Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76-80
Chương 76: Giới thiệu
“Cô yên tâm, tôi biết phải làm sao, tôi cúp máy trước đây.”
Lâm Mộc nói xong liền cúp điện thoại.
Mái nhà thương mại.
“Nếu hiện tại vị đại thiếu gia nhà họ Tôn đang phụ trách việc kinh doanh của nhà bọn họ thì năm năm trước, người khởi xướng những tội ác đó cũng có thể là Tôn Thượng Minh!” Ánh mắt Lâm Mộc lóe lên sát ý.
Sau khi nói xong, Lâm Mộc nhanh chóng đi xuống lầu, lên xe.
Chiếc xe khởi động, Lâm Mộc nhấn ga, đi thẳng đến Ninh Đô.
Trước đây Lâm Mộc từng nghĩ sẽ đối phó nhà họ Tôn một cách chậm rãi.
Nhưng bây giờ Lâm Mộc đã thay đổi quyết định rồi, Lâm Mộc không muốn lo lắng nhiều như vậy nữa, hiện tại anh sẽ đến Ninh Đô giải quyết mọi chuyện với nhà họ Tôn luôn! Đến tìm Tôn Thượng Minh để giải quyết hết một lần!
Bất kể nhà họ Tôn của anh ta ở Giang Nam cường đại cỡ nào, Lâm Mộc có thực lực ở Linh Ý Cảnh thì tại sao phải sợ chứ?
Cho dù nhà họ Tôn giàu có và quyền lực đến đâu thì những thứ này có thể đóng vai trò gì khi bị cường quyền đàn áp chứ?
Súng sao? Trước khi Lâm Mộc chưa đột phá, đúng là anh có chút sợ hãi.
Bây giờ anh đã đạt tới Linh Ý Cảnh rồi, Lâm Mộc đã không còn sợ hãi nữa!
Xe của Lâm Mộc tiến vào đường cao tốc, anh nhanh chóng thẳng hướng tới Ninh Đô!
...
Nhà họ Trần.
Trần Uyển Nhi vội vàng chạy xuống lầu.
"Ông nội, không ổn rồi! Lâm Mộc sắp tới Ninh Đô tìm nhà họ Tôn báo thù rồi!" Trần Uyển Nhi vừa chạy vừa nói.
"Tới Ninh Đô tìm nhà họ Tôn sao? Nó sẽ báo thù như thế nào? Khi nào thì đi?" Lão Trần vừa uống trà vừa hỏi.
“Hình như là bây giờ đi, anh ấy nói muốn chính tay giết chết Tôn Thượng Minh!” Trần Uyển Nhi lo lắng nói.
“Chính tay giết Tôn Thượng Minh?”
Cho dù Lão Trần kinh nghiệm đầy mình, đã thấy qua sóng to gió lớn, lúc này cũng kinh ngạc đứng lên.
"Ông nội, đó chính là những lời mà anh ấy nói, dù anh ấy có một số kỹ năng đặc biệt, nhưng gia tộc họ Tôn có rất nhiều quyền lực, đến Ninh Đô một mình để trả thù nhà họ Tôn, nhỡ đâu gặp chuyện không may gì thì sao! Ông nội, ông có thể nghĩ cách nào giúp anh ấy không?” Trần Uyển Nhi vội vàng đến sắp khóc.
Chính cô cũng không hiểu tại sao mình lại lo lắng cho Lâm Mộc như vậy.
Lão Trần bình tĩnh lại, rồi lại ngồi xuống ghế sô pha.
“Cháu gái, nếu là 20 năm trước, khi ông nội còn ở đỉnh cao, giúp cháu cũng không có vấn đề gì, nhưng hiện tại… Ông nội cũng không thể không giúp cháu.”
Lão Trần lắc đầu nói: “Hơn nữa, chúng ta nợ Lâm Mộc cũng đã báo đáp rồi, nếu chỉ là mấy chuyện vụn vặt thì giúp nó cũng không sao, nhưng để giúp nó đối phó với nhà họ Tôn, thì có khi phải trả giá bằng mạng sống của nhà họ Trần chúng ta!"
"Ông nội, cháu... Cháu hình như là đã thật sự thích anh ấy, ông nội có thể nghĩ biện pháp khác không, cho dù chỉ giúp được một chút cũng được rồi." Trần Uyển Nhi đỏ mặt cầu xin.
"Lâm Mộc lẽ ra không nên làm như vậy, giờ nó đã đi rồi, ngay cả khi ông giúp nó thì việc mà ông có thể làm được cũng rất có hạn, cháu gọi cho Lâm Mộc đi, ông sẽ giới thiệu cho nó một người." Lão Trần nói.
Lão Trần đã sống đến tuổi này, bản thân cũng không còn sống được bao nhiêu năm nữa, nhưng cháu gái vẫn còn nhỏ.
Mặc dù có ấn tượng tốt với Lâm Mộc, nhưng ông vẫn không đành lòng vì Lâm Mộc mà đánh đổi toàn bộ gia tộc họ Trần.
“Vâng! Vâng!”
Trần Uyển Nhi nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi cho Lâm Mộc.
...
Trên đường cao tốc đến Ninh Đô.
Lâm Mộc đang lái xe với tốc độ rất nhanh.
Trong đầu Lâm Mộc đang suy nghĩ về kế hoạch của mình sau khi đến Ninh Đô.
Đúng lúc này điện thoại vang lên.
"Trần Uyển Nhi gọi tới sao? Không phải cô lại muốn thuyết phục mình đó chứ?" Lâm Mộc liếc nhìn tên người gọi.
Lâm Mộc cũng thấy kỳ lạ khi Trần Uyển Nhi trước kia thường hay chống đối lại anh, nhưng bây giờ cô lại quan tâm đến đến anh.
"Cô Trần, cô còn muốn quan tâm đến tôi nữa sao? Cô... Không phải cô thật sự có ý gì đó với tôi đó chứ?" Lâm Mộc trả lời điện thoại.
“Khụ, Lâm Mộc, là ông.” Giọng của Lão Trần từ trong điện thoại truyền đến.
“A… Lão Trần, là ông sao.” Lâm Mộc ngượng ngùng cười.
“Lâm Mộc, Uyển Nhi nói cháu đang đến Ninh Đô tìm nhà họ Tôn báo thù sao?” Lão Trần hỏi.
"Đúng vậy, cháu đang trên đường đến rồi, nhà họ Tôn đã chỉ thị cho Chu Côn hại nhà họ Lâm, hiện tại còn cử người đi ám sát cháu nhiều lần, cháu nghĩ cháu cũng nên đến Ninh Đô và tìm nhà họ Tôn để giải quyết mọi chuyện!” Lâm Mộc giọng điệu kiên định.
"Lâm Mộc, chuyện này không thể vội vàng được, dù cho cháu có năng lực, nhưng đây là một xã hội được pháp luật cai trị, nếu làm như vậy, cháu sẽ gây ra một đống lộn xộn, hơn nữa, nhà họ Trần là một gia tộc lớn, một khi xảy ra chuyện gì, tất cả mọi thứ sẽ không thể cứu chữa được.” Lão Trần thuyết phục.
“Lão Trần, cháu sẽ cân nhắc, sẽ cố gắng giải quyết thật sạch sẽ.” Lâm Mộc nói.
"Lâm Mộc, nếu cháu đã hạ quyết tâm, khi đến Ninh Đô, trước tiên cháu nên đến một quán bar Sa ngã, tìm một người tên là Nhãn Kính Xà, khi gặp anh ta, hãy nói cho anh ta tên của ông, Trần Nguyên Hải. Anh ta là vua của tình báo ngầm ở Ninh Đô, có thể cung cấp cho cháu những thông tin hữu ích, sao thì cháu cũng không quen thuộc với Ninh Đô và nhà họ Tôn, nên cháu muốn hành động thì kiểm soát thông tin và lên kế hoạch hợp lý rồi mới ra tay cũng chưa muộn.” Lão Trần dặn dò.
“Lão Trần, người mà ông giới thiệu cho cháu, nếu anh ta biết mục đích của cháu thì anh ta có tiết lộ mọi chuyện cho nhà họ Tôn không?” Lâm Mộc có chút lo lắng.
"Đừng lo lắng, ông nắm trong tay nhược điểm của anh ta, trừ phi anh ta không muốn sống nữa. Tuy rằng anh ta không thuộc giới thượng lưu, nhưng anh ta rất đáng tin." Lão Trần nói.
“Được rồi, cám ơn ông đã giúp đỡ.” Lâm Mộc cảm ơn.
“Đừng cám ơn ông, cô cháu gái nhỏ Uyển Nhi rất lo lắng cho cháu, cứ quấy rầy nhờ ông giúp cháu, cảm ơn thì sau này có thể cảm ơn nó.” Lão Trần nói.
“A.” Lâm Mộc ngạc nhiên.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
...
Kim Châu, nha họ Trần.
Sau khi Lão Trần cúp điện thoại.
“Ông nội, ông… Sao ông lại nói là cháu!” Khuôn mặt Trần Uyển Nhi lo lắng đến đỏ bừng, cô nhẹ nhàng đánh vào vai Lão Trần.
Lão Trần cười lắc đầu: " Tính tình của cháu ông nội còn không biết sao? Cháu không thể bày tỏ suy nghĩ của mình với Lâm Mộc thì ông nội có thể nói cho nó biết, cháu muốn giúp nó nhiều như thế nào."
Ninh Đô.
Sau khi Lâm Mộc lái ô tô đến Ninh Đô, anh trực tiếp tìm đường đi đến quán bar Sa ngã.
Nếu Lão Trần đã giới thiệu, Lâm Mộc đương nhiên muốn sử dụng.
Là một tỉnh ở phía nam ở Giang Nam, sự phồn vinh của Ninh Đô là thứ mà một tỉnh nhỏ bé như Kim Châu đương nhiên không thể so sánh nổi.
Quán Bar Sa ngã nằm ở khu kinh doanh sầm uất của Ninh Đô.
Lâm Mộc vừa bước vào quán bar, tiếng nhạc ầm ĩ lập tức truyền vào tai Lâm Mộc, công việc kinh doanh trong quán cũng rất nóng bỏng.
Phía trước quầy bar.
“Tôi đến tìm Nhãn Kính Xà.” Lâm Mộc nói với nhân viên quầy lễ tân.
Nhân viên lễ tân hiển nhiên không lạ gì cái tên này.
"Tìm anh Xà sao? Đi với tôi." Người phục vụ đưa Lâm Mộc đến một chiếc ghế lô , sau đó đẩy cửa ghế lô ra rồi đưa Lâm Mộc đi vào.
Tiếng hát trong ghế lô lập tức truyền vào tai Lâm Mộc.
“Anh Xà, có người tìm anh!”
Người phục vụ nói xong liền xoay người rời đi.
Người đàn ông trung niên đang hát liếc sang nhìn Lâm Mộc, ra dấu bảo Lâm Mộc chờ anh ta, sau đó tiếp tục hát.
Lâm Mộc đứng ở đó chờ đợi.
Sau khi hát xong một bài hát, người đàn ông quay đầu sang nhìn Lâm Mộc.
“Anh là ai và tại sao lại tìm tôi?” Người đàn ông với cái đầu nhỏ, một tay cầm micro, tay kia đang đặt lên người phụ nữ ở bên cạnh anh ta.
“Anh là Nhãn Kính Xà?” Lâm Mộc nhìn anh ta.
Chương 77: Hoang đường
“Đúng vậy!” Nhãn Kính Xà trả lời bằng micrô, giọng anh ta vang vọng khắp ghế lô.
Lâm Mộc trực tiếp đi đến trước mặt Nhãn Kính Xà.
“Tôi là người của Trần Nguyên Hải giới thiệu đến.” Lâm Mộc trầm giọng nói.
Nhãn Kính Xà, người vẫn còn cợt nhả ban nãy sau khi nghe tên của Trần Lão đã thay đổi sắc mặt và thái độ ngay lập tức.
“Các người tiếp tục chơi đi, tôi phải ra ngoài trước!”
Nhãn Kính Xà vẫy tay với những người trong ghế lô, rồi vội vàng cùng Lâm Mộc rời khỏi đó.
Anh ta đưa Lâm Mộc đến một văn phòng trên lầu và khóa trái cửa văn phòng lại.
Bên trong văn phòng.
“Tên cậu là gì?” Nhãn Kính Xà đưa tay ra.
“Tôi tên là Lâm Mộc.” Lâm Mộc cũng đưa tay ra và bắt tay.
Nhãn Kính Xà này khoảng bốn mươi tuổi, mặt mũi gồ ghề.
"Em trai Lâm Mộc, tuổi còn nhỏ như vậy có thể được Trần Lão giới thiệu, xem ra là có chút năng lực, nào, ngồi xuống trước đi." Nhãn Kính Xà ngồi trên ghế sô pha trong phòng làm việc, anh ta cũng khoát tay bảo Lâm Mộc Yuannei ngồi xuống.
Hai người cùng ngồi xuống.
“Trần Lão kêu cậu tìm tôi, nhất định không phải việc gì tốt, đúng không?” Nhãn Kính Xà nhìn Lâm Mộc.
“Trần Lão nói, anh là vua tình báo ngầm của Ninh Đô, không biết có phải chỉ là cái danh hay không?” Lâm Mộc nhìn anh ta.
"Ồ?Cậu đang nghi ngờ khả năng chuyên môn của tôi sao? Nếu không phải do Trần Lão giới thiệu, mà cậu dám đặt câu hỏi về khả năng của tôi ngay khi chúng ta vừa gặp nhau, thì cậu sẽ bị ném ra khỏi quán bar Sa ngã ngay lập tức." Nhãn Kính Xà vừa nói vừa châm thuốc.
“Nếu anh rất tự tin vào năng lực của mình thì hãy nói cho tôi biết, tôi có xuất thân và lai lịch như thế nào.” Lâm Mộc dựa vào ghế sô pha.
"Cậu vừa rồi nói tên cậu là Lâm Mộc đúng không? Là người nổi tiếng ở Ninh Đô thì tôi đều biết, nhưng tôi chưa từng nghe qua tên của cậu, vậy thì cậu không phải là người Ninh Đô, cậu là do Trần Lão giới thiệu tới, vậy thì rất có thể cậu là người Kim Châu ta."
Nhãn Kính Xà nói xong, lấy điện thoại ra, đứng dậy rời khỏi phòng.
Sau một lúc, Nhãn Kính Xà trở lại phòng.
“Mười phút nữa, thông tin của cậu sẽ bày ra ở trước mắt tôi.” Nhãn Kính Xà tự tin ngồi đối diện với Lâm Mộc.
Nhãn Kính Xà vừa dứt lời, một nữ phục vụ bưng rượu đi vào, khui rượu và rót một ly cho Lâm Mộc và Nhãn Kính Xà.
“Ra ngoài đi.” Nhãn Kính Xà xua tay.
“Vâng, anh Xà.” Nữ phục vụ đi ra khỏi văn phòng.
“Chai rượu Hennessy này, coi như tôi mời.” Nhãn Kính Xà làm động tác mời.
“Cảm ơn.” Lâm Mộc cầm ly rượu lên nhấp một ngụm.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Tám phút sau, điện thoại của Nhãn Kính Xà nhận được một tin nhắn văn bản.
Đọc xong tin nhắn, Nhãn Kính Xà ngẩng đầu nhìn Lâm Mộc và nở nụ cười: "Lâm Mộc, cậu đã thành lập tập đoàn Thiên Mộc ở Kim Châu, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, tập đoàn Thiên Mộc đã đạt đến đỉnh cao trong giới kinh doanh của Kim Châu, không nghĩ đến cậu còn trẻ vậy mà lại có khả năng này.”
"Xem ra khả năng tình báo của anh thật sự rất tốt, chỉ cần tám phút là đã điều tra ra được.” Lâm Mộc vừa uống rượu vừa nói.
“Tôi nghĩ cậu có thể làm nên thành tựu như vậy trong giới kinh doanh ở Kim Châu, hẳn là không thể thiếu được sự trợ giúp của Trần Lão?”
Nhãn Kính Xà tiếp tục: “Điều duy nhất khiến tôi nghi ngờ chính là năm năm trước gia tộc họ Lâm của cậu đã đi đến bước đường cùng, làm sao cậu lại có được sự trợ giúp của Trần Lão? Tôi rất tò mò, nhưng tôi đoán cậu sẽ không nói cho tôi biết nguyên nhân. ”
Lâm Mộc cười cười, không trả lời.
Nghe đến đây, Lâm Mộc đã hiểu rằng anh ta không thể tìm hiểu ra chuyện gì đã xảy ra trong năm năm anh rời khỏi Kim Châu.
Anh cũng không có gì ngạc nhiên khi anh ta không phát hiện ra thực lực thật của mình, dù sao cũng không có nhiều người biết thân phận tu luyện của anh.
Ngay cả cha mẹ của Lâm Mộc cũng không biết anh làm thế nào để Trần Lão chịu giúp anh, đên mãi sau này Lâm Mộc thể hiện sức mạnh của mình với cha thì cha anh mới biết.
"Lâm Mộc, tôi đã chứng minh được năng lực của mình. Nói cho tôi biết, tại sao anh đến Ninh Đô tìm tôi?" Nhãn Kính Xà hỏi.
Uống thêm một ngụm rượu nữa, Lâm Mộc chậm rãi nói: "Tôi đến Ninh Đô lần này là vì một chuyện, tiêu diệt nhà họ Tôn và giết chết Tôn Thượng Minh."
“Cậu nói cái gì?!”
Sau khi nghe xong, Nhãn Kính Xà bị sốc đứng bật dậy.
“Tôi nói, tiêu diệt nhà họ Tôn, đồng thời giết Tôn Thượng Minh.” Lâm Mộc lặp lại.
“Hoang đường, thật hoang đường!”
Nhãn Kính Xà kích động nói: “Lâm Mộc, cậu nghĩ Ninh Đô này chính là Kim Châu bé nhỏ đó sao? Đây là Ninh Đô, thủ phủ của tỉnh Giang Nam, vũng nước ở đây đục hơn Kim Châu gấp ngàn lần! Cậu! Cho dù cậu lập được thành tích gì đó ở Kim Châu, thì đặt ở Ninh Đô này không là cái gì cả? "
"Chỗ dựa lớn nhất của cậu hẳn là Lão Trần đúng chứ? Hiện giờ đến ông ấy cũng không dám nói là sẽ hủy diệt gia tộc họ Tôn!"
Phản ứng của anh ta hoàn toàn nằm trong dự đoán của Lâm Mộc.
Nếu anh ta không kích động thì mới là không bình thường, nhà họ Tôn đã tồn tại lâu đời ở toàn Giang Nam, xét về độ giàu có thì tài sản nhà họ Tôn ít nhất cũng phải hơn hai trăm triệu, đây chắc chắn là một khối tài sản kếch xù!
"Tôi biết nhà họ Tôn rất có thế lực, nhưng vậy thì sao? Nếu như nhà họ gây sự với tôi thì sẽ phải trả giá!" Đôi mắt Lâm Mộc nheo lại.
"Khẩu khí của cậu lớn đấy, chuyện này tôi không thể giúp cậu được, tôi sẽ gọi cho Trần Lão."
Nhãn Kính Xà ngay lập tức lấy điện thoại di động ra và gọi cho Trần Lão.
Một lúc sau, cuộc gọi được kết nối.
"Alo, Trần Lão, gần đây sức khỏe của ông thế nào? Lâm Mộc, người ông giới thiệu, hiện tại đang ở đây với tôi, nhưng chuyện cậu ấy làm cũng quá điên cuồng, tôi không dám giúp! Nhưng ông cứ yên tâm, vấn đề này tôi chắc chắn sẽ giữ bí mật và sẽ không truyền ra ngoài.” Nhãn Kính Xà nói.
“Nhãn Kính Xà, đừng giở trò với tôi, chuyện này, cậu giúp được bao nhiêu thì cứ giúp, ít nhất về mặt thông tin thì cậu phải hỗ trợ hết mình.” Giọng nói của Trần Lão từ trong điện thoại truyền ra.
“Trần Lão, ông… Ông đây không phải là bắt tôi cùng lội bùn sao?” Nhãn Kính Xà vẻ mặt bất lực.
"Hai mươi năm trước, không phải tôi cứu cậu một cú thì cậu đã chết rồi, tôi nắm trong tay chuyện của cậu cũng không ít, chuyện này cứ quyết định như vậy đi!" Trần Lão kiên định.
"Cái này... Trần Trần Trần Lão, tôi sẽ giúp! Tôi sẽ giúp!" Nhãn Kính Xà đành phải đồng ý.
Nhãn Kính Xà muốn trốn tránh chuyện này, nhưng không ngờ thái độ của Trần Lão lại cứng rắn như vậy.
Sau khi cúp điện thoại.
Nhãn Kính Xà lại nhìn Lâm Mộc: "Lâm Mộc, để tôi nói trước, tôi chỉ hỗ trợ tình báo cho cậu, những chuyện còn lại, tôi sẽ không xen vào, cậu muốn tự sát, chuyện này tôi sẽ không quan tâm."
“Đương nhiên, anh cần nói những thông tin mà anh biết.” Lâm Mộc nói.
"Vậy tôi sẽ nói cho cậu biết, gia tộc họ Tôn có chỗ đứng ở tỉnh Giang Nam, ngoài việc kinh doanh chính của gia tộc họ Tôn, bọn họ còn có hai chỗ dựa lớn, chỗ dựa thứ nhất và cũng là quan trọng nhất chính là phía sau nhà họ Tôn có còn có Từ Lão." Cobra nói.
“Từ Lão nào?” Lâm Mộc thắc mắc.
“Từ Trí Thao, cậu chưa từng nghe đến cái tên này đúng không?” Nhãn Kính Xà ngạc nhiên nhìn Lâm Mộc.
Chương 78: Tình báo
Lâm Mộc vừa nghe tên, liền hiểu ngay.
Từ Trí Thao là một nhân vật quyền lực ở tỉnh Giang Nam, cho dù là năm năm trước, Lâm Mộc cũng đã thường xuyên nhìn thấy ông cụ trên các đài truyền hình địa phương ở Giang Nam.
Trần Lão thời kỳ đỉnh cao, vẫn kém hơn so với Từ Lão.
"Nếu muốn đối phó với nhà họ Tôn, không nghi ngờ gì nữa, cậu chính là đang thách đấu với Từ Lão, dựa vào điểm này, cậu vẫn nên suy nghĩ cho kỹ." Nhãn Kính Xà nói.
Lâm Mộc nghe xong lời này cũng có chút dao động, hậu thuẫn của nhà họ Tôn ở Giang Nam đúng thật là không nhỏ.
"Chỗ dựa lớn thứ hai của gia tộc họ Tôn là Vũ Đạo Trưởng, nổi tiếng nhất ở tỉnh Giang Nam, cậu đã nghe đến tên của ông ta chưa? Đạo giáo xuất chúng Vũ Đạo Trưởng.
"Vũ Đạo Trưởng? Chưa tùng nghe qua, ông ta xuất thân là gì?" Lâm Mộc cảm thấy hứng thú khi nghe đến cái tên này.
"Có vẻ như cậu thực sự không biết chuyện gì cả, có một Đạo quán ở bên ngoài Ninh Đô tên là Kim Trì Quan, chủ nhân ở đó là Vũ Đạo Trưởng, Đạo pháp của Vũ Đạo Trưởng vô cùng cao siêu, xuất quỷ nhập thần, ông ta được công nhận là người có Đạo pháp cao nhất ở Giang Nam!"
Nhãn Kính Xà liếc nhìn Lâm Mộc: "Tôi e rằng nói mẫy chuyện Đạo pháp cậu sẽ không tin, đây không phải chuyện người thường có thể hiểu được, người thường rất khó tiếp xúc, cho nên cậu nói không hiểu cũng là chuyện bình thường."
“Không, tôi tin, anh nói ông ta là người có Đạo pháp cao nhất Giang Nam sao? Rốt cuộc thì ông ta lợi hại đến mức nào?” Lâm Mộc dựa người vào sô pha, nở một nụ cười.
Bản thân Lâm Mộc chính là một người tu luyện, có thể không tin được sao?
"Vậy thì tôi sẽ nói thẳng, tôi từng may mắn được thấy Vũ Đạo Trưởng mở tế đàn một lần, ông ta có năng lực rất lớn, hôm đó trời mưa, vậy mà ông ta chỉ phất tay một cái, những hạt mưa xung quanh ngay lập tức dừng lại và chảy ngược lên! Vô cùng kỳ diệu!" Nhãn Kính Xà một lần nữa cảm thán.
Theo như anh ta nói, Lâm Mộc đoán người kia hoặc là Khai Linh Cảnh, hoặc là Linh Ý Cảnh.
Bởi vì chỉ có thành công giải phóng nội lực, mới có thể làm được như những gì Nhãn Kính Xà vừa nói.
Nhưng đương nhiên Lâm Mộc không tin ông ta là người mạnh nhất ở Giang Nam.
Cái gì mà được tỉnh Giang Nam công nhận là người có Đạo pháp cao nhất, đó chỉ là được người bình thường công nhận.
Sư phụ nói rằng môn phái Tuyết Sơn chính là môn phái kín đáo và mạnh nhất tỉnh Giang Nam.
Vì vậy, Lâm Mộc có thể dự đoán rằng tồn tại mạnh nhất ở tỉnh Giang Nam phải là môn phái Tuyết Sơn.
Đương nhiên, Lâm Mộc không tính đến sư phụ của anh.
Lâm Mộc cũng không biết, giữa sư phụ của anh và người mạnh nhất của phái Tuyết Sơn thì ai mới là người mạnh hơn, bởi vì Lâm Mộc chưa từng thấy sư phụ thể hiện thực lực của ông.
Cho dù không kể đến sư phụ của anh và phái Tuyết sơn, chắc là còn có những môn phái ngầm khác ở tỉnh Giang Nam, sợ rằng còn mạnh mẽ hơn cả vtd.
Cho dù nói thế nào đi nữa, đứng số một tỉnh Giang Nam không thể nào đến lượt vị Đạo trưởng này được.
Chỉ vì Vũ Đạo Trưởng này sống chung với mọi người, không lánh thế gian, cho nên được người thường ca tụng và gọi là số một Giang Nam.
Mà Đạo quán này, cũng không bị người thường biết rõ sự thật.
Lâm Mộc tò mò, thực lực của người được gọi là số một Giang Nam này như thế nào?
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Nhìn khắp tỉnh Giang Nam, không biết có bao nhiêu người giàu có quyền lực coi Vũ Đạo Trưởng như khách quý, năm ngoái, ông Cung, người đứng thứ chín trong danh sách những người giàu có ở Giang Nam, đã quyên góp cho Kim Trì Quan ba triệu tệ để để nhờ Vũ Đạo Trưởng giúp ông ta làm phép chữa trị cho con trai ông ta những căn bệnh lạ, sau khi nộp tiền, còn dắt theo con trai cầu xin bảy ngày ở ngoài cổng, Vũ Đạo Trưởng mới miễn cưỡng đồng ý."
Khi Nhãn Kính Xà nói về Vũ Đạo Trưởng, ánh mắt anh ta như đang tỏa sáng, có thể thấy rằng anh ta cực kỳ sùng bái người này.
“Nếu nói vậy thì giá không hề nhỏ.” Lâm Mộc nói.
Nhãn Kính Xà cười nói: "Vớ vẩn, người cấp cao như vậy làm sao không lên đáng giá được? Ba năm trước, một ngôi sao hạng hai trong nước đến tỉnh Giang Nam thi đấu, biết được Vũ Đạo Trưởng rất lợi hại, muốn tìm đến ông ta để nhờ làm phép cầu phúc."
"Nhưng ngôi sao này quá kiêu ngạo và tự cho mình là đúng, sau khi bị Vũ Đạo Trưởng từ chối, anh ta dám mắng Vũ Đạo Trưởng là kẻ lừa đảo, ai ngờ vừa mắng xong, Vũ Đạo Trưởng đã dùng gió thổi khiến cho anh ta bị rơi cầu thang đến mức gãy cả xương tay."
"Ồ? Vậy chuyện gì xảy ra sau đó?" Lâm Mộc tò mò.
"Ngôi sao hạng hai đó sau khi được tận mắt chứng kiến sự mạnh mẽ của Đạo trưởng, đến rắm anh ta cũng không dám đánh, chi dám tự nhận là xui xẻo."
Nhãn Kính Xà vô cùng thích thú nói: "Vũ Đạo Trưởng không chỉ có Đạo pháp mà còn có những mối quan hệ mạnh mẽ, những người quyền lực ở Giang Nam, ai nhìn thấy Vũ Đạo Trưởng mà không nở nụ cười chào đón chứ? Ai dám không coi Vũ Đạo Trưởng là khách quý, Vũ Đạo Trưởng che chở cho nhà họ Tôn, đây chính là chỗ dựa lớn thứ hai của nhà họ Tôn!"
"Em trai Lâm Mộc, bây giờ cậu đã biết đối phó với nhà họ Tôn khó khăn như thế nào rồi chứ? Tôi chỉ nói đến hai điểm tựa, còn chưa nói đến sức ảnh hưởng mạnh mẽ của nhà họ Tôn trong giới kinh doanh Giang Nam, và nguồn tài chính hùng hậu của nhà họ Tôn, nhà bọn họ nếu muốn đối phó với cậu, bọn họ có thể dùng tiền giết chết cậu!"
"Thực lực của cậu chỉ có ở Kim Châu nhỏ bé đó, đến Ninh Đô, cậu là một người ngoài không có chỗ dựa, cho dù cậu có tiền, nếu đặt tập đoàn Thiên Mộc ở Ninh Đô thì nguồn tài chính mà cậu có cũng không là cái gì cả! Cậu lấy cái gì để đấu với nhà họ Tôn chứ? "
Theo quan điểm của Nhãn Kính Xà, Lâm Mộc muốn đối phó với nhà họ Tôn như là lấy trứng chọi đá vậy!
“Dù họ Tôn có mạnh đến đâu, nếu dám chọc đến tôi, bọn họ cũng phải trả giá.” Lâm Mộc nói xong liền uống một hớp rượu.
Nhà họ Tôn muốn Lâm Mộc chết, vậy Lâm Mộc làm sao có thể tiếp tục ngồi yên chờ chết được?
Cho dù có đối phó với nhà họ Tôn khó đến đâu, Lâm Mộc cũng phải gặm nát bọn họ đến tận xương tủy.
Nếu không, lần sau nhà họ Tôn ra tay với anh, có thể bọn họ sẽ làm tổn thương đến người thân của anh.
Mà hôm nay Lâm Mộc vừa giải quyết tên sát thủ kia, nhà họ Tôn chắc là vẫn chưa biết nhiệm vụ giết người đã thất bại, lúc này Tôn Thượng Minh cũng không quá cảnh giác với anh.
“Này, xem ra cậu nhất định muốn tìm chết.”
Nhãn Kính Xà không khỏi thở dài khi nghe Lâm Mộc nói vậy.
Anh ta tưởng rằng nãy giờ anh ta nói sẽ khiến cho Lâm Mộc từ bỏ suy nghĩ trả thù, nhưng hóa ra không phải vậy.
“Hiện tại tôi cần một tin tức về hành trình của Tôn Thượng Minh, đối với anh không thành vấn đề chứ” Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn Nhãn Kính Xà.
“Không thành vấn đề, đây cũng là sự giúp đỡ duy nhất mà tôi có thể cung cấp cho cậu, tôi nhắc lại, nếu xảy ra chuyện gì, cậu phải tự chịu trách nhiệm về hậu quả.” Nhãn Kính Xà cảnh báo một lần nữa.
“Đưa thông tin cho tôi.” Lâm Mộc nói, lại rót rượu vào ly.
Nhãn Kính Xà lại rời khỏi văn phòng .
Khoảng nửa tiếng sau, anh ta quay lại.
"Thông tin đây, ngày mai, ở Thục Nhã Trai, có một buổi đấu giá đồ cổ, mấy ông chủ giàu có đều được mời, Tôn Thượng Minh cũng sẽ đến đó." Nhãn Kính Xà cung cấp thông tin.
Anh ta chỉ cung cấp thông tin, còn Chu Nguyên dự định gì, làm như thế nào và bắt đầu từ đâu, đó không phải việc của anh ta.
“Tôi biết rồi, tin tình báo này bao nhiêu tiền.” Lâm Mộc ngẩng đầu hỏi.
“Đây là trả ơn cho Trần Lão, không cần tiền.” Nhãn Kính Xà nói.
“Vậy thì cảm ơn.”
Lâm Mộc trầm giọng nói, sau đó lập tức đứng dậy rời đi.
Khi Chu Nguyên rời khỏi văn phòng .
"Tuổi còn trẻ, sao phải nghĩ quẩn như vậy chứ? Đấu với ai không đấu, lại đi đấu với nhà họ Tôn?" Nhãn Kính Xà lắc đầu thở dài.
...
Chương 79: Bảo vật
Sau khi Lâm Mộc rời khỏi quán bar Sa ngã, anh để chiếc xe cũ của mình ở bãi đậu xe bên ngoài, sau đó tìm một khách sạn gần đó để ở.
Trong phòng khách sạn.
Lâm Mộc lấy cuốn bí kíp tấn công "Lưu Quang Quyết" do sư phụ để lại, bắt đầu đọc và nghiên cứu.
Sau khi xem được một lúc, Lâm Mộc đã hiểu ra mục đích của "Lưu Quang Quyết" này, sau khi giải phóng nội lực, dùng phương pháp được sách truyền dạy để chuyển nội lực thành một hình thức tấn công.
Nói một cách chính xác là dạy bạn cách sử dụng nội lực để cô đọng lại thành đòn tấn công.
Lâm Mộc bắt đầu nghiên cứu nó một cách nghiêm túc.
Anh mải mê nghiên cứu, thời gian trôi qua một cách nhanh chóng, chớp mắt đã là sáng ngày hôm sau, bên ngoài trời đã hơi hửng sáng.
“Lưu Quang Quyết!”
Mười ngón tay của Lâm Mộc búng ra, nội lực bắt đầu chuyển động trên các ngón tay, sau đó lập tức ngưng tụ thành hàng trăm tia sáng như sợi chỉ, bay ra ngoài cửa sổ như những mũi tên sắc bén!
Mỗi một tia sáng đều là do ngưng tụ nội lực mà tạo thành.
“Giai đoạn đầu tiên diễn ra thuận lợi, cách tấn công này, thực lực quả thực mạnh hơn nhiều so với việc giải phóng nội lực đơn giản.” Lâm Mộc rất vui vẻ.
"Lưu Quang Quyết" này được chia thành năm tầng, Lâm Mộc mới thực hành tầng đầu tiên.
Giai đoạn tu luyện đầu tiên tương đối đơn giản, Lâm Mộc chỉ trong một đêm đã luyện thành công.
Lâm Mộc rốt cuộc cũng hiểu được tại sao sư phụ lại giao những bí kíp này cho anh sau khi đã đạt tới Linh Ý Cảnh, bởi vì chỉ có nội lực ở giai đoạn Linh Ý Cảnh phóng ra mới có thể ngưng tụ ra loại tấn công này.
Ở cảnh giới Khai Linh Cảnh đây, tuy có thể phát ra nội lực, nhưng cũng chỉ là nắm được sơ bộ, không có khả năng để ngưng tụ và học được bí kíp này.
“Cũng sắp đến giờ rồi, nên xuất phát thôi.”
Lâm Mộc nhìn bầu trời đã sáng ngoài cửa sổ, sau đó đứng dậy.
Gia đình họ Tôn và Tôn Thượng Minh nên trả giá cho những gì bọn họ đã làm trước đây!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
...
Đã hơn mười giờ sáng.
Trên tầng hai Thục Nhã Trai.
Trong một căn phòng đầy không khí cổ điển, có sáu chủ doanh nghiệp giàu có, tất cả đều là những người giàu nhất trong danh sách những người giàu tỉnh Giang Nam.
Một người đàn ông trung niên mặc áo dài Trung Quốc và đeo dây chuyền bằng ngọc bích đang chào đón những ông chủ này, ông ta chính là ông chủ Quế của Thục Nhã Trai.
“Ông chủ Quế, chúng tôi cũng không thể nào cứ ngồi chờ không như vậy được, phải không, ông cho chúng tôi xem bảo vật nhanh lên, trước hết hãy để chúng tôi mở mang tầm mắt, tôi đã đặc biệt mời Hoàng Đạo Trường đến đây hôm nay.” Một ông chủ giàu có nói.
Ông chủ này là Mai tổng, đứng thứ tám trong danh sách những người giàu Giang Nam, đồng thời cũng là nhân vật có tiếng Giang Nam.
Phía sau Mai tổng, có thêm một đạo sĩ mặc áo bào.
Nếu Lâm Mộc ở đây, anh chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra đạo sĩ này, anh ta chính là đạo sĩ Hoàng Đạo Trường mà Lâm Mộc đã gặp lần trước khi anh ở Cốc Huyền để giúp chúa Bằng Gia thi đấu.
Lúc đó Lâm Mộc đã đánh bại anh ta, Hoàng Đạo Trường này vẫn đang đuổi theo Lâm Mộc, muốn bái Lâm Mộc làm thầy.
“Đúng vậy, ông chủ Quế, ông cứ làm thần thần bí bí, ông muốn kích thích sự tò mò của chúng tôi, phải không?” Một số ông chủ khác đang có mặt cũng lên tiếng.
Ông chủ của Thục Nhã Trai mỉm cười: "Mấy ông chủ, đại thiếu gia nhà họ Tôn còn chưa tới, khi nào cậu ấy đến tôi sẽ lấy đồ ra, tính khí của thiếu gia nhà họ Tôn mọi người cũng biết rồi đấy, nếu chúng ta không đợi, chắc chắn cậu ấy sẽ không vui, tội này tôi không gánh được, vẫn mong mấy ông chủ bỏ qua cho."
“Hừ, hiện tại đã hơn mười giờ rồi, là cậu ta không đúng giờ, tại sao có thể trách chúng ta không đợi được chứ?” Mai tổng lạnh lùng khịt mũi.
Vừa dứt lời, cửa phòng liền bị đẩy ra.
“Ai đang nói xấu sau lưng tôi thế?”
Các ông chủ vừa nhìn lên đã thấy Tôn Thượng Minh đang bước vào, vô cùng có khí chất.
Câu nói vừa rồi rõ ràng là phát ra từ miệng của Tôn Thượng Minh.
Mai tổng vừa nói xong, sắc mặt hơi thay đổi, lập tức cúi mặt xuống.
Vài ông chủ khác cũng quay mặt đi, trong lòng lộ ra vẻ sợ hãi đối với Tôn Thượng Minh.
Phía sau Tôn Thượng Minh là một người đàn ông trung niên mặc áo đạo sĩ, khi bước đi như đi trên gió vậy.
“Tôi đến muộn là vì phải đến Kim Trì Quan ở bên ngoài thành phố, đặc biệt mời đại đệ tử của Kim Trì Quan, Văn Kiệt đạo nhân, hôm nay đến giúp tôi xác định bảo vật.” Tôn Thượng Minh đầy kiêu ngạo.
Về phần Văn Kiệt đạo nhân đang đứng bên cạnh Tôn Thượng Minh, cơ bản mọi người có mặt ở đây đều biết anh ta, anh ta chính là đại đệ tử của Vũ Đạo Trưởng, tuy rằng Đạo pháp không bằng Vũ Đạo Trưởng, nhưng thực lực cũng rất mạnh.
Nếu Văn Kiệt đạo nhân đã đến, anh ta sẽ có thể hiểu rõ ràng tác dụng của bảo vật.
“Vâng, vâng, Tôn thiếu gia, vì cậu đã đến rồi, nên tôi sẽ lấy bảo vật ra ngay.” Ôngchủ Thục Nhã Trai lấy một hộp gỗ từ kệ bên cạnh và đặt nó lên giữa bàn.
Ông chủ mở hộp gỗ và lấy ra một chiếc lư ba chân màu xanh lá cây.
Khi lấy lư hương ra, mọi người lập tức cảm nhận được một mùi thơm thoang thoảng tỏa ra trong không khí.
Mọi người chỉ cần ngửi thôi cũng đã cảm thấy thư thái và hạnh phúc, dễ chịu khó tả.
“Đây thực sự là một đồ vật tốt, Hoàng Đạo Trường, hãy đi xem xét nó đi.” Mai tổng rất trông đợi vào nó.
“Được, Mai tổng!”
Hoàng Đạo Trường cũng rất hứng thú với những bảo vật này, sau khi đáp ứng, anh ta lập tức bước lên phía trước.
Bùm!
Ngay khi Hoàng Đạo Trường chuẩn bị bước tới, Văn Kiệt đạo nhân do Tôn Thượng Minh mang tới đột nhiên xua tay.
Trong phòng bỗng nổi lên một trận gió, đẩy lùi Hoàng Đạo Trường về phía sau.
“Không biết chó mèo từ đâu tới, Đạo gia còn chưa xem, vậy mà có người lại dám xem trước sao?” Văn Kiệt đạo nhân chắp tay sau lưng, liếc nhìn Hoàng Đạo Trường.
"Anh..." Sắc mặt Hoàng Đạo Trường thay đổi, bảo anh ta là chó mèo, đối với anh ta chính là sỉ nhục.
Nhưng anh ta biết đối phương thực lực rất mạnh, sư phụ đối phương lại là Vũ Đạo Trưởng nổi tiếng, cho nên anh ta không dám nói thêm.
Sắc mặt của Mai tổng cũng không được tốt lắm: "Tôn thiếu gia, đây cũng không phải là đồ vật của nhà cậu, là ông chủ Quế mời chúng tôi đến thưởng thức thứ này, nên vị Hoàng Đạo Trường này của tôi cũng có đủ tư cách để xem xét thứ này, phải không?"
"Nếu là đạo sĩ thì so thực lực, khi thực lực không bằng thì chấp nhận xem sau đi."
Tôn Thượng Minh ngồi ở trên ghế bên cạnh: "Văn Kiệt, đi xem đi." ,
Văn Kiệt đạo nhân gật đầu, sau đó chậm rãi đi tới cầm chiếc lư hương ba chân lên.
"Đây là pháp bảo dùng để dưỡng tâm, người bình thường ngửi lâu, có thể sảng khoái tinh thần, thật là đồ vật hiếm thấy." Văn Kiệt đạo nhân nói.
Sau nghe xong lời này, các ông chủ trong phòng càng quan tâm đến chiếc lư hương ba chân hơn.
“Văn Kiệt đạo nhân, sợ là những điều anh vừa nói vẫn chưa đủ chính xác?” Hoàng Đạo Trường đột nhiên lên tiếng.
Sau đó, Hoàng Đạo Trường bước tới, giơ cái lư hương lên: "Pháp bảo này không chỉ có thể làm sảng khoái tinh thần, còn có thể tĩnh tâm, thậm chí dưỡng tâm, cải thiện công việc và hiệu quả làm việc của người bình thường. "
“Đối với những những đang tu luyện như tôi, nếu đang tu luyện mà đặt vật này trong phòng, nó sẽ giúp ích rất nhiều, vật này đâu chỉ là một vật tốt hiếm có, mà còn là một bảo vật cao cấp!"
Chương 80: Không được mời
Lời này vừa nói ra, các ông chủ trong phòng càng thêm kinh ngạc.
Sau khi đạo sĩ Văn Kiệt đạo nhân nghe xong, sắc mặt ngay lập tức trở nên u ám.
"Đạo sĩ vô danh mà cũng dám nói nhảm sao? Muốn gây sự à!"
Vừa rồi anh ta không giải thích rõ ràng tất cả công dụng của lư hương ba chân, chính là vì không muốn để những ông chủ khác nghĩ rằng bảo vật này quá lợi hại, chỉ cần anh ta biết là được.
Như vậy, anh ta và đại thiếu gia nhà họ Tôn mới có thể mua lại món đồ này với giá thấp.
Nếu như biết được tác dụng của thứ này quá lợi hại, những ông chủ khác nhất định sẽ tăng giá lên để cạnh tranh, kể từ đó, muốn tiếp tục mua lại thứ này, sẽ phải bỏ ra rất nhiều tiền.
Bây giờ Hoàng Đạo Trường đã nói ra toàn bộ tác dụng của bảo vật, điều này làm cho Văn Kiệt đạo nhân rất tức giận.
"Văn Kiệt đạo nhân, tôi... Tôi chỉ nói sự thật mà thôi!" Hoàng Đạo Trường thấy Văn Kiệt đạo nhân chuẩn bị ra tay, sắc mặt của anh ta nhanh chóng thay đổi.
Văn Kiệt đạo nhân không quan tâm đến lời nói của anh ta, trực tiếp phất tay, một luông gió ngay lập tức hướng về phía Hoàng Đạo Trường.
Bùm!
Trong phòng vang lên một tiếng nổ, Hoàng Đạo Trường bị ngã trên mặt đất, áo choàng rách nát, thảm hại khinh khủng.
May mắn thay, Hoàng Đạo Trường là người tu hành, nếu là người bình thường, với đòn tấn công vừa rồi chắc chắn sẽ mất mạng!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của một số ông chủ trong phòng đều thay đổi.
"Văn Kiệt đạo nhân quả nhiên xứng danh đại đệ tử của Vũ Đạo Trưởng, được kế thừa đạo pháp của Vũ Đạo Trưởng, pháp lực thật thâm hậu!”
"Đúng vậy! Đúng vậy!"
Một số ông chủ cũng không khỏi đứng lên khen ngợi.
Bọn họ rất ít khi được nhìn thấy những chiêu thức thần kỳ như này, chỉ cần vung tay lên, đã có thể khiến Hoàng Đạo Trường bị thương thành như vậy, cả hai thậm chí còn không có tiếp xúc tay chân.
"Văn Kiệt đạo nhân, cậu... Cậu không thấy như vậy là quá đáng rồi sao?" Mai tổng đột nhiên đứng dậy, sắc mặt cực kỳ khó chịu.
Hoàng Đạo Trường là do ông ta mời đến, Văn Kiệt đạo nhân ra tay đánh Hoàng Đạo Trường, như vậy khác gì đang đánh vào mặt ông ta.
"Đánh anh ta thì sao? Pháp lực không đủ cao thì xứng đáng bị như vậy." Văn Kiệt đạo nhân để hai tay ra sau lưng, không thèm để ý nói.
Ông chủ của Thục nhã trai vội vàng đứng ra giải quyết ổn thỏa mọi chuyện: "Hai người bớt giận, hôm nay tất cả mọi người đều tới đây vì bảo vật, tại sao lại phải cãi nhau? Sau đây, chúng ta trở lại tiếp tục đấu giá bảo vật này, mọi người đều có thể tự mình ra giá, người nào cao hơn sẽ thắng!"
"Tôi ra giá năm nghìn tệ!" Một ông chủ bên trái lập tức báo giá.
"Hừ, năm nghìn tệ mà cũng muốn mua thứ này?" Một triệu tệ!" Tôn Thượng Minh dựa người vào ghế, thản nhiên ra giá.
Trên thực tế, năm nghìn tệ chắc chắn không phải là thấp, rất khó để có được mức giá như vậy tại các cuộc đấu giá thông thường ở Ninh Đô.
Chỉ là những ông chủ ngồi ở đây đều là những người đứng đầu danh sách người giàu của Ninh Đô, của cải, tài nguyên đều đáng kinh ngạc, mặt khác bảo vật này thật sự rất hiếm gặp, từ đó mới có thể gọi giá cao như vậy.
"Một triệu hai vạn tệ!"
"Một triệu bốn vạn tệ!"
. . . . . .
Mấy ông chủ cạnh tranh vô cùng gay gắt, chẳng mấy chốc đã kêu giá lên mức ba triệu tệ.
Với mức giá này, đã có ba ông chủ lựa chọn từ bỏ.
"Năm triệu tệ!" Mai tổng bất ngờ giơ tay báo giá, một cái giá đủ cao.
Ngay khi giá vừa ra, những ông chủ còn lại, cũng nhanh chóng cũng lựa chọn từ bỏ bảo vật này.
Tuy rằng bọn họ đều có khối tài sản hàng chục, hàng trăm triệu tệ, nhưng tài sản và tiền mặt đều được sử dụng cho nhiều mục đích khác nhau, muốn rút ra năm triệu tệ trong một lần đã nằm ngoài tiền vốn, cần phải cân nhắc suy nghĩ.
“Bảy triệu tệ, thứ này tôi rất vừa ý, nhất định phải mua được!" Tôn Thượng Minh nói.
Mai tổng vừa rồi còn đang ra giá, nghe thấy như vậy, cũng dừng lại, không còn tiếp tục đấu giá nữa.
"Được rồi!"
“Bảy triệu tệ, tôi tuyên bố bảo vật này thuộc về Tôn thiếu gia!” Ông chủ của Thục Nhã Trai mỉm cười tuyên bố.
Ông chủ Thục nhã trai vừa nói xong, cửa phòng liền bị mở ra.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Bảo vật gì, không biết tôi có thể vào xem thử không.” Ngoài cửa vang lên một giọng nói.
Những ông chủ giàu có nghe thấy vậy liền quay lại, chỉ thấy một thiếu niên gầy gò, xuất hiện ở cửa.
Người tới chính là Lâm Mộc.
"Ai vậy?"
"Không biết."
Sau khi đánh giá Lâm Mộc, các ông chủ đều lắc đầu, bọn họ chưa bao giờ gặp qua người này.
Ngay cả Tôn Thượng Minh cũng không nhận ra Lâm Mộc, anh ta chỉ biết tên của Lâm Mộc, nhưng chưa từng nhìn thấy ảnh chụp của Lâm Mộc.
Người có sức ảnh hưởng ở Ninh Đô, bọn họ đều nhận ra được, bọn họ không biết Lâm Mộc, tự nhiên liền kết luận, Lâm Mộc không phải là nhân vật gì lớn.
Chỉ có Hoàng Đạo Trường, người bị đánh trước đó, anh ta hơi kinh ngạc vì anh ta nhận ra Lâm Mộc.
"Ông chủ Quế, đứa trẻ này là ai? Ông mời nó đến sao?"
Những người giàu có ở đây đều nhìn về phía ông chủ của Thục Nhã Trai.
"Tôi... Tôi không mời." Ông chủ của Thục Nhã Trai cũng rất khó hiểu, ngay cả đứa trẻ này là ai ông ta cũng không biết.
Ông ta càng thấy khó hiểu hơn là làm sao mà tên này có thể lên tới tầng hai?
"Không có ai mời tôi cả, tôi là không mời mà đến." Lâm Mộc vừa nói, vừa đi vào trong phòng.
"Vị này, thật ngại quá, chúng tôi là bữa tiệc cá nhân, người ngoài xin vui lòng không vào, mời rời đi." Ông chủ Quế liền lập tức ra lệnh đuổi khách.
"Thục Nhã Trai của ông vốn là mở cửa làm ăn buôn bán, người tới đều là khách, bọn họ có thể tới, tôi cũng có thể tới." Lâm Mộc nói.
"Trong căn phòng này, ai mà không phải là ông chủ với khối tài sản hàng chục, hàng trăm triệu chứ? Một người không biết từ đâu xuất hiện, làm sao có tư cách bước vào đây? Mau cút đi!” Tôn Thượng Minh dựa vào ghế, giọng nói to rõ ràng, thái độ vô cùng độc đoán.
Ông chủ của Thục Nhã Trai cũng nói: "Vị khách này, đồ vật này đã bị Tôn thiếu gia mua rồi, cho nên, hiện tại cậu xuất hiện cũng vô dụng, rời đi thôi, bất kỳ một ai tại nơi này cũng đều không phải là người mà một thiếu niên trẻ tuổi như cậu có thể chọc đến được."
"Vị này chắc là đại thiếu gia nhà họ Tôn, Tôn Thượng Minh nhỉ?" Lâm Mộc đem ánh mắt nhìn về phía Tôn Thượng Minh.
Các ông chủ ở nơi này, mỗi người đều khoảng bốn năm mươi tuổi, chỉ có Tôn Thượng Minh trông khoảng hai mươi ba mươi tuổi.
Vì vậy Lâm Mộc lập tức có thể kết luận, anh ta nhất định chính là đại thiếu gia nhà họ Tôn.
"Hỗn láo, mày không có tư cách gọi thẳng tên của tao?" Tôn Thượng Minh đập tay lên bàn, sắc mặt ngay lập tức liền trở nên khó coi.
Những ông chủ ở đây thấy vậy thầm nghĩ, người thiếu niên không biết từ đâu đến này khẳng định sẽ gặp xui xẻo .
Tính cách của Tôn Thượng Minh vốn nổi tiếng ở Ninh đô.
Tôn Thượng Minh vốn độc ác, tính tình nóng nảy, đương nhiên việc này cũng liên quan đến việc anh ta đang quản lý toàn bộ gia tộc họ Tôn khi tuổi còn trẻ.
Tuổi trẻ và đầy tham vọng, tài năng bẩm sinh, nói chuyện rất ngông cuồng.
Một kẻ không biết từ đâu tới, cũng dám trêu chọc đại thiếu gia nhà họ Tôn, chẳng phải là muốn chết sao?
"Văn Kiệt, dạy cho tên ngu ngốc này một bài học!" Tôn Thượng Minh ra lệnh.
Văn Kiệt đạo nhân gật đầu, chỉ thấy một tay của anh ta đặt ở sau lưng, tay còn lại thì ngay lập tức giơ lên.
Oanh!
Một luồng không khí dao động, lập tức đánh mạnh về phía của Lâm Mộc .
"Người này sắp gặp xui xẻo rồi."
Trong phòng một số ông chủ giàu có thấy Văn Kiệt đạo nhân thi triển pháp lực, bọn họ đã có thể đoán trước, người thanh niên ngu ngốc tự nhiên xông vào này sẽ chết hoặc là tàn phế!
“Cô yên tâm, tôi biết phải làm sao, tôi cúp máy trước đây.”
Lâm Mộc nói xong liền cúp điện thoại.
Mái nhà thương mại.
“Nếu hiện tại vị đại thiếu gia nhà họ Tôn đang phụ trách việc kinh doanh của nhà bọn họ thì năm năm trước, người khởi xướng những tội ác đó cũng có thể là Tôn Thượng Minh!” Ánh mắt Lâm Mộc lóe lên sát ý.
Sau khi nói xong, Lâm Mộc nhanh chóng đi xuống lầu, lên xe.
Chiếc xe khởi động, Lâm Mộc nhấn ga, đi thẳng đến Ninh Đô.
Trước đây Lâm Mộc từng nghĩ sẽ đối phó nhà họ Tôn một cách chậm rãi.
Nhưng bây giờ Lâm Mộc đã thay đổi quyết định rồi, Lâm Mộc không muốn lo lắng nhiều như vậy nữa, hiện tại anh sẽ đến Ninh Đô giải quyết mọi chuyện với nhà họ Tôn luôn! Đến tìm Tôn Thượng Minh để giải quyết hết một lần!
Bất kể nhà họ Tôn của anh ta ở Giang Nam cường đại cỡ nào, Lâm Mộc có thực lực ở Linh Ý Cảnh thì tại sao phải sợ chứ?
Cho dù nhà họ Tôn giàu có và quyền lực đến đâu thì những thứ này có thể đóng vai trò gì khi bị cường quyền đàn áp chứ?
Súng sao? Trước khi Lâm Mộc chưa đột phá, đúng là anh có chút sợ hãi.
Bây giờ anh đã đạt tới Linh Ý Cảnh rồi, Lâm Mộc đã không còn sợ hãi nữa!
Xe của Lâm Mộc tiến vào đường cao tốc, anh nhanh chóng thẳng hướng tới Ninh Đô!
...
Nhà họ Trần.
Trần Uyển Nhi vội vàng chạy xuống lầu.
"Ông nội, không ổn rồi! Lâm Mộc sắp tới Ninh Đô tìm nhà họ Tôn báo thù rồi!" Trần Uyển Nhi vừa chạy vừa nói.
"Tới Ninh Đô tìm nhà họ Tôn sao? Nó sẽ báo thù như thế nào? Khi nào thì đi?" Lão Trần vừa uống trà vừa hỏi.
“Hình như là bây giờ đi, anh ấy nói muốn chính tay giết chết Tôn Thượng Minh!” Trần Uyển Nhi lo lắng nói.
“Chính tay giết Tôn Thượng Minh?”
Cho dù Lão Trần kinh nghiệm đầy mình, đã thấy qua sóng to gió lớn, lúc này cũng kinh ngạc đứng lên.
"Ông nội, đó chính là những lời mà anh ấy nói, dù anh ấy có một số kỹ năng đặc biệt, nhưng gia tộc họ Tôn có rất nhiều quyền lực, đến Ninh Đô một mình để trả thù nhà họ Tôn, nhỡ đâu gặp chuyện không may gì thì sao! Ông nội, ông có thể nghĩ cách nào giúp anh ấy không?” Trần Uyển Nhi vội vàng đến sắp khóc.
Chính cô cũng không hiểu tại sao mình lại lo lắng cho Lâm Mộc như vậy.
Lão Trần bình tĩnh lại, rồi lại ngồi xuống ghế sô pha.
“Cháu gái, nếu là 20 năm trước, khi ông nội còn ở đỉnh cao, giúp cháu cũng không có vấn đề gì, nhưng hiện tại… Ông nội cũng không thể không giúp cháu.”
Lão Trần lắc đầu nói: “Hơn nữa, chúng ta nợ Lâm Mộc cũng đã báo đáp rồi, nếu chỉ là mấy chuyện vụn vặt thì giúp nó cũng không sao, nhưng để giúp nó đối phó với nhà họ Tôn, thì có khi phải trả giá bằng mạng sống của nhà họ Trần chúng ta!"
"Ông nội, cháu... Cháu hình như là đã thật sự thích anh ấy, ông nội có thể nghĩ biện pháp khác không, cho dù chỉ giúp được một chút cũng được rồi." Trần Uyển Nhi đỏ mặt cầu xin.
"Lâm Mộc lẽ ra không nên làm như vậy, giờ nó đã đi rồi, ngay cả khi ông giúp nó thì việc mà ông có thể làm được cũng rất có hạn, cháu gọi cho Lâm Mộc đi, ông sẽ giới thiệu cho nó một người." Lão Trần nói.
Lão Trần đã sống đến tuổi này, bản thân cũng không còn sống được bao nhiêu năm nữa, nhưng cháu gái vẫn còn nhỏ.
Mặc dù có ấn tượng tốt với Lâm Mộc, nhưng ông vẫn không đành lòng vì Lâm Mộc mà đánh đổi toàn bộ gia tộc họ Trần.
“Vâng! Vâng!”
Trần Uyển Nhi nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi cho Lâm Mộc.
...
Trên đường cao tốc đến Ninh Đô.
Lâm Mộc đang lái xe với tốc độ rất nhanh.
Trong đầu Lâm Mộc đang suy nghĩ về kế hoạch của mình sau khi đến Ninh Đô.
Đúng lúc này điện thoại vang lên.
"Trần Uyển Nhi gọi tới sao? Không phải cô lại muốn thuyết phục mình đó chứ?" Lâm Mộc liếc nhìn tên người gọi.
Lâm Mộc cũng thấy kỳ lạ khi Trần Uyển Nhi trước kia thường hay chống đối lại anh, nhưng bây giờ cô lại quan tâm đến đến anh.
"Cô Trần, cô còn muốn quan tâm đến tôi nữa sao? Cô... Không phải cô thật sự có ý gì đó với tôi đó chứ?" Lâm Mộc trả lời điện thoại.
“Khụ, Lâm Mộc, là ông.” Giọng của Lão Trần từ trong điện thoại truyền đến.
“A… Lão Trần, là ông sao.” Lâm Mộc ngượng ngùng cười.
“Lâm Mộc, Uyển Nhi nói cháu đang đến Ninh Đô tìm nhà họ Tôn báo thù sao?” Lão Trần hỏi.
"Đúng vậy, cháu đang trên đường đến rồi, nhà họ Tôn đã chỉ thị cho Chu Côn hại nhà họ Lâm, hiện tại còn cử người đi ám sát cháu nhiều lần, cháu nghĩ cháu cũng nên đến Ninh Đô và tìm nhà họ Tôn để giải quyết mọi chuyện!” Lâm Mộc giọng điệu kiên định.
"Lâm Mộc, chuyện này không thể vội vàng được, dù cho cháu có năng lực, nhưng đây là một xã hội được pháp luật cai trị, nếu làm như vậy, cháu sẽ gây ra một đống lộn xộn, hơn nữa, nhà họ Trần là một gia tộc lớn, một khi xảy ra chuyện gì, tất cả mọi thứ sẽ không thể cứu chữa được.” Lão Trần thuyết phục.
“Lão Trần, cháu sẽ cân nhắc, sẽ cố gắng giải quyết thật sạch sẽ.” Lâm Mộc nói.
"Lâm Mộc, nếu cháu đã hạ quyết tâm, khi đến Ninh Đô, trước tiên cháu nên đến một quán bar Sa ngã, tìm một người tên là Nhãn Kính Xà, khi gặp anh ta, hãy nói cho anh ta tên của ông, Trần Nguyên Hải. Anh ta là vua của tình báo ngầm ở Ninh Đô, có thể cung cấp cho cháu những thông tin hữu ích, sao thì cháu cũng không quen thuộc với Ninh Đô và nhà họ Tôn, nên cháu muốn hành động thì kiểm soát thông tin và lên kế hoạch hợp lý rồi mới ra tay cũng chưa muộn.” Lão Trần dặn dò.
“Lão Trần, người mà ông giới thiệu cho cháu, nếu anh ta biết mục đích của cháu thì anh ta có tiết lộ mọi chuyện cho nhà họ Tôn không?” Lâm Mộc có chút lo lắng.
"Đừng lo lắng, ông nắm trong tay nhược điểm của anh ta, trừ phi anh ta không muốn sống nữa. Tuy rằng anh ta không thuộc giới thượng lưu, nhưng anh ta rất đáng tin." Lão Trần nói.
“Được rồi, cám ơn ông đã giúp đỡ.” Lâm Mộc cảm ơn.
“Đừng cám ơn ông, cô cháu gái nhỏ Uyển Nhi rất lo lắng cho cháu, cứ quấy rầy nhờ ông giúp cháu, cảm ơn thì sau này có thể cảm ơn nó.” Lão Trần nói.
“A.” Lâm Mộc ngạc nhiên.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
...
Kim Châu, nha họ Trần.
Sau khi Lão Trần cúp điện thoại.
“Ông nội, ông… Sao ông lại nói là cháu!” Khuôn mặt Trần Uyển Nhi lo lắng đến đỏ bừng, cô nhẹ nhàng đánh vào vai Lão Trần.
Lão Trần cười lắc đầu: " Tính tình của cháu ông nội còn không biết sao? Cháu không thể bày tỏ suy nghĩ của mình với Lâm Mộc thì ông nội có thể nói cho nó biết, cháu muốn giúp nó nhiều như thế nào."
Ninh Đô.
Sau khi Lâm Mộc lái ô tô đến Ninh Đô, anh trực tiếp tìm đường đi đến quán bar Sa ngã.
Nếu Lão Trần đã giới thiệu, Lâm Mộc đương nhiên muốn sử dụng.
Là một tỉnh ở phía nam ở Giang Nam, sự phồn vinh của Ninh Đô là thứ mà một tỉnh nhỏ bé như Kim Châu đương nhiên không thể so sánh nổi.
Quán Bar Sa ngã nằm ở khu kinh doanh sầm uất của Ninh Đô.
Lâm Mộc vừa bước vào quán bar, tiếng nhạc ầm ĩ lập tức truyền vào tai Lâm Mộc, công việc kinh doanh trong quán cũng rất nóng bỏng.
Phía trước quầy bar.
“Tôi đến tìm Nhãn Kính Xà.” Lâm Mộc nói với nhân viên quầy lễ tân.
Nhân viên lễ tân hiển nhiên không lạ gì cái tên này.
"Tìm anh Xà sao? Đi với tôi." Người phục vụ đưa Lâm Mộc đến một chiếc ghế lô , sau đó đẩy cửa ghế lô ra rồi đưa Lâm Mộc đi vào.
Tiếng hát trong ghế lô lập tức truyền vào tai Lâm Mộc.
“Anh Xà, có người tìm anh!”
Người phục vụ nói xong liền xoay người rời đi.
Người đàn ông trung niên đang hát liếc sang nhìn Lâm Mộc, ra dấu bảo Lâm Mộc chờ anh ta, sau đó tiếp tục hát.
Lâm Mộc đứng ở đó chờ đợi.
Sau khi hát xong một bài hát, người đàn ông quay đầu sang nhìn Lâm Mộc.
“Anh là ai và tại sao lại tìm tôi?” Người đàn ông với cái đầu nhỏ, một tay cầm micro, tay kia đang đặt lên người phụ nữ ở bên cạnh anh ta.
“Anh là Nhãn Kính Xà?” Lâm Mộc nhìn anh ta.
Chương 77: Hoang đường
“Đúng vậy!” Nhãn Kính Xà trả lời bằng micrô, giọng anh ta vang vọng khắp ghế lô.
Lâm Mộc trực tiếp đi đến trước mặt Nhãn Kính Xà.
“Tôi là người của Trần Nguyên Hải giới thiệu đến.” Lâm Mộc trầm giọng nói.
Nhãn Kính Xà, người vẫn còn cợt nhả ban nãy sau khi nghe tên của Trần Lão đã thay đổi sắc mặt và thái độ ngay lập tức.
“Các người tiếp tục chơi đi, tôi phải ra ngoài trước!”
Nhãn Kính Xà vẫy tay với những người trong ghế lô, rồi vội vàng cùng Lâm Mộc rời khỏi đó.
Anh ta đưa Lâm Mộc đến một văn phòng trên lầu và khóa trái cửa văn phòng lại.
Bên trong văn phòng.
“Tên cậu là gì?” Nhãn Kính Xà đưa tay ra.
“Tôi tên là Lâm Mộc.” Lâm Mộc cũng đưa tay ra và bắt tay.
Nhãn Kính Xà này khoảng bốn mươi tuổi, mặt mũi gồ ghề.
"Em trai Lâm Mộc, tuổi còn nhỏ như vậy có thể được Trần Lão giới thiệu, xem ra là có chút năng lực, nào, ngồi xuống trước đi." Nhãn Kính Xà ngồi trên ghế sô pha trong phòng làm việc, anh ta cũng khoát tay bảo Lâm Mộc Yuannei ngồi xuống.
Hai người cùng ngồi xuống.
“Trần Lão kêu cậu tìm tôi, nhất định không phải việc gì tốt, đúng không?” Nhãn Kính Xà nhìn Lâm Mộc.
“Trần Lão nói, anh là vua tình báo ngầm của Ninh Đô, không biết có phải chỉ là cái danh hay không?” Lâm Mộc nhìn anh ta.
"Ồ?Cậu đang nghi ngờ khả năng chuyên môn của tôi sao? Nếu không phải do Trần Lão giới thiệu, mà cậu dám đặt câu hỏi về khả năng của tôi ngay khi chúng ta vừa gặp nhau, thì cậu sẽ bị ném ra khỏi quán bar Sa ngã ngay lập tức." Nhãn Kính Xà vừa nói vừa châm thuốc.
“Nếu anh rất tự tin vào năng lực của mình thì hãy nói cho tôi biết, tôi có xuất thân và lai lịch như thế nào.” Lâm Mộc dựa vào ghế sô pha.
"Cậu vừa rồi nói tên cậu là Lâm Mộc đúng không? Là người nổi tiếng ở Ninh Đô thì tôi đều biết, nhưng tôi chưa từng nghe qua tên của cậu, vậy thì cậu không phải là người Ninh Đô, cậu là do Trần Lão giới thiệu tới, vậy thì rất có thể cậu là người Kim Châu ta."
Nhãn Kính Xà nói xong, lấy điện thoại ra, đứng dậy rời khỏi phòng.
Sau một lúc, Nhãn Kính Xà trở lại phòng.
“Mười phút nữa, thông tin của cậu sẽ bày ra ở trước mắt tôi.” Nhãn Kính Xà tự tin ngồi đối diện với Lâm Mộc.
Nhãn Kính Xà vừa dứt lời, một nữ phục vụ bưng rượu đi vào, khui rượu và rót một ly cho Lâm Mộc và Nhãn Kính Xà.
“Ra ngoài đi.” Nhãn Kính Xà xua tay.
“Vâng, anh Xà.” Nữ phục vụ đi ra khỏi văn phòng.
“Chai rượu Hennessy này, coi như tôi mời.” Nhãn Kính Xà làm động tác mời.
“Cảm ơn.” Lâm Mộc cầm ly rượu lên nhấp một ngụm.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Tám phút sau, điện thoại của Nhãn Kính Xà nhận được một tin nhắn văn bản.
Đọc xong tin nhắn, Nhãn Kính Xà ngẩng đầu nhìn Lâm Mộc và nở nụ cười: "Lâm Mộc, cậu đã thành lập tập đoàn Thiên Mộc ở Kim Châu, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, tập đoàn Thiên Mộc đã đạt đến đỉnh cao trong giới kinh doanh của Kim Châu, không nghĩ đến cậu còn trẻ vậy mà lại có khả năng này.”
"Xem ra khả năng tình báo của anh thật sự rất tốt, chỉ cần tám phút là đã điều tra ra được.” Lâm Mộc vừa uống rượu vừa nói.
“Tôi nghĩ cậu có thể làm nên thành tựu như vậy trong giới kinh doanh ở Kim Châu, hẳn là không thể thiếu được sự trợ giúp của Trần Lão?”
Nhãn Kính Xà tiếp tục: “Điều duy nhất khiến tôi nghi ngờ chính là năm năm trước gia tộc họ Lâm của cậu đã đi đến bước đường cùng, làm sao cậu lại có được sự trợ giúp của Trần Lão? Tôi rất tò mò, nhưng tôi đoán cậu sẽ không nói cho tôi biết nguyên nhân. ”
Lâm Mộc cười cười, không trả lời.
Nghe đến đây, Lâm Mộc đã hiểu rằng anh ta không thể tìm hiểu ra chuyện gì đã xảy ra trong năm năm anh rời khỏi Kim Châu.
Anh cũng không có gì ngạc nhiên khi anh ta không phát hiện ra thực lực thật của mình, dù sao cũng không có nhiều người biết thân phận tu luyện của anh.
Ngay cả cha mẹ của Lâm Mộc cũng không biết anh làm thế nào để Trần Lão chịu giúp anh, đên mãi sau này Lâm Mộc thể hiện sức mạnh của mình với cha thì cha anh mới biết.
"Lâm Mộc, tôi đã chứng minh được năng lực của mình. Nói cho tôi biết, tại sao anh đến Ninh Đô tìm tôi?" Nhãn Kính Xà hỏi.
Uống thêm một ngụm rượu nữa, Lâm Mộc chậm rãi nói: "Tôi đến Ninh Đô lần này là vì một chuyện, tiêu diệt nhà họ Tôn và giết chết Tôn Thượng Minh."
“Cậu nói cái gì?!”
Sau khi nghe xong, Nhãn Kính Xà bị sốc đứng bật dậy.
“Tôi nói, tiêu diệt nhà họ Tôn, đồng thời giết Tôn Thượng Minh.” Lâm Mộc lặp lại.
“Hoang đường, thật hoang đường!”
Nhãn Kính Xà kích động nói: “Lâm Mộc, cậu nghĩ Ninh Đô này chính là Kim Châu bé nhỏ đó sao? Đây là Ninh Đô, thủ phủ của tỉnh Giang Nam, vũng nước ở đây đục hơn Kim Châu gấp ngàn lần! Cậu! Cho dù cậu lập được thành tích gì đó ở Kim Châu, thì đặt ở Ninh Đô này không là cái gì cả? "
"Chỗ dựa lớn nhất của cậu hẳn là Lão Trần đúng chứ? Hiện giờ đến ông ấy cũng không dám nói là sẽ hủy diệt gia tộc họ Tôn!"
Phản ứng của anh ta hoàn toàn nằm trong dự đoán của Lâm Mộc.
Nếu anh ta không kích động thì mới là không bình thường, nhà họ Tôn đã tồn tại lâu đời ở toàn Giang Nam, xét về độ giàu có thì tài sản nhà họ Tôn ít nhất cũng phải hơn hai trăm triệu, đây chắc chắn là một khối tài sản kếch xù!
"Tôi biết nhà họ Tôn rất có thế lực, nhưng vậy thì sao? Nếu như nhà họ gây sự với tôi thì sẽ phải trả giá!" Đôi mắt Lâm Mộc nheo lại.
"Khẩu khí của cậu lớn đấy, chuyện này tôi không thể giúp cậu được, tôi sẽ gọi cho Trần Lão."
Nhãn Kính Xà ngay lập tức lấy điện thoại di động ra và gọi cho Trần Lão.
Một lúc sau, cuộc gọi được kết nối.
"Alo, Trần Lão, gần đây sức khỏe của ông thế nào? Lâm Mộc, người ông giới thiệu, hiện tại đang ở đây với tôi, nhưng chuyện cậu ấy làm cũng quá điên cuồng, tôi không dám giúp! Nhưng ông cứ yên tâm, vấn đề này tôi chắc chắn sẽ giữ bí mật và sẽ không truyền ra ngoài.” Nhãn Kính Xà nói.
“Nhãn Kính Xà, đừng giở trò với tôi, chuyện này, cậu giúp được bao nhiêu thì cứ giúp, ít nhất về mặt thông tin thì cậu phải hỗ trợ hết mình.” Giọng nói của Trần Lão từ trong điện thoại truyền ra.
“Trần Lão, ông… Ông đây không phải là bắt tôi cùng lội bùn sao?” Nhãn Kính Xà vẻ mặt bất lực.
"Hai mươi năm trước, không phải tôi cứu cậu một cú thì cậu đã chết rồi, tôi nắm trong tay chuyện của cậu cũng không ít, chuyện này cứ quyết định như vậy đi!" Trần Lão kiên định.
"Cái này... Trần Trần Trần Lão, tôi sẽ giúp! Tôi sẽ giúp!" Nhãn Kính Xà đành phải đồng ý.
Nhãn Kính Xà muốn trốn tránh chuyện này, nhưng không ngờ thái độ của Trần Lão lại cứng rắn như vậy.
Sau khi cúp điện thoại.
Nhãn Kính Xà lại nhìn Lâm Mộc: "Lâm Mộc, để tôi nói trước, tôi chỉ hỗ trợ tình báo cho cậu, những chuyện còn lại, tôi sẽ không xen vào, cậu muốn tự sát, chuyện này tôi sẽ không quan tâm."
“Đương nhiên, anh cần nói những thông tin mà anh biết.” Lâm Mộc nói.
"Vậy tôi sẽ nói cho cậu biết, gia tộc họ Tôn có chỗ đứng ở tỉnh Giang Nam, ngoài việc kinh doanh chính của gia tộc họ Tôn, bọn họ còn có hai chỗ dựa lớn, chỗ dựa thứ nhất và cũng là quan trọng nhất chính là phía sau nhà họ Tôn có còn có Từ Lão." Cobra nói.
“Từ Lão nào?” Lâm Mộc thắc mắc.
“Từ Trí Thao, cậu chưa từng nghe đến cái tên này đúng không?” Nhãn Kính Xà ngạc nhiên nhìn Lâm Mộc.
Chương 78: Tình báo
Lâm Mộc vừa nghe tên, liền hiểu ngay.
Từ Trí Thao là một nhân vật quyền lực ở tỉnh Giang Nam, cho dù là năm năm trước, Lâm Mộc cũng đã thường xuyên nhìn thấy ông cụ trên các đài truyền hình địa phương ở Giang Nam.
Trần Lão thời kỳ đỉnh cao, vẫn kém hơn so với Từ Lão.
"Nếu muốn đối phó với nhà họ Tôn, không nghi ngờ gì nữa, cậu chính là đang thách đấu với Từ Lão, dựa vào điểm này, cậu vẫn nên suy nghĩ cho kỹ." Nhãn Kính Xà nói.
Lâm Mộc nghe xong lời này cũng có chút dao động, hậu thuẫn của nhà họ Tôn ở Giang Nam đúng thật là không nhỏ.
"Chỗ dựa lớn thứ hai của gia tộc họ Tôn là Vũ Đạo Trưởng, nổi tiếng nhất ở tỉnh Giang Nam, cậu đã nghe đến tên của ông ta chưa? Đạo giáo xuất chúng Vũ Đạo Trưởng.
"Vũ Đạo Trưởng? Chưa tùng nghe qua, ông ta xuất thân là gì?" Lâm Mộc cảm thấy hứng thú khi nghe đến cái tên này.
"Có vẻ như cậu thực sự không biết chuyện gì cả, có một Đạo quán ở bên ngoài Ninh Đô tên là Kim Trì Quan, chủ nhân ở đó là Vũ Đạo Trưởng, Đạo pháp của Vũ Đạo Trưởng vô cùng cao siêu, xuất quỷ nhập thần, ông ta được công nhận là người có Đạo pháp cao nhất ở Giang Nam!"
Nhãn Kính Xà liếc nhìn Lâm Mộc: "Tôi e rằng nói mẫy chuyện Đạo pháp cậu sẽ không tin, đây không phải chuyện người thường có thể hiểu được, người thường rất khó tiếp xúc, cho nên cậu nói không hiểu cũng là chuyện bình thường."
“Không, tôi tin, anh nói ông ta là người có Đạo pháp cao nhất Giang Nam sao? Rốt cuộc thì ông ta lợi hại đến mức nào?” Lâm Mộc dựa người vào sô pha, nở một nụ cười.
Bản thân Lâm Mộc chính là một người tu luyện, có thể không tin được sao?
"Vậy thì tôi sẽ nói thẳng, tôi từng may mắn được thấy Vũ Đạo Trưởng mở tế đàn một lần, ông ta có năng lực rất lớn, hôm đó trời mưa, vậy mà ông ta chỉ phất tay một cái, những hạt mưa xung quanh ngay lập tức dừng lại và chảy ngược lên! Vô cùng kỳ diệu!" Nhãn Kính Xà một lần nữa cảm thán.
Theo như anh ta nói, Lâm Mộc đoán người kia hoặc là Khai Linh Cảnh, hoặc là Linh Ý Cảnh.
Bởi vì chỉ có thành công giải phóng nội lực, mới có thể làm được như những gì Nhãn Kính Xà vừa nói.
Nhưng đương nhiên Lâm Mộc không tin ông ta là người mạnh nhất ở Giang Nam.
Cái gì mà được tỉnh Giang Nam công nhận là người có Đạo pháp cao nhất, đó chỉ là được người bình thường công nhận.
Sư phụ nói rằng môn phái Tuyết Sơn chính là môn phái kín đáo và mạnh nhất tỉnh Giang Nam.
Vì vậy, Lâm Mộc có thể dự đoán rằng tồn tại mạnh nhất ở tỉnh Giang Nam phải là môn phái Tuyết Sơn.
Đương nhiên, Lâm Mộc không tính đến sư phụ của anh.
Lâm Mộc cũng không biết, giữa sư phụ của anh và người mạnh nhất của phái Tuyết Sơn thì ai mới là người mạnh hơn, bởi vì Lâm Mộc chưa từng thấy sư phụ thể hiện thực lực của ông.
Cho dù không kể đến sư phụ của anh và phái Tuyết sơn, chắc là còn có những môn phái ngầm khác ở tỉnh Giang Nam, sợ rằng còn mạnh mẽ hơn cả vtd.
Cho dù nói thế nào đi nữa, đứng số một tỉnh Giang Nam không thể nào đến lượt vị Đạo trưởng này được.
Chỉ vì Vũ Đạo Trưởng này sống chung với mọi người, không lánh thế gian, cho nên được người thường ca tụng và gọi là số một Giang Nam.
Mà Đạo quán này, cũng không bị người thường biết rõ sự thật.
Lâm Mộc tò mò, thực lực của người được gọi là số một Giang Nam này như thế nào?
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Nhìn khắp tỉnh Giang Nam, không biết có bao nhiêu người giàu có quyền lực coi Vũ Đạo Trưởng như khách quý, năm ngoái, ông Cung, người đứng thứ chín trong danh sách những người giàu có ở Giang Nam, đã quyên góp cho Kim Trì Quan ba triệu tệ để để nhờ Vũ Đạo Trưởng giúp ông ta làm phép chữa trị cho con trai ông ta những căn bệnh lạ, sau khi nộp tiền, còn dắt theo con trai cầu xin bảy ngày ở ngoài cổng, Vũ Đạo Trưởng mới miễn cưỡng đồng ý."
Khi Nhãn Kính Xà nói về Vũ Đạo Trưởng, ánh mắt anh ta như đang tỏa sáng, có thể thấy rằng anh ta cực kỳ sùng bái người này.
“Nếu nói vậy thì giá không hề nhỏ.” Lâm Mộc nói.
Nhãn Kính Xà cười nói: "Vớ vẩn, người cấp cao như vậy làm sao không lên đáng giá được? Ba năm trước, một ngôi sao hạng hai trong nước đến tỉnh Giang Nam thi đấu, biết được Vũ Đạo Trưởng rất lợi hại, muốn tìm đến ông ta để nhờ làm phép cầu phúc."
"Nhưng ngôi sao này quá kiêu ngạo và tự cho mình là đúng, sau khi bị Vũ Đạo Trưởng từ chối, anh ta dám mắng Vũ Đạo Trưởng là kẻ lừa đảo, ai ngờ vừa mắng xong, Vũ Đạo Trưởng đã dùng gió thổi khiến cho anh ta bị rơi cầu thang đến mức gãy cả xương tay."
"Ồ? Vậy chuyện gì xảy ra sau đó?" Lâm Mộc tò mò.
"Ngôi sao hạng hai đó sau khi được tận mắt chứng kiến sự mạnh mẽ của Đạo trưởng, đến rắm anh ta cũng không dám đánh, chi dám tự nhận là xui xẻo."
Nhãn Kính Xà vô cùng thích thú nói: "Vũ Đạo Trưởng không chỉ có Đạo pháp mà còn có những mối quan hệ mạnh mẽ, những người quyền lực ở Giang Nam, ai nhìn thấy Vũ Đạo Trưởng mà không nở nụ cười chào đón chứ? Ai dám không coi Vũ Đạo Trưởng là khách quý, Vũ Đạo Trưởng che chở cho nhà họ Tôn, đây chính là chỗ dựa lớn thứ hai của nhà họ Tôn!"
"Em trai Lâm Mộc, bây giờ cậu đã biết đối phó với nhà họ Tôn khó khăn như thế nào rồi chứ? Tôi chỉ nói đến hai điểm tựa, còn chưa nói đến sức ảnh hưởng mạnh mẽ của nhà họ Tôn trong giới kinh doanh Giang Nam, và nguồn tài chính hùng hậu của nhà họ Tôn, nhà bọn họ nếu muốn đối phó với cậu, bọn họ có thể dùng tiền giết chết cậu!"
"Thực lực của cậu chỉ có ở Kim Châu nhỏ bé đó, đến Ninh Đô, cậu là một người ngoài không có chỗ dựa, cho dù cậu có tiền, nếu đặt tập đoàn Thiên Mộc ở Ninh Đô thì nguồn tài chính mà cậu có cũng không là cái gì cả! Cậu lấy cái gì để đấu với nhà họ Tôn chứ? "
Theo quan điểm của Nhãn Kính Xà, Lâm Mộc muốn đối phó với nhà họ Tôn như là lấy trứng chọi đá vậy!
“Dù họ Tôn có mạnh đến đâu, nếu dám chọc đến tôi, bọn họ cũng phải trả giá.” Lâm Mộc nói xong liền uống một hớp rượu.
Nhà họ Tôn muốn Lâm Mộc chết, vậy Lâm Mộc làm sao có thể tiếp tục ngồi yên chờ chết được?
Cho dù có đối phó với nhà họ Tôn khó đến đâu, Lâm Mộc cũng phải gặm nát bọn họ đến tận xương tủy.
Nếu không, lần sau nhà họ Tôn ra tay với anh, có thể bọn họ sẽ làm tổn thương đến người thân của anh.
Mà hôm nay Lâm Mộc vừa giải quyết tên sát thủ kia, nhà họ Tôn chắc là vẫn chưa biết nhiệm vụ giết người đã thất bại, lúc này Tôn Thượng Minh cũng không quá cảnh giác với anh.
“Này, xem ra cậu nhất định muốn tìm chết.”
Nhãn Kính Xà không khỏi thở dài khi nghe Lâm Mộc nói vậy.
Anh ta tưởng rằng nãy giờ anh ta nói sẽ khiến cho Lâm Mộc từ bỏ suy nghĩ trả thù, nhưng hóa ra không phải vậy.
“Hiện tại tôi cần một tin tức về hành trình của Tôn Thượng Minh, đối với anh không thành vấn đề chứ” Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn Nhãn Kính Xà.
“Không thành vấn đề, đây cũng là sự giúp đỡ duy nhất mà tôi có thể cung cấp cho cậu, tôi nhắc lại, nếu xảy ra chuyện gì, cậu phải tự chịu trách nhiệm về hậu quả.” Nhãn Kính Xà cảnh báo một lần nữa.
“Đưa thông tin cho tôi.” Lâm Mộc nói, lại rót rượu vào ly.
Nhãn Kính Xà lại rời khỏi văn phòng .
Khoảng nửa tiếng sau, anh ta quay lại.
"Thông tin đây, ngày mai, ở Thục Nhã Trai, có một buổi đấu giá đồ cổ, mấy ông chủ giàu có đều được mời, Tôn Thượng Minh cũng sẽ đến đó." Nhãn Kính Xà cung cấp thông tin.
Anh ta chỉ cung cấp thông tin, còn Chu Nguyên dự định gì, làm như thế nào và bắt đầu từ đâu, đó không phải việc của anh ta.
“Tôi biết rồi, tin tình báo này bao nhiêu tiền.” Lâm Mộc ngẩng đầu hỏi.
“Đây là trả ơn cho Trần Lão, không cần tiền.” Nhãn Kính Xà nói.
“Vậy thì cảm ơn.”
Lâm Mộc trầm giọng nói, sau đó lập tức đứng dậy rời đi.
Khi Chu Nguyên rời khỏi văn phòng .
"Tuổi còn trẻ, sao phải nghĩ quẩn như vậy chứ? Đấu với ai không đấu, lại đi đấu với nhà họ Tôn?" Nhãn Kính Xà lắc đầu thở dài.
...
Chương 79: Bảo vật
Sau khi Lâm Mộc rời khỏi quán bar Sa ngã, anh để chiếc xe cũ của mình ở bãi đậu xe bên ngoài, sau đó tìm một khách sạn gần đó để ở.
Trong phòng khách sạn.
Lâm Mộc lấy cuốn bí kíp tấn công "Lưu Quang Quyết" do sư phụ để lại, bắt đầu đọc và nghiên cứu.
Sau khi xem được một lúc, Lâm Mộc đã hiểu ra mục đích của "Lưu Quang Quyết" này, sau khi giải phóng nội lực, dùng phương pháp được sách truyền dạy để chuyển nội lực thành một hình thức tấn công.
Nói một cách chính xác là dạy bạn cách sử dụng nội lực để cô đọng lại thành đòn tấn công.
Lâm Mộc bắt đầu nghiên cứu nó một cách nghiêm túc.
Anh mải mê nghiên cứu, thời gian trôi qua một cách nhanh chóng, chớp mắt đã là sáng ngày hôm sau, bên ngoài trời đã hơi hửng sáng.
“Lưu Quang Quyết!”
Mười ngón tay của Lâm Mộc búng ra, nội lực bắt đầu chuyển động trên các ngón tay, sau đó lập tức ngưng tụ thành hàng trăm tia sáng như sợi chỉ, bay ra ngoài cửa sổ như những mũi tên sắc bén!
Mỗi một tia sáng đều là do ngưng tụ nội lực mà tạo thành.
“Giai đoạn đầu tiên diễn ra thuận lợi, cách tấn công này, thực lực quả thực mạnh hơn nhiều so với việc giải phóng nội lực đơn giản.” Lâm Mộc rất vui vẻ.
"Lưu Quang Quyết" này được chia thành năm tầng, Lâm Mộc mới thực hành tầng đầu tiên.
Giai đoạn tu luyện đầu tiên tương đối đơn giản, Lâm Mộc chỉ trong một đêm đã luyện thành công.
Lâm Mộc rốt cuộc cũng hiểu được tại sao sư phụ lại giao những bí kíp này cho anh sau khi đã đạt tới Linh Ý Cảnh, bởi vì chỉ có nội lực ở giai đoạn Linh Ý Cảnh phóng ra mới có thể ngưng tụ ra loại tấn công này.
Ở cảnh giới Khai Linh Cảnh đây, tuy có thể phát ra nội lực, nhưng cũng chỉ là nắm được sơ bộ, không có khả năng để ngưng tụ và học được bí kíp này.
“Cũng sắp đến giờ rồi, nên xuất phát thôi.”
Lâm Mộc nhìn bầu trời đã sáng ngoài cửa sổ, sau đó đứng dậy.
Gia đình họ Tôn và Tôn Thượng Minh nên trả giá cho những gì bọn họ đã làm trước đây!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
...
Đã hơn mười giờ sáng.
Trên tầng hai Thục Nhã Trai.
Trong một căn phòng đầy không khí cổ điển, có sáu chủ doanh nghiệp giàu có, tất cả đều là những người giàu nhất trong danh sách những người giàu tỉnh Giang Nam.
Một người đàn ông trung niên mặc áo dài Trung Quốc và đeo dây chuyền bằng ngọc bích đang chào đón những ông chủ này, ông ta chính là ông chủ Quế của Thục Nhã Trai.
“Ông chủ Quế, chúng tôi cũng không thể nào cứ ngồi chờ không như vậy được, phải không, ông cho chúng tôi xem bảo vật nhanh lên, trước hết hãy để chúng tôi mở mang tầm mắt, tôi đã đặc biệt mời Hoàng Đạo Trường đến đây hôm nay.” Một ông chủ giàu có nói.
Ông chủ này là Mai tổng, đứng thứ tám trong danh sách những người giàu Giang Nam, đồng thời cũng là nhân vật có tiếng Giang Nam.
Phía sau Mai tổng, có thêm một đạo sĩ mặc áo bào.
Nếu Lâm Mộc ở đây, anh chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra đạo sĩ này, anh ta chính là đạo sĩ Hoàng Đạo Trường mà Lâm Mộc đã gặp lần trước khi anh ở Cốc Huyền để giúp chúa Bằng Gia thi đấu.
Lúc đó Lâm Mộc đã đánh bại anh ta, Hoàng Đạo Trường này vẫn đang đuổi theo Lâm Mộc, muốn bái Lâm Mộc làm thầy.
“Đúng vậy, ông chủ Quế, ông cứ làm thần thần bí bí, ông muốn kích thích sự tò mò của chúng tôi, phải không?” Một số ông chủ khác đang có mặt cũng lên tiếng.
Ông chủ của Thục Nhã Trai mỉm cười: "Mấy ông chủ, đại thiếu gia nhà họ Tôn còn chưa tới, khi nào cậu ấy đến tôi sẽ lấy đồ ra, tính khí của thiếu gia nhà họ Tôn mọi người cũng biết rồi đấy, nếu chúng ta không đợi, chắc chắn cậu ấy sẽ không vui, tội này tôi không gánh được, vẫn mong mấy ông chủ bỏ qua cho."
“Hừ, hiện tại đã hơn mười giờ rồi, là cậu ta không đúng giờ, tại sao có thể trách chúng ta không đợi được chứ?” Mai tổng lạnh lùng khịt mũi.
Vừa dứt lời, cửa phòng liền bị đẩy ra.
“Ai đang nói xấu sau lưng tôi thế?”
Các ông chủ vừa nhìn lên đã thấy Tôn Thượng Minh đang bước vào, vô cùng có khí chất.
Câu nói vừa rồi rõ ràng là phát ra từ miệng của Tôn Thượng Minh.
Mai tổng vừa nói xong, sắc mặt hơi thay đổi, lập tức cúi mặt xuống.
Vài ông chủ khác cũng quay mặt đi, trong lòng lộ ra vẻ sợ hãi đối với Tôn Thượng Minh.
Phía sau Tôn Thượng Minh là một người đàn ông trung niên mặc áo đạo sĩ, khi bước đi như đi trên gió vậy.
“Tôi đến muộn là vì phải đến Kim Trì Quan ở bên ngoài thành phố, đặc biệt mời đại đệ tử của Kim Trì Quan, Văn Kiệt đạo nhân, hôm nay đến giúp tôi xác định bảo vật.” Tôn Thượng Minh đầy kiêu ngạo.
Về phần Văn Kiệt đạo nhân đang đứng bên cạnh Tôn Thượng Minh, cơ bản mọi người có mặt ở đây đều biết anh ta, anh ta chính là đại đệ tử của Vũ Đạo Trưởng, tuy rằng Đạo pháp không bằng Vũ Đạo Trưởng, nhưng thực lực cũng rất mạnh.
Nếu Văn Kiệt đạo nhân đã đến, anh ta sẽ có thể hiểu rõ ràng tác dụng của bảo vật.
“Vâng, vâng, Tôn thiếu gia, vì cậu đã đến rồi, nên tôi sẽ lấy bảo vật ra ngay.” Ôngchủ Thục Nhã Trai lấy một hộp gỗ từ kệ bên cạnh và đặt nó lên giữa bàn.
Ông chủ mở hộp gỗ và lấy ra một chiếc lư ba chân màu xanh lá cây.
Khi lấy lư hương ra, mọi người lập tức cảm nhận được một mùi thơm thoang thoảng tỏa ra trong không khí.
Mọi người chỉ cần ngửi thôi cũng đã cảm thấy thư thái và hạnh phúc, dễ chịu khó tả.
“Đây thực sự là một đồ vật tốt, Hoàng Đạo Trường, hãy đi xem xét nó đi.” Mai tổng rất trông đợi vào nó.
“Được, Mai tổng!”
Hoàng Đạo Trường cũng rất hứng thú với những bảo vật này, sau khi đáp ứng, anh ta lập tức bước lên phía trước.
Bùm!
Ngay khi Hoàng Đạo Trường chuẩn bị bước tới, Văn Kiệt đạo nhân do Tôn Thượng Minh mang tới đột nhiên xua tay.
Trong phòng bỗng nổi lên một trận gió, đẩy lùi Hoàng Đạo Trường về phía sau.
“Không biết chó mèo từ đâu tới, Đạo gia còn chưa xem, vậy mà có người lại dám xem trước sao?” Văn Kiệt đạo nhân chắp tay sau lưng, liếc nhìn Hoàng Đạo Trường.
"Anh..." Sắc mặt Hoàng Đạo Trường thay đổi, bảo anh ta là chó mèo, đối với anh ta chính là sỉ nhục.
Nhưng anh ta biết đối phương thực lực rất mạnh, sư phụ đối phương lại là Vũ Đạo Trưởng nổi tiếng, cho nên anh ta không dám nói thêm.
Sắc mặt của Mai tổng cũng không được tốt lắm: "Tôn thiếu gia, đây cũng không phải là đồ vật của nhà cậu, là ông chủ Quế mời chúng tôi đến thưởng thức thứ này, nên vị Hoàng Đạo Trường này của tôi cũng có đủ tư cách để xem xét thứ này, phải không?"
"Nếu là đạo sĩ thì so thực lực, khi thực lực không bằng thì chấp nhận xem sau đi."
Tôn Thượng Minh ngồi ở trên ghế bên cạnh: "Văn Kiệt, đi xem đi." ,
Văn Kiệt đạo nhân gật đầu, sau đó chậm rãi đi tới cầm chiếc lư hương ba chân lên.
"Đây là pháp bảo dùng để dưỡng tâm, người bình thường ngửi lâu, có thể sảng khoái tinh thần, thật là đồ vật hiếm thấy." Văn Kiệt đạo nhân nói.
Sau nghe xong lời này, các ông chủ trong phòng càng quan tâm đến chiếc lư hương ba chân hơn.
“Văn Kiệt đạo nhân, sợ là những điều anh vừa nói vẫn chưa đủ chính xác?” Hoàng Đạo Trường đột nhiên lên tiếng.
Sau đó, Hoàng Đạo Trường bước tới, giơ cái lư hương lên: "Pháp bảo này không chỉ có thể làm sảng khoái tinh thần, còn có thể tĩnh tâm, thậm chí dưỡng tâm, cải thiện công việc và hiệu quả làm việc của người bình thường. "
“Đối với những những đang tu luyện như tôi, nếu đang tu luyện mà đặt vật này trong phòng, nó sẽ giúp ích rất nhiều, vật này đâu chỉ là một vật tốt hiếm có, mà còn là một bảo vật cao cấp!"
Chương 80: Không được mời
Lời này vừa nói ra, các ông chủ trong phòng càng thêm kinh ngạc.
Sau khi đạo sĩ Văn Kiệt đạo nhân nghe xong, sắc mặt ngay lập tức trở nên u ám.
"Đạo sĩ vô danh mà cũng dám nói nhảm sao? Muốn gây sự à!"
Vừa rồi anh ta không giải thích rõ ràng tất cả công dụng của lư hương ba chân, chính là vì không muốn để những ông chủ khác nghĩ rằng bảo vật này quá lợi hại, chỉ cần anh ta biết là được.
Như vậy, anh ta và đại thiếu gia nhà họ Tôn mới có thể mua lại món đồ này với giá thấp.
Nếu như biết được tác dụng của thứ này quá lợi hại, những ông chủ khác nhất định sẽ tăng giá lên để cạnh tranh, kể từ đó, muốn tiếp tục mua lại thứ này, sẽ phải bỏ ra rất nhiều tiền.
Bây giờ Hoàng Đạo Trường đã nói ra toàn bộ tác dụng của bảo vật, điều này làm cho Văn Kiệt đạo nhân rất tức giận.
"Văn Kiệt đạo nhân, tôi... Tôi chỉ nói sự thật mà thôi!" Hoàng Đạo Trường thấy Văn Kiệt đạo nhân chuẩn bị ra tay, sắc mặt của anh ta nhanh chóng thay đổi.
Văn Kiệt đạo nhân không quan tâm đến lời nói của anh ta, trực tiếp phất tay, một luông gió ngay lập tức hướng về phía Hoàng Đạo Trường.
Bùm!
Trong phòng vang lên một tiếng nổ, Hoàng Đạo Trường bị ngã trên mặt đất, áo choàng rách nát, thảm hại khinh khủng.
May mắn thay, Hoàng Đạo Trường là người tu hành, nếu là người bình thường, với đòn tấn công vừa rồi chắc chắn sẽ mất mạng!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của một số ông chủ trong phòng đều thay đổi.
"Văn Kiệt đạo nhân quả nhiên xứng danh đại đệ tử của Vũ Đạo Trưởng, được kế thừa đạo pháp của Vũ Đạo Trưởng, pháp lực thật thâm hậu!”
"Đúng vậy! Đúng vậy!"
Một số ông chủ cũng không khỏi đứng lên khen ngợi.
Bọn họ rất ít khi được nhìn thấy những chiêu thức thần kỳ như này, chỉ cần vung tay lên, đã có thể khiến Hoàng Đạo Trường bị thương thành như vậy, cả hai thậm chí còn không có tiếp xúc tay chân.
"Văn Kiệt đạo nhân, cậu... Cậu không thấy như vậy là quá đáng rồi sao?" Mai tổng đột nhiên đứng dậy, sắc mặt cực kỳ khó chịu.
Hoàng Đạo Trường là do ông ta mời đến, Văn Kiệt đạo nhân ra tay đánh Hoàng Đạo Trường, như vậy khác gì đang đánh vào mặt ông ta.
"Đánh anh ta thì sao? Pháp lực không đủ cao thì xứng đáng bị như vậy." Văn Kiệt đạo nhân để hai tay ra sau lưng, không thèm để ý nói.
Ông chủ của Thục nhã trai vội vàng đứng ra giải quyết ổn thỏa mọi chuyện: "Hai người bớt giận, hôm nay tất cả mọi người đều tới đây vì bảo vật, tại sao lại phải cãi nhau? Sau đây, chúng ta trở lại tiếp tục đấu giá bảo vật này, mọi người đều có thể tự mình ra giá, người nào cao hơn sẽ thắng!"
"Tôi ra giá năm nghìn tệ!" Một ông chủ bên trái lập tức báo giá.
"Hừ, năm nghìn tệ mà cũng muốn mua thứ này?" Một triệu tệ!" Tôn Thượng Minh dựa người vào ghế, thản nhiên ra giá.
Trên thực tế, năm nghìn tệ chắc chắn không phải là thấp, rất khó để có được mức giá như vậy tại các cuộc đấu giá thông thường ở Ninh Đô.
Chỉ là những ông chủ ngồi ở đây đều là những người đứng đầu danh sách người giàu của Ninh Đô, của cải, tài nguyên đều đáng kinh ngạc, mặt khác bảo vật này thật sự rất hiếm gặp, từ đó mới có thể gọi giá cao như vậy.
"Một triệu hai vạn tệ!"
"Một triệu bốn vạn tệ!"
. . . . . .
Mấy ông chủ cạnh tranh vô cùng gay gắt, chẳng mấy chốc đã kêu giá lên mức ba triệu tệ.
Với mức giá này, đã có ba ông chủ lựa chọn từ bỏ.
"Năm triệu tệ!" Mai tổng bất ngờ giơ tay báo giá, một cái giá đủ cao.
Ngay khi giá vừa ra, những ông chủ còn lại, cũng nhanh chóng cũng lựa chọn từ bỏ bảo vật này.
Tuy rằng bọn họ đều có khối tài sản hàng chục, hàng trăm triệu tệ, nhưng tài sản và tiền mặt đều được sử dụng cho nhiều mục đích khác nhau, muốn rút ra năm triệu tệ trong một lần đã nằm ngoài tiền vốn, cần phải cân nhắc suy nghĩ.
“Bảy triệu tệ, thứ này tôi rất vừa ý, nhất định phải mua được!" Tôn Thượng Minh nói.
Mai tổng vừa rồi còn đang ra giá, nghe thấy như vậy, cũng dừng lại, không còn tiếp tục đấu giá nữa.
"Được rồi!"
“Bảy triệu tệ, tôi tuyên bố bảo vật này thuộc về Tôn thiếu gia!” Ông chủ của Thục Nhã Trai mỉm cười tuyên bố.
Ông chủ Thục nhã trai vừa nói xong, cửa phòng liền bị mở ra.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Bảo vật gì, không biết tôi có thể vào xem thử không.” Ngoài cửa vang lên một giọng nói.
Những ông chủ giàu có nghe thấy vậy liền quay lại, chỉ thấy một thiếu niên gầy gò, xuất hiện ở cửa.
Người tới chính là Lâm Mộc.
"Ai vậy?"
"Không biết."
Sau khi đánh giá Lâm Mộc, các ông chủ đều lắc đầu, bọn họ chưa bao giờ gặp qua người này.
Ngay cả Tôn Thượng Minh cũng không nhận ra Lâm Mộc, anh ta chỉ biết tên của Lâm Mộc, nhưng chưa từng nhìn thấy ảnh chụp của Lâm Mộc.
Người có sức ảnh hưởng ở Ninh Đô, bọn họ đều nhận ra được, bọn họ không biết Lâm Mộc, tự nhiên liền kết luận, Lâm Mộc không phải là nhân vật gì lớn.
Chỉ có Hoàng Đạo Trường, người bị đánh trước đó, anh ta hơi kinh ngạc vì anh ta nhận ra Lâm Mộc.
"Ông chủ Quế, đứa trẻ này là ai? Ông mời nó đến sao?"
Những người giàu có ở đây đều nhìn về phía ông chủ của Thục Nhã Trai.
"Tôi... Tôi không mời." Ông chủ của Thục Nhã Trai cũng rất khó hiểu, ngay cả đứa trẻ này là ai ông ta cũng không biết.
Ông ta càng thấy khó hiểu hơn là làm sao mà tên này có thể lên tới tầng hai?
"Không có ai mời tôi cả, tôi là không mời mà đến." Lâm Mộc vừa nói, vừa đi vào trong phòng.
"Vị này, thật ngại quá, chúng tôi là bữa tiệc cá nhân, người ngoài xin vui lòng không vào, mời rời đi." Ông chủ Quế liền lập tức ra lệnh đuổi khách.
"Thục Nhã Trai của ông vốn là mở cửa làm ăn buôn bán, người tới đều là khách, bọn họ có thể tới, tôi cũng có thể tới." Lâm Mộc nói.
"Trong căn phòng này, ai mà không phải là ông chủ với khối tài sản hàng chục, hàng trăm triệu chứ? Một người không biết từ đâu xuất hiện, làm sao có tư cách bước vào đây? Mau cút đi!” Tôn Thượng Minh dựa vào ghế, giọng nói to rõ ràng, thái độ vô cùng độc đoán.
Ông chủ của Thục Nhã Trai cũng nói: "Vị khách này, đồ vật này đã bị Tôn thiếu gia mua rồi, cho nên, hiện tại cậu xuất hiện cũng vô dụng, rời đi thôi, bất kỳ một ai tại nơi này cũng đều không phải là người mà một thiếu niên trẻ tuổi như cậu có thể chọc đến được."
"Vị này chắc là đại thiếu gia nhà họ Tôn, Tôn Thượng Minh nhỉ?" Lâm Mộc đem ánh mắt nhìn về phía Tôn Thượng Minh.
Các ông chủ ở nơi này, mỗi người đều khoảng bốn năm mươi tuổi, chỉ có Tôn Thượng Minh trông khoảng hai mươi ba mươi tuổi.
Vì vậy Lâm Mộc lập tức có thể kết luận, anh ta nhất định chính là đại thiếu gia nhà họ Tôn.
"Hỗn láo, mày không có tư cách gọi thẳng tên của tao?" Tôn Thượng Minh đập tay lên bàn, sắc mặt ngay lập tức liền trở nên khó coi.
Những ông chủ ở đây thấy vậy thầm nghĩ, người thiếu niên không biết từ đâu đến này khẳng định sẽ gặp xui xẻo .
Tính cách của Tôn Thượng Minh vốn nổi tiếng ở Ninh đô.
Tôn Thượng Minh vốn độc ác, tính tình nóng nảy, đương nhiên việc này cũng liên quan đến việc anh ta đang quản lý toàn bộ gia tộc họ Tôn khi tuổi còn trẻ.
Tuổi trẻ và đầy tham vọng, tài năng bẩm sinh, nói chuyện rất ngông cuồng.
Một kẻ không biết từ đâu tới, cũng dám trêu chọc đại thiếu gia nhà họ Tôn, chẳng phải là muốn chết sao?
"Văn Kiệt, dạy cho tên ngu ngốc này một bài học!" Tôn Thượng Minh ra lệnh.
Văn Kiệt đạo nhân gật đầu, chỉ thấy một tay của anh ta đặt ở sau lưng, tay còn lại thì ngay lập tức giơ lên.
Oanh!
Một luồng không khí dao động, lập tức đánh mạnh về phía của Lâm Mộc .
"Người này sắp gặp xui xẻo rồi."
Trong phòng một số ông chủ giàu có thấy Văn Kiệt đạo nhân thi triển pháp lực, bọn họ đã có thể đoán trước, người thanh niên ngu ngốc tự nhiên xông vào này sẽ chết hoặc là tàn phế!
Bình luận facebook