Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6-10
Chương 6: Thiên Vương cũng không cứu được mày đâu
"Các người làm gì vậy!" Lâm Lê bị dọa đến hét ầm, dù sao cô vẫn còn chưa hiểu sự đời.
"Tóc đỏ, đối xử với những cô gái đẹp yếu đuối như em gái Lâm Lê thì phải dịu dàng chút chứ."
Cường Thiếu vừa nói vừa nhìn về phía Lâm Lê, cười xấu xa nói: "Em gái Lâm Lê à, nếu em không biết uống rượu thì anh có thể dạy em uống nha."
Cường Thiếu nói, sau đó ôm bình rượu vào trong lòng.
Tên tóc đỏ bên cạnh lập tức rót đầy một ly rượu, đưa cho Cường Thiếu.
"Em gái Lâm Lê, nào, uống đi!"
Cường Thiếu cầm ly rượu lên, cưỡng ép Lâm Lê uống.
"A, đừng! Cứu với!"
Lâm Lê bị dọa đến nỗi mặt mày trắng bệch, cố gắng giãy giụa rồi liên tục hét lên kêu cứu.
"Ha ha, em gái Lâm Lê à, em có gào rách cổ họng cũng vô dụng thôi, cái quán này có ba anh che đậy rồi! Em càng làm như thế, anh càng thấy kích thích đó nha!" Cường Thiếu lộ ra nụ cười dữ tợn.
"Không....Không muốn...." Lâm Lê nghe đến đó, dường như trong lòng đã tuyệt vọng.
Ầm!
Ngay lúc quan trọng này, cửa phòng bao vang lên một tiếng thật lớn, rồi sau đó bị một lực mạnh đá văng ra.
"Ai! Mẹ nó ai dám quấy rầy chuyện tốt của bố mày!" Cường Thiếu quát to, rồi quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Lâm Mộc dẫn theo A Bính từng bước đi vào phòng.
"A, đây không phải đại thiếu gia Lâm Mộc sao? Nghe nói năm năm trước mày không chịu được đả kích, đã ra ngoài lang thang, sao giờ lại xuất hiện rồi, đúng là lạ nha." Cường Thiếu vừa nhìn đã nhận ra Lâm Mộc.
Cường Thiếu biết Lâm Lê là em gái Lâm Mộc, nhưng cũng không lo lắng chút nào, ngược lại còn nở nụ cười thích thú, dù sao bây giờ Lâm Mộc cũng đã chẳng còn bối cảnh gì nữa rồi, anh ta sợ gì chứ?
Hơn nữa chỗ này đã có ba ta che đậy, đây chính là sân nhà của anh ta.
"Anh...."
Lúc Lâm Lê nhìn thấy Lâm Mộc, đôi mắt xinh đẹp của cô mở to, cô không dám tin vào mắt mình.
Người anh trai biến mất năm năm của cô, sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?
"Em gái!"
Lâm Mộc vốn phải vui mừng khi gặp được Lâm Lê.
Nhưng lúc này khi anh nhìn thấy Lâm Lê, quần áo cô đều bị xé rách, trong lòng Lâm Mộc như có núi lửa dâng trào.
"Ngô Cường, mày dám chạm vào em gái tao, mày muốn tìm chết à! ! !" Lâm Mộc gầm lên, trong tiếng gầm đó chứa đựng lửa giận bùng bùng.
A Bính kéo Lâm Mộc lại: "Anh Mộc, đừng ra tay vội, em sẽ thử nghĩ cách bảo tên Cường Thiếu kia thả người ra đã, bây giờ chúng ta không đấu lại nó đâu, chỉ có thể dùng cách khác thôi! Chúng ta ngồi xuống đàm phán đã!"
A Bính vô cùng lo lắng, đương nhiên anh ta sợ Lâm Mộc nóng giận rồi xông lên đánh Cường Thiếu.
Mà dù có ra tay trước, bọn anh chỉ có hai người, mà đối phương có tận bảy tám người, hơn nữa chỗ này đã có ông bố của Cường Thiếu che đậy, Cường Thiếu sẽ có thể gọi thêm một đống người nữa tới giúp.
Còn về bối cảnh, bây giờ Lâm Mộc chỉ là một thiếu gia nghèo túng, còn Ngô Cường chính là con trai cưng của cường hào ác bá ở Kim Châu này.
Nếu thật sự gây chuyện với Cường Thiếu, vậy sẽ rất phiền phức!
"Không có chuyện đàm phán ở đây cả, anh ta dám chạm vào em gái tôi, hôm nay người phải cầu xin tha thứ chính là anh ta!"
Lâm Mộc tức giận gầm lên một tiếng, sau đó lao nhanh đến chỗ Cường Thiếu như dòng điện, lửa giận đã gần như nuốt chửng Lâm Mộc.
"Anh Mộc!"
A Bính thấy Lâm Mộc xúc động muốn ra tay, trong lòng anh ta thầm nghĩ, lần này chọc phải cái giỏ lớn rồi!
Nhưng việc đã đến nước này, anh ta chỉ có thể thở dài, cũng chỉ có thể nhanh chóng lật bàn rượu lên, xông lên theo Lâm Mộc.
Cường Thiếu thấy Lâm Mộc lao tới, anh ta cũng tức giận quát: "Mẹ nhà mày, một tên thiếu gia vô dụng nghèo hèn như mày, còn muốn đánh tao sao? Đánh chết nó cho tao! Sau đó tao muốn để nó tự mắt nhìn tao làm gì em gái nó!" "Đánh nó!"
Tên tóc đỏ cũng nhanh chóng quơ lấy bình rượu, dẫn theo mấy tên trong phòng bao lao đến chỗ Lâm Mộc.
"Anh!"
Lâm Lê lo đến nỗi nước chảy chảy ròng ròng, trong lòng cũng vô cùng hối hận, cô không muốn thấy anh trai mình vừa trở về đã bị đánh cho tàn phế đâu.
Đối mặt với tên tóc đỏ cầm đầu đang xông lên, hai mắt của Lâm Mộc lóe lên, ngay lập tức tránh bình rượu đang lao tới, sau đó đấm một phát vào mũi tên tóc đỏ.
"Á!"
Tên tóc đỏ gào lên thảm thiết như heo bị chọc tiết, cả người bị đấm bay ra ngoài, rơi xuống ghế sa lon, mũi anh ta bị đấm gãy, máu tươi chảy ào ào ra.
Rầm rầm rầm!
Những người còn lại cũng xông lên, Lâm Mộc đánh bại từng người một.
Ngay sau đó, tất cả người của Cường Thiếu đều ngã lăn quay ra, phát ra những tiếng rên rỉ vì đau.
"Anh Mộc sao anh mạnh quá vậy! ?"
A Bính đi theo sau lưng Lâm Mộc, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Anh ta còn chưa kịp ra tay giúp, thế mà Lâm Mộc đã một mình đánh bại hết bọn người kia rồi sao? Mà những tên kia còn chưa chạm được vào người Lâm Mộc nữa chứ.
"Chết tiệt, sao nó có thể đánh lại được chứ?" Cường Thiếu cũng không dám tin.
Lúc này Lâm Mộc đã đi đến trước mặt Cường Thiếu.
"Anh!"
Lâm Lê nhân cơ hội Cường Thiếu đang ngơ người, vội vàng chạy thoát ra, chạy vào trong lòng Lâm Mộc.
"Huhu, anh...."
Lâm Lê nhào vào trong lòng Lâm Mộc, bởi vì quá sợ nên òa khóc nức nở.
Nghe tiếng em gái khóc, tim Lâm Mộc như bị dao cứa vào.
"Em gái, những năm nay anh không ở đây, đã để em phải chịu khổ rồi, là anh không tốt, sau này anh sẽ không để em phải chịu thêm bất kỳ uất ức nào nữa đâu!" Lâm Mộc khẽ vuốt tóc an ủi em gái mình.
Sau đó Lâm Mộc lại ngẩng đầu lên, khi nhìn về phía Cường Thiếu, Lâm Mộc giống như một con thú dữ đang phát điên, lửa giận trong mắt anh như muốn nuốt chửng Cường Thiếu.
Cường Thiếu cũng bị khí thế này của Lâm Mộc dọa sợ đến nỗi trong lòng cũng phải run lên.
Nhưng ngoài mặt anh ta vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, quát vào mặt Lâm Mộc: "Lâm Mộc, mày...mày muốn làm gì? Mày còn muốn đánh tao sao? Chắc mày phải biết rõ, ba tao là người thế nào ở Kim Châu này đấy! Mày dám đụng đến một đầu ngón tay của tao, thì cả nhà mày sẽ đều phải chết!"
"Dám ức hiếp em gái tao, dù ba mày có là Thiên Vương đi chăng nữa, cũng không bảo vệ được mày đâu!" Đôi mắt Sở Nguyên lạnh lùng, lộ ra sát ý đáng sợ.
Vừa nói dứt câu, Lâm Mộc đã trực tiếp xông lên, đấm một phát thật mạnh vào mặt Cường Thiếu.
"Bốp!"
Chỉ một quyền này, đã đánh cho mặt mũi Cường Thiếu lệch đi, anh ta rú lên vì đau.
"Hôm nay tao nhất định phải phế mày!"
Lâm Mộc vô cùng tức giận, không có ý định dừng tay, anh nhấc chân lên, trực tiếp đá mạnh vào thân dưới của Cường Thiếu.
"Không!"
"Á!"
Tiếng hét thảm thiết vang lên, Cường Thiếu bị đá lật người lại, máu ở đũng quần cũng chảy ra.
Cường Thiếu lăn lộn trên sàn, cả người run rẩy vì đau, mồ hôi lạnh ứa ra.
Anh ta thực sự không dám nghĩ tới, tên thiếu gia vô dụng Lâm Mộc kia lấy can đảm ở đâu ra được chứ?
A Bính nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta cũng phải hít sâu một hơi.
"Chậc, anh Mộc, lần này chỉ sợ chúng ta đã chọc phải một cái giỏ lớn rồi. . ."
Anh ta không dám tưởng tượng đến, đã đánh Cường Thiếu thành ra như này thì sẽ phải chịu hậu quả nghiêm trọng thế nào nữa...
Đúng lúc này, quản lý KTV dẫn mười mấy tên bảo vệ đến, chạy bình bịch vào phòng.
Sau khi đi vào, những người này đã giật mình khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, bọn người Cường Thiếu lại ngã hết xuống đất, rên rỉ vì đau!
"Cường Thiếu!"
Quản lý trưởng thấy người Cường Thiếu đầy máu, anh ta cũng sợ hết hồn.
Ở chỗ của anh ta mà Cường Thiếu lại xảy ra chuyện lớn thế này, nếu đến tai ông chủ anh ta, sợ người quản lý như anh ta cũng không thể thoát được hậu quả đâu!
Chương 7: Chủ động đến tận cửa
Cường Thiếu thấy giám đốc và bảo vệ tới thì như vớ được cọng cỏ cứu mạng.
“Giám đốc, mau, mau túm anh ta lại, hôm nay tôi nhất định phải giết anh ta.” Cường Thiếu run rẩy gào thét.
“Chuyện đến nước này, anh còn dám già mồm!”
Lâm Mộc sải bước xông tới, dứt khoát xách Cường Thiếu lên.
“Ngô Cường, tôi thấy anh vẫn chưa no đòn đâu nhỉ?” Khí thế của Lâm Mộc vô cùng mạnh mẽ.
“Lâm Mộc, sao anh dám? Anh đánh tôi thành ra thế này, ba tôi nhất định không tha cho anh! Cả nhà anh cũng phải chôn cùng với anh đấy!” Mặt Cường Thiếu cực kỳ dữ tợn.
Giám đốc và đám bảo vệ của KTV thấy Cường Thiếu nằm trong tay Lâm Mộc thì không dám tùy tiện xông lên.
“Mau, Mau đi thông báo cho ông chủ! Gọi điện cho Bằng Gia!” Giám đốc KTV khẩn thiết thúc giục.
Cường Thiếu bị đánh tới tàn phế, rắc rối to rồi!
Giám đốc KTV có thể dự đoán trước, trong cơn nóng giận Bằng Gia sẽ gây nên sóng gió gì ở Kim Châu.
“Anh trai, giờ phải làm sao? Xin lỗi, là em gây họa lớn.” Lâm Lê tự trách mình, nước mắt rơi lã chã.
Lâm Lê ngây thơ đến mấy cũng hiểu rõ, dây vào Bằng Gia sẽ phiền phức đến dường nào, nhà họ Lâm của cô giờ đây đâu còn năng lực gì.
“Em gái đừng khóc, chuyện này hoàn toàn không thể trách em, em là nạn nhân, có anh trai ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu.” Lâm Mộc nhẹ giọng an ủi.
A Bính cũng hoảng loạn: “Anh Mộc, chúng ta...tiếp theo chúng ta phải làm sao, hay là chúng ta giữ Cường Thiếu làm con tin rồi nhanh chóng đưa người nhà tháo chạy khỏi Kim Châu.”
“Khỏi cần chạy, chuyện đến nước này, Bằng Gia nhất định sẽ tiến hành báo thù cho con trai ông ta, nếu vậy, chúng ta chủ động tìm Bằng Gia trước, con trai ông ta ức hiếp em gái anh, anh phải tìm đến tận nơi đòi công bằng.” Ánh mắt Lâm Mộc như đóng băng.
Trong lòng anh đã có kế hoạch giải quyết.
“Gì cơ? Chủ động đi...đi tìm Bằng Gia đòi cách xử lý?”
A Bính và Lâm Lê quá đỗi kinh ngạc.
Quá điên cuồng rồi nha!
Cường Thiếu, đàn em của anh ta cùng giám đốc và bảo vệ càng cảm thấy tên nhóc Lâm Mộc này phát điên rồi!
Bằng Gia chính là dân anh chị ở Kim Châu, ngay cả khi nhà họ Lâm ở thời điểm huy hoàng nhất, ba của Lâm Mộc cũng phải kiêng dè Bằng Gia vài phần.
Theo lý mà nói, Lâm Mộc đánh con trai Bằng Gia đến tàn phế thì tháo chạy còn không kịp, thế mà anh lại muốn chủ động tìm đến tận cửa nhà người ta?
Đùa cái kiểu gì vậy?
“Đi thôi!” Lâm Mộc không nói gì thêm, chỉ xách Cường Thiếu đang bị thương bằng một tay rồi đi ra ngoài.
Tuy A Bính và Lâm Lê lo lắng cách giải quyết này chẳng khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết. Nhưng chuyện đã đến nước này, Lâm Mộc cũng ra khỏi phòng bao rồi, họ chỉ đành theo gót anh thôi.
“Cường Thiếu!” Giám đốc KTV và đám bảo vệ thấy Lâm Mộc bắt Cường Thiếu làm con tin thì không dám manh động, chỉ ngoan ngoãn nhường đường....
...
Bờ sông Kim Châu, trong một biệt thự.
Một người đàn ông trung niên, khuôn mặt dữ tợn, tay đeo chuỗi hạt Phật đang nhắm mắt dựa vào sô pha, cả người ông ta toát lên khí thế mạnh mẽ.
Ông ta chính là Bằng Gia – Cường hào ác bá danh tiếng lẫy lừng ở Kim Châu.
Có hai người đang đứng trước mặt Bằng Gia.
“Bằng Gia, vị này có biệt hiệu là Hoa La Hán, là võ sĩ mà tôi đã bỏ ra rất nhiều tiền để mời về, cậu ta từng giành chức vô địch quyền anh ngầm ở Đông Nam, võ thuật vô cùng lợi hại.”
Sư Gia trung niên đeo gọng kính tròn của Bằng Gia đang giới thiệu người với ông ta.
“Bằng Gia!”
Hoa La Hán với thân hình cường tráng và giọng nói trầm khàn thực hiện động tác chào với Bằng Gia.
“Quán quân giải quyền anh ngầm ở Đông Nam ư? Danh tiếng cũng ghê gớm lắm, có khi nào hữu danh vô thực không?” Bằng Gia chậm rãi hé mở đôi mắt, liếc Hoa La Hán một cái.
“Bằng Gia nói vậy là nghi ngờ thực lực của Hoa La Hán tôi sao?” Dứt lời, Hoa La Hán bỗng nhiên giậm chân thật mạnh.
“Rầm!” Gạch đá cẩm thạch dưới chân anh ta lập tức nứt vỡ thành nhiều miếng.
“Tốt lắm! Quả nhiên đáng mặt quán quân!”
Bằng Gia vẫn luôn điềm nhiên như không chợt vỗ tay tán thưởng.
“Bằng Gia, có Hoa La Hán trợ uy, lần này nhất định có thể thắng được con chó già họ Lư.” Sư Gia vui mừng nói.
“Sư Gia, anh đưa Hoa La Hán đi nghỉ ngơi đi, mấy ngày này nhớ đối đãi tử tế.” Bằng Gia dặn dò.
Vừa dứt lời, di động trên bàn đã đổ chuông.
Bằng Gia cầm điện thoại lên xem, là ông chủ KTV Chí Tôn gọi.
“Chuyện gì thế?” Bằng Gia nói.
“Bằng Gia, Cường Thiếu bị đánh rồi, hình như thương thế không nhẹ.” Đầu kia điện thoại truyền tới giọng nói vội vã
“Cái gì!”
“Kẻ ra tay là ai? Có bao nhiêu người? Ai lại to gan lớn mật thế, dám đánh con trai tôi ở đất Kim Châu này?”
Bằng Gia lập tức đứng phắt dậy, mặt biến sắc.
“Bằng Gia...Bọn chúng...bọn chúng có tổng cộng hai người.” Ông chủ KTV đáp.
“Chỉ có hai người? Các ông làm cái gì để kiếm cơm thế? Cả đám bảo vệ KTV mà không xử lý được 2 người cỏn con sao?” Bằng Gia tức giận chửi mắng.
“Bằng Gia, tên nhóc đó thân thủ không tồi, lúc bảo vệ của chúng tôi ập đến thì cậu ta đã bắt Cường Thiếu làm con tin, chúng tôi.. chúng tôi nào dám làm bừa, đúng rồi, kẻ đánh người là Lâm Mộc, hình như... là con trai của Lâm Đại Sơn. ” Ông chủ KTV toát mồ hôi lạnh.
Trong mắt Bằng Gia dâng lên sát ý: “Con trai của Lâm Đại Sơn? Là tập đoàn Lâm Thị trước đây ư? To gan lắm! Giờ con trai tôi ở đâu? Cả tên Lâm Mộc kia nữa?”
“Bằng Gia, Lâm Mộc dẫn theo Cường Thiếu tìm đến tận nhà ông rồi.”
“Đến tìm tôi?” Bằng Gia kinh ngạc, đánh con trai ông ta xong không lo chạy trốn lại tìm tới tận cửa ư?
Không thể nào!
Suy nghĩ đầu tiên của Bằng Gia là không tin vào khả năng đó.
“Bằng Gia, sau khi tên đó dẫn Cường Thiếu rời khỏi KTV, tôi sai người bám theo xe. Cậu ta.. giờ cậu ta đang đi về phía biệt thự bên sông của ông, gần đến nơi rồi.”
“Tôi biết rồi, dặn dò đám thuộc hạ của ông phải canh chừng sít sao, nếu cậu ta chạy ra ngoại thành thì lập tức báo cho tôi!” Bằng Gia ra lệnh.
“Vâng vâng vâng!” Điện thoại truyền tới giọng nói hèn mọn.
Cúp điện thoại xong.
“Dám tới tìm tôi? Thằng nhóc này nghĩ cái gì thế!” Ánh mắt Bằng Gia rét lạnh.
Chuyện này quá kỳ quặc, ông ta vẫn không tin, thằng nhóc này đánh con trai ông ta xong lại dám đến tận hang cọp, có khác nào tự chui đầu vào rọ?
Bằng Gia lập tức ngẩng đầu ra lệnh: “Sư Gia, sắp xếp vài anh em ‘đón’ người ở cổng, một khi thằng nhóc Lâm Mộc xuất hiện, phải bắt nó ngay! Nếu nó muốn tự đâm đầu vào chỗ chết, tôi sẽ cho nó được toại nguyện.”
“Được được! Tôi đi sắp xếp ngay đây!”
Sư Gia cuống quýt thi hành mệnh lệnh.
Cổng biệt thự.
Cổng biệt thự có hơn hai chục kẻ thân hình vạm vỡ vận đồ vest đang xếp hàng.
Chiếc Audi A6 do A Bính điều khiển dừng ở cửa, những người này lập tức lao lên và bao vây chiếc Audi A6
“Anh ơi!” Lâm Lê siết chặt cánh tay Lâm Mộc, cô ấy chưa bao giờ thấy cảnh tượng như này, đương nhiên vô cùng khiếp sợ.
“Anh Mộc.” A Bính cũng hoảng loạn.
“Hai đứa đừng lo, có anh ở đây!” Lâm Mộc nhìn ra ngoài cửa sổ xe, điềm nhiên như không.
Nếu là 5 năm trước, Lâm Mộc chắc chắn sẽ hoảng loạn trước cảnh tượng này.
Nhưng giờ thì không.
Chương 8: 80% khả năng bị tàn phế
Cường Thiếu ngồi trong xe trông thấy xe chạy tới cổng biệt thự cùng đám thuộc hạ của ba mình đang vây lấy xe thì thở phào nhẹ nhõm.
Cường Thiếu nhịn đau, cười nói: “Lâm Mộc, không ngờ anh lại dám tới nhà tôi thật, bây giờ anh có mọc cánh cũng chạy đằng trời!”
“Nói nhảm!” Lâm Mộc chau mày, dứt khoát nâng chân đạp vào vết thương trên bụng Cường Thiếu.
“Hự.” Cường Thiếu đau đớn hít vào một ngụm khí lạnh, vẻ mặt vặn vẹo.
Anh ta không dám chửi mắng nữa, chỉ đành rủa thầm, lát nữa chờ tới khi anh rơi vào tay ba tôi, ông già nhất định sẽ giày vò anh sống không bằng chết.
“A Bính, chốc nữa anh xuống xe, cậu lập tức đưa Lâm Lê về nhà.” Lâm Mộc dặn dò.
“Anh ơi, thế anh phải làm sao?” Lâm Lê vô cùng lo lắng.
“Anh tự có cách, giải quyết xong chuyện này anh sẽ về nhà.”
Dứt lời, Lâm Mộc mở cửa rồi xách theo Cường Thiếu xuống xe.
“Thằng nhóc! Thả thiếu gia nhà chúng ta xuống!”
Sư Gia của Bằng Gia trông thấy Lâm Mộc và Cường Thiếu, tức thì hét lên.
“Lệnh cho đám thuộc hạ này rút đi, để xe rời khỏi đây trước.” Lâm Mộc dùng tay tóm lấy cổ Cường Thiếu.
“Lùi ra! Đảm bảo an toàn cho thiếu gia!” Sư Gia phất tay ra lệnh.
Hơn 20 tên thuộc hạ vạm vỡ đang bao vây chiếc xe lập tức lùi ra xa.
A Bính hạ cửa kính xe xuống: “Anh Mộc, anh nhất định phải lành lặn trở về! ”
Vẻ mặt A Bính cực kỳ căng thẳng.
“Yên tâm đi, cậu đưa em gái tôi trở về an toàn là được rồi.” Lâm Mộc phất tay bảo A Bính lái xe rời đi.
A Bính chỉ đành khởi động xe rồi nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
“Anh ơi!” Lâm Lê ló đầu ra khỏi cửa sổ xe, khóc gọi Lâm Mộc.
“Em gái, chờ anh về nhé!” Lâm Mộc cười vẫy tay với Lâm Lê.
Xe vừa chạy đi, đám thuộc hạ cao lớn lại vây lấy Lâm Mộc.
“Nhãi con! Còn không thả thiếu gia nhà tôi ra, nếu thiếu gia có mệnh hệ gì, chẳng những cậu đi đời nhà ma, cả nhà cậu cũng phải chôn theo đấy!” Sư Gia hét lên.
Người bình thường mà gặp phải cảnh một đám đàn ông vạm vỡ mặc vest đen bao vây như này e là đã sợ đến mềm nhũn hai chân.
Lâm Mộc lại điềm nhiên như không nói: “Muốn nói gì thì tùy, ông đi trước dẫn đường cho tôi gặp Bằng Gia.”
“Được! Cho cậu được toại nguyện!”
Sư Gia thấy Cường Thiếu nằm trong tay Lâm Mộc, chỉ đành dẫn đường.
Xử lý thế nào phải để Bằng Gia định đoạt.
Đám thuộc hạ cao lớn kia bám sát phía sau Lâm Mộc, đảm bảo vòng vây.
Trong biệt thự.
Bằng Gia bắt chéo hai chân, dựa vào sofa, tay cầm một ly rượu, trưng ra dáng vẻ của một lão đại.
Vị võ sĩ Hoa La Hán đứng sau lưng Bằng Gia.
Lâm Mộc xách người vào biệt thự.
“Ba ơi! Cứu con!” Cường Thiếu nhìn thấy Bằng Gia, lập tức kích động gọi ba mình.
Anh ta chỉ có một cảm giác duy nhất, mình được cứu sống rồi! Còn sau đó, Lâm Mộc sẽ bị xử lý đến thảm hại, anh ta liền được phát tiết cơn giận trong lòng rồi!
Bằng Gia thấy Lâm Mộc rất bình tĩnh xách con trai mình tiến vào.
“Cậu là Lâm Mộc à? Trước đây tôi từng nghe đến tên cậu, loại công tử bột vô dụng, bây giờ nhà họ Lâm sụp đổ tan tành rồi, đến cái danh công tử bột của cậu cũng không xứng đâu.” Bằng Gia khinh miệt nói.
“Bằng Gia, nhiều năm trước tôi cũng từng thấy ông ở tiệc rượu.” Lâm Mộc vẫn điềm nhiên đáp.
“Đã nhận ra tôi còn dám đánh con trai tôi? Cậu có biết mình tự tìm đường chết không?” Giọng nói của Bằng Gia trầm thấp mà mạnh mẽ, ánh mắt nhìn Lâm Mộc đầy vẻ khinh thường, mang tư thái của một kẻ vẫn ăn trên ngồi trước.
“Bằng Gia, con trai ông ức hiếp em gái tôi, anh ta phạm lỗi, đương nhiên phải đánh, ông không biết dạy con thì Lâm Mộc tôi giúp ông dạy.” Lâm Mộc nói đến câu cuối, ngữ khí bỗng trở nên mạnh mẽ.
Đám đàn em trong phòng đều thay đổi sắc mặt.
Khẩu khí của thằng nhóc này cũng ngông cuồng lắm!
“Rầm!”
“Lâm Mộc, gan to bằng trời rồi có phải không! Hạng tôm tép nhãi nhép như cậu mà dám dạy dỗ con trai tôi ư?” Bằng Gia ném ly rượu xuống đất, lớn giọng quát tháo.
Nhưng liếc thấy con trai mình vẫn nằm trong tay Lâm Mộc, Bằng Gia hít sâu một hơi, kiềm chế lửa giận nói: “Nói đi, phải làm sao cậu mới chịu thả con tôi ra?”
Lâm Mộc nghe vậy, lập tức làm ra một động tác nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Chỉ thấy Lâm Mộc giơ tay lên, dứt khoát quăng Cường Thiếu ra một góc gần đó.
Không ngờ Lâm Mộc lại thả con tin ra!
“Thiếu gia!” Sư Gia lập tức xông lên đỡ Cường Thiếu.
“Ha ha, thằng ngốc này thả con tin là ta đây ra rồi!”
“Ba! Mau! Mau thay con đánh chết anh ta!”
Cường Thiếu thoát khỏi sự khống chế của Lâm Mộc, tức thì gào thét ầm ĩ.
“Sư Gia, kiểm tra vết thương trước, sau đó đưa tới bệnh viện.” Bằng Gia ra lệnh.
Vị Sư Gia này xuất thân từ chuyên ngành y, thi thoảng Bằng Gia bị thương không tiện tới bệnh viện, Sư Gia luôn là người chữa trị.
“Vâng!”
Sư Gia lập tức kiểm tra thương thế của Cường Thiếu.
Đám thuộc hạ có mặt trong phòng thấy Lâm Mộc không còn khống chế con tin, bèn xông lên bao vây người.
“Chờ chút!” Bằng Gia khoát tay, ra hiệu cho đám thuộc hạ không động thủ, sau đó nhìn Lâm Mộc.
Lúc này Lâm Mộc rơi vào tình cảnh ‘ thân cá chậu chim lồng’, đương nhiên Bằng Gia không vội, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay xử lý.
“Lâm Mộc, tôi rất tò mò, tại sao cậu đánh con trai tôi bị thương còn tìm đến tận cửa nhà tôi? Rõ ràng cậu nắm giữ con tin trong tay, sao lại dứt khoát vứt bỏ lợi thế đàm phán của mình? Đây không phải hành vi thường thấy.” Bằng Gia cười đến là giả tạo, nhìn Lâm Mộc với vẻ ‘ta là kẻ kiểm soát đại cục.’
“Lý do rất đơn giản, tôi cực kỳ tự tin vào bản thân!” Lâm Mộc nở nụ cười.
“Tự tin? Haha! Ngày nhà họ Lâm các người còn huy hoàng, Lâm Đại Sơn còn không dám đắc tội với tôi, cậu chỉ là phận con cháu, huống chi nhà họ Lâm đã sớm suy tàn, tôi rất muốn biết, cậu dựa vào cái gì mà tự tin đến vậy? Cậu có biết, tiếp theo bản thân mình phải trả giá đắt nhường nào không?”
Sư Gia đã kiểm tra thương thế xong, chạy tới trước mặt Bằng Gia, rỉ tai nói nhỏ: “Bằng Gia, thiếu gia...80% khả năng thiếu gia tàn phế rồi, chưa biết chừng....hoàn toàn mất đi khả năng sinh sản.”
“Cái gì!”
Bằng Gia nghe thấy lời này, bỗng đứng phắt dậy, vẻ điềm nhiên ban nãy hoàn toàn biến mất, thay vào đó là lửa giận ngút trời!
Bằng Gia biết con trai ông ta bị đánh, nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới, Lâm Mộc dám mạnh tay như vậy!
“Sư Gia, lập tức đưa thiếu gia tới viện!” Bằng Gia nóng ruột giục giã.
“Vâng vâng, tôi đi ngay.”
Sư Gia nhận lệnh xong cuống quýt ra lệnh cho hai thuộc hạ khiêng cáng đưa Cường Thiếu ra khỏi biệt thự.
“Ba, nhất định phải đánh chết thằng nhóc này, báo thù cho con!” Cường Thiếu giận giữ nói.
Sau khi Cường Thiếu được đưa đi, Bằng Gia nhìn Lâm Mộc bằng ánh mắt tràn đầy sát ý.
“Lâm Mộc, cậu dám mạnh tay như vậy, hôm nay, nếu hôm nay tôi không đánh cậu thành cái xác vụn, sau này còn mặt mũi nào lăn lộn ở Kim Châu.”
Lâm Mộc vẫn điềm nhiên như không: “Bằng Gia, đến lúc này ông vẫn không rõ chuyện à, tất cả là do con trai ông phạm sai lầm, là anh ta gieo gió gặt bão! Tôi đánh con ông tàn phế, tránh sau này anh ta tiếp tục gây họa cho người khác!”
Trước đây Lâm Mộc là công tử bột chỉ biết ăn chơi không có chí tiến thủ, nhưng anh chưa bao giờ làm chuyện gì không có tính người, đương nhiên chưa bao giờ làm chuyện bỉ ổi như Cường Thiếu.
“Chết tới nơi rồi còn dám già mồm, người đâu, đánh nó đến chết cho tôi! ” Bằng Gia không kiềm nổi cơn giận, gào lên ra lệnh!
Chương 9: Thiên Chủ
“Lên!”
Hơn hai mươi người cường tráng đang vây quanh Lâm Mộc trong nháy mắt cùng lao nhanh về phía anh.
Đối mặt với những người đang lao đến, Lâm Mộc khẽ động, lập tức ra tay đánh trả.
Bịch bịch bịch bịch!
Chỉ thấy sau đợt tấn công của Lâm Mộc, chỉ trong nháy mắt, tất cả hai mươi mấy tên cường tráng này đều bị đánh ngã xuống đất.
Bằng Gia thấy vậy, khuôn mặt của ông ta đột nhiên trở nên khó coi.
Hơn hai mươi người này đều là những tinh anh được ông ta tuyển chọn kỹ càng, bọn họ thường đi theo ông ta, nhưng Lâm Mộc lại có thể dễ dàng giải quyết bọn họ, tiểu tử này không đơn giản chút nào.
“Hóa ra là một cao thủ!”
Hoa La Hán, người đang đứng phía sau Bằng Gia cũng bước lên.
Lúc này Bằng Gia mới nghĩ rằng bên cạnh ông ta cũng có một cao thủ “Hoa La Hán”.
“Hoa La Hán, cậu đã từng vô địch quyền anh ở Tây Nam, đến lúc phải chứng minh thực lực của mình rồi, giải quyết cậu ta đi!” Vẻ mặt của Bằng Gia nghiêm lại.
"Bằng Gia yên tâm, tên tiểu tử này còn trẻ, nhìn qua không thấy ẩn giấu quá nhiều sức mạnh, mặc dù là cao thủ cũng sẽ không quá mạnh, tôi Hoa La Hán chỉ cần dùng một quyền cũng có thể khiến nó phải quỳ xuống cầu xin!"
Hoa La Hán tự tin giơ nắm đấm lên, trên mặt toàn là vết chai.
“Thì ra bên cạnh Bằng Gia cũng có cao thủ.” Lâm Mộc vô cùng thích thú nhìn Hoa La Hán.
Những năm gần đây Lâm Mộc đều ở trên núi, luyện công với sư phụ của anh, cũng chưa từng đánh thật với người ngoài.
Bây giờ nhìn thấy một người có thực lực thật sự, Lâm Mộc cảm thấy có chút kích động và mong đợi.
“Tiểu tử, cậu thật xui xẻo khi gặp Hoa La Hán tôi, hôm nay tôi sẽ cho cậu mở mang tầm mắt, thấy được sức mạnh của một cao thủ!”
Chỉ thấy Hoa La Hán lao nhanh như con báo, lập tức nhảy lên, đứng đối mặt với Lâm Mộc, tốc độ rất nhanh, lực trên chân cũng rất mạnh, đủ sức đạp đổ cả cây cọc.
Bịch!
Chỉ nhìn thấy một cú đánh tới trước mặt Lâm Mộc, Lâm Mộc đột nhiên giơ tay đáp trả, một lượng sức mạnh tuôn theo bàn tay, hóa thành một cỗ lực lượng mạnh mẽ đập mạnh vào chân của Hoa La Hán.
Bịch!
Hoa La Hán bị đánh bay về phía sau, đập mạnh vào bàn, bàn trà cũng bị vỡ nát, mảnh vỡ bay tứ tung.
Bằng Gia đang đứng trước bàn trà, một mảnh vỡ bay xoẹt ngang má, trên mặt ông ta bỗng có một vết thương, máu chảy không ngừng!
“Sao lại như vậy!”
Bằng Gia che miệng vết thương, ánh mắt rụt lại, vẻ mặt kỳ quái.
Lúc trước ông ta đã được chứng kiến năng lực của Hoa La Hán, sao có thể dễ dàng bị Lâm Mộc đánh bại chỉ với một đòn như vậy được? Thậm chí một đòn cũng không ra tay được!
Lâm Mộc tuổi còn trẻ, sao có thể làm được như vậy?
Lâm Mộc lắc đầu nói: “Hoa La Hán, quán quân giải quyền anh ở Tây Nam sao? Anh tự xưng là cao thủ, nhưng hóa ra anh cũng chỉ là một tên võ sĩ tay chân mà thôi.”
“Cậu... Cậu có thể sử dụng nội lực một cách thành thạo sao?”
Hoa La Hán ngã lên bàn trà, sắc mặt trắng bệch, vô cùng kinh hãi nhìn Lâm Mộc, bất chấp cả vết thương trên người.
Lâm Mộc kinh ngạc: "Ồ? Anh còn biết nội lực sao? Xem ra anh cũng có kiến thức đấy."
"Lúc nhỏ tôi đã theo chân sư phụ học luyện công, sư phụ từng nói với tôi rằng giới hạn của việc cậy mạnh là rất thấp, những cao thủ chân chính đều là những người có thể sử dụng nội lực, võ công của bọn họ mới là đỉnh cao, nhất định không thể so sánh với những người luyện tập tay chân như tôi!"
Giọng của Hoa La Hán run run: “Tôi thật sự không ngờ rằng, Hoa La Hán tôi đời này thực sự có thể tận mắt nhìn thấy có một Đại sư sử dụng nội lực!”
Bằng Gia ở một bên nghe những lời này lại vô cùng mơ hồ.
Cái gì mà nội lực, cái gì Đại sư, những thứ này đúng là không thể giải hiểu nổi!
“Anh còn biết gì nữa, nói tiếp đi.” Lâm Mộc cũng có hứng thú.
Những năm Lâm Mộc ở trên núi, sư phụ chỉ dạy anh luyện công, cũng không có nói nhiều về thế giới bên ngoài.
Hoa La Hán vội vàng nói: "Đại sư, sư phụ tôi từng nói ở thời đại ngày nay, nội lực cực kỳ hiếm thấy, một khi gặp được, ngàn vạn lần cũng đừng trêu chọc, Hoa La Hán tôi có mắt như mù, lỡ đắc tội với Đại sư, mong Đại sư đừng trách! Đừng để bụng!"
Tuy Hoa La Hán cũng là một người võ công cao cường, khá là ngạo mạn nhưng khi gặp được 'cao thủ võ lâm', anh ta rõ ràng cũng kinh hãi.
"Các người cũng chỉ là tay sai của người khác thôi, chuyện này không liên quan gì đến các người, tránh ra đi." Lâm Mộc xua tay.
"Vâng vâng vâng! Cảm ơn Đại sư giơ cao đánh khẽ!"
Hoa La Hán lau vết máu trên khóe miệng rồi nhanh chóng bước sang một bên.
Lâm Mộc cũng chuyển sự chú ý của mình sang Bằng Gia một lần nữa.
Khi Bằng Gia cảm nhận được ánh mắt của Lâm Mộc, ông ta không khỏi rùng mình, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, như thể đang bị một loại quái vật đáng sợ nào đó nhìn chằm chằm vậy.
Thuộc hạ trong biệt thự của ông ta đã bị xử lý cả rồi, ngay cả tên côn đồ Hoa La Hán cũng dễ dàng bị đánh bại.
Mặc dù đây là địa bàn của Bằng Gia, là sân nhà của ông ta.
Nhưng hiện tại, ông ta đã hoàn toàn mất khả năng kiểm soát tình hình rồi.
Liệu súng có hữu ích đối với cái gọi là bậc thầy cao thủ này không nhỉ? Bằng Gia nghĩ là có thể, nhưng mà mấy năm nay kiểm soát quá nghiêm ngặt, ông ta không dám động vào thứ đó.
Lại gọi người đến? Bằng Gia chỉ cần ra lệnh một cái có thể gọi cả vạn người đến cũng không phải quá khó khăn, nhưng với thủ đoạn vừa nãy của Lâm Mộc, ông ta làm sao có cơ hội gọi thêm người?
Lâm Mộc bỗng đi tới, ngồi lên sô pha.
“Bằng Gia, ngồi đi.” Lâm Mộc vẫy tay, như đây là nhà của anh vậy.
