• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Lâm Thiếu Báo Thù (7 Viewers)

  • Chương 46-50

Chương 46: Bị theo dõi

“Thiếu gia, Đại thiếu gia có lệnh, bất cứ chuyện gì dính đến mạng người đều phải thông qua ngài ấy, hơn nữa đám sát thủ của gia đình chỉ nghe lệnh Đại thiếu gia thôi.” Thuộc hạ nói.

“Tôi đi tìm anh Cả ngay bây giờ, để anh ấy sắp xếp!”

Tôn Trình nói xong, bèn vội vã ra khỏi biệt thự.

Nhà họ Tôn tọa lạc ở ngoại ô Ninh Đô trong một trang viên có diện tích lớn.

Đám con cháu của nhà họ Tôn đều có biệt thự riêng.

Tôn Trình lao thẳng tới biệt thự của anh Cả Tôn Thượng Minh.

Trước nay người anh Cả này luôn chiều anh ta, trong mắt Tôn Trình, nhờ anh Cả sai người tới Kim Châu giết một nhân vật thấp cổ bé hỏng chỉ dễ như trở bàn tay.

Trong biệt thự của Tôn Thượng Minh.

“Tôn Trình, cậu tới đây có việc gì?” Tôn Thượng Minh cầm một tập tài liệu, nhìn về phía Tôn Trình.

“Anh, Kim Châu có một kẻ tên là Lâm Mộc, anh ta gây phiền phức cho em, anh giúp em giết anh ta nhé!” Tôn Trình trưng ra bộ dạng ấm ức.

“Lâm Mộc? Cái tên này hơi quen tai.” Tôn Thượng Minh như có điều suy ngẫm, sau đó nói: “Anh nhớ ra rồi, dạo trước anh đã sai thuộc hạ đi tiêu diệt người này, cậu quay về đi.”

Vừa dứt lời, Tôn Thượng Minh lại cúi đầu xem tài liệu tiếp.

“Thời gian trước đã tiêu diệt ư? Anh, nhất định anh nhầm lẫn rồi, tối qua anh ta còn uống rượu với Trần Uyển Nhi ở Kim Châu mà! Không có khả năng anh ta đã chết đâu!”

“Sao nào? Cậu đang nghi ngờ anh à?” Tôn Thượng Minh chau mày, ngẩng đầu nhìn Tôn Trình.

“Anh, không phải em nghi ngờ anh, chỉ là những lời em vừa nói là hoàn toàn chắc chắn.” Tôn Trình tha thiết nói.

Lão quản gia bên cạnh nói: “Ngũ thiếu gia, những lời Đại thiếu gia vừa nói không hề sai, tên nhóc Lâm Mộc ở Kim Châu quả thực đã bị giết từ dạo trước, chuyện này do tôi đích thân xử lý, không thể nhầm lẫn được. ”

“Chắc chắn nhầm lẫn rồi! Anh, chắc chắn nhầm rồi! Anh ta chưa chết!” Tôn Trình kiên quyết nói.

“Câm miệng.” Tôn Thượng Minh đập tài liệu trong tay xuống bàn đánh rầm.

“Tôn Trình, cậu là người như thế nào anh còn không rõ sao? Cậu tưởng mình là nhân vật tuổi trẻ tài cao ở đất Giang Nam hả? Với học lực của cậu, ra nước ngoài du học chẳng qua nhờ gia tộc sắp xếp. Chức vụ của cậu ở Giang Nam cũng nhờ có chỗ dựa là gia tộc này, cậu thì sao, chỉ biết chơi đùa với phụ nữ, cậu học được cái gì ở nước ngoài rồi? Cậu có chút tiền đồ được không hả?” Tôn Thượng Minh lạnh mặt trách mắng.

Tôn Trình nghe mà mặt đỏ tai hồng.

“Cút ngay cho anh! Sau này hễ chuyện gì liên quan tới phụ nữ thì đừng có tới tìm anh!” Tôn Thượng Minh chỉ về phía cửa.

Tôn Trình nào dám nói thêm nửa lời, chỉ đành lủi thủi rời đi.

Ra khỏi biệt thự.

“Anh Cả, nếu anh đã không tin em, em sẽ sai người đi chụp ảnh tên đó! Cho anh xem xem tên đó còn sống hay đã chết!” Ánh mắt Tôn Trình âm u lạnh lẽo.

Chớp mắt đã tới ngày hẹn với Trần Uyển Nhi, Lâm Mộc lái chiếc xe cũ mà anh mới tậu gần đây tới nhà họ Trần.

Sau khi gặp Trần Uyển Nhi, Lâm Mộc ngồi vào xe của cô nàng.

Trần Uyển Nhi dẫn anh đi gặp mặt đám bạn cùng đi thám hiểm khác của mình.

Sau khi xe chạy vào tỉnh lộ được một lát, Lâm Mộc đã phát hiện ra phía sau có một chiếc xe đang bám theo.

Dù sao Lâm Mộc cũng bị ám sát tới hai lần, đương nhiên phải thận trọng hơn.

Bây giờ phát hiện có người theo dõi, trái tim anh như treo lơ lửng, lẽ nào lại có người đến ám sát anh ư?

“Trần Uyển Nhi, xe phía sau đang theo dõi chúng ta.” Giọng nói của Lâm Mộc hơi nặng nề.

“A? Vậy phải làm sao?” Trần Uyển Nhi vừa nghe có người bám theo thì giật thót.

“Khả năng lái xe của cô như thế nào?” Lâm Mộc nhìn Trần Uyển Nhi.

“Cũng...cũng tạm.” Trần Uyển Nhi đáp.

“Lập tức quay đầu xe, chặn anh ta!” Lâm Mộc nói.

“Được!” Trần Uyển Nhi hít sâu một hơi, nhanh chóng điều khiển chiếc Panamera quệt đuôi quay đầu, sau đó chặn chiếc Honda sedan giữa đường.

Ngay khi đối phương bị chặn xe, Lâm Mộc lập tức mở cửa nhảy ra ngoài.

Tài xế lái chiếc Honda sedan thấy Lâm Mộc xuống xe thì nhanh chóng lùi lại, toan chạy trốn.

Lâm Mộc lao đến trước xe với tốc độ kinh người, giật mạnh cửa xe được khóa chặt rồi lôi người trên xe xuống.

“Đừng...đừng giết tôi!”

Mặt gã tài xế tái mét, cảnh tượng Lâm Mộc tay không giật hỏng cửa xe khiến anh ta sợ chết khiếp, đây là con người sao?

“Nói, ai sai anh tới đây!” Lâm Mộc siết cổ anh ta.

“Là...là Tôn Trình.” Gã tài xế run rẩy nói.

Trần Uyển Nhi cũng chạy tới.

“Đáng chết, không ngờ lại là tên khốn này!” Trần Uyển Nhi nghe thấy cái tên Tôn Trình thì tức giận vô cùng.

“Anh ta sai anh tới đây làm gì?” Lâm Mộc nghiêm giọng hỏi.

“Anh ta... anh ta kêu tôi chụp ảnh của anh, tốt nhất là ảnh anh và Trần Uyển Nhi ở cạnh nhau.” Gã tài xế cuống quýt giải thích.

“Còn gì chưa nói nữa không? Nếu anh dám giấu diếm, số phận của anh sẽ như cánh cửa xe kia!” Khí thế của Lâm Mộc cực kỳ đáng sợ.

“Tôi...tôi có sao nói vậy, những gì tôi nói đều là sự thật, đừng giết tôi! Tôi chỉ là kẻ nhận tiền làm việc thôi!” Tài xế liên tục xin tha mạng.

“Ảnh anh chụp đâu?” Lâm Mộc chất vấn.

“Máy ảnh trong xe...tôi..tôi chỉ mới chụp được xe, chưa chụp ảnh hai người.” Gã tài xế nói.

Anh ta bắt đầu theo dõi từ đoạn đường bên dưới núi nhà họ Trần, chắc chắn người này không dám bám theo từ cổng biệt thự nhà họ Trần, cho nên lúc Lâm Mộc gặp Trần Uyển Nhi, anh ta không chụp được ảnh.

Lâm Mộc liếc thấy máy ảnh ở gần ghế lái, lập tức lấy kiểm tra, quả thực chỉ có ảnh xe.

Kiểm tra không có gì, Lâm Mộc dứt khoát ném máy ảnh xuống đất rồi giẫm nát.

Sau đó Lâm Mộc lại thu điện thoại trên người gã tài xế giẫm nốt.

“Tôi nhớ mặt anh rồi, nếu anh còn tiếp tục theo dõi thì chết chắc!” Lâm Mộc trừng anh ta bằng ánh mắt tràn ngập sát khí và sự đe dọa.

Nói xong, Lâm Mộc vứt anh ta xuống đất, sau đó dẫn Trần Uyển Nhi rời đi.

Hai người ngồi vào Palamella, xe gầm lên một tiếng rồi nhanh chóng phóng vụt đi.

“Tôn Trình khốn kiếp này, anh ta muốn hại tôi, tôi không thèm báo thù thì thôi, vậy mà còn dám phái người tới giám sát tôi!” Trần Uyển Nhi phát hờn nói.

Sau đó cô nàng nhìn Lâm Mộc: “Anh nói mình bị ám sát hai lần, xem ra cũng do Tôn Trình làm nhỉ?”

“Không! Thông qua chuyện hôm nay, tôi có thể khẳng định, người ra lệnh ám sát tôi hai lần trước không phải Tôn Trình, mà là một kẻ khác!” Ánh mắt Lâm Mộc như đóng băng.

“A, tại sao?” Trần Uyển Nhi không hiểu nổi.

“Kẻ ám sát tôi hai lần trước đều có chút bản lĩnh, dù cận kề cái chết cũng không hé răng nửa lời, còn người ban nãy thì khai báo tất cả mà chẳng đợi tôi dùng thủ đoạn đe dọa gì, anh ta cũng chẳng có bản lĩnh gì đặc biệt.” Lâm Mộc nói.

Trần Uyển Nhi nghe vậy cũng hiểu ra.

“Vậy...kẻ ra lệnh ám sát anh Cả lần trước, có thể là ai?” Trần Uyển Nhi hỏi
Chương 47: Lão Trần nổi giận

“Nếu đã loại trừ Tôn Trình, vậy thì chỉ còn một khả năng! Là kẻ đứng sau Chu Khôn!” Ánh mắt Lâm Mộc như đóng băng.

Trước mắt Lâm Mộc cũng chỉ biết người sau lưng Chu Khôn là người nhà họ Tôn, còn cụ thể là ai thì anh hoàn toàn không rõ.

Lâm Mộc quyết định, đợi đi thám hiểm núi tuyết về, anh phải tìm Chu Khôn một chuyến.

“Tôi phải gọi điện cho ông nội, chuyện hồi nãy phải nói cho ông biết một tiếng.” Trần Uyển Nhi nói rồi bấm số.

..

Kim Châu. Nhà họ Trần.

Lão Trần nghe xong cuộc gọi của Trần Uyển Nhi, người nom rất tùy ý như ông cụ như biến thành hổ dữ đang nổi giận.

Rầm!

“Cậu Tôn Trình này thật quá đáng, xém chút nữa hại chết cháu gái tôi, bây giờ còn dám dở trò theo dõi, có phải cậu ta muốn tiếp tục hại cháu gái tôi không?” Lão Trần nổi trận lôi đình, ném mạnh tách trà xuống đất.

“Lão gia bớt giận.” Quản gia cũng bị hù cho giật thót, mấy năm nay ông ta chưa từng thấy Lão Trần nổi đóa.

“Lập tức liên hệ với nhà họ Tôn!” Lão Trần cất giọng âm vang.

“Vâng vâng.” Quản gia mau mắn lấy điện thoại bấm số cho Lão Trần.

Cuộc gọi được kết nối: “Ông cụ Tôn à, nhà họ Tôn của ông tàn nhẫn như vậy sao? Cháu trai Tôn Trình của nhà ông hạ độc cháu gái tôi, thiếu chút nữa đã hại chết con bé, tôi không hỏi tội Tôn Trình nhà ông thì thôi, cậu ta còn tiếp tục theo dõi cháu gái tôi, cậu ta muốn làm gì nữa? Muốn hại Uyển Nhi của tôi nữa hả?” Lão Trần tức giận mắng trong điện thoại.

“Lão Trần, chắc trong chuyện này có hiểu nhầm gì nhỉ?” Điện thoại vọng ra giọng nói của người kia.

“Chuyện rõ mồn một rồi, tuyệt không có hiểu nhầm gì hết! Ông cụ Tôn, nhà họ Tôn lợi hại thật, giờ tôi về hưu rồi, quả thực đấu không lại nhà họ Tôn, nhưng lão già tôi sống đủ rồi, con trai tôi cũng hy sinh cho tổ quốc nhiều năm trước, giờ tôi chỉ còn đứa cháu gái này, lỡ như con bé gặp phải chuyện bất trắc gì, tôi liều cái mạng già này cũng khiến nhà họ Tôn sứt vài miếng thịt, nhà họ Tôn cũng chẳng được yên ổn đâu!” Hai mắt Lão Trần vụt qua tia giận dữ.

