• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Lâm Thiếu Báo Thù (3 Viewers)

  • Chương 126-130

Chương 126: Lôi xuống nước

Chương 126: Lôi xuống nước

Vừa rồi bọn họ bao vây bắt nạt anh rất thê thảm, Lâm Mộc đã rơi vào trạng thái cực kỳ bị động.

Bây giờ, đã đến lúc Lâm Mộc chủ động!

Sau đó Lâm Mộc nhanh chóng nổi lên trên mặt nước.

Ở trên bờ.

"Thằng nhóc này sao còn chưa chịu lên? Nó muốn chết dưới sự bào mòn của Khí Hàn Sát kia sao?" Trưởng lão Thanh Thương Phái nhíu mày.

"Trưởng lão, cậu ta lên rồi! Cậu ta lên rồi!" Hai người đồng thanh nói.

Trưởng lão Thanh Thương Phái cười khinh thường: "Xem ra cậu ta không thể nhịn được nữa, chuẩn bị đi! Cậu ta vừa lên sẽ bao vây cậu ta, đã bị Khí Hàn Sát ăn mòn không dưới hai mươi giây, nhất định đang ở trong tình trạng rất tồi tệ! Cơ hội đã đến, trực tiếp giết cậu ta! "

Trưởng Lão Thanh Thương Phái nói xong, các tên khác đã nóng lòng muốn ra tay.

Nhưng lúc này Lâm Mộc lại dừng lại, chỉ cách bọn họ một mét nữa.

"Hả? Tại sao cậu ta không lên tiếp?" trưởng lão Thanh Thương Phái cùng hai người kia đều cau mày.

Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn ba người bọn họ.

“Trưởng lão Thanh Thương Phái, không phải là ông muốn giết tôi sao? Tôi đang ở ngay trước mặt, ông mau xuống tay giết tôi đi.” Lâm Mộc cười nói.

"Cậu ..." hai mắt Trưởng lão Thanh Thương Phái kịch liệt co giật.

Đây là sự khiêu khích trắng trợn!

"Trưởng lão, nhìn dáng vẻ của tên nhóc này, hình như không bị ảnh hưởng nhiều! Chẳng lẽ, thực lực của năng lượng tàn ác kia không giống như trong truyền thuyết nói sao?"

Đây là lần đầu tiên hai người ở Thanh Thương Phái đến đây. Hôm qua bọn họ cũng mới tới, hơn nữa cũng đã đứng đợi trên bờ từ hôm qua tới tận trưa hôm nay rồi.

Vì vậy, họ chưa từng tiếp xúc với Khí Hàn Sát đó, cũng như chưa từng được thử nghiệm sức mạnh thực sự của nó, nhưng đã được các trưởng lão cho biết sức mạnh của năng lượng này là như thế nào.

Bây giờ nhìn thấy Lâm Mộc như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí bọn họ đã bắt đầu tự hỏi thực lực của năng lượng tàn ác này có mạnh như lời đồn hay không?

“Đừng xem nhẹ.” Vẻ mặt trưởng lão Thanh Thương Phái rất thận trọng nói.

Trên thực tế, Trưởng lão Thanh Thương Phái cũng chưa từng tự mình trải nghiệm sức mạnh của Khí Hàn Sát trong Hồ Thiên Sát.

Mấy năm trước, ông ta cũng đã xuống hồ hấp thụ năng lượng mấy lần rồi, nhưng lúc đó ông ta chỉ được chỉ dạy cách hấp thu năng lượng vào buổi trưa trong Tiết Trung Phục thôi.

Trưởng lão Thanh Thương Phái thấy Lâm Mộc không sao cả, trong lòng cũng có chút nghi hoặc, có thật sự Khí Hàn Sát có đáng sợ đến vậy không? Nhưng ông ta vẫn lựa chọn cách thận trọng hơn.

"Sao vậy? Ông không xuống sao? Nếu không xuống, tôi sẽ bắt đầu luyện Hàn Sát đó." Lâm Mộc cười.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Sau khi nói xong, Lâm Mộc trực tiếp vận hành luyện công để hấp thu năng lượng.

Bởi vì Lâm Mộc đang vận hành Chí Tôn Tích để chống lại tà ma, cho nên sau khi Lâm Mộc luyện công, Chí Tôn Tích cũng bộc lộ khả năng hấp thụ mạnh mẽ một lần nữa.

Một luồng năng lượng ổn định truyền vào cơ thể Lâm Mộc, luân chuyển trong kinh mạch anh suốt một tuần, cuối cùng cũng biến thành nội lực.

Cảm nhận được tu vi của mình không ngừng tăng lên, Lâm Mộc cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Nếu nói hấp thụ Linh khí tu luyện được giống như uống từng giọt nước, vậy hấp thu linh khí luyện chế ở đây nhất định là một ngụm nước lớn, chỉ cần uống một hơi!

Đối với một tu sĩ, cảm giác này chỉ đơn giản như tiếp thêm sinh lực.

Đây là cảm giác Lâm Mộc chưa từng trải qua, về phần hiệu quả hấp thụ phụ trợ của Chí Tôn Tích tại sao lại đột nhiên cao như vậy, Lâm Mộc cũng có thể nhanh chóng đoán ra.

Chí Tôn Tích có thể hỗ trợ tu luyện, chủ yếu là vì nó có thể giúp Lâm Mộc mở rộng phạm vi và tốc độ hấp thu linh lực.

Ở nơi Lâm Mộc luyện chế lúc trước, hàm lượng Linh khí trong không khí mỏng, cho dù có mở rộng phạm vi và tốc độ hấp thu thì hàm lượng Linh khí cũng chỉ có một chút.

Nhưng hàm lượng năng lượng ở đây vô cùng cao, sau khi mở rộng phạm vi và tốc độ hấp thụ, hiệu quả còn tốt hơn nữa!

“Tốc độ hấp thụ năng lượng của tên này nhanh quá!” Hai người bên Thanh Thương Phái kinh ngạc khi thấy sóng biển cuốn lấy mình.

Nếu hai người đồng thời hấp thu năng lượng trong nước cùng Lâm Mộc, e rằng lượng năng lượng hấp thu của hai người cũng không đuổi kịp một mình Lâm Mộc.

“Người này thật không đơn giản!” Thanh Thương Phái trưởng lão cũng nhíu mày.

"Đại trưởng lão, chúng ta phải làm sao bây giờ? Không thể cứ để cậu ta hấp thu năng lượng ở đó, đúng không?" vẻ mặt hai người Thanh Thương Phái rất khó coi.

Cuối cùng, Lâm Mộc hấp thu năng lượng càng nhiều, còn bọn họ càng ít.

"Dĩ nhiên là không!"

"Ngũ Lôi Chưởng!"

Trưởng lão Thanh Thương Phái vung tay lên, nội lực trong tay dâng trào bắn ra, hình thành một dấu tay màu tím do nội lực ngưng tụ, oanh tạc xuống chỗ của Lâm Mộc!

Xoạt!

Dấu tím lướt qua đến đâu, hồ nước càng chấn động lan ra hai bên.

Ngay lúc Trưởng lão Thanh Thương Phái ra tay, Lâm Mộc nhanh chóng ngừng tu luyện, đồng thời dùng hết tốc lực truyền xuống nước.

Sau khi rơi xuống sáu bảy mét, đòn công kích này cũng lao tới chỗ Lâm Mộc, nhưng sức mạnh ẩn chứa trong đó đã bị giảm đi rất nhiều.

Lâm Mộc giơ tay đánh một cái, đánh nát đòn công kích này.

Sau đó Lâm Mộc lại bay lên, cách vị trưởng lão Thanh Thương Phái một mét.

“Chậc chậc chậc, trưởng lão Thanh Thương Phái, ông chỉ có chút năng lực như vậy thôi sao?” Lâm Mộc nhếch môi cười.

"Đồ khốn nạn!"

Trưởng lão Thanh Thương Phái tức giận, không chịu nổi nữa, trực tiếp vung nắm đấm về phía Lâm Mộc.

Vì sức cản của nước nên ông ta không thể tấn công Lâm Mộc từ xa, chỉ có một cách duy nhất, đó là tấn công gần Lâm Mộc, sao cho càng giảm càng tốt, sức cản của nước sẽ làm suy yếu cuộc tấn công.

Ông ta đã đạt đến Linh Ý Cảnh đỉnh phong rồi, hơn nữa ông ta cũng biết Lâm Mộc chỉ mới đạt đến Linh Ý Cảnh sơ kỳ thôi, do đó sao anh có thể làm được gì ông ta cơ chứ?

Ngay khi ông ta sà xuống, ngay lập tức một luồng khí lạnh từ khắp người anh lao thẳng về phía ông ta.

“Chết tiệt!” Vẻ mặt của Trưởng lão Thanh Thương Phái đột nhiên thay đổi.

Sau khi nhận ra sự đáng sợ của Khí Hàn Sát lạnh lẽo này, ông ta lập tức hiểu ra mình đã sai đến mức nào!

Trong hoàn cảnh như vậy, làm sao ông ta có thể nghĩ tới việc tấn công Lâm Mộc.

"Chính là lúc này!"

Nhân cơ hội này, Lâm Mộc lao lên, nắm lấy cánh tay của Trưởng lão Thanh Thương Phái, điên cuồng lôi ông ta xuống dưới nước.

Lâm Mộc chỉ cố ý bay lên cách ông ta một thước, tu luyện ở trước mặt bọn họ, lại còn chế nhạo, là vì chỉ muốn chọc tức để cho ông ta lao xuống đánh chính mình!

Sau khi Trưởng lão Thanh Thương Phái bị kéo đi mấy mét, lập tức phản ứng lại, liều mạng giãy dụa muốn thoát khỏi tay Lâm Mộc.

Sau khi thoát ra, ông ta lao về phía mặt nước với vẻ mặt kinh hãi.

Sức mạnh của loại Khí Hàn Sát này quá dữ tợn, ông ta không dám ở lại đây thêm một giây nào nữa!

"Muốn chạy sao?"

Khi Trưởng lão Thanh Thương Phái nổi lên khỏi mặt nước, Lâm Mộc lại nắm lấy chân ông ta, tiếp tục kéo ông ta xuống dưới nước.

"Đồ khốn kiếp! Đồ khốn kiếp! Buông tôi ra! Thả tôi ra!" Trưởng lão Thanh Thương Phái trợn mắt há mồm, điên cuồng gào thét.
Chương 127: Tu luyện trong hồ

Trưởng lão Thanh Thương Phái rống lên, dùng sức đá văng Lâm Mộc.

Dù sao ông ta cũng đã đạt đến Linh Ý Cảnh đỉnh phong, khi điên cuồng đấu tranh sinh mệnh, khi tuyệt vọng, thực lực đương nhiên là kinh người.

Vì vậy, ông ta một cước đá văng Lâm Mộc đi.

Sau khi đột phá, Trưởng lão Thanh Thương Phái nhanh chóng lao lên, thành công trở lại độ sâu ba mét.

“Đại trưởng lão!” Hai người Thanh Thương Phái nhanh chóng đỡ đại trưởng lão.

Nhưng ngay khi chạm vào Trưởng lão Thanh Thương Phái, bọn họ đã bị khí tức lạnh lẽo tràn ngập trên bề mặt cơ thể của Trưởng lão làm cho chấn động.

Mặc dù Trưởng lão Thanh Thương Phái đã rời khỏi vùng nước của Khí Hàn Sát lạnh lẽo, nhưng chỉ mới một lúc, đã có rất nhiều Khí Hàn Sát xâm nhập vào cơ thể ông ta.

Trưởng lão Thanh Thương Phái nghĩ đến chuyện này lại tái mặt, cảm thấy vô cùng khó chịu, máu trong cơ thể cũng chậm lại.

“Tên khốn kiếp, cậu cố ý dụ tôi!” Trưởng lão Thanh Thương Phái nhìn Lâm Mộc, ông ta kinh ngạc, phổi như sắp nổ tung.

Ông ta là cường giả Linh Ý Cảnh đỉnh phong, nhưng lại phải chịu tổn thất lớn như vậy trong tay một tên mới chỉ đạt đến Linh Ý Cảnh sơ kỳ.

"Hiện tại ông mới biết tôi đang dụ ông sao? Thật ngu ngốc, nếu không phục thì xuống đánh tôi đi!" Lâm Mộc cười gằn.

"Cậu cậu cậu..."

Trưởng lão Thanh Thương Phái tức giận run lên, muốn giết chết Lâm Mộc ngay lập tức.

Nhưng ông ta làm sao dám đi xuống, vừa rồi xuống đó đã suýt nữa bị Lâm Mộc giết chết.

Rõ ràng là Lâm Mộc chỉ ở dưới cách có mấy mét, nhưng đối mặt với sự khiêu khích của Lâm Mộc ông ta chỉ có thể đứng nhìn mà không thể làm gì, đây chính là một loại tra tấn!

Là Trưởng lão Thanh Thương Phái, từ khi nào ông ta phải chịu tổn thất lớn như vậy!

"Nếu như ngay từ đầu ông đồng ý với tôi thì mỗi bên sẽ hấp thụ một phần năng lượng, nhưng tại sao ông cứ cố chấp không đồng ý chứ? Vốn dĩ lúc đầu tôi cũng không muốn khiêu chiến với ông đâu, nhưng ai bảo ông quá độc đoán như vậy làm gì, vậy nên tôi sẽ tu luyện một mình.”

Lâm Mộc nói xong, liền bắt đầu hấp thu năng lượng, tiếp tục tu luyện.

Ngay khi Lâm Mộc bắt đầu hấp thụ, nước hồ lại dâng lên, động tác của anh cũng không nhỏ.

"Trưởng lão, chúng ta phải làm sao bây giờ!"

Hai người Thanh Thương Phái lại đưa mắt nhìn về phía Trưởng lão.

Trong đó có một người nói: "Trưởng lão, ngài muốn gọi người của môn phái đến hỗ trợ sao?"

"Cậu là Linh Ý Cảnh trung kỳ, ta là Linh Ý Cảnh đỉnh phong, hai người chúng ta lại không đánh lại được một tên mới chỉ đạt đến Linh Ý Cảnh sơ kỳ, lại phải gọi môn phái tới giúp đỡ, cậu không sợ bị người trong môn phái cười đến rụng răng sao? ” Trưởng lão Thanh Thương Phái than thở.

Ông ta lại tiếp tục hỏi: "Còn nữa, nếu tên này cứ ở dưới thì dù người có tới cũng có ích lợi gì chứ? Căn bản chúng ta không thể xuống đó được!"

Hiện tại không phải là thực lực của bọn họ không đủ, mà là bọn họ không thể đi xuống, kêu gọi người tới hỗ trợ cũng vô dụng.

“Chẳng lẽ cứ để tên này lại hấp thu năng lượng như vậy sao?” vẻ mặt của tên ở Thanh Thương Phái vô cùng không hài lòng.

"Cậu có thể xông xuống xử lý cậu ta sao? Nếu không muốn nhìn thấy cậu ta hấp thu năng lượng, vậy thì chính mình cũng hấp thu năng lượng luyện chế đi!" Trưởng lão Thanh Thương Phái nghiến răng nghiến lợi đáp lại.

Ông ta cũng không muốn nhìn Lâm Mộc hấp thu năng lượng như vậy, nhưng ông ta còn có thể làm gì khác chứ?

"Vâng."

Hai người nghe xong chỉ có thể nhanh chóng tiến vào trạng thái tu luyện, bắt đầu hấp thu năng lượng.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Bọn họ cũng không dám chậm trễ nữa, dù sao mỗi lần lãng phí một chút thời gian, Lâm Mộc sẽ hấp thu được nhiều khí lực hơn.

Nếu không thể đánh bại Lâm Mộc, vậy thì chỉ có thể giành năng lượng của Lâm Mộc mà thôi.

Trưởng lão Thanh Thương Phái dừng lại, bảo vệ cho hai người kia, đề phòng Lâm Mộc gây phiền phức, đồng thời vận hành nội lực để làm tà khí lạnh lẽo còn sót lại trong cơ thể thoát ra bên ngoài.

Chỉ cần không có tà khí mới xâm nhập, ông ta vẫn có thể từng chút một xóa sạch tà khí lạnh lẽo còn sót lại trong cơ thể.

Phía dưới hồ.

Lâm Mộc không ngừng hấp thu năng lượng, tu vi cũng càng ngày càng tăng nhanh.

Lâm Mộc biết Trưởng lão Thanh Thương Phái bị tà khí lạnh lẽo tấn công, hiện tại trạng thái không tốt, nhưng Lâm Mộc vẫn không lựa chọn khiêu chiến, mà lựa chọn hấp thu năng lượng để tu luyện.

Bởi vì mặc dù trạng thái của Trưởng lão Thanh Thương Phái đã xuống dốc, nhưng vẫn còn một người ở Linh Ý Cảnh trung kỳ, Lâm Mộc vẫn khó đối phó được, điều này Lâm Mộc đã nghĩ tới rồi.

Dù sao việc Lâm Mộc lợi dụng Chí Tôn Tích cũng chỉ có thể duy trì trong một thời gian ngắn, nếu không sẽ khiến Lâm Mộc rơi vào trạng thái yếu ớt, sau đó sẽ mất đi hiệu quả chiến đấu.

Hơn nữa, dựa vào Chí Tôn Tích, Lâm Mộc có thể ở trong nước có Khí Hàn Sát, đó chính là ưu điểm của anh, bởi vậy sao Lâm Mộc không lợi dụng ưu điểm này để xông lên chứ?

Bằng cách này, hai bên đều tự hấp thụ năng lượng trong khu vực riêng của mình, cả hai đều không vượt qua ranh giới một cách hấp tấp, thay vào đó vẫn duy trì trạng thái hòa bình, nhưng đây chỉ là hòa bình một cách giả tạo, bởi vì phía bên kia không còn cách nào khác, nếu họ vượt qua ranh giới thì bên bị thiệt sẽ chỉ là chính họ thôi.

Tu luyện như vậy, Lâm Mộc cảm thấy thật vi diệu, anh hoàn toàn đắm chìm trong đó không có cảm giác thời gian trôi qua.

Hai ngày rưỡi trôi qua nhanh chóng.

Mỗi năm năng lượng ở đây bị Thanh Thương Phái hấp thụ một lần, mỗi lần đủ mười ngày cho hai người.

Vì sự xuất hiện của Lâm Mộc mà trở thành ba người.

Cộng thêm tốc độ và hiệu quả hấp thu của Lâm Mộc mạnh hơn hai người kia rất nhiều, cho nên trong hai ngày rưỡi đã hấp thu hết toàn bộ năng lượng của hồ nước.

Nếu như trước đây tiến độ nâng cấp lên Linh Ý Cảnh trung kỳ chưa tới một phần trăm, thì hiện tại tiến độ đã đạt tới khoảng năm mươi phần trăm

Hai ngày rưỡi này tương đương với việc tu luyện thông thường trong một năm rưỡi của Lâm Mộc!

Nếu không bị hai người đó hút bớt năng lượng, tu vi của Lâm Mộc còn có thể tăng thêm.

Đương nhiên Lâm Mộc cũng khá hài lòng với hiện tại rồi, mỗi năm hồ Thiên Sát này sẽ cho hấp thụ năng lượng một lần, nhưng chỉ với một lần mà Lâm Mộc đã hấp thụ được nhiều như vậy thì cũng đã là rất mạnh rồi.

Nhưng gương mặt của những người của Thanh Thương Phái ở trên lại vô cùng khó coi.

“Chết tiệt, năng lượng đã bị hấp thụ hết rồi!” Hai người phát hiện không còn sức hấp thu nữa, tức giận nghiến răng.

Tổng năng lượng hấp thu của hai người có lẽ chỉ có ba mươi phần trăm, năng lượng rơi vào mỗi người bọn họ lại càng ít, một mình Lâm Mộc đã lấy đi bảy mươi phần trăm năng lượng, sao bọn họ có thể không tức giận?

“Trưởng lão, bây giờ không có khí lực để hấp thu nữa, kế tiếp nên làm gì đây?” Hai người nhìn về phía Trưởng lão Thanh Thương Phái.

"Để mắt tới hắn! Tôi không tin cậu ta cứ ở dưới đó không lên, cậu ta vừa đi lên, lập tức ra tay với cậu ta!" Trưởng lão Thanh Thương Phái dùng ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm mặt nước phía dưới.

“Vâng!” Thanh Thương Phái gật đầu.

Kế hoạch của bọn họ rất đơn giản, bọn họ không dám đi xuống, chỉ cần ngồi yên chờ Lâm Mộc đi lên!

Bọn họ không tin Lâm Mộc có thể ở dưới cả đời?

Phía dưới nước.

Sau khi hấp thu xong, Lâm Mộc thở ra một hơi dài.

Ở thời đại này, lần đầu tiên Lâm Mộc cảm thấy có thể hấp thụ một lượng lớn năng lượng như vậy, thật thú vị.

Giống như một người đang trong thời kỳ đói kém và quanh năm không được ăn no, nhưng bây giờ lại là cảm giác được ăn một miếng thịt lớn vây.

Sau đó Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn.

“Nhưng mình muốn rời đi, sợ rằng sẽ không dễ dàng rồi.” Lâm Mộc cười nhạt.
Chương 128 Khám phá bí mật

“Tên khốn, cậu cướp đi tài nguyên thuộc về Thanh Thương Phái chúng tôi, hôm nay tôi muốn xem xem cậu có thể sống sót rời khỏi đây như thế nào!” người của Thanh Thương Phái nhìn chằm chằm mắng Lâm Mộc.

"Tôi nhắc lại, hồ Thiên Sát này là quà tặng của thiên nhiên, không phải của Thanh Thương Phái các người. Ai lấy được tài nguyên thì đương nhiên sẽ thuộc về người đó! Nếu ông không vừa ý, ông có thể xuống đây đánh tôi, tại sao lại không xuống đây đi? ”Lâm Mộc lớn tiếng nói.

Vẻ mặt của Trưởng lão Thanh Thương Phái thay đổi: "Hừ hừ, cậu còn dám mạnh miệng nói ngay cả lúc sắp chết sao, cậu cũng đừng khiêu khích lão phu. Hôm nay lão phu canh chừng cậu, cậu cứ ở bên dưới hết đời này đi!"

"Nhiều chuyện nhảm nhí, tôi cũng lười quan tâm đến ông."

Lâm Mộc xoay người chìm xuống sâu xuống trong hồ.

Bây giờ Lâm Mộc đã hấp thu năng lượng, có thể bảo vệ Lâm Mộc khỏi Khí Hàn Sát, đương nhiên Lâm Mộc cũng có ý định đi sâu xuống hồ Thiên Sát để tìm hiểu.

Lâm Mộc rất tò mò, khí chất lạnh lùng và ác độc của Hồ Thiên Sát là từ đâu ra? Tính chất đặc biệt của Hồ Thiên Sát ra đời như thế nào?

Nếu là một tu sĩ bình thường, chắc chắn sẽ không thể tiếp tục đi thăm dò, nhưng Lâm Mộc vốn hay tò mò.

“Trưởng lão, tên kia bơi sâu xuống rồi!” Hai người Thanh Thương Phái nhìn Lâm Mộc bơi xuống dưới, trong lòng có chút sốt ruột.

Chỉ trong chốc lát, Lâm Mộc đã biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ, nhưng bọn họ không cách nào đuổi theo được.

Trưởng lão Thanh Thương Phái nhìn thấy Lâm Mộc biến mất, sắc mặt ông ta không tốt lắm.

“Càng vào sâu, tà khí càng mạnh, tên này làm sao vậy, không sợ sao!” Trưởng lão Thanh Thương Phái khó hiểu.

Nhưng ông ta chắc chắn, anh chàng này nhất định có bí mật!

"Chúng ta cứ ở trên bờ quan sát! Dù cậu ta có bơi ở đâu trong hồ Thiên Sát thì nhất định cũng phải ngoi lên thôi!"

"Đi!"

Trưởng lão Thanh Thương Phái phất tay, trực tiếp đưa hai người lên bờ.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Ở bên kia.

Lâm Mộc tiếp tục chìm xuống, độ sâu cách mặt hồ năm mươi mét, độ sâu của hồ có phần vượt ngoài dự đoán của Lâm Mộc.

Lâm Mộc tiếp tục đi xuống, ánh sáng càng ngày càng tối đi, phía dưới khó có thể tìm thấy ánh sáng mặt trời, chỉ còn lại một chút ánh sáng lờ mờ.

Dù sao Lâm Mộc cũng là tu hành, cũng có thể nhìn xa hơn so với người thường.

Khí Hàn Sát bên dưới có vẻ còn mạnh hơn bên trên, nhưng Chí Tôn Tích cũng rất mạnh, với khả năng bảo vệ thân thể của mình, Khí Hàn Sát chẳng giúp được gì cho Lâm Mộc cả.

Đi xuống thêm năm mươi mét, Lâm Mộc phát hiện nồng độ của năng lượng tà ác không còn tăng lên nữa.

“Xem ra sắp kết thúc rồi.” Lâm Mộc đoán.

Sau khi Lâm Mộc chìm xuống thêm mười mét, đáy hồ đã hiện ra trước mặt Lâm Mộc.

"Không có gì đặc biệt ở đáy hồ này."

Lâm Mộc vươn tay sờ sờ đáy hồ đầy bùn sỏi, ngoại trừ tràn đầy Khí Hàn Sát, Lâm Mộc cũng không thấy có cái gì đặc biệt cả.

"Phải tìm kiếm xung quanh."

Lâm Mộc hạ quyết tâm tìm kiếm dưới đáy hồ xem sao.

Bây giờ anh đã ở đây, Lâm Mộc nhất định phải thăm dò cho kĩ để tìm ra nguyên nhân tại sao Hồ Thiên Sát lại có năng lượng mạnh mẽ như vậy.

Mười phút sau.

"Hả? Đó là cái gì?!"

Sau mười phút tìm kiếm, Lâm Mộc đã tìm được một cây cỏ ở phía trước.

Bởi vì hồ nước này chứa đựng Khí Hàn Sát và lạnh lẽo đáng sợ nên không có cá, tôm, thực vật nào trong hồ.

Tất nhiên là Lâm Mộc cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy một loại thực vật giống như Linh Chi, nhưng khác là nó có màu trắng trong suốt.

Lâm Mộc nhanh chóng đến chỗ cây đó, sau đó thận trọng vươn tay sờ sờ.

Xoạt!

Lâm Mộc vừa chạm vào, liền có thể cảm nhận được rõ ràng loại thực vật này ẩn chứa khí tức lạnh lẽo đáng sợ.

“Xem ra, Khí Hàn Sát trong hồ này là đến từ thứ này!” Lâm Mộc nhìn chằm chằm thực vật.

Hiện tại Lâm Mộc có thể suy ra quá trình hình thành hồ Thiên Sát là như thế nào rồi.

Chắc là do loài thực vật này đã giải phóng Khí Hàn Sát trong nhiều năm, giết chết tất cả sinh vật trong hồ và khiến hồ nước tràn ngập khí tà ác.

Bởi vì loài thực vật này ở dưới đáy nước, còn cách mặt hồ sáu mươi thước, nên cứ sau Tiết Trung Phục, năng lượng chứa trong mặt trời sẽ loại bỏ Khí Hàn Sát khỏi mặt hồ.

Sau đó, tà khí lạnh lẽo sẽ lại từ từ thấm lên, cả hồ nước lại tràn ngập Khí Hàn Sát.

Ngoài việc giải phóng ra Khí Hàn Sát, nó còn có thể phóng ra năng lượng đặc biệt cho người ta hấp thụ.

“Xem ra đây là thực vật của trời đất.” Lâm Mộc nhìn nó, ánh mắt anh phát sáng.

Trong thời đại mạt pháp này, số lượng vật chất và vật báu quá ít ỏi, những nơi dễ tìm cũng đã có người khác giành trước.

Mà nơi này đương nhiên không dễ dàng tìm được, ngay cả linh hồn đạt đến cảnh giới mạnh mẽ, chị sợ là do tà khí lạnh lẽo cũng không xuống được dưới đáy hồ .

"Vì năng lượng trong hồ đến từ mày, vậy chắc chắn mày là bảo vật thực sự của Hồ Thiên Sát!"

"Giờ mày là của tao!"

Trong lòng anh vô cùng hưng phấn, Lâm Mộc vươn tay nhổ cây cỏ lên.

Lâm Mộc không biết tên cụ thể của loại cây này là gì, có độc hay không.

Lâm Mộc định cứ lấy nó trước, sau đó trở về đưa cho sư phụ xem xét thử.

Dù sao anh cũng chỉ mới tu luyện được một thời gian ngắn, cũng chỉ có chút hiểu biết với lĩnh vực này, nhưng sư phụ lại có rất nhiều hiểu biết, trong mắt Lâm Mộc, dường như sư phụ cái gì cũng biết.

"Đúng là luồng Khí Hàn Sát mạnh mẽ."

Lâm Mộc nhìn thực vật trong tay giống như Linh Chi, toàn thân nó phát ra ánh sáng trong suốt như pha lê.

Khí Hàn Sát có chứa trong loại cây này rất mạnh, nhưng dù cho Lâm Mộc có cầm nó trên tay thì Khí Hàn Sát vẫn không thể xuyên qua da rồi đi vào cơ thể anh được.

"Bây giờ cũng đã xong việc rồi, đã đến lúc phải tìm cách rời đi."

Lâm Mộc ngẩng đầu nói: " Ba người của Thanh Thương Phái nhất định vẫn ở đó chờ mình, muốn rời đi cũng có chút phiền phức."

Việc Lâm Mộc an toàn rời đi chắc chắn là một thử thách lớn, nhưng đây cũng là điều mà Lâm Mộc phải đối mặt tiếp theo.

Suy nghĩ một hồi, Lâm Mộc lẩm bẩm nói: "Chờ đến nửa đêm, dùng bóng tối che kín mặt nước, xem xem có thể thoát được không."

Mục đích của Lâm Mộc không phải giết ba người bọn họ, mà là trốn đi.

Sau khi hạ quyết tâm, Lâm Mộc đợi ở dưới nước cho đến khi trời tối, Lâm Mộc lại tiếp tục đợi đến nửa đêm.

Thời gian từng chút một trôi qua, đã hai giờ đêm.

"Sắp đến giờ rồi."

Ở dưới nước Lâm Mộc cầm cái cây anh vừa hái trong tay, sau đó khẽ di chuyển.

Trước tiên Lâm Mộc bơi về phía trước, khi tới gần bờ, anh lại bơi ngược dòng lại.

Không mất bao lâu, Lâm Mộc lặng lẽ ngoi lên mặt nước.

Trước khi Lâm Mộc lên bờ, anh đã quan sát dưới nước rồi, đám người Thanh Thương Phái đang canh giữ ở bờ bên kia.
Chương 129 Vấn đề lớn nhất

“Đại trưởng lão, tên nhóc kia lên rồi!” người đạt cảnh giới trung kỳ của Khai Linh Cảnh lập tức kêu lên.

Thì ra ba người Thanh Thương Phái đã thương lượng, ba người thay phiên nhau canh gác đảm bảo lúc nào cũng có người canh bên hồ, kể cả nửa đêm.

Trưởng lão Thanh Thương Phái cùng tên đạt cảnh giới trung kỳ của Linh Ý Cảnh bên cạnh lập tức mở to hai mắt.

"Tên khốn, cậu trốn không được đâu! Hôm nay lão phu nhất định sẽ lột da cậu đến co rúm, làm cho cậu tức chết!"

"Ngũ Lôi Chưởng!"

Trưởng lão Thanh Thương Phái xông về phía Lâm Mộc, đồng thời bộc phát nội lực, lòng bàn tay hướng về phía Lâm Mộc.

Uỳnh!

Một dấu tay màu tím hình thành do nội lực ngưng tụ lại, cắt ngang bầu trời đêm, oanh kích tới chỗ Lâm Mộc, rất chói mắt trong đêm tối.

Tên đạt tới trung kỳ của Linh Ý Cảnh cũng theo sát Trưởng lão Thanh Thương Phái.

"Chết tiệt!"

Lâm Mộc vừa tiếp đất, bàn tay màu tím đã hung hăng oanh kích tới.

