Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Nghe tiếng chuông cửa Vỹ Nhân vội ngồi dậy nhanh chân chạy ra mở cửa, anh mong người đó là em gái mình. Nhưng anh lại thất vọng vì người đứng trước mặt anh là Bảo Khang, vì nghe nói em gái Bảo My đi đâu không biết từ sáng tới giờ không về nên Khang cũng rất lo. Tuy rằng chỉ là anh em họ nhưng anh rất thương anh em Nhân và My, nhất là cô em gái này, nhìn cô gái 19 tuổi nhưng vì được cưng chiều quá nên tâm hồn như 1 đứa nhỏ 13, 14 tuổi. Thật ra lúc sáng My điện thoại cho anh, anh đã định đi nhưng bạn gái làm mặt giận dỗi nên anh đành phải chiều bạn gái mà để em gái mình buồn (vậy mà ổng nói ổng thương My tôi muốn tát vào mặt ổng quá bà con ạ). Thấy khuôn mất thấy vọng của Nhân anh biết ngay là My chưa về, nhưng vẫn hỏi :"sao rồi, My về chưa?"
Vỹ Nhân lắc đầu ngao ngàn, anh thật sự không biết cô em gái nhỏ của mình đã đi đâu, sao anh lại có thể quên mất em gái mình bị mù đường cơ chứ, nếu My mà xảy ra chuyện gì anh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình. Nhân và Khang cùng vào trong nhà nói chuyện người vừa vào thì xa xa có bóng 2 cô gái đi lại. Minh Vy hỏi:
_Nhà em ở đây phải không?
_Vâng ạ đúng rồi.
_Vậy em vào đi chị về trước nhé.
_Ơ..sao chị không vào nhà em ngồi chút xíu cho khoẻ, uống ly nước rồi hãy về.
_Không cần đâu, em vào đi chị về đây, hình của em 2 ngày nữa chị sẽ mang tới nga.
_Vậy thôi chị về đi ạ.
_Uhm chào em.
_Vâng chào chị.
My nhìn Minh Vy bước đi rồi, cô cũng xoay gót bước vào nhà. Vừa vào đã nghe tiếng quát của ông Vỹ vang lên:
_Bây giờ con gái tôi còn chưa về. Các người bảo tôi làm sao bình tĩnh đây hả?
_Ba à, con sẽ đi tìm em về ba đừng nóng giận mà. Vỹ Nhân nói, thật ra anh nói vậy để cho ông Vỹ yên lònh, nhưng anh cũng không biết em gái mình đang ở đâu.
_Anh đừng kích động không tốt trong người. Bà Trân cũng nóng ruột lắm nhưng không biết làm sao.
Bảo Khang cuối mặt thật ra anh cũng thấy mình có 1 phần lỗi trong việc My bỏ đi. Bảo My ở ngoài nghe hết nhưng cô không vào, cười gian 1 cái cô nói nhỏ( cho 2 anh chết dám bỏ mặt em hả?), đi ra ngoài sân trước cô lấy cát đất bôi vào người vào mặt, mới đó mà nhìn cứ như ăn mày. Cô bước vào khóc lóc:
_Huhuhu...ba mẹ ơi..huhuhu... My sợ quá.
Nghe tiếng con gái Ông Vỹ vội quay người nhìn ra cửa, thấy con gái cưng đã về ông không màn tới ai nữa chạy lại sốt sắng hỏi:
_Con gái của ba đi đâu vậy sao giờ này mới về... Trời ơi sao người ngợm con bẩn quá vậy? Đã xảy ra chuyện gì nó ba nghe...
_Con ...con. ...huhuhu
_Con bình tĩnh nào nói rõ cho ba nghe, bảo bối đừng khóc có được không?
_Con..lúc sáng..con tìm anh hai nói dẫn con đi chơi..anh nói anh bận.. Con điện thoại cho anh Khang anh ấy cũng nói bận nên con buồn con đi 1 mình, rồi con bị lạc điện thoại hết pin nên con không gọi ai được..huhu...con đi lang thang ở ngoài đói bụng lắm đó ba ơi...huhuhu
Cô khóc đến thương tâm, ông Vỹ nghe xong đau lòng không thôi, phải biết đứa con gái này ông cưng còn hơn cả mạng sống vậy mà 2 thằng kia dám bỏ mặt bảo bối của ông, liếc Nhân và Khang 1 cái sắc lẽm,2 người lạnh xương sống, ông nói:
_Hai đứa Nhân và Khang hôm nay phải hoàn thành đồ án mà ta đưa lúc tối qua, nếu không xong 2 đứa biết tay ta.
Nói xong ông qua sang nhà bếp :" nấu đồ ăn cho tiểu thư, nấu những mó năn mà tiểu thư thích." Rồi ông dùng giọng nói nhỏ nhẹ nhất với My :"con gái đi nào ,con lên phòng rửa mặt thay quần áo rồi xuống ăn cơm nhé."
_Vâng ạ.
Bà Trân cũng xót xa con gái nên vội đi theo.
Cô cười nhướng mày nhìn 2 anh trai ý bảo (thấy chưa, thấy em lợi hại chưa?)
Nhân và Khang nhìn thấy nụ cười đó biết ngay là em gái giả bộ. Nhìn nhau cười khổ 1 cái 2 anh chỉ biết lắc đầu ngao ngán( thôi chuyện công việc thì chắc chắn tối nay 2 người sẽ phải thức đêm làm rồi, nhưng mà thôi kệ Bảo My về là mừng rồi). Nghĩ vậy 2 người cùng nhau bước mỗi người 1 hướng Nhân thì lên phòng, còn Khang bước ra cửa đi về. Mà không biết ngày mai họ sẽ gặp 1 chuyện bất ngờ.
Vỹ Nhân lắc đầu ngao ngàn, anh thật sự không biết cô em gái nhỏ của mình đã đi đâu, sao anh lại có thể quên mất em gái mình bị mù đường cơ chứ, nếu My mà xảy ra chuyện gì anh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình. Nhân và Khang cùng vào trong nhà nói chuyện người vừa vào thì xa xa có bóng 2 cô gái đi lại. Minh Vy hỏi:
_Nhà em ở đây phải không?
_Vâng ạ đúng rồi.
_Vậy em vào đi chị về trước nhé.
_Ơ..sao chị không vào nhà em ngồi chút xíu cho khoẻ, uống ly nước rồi hãy về.
_Không cần đâu, em vào đi chị về đây, hình của em 2 ngày nữa chị sẽ mang tới nga.
_Vậy thôi chị về đi ạ.
_Uhm chào em.
_Vâng chào chị.
My nhìn Minh Vy bước đi rồi, cô cũng xoay gót bước vào nhà. Vừa vào đã nghe tiếng quát của ông Vỹ vang lên:
_Bây giờ con gái tôi còn chưa về. Các người bảo tôi làm sao bình tĩnh đây hả?
_Ba à, con sẽ đi tìm em về ba đừng nóng giận mà. Vỹ Nhân nói, thật ra anh nói vậy để cho ông Vỹ yên lònh, nhưng anh cũng không biết em gái mình đang ở đâu.
_Anh đừng kích động không tốt trong người. Bà Trân cũng nóng ruột lắm nhưng không biết làm sao.
Bảo Khang cuối mặt thật ra anh cũng thấy mình có 1 phần lỗi trong việc My bỏ đi. Bảo My ở ngoài nghe hết nhưng cô không vào, cười gian 1 cái cô nói nhỏ( cho 2 anh chết dám bỏ mặt em hả?), đi ra ngoài sân trước cô lấy cát đất bôi vào người vào mặt, mới đó mà nhìn cứ như ăn mày. Cô bước vào khóc lóc:
_Huhuhu...ba mẹ ơi..huhuhu... My sợ quá.
Nghe tiếng con gái Ông Vỹ vội quay người nhìn ra cửa, thấy con gái cưng đã về ông không màn tới ai nữa chạy lại sốt sắng hỏi:
_Con gái của ba đi đâu vậy sao giờ này mới về... Trời ơi sao người ngợm con bẩn quá vậy? Đã xảy ra chuyện gì nó ba nghe...
_Con ...con. ...huhuhu
_Con bình tĩnh nào nói rõ cho ba nghe, bảo bối đừng khóc có được không?
_Con..lúc sáng..con tìm anh hai nói dẫn con đi chơi..anh nói anh bận.. Con điện thoại cho anh Khang anh ấy cũng nói bận nên con buồn con đi 1 mình, rồi con bị lạc điện thoại hết pin nên con không gọi ai được..huhu...con đi lang thang ở ngoài đói bụng lắm đó ba ơi...huhuhu
Cô khóc đến thương tâm, ông Vỹ nghe xong đau lòng không thôi, phải biết đứa con gái này ông cưng còn hơn cả mạng sống vậy mà 2 thằng kia dám bỏ mặt bảo bối của ông, liếc Nhân và Khang 1 cái sắc lẽm,2 người lạnh xương sống, ông nói:
_Hai đứa Nhân và Khang hôm nay phải hoàn thành đồ án mà ta đưa lúc tối qua, nếu không xong 2 đứa biết tay ta.
Nói xong ông qua sang nhà bếp :" nấu đồ ăn cho tiểu thư, nấu những mó năn mà tiểu thư thích." Rồi ông dùng giọng nói nhỏ nhẹ nhất với My :"con gái đi nào ,con lên phòng rửa mặt thay quần áo rồi xuống ăn cơm nhé."
_Vâng ạ.
Bà Trân cũng xót xa con gái nên vội đi theo.
Cô cười nhướng mày nhìn 2 anh trai ý bảo (thấy chưa, thấy em lợi hại chưa?)
Nhân và Khang nhìn thấy nụ cười đó biết ngay là em gái giả bộ. Nhìn nhau cười khổ 1 cái 2 anh chỉ biết lắc đầu ngao ngán( thôi chuyện công việc thì chắc chắn tối nay 2 người sẽ phải thức đêm làm rồi, nhưng mà thôi kệ Bảo My về là mừng rồi). Nghĩ vậy 2 người cùng nhau bước mỗi người 1 hướng Nhân thì lên phòng, còn Khang bước ra cửa đi về. Mà không biết ngày mai họ sẽ gặp 1 chuyện bất ngờ.
Bình luận facebook