Tuy rằng lúc này Bằng Gia đang rất sợ Lâm Mộc, nhưng dù sao ông ta cũng đã lăn lộn nhiều năm, mấy năm qua có khi nào chưa trải qua chuyện sống chết, cho nên giờ phút này tâm tình vẫn có thể bình tĩnh.
"Lâm Mộc, Bằng Gia tôi đã đánh giá thấp cậu, xem ra, rời khỏi Kim Châu năm năm, cậu đã hoàn toàn thay đổi, đã không còn là tên thiếu gia rác rưởi như trước kia nữa, nói đi, cậu muốn gì" Bằng Gia vừa nói vừa ngồi xuống.
"Bằng Gia, con trai ông bắt nạt em gái tôi, ông nói xem, chuyện này nên tính toán như thế nào?" Lâm Mộc dựa vào ghế sô pha.
Bằng Gia thầm than trong lòng, chuyện quái quỷ gì thế này, Lâm Mộc cũng đã đánh con trai ông ta tàn phế, còn hỏi ông ta muốn tính như thế nào?
Nhưng ngoài mặt ông ta vẫn cố rặn ra một nụ cười: "Lâm Mộc, cậu xem như vậy có được không? Tôi sẽ bồi thường cho cậu năm mươi vạn nhân dân tệ, coi như là tổn thất tinh thần cho em gái cậu! Chuyện này sẽ xem như xí xóa!"
“Bằng Gia, ông nghĩ rằng tôi đến tìm ông, là đến để tham tiền của ông sao?”
Bằng Gia thầm nghĩ, gia đình Lâm Mộc bây giờ đã khó khăn rồi, nhà Lâm Mộc chắc cũng nghèo rồi, không phải anh đến đây là để lấy tiền của ông ta sao?
Nhưng ngoài mặt ông ta vẫn cười: “Lâm Mộc, tôi không có ý đó, vậy thì cậu muốn làm gì?”
“Tiền thì không cần, nhưng ở Kim Châu ông có rất nhiều thế lực, không ít ông chủ khác cũng phải nể ông vài phần, về sau có thể tôi sẽ cần ông giúp chuyện gì đó, đến lúc đó ông giúp tôi làm việc là được."
“Được!” Bằng Gia nuốt nước bọt, hiển nhiên là sợ năng lực của Lâm Mộc.
“Bằng Gia, ông đã đồng ý rồi, sau này đừng có nuốt lời, nếu không, kết cục của ông cũng sẽ giống như cái bình đó!”
Lâm Mộc nói xong, lập tức vung tay lên bắt đầu tụ khí.
Choang!
Chiếc bình đằng xa đột nhiên vỡ vụn.
"Giải phóng nội lực!"
"Anh... Anh là Thiên Chủ!"
“Bái kiến Thiên Chủ! Bái kiến Thiên Chủ!"
Hoa La Hán bên cạnh sợ tới mức vội vàng quỳ rạp xuống đất, 'dong dong dong', thậm chí còn quỳ lạy với Lâm Mộc.
Chương 10: Vận mệnh do chính mình kiểm soát
Bằng Gia thấy vậy thì cảm thấy ông ta hình như hoa mắt rồi.
Lâm Mộc chỉ gõ ngón tay vào không trung, vậy mà cái bình vỡ tan không còn một mảnh, thủ đoạn này... có quá khoa trương không?
Khi Bằng Gia nhìn Lâm Mộc lần nữa, trong lòng ông ta có một tia sợ hãi.
Nếu Lâm Mộc thật sự dùng cách này đối với ông ta, hậu quả sẽ như thế nào?
“Muộn rồi, Bằng Gia, tôi cũng nên đi rồi.”
Sau khi Lâm Mộc để lại số điện thoại cho Bằng Gia, liền đứng dậy rời đi.
Lâm Mộc tin rằng sự uy hiếp vừa rồi là đủ.
Sau khi Lâm Mộc rời đi.
“Hoa La Hán, vừa rồi cái gì mà giải phóng nội lực? Còn nói cái gì mà Thiên Chủ, chuyện gì đang xảy ra vậy!” Bằng Gia vội vàng hỏi.
Những điều này, Bằng Gia không biết!
“Bằng Gia, theo tôi biết, những người tụ khí nội lực thành công, đã là cường giả dựa vào sức mạnh và kỹ năng rồi, giải phóng nội lực thành công lại càng mạnh hơn, đó là sự tồn tại mạnh mẽ, được tôn sùng là Thiên Chủ!"
“Lúc trước anh ta đánh bại tôi, tôi còn tưởng rằng anh ta chỉ là cao thủ có thể tụ khí nội lực, nhưng vừa rồi phương pháp của anh ta rõ ràng đã đạt tới trình độ đáng sợ khi giải phóng nội lực!” Giọng nói của Hoa La Hán run lên, hiển nhiên vẫn còn sợ hãi.
Trong lòng anh ta biết, nếu như vừa rồi Lâm Mộc muốn giết anh ta, anh ta nhất định sẽ chết!
“Thì ra là như vậy.” Bằng Gia đột nhiên gật đầu, vừa rồi ông ta quả thật đã được trải nghiệm sức mạnh kinh hãi khi giải phóng nội lực.
Hoa La Hán lại thở dài một hơi: "Tôi luôn cho rằng những thứ này là do sư phụ khoác lác, nhưng hiện tại tôi đã biết, tôi... Đúng là kiến thức hạn hẹp, hôm nay Hoa La Hán tôi đã được mở to mắt."
Sau đó anh ta nhìn Bằng Gia nghiêm nghị nói: “Bằng Gia, người như vậy không thể làm mất lòng được!”
Anh mắt Bằng Gia thâm thúy nhìn ra ngoài cửa: :”Không ngờ một người như vậy lại xuất hiện ở Kim Châu nhỏ bé của tôi, không ngờ vị thiếu gia rác rưởi đã biến mất trong năm năm, thật sự... đã trở thành cái gọi là Thiên Chủ sao?"
Bằng Gia đã hạ quyết tâm rồi, Lâm Mộc này, nhất định không được đắc tội!
Con trai ông ta đã bị tàn phế, ông ta chỉ có thể tự gánh chịu hậu quả.
Ai bảo con trai ông ta lại chọc đến một nhân vật lợi hại như vậy chứ.
...
Sau khi Lâm Mộc rời khỏi biệt thự liền đi tới ven sông bên ngoài biệt thự, ngẩng đầu nhìn phía trước.
“Tôi, Lâm Mộc, hiện tại rốt cuộc có thể tự mình giải quyết mọi chuyện!” Trên mặt Lâm Mộc hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng.
Trước đây ở Kim Châu, anh chỉ biết tiêu tiền và vui vẻ chứ không có năng lực gì, kể từ khi nhà họ Lâm sụp đổ, Lâm Mộc thấy mình không làm được gì, vô dụng.
Cảm giác thất bại đó, Lâm Mộc chưa bao giờ quên!
Khi phát hiện ra bản thân là một kẻ thất bại, đó là một điều rất tàn nhẫn.
Hôm nay, anh đã giải cứu thành công em gái của mình, và anh đã có đủ khả năng để bảo vệ gia đình của mình.
Và khi đối mặt với một nhân vật mạnh mẽ như Bằng Gia, anh không cần dựa vào bất cứ ai, hoàn toàn dựa vào năng lực của bản thân để giải quyết vấn đề!
Loại cảm giác tự mình xoay chuyển tình thế này khiến Lâm Mộc cảm thấy rất vui vẻ!
Vất vả năm năm trên núi không phải là vô ích.
Cuối cùng anh cũng có thể kiểm soát vận phận của chính mình!
...
Những gia đình sống ở thị trấn tồi tàn.
Một chiếc Audi A6 đỗ ở bên đường.
Ngõ nhỏ bên kia đường chính là nhà của Lâm Mộc.
Nhưng A Bính và Lâm Lê vẫn ngồi trên xe không vào nhà.
Bởi vì Lâm Lê cứ khóc suốt, A Bính sợ rằng sau khi cô ấy về, cha mẹ Lâm Mộc sẽ lo lắng.
"Anh Bính, anh nghĩ anh trai của em... anh ấy có quay lại không? Tất cả là lỗi của em... Tất cả đều là lỗi của em, chính em đã làm liên lụy đến anh trai. Anh ấy ... Anh ấy vừa trở về Kim Châu ..." Lâm Lê ngồi trong xe, khóc như mưa.
Cảm giác khó chịu và tự trách đang quấn lấy Lâm Lê, anh trai cô là vì cứu cô nên mới rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy.
“Lâm Lê, đừng lo lắng!” A Bính nở một nụ cười an ủi cô ấy.
Tuy A Bính nói như vậy, nhưng chính anh ta cũng lo lắng muốn chết.
Bởi vì anh ta không thể tưởng tượng được, Lâm Mộc làm sao có thể sống sót khi một mình đi gặp Bằng Gia?
Lần này đúng là thập tử nhất sinh!
Đúng lúc này, một chiếc taxi dừng lại, Lâm Mộc xuống xe.
"Lâm Lê! Nhìn xem, là anh trai của cô!"
A Bính nhìn thấy Lâm Mộc, lập tức vui vẻ.
“Anh trai!”
Lâm Lê ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, quả nhiên là Lâm Mộc!
Cô dụi mắt trước, sau đó vui vẻ mở cửa xe lao về phía Lâm Mộc.
"Thật tuyệt vời! Anh trai, anh thật sự còn sống trở về!"
Lâm Lê nhào vào vòng tay của Lâm Mộc và khóc vì sung sướng.
“Em gái ngốc, anh đã nói là không sao đâu.” Lâm Mộc cười đầy vui vẻ.
"Anh à, tất cả đều là lỗi của em. Nếu em không đến KTV làm việc vào kỳ nghỉ hè thì đã không xảy ra chuyện như thế này. Em ... em chỉ muốn kiếm thêm tiền cho gia đình thôi." Lâm Lê vẫn cảm thấy tự trách mình.
"Em gái, là anh trai có lỗi với em. Gánh nặng gia đình lẽ ra anh phải gánh vác, nhưng anh đã biến mất năm năm, cho nên em mới phải chịu khổ thế này."
Lâm Mộc nhẹ nhàng nói tiếp: "Giờ anh đã trở về rồi, sau này nghỉ hè đừng đi làm nữa, anh sẽ gánh vác gia đình này, em hãy chăm chỉ học tập đi.”
Lâm Lê ngẩng đầu nhìn Lâm Mộc, chớp chớp mắt, ngừng khóc và nói: “Anh à, anh so với trước kia thật sự rất khác!”
A Bính cũng vội vàng xuống xe chạy tới.
“Anh Mộc, anh không bị thương chứ?” A Bính vừa nói vừa kiểm tra xem Lâm Mộc có bị thương gì không.
“A Bính, cậu không cần phải xem, tôi không sao.” Lâm Mộc cười.
“Nhưng ... Nhưng anh đã đánh tàn phế con trai Bằng Gia, vậy mà anh vẫn có thể trở về an toàn từ nhà của ông ta. Anh đã làm thế nào vậy, anh Mộc?" A Bính vẫn cảm thấy khó tin.
Thật khó tin khi có thể một mình vào hang ổ của Bằng Gia và trở về an toàn.
“Tôi đã nói là tôi có cách rồi mà, bây giờ cậu tin chứ?”
“Tin, tin, tin, Anh Mộc, em thực sự ngưỡng mộ anh!” A Bính giơ ngón tay cái lên.
Chỉ cần khả năng giải quyết ổn thỏa của Lâm Mộc và an toàn trở về, điều này đã hoàn toàn khiến A Bính nhìn Lâm Mộc đầy ngưỡng mộ!
“Đi thôi, chúng ta về nhà trước đi, A Bính cũng vào nhà ăn cơm đi.” Lâm Mộc nói.
"Anh Mộc, hôm nay anh về đoàn tụ với gia đình, em sẽ không làm phiền. Em sẽ đi thăm dò chuyện anh đã giao cho em càng sớm càng tốt." A Bính nói.
“Được rồi, trên đường lái xe chậm thôi, nếu có tin tức thì gọi cho tôi.” Lâm Mộc vẫy tay tạm biệt.
...
Sau khi trở về nhà, mẹ của Lâm Mộc đã dọn sẵn một bàn các món ăn, đang chờ Lâm Mộc và Lâm Lê.
Không ai nói gì về những gì đã xảy ra tối nay, để không làm cha mẹ lo lắng.
Lần này thái độ của cha đối với Lâm Mộc đã dịu đi một chút, ít nhất ông không có trực tiếp đuổi Lâm Mộc đi, nhưng ông vẫn tỏ vẻ không vui như trước.
Trong bữa ăn, Lâm Đại Sơn rốt cuộc cũng chủ động nói.
“Lâm Mộc, trưa nay anh ra ngoài, tìm việc thế nào?”
“Vẫn chưa tìm được.” Lâm Mộc vừa ăn vừa trả lời.
Lâm Đại Sơn hừ lạnh một tiếng: "Hừ, tôi biết rồi! Anh không có kỹ năng gì đặc biệt cũng không biết rửa bát, còn dám ra ngoài tìm việc, ai thuê cậ chứ?"
"Ba, anh trai hiện tại đã khác.” Lâm Lê nhanh chóng nói đỡ cho Lâm Mộc.
"Các người làm gì vậy!" Lâm Lê bị dọa đến hét ầm, dù sao cô vẫn còn chưa hiểu sự đời.
"Tóc đỏ, đối xử với những cô gái đẹp yếu đuối như em gái Lâm Lê thì phải dịu dàng chút chứ."
Cường Thiếu vừa nói vừa nhìn về phía Lâm Lê, cười xấu xa nói: "Em gái Lâm Lê à, nếu em không biết uống rượu thì anh có thể dạy em uống nha."
Cường Thiếu nói, sau đó ôm bình rượu vào trong lòng.
Tên tóc đỏ bên cạnh lập tức rót đầy một ly rượu, đưa cho Cường Thiếu.
"Em gái Lâm Lê, nào, uống đi!"
Cường Thiếu cầm ly rượu lên, cưỡng ép Lâm Lê uống.
"A, đừng! Cứu với!"
Lâm Lê bị dọa đến nỗi mặt mày trắng bệch, cố gắng giãy giụa rồi liên tục hét lên kêu cứu.
"Ha ha, em gái Lâm Lê à, em có gào rách cổ họng cũng vô dụng thôi, cái quán này có ba anh che đậy rồi! Em càng làm như thế, anh càng thấy kích thích đó nha!" Cường Thiếu lộ ra nụ cười dữ tợn.
"Không....Không muốn...." Lâm Lê nghe đến đó, dường như trong lòng đã tuyệt vọng.
Ầm!
Ngay lúc quan trọng này, cửa phòng bao vang lên một tiếng thật lớn, rồi sau đó bị một lực mạnh đá văng ra.
"Ai! Mẹ nó ai dám quấy rầy chuyện tốt của bố mày!" Cường Thiếu quát to, rồi quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Lâm Mộc dẫn theo A Bính từng bước đi vào phòng.
"A, đây không phải đại thiếu gia Lâm Mộc sao? Nghe nói năm năm trước mày không chịu được đả kích, đã ra ngoài lang thang, sao giờ lại xuất hiện rồi, đúng là lạ nha." Cường Thiếu vừa nhìn đã nhận ra Lâm Mộc.
Cường Thiếu biết Lâm Lê là em gái Lâm Mộc, nhưng cũng không lo lắng chút nào, ngược lại còn nở nụ cười thích thú, dù sao bây giờ Lâm Mộc cũng đã chẳng còn bối cảnh gì nữa rồi, anh ta sợ gì chứ?
Hơn nữa chỗ này đã có ba ta che đậy, đây chính là sân nhà của anh ta.
"Anh...."
Lúc Lâm Lê nhìn thấy Lâm Mộc, đôi mắt xinh đẹp của cô mở to, cô không dám tin vào mắt mình.
Người anh trai biến mất năm năm của cô, sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?
"Em gái!"
Lâm Mộc vốn phải vui mừng khi gặp được Lâm Lê.
Nhưng lúc này khi anh nhìn thấy Lâm Lê, quần áo cô đều bị xé rách, trong lòng Lâm Mộc như có núi lửa dâng trào.
"Ngô Cường, mày dám chạm vào em gái tao, mày muốn tìm chết à! ! !" Lâm Mộc gầm lên, trong tiếng gầm đó chứa đựng lửa giận bùng bùng.
A Bính kéo Lâm Mộc lại: "Anh Mộc, đừng ra tay vội, em sẽ thử nghĩ cách bảo tên Cường Thiếu kia thả người ra đã, bây giờ chúng ta không đấu lại nó đâu, chỉ có thể dùng cách khác thôi! Chúng ta ngồi xuống đàm phán đã!"
A Bính vô cùng lo lắng, đương nhiên anh ta sợ Lâm Mộc nóng giận rồi xông lên đánh Cường Thiếu.
Mà dù có ra tay trước, bọn anh chỉ có hai người, mà đối phương có tận bảy tám người, hơn nữa chỗ này đã có ông bố của Cường Thiếu che đậy, Cường Thiếu sẽ có thể gọi thêm một đống người nữa tới giúp.
Còn về bối cảnh, bây giờ Lâm Mộc chỉ là một thiếu gia nghèo túng, còn Ngô Cường chính là con trai cưng của cường hào ác bá ở Kim Châu này.
Nếu thật sự gây chuyện với Cường Thiếu, vậy sẽ rất phiền phức!
"Không có chuyện đàm phán ở đây cả, anh ta dám chạm vào em gái tôi, hôm nay người phải cầu xin tha thứ chính là anh ta!"
Lâm Mộc tức giận gầm lên một tiếng, sau đó lao nhanh đến chỗ Cường Thiếu như dòng điện, lửa giận đã gần như nuốt chửng Lâm Mộc.
"Anh Mộc!"
A Bính thấy Lâm Mộc xúc động muốn ra tay, trong lòng anh ta thầm nghĩ, lần này chọc phải cái giỏ lớn rồi!
Nhưng việc đã đến nước này, anh ta chỉ có thể thở dài, cũng chỉ có thể nhanh chóng lật bàn rượu lên, xông lên theo Lâm Mộc.
Cường Thiếu thấy Lâm Mộc lao tới, anh ta cũng tức giận quát: "Mẹ nhà mày, một tên thiếu gia vô dụng nghèo hèn như mày, còn muốn đánh tao sao? Đánh chết nó cho tao! Sau đó tao muốn để nó tự mắt nhìn tao làm gì em gái nó!" "Đánh nó!"
Tên tóc đỏ cũng nhanh chóng quơ lấy bình rượu, dẫn theo mấy tên trong phòng bao lao đến chỗ Lâm Mộc.
"Anh!"
Lâm Lê lo đến nỗi nước chảy chảy ròng ròng, trong lòng cũng vô cùng hối hận, cô không muốn thấy anh trai mình vừa trở về đã bị đánh cho tàn phế đâu.
Đối mặt với tên tóc đỏ cầm đầu đang xông lên, hai mắt của Lâm Mộc lóe lên, ngay lập tức tránh bình rượu đang lao tới, sau đó đấm một phát vào mũi tên tóc đỏ.
"Á!"
Tên tóc đỏ gào lên thảm thiết như heo bị chọc tiết, cả người bị đấm bay ra ngoài, rơi xuống ghế sa lon, mũi anh ta bị đấm gãy, máu tươi chảy ào ào ra.
Rầm rầm rầm!
Những người còn lại cũng xông lên, Lâm Mộc đánh bại từng người một.
Ngay sau đó, tất cả người của Cường Thiếu đều ngã lăn quay ra, phát ra những tiếng rên rỉ vì đau.
"Anh Mộc sao anh mạnh quá vậy! ?"
A Bính đi theo sau lưng Lâm Mộc, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Anh ta còn chưa kịp ra tay giúp, thế mà Lâm Mộc đã một mình đánh bại hết bọn người kia rồi sao? Mà những tên kia còn chưa chạm được vào người Lâm Mộc nữa chứ.
"Chết tiệt, sao nó có thể đánh lại được chứ?" Cường Thiếu cũng không dám tin.
Lúc này Lâm Mộc đã đi đến trước mặt Cường Thiếu.
"Anh!"
Lâm Lê nhân cơ hội Cường Thiếu đang ngơ người, vội vàng chạy thoát ra, chạy vào trong lòng Lâm Mộc.
"Huhu, anh...."
Lâm Lê nhào vào trong lòng Lâm Mộc, bởi vì quá sợ nên òa khóc nức nở.
Nghe tiếng em gái khóc, tim Lâm Mộc như bị dao cứa vào.
"Em gái, những năm nay anh không ở đây, đã để em phải chịu khổ rồi, là anh không tốt, sau này anh sẽ không để em phải chịu thêm bất kỳ uất ức nào nữa đâu!" Lâm Mộc khẽ vuốt tóc an ủi em gái mình.
Sau đó Lâm Mộc lại ngẩng đầu lên, khi nhìn về phía Cường Thiếu, Lâm Mộc giống như một con thú dữ đang phát điên, lửa giận trong mắt anh như muốn nuốt chửng Cường Thiếu.
Cường Thiếu cũng bị khí thế này của Lâm Mộc dọa sợ đến nỗi trong lòng cũng phải run lên.
Nhưng ngoài mặt anh ta vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, quát vào mặt Lâm Mộc: "Lâm Mộc, mày...mày muốn làm gì? Mày còn muốn đánh tao sao? Chắc mày phải biết rõ, ba tao là người thế nào ở Kim Châu này đấy! Mày dám đụng đến một đầu ngón tay của tao, thì cả nhà mày sẽ đều phải chết!"
"Dám ức hiếp em gái tao, dù ba mày có là Thiên Vương đi chăng nữa, cũng không bảo vệ được mày đâu!" Đôi mắt Sở Nguyên lạnh lùng, lộ ra sát ý đáng sợ.
Vừa nói dứt câu, Lâm Mộc đã trực tiếp xông lên, đấm một phát thật mạnh vào mặt Cường Thiếu.
"Bốp!"
Chỉ một quyền này, đã đánh cho mặt mũi Cường Thiếu lệch đi, anh ta rú lên vì đau.
"Hôm nay tao nhất định phải phế mày!"
Lâm Mộc vô cùng tức giận, không có ý định dừng tay, anh nhấc chân lên, trực tiếp đá mạnh vào thân dưới của Cường Thiếu.
"Không!"
"Á!"
Tiếng hét thảm thiết vang lên, Cường Thiếu bị đá lật người lại, máu ở đũng quần cũng chảy ra.
Cường Thiếu lăn lộn trên sàn, cả người run rẩy vì đau, mồ hôi lạnh ứa ra.
Anh ta thực sự không dám nghĩ tới, tên thiếu gia vô dụng Lâm Mộc kia lấy can đảm ở đâu ra được chứ?
A Bính nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta cũng phải hít sâu một hơi.
"Chậc, anh Mộc, lần này chỉ sợ chúng ta đã chọc phải một cái giỏ lớn rồi. . ."
Anh ta không dám tưởng tượng đến, đã đánh Cường Thiếu thành ra như này thì sẽ phải chịu hậu quả nghiêm trọng thế nào nữa...
Đúng lúc này, quản lý KTV dẫn mười mấy tên bảo vệ đến, chạy bình bịch vào phòng.
Sau khi đi vào, những người này đã giật mình khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, bọn người Cường Thiếu lại ngã hết xuống đất, rên rỉ vì đau!
"Cường Thiếu!"
Quản lý trưởng thấy người Cường Thiếu đầy máu, anh ta cũng sợ hết hồn.
Ở chỗ của anh ta mà Cường Thiếu lại xảy ra chuyện lớn thế này, nếu đến tai ông chủ anh ta, sợ người quản lý như anh ta cũng không thể thoát được hậu quả đâu!
Chương 7: Chủ động đến tận cửa
Cường Thiếu thấy giám đốc và bảo vệ tới thì như vớ được cọng cỏ cứu mạng.
“Giám đốc, mau, mau túm anh ta lại, hôm nay tôi nhất định phải giết anh ta.” Cường Thiếu run rẩy gào thét.
“Chuyện đến nước này, anh còn dám già mồm!”
Lâm Mộc sải bước xông tới, dứt khoát xách Cường Thiếu lên.
“Ngô Cường, tôi thấy anh vẫn chưa no đòn đâu nhỉ?” Khí thế của Lâm Mộc vô cùng mạnh mẽ.
“Lâm Mộc, sao anh dám? Anh đánh tôi thành ra thế này, ba tôi nhất định không tha cho anh! Cả nhà anh cũng phải chôn cùng với anh đấy!” Mặt Cường Thiếu cực kỳ dữ tợn.
Giám đốc và đám bảo vệ của KTV thấy Cường Thiếu nằm trong tay Lâm Mộc thì không dám tùy tiện xông lên.
“Mau, Mau đi thông báo cho ông chủ! Gọi điện cho Bằng Gia!” Giám đốc KTV khẩn thiết thúc giục.
Cường Thiếu bị đánh tới tàn phế, rắc rối to rồi!
Giám đốc KTV có thể dự đoán trước, trong cơn nóng giận Bằng Gia sẽ gây nên sóng gió gì ở Kim Châu.
“Anh trai, giờ phải làm sao? Xin lỗi, là em gây họa lớn.” Lâm Lê tự trách mình, nước mắt rơi lã chã.
Lâm Lê ngây thơ đến mấy cũng hiểu rõ, dây vào Bằng Gia sẽ phiền phức đến dường nào, nhà họ Lâm của cô giờ đây đâu còn năng lực gì.
“Em gái đừng khóc, chuyện này hoàn toàn không thể trách em, em là nạn nhân, có anh trai ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu.” Lâm Mộc nhẹ giọng an ủi.
A Bính cũng hoảng loạn: “Anh Mộc, chúng ta...tiếp theo chúng ta phải làm sao, hay là chúng ta giữ Cường Thiếu làm con tin rồi nhanh chóng đưa người nhà tháo chạy khỏi Kim Châu.”
“Khỏi cần chạy, chuyện đến nước này, Bằng Gia nhất định sẽ tiến hành báo thù cho con trai ông ta, nếu vậy, chúng ta chủ động tìm Bằng Gia trước, con trai ông ta ức hiếp em gái anh, anh phải tìm đến tận nơi đòi công bằng.” Ánh mắt Lâm Mộc như đóng băng.
Trong lòng anh đã có kế hoạch giải quyết.
“Gì cơ? Chủ động đi...đi tìm Bằng Gia đòi cách xử lý?”
A Bính và Lâm Lê quá đỗi kinh ngạc.
Quá điên cuồng rồi nha!
Cường Thiếu, đàn em của anh ta cùng giám đốc và bảo vệ càng cảm thấy tên nhóc Lâm Mộc này phát điên rồi!
Bằng Gia chính là dân anh chị ở Kim Châu, ngay cả khi nhà họ Lâm ở thời điểm huy hoàng nhất, ba của Lâm Mộc cũng phải kiêng dè Bằng Gia vài phần.
Theo lý mà nói, Lâm Mộc đánh con trai Bằng Gia đến tàn phế thì tháo chạy còn không kịp, thế mà anh lại muốn chủ động tìm đến tận cửa nhà người ta?
Đùa cái kiểu gì vậy?
“Đi thôi!” Lâm Mộc không nói gì thêm, chỉ xách Cường Thiếu đang bị thương bằng một tay rồi đi ra ngoài.
Tuy A Bính và Lâm Lê lo lắng cách giải quyết này chẳng khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết. Nhưng chuyện đã đến nước này, Lâm Mộc cũng ra khỏi phòng bao rồi, họ chỉ đành theo gót anh thôi.
“Cường Thiếu!” Giám đốc KTV và đám bảo vệ thấy Lâm Mộc bắt Cường Thiếu làm con tin thì không dám manh động, chỉ ngoan ngoãn nhường đường....
...
Bờ sông Kim Châu, trong một biệt thự.
Một người đàn ông trung niên, khuôn mặt dữ tợn, tay đeo chuỗi hạt Phật đang nhắm mắt dựa vào sô pha, cả người ông ta toát lên khí thế mạnh mẽ.
Ông ta chính là Bằng Gia – Cường hào ác bá danh tiếng lẫy lừng ở Kim Châu.
Có hai người đang đứng trước mặt Bằng Gia.
“Bằng Gia, vị này có biệt hiệu là Hoa La Hán, là võ sĩ mà tôi đã bỏ ra rất nhiều tiền để mời về, cậu ta từng giành chức vô địch quyền anh ngầm ở Đông Nam, võ thuật vô cùng lợi hại.”
Sư Gia trung niên đeo gọng kính tròn của Bằng Gia đang giới thiệu người với ông ta.
“Bằng Gia!”
Hoa La Hán với thân hình cường tráng và giọng nói trầm khàn thực hiện động tác chào với Bằng Gia.
“Quán quân giải quyền anh ngầm ở Đông Nam ư? Danh tiếng cũng ghê gớm lắm, có khi nào hữu danh vô thực không?” Bằng Gia chậm rãi hé mở đôi mắt, liếc Hoa La Hán một cái.
“Bằng Gia nói vậy là nghi ngờ thực lực của Hoa La Hán tôi sao?” Dứt lời, Hoa La Hán bỗng nhiên giậm chân thật mạnh.
“Rầm!” Gạch đá cẩm thạch dưới chân anh ta lập tức nứt vỡ thành nhiều miếng.
“Tốt lắm! Quả nhiên đáng mặt quán quân!”
Bằng Gia vẫn luôn điềm nhiên như không chợt vỗ tay tán thưởng.
“Bằng Gia, có Hoa La Hán trợ uy, lần này nhất định có thể thắng được con chó già họ Lư.” Sư Gia vui mừng nói.
“Sư Gia, anh đưa Hoa La Hán đi nghỉ ngơi đi, mấy ngày này nhớ đối đãi tử tế.” Bằng Gia dặn dò.
Vừa dứt lời, di động trên bàn đã đổ chuông.
Bằng Gia cầm điện thoại lên xem, là ông chủ KTV Chí Tôn gọi.
“Chuyện gì thế?” Bằng Gia nói.
“Bằng Gia, Cường Thiếu bị đánh rồi, hình như thương thế không nhẹ.” Đầu kia điện thoại truyền tới giọng nói vội vã
“Cái gì!”
“Kẻ ra tay là ai? Có bao nhiêu người? Ai lại to gan lớn mật thế, dám đánh con trai tôi ở đất Kim Châu này?”
Bằng Gia lập tức đứng phắt dậy, mặt biến sắc.
“Bằng Gia...Bọn chúng...bọn chúng có tổng cộng hai người.” Ông chủ KTV đáp.
“Chỉ có hai người? Các ông làm cái gì để kiếm cơm thế? Cả đám bảo vệ KTV mà không xử lý được 2 người cỏn con sao?” Bằng Gia tức giận chửi mắng.
“Bằng Gia, tên nhóc đó thân thủ không tồi, lúc bảo vệ của chúng tôi ập đến thì cậu ta đã bắt Cường Thiếu làm con tin, chúng tôi.. chúng tôi nào dám làm bừa, đúng rồi, kẻ đánh người là Lâm Mộc, hình như... là con trai của Lâm Đại Sơn. ” Ông chủ KTV toát mồ hôi lạnh.
Trong mắt Bằng Gia dâng lên sát ý: “Con trai của Lâm Đại Sơn? Là tập đoàn Lâm Thị trước đây ư? To gan lắm! Giờ con trai tôi ở đâu? Cả tên Lâm Mộc kia nữa?”
“Bằng Gia, Lâm Mộc dẫn theo Cường Thiếu tìm đến tận nhà ông rồi.”
“Đến tìm tôi?” Bằng Gia kinh ngạc, đánh con trai ông ta xong không lo chạy trốn lại tìm tới tận cửa ư?
Không thể nào!
Suy nghĩ đầu tiên của Bằng Gia là không tin vào khả năng đó.
“Bằng Gia, sau khi tên đó dẫn Cường Thiếu rời khỏi KTV, tôi sai người bám theo xe. Cậu ta.. giờ cậu ta đang đi về phía biệt thự bên sông của ông, gần đến nơi rồi.”
“Tôi biết rồi, dặn dò đám thuộc hạ của ông phải canh chừng sít sao, nếu cậu ta chạy ra ngoại thành thì lập tức báo cho tôi!” Bằng Gia ra lệnh.
“Vâng vâng vâng!” Điện thoại truyền tới giọng nói hèn mọn.
Cúp điện thoại xong.
“Dám tới tìm tôi? Thằng nhóc này nghĩ cái gì thế!” Ánh mắt Bằng Gia rét lạnh.
Chuyện này quá kỳ quặc, ông ta vẫn không tin, thằng nhóc này đánh con trai ông ta xong lại dám đến tận hang cọp, có khác nào tự chui đầu vào rọ?
Bằng Gia lập tức ngẩng đầu ra lệnh: “Sư Gia, sắp xếp vài anh em ‘đón’ người ở cổng, một khi thằng nhóc Lâm Mộc xuất hiện, phải bắt nó ngay! Nếu nó muốn tự đâm đầu vào chỗ chết, tôi sẽ cho nó được toại nguyện.”
“Được được! Tôi đi sắp xếp ngay đây!”
Sư Gia cuống quýt thi hành mệnh lệnh.
Cổng biệt thự.
Cổng biệt thự có hơn hai chục kẻ thân hình vạm vỡ vận đồ vest đang xếp hàng.
Chiếc Audi A6 do A Bính điều khiển dừng ở cửa, những người này lập tức lao lên và bao vây chiếc Audi A6
“Anh ơi!” Lâm Lê siết chặt cánh tay Lâm Mộc, cô ấy chưa bao giờ thấy cảnh tượng như này, đương nhiên vô cùng khiếp sợ.
“Anh Mộc.” A Bính cũng hoảng loạn.
“Hai đứa đừng lo, có anh ở đây!” Lâm Mộc nhìn ra ngoài cửa sổ xe, điềm nhiên như không.
Nếu là 5 năm trước, Lâm Mộc chắc chắn sẽ hoảng loạn trước cảnh tượng này.
Nhưng giờ thì không.
Chương 8: 80% khả năng bị tàn phế
Cường Thiếu ngồi trong xe trông thấy xe chạy tới cổng biệt thự cùng đám thuộc hạ của ba mình đang vây lấy xe thì thở phào nhẹ nhõm.
Cường Thiếu nhịn đau, cười nói: “Lâm Mộc, không ngờ anh lại dám tới nhà tôi thật, bây giờ anh có mọc cánh cũng chạy đằng trời!”
“Nói nhảm!” Lâm Mộc chau mày, dứt khoát nâng chân đạp vào vết thương trên bụng Cường Thiếu.
“Hự.” Cường Thiếu đau đớn hít vào một ngụm khí lạnh, vẻ mặt vặn vẹo.
Anh ta không dám chửi mắng nữa, chỉ đành rủa thầm, lát nữa chờ tới khi anh rơi vào tay ba tôi, ông già nhất định sẽ giày vò anh sống không bằng chết.
“A Bính, chốc nữa anh xuống xe, cậu lập tức đưa Lâm Lê về nhà.” Lâm Mộc dặn dò.
“Anh ơi, thế anh phải làm sao?” Lâm Lê vô cùng lo lắng.
“Anh tự có cách, giải quyết xong chuyện này anh sẽ về nhà.”
Dứt lời, Lâm Mộc mở cửa rồi xách theo Cường Thiếu xuống xe.
“Thằng nhóc! Thả thiếu gia nhà chúng ta xuống!”
Sư Gia của Bằng Gia trông thấy Lâm Mộc và Cường Thiếu, tức thì hét lên.
“Lệnh cho đám thuộc hạ này rút đi, để xe rời khỏi đây trước.” Lâm Mộc dùng tay tóm lấy cổ Cường Thiếu.
“Lùi ra! Đảm bảo an toàn cho thiếu gia!” Sư Gia phất tay ra lệnh.
Hơn 20 tên thuộc hạ vạm vỡ đang bao vây chiếc xe lập tức lùi ra xa.
A Bính hạ cửa kính xe xuống: “Anh Mộc, anh nhất định phải lành lặn trở về! ”
Vẻ mặt A Bính cực kỳ căng thẳng.
“Yên tâm đi, cậu đưa em gái tôi trở về an toàn là được rồi.” Lâm Mộc phất tay bảo A Bính lái xe rời đi.
A Bính chỉ đành khởi động xe rồi nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
“Anh ơi!” Lâm Lê ló đầu ra khỏi cửa sổ xe, khóc gọi Lâm Mộc.
“Em gái, chờ anh về nhé!” Lâm Mộc cười vẫy tay với Lâm Lê.
Xe vừa chạy đi, đám thuộc hạ cao lớn lại vây lấy Lâm Mộc.
“Nhãi con! Còn không thả thiếu gia nhà tôi ra, nếu thiếu gia có mệnh hệ gì, chẳng những cậu đi đời nhà ma, cả nhà cậu cũng phải chôn theo đấy!” Sư Gia hét lên.
Người bình thường mà gặp phải cảnh một đám đàn ông vạm vỡ mặc vest đen bao vây như này e là đã sợ đến mềm nhũn hai chân.
Lâm Mộc lại điềm nhiên như không nói: “Muốn nói gì thì tùy, ông đi trước dẫn đường cho tôi gặp Bằng Gia.”
“Được! Cho cậu được toại nguyện!”
Sư Gia thấy Cường Thiếu nằm trong tay Lâm Mộc, chỉ đành dẫn đường.
Xử lý thế nào phải để Bằng Gia định đoạt.
Đám thuộc hạ cao lớn kia bám sát phía sau Lâm Mộc, đảm bảo vòng vây.
Trong biệt thự.
Bằng Gia bắt chéo hai chân, dựa vào sofa, tay cầm một ly rượu, trưng ra dáng vẻ của một lão đại.
Vị võ sĩ Hoa La Hán đứng sau lưng Bằng Gia.
Lâm Mộc xách người vào biệt thự.
“Ba ơi! Cứu con!” Cường Thiếu nhìn thấy Bằng Gia, lập tức kích động gọi ba mình.
Anh ta chỉ có một cảm giác duy nhất, mình được cứu sống rồi! Còn sau đó, Lâm Mộc sẽ bị xử lý đến thảm hại, anh ta liền được phát tiết cơn giận trong lòng rồi!
Bằng Gia thấy Lâm Mộc rất bình tĩnh xách con trai mình tiến vào.
“Cậu là Lâm Mộc à? Trước đây tôi từng nghe đến tên cậu, loại công tử bột vô dụng, bây giờ nhà họ Lâm sụp đổ tan tành rồi, đến cái danh công tử bột của cậu cũng không xứng đâu.” Bằng Gia khinh miệt nói.
“Bằng Gia, nhiều năm trước tôi cũng từng thấy ông ở tiệc rượu.” Lâm Mộc vẫn điềm nhiên đáp.
“Đã nhận ra tôi còn dám đánh con trai tôi? Cậu có biết mình tự tìm đường chết không?” Giọng nói của Bằng Gia trầm thấp mà mạnh mẽ, ánh mắt nhìn Lâm Mộc đầy vẻ khinh thường, mang tư thái của một kẻ vẫn ăn trên ngồi trước.
“Bằng Gia, con trai ông ức hiếp em gái tôi, anh ta phạm lỗi, đương nhiên phải đánh, ông không biết dạy con thì Lâm Mộc tôi giúp ông dạy.” Lâm Mộc nói đến câu cuối, ngữ khí bỗng trở nên mạnh mẽ.
