Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Lắng Nghe Từng Hơi Thở Của Anh - Chương 67:Chap 67: Nỗi lo lắng của Diệp Hạo Hiên
Trong vòng ba ngày này, Diệp Tư Hạ đã dành nhiều thời gian đi spa để chăm sóc da, chăm sóc tóc… hơn là thời gian dành cho công việc vì cô muốn vào ngày đính hôn, Diệp Tư Hạ cô phải xuất hiện đẹp và lộng lẫy nhất. Dường như Diệp Tư Hạ của ngày trước đã trở lại, vui tươi yêu đời, mua sắm trang điểm cẩn thận hơn.
Buổi tối trước ngày đính hôn, chiếc váy Bạch Kỳ Thiên nói đã được giao tới nhà. Không thể chờ đợi được nữa, Diệp Tư Hạ hào hứng cầm chiếc túi đó chạy nhanh lên phòng để mặc thử váy. Không phải mất quá nhiều thời gian, cô đã mặc xong chiếc váy và đi đến trước gương ngắm nhìn dáng vẻ của mình.
Bạch Kỳ Thiên chọn cho cô một chiếc váy màu trắng theo phong cách váy dạ tiệc. Chiếc váy hai dây với màu trắng trơn đơn giản nhưng lại có thể dễ dàng tôn lên vẻ quyến rũ của người mặc bởi nó được xẻ tà khéo léo tới trên đầu gối. Mặc chiếc váy này, Diệp Tư Hạ có thể khoe được vòng một quyến rũ cùng với đôi chân thon dài của mình.
Ngắm nhìn mình trước gương một lúc, Diệp Tư Hạ có chút cảm thán: “Váy này đẹp thật nhưng hình như dạo này mình béo lên thì phải.”
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Sau bữa tối, Diệp Hạo Hiên gọi Diệp Tư Hạ ở lại phòng khách để nói chuyện. Bữa tối của ba anh em họ khá gọn nhẹ vì từ sau tết dương lịch, ba mẹ Diệp đã đi du lịch để ba anh em ở nhà nên cũng bữa được bữa không dù đã có người làm. Hôm nay là một bữa cơm hiếm hoi có đầy đủ cả ba anh em họ.
Diệp Tư Hạ trên tay ôm bát mận ngồi xuống ghế sofa, khoanh hai chân lên ghế nhìn anh trai mình với vẻ mặt đầy tò mò.
“Có chuyện gì vậy anh?”
“Em có cần suy nghĩ lại về tiệc đính hôn ngày mai không? Hay chờ ba mẹ về cũng được?”
Diệp Hạo Hiên nhìn vào mắt Diệp Tư Hạ và nói một cách nghiêm túc. Điều này khiến cô có chút kinh ngạc nhưng rồi cũng nhanh chóng biến mất. Cô xua tay, vui vẻ cười đùa với anh mình:
“Gọi là đính hôn nhưng thực chất chỉ là công khai trong phạm vi giới thượng lưu thôi, truyền thông chắc chắn không được đón tiếp. Với cả em đã nói với ba mẹ rồi, không ngờ lần này anh ấy lại có thể nhanh chóng thuyết phục ba mẹ về tiệc đính hôn này như vậy. Anh cả, anh yên tâm đi, mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa rồi.”
Dường như Diệp Hạo Hiên vẫn còn gì đó không an tâm, anh định khuyên em gái tiếp thì Diệp Hạo Thành từ trên gác đi xuống, ngồi vào vị trí bên cạnh Diệp Tư Hạ ngả ngớn vui đùa:
“Con bé này bây giờ chỉ quan tâm đến thằng nhóc kia thôi, không để ý đến lời anh em mình đâu.”
Ngay sau câu nói đó chính là ánh mắt hình viên đạn của Diệp Tư Hạ nhìn chằm chằm vào gương mặt đang vui cười của Diệp Hạo Thành. Để nhanh chóng bịt miệng của anh hai mình, Diệp Tư Hạ tiện tay bốc một quả mận cho miệng anh ấy rồi cô quay ra nói với Diệp Hạo Hiên:
“Anh cả, anh cứ yên tâm đi. Nếu ngày mai có việc gì xảy ra không phải còn có anh và anh hai bên cạnh em rồi sao?”
Dứt lời, Diệp Tư Hạ đứng lên cầm theo bát mận của mình đi lên gác, tránh ngay mấy lời than phiền của Diệp Hạo Hiên. Còn anh vẫn ngồi đó trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó
Diệp Hạo Thành chợt kêu “A!” một tiếng kéo lại suy nghