Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 155
Edit: Jia Thục viện
Beta: Huệ Hoàng hậu
Sáng sớm ngày hôm sau, quả nhiên Thu Bạch đã bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió.
Mọi phi tần bất luận lúc trước có quan hệ như thế nào với Tịch Lan Vi, hiện nay đều nguyện ý mượn việc này tỏ chút lòng trung thành, hoặc là nén giận, trách cứ Thu Bạch ăn cây táo rào cây sung, hoặc là bi thương khụt khịt, cảm khái trong cung ai cũng không thể tin được, nhân đó cũng than thở bản thân không dễ dàng một phen.
Đối với những lời này, Tịch Lan Vi không phản bác mà chỉ nhàn nhạt nghe, ngẫu nhiên đáp một hai tiếng, xem như nể mặt đối phương.
Dù sao đây cũng chỉ là những lời bình phẩm không quan trọng, cứ mặc kệ các nàng ta nói đi.
Ngược lại chúng phi tần không nán lại lâu, mắt thấy sắc mặt Tịch Lan Vi ngày càng kém, tuy tuyệt sắc xinh đẹp, nhưng vẫn có vẻ ảm đạm nhiều. Nếu các nàng tiếp tục quấy rầy thì có vẻ quá không biết điều rồi, thế nên sau khi mọi người nói hết những lời hoặc phẫn nộ hoặc bi thương kia xong, không tìm đề tài mới, chỉ chờ một người mở lời tìm được cớ cáo lui, những người khác cũng liền theo sau rời đi.
"Bạch Tiệp dư, xin dừng bước."
Đây là câu nói duy nhất có chút khí lực của Tịch Lan Vi trong cả buổi thỉnh an sáng nay, Bạch Tiệp dư đang khom người chuẩn bị cáo lui cũng ngẩn ra, chỉ phải dừng bước lại. Nhìn người khác vẫn không lên tiếng mà tiếp tục lui ra, trên mặt nàng ta ẩn ẩn có chút thấp thỏm.
"Tiệp dư nương tử, mời ngồi." Tịch Lan Vi liếc mắt chiếc ghế bên cạnh. Lúc thỉnh an phải sắp xếp đầy đủ ghế ngồi cho các phi tần, hiện nay người đều rời đi hết, chỉ còn lại một đám ghế ngồi chỉnh tề kia, làm cho trong điện càng thêm trống vắng.
Bạch Tiệp dư gật đầu hành lễ, biết Tịch Lan Vi có chuyện nói với nàng, cũng không trở về vị trí của chính mình vừa rồi, mà bước đến ngồi ở chiếc ghế gần Tịch Lan Vi nhất.
Cung nhân một lần nữa dâng trà tới, Bạch Tiệp dư chưa động, Tịch Lan Vi bưng chung trà lên nhấp một ngụm, nhất thời mày nhíu chặt, ý bất mãn hiện rõ trên mặt.
Bạch Tiệp dư thấy thế, đương nhiên muốn nói cái gì đó, liền khom người, thuận miệng nói: "Phu nhân cảm thấy trà này không hợp khẩu vị?"
"Ừ." Tịch Lan Vi gật đầu một cái, Bạch thị liền nghĩ nên nói câu tiếp theo là: Nếu phu nhân không ngại, thần thiếp liền thay ngài đổi chén trà nhỏ.
Lời này nghĩ ổn rồi, nhưng Tịch Lan Vi lại chưa cho nàng ta cơ hội nói, ngắn ngủn dừng lại một giây, trước khi nàng ta lên tiếng nàng liền tiếp tục: "Uống quen trà Thu Bạch pha, nên vẫn cảm thấy người khác làm có chút không bằng."
Sắc mặt Bạch Tiệp dư đột nhiên cứng lại, nhưng một màn kinh hoảng kia không dừng lại lâu lắm. Nàng ta lại thở dài, cười khuyên nhủ: "Thần thiếp biết trong lòng nương nương khổ sở... Nhưng chuyện như vậy, cũng không trách được người khác." Nàng dừng lại, có chút bất đắc dĩ, lại thở dài một tiếng: "Aiz... Thậm chí cũng chẳng trách được Thu Bạch, muốn trách chỉ có thể trách tâm tư Trương thị quá sâu, mới có thể mua chuộc được người thân cận bên người nương nương giúp nàng ta làm việc."
"Bạch Tiệp dư." Thanh âm Tịch Lan Vi cao lên, sau khi cắt đứt lời nói của nàng ta thì hơi bình tĩnh lại một lát, mới tiếp tục nói một cách lạnh lẽo: "Việc này, ngươi muốn bổn cung làm thế nào trách được Trương thị?"
"Phu nhân..." Bạch Tiệp dư bị nghẹn, nhìn thần sắc của Tịch Lan Vi, nhất thời không dám nói lời nào nữa.
"Ngươi hận Trương thị, bổn cung biết. Bởi vì nàng ta hại biểu muội ngươi, hoặc là bởi vì nàng ta còn hại nhiều người khác, làm ngươi cảm thấy không trừ bỏ người này thì thiên lí khó dung." Nàng nói chậm rãi, ánh mắt trước sau không rời khuôn mặt Bạch Tiệp dư, hơi cười, lại nói: "Thu Bạch quả thật đã phản bội bổn cung, bổn cung cũng không thể nói nàng ta vô tội. Nhưng nên phạt bổn cung đã phạt, Thu Bạch không thể chết một cách như vậy — trong việc này, nàng ấy là vô tội."
Bạch Tiệp dư nghiêm túc nghe, trên mặt chưa tái hiện bất cứ phản ứng hoảng loạn nào. Thậm chí còn có điểm nghi ngờ, giống như không rõ vì sao Tịch Lan Vi lại nói những lời này với nàng ta.
Chỉ là, khi nàng ta nâng chén trà lên uống, trên tay vẫn có chút run rẩy rất nhỏ dẫn tới chung trà va chạm vào đĩa sứ, gây ra tiếng vang nhỏ không ngừng.
Ánh mắt Tịch Lan Vi nhìn lướt qua tay nàng ta, tươi cười ôn hòa cũng không che được lạnh lẽo trên mặt: "Vì báo thù mà động tới người của bổn cung, ngươi xem bản thân mình có bao nhiêu phân lượng."
"Phu nhân..." Bạch Tiệp dư run lên, cuối cùng cũng không duy trì trấn tĩnh được nữa. Người cứng lại, nàng ta miễn cưỡng bộc lộ cảm xúc, có chút suy yếu nói: "Phu nhân ngài... Làm sao ngài có thể bỏ qua cho Trương thị chứ."
"Bổn cung chưa từng nói sẽ bỏ qua cho nàng ta." Tịch Lan Vi bình tĩnh nói: "Ngoại trừ mấy người chết trong tay Trương thị, bổn cung mới phải là người hận nàng ta nhất — nàng ta hại An Ngọc, chỉ với một việc này, bổn cung liền không còn chút thiện tâm dư thừa nào buông tha nàng ta."
"Nhưng mà ngài..."
"À, ý ngươi nói là tha cho nàng ta một mạng." Tịch Lan Vi cười lạnh: "Tiệp dư nương tử tiến cung đã được mấy năm, trước nay chưa từng đi xem qua lãnh cung phải không?"
Bạch Tiệp dư giật mình, sau đó lắc đầu.
"Nhưng bổn cung đã đi qua." Tịch Lan Vi cười cười, hồi tưởng lại cảnh tượng vài lần đi lãnh cung kia: "Bổn cung cảm thấy cùng với việc muốn mạng Trương thị, không bằng làm cho nàng ta ở trong lãnh cung sống không bằng chết. Nàng ta hại chết nhiều người như vậy, chỉ với cái mạng kia căn bản đã không còn trả đủ, không bằng cứ chậm rãi tra tấn."
Tịch Lan Vi liếc mắt nhìn Bạch Tiệp dư một cái, thấy sắc mặt nàng ta vẫn còn tái nhợt, cười nói tiếp: "Vốn bổn cung đã nghĩ đến tốt lắm, nhưng Bạch Tiệp dư cứ một hai nhất quyết phải chặn ngang một chân. Như vậy... Thôi, bổn cung sẽ thuận theo ý ngươi, cầu bệ hạ ban cái chết cho Trương thị. Dù sao đối với bệ hạ, với bổn cung, việc này đã không còn đem lại cảm xúc gì, nếu nàng ta chết có thể làm Tiệp dư nương tử thư thái hơn, vậy cứ theo ý ngươi đi."
Trên nét mặt vẫn luôn duy trì vẻ đoan trang của Bạch Tiệp dư đột nhiên dâng lên sự vui mừng, Tịch Lan Vi hơi gật đầu: "Nhưng, ngươi phải đứng ra cứu trợ Thu Bạch."
Buổi chiều, toàn bộ lục cung nghe khẩu dụ, đêm nay miễn thỉnh an chiều, việc này cũng không phải đại sự gì.
Rồi sau đó lại nghe nói Huệ phi phu nhân đi Tuyên Thất điện, này cũng không phải đại sự, nàng ta không đi mới kỳ quái.
Lúc sau, lại nghe nói Bạch Tiệp dư cũng đến Tuyên Thất điện cầu kiến, lần này ngược lại làm cho mọi người tò mò.
Một khắc sau, sự việc Bạch Tiệp dư quỳ gối thỉnh tội trước Tuyên Thất điện truyền khắp lục cung.
... Nàng ta thỉnh tội gì? Người này tị thế[1] đã lâu, người trong lục cung nhắc tới nàng ta đều chỉ dùng bốn chữ để miêu tả — bo bo giữ mình.
[1] Tị thế: sống ẩn dật, không màng thế sự. Ở đây hiểu là không quan tâm chuyện bên ngoài, không tranh giành với người khác.
Nàng ta có thể phạm vào tội sai nào?
Đợi đến khi nghe được tội Bạch Tiệp dư muốn thỉnh, mọi người bất ngờ đến mức muốn ngay lập tức đi lãnh cung hỏi xem, có phải hay không việc Trương thị tự sát là do Bạch thị làm.
... Mấy ngày trước đây trong cung Huệ phi, người thả châu chấu là Bạch thị?
Lúc đó, Tịch Lan Vi đang ở trong Tuyên Thất điện tu chỉnh móng tay.
Móng tay thon dài nên việc tu chỉnh muốn phí chút công phu, đây cũng coi như là một biện pháp tốt để giết thời gian. Cái giũa nho nhỏ mài rất mau, mài ra bột phấn màu trắng rơi xuống dưới, một lát liền thành một mảnh.
"..." Hoắc Kỳ trầm mặt, cầm lên tấu chương vừa mới gác ở bên bàn lúc nãy, lúc này vừa vặn đặt dưới tay nàng, phủi sạch bột phấn phía trên, liếc mắt đánh giá nàng một cái, không mặn không nhạt nói: "Nương tử, rốt cuộc nàng đang suy nghĩ cái gì thế?"
"Cái gì?" Tịch Lan Vi dừng lại cái giũa trên tay, nghĩ nghĩ, nói: "Chính là... Mới vừa rồi nghĩ như vậy. Nguyên bản thần thiếp cảm thấy giữ mạng Trương thị lại, sau đó mới trừng phạt đúng tội, nhưng hiện tại có thể ban chết nàng ta đổi Bạch Tiệp dư thư thái, cũng khá tốt."
"Ồ." Hoắc Kỳ lên tiếng, ánh mắt dừng trên móng tay đang bị nàng tiếp tục mài giũa đến nỗi bột phấn rơi đầy bàn. Tay hắn chỉ chỉ ngoài điện, lại nói: "Vậy còn việc này thì sao?"
Tịch Lan Vi ngẩng đầu nhìn nhìn ra bên ngoài, thảnh thơi nói: "Cứ để nàng ta lại quỳ thêm một khắc nữa đi."
Hoắc Kỳ cũng không quản nhiều, bởi vì hắn có thể lý giải vì sao nàng lại làm thế. Thu Bạch, Thanh Hòa cộng thêm Tiểu Sương, bọn họ đều là những người nàng rất xem trọng. Ngay cả thời điểm Thu Bạch thật sự phản bội, nàng cũng chưa từng có ý niệm muốn mạng của Thu Bạch, lúc này lại bị người khác lấy tới thiết kế bẫy rập, tất nhiên trong lòng sẽ không thoải mái.
Còn nữa, không đề cập tới Thu Bạch, chỉ đơn thuần nói đến việc bị người khác đùa nghịch, vài ngày sống trong lo lắng, đề phòng, bất an... Cũng không thể yêu cầu nàng hoàn toàn mặc kệ không so đo với Bạch Tiệp dư được.
"Bệ hạ đừng cảm thấy thần thiếp keo kiệt." Tất cả ánh mắt của Tịch Lan Vi đều tập trung trên móng tay, vừa nghiêm túc tu chỉnh vừa nói: "Bệ hạ để thần thiếp giải quyết sự vụ trong lục cung, thần thiếp phải có chút khí thế mới được chứ? Lại nói, thần thiếp tính toán muốn chuyên sủng hậu cung, không làm được giống Trương thị trước kia - thường xuyên đề cử người khác cho bệ hạ để biểu hiện sự hiền huệ rộng lượng của mình."
Trong cung, việc ăn mặc của phi tần luôn không thiếu, nếu muốn thu mua nhân tâm cũng cũng chỉ có thể lấy thánh sủng tới dụ hoặc — nhưng nàng không tính toán dùng đến biện pháp này, muốn ngăn chặn, nắm lục cung trong tay, cũng chỉ còn cách sử dụng "Thủ đoạn cứng" mà thôi.
"Lại nói, thần thiếp cũng muốn Bạch thị hiểu rõ, mọi việc là việc nào ra việc đó, đừng nghĩ muốn trả thù bên này liền tính kế bên kia." Nàng thổi thổi bột phấn trên móng tay: "Bạch thị hận Trương thị hãm hại người vô tội, còn nàng ta vì trả thù mà hãm hại người vô tội khác, cũng không tốt hơn Trương thị bao nhiêu."
"Ừ." Hoắc Kỳ khẽ lên tiếng, tay chống trán nhìn nàng trong chốc lát, cố ý cười cười nói: "Trẫm cũng chưa nói gì cả."
Nàng giải thích nhiều như vậy làm gì?
Cái giũa trên tay Tịch Lan Vi hơi khựng lại, nàng nhướng nhướng mày, chốc lát sau liền đơn giản gác xuống cái giũa, chống cằm ghé sát vào hắn, da mặt dày nói: "Thần thiếp chột dạ, được chưa?"
"... Khụ."
Vốn hắn muốn lấy câu "Nàng chột dạ sao?" để làm nàng bị nghẹn, cuối cùng thế nhưng bị nàng giành trước một bước thừa nhận rồi, ngược lại đổi thành hắn không nói ra lời.
Mắt thấy Hoắc Kỳ buồn bực một lúc lâu còn chưa lên tiếng, ý cười trong mắt Tịch Lan Vi càng sâu, hắn liếc mắt nhìn nàng, cuối cùng không thể nhịn được nữa duỗi tay điểm một cái trên trán nàng: "Đủ rồi, nếu nàng không có việc gì để làm, thì trở về với A Ngọc đi, đừng ở chỗ này... Nhiễu đến trẫm tâm thần không yên."
"Hứ." Nàng khinh thường lật mắt, lập tức đứng dậy, thi lễ cáo lui.
Đi ra ngoài điện, nhìn nhìn sắc trời, đã gần đến hoàng hôn.
Bạch thị vẫn còn quỳ gối trên bậc thềm cuối cùng trước Tuyên Thất điện. Đến khi Tịch Lan Vi đi đến trước mặt, nàng ta mới nói nhỏ một tiếng: "Thỉnh an phu nhân."
Tịch Lan Vi nhìn nhìn, thấy thần sắc nàng ta thực sự bình tĩnh, nếu cẩn thận tìm tòi, thậm chí có chút khoái ý.
"Ngươi thật sự muốn Trương thị chết đến như vậy sao?" Nàng hỏi, ngừng lại một chút, lại nói: "Ngươi thậm chí không hỏi qua, tới Tuyên Thất điện thỉnh tội sẽ có hậu quả gì — ngươi không sợ bệ hạ cùng ban chết cho cả ngươi và nàng ta sao?"
Bạch Tiệp dư chấn động, trên mặt có chút ngạc nhiên, tựa hồ thật sự là chỉ vừa suy xét đến việc này.
"Hận là đáng sợ nhất." Tịch Lan Vi nhẹ nhàng nói: "Thời điểm hận cực kỳ một người, ngươi chỉ nghĩ trả thù nàng ta, có liên lụy những người khác hay không, không sao cả; có bồi cả mạng sống của chính mình vào đó hay không, cũng không thèm nghĩ..."
Sống hai đời, đây là một trong những sự việc khiến nàng cảm khái nhất.
Nàng cũng đã từng hận một số người đến mức như thế, thậm chí cảm thấy cho dù hy sinh một đời này, hay cả kiếp sau đi nữa cũng muốn trả thù cho bằng được, cũng may bây giờ đã không có.
Tịch Lan Vi hơi hoãn khẩu khí, nàng cười cười, gật đầu lại nói: "Lần này bổn cung cũng phải đa tạ ngươi, giúp tiêu tan ngăn cách giữa ta và Thu Bạch. Ta trải qua rất nhiều chuyện, đã không muốn có nhiều hận thù như vậy, cùng những người bên cạnh ở chung vui vẻ, tốt đẹp mới là quan trọng."
Cho nên, xuất phát từ phần ơn này, cũng không cần thiết liên lụy đến cả tánh mạng của Bạch thị.
Sau lại liếc mắt nhìn nàng ta một cái, Tịch Lan Vi trầm ngâm chậm rãi nói: "Nếu lại có một lần nữa, bất luận là ai, bổn cung đều nhất định nghiêm trị —ngươi đã có biện pháp phát tán lời đồn trong lục cung, vậy ngươi liền làm cho các nàng cũng hiểu rõ tâm tư này của bổn cung đi."
---------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Lan Vi: Không cho ta sử dụng thủ đoạn cứng, vậy ta đây thu mua nhân tâm cũng được đi?
Hoắc Kỳ: Nàng được lắm!
【 ngày hôm sau, ngay tại cửa Dực Tường cung treo một cái loa quảng bá tự động 】
"Cho thuê bệ hạ, cho thuê bệ hạ, đồng giá hai đồng, toàn bộ hai đồng. Với hai đồng, ngươi mua không được có hại, cũng không sợ mắc mưu..."
Beta: Huệ Hoàng hậu
Sáng sớm ngày hôm sau, quả nhiên Thu Bạch đã bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió.
Mọi phi tần bất luận lúc trước có quan hệ như thế nào với Tịch Lan Vi, hiện nay đều nguyện ý mượn việc này tỏ chút lòng trung thành, hoặc là nén giận, trách cứ Thu Bạch ăn cây táo rào cây sung, hoặc là bi thương khụt khịt, cảm khái trong cung ai cũng không thể tin được, nhân đó cũng than thở bản thân không dễ dàng một phen.
Đối với những lời này, Tịch Lan Vi không phản bác mà chỉ nhàn nhạt nghe, ngẫu nhiên đáp một hai tiếng, xem như nể mặt đối phương.
Dù sao đây cũng chỉ là những lời bình phẩm không quan trọng, cứ mặc kệ các nàng ta nói đi.
Ngược lại chúng phi tần không nán lại lâu, mắt thấy sắc mặt Tịch Lan Vi ngày càng kém, tuy tuyệt sắc xinh đẹp, nhưng vẫn có vẻ ảm đạm nhiều. Nếu các nàng tiếp tục quấy rầy thì có vẻ quá không biết điều rồi, thế nên sau khi mọi người nói hết những lời hoặc phẫn nộ hoặc bi thương kia xong, không tìm đề tài mới, chỉ chờ một người mở lời tìm được cớ cáo lui, những người khác cũng liền theo sau rời đi.
"Bạch Tiệp dư, xin dừng bước."
Đây là câu nói duy nhất có chút khí lực của Tịch Lan Vi trong cả buổi thỉnh an sáng nay, Bạch Tiệp dư đang khom người chuẩn bị cáo lui cũng ngẩn ra, chỉ phải dừng bước lại. Nhìn người khác vẫn không lên tiếng mà tiếp tục lui ra, trên mặt nàng ta ẩn ẩn có chút thấp thỏm.
"Tiệp dư nương tử, mời ngồi." Tịch Lan Vi liếc mắt chiếc ghế bên cạnh. Lúc thỉnh an phải sắp xếp đầy đủ ghế ngồi cho các phi tần, hiện nay người đều rời đi hết, chỉ còn lại một đám ghế ngồi chỉnh tề kia, làm cho trong điện càng thêm trống vắng.
Bạch Tiệp dư gật đầu hành lễ, biết Tịch Lan Vi có chuyện nói với nàng, cũng không trở về vị trí của chính mình vừa rồi, mà bước đến ngồi ở chiếc ghế gần Tịch Lan Vi nhất.
Cung nhân một lần nữa dâng trà tới, Bạch Tiệp dư chưa động, Tịch Lan Vi bưng chung trà lên nhấp một ngụm, nhất thời mày nhíu chặt, ý bất mãn hiện rõ trên mặt.
Bạch Tiệp dư thấy thế, đương nhiên muốn nói cái gì đó, liền khom người, thuận miệng nói: "Phu nhân cảm thấy trà này không hợp khẩu vị?"
"Ừ." Tịch Lan Vi gật đầu một cái, Bạch thị liền nghĩ nên nói câu tiếp theo là: Nếu phu nhân không ngại, thần thiếp liền thay ngài đổi chén trà nhỏ.
Lời này nghĩ ổn rồi, nhưng Tịch Lan Vi lại chưa cho nàng ta cơ hội nói, ngắn ngủn dừng lại một giây, trước khi nàng ta lên tiếng nàng liền tiếp tục: "Uống quen trà Thu Bạch pha, nên vẫn cảm thấy người khác làm có chút không bằng."
Sắc mặt Bạch Tiệp dư đột nhiên cứng lại, nhưng một màn kinh hoảng kia không dừng lại lâu lắm. Nàng ta lại thở dài, cười khuyên nhủ: "Thần thiếp biết trong lòng nương nương khổ sở... Nhưng chuyện như vậy, cũng không trách được người khác." Nàng dừng lại, có chút bất đắc dĩ, lại thở dài một tiếng: "Aiz... Thậm chí cũng chẳng trách được Thu Bạch, muốn trách chỉ có thể trách tâm tư Trương thị quá sâu, mới có thể mua chuộc được người thân cận bên người nương nương giúp nàng ta làm việc."
"Bạch Tiệp dư." Thanh âm Tịch Lan Vi cao lên, sau khi cắt đứt lời nói của nàng ta thì hơi bình tĩnh lại một lát, mới tiếp tục nói một cách lạnh lẽo: "Việc này, ngươi muốn bổn cung làm thế nào trách được Trương thị?"
"Phu nhân..." Bạch Tiệp dư bị nghẹn, nhìn thần sắc của Tịch Lan Vi, nhất thời không dám nói lời nào nữa.
"Ngươi hận Trương thị, bổn cung biết. Bởi vì nàng ta hại biểu muội ngươi, hoặc là bởi vì nàng ta còn hại nhiều người khác, làm ngươi cảm thấy không trừ bỏ người này thì thiên lí khó dung." Nàng nói chậm rãi, ánh mắt trước sau không rời khuôn mặt Bạch Tiệp dư, hơi cười, lại nói: "Thu Bạch quả thật đã phản bội bổn cung, bổn cung cũng không thể nói nàng ta vô tội. Nhưng nên phạt bổn cung đã phạt, Thu Bạch không thể chết một cách như vậy — trong việc này, nàng ấy là vô tội."
Bạch Tiệp dư nghiêm túc nghe, trên mặt chưa tái hiện bất cứ phản ứng hoảng loạn nào. Thậm chí còn có điểm nghi ngờ, giống như không rõ vì sao Tịch Lan Vi lại nói những lời này với nàng ta.
Chỉ là, khi nàng ta nâng chén trà lên uống, trên tay vẫn có chút run rẩy rất nhỏ dẫn tới chung trà va chạm vào đĩa sứ, gây ra tiếng vang nhỏ không ngừng.
Ánh mắt Tịch Lan Vi nhìn lướt qua tay nàng ta, tươi cười ôn hòa cũng không che được lạnh lẽo trên mặt: "Vì báo thù mà động tới người của bổn cung, ngươi xem bản thân mình có bao nhiêu phân lượng."
"Phu nhân..." Bạch Tiệp dư run lên, cuối cùng cũng không duy trì trấn tĩnh được nữa. Người cứng lại, nàng ta miễn cưỡng bộc lộ cảm xúc, có chút suy yếu nói: "Phu nhân ngài... Làm sao ngài có thể bỏ qua cho Trương thị chứ."
"Bổn cung chưa từng nói sẽ bỏ qua cho nàng ta." Tịch Lan Vi bình tĩnh nói: "Ngoại trừ mấy người chết trong tay Trương thị, bổn cung mới phải là người hận nàng ta nhất — nàng ta hại An Ngọc, chỉ với một việc này, bổn cung liền không còn chút thiện tâm dư thừa nào buông tha nàng ta."
"Nhưng mà ngài..."
"À, ý ngươi nói là tha cho nàng ta một mạng." Tịch Lan Vi cười lạnh: "Tiệp dư nương tử tiến cung đã được mấy năm, trước nay chưa từng đi xem qua lãnh cung phải không?"
Bạch Tiệp dư giật mình, sau đó lắc đầu.
"Nhưng bổn cung đã đi qua." Tịch Lan Vi cười cười, hồi tưởng lại cảnh tượng vài lần đi lãnh cung kia: "Bổn cung cảm thấy cùng với việc muốn mạng Trương thị, không bằng làm cho nàng ta ở trong lãnh cung sống không bằng chết. Nàng ta hại chết nhiều người như vậy, chỉ với cái mạng kia căn bản đã không còn trả đủ, không bằng cứ chậm rãi tra tấn."
Tịch Lan Vi liếc mắt nhìn Bạch Tiệp dư một cái, thấy sắc mặt nàng ta vẫn còn tái nhợt, cười nói tiếp: "Vốn bổn cung đã nghĩ đến tốt lắm, nhưng Bạch Tiệp dư cứ một hai nhất quyết phải chặn ngang một chân. Như vậy... Thôi, bổn cung sẽ thuận theo ý ngươi, cầu bệ hạ ban cái chết cho Trương thị. Dù sao đối với bệ hạ, với bổn cung, việc này đã không còn đem lại cảm xúc gì, nếu nàng ta chết có thể làm Tiệp dư nương tử thư thái hơn, vậy cứ theo ý ngươi đi."
Trên nét mặt vẫn luôn duy trì vẻ đoan trang của Bạch Tiệp dư đột nhiên dâng lên sự vui mừng, Tịch Lan Vi hơi gật đầu: "Nhưng, ngươi phải đứng ra cứu trợ Thu Bạch."
Buổi chiều, toàn bộ lục cung nghe khẩu dụ, đêm nay miễn thỉnh an chiều, việc này cũng không phải đại sự gì.
Rồi sau đó lại nghe nói Huệ phi phu nhân đi Tuyên Thất điện, này cũng không phải đại sự, nàng ta không đi mới kỳ quái.
Lúc sau, lại nghe nói Bạch Tiệp dư cũng đến Tuyên Thất điện cầu kiến, lần này ngược lại làm cho mọi người tò mò.
Một khắc sau, sự việc Bạch Tiệp dư quỳ gối thỉnh tội trước Tuyên Thất điện truyền khắp lục cung.
... Nàng ta thỉnh tội gì? Người này tị thế[1] đã lâu, người trong lục cung nhắc tới nàng ta đều chỉ dùng bốn chữ để miêu tả — bo bo giữ mình.
[1] Tị thế: sống ẩn dật, không màng thế sự. Ở đây hiểu là không quan tâm chuyện bên ngoài, không tranh giành với người khác.
Nàng ta có thể phạm vào tội sai nào?
Đợi đến khi nghe được tội Bạch Tiệp dư muốn thỉnh, mọi người bất ngờ đến mức muốn ngay lập tức đi lãnh cung hỏi xem, có phải hay không việc Trương thị tự sát là do Bạch thị làm.
... Mấy ngày trước đây trong cung Huệ phi, người thả châu chấu là Bạch thị?
Lúc đó, Tịch Lan Vi đang ở trong Tuyên Thất điện tu chỉnh móng tay.
Móng tay thon dài nên việc tu chỉnh muốn phí chút công phu, đây cũng coi như là một biện pháp tốt để giết thời gian. Cái giũa nho nhỏ mài rất mau, mài ra bột phấn màu trắng rơi xuống dưới, một lát liền thành một mảnh.
"..." Hoắc Kỳ trầm mặt, cầm lên tấu chương vừa mới gác ở bên bàn lúc nãy, lúc này vừa vặn đặt dưới tay nàng, phủi sạch bột phấn phía trên, liếc mắt đánh giá nàng một cái, không mặn không nhạt nói: "Nương tử, rốt cuộc nàng đang suy nghĩ cái gì thế?"
"Cái gì?" Tịch Lan Vi dừng lại cái giũa trên tay, nghĩ nghĩ, nói: "Chính là... Mới vừa rồi nghĩ như vậy. Nguyên bản thần thiếp cảm thấy giữ mạng Trương thị lại, sau đó mới trừng phạt đúng tội, nhưng hiện tại có thể ban chết nàng ta đổi Bạch Tiệp dư thư thái, cũng khá tốt."
"Ồ." Hoắc Kỳ lên tiếng, ánh mắt dừng trên móng tay đang bị nàng tiếp tục mài giũa đến nỗi bột phấn rơi đầy bàn. Tay hắn chỉ chỉ ngoài điện, lại nói: "Vậy còn việc này thì sao?"
Tịch Lan Vi ngẩng đầu nhìn nhìn ra bên ngoài, thảnh thơi nói: "Cứ để nàng ta lại quỳ thêm một khắc nữa đi."
Hoắc Kỳ cũng không quản nhiều, bởi vì hắn có thể lý giải vì sao nàng lại làm thế. Thu Bạch, Thanh Hòa cộng thêm Tiểu Sương, bọn họ đều là những người nàng rất xem trọng. Ngay cả thời điểm Thu Bạch thật sự phản bội, nàng cũng chưa từng có ý niệm muốn mạng của Thu Bạch, lúc này lại bị người khác lấy tới thiết kế bẫy rập, tất nhiên trong lòng sẽ không thoải mái.
Còn nữa, không đề cập tới Thu Bạch, chỉ đơn thuần nói đến việc bị người khác đùa nghịch, vài ngày sống trong lo lắng, đề phòng, bất an... Cũng không thể yêu cầu nàng hoàn toàn mặc kệ không so đo với Bạch Tiệp dư được.
"Bệ hạ đừng cảm thấy thần thiếp keo kiệt." Tất cả ánh mắt của Tịch Lan Vi đều tập trung trên móng tay, vừa nghiêm túc tu chỉnh vừa nói: "Bệ hạ để thần thiếp giải quyết sự vụ trong lục cung, thần thiếp phải có chút khí thế mới được chứ? Lại nói, thần thiếp tính toán muốn chuyên sủng hậu cung, không làm được giống Trương thị trước kia - thường xuyên đề cử người khác cho bệ hạ để biểu hiện sự hiền huệ rộng lượng của mình."
Trong cung, việc ăn mặc của phi tần luôn không thiếu, nếu muốn thu mua nhân tâm cũng cũng chỉ có thể lấy thánh sủng tới dụ hoặc — nhưng nàng không tính toán dùng đến biện pháp này, muốn ngăn chặn, nắm lục cung trong tay, cũng chỉ còn cách sử dụng "Thủ đoạn cứng" mà thôi.
"Lại nói, thần thiếp cũng muốn Bạch thị hiểu rõ, mọi việc là việc nào ra việc đó, đừng nghĩ muốn trả thù bên này liền tính kế bên kia." Nàng thổi thổi bột phấn trên móng tay: "Bạch thị hận Trương thị hãm hại người vô tội, còn nàng ta vì trả thù mà hãm hại người vô tội khác, cũng không tốt hơn Trương thị bao nhiêu."
"Ừ." Hoắc Kỳ khẽ lên tiếng, tay chống trán nhìn nàng trong chốc lát, cố ý cười cười nói: "Trẫm cũng chưa nói gì cả."
Nàng giải thích nhiều như vậy làm gì?
Cái giũa trên tay Tịch Lan Vi hơi khựng lại, nàng nhướng nhướng mày, chốc lát sau liền đơn giản gác xuống cái giũa, chống cằm ghé sát vào hắn, da mặt dày nói: "Thần thiếp chột dạ, được chưa?"
"... Khụ."
Vốn hắn muốn lấy câu "Nàng chột dạ sao?" để làm nàng bị nghẹn, cuối cùng thế nhưng bị nàng giành trước một bước thừa nhận rồi, ngược lại đổi thành hắn không nói ra lời.
Mắt thấy Hoắc Kỳ buồn bực một lúc lâu còn chưa lên tiếng, ý cười trong mắt Tịch Lan Vi càng sâu, hắn liếc mắt nhìn nàng, cuối cùng không thể nhịn được nữa duỗi tay điểm một cái trên trán nàng: "Đủ rồi, nếu nàng không có việc gì để làm, thì trở về với A Ngọc đi, đừng ở chỗ này... Nhiễu đến trẫm tâm thần không yên."
"Hứ." Nàng khinh thường lật mắt, lập tức đứng dậy, thi lễ cáo lui.
Đi ra ngoài điện, nhìn nhìn sắc trời, đã gần đến hoàng hôn.
Bạch thị vẫn còn quỳ gối trên bậc thềm cuối cùng trước Tuyên Thất điện. Đến khi Tịch Lan Vi đi đến trước mặt, nàng ta mới nói nhỏ một tiếng: "Thỉnh an phu nhân."
Tịch Lan Vi nhìn nhìn, thấy thần sắc nàng ta thực sự bình tĩnh, nếu cẩn thận tìm tòi, thậm chí có chút khoái ý.
"Ngươi thật sự muốn Trương thị chết đến như vậy sao?" Nàng hỏi, ngừng lại một chút, lại nói: "Ngươi thậm chí không hỏi qua, tới Tuyên Thất điện thỉnh tội sẽ có hậu quả gì — ngươi không sợ bệ hạ cùng ban chết cho cả ngươi và nàng ta sao?"
Bạch Tiệp dư chấn động, trên mặt có chút ngạc nhiên, tựa hồ thật sự là chỉ vừa suy xét đến việc này.
"Hận là đáng sợ nhất." Tịch Lan Vi nhẹ nhàng nói: "Thời điểm hận cực kỳ một người, ngươi chỉ nghĩ trả thù nàng ta, có liên lụy những người khác hay không, không sao cả; có bồi cả mạng sống của chính mình vào đó hay không, cũng không thèm nghĩ..."
Sống hai đời, đây là một trong những sự việc khiến nàng cảm khái nhất.
Nàng cũng đã từng hận một số người đến mức như thế, thậm chí cảm thấy cho dù hy sinh một đời này, hay cả kiếp sau đi nữa cũng muốn trả thù cho bằng được, cũng may bây giờ đã không có.
Tịch Lan Vi hơi hoãn khẩu khí, nàng cười cười, gật đầu lại nói: "Lần này bổn cung cũng phải đa tạ ngươi, giúp tiêu tan ngăn cách giữa ta và Thu Bạch. Ta trải qua rất nhiều chuyện, đã không muốn có nhiều hận thù như vậy, cùng những người bên cạnh ở chung vui vẻ, tốt đẹp mới là quan trọng."
Cho nên, xuất phát từ phần ơn này, cũng không cần thiết liên lụy đến cả tánh mạng của Bạch thị.
Sau lại liếc mắt nhìn nàng ta một cái, Tịch Lan Vi trầm ngâm chậm rãi nói: "Nếu lại có một lần nữa, bất luận là ai, bổn cung đều nhất định nghiêm trị —ngươi đã có biện pháp phát tán lời đồn trong lục cung, vậy ngươi liền làm cho các nàng cũng hiểu rõ tâm tư này của bổn cung đi."
---------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Lan Vi: Không cho ta sử dụng thủ đoạn cứng, vậy ta đây thu mua nhân tâm cũng được đi?
Hoắc Kỳ: Nàng được lắm!
【 ngày hôm sau, ngay tại cửa Dực Tường cung treo một cái loa quảng bá tự động 】
"Cho thuê bệ hạ, cho thuê bệ hạ, đồng giá hai đồng, toàn bộ hai đồng. Với hai đồng, ngươi mua không được có hại, cũng không sợ mắc mưu..."
Bình luận facebook