Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-471
CHƯƠNG 467: TÔI ĐÃ CÓ NGƯỜI THÍCH
CHƯƠNG 467: TÔI ĐÃ CÓ NGƯỜI THÍCH
Nói nhiều như vậy, chỉ là muốn nói cho cô biết, ngài Morri nhà bọn họ tính tình ngây thơ, để mình tuyệt đối đừng làm tổn thương tâm hồn nhỏ nhắn yếu đuối của hắn.
Hướng Tình thở dài: “Ngài Ngô, tôi rất cảm kích ngài Morri lần nào cũng ra tay cứu giúp, nhưng mà...”
Cô dừng một chút, xin lỗi: “Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được.”
“Không miễn cưỡng, nhưng có thể từ từ bồi đắp mà!”
Hướng Tình cười cười: “Nhưng tôi đã có người thích! Ngài Ngô, tôi còn có việc, không nói nữa, gặp lại sau.”
Nói xong, Hướng Tình liền cúp điện thoại.
Vừa xong, Ngô Dữ Sinh vừa tắt điện thoại, đã nghe Morri ngồi trên sofa hỏi anh ta một cách sâu xa: “Cô ấy nói sao?”
Mặc dù giọng điệu bình tĩnh, nhưng tròng mắt màu nâu trong đôi mắt vẫn luôn trầm tĩnh kia lại hiện lên vẻ tha thiết chưa từng có.
Không nghi ngờ gì nữa, cậu chủ lớn tính tình luôn kiêu ngạo này của bọn họ, đã thật sự lún sâu vào bể tình rồi.
Ngô Dữ Sinh anh ta làm sao nhẫn tâm tổn thương hắn?
Đầu Ngô Dữ Sinh hơi cúi, cung kính đáp lại câu hỏi của ngài Morri tôn quý: “Cô Cao nói, cô ấy và ngài Morri đây vừa mới quen biết không bao lâu, đã cảm thấy thật thích ngài, còn về tình cảm sâu nặng hơn, mong rằng hai người sau này có cơ hội bồi đắp nhiều hơn nữa!”
Morri cong môi, tâm trạng vui vẻ không kiềm được mà tràn ra ngoài qua đôi mắt, trên mặt còn ra vẻ bình tĩnh: “Cậu đi xuống đi!”
“Vâng.”
...
Không có ở chỗ Morri, nơi duy nhất Hướng Tình có thể nghĩ ra cũng chỉ có sòng bạc kia!
Trong lúc tình hình hỗn loạn ở đây, bị vướng vào đâu đó rồi rơi xuống, cũng không phải là không thể.
Hướng Tình nghĩ đến đây, vội vàng rời khỏi công ty, bắt xe đi về phía tòa nhà kia.
Quay lại chỗ này, thật ra ít nhiều cũng hơi sợ hãi.
Dù sao lúc chiều đã xảy ra chút xung đột, còn đổ máu, bây giờ tuy đã bị cảnh sát phong tỏa, nhưng bởi vì cả tòa nhà không có một bóng người, đi vào trong buổi tối vẫn thấy hơi kinh khủng.
Hướng Tình bước vào bóng tối, đi vào trong tòa nhà.
Mượn ánh đèn yếu ớt của điện thoại, dọc theo vách tường tìm đèn, thật vất vả mới mò thấy công tắc đèn, bật lên, không có phản ứng.
Hướng Tình không cam lòng, thử lại, tầng lầu vẫn đen kịt như cũ.
Xảy ra chuyện gì?
Cô nhíu mày.
Nơi này không phải được xưng là sòng bạc số một khu Vũ Hoa sao? Chẳng lẽ đến cái đèn cũng không có?!
Hướng Tình không biết, tòa cao ốc bỏ hoang này sau khi bị cảnh sát phong tỏa, công tắc nguồn điện cũng bị tắt theo luôn.
Không có đèn, Hướng Tình buồn phiền gãi gãi đầu, mắng một câu: “Ông trời cũng muốn gây sự với mình!”
Do dự không biết có nên đợi ngày mai rồi đến tìm hay không, nhưng cuối cùng, vẫn quyết định kiên trì tìm tiếp.
Nếu không tìm được, đêm nay cô nhất định sẽ không ngủ được.