Lâm Mộc nhanh chóng dùng Chí Tôn Tích, đưa sức mạnh của Chí Tôn Tích vào trong cánh tay, dùng toàn lực bộc phát nội lực, giơ tay phản kích lại bàn tay đang lao tới kia.

Bùm!

Dấu ấn lòng bàn tay màu tím nổ tung, Lâm Mộc phun ra một ngụm máu, cả người liền lui về phía sau.

Với việc sử dụng bình thường Chí Tôn Tích, Lâm Mộc có thể chống lại Linh Ý Cảnh trung kỳ, nhưng anh không thể chịu được công kích của Linh Ý Cảnh đỉnh phong!

"Tên khốn, cậu chết chắc rồi!"

Trưởng lão Thanh Thương Phái lao về phía Lâm Mộc với sát khí cuồng bạo.

"Không được, cứ như thế này thì mình sẽ không thể thoát được!"

Sắc mặt Lâm Mộc biến đổi, giậm chân nhảy về phía trước, lao đầu vào Hồ Thiên Sát ngay trước khi Trưởng lão Thanh Thương Phái tới trước mặt anh.

Lâm Mộc biết rất rõ không thể tự mình đánh chết hai người bọn họ, nếu bị phát hiện, muốn trốn thoát cũng gần như không thể.

Lâm Mộc không còn chút lựa chọn nào, đành phải nhảy xuống hồ Thiên Sát.

“Chết tiệt, còn nhảy xuống hồ chạy trốn!” Trưởng lão Thanh Thương Phái chửi bới.

Ngay lập tức, ông ta hét lớn về phía hồ nước: "Tên khốn, cậu có thể trốn một lúc, nhưng không thể trốn mãi được. Lão phu sẽ tiếp tục canh giữ cậu, nhất định sẽ tiêu diệt cậu, sẽ không bao giờ bỏ cuộc đâu! Để xem cậu còn có thể trốn được bao lâu!"

Lão Thanh Thương Phái hạ quyết tâm, cho dù Lâm Mộc có trốn bao lâu, dù chỉ một tháng hay một năm, ông ta cũng sẽ ở lại đây đợi!

Không tiêu diệt được Lâm Mộc, ông ta không thể hả giận được!

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

"Trưởng lão Thanh Thương Phái, tôi vừa mới hút năng lượng trong hồ, tại sao lại phải quyết tâm tiêu diệt tôi, ông thả tôi ra thì tốt cho mọi người, tại sao cứ phải cố giết tôi cho bằng được chứ? Tôi có thể nói cho ông biết là tôi không có lai lịch gì cả, nhưng đằng sau tôi còn được Ẩn Môn hùng mạnh chống lưng! ”Giọng Lâm Mộc vọng ra từ dưới hồ.

"Thật nực cười, lão phu còn sợ một kẻ địch như cậu sao? Cậu là người của ẩn môn nào, cậu định lừa lão già này sao!" Trưởng lão Thanh Thương Phái hung ác nói.

“Tại sao tôi phải nói cho ông!” Trong hồ lại truyền đến giọng nói.

“Nói hay không cũng không quan trọng, bất kể cậu là người của ẩn môn nào, nếu dám cướp đi tài nguyên Thanh Thương Phái tôi, cậu sẽ phải chết, nhất định sẽ phải chết!” Trưởng lão Thanh Thương Phái đầy sát khí nói.

Không có âm thanh nào phát ra từ hồ.

“Chúng ta tiếp tục canh giữ, lão phu nhất định phải giết tên đó!” Thanh Thương Phái trưởng lão lạnh lùng nói.

Trong hồ.

Lâm Mộc lại lặn xuống.

“Thật là ngang ngược, nếu mình muốn đánh lén, sợ là không được.” Lâm Mộc cau mày, dựa vào thực lực hiện tại của anh, một khi đã lên bờ, Lâm Mộc hoàn toàn không thể đánh bại bọn họ, anh cũng biết rất rõ điều này.

“Nếu như mình đạt tới Linh Ý Cảnh trung kỳ thì cũng đủ rồi.” Lâm Mộc nghĩ thầm.

Dưới sự hỗ trợ của Chí Tôn Tích, Lâm Mộc có thể nâng cao thực lực của mình lên một cảnh giới nhỏ nữa.

Nói như vậy, chỉ cần Lâm Mộc đạt tới Linh Ý Cảnh trung kỳ, cộng thêm Chí Tôn Tích, anh sẽ có sức chiến đấu sánh ngang với Linh Ý Cảnh đỉnh phong.

Nếu sử dụng Chí Tôn Tích quá độ, sức mạnh cao hơn nữa có thể bộc phát, đương nhiên, trạng thái lúc này của Lâm Mộc chỉ có thể duy trì một thời gian, sau đó sẽ rơi vào trạng thái suy yếu.

Nhưng chỉ cần Lâm Mộc đạt tới Linh Ý Cảnh trùng kỳ và kết hợp vận hành Chí Tôn Tích như bình thường thì anh cũng sẽ có thực lực ngang với trưởng lão Thanh Thương Phái, dù anh không thể đánh bại được ông ta nhưng anh vẫn có thể đối phó được, như vậy cũng đủ để anh rời khỏi đây được rồi…

Nhưng hiện tại tiến độ để tới Linh Ý Cảnh trung kỳ chỉ còn lại có khoảng năm mươi phần trăm, chẳng lẽ phải ở trong nước tu luyện đến Linh Ý Cảnh trung kỳ rồi mới đi lên sao?

Đây cũng là một cách, dựa vào năng lượng còn lại nếu như tu luyện bình thường, Lâm Mộc tự tin có thể thành công bước vào Linh Ý Cảnh trung kỳ trong khoảng một năm rưỡi.

Nếu như không có gì đáng ngại, như vậy Lâm Mộc tu luyện trong hồ một năm rưỡi cũng không thành vấn đề, hô hấp trong nước cũng không thành vấn đề đối với tu sĩ đã đạt đến Linh Ý Cảnh.

Trước đó Lâm Mộc đã ở trên núi năm năm, còn bây giờ cũng chỉ cần một năm rưỡi, hơn nữa người tu hành cần phải tích lũy thời gian để tu luyện, đã theo con đường này thì phải chịu đựng cô đơn.

Nhưng ở tỉnh Giang Nam, Lâm Mộc cũng có gây thù với phái Tuyết Sơn, nếu ở đây một năm rưỡi, Lâm Mộc không yên lòng, sợ rằng phái Tuyết Sơn sẽ làm ra chuyện gì đó, một năm rưỡi cũng đủ để tạo ra nhiều biến lớn.

"Mình phải nghĩ ra cách khác thôi."

"Đúng rồi, thử nó xem!"

Lâm Mộc lấy cây Linh Chi trong tay ra.

Lâm Mộc vốn muốn trở về tìm sư phụ xác định xem thứ này có vai trò đặc biệt gì không.

Nhưng với tình hình hiện tại, Lâm Mộc phải hạ quyết tâm.

“Vì thứ này có thể nạp đầy năng lượng trong hồ nên cũng chứa rất nhiều năng lượng phải không? Nếu trực tiếp ăn nó, không biết sẽ có tác dụng gì.” Lâm Mộc nhìn cây cỏ trong tay thầm nghĩ.

Tuy rằng Lâm Mộc không biết có chưa độc hay tác dụng phụ gì khác không, nhưng Lâm Mộc biết nó chứa rất nhiều Khí Hàn Sát.

“Với Chí Tôn Tích và sự đe dọa của Khí Hàn Sát lạnh lẽo, mình cảm thấy không phải vấn đề lớn, nhưng không biết còn có độc và tác dụng phụ nào khác không.” Lâm Mộc nghĩ.

"Cứ thử vậy!"

Lâm Mộc nhanh chóng hạ quyết tâm, quyết định thử trước.

Vì vậy Lâm Mộc cắn một miếng nhỏ, nuốt xuống.

Để đề phòng, Lâm Mộc chỉ cắn một phần mười để thử tác dụng trước.

Nếu nó độc hại, hoặc có bất kỳ tác dụng phụ nào khác, ăn ít thì sẽ không có vấn đề gì.

Vừa nuốt xuống, ngay lập tức một cỗ Khí Hàn Sát lạnh lẽo đáng sợ bộc phát trong cơ thể Lâm Mộc.

Ở dưới nước, Chí Tôn Tích có thể giúp Lâm Mộc ngăn chặn được Khí Hàn Sát xâm nhập vào cơ thể anh.

Hiện tại Lâm Mộc lại chủ động nuốt Khí Hàn Sát vào trong cơ thể mình.

“Đúng là Khí Hàn Sát đáng sợ thật!” sắc mặt Lâm Mộc lập tức tái nhợt.

Trước khi ăn, Lâm Mộc đã đoán trước rồi, nhưng sự hung hãn của Khí Hàn Sát vẫn vượt quá dự liệu của cậu ta.

Chí Tôn Tích sau lưng anh lập tức đỏ lên, anh nhanh chóng khống chế lại, tẩy sạch tà khí lạnh lẽo đi, Lâm Mộc không ăn nhiều lắm nên rất nhanh đã giải trừ thành công năng lượng này ra khỏi cơ thể.
Chương 130 Đột phá!

"Linh khí thật mạnh mẽ!"

Sau khi thoát khỏi Khí Hàn Sát, Lâm Mộc phát hiện linh khí còn sót lại là chất lượng cao!

Lâm Mộc nhanh chóng tiến vào trạng thái tu luyện, hướng những linh khí này đi vào trong kinh mạch, cho chúng luân chuyển.

Tu vi của Lâm Mộc cũng nhanh chóng tiến bộ!

Chỉ một miếng nhỏ, nhưng Lâm Mộc đã phải mất bốn tiếng đồng hồ mới có thể tiêu hóa hết.

Trong quá trình này, Lâm Mộc không tìm thấy độc tố hay tác dụng phụ nào khác.

Hơn nữa, Khí Hàn Sát chính là độc tố của loài thực vật này, người bình thường chắc chắn sẽ không dám ăn nó, đó giống như họng súng của tử thần, nhưng đối với Lâm , dựa vào Chí Tôn Tích, anh hoàn toàn có thể tránh được.

“Đúng là chuyện tốt, ăn một miếng nhỏ, nhưng hiệu quả thật đáng kinh ngạc như vậy.” Lâm Mộc cảm giác tu vi tiến bộ, trong lòng thầm kinh ngạc.

Chỉ cần ăn một phần mười của cây này, nhưng dường như tu vi của anh đã trực tiếp tăng lên hai mươi lăm phần trăm!

"Trước khi bước vào Linh Ý Cảnh, còn cần phải nâng cao tu vi lên khoảng hai mươi năm phần trăm nữa, chỉ cần ăn nhiều một chút cũng đủ để bước vào Linh Ý Cảnh trung kỳ rồi!"

"Vậy thì ăn tiếp!"

Lâm Mộc lại cắn một phần mười nữa, vẻ mặt chờ mong, sau đó vẫn làm theo phương pháp vừa rồi, trước tiên dựa vào Chí Tôn Tích để tẩy trừ tà khí lạnh lẽo, sau đó mới hấp thụ linh lực.

Hai giờ sau, nội lực truyền ra, chảy khắp toàn thân.

"Thành công!"

"Linh Ý Cảnh Trung kỳ!"

Lâm Mộc mở mắt ra tập trung nội lực, sau đó một cỗ nội lực mạnh mẽ lập tức nhảy vào lòng bàn tay anh, Lâm Mộc nắm chặt bàn tay thành nắm đấm.

Mạnh mẽ hơn nhiều!

Lâm Mộc cảm giác được rõ ràng sức mạnh chứa trong nắm đấm của mình mạnh hơn Linh Ý Cảnh rất nhiều!

Lần hấp thu năng lượng của Hồ Thiên Sát này, trước khi tới Lâm Mộc đã nghĩ, chỉ cần có thể nâng cao thêm một nửa Cảnh Giới tu luyện là anh đã hài lòng lắm rồi.

Nhưng bây giờ còn hơn cả mong đợi của Lâm Mộc!

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Bây giờ, các người không thể ngăn cản tôi nữa rồi!” trong mắt Lâm Mộc lóe lên vẻ hưng phấn.

Lâm Mộc không lên bờ ngay, bởi vì Lâm Mộc còn có một chuyện muốn thử.

Cực Băng Chưởng của Tuyết Sơn Phái cần phải được dập tắt bằng khí lạnh để có thể bùng nổ sức mạnh thực sự của nó.

Lâm Mộc muốn lợi dụng cái lạnh ở đây thử luyện "Cực Băng Chưởng".

Vì vậy Lâm Mộc chủ động đưa một phần tà khí lạnh lẽo trong nước vào lòng bàn tay.

Tuy nhiên, năng lượng Lâm Mộc đưa vào quá ít, nó chỉ trong phạm vi anh còn có thể chịu đựng được.

Cảm giác ngột ngạt xâm nhập vào thân thể của anh, Lâm Mộc cố ý không để cho Chí Tôn Tích áp chế nó.

Mà Khí Hàn Sát này nhanh chóng lan từ cánh tay ra toàn bộ cơ thể của Lâm Mộc.

