-
Chương 10
Trong lúc ta đang nghĩ ngợi, ngoài cửa phòng bỗng nhiên vang lên tiếng gõ. Ta vội hỏi: “Ai đó?”
“Ta.”
“Nhị thúc, có chuyện gì à?”
“Ta mang rượu thuốc sang, cô lấy bôi vào chân đi.”
“À, được.”
Ta tập tễnh bước ra cửa, thấy Bùi Nhị Lang đứng bên ngoài thì liền nhận lấy bình rượu thuốc trên tay hắn, trong đầu tự hỏi không biết có nên nhân cơ hội này mà nói với hắn về chuyện tú tài hay không.
Thế là ta mở miệng: “Nhị thúc, có chuyện…”
Ta vừa nói mấy câu thì đã đột nhiên phát hiện có gì đấy không đúng lắm. Bùi Nhị Lang ăn vận chỉnh tề, tay cầm bội kiếm, có vẻ đang định ra ngoài.
“Nhị thúc sắp phải đi sao?”
“Ừ.”
“Đi đâu vậy?”
“Huyện Giang Châu.”
“Sao vừa về nhà đã lại đi rồi?”
“Lần này ta rời thành vốn là vì việc công, chỉ là thuận đường đi qua huyện Thao Châu nên mới gặp mọi người một lát thôi.”
“Trời đã khuya rồi, nhị thúc đi đường cẩn thận nhé, nhớ chú ý an toàn.”
“Vừa rồi cô muốn nói gì với ta à?”
“Không có gì quan trọng đâu, đợi thúc về rồi nói sau cũng được.”
Bùi Nhị Lang cầm kiếm trong tay, dáng đứng cao thẳng, hơi thở bức người. Hắn nhìn ta chăm chăm, cười gằn một tiếng: “Còn ta thì lại có chuyện quan trọng muốn hỏi cô. Bao đầu gối và thảm lót lần trước cô đưa ta, vốn là làm cho người khác phải không?”
“… Phải.”
“Vì sao cô lại làm mấy thứ đấy cho hắn? Nghĩ kỹ đi rồi hẵng nói.” Giọng nói của hắn trầm trầm, sắc mặt có vẻ không vui.
Ta lắp bắp giải thích: “Tú tài… con người tú tài rất tốt, trước kia huynh ấy từng giúp ta, ở trường cũng đối xử với Tiểu Đào không tệ, hơn nữa… hơn nữa nhà người ta không cha không mẹ, lần trước bị cảm ảnh hưởng tới việc thi cử, cho nên ta mới… ta mới…”
“Không có lần sau, về sau không được làm cho hắn nữa.”
Hắn nhíu mày, khuôn mặt vẫn lạnh tanh như cũ, nhưng giọng nói đã dịu đi đôi chút.
Đầu óc ta vốn chậm tiêu, đến giờ rốt cuộc mới chợt bừng tỉnh. Nhị Lang đối xử với ta, hình như có hơi khác lạ.
Ta bỗng cảm thấy hoảng hốt trong lòng, vội nói: “Không phải, nhị thúc, ta có chuyện muốn nói với thúc.”
“Không vội, đợi khi nào ta trở lại, ta cũng có chuyện muốn nói với cô.”
…
Thoắt cái đã là một tháng kể từ ngày hắn ra đi.
Chẳng mấy ngày nữa tú tài cũng sẽ lên kinh thi đình.
Trước khi lên đường, hắn hỏi ta: “Ngọc Nương, nàng đã nói với nhị thúc trong nhà chuyện của hai chúng ta chưa?”
“… Ta vẫn chưa kịp nói, đợi lần này thúc ấy trở về ta sẽ mở lời.”
Ta có hơi luống cuống, nhưng hình như tú tài không phát hiện ra, chỉ nói: “Ta cảm giác Bùi tướng quân có vẻ không ưa ta lắm, nhưng nàng yên tâm, lần này ta thi đậu công danh rồi, có lẽ sẽ có thể khiến ngài ấy xem trọng ta hơn một chút.”
“Vậy huynh… thi tốt nhé.”
“Ừ, ta sẽ cố gắng.”
Sức khỏe A Hương dạo này khá hơn rất nhiều, gần đây đã có thể ra ngoài đi lại, còn đến cửa hàng hỗ trợ.
Chỉ có điều tiểu nhị mới tới kia cứ thấy nàng ấy là lại chủ động cướp việc, chẳng cho nàng ấy làm gì.
Ta có hơi tò mò không biết Bùi Nhị Lang đã nói gì với A Hương, nhịn không được mà hỏi thử. A Hương kể là hắn cũng chẳng nói gì nhiều, chỉ nhìn nàng ấy một chút rồi hờ hững bảo, lúc trước ta cứu cô là mong cô sống sót, sống vì chính mình chứ không phải là ký thác hết hi vọng lên kẻ khác.
A Hương còn cười khổ nói: “Ngọc Nương, nhị thúc nhà cô nói năng đúng là quá nhẫn tâm. Huynh ấy còn nói nếu biết trước hôm nay ta như thế này thì đã chẳng cứu ta rồi, dù sao ta cũng muốn chết, sống thêm mấy năm để làm gì chứ.
“Thế là ta òa lên khóc, vậy mà khóc xong lại dễ chịu hơn rất nhiều, trong lòng cũng không còn đau buồn nữa…”
Nàng ấy hết buồn, nên đổi sang thành ta buồn.
Tinh thần ta bất ổn suốt một khoảng thời gian, ngay cả Tiểu Đào cũng phát hiện tâm tình ta không được tốt, còn hỏi: “Tẩu tử, trong lòng tẩu cũng có người tẩu không chiếm được sao?”
Ta: …
Tháng Ba đầu xuân, những lúc về khuya tiết trời vẫn hơi se lạnh.
Hôm nay có mưa rơi ngoài cửa sổ, trước khi đi ngủ ta đã khép chặt cánh cửa, cuốn mình lại ở trong chăn.
Vào lúc nửa đêm, trong khi đang mơ màng ngủ, ta bỗng cảm giác có hơi lạnh phả vào người, cuộn theo nước mưa ướt át, từng giọt từng giọt nhỏ xuống mặt ta.
Ta bỗng nhiên choàng tỉnh, sợ tới mức thất hồn lạc phách, lập tức la lên oai oái.
Người ngồi bên mép giường bịt miệng ta lại, nói bên tai ta: “Đừng sợ, là ta.”
Bùi Nhị Lang đã quay trở lại sau tròn một tháng xa nhà.
Chỉ là hắn lại vào nhà bằng đường cửa sổ, không phải cửa chính.
Trong bóng tối, giọng nói của ta vừa run rẩy vừa nức nở: “Nhị thúc?”
“Ừ.”
“Thúc làm ta sợ muốn chết! Hu hu.”
Hắn tỏ vẻ xin lỗi, trấn an ta, sau đó bảo ta mau chóng mặc quần áo rồi đi ra ngoài, đến chỗ đình hóng mát ở ngoại ô, cách huyện Vân An khoảng mấy trăm dặm, đón một vị công tử họ Tiêu mặc y phục màu tím thẫm.
“Ngay… ngay bây giờ á?”
“Ừ, ngay bây giờ, xe ngựa đã chuẩn bị xong xuôi rồi, đang chờ cô dưới cửa đấy.”
“Ừ, được, thế ta đi ngay đây.”
Khi ta mặc xong quần áo ra cửa thì hắn đã chờ sẵn ở đó, lặng lẽ đưa cho ta một cái áo khoác và một chiếc ô, dịu giọng bảo: “Đừng sợ, ta đã an bài chu đáo cả rồi, cô chỉ cần yên tâm đi là được, sẽ không có nguy hiểm đâu.”
Thật ra ta hoàn toàn chẳng hiểu hắn đang làm gì, nhưng hắn là một tướng quân, những chuyện hắn làm tất nhiên đều là nên làm, còn ta chỉ là một nữ nhân không tài cán, cứ nghe hắn nói là được.
Vậy là trong một đêm lạnh lẽo giữa làn mưa bụi mịt mùng, ta vén váy lên xe, nói với hắn: “Nhị thúc yên tâm, ta nhất định sẽ đón được người về.”
Bùi Nhị Lang gật đầu mỉm cười.
Sau đó ta đi một mạch hai canh giờ giữa đêm hôm khuya khoắt, rốt cuộc cũng đón được vị quý công tử mặc áo bào tím thẫm kia.
Lúc ta trông thấy hắn thì hắn đang lẻ loi đứng một mình tại đình hóng mát nơi ngoại thành. Nơi đây hoang vắng không một bóng người, mà trời vẫn còn mưa gió. Hắn nhận cái áo khoác trên tay ta, sắc mặt có hơi nhợt nhạt vì lạnh, nhưng khí thế vẫn áp đảo.
“Bùi tướng quân đâu?”
Ta nghe theo lời Nhị Lang dặn dò, không trả lời mà chỉ nói: “Lát nữa công tử sẽ biết, giờ đi cùng dân phụ đã.”
“Nương tử là gì của Bùi tướng quân?”
“Dân phụ là quả tẩu trong nhà thúc ấy.”
Tiêu công tử rất cẩn thận, sau khi dò hỏi kỹ càng thì mới lên xe, đi thẳng tới huyện Vân An.
Xe ngựa rẽ vào hẻm Sư Tử, lúc đến được cửa tiệm thì đã là giờ sửu, xung quanh còn văng vẳng tiếng gà gáy sớm.
Ta ngẫm nghĩ một chút, quyết định treo biển nghỉ bán lên cửa.
Dẫn người lên lầu hai rồi, ta đẩy cửa phòng ra, cất tiếng gọi: “Nhị thúc, khách quý tới rồi.”
Song vừa nói được một câu thì vẻ mặt ta đã đột ngột biến đổi. Ta vọt vào trong, hoảng tới tái mặt: “Nhị thúc! Nhị thúc làm sao vậy?”
Bùi Nhị Lang vẫn còn ở trong phòng, chỉ là đang nằm bất tỉnh trên chiếc giường bê bết máu, một cánh tay rơi khỏi thành giường, vết thương trên vai không ngừng đổ máu, chảy lênh láng ra mặt sàn.
Ta bật khóc vì hoảng sợ, ôm lấy mặt hắn, bàn tay run run vỗ lên má hắn: “Sao lại thế này? Lúc ta đi vẫn còn tốt mà, nhị thúc, thúc đừng làm ta sợ.”
“Mau đi mời đại phu đi, hắn bị thương nặng đấy.”
Vị Tiêu công tử bình tĩnh tự chủ kia vừa phân phó ta đâu vào đấy, vừa bước lên đỡ lấy Nhị Lang đang ngã vào mép giường, bắt đầu băng bó vết thương cho hắn.
Đại phu vội vã chạy đến.
Cầm máu, vén quần áo ra, lại phát hiện không chỉ có một vết thương trên vai mà sau thắt lưng còn có một vết chém rất sâu.
Phải hai ba canh giờ sau, Bùi Nhị Lang mới dần dần tỉnh lại.
Người đã mất quá nhiều máu, sắc môi tái nhợt, mặt cũng trở nên trắng bệch.
Khi trông thấy vị Tiêu công tử kia, hắn mở miệng nói: “Thái Tử điện hạ, thần vô năng, đã khiến ngài sợ hãi rồi.”
Quả nhiên, người này không phú thì quý, chỉ là ta không ngờ được, hắn lại là đương kim Thái Tử.
Một kẻ xuất thân thảo dân sống trên phố xá như ta, cả đời này cũng chưa từng nghĩ mình còn có ngày thấy được một nhân vật như vậy.
Trữ quân của cả đất nước.
Tay ta khẽ run, gối cũng vội vàng khuỵu xuống.
Thái Tử mỉm cười, nhìn qua có vẻ rất đỗi hiền hậu: “Tiết nương tử có ân với cô, không cần đa lễ, đứng lên đi.”
“Điện hạ nói quá rồi, dân phụ thẹn không dám nhận.”
Ta thấp thỏm đứng dậy, trông thấy bọn họ có vẻ cần nói chuyện riêng thì liền lui xuống pha trà.
Trà pha xong rồi, ta nghiêm chỉnh đứng ngoài cửa phòng, nhưng cũng mơ hồ nghe được đại khái.
Vụ buôn bán vũ khí cuối năm kia kéo theo một loạt những vụ tham ô, nhận hối lộ và phản quốc.
Thái Tử phụng mệnh xuôi Nam điều tra, Thánh Thượng sai Bùi tướng quân đi cùng.
Kết quả là vừa tìm được chút manh mối, đã có rất nhiều thích khách kéo đến tận cửa, âm mưu ám sát Thái tử điện hạ đương triều.
Bọn họ đào vong suốt cả chặng đường.
Tới quận Thao Châu, lại là một trận chém giết. Bùi Ý không ngần ngại dùng bản thân mình làm bia ngắm để đánh lạc hướng sát thủ, cũng đã hẹn trước với Thái Tử, sẽ hội họp với nhau ở đình hóng mát cách huyện Vân An mấy trăm dặm.
Thái Tử đã đợi hắn ở đó hai ngày.
Sống sót sau một đại nạn, Thái Tử cao quý cũng không khỏi cảm thán bản thân đã quá may mắn.
Thái Tử rất cảm kích và ghi nhớ công lao bảo hộ chủ tử của Bùi Ý, còn hỏi: “Bùi tướng quân cũng biết lai lịch của những tên thích khách kia đúng không?”
Bùi Nhị Lang im lặng một lúc rồi mới nói: “Đề hạt Giang Đô, thứ sử U Châu, đều là những kẻ nghe lệnh Khang Vương điện hạ.”
“Cô biết, Phùng Kế Nho có ơn dẫn dắt với ngươi, thế lực Khang Vương bành trướng, các đảng phái trong triều giao tranh, ngươi hiện tại là quan lớn mới nhậm chức, không muốn bị cuốn vào trong đó.”
“Điện hạ, thần chỉ nghe lệnh thiên tử.”
“Thiên tử như thế nào?”
“Thiên tử đã chính thức tức vị.”
“Ha ha ha, hay cho Bùi Ý nhà ngươi.”
“Điện hạ yên tâm, thần đã giết sạch đám thích khách kia, cũng đã truyền tin cho phủ đài đại nhân của quận Thao Châu biết. Hàn Anh cử người tới hộ giá rồi, điện hạ chỉ cần chọn ngày là có thể bình an hồi kinh.”
Mấy ngày sau, Thái Tử điện hạ được hộ tống về kinh thành.
Bùi Nhị Lang vì còn đang bị thương nên ở lại huyện Vân An tĩnh dưỡng.
Người giúp hắn thay thuốc mỗi ngày, hiển nhiên là ta.
Ánh nến trong phòng khẽ lay động. Hắn bị thương ở vai và thắt lưng, chỉ mặc có mỗi một cái quần dài.
Người luyện võ quanh năm, vóc dáng cường tráng, cơ bắp rắn chắc, đường nét mạch lạc, lưng rộng thẳng tắp, vòng eo săn chắc nằm gọn gàng trong cạp quần.
Chỉ là những vết thương lớn bé cũ mới chồng chất lên nhau nhìn trông cực kỳ chói mắt.
Hắn ngồi thẳng trên giường, ta cẩn thận thay thuốc cho hắn, lần nào cũng kinh hãi trước những vết thương dữ tợn kia, động tác lại càng nhẹ nhàng và chậm rãi hơn.
Thi thoảng những ngón tay của ta lại sượt qua vai lưng và eo của hắn.
Người hắn bỗng nhiên run lên, ta liền ngỡ rằng mình làm đau hắn, căng thẳng hỏi: “Đau không?”
Hắn lại ngồi thẳng lưng lại: “Không đau.”
Ta thở dài một tiếng, lòng lại cảm thấy kỳ quái, không khỏi thắc mắc: “Ngày ấy lúc ta đi đón người nhị thúc rõ ràng vẫn còn đang ổn, sau chúng ta vừa trở về thúc lại đột nhiên trọng thương, chẳng nhẽ khi ta ra ngoài có thích khách vào tiệm sao?”
Hắn nghe vậy thì nhàn nhạt cười: “Không có.”
“Thế còn vết thương đó thì sao?”
Hắn cứ nhìn ta chẳng nói chẳng rằng, ta lại cảm giác được chút hơi lạnh trong ánh mắt của hắn: “Thúc cố ý?”
“Coi là thế đi.”
“Tại sao chứ? Thúc không muốn sống nữa à, sao có thể tàn nhẫn với chính bản thân mình như vậy?”
Ta vừa nóng nảy vừa giận dữ, nhịn không được mà đấm hắn: “Chuyện có lớn đến đâu cũng không thể ra tay nặng như thế được, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì tới mạng cũng chẳng giữ nổi nữa.”
“Tẩu tẩu đang đau lòng à?”
Ta lo lắng tới không thở nổi, hắn thì lại vẫn vân đạm phong khinh, cứ thế im lặng nhìn ta, xong rồi còn bất thình lình hỏi câu ấy.
Ta nhất thời ngưng thở, lại cảm giác tim mình hụt đi một nhịp.
“Đương… đương nhiên rồi, ta là tẩu tử của thúc, đương nhiên là sợ có chuyện xảy đến với thúc.”
“Thế… sao mặt tẩu lại đỏ vậy?”
Gò má vốn đã nóng bỏng của ta giờ lại càng nóng như rang, giống như có một điều cấm kỵ nào đó đang chực chờ bùng nổ.
Hắn vẫn bất động nhìn ta, đôi mắt đen sẫm kia như có thể nhìn thấu tận trái tim ta, sóng gió cuồn cuộn dâng nơi đáy mắt.
Ta hoảng loạn tới luống cuống, vội vàng giơ tay lên che má trái lại, cả giận nói: “Nhị Lang, đừng có ăn nói bậy bạ.”
Ta không thể ngờ được, hắn vậy mà lại duỗi một tay ra, nắm lấy bàn tay ta đang dùng để che mặt.
Tay hắn thô ráp mà nóng ấm, khiến ta cảm giác như bị lửa thiêu, bắt đầu nổi lên từ tay, sau đó lan ra toàn thân, cả người nóng rực.
Hắn dùng ánh mắt mông lung nhìn ta, xúc cảm trào dâng, thấp giọng gọi ta bằng một thứ tiếng khản đặc: “Ngọc Nương…”
Ta hoảng hốt, đôi mắt đỏ lên, giọng nói run rẩy: “Nhị thúc!
“Nhị thúc, ta có chuyện này muốn bàn bạc với thúc. Tú tài lần trước thúc gặp, đã chiếu cố ta rất nhiều trong những năm qua. Thúc cũng biết, ta vừa thành hôn với ca ca thúc thì huynh ấy đã ra đi. Ta lo liệu nhiều năm như vậy, bây giờ đã hai mốt rồi, ta cảm thấy tú tài kia rất tốt, muốn gả cho huynh ấy.
“Nhị thúc yên tâm, tú tài đã nói rồi, sau khi thành thân chúng ta vẫn là người một nhà, ta có thể tiếp tục hành nghề, cũng có thể lo cho tiểu cô…
“Mai sau thúc ở kinh thành thu xếp mọi thứ xong xuôi, có thể đón thái mẫu và tiểu cô lên đó, mà nếu họ không muốn lên thì cũng có thể tiếp tục sống cùng ta, ta thế nào cũng được hết.”
Ta càng nói càng hoảng, càng nói càng loạn. Tay Bùi Nhị Lang khẽ run lên. Hắn tiện đà thu tay về, đôi mắt phiếm đỏ, vẻ mặt lại càng lạnh lùng hơn trước.
“Tẩu tẩu có vẻ đã suy tính kỹ càng rồi nhỉ.”
“Kỹ càng rồi.”
“Được, tẩu cứ đợi đó.”
“Ta.”
“Nhị thúc, có chuyện gì à?”
“Ta mang rượu thuốc sang, cô lấy bôi vào chân đi.”
“À, được.”
Ta tập tễnh bước ra cửa, thấy Bùi Nhị Lang đứng bên ngoài thì liền nhận lấy bình rượu thuốc trên tay hắn, trong đầu tự hỏi không biết có nên nhân cơ hội này mà nói với hắn về chuyện tú tài hay không.
Thế là ta mở miệng: “Nhị thúc, có chuyện…”
Ta vừa nói mấy câu thì đã đột nhiên phát hiện có gì đấy không đúng lắm. Bùi Nhị Lang ăn vận chỉnh tề, tay cầm bội kiếm, có vẻ đang định ra ngoài.
“Nhị thúc sắp phải đi sao?”
“Ừ.”
“Đi đâu vậy?”
“Huyện Giang Châu.”
“Sao vừa về nhà đã lại đi rồi?”
“Lần này ta rời thành vốn là vì việc công, chỉ là thuận đường đi qua huyện Thao Châu nên mới gặp mọi người một lát thôi.”
“Trời đã khuya rồi, nhị thúc đi đường cẩn thận nhé, nhớ chú ý an toàn.”
“Vừa rồi cô muốn nói gì với ta à?”
“Không có gì quan trọng đâu, đợi thúc về rồi nói sau cũng được.”
Bùi Nhị Lang cầm kiếm trong tay, dáng đứng cao thẳng, hơi thở bức người. Hắn nhìn ta chăm chăm, cười gằn một tiếng: “Còn ta thì lại có chuyện quan trọng muốn hỏi cô. Bao đầu gối và thảm lót lần trước cô đưa ta, vốn là làm cho người khác phải không?”
“… Phải.”
“Vì sao cô lại làm mấy thứ đấy cho hắn? Nghĩ kỹ đi rồi hẵng nói.” Giọng nói của hắn trầm trầm, sắc mặt có vẻ không vui.
Ta lắp bắp giải thích: “Tú tài… con người tú tài rất tốt, trước kia huynh ấy từng giúp ta, ở trường cũng đối xử với Tiểu Đào không tệ, hơn nữa… hơn nữa nhà người ta không cha không mẹ, lần trước bị cảm ảnh hưởng tới việc thi cử, cho nên ta mới… ta mới…”
“Không có lần sau, về sau không được làm cho hắn nữa.”
Hắn nhíu mày, khuôn mặt vẫn lạnh tanh như cũ, nhưng giọng nói đã dịu đi đôi chút.
Đầu óc ta vốn chậm tiêu, đến giờ rốt cuộc mới chợt bừng tỉnh. Nhị Lang đối xử với ta, hình như có hơi khác lạ.
Ta bỗng cảm thấy hoảng hốt trong lòng, vội nói: “Không phải, nhị thúc, ta có chuyện muốn nói với thúc.”
“Không vội, đợi khi nào ta trở lại, ta cũng có chuyện muốn nói với cô.”
…
Thoắt cái đã là một tháng kể từ ngày hắn ra đi.
Chẳng mấy ngày nữa tú tài cũng sẽ lên kinh thi đình.
Trước khi lên đường, hắn hỏi ta: “Ngọc Nương, nàng đã nói với nhị thúc trong nhà chuyện của hai chúng ta chưa?”
“… Ta vẫn chưa kịp nói, đợi lần này thúc ấy trở về ta sẽ mở lời.”
Ta có hơi luống cuống, nhưng hình như tú tài không phát hiện ra, chỉ nói: “Ta cảm giác Bùi tướng quân có vẻ không ưa ta lắm, nhưng nàng yên tâm, lần này ta thi đậu công danh rồi, có lẽ sẽ có thể khiến ngài ấy xem trọng ta hơn một chút.”
“Vậy huynh… thi tốt nhé.”
“Ừ, ta sẽ cố gắng.”
Sức khỏe A Hương dạo này khá hơn rất nhiều, gần đây đã có thể ra ngoài đi lại, còn đến cửa hàng hỗ trợ.
Chỉ có điều tiểu nhị mới tới kia cứ thấy nàng ấy là lại chủ động cướp việc, chẳng cho nàng ấy làm gì.
Ta có hơi tò mò không biết Bùi Nhị Lang đã nói gì với A Hương, nhịn không được mà hỏi thử. A Hương kể là hắn cũng chẳng nói gì nhiều, chỉ nhìn nàng ấy một chút rồi hờ hững bảo, lúc trước ta cứu cô là mong cô sống sót, sống vì chính mình chứ không phải là ký thác hết hi vọng lên kẻ khác.
A Hương còn cười khổ nói: “Ngọc Nương, nhị thúc nhà cô nói năng đúng là quá nhẫn tâm. Huynh ấy còn nói nếu biết trước hôm nay ta như thế này thì đã chẳng cứu ta rồi, dù sao ta cũng muốn chết, sống thêm mấy năm để làm gì chứ.
“Thế là ta òa lên khóc, vậy mà khóc xong lại dễ chịu hơn rất nhiều, trong lòng cũng không còn đau buồn nữa…”
Nàng ấy hết buồn, nên đổi sang thành ta buồn.
Tinh thần ta bất ổn suốt một khoảng thời gian, ngay cả Tiểu Đào cũng phát hiện tâm tình ta không được tốt, còn hỏi: “Tẩu tử, trong lòng tẩu cũng có người tẩu không chiếm được sao?”
Ta: …
Tháng Ba đầu xuân, những lúc về khuya tiết trời vẫn hơi se lạnh.
Hôm nay có mưa rơi ngoài cửa sổ, trước khi đi ngủ ta đã khép chặt cánh cửa, cuốn mình lại ở trong chăn.
Vào lúc nửa đêm, trong khi đang mơ màng ngủ, ta bỗng cảm giác có hơi lạnh phả vào người, cuộn theo nước mưa ướt át, từng giọt từng giọt nhỏ xuống mặt ta.
Ta bỗng nhiên choàng tỉnh, sợ tới mức thất hồn lạc phách, lập tức la lên oai oái.
Người ngồi bên mép giường bịt miệng ta lại, nói bên tai ta: “Đừng sợ, là ta.”
Bùi Nhị Lang đã quay trở lại sau tròn một tháng xa nhà.
Chỉ là hắn lại vào nhà bằng đường cửa sổ, không phải cửa chính.
Trong bóng tối, giọng nói của ta vừa run rẩy vừa nức nở: “Nhị thúc?”
“Ừ.”
“Thúc làm ta sợ muốn chết! Hu hu.”
Hắn tỏ vẻ xin lỗi, trấn an ta, sau đó bảo ta mau chóng mặc quần áo rồi đi ra ngoài, đến chỗ đình hóng mát ở ngoại ô, cách huyện Vân An khoảng mấy trăm dặm, đón một vị công tử họ Tiêu mặc y phục màu tím thẫm.
“Ngay… ngay bây giờ á?”
“Ừ, ngay bây giờ, xe ngựa đã chuẩn bị xong xuôi rồi, đang chờ cô dưới cửa đấy.”
“Ừ, được, thế ta đi ngay đây.”
Khi ta mặc xong quần áo ra cửa thì hắn đã chờ sẵn ở đó, lặng lẽ đưa cho ta một cái áo khoác và một chiếc ô, dịu giọng bảo: “Đừng sợ, ta đã an bài chu đáo cả rồi, cô chỉ cần yên tâm đi là được, sẽ không có nguy hiểm đâu.”
Thật ra ta hoàn toàn chẳng hiểu hắn đang làm gì, nhưng hắn là một tướng quân, những chuyện hắn làm tất nhiên đều là nên làm, còn ta chỉ là một nữ nhân không tài cán, cứ nghe hắn nói là được.
Vậy là trong một đêm lạnh lẽo giữa làn mưa bụi mịt mùng, ta vén váy lên xe, nói với hắn: “Nhị thúc yên tâm, ta nhất định sẽ đón được người về.”
Bùi Nhị Lang gật đầu mỉm cười.
Sau đó ta đi một mạch hai canh giờ giữa đêm hôm khuya khoắt, rốt cuộc cũng đón được vị quý công tử mặc áo bào tím thẫm kia.
Lúc ta trông thấy hắn thì hắn đang lẻ loi đứng một mình tại đình hóng mát nơi ngoại thành. Nơi đây hoang vắng không một bóng người, mà trời vẫn còn mưa gió. Hắn nhận cái áo khoác trên tay ta, sắc mặt có hơi nhợt nhạt vì lạnh, nhưng khí thế vẫn áp đảo.
“Bùi tướng quân đâu?”
Ta nghe theo lời Nhị Lang dặn dò, không trả lời mà chỉ nói: “Lát nữa công tử sẽ biết, giờ đi cùng dân phụ đã.”
“Nương tử là gì của Bùi tướng quân?”
“Dân phụ là quả tẩu trong nhà thúc ấy.”
Tiêu công tử rất cẩn thận, sau khi dò hỏi kỹ càng thì mới lên xe, đi thẳng tới huyện Vân An.
Xe ngựa rẽ vào hẻm Sư Tử, lúc đến được cửa tiệm thì đã là giờ sửu, xung quanh còn văng vẳng tiếng gà gáy sớm.
Ta ngẫm nghĩ một chút, quyết định treo biển nghỉ bán lên cửa.
Dẫn người lên lầu hai rồi, ta đẩy cửa phòng ra, cất tiếng gọi: “Nhị thúc, khách quý tới rồi.”
Song vừa nói được một câu thì vẻ mặt ta đã đột ngột biến đổi. Ta vọt vào trong, hoảng tới tái mặt: “Nhị thúc! Nhị thúc làm sao vậy?”
Bùi Nhị Lang vẫn còn ở trong phòng, chỉ là đang nằm bất tỉnh trên chiếc giường bê bết máu, một cánh tay rơi khỏi thành giường, vết thương trên vai không ngừng đổ máu, chảy lênh láng ra mặt sàn.
Ta bật khóc vì hoảng sợ, ôm lấy mặt hắn, bàn tay run run vỗ lên má hắn: “Sao lại thế này? Lúc ta đi vẫn còn tốt mà, nhị thúc, thúc đừng làm ta sợ.”
“Mau đi mời đại phu đi, hắn bị thương nặng đấy.”
Vị Tiêu công tử bình tĩnh tự chủ kia vừa phân phó ta đâu vào đấy, vừa bước lên đỡ lấy Nhị Lang đang ngã vào mép giường, bắt đầu băng bó vết thương cho hắn.
Đại phu vội vã chạy đến.
Cầm máu, vén quần áo ra, lại phát hiện không chỉ có một vết thương trên vai mà sau thắt lưng còn có một vết chém rất sâu.
Phải hai ba canh giờ sau, Bùi Nhị Lang mới dần dần tỉnh lại.
Người đã mất quá nhiều máu, sắc môi tái nhợt, mặt cũng trở nên trắng bệch.
Khi trông thấy vị Tiêu công tử kia, hắn mở miệng nói: “Thái Tử điện hạ, thần vô năng, đã khiến ngài sợ hãi rồi.”
Quả nhiên, người này không phú thì quý, chỉ là ta không ngờ được, hắn lại là đương kim Thái Tử.
Một kẻ xuất thân thảo dân sống trên phố xá như ta, cả đời này cũng chưa từng nghĩ mình còn có ngày thấy được một nhân vật như vậy.
Trữ quân của cả đất nước.
Tay ta khẽ run, gối cũng vội vàng khuỵu xuống.
Thái Tử mỉm cười, nhìn qua có vẻ rất đỗi hiền hậu: “Tiết nương tử có ân với cô, không cần đa lễ, đứng lên đi.”
“Điện hạ nói quá rồi, dân phụ thẹn không dám nhận.”
Ta thấp thỏm đứng dậy, trông thấy bọn họ có vẻ cần nói chuyện riêng thì liền lui xuống pha trà.
Trà pha xong rồi, ta nghiêm chỉnh đứng ngoài cửa phòng, nhưng cũng mơ hồ nghe được đại khái.
Vụ buôn bán vũ khí cuối năm kia kéo theo một loạt những vụ tham ô, nhận hối lộ và phản quốc.
Thái Tử phụng mệnh xuôi Nam điều tra, Thánh Thượng sai Bùi tướng quân đi cùng.
Kết quả là vừa tìm được chút manh mối, đã có rất nhiều thích khách kéo đến tận cửa, âm mưu ám sát Thái tử điện hạ đương triều.
Bọn họ đào vong suốt cả chặng đường.
Tới quận Thao Châu, lại là một trận chém giết. Bùi Ý không ngần ngại dùng bản thân mình làm bia ngắm để đánh lạc hướng sát thủ, cũng đã hẹn trước với Thái Tử, sẽ hội họp với nhau ở đình hóng mát cách huyện Vân An mấy trăm dặm.
Thái Tử đã đợi hắn ở đó hai ngày.
Sống sót sau một đại nạn, Thái Tử cao quý cũng không khỏi cảm thán bản thân đã quá may mắn.
Thái Tử rất cảm kích và ghi nhớ công lao bảo hộ chủ tử của Bùi Ý, còn hỏi: “Bùi tướng quân cũng biết lai lịch của những tên thích khách kia đúng không?”
Bùi Nhị Lang im lặng một lúc rồi mới nói: “Đề hạt Giang Đô, thứ sử U Châu, đều là những kẻ nghe lệnh Khang Vương điện hạ.”
“Cô biết, Phùng Kế Nho có ơn dẫn dắt với ngươi, thế lực Khang Vương bành trướng, các đảng phái trong triều giao tranh, ngươi hiện tại là quan lớn mới nhậm chức, không muốn bị cuốn vào trong đó.”
“Điện hạ, thần chỉ nghe lệnh thiên tử.”
“Thiên tử như thế nào?”
“Thiên tử đã chính thức tức vị.”
“Ha ha ha, hay cho Bùi Ý nhà ngươi.”
“Điện hạ yên tâm, thần đã giết sạch đám thích khách kia, cũng đã truyền tin cho phủ đài đại nhân của quận Thao Châu biết. Hàn Anh cử người tới hộ giá rồi, điện hạ chỉ cần chọn ngày là có thể bình an hồi kinh.”
Mấy ngày sau, Thái Tử điện hạ được hộ tống về kinh thành.
Bùi Nhị Lang vì còn đang bị thương nên ở lại huyện Vân An tĩnh dưỡng.
Người giúp hắn thay thuốc mỗi ngày, hiển nhiên là ta.
Ánh nến trong phòng khẽ lay động. Hắn bị thương ở vai và thắt lưng, chỉ mặc có mỗi một cái quần dài.
Người luyện võ quanh năm, vóc dáng cường tráng, cơ bắp rắn chắc, đường nét mạch lạc, lưng rộng thẳng tắp, vòng eo săn chắc nằm gọn gàng trong cạp quần.
Chỉ là những vết thương lớn bé cũ mới chồng chất lên nhau nhìn trông cực kỳ chói mắt.
Hắn ngồi thẳng trên giường, ta cẩn thận thay thuốc cho hắn, lần nào cũng kinh hãi trước những vết thương dữ tợn kia, động tác lại càng nhẹ nhàng và chậm rãi hơn.
Thi thoảng những ngón tay của ta lại sượt qua vai lưng và eo của hắn.
Người hắn bỗng nhiên run lên, ta liền ngỡ rằng mình làm đau hắn, căng thẳng hỏi: “Đau không?”
Hắn lại ngồi thẳng lưng lại: “Không đau.”
Ta thở dài một tiếng, lòng lại cảm thấy kỳ quái, không khỏi thắc mắc: “Ngày ấy lúc ta đi đón người nhị thúc rõ ràng vẫn còn đang ổn, sau chúng ta vừa trở về thúc lại đột nhiên trọng thương, chẳng nhẽ khi ta ra ngoài có thích khách vào tiệm sao?”
Hắn nghe vậy thì nhàn nhạt cười: “Không có.”
“Thế còn vết thương đó thì sao?”
Hắn cứ nhìn ta chẳng nói chẳng rằng, ta lại cảm giác được chút hơi lạnh trong ánh mắt của hắn: “Thúc cố ý?”
“Coi là thế đi.”
“Tại sao chứ? Thúc không muốn sống nữa à, sao có thể tàn nhẫn với chính bản thân mình như vậy?”
Ta vừa nóng nảy vừa giận dữ, nhịn không được mà đấm hắn: “Chuyện có lớn đến đâu cũng không thể ra tay nặng như thế được, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì tới mạng cũng chẳng giữ nổi nữa.”
“Tẩu tẩu đang đau lòng à?”
Ta lo lắng tới không thở nổi, hắn thì lại vẫn vân đạm phong khinh, cứ thế im lặng nhìn ta, xong rồi còn bất thình lình hỏi câu ấy.
Ta nhất thời ngưng thở, lại cảm giác tim mình hụt đi một nhịp.
“Đương… đương nhiên rồi, ta là tẩu tử của thúc, đương nhiên là sợ có chuyện xảy đến với thúc.”
“Thế… sao mặt tẩu lại đỏ vậy?”
Gò má vốn đã nóng bỏng của ta giờ lại càng nóng như rang, giống như có một điều cấm kỵ nào đó đang chực chờ bùng nổ.
Hắn vẫn bất động nhìn ta, đôi mắt đen sẫm kia như có thể nhìn thấu tận trái tim ta, sóng gió cuồn cuộn dâng nơi đáy mắt.
Ta hoảng loạn tới luống cuống, vội vàng giơ tay lên che má trái lại, cả giận nói: “Nhị Lang, đừng có ăn nói bậy bạ.”
Ta không thể ngờ được, hắn vậy mà lại duỗi một tay ra, nắm lấy bàn tay ta đang dùng để che mặt.
Tay hắn thô ráp mà nóng ấm, khiến ta cảm giác như bị lửa thiêu, bắt đầu nổi lên từ tay, sau đó lan ra toàn thân, cả người nóng rực.
Hắn dùng ánh mắt mông lung nhìn ta, xúc cảm trào dâng, thấp giọng gọi ta bằng một thứ tiếng khản đặc: “Ngọc Nương…”
Ta hoảng hốt, đôi mắt đỏ lên, giọng nói run rẩy: “Nhị thúc!
“Nhị thúc, ta có chuyện này muốn bàn bạc với thúc. Tú tài lần trước thúc gặp, đã chiếu cố ta rất nhiều trong những năm qua. Thúc cũng biết, ta vừa thành hôn với ca ca thúc thì huynh ấy đã ra đi. Ta lo liệu nhiều năm như vậy, bây giờ đã hai mốt rồi, ta cảm thấy tú tài kia rất tốt, muốn gả cho huynh ấy.
“Nhị thúc yên tâm, tú tài đã nói rồi, sau khi thành thân chúng ta vẫn là người một nhà, ta có thể tiếp tục hành nghề, cũng có thể lo cho tiểu cô…
“Mai sau thúc ở kinh thành thu xếp mọi thứ xong xuôi, có thể đón thái mẫu và tiểu cô lên đó, mà nếu họ không muốn lên thì cũng có thể tiếp tục sống cùng ta, ta thế nào cũng được hết.”
Ta càng nói càng hoảng, càng nói càng loạn. Tay Bùi Nhị Lang khẽ run lên. Hắn tiện đà thu tay về, đôi mắt phiếm đỏ, vẻ mặt lại càng lạnh lùng hơn trước.
“Tẩu tẩu có vẻ đã suy tính kỹ càng rồi nhỉ.”
“Kỹ càng rồi.”
“Được, tẩu cứ đợi đó.”
Bình luận facebook