“Lão Trần, ông đừng có tức giận, như này nhé, tôi đảm bảo với ông, sau này nhà họ Tôn của tôi tuyệt không động tới cháu gái ông.” Ông cụ trong điện thoại nói.

..

Ninh Đô, nhà họ Tôn.

“Vâng vâng, ông nội, cháu biết rồi ạ.” Tôn Thượng Minh đứng trong phòng khách, liên tiếp đáp vâng dạ với người trong điện thoại.

Cúp điện thoại, anh ta sa sầm mặt.

“Đi, gọi tên khốn Tôn Trình tới cho tôi!” Mặt anh ta nhuốm vẻ tức giận.

“”Đại thiếu gia, tôi đi ngay đây! Quản gia thấy Tôn Thượng Minh nổi giận đùng đùng, nào dám chậm trễ, nhanh chóng rời khỏi biệt thự.

Chẳng mấy chốc, quản gia dẫn Tôn Trình vào phòng.

“Anh, em mới ngủ dậy, anh gọi em tới gấp vậy là vì chuyện gì thế?” Tôn Trình mặc đồ ngủ, hai mắt còn mơ màng ngái ngủ.

“Đồ khốn kiếp này, lời anh nói hôm qua cậu không nghe lọt tai sao?” Tôn Thượng Minh chỉ tay vào Tôn Trình trách mắng.

“Anh...rốt cuộc...rốt cuộc có chuyện gì thế?” Tôn Trình bị hù cho đứng tim.

“Chuyện gì cậu còn không rõ sao? Ông nội đang dưỡng lão bên Châu u còn phải cất công gọi điện về chất vấn anh vì mấy chuyện rách nát của cậu đấy!” Tôn Thượng Minh cả giận nói.

“Ông nội? Vì Trần Uyển Nhi sao?” Tôn Trình kinh hãi, vừa nghe tới cuộc gọi của ông nội, anh ta bị hù cho giật thót.

“Cậu hiểu chuyện là được, từ hôm nay trở đi, cậu còn dây dưa đến cô gái Trần Uyển Nhi kia, đừng trách người anh trai này thi hành gia pháp!” Giọng điệu của Tôn Trình lạnh như băng.

“Anh ơi, ông cụ Trần nghỉ hưu tới 10 năm rồi, nhà họ Tôn của có thế lực hùng hậu, lẽ nào lại sợ nhà họ Trần?” Tôn Trình hỏi.

“Đương nhiên Lão Trần đấu không lại nhà họ Tôn, nhưng nếu ông cụ nổi điên thật thì cũng có thể gây nên phiền phức nhất định cho chúng ta. Nếu có đủ lợi ích thì đấu với ông cụ Trần một trận cũng được, nhưng để nhà họ Tôn gặp phải phiền phức chỉ vì phục vụ chuyện chơi đùa phụ nữ của cậu, cậu thấy có đáng không?” Tôn Thượng Minh lạnh giọng nói.

“Em hiểu rồi, nhưng mà anh Cả, hôm qua em không hề nói dối, tên nhóc Lâm Mộc kia chưa chết thật mà! Nếu anh Cả không tin thì sai người tới Kim Châu điều tra rồi xác nhận!” Tôn Trình nghiêm túc nói.

“Cậu câm miệng cho anh, chuyện này có gì để bàn bạc, chỉ là một con kiến hôi mà thôi, hoàn toàn không cần thiết phải lãng phí thời gian và tinh lực, anh không rảnh rỗi như cậu, đi ra ngoài!” Tôn Thượng Minh chỉ tay ra cửa.

Trong mắt Tôn Thượng Minh, giết Lâm Mộc đơn giản chỉ để Chu Khôn được hả giận.

Chu Khôn cũng chỉ là một con chó làm việc cho anh ta, có chút giá trị lợi dụng mà thôi, cho dù Lâm Mộc không chết cũng chẳng ảnh hưởng gì tới anh ta.

Hơn nữa, nhiệm vụ đã hoàn thành, Lâm Mộc đã chết, không thể nhầm lẫn được.

Tôn Trình thấy anh Cả tức giận, chỉ đành hậm hực rời đi.

“Nhớ kỹ, đừng chọc vào Trần Uyển Nhi nữa, bằng không anh cho cậu biết hậu quả.”

Sau lưng truyền tới lời cảnh cáo của Tôn Thượng Minh.

..

Ở một nơi khác,

Xe của Trần Uyển Nhi chạy trên tỉnh lộ 3 giờ đồng hồ rồi đi vào một trấn nhỏ của Giang Nam.

Trước cổng khách sạn trong thị trấn có 4 người đang đứng, 2 nam 2 nữ.

“Uyển Nhi!”

Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc vừa xuống xe thì hai cô gái trẻ cười chào.

Hai cô gái này ăn mặc rất thời thượng, đều là mỹ nữ.

Hai người đàn ông trẻ bên cạnh cũng vận cả cây hàng hiệu, diện mạo vô cùng anh tuấn.

“Uyển Nhi, gần 2 tháng chúng ta không gặp nhau rồi nhỉ? Nhớ cậu quá đi mất!”

Hai cô gái trẻ nghênh đón rồi kéo tay Trần Uyển Nhi, có thể nhìn ra, bọn họ rất thân thiết.

“Đúng rồi, Uyển Nhi, sao cậu còn dẫn theo người? Người đàn ông này là ai? Sao cậu không dẫn bạn trai Tôn Trình của cậu tới?” Người đẹp chân dài nhất hỏi.

“Đúng rồi, tớ giới thiệu với các cậu chút, đây là bạn tớ, anh ấy là Lâm Mộc.” Trần Uyển Nhi quay người giới thiệu.

Lâm Mộc nghe lời này thì sửng sốt.

Chẳng phải trước đó Trần Uyển Nhi nói sẽ đưa anh theo với danh nghĩa là vệ sĩ sao? Vậy mà cô lại giới thiệu anh là bạn cô? Điều này khiến Lâm Mộc bất ngờ quá đỗi.

“Lâm Mộc, giới thiệu với anh, đây là bạn thân của tôi, cô ấy là Thôi Tuyết ĐÌnh. ” Trần Uyển Nhi giới thiệu người đẹp chân dài trước,

“Xin chào.” Lâm Mộc duỗi tay ra.

“Xin chào, bạn trai tôi đứng ngay bên cạnh, tôi không bắt tay với anh nữa, bạn trai tôi là hũ giấm chua đó.” Thôi Tuyết Đình bụm miệng cười.

Người đàn ông mặc áo sơ mi xanh nhạt ở bên cạnh ôm vai cô ta, nói: “Tuyết Đình, anh là hũ giấm chua, chẳng phải vì quá yêu em sao?”

“Bạn trai tôi tên Tống Cát, ba anh ấy là nhân vật quyền thế ở Giang Nam.” Thôi Tuyết Đình giới thiệu với Lâm Mộc.

Lâm Mộc cười chào: “Xin chào.”

Tống Cát gật đầu đáp lễ.

“Đây là Khương Nghi Nghi, người đứng bên cạnh là bạn trai cô ấy, tên Lương Tiểu Binh, ba anh ấy là tổng giám đốc một công ty đã lên sàn chứng khoán, xếp thứ 20 trong bảng danh sách phú hào Giang Nam.” Trần Uyển Nhi giới thiệu.
Chương 48: Đi tới núi tuyết Tịch Linh

“Xin chào.” Lâm Mộc chào hỏi bọn họ.

Trong lòng Lâm Mộc có hơi kinh ngạc, những người này đều có thân phận không đơn giản. Ngay cả khi nhà họ Lâm vẫn còn giàu có như trước kia, Lâm Mộc cũng không thể so được với bọn họ.

Dù sao Lâm Mộc cũng chỉ được coi là phú nhị đại ở Kim Châu, còn bọn họ chính là phú nhị đại ở cả tỉnh Giang Nam này mà.

"Uyển Nhi, mau nói cho tớ biết tại sao cậu lại dẫn anh ta đi cùng vậy, không sợ bạn trai Tôn Trình biết được rồi ăn giấm sao." Cô gái xinh đẹp chân dài Thôi Tuyết Đình tò mò hỏi.

“Đúng đó.” Một người bạn thân khác của cô là Khương Nghi Nghi cũng có vẻ rất tò mò.

“Sau này đừng nhắc tới Tôn Trình trước mặt tớ nữa.” Trần Uyển Nhi tức giận nói.

“A!” Cả hai cô bạn của cô đều kinh ngạc.

“ Uyển Nhi, cậu chia tay với Tôn Trình rồi sao?” Khương Nghi Nghi hỏi.

“Đúng vậy.” Trần Uyển Nhi gật đầu.

"Tôn Trình vừa giỏi giang lại đẹp trai, nhà họ Tôn của anh ta ở tỉnh Giang Nam chính là sự tồn tại cao nhất, anh ta lại đối tốt với cậu như vậy, Uyển Nhi, cậu có lý do gì mà lại phải chia tay với anh ta vậy."

"Đúng vậy Uyển Nhi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy, anh ta đá cậu sao? Hồi đó anh ta cố gắng lắm mới theo đuổi được cậu mà." Hai cô bạn của cô không thể hiểu nổi.

“Hai cậu đừng hỏi nữa.” Trần Uyển Nhi nheo mắt lại.

“Được, được rồi, bọn tớ không hỏi nữa.” Hai cô cũng nhận ra có gì đó không ổn.

"Mà này Uyển Nhi, cậu nói Lâm Mộc này là bạn của cậu. Theo tớ thấy, anh ta là bạn trai mới của cậu đúng không? Mau cho tớ biết xuất thân và lai lịch của anh ta đi mà." Cô gái xinh đẹp chân dài Thôi Tuyết Đình hỏi.

“Đúng đó, mau giới thiệu rõ ràng về anh ta với bọn tớ đi.” Khương Nghi Nghi cũng có vẻ tò mò.

Ngay cả bạn trai của hai cô cũng tò mò nhìn Lâm Mộc , tự hỏi rốt cuộc Lâm Mộc có thân phận như thế nào.

Lâm Mộc chủ động nói: "Tôi không phải bạn trai của cô ấy. Như cô ấy đã nói rồi, chúng tôi chỉ là bạn bè. Còn về xuất thân và lai lịch, tôi chỉ là một người bình thường thôi."

"Không có lai lịch gì sao? Người bình thường? Không thể nào? Ánh mắt của Uyển Nhi vốn rất cao mà." Khương Nghi Nghi nói.

Dù Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc đều đã lên tiếng phủ nhận hai người họ là một cặp, nhưng trong mắt mấy người này, bình thường Trần Uyển Nhi đều giữ khoảng cách với người khác giới, sao có thể đưa một người đàn ông bình thường đi cùng cô chứ.

Cho nên bọn họ vẫn cảm thấy cho dù Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi không chịu thừa nhận, nhưng chắc chắn bọn họ là tình nhân với nhau.

Trần Uyển Nhi nói: "Anh ta từng là con trai của chủ tịch một tập đoàn nhỏ ở Kim Châu, nhưng hiện tại gia đình anh ta đang gặp khó khăn. Anh ta thật sự không có xuất thân hay lai lịch gì đặc biệt cả, vậy nên đừng làm phiền anh ta."

"Không có lai lịch gì sao? Vậy thì anh ta phải rất giỏi, tiến sĩ khoa học sao? Hay một tài năng trẻ có thành tích nhất định ở lĩnh vực nào đó vậy?" Thôi Tuyết Đình nói.

"Những gì cô đang nói đều không liên quan gì đến tôi. Hiện tại tôi chỉ là một tài xế lái xe bình thường thôi." Lâm Mộc nói.

"Tài xế lái xe sao?"

Hai cô bạn không thể tin được khi nghe những lời đó.

"Nói cả nửa ngày thì ra cũng chỉ là một thiếu gia ở một thành phố nhỏ, cũng không có kỹ năng đặc biệt nào cả sao?"

Cô gái chân dài Thôi Tuyết Đình mất hứng nhìn Lâm Mộc.

Từ đầu bọn họ đều nghĩ rằng anh được Trần Uyển Nhi đưa đến, một là vì có xuất thân tốt, hoặc là vì anh là một người đàn ông ưu tú, có năng lực đặc biệt nên bọn họ mới nhiệt tình với Lâm Mộc như vậy, bây giờ bọn họ biết rằng cả hai yếu tố trên Lâm Mộc đều không có, nên đương nhiên thái độ của bọn họ cũng thay đổi.

Với bọn họ, cho dù nhà họ Lâm vẫn giàu có như trước, nhưng phú nhị đại ở một thành phố nhỏ như Lâm Mộc căn bản không đáng nhắc tới, bọn họ cũng không thèm để vào mắt.

“Trần Uyển Nhi, nếu như em có thiếu bạn trai có thể bảo anh giới thiệu cho, anh sẽ giới thiệu cho em một phú nhị đại mà anh quen, chắc chắn giỏi giang hơn tên thiếu gia phá sản này.” Lương Tiểu Binh nói.

Bạn trai của cô bạn chân dài là Tống Cát cũng bước tới, vỗ vai Lâm Mộc nói:

"Anh bạn à, đừng trách tôi nói khó nghe, anh thật sự không xứng với Trần Uyển Nhi đâu, anh không phải là người cùng đẳng cấp với chúng tôi, nên anh đừng chen chúc vào làm gì, làm người thì phải tự biết mình."

“Vậy anh cũng đừng trách tôi nói khó nghe, đây không phải việc của anh.” Lâm Mộc liếc anh ta một cái.

Sắc mặt Tống Cát thay đổi: "Anh...tên nhóc này, sao anh dám nói chuyện với tôi như vậy!"

“Tôn trọng lẫn nhau thôi.” Lâm Mộc bình tĩnh nói.

Nếu là năm năm trước, nếu Lâm Mộc gặp phải hai đại công tử của tỉnh Giang Nam như Tống Cát và Lương Tiểu Binh thì Lâm Mộc nhất định sẽ nịnh nọt và bám lấy họ. Nhưng sau năm năm, tâm tình của Lâm Mộc đã thay đổi từ lâu rồi.

Việc níu kéo các mối quan hệ như này cũng không đem hiệu quả khi anh thực sự cần. Kinh nghiệm từ năm năm trước đã cho Lâm Mộc thấy rõ được rất nhiều điều.

Lâm Mộc muốn làm một người mà phải khiến người khác phải bám vào anh để tồn tại, chứ anh không muốn bám vào chân chó người khác.

Trần Uyển Nhi vội vàng nói: "Tống Cát, đừng giận anh ta, tên này hay ăn nói lung tung như vậy đó, anh ta cũng đối xử với em không chút khách khí như vậy mà."

" Uyển Nhi đã nói như vậy thì đương nhiên anh cũng sẽ không bận tâm đến anh ta, nhưng ... anh thật sự không hiểu, tại sao em lại có quan hệ với một tên thiếu gia đã phá sản, lưu manh như anh ta chứ." Tống Cát nói.

Lương Tiểu Binh lập tức nói: "Chúng ta đừng cãi nhau nữa, hiện tại cũng đã đi cùng nhau rồi. Anh và Tống Cát đã chuẩn bị đầy đủ đồ đạc cho chuyến thám hiểm leo núi này rồi."

“Được rồi!” Mọi người đồng thanh đáp lại.

Sau đó mọi người lên đường, Tống Cát và Lương Tiểu Binh lái hai chiếc xe địa hình đưa họ đến núi tuyết Tịch Linh.

Thị trấn nhỏ nơi họ dừng hiện tại là quận gần nhất với núi tuyết, xe xuất phát từ đây, sau hai giờ lái xe bọn họ sẽ đến được chân núi tuyết Tịch Linh.

Núi tuyết Tịch Linh có độ cao hơn 5.000m so với mực nước biển, vào mùa hè chỉ cách đỉnh núi vài trăm mét mới bị tuyết bao phủ hoàn toàn.

Bởi vì núi tuyết Tịch Linh đang được phát triển nên người ta cũng làm một con đường dốc để lên đến sườn núi.

Hai chiếc xe đi hết con đường mòn bên sườn núi. Mặc dù không có tuyết rơi trên sườn núi này nhưng nhiệt độ vẫn thấp hơn so với nơi khác.

“Xuống xe thôi, không còn đường đi nữa rồi, chúng ta phải tự mình leo núi thôi.” Tống Cát nhảy xuống xe.

Sau đó, Tống Cát và Lương Tiểu Binh phân phát đồ đạc trong xe cho mọi người. Mỗi người có một bộ quần áo chống lạnh, kèm theo ba lô đựng thức ăn, nước uống, trang thiết bị, v.v.

Túi của mỗi người đàn ông nặng hơn, còn túi của ba người phụ nữ chỉ nặng 3 đến 4kg, chỉ đựng thức ăn và nước uống của họ thôi.

Sau đó mọi người xách túi bắt đầu đi lên núi. Tuy không có đường cho xe cộ qua lại nhưng có thể men theo rừng thưa để đi lên núi. Có thể nói mọi người rất hứng thú với nơi này, trên đường đi, ba cô gái còn lấy máy ảnh ra để chụp ảnh. Tuy nhiên, tốc độ di chuyển của họ rất chậm, họ cứ đi một lúc lại dừng lại.

Bọn họ chỉ mải tập trung ngắm cảnh, còn những gì Lâm Mộc quan tâm lại khác với bọn họ. Lâm Mộc có hơi kinh ngạc khi phát hiện Linh khí trong không khí ở đây rất đầy đủ, ít nhất so với những nơi Lâm Mộc từng đến, hàm lượng Linh khí ở đây đều được coi là tốt nhất.
Chương 49: Âm mưu bí mật

Leo được một lúc mọi người đã mệt thở hồng hộc.

"Ngồi đây nghỉ một chút đi." Tống Cát lên tiếng bảo mọi người dừng lại nghỉ ngơi.

Cả đám người bọn họ dừng lại nghỉ ngơi, uống nước rồi ăn chút gì đó để bổ sung thể lực.

Còn Lâm Mộc lại đứng nguyên tại chỗ quan sát bốn phía, giống như là lính gác vậy.

"Lâm Mộc, đi lâu như vậy rồi, anh có mệt không? Anh không uống chút nước cho đỡ mệt sao?" Trần Uyển Nhi uống nước xong ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Mộc.

"Không cần, vừa đi vừa nghỉ với tốc độ chậm như vậy, không mệt đến nỗi vậy đâu." Lâm Mộc bình tĩnh nói.

Khi Tống Cát và Lương Tiểu Binh nghe thấy lời này, lại cảm thấy Lâm Mộc đang giả vờ, cho dù bọn họ có đi chậm, nhưng dù sao bọn họ cũng đeo một cái balo để leo núi, sao có thể không mệt chứ?

Đặc biệt là mấy người đàn ông bọn họ còn đeo cái balo nặng hơn của các cô gái kia nhiều.

"Lâm Mộc, nếu anh không mệt, vậy chúng tôi cho anh cơ hội thể hiện đây, anh có thể vác thêm cả balo của chúng tôi mà đúng không." Tống Cát nói với giọng chế giễu.

Lâm Mộc cũng không thèm để ý tới anh ta.

Tống Cát thấy Lâm Mộc không để ý tới mình sắc mặt của anh ta lập tức trở nên u ám.

"Tên nhóc kia, tôi đang nói với anh đó, anh không nghe thấy sao!" Tống Cát tức giận xông lên, giơ tay đẩy vai Lâm Mộc.

Trước khi lên đường, anh ta đã vô cùng khó chịu tên Lâm Mộc này rồi, bây giờ lại bị Lâm Mộc làm lơ, lửa giận trong lòng anh ta lập tức dâng trào.

"Nghe thấy rồi, chỉ là tôi không muốn trả lời anh thôi, nếu anh không muốn đeo balo, vậy thì đừng leo núi nữa." Ánh mắt Lâm Mộc vẫn nhìn ra xa, cũng không thèm quay đầu nhìn anh ta một cái.

Cách đó không xa Thôi Tuyết Đình đang ngồi khoanh tay, giọng điệu chanh chua nói: "Lâm Mộc, anh có biết bên ngoài kia có bao nhiêu người muốn chủ động xách balo cho bạn trai tôi mà đều không có cơ hội đó, để loại thiếu gia nghèo túng như anh xách balo cho bạn trai tôi đã là cho anh một cơ hội tốt để thể hiện rồi, vậy mà anh còn không biết tốt xấu!"

"Xin lỗi, tôi không có hứng thú." Lâm Mộc bình tĩnh nói.

"Hừ, đúng là không biết tốt xấu! Nếu không phải bởi vì Trần Uyển Nhi, tôi đã cho tên thiếu gia nghèo hèn nhà anh đẹp mặt rồi!" Tống Cát lạnh lùng bỏ lại câu nói này rồi quay về chỗ bạn gái anh ta.

Sau khi anh ta đi, Trần Uyển Nhi cũng đứng dậy đi đến trước mặt Lâm Mộc.

"Lâm Mộc, anh đừng như vậy mà, anh cho tôi chút mặt mũi được không." Trần Uyển Nhi nhỏ giọng nói.

"Trần Uyển Nhi, là bọn họ không nể mặt cô, đã biết rõ tôi là người cô đưa tới mà còn có thái độ như vậy, bọn họ cảm thấy ta không có bối cảnh gì nên muốn tôi phải phục tùng bọn họ, có khả năng sao?" Lâm Mộc nói.

Sau đó Lâm Mộc quay người nhìn về phía cô nói: "Cô bỏ balo của cô xuống đi, tôi đeo giúp cô, thấy cô đi tôi cũng thấy mệt thay."

Lâm Mộc vừa nói vừa giơ tay lên trực tiếp tháo balo của cô xuống.

Trần Uyển Nhi cười khúc khích: " Tên ngốc nhà anh cũng học được cách quan tâm người khác rồi đó."

Sau khi nghỉ ngơi hơn mười phút, đám người bọn họ tiếp tục lên đường.

Lâm Mộc cũng nhìn ra được, bây giờ Tống Cát và Lương Tiểu Binh đều nhìn anh vô cùng khó chịu, cả hai cô gái kia cũng nhìn anh bằng ánh mắt khó chịu ra mặt nhưng Lâm Mộc cũng không quan tâm.

Sáu người lại chậm chạp đi lên, trời cũng đã sắp tối rồi. Bọn họ quyết định sẽ dựng lều qua đêm ở đây, ngày mai lại tiếp tục.

Sáu người dựng lên ba cái lều nhỏ, sau đó đốt một đống lửa ở bên ngoài lều rồi bắt đầu nấu cơm.

"Tiểu Binh, đi, chúng ta đi khảo sát quanh đây một chút thôi." Tống Cát đứng dậy nháy mắt với anh ta.

"Được anh Cát." Lương Tiểu Binh cũng đứng dậy.

Sau đó hai người cầm đèn pin đi, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt mọi người.

Ba cô gái thì đang nướng thịt và nói chuyện phiếm, trò chuyện quên cả trời đất.

Phía sau lều, Tống Cát với Lương Tiểu Binh mỗi người châm một điếu thuốc.

"Anh Cát, quanh đây có gì để khảo sát chứ?" Lương Tiểu Binh nghi ngờ nói.

"Tôi gọi cậu theo là có chuyện tôi cần cho cậu biết." Tống Cát cười thần bí.

"Ồ? Có chuyện gì vậy?" Lương Tiểu Binh thấy Tống Cát thần thần bí bí thì anh ta cũng vô cùng tò mò.

"Tôi đã sắp xếp hai diễn viên giả dạng làm thú hoang ở gần đây, khoảng mười giờ đêm nay bọn họ sẽ đến đây để giả vờ hù dọa chúng ta, đến lúc đó hai chúng ta hợp sức đuổi họ đi, cậu hiểu ý tôi chứ?" Tống Cát nói.

"Anh Cát, ý của anh là...trình diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân sao? Thể hiện bản lĩnh đàn ông trước mặt bạn gái sao?" Hai mắt Lương Tiểu Binh tỏa sáng.

"Hiểu rồi thì tốt." Tống Cát cười nói.

"Đúng rồi anh Cát, tên nhóc tên Lâm Mộc kia có thể làm hỏng kế hoạch của chúng ta không?" Lương Tiểu Binh nói.

"Nói đến tên nhóc đó tôi lại tức, mẹ nó, loại rác rưởi như anh ta mà cũng có thể trở thành bạn trai của Trần Uyển Nhi, còn dám sĩ diện trước mặt tôi!" Tống Cát nghe thấy tên Lâm Mộc, ngay lập tức sắc mặt đã trở nên u ám.

Mặc dù hai người bọn họ đều đã có bạn gái, nhưng nói về nhan sắc thì bạn gái của hai người họ đều không bằng Trần Uyển Nhi.

Không phải bọn họ không muốn theo đuổi Trần Uyển Nhi, mà là bọn họ biết căn bản không thể theo đuổi cô được.

Bọn hắn sớm đã biết, ánh mắt Trần Uyển Nhi cực cao, nên bọn họ cũng không hy vọng có thể theo đuổi được Trần Uyển Nhi, nhưng Lâm Mộc lại có thể chứ?

Nếu Lâm Mộc là một người vô cùng tài giỏi, có bối cảnh lợi hại thì bọn họ còn có thể chấp nhận được. Nhưng anh chỉ là một tên thiếu gia nghèo hèn ở một thành phố nhỏ thì dựa vào đâu chứ? Đương nhiên bọn họ không cam lòng rồi!

"Hay là.... anh Cát, sau khi diễn viên anh sắp xếp lao đến, chúng ta đừng vội chạy ra, trước hết cứ để cho diễn viên tạo thêm sự đáng sợ, nói không chừng tên nhóc đó sẽ bị dọa đến tè cả ra quần, đến lúc đó để Trần Uyển Nhi nhìn thấy bộ dạng đó của anh ta thì chúng ta hãy xông ra." Lương Tiểu Binh cười xấu xa nói.

"Được!" Tống Cát cười cười gật đầu.

Bọn họ đều nghĩ rằng người bình thường gặp phải thú dữ ở chỗ hoang vu như này thì sao có thể không sợ chứ.

Kể cả có là bọn họ, nếu như thật sự gặp phải thú dữ thì chắc chắn cũng sẽ sợ, chỉ là lần này do họ tự biên tự diễn nên mới không sợ thôi.

Cho nên bọn họ dám chắc Lâm Mộc chắc chắn sẽ bị dọa sợ!

"Đi, chúng ta về thôi." Tống Cát vứt điếu thuốc xuống rồi lấy chân giẫm lên.

Trước đống lửa trại.

"Chúng tôi về rồi đây." Tống Cát với Lương Tiểu Binh ngồi xuống bên cạnh đống lửa.

"Anh yêu, mau ăn thử thịt em nướng đi."

Thôi Tuyết Đình với Khương Nghi Nghi đều đưa thịt các cô nướng cho bạn trai mình thử.

Lâm Mộc liếc nhìn Tống Cát với Lương Tiểu Binh vừa trở về, trong lòng Lâm Mộc có thể cảm giác được chắc chắn hai tên nhóc này đang có âm mưu bí mật gì đó.

Sau đó mọi người lại vừa nướng thịt vừa nói chuyện phiếm.

Trong chỗ rừng sâu, hai người đàn ông lấy ra hai bộ quần áo thú dữ chuẩn bị mặc vào.

"Cát công tử bảo chúng ta mười giờ xuất hiện, chỉ còn có một tiếng nữa, chúng ta chuẩn bị đi là vừa, mát nữa chúng ta đừng tới gần quá, nếu không sẽ bị nhìn ra là đồ giả đấy."

"Được!"

Hai người này vừa mặc trang phục vào vừa bàn bạc với nhau.

"Hả? Mau nhìn bên kia xem, đó là gì vậy?" Một người trong đó chỉ ra phía xa xa.

Người còn lại ngẩng đầu nhìn theo, ở nơi đó có một đôi mắt màu xanh đang lóe sáng, đang ngày càng đến gần bọn họ.

"Móa nó, là....là...thú dữ! Mau chạy đi!"

Hai người này đứng đơ ra một lúc, sau đó bị dọa tái cả mặt rồi vội co cẳng lên chạy.

....
Chương 50: Bị dã thú tấn công

Trước đống lửa đang cháy....

“Cục cưng à, em hơi mệt, hai ta đi nghỉ ngơi trước nha anh.” Thôi Tuyết Đình dựa vào người Tống Cát, nỉ non làm nũng.

Tống Cát nhìn đồng hồ trên tay, bây giờ mới chín giờ rưỡi.

“Bình tình nào em yêu, chúng ta nướng thịt thêm một chút đi.” Nói rồi, Tống Cát ôm Thôi Tuyết Đình vào lòng.

Dù sao Tống Cát đã sắp xếp rồi, lát nữa sẽ có một trận giao tranh xảy ra để anh ta có thể bộc lộ bản lĩnh của mình.

“A a!”

Ngay lúc đó từ trong rừng, cách vị trí của họ không xa, truyền đến những tiếng hét. Sáu người đang ngồi trước đống lửa nghe được động tĩnh lập tức nhìn về phía đó.

Bên trái đống lửa, có ba cặp mặt màu lục nhìn chằm chằm họ, đêm đen khiến cho chúng càng hiện lên rõ ràng hơn.

Trong lòng Tống Cát kinh ngạc: không phải hẹn nhau lúc mười giờ sao? Tại sao còn chưa tới giờ mà bọn họ đã thực hiện rồi?

Bất quá, Tống Cát nghĩ tiến hành sớm một chút cũng không sao, như vậy có khi lại tốt hơn ấy chứ!

Làm sớm kết thúc sớm, buổi tối anh ta còn nhiều chuyện khác phải làm nữa. Vì vậy, Tống Cát lập tức quát lớn:

“Là dã thú!”

“A a a!”

Ba người phụ nữ lập tức thét lên sợ hãi, Thôi Tuyết Đình và Khương Nghi Nghi lập trốn sau lưng Tống Cát và Lương Tiểu Binh, giữ chặt lấy bọn họ. Ngay cả Trần Uyển Nhi cũng sợ xanh mặt, nắm chặt lấy cánh tay của Lâm Mộc.

Tống Cát và Lương Tiểu Binh rất hài lòng trước phản ứng của bạn gái họ.

“Đừng sợ em yêu, đã có anh ở đây!” – Bọn họ không hẹn mà đồng thanh lên tiếng trấn an bạn gái, nhìn bộ dáng trông rất mạnh mẽ.

Sau đó, bọn họ nhìn về phía Lâm Mộc muốn hóng hớt xem anh đã sợ hãi đến mức độ nào nhưng trái ngược với suy đoán của họ, gương mặt Lâm Mộc đầy sự bình tĩnh.

“Lương Tiểu Binh, lên nào! Chúng ta nhanh chóng đập mấy con súc sinh này một trận đi! Tuyệt đối không để bọn dã thú tổn thương bạn gái chúng ta.”

Tống Cát vừa nói vừa rút chiếc búa trong balo ra rồi nháy mắt với Lương Tiểu Binh.

“Được!”

Lương Tiểu Binh cũng nhanh chóng đứng dậy, rút ra một chiếc búa, thể hiện mình cũng không phải dạng vừa đâu.

“Bọn súc sinh này sợ lửa, các anh tốt nhất vẫn là đợi ở chỗ này đi, bọn chúng sẽ không dám đến gần đâu.” –

Lâm Mộc nói.

Tống Cát và Lương Tiểu Binh sau khi nghe xong liền bật cười.

“Lâm Mộc, anh cứ nói thẳng là anh đang sợ hãi đi, sao phải vòng vo như vậy để làm gì?” – Lương Tiểu Binh

giễu cợt nói.

Tống Cát cũng lập tức lên tiếng: “Trần Uyển Nhi, vào thời khắc nguy hiểm nhất mới có thể thấy rõ bản chất của một người, em nhìn anh ta xem đã bị dọa sợ thành bộ dạng gì? Ngay cả can đảm đuổi bọn dã thú đi để bảo vệ em, anh ta cũng không có.”

Lâm Mộc lạnh lùng cười: “Hai tên ngu xuẩn, các anh muốn tìm chết thì tôi cũng không ngăn cản làm gì.”

Tống Cát nhất thời điên lên: “Thằng kia, anh mới nói ai ngu, anh ngay cả dũng khí xông lên cũng đết có còn dám cười nhạo bọn tôi?”

Thôi Tuyết Đình yếu ớt nói: “Cục cưng, các anh…Hay các anh đừng xông lên nữa, dã thú quả thật sở lửa, điều này là có căn cứ mà.”

“Yên tâm đi em yêu, bọn anh nhất định sẽ đuổi dã thú đi! Nhìn bọn anh thể hiện này!”

Tống Cát vừa dứt lời, liền xách búa lên, đầy máu chiến mà xông về phía ba con dã thú. Lương Tiểu Binh cũng xách búa lên, nhanh chóng đuổi theo.

Đây chính là cơ hội ngàn năm để bọn họ thể hiện được sự dũng cảm, nam tính của mình!

Ba con báo tuyết cách đống lửa khoảng chừng năm mươi thước, ở trong bóng tối có thể nhìn thấy rõ cặp mắt sáng có màu xanh lục của bọn chúng.

Lương Tiểu Binh vừa đi đến liền hạ giọng nịnh nọt: “Anh Cát, anh tìm diễn viên thật chuyên nghiệp, ngay cả hiệu

ứng ánh sáng của đôi mắt cũng làm như thật vậy.”

“Đúng rồi anh Cát, không phải anh nói chỉ tìm hai diễn viên thôi sao? Tại sao phía trước lại có ba cặp mắt vậy?” – Lương Tiểu Binh nghi ngờ hỏi.

“Anh quả thật chỉ tìm hai người thôi, chẳng lẽ bọn họ khuyến mãi thêm một người nữa?” – Tống Cát cũng có chút bực vì kế hoạch đột ngột bị thay đổi không theo ý mình.

Bọn họ vừa nói chuyện vừa tiến lên cho nên bây giờ cả hai chỉ đang cách báo tuyết khoảng hơn hai mươi thước.

“Gừ!”

Ba con báo tuyết thấy Tống Cát tiến đến gần chúng, chúng liền từng bước một đi ra rồi nghiêng người về phía trước.

“Trâu bò thật, đến cả âm thanh gầm rú mà có thể diễn như thật vậy!” – Lương Tiểu Binh tấm tắc khen ngợi.

Khi đang nói chuyện, nương theo ánh sáng từ đống lửa xa xa và ánh trăng, bọn họ thấy rõ ba con báo tuyết.

“Oh my god! Wow! Có cả đuôi nữa kìa, chuyển động linh hoạt như thật vậy, giống quá!” – Lương Tiểu Binh càng lúc càng hưng phấn.

“Không…Không đúng!” – Đột nhiên sắc mặt Tống Cát biến đổi.

Sau khi Tống Cát thấy rõ ba con báo tuyết chợt nhận ra có gì sai sai ở đây.

“Đây là…Đây là báo tuyết hàng real đó! Chạy mau! Trời đất ơi, cứu tui, cứu tui…”

Hai cặp mắt của Tống Cát trợn to, hét lên rồi vứt luôn cả cây búa trong tay, chạy bán sống bán chết về phía đống lửa, mặt đầy kinh hoàng, anh ta chạy còn nhanh hơn thỏ.

Lúc người ta bị sợ hãi tột độ, tuyến thượng thận sẽ tiết ra một chất đặc biệt kích thích tim đập nhanh hơn, huyết áp tăng lên để có thể cung cấp năng lượng cho các cơ bắp một cách nhanh chóng. Từ đó trong vòng một thời gian ngắn, cơ chế này sẽ giúp ta bùng nổ sức mạnh tiềm ẩn để chạy thoát khỏi nguy hiểm.

Lương Tiểu Binh sửng sốt một chút, sau đó cũng hét lên, xoay người chạy như điên về hướng đống lửa.

“Gừ!”

Cả hai cùng thét chói tai rồi cùng chạy như ma đuổi khiến ba con báo tuyết bị kích thích. Chúng phát ra tiếng gầm rú, tăng tốc cực nhanh, phóng như tên bắn về hướng bọn họ.

“Cứu tui, cứu tui,…!”

Ba người phụ nữ thấy hai người đàn ông chẳng những không xua đuổi được dã thú mà còn kéo dã thú chạy về phía bọn họ đang đứng làm các cô lại sợ hãi thét lên, hoảng sợ nhìn dã thú đang vọt tới.

Thật may Tống Cát và Lương Tiểu Binh chưa đi được bao xa mới cách đống lửa hơn hai mươi thước một chút cho nên rất nhanh bọn họ đã có thể quay về.

“Cứu mạng với!”

Trong lúc kinh hãi mất cả hồn vía, Tống Cát và Lương Tiểu Binh sau khi chạy về liền theo bản năng vọt tới bên bạn gái và trốn sau lưng họ, sau đó nắm lấy hai tay của bạn gái giơ ngang ra, biến bạn gái mình thành bia đỡ đạn hình người đặt ở trước mặt, che chắn hoàn toàn cho họ.

“A a a!” – Hai cô gái bị dọa, liên tục thét lên chói tai, trong đầu họ trống rỗng.

“A! Lâm Mộc, dã thú tới kìa!”

Trần Uyển Nhi cũng bị dọa sợ tái mét, khi nãy cô nàng chẳng qua chỉ nắm chặt lấy tay Lâm Mộc còn bây giờ là trực tiếp nhảy lên người anh, ôm lấy Lâm Mộc thật chặt.

“Cô ở chỗ này đợi đi, để tôi xử lý!”

Lâm Mộc đẩy Trần Uyển Nhi ra, sau khi cô đứng dậy đàng hoàng thì anh từng bước dài lao ra, đánh về phía con báo đang phóng về phía bọn họ.

Rầm!

Đối mặt với con báo xông lên đầu tiên, Lâm Mộc quay người né tránh, sau đó chớp ngay thời cơ báo tuyết lướt qua anh, anh đã nắm lấy đuôi của nó, quay vòng vòng báo tuyết như quay yo – yo, rồi thả tay ra.

Báo tuyết bị Lâm Mộc ném thẳng ra ngoài, đập vào hai con báo còn lại.

“Ngao ô!”

Sau trận va đập, ba con báo tuyết nằm một đống, tất cả bọn chúng phát ra âm thanh thảm thiết rồi nhanh chóng chạy trốn vào rừng.

“Anh…Sao anh lợi hại quá vậy?”

Ba người phụ nữ thấy Lâm Mộc ung dung liền đánh bay ba con báo tuyết liền ngây người.

Sau khi giải quyết ba con báo tuyết, Lâm Mộc vô hai tay vào nhau để phủi bụi rồi quay trở lại bên đống lửa.

“Dã thú đã chạy đi hết rồi, hai người các anh còn tiếp tục núp sau lưng phụ nữ đến bao giờ, bộ không ngại mất mặt sao?” Lâm Mộc liếc nhìn Tống Cát và Lương Tiểu Binh.

Hai người bọn họ nghe vậy mới từ trấn tĩnh lại một chút, phục hồi lại tinh thần.

“Tên Tống Cát kia, anh vừa làm gì đó, sao anh lại lấy em làm bia đỡ chắn dã thú cho anh hả!” – Thôi Tuyết Đình vừa nức nở khóc vừa nện vào người Tống Cát.

“Lương Tiểu Binh, anh thật quá đáng!” – Khương Nghi Nghi cũng khóc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom