• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Lâm Thiếu Báo Thù (1 Viewer)

  • Chương 246-250

Chương 246: Số mệnh

“Giai đoạn thứ tư của Lưu Quang Quyết, Vạn Quang Tề Phát!”

“Kết hợp!”

Vào lúc sức mạnh của Chí Tôn Tích bùng nổ, Lâm Mộc nhanh chóng búng ngón tay.

Một vạn tia sáng ngay lập tức được phóng ra và kết hợp lại với nhau ở phía trước.

Mà con gấu đen cũng đã vồ đến.

Hàng vạn sáng lấp lánh kết hợp lại với nhau, tạo thành một chùm sáng chói lọi, ngay lập tức đánh thẳng bụng của con gấu đen đang lao tới!

Bùm!

Kèm theo tiếng nổ đinh tai nhức óc là một làn sóng cực mạnh nhanh chóng lan ra, cuốn theo gió và thổi bay cây cối, thực vật xung quanh.

Mà con gấu đen kia đã trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, đập vào cây cối.

Anh nhìn kỹ lại, dưới bụng con gấu đen có một lỗ máu rất lớn, ruột cũng chảy ra ngoài.

“Ngao!”

…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Con gấu đen ngã xuống mặt đất và rống lên vô cùng chói tai.

Có lẽ con gấu đen này không ngờ rằng Lâm Mộc lại có thể công kích mạnh mẽ như vậy!

Sau khi chiêu thức này hoàn thành, cảm giác mất sức khổng lồ lập tức bao trùm lấy anh.

“Phốc!”

Lâm Mộc phun ra một ngụm máu tươi, chân cũng mềm nhũn ra.

Sau khi Lâm Mộc uống Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan xong, thân thể của anh có thể chịu được tác dụng phụ mạnh hơn so với trước kia, nhưng lần này, anh đã tích tụ Chí Tôn Tích đến cực hạn, đến mức thân thể cũng không thể chịu nổi!

Lâm Mộc vội bám lấy một cái cây bên cạnh để không bị ngã xuống.

Sau đó, anh nhanh chóng lấy ra một viên Băng Tâm Đan từ trong nhẫn trữ vật và uống vào.

Băng Tâm Đan tiến vào trong cơ thể, lập tức bộc phát ra một luồng năng lượng lớn, nhanh chóng quét sạch cảm giác suy yếu của Lâm Mộc.

Con gấu đen này mới chỉ bị thương nặng, vẫn chưa hoàn toàn bị giết, Lâm Mộc cũng không dám coi thường.

Sau khi phục hồi.

"Lưu Quang Quyết, Vạn Quang Tề Phát!"

Lâm Mộc lại búng ngón tay, kết hợp hàng vạn tia sáng hội tụ lại với nhau, giống như sao băng xẹt qua bầu trời, lại đánh mạnh vào vết thương ở bụng của con gấu đen một lần nữa!

Điểm khác biệt của lần đánh này so với lầ trước là lần này Lâm Mộc không sử dụng Chí Tôn Tích lên đến cực hạn nữa, mà chỉ sử dụng sức mạnh của Chí Tôn Tích một cách bình thường.

Khi con gấu đen nhìn thấy lại bị tấn công, nó muốn đứng dậy, nhưng chưa kịp đứng dậy thì chùm sáng chói lòa đã đánh thẳng vào nó.

Bùm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, những tia sáng đánh vào vết thương ở trên bụng gấu đen, trực tiếp đem cơ thể nó nổ tan tành.

Một đòn này, con gấu đen biến dị đã chết hoàn toàn!

"Phù..."

Lâm Mộc cuối cùng cũng thở ra một hơi dài nhẹ nhõm khi nhìn thấy con gấu đen biến dị đã chết.

Nó quá nguy hiểm.

May mắn thay, anh đã phát hiện ra điểm yếu của con gấu đen biến dị.

Hơn nữa, phương thức tấn công mà vừa rồi anh lựa chọn cũng là một canh bạc.

Lâm Mộc đã phải cho con gấu đen một cơ hội để nhảy lên vồ lấy anh bằng chân trước của nó, vì vậy anh đã phải đứng yên và chủ động cho nó cơ hội này.

Đòn mà Lâm Mộc lựa chọn đánh ra chính là thúc giục tầng thứ tư của Lưu Quang Quyết, cộng thêm tích tụ Chí Tôn Tích lên đến cực hạn, sau đó công kích vào điểm yếu của nó.

Sau khi Lâm Mộc đạt đến đỉnh phong Linh Ý Cảnh, theo lý thuyết là đã có thể sử dụng tầng thứ tư, nhưng dù sao thì anh cũng chưa bao giờ thúc đẩy tầng thứ tư của Lưu Quang Quyết cả.

Do đó, anh không thể đảm bảo rằng anh sẽ có thể kích hoạt thành công được nó hay không.

Nhưng chỉ còn cách đó, khi có cơ hội, dùng một chiêu đánh bại nó, Lâm Mộc nhất định phải cố gắng làm được!

Vì kết quả của việc không kích hoạt được là móng vuốt của con gấu đen biến dị sẽ vồ lấy đầu anh và sẽ giết chết anh!

Cho nên Lâm Mộc đánh bạc, chính là đánh bạc sinh mệnh của chính mình.

Đầu tiên dụ dỗ con gấu đen biến dị để lộ phần bụng yếu ớt, sau đó dùng mọi cách và bằng mọi giá tấn công vào điểm yếu của con gấu đen, cuối cùng phương pháp này cũng thành công.

“Lâm Mộc!”

“Anh ơi!”

Trần Uyển Nhi và Lâm Lê chạy đến.

“Anh, vết thương của anh rất nghiêm trọng.” Lâm Lê nhìn vết thương trên ngực Lâm Mộc mà đau lòng.

Mắt của Trần Uyển Nhi cũng hơi đỏ, rõ ràng cũng rất đau lòng.

“Vết thương này không chết người được đâu, đừng lo lắng.” Lâm Mộc cười nói.

Lâm Mộc cũng may mắn vì con gấu đen biến dị này khá là ngốc.

Nếu con gấu đen chọn tấn công Trần Uyển Nhi và những người khác, lúc đó mới là một rắc rối thực sự cho anh, lúc ấy ngay cả anh cũng khó có thể ngăn cản được.

Nhưng con gấu đen biến dị này sau khi bị anh đánh trúng thì đã hoàn toàn coi anh là mục tiêu tấn công và chỉ biết tấn công anh mà thôi.

Lần này, Lâm Mộc thực sự bước qua cánh cổng địa ngục một vòng.

“Lâm Mộc, tôi sẽ băng vết thương cho anh trước để cầm máu.”

Trần Uyển Nhi xé ống tay áo của cô và bắt đầu băng bó cho Lâm Mộc.

Sau khi băng bó đơn giản xong, Lâm Mộc đi tới chỗ con gấu đen đã chết.

“Vật này chắc có thể đem về nghiên cứu.”

Anh nói xong liền đặt xác con gấu đen biến dị vào trong nhẫn trữ vật.

Lâm Mộc không khỏi suy nghĩ, vảy trên thân của con gấu đen này cứng như vậy, có thể lấy ra chế tạo thành một bộ áo giáp hay không?

Móng vuốt của nó cũng vô cùng sắc bén, gỡ nó ra có hữu ích gì không nhỉ?

Lâm Mộc cảm thấy rất nhiều thứ trên con thú biến dị này đều có thể dùng làm bảo vật.

“Hy vọng sắp tới sẽ không gặp phải người biến dị hay thú biến dị gì quá mạnh nữa.” Lâm Mộc lẩm bẩm nói.

Sau khi nói xong, anh tiếp tục lên đường cùng, mọi người vội vàng chạy về phía thành phố.

Bởi vì đã ăn Băng Tâm Đan và đã hồi phục khỏi trạng thái yếu ớt, Lâm Mộc vẫn có thể đối phó với người biến dị và thú biến dị bình thường.

Về phần Tiểu Vi, cô bé cũng bị sốc sau khi nhìn thấy những chiêu thức của Lâm Mộc.

Trên đường đi, Trần Uyển Nhi đã giải thích cho cô bé rằng Lâm Mộc là một người tu hành, đồng thời cũng giải thích cho cô bé thế nào là một người tu hành.

Tiểu Vi biết được rằng Lâm Mộc rất lợi hại, và cô bé rất vui vì cảm thấy đi theo Lâm Mộc là một lựa chọn đúng đắn.

Dù sao thì có một người mạnh mẽ như vậy ở bên cạnh, quả thực an toàn hơn rất nhiều.

Không mất nhiều thời gian để cả mọi người đi đến thành phố một cách suôn sẻ.

Các con đường trong thành phố rất là hoang vắng.

Vừa bước vào thành phố, ven đường hai bên có rất nhiều cửa hàng bán xe cũ.

Nhưng các cửa hàng này đều đã đóng cửa hết.

Trong hoàn cảnh như vậy, ai dám mở cửa làm ăn chứ?

Lâm Mộc chọn một cửa hàng, trực tiếp phá cửa đi vào.

Tại showroom trưng bày rất nhiều xe đã qua sử dụng.

Nếu như đã đặt những chiếc xe này ở đây thì chăc là chúng sẽ có chìa khóa.
Chương 247: Quyết định của sư phụ

Đúng lúc Lâm Mộc đang định tìm chìa khóa xe, một người đàn ông cầm dao xông ra.

Trước khi người này xuất hiện, ông ta cũng đã lén lút quan sát, phát hiện ánh mắt mấy người Lâm Mộc không phải màu đỏ.

"Muốn tới chỗ tôi ăn trộm cái gì? Đi ra ngoài!"

Người đàn ông chĩa dao về phía mấy người Lâm Mộc.

"Anh là ông chủ ở đây sao? Đừng hiểu lầm, tôi đến mua xe!" Lâm Mộc xua tay.

“Mua xe?”

Người đàn ông giật mình, lúc này mà vẫn có người tới mua xe.

"Ông chủ, ông không muốn kinh doanh sao? Tôi nhất định sẽ không để ông chịu thiệt thòi đâu!" Lâm Mộc nói.

"Muốn! Đương nhiên sẽ kinh doanh nếu có người mua rồi, nhưng tình hình hiện tại như thế này giá không hề rẻ đâu!" Ông chủ tỏ rõ lập trường.

“Được rồi, tôi sẽ đưa cho anh một triệu, ông sẽ đưa cho tôi một chiếc SUV với tính năng tốt nhất.” Lâm Mộc cũng trực tiếp nói rõ quan điểm của anh.

Ông chủ nghe được một triệu thì trở nên rất vui vẻ, ở thành phố này hiếm có khi nào kinh doanh được giá cao như thế này.

…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Mặc dù bây giờ là loạn thế nhưng không có nghĩa là tiền bạc trở nên vô dụng.

Vì vậy, ông chủ đã chọn ra một chiếc xe cho Lâm Mộc, một chiếc SUV cũ tốt nhất trong cửa hàng.

Sau khi Lâm Mộc chuyển tiền cho ông ta qua điện thoại, anh đã thành công lấy được chìa khóa xe.

Lâm Mộc cũng xin ông chủ một ít thức ăn và nước uống.

Dù sao thì mấy người bọn họ từ hôm qua đến nay vẫn chưa có ăn uống, đi lâu như vậy, mấy người Trần Uyển Nhi chắc chắn đã rất đói rồi.

Ông chủ vừa nhận được một triệu, tâm tình rất tốt nên đã lấy một ít nước, một ít bánh mì đưa cho Lâm Mộc.

Sau đó ông chủ mở cửa cửa hàng và yêu cầu Lâm Mộc lái xe ra ngoài.

Mang theo Trần Uyển Nhi, Lâm Lê và Tiểu Vi, bọn họ nhanh chóng rời khỏi thành phố nhỏ.

Đây là ranh giới Giang Nam, Lâm Mộc cũng không định đi cao tốc nữa mà bật điều hướng, chuẩn bị đi đường quốc lộ đến Đạo quán Ngọa Long.

Dù trên đường đi có những xáo trộn, tuy không quá suôn sẻ nhưng Lâm Mộc cũng đã giải quyết thành công những rắc rối đó.

Trên đường.

“Lâm Mộc, anh đưa chúng tôi đi đâu vậy?” Trần Uyển Nhi tò mò hỏi.

"Đưa mọi người đến chỗ của sư phụ tôi, ở đó sẽ an toàn." Lâm Mộc nói.

“Tới chỗ của sư phụ anh?”

Trần Uyển Nhi hai mắt sáng lên: “Vậy anh có thể tiến cử giúp tôi không, tôi cũng sẽ bái sư phụ anh làm sư phụ, cùng anh học tập tu hành!”

Mặc dù đã lâu như vậy rồi nhưng Trần Uyển Nhi vẫn rất quan tâm đến vấn đề này.

Đặc biệt là bây giờ đại nạn bùng phát, Trần Uyển Nhi lại càng muốn tu hành hơn nữa, bởi vì trong thế giới hỗn loạn này, sức mạnh quan trọng hơn của cải rất nhiều.

"Sư phụ của tôi không dễ dàng tiếp nhận đồ đệ đâu, đến lúc đó tôi sẽ giới thiệu co với sư phụ, về phần ông ấy có nhận cô hay không thì tôi không thể nói trước được." Lâm Mộc nói.

“Được rồi!” Một nụ cười hiện lên trên mặt Trần Uyển Nhi, cô rất mong chờ.

Nửa ngày sau, Lâm Mộc dẫn theo ba người con gái thành công đến Đạo quán Ngọa Long!

“Anh Nguyên!”

A Bính đang ở trong sân Đạo quán, nhìn thấy Lâm Mộc đi vào, cậu ta vội vàng chào hỏi.

"Anh Nguyên, lần này anh đi Thân Giang, đưng xá xa xôi, chắc là dọc đường đi cũng không phải dễ dàng, đúng không?" A Bính hỏi

“Đúng là đã gặp phải một số rắc rối.” Lâm Mộc thở dài.

“Anh Nguyên, có thể thuận lợi trở về là tốt rồi, ở đây thật sự rất an toàn.” A Bính cười nói.

“Anh hai, ba mẹ ở đâu?” Lâm Lê hỏi.

Lâm Lê đến Thân Giang đã được nửa năm, cô ấy đương nhiên rất nhớ ba mẹ.

"A Bính, ba mẹ tôi bây giờ đang ở đâu? Đưa em gái tôi đến đó đi." Lâm Mộc ra lệnh.

“Được rồi, em gái Lâm Lê, đi với tôi!”

A Bính đưa Lâm Lê đi vào căn phòng bên trái của đạo quán.

A Bính và Lâm Lê rất quen thuộc nhau.

Lúc này, Trần Uyển Nhi kéo ống tay áo của Lâm Mộc.

“Lâm Mộc, giới thiệu tôi với sư phụ của anh đi, đừng có quên!” Trần Uyển Nhi chớp mắt.

“Tôi đưa cô đến đó ngay bây giờ, được không?” Anh cười nhạt nói.

Lâm Mộc yêu cầu Tiểu Vi nghỉ ngơi trong sân trước, sau đó đưa Trần Uyển Nhi đi tìm sư phụ của anh.

Sư phụ lúc này đang ở phía sau núi.

Anh đưa Trần Uyển Nhi lên đỉnh núi.

“Sư phụ, con đã trở lại.” Lâm Mộc chào sư phụ.

“Trên đường đi chắc là đã nhìn thấy rất nhiều thứ, phải không?” Sư phụ chậm rãi nói.

“Vâng.” Anh gật đầu.

"Nhìn thấy những gì đang diễn ra bên ngoài cũng tốt cho con, tiếp theo, con nên ở trong Đạo quán và tập trung tu hành để tiến vào Linh Phách Cảnh, sau khi bước vào Linh Phách Cảnh thì con sẽ đến Liên minh Tu Hành Giả." Sư phụ nói.

“Vâng, sư phụ.” Lâm Mộc đáp.

Chần chừ một chút, anh lại nói: “Sư phụ, tiểu thư Trần Uyển Nhi này muốn bái người làm sư phụ.”

Trần Uyển Nhi cũng nhanh chóng nói: “Lão tiền bối, chỉ cần người nguyện ý dạy con luyện công, con liền sẵn sàng chịu đựng gian khổ. ”

Sư phụ nghe xong liền quay đầu lại nhìn cô.

Sau đó, ông đứng dậy và đi đến trước mặt Trần Uyển Nhi, đánh giá cô một lượt.

“Đưa tay ra.” Sư phụ nói.

Trần Uyển Nhi ngoan ngoãn đưa bàn tay như ngọc của cô ra.

Sư phụ lấy ra một chiếc khăn tay và đặt nó lên cổ tay của Trần Uyển Nhi, sau đó nắm lấy cổ tay cô qua chiếc khăn tay.

“Hả?”

Trong mắt sư phụ hiện lên một tia kinh ngạc.

Sau đó, sư phụ nói: "Tu hành là một con đường khó khăn, nếu như con đã chọn con đường này, con chắc chắn sẽ phải chịu đựng những đau đớn và khó khăn mà người thường không thể chịu đựng được. Con có thể chịu được không?"

"Con có thể!" giọng nói cao vút.

“Được rồi, đồ đệ này, ta nhận lời!” Sư phụ đáp.

Lúc này, Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc đều có chút bối rối.

Thật suôn sẻ, chỉ cần như vậy là đã được nhận sao?

Lâm Mộc biết rằng bình thường sư phụ sẽ không nhận đồ đệ tùy ý, trừ khi người đó là một thiên tài có thiên phú tu hành tuyệt vời.

Lâm Mộc vốn tưởng rằng sư phụ sẽ từ chối.

“Bái kiến sư phụ!”

Sau khi Trần Uyển Nhi sững sờ hai giây, cô vội vàng cúi đầu hành lễ.

"Đứng dậy đi, đừng vội hành lễ, từ hôm nay, ta sẽ dạy con cách tu hành, nếu như con có thể kiên trì một tháng, ta sẽ chính thức thu nhận con làm đồ đệ, một tháng này sẽ là tháng để kiểm tra."

“Vâng.” Trần Uyển Nhi nhanh chóng đứng dậy.

Sau đó Trần Uyển Nhi quay đầu về phía Lâm Mộc cười vui vẻ: "Lâm Mộc, tương lai tôi cũng sẽ là người tu hành! Về sau tôi sẽ trở thành sư muội của anh."
Chương 248: Linh Phách Cảnh!

Lâm Mộc khẽ cười: "Chúc mừng cô đã được sư phụ thu nhận. Nhưng con đường tu luyện thật sự rất vất vả và cô đơn, tôi lo lắng không biết cô có thể kiên trì được không."

"Lâm Mộc, đừng coi thường tôi! Trần Uyển Nhi tôi chắc chắn có thể kiên trì hoàn thành những gì mình đã đặt ra!" Trần Uyển Nhi kiên quyết nói.

"Vậy là tốt rồi." Lâm Mộc nói.

Sau đó Lâm Mộc nhìn sư phụ nói:

"Đúng rồi, sư phụ, lần này con tới Thân Giang, trên đường trở về gặp phải một con thú biến dị rất mạnh, con đã mang xác của nó về cho sư phụ xem."

Lâm Mộc vừa nói vừa lấy con gấu đen bị biến dị ra khỏi nhẫn trữ vật.

"Con gấu đen này đã thay đổi rất nhiều. Thay vì có lông, nó lại có vảy đen." Sư phụ nhìn chằm chằm vào con gấu đen biến dị này.

"Đúng vậy, tôi đoán là mức độ biến dị càng cao thì những thay đổi trong cơ thể của những người và thú biến dị sẽ này càng lớn. Lâm Mộc nói.

Lâm Mộc cho rằng thực lực của bản thân anh không hề yếu.

Nhưng ngay cả bản thân anh cũng đã suýt chết.

Nếu có một số lượng lớn con thú biến dị cấp độ này, cho dù là kêu gọi tất cả những người tu hành đến đối phó với người và thú biến dị cũng sẽ vô cùng khó khăn, thậm chí không ít tu sĩ sẽ phải trả giá bằng cả tính mạng.

“Có rất nhiều loại động vật, vì vậy thú biến dị có lẽ sẽ khó đối phó hơn người biến dị.” Sư phụ thở dài.

Lâm Mộc nói: "Sư phụ, có có một cách này, vảy trên người con thú biến dị này rất mạnh, có thể lột ra để chế tạo thành một mảnh áo giáp được không? Móng vuốt của nó cũng vô cùng sắc bén, có thể dùng làm vũ khí được không ạ?" ? "

Sư phụ nói: "Giao cho ta đi, ta sẽ thử. Hiện tại tai họa chỉ vừa mới bùng phát, những thứ này cũng chưa có ai thử, cho nên ta chỉ có thể từ từ thử nghiệm xem thế nào."

“Vâng sư phụ.” Lâm Mộc nhanh chóng trả lời.

Sư phụ dặn dò: "Lâm Mộc, con có thể ở lại đây tu luyện. Đây là nơi tu luyện yêu thích của ta. Ta sẽ đưa Trần Uyển Nhi trở về Đạo quán để dạy dỗ từ đầu."

“Vâng.” Lâm Mộc đáp.

Sau đó Sư phụ đưa Trần Uyển Nhi xuống núi, con gấu đen biến dị cũng được Sư phụ cầm đi.

Sau khi Sư phụ và Trần Uyển Nhi rời đi, Lâm Mộc đi tới chỗ Sư phụ thường ngồi thiền, rồi khoanh chân ngồi xuống.

Ngồi thiền ở đây, gió trên núi thổi lồng lộng, tràn ngập hơi thở của thiên nhiên.

Phóng tầm mắt ra xa, có núi non sông nước rất đẹp.

“Thế giới tươi đẹp như vậy, không biết sẽ biến thành thế nào vì tai họa này nữa.” Lâm Mộc lẩm bẩm.

Sau đó, Lâm Mộc nhắm mắt lại, bắt đầu tu luyện.

Nhiệm vụ cấp bách nhất bây giờ chính là đột phá đến Linh Phách Cảnh.

...

Trong quá trình anh tu luyện, một tháng rưỡi cũng nhanh chóng trôi qua.

Lâm Mộc ở trong đạo quán Ngọa Long nên mọi chuyện rất yên bình, anh hoàn toàn có thể yên tâm tu luyện.

Đỉnh núi phía sau đạo quán Ngọa Long.

Đột nhiên Xung quanh cơ thể Lâm Mộc tràn ngập ánh sáng, những tia sáng ngưng tụ trong cơ thể rồi nhanh chóng lan ra ngoài.

Điều này có nghĩa là sắp đột phá sao?

Sự thay đổi này làm cho Lâm Mộc kinh ngạc không thôi.

Ánh sáng xuyên thấu toàn thân, cả người anh nóng rực như muốn bốc hỏa.

Hơi thở của anh cũng nóng lên.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Sau một thời gian, chuyển động trong cơ thể giảm dần.

Lâm Mộc mở mắt ra, nội lực theo đó phóng ra ngoài.

Bùm!

Trong nháy mắt một đợt nội lực lan ra, còn mạnh hơn Linh Ý Cảnh rất nhiều!

Thịt, cơ bắp, xương và các cơ quan của toàn bộ cơ thể cũng được tăng cường hoàn toàn dưới sự nuôi dưỡng bằng nội lực mạnh mẽ của Linh Phách Cảnh.

“Cuối cùng cũng đến được bước này!” hai mắt Lâm Mộc sáng ngời.

Nội lực mạnh mẽ của Linh Phách Cảnh khiến Lâm Mộc cảm thấy vô cùng thoải mái!

Lâm Mộc vung tay lên vẫy vẫy, nội lực phóng ra, một khối ánh sáng do nội lực ngưng tụ trong lòng bàn tay.

“Nếu gặp được con gấu đen biến dị kia với thực lực hiện tại, mình sẽ giết chết nó một cách rất dễ dàng!” Lâm Mộc cảm nhận được nội lực dâng trào, anh vô cùng hưng phấn.

Bước vào Linh Phách Cảnh, nội lực cũng được nâng cao hơn, trong Cảnh Giới này, công dụng nội lực của cơ thể cũng lên một tầm cao mới, khi dung hợp với linh hồn thì nội lực sẽ giống như một bộ phận của cơ thể!

Thảo nào nó được gọi là Linh Phách Cảnh.

Sau đó Lâm Mộc thu lại nội lực trong tay.

“Tiếp theo đã đến lúc gặp sư phụ rồi.” Lâm Mộc đang rất mong đợi.

Sư phụ nói khi anh đạt tới Linh Phách Cảnh thì sẽ có một phần quà cho anh.

Hơn nữa sau khi đạt tới Linh Phách Cảnh, sư phụ sẽ để Lâm Mộc gia nhập vào Liên Minh Tu Hành Giả.

Bây giờ, cuối cùng anh có thể thể hiện thực lực của mình!

Hơn một tháng nay, Lâm Mộc vẫn chuyên tâm tu luyện, nên anh hoàn toàn không biết thế giới ngoài kia đang xảy ra chuyện gì cả.

Bên trong võ đường.

Sư phụ đang ngồi khoanh chân.

“Đồ nhi, con đã đạt tới Linh Phách Cảnh rồi đúng không?” Sư phụ nói.

“Sao sư phụ biết ạ?” Lâm Mộc có chút kinh ngạc.

“Sự dao động của nội lực mà con phóng ra ở ngọn núi phía sau, sư phụ cũng đã mơ hồ cảm nhận được.” Sư phụ nói.

“Thì ra là như vậy.” Lâm Mộc cười.

Đạt được Linh Phách Cảnh nên đương nhiên Lâm Mộc rất vui vẻ.

Sư phụ đứng dậy nhìn Lâm Mộc: "Đạt tới Linh Phách Cảnh là một việc khó khăn đối với hầu hết các tu sĩ đương thời, con đã có thể bước tới bước này, ở thời đó đã có khả năng lập núi, lập môn phái, tạo ra sức mạnh Ẩn Môn. Chúc mừng con, con tiến bộ rất nhanh đấy! "

“Đa tạ sư phụ đã khen.” trên mặt Lâm Mộc vẫn mang theo ý cười.

"Nhưng tương lai của con không dừng lại ở đó. Ẩn Môn không phải mục tiêu của con. Có rất nhiều người tài giỏi trong liên minh tu hành giả. Con chỉ mới ở giai đoạn đầu của Linh Phách Cảnh, tương lai còn dài, con chớ nên quá kiêu ngạo. ”Sư phụ nói.

“Đồ nhi đã nhớ kỹ.” Lâm Mộc đáp.

Sư phụ lấy ra một con dao dài từ trong chiếc nhẫn trữ vật.

" Thất Tinh Đao này là bảo vật của Địa giai trung cấp, sư phụ ban nó cho con! Chúc con bất khả chiến bại ở bất cứ nơi nào khi dùng tới con dao này."

Sư phụ đưa con dao cho Lâm Mộc.

"Đa tạ sư phụ!"

Lâm Mộc lập tức vươn tay cầm lấy Thất Tinh Đao.

"Còn có một cuốn sách đao pháp tên là" Phong Lôi Đao Pháp ", là đao pháp tổ tiên của vi sư truyền lại. Theo lời tổ tiên dạy thì một thời không được truyền quá ba người, bây giờ con đã đạt tới Linh Phách Cảnh nên con đã đủ tư cách để có được cuốn sách này, là bí thuật về đao pháp! "
Chương 249: Cảnh giới phía sau

Sư phụ nói xong liền lấy ra một quyển bí thuật đưa cho Lâm Mộc.

Lâm Mộc đưa tay nhận lấy cuốn "Phong Lôi Đao Quyết" này.

Sư phụ nói: "Thất Tinh Đao là Địa giai bậc trung phẩm, cho dù trong người là nguồn tài nguyên dồi dào của Liên Minh Tu Hành Giả thì con cũng đủ dùng rồi. Còn về phần "Phong Lôi Đao Quyết ", dù là Liên Minh Tu Hành Giả cũng vô cùng trân trọng nó! Còn có thể học được bao xa, tùy vào năng lực của chính con. "

“Đệ tử hiểu rồi.” Lâm Mộc đáp.

"Đúng rồi, con gấu đen lần trước con đưa cho vi sư, vi sư đã lột sạch vảy, chế thành áo giáp bảo vệ, hiện tại ta đưa nó cho con."

Sư phụ nói xong liền lấy ra một bộ áo giáp giao cho Lâm Mộc.

“Đa tạ sư phụ!” Lâm Mộc tiếp nhận cơ giáp.

"Vi sư đã làm chiếc áo giáp này với hai lớp vảy nên có thể bảo vệ được gấp đôi. Với sức mạnh của nó, vũ khí Địa giai cũng khó có thể chống lại, phải chặt mấy lần mới gãy!"

Hai mắt Lâm Mộc sáng lên, chỉ với một tu sĩ bình thường sẽ không thể chống lại vũ khí và sự tấn công mạnh mẽ của người biến dị. Nhưng sau khi mặc áo giáp này vào thì hoàn toàn có thể làm được.

Nó tương đương với việc gián tiếp sở hữu sức mạnh phòng thủ của gấu đen.

"Móng vuốt của gấu đen thì vi sư đã gỡ bỏ rồi. Tổng cộng có mười chiếc cũng đã được vi sư đánh bóng lại. Chúng cực kỳ sắc bén và có thể được sử dụng làm mười loại vũ khí ẩn, sức xuyên phá rất mạnh. Vũ khí ẩn bằng móng vuốt gấu đều ở trong hộp này. "

Sư phụ lấy ra một cái hộp, rồi đưa cho Lâm Mộc.

Lâm Mộc lại cảm ơn sư phụ rồi cầm lấy chiếc hộp.

Anh không ngờ rằng việc giết con gấu đen biến dị đó rồi mang nó về đây lại có nhiều lợi ích như vậy.

Nếu săn những người biến dị có khả năng phòng thủ mạnh mẽ hơn, thì sẽ không thể tạo ra áo giáp hay vũ khí tấn công đúng không?

“Đúng rồi, sư phụ, hiện tại con đã đạt tới Linh Phách Cảnh, vậy Cảnh Giới sau đó là gì vậy?” Lâm Mộc tò mò hỏi.

Trước đây khi Lâm Mộc mới làm bái thầy, sư phụ chỉ nói cho Lâm Mộc biết mình có nền tảng vững chắc, Tụ Khí Cảnh, Khai Linh Cảnh, Linh Ý Cảnh, Linh Phách Cảnh.

Còn cảnh giới phía sau thì Sư phụ hoàn toàn không đề cập đến.

Khi mới bắt đầu, anh cứ nghĩ Linh Phách Cảnh là mạnh nhất.

Bây giờ có vẻ không hẳn là vậy rồi.

Sư phụ chậm rãi nói: "Sau Linh Phách Cảnh còn có Kết Đan Cảnh, khi nội lực ngưng tụ thành nội đan trong cơ thể, cả người sẽ hoàn toàn thay đổi."

" Kết Đan Cảnh cùng với các cảnh giới trước là hai ranh giới khác nhau. Nếu đạt tới Cảnh Giới này thì sẽ hoàn toàn vượt qua những người tu luyện bình thường, thậm chí tu sĩ Kết Đan Cảnh còn có thể sống đến hai trăm tuổi!"

"Lúc trước ta chỉ đề cập tới Linh Phách Cảnh với con là bởi vì Cảnh giới sau Linh Phách Cảnh rất khác với các cảnh giới trước đó!"

Lâm Mộc nghe vậy cũng sửng sốt.

Kết Đan Cảnh, người có thể sống đến hai trăm tuổi, điều này đã nằm ngoài phạm vi nhận thức của người thường?

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Thảo nào có người tu luyện để có thể trường sinh bất lão, hóa ra thật sự có thể tăng tuổi thọ.” Lâm Mộc cảm thán.

Sư phụ cười nói: "Đúng là tu luyện có thể tăng tuổi thọ, nhưng phải bắt đầu từ Kết Đan Cảnh mới có thể tăng tuổi thọ. Càng tiến xa, tuổi thọ sẽ càng tăng lên."

"Chỉ đối với tu sĩ bình thường, làm sao có thể tu luyện đến mức có thể tăng thêm tuổi thọ chứ?"

“Sư phụ, người bao nhiêu tuổi rồi ạ?” Lâm Mộc tò mò.

"Vi sư đã hơn một trăm ba mươi tuổi," sư phụ đáp.

"Một trăm ba mươi tuổi? Đúng là không ngờ mà." Lâm Mộc cười nói.

Tuy tóc Sư phụ đã bạc nhưng tinh thần của người vẫn rất tốt!

Sư phụ nhiều tuổi như vậy, có nghĩa là người đã sống gần hai thế kỷ rồi sao?

“Chủ nhân, vậy sau Kết Đan Cảnh thì còn có Cảnh Giới gì nữa vậy ạ?” Lâm Mộc lại hỏi.

Lâm Mộc tò mò rất nhiều chuyện, dù sao anh cũng không biết về những chuyện này.

Sư phụ nói: "Sau Kết Đan Cảnh là Thiên Cương Cảnh, Minh chủ của Liên Minh Tu Hành Giả đang ở cảnh giới này. Sau khi đạt tới Cảnh Giới này, thậm chí có thể bay trên bầu trời trong một khoảng thời gian nhất định. "

"Về phần Cảnh Giới sau nữa thì cũng chỉ tồn tại trong lịch sử, ở thời đại công pháp sắp bị tiêu diệt này cũng không có người đạt tới."

Sau khi nghe xong lời này, anh cũng hiểu rõ hơn về các Cảnh Giới phía sau.

Đồng thời, Lâm Mộc cũng rất khao khát được bay trên bầu trời,sẽ có cảm giác gì nhỉ!

Là một người tu hành, đương nhiên Lâm Mộc luôn khao khát có sức mạnh và khả năng lớn hơn!

Nhất là bây giờ khi tai họa đã ập đến, với thực lực hiện tại của Lâm Mộc thì cũng không thể thay đổi được gì cả.

Chỉ còn cách trở nên mạnh mẽ hơn thì mới có thể thay đổi cục diện này!

“Đúng rồi sư phụ, hơn một tháng nay bên ngoài kia thế nào rồi ạ?” Lâm Mộc hỏi.

“Con hãy hỏi sư huynh của con đi, nó hiểu rõ hơn.” Sư phụ nói.

“Vâng.” Lâm Mộc gật đầu.

Sư phụ xua tay: "Đồ nhi, khi con đã bước chân vào Linh Phách Cảnh, thì từ bây giờ con sẽ phải xuất môn, hãy gia nhập Liên Minh Tu Hành Giả đi, liên hệ với sư huynh của con để nó sắp xếp cho con, thực lực của con hoàn toàn đủ để gia nhập Liên Minh Tu Hành Giả. Đó là bước đầu để con thỏa thích phát huy thực lực của mình. "

"Con đường phía trước của con sẽ đầy chông gai, nhưng đó cũng là cơ hội để con tiến bộ hơn nữa!"

"Sư phụ chỉ dẫn con vào cửa, còn sau này phải phụ thuộc vào chính con rồi. Làm chủ con đường của mình, tương lai con có thể đi được bao xa cũng tùy thuộc vào bản thân con."

Lâm Mộc hành lễ: "Đồ nhi nghe lời dạy bảo của sư phụ!"

"Mặc dù con đã xuất môn rồi, nhưng nếu con thật sự gặp phải khó khăn không thể vượt qua, con có thể nói với ta, ta sẽ cố gắng hết sức giúp con, ta vẫn luôn là sư phụ của con, mau đi đi."

Nói xong Sư phụ liền nhắm mắt lại.

Sau khi Lâm Mộc cúi đầu lần nữa rồi xoay người rời khỏi võ đường.

Sau khi rời khỏi võ đường, Lâm Mộc đi đến chào hỏi ba mẹ mình.

“Ba, mẹ, em gái, con sẽ rời khỏi đạo quán, mọi người cứ yên tâm ở đạo quán này, có sư phụ ở đây, mọi người sẽ được an toàn.” Lâm Mộc cười nói.

“Mộc Nhi, hiện tại bên ngoài rất nguy hiểm, con không nên đi ra ngoài.” Mẹ anh lo lắng.

“Mẹ, con là một người tu hành, bây giờ tai họa ập đến, với tư cách là người tu hành thì con cũng nên có trách nhiệm.” Lâm Mộc nghiêm túc nói.
Chương 250: Xuất môn

Lâm Đại Sơn nói: "Bà cứ để Lâm Mộc đi đi."

Sau đó Lâm Đại Sơn nhìn về phía Lâm Mộc: "Lâm Mộc, ba biết con có tham vọng của chính mình. Đi đi, theo đuổi ước mơ của mình, không cần lo lắng cho ba mẹ đâu, nhưng ở bên ngoài phải cẩn thận đấy."

“Cảm ơn ba đã ủng hộ.” Lâm Mộc cười nói.

Sau khi tạm biệt cha mẹ và em gái, Lâm Mộc lại đến gặp Trần Uyển Nhi.

Cô cũng ở trong đạo quán, cô đang tự tu luyện ở trong phòng riêng.

Sau một tháng kiểm tra thực lực, sư phụ đã chính thức nhận cô làm đồ đệ của mình.

Mặc dù Lâm Mộc có hơi kinh ngạc rằng sư phụ không phải người dễ dàng thu nhận đồ đệ, nhưng tại sao người lại nhận Trần Uyển Nhi làm đồ đệ chứ?

Nhưng dù thế nào, Lâm Mộc cũng mừng cho Trần Uyển Nhi.

Sau khi Lâm Mộc vào phòng.

Trần Uyển Nhi nhìn thấy Lâm Mộc, vội vàng đứng dậy chạy tới.

“Thấy sao Lâm Mộc, hiện tại tôi cũng đã là tu hành giả rồi, sau này đừng hòng coi thường tôi!” Trần Uyển Nhi rất vui vẻ nói.

Từ lâu Trần Uyển Nhi đã muốn trở thành một người tu hành, cuối cùng giờ đây cô cũng đã đạt được ước nguyện của mình.

Lâm Mộc nghiêm túc nói: "Trong khoảng thời gian này, chắc cô cũng đã nhận ra sự cô đơn và khó khăn trong tu luyện rồi đúng không? Con đường này thật sự không dễ đi đâu!"

“Tôi có cảm nhận được, nhưng tôi vẫn có thể gánh vác, như tôi đã nói, tôi không phải là một bình hoa vô dụng!” Trần Uyển Nhi kiên quyết nói.

“Có thể chịu được là tốt rồi.” Lâm Mộc cười nói.

"Lâm Mộc, anh xuống núi sao? Anh thành công đột phá tới Linh Phách Cảnh chưa?"

Bây giờ Trần Uyển Nhi cũng là một người tu hành, nên đương nhiên cô cũng đã biết về các loại Cảnh giới.

“Ừm, đến Linh Phách Cảnh rồi.”Lâm Mộc gật đầu.

“Oa, anh đã đạt tới Linh Phách Cảnh rồi, tôi mới chỉ tới Tụ Khí Cảnh thôi.” Trần Uyển Nhi nhìn Lâm Mộc với ánh mắt ngưỡng mộ.

Lâm Mộc hoàn toàn hiểu được suy nghĩ của cô.

Đừng nói đến Tụ Khí Cảnh, ngay cả khi Lâm Mộc ở Khai Linh Cảnh, Linh Ý Cảnh, hay khi Lâm Mộc đột phá đến Linh Phách cảnh thì anh cũng đều rất mong chờ, anh cũng cảm thấy đó cũng là một điều rất bình thường.

Bây giờ Trần Uyển Nhi cũng là một tu hành giả, đương nhiên cô biết Linh Phách Cảnh mạnh đến mức nào.

"Mới có hơn một tháng, cô đã tới Tụ Khí Cảnh rồi sao? Nhanh vậy?" Lâm Mộc kinh ngạc.

"Nhanh á? Vẫn còn kém xa anh lắm." Trần Uyển Nhi lắc đầu thở dài.

Lâm Mộc nói không nên lời; "Cô mới bắt đầu tu luyện được bao lâu, sao có thể so với tôi, tốc độ như vậy đã là rất nhanh rồi!"

"Mục tiêu của tôi là đuổi kịp anh! Đừng có buông lỏng, khi thời cơ đến, cẩn thận sư muội sẽ mạnh hơn anh đấy." Trần Uyển Nhi nhếch mép cười nói.

“Nếu như cô thật sự có thể vượt qua tôi, tôi cũng rất mừng cho cô, nhưng không dễ để vượt qua tôi đâu.” Lâm Mộc cười nói.

Dù sao Lâm Mộc cũng còn có Chí Tôn Tích, theo như lời của Sư phụ, anh chính là một thiên tài tu hành.

Từ lúc anh bước vào Linh Ý Cảnh đỉnh phong cũng chỉ mất hơn nửa năm đã đột phá tới Linh Phách Cảnh, đây nhất định chính là thiên phú của anh.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Ngoài ra, trước đây anh cũng đã dùng Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan.

Sư phụ từng nói sau khi dùng Phạt Cốt Tẩy Tủy sẽ có thể nâng cao trình độ tu luyện, có lẽ đây cũng là yếu tố khiến Lâm Mộc đột phá đến Linh Phách Cảnh nhanh hơn.

Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan chắc chắn đã có tác dụng.

"Đúng rồi, Trần Uyển Nhi, chuyến tiếp theo của tôi là đến Liên Minh Tu Hành Giả, hiện tại đã đạt tới Linh Phách Cảnh nên tôi phải xuất môn. Hôm nay tôi tới đây để tạm biệt cô." Lâm Mộc nói.

"Anh muốn đi ra ngoài kia sao?Tôi muốn đi cùng anh." Trần Uyển Nhi thở dài nói.

“Bây giờ vẫn còn quá sớm với cô, cô cứ ở chỗ này tu luyện rồi nghe theo sự sắp xếp của sư phụ đi.” Lâm Mộc nói.

Trần Uyển Nhi gật đầu.

"Trần Uyển Nhi, vậy tôi đi trước."

Lâm Mộc nói xong xoay người rời đi.

"Lâm Mộc!"

Trần Uyển Nhi vội vàng giữ Lâm Mộc lại.

“Còn gì nữa sao?” Lâm Mộc quay đầu nhìn cô.

“Hiện tại chắc chắn bên ngoài rất nguy hiểm, anh… Ở bên ngoài nhớ cẩn thận, nhất định phải sống sót trở về đấy!” Trần Uyển Nhi cắn đôi môi đỏ mọng, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một chút lo lắng.

"Không cần quá lo lắng, tôi đi đây."

Nói xong, Lâm Mộc liền đi ra khỏi phòng.

"Ước gì tôi có thể sát cánh chiến đấu cùng anh."

Trần Uyển Nhi nhìn ra cửa.

Bóng dáng Lâm Mộc đã khuất khỏi cửa.

Cô kiên trì muốn tu luyện, nguyên nhân lớn nhất chính là cô không muốn là một người vô dụng khi ở bên cạnh anh!

Trần Uyển Nhi thầm hạ quyết tâm trong thời gian Lâm Mộc đi, cô phải dốc toàn lực tu luyện!

Cô muốn xứng đáng hơn với anh, muốn góp sức giúp đỡ anh, thay vì luôn được Lâm Mộc bảo vệ và trở thành gánh nặng của anh.

...

Lâm Mộc lại đến chào A Bính và Bằng Gia, một mình xuống núi.

Xuống núi được nửa đường, Lâm Mộc xuống xe gọi điện thoại cho sư huynh.

Trong lòng anh biết rõ rằng một khi gia nhập Liên Minh Tu Hành Giả, cuộc sống tương lai của anh sẽ thay đổi vô cùng mạnh mẽ.

Lâm Mộc có chút căng thẳng, nhưng cũng càng thêm khao khát!

Tổng bộ của Liên Minh Tu Hành Giả có rất nhiều tài nguyên.

Với nền tảng lớn như vậy, cuối cùng anh cũng có thể thực sự thể hiện được thế mạnh của mình!

Sau khi cuộc gọi được kết nối.

“Sư huynh, em đã đạt tới Linh Phách Cảnh rồi, Sư phụ nói em liên hệ với anh để gia nhập vào Tổng bộ của Liên Minh Tu Hành Giả.” Lâm Mộc nói thẳng vào vấn đề.

Giọng của sư huynh truyền đến trong điện thoại: "Cậu đã đạt tới Linh Phách Cảnh rồi sao? Tiểu sư đệ, tốc độ đột phá của cậu đúng là nhanh thật đấy, anh sẽ sắp xếp máy bay tới đón cậu!"

“Sư huynh, anh cứ nói vị trí cho em đi, em sẽ trực tiếp lái xe tới, không cần phiền phức vậy đâu.” Lâm Mộc nói.

" Bây giờ bên ngoài quá hỗn loạn, Tổng bộ cách Giang Nam một quãng đường dài. Để cậu lái xe một quãng đường dài như vậy cũng không an toàn, cậu cứ nghe anh đi." Sư huynh nói.

‘Được, vậy em chờ máy bay ở đâu?” Lâm Mộc hỏi.

"Anh sẽ liên lạc với cậu trước, sau đó anh sẽ gửi địa chỉ cho cậu. Sau khi nhận được địa chỉ thì cậu cứ đến đó là được."

“Được rồi anh.” Lâm Mộc đáp.

Cúp điện thoại xong, anh vào trong xe ngồi chờ tin nhắn của sư huynh.

Cùng lúc đó, Lâm Mộc cũng mở điện thoại chuẩn bị lên mạng xem tin tức.

Sau hơn một tháng tu luyện, anh hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài kia.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom