Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 154
Edit: Loan Quý tần
Beta: Mai Thái phi
Cứ thế lại trôi qua hai ngày. Từ sau khi biết chân tướng, Tịch Lan Vi cũng không bỏ quá nhiều tâm tư để tra xét việc này, cứ để việc này dần chìm xuống, dù sao có tra cũng không có kết quả gì... Cuối cùng chuyện này cũng sẽ kết thúc bằng việc "không giải quyết được".
Địa vị của nàng ở hậu cung, ai ai cũng biết rõ. Đối với việc phân phó một y nữ đến Lãnh cung của nàng, không cung nữ nào dám chậm trễ, đối với Trương thị bị phế thành thứ dân đã lâu cũng chăm sóc vô cùng cẩn thận. Đơn thuốc đều phải trình lên Tịch Lan Vi trước khi dùng, thuốc cũng được thái giám thử trước khi cho Trương thị uống. Những chuyện này khiến cho mọi người cảm thấy, Huệ phi phu nhân thưởng phạt phân minh, chỉ cần nàng ta không làm sai thì sẽ không phải chịu chút oan uổng nào, ngay cả vết thương khi bị thẩm tra cũng được trị liệu.
Tịch Lan Vi đã lường trước hậu cung sẽ bàn tán chuyện này một thời gian dài. Ngày thứ ba sau chuyện này, khi nàng đang dạy An Ngọc học nói, liền nghe thái giám bẩm báo: "Viên đại nhân cầu kiến"
Viên Tự vái chào xong, vội nói: "Không biết phu nhân đã biết chuyện này chưa? Thu Bạch cô nương vừa đến Tuyên Thất điện"
... Nàng ấy đi Tuyên Thất điện làm gì?
Trong lòng Tịch Lan Vi chợt thấy căng thẳng, nhưng vẫn đúng theo sự thật mà nói: "Ngày hôm nay Thu Bạch... Không hầu hạ ta, chẳng hay nàng đi Tuyên Thất điện làm gì?"
"Ai..." Viên Tự thở dài một hơi, lại nói: "Chuyện này chẳng thể nói rõ trong một hai câu, phu nhân tự mình đến một chuyến ắt sẽ biết"
Trong lòng tràn đầy bất an và nghi hoặc, Tịch Lan Vi không mang theo người khác, chỉ bảo Thanh Hòa cùng đi. Ngẫm lại những chuyện lúc trước, nàng chau mày không hề giãn ra dù chỉ một lúc, nàng chỉ thầm hi vọng sự việc không phải như suy đoán của mình.
Trong lòng Tịch Lan Vi vô cùng hỗn loạn, lúc bước vội nàng còn dẫm phải vạt áo suýt ngã, lúc Thanh Hòa đưa tay đỡ nàng còn hơi run rẩy: "Tiểu thư...".
Nàng ngẩn ra, nhìn về phía Thanh Hòa, hiểu rõ ý của nàng ấy.
Đây là xưng hô của nàng và Thanh Hòa trước khi vào cung, từ khi nhập cung, nàng ấy không còn gọi nàng như vậy nữa. Nghĩ lại, việc lúc trước khiến Thanh Hòa sợ rằng Thu Bạch lại làm chuyện gì phản bội nàng, muốn cầu tình cho Thu Bạch nhưng lại không tiện mở miệng, đành phải dùng cách uyển chuyển một chút.
Nắm bàn tay của Thanh Hòa, Tịch Lan Vi hơi hòa hoãn lại, không vạch trần tâm sự này của nàng ấy cũng không an ủi gì thêm, chỉ làm như chưa phát hiện gì mà nói: "Ta không sao".
Sau đó, bước chân của nàng ổn định hơn rất nhiều. Nàng cất bước lên bậc thềm, đến trước cửa đại điện nhìn thái giám canh giữ hai bên, nàng vẫn như thường lệ, cất bước vào đại điện mà không cần thông bẩm.
Thu Bạch quỳ gối trong điện, sống lưng thẳng tắp, dù luôn cúi đầu nhưng tựa hồ vẫn có thể nhìn ra vài phần bất khuất. Tịch Lan Vi thoáng ngừng bước chân, rồi lại tiếp tục bước tới, vừa đi vừa cau mày hỏi vội: "Bệ hạ... Có chuyện gì vậy?".
Hoắc Kỳ trầm xuống, nhìn nàng xong rồi lại liếc sang Thu Bạch: "Nàng hỏi nàng ta xem".
"Thu Bạch?" Tịch Lan Vi đứng cách Thu Bạch hai bước, nhìn chằm chằm chờ nàng ta giải thích.
"Phu nhân..." Thu Bạch do dự, khẽ gọi nàng một tiếng, rồi im lặng hồi lâu. Tịch Lan Vi vẫn không nói lời nào mà nhìn nàng ta, qua một lúc, nàng ta mới nói: "Vài ngày trước đây... Màn châu chấu bay hù dọa Đế cơ... Là do nô tỳ thả ra"
Lòng Tịch Lan Vi trầm xuống: "Ngươi nói cái gì?"
"Là nô tỳ làm..." Giọng Thu Bạch rất nhẹ, tựa như sợ đánh vỡ thứ gì đó: "Trương thị bày mưu, khiến nô tỳ hãm hại phu nhân, nàng ta nắm được điểm yếu của nô tỳ, nô tỳ không thể không nghe lời nàng ta", nàng ta thoáng ngừng rồi cắn môi, gượng cười nói tiếp: "Nhưng nô tỳ không muốn bị nàng ta sai khiến nên tới đây... Nói toàn bộ sự thật với bệ hạ".
Tịch Lan Vi hít một ngụm khí lạnh, thầm than nàng ta suy nghĩ cũng thật "chu toàn", ngay cả nàng muốn hỏi "tại sao ngươi lại khai ra" cũng không cần nữa rồi.
Chính bản thân Thu Bạch nhận tội, khiến cho việc này được xử lý không chút trì hoãn nào. Hơn nữa, Thu Bạch cũng không phải lần đầu làm chuyện như vậy, Hoắc Kỳ cũng lười vì thế mà hao tâm tốn sức.
Trước khi Hoắc Kỳ mở miệng ban chết, Tịch Lan Vi liền mở miệng nói: "Bệ hạ...".
Lời Hoắc Kỳ định nói bị nghẹn trở lại, hắn nhìn về phía nàng: "Hử?"
"Thần thiếp cảm thấy..." Nàng yên lặng một lát lại chậm rãi nói: "Nàng ấy đã theo thần thiếp nhiều năm, xin bệ hạ cho thiếp tự xử trí việc này".
Hoắc Kỳ cau mày nhìn nàng, không có ý định đáp ứng yêu cầu này. Cũng vì lúc trước nàng tha mạng cho Thu Bạch, mới để nàng ta tiếp tục gây ra việc này.
"Thần thiếp tuyệt đối không dễ dàng tha mạng cho nàng ta thêm lần nữa" Tịch Lan Vi vội vàng nói tiếp, nàng mang vẻ cầu xin mà nhìn Hoắc Kỳ, hắn đành phải gật đầu: "Được".
...
Trên đường trở về, Tịch Lan Vi không sai người áp giải Thu Bạch mà để nàng ta tự bước theo sau. Không khí phía sau như đông đặc lại, Thanh Hòa cũng không nói với nàng ta câu nào, tất nhiên Thu Bạch cũng sẽ không chủ động nói chuyện.
Đến trước cửa Dực Tường cung, Tịch Lan Vi chỉ nói với Thu Bạch "Về phòng đi" rồi phất tay áo đi đến chính điện, không nói thêm một câu dư thừa nào.
Thu Bạch ngẩn ra, nhìn theo bóng lưng của Tịch Lan Vi, không biết nên nói gì, chỉ đành nghe lệnh trở về phòng.
Tịch Lan Vi dùng cả buổi trưa để bình ổn tâm tình, nhưng đến khi đẩy cửa phòng Thu Bạch, nhìn thấy nàng ta vẫn không nhịn được cho nàng ta một cái tát.
"Phu nhân bớt giận..." Thu Bạch cuống quýt quỳ xuống, cũng không dám lấy tay che mặt, chịu đựng đau đớn mà quỳ vô cùng nghiêm túc.
"Phạm sai lầm đến mức này, ngươi sợ bổn cung thiếu việc để làm sao?" Nàng giận dữ trách mắng, nhìn Thu Bạch rồi bước vào trong phòng, xoay người khép cửa lại: "Đứng lên đi".
Thu Bạch đứng dậy, vẫn không dám ngẩng mặt lên dù chỉ một chút, yên lặng chờ xử lý. Tịch Lan Vi nhìn nàng rồi đi thẳng đến ngồi xuống trước bàn, nhìn về phía đối diện, nói: "Ngồi đi".
Thu Bạch ngẩn ra, thấy sắc mặt Tịch Lan Vị thật sự không tốt, đành uốn gối phúc thân xem như tạ ơn, đi qua ngồi xuống đối diện.
