Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 146-150
Chương 146: Xin lỗi chị Tịch Dương
Liêu Đào từng may mắn được nhìn thấy Kiền Nhị Gia ở khoảng cách xa, anh ta đương nhiên biết rõ Kiền Nhị Gia là nhân vật tầm cỡ thế nào ở Giang Nam.
Đến ba anh ta còn không được coi là con kiến hôi trước mặt Kiền Nhị Gia, nói gì Liêu Đào anh ta!
“Gì cơ? Kiền Nhị Gia? Lẽ nào vị đang đi phía trước kia là nhân vật được người người kính nể ở Giang Nam – Kiền Nhị Gia!” Vài bạn học trong phòng bao nghe thấy Liêu Đào thốt ra cái tên này thì vô cùng kinh hãi.
Tuy họ chưa từng gặp Kiền Nhị Gia, nhưng truyền thuyết về ông thì không ít người từng nghe rồi! Đây là nhân vật lợi hại thế nào chứ, sao ông ấy lại tới đây?
Cảnh tượng tiếp theo hoàn toàn làm mới nhận thức của tất cả mọi người!
“Lâm Gia, Tiểu Nhị nghe nói anh đang dùng cơm ở đây nên đến để chào hỏi!” Kiền Nhị Gia nở cụ cười, hạ thấp địa vị của mình rồi bước tới trước mặt Lâm Mộc, nào còn dáng vẻ của một lão đại trải qua bao cơn mưa máu gió tanh chốn giang hồ!
“Chào Lâm Gia!” Bốn ông chủ theo sau Kiền Nhị Gia cũng khom lưng chào Lâm Mộc, mặt ai nấy đều tràn đầy ý cười.
“Ồ! Hóa ra Nhị Gia đến à?” Lâm Mộc ngồi trên ghế, vừa chọn món vừa bâng quơ trả lời một câu.
Cả phòng bao lại rơi vào trầm mặc. Tất cả bạn học ngẩn người.
Kiền Nhị Gia đến đây vì muốn chào hỏi Lâm Mộc ư?
Nhân vật được người người kính nể ở Giang Nam, nhân vật từng chinh phục nửa bầu trời Giang Nam rồi để lại bao truyền thuyết – Kiền Nhị Gia, đang hạ thấp địa vị của mình như một kẻ dưới để chào hỏi Lâm Mộc ư?
Lúc này các bạn học mới nhận thức được một điều, ban nãy họ vẫn còn đánh giá Lâm Mộc quá thấp!
Rốt cuộc nhân vật lợi hại thế nào mới có thể khiến Kiền Nhị Gia phải khom lưng chứ?
Liêu Đào vịn tay vào ghế, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người như rớt xuống mười tám tầng địa ngục.
Hồi nãy anh ta đứng phắt dậy hét ‘không thể nào,’ chính vì anh ta sực nhớ tới lời thừa nhận của Lâm Mộc, anh chính là nhân vật thần bí đó.
Ban nãy quả thực Liêu Đào cảm thấy không có khả năng này!
Nhưng giây phút này, Liêu Đào hoàn toàn hiểu được, đây không phải câu nói đùa.
Liêu Đào biết, anh ta gây ra chuyện lớn rồi.
.....
“Lâm Mộc, trước mặt anh sao tôi dám xưng Nhị Gia. Anh cứ gọi tôi là Tiểu Nhị được rồi!” Kiền Nhị Gia cười nói.
“Nói đi, có chuyện gì?” Lâm Mộc hỏi.
“Lâm Gia, đứng sau lưng tôi đều là các ông chủ với khối tài sản hơn năm tỷ Nhân dân tệ ở tỉnh Giang Nam. Họ ngưỡng mộ anh từ lâu rồi, hôm nay hay tin anh ăn ở đây, bọn họ muốn tới chào hỏi anh, không biết anh có cho họ chút mặt mũi không?”
“Từng người giới thiệu đi.” Lâm Mộc không buồn ngẩng đầu, chỉ chăm chú lựa đồ ăn và quăng ra một câu.
“Lâm Gia, tôi là Tô Thành Văn của tập đoàn Lục Tề. ”
“Lâm Gia, tôi là...”
Bốn ông chủ lần lượt bước lên trước báo tên tuổi.
Các bạn học nghe xong phần giới thiệu của bốn ông chủ, chỉ cảm thấy kinh hãi không thôi.
Họ đều nghe qua tên tuổi những người này, bốn ông chủ đây đều là lão đại danh tiếng lẫy lừng trong giới kinh doanh Giang Nam mà.
Nhưng thái độ của họ với Lâm Mộc đều như học sinh đang báo cáo thầy giáo, vô cùng ngoan ngoãn.
Sau khi giới thiệu xong xuôi.
“Nào, chúng ta kính Lâm Gia một ly.”
Kiền Nhị Gia nâng ly rượu bằng cả hai tay.
“Kính Lâm Gia.” Bốn ông chủ còn lại cũng rối rít nâng ly, khi đến phòng bao này mỗi người đã mang theo ly rượu của mình.
“Được, tôi nhớ rõ tên các vị rồi, các vị đều làm ăn ở Giang Nam, sau này hợp tác với Mai Tổng nhiều hơn nhé.” Lâm Mộc nâng ly trên bàn lên.
“Được được.” Bốn ông chủ đáp.
Đối với họ, được tận mắt nhìn thấy diện mạo nhân vật thần bí này đã khiến họ hài lòng thỏa ý lắm rồi!
Lâm Mộc nói xong thì nhấp một ngụm rượu, còn Kiền Nhị Gia và bốn ông chủ kia đều ngẩng đầu uống cạn ly, không chừa một giọt!
Uống xong.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Lâm Gia, hóa đơn hôm nay cứ để tôi thanh toán hết!” Kiền Nhị Gia cười nói.
“Không cần đâu, tôi thanh toán rồi.” Lâm Mộc khoát tay.
“Nếu vậy thì chúng tôi không làm phiền buổi họp mặt riêng tư của Lâm Gia nữa, chúng tôi xin lui trước.” Kiền Nhị Gia dứt lời, bèn dẫn bốn ông chủ kia rời đi. Bọn họ rất thức thời, biết đây là buổi tụ tập riêng của Lâm Mộc, đương nhiên sẽ không chiếm dụng quá nhiều thời gian.
Sau khi năm người rời đi.
Bầu không khí quỷ dị lại bao trùm phòng bao.
Tất cả bạn học đều ý thức được một điểm, lời thừa nhận thân phận ban nãy Lâm Mộc không phải ba hoa khoác lác!
Không ngờ nhân vật thần bí kia lại là bạn trai của Thẩm Tịch Dương? Nghĩ tới sự đáng sợ của nhân vật thần bí đó, các bạn học đều cảm thấy kinh hồn bạt vía, cứ như đang ngồi trong địa ngục!
“Lâm Gia!” Liêu Đào không đứng vững nữa rồi, hai chân anh ta cứ run lên từng chặp, ‘phịch ’ một tiếng quỳ rạp trước mặt Lâm Mộc.
Lúc này anh ta còn quan tâm mặt mũi gì chứ? Người ở Giang Nam có ai không rõ, đắc tội với nhân vật thần bí này chính là tự đào mồ chôn mình, anh ta có nằm mơ cũng không ngờ anh ta lại gặp phải loại chuyện này!
Mạnh như nhà họ Tôn, nhà họ Lương còn bị diệt nữa là, Liêu Đào anh ta là cái mốc gì đâu!
“Xin lỗi Lâm Mộc, là Liêu Đào tôi có mắt không tròng, xin anh tha mạng!” Liêu Đào cất giọng run rẩy, liên tục dập đầu xin lỗi.
Lâm Mộc không đáp lời anh ta, chỉ quét ánh mắt về phía Hứa Thiến.
Lúc này mặt Hứa Thiến tái nhợt, ánh mắt dại đi, cả người như bị rút sạch hồn vía.
Không ngờ Thẩm Tịch Dương lại kiếm được người bạn trai khiến cả giới kinh doanh Giang Nam phải kính nể...
“Hứa Thiến, em còn ngây ra làm gì? Mau tới quỳ xuống xin Lâm Gia tha thứ, em muốn chết cũng đừng làm liên lụy tới anh!” Liêu Đào quát lớn.
Liêu Đào thấy Lâm Mộc không thèm đếm xỉa đến màn cầu tha mạng của anh ta, đương nhiên khiếp sợ không thôi.
Hứa Thiến nghe vậy mới hoàn hồn, vội quỳ rạp xuống đất.
“Lâm ... Lâm Gia, tôi xin lỗi, tôi không nên xỉ nhục anh.” Hứa Thiến cất giọng yếu ớt.
“Người cô nên xin lỗi không phải tôi, mà là Thẩm Tịch Dương.” Lâm Mộc dựa lưng vào ghế.
“Đúng .. đúng..” Hứa Thiến chỉ đành quỳ rồi lê người tới trước mặt Thẩm Tịch Dương.
“Chị Tịch Dương, xin lỗi chị, xin chị nể tình chúng ta từng là bạn học, kêu bạn trai chị tha thứ cho em nhé.” Hứa Thiến cúi đầu xin tha mạng.
Hồi nãy Thẩm Tịch Dương được tặng 'Thôi Xán Ngọc tặng Giai Nhân', Hứa Thiến còn cảm thấy ghen ghét, giờ cô ta chỉ thấy kính sợ mà thôi!
“Lâm Mộc, chị với Hứa Thiến là bạn học, bỏ qua đi em!” Thẩm Tịch Dương khẽ lắc cánh tay Lâm Mộc.
“Nếu chị Dương Dương đã nói vậy, đương nhiên không thành vấn đề rồi.” Lâm Mộc mỉm cười.
“Cảm ơn chị Tịch Dương!” Hứa Thiến kích động nói cảm ơn liên tục.
“Mọi người đều ngồi đi, không cần căng thẳng, mọi người đều là bạn học của chị Dương Dương mà.” Lâm Mộc khoát tay ra hiệu.
Lớp trưởng mau mắn cười nói: “Đúng đúng, mọi người đều là bạn học của Tịch Dương, Lâm Mộc lại là bạn trai Tịch Dương, đâu có gì phải căng thẳng, mọi người mau ngồi đi.”
Mọi người nghe vậy đều nhất loạt ngồi xuống.
Ngô Tuyền ngồi bên cạnh kích động nói : “Tịch Dương, cậu giỏi quá đi, tìm được một người bạn trai lợi hại đến vậy,, sau này cậu tha hồ hưởng phúc nha, trước đây chúng ta là bạn cùng phòng, còn là chị em tốt,, sau này phải thường xuyên liên lạc nha.”
“Ừm.” Thẩm Tịch Dương mỉm cười gật đầu.
Buổi họp lớp tiếp tục, mọi người đều tỏ vẻ kính nể Lâm Mộc.
Nhưng bọn họ đều là bạn học của Thẩm Tịch Dương nên không kiêng dè gì, ai ai cũng chạy tới chúc rượu Thẩm Tịch Dương, muốn bắt thân với cô ấy.
Lúc buổi họp lớp sắp kết thúc, Mai Tổng gọi điện tới.
Chương 147: Thế Gia Dược liệu
“Mai Tổng.” Lâm Mộc nhận điện thoại.
“Lâm cao nhân, ngoại trừ Linh chi hoang dã hơn năm trăm năm tuổi, tất cả dược liệu khác đều đã thu thập xong. Tôi dò la khắp lượt rồi mà không thể tìm được Linh chi trong đơn thuốc.” Mai Tổng nói.
“Ồ, ông không thử tìm à?” Lâm Mộc hỏi.
“Lâm cao nhân, tuy anh mới giao nhiệm vụ này cho tôi vài ngày, nhưng tôi đã huy động mọi mối quan hệ để tìm kiếm rồi.” Mai Tổng giải thích.
Mai Tổng nói tiếp: “Đúng rồi Lâm cao nhân, Hoàng Đạo Trường nói anh ta biết nơi nào bán Linh chi, nhưng cần Lâm cao nhân đích thân đi một chuyến mới có thể mua được.”
“Hiểu rồi, lát nữa tôi sẽ liên lạc với anh ta.” Lâm Mộc nói.
Kết thúc buổi họp lớp, Lâm Mộc lái xe đưa Thẩm Tịch Dương về nhà.
Dưới lầu nhà Thẩm Tịch Dương.
“Lâm Mộc, sợi dây chuyền này quá trân quý, hay em cứ lấy lại đi.” Thẩm Tịch Dương nói.
Quả thực món đồ này quá quý giá.
“Chị Dương Dương, đây là tấm lòng của em, chị đừng từ chối nữa.” Lâm Mộc cười nói.
“Vậy... cảm ơn em!” Thẩm Tịch Dương ngẩng đầu mỉm cười với Lâm Mộc, hai mắt long lanh sáng ngời.
Nhìn Thẩm Tịch Dương vào nhà xong, Lâm Mộc mới quay lại xe, gọi điện cho Hoàng Đạo Trường.
“Hoàng Đạo Trường, Mai Tổng nói anh biết nơi nào bán Linh chi hoang dã trên năm trăm năm à?” Lâm Mộc hỏi.
“Đúng vậy Tiền bối Lâm, tôi có thể đưa anh đi mua.” Hoàng Đạo Trường đáp.
“Được, vậy chúng ta gặp nhau tại cổng quán bar Sa Ngã.” Lâm Mộc nói.
Hẹn xong, Lâm Mộc chạy xe tới quán bar, khi tới nơi, Hoàng Đạo Trường đã đứng chờ sẵn ở đây.
“Hoàng Đạo Trường, bên này!” Lâm Mộc vẫy tay ra hiệu anh ta lên xe.
Hoàng Đạo Trường chạy nhanh tới rồi ngồi vào xe của Lâm Mộc.
“Tiền bối Lâm, lúc trước anh tới Hồ Thiên Sát có thuận lợi không?” Hoàng Đạo Trường vô cùng tò mò, anh ta không rõ Lâm Mộc có tranh đoạt được tài nguyên nơi đó hay không.
“Không suôn sẻ lắm, nhưng cuối cùng vẫn lấy được tài nguyên.” Lâm Mộc đáp.
“Không ngờ Tiền bối Lâm lại cướp được tài nguyên từ tay Thanh Thương Phái?” Hoàng Đạo Trường vô cùng kinh ngạc.
Hoàng Đạo Trường hiểu rõ, khả năng thành công của chuyện này không cao, khi đưa tin tình báo cho Lâm Mộc, anh ta cũng chỉ nghĩ để Lâm Mộc tham khảo thêm.
“Hoàng Đạo Trường, tôi phải cảm ơn anh đã cung cấp tin tình báo cho tôi!” Lâm Mộc nói.
“Tiền bối Lâm, tin tức này chẳng phải bí mật gì to lớn, cướp đoạt thành công là nhờ anh có bản lĩnh thôi!” Hoàng Đạo Trường cười tâng bốc.
“Hoàng Đạo Trường, nếu anh đã biết nơi bán Linh chi hoang dã trên năm trăm năm, sao còn cần tôi đích thân đi mua, có tình huống gì đặc biệt à?” Lâm Mộc hiếu kỳ hỏi.
Trong mắt Lâm Mộc, nếu có nơi bán thì cứ nhờ Mai Tổng chi tiền ra mua là được!
“Tiền bối Lâm, Giang Nam có một Thế Gia Dược liệu, nhưng Thế Gia Dược liệu này có quá nhiều quy định, trước mặt họ chỉ bán dược liệu trân quý cho người quen mà thôi.”
Hoàng Đạo Trường nói tiếp: “Dù sao Tiền bối Lâm anh cũng có thực lực cao cường, có thể dùng vũ lực trấn áp, nếu anh đích thân ra mặt thì có lẽ sẽ có cơ hội mua về tay. ”
“Thế Gia Dược liệu ư? Gia tộc này chắc có nhiều dược liệu lắm nhỉ?” Lâm Mộc hỏi.
“Không sai, Thế Gia Dược liệu này còn có Tu hành Giả, xem như một gia tộc tu hành!” Hoàng Đạo Trường giải thích.
“Vậy đáng để ta đích thân ra mặt lắm!” Lâm Mộc lẩm bẩm.
Nếu có thể kết giao với Thế Gia Dược liệu này, về sau Lâm Mộc cần dược liệu gì thì bớt được bao phiền phức, cứ đến thẳng Thế Gia Dược liệu mua là được.
“Hoàng Đạo Trường, anh lái xe đi!” Lâm Mộc xuống xe đổi chỗ ngồi với Hoàng Đạo Trường.
Xe rời khỏi Ninh Đô, sau ba giờ lái xe thì đến Thành phố Bạch Sơn ở Giang Nam.
Hoàng Đạo Trường nói Thế Gia Dược liệu này nằm trong một ngọn núi sâu của Thành phố Bạch Sơn, xe vào núi theo một con đường nhỏ, chạy thêm hai tiếng đồng hồ, phía trước chỉ có một con đường đá nhỏ.
Lâm Mộc và Hoàng Đạo Trường chỉ đành xuống xe.
“Hoàng Đạo Trường, còn bao xa nữa?” Lâm Mộc hỏi.
“Chắc sắp tới rồi, tôi cũng chỉ biết địa chỉ ở gần đây thôi.” Hoàng Đạo Trường cũng chưa bao giờ tới đây.
“Vậy chúng ta đi thôi.” Hai người họ đi dọc theo con đường lát đá khoảng 20 phút, một tòa nhà giống phủ đệ cổ kính, hơi cũ và mang đậm nét lịch sử xuất hiện trước mặt.
“Tiền bối Lâm, tôi đi gõ cửa.” Hoàng Đạo Trường bước lên trước gõ cửa.
Sau một chốc, cánh cửa hé mở một khe nhỏ, một người đàn ông trẻ ló đầu ra ngoài.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Xin chào, chúng tôi tới mua dược liệu.” Lâm Mộc nói.
“Có hẹn trước không?” Người đàn ông trẻ hỏi.
“Trước mắt nhà họ Chu chúng tôi không bán cho người ngoài, nếu hai vị không có hẹn trước thì mời về cho.” Người đàn ông trẻ nói rồi đóng cửa.
“Chờ chút!”
“Tuy tôi chưa từng qua lại với gia tộc nào, nhưng trước lạ sau quen, tôi là Lâm Mộc, là tu sĩ Linh Ý Cảnh trung kỳ, phiền anh báo lại giúp một tiếng!” Lâm Mộc đẩy cửa, không cho người kia đóng cửa.
“Linh Ý Cảnh trung kỳ?” Người đàn ông trẻ hỏi.
“Đúng vậy.” Lâm Mộc lập tức lưu chuyển nội lực, một luồng khí tức cường đại lan tỏa ra.
“Xin hai vị chờ chút, tôi đi thông báo với gia chủ.” Người đàn ông trẻ nói rồi đóng cửa lại.
Chừng năm phút sau, cánh cửa lại mở ra.
“Mời hai vị đi theo tôi.” Người đàn ông trẻ làm động tác mời.
Hoàng Đạo Trường và Lâm Mộc theo gót anh ta.
Đi qua khoảnh sân, ba người đến một đại sảnh, nơi đây có một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh một cô gái trẻ.
“Hai vị, đây chính là Gia chủ của nhà họ Chu chúng tôi.” Người đàn ông dẫn đường nói.
“Gia chủ nhà họ Chu, xin tự giới thiệu, tôi là Lâm Mộc.” Lâm Mộc chắp tay chào người đàn ông trung niên trước mặt.
“Lâm Mộc? Tôi chưa từng nghe đến cái tên này ở giới tu hành Giang Nam, không biết cậu đến từ môn phái ẩn dật nào?” Gia chủ nhà họ Chu đánh giá Lâm Mộc.
“Tôi không gia nhập bất cứ môn phái ẩn dật nào cả, ông có thể xem tôi như một Tán Tu.” Lâm Mộc đáp.
“Tán Tu? Một Tán Tu Linh Ý Cảnh trung kỳ?” Gia chủ nhà họ Chu kinh ngạc.
Thông thường tu vi của Tán Tu không cao, bởi thời đại này tài nguyên hiếm hoi, một Tán Tu thì lấy đâu ra tài nguyên mà phục dùng, chỉ dựa vào nỗ lực tu luyện thì con đường tu luyện sẽ vô cùng chậm.
“Xem ra cậu không đơn giản!” Gia chủ nhà họ Chu nói vẻ sâu sa.
Ông ta nhận định Lâm Mộc ắt có điểm đặc biệt!
“Gia chủ nhà họ Chu quá khen rồi, lần này tôi đến vì muốn mua Linh chi hoang dã trên năm trăm năm, không rõ nhà họ Chu có thứ dược liệu này không?” Lâm Mộc đi thẳng vào vấn đề.
“Có, nhưng không bán!” Gia chủ nhà họ Chu trả lời ngắn gọn dứt khoát.
“Ồ, tại sao? Hết bao nhiêu ông cứ ra giá, tôi có thể trả được.” Lâm Mộc nhịn không được hỏi.
Chương 148: Một nhiệm vụ
“Vậy tôi nói thẳng nhé, bây giờ lượng dược liệu của nhà họ Chu tôi không còn nhiều, cho nên không dễ gì bán ra loại dược liệu trân quý, bởi vì bán phần nào là vơi đi phần đó, trước mắt nhà họ Chu tôi không thiếu tiền, không cần bán dược liệu để đổi tiền!” Gia chủ nhà họ Chu nói.
Ông ta nói tiếp: “Loại dược liệu cậu cần, nhà họ Chu chỉ tặng chứ không bán.”
“Tặng? Gia chủ cứ nói thẳng, cách tặng như thế nào?” Lâm Mộc hồ nghi hỏi.
“Chỉ cần cậu giúp nhà họ Chu làm một chuyện thì chúng tôi sẽ tặng cậu thôi.” Gia chủ nhà họ Chu nói.
Lâm Mộc nghe tới đây chỉ biết than thầm, yêu cầu này còn khó nhằn hơn trả tiền mua đứt.
“Gia chủ cứ nói đi, cần tôi thực hiện việc gì mới có thể tặng Linh chi.” Lâm Mộc hỏi.
“Linh Xà Phái- Một môn phái ẩn dật ở Giang Nam từng cướp một bảo vật có tên Xích Nguyệt Đỉnh của nhà họ Chu, nếu cậu giành lại bảo vật giúp nhà họ Chu, tôi sẽ tặng cậu Linh chi bảy trăm năm tuổi!” Gia chủ nhà họ Chu nói.
Hoàng Đạo Trường lập tức bước lên trước: “Linh Xà Phái, đó chẳng phải môn phái ẩn dật đứng thứ 3 ở Giang Nam hay sao, nhiệm vụ này của ông rành rành là gây khó dễ cho người ta mà?”
“Tức là hai người không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ này đúng không, mời hai người về cho!” Gia chủ nhà họ Chu nâng tách trà, thong thả nhấp từng ngụm.
Hoàng Đạo Trường tức giận nói: “Tiền bối Lâm, ông ta hoàn toàn không có thành ý bán dược liệu, cho nên mới đưa ra cái nhiệm vụ gian trá tới vậy, hơn nữa giá trị một cây Linh chi sao có thể so với mức độ khó nhằn của nhiệm vụ này!”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lâm Mộc nhìn Gia chủ nhà họ Chu, hỏi: “Linh Xà Phái không có cường giả Linh Phách Cảnh chứ?”
“Đương nhiên không có, Chưởng môn Linh Xà Phái là Linh Ý Cảnh đỉnh phong.” Gia chủ nhà họ Chu đáp.
“Gia chủ nhà họ Chu, nếu tôi hoàn thành nhiệm vụ này, chỉ e giá trị lấy được lớn hơn nhiều giá trị một cây Linh chi bảy trăm năm tuổi nhỉ? ” Lâm Mộc nói.
“Nếu cậu giành lại được Xích Nguyệt Đỉnh, tôi sẽ tặng cậu thêm Hoả Lôi Thảo trân quý hơn rất nhiều, đây là dược liệu Nhân Giai Thượng Phẩm chứa lượng lớn Linh khí!” Gia chủ nhà họ Chu nói.
Gia chủ nhà họ Chu thay đổi chủ đề: “Đương nhiên, tiền đề là cậu hoàn thành nhiệm vụ!”
“Nhân Giai Thượng Phẩm? Đây là gì vậy?” Lâm Mộc tò mò hỏi.
Gia chủ nhà họ Chu nói: “Xem ra cậu không hiểu rõ rồi, dược liệu cũng được phân chia thành Phổ Thông, Nhân Giai, Địa Giai, Thiên Giai. ”
“Trong mỗi bậc lại chia thành Hạ Phẩm, Trung Phẩm, Thượng Phẩm.”
“Thời đại ngày này dược liệu Thiên Giai đã biến mất hoàn toàn, cũng chẳng có cách nào nuôi trồng nên loại dược liệu này nữa, dược liệu Địa Giai đã là hiếm có khó tìm lắm rồi, nhà họ Chu không có được loại dược liệu này, một khi dược liệu Địa Giai xuất hiện trong thiên hạ, dù chỉ là Hạ Phẩm cũng đủ khiến các môn phái ẩn dật tranh đoạt tới đầu rơi máu chảy! ”
“Dược liệu mua được trên thị trường đều là dược liệu Phổ Thông, đến Nhân Giai còn không có, Linh chi hoang dã trên năm trăm năm được xếp vào loại Nhân Giai Hạ Phẩm, loại dược liệu này đã nằm ngoài phạm vi dược liệu Phổ Thông, cho nên nhà họ Chu không dễ gì bán đi.”
Lâm Mộc nghe tới đây mới hiểu lý do.
Lâm Mộc thầm đoán, Hàn Băng Linh Chi mà anh cướp được chắc xếp vào loại dược liệu Địa Giai, nhưng không rõ là hạ trung hay Thượng Phẩm?
“Nếu ông đã chịu ra phần thưởng là dược liệu Nhân Giai Thượng Phẩm, vậy tôi nhận làm nhiệm vụ này!” Lâm Mộc sảng khoái đồng ý.
“Ồ! Cậu dám nhận thật hả?” Hai mắt Gia chủ nhà họ Chu lóe lên vẻ kinh ngạc.
Vốn dĩ khi đưa ra nhiệm vụ này, ông ta đã cho rằng Lâm Mộc không thể hoàn thành.
“Có gì không dám?” Lâm Mộc cười.
Gia chủ nhà họ Chu cũng cười: “Tự tin lắm! Cậu có rõ thực lực của Linh Xà Phái không? Cậu có hay mức độ khó của nhiệm vụ này không?”
“Điều này ông không cần lo lắng, tôi chỉ có một yêu cầu, hãy nói cho tôi biết tác dụng cụ thể của Xích Nguyệt Đỉnh, chi tiết này có liên quan đến việc tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ suôn sẻ hay không. ” Lâm Mộc nói.
“Xích Nguyệt Đỉnh là bảo vật gia truyền của nhà họ Chu, có thể dùng để nuôi trồng dược liệu. Mỗi lần trồng một cây đều có thể làm cho tốc độ sinh trưởng của hạt giống tăng lên rất nhiều. Các loại thảo dược trân quý đều có yêu cầu cao đối với môi trường sinh trưởng. Xích Nguyệt Đỉnh có thể đáp ứng yêu cầu đó.”
“Nhưng Xích Nguyệt Đỉnh này phải được kích hoạt mới phát huy được hiệu quả vốn có của nó, mà chỉ nhà họ Chu tôi mới hiểu cách kích hoạt sử dụng.”
“Nếu chỉ có nhà họ Chu hiểu cách kích hoạt, sao Linh Xà Phái còn cướp đi?”
“Linh Xà Phái muốn nghiên cứu cách kích hoạt, hơn nữa trong chuyện cướp đoạt này còn tồn tại xích mích của nhà họ Chu và Linh Xà Phái.” Gia chủ nhà họ Chu giải thích.
“Tôi hiểu rồi, Gia chủ chỉ cần chuẩn bị phẩn thưởng và chờ tin tức của tôi là được.”
“Tạm biệt!” Lâm Mộc chắp tay rồi dẫn Hoàng Đạo Trường rời đi.
Sau khi hai người rời khỏi đại sảnh.
“Ba ơi, ba đành lòng giao cho Lâm Mộc dược liệu Nhân Giai Thượng Phẩm sao?” Cô gái trẻ đứng bên hỏi.
Dẫu nhà họ Chu là Thế Gia Dược liệu, dược liệu Nhân Giai Thượng Phẩm cũng không còn nhiều.
Huống chi giờ đây thiếu đi Xích Nguyệt Đỉnh, nhà họ Chu họ khó lòng nuôi trồng nên dược liệu có cấp bậc đó, dùng một thứ sẽ vơi bớt một thứ!
Gia chủ nhà họ Chu thong thả uống trà, nói: “Người này có tu vi Linh Ý Cảnh trung kỳ, tuy cảnh giới này không thấp, nhưng Linh Xà Phái có tới ba tu sĩ Linh Ý Cảnh, Chưởng môn còn là Linh Ý Cảnh đỉnh phong, cậu ta căn bản không thể hoàn thành nhiệm vụ!”
“Nếu cậu ta căn bản không thể hoàn thành nhiệm vụ, đương nhiên sẽ không nhận được dược liệu, nhà họ Chu hiển nhiên không cần tặng thứ gì hết!”
“Ba ơi, lỡ như anh ta hoàn thành nhiệm vụ thì sao?” Cô gái hỏi.
Gia chủ nhà họ Chu cười nói: “Khả năng này gần như bằng không, nhưng nếu cậu ta có thể hoàn thành nhiệm vụ, giành lại Xích Nguyệt Đỉnh cho nhà họ Chu, thì tặng cậu ta dược liệu cực phẩm cũng đáng lắm, lấy về Xích Nguyệt Đỉnh, nhà họ Chu lại có thể nuôi trồng một số dược liệu trân quý khác.”
“Ba nói cũng đúng..” Cô gái gật đầu.
...
Ra khỏi cổng lớn của nhà họ Chu.
“Tiền bối Lâm, không lẽ anh thực sự muốn chạy tới Linh Xà Phái để đòi bảo vật thay nhà họ Chu hả?” Hoàng Đạo Trường kinh hãi hỏi.
Anh ta nào ngờ Lâm Mộc lại đồng ý nhiệm vụ này.
“Đương nhiên là thật rồi, chẳng những nhận được Linh chi bảy trăm năm, còn được tặng thêm dược liệu Nhân Giai Thượng Phẩm, cơ hội tốt thế quả là hiếm có.” Hai mắt Lâm Mộc sáng ngời.
“Tiền bối Lâm, nhà họ Chu tặng dược liệu Nhân Giai Thượng Phẩm quả là bỏ ra vốn lớn, nhưng theo tôi thấy, hình như nhà họ Chu không tin anh có thể hoàn thành nhiệm vụ này!” Hoàng Đạo Trường cảm khái.
“Anh cũng nghĩ như họ hả?” Lâm Mộc nở nụ cười.
“Ừm! Không giấu gì Tiền bối Lâm, tôi cũng nghĩ vậy!” Hoàng Đạo Trường cười ngượng.
Hoàng Đạo Trường nói tiếp: “Tiền bối Lâm, hay là thôi đi, nhiệm vụ này quá khó, có thể tìm kiếm Linh chi ở các tỉnh khác mà.”
Lâm Mộc là Linh Ý Cảnh trung kỳ, nhưng Linh Xà Phái có tới ba tu sĩ Linh Ý Cảnh, Chưởng môn còn là Linh Ý Cảnh đỉnh phong, trong mắt Hoàng Đạo Trường, cách biệt thực lực này là quá lớn
Huống chi người ta có cả môn phái, Lâm Mộc chỉ là Tán Tu một thân một mình chiến đấu.
Chương 149: Đến Linh Xà Phái
“Tôi tự có cách, chúng ta đi thôi!” Lâm Mộc nói xong thì dẫn Hoàng Đạo Trường rời đi.
Bước ra khỏi con đường đá, cả hai lên xe.
Hoàng Đạo Trường lái xe đưa Lâm Mộc tới Linh Xà Phái.
Hoàng Đạo Trường kìm lòng không đặng lại khuyên lơn một hồi, Lâm Mộc tỏ ý chỉ cần đưa anh tới dưới chân núi nơi Linh Xà Phái ở, không cần phải theo anh lên núi.
Hoàng Đạo Trường thấy Lâm Mộc kiên quyết, chỉ đành khởi động xe.
Xe đi qua một thành phố thì trời đã nhá nhem tối, Lâm Mộc kêu Hoàng Đạo Trường chạy xe vào thành phố, anh mua chút đạo cụ rồi hai người ở lại trong thành phố một đêm, sáng sớm hôm sau mới tiếp tục hành trình.
Khoảng giữa trưa.
“Tiền bối Lâm, chúng ta đã tới dưới chân núi Linh Xà, Linh Xà Phái ẩn dật trên ngọn núi này.” Hoàng Đạo Trường nói.
Lâm Mộc ngước nhìn ngọn núi, thầm cảm khái: “Nơi này dồi dào linh khí, mấy môn phái ẩn dật đều chọn nơi tọa lạc là những vùng đất trù phú.”
Sau đó Lâm Mộc kéo cửa xe ra.
“Hoàng Đạo Trường, anh ở đây chờ tôi, trước khi trời tối mà tôi vẫn chưa xuống núi thì chắc hẳn đã xảy ra tình huống bất ngờ, anh cứ tự rời đi là được.” Lâm Mộc dặn dò.
“Tiền bối Lâm, giờ anh từ bỏ vẫn còn kịp, một khi đã lên núi thì chẳng khác nào mũi tên bắn đi không thu lại được nữa.” Hoàng Đạo Trường lại cố gắng khuyên lơn.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Đến tận đây rồi sao từ bỏ được nữa, nói gì cũng nên thử một lần chứ.” Lâm Mộc cười nói.
Dứt lời, Lâm Mộc bèn lên núi.
Lần này lên núi Linh Xà giúp nhà họ Chu đoạt lại bảo vật, Lâm Mộc quyết định phải dùng mưu mẹo để hoàn thành nhiệm vụ.
Hoàng Đạo Trường dõi theo bóng lưng xa dần của Lâm Mộc, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Anh ta biết rõ, Lâm Mộc đến Linh Xà Phái đòi bảo vật nguy hiểm dường nào, làm không tốt còn có thể mất mạng luôn.
Thậm chí Hoàng Đạo Trường không hiểu được, sao Lâm Mộc lại kiên gan tới vậy?
Ở một nơi khác.
Lâm Mộc đến lưng chừng núi, bắt đầu lấy đạo cụ mua ở thành phố khi trước, dán râu, đội tóc giả, và trang điểm cho mình già đi nhiều.
Xong xuôi, Lâm Mộc tiếp tục lên núi.
Trước cổng Linh Xà Phái.
“Kẻ đến là ai?”
Lâm Mộc vừa xuất hiện, hai đệ tử gác cổng đã tiến lên chất vấn.
“Tôi là Trưởng lão Tuyết Sơn Phái.” Lâm Mộc vừa nói vừa đưa lệnh bài Trưởng lão ra.
Lần trước giết chết Nhị trưởng lão, Lâm Mộc lại lấy được lệnh bài.
“Trưởng lão Tuyết Sơn Phái?” Một tên đệ tử gác cổng kinh ngạc.
“Tôi phụng mệnh Chưởng môn Tuyết Sơn Phái tới đây, còn không mau đi kêu Chưởng môn Linh Xà Phái tới nghênh đón!” Lâm Mộc cất giọng âm vang, quá ư là bá đạo.
Dù sao trước nay Tuyết Sơn Phái hành sự luôn bá đạo hơn người, nếu Lâm Mộc đã mạo danh Trưởng lão Tuyết Sơn Phái tới đây, đương nhiên phải làm bộ làm tịch cho giống người ta.
“Rõ rõ.” Hai đệ tử gác cổng biết rõ thân phận người đến thì không dám chậm trễ, một trong hai đệ tử chạy vội vào trong bẩm báo.
Trong điện Linh Xà Phái.
Đệ tử gác cổng vội vã chạy vào điện.
“Bẩm Chưởng môn, Trưởng lão Tuyết Sơn Phái tới môn phái chúng ta, giờ ông ta đang đứng trước cổng, ông ta kêu Chưởng môn người ra nghênh đón.” Đệ tử gác cổng nói.
“Trưởng lão Tuyết Sơn Phái? Sao lại tới đây?” Tim Chưởng môn Linh Xà Phái như thắt lại!
“Đệ tử không rõ.” Đệ tử gác cổng nói.
“Con lui xuống trước đi.” Chưởng môn khoát tay.
Sau khi Đệ tử gác cổng rời đi.
“Đại trưởng lão, ông nói xem bỗng dưng Trưởng lão Tuyết Sơn Phái tới đây làm gì?” Chưởng môn nhìn một Trưởng lão trong điện hỏi.
Trong lòng Chưởng môn thoáng thấy bất an, dù sao Tuyết Sơn Phái cũng có cường giả Linh Phách Cảnh, Linh Xà Phái đương nhiên kiêng dè Tuyết Sơn Phái rồi.
Tuy Linh Xà Phái của ông ta đứng thứ ba trong các môn phái ẩn dật Giang Nam, nhưng sự tồn tại của cường giả Linh Phách Cảnh tạo nên sự cách biệt quá to lớn.
“Không rõ, Chưởng môn đi gặp liền biết mục đích của bọn họ thôi.” Trưởng lão đáp.
“Được, Đại trưởng lão, ông theo tôi đi nào.” Chưởng môn nói xong thì nhanh chóng bước ra ngoài, Đại trưởng lão cũng vội theo gót.
Cửa núi.
Lâm Mộc đứng chờ một lúc, Chưởng môn và Đại trưởng lão của Linh Xà Phái mới bước nhanh tới.
“Xin chào Trưởng lão, tôi là Thôi Hoành - Chưởng môn Linh Xà Phái!” Chưởng môn Linh Xà Phái niềm nở bước tới trước mặt Lâm Mộc.
“Thôi Chưởng môn, sao lâu như vậy ông mới ra đón, ông có biết như này là không tôn kính Tuyết Sơn Phái hay không? Lâm Mộc chất vấn.”
Vẫn là câu nói đó, nếu Lâm Mộc đã mạo danh Trưởng lão Tuyết Sơn Phái, đương nhiên phải trưng ra dáng vẻ bá đạo của Tuyết Sơn Phái rồi.
“Là do tôi thất trách, nhưng tôi thấy Trưởng lão hơi lạ mắt thì phải!” Chưởng môn Linh Xà Phái đánh giá Lâm Mộc.
Tuy bình thường mấy môn phái lớn không qua lại với nhau, nhưng về cơ bản họ đều biết đến những nhân vật chủ chốt trong các môn phái khác.
“Gì cơ? Ông đang nghi ngờ tôi hả? Lá gan của ông cũng lớn ghê nhỉ? Đây là lệnh bài Trưởng lão của tôi!” Lâm Mộc quăng lệnh bài cho Chưởng môn Linh Xà Phái.
Làm ra loại chuyện mạo danh kẻ khác này quan trọng nhất cần to gan lớn mật và sự tự tin, dù trong tay chẳng có lệnh bài, cũng phải lợi dụng tâm lý kiêng dè môn phái mạnh và sự thiếu hụt thông tin của họ mà áp chế đối phương!
Chưởng môn Linh Xà Phái kiểm tra một phen, vật này quả thực là lệnh bài của Trưởng lão Tuyết Sơn Phái.
“Tôi họ Thần, ông có thể gọi tôi là Thần trưởng lão, gần đây tôi mới được đề bạt lên làm Trưởng lão, ông không biết đến tôi cũng là chuyện thường tình.”
“Thần trưởng lão đừng hiểu nhầm, tôi chỉ muốn nghiệm chứng chút thôi, mời ông vào trong.”
Chưởng môn Linh Xà Phái trả lại lệnh bài cho Lâm Mộc xong, mặt mày tươi cười dẫn Lâm Mộc vào môn phái.
Đi qua một đoạn cầu thang, họ đến một quảng trường, nơi này có một số đệ tự đang tụ tập.
Đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Mộc vào địa bàn của một môn phái ẩn dật.
“Thần trưởng lão, không biết lần này ông tới bổn môn có chuyện gì?” Chưởng môn Linh Xà Phái vừa đi vừa hỏi.
“Tôi phụng mệnh Chưởng môn Tuyết Sơn Phái đến môn phái ông lấy một thứ.” Lâm Mộc đáp.
“Không rõ Tuyết Sơn Phái muốn lấy thứ gì?” Chưởng môn Linh Xà Phái chấn động, lòng bắt đầu lo lắng.
Dù sao Tuyết Sơn Phái trước giờ rất bá đạo, hành sự không biết phải trái đúng sai.
“Nghe nói Linh Xà Phái ông có một bảo vật tên Xích Nguyệt Đỉnh, có thể dùng để nuôi trồng dược liệu, Tuyết Sơn Phái tôi rất hứng thú với bảo vật này, muốn lấy về nghiên cứu một phen.” Lâm Mộc nói.
“Cái này... ” Mặt Chưởng môn Linh Xà Phái biến sắc.
“Đừng nói với tôi là ông không có nhé, nếu Chưởng môn của tôi đã sai phái tôi đến đây, đương nhiên chắc chắn Linh Xà Phái ông sở hữu bảo vật này!” Lâm Mộc nói giọng âm vang, khí thế hùng hổ.
“Thần trưởng lão, đúng là Linh Xà Phái tôi có bảo vật này, nhưng chúng tôi nghiên cứu bấy lâu mà không tìm ra cách kích hoạt bảo vật, cho nên không thể sử dụng, quý phái có lấy bảo vật đi cũng chẳng thể sử dụng được.” Chưởng môn Linh Xà Phái cười khan.
“Linh Xà Phái ông có thể nghiên cứu mà Tuyết Sơn Phái tôi không thể lấy đi nghiên cứu hả?” Lâm Mộc quay người mắng mỏ.
Đối mặt với giọng nói âm vang của Lâm Mộc, Chưởng môn Linh Xà Phái không khỏi run sợ.
Chương 150: Nghi ngờ
“Đúng đúng đúng, đương nhiên Tuyết Sơn Phái có thể nghiên cứu chứ.” Đại trưởng lão Linh Xà Phái cười khan đồng ý.
Ai bắt Tuyết Sơn Phái trở thành Ẩn Môn ẩn chứa sự tồn tại của Linh hồn Cảnh khiến ông ta phải nể sợ chứ.
“Đã như vậy thì mau lấy đồ đi, tôi còn có việc phải nhanh chóng trở về báo cáo cho trưởng môn chúng tôi nữa.” Lâm Mộc kiêu ngạo.
Trong lúc nói chuyện, ba người họ đã đi đến phía trước điện.
“Thần trưởng lão, cậu vào điện nghỉ ngơi trước đi đi, tôi đi lấy cho cậu, thế nào?” Chưởng môn của Linh Xà Phái nói.
“Đi nhanh về nhanh.” Lâm Mộc nói.
"Đương nhiên."
"Hai người mau đưa khách quý vào nghỉ ngơi đi."
Trưởng môn của Linh Xà Phái dặn dò hai đệ tử dẫn Lâm Mộc đi vào.
Sau khi Lâm Mộc đi vào đại điện.
"Đại trưởng lão, chúng ta đi."
Chưởng môn của Linh Xà Phái dẫn theo Đại trưởng lão, nhanh chóng đi vào Tàng Bảo Các.
Bên trong Tàng Bảo Các.
“Tuyết Sơn Phái quá độc đoán, lại trực tiếp tới gặp Linh Xà Phái chúng ta để hỏi một chuyện!” vẻ mặt của Chưởng môn của Linh Xà Phái ảm đạm.
“Tuyết Sơn Phái vẫn luôn độc đoán.” đại trưởng lão Linh Xà Phái cảm thán.
"Đại trưởng lão, ông nghĩ sao về chuyện này?"
Đương nhiên ông ta không có ý định dâng Xích Nguyệt Đỉnh ngay, mà định sẽ bàn bạc với Đại trưởng lão trước.
“Xích Nguyệt Đỉnh đó, chúng ta vẫn chưa tìm ra cách kích hoạt, đối với chúng ta mà nói, nếu không dùng tới thì cũng chỉ như sắt vụn, dù giao nộp cũng không sao.” Đại trưởng lão nói.
Nếu là một vật có quá giá trị, chắc chắn bọn họ sẽ không dễ dàng đồng ý.
Nhưng còn Xích Nguyệt Đỉnh này đối với bọn họ bây giờ mà nói, thật sự không có tác dụng.
Sau đó Đại trưởng lão chuyển chủ đề: "Nhưng người này đến đây có hơi đột ngột, nên tôi vẫn luôn cảm thấy có chút kỳ quái."
“Lời này của ông cũng giống như những gì tôi đang nghĩ, tôi cũng cảm thấy có chút kỳ quái.” Đại Trưởng lão Linh Xà Phái đồng tình gật đầu.
“Chưởng môn, tuy rằng đã biết rõ đó là lệnh bài của Trưởng Lão Tuyết Sơn Phái, nhưng theo ý của tôi, chúng ta phải thử xác minh thân phận của cậu ta một lần nữa, như vậy sẽ bảo đảm hơn.” Đại trưởng lão Linh Xà Phái nói.
“Ừm, trong đầu tôi cũng đã có một kế hoạch, đi thôi!”Chưởng môn Linh Xà Phái hơi nheo mắt lại.
...
Bên trong đại điện.
Lâm Mộc ngồi ở trong điện, yên lặng chờ đợi.
Sau khi ngồi được khoảng mười phút, trưởng môn Linh Xà Phái và Đại trưởng lão bước vào trong đại sảnh.
“Đồ đâu?” Lâm Mộc đứng lên.
“Tôi đã phái người đi lấy rồi, chút nữa sẽ được đưa tới, nhưng thứ này chúng tôi cũng không thể tự mình đưa cho cậu được, cậu thấy đúng không?” Đại trưởng lão Linh Xà Phái cười khan.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Ý của ông là?” Lâm Mộc hỏi.
“Tôi mong cậu có thể bày ra kỹ năng của Tuyết Sơn Phái cho chúng tôi mở mang tầm mắt được không?” Chưởng môn của Linh Xà Phái nói.
“Thủ đoạn của Tuyết Sơn Phái tôi, ông bảo chúng tôi bày ra là chúng tôi bày sao?” Lâm Mộc nói.
"Thần trưởng lão, dù sao cũng chỉ là bày ra một hai chiêu, sau đó chúng ta sẽ quyết định giao Xích Nguyệt Đỉnh cho cậu, cậu cũng không thể để cho Linh Xà Phái phải chịu thiệt thòi đúng không? Tôi muốn được mở to mắt chiêm ngưỡng thôi." Chưởng môn Linh Xà Phái nói.
“Các người không tin tôi sao?” Lâm Mộc lạnh lùng nói.
"Cái này ..." trên mặt Chưởng môn Linh Xà Phái cùng Đại trưởng lão lộ ra vẻ xấu hổ.
"Được thôi, tôi sẽ cho các người xem tuyệt kỹ của Tuyết Sơn Phái chúng tôi."
"Đi!"
Lâm Mộc đứng dậy đi ra ngoài điện.
Trưởng môn Linh Xà Phái và Đại trưởng lão nhanh chóng đi theo sau.
Bên ngoài đại điện. "Nhìn cho kỹ!"
"Cực Băng Chưởng!"
Lâm Mộc dùng nội lực bắn ra, một bóng cọ trắng như tuyết đột nhiên ngưng tụ ở trước mặt anh rồi bay ra bên ngoài.
"Thực sự là độc chiêu của Tuyết Sơn Phái, Cực Băng Chưởng."
Chưởng môn Linh Xà Phái và Đại trưởng lão đều thầm kinh ngạc khi thấy tuyệt kỹ này.
Đồng thời bọn họ cũng cảm giác được tu vi của Lâm Mộc là Linh Ý Cảnh trung kỳ.
Linh Ý Cảnh trung kỳ, lệnh bài của Tuyết Sơn Phái Trưởng Lão, độc chiêu của Tuyết Sơn Phái, còn phải nghi ngờ gì nữa chứ?
Trước yêu cầu của Tuyết Sơn Phái, bọn họ đương nhiên sẽ không thích làm những việc không cần thiết.
“Xích Nguyệt Đỉnh đâu?” Lâm Mộc khoát tay.
“Đại trưởng lão, nhanh lên!” Chưởng môn Linh Xà Phái ra lệnh.
“Tôi đi ngay bây giờ.” đại trưởng lão Linh Xà Phái đáp lại, nhanh chóng rời đi.
“Thần trưởng lão, Đại trưởng lão chúng tôi đã đi lấy rồi, chắc sẽ nhanh đem tới thôi, cậu vào trong điện nghỉ ngơi đi.” Chưởng môn của Linh Xà Phái ra hiệu mời.
“Không, tôi chờ ở đây được rồi.” Lâm Mộc xua tay.
Một lúc sau, đại trưởng lão Linh Xà Phái dẫn hai đệ tử đi tới.
Hai đệ tử khiêng một cái đỉnh lớn.
“Thần trưởng lão, đây là Xích Nguyệt Đỉnh.” Chưởng môn của Linh Xà Phái chỉ vào cái đỉnh lớn đó.
Lâm Mộc đi thẳng đến nhận lấy nó.
Sau khi nhận cái đỉnh, Lâm Mộc cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Không ngờ anh đã có thể thành công lấy được nó.
Nhưng bề ngoài Lâm Mộc vẫn rất bình tĩnh, hiện tại không thể để lộ ra ngoài.
“Chưởng môn Thôi, đồ cũng đã lấy được rồi, vậy tôi xin phép đi trước.” Lâm Mộc một tay cầm chiếc vạc, trực tiếp đi tới cửa núi của Linh Xà Phái.
"Thần trưởng lão, tôi tiễn cậu."
Trưởng môn Linh Xà Phái và Đại trưởng lão nở nụ cười đi theo phía sau tiễn Lâm Mộc cho đến khi Lâm Mộc bước ra khỏi cửa núi.
Sau khi Lâm Mộc biến mất nụ cười trên mặt hai người họ mới tắt.
“Tuyết Sơn Phái đúng là khốn kiếp!” Nụ cười của hai người Linh Xà Phái đột nhiên biến mất, thay vào đó là một lời nguyền rủa.
Dù sao Tuyết Sơn Phái mạnh như vậy còn đến muốn lấy đồ, đương nhiên ông ta cũng vô cùng khó chịu.
Chẳng qua bởi vì thực lực của Tuyết Sơn Phái nên bọn họ không thể làm gì được.
Cũng may mà thứ Tuyết Sơn Phái muốn, Linh Xà Phái cũng không dùng được.
Ở nơi khác.
Sau khi Lâm Mộc bước đi, đảm bảo phía sau không có người, bước chân anh càng lúc càng nhanh.
"Ha ha!"
"Không ngờ lại thật sự làm được!"
Lâm Mộc giơ các đỉnh lên cười thích thú rồi chạy xuống núi.
Vừa nãy ở chỗ của Linh Xà Phái, Lâm Mộc vừa căng thẳng vừa e ngại, dù sao anh cũng chỉ là trưởng lão cường giả.
May mắn thay, có lệnh bài và tuyệt chiêu Cực Băng Chưởng để chứng minh thân phận, dùng sự sợ hãi Tuyết Sơn Phái của bọn họ để thực hiện suôn sẻ chuyện này.
Tuy hồi hộp nhưng cũng rất hào hứng!
Lâm Mộc cũng không áp lực tâm lý lắm, dù sao Xích Nguyệt Đỉnh này vốn là của nhà họ Chu, sau đó bị Linh Xà Phái cướp đi.
Bây giờ bị Lâm Mộc lấy được, cũng coi như là bồi thường đi.
Xuống núi.
Đạo trưởng Hoàng thấy trời càng ngày càng tối.
“Tiền bối Lâm còn chưa xuống, thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?” đạo trưởng Hoàng cảm thấy không ổn.
Lúc này, anh ta nhìn thấy Lâm Mộc đang đi đến, trong tay Lâm Mộc còn cầm một cái đỉnh.
"Trở về? Thành công ?!" đạo trưởng Hoàng nhìn thấy Lâm Mộc, trong mắt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lâm Mộc chẳng những có được cái đỉnh, còn không có bị thương sao?
Anh ta không thể tưởng tượng được Lâm Mộc đã làm như thế nào.
Lâm Mộc đi tới trước xe, mở cốp xe ra bỏ 'Xích Nguyệt Đỉnh' vào, sau đó tiến lên mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ.
“Xong rồi, lái xe đi đạo trưởng Hoàng, đến nhà họ Chu báo cáo đã lấy được đồ rồi!” trên mặt Lâm Mộc mang theo ý cười.
Lâm Mộc thấy đạo trưởng Hoàng không đáp lại, liền quay đầu nhìn.
Anh thấy đạo trưởng Hoàng đang trợn to hai mắt nhìn anh, trên mặt lộ ra vẻ không tin.
Liêu Đào từng may mắn được nhìn thấy Kiền Nhị Gia ở khoảng cách xa, anh ta đương nhiên biết rõ Kiền Nhị Gia là nhân vật tầm cỡ thế nào ở Giang Nam.
Đến ba anh ta còn không được coi là con kiến hôi trước mặt Kiền Nhị Gia, nói gì Liêu Đào anh ta!
“Gì cơ? Kiền Nhị Gia? Lẽ nào vị đang đi phía trước kia là nhân vật được người người kính nể ở Giang Nam – Kiền Nhị Gia!” Vài bạn học trong phòng bao nghe thấy Liêu Đào thốt ra cái tên này thì vô cùng kinh hãi.
Tuy họ chưa từng gặp Kiền Nhị Gia, nhưng truyền thuyết về ông thì không ít người từng nghe rồi! Đây là nhân vật lợi hại thế nào chứ, sao ông ấy lại tới đây?
Cảnh tượng tiếp theo hoàn toàn làm mới nhận thức của tất cả mọi người!
“Lâm Gia, Tiểu Nhị nghe nói anh đang dùng cơm ở đây nên đến để chào hỏi!” Kiền Nhị Gia nở cụ cười, hạ thấp địa vị của mình rồi bước tới trước mặt Lâm Mộc, nào còn dáng vẻ của một lão đại trải qua bao cơn mưa máu gió tanh chốn giang hồ!
“Chào Lâm Gia!” Bốn ông chủ theo sau Kiền Nhị Gia cũng khom lưng chào Lâm Mộc, mặt ai nấy đều tràn đầy ý cười.
“Ồ! Hóa ra Nhị Gia đến à?” Lâm Mộc ngồi trên ghế, vừa chọn món vừa bâng quơ trả lời một câu.
Cả phòng bao lại rơi vào trầm mặc. Tất cả bạn học ngẩn người.
Kiền Nhị Gia đến đây vì muốn chào hỏi Lâm Mộc ư?
Nhân vật được người người kính nể ở Giang Nam, nhân vật từng chinh phục nửa bầu trời Giang Nam rồi để lại bao truyền thuyết – Kiền Nhị Gia, đang hạ thấp địa vị của mình như một kẻ dưới để chào hỏi Lâm Mộc ư?
Lúc này các bạn học mới nhận thức được một điều, ban nãy họ vẫn còn đánh giá Lâm Mộc quá thấp!
Rốt cuộc nhân vật lợi hại thế nào mới có thể khiến Kiền Nhị Gia phải khom lưng chứ?
Liêu Đào vịn tay vào ghế, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người như rớt xuống mười tám tầng địa ngục.
Hồi nãy anh ta đứng phắt dậy hét ‘không thể nào,’ chính vì anh ta sực nhớ tới lời thừa nhận của Lâm Mộc, anh chính là nhân vật thần bí đó.
Ban nãy quả thực Liêu Đào cảm thấy không có khả năng này!
Nhưng giây phút này, Liêu Đào hoàn toàn hiểu được, đây không phải câu nói đùa.
Liêu Đào biết, anh ta gây ra chuyện lớn rồi.
.....
“Lâm Mộc, trước mặt anh sao tôi dám xưng Nhị Gia. Anh cứ gọi tôi là Tiểu Nhị được rồi!” Kiền Nhị Gia cười nói.
“Nói đi, có chuyện gì?” Lâm Mộc hỏi.
“Lâm Gia, đứng sau lưng tôi đều là các ông chủ với khối tài sản hơn năm tỷ Nhân dân tệ ở tỉnh Giang Nam. Họ ngưỡng mộ anh từ lâu rồi, hôm nay hay tin anh ăn ở đây, bọn họ muốn tới chào hỏi anh, không biết anh có cho họ chút mặt mũi không?”
“Từng người giới thiệu đi.” Lâm Mộc không buồn ngẩng đầu, chỉ chăm chú lựa đồ ăn và quăng ra một câu.
“Lâm Gia, tôi là Tô Thành Văn của tập đoàn Lục Tề. ”
“Lâm Gia, tôi là...”
Bốn ông chủ lần lượt bước lên trước báo tên tuổi.
Các bạn học nghe xong phần giới thiệu của bốn ông chủ, chỉ cảm thấy kinh hãi không thôi.
Họ đều nghe qua tên tuổi những người này, bốn ông chủ đây đều là lão đại danh tiếng lẫy lừng trong giới kinh doanh Giang Nam mà.
Nhưng thái độ của họ với Lâm Mộc đều như học sinh đang báo cáo thầy giáo, vô cùng ngoan ngoãn.
Sau khi giới thiệu xong xuôi.
“Nào, chúng ta kính Lâm Gia một ly.”
Kiền Nhị Gia nâng ly rượu bằng cả hai tay.
“Kính Lâm Gia.” Bốn ông chủ còn lại cũng rối rít nâng ly, khi đến phòng bao này mỗi người đã mang theo ly rượu của mình.
“Được, tôi nhớ rõ tên các vị rồi, các vị đều làm ăn ở Giang Nam, sau này hợp tác với Mai Tổng nhiều hơn nhé.” Lâm Mộc nâng ly trên bàn lên.
“Được được.” Bốn ông chủ đáp.
Đối với họ, được tận mắt nhìn thấy diện mạo nhân vật thần bí này đã khiến họ hài lòng thỏa ý lắm rồi!
Lâm Mộc nói xong thì nhấp một ngụm rượu, còn Kiền Nhị Gia và bốn ông chủ kia đều ngẩng đầu uống cạn ly, không chừa một giọt!
Uống xong.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Lâm Gia, hóa đơn hôm nay cứ để tôi thanh toán hết!” Kiền Nhị Gia cười nói.
“Không cần đâu, tôi thanh toán rồi.” Lâm Mộc khoát tay.
“Nếu vậy thì chúng tôi không làm phiền buổi họp mặt riêng tư của Lâm Gia nữa, chúng tôi xin lui trước.” Kiền Nhị Gia dứt lời, bèn dẫn bốn ông chủ kia rời đi. Bọn họ rất thức thời, biết đây là buổi tụ tập riêng của Lâm Mộc, đương nhiên sẽ không chiếm dụng quá nhiều thời gian.
Sau khi năm người rời đi.
Bầu không khí quỷ dị lại bao trùm phòng bao.
Tất cả bạn học đều ý thức được một điểm, lời thừa nhận thân phận ban nãy Lâm Mộc không phải ba hoa khoác lác!
Không ngờ nhân vật thần bí kia lại là bạn trai của Thẩm Tịch Dương? Nghĩ tới sự đáng sợ của nhân vật thần bí đó, các bạn học đều cảm thấy kinh hồn bạt vía, cứ như đang ngồi trong địa ngục!
“Lâm Gia!” Liêu Đào không đứng vững nữa rồi, hai chân anh ta cứ run lên từng chặp, ‘phịch ’ một tiếng quỳ rạp trước mặt Lâm Mộc.
Lúc này anh ta còn quan tâm mặt mũi gì chứ? Người ở Giang Nam có ai không rõ, đắc tội với nhân vật thần bí này chính là tự đào mồ chôn mình, anh ta có nằm mơ cũng không ngờ anh ta lại gặp phải loại chuyện này!
Mạnh như nhà họ Tôn, nhà họ Lương còn bị diệt nữa là, Liêu Đào anh ta là cái mốc gì đâu!
“Xin lỗi Lâm Mộc, là Liêu Đào tôi có mắt không tròng, xin anh tha mạng!” Liêu Đào cất giọng run rẩy, liên tục dập đầu xin lỗi.
Lâm Mộc không đáp lời anh ta, chỉ quét ánh mắt về phía Hứa Thiến.
Lúc này mặt Hứa Thiến tái nhợt, ánh mắt dại đi, cả người như bị rút sạch hồn vía.
Không ngờ Thẩm Tịch Dương lại kiếm được người bạn trai khiến cả giới kinh doanh Giang Nam phải kính nể...
“Hứa Thiến, em còn ngây ra làm gì? Mau tới quỳ xuống xin Lâm Gia tha thứ, em muốn chết cũng đừng làm liên lụy tới anh!” Liêu Đào quát lớn.
Liêu Đào thấy Lâm Mộc không thèm đếm xỉa đến màn cầu tha mạng của anh ta, đương nhiên khiếp sợ không thôi.
Hứa Thiến nghe vậy mới hoàn hồn, vội quỳ rạp xuống đất.
“Lâm ... Lâm Gia, tôi xin lỗi, tôi không nên xỉ nhục anh.” Hứa Thiến cất giọng yếu ớt.
“Người cô nên xin lỗi không phải tôi, mà là Thẩm Tịch Dương.” Lâm Mộc dựa lưng vào ghế.
“Đúng .. đúng..” Hứa Thiến chỉ đành quỳ rồi lê người tới trước mặt Thẩm Tịch Dương.
“Chị Tịch Dương, xin lỗi chị, xin chị nể tình chúng ta từng là bạn học, kêu bạn trai chị tha thứ cho em nhé.” Hứa Thiến cúi đầu xin tha mạng.
Hồi nãy Thẩm Tịch Dương được tặng 'Thôi Xán Ngọc tặng Giai Nhân', Hứa Thiến còn cảm thấy ghen ghét, giờ cô ta chỉ thấy kính sợ mà thôi!
“Lâm Mộc, chị với Hứa Thiến là bạn học, bỏ qua đi em!” Thẩm Tịch Dương khẽ lắc cánh tay Lâm Mộc.
“Nếu chị Dương Dương đã nói vậy, đương nhiên không thành vấn đề rồi.” Lâm Mộc mỉm cười.
“Cảm ơn chị Tịch Dương!” Hứa Thiến kích động nói cảm ơn liên tục.
“Mọi người đều ngồi đi, không cần căng thẳng, mọi người đều là bạn học của chị Dương Dương mà.” Lâm Mộc khoát tay ra hiệu.
Lớp trưởng mau mắn cười nói: “Đúng đúng, mọi người đều là bạn học của Tịch Dương, Lâm Mộc lại là bạn trai Tịch Dương, đâu có gì phải căng thẳng, mọi người mau ngồi đi.”
Mọi người nghe vậy đều nhất loạt ngồi xuống.
Ngô Tuyền ngồi bên cạnh kích động nói : “Tịch Dương, cậu giỏi quá đi, tìm được một người bạn trai lợi hại đến vậy,, sau này cậu tha hồ hưởng phúc nha, trước đây chúng ta là bạn cùng phòng, còn là chị em tốt,, sau này phải thường xuyên liên lạc nha.”
“Ừm.” Thẩm Tịch Dương mỉm cười gật đầu.
Buổi họp lớp tiếp tục, mọi người đều tỏ vẻ kính nể Lâm Mộc.
Nhưng bọn họ đều là bạn học của Thẩm Tịch Dương nên không kiêng dè gì, ai ai cũng chạy tới chúc rượu Thẩm Tịch Dương, muốn bắt thân với cô ấy.
Lúc buổi họp lớp sắp kết thúc, Mai Tổng gọi điện tới.
Chương 147: Thế Gia Dược liệu
“Mai Tổng.” Lâm Mộc nhận điện thoại.
“Lâm cao nhân, ngoại trừ Linh chi hoang dã hơn năm trăm năm tuổi, tất cả dược liệu khác đều đã thu thập xong. Tôi dò la khắp lượt rồi mà không thể tìm được Linh chi trong đơn thuốc.” Mai Tổng nói.
“Ồ, ông không thử tìm à?” Lâm Mộc hỏi.
“Lâm cao nhân, tuy anh mới giao nhiệm vụ này cho tôi vài ngày, nhưng tôi đã huy động mọi mối quan hệ để tìm kiếm rồi.” Mai Tổng giải thích.
Mai Tổng nói tiếp: “Đúng rồi Lâm cao nhân, Hoàng Đạo Trường nói anh ta biết nơi nào bán Linh chi, nhưng cần Lâm cao nhân đích thân đi một chuyến mới có thể mua được.”
“Hiểu rồi, lát nữa tôi sẽ liên lạc với anh ta.” Lâm Mộc nói.
Kết thúc buổi họp lớp, Lâm Mộc lái xe đưa Thẩm Tịch Dương về nhà.
Dưới lầu nhà Thẩm Tịch Dương.
“Lâm Mộc, sợi dây chuyền này quá trân quý, hay em cứ lấy lại đi.” Thẩm Tịch Dương nói.
Quả thực món đồ này quá quý giá.
“Chị Dương Dương, đây là tấm lòng của em, chị đừng từ chối nữa.” Lâm Mộc cười nói.
“Vậy... cảm ơn em!” Thẩm Tịch Dương ngẩng đầu mỉm cười với Lâm Mộc, hai mắt long lanh sáng ngời.
Nhìn Thẩm Tịch Dương vào nhà xong, Lâm Mộc mới quay lại xe, gọi điện cho Hoàng Đạo Trường.
“Hoàng Đạo Trường, Mai Tổng nói anh biết nơi nào bán Linh chi hoang dã trên năm trăm năm à?” Lâm Mộc hỏi.
“Đúng vậy Tiền bối Lâm, tôi có thể đưa anh đi mua.” Hoàng Đạo Trường đáp.
“Được, vậy chúng ta gặp nhau tại cổng quán bar Sa Ngã.” Lâm Mộc nói.
Hẹn xong, Lâm Mộc chạy xe tới quán bar, khi tới nơi, Hoàng Đạo Trường đã đứng chờ sẵn ở đây.
“Hoàng Đạo Trường, bên này!” Lâm Mộc vẫy tay ra hiệu anh ta lên xe.
Hoàng Đạo Trường chạy nhanh tới rồi ngồi vào xe của Lâm Mộc.
“Tiền bối Lâm, lúc trước anh tới Hồ Thiên Sát có thuận lợi không?” Hoàng Đạo Trường vô cùng tò mò, anh ta không rõ Lâm Mộc có tranh đoạt được tài nguyên nơi đó hay không.
“Không suôn sẻ lắm, nhưng cuối cùng vẫn lấy được tài nguyên.” Lâm Mộc đáp.
“Không ngờ Tiền bối Lâm lại cướp được tài nguyên từ tay Thanh Thương Phái?” Hoàng Đạo Trường vô cùng kinh ngạc.
Hoàng Đạo Trường hiểu rõ, khả năng thành công của chuyện này không cao, khi đưa tin tình báo cho Lâm Mộc, anh ta cũng chỉ nghĩ để Lâm Mộc tham khảo thêm.
“Hoàng Đạo Trường, tôi phải cảm ơn anh đã cung cấp tin tình báo cho tôi!” Lâm Mộc nói.
“Tiền bối Lâm, tin tức này chẳng phải bí mật gì to lớn, cướp đoạt thành công là nhờ anh có bản lĩnh thôi!” Hoàng Đạo Trường cười tâng bốc.
“Hoàng Đạo Trường, nếu anh đã biết nơi bán Linh chi hoang dã trên năm trăm năm, sao còn cần tôi đích thân đi mua, có tình huống gì đặc biệt à?” Lâm Mộc hiếu kỳ hỏi.
Trong mắt Lâm Mộc, nếu có nơi bán thì cứ nhờ Mai Tổng chi tiền ra mua là được!
“Tiền bối Lâm, Giang Nam có một Thế Gia Dược liệu, nhưng Thế Gia Dược liệu này có quá nhiều quy định, trước mặt họ chỉ bán dược liệu trân quý cho người quen mà thôi.”
Hoàng Đạo Trường nói tiếp: “Dù sao Tiền bối Lâm anh cũng có thực lực cao cường, có thể dùng vũ lực trấn áp, nếu anh đích thân ra mặt thì có lẽ sẽ có cơ hội mua về tay. ”
“Thế Gia Dược liệu ư? Gia tộc này chắc có nhiều dược liệu lắm nhỉ?” Lâm Mộc hỏi.
“Không sai, Thế Gia Dược liệu này còn có Tu hành Giả, xem như một gia tộc tu hành!” Hoàng Đạo Trường giải thích.
“Vậy đáng để ta đích thân ra mặt lắm!” Lâm Mộc lẩm bẩm.
Nếu có thể kết giao với Thế Gia Dược liệu này, về sau Lâm Mộc cần dược liệu gì thì bớt được bao phiền phức, cứ đến thẳng Thế Gia Dược liệu mua là được.
“Hoàng Đạo Trường, anh lái xe đi!” Lâm Mộc xuống xe đổi chỗ ngồi với Hoàng Đạo Trường.
Xe rời khỏi Ninh Đô, sau ba giờ lái xe thì đến Thành phố Bạch Sơn ở Giang Nam.
Hoàng Đạo Trường nói Thế Gia Dược liệu này nằm trong một ngọn núi sâu của Thành phố Bạch Sơn, xe vào núi theo một con đường nhỏ, chạy thêm hai tiếng đồng hồ, phía trước chỉ có một con đường đá nhỏ.
Lâm Mộc và Hoàng Đạo Trường chỉ đành xuống xe.
“Hoàng Đạo Trường, còn bao xa nữa?” Lâm Mộc hỏi.
“Chắc sắp tới rồi, tôi cũng chỉ biết địa chỉ ở gần đây thôi.” Hoàng Đạo Trường cũng chưa bao giờ tới đây.
“Vậy chúng ta đi thôi.” Hai người họ đi dọc theo con đường lát đá khoảng 20 phút, một tòa nhà giống phủ đệ cổ kính, hơi cũ và mang đậm nét lịch sử xuất hiện trước mặt.
“Tiền bối Lâm, tôi đi gõ cửa.” Hoàng Đạo Trường bước lên trước gõ cửa.
Sau một chốc, cánh cửa hé mở một khe nhỏ, một người đàn ông trẻ ló đầu ra ngoài.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Xin chào, chúng tôi tới mua dược liệu.” Lâm Mộc nói.
“Có hẹn trước không?” Người đàn ông trẻ hỏi.
“Trước mắt nhà họ Chu chúng tôi không bán cho người ngoài, nếu hai vị không có hẹn trước thì mời về cho.” Người đàn ông trẻ nói rồi đóng cửa.
“Chờ chút!”
“Tuy tôi chưa từng qua lại với gia tộc nào, nhưng trước lạ sau quen, tôi là Lâm Mộc, là tu sĩ Linh Ý Cảnh trung kỳ, phiền anh báo lại giúp một tiếng!” Lâm Mộc đẩy cửa, không cho người kia đóng cửa.
“Linh Ý Cảnh trung kỳ?” Người đàn ông trẻ hỏi.
“Đúng vậy.” Lâm Mộc lập tức lưu chuyển nội lực, một luồng khí tức cường đại lan tỏa ra.
“Xin hai vị chờ chút, tôi đi thông báo với gia chủ.” Người đàn ông trẻ nói rồi đóng cửa lại.
Chừng năm phút sau, cánh cửa lại mở ra.
“Mời hai vị đi theo tôi.” Người đàn ông trẻ làm động tác mời.
Hoàng Đạo Trường và Lâm Mộc theo gót anh ta.
Đi qua khoảnh sân, ba người đến một đại sảnh, nơi đây có một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh một cô gái trẻ.
“Hai vị, đây chính là Gia chủ của nhà họ Chu chúng tôi.” Người đàn ông dẫn đường nói.
“Gia chủ nhà họ Chu, xin tự giới thiệu, tôi là Lâm Mộc.” Lâm Mộc chắp tay chào người đàn ông trung niên trước mặt.
“Lâm Mộc? Tôi chưa từng nghe đến cái tên này ở giới tu hành Giang Nam, không biết cậu đến từ môn phái ẩn dật nào?” Gia chủ nhà họ Chu đánh giá Lâm Mộc.
“Tôi không gia nhập bất cứ môn phái ẩn dật nào cả, ông có thể xem tôi như một Tán Tu.” Lâm Mộc đáp.
“Tán Tu? Một Tán Tu Linh Ý Cảnh trung kỳ?” Gia chủ nhà họ Chu kinh ngạc.
Thông thường tu vi của Tán Tu không cao, bởi thời đại này tài nguyên hiếm hoi, một Tán Tu thì lấy đâu ra tài nguyên mà phục dùng, chỉ dựa vào nỗ lực tu luyện thì con đường tu luyện sẽ vô cùng chậm.
“Xem ra cậu không đơn giản!” Gia chủ nhà họ Chu nói vẻ sâu sa.
Ông ta nhận định Lâm Mộc ắt có điểm đặc biệt!
“Gia chủ nhà họ Chu quá khen rồi, lần này tôi đến vì muốn mua Linh chi hoang dã trên năm trăm năm, không rõ nhà họ Chu có thứ dược liệu này không?” Lâm Mộc đi thẳng vào vấn đề.
“Có, nhưng không bán!” Gia chủ nhà họ Chu trả lời ngắn gọn dứt khoát.
“Ồ, tại sao? Hết bao nhiêu ông cứ ra giá, tôi có thể trả được.” Lâm Mộc nhịn không được hỏi.
Chương 148: Một nhiệm vụ
“Vậy tôi nói thẳng nhé, bây giờ lượng dược liệu của nhà họ Chu tôi không còn nhiều, cho nên không dễ gì bán ra loại dược liệu trân quý, bởi vì bán phần nào là vơi đi phần đó, trước mắt nhà họ Chu tôi không thiếu tiền, không cần bán dược liệu để đổi tiền!” Gia chủ nhà họ Chu nói.
Ông ta nói tiếp: “Loại dược liệu cậu cần, nhà họ Chu chỉ tặng chứ không bán.”
“Tặng? Gia chủ cứ nói thẳng, cách tặng như thế nào?” Lâm Mộc hồ nghi hỏi.
“Chỉ cần cậu giúp nhà họ Chu làm một chuyện thì chúng tôi sẽ tặng cậu thôi.” Gia chủ nhà họ Chu nói.
Lâm Mộc nghe tới đây chỉ biết than thầm, yêu cầu này còn khó nhằn hơn trả tiền mua đứt.
“Gia chủ cứ nói đi, cần tôi thực hiện việc gì mới có thể tặng Linh chi.” Lâm Mộc hỏi.
“Linh Xà Phái- Một môn phái ẩn dật ở Giang Nam từng cướp một bảo vật có tên Xích Nguyệt Đỉnh của nhà họ Chu, nếu cậu giành lại bảo vật giúp nhà họ Chu, tôi sẽ tặng cậu Linh chi bảy trăm năm tuổi!” Gia chủ nhà họ Chu nói.
Hoàng Đạo Trường lập tức bước lên trước: “Linh Xà Phái, đó chẳng phải môn phái ẩn dật đứng thứ 3 ở Giang Nam hay sao, nhiệm vụ này của ông rành rành là gây khó dễ cho người ta mà?”
“Tức là hai người không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ này đúng không, mời hai người về cho!” Gia chủ nhà họ Chu nâng tách trà, thong thả nhấp từng ngụm.
Hoàng Đạo Trường tức giận nói: “Tiền bối Lâm, ông ta hoàn toàn không có thành ý bán dược liệu, cho nên mới đưa ra cái nhiệm vụ gian trá tới vậy, hơn nữa giá trị một cây Linh chi sao có thể so với mức độ khó nhằn của nhiệm vụ này!”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lâm Mộc nhìn Gia chủ nhà họ Chu, hỏi: “Linh Xà Phái không có cường giả Linh Phách Cảnh chứ?”
“Đương nhiên không có, Chưởng môn Linh Xà Phái là Linh Ý Cảnh đỉnh phong.” Gia chủ nhà họ Chu đáp.
“Gia chủ nhà họ Chu, nếu tôi hoàn thành nhiệm vụ này, chỉ e giá trị lấy được lớn hơn nhiều giá trị một cây Linh chi bảy trăm năm tuổi nhỉ? ” Lâm Mộc nói.
“Nếu cậu giành lại được Xích Nguyệt Đỉnh, tôi sẽ tặng cậu thêm Hoả Lôi Thảo trân quý hơn rất nhiều, đây là dược liệu Nhân Giai Thượng Phẩm chứa lượng lớn Linh khí!” Gia chủ nhà họ Chu nói.
Gia chủ nhà họ Chu thay đổi chủ đề: “Đương nhiên, tiền đề là cậu hoàn thành nhiệm vụ!”
“Nhân Giai Thượng Phẩm? Đây là gì vậy?” Lâm Mộc tò mò hỏi.
Gia chủ nhà họ Chu nói: “Xem ra cậu không hiểu rõ rồi, dược liệu cũng được phân chia thành Phổ Thông, Nhân Giai, Địa Giai, Thiên Giai. ”
“Trong mỗi bậc lại chia thành Hạ Phẩm, Trung Phẩm, Thượng Phẩm.”
“Thời đại ngày này dược liệu Thiên Giai đã biến mất hoàn toàn, cũng chẳng có cách nào nuôi trồng nên loại dược liệu này nữa, dược liệu Địa Giai đã là hiếm có khó tìm lắm rồi, nhà họ Chu không có được loại dược liệu này, một khi dược liệu Địa Giai xuất hiện trong thiên hạ, dù chỉ là Hạ Phẩm cũng đủ khiến các môn phái ẩn dật tranh đoạt tới đầu rơi máu chảy! ”
“Dược liệu mua được trên thị trường đều là dược liệu Phổ Thông, đến Nhân Giai còn không có, Linh chi hoang dã trên năm trăm năm được xếp vào loại Nhân Giai Hạ Phẩm, loại dược liệu này đã nằm ngoài phạm vi dược liệu Phổ Thông, cho nên nhà họ Chu không dễ gì bán đi.”
Lâm Mộc nghe tới đây mới hiểu lý do.
Lâm Mộc thầm đoán, Hàn Băng Linh Chi mà anh cướp được chắc xếp vào loại dược liệu Địa Giai, nhưng không rõ là hạ trung hay Thượng Phẩm?
“Nếu ông đã chịu ra phần thưởng là dược liệu Nhân Giai Thượng Phẩm, vậy tôi nhận làm nhiệm vụ này!” Lâm Mộc sảng khoái đồng ý.
“Ồ! Cậu dám nhận thật hả?” Hai mắt Gia chủ nhà họ Chu lóe lên vẻ kinh ngạc.
Vốn dĩ khi đưa ra nhiệm vụ này, ông ta đã cho rằng Lâm Mộc không thể hoàn thành.
“Có gì không dám?” Lâm Mộc cười.
Gia chủ nhà họ Chu cũng cười: “Tự tin lắm! Cậu có rõ thực lực của Linh Xà Phái không? Cậu có hay mức độ khó của nhiệm vụ này không?”
“Điều này ông không cần lo lắng, tôi chỉ có một yêu cầu, hãy nói cho tôi biết tác dụng cụ thể của Xích Nguyệt Đỉnh, chi tiết này có liên quan đến việc tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ suôn sẻ hay không. ” Lâm Mộc nói.
“Xích Nguyệt Đỉnh là bảo vật gia truyền của nhà họ Chu, có thể dùng để nuôi trồng dược liệu. Mỗi lần trồng một cây đều có thể làm cho tốc độ sinh trưởng của hạt giống tăng lên rất nhiều. Các loại thảo dược trân quý đều có yêu cầu cao đối với môi trường sinh trưởng. Xích Nguyệt Đỉnh có thể đáp ứng yêu cầu đó.”
“Nhưng Xích Nguyệt Đỉnh này phải được kích hoạt mới phát huy được hiệu quả vốn có của nó, mà chỉ nhà họ Chu tôi mới hiểu cách kích hoạt sử dụng.”
“Nếu chỉ có nhà họ Chu hiểu cách kích hoạt, sao Linh Xà Phái còn cướp đi?”
“Linh Xà Phái muốn nghiên cứu cách kích hoạt, hơn nữa trong chuyện cướp đoạt này còn tồn tại xích mích của nhà họ Chu và Linh Xà Phái.” Gia chủ nhà họ Chu giải thích.
“Tôi hiểu rồi, Gia chủ chỉ cần chuẩn bị phẩn thưởng và chờ tin tức của tôi là được.”
“Tạm biệt!” Lâm Mộc chắp tay rồi dẫn Hoàng Đạo Trường rời đi.
Sau khi hai người rời khỏi đại sảnh.
“Ba ơi, ba đành lòng giao cho Lâm Mộc dược liệu Nhân Giai Thượng Phẩm sao?” Cô gái trẻ đứng bên hỏi.
Dẫu nhà họ Chu là Thế Gia Dược liệu, dược liệu Nhân Giai Thượng Phẩm cũng không còn nhiều.
Huống chi giờ đây thiếu đi Xích Nguyệt Đỉnh, nhà họ Chu họ khó lòng nuôi trồng nên dược liệu có cấp bậc đó, dùng một thứ sẽ vơi bớt một thứ!
Gia chủ nhà họ Chu thong thả uống trà, nói: “Người này có tu vi Linh Ý Cảnh trung kỳ, tuy cảnh giới này không thấp, nhưng Linh Xà Phái có tới ba tu sĩ Linh Ý Cảnh, Chưởng môn còn là Linh Ý Cảnh đỉnh phong, cậu ta căn bản không thể hoàn thành nhiệm vụ!”
“Nếu cậu ta căn bản không thể hoàn thành nhiệm vụ, đương nhiên sẽ không nhận được dược liệu, nhà họ Chu hiển nhiên không cần tặng thứ gì hết!”
“Ba ơi, lỡ như anh ta hoàn thành nhiệm vụ thì sao?” Cô gái hỏi.
Gia chủ nhà họ Chu cười nói: “Khả năng này gần như bằng không, nhưng nếu cậu ta có thể hoàn thành nhiệm vụ, giành lại Xích Nguyệt Đỉnh cho nhà họ Chu, thì tặng cậu ta dược liệu cực phẩm cũng đáng lắm, lấy về Xích Nguyệt Đỉnh, nhà họ Chu lại có thể nuôi trồng một số dược liệu trân quý khác.”
“Ba nói cũng đúng..” Cô gái gật đầu.
...
Ra khỏi cổng lớn của nhà họ Chu.
“Tiền bối Lâm, không lẽ anh thực sự muốn chạy tới Linh Xà Phái để đòi bảo vật thay nhà họ Chu hả?” Hoàng Đạo Trường kinh hãi hỏi.
Anh ta nào ngờ Lâm Mộc lại đồng ý nhiệm vụ này.
“Đương nhiên là thật rồi, chẳng những nhận được Linh chi bảy trăm năm, còn được tặng thêm dược liệu Nhân Giai Thượng Phẩm, cơ hội tốt thế quả là hiếm có.” Hai mắt Lâm Mộc sáng ngời.
“Tiền bối Lâm, nhà họ Chu tặng dược liệu Nhân Giai Thượng Phẩm quả là bỏ ra vốn lớn, nhưng theo tôi thấy, hình như nhà họ Chu không tin anh có thể hoàn thành nhiệm vụ này!” Hoàng Đạo Trường cảm khái.
“Anh cũng nghĩ như họ hả?” Lâm Mộc nở nụ cười.
“Ừm! Không giấu gì Tiền bối Lâm, tôi cũng nghĩ vậy!” Hoàng Đạo Trường cười ngượng.
Hoàng Đạo Trường nói tiếp: “Tiền bối Lâm, hay là thôi đi, nhiệm vụ này quá khó, có thể tìm kiếm Linh chi ở các tỉnh khác mà.”
Lâm Mộc là Linh Ý Cảnh trung kỳ, nhưng Linh Xà Phái có tới ba tu sĩ Linh Ý Cảnh, Chưởng môn còn là Linh Ý Cảnh đỉnh phong, trong mắt Hoàng Đạo Trường, cách biệt thực lực này là quá lớn
Huống chi người ta có cả môn phái, Lâm Mộc chỉ là Tán Tu một thân một mình chiến đấu.
Chương 149: Đến Linh Xà Phái
“Tôi tự có cách, chúng ta đi thôi!” Lâm Mộc nói xong thì dẫn Hoàng Đạo Trường rời đi.
Bước ra khỏi con đường đá, cả hai lên xe.
Hoàng Đạo Trường lái xe đưa Lâm Mộc tới Linh Xà Phái.
Hoàng Đạo Trường kìm lòng không đặng lại khuyên lơn một hồi, Lâm Mộc tỏ ý chỉ cần đưa anh tới dưới chân núi nơi Linh Xà Phái ở, không cần phải theo anh lên núi.
Hoàng Đạo Trường thấy Lâm Mộc kiên quyết, chỉ đành khởi động xe.
Xe đi qua một thành phố thì trời đã nhá nhem tối, Lâm Mộc kêu Hoàng Đạo Trường chạy xe vào thành phố, anh mua chút đạo cụ rồi hai người ở lại trong thành phố một đêm, sáng sớm hôm sau mới tiếp tục hành trình.
Khoảng giữa trưa.
“Tiền bối Lâm, chúng ta đã tới dưới chân núi Linh Xà, Linh Xà Phái ẩn dật trên ngọn núi này.” Hoàng Đạo Trường nói.
Lâm Mộc ngước nhìn ngọn núi, thầm cảm khái: “Nơi này dồi dào linh khí, mấy môn phái ẩn dật đều chọn nơi tọa lạc là những vùng đất trù phú.”
Sau đó Lâm Mộc kéo cửa xe ra.
“Hoàng Đạo Trường, anh ở đây chờ tôi, trước khi trời tối mà tôi vẫn chưa xuống núi thì chắc hẳn đã xảy ra tình huống bất ngờ, anh cứ tự rời đi là được.” Lâm Mộc dặn dò.
“Tiền bối Lâm, giờ anh từ bỏ vẫn còn kịp, một khi đã lên núi thì chẳng khác nào mũi tên bắn đi không thu lại được nữa.” Hoàng Đạo Trường lại cố gắng khuyên lơn.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Đến tận đây rồi sao từ bỏ được nữa, nói gì cũng nên thử một lần chứ.” Lâm Mộc cười nói.
Dứt lời, Lâm Mộc bèn lên núi.
Lần này lên núi Linh Xà giúp nhà họ Chu đoạt lại bảo vật, Lâm Mộc quyết định phải dùng mưu mẹo để hoàn thành nhiệm vụ.
Hoàng Đạo Trường dõi theo bóng lưng xa dần của Lâm Mộc, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Anh ta biết rõ, Lâm Mộc đến Linh Xà Phái đòi bảo vật nguy hiểm dường nào, làm không tốt còn có thể mất mạng luôn.
Thậm chí Hoàng Đạo Trường không hiểu được, sao Lâm Mộc lại kiên gan tới vậy?
Ở một nơi khác.
Lâm Mộc đến lưng chừng núi, bắt đầu lấy đạo cụ mua ở thành phố khi trước, dán râu, đội tóc giả, và trang điểm cho mình già đi nhiều.
Xong xuôi, Lâm Mộc tiếp tục lên núi.
Trước cổng Linh Xà Phái.
“Kẻ đến là ai?”
Lâm Mộc vừa xuất hiện, hai đệ tử gác cổng đã tiến lên chất vấn.
“Tôi là Trưởng lão Tuyết Sơn Phái.” Lâm Mộc vừa nói vừa đưa lệnh bài Trưởng lão ra.
Lần trước giết chết Nhị trưởng lão, Lâm Mộc lại lấy được lệnh bài.
“Trưởng lão Tuyết Sơn Phái?” Một tên đệ tử gác cổng kinh ngạc.
“Tôi phụng mệnh Chưởng môn Tuyết Sơn Phái tới đây, còn không mau đi kêu Chưởng môn Linh Xà Phái tới nghênh đón!” Lâm Mộc cất giọng âm vang, quá ư là bá đạo.
Dù sao trước nay Tuyết Sơn Phái hành sự luôn bá đạo hơn người, nếu Lâm Mộc đã mạo danh Trưởng lão Tuyết Sơn Phái tới đây, đương nhiên phải làm bộ làm tịch cho giống người ta.
“Rõ rõ.” Hai đệ tử gác cổng biết rõ thân phận người đến thì không dám chậm trễ, một trong hai đệ tử chạy vội vào trong bẩm báo.
Trong điện Linh Xà Phái.
Đệ tử gác cổng vội vã chạy vào điện.
“Bẩm Chưởng môn, Trưởng lão Tuyết Sơn Phái tới môn phái chúng ta, giờ ông ta đang đứng trước cổng, ông ta kêu Chưởng môn người ra nghênh đón.” Đệ tử gác cổng nói.
“Trưởng lão Tuyết Sơn Phái? Sao lại tới đây?” Tim Chưởng môn Linh Xà Phái như thắt lại!
“Đệ tử không rõ.” Đệ tử gác cổng nói.
“Con lui xuống trước đi.” Chưởng môn khoát tay.
Sau khi Đệ tử gác cổng rời đi.
“Đại trưởng lão, ông nói xem bỗng dưng Trưởng lão Tuyết Sơn Phái tới đây làm gì?” Chưởng môn nhìn một Trưởng lão trong điện hỏi.
Trong lòng Chưởng môn thoáng thấy bất an, dù sao Tuyết Sơn Phái cũng có cường giả Linh Phách Cảnh, Linh Xà Phái đương nhiên kiêng dè Tuyết Sơn Phái rồi.
Tuy Linh Xà Phái của ông ta đứng thứ ba trong các môn phái ẩn dật Giang Nam, nhưng sự tồn tại của cường giả Linh Phách Cảnh tạo nên sự cách biệt quá to lớn.
“Không rõ, Chưởng môn đi gặp liền biết mục đích của bọn họ thôi.” Trưởng lão đáp.
“Được, Đại trưởng lão, ông theo tôi đi nào.” Chưởng môn nói xong thì nhanh chóng bước ra ngoài, Đại trưởng lão cũng vội theo gót.
Cửa núi.
Lâm Mộc đứng chờ một lúc, Chưởng môn và Đại trưởng lão của Linh Xà Phái mới bước nhanh tới.
“Xin chào Trưởng lão, tôi là Thôi Hoành - Chưởng môn Linh Xà Phái!” Chưởng môn Linh Xà Phái niềm nở bước tới trước mặt Lâm Mộc.
“Thôi Chưởng môn, sao lâu như vậy ông mới ra đón, ông có biết như này là không tôn kính Tuyết Sơn Phái hay không? Lâm Mộc chất vấn.”
Vẫn là câu nói đó, nếu Lâm Mộc đã mạo danh Trưởng lão Tuyết Sơn Phái, đương nhiên phải trưng ra dáng vẻ bá đạo của Tuyết Sơn Phái rồi.
“Là do tôi thất trách, nhưng tôi thấy Trưởng lão hơi lạ mắt thì phải!” Chưởng môn Linh Xà Phái đánh giá Lâm Mộc.
Tuy bình thường mấy môn phái lớn không qua lại với nhau, nhưng về cơ bản họ đều biết đến những nhân vật chủ chốt trong các môn phái khác.
“Gì cơ? Ông đang nghi ngờ tôi hả? Lá gan của ông cũng lớn ghê nhỉ? Đây là lệnh bài Trưởng lão của tôi!” Lâm Mộc quăng lệnh bài cho Chưởng môn Linh Xà Phái.
Làm ra loại chuyện mạo danh kẻ khác này quan trọng nhất cần to gan lớn mật và sự tự tin, dù trong tay chẳng có lệnh bài, cũng phải lợi dụng tâm lý kiêng dè môn phái mạnh và sự thiếu hụt thông tin của họ mà áp chế đối phương!
Chưởng môn Linh Xà Phái kiểm tra một phen, vật này quả thực là lệnh bài của Trưởng lão Tuyết Sơn Phái.
“Tôi họ Thần, ông có thể gọi tôi là Thần trưởng lão, gần đây tôi mới được đề bạt lên làm Trưởng lão, ông không biết đến tôi cũng là chuyện thường tình.”
“Thần trưởng lão đừng hiểu nhầm, tôi chỉ muốn nghiệm chứng chút thôi, mời ông vào trong.”
Chưởng môn Linh Xà Phái trả lại lệnh bài cho Lâm Mộc xong, mặt mày tươi cười dẫn Lâm Mộc vào môn phái.
Đi qua một đoạn cầu thang, họ đến một quảng trường, nơi này có một số đệ tự đang tụ tập.
Đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Mộc vào địa bàn của một môn phái ẩn dật.
“Thần trưởng lão, không biết lần này ông tới bổn môn có chuyện gì?” Chưởng môn Linh Xà Phái vừa đi vừa hỏi.
“Tôi phụng mệnh Chưởng môn Tuyết Sơn Phái đến môn phái ông lấy một thứ.” Lâm Mộc đáp.
“Không rõ Tuyết Sơn Phái muốn lấy thứ gì?” Chưởng môn Linh Xà Phái chấn động, lòng bắt đầu lo lắng.
Dù sao Tuyết Sơn Phái trước giờ rất bá đạo, hành sự không biết phải trái đúng sai.
“Nghe nói Linh Xà Phái ông có một bảo vật tên Xích Nguyệt Đỉnh, có thể dùng để nuôi trồng dược liệu, Tuyết Sơn Phái tôi rất hứng thú với bảo vật này, muốn lấy về nghiên cứu một phen.” Lâm Mộc nói.
“Cái này... ” Mặt Chưởng môn Linh Xà Phái biến sắc.
“Đừng nói với tôi là ông không có nhé, nếu Chưởng môn của tôi đã sai phái tôi đến đây, đương nhiên chắc chắn Linh Xà Phái ông sở hữu bảo vật này!” Lâm Mộc nói giọng âm vang, khí thế hùng hổ.
“Thần trưởng lão, đúng là Linh Xà Phái tôi có bảo vật này, nhưng chúng tôi nghiên cứu bấy lâu mà không tìm ra cách kích hoạt bảo vật, cho nên không thể sử dụng, quý phái có lấy bảo vật đi cũng chẳng thể sử dụng được.” Chưởng môn Linh Xà Phái cười khan.
“Linh Xà Phái ông có thể nghiên cứu mà Tuyết Sơn Phái tôi không thể lấy đi nghiên cứu hả?” Lâm Mộc quay người mắng mỏ.
Đối mặt với giọng nói âm vang của Lâm Mộc, Chưởng môn Linh Xà Phái không khỏi run sợ.
Chương 150: Nghi ngờ
“Đúng đúng đúng, đương nhiên Tuyết Sơn Phái có thể nghiên cứu chứ.” Đại trưởng lão Linh Xà Phái cười khan đồng ý.
Ai bắt Tuyết Sơn Phái trở thành Ẩn Môn ẩn chứa sự tồn tại của Linh hồn Cảnh khiến ông ta phải nể sợ chứ.
“Đã như vậy thì mau lấy đồ đi, tôi còn có việc phải nhanh chóng trở về báo cáo cho trưởng môn chúng tôi nữa.” Lâm Mộc kiêu ngạo.
Trong lúc nói chuyện, ba người họ đã đi đến phía trước điện.
“Thần trưởng lão, cậu vào điện nghỉ ngơi trước đi đi, tôi đi lấy cho cậu, thế nào?” Chưởng môn của Linh Xà Phái nói.
“Đi nhanh về nhanh.” Lâm Mộc nói.
"Đương nhiên."
"Hai người mau đưa khách quý vào nghỉ ngơi đi."
Trưởng môn của Linh Xà Phái dặn dò hai đệ tử dẫn Lâm Mộc đi vào.
Sau khi Lâm Mộc đi vào đại điện.
"Đại trưởng lão, chúng ta đi."
Chưởng môn của Linh Xà Phái dẫn theo Đại trưởng lão, nhanh chóng đi vào Tàng Bảo Các.
Bên trong Tàng Bảo Các.
“Tuyết Sơn Phái quá độc đoán, lại trực tiếp tới gặp Linh Xà Phái chúng ta để hỏi một chuyện!” vẻ mặt của Chưởng môn của Linh Xà Phái ảm đạm.
“Tuyết Sơn Phái vẫn luôn độc đoán.” đại trưởng lão Linh Xà Phái cảm thán.
"Đại trưởng lão, ông nghĩ sao về chuyện này?"
Đương nhiên ông ta không có ý định dâng Xích Nguyệt Đỉnh ngay, mà định sẽ bàn bạc với Đại trưởng lão trước.
“Xích Nguyệt Đỉnh đó, chúng ta vẫn chưa tìm ra cách kích hoạt, đối với chúng ta mà nói, nếu không dùng tới thì cũng chỉ như sắt vụn, dù giao nộp cũng không sao.” Đại trưởng lão nói.
Nếu là một vật có quá giá trị, chắc chắn bọn họ sẽ không dễ dàng đồng ý.
Nhưng còn Xích Nguyệt Đỉnh này đối với bọn họ bây giờ mà nói, thật sự không có tác dụng.
Sau đó Đại trưởng lão chuyển chủ đề: "Nhưng người này đến đây có hơi đột ngột, nên tôi vẫn luôn cảm thấy có chút kỳ quái."
“Lời này của ông cũng giống như những gì tôi đang nghĩ, tôi cũng cảm thấy có chút kỳ quái.” Đại Trưởng lão Linh Xà Phái đồng tình gật đầu.
“Chưởng môn, tuy rằng đã biết rõ đó là lệnh bài của Trưởng Lão Tuyết Sơn Phái, nhưng theo ý của tôi, chúng ta phải thử xác minh thân phận của cậu ta một lần nữa, như vậy sẽ bảo đảm hơn.” Đại trưởng lão Linh Xà Phái nói.
“Ừm, trong đầu tôi cũng đã có một kế hoạch, đi thôi!”Chưởng môn Linh Xà Phái hơi nheo mắt lại.
...
Bên trong đại điện.
Lâm Mộc ngồi ở trong điện, yên lặng chờ đợi.
Sau khi ngồi được khoảng mười phút, trưởng môn Linh Xà Phái và Đại trưởng lão bước vào trong đại sảnh.
“Đồ đâu?” Lâm Mộc đứng lên.
“Tôi đã phái người đi lấy rồi, chút nữa sẽ được đưa tới, nhưng thứ này chúng tôi cũng không thể tự mình đưa cho cậu được, cậu thấy đúng không?” Đại trưởng lão Linh Xà Phái cười khan.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Ý của ông là?” Lâm Mộc hỏi.
“Tôi mong cậu có thể bày ra kỹ năng của Tuyết Sơn Phái cho chúng tôi mở mang tầm mắt được không?” Chưởng môn của Linh Xà Phái nói.
“Thủ đoạn của Tuyết Sơn Phái tôi, ông bảo chúng tôi bày ra là chúng tôi bày sao?” Lâm Mộc nói.
"Thần trưởng lão, dù sao cũng chỉ là bày ra một hai chiêu, sau đó chúng ta sẽ quyết định giao Xích Nguyệt Đỉnh cho cậu, cậu cũng không thể để cho Linh Xà Phái phải chịu thiệt thòi đúng không? Tôi muốn được mở to mắt chiêm ngưỡng thôi." Chưởng môn Linh Xà Phái nói.
“Các người không tin tôi sao?” Lâm Mộc lạnh lùng nói.
"Cái này ..." trên mặt Chưởng môn Linh Xà Phái cùng Đại trưởng lão lộ ra vẻ xấu hổ.
"Được thôi, tôi sẽ cho các người xem tuyệt kỹ của Tuyết Sơn Phái chúng tôi."
"Đi!"
Lâm Mộc đứng dậy đi ra ngoài điện.
Trưởng môn Linh Xà Phái và Đại trưởng lão nhanh chóng đi theo sau.
Bên ngoài đại điện. "Nhìn cho kỹ!"
"Cực Băng Chưởng!"
Lâm Mộc dùng nội lực bắn ra, một bóng cọ trắng như tuyết đột nhiên ngưng tụ ở trước mặt anh rồi bay ra bên ngoài.
"Thực sự là độc chiêu của Tuyết Sơn Phái, Cực Băng Chưởng."
Chưởng môn Linh Xà Phái và Đại trưởng lão đều thầm kinh ngạc khi thấy tuyệt kỹ này.
Đồng thời bọn họ cũng cảm giác được tu vi của Lâm Mộc là Linh Ý Cảnh trung kỳ.
Linh Ý Cảnh trung kỳ, lệnh bài của Tuyết Sơn Phái Trưởng Lão, độc chiêu của Tuyết Sơn Phái, còn phải nghi ngờ gì nữa chứ?
Trước yêu cầu của Tuyết Sơn Phái, bọn họ đương nhiên sẽ không thích làm những việc không cần thiết.
“Xích Nguyệt Đỉnh đâu?” Lâm Mộc khoát tay.
“Đại trưởng lão, nhanh lên!” Chưởng môn Linh Xà Phái ra lệnh.
“Tôi đi ngay bây giờ.” đại trưởng lão Linh Xà Phái đáp lại, nhanh chóng rời đi.
“Thần trưởng lão, Đại trưởng lão chúng tôi đã đi lấy rồi, chắc sẽ nhanh đem tới thôi, cậu vào trong điện nghỉ ngơi đi.” Chưởng môn của Linh Xà Phái ra hiệu mời.
“Không, tôi chờ ở đây được rồi.” Lâm Mộc xua tay.
Một lúc sau, đại trưởng lão Linh Xà Phái dẫn hai đệ tử đi tới.
Hai đệ tử khiêng một cái đỉnh lớn.
“Thần trưởng lão, đây là Xích Nguyệt Đỉnh.” Chưởng môn của Linh Xà Phái chỉ vào cái đỉnh lớn đó.
Lâm Mộc đi thẳng đến nhận lấy nó.
Sau khi nhận cái đỉnh, Lâm Mộc cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Không ngờ anh đã có thể thành công lấy được nó.
Nhưng bề ngoài Lâm Mộc vẫn rất bình tĩnh, hiện tại không thể để lộ ra ngoài.
“Chưởng môn Thôi, đồ cũng đã lấy được rồi, vậy tôi xin phép đi trước.” Lâm Mộc một tay cầm chiếc vạc, trực tiếp đi tới cửa núi của Linh Xà Phái.
"Thần trưởng lão, tôi tiễn cậu."
Trưởng môn Linh Xà Phái và Đại trưởng lão nở nụ cười đi theo phía sau tiễn Lâm Mộc cho đến khi Lâm Mộc bước ra khỏi cửa núi.
Sau khi Lâm Mộc biến mất nụ cười trên mặt hai người họ mới tắt.
“Tuyết Sơn Phái đúng là khốn kiếp!” Nụ cười của hai người Linh Xà Phái đột nhiên biến mất, thay vào đó là một lời nguyền rủa.
Dù sao Tuyết Sơn Phái mạnh như vậy còn đến muốn lấy đồ, đương nhiên ông ta cũng vô cùng khó chịu.
Chẳng qua bởi vì thực lực của Tuyết Sơn Phái nên bọn họ không thể làm gì được.
Cũng may mà thứ Tuyết Sơn Phái muốn, Linh Xà Phái cũng không dùng được.
Ở nơi khác.
Sau khi Lâm Mộc bước đi, đảm bảo phía sau không có người, bước chân anh càng lúc càng nhanh.
"Ha ha!"
"Không ngờ lại thật sự làm được!"
Lâm Mộc giơ các đỉnh lên cười thích thú rồi chạy xuống núi.
Vừa nãy ở chỗ của Linh Xà Phái, Lâm Mộc vừa căng thẳng vừa e ngại, dù sao anh cũng chỉ là trưởng lão cường giả.
May mắn thay, có lệnh bài và tuyệt chiêu Cực Băng Chưởng để chứng minh thân phận, dùng sự sợ hãi Tuyết Sơn Phái của bọn họ để thực hiện suôn sẻ chuyện này.
Tuy hồi hộp nhưng cũng rất hào hứng!
Lâm Mộc cũng không áp lực tâm lý lắm, dù sao Xích Nguyệt Đỉnh này vốn là của nhà họ Chu, sau đó bị Linh Xà Phái cướp đi.
Bây giờ bị Lâm Mộc lấy được, cũng coi như là bồi thường đi.
Xuống núi.
Đạo trưởng Hoàng thấy trời càng ngày càng tối.
“Tiền bối Lâm còn chưa xuống, thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?” đạo trưởng Hoàng cảm thấy không ổn.
Lúc này, anh ta nhìn thấy Lâm Mộc đang đi đến, trong tay Lâm Mộc còn cầm một cái đỉnh.
"Trở về? Thành công ?!" đạo trưởng Hoàng nhìn thấy Lâm Mộc, trong mắt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lâm Mộc chẳng những có được cái đỉnh, còn không có bị thương sao?
Anh ta không thể tưởng tượng được Lâm Mộc đã làm như thế nào.
Lâm Mộc đi tới trước xe, mở cốp xe ra bỏ 'Xích Nguyệt Đỉnh' vào, sau đó tiến lên mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ.
“Xong rồi, lái xe đi đạo trưởng Hoàng, đến nhà họ Chu báo cáo đã lấy được đồ rồi!” trên mặt Lâm Mộc mang theo ý cười.
Lâm Mộc thấy đạo trưởng Hoàng không đáp lại, liền quay đầu nhìn.
Anh thấy đạo trưởng Hoàng đang trợn to hai mắt nhìn anh, trên mặt lộ ra vẻ không tin.
Bình luận facebook