Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-472
CHƯƠNG 468: EM HI VỌNG TÔI ĐỢI AI
CHƯƠNG 468: EM HI VỌNG TÔI ĐỢI AI
"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi thôi!"
Lục Ly Dã thấy cô không động đậy, lại lôi cô một cái.
"Nhưng mà..."
Hướng Tình hơi không cam lòng.
"Đừng nhưng mà nhưng mà nữa! Đêm khuya gió lớn, tốn thời gian tìm món đồ kia, còn không bằng lấy thời gian này nói chuyện yêu đương, làm tình!"
"…"
Hướng Tình hết chỗ nói!
"Ngài Lục, đây là nói chuyện tình yêu biết chưa? Ngữ văn của anh do giáo viên thể dục dạy sao?"
"Giáo viên ngữ văn mất sớm!"
Anh ta cười thản nhiên chẳng biết xấu hổ.
"..."
"Anh Lục, anh nguyền rủa giáo viên ngữ văn của mình như vậy, có ổn không đây?
...
Hướng Tình cuối cùng cũng bị Lục Ly Dã kéo ra khỏi tòa nhà.
Dưới ánh đèn đường, Hướng Tình tựa lên cạnh cột đèn, trong lòng sa sút đến đáy cốc.
Cô buồn bực đứng ở nơi đó, cũng không lên tiếng, buồn bực dò xét hòn đá nhỏ bên chân trái.
"Cao Hướng Tình, ngước mặt lên cho tôi xem!"
Lục Ly Dã đứng trước cô, ra lệnh cho cô.
Lời nói nghiêm túc.
"Làm gì?"
Hướng Tình ngẩng đầu lên.
Lục Ly Dã nhíu mày, nhìn cô.
Dưới ánh đèn ấm áp yếu ớt, cũng không biết từ lúc nào mà trên khuôn mặt xinh đẹp của cô có một vết thương nhỏ.
Gương mặt không sưng, nhưng hơi trầy miếng da.
Da thịt của cô vốn mềm mại như mật đào, trắng nõn nà, vết sẹo màu đỏ sậm ở trên mặt cô tuy nhỏ nhưng cũng cực kì rõ ràng.
Anh đưa tay, nâng khuôn mặt của cô lên, hỏi cô: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Cái gì?"
Hướng Tình vẫn không hiểu cho lắm.
"Bị thương!"
"Cái này...không sao, không đau, chính là vết thương do những người xung đột trong bãi chiều hôm nay."
Hướng Tình nói hời hợt, cũng cẩn thận từng li từng tí kịp thời tránh Morri ra, không đề cập đến anh ta.
"Nổi xung đột? Còn bị đánh?"
Con ngươi đen như mực của Lục ly Dã hơi u ám, hình như còn ẩn chứa một chút tức giận: "Hướng Tình, em rốt cuộc đang làm cái gì? Em không phải là cảnh sát, không có trách nhiệm càn quét băng đảng, em chỉ là một phóng viên, trong toà báo chỉ là một nhân viên bình thường!! Em không cần phải vì công việc của mình, mà ba lần bốn lượt liều mạng chứ? Em không thể chăm sóc tốt bản thân mình, để tôi bớt lo một chút được sao?"
Hướng Tình khẽ run.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy có hơi cảm động.
Một dòng nước ấm từ trong trái tim tuôn ra khắp nơi, thấm vào trong máu, da thịt của cô, khiến cô vốn đã mất đi hứng thú, trong nháy mắt tăng lên một chút, trong lòng cũng trở nên ấm áp hơn..."Anh lo lắng thay tôi sao?"
Hướng Tình ngẩn cao đầu nhìn anh.
Trong mắt chứa nước, lăn tăn như gợn sóng, đẹp đẽ giống như nước.
Bàn tay to của Lục Ly Dã, vẫn nâng khuôn mặt của cô, ngón tay cái lơ đãng khẻ vuốt mấy lần trên khuôn mặt của cô, không trực tiếp trả lời vấn đề của cô, chỉ là thấp giọng hỏi ngược lại cô: "Em cảm thấy thế nào?"
Giọng của anh, giống như mùi rượu nồng đậm, khiến người khác không uống mà say.
Hướng Tình say trong tình cảm dịu dàng của anh.
Tim, nhảy đột ngột như nổi trống.
Gò má hơi hồng, bởi vì khẩn trương mà hít thở có hơi không thuận.
Anh bỗng nhiên cúi đầu xuống, tới gần gương mặt nóng hổi của cô, thổi ngụm hơi lên vết thương của cô.
Hơi thở ẩm ướt, lướt nhẹ trên gương mặt của Hướng Tình, tê tê dại dại, khiến tim của cô nhất thời xiết chặt lại... cơ thể mềm mai tựa bên cột đèn vô thức xiếc chặt.
Liền nghe được giọng nói khàn khàn của Lục Ly Dã, nhẹ nhàng hỏi cô: "Đau không?"
" Vẫn...vẫn ổn."
Hướng Tình lắc đầu.
Đôi mắt nước xinh đẹp, nháy nháy, nhẹ nhàng đong đưa.
Lục Ly Dã nhìn chăm chú cô, ánh mắt cực nóng.
Hướng Tình có loại ảo giác, gần như sắp bị ánh mắt nóng rực của anh làm phỏng.
Thân hình cao lớn của Lục Ly Dã, không kìm lòng được dựa lên người của Hướng Tình.
Lập tức cơ thể hai người kề sát vào nhau, không có một tí khe hở nào.
Thậm chí Hướng Tình có thể cảm nhận được rõ ràng chỗ dưới bụng anh nóng rực, còn có..độ cứng không tự nhiên của phần kia!
Hơi nóng trong nháy mắt xông vào ngực, tuôn ra dẫn đến yết hầu của Hướng Tình, tiếp theo là… đại não.
"Cao Hướng Tình..."
Bỗng nhiên nghe được Lục Ly Dã gọi tên của cô.
Giọng nói khàn khàn, ngữ điệu mê người.
"?"
Hướng Tình nháy mắt mấy cái, nhìn anh vô tội.
Anh nghiêm túc hỏi cô: "Kỳ của em qua chưa?"
"…"
Hướng Tình nhất thời cảm thấy tất cả không khí lãng mạn đều bị một câu hỏi thẳng không thể thẳng hơn của tên khốn này khuấy rối!!
Cô có loại xúc động muốn tát anh một cái!
"Chưa!"
Hướng Tình thẹn quá hoá giận, đẩy anh: "Lục Ly Dã, anh không thể nghĩ thứ khác sao?"
"Đêm khuya gió lớn, cô nam quả nữ cùng ở một chỗ, em bảo một người đàn ông bình thường nghĩ đến thứ khác, có thể sao?"
"…"
Anh vẫn có lý!
"Phía dưới đã không được, vậy dùng phía trên đi!"
"Lưu…"
Hướng Tình còn chưa kịp nói chữ "manh" ra khỏi miệng, môi đỏ đã bị Lục Ly Dã dán chặt lại.
Đầu lưỡi nóng ướt của anh, cạy mở hàm răng của Hướng Tình dễ như trở bàn tay, không kịp chờ đợi liền chiếm lấy sự thơm ngọt trong miệng của cô, hít lấy hương thơm thuộc về một mình cô.
Hướng Tình bị anh hôn đến nỗi đầu óc hơi choáng váng.
Cái lưỡi mềm mại bị anh tham lam dây dưa, Hướng Tình vô ý thức đưa tay choàng qua bả vai của anh, nhón chân cao, nhiệt tình mê ly nghênh đón nụ hôn...nụ hôn sâu của anh, lúc lưu luyến, lúc cuồng quyến, một tấc một tấc, xâm chiếm lãnh địa của cô, đoạt lấy mùi thơm ngát của cô...Hướng Tình hoàn toàn sa vào trong hố bẫy nhẹ nhàng của anh, không dứt ra được.
Mà Lục Ly Dã hiển nhiên không cam lòng với một hôn này…
Bàn tay to vịn vào eo nhỏ của cô, một đường đi thẳng tìm kiếm lên trên...
"Nơi này vắng vẻ như thế, sẽ không có ai tới!"
Anh kiên trì.
Hướng Tình buồn bực, ra sức đẩy anh ra: "Có phải anh rất thích chơi loại trò chơi kích thích như vậy ở bên ngoài hay không? Anh nên đi tìm những cô gái thích anh nguyện ý cùng anh, tôi không thích! Anh thả tôi ra..."
Hướng Tình thật sự tức giận!
Cô không thích kiểu lộ bên ngoài như vậy, bất cứ lúc nào cũng phải đề phòng người khác nhìn thấy.
Mặc dù cô đối với loại chuyện này mà nói tương đối cởi mở, nhưng cũng không có nghĩa cô chính là loại đàn bà buông thả không biết xấu hổ!
Lục Ly Dạ bỗng dưng buông cô ra.
"Có ý gì?"
Anh từ trên nhìn xuống, chất vấn cô.
Giọng nói lành lạnh.
Mà sắc mặt càng thêm ảm đạm, một bộ dáng lạnh lẽo mưa gió nổi lên: "Bảo tôi tìm những cô gái khác?"
Hướng Tình bị anh hỏi, lại cảm thấy vừa nãy mình thực sự hơi nóng tính, cô giải thích: "Tôi chỉ là không thích làm loại chuyện này ở bên ngoài, hi vọng anh tôn trọng tôi!"
Lục Ly Dã nhếch môi, không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm cô.
Ánh mắt rất sắc bén, Hướng Tình bị anh nhìn chằm chằm, có loại ảo giác đứng ngồi không yên.
Cô cúi đầu, vội vàng cài lại nút áo của mình, chỉnh lại áo khoác, thấp giọng nói: "Anh đưa tôi về nhà đi, về nhà của tôi."
Hôm nay là cuối tuần, cô được về nhà ở.
Lục Ly Dã không nói, vẫn quay người, đi đến trước xe.
Hướng Tình biết, mình lại chọc anh tức giận rồi.
Cô hơi ảo não.
Không biết tại sao, hai người ở cùng một chỗ, mỗi lần rõ ràng đều rất tốt, nhưng đến cuối cùng cũng đi đến một kết thúc không vui.
Hướng Tình phiền muộn tới cực điểm.
Xe chạy trên đường đến nhà họ Cao.
Lục Ly Dạ đã đi tới nhà họ Vũ, biết được hai nhà ở chung một chỗ, đối diện với nhau, cho nên cũng không cần Hướng Tình chỉ đường cho anh.
Hai người trên đường không nói gì.
Chiến tranh lạnh.
Hướng Tình nhìn ra đường phố vụt qua nhanh như tên bắn bên ngoài cửa sổ, trong đầu có một vấn đề hiện ra không ngừng, đó chính là... mình và anh ta, bây giờ đến cùng là quan hệ như thế nào?
Đây cũng là vấn đề mà cô luôn vướng mắc!
Bạn bè sao?
Bạn bè gặp nhau đơn thuần, sẽ hôn mọi lúc mọi nơi sao, làm tình mọi lúc mọi nơi sao?
Bạn tình?
Dường như giữa bọn họ, chưa từng nói một câu ‘anh yêu em’, hoặc một câu ‘đi cùng với anh’, cùng lắm vị trí của bọn họ chỉ trong quan hệ giữa bạn bè và bạn tình!
Vậy chính là…
Mập mờ không cần chịu trách nhiệm!!
Nhẹ nhàng, tự do tự tại, ngược lại cũng tốt!
Xe ngừng tại cổng khu biệt thự.
Hai người cùng nhau xuống xe.
"Tôi không vào."
Lục Ly Dã nói.
Thân phận của anh, cũng có chút không tiện.
Hướng Tình gật gật đầu: "Được."
"Đi vào đi!"
Lục Ly Dã rút một điếu thuốc ra, châm lửa, thúc Hướng Tình.
"Ừm."
Hướng Tình gật gật đầu: "Vậy tôi đi trước, gặp lại sau..."
"Ừ..."
Lục Ly Dã trầm ngâm một tiếng, không nói thêm gì.
Hướng Tình do dự một chút, cuối cùng, vẫn quay người đi vào nhà.
Cô kiềm chế bản thân không quay đầu lại nhìn anh.
… …
Về đến nhà, ba mẹ cũng đã ngủ trước rồi.
Hướng Tình đặt cơ thể không chút sức lực của mình lên giường, ngả đầu lên gối, trong lòng chỉ cảm thấy bứt rứt không hiểu.
Trong đầu đều là hình bóng của Lục Ly Dã...
Cảm giác lúc anh hôn mình…
Còn có lúc tay của anh lướt lên người của mình, từng dòng điện dâng lên... Hướng Tình càng nghĩ, trong lòng càng loạn.
Càng loạn càng không nỡ để hai người tách nhau ra trong chiến tranh lạnh này.
Kết quả, cô lại làm một hành động xúc động…
Biết rõ có thể anh đã sớm rời đi, nhưng cô vẫn mở cửa phòng ra, xông ra ngoài...ngoài dự liệu của Hướng Tình chính là, mới vừa đi ra khỏi biệt thự, liền gặp Lục Ly Dã đứng ở nơi đó, cúi đầu tựa vào cột đèn bên cạnh, cô đơn hút thuốc lá trong tay.
Dường như cảm thấy sự xuất hiện của Hướng Tình, anh bỗng dưng ngẩng đầu lên, nhìn cô.
Hai người, bốn mắt nhìn nhau, chỉ một cái nhìn, dường như có loại cảm giác nhìn xuyên nước mùa thu.
Hai người nhìn nhau cười.
Hướng Tình cho rằng anh đã sớm rời đi.
Lục Ly Dạ cũng không ngờ rằng cô sẽ quay trở lại.
Anh bóp tắt điếu thuốc trong tay còn chưa đốt hết, ném vào trong thùng rác, đi tới phía của cô, trầm giọng hỏi cô: "Tại sao lại ra đây?"
Cô đi ra rất vội vàng, ngay cả áo khoác cũng không mặc.
Lục Ly Dạ nhíu nhíu mày, nhanh chóng cởi áo khoác trên người mình xuống, quấn trên cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của cô.
Hướng Tình lại không từ chối.
Á́o khoác của anh, mặc trên người mình, rất rộng rãi.
Mùi hương đặc biệt kia thuộc về một mình anh, quấn chặt cô, khiến lòng của cô ấm áp không hiểu.
"Tôi còn giữ một cái áo khoác của anh..."
Hướng Tình nói.
Lục Ly Dã rủ mắt xuống nhìn cô: "Chạy đến là để nói với tôi việc này sao?"
Hướng Tình vội vàng lắc đầu: "Dĩ nhiên không phải."
Dừng một chút, lại hỏi anh: "Vậy còn anh? Tại sao anh còn chưa đi?"
"Đợi người."
Anh thẳng thắn, ánh mắt sâu thẳm.
"Đợi ai vậy..."
Hướng Tình cố ý hỏi anh.
"Tam Nhi? Hay là tôi?"
"Vậy em hi vọng tôi đợi ai?"
Lục Ly Dã cúi đầu, cười liếc nhìn cô.
"Tùy anh..."
Đương nhiên Hướng Tình hi vọng người anh chờ có thể là mình rồi!
Lục Ly Dã đưa tay vịn eo nhỏ của cô, kéo cô vào trong lồng ngực của mình.
Nhưng nhìn cô gái nhỏ được áo khoác quấn chặt trong ngực của mình, không hài lòng nhíu nhíu mày: "Mặc quá nhiều rồi, ôm thấy là lạ."
"…"
"Nào, cởi áo khoác ra."
CHƯƠNG 468: EM HI VỌNG TÔI ĐỢI AI
"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi thôi!"
Lục Ly Dã thấy cô không động đậy, lại lôi cô một cái.
"Nhưng mà..."
Hướng Tình hơi không cam lòng.
"Đừng nhưng mà nhưng mà nữa! Đêm khuya gió lớn, tốn thời gian tìm món đồ kia, còn không bằng lấy thời gian này nói chuyện yêu đương, làm tình!"
"…"
Hướng Tình hết chỗ nói!
"Ngài Lục, đây là nói chuyện tình yêu biết chưa? Ngữ văn của anh do giáo viên thể dục dạy sao?"
"Giáo viên ngữ văn mất sớm!"
Anh ta cười thản nhiên chẳng biết xấu hổ.
"..."
"Anh Lục, anh nguyền rủa giáo viên ngữ văn của mình như vậy, có ổn không đây?
...
Hướng Tình cuối cùng cũng bị Lục Ly Dã kéo ra khỏi tòa nhà.
Dưới ánh đèn đường, Hướng Tình tựa lên cạnh cột đèn, trong lòng sa sút đến đáy cốc.
Cô buồn bực đứng ở nơi đó, cũng không lên tiếng, buồn bực dò xét hòn đá nhỏ bên chân trái.
"Cao Hướng Tình, ngước mặt lên cho tôi xem!"
Lục Ly Dã đứng trước cô, ra lệnh cho cô.
Lời nói nghiêm túc.
"Làm gì?"
Hướng Tình ngẩng đầu lên.
Lục Ly Dã nhíu mày, nhìn cô.
Dưới ánh đèn ấm áp yếu ớt, cũng không biết từ lúc nào mà trên khuôn mặt xinh đẹp của cô có một vết thương nhỏ.
Gương mặt không sưng, nhưng hơi trầy miếng da.
Da thịt của cô vốn mềm mại như mật đào, trắng nõn nà, vết sẹo màu đỏ sậm ở trên mặt cô tuy nhỏ nhưng cũng cực kì rõ ràng.
Anh đưa tay, nâng khuôn mặt của cô lên, hỏi cô: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Cái gì?"
Hướng Tình vẫn không hiểu cho lắm.
"Bị thương!"
"Cái này...không sao, không đau, chính là vết thương do những người xung đột trong bãi chiều hôm nay."
Hướng Tình nói hời hợt, cũng cẩn thận từng li từng tí kịp thời tránh Morri ra, không đề cập đến anh ta.
"Nổi xung đột? Còn bị đánh?"
Con ngươi đen như mực của Lục ly Dã hơi u ám, hình như còn ẩn chứa một chút tức giận: "Hướng Tình, em rốt cuộc đang làm cái gì? Em không phải là cảnh sát, không có trách nhiệm càn quét băng đảng, em chỉ là một phóng viên, trong toà báo chỉ là một nhân viên bình thường!! Em không cần phải vì công việc của mình, mà ba lần bốn lượt liều mạng chứ? Em không thể chăm sóc tốt bản thân mình, để tôi bớt lo một chút được sao?"
Hướng Tình khẽ run.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy có hơi cảm động.
Một dòng nước ấm từ trong trái tim tuôn ra khắp nơi, thấm vào trong máu, da thịt của cô, khiến cô vốn đã mất đi hứng thú, trong nháy mắt tăng lên một chút, trong lòng cũng trở nên ấm áp hơn..."Anh lo lắng thay tôi sao?"
Hướng Tình ngẩn cao đầu nhìn anh.
Trong mắt chứa nước, lăn tăn như gợn sóng, đẹp đẽ giống như nước.
Bàn tay to của Lục Ly Dã, vẫn nâng khuôn mặt của cô, ngón tay cái lơ đãng khẻ vuốt mấy lần trên khuôn mặt của cô, không trực tiếp trả lời vấn đề của cô, chỉ là thấp giọng hỏi ngược lại cô: "Em cảm thấy thế nào?"
Giọng của anh, giống như mùi rượu nồng đậm, khiến người khác không uống mà say.
Hướng Tình say trong tình cảm dịu dàng của anh.
Tim, nhảy đột ngột như nổi trống.
Gò má hơi hồng, bởi vì khẩn trương mà hít thở có hơi không thuận.
Anh bỗng nhiên cúi đầu xuống, tới gần gương mặt nóng hổi của cô, thổi ngụm hơi lên vết thương của cô.
Hơi thở ẩm ướt, lướt nhẹ trên gương mặt của Hướng Tình, tê tê dại dại, khiến tim của cô nhất thời xiết chặt lại... cơ thể mềm mai tựa bên cột đèn vô thức xiếc chặt.
Liền nghe được giọng nói khàn khàn của Lục Ly Dã, nhẹ nhàng hỏi cô: "Đau không?"
" Vẫn...vẫn ổn."
Hướng Tình lắc đầu.
Đôi mắt nước xinh đẹp, nháy nháy, nhẹ nhàng đong đưa.
Lục Ly Dã nhìn chăm chú cô, ánh mắt cực nóng.
Hướng Tình có loại ảo giác, gần như sắp bị ánh mắt nóng rực của anh làm phỏng.
Thân hình cao lớn của Lục Ly Dã, không kìm lòng được dựa lên người của Hướng Tình.
Lập tức cơ thể hai người kề sát vào nhau, không có một tí khe hở nào.
Thậm chí Hướng Tình có thể cảm nhận được rõ ràng chỗ dưới bụng anh nóng rực, còn có..độ cứng không tự nhiên của phần kia!
Hơi nóng trong nháy mắt xông vào ngực, tuôn ra dẫn đến yết hầu của Hướng Tình, tiếp theo là… đại não.
"Cao Hướng Tình..."
Bỗng nhiên nghe được Lục Ly Dã gọi tên của cô.
Giọng nói khàn khàn, ngữ điệu mê người.
"?"
Hướng Tình nháy mắt mấy cái, nhìn anh vô tội.
Anh nghiêm túc hỏi cô: "Kỳ của em qua chưa?"
"…"
Hướng Tình nhất thời cảm thấy tất cả không khí lãng mạn đều bị một câu hỏi thẳng không thể thẳng hơn của tên khốn này khuấy rối!!
Cô có loại xúc động muốn tát anh một cái!
"Chưa!"
Hướng Tình thẹn quá hoá giận, đẩy anh: "Lục Ly Dã, anh không thể nghĩ thứ khác sao?"
"Đêm khuya gió lớn, cô nam quả nữ cùng ở một chỗ, em bảo một người đàn ông bình thường nghĩ đến thứ khác, có thể sao?"
"…"
Anh vẫn có lý!
"Phía dưới đã không được, vậy dùng phía trên đi!"
"Lưu…"
Hướng Tình còn chưa kịp nói chữ "manh" ra khỏi miệng, môi đỏ đã bị Lục Ly Dã dán chặt lại.
Đầu lưỡi nóng ướt của anh, cạy mở hàm răng của Hướng Tình dễ như trở bàn tay, không kịp chờ đợi liền chiếm lấy sự thơm ngọt trong miệng của cô, hít lấy hương thơm thuộc về một mình cô.
Hướng Tình bị anh hôn đến nỗi đầu óc hơi choáng váng.
Cái lưỡi mềm mại bị anh tham lam dây dưa, Hướng Tình vô ý thức đưa tay choàng qua bả vai của anh, nhón chân cao, nhiệt tình mê ly nghênh đón nụ hôn...nụ hôn sâu của anh, lúc lưu luyến, lúc cuồng quyến, một tấc một tấc, xâm chiếm lãnh địa của cô, đoạt lấy mùi thơm ngát của cô...Hướng Tình hoàn toàn sa vào trong hố bẫy nhẹ nhàng của anh, không dứt ra được.
Mà Lục Ly Dã hiển nhiên không cam lòng với một hôn này…
Bàn tay to vịn vào eo nhỏ của cô, một đường đi thẳng tìm kiếm lên trên...
"Nơi này vắng vẻ như thế, sẽ không có ai tới!"
Anh kiên trì.
Hướng Tình buồn bực, ra sức đẩy anh ra: "Có phải anh rất thích chơi loại trò chơi kích thích như vậy ở bên ngoài hay không? Anh nên đi tìm những cô gái thích anh nguyện ý cùng anh, tôi không thích! Anh thả tôi ra..."
Hướng Tình thật sự tức giận!
Cô không thích kiểu lộ bên ngoài như vậy, bất cứ lúc nào cũng phải đề phòng người khác nhìn thấy.
Mặc dù cô đối với loại chuyện này mà nói tương đối cởi mở, nhưng cũng không có nghĩa cô chính là loại đàn bà buông thả không biết xấu hổ!
Lục Ly Dạ bỗng dưng buông cô ra.
"Có ý gì?"
Anh từ trên nhìn xuống, chất vấn cô.
Giọng nói lành lạnh.
Mà sắc mặt càng thêm ảm đạm, một bộ dáng lạnh lẽo mưa gió nổi lên: "Bảo tôi tìm những cô gái khác?"
Hướng Tình bị anh hỏi, lại cảm thấy vừa nãy mình thực sự hơi nóng tính, cô giải thích: "Tôi chỉ là không thích làm loại chuyện này ở bên ngoài, hi vọng anh tôn trọng tôi!"
Lục Ly Dã nhếch môi, không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm cô.
Ánh mắt rất sắc bén, Hướng Tình bị anh nhìn chằm chằm, có loại ảo giác đứng ngồi không yên.
Cô cúi đầu, vội vàng cài lại nút áo của mình, chỉnh lại áo khoác, thấp giọng nói: "Anh đưa tôi về nhà đi, về nhà của tôi."
Hôm nay là cuối tuần, cô được về nhà ở.
Lục Ly Dã không nói, vẫn quay người, đi đến trước xe.
Hướng Tình biết, mình lại chọc anh tức giận rồi.
Cô hơi ảo não.
Không biết tại sao, hai người ở cùng một chỗ, mỗi lần rõ ràng đều rất tốt, nhưng đến cuối cùng cũng đi đến một kết thúc không vui.
Hướng Tình phiền muộn tới cực điểm.
Xe chạy trên đường đến nhà họ Cao.
Lục Ly Dạ đã đi tới nhà họ Vũ, biết được hai nhà ở chung một chỗ, đối diện với nhau, cho nên cũng không cần Hướng Tình chỉ đường cho anh.
Hai người trên đường không nói gì.
Chiến tranh lạnh.
Hướng Tình nhìn ra đường phố vụt qua nhanh như tên bắn bên ngoài cửa sổ, trong đầu có một vấn đề hiện ra không ngừng, đó chính là... mình và anh ta, bây giờ đến cùng là quan hệ như thế nào?
Đây cũng là vấn đề mà cô luôn vướng mắc!
Bạn bè sao?
Bạn bè gặp nhau đơn thuần, sẽ hôn mọi lúc mọi nơi sao, làm tình mọi lúc mọi nơi sao?
Bạn tình?
Dường như giữa bọn họ, chưa từng nói một câu ‘anh yêu em’, hoặc một câu ‘đi cùng với anh’, cùng lắm vị trí của bọn họ chỉ trong quan hệ giữa bạn bè và bạn tình!
Vậy chính là…
Mập mờ không cần chịu trách nhiệm!!
Nhẹ nhàng, tự do tự tại, ngược lại cũng tốt!
Xe ngừng tại cổng khu biệt thự.
Hai người cùng nhau xuống xe.
"Tôi không vào."
Lục Ly Dã nói.
Thân phận của anh, cũng có chút không tiện.
Hướng Tình gật gật đầu: "Được."
"Đi vào đi!"
Lục Ly Dã rút một điếu thuốc ra, châm lửa, thúc Hướng Tình.
"Ừm."
Hướng Tình gật gật đầu: "Vậy tôi đi trước, gặp lại sau..."
"Ừ..."
Lục Ly Dã trầm ngâm một tiếng, không nói thêm gì.
Hướng Tình do dự một chút, cuối cùng, vẫn quay người đi vào nhà.
Cô kiềm chế bản thân không quay đầu lại nhìn anh.
… …
Về đến nhà, ba mẹ cũng đã ngủ trước rồi.
Hướng Tình đặt cơ thể không chút sức lực của mình lên giường, ngả đầu lên gối, trong lòng chỉ cảm thấy bứt rứt không hiểu.
Trong đầu đều là hình bóng của Lục Ly Dã...
Cảm giác lúc anh hôn mình…
Còn có lúc tay của anh lướt lên người của mình, từng dòng điện dâng lên... Hướng Tình càng nghĩ, trong lòng càng loạn.
Càng loạn càng không nỡ để hai người tách nhau ra trong chiến tranh lạnh này.
Kết quả, cô lại làm một hành động xúc động…
Biết rõ có thể anh đã sớm rời đi, nhưng cô vẫn mở cửa phòng ra, xông ra ngoài...ngoài dự liệu của Hướng Tình chính là, mới vừa đi ra khỏi biệt thự, liền gặp Lục Ly Dã đứng ở nơi đó, cúi đầu tựa vào cột đèn bên cạnh, cô đơn hút thuốc lá trong tay.
Dường như cảm thấy sự xuất hiện của Hướng Tình, anh bỗng dưng ngẩng đầu lên, nhìn cô.
Hai người, bốn mắt nhìn nhau, chỉ một cái nhìn, dường như có loại cảm giác nhìn xuyên nước mùa thu.
Hai người nhìn nhau cười.
Hướng Tình cho rằng anh đã sớm rời đi.
Lục Ly Dạ cũng không ngờ rằng cô sẽ quay trở lại.
Anh bóp tắt điếu thuốc trong tay còn chưa đốt hết, ném vào trong thùng rác, đi tới phía của cô, trầm giọng hỏi cô: "Tại sao lại ra đây?"
Cô đi ra rất vội vàng, ngay cả áo khoác cũng không mặc.
Lục Ly Dạ nhíu nhíu mày, nhanh chóng cởi áo khoác trên người mình xuống, quấn trên cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của cô.
Hướng Tình lại không từ chối.
Á́o khoác của anh, mặc trên người mình, rất rộng rãi.
Mùi hương đặc biệt kia thuộc về một mình anh, quấn chặt cô, khiến lòng của cô ấm áp không hiểu.
"Tôi còn giữ một cái áo khoác của anh..."
Hướng Tình nói.
Lục Ly Dã rủ mắt xuống nhìn cô: "Chạy đến là để nói với tôi việc này sao?"
Hướng Tình vội vàng lắc đầu: "Dĩ nhiên không phải."
Dừng một chút, lại hỏi anh: "Vậy còn anh? Tại sao anh còn chưa đi?"
"Đợi người."
Anh thẳng thắn, ánh mắt sâu thẳm.
"Đợi ai vậy..."
Hướng Tình cố ý hỏi anh.
"Tam Nhi? Hay là tôi?"
"Vậy em hi vọng tôi đợi ai?"
Lục Ly Dã cúi đầu, cười liếc nhìn cô.
"Tùy anh..."
Đương nhiên Hướng Tình hi vọng người anh chờ có thể là mình rồi!
Lục Ly Dã đưa tay vịn eo nhỏ của cô, kéo cô vào trong lồng ngực của mình.
Nhưng nhìn cô gái nhỏ được áo khoác quấn chặt trong ngực của mình, không hài lòng nhíu nhíu mày: "Mặc quá nhiều rồi, ôm thấy là lạ."
"…"
"Nào, cởi áo khoác ra."
Bình luận facebook