi ai có thể tìm cho ta tấm bia đá ta muốn, ba bình Tăng Nguyên đan này ta sẽ đưa cho người đó!” Dương Thiên Vấn lớn tiếng tuyên bố, đồng thời bổ sung: “Bình đan dược này có thể cam đoan hiệu quả ngàn năm không hỏng. Nói cách khác, các ngươi ai được ba bình đan dược này, bất kể là xưng bá đại lục hay là kéo dài truyền thừa gia tộc ngàn năm cũng thế, cũng không có chuyện bị hỏng không dùng được”.
Những người này đều điên cuồng, ngàn năm không hỏng. Nếu như đan dược này thật sự thần kỳ đúng như theo lời g Dương Thiên Vấn, chỉ cần mười viên, gia tộc có thể nhiều hơn cường giả Top 5 trên Binh Khí phổ, như vậy giá trị của nó quả thực không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt. Nếu quả thật muốn tìm một từ để hình dung, thậm chí còn thể nói là chí bảo tiên thiên.
“Vậy nếu cường giả đã vượt qua cảnh giới Tiên Thiên?” Tà Đạo Minh Phó minh chủ truy vấn.
“Sử dụng xong ba bình. Người này có thể tiến vào cảnh giới phàm trần nhập thánh!” Dương Thiên Vấn nhàn nhạt đáp.
Một đạo hắc ảnh từ đỉnh núi đằng xa, bay vút lên hạ xuống, nhấp nhô mấy cái dùng tốc độ cực nhanh mà chạy tới.
“Theo như lời các hạ thì đó là sự thật sao?” Một giọng nói nam nhân hùng hậu vang lên. Lập tức một trung niên nhân mặc áo choàng màu tím, lông mi thô đen, vẻ mặt sát khí nhảy tới trong trường.
“A...! Hắc Dạ Ma Quân. Ngươi, ngươi không phải bế quan sao?” Tông chủ Kiếm khí nhị tông hoảng sợ nói. Hiển nhiên Hắc dạ ma quân xuất hiện đã làm rối loạn kế hoạch của bọn họ.
Bài danh thứ ba trên Binh Khí phổ, Tà Đạo Minh minh chủ, tà đạo đệ nhất cao thủ, Hắc Dạ Ma Quân!
“Bảo tàng chuyện lớn như vậy, sao ta còn có thể bế quan? Bổn tọa sớm đã tới rồi. Chẳng qua là không muốn khiến cho Kiếm Khí Nhị lão chú ý mà thôi.” Hắc Dạ Ma Quân nhàn nhạt nói.
“Hoàn toàn chắc chắn!” Dương Thiên Vấn khẳng định hồi đáp.
“Nếu thế cuộc làm ăn này làm được! Chỉ là của ta muốn kiểm nghiệm hàng trước, ta không tin ngươi.” Hắc Dạ Ma Quân ngạo mạn nói.
“Khách nhân của ta, ta dựa vào cái gì cho ngươi kiểm hàng?” Dương Thiên Vấn lạnh nhạt phản bác.
Sắc mặt Hắc Dạ Ma Quân đen lại, hai tay chậm rãi xiết chặt, trầm giọng nói: “Thế giới này, cường giả sinh, kẻ yếu chết! Ta còn mạnh hơn so với ngươi, ta nói, ngươi phải nghe!”
Mọi người ở đây đều khôngtỏ thái độ. Xem điệu bộ này, Hắc Dạ Ma Quân rõ ràng muốn mạnh mẽ cướp đoạt đan dược. Thế nhưng mọi người tựa hồ cũng không có ý tứ ngăn cản, bởi vì cho dù Hắc Dạ Ma Quân đạt được đan dược, hắn cũng phải lấy ra chia xẻ cùng tất cả thế lực ở đây, nếu không hắn chỉ có thể tự chịu diệt vong!
Dáng vẻ Dương Thiên Vấn lại hoàn toàn giống như không quan tâm, trong khi đó Vưu thị song hùng cũng thức thời không tiến lên một bước, cung kính đứng ở sau lưng Dương Thiên Vấn, không xen vào. Bởi vì hai người bọn họ biết rõ một ít chi tiết về Dương Thiên Vấn, cũng nghe chính Dương Thiên Vấn thừa nhận mình là người tu tiên.
“Ừ. Đúng, ngươi nói rất đúng! Thế giới này chính là thế giới mà kẻ mạnh được yếu thua. Các hạ là cường giả bài danh đệ tam Binh Khí phổ đại lục, hơn nữa là cường giả đã vượt qua cảnh giới Tiên Thiên, ta nói đúng không?” Dương Thiên Vấn khẽ nhếch miệng, lộ ra một vẻ tươi cười tà dị.
Hắc Dạ Ma Quân rất tự phụ đối với thực lực của mình, tuy nhiên trong lòng của hắn cũng đang kỳ quái. Vì nguyên nhân gì mà một người bình thường duới tình huống như thế này lại trông rất thong dong, nhưng hết thảy những điều này lại vì tính tự phụ của hắn mà bỏ qua, bởi vì lúc trước hắn đã tra xét rõ ràng. Người này toàn thân cao thấp không có chút chân khí. Chỉ là một người bình thường. Có lẽ người có bản lĩnh đều như thế này. Trên đại lục, cũng có một số người bình thường có thành tựu tương đối kinh người ở những lĩnh vực khác, cảnh giới tư tưởng của bọn hắn thật sự cao hơn nhiều so với người bình thường.
Trước tiên Dương Thiên Vấn lưu động chân nguyên trên người, áp tới quấn quanh người Hắc Dạ Ma Quân, nhấc cả người hắn lên.
Hắc Dạ Ma Quân bị nhấc cả người lên. Trước đó, hắn đã phát hiện, không biết vì nguyên nhân gì chân khí toàn thân của mình đều không thể nhúc nhích, chúng bị một cỗ chân lực cường đại hơn áp chế. Cỗ chân lực cũng đã hạn chế hành động của mình.
“Hắc Dạ Ma quân đại nhân, xin hỏi hiện tại ai là cường giả, ai là kẻ yếu?” Dương Thiên Vấn nhàn nhạt mà hỏi thăm, đồng thời liếc mắt nhìn những người đứng xung quanh.
Người của mười hai thế lực đang đứng xung quanh đều không hẹn mà cùng cúi đầu xuống, không còn vẻ cao ngạo, không dám lên tiếng phản bác.
Hết thảy hiện tại mọi người mới hiểu được, Vấn Thiên cư sĩ người ta vốn là cao thủ thâm tàng bất lậu. Đường đường là Hắc Dạ Ma Quân bài danh thứ ba đại lục Binh Khí phổ, vậy mà không hề có năng lực phản kháng, lập tức bị chế trụ, mạng sống bị nắm giữ tại trong tay người khác. Mức độ mạnh yếu lập tức ngay trong khoảnh khắc đã thay đổi hoàn toàn
Tất cả mọi người chỉ có một suy nghĩ trong đầu. Đó chính là thế giới quá này thật sự quá điên cuồng. Cừu non có thể chà đạp lão sói xám.
Hắc Dạ Ma Quân cùng người Tà Đạo Minh thật sự bị chấn động. Ngay cả bản thân Đại lão gia còn không tiếp được một chiêu của người ta, đã bị chế ngự. Lão đại còn như vậy, những tiểu đệ bọn mình không phải càng thêm thê thảm hơn sao?
“Ma quân đại nhân, ta có phải chứng minh lý luận của ngươi; Cường giả sinh, kẻ yếu chết một chút hay không?” Giọng nói Dương Thiên Vấn rất bình thản, rất ôn nhu.
Thế nhưng khi Hắc Dạ Ma Quân nghe vào trong lỗ tai, tuyệt đối không thua gì nhiếp hồn Ma Âm. Nghe xong cả người hắn lạnh như băng. Người đứng càng cao người lại càng sợ té xuống. Người có thực lực càng cao người cũng càng sợ chết.
Hắc Dạ Ma Quân đã mấy chục năm khổ tu, mới đạt tới thành tựu của ngày hôm nay, nhất thống tà đạo võ lâm, trở thành đệ nhất nhân tà đạo. Đương nhiên hắn tuyệt đối không muốn chết. Lúc này hắn mới cảm nhận được cảm giác sợ hãi mà mấy chục năm không cảm nhận được. Tại thời khắc này, vẻ mặt tươi cười Dương Thiên Vấn trong mắt hắn không khác gì bộ mặt của ma quỷ trong truyền thuyết.
Bình luận facebook