Hướng Tình nhờ vào ánh sáng yếu ớt từ điện thoại, bắt đầu không đầu không đuôi tìm kiếm trong tòa nhà.
Mảnh vỡ của cái thẻ nhớ bị đập hỏng của Tần Lịch Lịch vẫn còn, vậy mà cái dây điện thoại kia lại không tìm thấy.
Vì vậy, Hướng Tình lại tiếp tục kiên nhẫn, lục soát lại một lần nữa.
Dù sao một tầng lầu lớn như vậy, cũng không chắc rằng mỗi một ngóc ngách đều đã tìm qua.
Ở bên trong cả tòa cao ốc tối đen, lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến mức quái lạ.
Hướng Tình cong lưng như một còn mèo, cẩn thận tìm kiếm, có thể nghe được tiếng tim mình đập không theo nhịp điệu vang lên rõ ràng trong phòng.
“Thịch thịch thịch...”
Một tiếng lại một tiếng, khi thì nhanh, khi thì chậm...
Hướng Tình lo sợ đến ngừng thở, đẩy nhanh quá trình tìm kiếm.
Bỗng nhiên...
“Ting ting ting ting...”
Một đợt tiếng chuông dồn dập mạnh mẽ vang lên trong tòa nhà yên tĩnh.
Tiếng chuông rất lớn, rất bén nhọn, đột nhiên vang lên, Hướng Tình sợ đến mức suýt chút ném cả điện thoại đi.
Cô nặng nề thở hổn hển mấy hơi, muốn khiến tim mình đập chậm lại một chút, vuốt ngực, mới nhìn hiển thị cuộc gọi đến trên điện thoại.
Hiển thị cuộc gọi đến, số lạ?
Hướng Tình nghĩ đến Lục Ly Dã đầu tiên.
Tim, lỡ một nhịp.
Sau đó, lại càng đập nhanh hơn
Dây điện thoại bị rớt mất, nếu để anh ta biết, nhất định sẽ trách cô đấy?
Hướng Tình hơi chột dạ.
Do dự một hồi lâu, vẫn bắt máy cuộc gọi của anh.
“Này...”
“Đang làm gì vậy?”
Trong điện thoại, Lục Ly Dã trực tiếp hỏi cô.”
“A?”
Hướng Tình ngây người một lúc: “Chuyện đó, em...em đang...”
“Cao Hướng Tình, em đang làm chuyện xấu gì đúng không? Nói chuyện cứ lắp ba lắp bắp!”
Hướng Tình định nói, còn chưa kịp nói, đã bị Lục Ly Dã cắt ngang: “Làm gì vậy? Vụng trộm với tên đàn ông nào sau lưng cậu đây?”
“Anh mới vụng trộm với đàn ông ấy!!”
Hướng Tình xấu hổ mắng lại.
Lục Ly Dã thấp giọng cười trong điện thoại: “Tôi nghĩ em cũng không dám!”
“Anh gọi điện thoại cho em xong rồi chứ! Em đây đang bận rộn lắm!”
Hướng Tình lo sợ mình sẽ lộ ra sơ hở gì, hận không thể lập tức cúp điện thoại của anh ta.
“Vội vàng làm gì?”
Lục Ly Dã hỏi cô.
“Vội vàng...Vội vàng làm việc!”
Hướng Tình tùy tiện tìm cái cớ.
“À?”
Lục Ly Dã thắc mắc một tiếng: “Vội vàng làm việc ở bên trong tòa nhà đưa tay cũng không thấy được năm ngón? Vội vàng làm việc gì thế? Công việc của em từ khi nào đã không gặp được người như vậy?”
Hướng Tình sững sờ, theo bản năng nhìn xung quanh: “Anh đang ở đâu?”
Vừa hỏi xong, đã nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi truyền đến từ dưới lầu, từ xa chầm chậm đến gần.
Hướng Tình kinh ngạc: “Là... Là anh lên lầu? Làm sao anh biết em ở đây?”
Dứt lời, điện thoại “Tít...” một tiếng đã bị người bên kia cúp máy.
Chỉ thấy một bóng đen cao to, từ hành lang đi lên, chầm chậm bước về phía Hướng Tình.
Dù không có đèn, Hướng Tình vẫn có thể dễ dàng nhận ra dáng người quen thuộc kia từ trong ánh sáng mờ tối.
Đúng là Lục Ly Dã!
Khuôn mặt Hướng Tình vui vẻ, chạy chậm về phía anh ta: “Sao anh lại đến đây?”
“Lời này phải là anh hỏi em mới đúng!”
Bàn tay Lục Ly Dã trực tiếp vỗ vào gáy cô: “Làm gì mà muộn như vậy rồi em còn đến cái chỗ phức tạp thế này? Còn nói với anh là đang làm việc? Nói anh nghe thử xem, đây là công việc gì?”
Hướng Tình bĩu môi.
Cảm giác nói dối rồi bị vạch trần, hoàn toàn không tốt xíu nào.
“Vậy anh nói cho em biết trước, tại sao anh lại ở đây.”
“Vừa hay phối hợp với cảnh sát đi qua bên này bắt người! Đi ngang đây, lại vừa hay thấy em từ trên xe taxi xuống...”
“Ha ha, thật sự là có duyên đó!”
Hướng Tình cười với anh, giả bộ ngốc để lừa cho qua chuyện, đẩy anh ta nói: “Vậy anh đi nhanh đi!”
“Vậy không phải em cũng nên nói cho cậu đây biết, em ở nơi này bận rộn cái gì?”
“...”
Cho nên, vẫn khó thoát khỏi một kiếp nạn?
“Em... Em ở đây tìm thẻ nhớ!”
Đầu óc Hướng Tình khẽ xoay chuyển, bịa ra một lý do hợp tình hợp lý: “Là thế này, chiều hôm nay em và đồng nghiệp cùng đến đây chụp lại tình hình ở sòng bạc này, kết quả không cẩn thận bị phát hiện, sau khi bị lộ thì xảy ra xung đột với bọn họ, sau đó nữa thì bọn họ lại phá hư tài liệu mà bọn em trăm cay nghìn đắng mới chụp được! Vậy nên bây giờ, em thừa dịp đêm tối trăng thanh gió mát không có người đến đây tìm, xem thử tài liệu còn có thể dùng được nữa không!”
“Kết quả thế nào?”
Lục Ly Dã lạnh nhạt hỏi cô.
“Kết quả thẻ nhớ đã nát rồi, nói chung là không dùng được nữa.”
“Vậy đi thôi! Anh đưa em về nhà!”
Lục Ly Dã kéo tay cô, muốn đi.
Cao Hướng Tình cô vốn không biết, lúc mình nói dối, sẽ vội vã dùng dáng vẻ tươi cười để che giấu. Cho nên, lúc cô nói dối, nét tươi cười trên mặt sẽ có vẻ rạng rỡ hơn.
Lục Ly Dã nhìn thấu suy nghĩ của cô, nhưng không vội vạch trần cô, muốn đợi cô tự mình lộ ra sơ hở.
“A? Anh đưa em về?”
Hướng Tình không muốn, bàn tay nhỏ bé bị anh ta lôi kéo, hai chân trụ vững trên mặt đất, thân thể ngả về phía sau: “Không phải anh còn bận sao? Em tự bắt xe về là được rồi, anh đi nhanh đi!”
“Thật không khéo, vừa hết bận rồi.”
Dáng vẻ Lục Ly Dã ngoài cười nhưng trong không cười.
“...”
Quả nhiên, đúng là không khéo!
“Vậy hay là anh đi về trước đi, em tìm tiếp, nhìn xem còn có... thiết bị nào khác rơi ở đây không.”
Hướng Tình tiếp tục nói bừa.
Lục Ly Dã dứt khoát buông tay cô, lạnh lùng trừng mắt với Hướng Tình trong bóng tối: “Em cứ tiếp tục bịa cho anh!”
“...”
Anh ta tức giận!
Hướng Tình chột dạ cúi thấp đầu.
Đã vốn biết, chuyện gì cũng chạy không thoát nổi ánh mắt tinh tường của người đàn ông này mà!
“Nói đi, rốt cuộc em đang tìm cái gì?”
Lục Ly Dã trầm mặt, từ trên cao nhìn xuống chất vấn cô.
Hướng Tình mấp máy môi, không lên tiếng.
Không dám lên tiếng.
“Cao Hướng Tình!”
Lục Ly Dã hô một tiếng cảnh cáo với cô.
Mày kiếm nhíu lại, trừng mắt với cô: “Khiêu chiến sự kiên nhẫn của cậu đây sao? Hả?”
“...”
Dáng vẻ lạnh lùng tranh cãi kia, khiến cho Hướng Tình hơi sợ.
Rất lâu...
Cuối cùng...
Cô chầm chậm, lấy điện thoại trong tay mình ra, đưa cho Lục Ly Dã.
Lúc đầu, Lục Ly Dã còn có chút không hiểu lắm.
Theo bản năng liếc qua dây đeo điện thoại mình từng tặng cho cô, vẻ mặt lạnh lùng lập tức trở nên âm trầm.
Đầu Hướng Tình cúi thật thấp, không đợi anh ta kịp nổi bão, đã thành thật khai báo: “Em không cẩn thận làm rơi dây đeo điện thoại! Không phải cố ý đâu, thật xin lỗi...”
“Cao Hướng Tình, sao em không tự làm rơi chính mình luôn đi!”
Lục Ly Dã tức giận giơ tay chỉ chỉ, không ngừng chọc vào gáy cô.
“Đau, anh nhẹ thôi...”
Hướng Tình che cái ót bị đâm của mình, năn nỉ anh ta.
“Cho nên, em đêm hôm khuya khoắt chạy tới cái nơi quỷ quái này, chỉ vì tìm cái này?”
Anh ta giơ lên chiếc điện thoại sớm đã không còn dây đeo đâu.
Hướng Tình cắn môi, hơi tủi thân, lại hơi phiền muộn khẽ gật đầu.
“Em cũng không sợ bị quỷ bắt đi?!”
“Anh đừng làm em sợ nha! Trên đời này làm gì có quỷ!! Mê tín!!”
Hướng Tình ghét bỏ trừng anh ta.
Lục Ly Dã “xùy~” một tiếng nở nụ cười: “Ngu ngốc...”
“...”
Hướng Tình buồn bực.
Tức giận thì tức giận đi, còn công kích người ta làm gì?
“Chẳng phải chỉ là một sợi dây đeo điện thoại thôi sao? Đến nỗi phải chạy đến đây mà tìm? Làm gì vậy? Muốn khiến cậu đây cảm động sao?”
Lục Ly Dã cố ý đùa giỡn cô.
“...”
Hướng Tình phát hiện cái người này da mặt càng lúc càng dày.
“Nếu như em nói, em chỉ là cảm thấy thứ đồ chơi kia nhìn qua có vẻ rất đắt, bỏ qua như vậy cảm thấy hơi đáng tiếc, cho nên mới đến tìm, anh còn có thể cảm động nữa không?”
“Đắt?”
Lục Ly Dã nhướng mày cười ra tiếng, hơi cúi đầu, để sát vào cái đầu nhỏ đang ngẩng lên của Hướng Tình: “Chẳng lẽ anh chưa nói với em, món đồ chơi kia là mua ở ven đường sao? Ba trăm nghìn mười cái, muốn loại nào có loại đó, bao chọn lựa, bao thỏa mãn!”
“...”
Hướng Tình chớp mắt mấy cái: “Thật không?”
Cô nhớ rõ người này đã từng nói, nhìn thấy bên đường nên thuận tay mua, nhưng mà... “Nói nhảm. Đi thôi, không tìm nữa! Sau này mua cho em một lố!”
Lục Ly Dã nói xong, kéo Hướng Tình ra ngoài.
Nói thật thì, mới đầu Hướng Tình cho rằng nếu Lục Ly Dã biết mình làm rơi dây điện thoại mà anh ta tặng, anh ta nhất định sẽ tức giận. Nhưng mà, không ngờ rằng thái độ của anh ta lại thờ ơ thế này.
Vậy nên lại khiến Hướng Tình thật sự hơi hoài nghi giá trị của dây đeo điện thoại này.
Hay là, chỉ có bản thân mình quan trọng hóa ý nghĩa của dây đeo này, còn đối với anh ta, chỉ là giống như anh ta nói vậy, thuận tay mua về, rồi thuận tay ném cho cô... Cho nên, có mất hay không, đối với anh ta, chẳng liên quan gì.
CHƯƠNG 467: TÔI ĐÃ CÓ NGƯỜI THÍCH
Nói nhiều như vậy, chỉ là muốn nói cho cô biết, ngài Morri nhà bọn họ tính tình ngây thơ, để mình tuyệt đối đừng làm tổn thương tâm hồn nhỏ nhắn yếu đuối của hắn.
Hướng Tình thở dài: “Ngài Ngô, tôi rất cảm kích ngài Morri lần nào cũng ra tay cứu giúp, nhưng mà...”
Cô dừng một chút, xin lỗi: “Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được.”
“Không miễn cưỡng, nhưng có thể từ từ bồi đắp mà!”
Hướng Tình cười cười: “Nhưng tôi đã có người thích! Ngài Ngô, tôi còn có việc, không nói nữa, gặp lại sau.”
Nói xong, Hướng Tình liền cúp điện thoại.
Vừa xong, Ngô Dữ Sinh vừa tắt điện thoại, đã nghe Morri ngồi trên sofa hỏi anh ta một cách sâu xa: “Cô ấy nói sao?”
Mặc dù giọng điệu bình tĩnh, nhưng tròng mắt màu nâu trong đôi mắt vẫn luôn trầm tĩnh kia lại hiện lên vẻ tha thiết chưa từng có.
Không nghi ngờ gì nữa, cậu chủ lớn tính tình luôn kiêu ngạo này của bọn họ, đã thật sự lún sâu vào bể tình rồi.
Ngô Dữ Sinh anh ta làm sao nhẫn tâm tổn thương hắn?
Đầu Ngô Dữ Sinh hơi cúi, cung kính đáp lại câu hỏi của ngài Morri tôn quý: “Cô Cao nói, cô ấy và ngài Morri đây vừa mới quen biết không bao lâu, đã cảm thấy thật thích ngài, còn về tình cảm sâu nặng hơn, mong rằng hai người sau này có cơ hội bồi đắp nhiều hơn nữa!”
Morri cong môi, tâm trạng vui vẻ không kiềm được mà tràn ra ngoài qua đôi mắt, trên mặt còn ra vẻ bình tĩnh: “Cậu đi xuống đi!”
“Vâng.”
...
Không có ở chỗ Morri, nơi duy nhất Hướng Tình có thể nghĩ ra cũng chỉ có sòng bạc kia!
Trong lúc tình hình hỗn loạn ở đây, bị vướng vào đâu đó rồi rơi xuống, cũng không phải là không thể.
Hướng Tình nghĩ đến đây, vội vàng rời khỏi công ty, bắt xe đi về phía tòa nhà kia.
Quay lại chỗ này, thật ra ít nhiều cũng hơi sợ hãi.
Dù sao lúc chiều đã xảy ra chút xung đột, còn đổ máu, bây giờ tuy đã bị cảnh sát phong tỏa, nhưng bởi vì cả tòa nhà không có một bóng người, đi vào trong buổi tối vẫn thấy hơi kinh khủng.
Hướng Tình bước vào bóng tối, đi vào trong tòa nhà.
Mượn ánh đèn yếu ớt của điện thoại, dọc theo vách tường tìm đèn, thật vất vả mới mò thấy công tắc đèn, bật lên, không có phản ứng.
Hướng Tình không cam lòng, thử lại, tầng lầu vẫn đen kịt như cũ.
Xảy ra chuyện gì?
Cô nhíu mày.
Nơi này không phải được xưng là sòng bạc số một khu Vũ Hoa sao? Chẳng lẽ đến cái đèn cũng không có?!
Hướng Tình không biết, tòa cao ốc bỏ hoang này sau khi bị cảnh sát phong tỏa, công tắc nguồn điện cũng bị tắt theo luôn.
Không có đèn, Hướng Tình buồn phiền gãi gãi đầu, mắng một câu: “Ông trời cũng muốn gây sự với mình!”
Do dự không biết có nên đợi ngày mai rồi đến tìm hay không, nhưng cuối cùng, vẫn quyết định kiên trì tìm tiếp.
Nếu không tìm được, đêm nay cô nhất định sẽ không ngủ được.
Hướng Tình nhờ vào ánh sáng yếu ớt từ điện thoại, bắt đầu không đầu không đuôi tìm kiếm trong tòa nhà.
Mảnh vỡ của cái thẻ nhớ bị đập hỏng của Tần Lịch Lịch vẫn còn, vậy mà cái dây điện thoại kia lại không tìm thấy.
Vì vậy, Hướng Tình lại tiếp tục kiên nhẫn, lục soát lại một lần nữa.
Dù sao một tầng lầu lớn như vậy, cũng không chắc rằng mỗi một ngóc ngách đều đã tìm qua.
Ở bên trong cả tòa cao ốc tối đen, lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến mức quái lạ.
Hướng Tình cong lưng như một còn mèo, cẩn thận tìm kiếm, có thể nghe được tiếng tim mình đập không theo nhịp điệu vang lên rõ ràng trong phòng.
“Thịch thịch thịch...”
Một tiếng lại một tiếng, khi thì nhanh, khi thì chậm...
Hướng Tình lo sợ đến ngừng thở, đẩy nhanh quá trình tìm kiếm.
Bỗng nhiên...
“Ting ting ting ting...”
Một đợt tiếng chuông dồn dập mạnh mẽ vang lên trong tòa nhà yên tĩnh.
Tiếng chuông rất lớn, rất bén nhọn, đột nhiên vang lên, Hướng Tình sợ đến mức suýt chút ném cả điện thoại đi.
Cô nặng nề thở hổn hển mấy hơi, muốn khiến tim mình đập chậm lại một chút, vuốt ngực, mới nhìn hiển thị cuộc gọi đến trên điện thoại.
Hiển thị cuộc gọi đến, số lạ?
Hướng Tình nghĩ đến Lục Ly Dã đầu tiên.
Tim, lỡ một nhịp.
Sau đó, lại càng đập nhanh hơn
Dây điện thoại bị rớt mất, nếu để anh ta biết, nhất định sẽ trách cô đấy?
Hướng Tình hơi chột dạ.
Do dự một hồi lâu, vẫn bắt máy cuộc gọi của anh.
“Này...”
“Đang làm gì vậy?”
Trong điện thoại, Lục Ly Dã trực tiếp hỏi cô.”
“A?”
Hướng Tình ngây người một lúc: “Chuyện đó, em...em đang...”
“Cao Hướng Tình, em đang làm chuyện xấu gì đúng không? Nói chuyện cứ lắp ba lắp bắp!”
Hướng Tình định nói, còn chưa kịp nói, đã bị Lục Ly Dã cắt ngang: “Làm gì vậy? Vụng trộm với tên đàn ông nào sau lưng cậu đây?”
“Anh mới vụng trộm với đàn ông ấy!!”
Hướng Tình xấu hổ mắng lại.
Lục Ly Dã thấp giọng cười trong điện thoại: “Tôi nghĩ em cũng không dám!”
“Anh gọi điện thoại cho em xong rồi chứ! Em đây đang bận rộn lắm!”
Hướng Tình lo sợ mình sẽ lộ ra sơ hở gì, hận không thể lập tức cúp điện thoại của anh ta.
“Vội vàng làm gì?”
Lục Ly Dã hỏi cô.
“Vội vàng...Vội vàng làm việc!”
Hướng Tình tùy tiện tìm cái cớ.
“À?”
Lục Ly Dã thắc mắc một tiếng: “Vội vàng làm việc ở bên trong tòa nhà đưa tay cũng không thấy được năm ngón? Vội vàng làm việc gì thế? Công việc của em từ khi nào đã không gặp được người như vậy?”
Hướng Tình sững sờ, theo bản năng nhìn xung quanh: “Anh đang ở đâu?”
Vừa hỏi xong, đã nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi truyền đến từ dưới lầu, từ xa chầm chậm đến gần.
Hướng Tình kinh ngạc: “Là... Là anh lên lầu? Làm sao anh biết em ở đây?”
Dứt lời, điện thoại “Tít...” một tiếng đã bị người bên kia cúp máy.
Chỉ thấy một bóng đen cao to, từ hành lang đi lên, chầm chậm bước về phía Hướng Tình.
Dù không có đèn, Hướng Tình vẫn có thể dễ dàng nhận ra dáng người quen thuộc kia từ trong ánh sáng mờ tối.
Đúng là Lục Ly Dã!
Khuôn mặt Hướng Tình vui vẻ, chạy chậm về phía anh ta: “Sao anh lại đến đây?”
“Lời này phải là anh hỏi em mới đúng!”
Bàn tay Lục Ly Dã trực tiếp vỗ vào gáy cô: “Làm gì mà muộn như vậy rồi em còn đến cái chỗ phức tạp thế này? Còn nói với anh là đang làm việc? Nói anh nghe thử xem, đây là công việc gì?”
Hướng Tình bĩu môi.
Cảm giác nói dối rồi bị vạch trần, hoàn toàn không tốt xíu nào.
“Vậy anh nói cho em biết trước, tại sao anh lại ở đây.”
“Vừa hay phối hợp với cảnh sát đi qua bên này bắt người! Đi ngang đây, lại vừa hay thấy em từ trên xe taxi xuống...”
“Ha ha, thật sự là có duyên đó!”
Hướng Tình cười với anh, giả bộ ngốc để lừa cho qua chuyện, đẩy anh ta nói: “Vậy anh đi nhanh đi!”
“Vậy không phải em cũng nên nói cho cậu đây biết, em ở nơi này bận rộn cái gì?”
“...”
Cho nên, vẫn khó thoát khỏi một kiếp nạn?
“Em... Em ở đây tìm thẻ nhớ!”
Đầu óc Hướng Tình khẽ xoay chuyển, bịa ra một lý do hợp tình hợp lý: “Là thế này, chiều hôm nay em và đồng nghiệp cùng đến đây chụp lại tình hình ở sòng bạc này, kết quả không cẩn thận bị phát hiện, sau khi bị lộ thì xảy ra xung đột với bọn họ, sau đó nữa thì bọn họ lại phá hư tài liệu mà bọn em trăm cay nghìn đắng mới chụp được! Vậy nên bây giờ, em thừa dịp đêm tối trăng thanh gió mát không có người đến đây tìm, xem thử tài liệu còn có thể dùng được nữa không!”
“Kết quả thế nào?”
Lục Ly Dã lạnh nhạt hỏi cô.
“Kết quả thẻ nhớ đã nát rồi, nói chung là không dùng được nữa.”
“Vậy đi thôi! Anh đưa em về nhà!”
Lục Ly Dã kéo tay cô, muốn đi.
Cao Hướng Tình cô vốn không biết, lúc mình nói dối, sẽ vội vã dùng dáng vẻ tươi cười để che giấu. Cho nên, lúc cô nói dối, nét tươi cười trên mặt sẽ có vẻ rạng rỡ hơn.
Lục Ly Dã nhìn thấu suy nghĩ của cô, nhưng không vội vạch trần cô, muốn đợi cô tự mình lộ ra sơ hở.
“A? Anh đưa em về?”
Hướng Tình không muốn, bàn tay nhỏ bé bị anh ta lôi kéo, hai chân trụ vững trên mặt đất, thân thể ngả về phía sau: “Không phải anh còn bận sao? Em tự bắt xe về là được rồi, anh đi nhanh đi!”
“Thật không khéo, vừa hết bận rồi.”
Dáng vẻ Lục Ly Dã ngoài cười nhưng trong không cười.
“...”
Quả nhiên, đúng là không khéo!
“Vậy hay là anh đi về trước đi, em tìm tiếp, nhìn xem còn có... thiết bị nào khác rơi ở đây không.”
Hướng Tình tiếp tục nói bừa.
Lục Ly Dã dứt khoát buông tay cô, lạnh lùng trừng mắt với Hướng Tình trong bóng tối: “Em cứ tiếp tục bịa cho anh!”
“...”
Anh ta tức giận!
Hướng Tình chột dạ cúi thấp đầu.
Đã vốn biết, chuyện gì cũng chạy không thoát nổi ánh mắt tinh tường của người đàn ông này mà!
“Nói đi, rốt cuộc em đang tìm cái gì?”
Lục Ly Dã trầm mặt, từ trên cao nhìn xuống chất vấn cô.
Hướng Tình mấp máy môi, không lên tiếng.
Không dám lên tiếng.
“Cao Hướng Tình!”
Lục Ly Dã hô một tiếng cảnh cáo với cô.
Mày kiếm nhíu lại, trừng mắt với cô: “Khiêu chiến sự kiên nhẫn của cậu đây sao? Hả?”
“...”
Dáng vẻ lạnh lùng tranh cãi kia, khiến cho Hướng Tình hơi sợ.
Rất lâu...
Cuối cùng...
Cô chầm chậm, lấy điện thoại trong tay mình ra, đưa cho Lục Ly Dã.
Lúc đầu, Lục Ly Dã còn có chút không hiểu lắm.
Theo bản năng liếc qua dây đeo điện thoại mình từng tặng cho cô, vẻ mặt lạnh lùng lập tức trở nên âm trầm.
Đầu Hướng Tình cúi thật thấp, không đợi anh ta kịp nổi bão, đã thành thật khai báo: “Em không cẩn thận làm rơi dây đeo điện thoại! Không phải cố ý đâu, thật xin lỗi...”
“Cao Hướng Tình, sao em không tự làm rơi chính mình luôn đi!”
Lục Ly Dã tức giận giơ tay chỉ chỉ, không ngừng chọc vào gáy cô.
“Đau, anh nhẹ thôi...”
Hướng Tình che cái ót bị đâm của mình, năn nỉ anh ta.
“Cho nên, em đêm hôm khuya khoắt chạy tới cái nơi quỷ quái này, chỉ vì tìm cái này?”
Anh ta giơ lên chiếc điện thoại sớm đã không còn dây đeo đâu.
Hướng Tình cắn môi, hơi tủi thân, lại hơi phiền muộn khẽ gật đầu.
“Em cũng không sợ bị quỷ bắt đi?!”
“Anh đừng làm em sợ nha! Trên đời này làm gì có quỷ!! Mê tín!!”
Hướng Tình ghét bỏ trừng anh ta.
Lục Ly Dã “xùy~” một tiếng nở nụ cười: “Ngu ngốc...”
“...”
Hướng Tình buồn bực.
Tức giận thì tức giận đi, còn công kích người ta làm gì?
“Chẳng phải chỉ là một sợi dây đeo điện thoại thôi sao? Đến nỗi phải chạy đến đây mà tìm? Làm gì vậy? Muốn khiến cậu đây cảm động sao?”
Lục Ly Dã cố ý đùa giỡn cô.
“...”
Hướng Tình phát hiện cái người này da mặt càng lúc càng dày.
“Nếu như em nói, em chỉ là cảm thấy thứ đồ chơi kia nhìn qua có vẻ rất đắt, bỏ qua như vậy cảm thấy hơi đáng tiếc, cho nên mới đến tìm, anh còn có thể cảm động nữa không?”
“Đắt?”
Lục Ly Dã nhướng mày cười ra tiếng, hơi cúi đầu, để sát vào cái đầu nhỏ đang ngẩng lên của Hướng Tình: “Chẳng lẽ anh chưa nói với em, món đồ chơi kia là mua ở ven đường sao? Ba trăm nghìn mười cái, muốn loại nào có loại đó, bao chọn lựa, bao thỏa mãn!”
“...”
Hướng Tình chớp mắt mấy cái: “Thật không?”
Cô nhớ rõ người này đã từng nói, nhìn thấy bên đường nên thuận tay mua, nhưng mà... “Nói nhảm. Đi thôi, không tìm nữa! Sau này mua cho em một lố!”
Lục Ly Dã nói xong, kéo Hướng Tình ra ngoài.
Nói thật thì, mới đầu Hướng Tình cho rằng nếu Lục Ly Dã biết mình làm rơi dây điện thoại mà anh ta tặng, anh ta nhất định sẽ tức giận. Nhưng mà, không ngờ rằng thái độ của anh ta lại thờ ơ thế này.
Vậy nên lại khiến Hướng Tình thật sự hơi hoài nghi giá trị của dây đeo điện thoại này.
Hay là, chỉ có bản thân mình quan trọng hóa ý nghĩa của dây đeo này, còn đối với anh ta, chỉ là giống như anh ta nói vậy, thuận tay mua về, rồi thuận tay ném cho cô... Cho nên, có mất hay không, đối với anh ta, chẳng liên quan gì.
Bình luận facebook