Lâm Mộc vội vàng dùng sức trấn áp trở lại lòng bàn tay, chặn nó ở trong lòng bàn tay, dùng Khí Hàn Sát dập tắt nó.

Mãi cho đến ba giờ sau khi được dập tắt, Lâm Mộc cảm thấy cũng đã được kha khá rồi, luồng Khí Hàn Sát trong lòng bàn tay phải của anh cũng bị ép ra khỏi cơ thể.

Trước đó Lâm Mộc đã đọc qua "Cực Băng Chưởng", anh cũng đã ghi nhớ nội dung trong đầu, cho nên Lâm Mộc trực tiếp vận hành nội lực theo phương pháp trong sách, sau đó ra sức thử kích hoạt.

Lần thử đầu tiên thất bại, nhưng Lâm Mộc cũng không vội vàng, anh thử đi thử lại nhiều lần.

Sau khi cố gắng trong hơn một giờ.

Bùm!

Lâm Mộc đưa tay lên vỗ vỗ, một loạt quả bóng trắng như tuyết ngưng tụ lại, lập tức bắn ra từ trong lòng bàn tay Lâm Mộc! “Được rồi!” Lâm Mộc nhìn lòng bàn tay của mình, nhếch miệng cười.

Cực Băng Chưởng có tổng cộng năm tầng, Lâm Mộc vừa mới kích hoạt tầng thứ nhất, nhưng Lâm Mộc không quá để ý, "Cực Băng Chưởng" không mạnh bằng "Lưu Quang Quyết" Lâm Mộc học được từ người kia, chủ yếu là để giả thành người của Tuyết Sơn Phái, học cấp một là đủ rồi.

"Bây giờ đã đến lúc đi lên rồi!"

Nội lực của Lâm Mộc bùng nổ, giống như một nửa kiếm xông lên mặt nước.

Trên bờ.

Bây giờ đã là buổi trưa với cái nắng đổ lửa.

Trưởng lão Thanh Thương Phái và hai người khác vẫn đứng bên bờ.

Bùm!

Một tia nước lớn đột nhiên phụt ra từ giữa hồ, ngay lập tức có một bóng người lao ra.

Động tác mạnh này lập tức thu hút sự chú ý của ba người Thanh Thương Phái.

"Nhanh như vậy đã lên rồi sao."

Trưởng lão Thanh Thương Phái nhanh chóng đứng dậy, quát Lâm Mộc: "Cậu còn muốn chạy sao? Có phải cậu quá ngây thơ rồi không? Lão phu cho rằng một con rùa rụt cổ như cậu sẽ trốn trong nước cả đời chứ!" "

Những lời này rõ ràng là đang làm nhục Lâm Mộc.

Lâm Mộc đứng trên mặt hồ, lớn giọng nói: "Lần trước tôi lên đã nói với ông rồi, lần này tôi nói lại lần cuối, ông thả tôi ra là tốt cho mọi người! Tôi chỉ lấy tài nguyên ở đây, chúng ta không cần gây thù làm gì, tôi cũng không muốn trở thành kẻ thù của Thanh Thương Phái các ông. "

"Sắp chết rồi mà còn mơ mộng sao? Lấy đi tài nguyên của Thanh Thương Phái chính là khiêu chiến Thanh Thương Phái, cậu nhất định phải chết, không có cách nào khác để xử lý chuyện này cả!" người của Thanh Thương Phái cũng lớn tiếng nói.

“Nếu đã như vậy rồi, chúng ta lập thỏa thuận trước chiến tranh thì sao?” Lâm Mộc cười.

"Thỏa thuận? Hửm, muốn thỏa thuận như thế nào?" Trưởng lão Thanh Thương Phái muốn xem đối phương còn muốn giở trò gì.

"Tôi sẽ không xuống nước nữa, mà sẽ trực tiếp đánh với ông, nhưng chỉ có một mình ông đánh với tôi! Tôi nghĩ ông sẽ cho rằng tôi đã đạt đến Linh Ý Cảnh nên sẽ phái cả những người khác lên đối phó với tôi có đúng không?" Lâm Mộc nói.

"Muốn giết cậu, một mình lão già này là đủ rồi!"

"Đi chết đi!"

"Ngũ Lôi Chưởng!"

Trưởng lão Thanh Thương Phái nói xong, lại xông về phía Lâm Mộc, đồng thời lao bàn tay về phía Lâm Mộc.

"Cực Băng Chưởng!"

Lâm Mộc xoay tròn nội lực, đồng thời giơ tay tát một cái, một quả bóng trắng như sương ngưng tụ lại, xen lẫn với màu và lao thẳng đến bàn tay màu tím kia.

Ngay lập tức hai thứ va vào nhau trên mặt hồ, nổ một tiếng 'bùm'.

"Cảnh Giới của cậu đã đạt tới Linh Ý Cảnh trung kỳ rồi sao?"

"Cậu thực sự chặn được đòn tấn công của tôi?"

Hai mắt của hai tên ở Thanh Thương Phái giật giật, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Mặc dù Lâm Mộc đạt đến Linh Ý Cảnh trung kỳ có chút kinh ngạc, nhưng bọn họ vẫn có thể đoán ra, dù sao trước đó Lâm Mộc đã hấp thu năng lượng của Hồ Thiên Sát, có lẽ chỉ cần đột phá trung kỳ của Linh Ý Cảnh là đủ rồi.

Nhưng ngay cả Linh Ý Cảnh cũng không thể chống lại được đòn công kích của ông ta!

Đây là điều khiến Trưởng lão Thanh Thương Phái kinh ngạc.

“Đòn công kích của ông, cũng không tệ lắm, nhưng tôi vẫn dễ dàng bắt được.” Lâm Mộc nhếch miệng cười nói.

Lâm Mộc không sợ nói ra lời này sẽ gây ra thù hận, dù sao hận thù cũng tính lên đầu của Phái Tuyết Sơn.

"Tên khốn chết tiệt, cho dù có bước vào Linh Ý Cảnh trung kỳ, cũng không thể là đối thủ của tôi!"

Trưởng lão Phái Thanh Thương nhanh chóng xông ra ngoài, giẫm lên mặt hồ lao về phía Lâm Mộc, ông ta muốn đánh tới gần Lâm Mộc nên đã bùng nổ Linh Ý Cảnh đỉnh phong ở cấp độ tối đa.

Lâm Mộc cũng không có ý định né tránh, xông lên đánh trực diện với ông ta.

Bùm bùm bùm bùm!

Hai người đánh nhau ác liệt trên hồ.

Lâm Mộc vừa lui vừa đánh, chẳng mấy chốc trận chiến từ trong hồ lên đến bờ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom