Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
Tôi đanh mặt nhìn cậu Ngọc, cậu thì dữ tợn nhìn lại tôi. Chưa bao giờ tôi thấy cậu Ngọc đáng sợ tới như vậy, cậu hung dữ, cậu bạo lực, cậu như biến thành con người khác vậy. Rốt cuộc là có chuyện gì, đang yên đang lành sao lại đùng đùng nổi giận như vậy?
Thấy tôi đau thật, cậu Ngọc mới từ từ buông tay tôi ra nhưng giọng điệu của cậu vẫn còn tức giận lung lắm. Cậu gằn từng tiếng:
– Từ bao giờ mà em lại trở thành như vầy, trước kia em đâu có ngang bướng như vậy đâu hả Út Quân?
Tôi nhìn cậu, không trả lời, nhất thời tôi không biết phải nói cái gì cho cậu hiểu được nữa đây. Cậu Ngọc hỏi đúng, trước khi tôi xuyên vào cơ thể này của Út Quân, Út Quân không hề giống với tôi, cô ấy không có ngang ngược, không có chống đối, cũng chưa bao giờ từ chối cậu Ngọc.
– Kể từ lúc em tỉnh dậy tới bây chừ, em luôn xa cách tôi, em viện hết cớ này tới cớ nọ để chạy trốn chuyện cưới xin. Em bị cái gì vậy? Sao em thay lòng đổi dạ nhanh tới như vậy hả Út Quân?
Tôi nhìn cậu rồi hít một hơi để lấy lại bình tĩnh, tôi nói:
– Em có thay lòng đổi dạ hả cậu? Trước kia em có từng nói là muốn cưới cậu hay chưa?
– Em!
Thấy cậu không phản bác được gì, tôi đoán là Út Quân trước kia cũng chưa từng chủ động nói muốn cưới cậu Ngọc. Được thế, tôi lại nghiêm túc nói tiếp:
– Từ trước tới giờ, tất cả mọi thứ đều do người lớn sắp đặt. Chuyện em tới nhà cậu ở, chuyện em phải làm vợ cậu… có chuyện nào là em muốn đâu. Bộ cậu nghĩ em suиɠ sướиɠ lắm hay sao cả cậu, em bị người nhà cậu hại tới xém chút nữa chết luôn rồi. Cả đời này em không muốn gả sang đó, em không muốn gả cho cậu, em không thích cậu… không thích!
Cậu Ngọc giận quá mất khôn, cậu giơ tay lên cao, tư thế không khác gì muốn đánh vào mặt tôi. Tôi biết chắc lần này mình thoát không được tội rồi, tôi chê bai cậu Ngọc như vậy, cậu ấy không đánh tôi thì mới là lạ đó. Hai mắt nhắm kịt lại, tôi chuẩn bị sẵn tư thế đón đợi cái tát, thế nhưng… một giây, hai giây, ba giây trôi qua vẫn không nghe được động tĩnh gì. Lén mở hí mắt ra nhìn, tôi thấy cậu Ngọc đã buông tay xuống từ lúc nào, cậu nhìn tôi, tròng mắt đục ngầu đầy sự tức giận. Thấy tôi nhìn, cậu nghiêm nghị hỏi:
– Em nói… em không muốn gả cho tôi làm vợ?
Tôi mím môi nhìn cậu, không chút giấu diếm, không chút sợ hãi, tôi gật đầu:
– Phải, em không muốn.
– Em không muốn gả cho tôi có phải vì… vì em đã thương người khác… có phải vậy không?
Tôi gật đầu thay cho câu trả lời bằng miệng của mình. Nhận được kết quả, cậu Ngọc liền quát ầm lên:
– Người đó là ai? Có phải là cậu… Út hay không?
Đối với câu hỏi này, tôi chọn im lặng không trả lời. Cậu Ngọc với cậu Cả là cậu cháu ruột, tôi không muốn bọn họ vì tôi mà bất hòa. Một phần nữa, cậu Cả cũng chưa từng hứa hẹn gì với tôi hết, nếu tôi nhận… tôi sợ là tôi tự mình đa tình.
Nhưng dù cho tôi có trả lời hay là không trả lời thì cậu Ngọc dường như cũng biết được đáp án trong lòng tôi. Tôi thấy cậu đột nhiên phá lên cười, nụ cười chua chát thất vọng. Nụ cười ấy hòa lẫn với sự tức giận đang có, nó như biến thành một loại biểu cảm khiến người khác nhìn vào phải rùng mình vì sợ hãi. Đang lúc tôi còn hoảng loạn thì cậu đã tiến gần sát tới trước mặt tôi, môi cậu nở nụ cười lạnh lẽo, cậu nói:
– Út Quân, tôi cho em quá nhiều cái từ từ rồi, bây giờ tôi không muốn từ từ nữa… dù cho em có thương ai hay dù cho em có không còn thương tôi… thì em cũng phải làm vợ tôi. Tôi không muốn để em lấn lướt tôi nữa, bằng mọi giá… em phải là Mợ Hai của nhà hội đồng. Em nhớ cho kỹ, em phải là Mợ Hai của nhà Hội Đồng Trầm.
Nói rồi cậu Ngọc lướt qua tôi đi thẳng ra xe ngựa, người làm cũng nối gót đi theo sau cậu lưng cậu. Lúc tôi quay ra nhìn đã thấy xe ngựa của cậu đi được một đoạn ngắn, lòng tôi bất giác… cũng trùng xuống.
Mà Út Quân lúc này mới dám chạy ra, bà đi tới đỡ lấy tôi, xoa xoa cổ tay tôi, bà rưng rưng nước mắt:
– Út Quân ơi, con có sao không… cho má xin lỗi… má xin lỗi.
Tôi rũ mắt nhìn bà:
– Má xin lỗi con chuyện gì, má có lỗi gì đâu mà xin…
Má Út Quân rơi nước mắt, bà lắc đầu khóc lớn:
– Không phải vậy đâu con… cha má có lỗi với con… có lỗi với con lung lắm đa.
Cảm thấy có chút kỳ lạ, tôi liền hỏi:
– Rốt cuộc là có chuyện chi hở má? Má nói thiệt cho con nghe đi, má nói đi má.
– Má… thiệt ra… cha con… cha con…
Tôi sốt ruột:
– Cha con làm sao? Ông ấy sao?
Má Út Quân oà lên nức nở, bà ấy mếu máo nói:
– Cha con… cha con… gϊếŧ người rồi Út Quân ơi!
Trời ơi!
Tôi nghe mà không dám tin vào tai mình, tôi kéo bà ấy vào trong nhà, vừa run vừa giận dữ, tôi lớn tiếng:
– Bây giờ má chịu nói thiệt cho con nghe chưa, chuyện là thế nào, má nói đi.
Má Út Quân sụt sùi khóc kể:
– Chuyện là… cha mày… cha mày đi nhậu với người ta… ăn nhậu gây gổ sao đó má không biết… cái cha mày đánh nhau với người ta… xui xẻo sao mà người đó chết… cha mày… cha mày đi nhờ cậy cậu Hai…
– Rồi sao nữa? Rồi bây giờ chuyện đó êm xui chưa? Cậu Hai nói gì? Cậu Hai tới uy hiếp cha má?
Bà lắc đầu liên tục:
– Không có, cậu Hai không có uy hiếp gì má hết, chuyện của cha con cũng được cậu ém nhẹm êm xui rồi. Má… má tự dưng thấy lo lắng cho con lung đó đa… má sợ cậu Hai… cậu Hai lấy chuyện của cha con mà ép con… má sợ… Út ơi là Út… má nào biết là con chịu khổ cực lung vậy đâu hả con.
Tôi ngồi xuống ghế, hai mắt nhắm lại, tôi thở ra một hơi đầy bất lực. Quay sang má Út Quân, tôi khẽ hỏi:
– Ban nãy cậu Hai tới… cậu có nhắc với má chuyện của cha hông?
Bà gật đầu:
– Có, cậu nói cậu lo êm cho cha con rồi, cậu biểu cha má đừng lo lắng quá. Cậu kêu má để cha con trốn dăm bữa nửa tháng rồi hãy ra mặt như bình thường.
– Rồi… rồi cậu nói gì nữa?
– Cậu… cậu có nhắc tới chuyện cưới xin của con… mà má đâu có dám nói gì…
Thôi… phen này xong rồi, cha má Út Quân bị cậu Hai nắm cán rồi. Thiệt tình chứ… sao mọi chuyện lại ra nông nổi này… sao lại biến mọi thứ rối tung lên vậy?
………………..
Mấy ngày sau tôi mới có thời gian rảnh rỗi để chạy sang nhà cậu Cả. Mấy hôm nay bên nhà tôi khách khứa tới đông nồm nộp, hết thảy đều là người bên nhà hội đồng. Bữa thì dì Dung sang thăm hỏi, bữa thì bé Nhỏ đem quà qua biếu, hồi sáng này thì vú Chín chạy qua khuyên nhũ tôi kêu tôi đừng gây nhau với cậu Hai nữa. Mà thật ra, mục đích chính của vú Chín với dì Dung là muốn kêu tôi về lại bên nhà hội đồng Trầm, họ nói họ biết là tôi bị oan.
Chuyện là trong mấy ngày tôi về nhà má Út Quân ở, bên nhà hội đồng bị cậu Hai điều tra từ trên xuống dưới không xót một ai. Chuyện của Bà Nội thì rõ như ban ngày rồi, tất cả mọi chuyện đều từ chén tiết canh mà ra. Bích Hà lén lút đem tiết canh vịt cho Bà Nội ăn mà không khai báo, thầy Đồ cũng có xác nhận chính xác nguyên nhân Bà Nội bị đau bụng đi ngoài là do ăn tiết canh. Mà Bà Nội thì có ưa gì tôi đâu, bởi có sẵn lòng thù ghét nên khi có chuyện liền đổ thừa cho tôi mà không cần suy xét gì hết. Lại được thêm thầy Trầm tin lời mụ Xuân rồi đổ cho tôi cái tội làm bùa làm ngải hại gia đình. Giờ thì biết mặt nhau ngay, mụ Xuân đó trốn biệt tăm biệt tích không tìm thấy xác. Chuyện của Bà Nội chứng minh được tôi trong sạch thì chuyện bùa ngải gì đó chắc chắn sẽ không liên quan tới tôi nữa. Bởi vì bọn họ vịn vào chuyện Bà Nội ốm đau không rõ nguyên nhân mà bắt chẹt tôi, thế nên một khi rõ được chuyện của Bà Nội thì cũng đủ hiểu là tôi vô tội vô can.
Vú Chín với dì Dung kể cho tôi nghe hết mọi chuyện, họ cũng có kể là Bích Hà bị phạt quỳ một ngày một đêm bởi cái tội đem đồ ăn cấm cho Bà Nội ăn. Họ nói là cô ta không biết, nghe Bà Nội bảo là thèm nên mới lấy lòng mà lén lút đem tới cho Bà Nội ăn. Nhưng ai nói gì thì nói, tôi chả tin là Bích Hà lại ngu ngơ vô hại tới như vậy, cả Thục Oanh nữa, hai con cáo già cái gì cũng biết cái gì cũng rõ mà toàn giả nai là giỏi. Chưa đâu, tôi vẫn ghim bọn họ vào trong lòng, chờ ngày tôi rảnh rỗi tôi sẽ trả lại đủ từng người từng người một.
Mặc cho vú Chín với dì Dung có nói gì thì nói, tôi vẫn trước sau như một, chỉ nghe mà không có phản ứng tích cực gì. Đừng nói là bọn họ mà dù cho có là dì Nguyệt sang đây khuyên nhủ tôi cũng không về lại nhà hội đồng chứ nói gì hai người không mấy thân thích kia. Tôi còn chưa nói đến vụ bầy rết, chuyện đó vẫn khiến tôi ghim rút lung lắm.
Tôi tới nhà cậu Cả ngồi cả buổi trời mới thấy cậu lú mặt ra tiếp đón. Thấy tôi tới, cậu sai biểu người làm đem trái cây bánh mức lên cho tôi ăn, nhìn một bàn đồ ăn vặt tôi lại bỏ qua lời thề thốt giảm cân mà ăn quên trời quên đất. Cậu Cả ngồi một bên nhâm nhi trà xanh, thi thoảng cậu bốc vài viên mức dâu cho vào miệng nhai nhai đỡ buồn.
Tôi cắn miếng xoài non, nhai rồm rộp rồi nói:
– Bên thầy Trầm có ý muốn kêu em về, bọn họ nói là biết em bị oan rồi.
Cậu Cả nhướn mày, cậu hỏi:
– Rồi em tính sao?
Tôi điềm nhiên trả lời:
– Có gì đâu mà tính hả cậu, về đó làm gì, em không muốn bị đánh lần nữa đâu. Với lại trước kia có cậu nên em lỳ đòn ở đó, giờ cậu đi rồi, về đó cũng có gặp được cậu đâu.
Cậu Cả khẽ cười:
– Bị đánh thì đánh lại, em sợ gì ai mà nói như kiểu em yếu đuối lắm vậy.
Tôi bĩu môi:
– Trói em lại rồi đánh như mụ Xuân mụ xiếc gì đó đánh thì đố ông bà tổ tiên nhà em sống dậy đỡ cũng không kịp chứ nói gì em. Mà nhắc lại thấy bực, mụ Xuân đó vậy mà trốn được cũng tài thiệt. Em nghe vú Chín nói cậu Hai tìm bả lung lắm, dán lệnh truy bắt mà có bắt được đâu. Công nhận trốn hay ha, để em mà bắt được thì cứ xác định cả đời này mụ ta chỉ biết húp cháo.
Cậu Cả ngồi thẳng lưng, cậu nhàn nhạt nói:
– Tìm không được là đúng, người trong nhà bao che thì tìm kiểu nào được mà tìm.
Nghe cậu Cả nói mà tôi giật mình, tôi bỏ miếng xoài xuống dĩa, tôi hỏi gấp:
– Cậu nói gì? Người trong nhà bao che?
– Ừ, tới tôi tìm còn không được thì thằng Ngọc làm sao tìm được.
Tôi nổi máu cục xúc lên, tôi hậm hực hỏi:
– Là ai? Ai bao che? Là Kim Chi phải không cậu… à không không… là Bích Hà… là Bích Hà phải không?
Cậu Cả lắc đầu:
– Sai hết rồi, theo tôi được biết… mụ Xuân gì đó trong lời em nói… có khả năng cao là người quen của… con Dung.
Dung? Dung… là dì Dung?
– Không phải chứ… sao có thể là dì Dung được? Em với dì ấy đâu có… đâu có…
Cậu Cả cười nhạt:
– Tôi cũng không có nói là nó muốn hại em, tôi chỉ nói là nó có khả năng quen biết với mụ thầy kia thôi. Còn về chuyện con Dung muốn hại em hay là nghe ai xúi giục để hại em… chuyện này phải bắt được mụ Xuân rồi mới nói tiếp.
Thấy tôi mặt mũi ngỡ ngàng đần thối ra, cậu Cả nhàn nhạt cất tiếng:
– Có gì đâu mà em ngu người ra như vậy, tôi đã từng nói với em như thế nào, mỗi một người sống trong nhà hội đồng Trầm… không có ai là người đơn giản hết. Cái em thấy chỉ là bề ngoài, còn bên trong bọn họ như thế nào thì chỉ có Trời mới biết.
Tôi mím môi, sự thất vọng nhen nhói vào trong lòng, giọng tôi rầu rĩ:
– Vậy… cậu có còn tin chị Oanh không? Chị ta nói dối cậu Phú về chuyện của em… cậu tin em hay tin chị ta?
Cậu Cả nhìn tôi, biểu cảm có hơi cứng nhắc:
– Tôi tin em nhưng tôi nghĩ là Thục Oanh có chuyện gì đó khó nói…
– Cậu vậy mà tin chị Oanh nhiều tới như vậy, cậu không sợ có ngày chị ta không có được cậu thì sẽ đâm cho cậu một nhát à?
Cậu Cả nhún vai, cậu thản nhiên nói:
– Nếu đâm được thì cứ đâm, tôi cũng không sống thọ chờ được tới ngày đó.
Tôi cau mày nhìn cậu:
– Ý cậu là sao? Không sống thọ… cậu nói nhảm nhí cái gì vậy?
– Không có gì, em ăn tiếp đi… đừng nói luyên thuyên nữa.
Nói rồi cậu nhét vào tay tôi miếng xoài non đang ăn dở, vị chua của xoài cũng không khiến tôi thôi lo lắng về những gì cậu Cả vừa nói ra. Cậu Cả dạo này lạ lắm, cứ nói những chuyện không đâu, tâm tính bất ổn khó hiểu quá mức. Hỏi thì cậu không nói, cứ giấu giấu giếm giếm như mèo giấu ấy ấy vậy đó, càng nghĩ lại càng bực.
Thấy tôi nhìn chằm chằm, cậu Cả vỗ một phát vào trán tôi, cậu càm ràm:
– Ăn xong chưa? Nếu ăn xong rồi thì đi về đi, ăn chưa xong thì ăn tiếp. Nhìn nhìn cái gì, tôi móc mắt em ra bây chừ.
Tôi lườm nguýt cậu một phát, tôi lèm bèm:
– Cậu chỉ giỏi ăn hiếp em… có ngon đi ăn hiếp Bà Nội đi…
– Gì? Em nói gì?
Tôi đánh trống lảng:
– Em có nói gì đâu, vô duyên.
– Em coi chừng em đó.
– Sợ ghê.
– Cút cho đẹp trời!
Sợ bị cậu Cả tống cổ đuổi về như bữa trước nên tôi không dám đùa nhây. Ngồi một lát nữa tính là đợi thầy Trứ nhưng mãi không thấy thầy ấy về nên cậu Cả có ý đưa tôi về. Mà cũng không phải cậu Cả tốt lành gì đâu, cậu muốn về thăm dì Nguyệt nên sẵn đường cho tôi quá gian luôn chứ người như cậu dễ gì chịu đưa tôi về.
Ngồi trên xe ngựa cộc cạch, tôi hát vu vơ vài câu.
– Cho nhau cởϊ áσ qua đầu, phủ lấy thân nhau dù nắng mưa dãi dầu… Thương nhau…
Nghe tôi hát, cậu Cả liền hỏi:
– Em hát bài gì ngộ vậy? Tôi lần đầu tiên nghe đó.
Tôi cười tươi:
– Thì đúng rồi, bài này ở thời của em chớ thời này có đâu mà cậu nghe.
Cậu Cả gật gù:
– Ừ, hay đó… hát hết bài tôi nghe.
Tôi cười huề:
– Em bó tay rồi, thuộc có một câu hà.
Cậu Cả cười khổ, cậu cau mày nói trong bất lực:
– Em làm ơn sau này nghe tới nơi tới chốn được không, nhỏ không học hành lớn lên thuộc không hết một bài ca.
Tôi giật giật khoé môi, phản bác lại:
– Trời, nhớ được một câu là hay rồi đó cậu, em còn định nà na ná na theo điệu nhạc luôn á chớ… giỡn với em.
Cậu Cả cảm thấy bất lực thật sự, cậu thở dài nói:
– Cho tôi gửi lời thương cảm tới tía má em… đẻ được đứa con gái mất nết hết sức… vô phước quá mà.
Tôi đưa ngón giữa lên rồi cười khinh với cậu một cái, cậu Cả coi bộ không hiểu nên không mắng mỏ lại tôi. Đúng là cái tên hay ức hiếp người khác, cái miệng hoạt ngôn như cậu thì nên đi học làm trạng sư chứ kinh doanh ruộng đất làm chi cho lãng phí nhân tài.
Xe ngựa chạy thêm một đoạn nữa, cậu Cả lại hỏi:
– Vô thăm dì một lát không?
Tôi rũ mắt, lắc đầu:
– Chắc là không đâu cậu, em không về đó nữa.
– Sao vậy? Em được giải oan rồi thì tội gì không về?
Tôi nhìn cậu rồi có hơi ngập ngừng, nói nhỏ:
– Em… không muốn gặp cậu Ngọc.
Cậu Cả ngạc nhiên:
– Tại sao? Không phải là nó muốn giúp em à?
Tôi rầu rĩ trả lời:
– Giúp là chuyện khác, chuyện chính là vì… cậu Ngọc ép em… gả cho cậu ấy.
– Sao hả? Nó ép em?
Tôi gật đầu:
– Phải, cậu Ngọc… khác hồi đó rồi. Cậu… bây chừ tính làm sao hả cậu?
Cậu Cả không nhìn vào mặt tôi, cậu nói:
– Tính gì nữa, hai đứa cưới nhau là đúng rồi.
Tôi giãy nảy:
– Nhưng em không thương cậu Ngọc… em thương cậu mà… sao cậu cứ gán ghép em với cậu Ngọc hoài vậy?
– Chứ em muốn tôi phải làm sao? Muốn tôi cưới em à?
Tôi gật đầu:
– Phải, em thương cậu, cậu cũng thương em… cậu cưới em là phải rồi.
Cậu Cả cười nhạt:
– Tôi nói tôi thương em à? Tôi không có.
– Không có? Vậy chứ cậu lo lắng cho em, cậu quan tâm tới em… mấy cái đó là gì? Cậu còn dối lòng là cậu không thương em?
Cậu Cả quay sang nhìn tôi, mắt phượng khẽ rũ xuống, cậu nhàn nhạt cất lời. Từng lời từng lời cậu nói ra như khiến tim tôi đau thắt lại, tôi nghe rõ từng chữ, từng chữ một. Cậu nói:
– Tôi đối với ai cũng vậy, tôi đối xử với Thục Oanh cũng là như vậy. Bộ em nghĩ… tôi sẽ vì em mà đối đầu với cháu ruột của mình… Út Quân… tôi không thương em… em đừng tự cho là mình đúng nữa. Nếu tôi thương em, tôi đã cưới em lâu rồi… em nghĩ nhiều quá!
