Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 276-280
Chương 276: Thế lực nhỏ của Đối tượng biến dị
La Văn Thành nói thêm: “Chưa biết chừng trong Thành phố Bình Phụng cũng có Thế lực được thành lập bởi Người biến dị.”
Ngay lúc này, một Người biến dị chu ra từ bồn hoa bên cạnh rồi nhanh chóng lao về phía ba người Lâm Mộc.
Thẩm Trạch Thiên nhanh tay lẹ mắt, giơ tay ngưng kết nội lực rồi tấn công Người biến dị kia.
Dính phải đòn công kích, Người biến dị lập tức bỏ mạng!
“Thể biến dị cấp D chiếm số lượng đông nhất nhưng cũng là đối tượng yếu nhất.” Thẩm Trạch Thiên nói.
Sau đó anh ta cất thi thể của Người biến dị vào trong nhẫn trữ vật.
Tuy Thể biến dị cấp D chỉ đổi được một Liên minh tệ, nhưng thịt muỗi cũng là thịt, chỉ cần tích lũy số lượng lớn cũng sẽ kiếm được số tiền thưởng không nhỏ.
“Đi, chúng ta vào tòa nhà này trước.” Thẩm Trạch Thiên chỉ một tòa nhà bên cạnh.
Sau đó ba người đi vào tòa nhà.
Họ phải đi thang bộ lên lầu, mỗi lầu đều phải kiểm tra kỹ càng một lượt, bao gồm cả hành lang.
Cầu thang bộ tối đen như mực, tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của ba người, bên ngoài hành lang còn ngửi thấy mùi hôi thối.
Thẩm Trạch Thiên cầm đèn pin soi, đi lên lầu.
Trên lầu hai có ba căn hộ, một cửa mở tung, hai cửa còn lại hình như cũng bị phá hỏng.
“Nào, chúng ta vào trong tìm kiếm, nhất định phải kiểm kê và dọn sạch, không được bỏ qua bất cứ căn phòng nào.”
Thẩm Trạch Thiên dẫn hai người vào một căn hộ bị phá hỏng nghiêm trọng.
Mùi hôi thối lập tức ập vào mặt.
Lâm Mộc chỉ cảm thấy dạ dày cuộn lên như dời sông lấp biển, chỉ có thể bịt mũi lại.
Ngay sau đó, đám người Lâm Mộc trông thấy vài thi thể không lành lặn đã thối rữa.
Lâm Mộc cắn chặt răng cố ngăn cảm giác muốn ói dữ dội trong người, anh chưa từng trông thấy cảnh tượng nào như này.
“Tiểu sư đệ đừng nhìn nữa.” Thẩm Trạch Thiên duỗi tay ra quay mặt Lâm Mộc sang hướng khác.
Ba người khám xét một lượt trong phòng nhưng không phát hiện ra điều gì đặc biệt.
Vì vậy đám người Lâm Mộc lại lên lầu ba kiểm tra, kết quả vẫn không có gì khác lạ, cảnh tượng vẫn đẫm máu như vậy.
Ba người tiếp tục lên lầu cao hơn để khám xét.
Cả tòa nhà này không có lấy một người còn sống sót! Đám người Lâm Mộc cũng không tìm thêm được bất cứ Người biến dị nào.
Khi đội của Lâm Mộc xuống lầu chuẩn bị đi kiểm tra tòa nhà khác, chợt phát hiện ra hơn trăm đôi mắt đỏ ngầu đang tập trung lại một chỗ.
“Chuyện gì thế này?” Đám người Lâm Mộc giật thót,
“Giết chúng đi!” Hai Người biến dị đứng sau đám người mắt đỏ ra lệnh.
Đám Người biến dị như dã thú phát cuồng lao về phía ba người Lâm Mộc.
“Mau ra tay!” Lâm Mộc cùng Thẩm Trạch Thiên và La Văn Thành lập tức ra tay.
“Lưu Quang Quyết!”
Lâm Mộc nhanh chóng búng ngón tay, hàng vạn ánh sáng chói lọi phóng về phía những Người biến dị kia.
Đám Người biến dị lập tức bị tiêu diệt.
Chỉ còn hai Người biến dị không xông lên tấn công ban nãy.
“Chúng mày là ai?” Hai Người biến dị còn sống sót kinh hãi không thôi.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Bọn tao là Tu hành Giả! Cho chúng mày biết rõ mình được chết dưới tay ai!” Thẩm Trạch Thiên nói xong thì lập tức thôi động công kích nện vào hai Người biến dị.
Hai Người biến dị sợ hãi lập tức đỡ đòn tấn công, nhưng vẫn bị tiêu diệt nhanh gọn dưới sự công kích cường đại.
Thẩm Trạch Thiên nói: “Hai Người biến dị đứng sau này có lẽ là thủ lĩnh của đám Người biến dị, thực lực chắc thuộc cấp C, chúng đã biết đoàn kết lại thành một thế lực nhỏ rồi.”
“Quả nhiên đám Người biến dị đã biết cách tập trung lại cùng nhau lập nên Thế lực rồi.” Lâm Mộc tặc lưỡi kinh ngạc .
Tuy Thế lực được thành lập bởi Người biến dị cấp C không có sức uy hiếp lớn, nhưng chắc chắn còn có Người và Thú biến dị cấp cao hơn cũng lập nên những thế lực lớn mạnh hơn.
“Chỉ e Đội ngũ các môn phái ẩn dật mà gặp phải tình huống này sẽ khó lòng đối phó.” La Văn Thành nói.
“Ừm.” Lâm Mộc cũng gật đầu đồng tình.
Dù sao Thể biến dị cấp C cũng có thực lực ngang ngửa Linh Ý Cảnh, cộng thêm đám tay chân Người biến dị cấp D đông đảo vây đánh, đội ngũ môn phái ẩn dật hẳn là gặp khó khăn khi đối phó rồi.
Đội của Lâm Mộc đều có tu vi Linh Phách Cảnh, Lâm Mộc và La Văn Thành là sơ kỳ, còn Thẩm Trạch Thiên là Linh Phách Cảnh đỉnh phong.
Tất cả các đội nhỏ tiến vào thành phố này đều có trình độ cao nhất nhì!
“Đám Người biến dị này cộng lại có thể đổi sang hai trăm Liên minh tệ, coi như thu hoạch không tệ, chúng ta có một khởi đầu may mắn rồi.” Thẩm Trạch Thiên nói.
La Văn Thành cũng cảm khái: “Cơ chế đổi tiền này thật hào phóng, khi trước trong thời kì hòa bình nên nhiệm vụ rất ít, ngoại trừ số Liên minh tệ do liên minh phát cố định theo cấp bậc, muốn kiếm được vài trăm Liên minh tệ vô cùng khó khăn, giờ thì phất tay một cái đã dễ dàng gặt hái được. ”
Sau đó hai người họ cất thi thể Người biến dị vào trong nhẫn trữ vật.
Những thi thể này được giao nộp lên trên, Liên minh tệ nhận về đương nhiên chia đều cho ba người.
“Đi nào.” Đám người Lâm Mộc tiếp tục khám xét ở những tòa nhà khác.
Do phải kiểm tra kỹ lưỡng, cho nên mất hơn một giờ đồng hồ ba người mới tra xét xong tất cả tòa nhà trong tiểu khu.
Họ không gặp thêm bất cứ Thể biến dị nào.
Có lẽ đám Người biến dị bị tiêu diệt ban nãy là tất cả Người biến dị sống trong tiểu khu tụ tập lại.
Sau đó đám người Lâm Mộc lại kiểm tra kỹ càng từng ngóc ngách trên đường đến tiểu khu khác, bao gồm cả các cửa hàng trên phố.
Trong một tiểu khu tiếp theo, Lâm Mộc và hai người còn lại phát hiện ra dấu hiệu của người sống ở nơi đây.
Chương 277: Người biến dị đặc biệt
Ba người Lâm Mộc cũng không vào quấy rầy họ.
Đợi đến khi Tu hành Giả kiểm kê và dọn dẹp sạch Thể biến dị trong thành phố, những người còn sống sót lại có thể bắt đầu lại cuộc sống an toàn.
Thi thoảng sẽ có Máy bay không người lái và trực thăng bay trên bầu trời để quay chụp lại tình huống thực thi nhiệm vụ trong khu vực này.
Một khi nơi nào đó xuất hiện tình huống đặc biệt, Mục nghị trưởng có thể lập tức phái người qua xử lý.
Sau khi ba người Lâm Mộc kiểm tra xong một tòa nhà khác, trời đã tối.
Đã bốn tiếng đồng hồ kể từ khi Tu hành Giả tiến vào Thành phố Bình Phụng.
Ba người Lâm Mộc giết được tổng cộng hơn ba trăm Người biến dị cấp D và hai Người biến dị cấp C.
“Không biết có đội nào gặp được Người biến dị cấp B không?” Lâm Mộc lẩm bẩm.
“Không rõ lắm.” Thẩm Trạch Thiên nói.
Sau đó Thẩm Trạch Thiên nhìn Lâm Mộc hỏi: “Tiểu sư đệ, cậu biết lần ra quân này còn có tình huống đặc biệt hay không?”
“Tình huống đặc biệt ư? Là sao?” Lâm Mộc không hiểu.
“Trận chiến kiểm kê và dọn dẹp sạch thành phố lần này sẽ được quay phim chụp ảnh lại, sau đó tuyên truyền cho người dân cùng xem. ” Thẩm Trạch Thiên nói.
“Tuyên truyền ư? Tuyên truyền Liên minh Tu Hành Giả à?” Lâm Mộc kinh ngạc hỏi.
“Không chỉ Liên minh Tu Hành Giả chúng ta, còn tuyên truyền cả đoàn thể Tu hành Giả, xây dựng hình tượng những Tu hành Giả như người anh hùng, thậm chí là đấng cứu thế, cậu xem trên bầu trời thi thoảng lại có Máy bay không người lái và trực thăng bay qua quay chụp đấy.” Thẩm Trạch Thiên chỉ tay lên trên.
Thẩm Trạch Thiên nói tiếp: “Mục đích chủ yếu chính là để cho dân thường nhìn thấy hi vọng.”
“Đại nạn ập đến, người dân đều vô cùng tuyệt vọng. Còn sự xuất hiện của Tu hành Giả chúng ta lại cho họ thấy được, có một đoàn thể người đủ năng lực đối phó với Thể biến dị và bảo vệ người dân.”
“Như vậy, người dân mới khấp khởi hi vọng và gửi gắm niềm tin tới chúng ta!”
Bây giờ Lâm Mộc mới vỡ lẽ.
“Hi vọng quả thật quá đỗi quan trọng, nếu ai ai cũng mất đi hi vọng thì đáng sợ biết bao!” Lâm Mộc cảm khái.
La Văn Thành cũng cười nói: “Khi trước Tu hành như một ngành nghề chẳng mấy ai biết đến, sau này mọi thứ sẽ đổi thay. Những Tu hành Giả như chúng ta sẽ nổi tiếng, nghề tu hành cũng được ưa chuộng và lăng xê, nghĩ thôi cũng thấy là chuyện tốt rồi, cuối cùng chúng ta cũng được xã hội công nhận.”
“Nào, chúng ta vào kiểm tra siêu thị nhỏ này.” Thẩm Trạch Thiên nói.
Ba người bước vào một siêu thị đang mở cửa bên con phố.
“Không một bóng người!” Siêu thị không lớn, chỉ quét mắt đã kiểm tra xong.
“Đừng lơ là, phải kiểm tra kỹ phía sau từng kệ hàng, chúng ta chia ra kiểm tra nhé.” Thẩm Trạch Thiên khoát tay ra hiệu.
Ba người tản ra, Lâm Mộc đi về phía kệ hàng bên trái.
Vừa quẹo sau một kệ hàng, Lâm Mộc bỗng phát hiện ra một bóng người.
Là bóng lưng của một cô gái trẻ, cô ấy đang ngồi xổm nấp trong góc.
Là người còn sống sót ư?
“Đừng sợ, tôi không phải Người biến dị, tôi có thể đưa cô đến nơi an toàn.” Lâm Mộc nói.
Lâm Mộc vừa dứt lời, Cô gái trẻ chậm rãi quay người lại.
Khi Lâm Mộc nhìn thấy mặt cô ấy thì giật thót.
Hai mắt Cô gái trẻ đỏ ngầu!
“Chẳng ngờ lại là Người biến dị!” Lâm Mộc giơ tay lên theo bản năng, nội lực cuồn cuộn dồn về lòng bàn tay.
Nhưng ngay khi định đánh ra đòn công kích thì anh bỗng khựng lại.
Cô gái này xách hai túi lớn, bên trong đầy ắp đồ ăn. Điều này khiến Lâm Mộc kinh ngạc vô cùng!
Theo như những gì anh biết, Người biến dị không cần ăn thức ăn bình thường! Cô ấy là Người biến dị, vậy thì xách nhiều đồ ăn thế làm gì?
Cô gái biến dị bỗng lên tiếng: “Tôi không hại anh đâu, mau đi đi, nếu anh không tìm được nơi nào an toàn để ẩn trốn, tôi ... tôi có thể nói cho anh một địa điểm.”
Nghe tới đây Lâm Mộc càng thêm kinh ngạc. Rõ ràng cô gái này coi anh là người thường mà không hay biết anh là Tu hành Giả.
Nghĩ cũng đúng, Tu hành Giả vốn chẳng mấy ai biết tới, đám Người biến dị này chắc đa phần không rõ gì tới nghề tu hành.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Một Người biến dị như cô ấy trông thấy ‘người bình thường’ như anh lại thả đi mà không công kích anh ư?
Điều này đã làm đảo lộn nhận thức của Lâm Mộc về Thể biến dị.
“Tiểu sư đệ, cậu đang trò chuyện với ai thế? Phát hiện ra người còn sống sót sao?” Thẩm Trạch Thiên hỏi.
Sau đó Thẩm Trạch Thiên cùng La Văn Thành chạy từ hai phía khác lại đây.
“Người biến dị!” Hai người chạy lại cũng phát hiện ra đôi mắt đỏ của cô gái kia.
Thẩm Trạch Thiên và La Văn Thành vô cùng kinh ngạc, ban nãy Lâm Mộc trò chuyện với Người biến dị ư?
“Sư huynh, La huynh đừng ra tay!” Lâm Mộc lập tức khoát tay ra hiệu hai người kia.
Thẩm Trạch Thiên và La Văn Thành nghe vậy thì đứng yên.
“Tiểu sư đệ, chuyện gì thế?” Thẩm Trạch Thiên hỏi.
Lâm Mộc đáp: “Cô ấy là Người biến dị nhưng lại không chủ động công kích chúng ta, thật kỳ lạ!”
Người biến dị vốn cáu kỉnh và thích công kích!
“Đúng là lạ thật!” Thẩm Trạch Thiên và La Văn Thành cũng ý thức được điểm này.
Lâm Mộc nhìn Cô gái biến dị hỏi: “Cô là Người biến dị, chắc hẳn không cần ăn đồ ăn nhỉ? Thế túi thực phẩm trong tay cô dùng làm gì?”
Nếu cô ấy không tấn công anh, lại có thể trò chuyện bình thường với anh, thì anh sẽ tìm hiểu chút thông tin thông qua cô ấy.
“Tôi phải tặng đồ ăn này cho những người còn sống sót, tôi là Người biến dị nên không bị Người biến dị khác tấn công, tôi có thể tự do ra vào nơi này.” Cô gái biến dị nói.
Lâm Mộc và hai người còn lại nghe vậy càng thêm kinh ngạc!
Trong mắt mọi người, Người biến dị là sói đói, còn người bình thường chính là cừu non.
Sói đói lại tặng đồ ăn cho cừu non ư? Điều này dường như đã đảo lộn nhận thức của đám người Lâm Mộc rồi!
“Cô... cô không công kích những người bình thường kia sao? Cô là Người biến dị mà!” Lâm Mộc hỏi.
Chương 278: Giải quyết thế nào?
“Tôi... tôi có thể miễn cưỡng khống chế sự khát máu và nóng nảy của mình, tôi biết hầu hết Người biến dị đều thay đổi như ‘cầm thú’, nhưng không phải tất cả Người biến dị đều giống cầm thú. ”Cô gái biến dị nói.
Ba người Lâm Mộc nghe vậy thì ngơ ngác nhìn nhau.
“Sư huynh, giờ giải quyết chuyện này thế nào?” Lâm Mộc hỏi.
Thẩm Trạch Thiên là Tu hành Giả mạnh nhất trong ba người họ, cho nên anh ta chính là ‘nòng cốt’ của đội ngũ nhỏ này.
Thẩm Trạch Thiên còn chưa kịp lên tiếng, Cô gái biến dị đã nói: “Các người mau đi đi, trốn ở nơi nào an toàn ý, tôi cũng phải rời đi đây.”
Nói rồi cô ấy đi ra ngoài.
“Cô không thể đi được.” Lâm Mộc bỗng ngăn Cô gái biến dị lại.
Cô ấy nhìn Lâm Mộc: “Ý anh là sao?”
“Bên ngoài nguy hiểm lắm, cô ra ngoài sẽ xảy ra chuyện đấy!” Lâm Mộc đáp.
Bên ngoài có quá nhiều đội nhỏ đang kiểm kê và dọn dẹp Thể biến dị, cô gái này mà xuất hiện ở ngoài thì rất có khả năng bị tiêu diệt!
Tuy cô ấy đã biến dị, nhưng nhân tính chưa bị mất đi hoàn toàn, trong mắt Lâm Mộc, chỉ cần đối phương vẫn còn nhân tính thì chính là một người bình thường với chút khác biệt về màu mắt mà thôi.
“Nguy hiểm? Sao có thể chứ? Người biến dị không tùy ý sát hại đồng loại, tôi rất an toàn nha!” Cô gái cười nói.
Dứt lời Cô gái biến dị đi vòng qua người Lâm Mộc rồi ra ngoài.
“Lâm Mộc, giờ anh sẽ báo lại với Mục nghị trưởng, cô gái này không giống Thể biến dị khác, không thể giết được!” Thẩm Trạch Thiên nói.
“Được, giờ em đi chặn đường cô ấy, Sư huynh nhất định phải nói rõ tình huống của cô gái này với Mục nghị trưởng nhé!” Lâm Mộc nói rồi xông ra ngoài.
“Tiểu thư, tôi không phải người bình thường, tôi là Tu hành Giả, cô phải tin tôi, không thể rời đi được! Trong thành phố có rất nhiều Tu hành Giả đang săn giết Thể biến dị đấy!”
Lâm Mộc xông lên chặn đường Cô gái biến dị.
“Tu hành Giả? Săn giết Thể biến dị ư?” Cô gái kinh ngạc hỏi.
“Cô có thể hiểu đây là trận chiến do tổ chức bên trên chỉ thị nhằm dọn sạch Thể biến dị trong Thành phố Bình Phụng!” Lâm Mộc giải thích.
“Thế là chuyện tốt rồi!” Cô gái biến dị cười nói.
“Tốt ư? Đối với người bình thường thì đúng là vậy, nhưng cô là Người biến dị, cô mà ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm đấy! Thậm chí mất mạng!” Lâm Mộc nghiêm túc nói.
Lâm Mộc không dám đảm bảo đội nhóm khác chạm trán sẽ tha mạng cho cô gái này.
Cô gái cúi đầu nói: “Tôi biết hầu hết Người biến dị đều mất hết nhân tính và làm đảo lộn thế giới này, thời đại hòa bình trước đây tốt biết bao, nếu có thể giết sạch Người biến dị và khôi phục lại cuộc sống bình yên thì tôi chết cũng đáng lắm, bây giờ sống như thế này tôi cũng rất đau khổ.”
Ngay lúc này, một nhóm ba người khác của liên minh cũng đi qua cổng siêu thị.
Người dẫn đầu là Thanh tra Lỗ, còn có Cao Thạch và một người khác.
“Anh Lỗ, có Người biến dị!” Cao Thạch chỉ tay về phía cổng siêu thị.
“Thằng khốn kiếp này làm gì thế nhỉ? Gặp Người biến dị còn không ra tay!” Thanh tra Lỗ sa sầm mặt.
“Đi, chúng ta qua đó giải quyết!” Thanh tra Lỗ phất tay rồi dẫn hai người phía sau đi qua.
“Lâm Mộc, đồ khốn kiếp cậu đang làm gì thế hả, chúng ta tới đây để dọn dẹp đám Người biến dị, sao cậu còn không ra tay giết Cô gái biến dị này ?” Thanh tra Lỗ quát vào mặt Lâm Mộc.
Lâm Mộc kinh ngạc nói: “Thanh tra Lỗ, cô ấy là trường hợp đặc biệt, không công kích người bình thường đâu.” Lâm Mộc giải thích.
“Hừ, tôi không có thời gian nghe cậu nói dóc!” Thanh tra Lỗ nói rồi giơ tay ngưng kết nội lực, nhanh chóng nện về phía Cô gái biến dị.
“Cẩn thận!”
Lâm Mộc vội xông lên rồi lấy ra Thất Tinh Đao chém về phía đòn công kích!
Anh lập tức bị đòn tấn công đẩy lùi về sau, cả người dâng lên cảm giác khó chịu.
Tuy chiêu thức này của Thanh tra Lỗ không điều động toàn bộ sức lực, nhưng dẫu sao anh ta cũng là Linh Phách Cảnh đỉnh phong.
Lần ra đòn này khác với khi quyết đấu trên võ đài, lúc ấy Thanh tra Lỗ phải áp chế tu vi của mình xuống Linh Phách Cảnh sơ kỳ.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lúc này anh ta bạo phát nội lực của Linh Phách Cảnh đỉnh phong, Lâm Mộc nào đỡ nổi đòn công kích?
“Đáng chết! Chẳng ngờ cậu lại đỡ đòn tấn công cho Người biến dị!” Hai mắt Thanh tra Lỗ chất chứa lửa giận.
Dứt lời, anh ta cũng lấy ra một thanh đao, nội lực cuồn cuộn trào ra rồi chém mạnh về phía Cô gái biến dị.
Lâm Mộc không nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng xông lên đỡ đòn tấn công thay cô gái kia, đồng thời hét lớn: “Sư huynh! Mau tới đây!”
Choang!
Lâm Mộc vừa dứt lời, Thất Tinh Đao của anh cũng chém vào đao của Thanh tra Lỗ.
Uy lực cường đại lập tức khiến Lâm Mộc bay về sau.
Thanh tra Lỗ không đuổi theo công kích Lâm Mộc mà chém mạnh về phía Cô gái biến dị.
“Dừng tay!” Một tiếng quát lớn truyền tới, Thẩm Trạch Thiên xông qua hướng này.
Thế nhưng thanh đao của Thanh tra Lỗ vẫn chém xuống ngực Cô gái biến dị kia.
Cô gái này sao chống chọi nổi đòn tấn công của Linh Phách Cảnh đỉnh phong? Lồng ngực cô ấy lập tức bị rạch ra một vết thương lớn, cả người bị đánh bay ra ngoài.
Thẩm Trạch Thiên căn bản không kịp xuất chiêu đỡ đòn công kích của Thanh tra Lỗ.
Cô gái biến dị nện xuống nền đất gần nơi Lâm Mộc đứng.
Anh lập tức xông lên.
Vết thương trên lồng ngực cô gái kia vô cùng đáng sợ.
“Các anh... các anh lợi hại thật, đây chính là Tu hành Giả mà anh nói sao?” Cô gái biến dị cất giọng nói yếu ớt.
“Cô.... cô cố một chút!” Lâm Mộc muốn lấy tay bịt vết thương cho cô ấy, nhưng máu tươi phun trào không thể nào ngăn lại!
“Nếu ... nếu có thể dọn dẹp sạch Người biến dị, tôi chết cũng đáng lắm!”
“Tôi.... tôi không muốn sống như ma quỷ đâu, thế này cũng coi như được giải thoát rồi!” Cô gái miễn cưỡng nở một nụ cười cuối cùng.
Sau đó hơi thở của cô ấy hoàn toàn tắt lịm.
Đồ ăn trong tay cô ấy cũng lăn ra ngoài đất.
Chương 279: Mâu thuẫn
“Khốn kiếp!” Thấy cô gái tắt thở, Lâm Mộc tức giận nhìn về phía Thanh tra Lỗ.
“Đồ khốn kiếp, sao tôi nói rõ tình hình rồi anh còn ra tay!” Lâm Mộc siết chặt Thất Tinh Đao, dáng vẻ sắp sửa liều mạng với Thanh tra Lỗ.
Lâm Mộc quá tức giận!
“Tiểu sư đệ!” Thẩm Trạch Thiên lập tức xông lên kéo Lâm Mộc lại.
“Giao cho anh!”
Sau đó Thẩm Trạch Thiên nổi trận lôi đình lao về phía Thanh tra Lỗ, hùng hổ chất vấn anh ta: “Đồ khốn kiếp! Tôi bảo anh dừng tay, anh không nghe thấy hả?”
Thẩm Trạch Thiên phang thanh đao về phía Thanh tra Lỗ.
“Anh còn muốn động tay động chân với tôi cơ đấy? Anh tưởng tôi sợ anh chắc?” Thanh tra Lỗ không hề yếu thế, nhanh chóng lấy ra chiến đao của mình.
Choang!
Binh khí của hai bên rung chuyển kịch liệt, cuộn lên từng đợt sóng dao động.
Cao Thạch đứng bên lập tức báo cáo lên trên thông qua Đồng hồ Liên minh: “Gọi Mục nghị trưởng, bên này phát sinh tình huống bất ngờ, Thanh tra Thẩm đang sử dụng vũ lực với Thanh tra Lỗ để giải quyết!”
Sau đó Cao Thạch đi lên trước nói: “Thanh tra Lỗ, anh bình tĩnh chút, giờ chúng ta đang ở chiến khu! Tu hành Giả đều là chiến hữu, bây giờ mà đánh lẫn nhau thì tội danh không nhỏ đâu.”
Lúc này Đồng hồ Liên minh truyền ra giọng nói của Mục nghị trưởng: “Thẩm Trạch Thiên, Lỗ Cương Cường, hai cậu làm gì thế hả? Dừng tay lại hết cho tôi! Có chuyện gì cũng để sau giải quyết, giờ chúng ta đang kề vai chiến đấu! Ai dám gây mâu thuẫn nội bộ, liên minh quyết không tha!”
“Rõ!” Thẩm Trạch Thiên và Thanh tra Lỗ đồng thanh đáp.
Sau đó Thanh tra Lỗ nhìn Thẩm Trạch Thiên, cười lạnh nói: “Thẩm Trạch Thiên, tôi săn giết Thể biến dị đấy, anh có tư cách gì mà gào lên với tôi? Anh còn chủ động dùng vũ lực để giải quyết, dù chuyện này có đưa đến chỗ Mục nghị trưởng, thậm chí Minh chủ để phân đúng sai, tôi cũng chẳng sợ đâu!”
Lâm Mộc tức giận chất vấn: “Hồi nãy tôi đã nói rõ tình huống của cô gái kia rất đặc biệt, cô ấy không công kích người thường, anh không nghe thấy hả?”
Ánh mắt Thanh tra Lỗ như đóng băng: “Lâm Mộc, nhận thức rõ vị trí của mình đi, cậu chỉ là tân binh, còn tôi là Thanh tra viên! Cậu dám thể hiện thái độ như vậy với Thanh tra viên hả?”
“Còn nữa, tình huống đặc biệt thế nào đi chăng nữa thì cô ta cũng là Người biến dị! Còn nhiệm vụ chúng ta được giao phó chính là kiểm kê và dọn dẹp sạch Người biến dị trong thành phố, không tha một ai! ”
“Tôi kiên định với nhiệm vụ mà liên minh giao phó, chỉ khi nào xóa sạch Thể biến dị ở Bình Phụng thì chúng ta mới có thể kiến thiết thành phố lánh nạn! Tôi không quan tâm cô ta thuộc tình huống gì đặc biệt, chỉ cần biết cô ta là Người biến dị!”
Quá rõ ràng, Thanh tra Lỗ không cảm thấy anh ta có vấn đề gì!
Thẩm Trạch Thiên nói giọng rét lạnh: “Ban nãy tôi vừa báo cáo tình huống của cô gái kia với Mục nghị trưởng, ông cụ kêu đội chúng tôi đưa cô ấy về để liên minh tìm cách giải quyết ổn thỏa, tôi kêu anh dừng tay, anh còn xuống tay! Anh nói xem, đồ khốn kiếp là anh cố ý đúng không?”
Thanh tra Lỗ lập tức nổi đóa, chất vấn: “Lần đại chiến trước đó ở đế đô, một người anh em của tôi bỏ mạng trong tay Người biến dị! Giờ các anh lại muốn bảo vệ một Người biến dị! Thế ai đền mạng cho người anh em của tôi!”
Thẩm Trạch Thiên chỉ tay vào thi thể Cô gái biến dị dưới đất, tức giận nói: “Anh tưởng chỉ mình anh có anh em phải hi sinh hả? Cô ấy chỉ là một người vô tội thôi! Cô ấy không muốn làm ai bị thương, thậm chí còn tìm cách cứu người! Dựa vào đâu bắt cô ấy chết hả!”
“Trận chiến dọn dẹp Thể biến dị trong đế đô có bao anh em trong liên minh phải hi sinh, ai mà không giận? Nhưng nên trút giận lên người một cô gái vô tội sao?”
Giọng nói của hai người vang vọng, lập trường lại hoàn toàn trái ngược nhau, ai cũng không chịu yếu thế.
Ai cũng có lí của riêng mình!
“Tôi lười phải phí lời với các người! Lỗ Cương Cường tôi giết Người biến dị này đấy! Anh không phục thì chạy tới mà nói lý với Mục nghị trưởng, làm ầm ĩ tới cấp nào tôi cũng chẳng sợ đâu!”
“Chúng ta đi!” Thanh tra Lỗ phất tay ra hiệu hai người cùng đội rời đi.
“Đáng chết! Đáng chết!” Lâm Mộc siết tay thành quyền, trong lòng vô cùng tức giận.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Nếu anh không trình bày rõ tình huống đặc biệt của Cô gái biến dị, Thanh tra Lỗ có giết cô ấy thì anh cũng chẳng có gì để nói.
Nhưng anh đã nói rõ rồi, anh ta còn một mực xuống tay.
“Tiểu sư đệ, đều tại anh, ban nãy trình bày với Mục nghị trưởng nên không kịp chạy ra ngăn Thanh tra Lỗ.” Thẩm Trạch Thiên vỗ vai Lâm Mộc.
“Sư huynh, sao có thể trách anh được, rõ ràng Thanh tra Lỗ lợi dụng việc công để trả thù riêng mà!” Lâm Mộc nghiến răng nói.
Nếu người hôm nay kêu Thanh tra Lỗ dừng tay không phải Lâm Mộc hay Thẩm Trạch Thiên mà là một Thanh tra viên khác, có lẽ Thanh tra Lỗ đã lắng nghe người kia giải thích tình huống rồi.
Lâm Mộc và Thẩm Trạch Thiên có ân oán với anh ta, cho nên anh ta không thèm nghe gì hết!
La Văn Thành an ủi: “Cô gái biến dị này đã bị Thanh tra Lỗ giết, ván đã đóng thuyền, chúng ta chẳng thể thay đổi điều gì, Anh Thẩm, Lâm Mộc, hai người nguôi giận đi, dẫu sao chiến tranh cũng không tránh được những bất ngờ và điều ngoài ý muốn. ”
Lâm Mộc và Thẩm Trạch Thiên chỉ đành gật đầu.
“Đừng đem thi thể cô ấy đi làm chiến lợi phẩm nữa, chúng ta chôn cất tử tế.” Thẩm Trạch Thiên nói.
Lâm Mộc gật đầu, nói: “Em nhớ di ngôn của cô ấy rồi!”
Trả lại hòa bình cho thế giới, khôi phục cuộc sống bình yên trước đây, đây là hi vọng và khát khao của Cô gái biến dị.
Tiếc thay, Lâm Mộc không biết túi đồ ăn trong tay cô ấy muốn gửi về đâu, cho nên chẳng thể giúp cô gái này hoàn thành sứ mệnh cuối cùng.
Sau khi cất thi thể cô gái đi, ba người tiếp tục đi về tiểu khu tiếp theo.
...
Thành phố Bình Phụng, trong một nhà xưởng.
Nơi này tập trung hơn vạn Người biến dị, mắt ai ai đều đỏ sọng.
Trong xưởng còn có mấy con rồng bị giam cùng vài người không biến dị, có điều bọn họ đều bị giày vò đến độ thương tích đầy mình.
Phía trước có một Người biến dị cao hai mét rưỡi, da thịt toàn thân biến thành màu đen.
Nhiều chỗ trên người gả ta đã hoàn toàn thay đổi, thậm chí hai tay và nắm tay còn mọc vảy, thoạt nhìn giống loài người nhưng lại có quá nhiều khác biệt.
Chương 280: Tình huống đột biến
“Thủ lĩnh!” Đám Người biến dị tụ tập nơi này đều hành lễ với Người biến dị cao lớn.
Thủ lĩnh biến dị cất giọng nói khàn đặc kỳ quái: “Chắc mọi người đều nghe nói có một đám người rất lợi hại tiến vào Thành phố Bình Phụng, muốn dọn sạch Người biến dị chúng ta rồi chứ?”
“Giờ Thành phố Bình Phụng là thiên hạ của chúng ta, bọn chúng muốn cướp lại thành phố này thì tất phải trả giá đắt! Phải cho chúng thấy sự lợi hại của chúng ta!”
“Thấy sự lợi hại của chúng ta!” Đám Người biến dị phấn khích kêu gào như ma quỷ.
..
Trận chiến dọn sạch Người biến dị trong thành phố vẫn tiếp tục, đã là tám giờ tối, màn đêm buông xuống.
Ba người Lâm Mộc trở về sân bay, trước tiên giao nộp chiến lợi phẩm lên cấp trên.
Dù sao không gian trong nhẫn trữ vật của ba người cũng có hạn, lúc này đã đầy ắp rồi.
Liên minh sắp xếp nhân viên chuyên nhận và xử lý chiến lợi phẩm.
Còn thi thể Cô gái biến dị kia, đội Lâm Mộc đã chôn ở một cánh rừng ở ngoại ô thành phố.
Sau đó Mục nghị trưởng kêu Lâm Mộc cùng Thẩm Trạch Thiên và La Văn Thành qua chỗ ông cụ.
Trong một căn phòng ở sân bay.
“Mục nghị trưởng.” Ba người hành lễ với Mục nghị trưởng.
“Khi trước các cậu phát sinh mâu thuẫn với Thanh tra Lỗ, rốt cuộc là có chuyện gì?” Mục nghị trưởng hỏi.
“Mục nghị trưởng, dưới sự ngăn cản của chúng tôi, Cô gái biến dị mà tôi báo cáo với người vẫn bị Thanh tra Lỗ giết, chúng tôi có thể không tức giận sao?”
Thẩm Trạch Thiên vừa dứt lời, di động của Mục nghị trưởng bỗng reo chuông.
“Gì cơ?” Sau khi nhận điện thoại, sắc mặt Mục nghị trưởng bỗng thay đổi.
“Được, tôi biết rồi.” Ông cụ cúp điện thoại.
“Có chuyện gì mà khiến người kinh ngạc như vậy, Mục nghị trưởng?” Thẩm Trạch Thiên hỏi.
“Xảy ra chuyện rồi, một khu công nghiệp ở phía tây ngoại ô Thành phố Bình Phụng bỗng tràn ra rất nhiều Thể biến dị, bọn chúng nhận lệnh phát động tiến công theo nhóm. Cửu Cung Phái phụ trách khu vực phía tây, các đội của Cửu Cung Phái đã bị tấn công, thương vong không nhỏ, những đội còn sót lại cũng bị đánh tan tác!” sắc mặt của Mục nghị trưởng vô cùng nặng nề.
“Một số lượng lớn Thể biến dị tấn công theo nhóm ư?” Lâm Mộc và hai người kia kinh ngạc.
“Cửu Cung Phái phái tới hơn ba trăm Tu hành Giả, tu vi cao nhất chỉ là Linh Ý Cảnh đỉnh phong, bọn họ đối phó không nổi, người của liên minh bên này nhất định phải điều động nhân lực qua hỗ trợ!” Mục nghị trưởng nói.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Sau đó ông cụ ngẩng đầu ra lệnh: “Lâm Mộc, Thẩm Trạch Thiên, La Văn Thành, trong lần xuất quân này của liên minh chúng ta, đội ba cậu có thể coi như có thực lực cao nhất, vừa hay nơi này cách khu công nghiệp ở ngoại ô phía tây không xa, các cậu qua bên đó hỗ trợ trước đi!”
“Tôi sẽ thông báo có các đội khác của liên minh điều thêm người qua!”
“Rõ!” Ba người Lâm Mộc đồng thanh đáp.
Sau đó họ nhanh chóng chạy ra ngoài. Sau khi ra khỏi sân bay, Lâm Mộc cùng hai người kia lái xe SUV chạy thẳng đến khu công nghiệp! Con đường thông thoáng, sân bay lại khá gần khu công nghiệp nên SUV lao như bay, chỉ mười phút đã tới nơi.
Ba người gặp luôn một đội nhỏ đang tháo chạy ra ngoài.
“Đáng sợ quá! Các anh đừng có vào đó tìm đường chết!” Đội nhỏ trông thấy ba người Lâm Mộc thì liên tục khoát tay ra hiệu rời đi.
“Chúng tôi là người của liên minh, đến đây để giải quyết!” Thẩm Trạch Thiên nói.
“Chúng ta đi!” Ba người lao vào trong.
Trong khu công nghiệp có rất nhiều thi thể Tu hành Giả nằm la liệt trên đất.
“Đây là những kẻ được gọi tên cường giả của loài người hả? Ha ha, tôi thấy cũng chỉ đến thế thôi!” Thủ lĩnh cười lớn.
Trên người gã ta nhuốm đầy máu tươi hệt như ma quỷ, nhưng đây chẳng phải máu của gã.
Gừ gừ!
Đám Người biến dị ở nhà xưởng phấn khích kêu gào.
“Các anh em, theo tôi đánh giết ra bên ngoài khu công nghiệp, giết sạch cho tới nội thành! ” Tên thủ lĩnh gào to.
“Giết giết giết!” Đám Người biến dị như được tiêm máu gà.
Sau đó họ đi theo Thủ lĩnh biến dị ra ngoài, chuẩn bị một đường chém giết!
Ba người Lâm Mộc chạy tới cổng khu công nghiệp thì vừa hay gặp đám Người biến dị này.
“Mẹ kiếp! Nhiều Người biến dị thế này! Khi trước đại chiến dọn sạch Thể biến dị ở đế đô cũng đâu thấy tình huống này!”La Văn Thành nhìn thấy số lượng lớn Người biến dị, nhịn không được chửi thề.
“Nhiều.... nhiều thế này ư?” Lâm Mộc cũng kinh ngạc trợn tròn con mắt.
Ba người họ nhận tin nơi này có một đám Người biến dị tấn công theo nhóm, nhưng chẳng ngờ lại đông dường ấy.
Ngọn đèn ở khu công nghiệp chiếu rọi con đường trong đêm tối.
Phóng tầm mắt ra xa, Người biến dị như thủy triều tràn ra tạo nên một mảng đen thui chết chóc.
“Khi trước trong trận chiến ở Đế Đô, đại nạn mới bùng phát, Người biến dị chưa hiểu cách đoàn kết tạo thành thế lực, giờ thì hoàn cảnh đã khác rồi.” Thẩm Trạch Thiên nói.
Phía trước, Tên thủ lĩnh nhìn về phía đám người Lâm Mộc, cười nói: “Lại có ba đứa điếc không sợ súng chủ động tìm chết! Thú vị nha!”
“Bọn tao đến để giải quyết chúng mày!” Thẩm Trạch Thiên nói giọng âm vang.
“Ha ha.” Tên thủ lĩnh và đám Người biến dị cười phá lên. Ba người mà dám nói giải quyết họ ư? Đùa cái kiểu gì vậy!
“Chuẩn bị chiến đấu!” Thẩm Trạch Thiên hét lên.
“Nhiều Người biến dị vậy, không rõ có bao nhiêu người cấp bậc cao, Tên thủ lĩnh kia là cấp gì nhỉ?” La Văn Thành hỏi.
Đương đầu với số lượng Người biến dị nhiều như này, lại không rõ thực lực đối phương thì quả là đáng lo lắng.
Hơn nữa các thành viên chi viện khác còn chưa tới.
Ba người họ là viện binh đầu tiên, không có ai giúp sức thêm.
Thẩm Trạch Thiên nghiêm túc nói: “Nhớ kỹ, chúng ta là chiến hữu, lát nữa giao chiến, nếu ai gặp nguy hiểm thì người còn lại nhất định phải dốc sức hỗ trợ! Chỗ dựa duy nhất của chúng ta trong chiến trường này chính là hai người còn lại!”
“Ba người chúng ta không ai được phép xảy ra chuyện! Chúng ta đều phải sống sót!”
La Văn Thành nói thêm: “Chưa biết chừng trong Thành phố Bình Phụng cũng có Thế lực được thành lập bởi Người biến dị.”
Ngay lúc này, một Người biến dị chu ra từ bồn hoa bên cạnh rồi nhanh chóng lao về phía ba người Lâm Mộc.
Thẩm Trạch Thiên nhanh tay lẹ mắt, giơ tay ngưng kết nội lực rồi tấn công Người biến dị kia.
Dính phải đòn công kích, Người biến dị lập tức bỏ mạng!
“Thể biến dị cấp D chiếm số lượng đông nhất nhưng cũng là đối tượng yếu nhất.” Thẩm Trạch Thiên nói.
Sau đó anh ta cất thi thể của Người biến dị vào trong nhẫn trữ vật.
Tuy Thể biến dị cấp D chỉ đổi được một Liên minh tệ, nhưng thịt muỗi cũng là thịt, chỉ cần tích lũy số lượng lớn cũng sẽ kiếm được số tiền thưởng không nhỏ.
“Đi, chúng ta vào tòa nhà này trước.” Thẩm Trạch Thiên chỉ một tòa nhà bên cạnh.
Sau đó ba người đi vào tòa nhà.
Họ phải đi thang bộ lên lầu, mỗi lầu đều phải kiểm tra kỹ càng một lượt, bao gồm cả hành lang.
Cầu thang bộ tối đen như mực, tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của ba người, bên ngoài hành lang còn ngửi thấy mùi hôi thối.
Thẩm Trạch Thiên cầm đèn pin soi, đi lên lầu.
Trên lầu hai có ba căn hộ, một cửa mở tung, hai cửa còn lại hình như cũng bị phá hỏng.
“Nào, chúng ta vào trong tìm kiếm, nhất định phải kiểm kê và dọn sạch, không được bỏ qua bất cứ căn phòng nào.”
Thẩm Trạch Thiên dẫn hai người vào một căn hộ bị phá hỏng nghiêm trọng.
Mùi hôi thối lập tức ập vào mặt.
Lâm Mộc chỉ cảm thấy dạ dày cuộn lên như dời sông lấp biển, chỉ có thể bịt mũi lại.
Ngay sau đó, đám người Lâm Mộc trông thấy vài thi thể không lành lặn đã thối rữa.
Lâm Mộc cắn chặt răng cố ngăn cảm giác muốn ói dữ dội trong người, anh chưa từng trông thấy cảnh tượng nào như này.
“Tiểu sư đệ đừng nhìn nữa.” Thẩm Trạch Thiên duỗi tay ra quay mặt Lâm Mộc sang hướng khác.
Ba người khám xét một lượt trong phòng nhưng không phát hiện ra điều gì đặc biệt.
Vì vậy đám người Lâm Mộc lại lên lầu ba kiểm tra, kết quả vẫn không có gì khác lạ, cảnh tượng vẫn đẫm máu như vậy.
Ba người tiếp tục lên lầu cao hơn để khám xét.
Cả tòa nhà này không có lấy một người còn sống sót! Đám người Lâm Mộc cũng không tìm thêm được bất cứ Người biến dị nào.
Khi đội của Lâm Mộc xuống lầu chuẩn bị đi kiểm tra tòa nhà khác, chợt phát hiện ra hơn trăm đôi mắt đỏ ngầu đang tập trung lại một chỗ.
“Chuyện gì thế này?” Đám người Lâm Mộc giật thót,
“Giết chúng đi!” Hai Người biến dị đứng sau đám người mắt đỏ ra lệnh.
Đám Người biến dị như dã thú phát cuồng lao về phía ba người Lâm Mộc.
“Mau ra tay!” Lâm Mộc cùng Thẩm Trạch Thiên và La Văn Thành lập tức ra tay.
“Lưu Quang Quyết!”
Lâm Mộc nhanh chóng búng ngón tay, hàng vạn ánh sáng chói lọi phóng về phía những Người biến dị kia.
Đám Người biến dị lập tức bị tiêu diệt.
Chỉ còn hai Người biến dị không xông lên tấn công ban nãy.
“Chúng mày là ai?” Hai Người biến dị còn sống sót kinh hãi không thôi.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Bọn tao là Tu hành Giả! Cho chúng mày biết rõ mình được chết dưới tay ai!” Thẩm Trạch Thiên nói xong thì lập tức thôi động công kích nện vào hai Người biến dị.
Hai Người biến dị sợ hãi lập tức đỡ đòn tấn công, nhưng vẫn bị tiêu diệt nhanh gọn dưới sự công kích cường đại.
Thẩm Trạch Thiên nói: “Hai Người biến dị đứng sau này có lẽ là thủ lĩnh của đám Người biến dị, thực lực chắc thuộc cấp C, chúng đã biết đoàn kết lại thành một thế lực nhỏ rồi.”
“Quả nhiên đám Người biến dị đã biết cách tập trung lại cùng nhau lập nên Thế lực rồi.” Lâm Mộc tặc lưỡi kinh ngạc .
Tuy Thế lực được thành lập bởi Người biến dị cấp C không có sức uy hiếp lớn, nhưng chắc chắn còn có Người và Thú biến dị cấp cao hơn cũng lập nên những thế lực lớn mạnh hơn.
“Chỉ e Đội ngũ các môn phái ẩn dật mà gặp phải tình huống này sẽ khó lòng đối phó.” La Văn Thành nói.
“Ừm.” Lâm Mộc cũng gật đầu đồng tình.
Dù sao Thể biến dị cấp C cũng có thực lực ngang ngửa Linh Ý Cảnh, cộng thêm đám tay chân Người biến dị cấp D đông đảo vây đánh, đội ngũ môn phái ẩn dật hẳn là gặp khó khăn khi đối phó rồi.
Đội của Lâm Mộc đều có tu vi Linh Phách Cảnh, Lâm Mộc và La Văn Thành là sơ kỳ, còn Thẩm Trạch Thiên là Linh Phách Cảnh đỉnh phong.
Tất cả các đội nhỏ tiến vào thành phố này đều có trình độ cao nhất nhì!
“Đám Người biến dị này cộng lại có thể đổi sang hai trăm Liên minh tệ, coi như thu hoạch không tệ, chúng ta có một khởi đầu may mắn rồi.” Thẩm Trạch Thiên nói.
La Văn Thành cũng cảm khái: “Cơ chế đổi tiền này thật hào phóng, khi trước trong thời kì hòa bình nên nhiệm vụ rất ít, ngoại trừ số Liên minh tệ do liên minh phát cố định theo cấp bậc, muốn kiếm được vài trăm Liên minh tệ vô cùng khó khăn, giờ thì phất tay một cái đã dễ dàng gặt hái được. ”
Sau đó hai người họ cất thi thể Người biến dị vào trong nhẫn trữ vật.
Những thi thể này được giao nộp lên trên, Liên minh tệ nhận về đương nhiên chia đều cho ba người.
“Đi nào.” Đám người Lâm Mộc tiếp tục khám xét ở những tòa nhà khác.
Do phải kiểm tra kỹ lưỡng, cho nên mất hơn một giờ đồng hồ ba người mới tra xét xong tất cả tòa nhà trong tiểu khu.
Họ không gặp thêm bất cứ Thể biến dị nào.
Có lẽ đám Người biến dị bị tiêu diệt ban nãy là tất cả Người biến dị sống trong tiểu khu tụ tập lại.
Sau đó đám người Lâm Mộc lại kiểm tra kỹ càng từng ngóc ngách trên đường đến tiểu khu khác, bao gồm cả các cửa hàng trên phố.
Trong một tiểu khu tiếp theo, Lâm Mộc và hai người còn lại phát hiện ra dấu hiệu của người sống ở nơi đây.
Chương 277: Người biến dị đặc biệt
Ba người Lâm Mộc cũng không vào quấy rầy họ.
Đợi đến khi Tu hành Giả kiểm kê và dọn dẹp sạch Thể biến dị trong thành phố, những người còn sống sót lại có thể bắt đầu lại cuộc sống an toàn.
Thi thoảng sẽ có Máy bay không người lái và trực thăng bay trên bầu trời để quay chụp lại tình huống thực thi nhiệm vụ trong khu vực này.
Một khi nơi nào đó xuất hiện tình huống đặc biệt, Mục nghị trưởng có thể lập tức phái người qua xử lý.
Sau khi ba người Lâm Mộc kiểm tra xong một tòa nhà khác, trời đã tối.
Đã bốn tiếng đồng hồ kể từ khi Tu hành Giả tiến vào Thành phố Bình Phụng.
Ba người Lâm Mộc giết được tổng cộng hơn ba trăm Người biến dị cấp D và hai Người biến dị cấp C.
“Không biết có đội nào gặp được Người biến dị cấp B không?” Lâm Mộc lẩm bẩm.
“Không rõ lắm.” Thẩm Trạch Thiên nói.
Sau đó Thẩm Trạch Thiên nhìn Lâm Mộc hỏi: “Tiểu sư đệ, cậu biết lần ra quân này còn có tình huống đặc biệt hay không?”
“Tình huống đặc biệt ư? Là sao?” Lâm Mộc không hiểu.
“Trận chiến kiểm kê và dọn dẹp sạch thành phố lần này sẽ được quay phim chụp ảnh lại, sau đó tuyên truyền cho người dân cùng xem. ” Thẩm Trạch Thiên nói.
“Tuyên truyền ư? Tuyên truyền Liên minh Tu Hành Giả à?” Lâm Mộc kinh ngạc hỏi.
“Không chỉ Liên minh Tu Hành Giả chúng ta, còn tuyên truyền cả đoàn thể Tu hành Giả, xây dựng hình tượng những Tu hành Giả như người anh hùng, thậm chí là đấng cứu thế, cậu xem trên bầu trời thi thoảng lại có Máy bay không người lái và trực thăng bay qua quay chụp đấy.” Thẩm Trạch Thiên chỉ tay lên trên.
Thẩm Trạch Thiên nói tiếp: “Mục đích chủ yếu chính là để cho dân thường nhìn thấy hi vọng.”
“Đại nạn ập đến, người dân đều vô cùng tuyệt vọng. Còn sự xuất hiện của Tu hành Giả chúng ta lại cho họ thấy được, có một đoàn thể người đủ năng lực đối phó với Thể biến dị và bảo vệ người dân.”
“Như vậy, người dân mới khấp khởi hi vọng và gửi gắm niềm tin tới chúng ta!”
Bây giờ Lâm Mộc mới vỡ lẽ.
“Hi vọng quả thật quá đỗi quan trọng, nếu ai ai cũng mất đi hi vọng thì đáng sợ biết bao!” Lâm Mộc cảm khái.
La Văn Thành cũng cười nói: “Khi trước Tu hành như một ngành nghề chẳng mấy ai biết đến, sau này mọi thứ sẽ đổi thay. Những Tu hành Giả như chúng ta sẽ nổi tiếng, nghề tu hành cũng được ưa chuộng và lăng xê, nghĩ thôi cũng thấy là chuyện tốt rồi, cuối cùng chúng ta cũng được xã hội công nhận.”
“Nào, chúng ta vào kiểm tra siêu thị nhỏ này.” Thẩm Trạch Thiên nói.
Ba người bước vào một siêu thị đang mở cửa bên con phố.
“Không một bóng người!” Siêu thị không lớn, chỉ quét mắt đã kiểm tra xong.
“Đừng lơ là, phải kiểm tra kỹ phía sau từng kệ hàng, chúng ta chia ra kiểm tra nhé.” Thẩm Trạch Thiên khoát tay ra hiệu.
Ba người tản ra, Lâm Mộc đi về phía kệ hàng bên trái.
Vừa quẹo sau một kệ hàng, Lâm Mộc bỗng phát hiện ra một bóng người.
Là bóng lưng của một cô gái trẻ, cô ấy đang ngồi xổm nấp trong góc.
Là người còn sống sót ư?
“Đừng sợ, tôi không phải Người biến dị, tôi có thể đưa cô đến nơi an toàn.” Lâm Mộc nói.
Lâm Mộc vừa dứt lời, Cô gái trẻ chậm rãi quay người lại.
Khi Lâm Mộc nhìn thấy mặt cô ấy thì giật thót.
Hai mắt Cô gái trẻ đỏ ngầu!
“Chẳng ngờ lại là Người biến dị!” Lâm Mộc giơ tay lên theo bản năng, nội lực cuồn cuộn dồn về lòng bàn tay.
Nhưng ngay khi định đánh ra đòn công kích thì anh bỗng khựng lại.
Cô gái này xách hai túi lớn, bên trong đầy ắp đồ ăn. Điều này khiến Lâm Mộc kinh ngạc vô cùng!
Theo như những gì anh biết, Người biến dị không cần ăn thức ăn bình thường! Cô ấy là Người biến dị, vậy thì xách nhiều đồ ăn thế làm gì?
Cô gái biến dị bỗng lên tiếng: “Tôi không hại anh đâu, mau đi đi, nếu anh không tìm được nơi nào an toàn để ẩn trốn, tôi ... tôi có thể nói cho anh một địa điểm.”
Nghe tới đây Lâm Mộc càng thêm kinh ngạc. Rõ ràng cô gái này coi anh là người thường mà không hay biết anh là Tu hành Giả.
Nghĩ cũng đúng, Tu hành Giả vốn chẳng mấy ai biết tới, đám Người biến dị này chắc đa phần không rõ gì tới nghề tu hành.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Một Người biến dị như cô ấy trông thấy ‘người bình thường’ như anh lại thả đi mà không công kích anh ư?
Điều này đã làm đảo lộn nhận thức của Lâm Mộc về Thể biến dị.
“Tiểu sư đệ, cậu đang trò chuyện với ai thế? Phát hiện ra người còn sống sót sao?” Thẩm Trạch Thiên hỏi.
Sau đó Thẩm Trạch Thiên cùng La Văn Thành chạy từ hai phía khác lại đây.
“Người biến dị!” Hai người chạy lại cũng phát hiện ra đôi mắt đỏ của cô gái kia.
Thẩm Trạch Thiên và La Văn Thành vô cùng kinh ngạc, ban nãy Lâm Mộc trò chuyện với Người biến dị ư?
“Sư huynh, La huynh đừng ra tay!” Lâm Mộc lập tức khoát tay ra hiệu hai người kia.
Thẩm Trạch Thiên và La Văn Thành nghe vậy thì đứng yên.
“Tiểu sư đệ, chuyện gì thế?” Thẩm Trạch Thiên hỏi.
Lâm Mộc đáp: “Cô ấy là Người biến dị nhưng lại không chủ động công kích chúng ta, thật kỳ lạ!”
Người biến dị vốn cáu kỉnh và thích công kích!
“Đúng là lạ thật!” Thẩm Trạch Thiên và La Văn Thành cũng ý thức được điểm này.
Lâm Mộc nhìn Cô gái biến dị hỏi: “Cô là Người biến dị, chắc hẳn không cần ăn đồ ăn nhỉ? Thế túi thực phẩm trong tay cô dùng làm gì?”
Nếu cô ấy không tấn công anh, lại có thể trò chuyện bình thường với anh, thì anh sẽ tìm hiểu chút thông tin thông qua cô ấy.
“Tôi phải tặng đồ ăn này cho những người còn sống sót, tôi là Người biến dị nên không bị Người biến dị khác tấn công, tôi có thể tự do ra vào nơi này.” Cô gái biến dị nói.
Lâm Mộc và hai người còn lại nghe vậy càng thêm kinh ngạc!
Trong mắt mọi người, Người biến dị là sói đói, còn người bình thường chính là cừu non.
Sói đói lại tặng đồ ăn cho cừu non ư? Điều này dường như đã đảo lộn nhận thức của đám người Lâm Mộc rồi!
“Cô... cô không công kích những người bình thường kia sao? Cô là Người biến dị mà!” Lâm Mộc hỏi.
Chương 278: Giải quyết thế nào?
“Tôi... tôi có thể miễn cưỡng khống chế sự khát máu và nóng nảy của mình, tôi biết hầu hết Người biến dị đều thay đổi như ‘cầm thú’, nhưng không phải tất cả Người biến dị đều giống cầm thú. ”Cô gái biến dị nói.
Ba người Lâm Mộc nghe vậy thì ngơ ngác nhìn nhau.
“Sư huynh, giờ giải quyết chuyện này thế nào?” Lâm Mộc hỏi.
Thẩm Trạch Thiên là Tu hành Giả mạnh nhất trong ba người họ, cho nên anh ta chính là ‘nòng cốt’ của đội ngũ nhỏ này.
Thẩm Trạch Thiên còn chưa kịp lên tiếng, Cô gái biến dị đã nói: “Các người mau đi đi, trốn ở nơi nào an toàn ý, tôi cũng phải rời đi đây.”
Nói rồi cô ấy đi ra ngoài.
“Cô không thể đi được.” Lâm Mộc bỗng ngăn Cô gái biến dị lại.
Cô ấy nhìn Lâm Mộc: “Ý anh là sao?”
“Bên ngoài nguy hiểm lắm, cô ra ngoài sẽ xảy ra chuyện đấy!” Lâm Mộc đáp.
Bên ngoài có quá nhiều đội nhỏ đang kiểm kê và dọn dẹp Thể biến dị, cô gái này mà xuất hiện ở ngoài thì rất có khả năng bị tiêu diệt!
Tuy cô ấy đã biến dị, nhưng nhân tính chưa bị mất đi hoàn toàn, trong mắt Lâm Mộc, chỉ cần đối phương vẫn còn nhân tính thì chính là một người bình thường với chút khác biệt về màu mắt mà thôi.
“Nguy hiểm? Sao có thể chứ? Người biến dị không tùy ý sát hại đồng loại, tôi rất an toàn nha!” Cô gái cười nói.
Dứt lời Cô gái biến dị đi vòng qua người Lâm Mộc rồi ra ngoài.
“Lâm Mộc, giờ anh sẽ báo lại với Mục nghị trưởng, cô gái này không giống Thể biến dị khác, không thể giết được!” Thẩm Trạch Thiên nói.
“Được, giờ em đi chặn đường cô ấy, Sư huynh nhất định phải nói rõ tình huống của cô gái này với Mục nghị trưởng nhé!” Lâm Mộc nói rồi xông ra ngoài.
“Tiểu thư, tôi không phải người bình thường, tôi là Tu hành Giả, cô phải tin tôi, không thể rời đi được! Trong thành phố có rất nhiều Tu hành Giả đang săn giết Thể biến dị đấy!”
Lâm Mộc xông lên chặn đường Cô gái biến dị.
“Tu hành Giả? Săn giết Thể biến dị ư?” Cô gái kinh ngạc hỏi.
“Cô có thể hiểu đây là trận chiến do tổ chức bên trên chỉ thị nhằm dọn sạch Thể biến dị trong Thành phố Bình Phụng!” Lâm Mộc giải thích.
“Thế là chuyện tốt rồi!” Cô gái biến dị cười nói.
“Tốt ư? Đối với người bình thường thì đúng là vậy, nhưng cô là Người biến dị, cô mà ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm đấy! Thậm chí mất mạng!” Lâm Mộc nghiêm túc nói.
Lâm Mộc không dám đảm bảo đội nhóm khác chạm trán sẽ tha mạng cho cô gái này.
Cô gái cúi đầu nói: “Tôi biết hầu hết Người biến dị đều mất hết nhân tính và làm đảo lộn thế giới này, thời đại hòa bình trước đây tốt biết bao, nếu có thể giết sạch Người biến dị và khôi phục lại cuộc sống bình yên thì tôi chết cũng đáng lắm, bây giờ sống như thế này tôi cũng rất đau khổ.”
Ngay lúc này, một nhóm ba người khác của liên minh cũng đi qua cổng siêu thị.
Người dẫn đầu là Thanh tra Lỗ, còn có Cao Thạch và một người khác.
“Anh Lỗ, có Người biến dị!” Cao Thạch chỉ tay về phía cổng siêu thị.
“Thằng khốn kiếp này làm gì thế nhỉ? Gặp Người biến dị còn không ra tay!” Thanh tra Lỗ sa sầm mặt.
“Đi, chúng ta qua đó giải quyết!” Thanh tra Lỗ phất tay rồi dẫn hai người phía sau đi qua.
“Lâm Mộc, đồ khốn kiếp cậu đang làm gì thế hả, chúng ta tới đây để dọn dẹp đám Người biến dị, sao cậu còn không ra tay giết Cô gái biến dị này ?” Thanh tra Lỗ quát vào mặt Lâm Mộc.
Lâm Mộc kinh ngạc nói: “Thanh tra Lỗ, cô ấy là trường hợp đặc biệt, không công kích người bình thường đâu.” Lâm Mộc giải thích.
“Hừ, tôi không có thời gian nghe cậu nói dóc!” Thanh tra Lỗ nói rồi giơ tay ngưng kết nội lực, nhanh chóng nện về phía Cô gái biến dị.
“Cẩn thận!”
Lâm Mộc vội xông lên rồi lấy ra Thất Tinh Đao chém về phía đòn công kích!
Anh lập tức bị đòn tấn công đẩy lùi về sau, cả người dâng lên cảm giác khó chịu.
Tuy chiêu thức này của Thanh tra Lỗ không điều động toàn bộ sức lực, nhưng dẫu sao anh ta cũng là Linh Phách Cảnh đỉnh phong.
Lần ra đòn này khác với khi quyết đấu trên võ đài, lúc ấy Thanh tra Lỗ phải áp chế tu vi của mình xuống Linh Phách Cảnh sơ kỳ.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lúc này anh ta bạo phát nội lực của Linh Phách Cảnh đỉnh phong, Lâm Mộc nào đỡ nổi đòn công kích?
“Đáng chết! Chẳng ngờ cậu lại đỡ đòn tấn công cho Người biến dị!” Hai mắt Thanh tra Lỗ chất chứa lửa giận.
Dứt lời, anh ta cũng lấy ra một thanh đao, nội lực cuồn cuộn trào ra rồi chém mạnh về phía Cô gái biến dị.
Lâm Mộc không nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng xông lên đỡ đòn tấn công thay cô gái kia, đồng thời hét lớn: “Sư huynh! Mau tới đây!”
Choang!
Lâm Mộc vừa dứt lời, Thất Tinh Đao của anh cũng chém vào đao của Thanh tra Lỗ.
Uy lực cường đại lập tức khiến Lâm Mộc bay về sau.
Thanh tra Lỗ không đuổi theo công kích Lâm Mộc mà chém mạnh về phía Cô gái biến dị.
“Dừng tay!” Một tiếng quát lớn truyền tới, Thẩm Trạch Thiên xông qua hướng này.
Thế nhưng thanh đao của Thanh tra Lỗ vẫn chém xuống ngực Cô gái biến dị kia.
Cô gái này sao chống chọi nổi đòn tấn công của Linh Phách Cảnh đỉnh phong? Lồng ngực cô ấy lập tức bị rạch ra một vết thương lớn, cả người bị đánh bay ra ngoài.
Thẩm Trạch Thiên căn bản không kịp xuất chiêu đỡ đòn công kích của Thanh tra Lỗ.
Cô gái biến dị nện xuống nền đất gần nơi Lâm Mộc đứng.
Anh lập tức xông lên.
Vết thương trên lồng ngực cô gái kia vô cùng đáng sợ.
“Các anh... các anh lợi hại thật, đây chính là Tu hành Giả mà anh nói sao?” Cô gái biến dị cất giọng nói yếu ớt.
“Cô.... cô cố một chút!” Lâm Mộc muốn lấy tay bịt vết thương cho cô ấy, nhưng máu tươi phun trào không thể nào ngăn lại!
“Nếu ... nếu có thể dọn dẹp sạch Người biến dị, tôi chết cũng đáng lắm!”
“Tôi.... tôi không muốn sống như ma quỷ đâu, thế này cũng coi như được giải thoát rồi!” Cô gái miễn cưỡng nở một nụ cười cuối cùng.
Sau đó hơi thở của cô ấy hoàn toàn tắt lịm.
Đồ ăn trong tay cô ấy cũng lăn ra ngoài đất.
Chương 279: Mâu thuẫn
“Khốn kiếp!” Thấy cô gái tắt thở, Lâm Mộc tức giận nhìn về phía Thanh tra Lỗ.
“Đồ khốn kiếp, sao tôi nói rõ tình hình rồi anh còn ra tay!” Lâm Mộc siết chặt Thất Tinh Đao, dáng vẻ sắp sửa liều mạng với Thanh tra Lỗ.
Lâm Mộc quá tức giận!
“Tiểu sư đệ!” Thẩm Trạch Thiên lập tức xông lên kéo Lâm Mộc lại.
“Giao cho anh!”
Sau đó Thẩm Trạch Thiên nổi trận lôi đình lao về phía Thanh tra Lỗ, hùng hổ chất vấn anh ta: “Đồ khốn kiếp! Tôi bảo anh dừng tay, anh không nghe thấy hả?”
Thẩm Trạch Thiên phang thanh đao về phía Thanh tra Lỗ.
“Anh còn muốn động tay động chân với tôi cơ đấy? Anh tưởng tôi sợ anh chắc?” Thanh tra Lỗ không hề yếu thế, nhanh chóng lấy ra chiến đao của mình.
Choang!
Binh khí của hai bên rung chuyển kịch liệt, cuộn lên từng đợt sóng dao động.
Cao Thạch đứng bên lập tức báo cáo lên trên thông qua Đồng hồ Liên minh: “Gọi Mục nghị trưởng, bên này phát sinh tình huống bất ngờ, Thanh tra Thẩm đang sử dụng vũ lực với Thanh tra Lỗ để giải quyết!”
Sau đó Cao Thạch đi lên trước nói: “Thanh tra Lỗ, anh bình tĩnh chút, giờ chúng ta đang ở chiến khu! Tu hành Giả đều là chiến hữu, bây giờ mà đánh lẫn nhau thì tội danh không nhỏ đâu.”
Lúc này Đồng hồ Liên minh truyền ra giọng nói của Mục nghị trưởng: “Thẩm Trạch Thiên, Lỗ Cương Cường, hai cậu làm gì thế hả? Dừng tay lại hết cho tôi! Có chuyện gì cũng để sau giải quyết, giờ chúng ta đang kề vai chiến đấu! Ai dám gây mâu thuẫn nội bộ, liên minh quyết không tha!”
“Rõ!” Thẩm Trạch Thiên và Thanh tra Lỗ đồng thanh đáp.
Sau đó Thanh tra Lỗ nhìn Thẩm Trạch Thiên, cười lạnh nói: “Thẩm Trạch Thiên, tôi săn giết Thể biến dị đấy, anh có tư cách gì mà gào lên với tôi? Anh còn chủ động dùng vũ lực để giải quyết, dù chuyện này có đưa đến chỗ Mục nghị trưởng, thậm chí Minh chủ để phân đúng sai, tôi cũng chẳng sợ đâu!”
Lâm Mộc tức giận chất vấn: “Hồi nãy tôi đã nói rõ tình huống của cô gái kia rất đặc biệt, cô ấy không công kích người thường, anh không nghe thấy hả?”
Ánh mắt Thanh tra Lỗ như đóng băng: “Lâm Mộc, nhận thức rõ vị trí của mình đi, cậu chỉ là tân binh, còn tôi là Thanh tra viên! Cậu dám thể hiện thái độ như vậy với Thanh tra viên hả?”
“Còn nữa, tình huống đặc biệt thế nào đi chăng nữa thì cô ta cũng là Người biến dị! Còn nhiệm vụ chúng ta được giao phó chính là kiểm kê và dọn dẹp sạch Người biến dị trong thành phố, không tha một ai! ”
“Tôi kiên định với nhiệm vụ mà liên minh giao phó, chỉ khi nào xóa sạch Thể biến dị ở Bình Phụng thì chúng ta mới có thể kiến thiết thành phố lánh nạn! Tôi không quan tâm cô ta thuộc tình huống gì đặc biệt, chỉ cần biết cô ta là Người biến dị!”
Quá rõ ràng, Thanh tra Lỗ không cảm thấy anh ta có vấn đề gì!
Thẩm Trạch Thiên nói giọng rét lạnh: “Ban nãy tôi vừa báo cáo tình huống của cô gái kia với Mục nghị trưởng, ông cụ kêu đội chúng tôi đưa cô ấy về để liên minh tìm cách giải quyết ổn thỏa, tôi kêu anh dừng tay, anh còn xuống tay! Anh nói xem, đồ khốn kiếp là anh cố ý đúng không?”
Thanh tra Lỗ lập tức nổi đóa, chất vấn: “Lần đại chiến trước đó ở đế đô, một người anh em của tôi bỏ mạng trong tay Người biến dị! Giờ các anh lại muốn bảo vệ một Người biến dị! Thế ai đền mạng cho người anh em của tôi!”
Thẩm Trạch Thiên chỉ tay vào thi thể Cô gái biến dị dưới đất, tức giận nói: “Anh tưởng chỉ mình anh có anh em phải hi sinh hả? Cô ấy chỉ là một người vô tội thôi! Cô ấy không muốn làm ai bị thương, thậm chí còn tìm cách cứu người! Dựa vào đâu bắt cô ấy chết hả!”
“Trận chiến dọn dẹp Thể biến dị trong đế đô có bao anh em trong liên minh phải hi sinh, ai mà không giận? Nhưng nên trút giận lên người một cô gái vô tội sao?”
Giọng nói của hai người vang vọng, lập trường lại hoàn toàn trái ngược nhau, ai cũng không chịu yếu thế.
Ai cũng có lí của riêng mình!
“Tôi lười phải phí lời với các người! Lỗ Cương Cường tôi giết Người biến dị này đấy! Anh không phục thì chạy tới mà nói lý với Mục nghị trưởng, làm ầm ĩ tới cấp nào tôi cũng chẳng sợ đâu!”
“Chúng ta đi!” Thanh tra Lỗ phất tay ra hiệu hai người cùng đội rời đi.
“Đáng chết! Đáng chết!” Lâm Mộc siết tay thành quyền, trong lòng vô cùng tức giận.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Nếu anh không trình bày rõ tình huống đặc biệt của Cô gái biến dị, Thanh tra Lỗ có giết cô ấy thì anh cũng chẳng có gì để nói.
Nhưng anh đã nói rõ rồi, anh ta còn một mực xuống tay.
“Tiểu sư đệ, đều tại anh, ban nãy trình bày với Mục nghị trưởng nên không kịp chạy ra ngăn Thanh tra Lỗ.” Thẩm Trạch Thiên vỗ vai Lâm Mộc.
“Sư huynh, sao có thể trách anh được, rõ ràng Thanh tra Lỗ lợi dụng việc công để trả thù riêng mà!” Lâm Mộc nghiến răng nói.
Nếu người hôm nay kêu Thanh tra Lỗ dừng tay không phải Lâm Mộc hay Thẩm Trạch Thiên mà là một Thanh tra viên khác, có lẽ Thanh tra Lỗ đã lắng nghe người kia giải thích tình huống rồi.
Lâm Mộc và Thẩm Trạch Thiên có ân oán với anh ta, cho nên anh ta không thèm nghe gì hết!
La Văn Thành an ủi: “Cô gái biến dị này đã bị Thanh tra Lỗ giết, ván đã đóng thuyền, chúng ta chẳng thể thay đổi điều gì, Anh Thẩm, Lâm Mộc, hai người nguôi giận đi, dẫu sao chiến tranh cũng không tránh được những bất ngờ và điều ngoài ý muốn. ”
Lâm Mộc và Thẩm Trạch Thiên chỉ đành gật đầu.
“Đừng đem thi thể cô ấy đi làm chiến lợi phẩm nữa, chúng ta chôn cất tử tế.” Thẩm Trạch Thiên nói.
Lâm Mộc gật đầu, nói: “Em nhớ di ngôn của cô ấy rồi!”
Trả lại hòa bình cho thế giới, khôi phục cuộc sống bình yên trước đây, đây là hi vọng và khát khao của Cô gái biến dị.
Tiếc thay, Lâm Mộc không biết túi đồ ăn trong tay cô ấy muốn gửi về đâu, cho nên chẳng thể giúp cô gái này hoàn thành sứ mệnh cuối cùng.
Sau khi cất thi thể cô gái đi, ba người tiếp tục đi về tiểu khu tiếp theo.
...
Thành phố Bình Phụng, trong một nhà xưởng.
Nơi này tập trung hơn vạn Người biến dị, mắt ai ai đều đỏ sọng.
Trong xưởng còn có mấy con rồng bị giam cùng vài người không biến dị, có điều bọn họ đều bị giày vò đến độ thương tích đầy mình.
Phía trước có một Người biến dị cao hai mét rưỡi, da thịt toàn thân biến thành màu đen.
Nhiều chỗ trên người gả ta đã hoàn toàn thay đổi, thậm chí hai tay và nắm tay còn mọc vảy, thoạt nhìn giống loài người nhưng lại có quá nhiều khác biệt.
Chương 280: Tình huống đột biến
“Thủ lĩnh!” Đám Người biến dị tụ tập nơi này đều hành lễ với Người biến dị cao lớn.
Thủ lĩnh biến dị cất giọng nói khàn đặc kỳ quái: “Chắc mọi người đều nghe nói có một đám người rất lợi hại tiến vào Thành phố Bình Phụng, muốn dọn sạch Người biến dị chúng ta rồi chứ?”
“Giờ Thành phố Bình Phụng là thiên hạ của chúng ta, bọn chúng muốn cướp lại thành phố này thì tất phải trả giá đắt! Phải cho chúng thấy sự lợi hại của chúng ta!”
“Thấy sự lợi hại của chúng ta!” Đám Người biến dị phấn khích kêu gào như ma quỷ.
..
Trận chiến dọn sạch Người biến dị trong thành phố vẫn tiếp tục, đã là tám giờ tối, màn đêm buông xuống.
Ba người Lâm Mộc trở về sân bay, trước tiên giao nộp chiến lợi phẩm lên cấp trên.
Dù sao không gian trong nhẫn trữ vật của ba người cũng có hạn, lúc này đã đầy ắp rồi.
Liên minh sắp xếp nhân viên chuyên nhận và xử lý chiến lợi phẩm.
Còn thi thể Cô gái biến dị kia, đội Lâm Mộc đã chôn ở một cánh rừng ở ngoại ô thành phố.
Sau đó Mục nghị trưởng kêu Lâm Mộc cùng Thẩm Trạch Thiên và La Văn Thành qua chỗ ông cụ.
Trong một căn phòng ở sân bay.
“Mục nghị trưởng.” Ba người hành lễ với Mục nghị trưởng.
“Khi trước các cậu phát sinh mâu thuẫn với Thanh tra Lỗ, rốt cuộc là có chuyện gì?” Mục nghị trưởng hỏi.
“Mục nghị trưởng, dưới sự ngăn cản của chúng tôi, Cô gái biến dị mà tôi báo cáo với người vẫn bị Thanh tra Lỗ giết, chúng tôi có thể không tức giận sao?”
Thẩm Trạch Thiên vừa dứt lời, di động của Mục nghị trưởng bỗng reo chuông.
“Gì cơ?” Sau khi nhận điện thoại, sắc mặt Mục nghị trưởng bỗng thay đổi.
“Được, tôi biết rồi.” Ông cụ cúp điện thoại.
“Có chuyện gì mà khiến người kinh ngạc như vậy, Mục nghị trưởng?” Thẩm Trạch Thiên hỏi.
“Xảy ra chuyện rồi, một khu công nghiệp ở phía tây ngoại ô Thành phố Bình Phụng bỗng tràn ra rất nhiều Thể biến dị, bọn chúng nhận lệnh phát động tiến công theo nhóm. Cửu Cung Phái phụ trách khu vực phía tây, các đội của Cửu Cung Phái đã bị tấn công, thương vong không nhỏ, những đội còn sót lại cũng bị đánh tan tác!” sắc mặt của Mục nghị trưởng vô cùng nặng nề.
“Một số lượng lớn Thể biến dị tấn công theo nhóm ư?” Lâm Mộc và hai người kia kinh ngạc.
“Cửu Cung Phái phái tới hơn ba trăm Tu hành Giả, tu vi cao nhất chỉ là Linh Ý Cảnh đỉnh phong, bọn họ đối phó không nổi, người của liên minh bên này nhất định phải điều động nhân lực qua hỗ trợ!” Mục nghị trưởng nói.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Sau đó ông cụ ngẩng đầu ra lệnh: “Lâm Mộc, Thẩm Trạch Thiên, La Văn Thành, trong lần xuất quân này của liên minh chúng ta, đội ba cậu có thể coi như có thực lực cao nhất, vừa hay nơi này cách khu công nghiệp ở ngoại ô phía tây không xa, các cậu qua bên đó hỗ trợ trước đi!”
“Tôi sẽ thông báo có các đội khác của liên minh điều thêm người qua!”
“Rõ!” Ba người Lâm Mộc đồng thanh đáp.
Sau đó họ nhanh chóng chạy ra ngoài. Sau khi ra khỏi sân bay, Lâm Mộc cùng hai người kia lái xe SUV chạy thẳng đến khu công nghiệp! Con đường thông thoáng, sân bay lại khá gần khu công nghiệp nên SUV lao như bay, chỉ mười phút đã tới nơi.
Ba người gặp luôn một đội nhỏ đang tháo chạy ra ngoài.
“Đáng sợ quá! Các anh đừng có vào đó tìm đường chết!” Đội nhỏ trông thấy ba người Lâm Mộc thì liên tục khoát tay ra hiệu rời đi.
“Chúng tôi là người của liên minh, đến đây để giải quyết!” Thẩm Trạch Thiên nói.
“Chúng ta đi!” Ba người lao vào trong.
Trong khu công nghiệp có rất nhiều thi thể Tu hành Giả nằm la liệt trên đất.
“Đây là những kẻ được gọi tên cường giả của loài người hả? Ha ha, tôi thấy cũng chỉ đến thế thôi!” Thủ lĩnh cười lớn.
Trên người gã ta nhuốm đầy máu tươi hệt như ma quỷ, nhưng đây chẳng phải máu của gã.
Gừ gừ!
Đám Người biến dị ở nhà xưởng phấn khích kêu gào.
“Các anh em, theo tôi đánh giết ra bên ngoài khu công nghiệp, giết sạch cho tới nội thành! ” Tên thủ lĩnh gào to.
“Giết giết giết!” Đám Người biến dị như được tiêm máu gà.
Sau đó họ đi theo Thủ lĩnh biến dị ra ngoài, chuẩn bị một đường chém giết!
Ba người Lâm Mộc chạy tới cổng khu công nghiệp thì vừa hay gặp đám Người biến dị này.
“Mẹ kiếp! Nhiều Người biến dị thế này! Khi trước đại chiến dọn sạch Thể biến dị ở đế đô cũng đâu thấy tình huống này!”La Văn Thành nhìn thấy số lượng lớn Người biến dị, nhịn không được chửi thề.
“Nhiều.... nhiều thế này ư?” Lâm Mộc cũng kinh ngạc trợn tròn con mắt.
Ba người họ nhận tin nơi này có một đám Người biến dị tấn công theo nhóm, nhưng chẳng ngờ lại đông dường ấy.
Ngọn đèn ở khu công nghiệp chiếu rọi con đường trong đêm tối.
Phóng tầm mắt ra xa, Người biến dị như thủy triều tràn ra tạo nên một mảng đen thui chết chóc.
“Khi trước trong trận chiến ở Đế Đô, đại nạn mới bùng phát, Người biến dị chưa hiểu cách đoàn kết tạo thành thế lực, giờ thì hoàn cảnh đã khác rồi.” Thẩm Trạch Thiên nói.
Phía trước, Tên thủ lĩnh nhìn về phía đám người Lâm Mộc, cười nói: “Lại có ba đứa điếc không sợ súng chủ động tìm chết! Thú vị nha!”
“Bọn tao đến để giải quyết chúng mày!” Thẩm Trạch Thiên nói giọng âm vang.
“Ha ha.” Tên thủ lĩnh và đám Người biến dị cười phá lên. Ba người mà dám nói giải quyết họ ư? Đùa cái kiểu gì vậy!
“Chuẩn bị chiến đấu!” Thẩm Trạch Thiên hét lên.
“Nhiều Người biến dị vậy, không rõ có bao nhiêu người cấp bậc cao, Tên thủ lĩnh kia là cấp gì nhỉ?” La Văn Thành hỏi.
Đương đầu với số lượng Người biến dị nhiều như này, lại không rõ thực lực đối phương thì quả là đáng lo lắng.
Hơn nữa các thành viên chi viện khác còn chưa tới.
Ba người họ là viện binh đầu tiên, không có ai giúp sức thêm.
Thẩm Trạch Thiên nghiêm túc nói: “Nhớ kỹ, chúng ta là chiến hữu, lát nữa giao chiến, nếu ai gặp nguy hiểm thì người còn lại nhất định phải dốc sức hỗ trợ! Chỗ dựa duy nhất của chúng ta trong chiến trường này chính là hai người còn lại!”
“Ba người chúng ta không ai được phép xảy ra chuyện! Chúng ta đều phải sống sót!”
Bình luận facebook