Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
Tôi theo chân ba người đàn ông trước mặt lên xe thổ mộ, đường về khuya vắng vẻ vô cùng, lúc đi ngang nhà dì Nguyệt, tôi cố ý vén màn xe ngựa nhìn vào, biết là không nhìn được gì nhưng có lẽ là do thói quen, không vén lên nhìn thì không chịu được. Không biết giờ này dì Nguyệt… đã ngủ chưa?
Khẽ thở dài mấy hơi, phía đối diện ghế tôi ngồi, người đàn ông vóc dáng vạm vỡ liền cất tiếng trấn an:
– Cô Út yên tâm đi, cậu Trạch khỏe lại rồi, có thầy Trứ là cậu Trạch không sao đâu.
Tôi cười cười:
– Vậy thì tốt rồi.
Suốt dọc đường đi, tôi cũng không nói gì nhiều với người đàn ông đang ngồi trước mặt. Mặc dù biết anh ta là người lịch sự nhưng dù sao bọn tôi cũng không có quen biết gì nhau hết, muốn nói cũng không biết nói gì. Xe ngựa chạy một đoạn khá dài thì dừng lại, té ra nhà của cậu Cả nằm bên kia con sông, muốn qua nhà cậu phải đi đò mới qua được. Tôi được bọn họ đỡ xuống đò rồi ngồi đò qua sông, trời thì tối thui, ngoài mấy ngọn đèn bão loe que như đom đóm ra thì chẳng có thêm bất kỳ một ngọn đèn nào nữa. Đò cập vào bờ, bọn tôi đi bộ tầm vài chục mét nữa là tới nhà cậu Cả.
Tôi đứng trước nhà Cậu… à không phải gọi là cái dinh thự mới đúng chứ. Mẹ ôi, vừa to vừa bề thế không thua kém gì nhà ông hội đồng Trầm cả. Đúng là chân nhân bất lộ tướng, đó giờ tôi cứ tưởng là cậu Cả ở ké nhà cậu Hai không á chứ.
Thấy bọn tôi đứng trước cổng, gia nhân trong nhà liền chạy ra mở cổng rồi đón bọn tôi vào, trông cũng quy củ với nề nếp lắm. Đi thẳng vào bên trong, đi xuyên qua gian thờ tự là tới gian tiếp khách, lúc tôi tới nơi đã thấy cậu Cả ngồi ung dung vắt chéo chân cắn hạt dưa. Thấy tôi tới, đôi mắt phượng của cậu khẽ chớp, ý cười không giấu vào đâu được. Mà tôi thấy cậu cũng gọi là mừng tới cười toe toét như được mùa, cứ như là gặp lại nhau sau mấy tháng trời xa cách vậy đó.
Cậu Cả nâng tay ngoắc ngoắc tôi lại phía cậu, giọng cậu vui tươi hiếm gặp:
– Lại đây ngồi đi, em đứng đó làm gì, ghế là để ngồi.
Vừa nói cậu vừa vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh, thấy cậu ra hiệu như vậy tôi liền cười tủm tỉm rồi phe phẩy đi tới chỗ của cậu ngồi xuống. Cho đến bây giờ, khi mà nhìn thấy gương mặt cậu Cả khỏe mạnh hồng hào, tôi mới dám trút bỏ một phần nào lo âu trong lòng mình xuống. Chứ suốt từ hôm bữa tới giờ, tôi cứ thấp thỏm lo lắng không biết tình hình sức khỏe của cậu thế nào rồi, tôi bị thương tôi cũng không lo bằng lo cho cậu đâu. Thấy tôi cứ mãi nhìn, cậu liền vỗ nhẹ vào trán tôi càm ràm:
– Em nhìn cái gì mà nhìn chằm chằm vậy?
Tôi chớp chớp mắt, nũng nịu:
– Mấy bữa không gặp cậu rồi chứ bộ…
Cậu Cả lườm nguýt tôi một phát nhưng vẫn nhét vào lòng bàn tay tôi mấy cái hạt dưa đã cắn vỏ. Tôi nhìn vài cái ruột hạt dưa trong tay mình mà cười rạng rõ như nhìn thấy mấy viên kim cương. Đấy, cần gì nhiều đâu, tôi chỉ cần một người có thể cắn hạt dưa cho tôi ăn mỏi mồm là được.
– Thầy, em ấy là Út Quân.
– Tôi biết, tôi gặp cô này một lần rồi.
Mãi tới khi nghe giọng trầm trầm thứ hai cất lên tôi mới biết là trước mặt tôi còn có người nữa đang ngồi. Nãy giờ cứ lo tập trung vào cậu Cả nên tôi đâu có để ý ai khác ngoài cậu đâu, giờ nghe tiếng nói mới để ý tới.
Ngước mắt lên nhìn, tôi thấy một người đàn ông tuổi trung niên với gương mặt hồng hào có vài phần nghiêm nghị của bậc trưởng bối. Ông ấy nhìn tôi, không thấy có một chút ý cười hay là nét vui vẻ nào cả, làm tôi đâm ra thấy hơi sợ một chút. Tôi là lần đầu tiên gặp ông ấy, không biết tính tình ông ấy ra sao, có khó khăn với người lạ hay không nữa.
Cậu Cả thấy tôi hơi rụt rè, cậu cười bảo:
– Sao lại rúc rúc như con mèo vậy, bình thường em ồn ào lắm mà?
Tôi xích lại gần cậu, bẽn lẽn trả lời:
– Thầy… là thầy Trứ phải không cậu?
Cậu Cả bật cười:
– Ừ, thầy Trứ, ông ấy gặp em rồi mà.
Tôi lắc lắc đầu, vừa lén liếc nhìn thầy Trứ vừa lí nhí trả lời:
– Nhưng em… em… đâu có biết mặt thầy đâu.
– Thì truớc sau gì cũng biết, thầy là người dễ tính, thầy cũng muốn gặp em.
– Dạ…
Thầy Trứ im lặng nãy giờ, giờ mới nhìn tôi mà nhàn nhạt cất tiếng:
– Cô không cần sợ tôi, tôi mới là người sợ cô mới đúng. Trông vậy mà xác một nơi, hồn một nẻo, thiệt là lắm chuyện kỳ lạ.
Tôi giật mình, hai tay nắm chặt lấy tay cậu Cả, tôi có hơi hoảng loạn:
– Cậu… cậu…
Cậu Cả vỗ vỗ tay tôi trấn an:
– Không sao, thầy có thể giúp được em, yên tâm.
Tôi cũng biết là thầy Trứ có thể giúp được tôi nhưng nhìn ông ấy kiểu gì tôi cũng thấy hơi sợ sợ. Thầy Trứ một khi không nhìn thì thôi, mà đã nhìn là có khả năng dọa người khác bằng ánh mắt chứ không đùa. So với cậu Cả thì ông ấy chỉ có hơn chứ không có kém nếu xét về độ chèn ép người khác bằng ánh mắt.
Chắc là thấy tôi sợ thật, thầy Trứ vừa hớp vào một ít trà, thầy vừa cười rồi nói:
– Cô sợ tôi cái gì, tôi cũng không dọa nạt gì cô, tôi còn cứu cô một mạng nữa… cô quên rồi sao?
Thấy ông ấy cười, tôi mới dám nhìn thẳng mặt ông ấy mà trả lời:
– Con… con biết là thầy cứu cho Út Quân tỉnh lại nhưng từ lúc con sống dậy tới giờ… con… con chưa gặp thầy lần nào hết…
Thầy Trứ nhướn mày nhìn tôi, ông ấy tỏ ý chờ tôi nói tiếp. Thấy vậy, tôi liền nói luôn:
– Thực ra con muốn gặp thầy lâu rồi… chuyện… chuyện con không phải là người thời này… chắc là thầy cũng biết. Thầy… thầy có cách nào giúp con quay trở về được không thầy?
Thầy Trứ không trả lời câu hỏi của tôi, ông ấy đột nhiên nhìn về cậu Cả rồi cất tiếng hỏi:
– Lần trước cậu nói muốn thông qua một người để tìm người tình của cậu… ý cậu nói cô gái này?
Tôi nhìn cậu Cả, cậu Cả cũng nhìn lại tôi, trong vài giây ngắn ngủi tôi thấy được rất nhiều thứ cảm xúc vui buồn lẫn lộn trong ánh nhìn kia. Lần trước cậu Cả từng nói muốn dùng tôi tìm người trong mộng của cậu, vậy chắc bây giờ…
– Không cần nữa đâu, thầy giúp em ấy trở về là được rồi.
Thầy Trứ nhướn mày ngạc nhiên:
– Sao vậy? Cậu chờ đợi bao nhiêu năm rồi?
Cậu Cả cười, giọng nhạt tuếch:
– Cũng không qua khỏi số mệnh, có tìm được cô ấy cũng không làm được gì. Với lại… cũng lâu rồi tôi không còn thấy cô ấy nữa.
Không còn thấy cô ấy nữa… cậu Cả nói vậy là có ý gì?
Tiếp tục cắn hạt dưa cho tôi, cậu nhàn nhã nói:
– Tôi cũng không muốn cưỡng cầu thêm chuyện gì nữa hết, chỉ hy vọng thầy giúp được cho Út Quân trở về. Tánh tình dở dở ương ương kiểu này… không có tôi tôi không biết em ấy sống được thêm bao lâu nữa.
Tim tôi đập càng lúc càng mạnh trước những câu nói khó hiểu của cậu Cả. Gì mà không có cậu rồi gì mà không qua khỏi được số mệnh… Rốt cuộc là cậu muốn nói cái gì? Cậu muốn cái gì vậy hả?
Nhét vào lòng bàn tay tôi mấy ruột hạt dưa, cậu cười dịu dàng:
– Ăn đi, hạt dưa này là loại ngon nhất.
Tôi mím môi nhìn cậu, trong lòng ngổn ngang không biết phải hỏi cậu cái gì. Đang lúc còn phân vân đủ chuyện thì lại nghe giọng thầy Trứ cất lên, ông ấy nói chuyện vô cùng thẳng thắn, thẳng thắn đến mức khiến người khác nghe mà đau lòng.
– Quay trở về là chuyện không thể được, hồn cô gái này tới được đây là do cô ấy có nợ với trần gian này, nếu trả không hết nợ thì dù có chết cũng không được quay trở về. Ý trời là chuyện không thể đoán, số mệnh mỗi người không phải tự dưng mà ra…
Dừng một lát, ông ấy lại hỏi:
– Cô đưa tôi ngày sanh tháng đẻ chính xác của cô, tôi muốn coi số mệnh của cô ở nơi mà cô được sinh ra.
Nghe thầy hỏi tôi liền đọc vanh vách ngày sinh của mình rồi kèm theo cả tên tuổi, thầy Trứ nghe qua một lần, ông ấy đưa tay lên nhẩm tính toán gì đó. Một hồi lâu sau, tôi mới thấy ông ấy ngước lên nhìn tôi, vẻ nghiêm trọng không giấu đi đâu được cả. Ông ấy nói:
– Sinh ra tạm bợ, còn nợ mẹ cha, số mệnh không tốt, sớm từ biệt nhân gian!
– Thanh Vy, cô nợ người chôn cất cô một đoạn ân tình!
Khẽ thở dài mấy hơi, phía đối diện ghế tôi ngồi, người đàn ông vóc dáng vạm vỡ liền cất tiếng trấn an:
– Cô Út yên tâm đi, cậu Trạch khỏe lại rồi, có thầy Trứ là cậu Trạch không sao đâu.
Tôi cười cười:
– Vậy thì tốt rồi.
Suốt dọc đường đi, tôi cũng không nói gì nhiều với người đàn ông đang ngồi trước mặt. Mặc dù biết anh ta là người lịch sự nhưng dù sao bọn tôi cũng không có quen biết gì nhau hết, muốn nói cũng không biết nói gì. Xe ngựa chạy một đoạn khá dài thì dừng lại, té ra nhà của cậu Cả nằm bên kia con sông, muốn qua nhà cậu phải đi đò mới qua được. Tôi được bọn họ đỡ xuống đò rồi ngồi đò qua sông, trời thì tối thui, ngoài mấy ngọn đèn bão loe que như đom đóm ra thì chẳng có thêm bất kỳ một ngọn đèn nào nữa. Đò cập vào bờ, bọn tôi đi bộ tầm vài chục mét nữa là tới nhà cậu Cả.
Tôi đứng trước nhà Cậu… à không phải gọi là cái dinh thự mới đúng chứ. Mẹ ôi, vừa to vừa bề thế không thua kém gì nhà ông hội đồng Trầm cả. Đúng là chân nhân bất lộ tướng, đó giờ tôi cứ tưởng là cậu Cả ở ké nhà cậu Hai không á chứ.
Thấy bọn tôi đứng trước cổng, gia nhân trong nhà liền chạy ra mở cổng rồi đón bọn tôi vào, trông cũng quy củ với nề nếp lắm. Đi thẳng vào bên trong, đi xuyên qua gian thờ tự là tới gian tiếp khách, lúc tôi tới nơi đã thấy cậu Cả ngồi ung dung vắt chéo chân cắn hạt dưa. Thấy tôi tới, đôi mắt phượng của cậu khẽ chớp, ý cười không giấu vào đâu được. Mà tôi thấy cậu cũng gọi là mừng tới cười toe toét như được mùa, cứ như là gặp lại nhau sau mấy tháng trời xa cách vậy đó.
Cậu Cả nâng tay ngoắc ngoắc tôi lại phía cậu, giọng cậu vui tươi hiếm gặp:
– Lại đây ngồi đi, em đứng đó làm gì, ghế là để ngồi.
Vừa nói cậu vừa vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh, thấy cậu ra hiệu như vậy tôi liền cười tủm tỉm rồi phe phẩy đi tới chỗ của cậu ngồi xuống. Cho đến bây giờ, khi mà nhìn thấy gương mặt cậu Cả khỏe mạnh hồng hào, tôi mới dám trút bỏ một phần nào lo âu trong lòng mình xuống. Chứ suốt từ hôm bữa tới giờ, tôi cứ thấp thỏm lo lắng không biết tình hình sức khỏe của cậu thế nào rồi, tôi bị thương tôi cũng không lo bằng lo cho cậu đâu. Thấy tôi cứ mãi nhìn, cậu liền vỗ nhẹ vào trán tôi càm ràm:
– Em nhìn cái gì mà nhìn chằm chằm vậy?
Tôi chớp chớp mắt, nũng nịu:
– Mấy bữa không gặp cậu rồi chứ bộ…
Cậu Cả lườm nguýt tôi một phát nhưng vẫn nhét vào lòng bàn tay tôi mấy cái hạt dưa đã cắn vỏ. Tôi nhìn vài cái ruột hạt dưa trong tay mình mà cười rạng rõ như nhìn thấy mấy viên kim cương. Đấy, cần gì nhiều đâu, tôi chỉ cần một người có thể cắn hạt dưa cho tôi ăn mỏi mồm là được.
– Thầy, em ấy là Út Quân.
– Tôi biết, tôi gặp cô này một lần rồi.
Mãi tới khi nghe giọng trầm trầm thứ hai cất lên tôi mới biết là trước mặt tôi còn có người nữa đang ngồi. Nãy giờ cứ lo tập trung vào cậu Cả nên tôi đâu có để ý ai khác ngoài cậu đâu, giờ nghe tiếng nói mới để ý tới.
Ngước mắt lên nhìn, tôi thấy một người đàn ông tuổi trung niên với gương mặt hồng hào có vài phần nghiêm nghị của bậc trưởng bối. Ông ấy nhìn tôi, không thấy có một chút ý cười hay là nét vui vẻ nào cả, làm tôi đâm ra thấy hơi sợ một chút. Tôi là lần đầu tiên gặp ông ấy, không biết tính tình ông ấy ra sao, có khó khăn với người lạ hay không nữa.
Cậu Cả thấy tôi hơi rụt rè, cậu cười bảo:
– Sao lại rúc rúc như con mèo vậy, bình thường em ồn ào lắm mà?
Tôi xích lại gần cậu, bẽn lẽn trả lời:
– Thầy… là thầy Trứ phải không cậu?
Cậu Cả bật cười:
– Ừ, thầy Trứ, ông ấy gặp em rồi mà.
Tôi lắc lắc đầu, vừa lén liếc nhìn thầy Trứ vừa lí nhí trả lời:
– Nhưng em… em… đâu có biết mặt thầy đâu.
– Thì truớc sau gì cũng biết, thầy là người dễ tính, thầy cũng muốn gặp em.
– Dạ…
Thầy Trứ im lặng nãy giờ, giờ mới nhìn tôi mà nhàn nhạt cất tiếng:
– Cô không cần sợ tôi, tôi mới là người sợ cô mới đúng. Trông vậy mà xác một nơi, hồn một nẻo, thiệt là lắm chuyện kỳ lạ.
Tôi giật mình, hai tay nắm chặt lấy tay cậu Cả, tôi có hơi hoảng loạn:
– Cậu… cậu…
Cậu Cả vỗ vỗ tay tôi trấn an:
– Không sao, thầy có thể giúp được em, yên tâm.
Tôi cũng biết là thầy Trứ có thể giúp được tôi nhưng nhìn ông ấy kiểu gì tôi cũng thấy hơi sợ sợ. Thầy Trứ một khi không nhìn thì thôi, mà đã nhìn là có khả năng dọa người khác bằng ánh mắt chứ không đùa. So với cậu Cả thì ông ấy chỉ có hơn chứ không có kém nếu xét về độ chèn ép người khác bằng ánh mắt.
Chắc là thấy tôi sợ thật, thầy Trứ vừa hớp vào một ít trà, thầy vừa cười rồi nói:
– Cô sợ tôi cái gì, tôi cũng không dọa nạt gì cô, tôi còn cứu cô một mạng nữa… cô quên rồi sao?
Thấy ông ấy cười, tôi mới dám nhìn thẳng mặt ông ấy mà trả lời:
– Con… con biết là thầy cứu cho Út Quân tỉnh lại nhưng từ lúc con sống dậy tới giờ… con… con chưa gặp thầy lần nào hết…
Thầy Trứ nhướn mày nhìn tôi, ông ấy tỏ ý chờ tôi nói tiếp. Thấy vậy, tôi liền nói luôn:
– Thực ra con muốn gặp thầy lâu rồi… chuyện… chuyện con không phải là người thời này… chắc là thầy cũng biết. Thầy… thầy có cách nào giúp con quay trở về được không thầy?
Thầy Trứ không trả lời câu hỏi của tôi, ông ấy đột nhiên nhìn về cậu Cả rồi cất tiếng hỏi:
– Lần trước cậu nói muốn thông qua một người để tìm người tình của cậu… ý cậu nói cô gái này?
Tôi nhìn cậu Cả, cậu Cả cũng nhìn lại tôi, trong vài giây ngắn ngủi tôi thấy được rất nhiều thứ cảm xúc vui buồn lẫn lộn trong ánh nhìn kia. Lần trước cậu Cả từng nói muốn dùng tôi tìm người trong mộng của cậu, vậy chắc bây giờ…
– Không cần nữa đâu, thầy giúp em ấy trở về là được rồi.
Thầy Trứ nhướn mày ngạc nhiên:
– Sao vậy? Cậu chờ đợi bao nhiêu năm rồi?
Cậu Cả cười, giọng nhạt tuếch:
– Cũng không qua khỏi số mệnh, có tìm được cô ấy cũng không làm được gì. Với lại… cũng lâu rồi tôi không còn thấy cô ấy nữa.
Không còn thấy cô ấy nữa… cậu Cả nói vậy là có ý gì?
Tiếp tục cắn hạt dưa cho tôi, cậu nhàn nhã nói:
– Tôi cũng không muốn cưỡng cầu thêm chuyện gì nữa hết, chỉ hy vọng thầy giúp được cho Út Quân trở về. Tánh tình dở dở ương ương kiểu này… không có tôi tôi không biết em ấy sống được thêm bao lâu nữa.
Tim tôi đập càng lúc càng mạnh trước những câu nói khó hiểu của cậu Cả. Gì mà không có cậu rồi gì mà không qua khỏi được số mệnh… Rốt cuộc là cậu muốn nói cái gì? Cậu muốn cái gì vậy hả?
Nhét vào lòng bàn tay tôi mấy ruột hạt dưa, cậu cười dịu dàng:
– Ăn đi, hạt dưa này là loại ngon nhất.
Tôi mím môi nhìn cậu, trong lòng ngổn ngang không biết phải hỏi cậu cái gì. Đang lúc còn phân vân đủ chuyện thì lại nghe giọng thầy Trứ cất lên, ông ấy nói chuyện vô cùng thẳng thắn, thẳng thắn đến mức khiến người khác nghe mà đau lòng.
– Quay trở về là chuyện không thể được, hồn cô gái này tới được đây là do cô ấy có nợ với trần gian này, nếu trả không hết nợ thì dù có chết cũng không được quay trở về. Ý trời là chuyện không thể đoán, số mệnh mỗi người không phải tự dưng mà ra…
Dừng một lát, ông ấy lại hỏi:
– Cô đưa tôi ngày sanh tháng đẻ chính xác của cô, tôi muốn coi số mệnh của cô ở nơi mà cô được sinh ra.
Nghe thầy hỏi tôi liền đọc vanh vách ngày sinh của mình rồi kèm theo cả tên tuổi, thầy Trứ nghe qua một lần, ông ấy đưa tay lên nhẩm tính toán gì đó. Một hồi lâu sau, tôi mới thấy ông ấy ngước lên nhìn tôi, vẻ nghiêm trọng không giấu đi đâu được cả. Ông ấy nói:
– Sinh ra tạm bợ, còn nợ mẹ cha, số mệnh không tốt, sớm từ biệt nhân gian!
– Thanh Vy, cô nợ người chôn cất cô một đoạn ân tình!
Bình luận facebook