"Ngươi nghĩ bổn cung hi vọng ngươi "cứu giúp" bổn cung như vậy sao?" Tịch Lan Vi đột ngột thốt lên khiến Thu Bạch kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn nàng.
"Ta vẫn biết Bạch Tiệp dư không dung được Trương thị". Nàng lại nói, thoáng bình ổn tâm tình, không ngăn được mà thở dài: "Vốn ta không để ý đến việc đó. Vì không muốn Bạch Tiệp dư làm việc ngu xuẩn dẫn lửa đến thân, nên mới sai người sang chăm sóc Trương thị. Kết quả lại được cái này mất cái khác, không để cho Bạch Tiệp dư trực tiếp động thủ giết nàng ta, nhưng lại kéo ngươi vào chuyện này?"
"Phu... phu nhân." Thu Bạch sửng sốt đến ngốc lăng, không nói nên lời.
"Nàng ta cũng thật sự vì diệt Trương thị mà không từ thủ đoạn...". Tịch Lan Vi tức giận cười lạnh một tiếng, nhìn Thu Bạch, lại hỏi tiếp: "Nàng ta nói như thế nào với ngươi?"
"Nàng ta... nàng ta nói..." Thu Bạch nhớ lại một lát: "Nếu lời đồn đãi này cứ truyền xuống thì sẽ không tốt... Bệ hạ có thể bảo vệ phu nhân nhất thời nhưng không thể bảo vệ phu nhân cả đời... còn nói... Phu nhân rồi cũng sẽ... Cũng sẽ..." Nàng sợ sệt nhìn thần sắc của Tịch Lan Vi, hạ thấp thanh âm nói tiếp: "Phu nhân sẽ có lúc già đi, đến lúc đó... Sắc suy tình mỏng..."
"Cho nên sẽ có một ngày bệ hạ không còn thích ta nữa, những chuyện vốn không để tâm cũng sẽ trở thành vấn đề lớn, hoàn toàn trở thành sai lầm của ta, có phải hay không?". Tịch Lan Vi tiếp tục nói, nàng hoàn toàn đoán đúng với những gì Bạch Tiệp dư nói: "Sợ ta mềm lòng vì muốn bảo vệ ngươi mà không truy cứu Trương thị, chỉ có thể trực tiếp bẩm báo đến Tuyên Thất điện, có phải hay không?"
Thu Bạch chỉ có thể gật đầu.
Tịch Lan Vi thở dài, cảm thấy thật bất đắc dĩ, trong lòng không thể không nóng nảy: "Ta chưa từng lo lắng điều này, tại sao ngươi..."
Quả thật không biết nói với nàng ta thế nào mới phải.
"Nô tỳ cảm thấy... Những lời này của Bạch Tiệp dư rất đúng." Giọng điệu của Thu Bạch mang theo vài phần uất ức. Vốn tưởng rằng Tịch Lan Vi không biết tình hình thực tế, như vậy dù có quở trách mình như thế nào thì cũng rất bình thường, nhưng Tịch Lan Vi lại biết tất cả, vậy mà vẫn trách mình: "Cho dù phu nhân không lo lắng, nhưng không ai dám cam đoan cuối cùng việc này có để lại hậu họa hay không, chi bằng kết thúc việc này tại đây..."
Thu Bạch đúng là cam tâm tình nguyện làm theo những gì Bạch Tiệp dư nói khiến Tịch Lan Vi cảm thấy không còn gì để nói.
Từ lúc Bạch Tiệp dư đến bái phỏng Tịch Lan Vi đưa ra chủ ý để Trương thị gánh tội thay, nàng đã hiểu rõ căn nguyên của vụ châu chấu bay. Vì thế, nàng nói rõ với nàng ta là sẽ không để Trương thị uổng mạng, lại còn sai người đến canh giữ Lãnh cung, chỉ hi vọng Bạch Tiệp dư sẽ bình tĩnh suy ngẫm lại, không tiếp tục bố cục nữa, sau đó khiến lời đồn đãi tan thành mây khói là được.
Ai biết được nàng ta cố chấp như vậy, không những không từ bỏ mà còn nghĩ ra mưu kế thâm hiểm hơn. Khiến Thu Bạch đi nhận tội, kéo Trương thị xuống nước...
Trên thực tế có thể Trương thị sẽ chết, nhưng nếu Tịch Lan Vi không phát hiện sớm, có lẽ Thu Bạch cũng có thể chết không minh bạch.
"Ta không muốn Trương thị gánh tội thay bởi vì sợ "muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm". Vốn không có gì khuất tất nhưng nếu đi bước này, chỉ sợ đến lúc nào đó bị vạch trần, lại khó giải thích rõ được." Nàng ai thán một tiếng: " Không để cho Bạch Tiệp dư trực tiếp xuống tay cũng là vì lý do này".
"Nhưng mà..." Thu Bạch suy nghĩ, nhất thời không tìm ra lời biện minh thỏa đáng nào. Lát sau, thần sắc Thu Bạch trở nên ảm đạm,thở dài một hơi: "Là nô tỳ không đúng, nhưng việc cũng đã đến nước này..."
Việc đã đến nước này nhưng vẫn còn chưa kết thúc.
Đến giờ Tịch Lan Vi đã cảm nhận rõ ràng rằng Bạch Tiệp dư thật sự chỉ có một ý niệm - muốn Trương thị phải chết.
Cho nên nhất định nàng ta sẽ lan truyền chuyện này đi toàn bộ hậu cung, cả hậu cung đều biết Thu Bạch làm gì, dường như Tịch Lan Vi chỉ có thể lấy mạng của Thu Bạch.
Thu Bạch phản bội nàng một lần, lần này lại vì cứu nàng mà từ bỏ mạng sống... Dù cho cách thức có đúng hay không.
Khi đến gặp Thu Bạch lần nữa, Tịch Lan Vi chăm chú nhìn hồi lâu, cuối cùng chậm rãi vạch trần tâm tư của nàng ấy, cũng như nói ra tâm tư của chính mình: "So với trước đây ngươi lại càng áy náy hơn, nhưng cũng không nên muốn lấy mạng mình."
Thu Bạch cúi đầu ngồi ở đó, bàn tay bấu chặt vào làn váy, im lặng một lát mới lẩm bẩm: "Nô tỳ... Nô tỳ cũng không còn gì."
"Vậy ngươi cũng không cần phải làm gì." Tịch Lan Vi nhíu mày: "Ta có thể tha cho ngươi một mạng, còn để cho ngươi trở lại Duyệt Hân điện làm việc, không phải vì mềm lòng mà vì cảm thấy ngươi không hề nợ ta."
Thu Bạch lại trầm mặc.
Nhất thời trong lòng Tịch Lan Vi ngũ vị tạp trần, nàng nhớ lại những chuyện lúc trước mà không khỏi buồn bã thở dài. Mang theo một chút thấp thỏm, nàng cẩn thận hỏi việc mà bản thân tin tưởng nhưng rồi lại không kiềm được hoài nghi: "Lần Phương Tu viện dẫn người lục soát cung, là ngươi khiến nàng ta tin rằng ta và người khác... thông gian, nhưng bản thân ngươi biết rõ ta không có, phải không? Là ngươi trở tay khiến ta chiếm được thế thượng phong?"
"... Vâng." Thu Bạch gật đầu xác nhận, giọng nhỏ như muỗi kêu. Tịch Lan Vi ngưng lại, rồi thuận lý thành chương mà an ủi: "Vậy ngươi càng không cần tự trách bản thân. Ngươi bị người khác áp chế nhưng còn vì ta mà sắp xếp một con đường khác, sao ta có thể lấy mạng ngươi?"
Chỉ là phải tốn chút tâm tư thu dọn cục diện này.
Chỉ là tuy hao tổn tinh thần nhưng nhờ vào lần này mà xóa bỏ được ngăn cách với Thu Bạch, xem như cũng có lời.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm thấy quan hệ của các nhân vật có hơi hỗn loạn...?
Nói một cách đơn giản là:
Bạch Tiệp dư muốn giết Trương thị
Tịch Lan Vi muốn chấm dứt việc này + cảm thấy khiến Trương thị sống không bằng chết thì tốt hơn + muốn bảo vệ Bạch thị
Thu Bạch muốn bảo vệ Tịch Lan Vi
Bạch thị lợi dụng việc Thu Bạch muốn bảo vệ Tịch Lan Vi để bày kế hãm hại Trương thị, khiến Thu Bạch chôn cùng.
Hoắc Kỳ sau khi biết chân tướng, liền phát biểu trên Wechat trong nhóm bạn:
Một vòng tròn thật lộn xộn
Tịch Lan Vi: Hãy nói chi tiết
Bạch thị: Hãy nói chi tiết
Trương thị: Hãy nói chi tiết
Cung tần Giáp Ất Bính Đinh: Hãy nói chi tiết
Hoắc Kỳ:...Những nữ nhân nhiều chuyện này thật là...Các ngươi giúp ta với...
Beta: Mai Thái phi
Cứ thế lại trôi qua hai ngày. Từ sau khi biết chân tướng, Tịch Lan Vi cũng không bỏ quá nhiều tâm tư để tra xét việc này, cứ để việc này dần chìm xuống, dù sao có tra cũng không có kết quả gì... Cuối cùng chuyện này cũng sẽ kết thúc bằng việc "không giải quyết được".
Địa vị của nàng ở hậu cung, ai ai cũng biết rõ. Đối với việc phân phó một y nữ đến Lãnh cung của nàng, không cung nữ nào dám chậm trễ, đối với Trương thị bị phế thành thứ dân đã lâu cũng chăm sóc vô cùng cẩn thận. Đơn thuốc đều phải trình lên Tịch Lan Vi trước khi dùng, thuốc cũng được thái giám thử trước khi cho Trương thị uống. Những chuyện này khiến cho mọi người cảm thấy, Huệ phi phu nhân thưởng phạt phân minh, chỉ cần nàng ta không làm sai thì sẽ không phải chịu chút oan uổng nào, ngay cả vết thương khi bị thẩm tra cũng được trị liệu.
Tịch Lan Vi đã lường trước hậu cung sẽ bàn tán chuyện này một thời gian dài. Ngày thứ ba sau chuyện này, khi nàng đang dạy An Ngọc học nói, liền nghe thái giám bẩm báo: "Viên đại nhân cầu kiến"
Viên Tự vái chào xong, vội nói: "Không biết phu nhân đã biết chuyện này chưa? Thu Bạch cô nương vừa đến Tuyên Thất điện"
... Nàng ấy đi Tuyên Thất điện làm gì?
Trong lòng Tịch Lan Vi chợt thấy căng thẳng, nhưng vẫn đúng theo sự thật mà nói: "Ngày hôm nay Thu Bạch... Không hầu hạ ta, chẳng hay nàng đi Tuyên Thất điện làm gì?"
"Ai..." Viên Tự thở dài một hơi, lại nói: "Chuyện này chẳng thể nói rõ trong một hai câu, phu nhân tự mình đến một chuyến ắt sẽ biết"
Trong lòng tràn đầy bất an và nghi hoặc, Tịch Lan Vi không mang theo người khác, chỉ bảo Thanh Hòa cùng đi. Ngẫm lại những chuyện lúc trước, nàng chau mày không hề giãn ra dù chỉ một lúc, nàng chỉ thầm hi vọng sự việc không phải như suy đoán của mình.
Trong lòng Tịch Lan Vi vô cùng hỗn loạn, lúc bước vội nàng còn dẫm phải vạt áo suýt ngã, lúc Thanh Hòa đưa tay đỡ nàng còn hơi run rẩy: "Tiểu thư...".
Nàng ngẩn ra, nhìn về phía Thanh Hòa, hiểu rõ ý của nàng ấy.
Đây là xưng hô của nàng và Thanh Hòa trước khi vào cung, từ khi nhập cung, nàng ấy không còn gọi nàng như vậy nữa. Nghĩ lại, việc lúc trước khiến Thanh Hòa sợ rằng Thu Bạch lại làm chuyện gì phản bội nàng, muốn cầu tình cho Thu Bạch nhưng lại không tiện mở miệng, đành phải dùng cách uyển chuyển một chút.
Nắm bàn tay của Thanh Hòa, Tịch Lan Vi hơi hòa hoãn lại, không vạch trần tâm sự này của nàng ấy cũng không an ủi gì thêm, chỉ làm như chưa phát hiện gì mà nói: "Ta không sao".
Sau đó, bước chân của nàng ổn định hơn rất nhiều. Nàng cất bước lên bậc thềm, đến trước cửa đại điện nhìn thái giám canh giữ hai bên, nàng vẫn như thường lệ, cất bước vào đại điện mà không cần thông bẩm.
Thu Bạch quỳ gối trong điện, sống lưng thẳng tắp, dù luôn cúi đầu nhưng tựa hồ vẫn có thể nhìn ra vài phần bất khuất. Tịch Lan Vi thoáng ngừng bước chân, rồi lại tiếp tục bước tới, vừa đi vừa cau mày hỏi vội: "Bệ hạ... Có chuyện gì vậy?".
Hoắc Kỳ trầm xuống, nhìn nàng xong rồi lại liếc sang Thu Bạch: "Nàng hỏi nàng ta xem".
"Thu Bạch?" Tịch Lan Vi đứng cách Thu Bạch hai bước, nhìn chằm chằm chờ nàng ta giải thích.
"Phu nhân..." Thu Bạch do dự, khẽ gọi nàng một tiếng, rồi im lặng hồi lâu. Tịch Lan Vi vẫn không nói lời nào mà nhìn nàng ta, qua một lúc, nàng ta mới nói: "Vài ngày trước đây... Màn châu chấu bay hù dọa Đế cơ... Là do nô tỳ thả ra"
Lòng Tịch Lan Vi trầm xuống: "Ngươi nói cái gì?"
"Là nô tỳ làm..." Giọng Thu Bạch rất nhẹ, tựa như sợ đánh vỡ thứ gì đó: "Trương thị bày mưu, khiến nô tỳ hãm hại phu nhân, nàng ta nắm được điểm yếu của nô tỳ, nô tỳ không thể không nghe lời nàng ta", nàng ta thoáng ngừng rồi cắn môi, gượng cười nói tiếp: "Nhưng nô tỳ không muốn bị nàng ta sai khiến nên tới đây... Nói toàn bộ sự thật với bệ hạ".
Tịch Lan Vi hít một ngụm khí lạnh, thầm than nàng ta suy nghĩ cũng thật "chu toàn", ngay cả nàng muốn hỏi "tại sao ngươi lại khai ra" cũng không cần nữa rồi.
Chính bản thân Thu Bạch nhận tội, khiến cho việc này được xử lý không chút trì hoãn nào. Hơn nữa, Thu Bạch cũng không phải lần đầu làm chuyện như vậy, Hoắc Kỳ cũng lười vì thế mà hao tâm tốn sức.
Trước khi Hoắc Kỳ mở miệng ban chết, Tịch Lan Vi liền mở miệng nói: "Bệ hạ...".
Lời Hoắc Kỳ định nói bị nghẹn trở lại, hắn nhìn về phía nàng: "Hử?"
"Thần thiếp cảm thấy..." Nàng yên lặng một lát lại chậm rãi nói: "Nàng ấy đã theo thần thiếp nhiều năm, xin bệ hạ cho thiếp tự xử trí việc này".
Hoắc Kỳ cau mày nhìn nàng, không có ý định đáp ứng yêu cầu này. Cũng vì lúc trước nàng tha mạng cho Thu Bạch, mới để nàng ta tiếp tục gây ra việc này.
"Thần thiếp tuyệt đối không dễ dàng tha mạng cho nàng ta thêm lần nữa" Tịch Lan Vi vội vàng nói tiếp, nàng mang vẻ cầu xin mà nhìn Hoắc Kỳ, hắn đành phải gật đầu: "Được".
...
Trên đường trở về, Tịch Lan Vi không sai người áp giải Thu Bạch mà để nàng ta tự bước theo sau. Không khí phía sau như đông đặc lại, Thanh Hòa cũng không nói với nàng ta câu nào, tất nhiên Thu Bạch cũng sẽ không chủ động nói chuyện.
Đến trước cửa Dực Tường cung, Tịch Lan Vi chỉ nói với Thu Bạch "Về phòng đi" rồi phất tay áo đi đến chính điện, không nói thêm một câu dư thừa nào.
Thu Bạch ngẩn ra, nhìn theo bóng lưng của Tịch Lan Vi, không biết nên nói gì, chỉ đành nghe lệnh trở về phòng.
Tịch Lan Vi dùng cả buổi trưa để bình ổn tâm tình, nhưng đến khi đẩy cửa phòng Thu Bạch, nhìn thấy nàng ta vẫn không nhịn được cho nàng ta một cái tát.
"Phu nhân bớt giận..." Thu Bạch cuống quýt quỳ xuống, cũng không dám lấy tay che mặt, chịu đựng đau đớn mà quỳ vô cùng nghiêm túc.
"Phạm sai lầm đến mức này, ngươi sợ bổn cung thiếu việc để làm sao?" Nàng giận dữ trách mắng, nhìn Thu Bạch rồi bước vào trong phòng, xoay người khép cửa lại: "Đứng lên đi".
Thu Bạch đứng dậy, vẫn không dám ngẩng mặt lên dù chỉ một chút, yên lặng chờ xử lý. Tịch Lan Vi nhìn nàng rồi đi thẳng đến ngồi xuống trước bàn, nhìn về phía đối diện, nói: "Ngồi đi".
Thu Bạch ngẩn ra, thấy sắc mặt Tịch Lan Vị thật sự không tốt, đành uốn gối phúc thân xem như tạ ơn, đi qua ngồi xuống đối diện.
"Ngươi nghĩ bổn cung hi vọng ngươi "cứu giúp" bổn cung như vậy sao?" Tịch Lan Vi đột ngột thốt lên khiến Thu Bạch kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn nàng.
"Ta vẫn biết Bạch Tiệp dư không dung được Trương thị". Nàng lại nói, thoáng bình ổn tâm tình, không ngăn được mà thở dài: "Vốn ta không để ý đến việc đó. Vì không muốn Bạch Tiệp dư làm việc ngu xuẩn dẫn lửa đến thân, nên mới sai người sang chăm sóc Trương thị. Kết quả lại được cái này mất cái khác, không để cho Bạch Tiệp dư trực tiếp động thủ giết nàng ta, nhưng lại kéo ngươi vào chuyện này?"
"Phu... phu nhân." Thu Bạch sửng sốt đến ngốc lăng, không nói nên lời.
"Nàng ta cũng thật sự vì diệt Trương thị mà không từ thủ đoạn...". Tịch Lan Vi tức giận cười lạnh một tiếng, nhìn Thu Bạch, lại hỏi tiếp: "Nàng ta nói như thế nào với ngươi?"
"Nàng ta... nàng ta nói..." Thu Bạch nhớ lại một lát: "Nếu lời đồn đãi này cứ truyền xuống thì sẽ không tốt... Bệ hạ có thể bảo vệ phu nhân nhất thời nhưng không thể bảo vệ phu nhân cả đời... còn nói... Phu nhân rồi cũng sẽ... Cũng sẽ..." Nàng sợ sệt nhìn thần sắc của Tịch Lan Vi, hạ thấp thanh âm nói tiếp: "Phu nhân sẽ có lúc già đi, đến lúc đó... Sắc suy tình mỏng..."
"Cho nên sẽ có một ngày bệ hạ không còn thích ta nữa, những chuyện vốn không để tâm cũng sẽ trở thành vấn đề lớn, hoàn toàn trở thành sai lầm của ta, có phải hay không?". Tịch Lan Vi tiếp tục nói, nàng hoàn toàn đoán đúng với những gì Bạch Tiệp dư nói: "Sợ ta mềm lòng vì muốn bảo vệ ngươi mà không truy cứu Trương thị, chỉ có thể trực tiếp bẩm báo đến Tuyên Thất điện, có phải hay không?"
Thu Bạch chỉ có thể gật đầu.
Tịch Lan Vi thở dài, cảm thấy thật bất đắc dĩ, trong lòng không thể không nóng nảy: "Ta chưa từng lo lắng điều này, tại sao ngươi..."
Quả thật không biết nói với nàng ta thế nào mới phải.
"Nô tỳ cảm thấy... Những lời này của Bạch Tiệp dư rất đúng." Giọng điệu của Thu Bạch mang theo vài phần uất ức. Vốn tưởng rằng Tịch Lan Vi không biết tình hình thực tế, như vậy dù có quở trách mình như thế nào thì cũng rất bình thường, nhưng Tịch Lan Vi lại biết tất cả, vậy mà vẫn trách mình: "Cho dù phu nhân không lo lắng, nhưng không ai dám cam đoan cuối cùng việc này có để lại hậu họa hay không, chi bằng kết thúc việc này tại đây..."
Thu Bạch đúng là cam tâm tình nguyện làm theo những gì Bạch Tiệp dư nói khiến Tịch Lan Vi cảm thấy không còn gì để nói.
Từ lúc Bạch Tiệp dư đến bái phỏng Tịch Lan Vi đưa ra chủ ý để Trương thị gánh tội thay, nàng đã hiểu rõ căn nguyên của vụ châu chấu bay. Vì thế, nàng nói rõ với nàng ta là sẽ không để Trương thị uổng mạng, lại còn sai người đến canh giữ Lãnh cung, chỉ hi vọng Bạch Tiệp dư sẽ bình tĩnh suy ngẫm lại, không tiếp tục bố cục nữa, sau đó khiến lời đồn đãi tan thành mây khói là được.
Ai biết được nàng ta cố chấp như vậy, không những không từ bỏ mà còn nghĩ ra mưu kế thâm hiểm hơn. Khiến Thu Bạch đi nhận tội, kéo Trương thị xuống nước...
Trên thực tế có thể Trương thị sẽ chết, nhưng nếu Tịch Lan Vi không phát hiện sớm, có lẽ Thu Bạch cũng có thể chết không minh bạch.
"Ta không muốn Trương thị gánh tội thay bởi vì sợ "muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm". Vốn không có gì khuất tất nhưng nếu đi bước này, chỉ sợ đến lúc nào đó bị vạch trần, lại khó giải thích rõ được." Nàng ai thán một tiếng: " Không để cho Bạch Tiệp dư trực tiếp xuống tay cũng là vì lý do này".
"Nhưng mà..." Thu Bạch suy nghĩ, nhất thời không tìm ra lời biện minh thỏa đáng nào. Lát sau, thần sắc Thu Bạch trở nên ảm đạm,thở dài một hơi: "Là nô tỳ không đúng, nhưng việc cũng đã đến nước này..."
Việc đã đến nước này nhưng vẫn còn chưa kết thúc.
Đến giờ Tịch Lan Vi đã cảm nhận rõ ràng rằng Bạch Tiệp dư thật sự chỉ có một ý niệm - muốn Trương thị phải chết.
Cho nên nhất định nàng ta sẽ lan truyền chuyện này đi toàn bộ hậu cung, cả hậu cung đều biết Thu Bạch làm gì, dường như Tịch Lan Vi chỉ có thể lấy mạng của Thu Bạch.
Thu Bạch phản bội nàng một lần, lần này lại vì cứu nàng mà từ bỏ mạng sống... Dù cho cách thức có đúng hay không.
Khi đến gặp Thu Bạch lần nữa, Tịch Lan Vi chăm chú nhìn hồi lâu, cuối cùng chậm rãi vạch trần tâm tư của nàng ấy, cũng như nói ra tâm tư của chính mình: "So với trước đây ngươi lại càng áy náy hơn, nhưng cũng không nên muốn lấy mạng mình."
Thu Bạch cúi đầu ngồi ở đó, bàn tay bấu chặt vào làn váy, im lặng một lát mới lẩm bẩm: "Nô tỳ... Nô tỳ cũng không còn gì."
"Vậy ngươi cũng không cần phải làm gì." Tịch Lan Vi nhíu mày: "Ta có thể tha cho ngươi một mạng, còn để cho ngươi trở lại Duyệt Hân điện làm việc, không phải vì mềm lòng mà vì cảm thấy ngươi không hề nợ ta."
Thu Bạch lại trầm mặc.
Nhất thời trong lòng Tịch Lan Vi ngũ vị tạp trần, nàng nhớ lại những chuyện lúc trước mà không khỏi buồn bã thở dài. Mang theo một chút thấp thỏm, nàng cẩn thận hỏi việc mà bản thân tin tưởng nhưng rồi lại không kiềm được hoài nghi: "Lần Phương Tu viện dẫn người lục soát cung, là ngươi khiến nàng ta tin rằng ta và người khác... thông gian, nhưng bản thân ngươi biết rõ ta không có, phải không? Là ngươi trở tay khiến ta chiếm được thế thượng phong?"
"... Vâng." Thu Bạch gật đầu xác nhận, giọng nhỏ như muỗi kêu. Tịch Lan Vi ngưng lại, rồi thuận lý thành chương mà an ủi: "Vậy ngươi càng không cần tự trách bản thân. Ngươi bị người khác áp chế nhưng còn vì ta mà sắp xếp một con đường khác, sao ta có thể lấy mạng ngươi?"
Chỉ là phải tốn chút tâm tư thu dọn cục diện này.
Chỉ là tuy hao tổn tinh thần nhưng nhờ vào lần này mà xóa bỏ được ngăn cách với Thu Bạch, xem như cũng có lời.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm thấy quan hệ của các nhân vật có hơi hỗn loạn...?
Nói một cách đơn giản là:
Bạch Tiệp dư muốn giết Trương thị
Tịch Lan Vi muốn chấm dứt việc này + cảm thấy khiến Trương thị sống không bằng chết thì tốt hơn + muốn bảo vệ Bạch thị
Thu Bạch muốn bảo vệ Tịch Lan Vi
Bạch thị lợi dụng việc Thu Bạch muốn bảo vệ Tịch Lan Vi để bày kế hãm hại Trương thị, khiến Thu Bạch chôn cùng.
Hoắc Kỳ sau khi biết chân tướng, liền phát biểu trên Wechat trong nhóm bạn:
Một vòng tròn thật lộn xộn
Tịch Lan Vi: Hãy nói chi tiết
Bạch thị: Hãy nói chi tiết
Trương thị: Hãy nói chi tiết
Cung tần Giáp Ất Bính Đinh: Hãy nói chi tiết
Hoắc Kỳ:...Những nữ nhân nhiều chuyện này thật là...Các ngươi giúp ta với...
Bình luận facebook