Thấy tôi đau thật, cậu Ngọc mới từ từ buông tay tôi ra nhưng giọng điệu của cậu vẫn còn tức giận lung lắm. Cậu gằn từng tiếng:
– Từ bao giờ mà em lại trở thành như vầy, trước kia em đâu có ngang bướng như vậy đâu hả Út Quân?
Tôi nhìn cậu, không trả lời, nhất thời tôi không biết phải nói cái gì cho cậu hiểu được nữa đây. Cậu Ngọc hỏi đúng, trước khi tôi xuyên vào cơ thể này của Út Quân, Út Quân không hề giống với tôi, cô ấy không có ngang ngược, không có chống đối, cũng chưa bao giờ từ chối cậu Ngọc.
– Kể từ lúc em tỉnh dậy tới bây chừ, em luôn xa cách tôi, em viện hết cớ này tới cớ nọ để chạy trốn chuyện cưới xin. Em bị cái gì vậy? Sao em thay lòng đổi dạ nhanh tới như vậy hả Út Quân?
Tôi nhìn cậu rồi hít một hơi để lấy lại bình tĩnh, tôi nói:
– Em có thay lòng đổi dạ hả cậu? Trước kia em có từng nói là muốn cưới cậu hay chưa?
– Em!
Thấy cậu không phản bác được gì, tôi đoán là Út Quân trước kia cũng chưa từng chủ động nói muốn cưới cậu Ngọc. Được thế, tôi lại nghiêm túc nói tiếp:
– Từ trước tới giờ, tất cả mọi thứ đều do người lớn sắp đặt. Chuyện em tới nhà cậu ở, chuyện em phải làm vợ cậu… có chuyện nào là em muốn đâu. Bộ cậu nghĩ em suиɠ sướиɠ lắm hay sao cả cậu, em bị người nhà cậu hại tới xém chút nữa chết luôn rồi. Cả đời này em không muốn gả sang đó, em không muốn gả cho cậu, em không thích cậu… không thích!
Cậu Ngọc giận quá mất khôn, cậu giơ tay lên cao, tư thế không khác gì muốn đánh vào mặt tôi. Tôi biết chắc lần này mình thoát không được tội rồi, tôi chê bai cậu Ngọc như vậy, cậu ấy không đánh tôi thì mới là lạ đó. Hai mắt nhắm kịt lại, tôi chuẩn bị sẵn tư thế đón đợi cái tát, thế nhưng… một giây, hai giây, ba giây trôi qua vẫn không nghe được động tĩnh gì. Lén mở hí mắt ra nhìn, tôi thấy cậu Ngọc đã buông tay xuống từ lúc nào, cậu nhìn tôi, tròng mắt đục ngầu đầy sự tức giận. Thấy tôi nhìn, cậu nghiêm nghị hỏi:
– Em nói… em không muốn gả cho tôi làm vợ?
Tôi mím môi nhìn cậu, không chút giấu diếm, không chút sợ hãi, tôi gật đầu:
– Phải, em không muốn.
– Em không muốn gả cho tôi có phải vì… vì em đã thương người khác… có phải vậy không?
Tôi gật đầu thay cho câu trả lời bằng miệng của mình. Nhận được kết quả, cậu Ngọc liền quát ầm lên:
– Người đó là ai? Có phải là cậu… Út hay không?
Đối với câu hỏi này, tôi chọn im lặng không trả lời. Cậu Ngọc với cậu Cả là cậu cháu ruột, tôi không muốn bọn họ vì tôi mà bất hòa. Một phần nữa, cậu Cả cũng chưa từng hứa hẹn gì với tôi hết, nếu tôi nhận… tôi sợ là tôi tự mình đa tình.
Nhưng dù cho tôi có trả lời hay là không trả lời thì cậu Ngọc dường như cũng biết được đáp án trong lòng tôi. Tôi thấy cậu đột nhiên phá lên cười, nụ cười chua chát thất vọng. Nụ cười ấy hòa lẫn với sự tức giận đang có, nó như biến thành một loại biểu cảm khiến người khác nhìn vào phải rùng mình vì sợ hãi. Đang lúc tôi còn hoảng loạn thì cậu đã tiến gần sát tới trước mặt tôi, môi cậu nở nụ cười lạnh lẽo, cậu nói:
– Út Quân, tôi cho em quá nhiều cái từ từ rồi, bây giờ tôi không muốn từ từ nữa… dù cho em có thương ai hay dù cho em có không còn thương tôi… thì em cũng phải làm vợ tôi. Tôi không muốn để em lấn lướt tôi nữa, bằng mọi giá… em phải là Mợ Hai của nhà hội đồng. Em nhớ cho kỹ, em phải là Mợ Hai của nhà Hội Đồng Trầm.
Nói rồi cậu Ngọc lướt qua tôi đi thẳng ra xe ngựa, người làm cũng nối gót đi theo sau cậu lưng cậu. Lúc tôi quay ra nhìn đã thấy xe ngựa của cậu đi được một đoạn ngắn, lòng tôi bất giác… cũng trùng xuống.
Mà Út Quân lúc này mới dám chạy ra, bà đi tới đỡ lấy tôi, xoa xoa cổ tay tôi, bà rưng rưng nước mắt:
– Út Quân ơi, con có sao không… cho má xin lỗi… má xin lỗi.
Tôi rũ mắt nhìn bà:
– Má xin lỗi con chuyện gì, má có lỗi gì đâu mà xin…
Má Út Quân rơi nước mắt, bà lắc đầu khóc lớn:
– Không phải vậy đâu con… cha má có lỗi với con… có lỗi với con lung lắm đa.
Cảm thấy có chút kỳ lạ, tôi liền hỏi:
– Rốt cuộc là có chuyện chi hở má? Má nói thiệt cho con nghe đi, má nói đi má.
– Má… thiệt ra… cha con… cha con…
Tôi sốt ruột:
– Cha con làm sao? Ông ấy sao?
Má Út Quân oà lên nức nở, bà ấy mếu máo nói:
– Cha con… cha con… gϊếŧ người rồi Út Quân ơi!
Trời ơi!
Tôi nghe mà không dám tin vào tai mình, tôi kéo bà ấy vào trong nhà, vừa run vừa giận dữ, tôi lớn tiếng:
– Bây giờ má chịu nói thiệt cho con nghe chưa, chuyện là thế nào, má nói đi.
Má Út Quân sụt sùi khóc kể:
– Chuyện là… cha mày… cha mày đi nhậu với người ta… ăn nhậu gây gổ sao đó má không biết… cái cha mày đánh nhau với người ta… xui xẻo sao mà người đó chết… cha mày… cha mày đi nhờ cậy cậu Hai…
– Rồi sao nữa? Rồi bây giờ chuyện đó êm xui chưa? Cậu Hai nói gì? Cậu Hai tới uy hiếp cha má?
Bà lắc đầu liên tục:
– Không có, cậu Hai không có uy hiếp gì má hết, chuyện của cha con cũng được cậu ém nhẹm êm xui rồi. Má… má tự dưng thấy lo lắng cho con lung đó đa… má sợ cậu Hai… cậu Hai lấy chuyện của cha con mà ép con… má sợ… Út ơi là Út… má nào biết là con chịu khổ cực lung vậy đâu hả con.
Tôi ngồi xuống ghế, hai mắt nhắm lại, tôi thở ra một hơi đầy bất lực. Quay sang má Út Quân, tôi khẽ hỏi:
– Ban nãy cậu Hai tới… cậu có nhắc với má chuyện của cha hông?
Bà gật đầu:
– Có, cậu nói cậu lo êm cho cha con rồi, cậu biểu cha má đừng lo lắng quá. Cậu kêu má để cha con trốn dăm bữa nửa tháng rồi hãy ra mặt như bình thường.
– Rồi… rồi cậu nói gì nữa?
– Cậu… cậu có nhắc tới chuyện cưới xin của con… mà má đâu có dám nói gì…
Thôi… phen này xong rồi, cha má Út Quân bị cậu Hai nắm cán rồi. Thiệt tình chứ… sao mọi chuyện lại ra nông nổi này… sao lại biến mọi thứ rối tung lên vậy?
………………..
Mấy ngày sau tôi mới có thời gian rảnh rỗi để chạy sang nhà cậu Cả. Mấy hôm nay bên nhà tôi khách khứa tới đông nồm nộp, hết thảy đều là người bên nhà hội đồng. Bữa thì dì Dung sang thăm hỏi, bữa thì bé Nhỏ đem quà qua biếu, hồi sáng này thì vú Chín chạy qua khuyên nhũ tôi kêu tôi đừng gây nhau với cậu Hai nữa. Mà thật ra, mục đích chính của vú Chín với dì Dung là muốn kêu tôi về lại bên nhà hội đồng Trầm, họ nói họ biết là tôi bị oan.
Chuyện là trong mấy ngày tôi về nhà má Út Quân ở, bên nhà hội đồng bị cậu Hai điều tra từ trên xuống dưới không xót một ai. Chuyện của Bà Nội thì rõ như ban ngày rồi, tất cả mọi chuyện đều từ chén tiết canh mà ra. Bích Hà lén lút đem tiết canh vịt cho Bà Nội ăn mà không khai báo, thầy Đồ cũng có xác nhận chính xác nguyên nhân Bà Nội bị đau bụng đi ngoài là do ăn tiết canh. Mà Bà Nội thì có ưa gì tôi đâu, bởi có sẵn lòng thù ghét nên khi có chuyện liền đổ thừa cho tôi mà không cần suy xét gì hết. Lại được thêm thầy Trầm tin lời mụ Xuân rồi đổ cho tôi cái tội làm bùa làm ngải hại gia đình. Giờ thì biết mặt nhau ngay, mụ Xuân đó trốn biệt tăm biệt tích không tìm thấy xác. Chuyện của Bà Nội chứng minh được tôi trong sạch thì chuyện bùa ngải gì đó chắc chắn sẽ không liên quan tới tôi nữa. Bởi vì bọn họ vịn vào chuyện Bà Nội ốm đau không rõ nguyên nhân mà bắt chẹt tôi, thế nên một khi rõ được chuyện của Bà Nội thì cũng đủ hiểu là tôi vô tội vô can.
Vú Chín với dì Dung kể cho tôi nghe hết mọi chuyện, họ cũng có kể là Bích Hà bị phạt quỳ một ngày một đêm bởi cái tội đem đồ ăn cấm cho Bà Nội ăn. Họ nói là cô ta không biết, nghe Bà Nội bảo là thèm nên mới lấy lòng mà lén lút đem tới cho Bà Nội ăn. Nhưng ai nói gì thì nói, tôi chả tin là Bích Hà lại ngu ngơ vô hại tới như vậy, cả Thục Oanh nữa, hai con cáo già cái gì cũng biết cái gì cũng rõ mà toàn giả nai là giỏi. Chưa đâu, tôi vẫn ghim bọn họ vào trong lòng, chờ ngày tôi rảnh rỗi tôi sẽ trả lại đủ từng người từng người một.
Mặc cho vú Chín với dì Dung có nói gì thì nói, tôi vẫn trước sau như một, chỉ nghe mà không có phản ứng tích cực gì. Đừng nói là bọn họ mà dù cho có là dì Nguyệt sang đây khuyên nhủ tôi cũng không về lại nhà hội đồng chứ nói gì hai người không mấy thân thích kia. Tôi còn chưa nói đến vụ bầy rết, chuyện đó vẫn khiến tôi ghim rút lung lắm.
Tôi tới nhà cậu Cả ngồi cả buổi trời mới thấy cậu lú mặt ra tiếp đón. Thấy tôi tới, cậu sai biểu người làm đem trái cây bánh mức lên cho tôi ăn, nhìn một bàn đồ ăn vặt tôi lại bỏ qua lời thề thốt giảm cân mà ăn quên trời quên đất. Cậu Cả ngồi một bên nhâm nhi trà xanh, thi thoảng cậu bốc vài viên mức dâu cho vào miệng nhai nhai đỡ buồn.
Tôi cắn miếng xoài non, nhai rồm rộp rồi nói:
– Bên thầy Trầm có ý muốn kêu em về, bọn họ nói là biết em bị oan rồi.
Cậu Cả nhướn mày, cậu hỏi:
– Rồi em tính sao?
Tôi điềm nhiên trả lời:
– Có gì đâu mà tính hả cậu, về đó làm gì, em không muốn bị đánh lần nữa đâu. Với lại trước kia có cậu nên em lỳ đòn ở đó, giờ cậu đi rồi, về đó cũng có gặp được cậu đâu.
Cậu Cả khẽ cười:
– Bị đánh thì đánh lại, em sợ gì ai mà nói như kiểu em yếu đuối lắm vậy.
Tôi bĩu môi:
– Trói em lại rồi đánh như mụ Xuân mụ xiếc gì đó đánh thì đố ông bà tổ tiên nhà em sống dậy đỡ cũng không kịp chứ nói gì em. Mà nhắc lại thấy bực, mụ Xuân đó vậy mà trốn được cũng tài thiệt. Em nghe vú Chín nói cậu Hai tìm bả lung lắm, dán lệnh truy bắt mà có bắt được đâu. Công nhận trốn hay ha, để em mà bắt được thì cứ xác định cả đời này mụ ta chỉ biết húp cháo.
Cậu Cả ngồi thẳng lưng, cậu nhàn nhạt nói:
– Tìm không được là đúng, người trong nhà bao che thì tìm kiểu nào được mà tìm.
Nghe cậu Cả nói mà tôi giật mình, tôi bỏ miếng xoài xuống dĩa, tôi hỏi gấp:
– Cậu nói gì? Người trong nhà bao che?
– Ừ, tới tôi tìm còn không được thì thằng Ngọc làm sao tìm được.
Tôi nổi máu cục xúc lên, tôi hậm hực hỏi:
– Là ai? Ai bao che? Là Kim Chi phải không cậu… à không không… là Bích Hà… là Bích Hà phải không?
Cậu Cả lắc đầu:
– Sai hết rồi, theo tôi được biết… mụ Xuân gì đó trong lời em nói… có khả năng cao là người quen của… con Dung.
Dung? Dung… là dì Dung?
– Không phải chứ… sao có thể là dì Dung được? Em với dì ấy đâu có… đâu có…
Cậu Cả cười nhạt:
– Tôi cũng không có nói là nó muốn hại em, tôi chỉ nói là nó có khả năng quen biết với mụ thầy kia thôi. Còn về chuyện con Dung muốn hại em hay là nghe ai xúi giục để hại em… chuyện này phải bắt được mụ Xuân rồi mới nói tiếp.
Thấy tôi mặt mũi ngỡ ngàng đần thối ra, cậu Cả nhàn nhạt cất tiếng:
– Có gì đâu mà em ngu người ra như vậy, tôi đã từng nói với em như thế nào, mỗi một người sống trong nhà hội đồng Trầm… không có ai là người đơn giản hết. Cái em thấy chỉ là bề ngoài, còn bên trong bọn họ như thế nào thì chỉ có Trời mới biết.
Tôi mím môi, sự thất vọng nhen nhói vào trong lòng, giọng tôi rầu rĩ:
– Vậy… cậu có còn tin chị Oanh không? Chị ta nói dối cậu Phú về chuyện của em… cậu tin em hay tin chị ta?
Cậu Cả nhìn tôi, biểu cảm có hơi cứng nhắc:
– Tôi tin em nhưng tôi nghĩ là Thục Oanh có chuyện gì đó khó nói…
– Cậu vậy mà tin chị Oanh nhiều tới như vậy, cậu không sợ có ngày chị ta không có được cậu thì sẽ đâm cho cậu một nhát à?
Cậu Cả nhún vai, cậu thản nhiên nói:
– Nếu đâm được thì cứ đâm, tôi cũng không sống thọ chờ được tới ngày đó.
Tôi cau mày nhìn cậu:
– Ý cậu là sao? Không sống thọ… cậu nói nhảm nhí cái gì vậy?
– Không có gì, em ăn tiếp đi… đừng nói luyên thuyên nữa.
Nói rồi cậu nhét vào tay tôi miếng xoài non đang ăn dở, vị chua của xoài cũng không khiến tôi thôi lo lắng về những gì cậu Cả vừa nói ra. Cậu Cả dạo này lạ lắm, cứ nói những chuyện không đâu, tâm tính bất ổn khó hiểu quá mức. Hỏi thì cậu không nói, cứ giấu giấu giếm giếm như mèo giấu ấy ấy vậy đó, càng nghĩ lại càng bực.
Thấy tôi nhìn chằm chằm, cậu Cả vỗ một phát vào trán tôi, cậu càm ràm:
– Ăn xong chưa? Nếu ăn xong rồi thì đi về đi, ăn chưa xong thì ăn tiếp. Nhìn nhìn cái gì, tôi móc mắt em ra bây chừ.
Tôi lườm nguýt cậu một phát, tôi lèm bèm:
– Cậu chỉ giỏi ăn hiếp em… có ngon đi ăn hiếp Bà Nội đi…
– Gì? Em nói gì?
Tôi đánh trống lảng:
– Em có nói gì đâu, vô duyên.
– Em coi chừng em đó.
– Sợ ghê.
– Cút cho đẹp trời!
Sợ bị cậu Cả tống cổ đuổi về như bữa trước nên tôi không dám đùa nhây. Ngồi một lát nữa tính là đợi thầy Trứ nhưng mãi không thấy thầy ấy về nên cậu Cả có ý đưa tôi về. Mà cũng không phải cậu Cả tốt lành gì đâu, cậu muốn về thăm dì Nguyệt nên sẵn đường cho tôi quá gian luôn chứ người như cậu dễ gì chịu đưa tôi về.
Ngồi trên xe ngựa cộc cạch, tôi hát vu vơ vài câu.
– Cho nhau cởϊ áσ qua đầu, phủ lấy thân nhau dù nắng mưa dãi dầu… Thương nhau…
Nghe tôi hát, cậu Cả liền hỏi:
– Em hát bài gì ngộ vậy? Tôi lần đầu tiên nghe đó.
Tôi cười tươi:
– Thì đúng rồi, bài này ở thời của em chớ thời này có đâu mà cậu nghe.
Cậu Cả gật gù:
– Ừ, hay đó… hát hết bài tôi nghe.
Tôi cười huề:
– Em bó tay rồi, thuộc có một câu hà.
Cậu Cả cười khổ, cậu cau mày nói trong bất lực:
– Em làm ơn sau này nghe tới nơi tới chốn được không, nhỏ không học hành lớn lên thuộc không hết một bài ca.
Tôi giật giật khoé môi, phản bác lại:
– Trời, nhớ được một câu là hay rồi đó cậu, em còn định nà na ná na theo điệu nhạc luôn á chớ… giỡn với em.
Cậu Cả cảm thấy bất lực thật sự, cậu thở dài nói:
– Cho tôi gửi lời thương cảm tới tía má em… đẻ được đứa con gái mất nết hết sức… vô phước quá mà.
Tôi đưa ngón giữa lên rồi cười khinh với cậu một cái, cậu Cả coi bộ không hiểu nên không mắng mỏ lại tôi. Đúng là cái tên hay ức hiếp người khác, cái miệng hoạt ngôn như cậu thì nên đi học làm trạng sư chứ kinh doanh ruộng đất làm chi cho lãng phí nhân tài.
Xe ngựa chạy thêm một đoạn nữa, cậu Cả lại hỏi:
– Vô thăm dì một lát không?
Tôi rũ mắt, lắc đầu:
– Chắc là không đâu cậu, em không về đó nữa.
– Sao vậy? Em được giải oan rồi thì tội gì không về?
Tôi nhìn cậu rồi có hơi ngập ngừng, nói nhỏ:
– Em… không muốn gặp cậu Ngọc.
Cậu Cả ngạc nhiên:
– Tại sao? Không phải là nó muốn giúp em à?
Tôi rầu rĩ trả lời:
– Giúp là chuyện khác, chuyện chính là vì… cậu Ngọc ép em… gả cho cậu ấy.
– Sao hả? Nó ép em?
Tôi gật đầu:
– Phải, cậu Ngọc… khác hồi đó rồi. Cậu… bây chừ tính làm sao hả cậu?
Cậu Cả không nhìn vào mặt tôi, cậu nói:
– Tính gì nữa, hai đứa cưới nhau là đúng rồi.
Tôi giãy nảy:
– Nhưng em không thương cậu Ngọc… em thương cậu mà… sao cậu cứ gán ghép em với cậu Ngọc hoài vậy?
– Chứ em muốn tôi phải làm sao? Muốn tôi cưới em à?
Tôi gật đầu:
– Phải, em thương cậu, cậu cũng thương em… cậu cưới em là phải rồi.
Cậu Cả cười nhạt:
– Tôi nói tôi thương em à? Tôi không có.
– Không có? Vậy chứ cậu lo lắng cho em, cậu quan tâm tới em… mấy cái đó là gì? Cậu còn dối lòng là cậu không thương em?
Cậu Cả quay sang nhìn tôi, mắt phượng khẽ rũ xuống, cậu nhàn nhạt cất lời. Từng lời từng lời cậu nói ra như khiến tim tôi đau thắt lại, tôi nghe rõ từng chữ, từng chữ một. Cậu nói:
– Tôi đối với ai cũng vậy, tôi đối xử với Thục Oanh cũng là như vậy. Bộ em nghĩ… tôi sẽ vì em mà đối đầu với cháu ruột của mình… Út Quân… tôi không thương em… em đừng tự cho là mình đúng nữa. Nếu tôi thương em, tôi đã cưới em lâu rồi… em nghĩ nhiều quá!
Bình luận facebook