Đám đàn em trong phòng đều thay đổi sắc mặt.
Khẩu khí của thằng nhóc này cũng ngông cuồng lắm!
“Rầm!”
“Lâm Mộc, gan to bằng trời rồi có phải không! Hạng tôm tép nhãi nhép như cậu mà dám dạy dỗ con trai tôi ư?” Bằng Gia ném ly rượu xuống đất, lớn giọng quát tháo.
Nhưng liếc thấy con trai mình vẫn nằm trong tay Lâm Mộc, Bằng Gia hít sâu một hơi, kiềm chế lửa giận nói: “Nói đi, phải làm sao cậu mới chịu thả con tôi ra?”
Lâm Mộc nghe vậy, lập tức làm ra một động tác nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Chỉ thấy Lâm Mộc giơ tay lên, dứt khoát quăng Cường Thiếu ra một góc gần đó.
Không ngờ Lâm Mộc lại thả con tin ra!
“Thiếu gia!” Sư Gia lập tức xông lên đỡ Cường Thiếu.
“Ha ha, thằng ngốc này thả con tin là ta đây ra rồi!”
“Ba! Mau! Mau thay con đánh chết anh ta!”
Cường Thiếu thoát khỏi sự khống chế của Lâm Mộc, tức thì gào thét ầm ĩ.
“Sư Gia, kiểm tra vết thương trước, sau đó đưa tới bệnh viện.” Bằng Gia ra lệnh.
Vị Sư Gia này xuất thân từ chuyên ngành y, thi thoảng Bằng Gia bị thương không tiện tới bệnh viện, Sư Gia luôn là người chữa trị.
“Vâng!”
Sư Gia lập tức kiểm tra thương thế của Cường Thiếu.
Đám thuộc hạ có mặt trong phòng thấy Lâm Mộc không còn khống chế con tin, bèn xông lên bao vây người.
“Chờ chút!” Bằng Gia khoát tay, ra hiệu cho đám thuộc hạ không động thủ, sau đó nhìn Lâm Mộc.
Lúc này Lâm Mộc rơi vào tình cảnh ‘ thân cá chậu chim lồng’, đương nhiên Bằng Gia không vội, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay xử lý.
“Lâm Mộc, tôi rất tò mò, tại sao cậu đánh con trai tôi bị thương còn tìm đến tận cửa nhà tôi? Rõ ràng cậu nắm giữ con tin trong tay, sao lại dứt khoát vứt bỏ lợi thế đàm phán của mình? Đây không phải hành vi thường thấy.” Bằng Gia cười đến là giả tạo, nhìn Lâm Mộc với vẻ ‘ta là kẻ kiểm soát đại cục.’
“Lý do rất đơn giản, tôi cực kỳ tự tin vào bản thân!” Lâm Mộc nở nụ cười.
“Tự tin? Haha! Ngày nhà họ Lâm các người còn huy hoàng, Lâm Đại Sơn còn không dám đắc tội với tôi, cậu chỉ là phận con cháu, huống chi nhà họ Lâm đã sớm suy tàn, tôi rất muốn biết, cậu dựa vào cái gì mà tự tin đến vậy? Cậu có biết, tiếp theo bản thân mình phải trả giá đắt nhường nào không?”
Sư Gia đã kiểm tra thương thế xong, chạy tới trước mặt Bằng Gia, rỉ tai nói nhỏ: “Bằng Gia, thiếu gia...80% khả năng thiếu gia tàn phế rồi, chưa biết chừng....hoàn toàn mất đi khả năng sinh sản.”
“Cái gì!”
Bằng Gia nghe thấy lời này, bỗng đứng phắt dậy, vẻ điềm nhiên ban nãy hoàn toàn biến mất, thay vào đó là lửa giận ngút trời!
Bằng Gia biết con trai ông ta bị đánh, nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới, Lâm Mộc dám mạnh tay như vậy!
“Sư Gia, lập tức đưa thiếu gia tới viện!” Bằng Gia nóng ruột giục giã.
“Vâng vâng, tôi đi ngay.”
Sư Gia nhận lệnh xong cuống quýt ra lệnh cho hai thuộc hạ khiêng cáng đưa Cường Thiếu ra khỏi biệt thự.
“Ba, nhất định phải đánh chết thằng nhóc này, báo thù cho con!” Cường Thiếu giận giữ nói.
Sau khi Cường Thiếu được đưa đi, Bằng Gia nhìn Lâm Mộc bằng ánh mắt tràn đầy sát ý.
“Lâm Mộc, cậu dám mạnh tay như vậy, hôm nay, nếu hôm nay tôi không đánh cậu thành cái xác vụn, sau này còn mặt mũi nào lăn lộn ở Kim Châu.”
Lâm Mộc vẫn điềm nhiên như không: “Bằng Gia, đến lúc này ông vẫn không rõ chuyện à, tất cả là do con trai ông phạm sai lầm, là anh ta gieo gió gặt bão! Tôi đánh con ông tàn phế, tránh sau này anh ta tiếp tục gây họa cho người khác!”
Trước đây Lâm Mộc là công tử bột chỉ biết ăn chơi không có chí tiến thủ, nhưng anh chưa bao giờ làm chuyện gì không có tính người, đương nhiên chưa bao giờ làm chuyện bỉ ổi như Cường Thiếu.
“Chết tới nơi rồi còn dám già mồm, người đâu, đánh nó đến chết cho tôi! ” Bằng Gia không kiềm nổi cơn giận, gào lên ra lệnh!
Chương 9: Thiên Chủ
“Lên!”
Hơn hai mươi người cường tráng đang vây quanh Lâm Mộc trong nháy mắt cùng lao nhanh về phía anh.
Đối mặt với những người đang lao đến, Lâm Mộc khẽ động, lập tức ra tay đánh trả.
Bịch bịch bịch bịch!
Chỉ thấy sau đợt tấn công của Lâm Mộc, chỉ trong nháy mắt, tất cả hai mươi mấy tên cường tráng này đều bị đánh ngã xuống đất.
Bằng Gia thấy vậy, khuôn mặt của ông ta đột nhiên trở nên khó coi.
Hơn hai mươi người này đều là những tinh anh được ông ta tuyển chọn kỹ càng, bọn họ thường đi theo ông ta, nhưng Lâm Mộc lại có thể dễ dàng giải quyết bọn họ, tiểu tử này không đơn giản chút nào.
“Hóa ra là một cao thủ!”
Hoa La Hán, người đang đứng phía sau Bằng Gia cũng bước lên.
Lúc này Bằng Gia mới nghĩ rằng bên cạnh ông ta cũng có một cao thủ “Hoa La Hán”.
“Hoa La Hán, cậu đã từng vô địch quyền anh ở Tây Nam, đến lúc phải chứng minh thực lực của mình rồi, giải quyết cậu ta đi!” Vẻ mặt của Bằng Gia nghiêm lại.
"Bằng Gia yên tâm, tên tiểu tử này còn trẻ, nhìn qua không thấy ẩn giấu quá nhiều sức mạnh, mặc dù là cao thủ cũng sẽ không quá mạnh, tôi Hoa La Hán chỉ cần dùng một quyền cũng có thể khiến nó phải quỳ xuống cầu xin!"
Hoa La Hán tự tin giơ nắm đấm lên, trên mặt toàn là vết chai.
“Thì ra bên cạnh Bằng Gia cũng có cao thủ.” Lâm Mộc vô cùng thích thú nhìn Hoa La Hán.
Những năm gần đây Lâm Mộc đều ở trên núi, luyện công với sư phụ của anh, cũng chưa từng đánh thật với người ngoài.
Bây giờ nhìn thấy một người có thực lực thật sự, Lâm Mộc cảm thấy có chút kích động và mong đợi.
“Tiểu tử, cậu thật xui xẻo khi gặp Hoa La Hán tôi, hôm nay tôi sẽ cho cậu mở mang tầm mắt, thấy được sức mạnh của một cao thủ!”
Chỉ thấy Hoa La Hán lao nhanh như con báo, lập tức nhảy lên, đứng đối mặt với Lâm Mộc, tốc độ rất nhanh, lực trên chân cũng rất mạnh, đủ sức đạp đổ cả cây cọc.
Bịch!
Chỉ nhìn thấy một cú đánh tới trước mặt Lâm Mộc, Lâm Mộc đột nhiên giơ tay đáp trả, một lượng sức mạnh tuôn theo bàn tay, hóa thành một cỗ lực lượng mạnh mẽ đập mạnh vào chân của Hoa La Hán.
Bịch!
Hoa La Hán bị đánh bay về phía sau, đập mạnh vào bàn, bàn trà cũng bị vỡ nát, mảnh vỡ bay tứ tung.
Bằng Gia đang đứng trước bàn trà, một mảnh vỡ bay xoẹt ngang má, trên mặt ông ta bỗng có một vết thương, máu chảy không ngừng!
“Sao lại như vậy!”
Bằng Gia che miệng vết thương, ánh mắt rụt lại, vẻ mặt kỳ quái.
Lúc trước ông ta đã được chứng kiến năng lực của Hoa La Hán, sao có thể dễ dàng bị Lâm Mộc đánh bại chỉ với một đòn như vậy được? Thậm chí một đòn cũng không ra tay được!
Lâm Mộc tuổi còn trẻ, sao có thể làm được như vậy?
Lâm Mộc lắc đầu nói: “Hoa La Hán, quán quân giải quyền anh ở Tây Nam sao? Anh tự xưng là cao thủ, nhưng hóa ra anh cũng chỉ là một tên võ sĩ tay chân mà thôi.”
“Cậu... Cậu có thể sử dụng nội lực một cách thành thạo sao?”
Hoa La Hán ngã lên bàn trà, sắc mặt trắng bệch, vô cùng kinh hãi nhìn Lâm Mộc, bất chấp cả vết thương trên người.
Lâm Mộc kinh ngạc: "Ồ? Anh còn biết nội lực sao? Xem ra anh cũng có kiến thức đấy."
"Lúc nhỏ tôi đã theo chân sư phụ học luyện công, sư phụ từng nói với tôi rằng giới hạn của việc cậy mạnh là rất thấp, những cao thủ chân chính đều là những người có thể sử dụng nội lực, võ công của bọn họ mới là đỉnh cao, nhất định không thể so sánh với những người luyện tập tay chân như tôi!"
Giọng của Hoa La Hán run run: “Tôi thật sự không ngờ rằng, Hoa La Hán tôi đời này thực sự có thể tận mắt nhìn thấy có một Đại sư sử dụng nội lực!”
Bằng Gia ở một bên nghe những lời này lại vô cùng mơ hồ.
Cái gì mà nội lực, cái gì Đại sư, những thứ này đúng là không thể giải hiểu nổi!
“Anh còn biết gì nữa, nói tiếp đi.” Lâm Mộc cũng có hứng thú.
Những năm Lâm Mộc ở trên núi, sư phụ chỉ dạy anh luyện công, cũng không có nói nhiều về thế giới bên ngoài.
Hoa La Hán vội vàng nói: "Đại sư, sư phụ tôi từng nói ở thời đại ngày nay, nội lực cực kỳ hiếm thấy, một khi gặp được, ngàn vạn lần cũng đừng trêu chọc, Hoa La Hán tôi có mắt như mù, lỡ đắc tội với Đại sư, mong Đại sư đừng trách! Đừng để bụng!"
Tuy Hoa La Hán cũng là một người võ công cao cường, khá là ngạo mạn nhưng khi gặp được 'cao thủ võ lâm', anh ta rõ ràng cũng kinh hãi.
"Các người cũng chỉ là tay sai của người khác thôi, chuyện này không liên quan gì đến các người, tránh ra đi." Lâm Mộc xua tay.
"Vâng vâng vâng! Cảm ơn Đại sư giơ cao đánh khẽ!"
Hoa La Hán lau vết máu trên khóe miệng rồi nhanh chóng bước sang một bên.
Lâm Mộc cũng chuyển sự chú ý của mình sang Bằng Gia một lần nữa.
Khi Bằng Gia cảm nhận được ánh mắt của Lâm Mộc, ông ta không khỏi rùng mình, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, như thể đang bị một loại quái vật đáng sợ nào đó nhìn chằm chằm vậy.
Thuộc hạ trong biệt thự của ông ta đã bị xử lý cả rồi, ngay cả tên côn đồ Hoa La Hán cũng dễ dàng bị đánh bại.
Mặc dù đây là địa bàn của Bằng Gia, là sân nhà của ông ta.
Nhưng hiện tại, ông ta đã hoàn toàn mất khả năng kiểm soát tình hình rồi.
Liệu súng có hữu ích đối với cái gọi là bậc thầy cao thủ này không nhỉ? Bằng Gia nghĩ là có thể, nhưng mà mấy năm nay kiểm soát quá nghiêm ngặt, ông ta không dám động vào thứ đó.
Lại gọi người đến? Bằng Gia chỉ cần ra lệnh một cái có thể gọi cả vạn người đến cũng không phải quá khó khăn, nhưng với thủ đoạn vừa nãy của Lâm Mộc, ông ta làm sao có cơ hội gọi thêm người?
Lâm Mộc bỗng đi tới, ngồi lên sô pha.
“Bằng Gia, ngồi đi.” Lâm Mộc vẫy tay, như đây là nhà của anh vậy.
Tuy rằng lúc này Bằng Gia đang rất sợ Lâm Mộc, nhưng dù sao ông ta cũng đã lăn lộn nhiều năm, mấy năm qua có khi nào chưa trải qua chuyện sống chết, cho nên giờ phút này tâm tình vẫn có thể bình tĩnh.
"Lâm Mộc, Bằng Gia tôi đã đánh giá thấp cậu, xem ra, rời khỏi Kim Châu năm năm, cậu đã hoàn toàn thay đổi, đã không còn là tên thiếu gia rác rưởi như trước kia nữa, nói đi, cậu muốn gì" Bằng Gia vừa nói vừa ngồi xuống.
"Bằng Gia, con trai ông bắt nạt em gái tôi, ông nói xem, chuyện này nên tính toán như thế nào?" Lâm Mộc dựa vào ghế sô pha.
Bằng Gia thầm than trong lòng, chuyện quái quỷ gì thế này, Lâm Mộc cũng đã đánh con trai ông ta tàn phế, còn hỏi ông ta muốn tính như thế nào?
Nhưng ngoài mặt ông ta vẫn cố rặn ra một nụ cười: "Lâm Mộc, cậu xem như vậy có được không? Tôi sẽ bồi thường cho cậu năm mươi vạn nhân dân tệ, coi như là tổn thất tinh thần cho em gái cậu! Chuyện này sẽ xem như xí xóa!"
“Bằng Gia, ông nghĩ rằng tôi đến tìm ông, là đến để tham tiền của ông sao?”
Bằng Gia thầm nghĩ, gia đình Lâm Mộc bây giờ đã khó khăn rồi, nhà Lâm Mộc chắc cũng nghèo rồi, không phải anh đến đây là để lấy tiền của ông ta sao?
Nhưng ngoài mặt ông ta vẫn cười: “Lâm Mộc, tôi không có ý đó, vậy thì cậu muốn làm gì?”
“Tiền thì không cần, nhưng ở Kim Châu ông có rất nhiều thế lực, không ít ông chủ khác cũng phải nể ông vài phần, về sau có thể tôi sẽ cần ông giúp chuyện gì đó, đến lúc đó ông giúp tôi làm việc là được."
“Được!” Bằng Gia nuốt nước bọt, hiển nhiên là sợ năng lực của Lâm Mộc.
“Bằng Gia, ông đã đồng ý rồi, sau này đừng có nuốt lời, nếu không, kết cục của ông cũng sẽ giống như cái bình đó!”
Lâm Mộc nói xong, lập tức vung tay lên bắt đầu tụ khí.
Choang!
Chiếc bình đằng xa đột nhiên vỡ vụn.
"Giải phóng nội lực!"
"Anh... Anh là Thiên Chủ!"
“Bái kiến Thiên Chủ! Bái kiến Thiên Chủ!"
Hoa La Hán bên cạnh sợ tới mức vội vàng quỳ rạp xuống đất, 'dong dong dong', thậm chí còn quỳ lạy với Lâm Mộc.
Chương 10: Vận mệnh do chính mình kiểm soát
Bằng Gia thấy vậy thì cảm thấy ông ta hình như hoa mắt rồi.
Lâm Mộc chỉ gõ ngón tay vào không trung, vậy mà cái bình vỡ tan không còn một mảnh, thủ đoạn này... có quá khoa trương không?
Khi Bằng Gia nhìn Lâm Mộc lần nữa, trong lòng ông ta có một tia sợ hãi.
Nếu Lâm Mộc thật sự dùng cách này đối với ông ta, hậu quả sẽ như thế nào?
“Muộn rồi, Bằng Gia, tôi cũng nên đi rồi.”
Sau khi Lâm Mộc để lại số điện thoại cho Bằng Gia, liền đứng dậy rời đi.
Lâm Mộc tin rằng sự uy hiếp vừa rồi là đủ.
Sau khi Lâm Mộc rời đi.
“Hoa La Hán, vừa rồi cái gì mà giải phóng nội lực? Còn nói cái gì mà Thiên Chủ, chuyện gì đang xảy ra vậy!” Bằng Gia vội vàng hỏi.
Những điều này, Bằng Gia không biết!
“Bằng Gia, theo tôi biết, những người tụ khí nội lực thành công, đã là cường giả dựa vào sức mạnh và kỹ năng rồi, giải phóng nội lực thành công lại càng mạnh hơn, đó là sự tồn tại mạnh mẽ, được tôn sùng là Thiên Chủ!"
“Lúc trước anh ta đánh bại tôi, tôi còn tưởng rằng anh ta chỉ là cao thủ có thể tụ khí nội lực, nhưng vừa rồi phương pháp của anh ta rõ ràng đã đạt tới trình độ đáng sợ khi giải phóng nội lực!” Giọng nói của Hoa La Hán run lên, hiển nhiên vẫn còn sợ hãi.
Trong lòng anh ta biết, nếu như vừa rồi Lâm Mộc muốn giết anh ta, anh ta nhất định sẽ chết!
“Thì ra là như vậy.” Bằng Gia đột nhiên gật đầu, vừa rồi ông ta quả thật đã được trải nghiệm sức mạnh kinh hãi khi giải phóng nội lực.
Hoa La Hán lại thở dài một hơi: "Tôi luôn cho rằng những thứ này là do sư phụ khoác lác, nhưng hiện tại tôi đã biết, tôi... Đúng là kiến thức hạn hẹp, hôm nay Hoa La Hán tôi đã được mở to mắt."
Sau đó anh ta nhìn Bằng Gia nghiêm nghị nói: “Bằng Gia, người như vậy không thể làm mất lòng được!”
Anh mắt Bằng Gia thâm thúy nhìn ra ngoài cửa: :”Không ngờ một người như vậy lại xuất hiện ở Kim Châu nhỏ bé của tôi, không ngờ vị thiếu gia rác rưởi đã biến mất trong năm năm, thật sự... đã trở thành cái gọi là Thiên Chủ sao?"
Bằng Gia đã hạ quyết tâm rồi, Lâm Mộc này, nhất định không được đắc tội!
Con trai ông ta đã bị tàn phế, ông ta chỉ có thể tự gánh chịu hậu quả.
Ai bảo con trai ông ta lại chọc đến một nhân vật lợi hại như vậy chứ.
...
Sau khi Lâm Mộc rời khỏi biệt thự liền đi tới ven sông bên ngoài biệt thự, ngẩng đầu nhìn phía trước.
“Tôi, Lâm Mộc, hiện tại rốt cuộc có thể tự mình giải quyết mọi chuyện!” Trên mặt Lâm Mộc hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng.
Trước đây ở Kim Châu, anh chỉ biết tiêu tiền và vui vẻ chứ không có năng lực gì, kể từ khi nhà họ Lâm sụp đổ, Lâm Mộc thấy mình không làm được gì, vô dụng.
Cảm giác thất bại đó, Lâm Mộc chưa bao giờ quên!
Khi phát hiện ra bản thân là một kẻ thất bại, đó là một điều rất tàn nhẫn.
Hôm nay, anh đã giải cứu thành công em gái của mình, và anh đã có đủ khả năng để bảo vệ gia đình của mình.
Và khi đối mặt với một nhân vật mạnh mẽ như Bằng Gia, anh không cần dựa vào bất cứ ai, hoàn toàn dựa vào năng lực của bản thân để giải quyết vấn đề!
Loại cảm giác tự mình xoay chuyển tình thế này khiến Lâm Mộc cảm thấy rất vui vẻ!
Vất vả năm năm trên núi không phải là vô ích.
Cuối cùng anh cũng có thể kiểm soát vận phận của chính mình!
...
Những gia đình sống ở thị trấn tồi tàn.
Một chiếc Audi A6 đỗ ở bên đường.
Ngõ nhỏ bên kia đường chính là nhà của Lâm Mộc.
Nhưng A Bính và Lâm Lê vẫn ngồi trên xe không vào nhà.
Bởi vì Lâm Lê cứ khóc suốt, A Bính sợ rằng sau khi cô ấy về, cha mẹ Lâm Mộc sẽ lo lắng.
"Anh Bính, anh nghĩ anh trai của em... anh ấy có quay lại không? Tất cả là lỗi của em... Tất cả đều là lỗi của em, chính em đã làm liên lụy đến anh trai. Anh ấy ... Anh ấy vừa trở về Kim Châu ..." Lâm Lê ngồi trong xe, khóc như mưa.
Cảm giác khó chịu và tự trách đang quấn lấy Lâm Lê, anh trai cô là vì cứu cô nên mới rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy.
“Lâm Lê, đừng lo lắng!” A Bính nở một nụ cười an ủi cô ấy.
Tuy A Bính nói như vậy, nhưng chính anh ta cũng lo lắng muốn chết.
Bởi vì anh ta không thể tưởng tượng được, Lâm Mộc làm sao có thể sống sót khi một mình đi gặp Bằng Gia?
Lần này đúng là thập tử nhất sinh!
Đúng lúc này, một chiếc taxi dừng lại, Lâm Mộc xuống xe.
"Lâm Lê! Nhìn xem, là anh trai của cô!"
A Bính nhìn thấy Lâm Mộc, lập tức vui vẻ.
“Anh trai!”
Lâm Lê ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, quả nhiên là Lâm Mộc!
Cô dụi mắt trước, sau đó vui vẻ mở cửa xe lao về phía Lâm Mộc.
"Thật tuyệt vời! Anh trai, anh thật sự còn sống trở về!"
Lâm Lê nhào vào vòng tay của Lâm Mộc và khóc vì sung sướng.
“Em gái ngốc, anh đã nói là không sao đâu.” Lâm Mộc cười đầy vui vẻ.
"Anh à, tất cả đều là lỗi của em. Nếu em không đến KTV làm việc vào kỳ nghỉ hè thì đã không xảy ra chuyện như thế này. Em ... em chỉ muốn kiếm thêm tiền cho gia đình thôi." Lâm Lê vẫn cảm thấy tự trách mình.
"Em gái, là anh trai có lỗi với em. Gánh nặng gia đình lẽ ra anh phải gánh vác, nhưng anh đã biến mất năm năm, cho nên em mới phải chịu khổ thế này."
Lâm Mộc nhẹ nhàng nói tiếp: "Giờ anh đã trở về rồi, sau này nghỉ hè đừng đi làm nữa, anh sẽ gánh vác gia đình này, em hãy chăm chỉ học tập đi.”
Lâm Lê ngẩng đầu nhìn Lâm Mộc, chớp chớp mắt, ngừng khóc và nói: “Anh à, anh so với trước kia thật sự rất khác!”
A Bính cũng vội vàng xuống xe chạy tới.
“Anh Mộc, anh không bị thương chứ?” A Bính vừa nói vừa kiểm tra xem Lâm Mộc có bị thương gì không.
“A Bính, cậu không cần phải xem, tôi không sao.” Lâm Mộc cười.
“Nhưng ... Nhưng anh đã đánh tàn phế con trai Bằng Gia, vậy mà anh vẫn có thể trở về an toàn từ nhà của ông ta. Anh đã làm thế nào vậy, anh Mộc?" A Bính vẫn cảm thấy khó tin.
Thật khó tin khi có thể một mình vào hang ổ của Bằng Gia và trở về an toàn.
“Tôi đã nói là tôi có cách rồi mà, bây giờ cậu tin chứ?”
“Tin, tin, tin, Anh Mộc, em thực sự ngưỡng mộ anh!” A Bính giơ ngón tay cái lên.
Chỉ cần khả năng giải quyết ổn thỏa của Lâm Mộc và an toàn trở về, điều này đã hoàn toàn khiến A Bính nhìn Lâm Mộc đầy ngưỡng mộ!
“Đi thôi, chúng ta về nhà trước đi, A Bính cũng vào nhà ăn cơm đi.” Lâm Mộc nói.
"Anh Mộc, hôm nay anh về đoàn tụ với gia đình, em sẽ không làm phiền. Em sẽ đi thăm dò chuyện anh đã giao cho em càng sớm càng tốt." A Bính nói.
“Được rồi, trên đường lái xe chậm thôi, nếu có tin tức thì gọi cho tôi.” Lâm Mộc vẫy tay tạm biệt.
...
Sau khi trở về nhà, mẹ của Lâm Mộc đã dọn sẵn một bàn các món ăn, đang chờ Lâm Mộc và Lâm Lê.
Không ai nói gì về những gì đã xảy ra tối nay, để không làm cha mẹ lo lắng.
Lần này thái độ của cha đối với Lâm Mộc đã dịu đi một chút, ít nhất ông không có trực tiếp đuổi Lâm Mộc đi, nhưng ông vẫn tỏ vẻ không vui như trước.
Trong bữa ăn, Lâm Đại Sơn rốt cuộc cũng chủ động nói.
“Lâm Mộc, trưa nay anh ra ngoài, tìm việc thế nào?”
“Vẫn chưa tìm được.” Lâm Mộc vừa ăn vừa trả lời.
Lâm Đại Sơn hừ lạnh một tiếng: "Hừ, tôi biết rồi! Anh không có kỹ năng gì đặc biệt cũng không biết rửa bát, còn dám ra ngoài tìm việc, ai thuê cậ chứ?"
"Ba, anh trai hiện tại đã khác.” Lâm Lê nhanh chóng nói đỡ cho Lâm Mộc.
Bình luận facebook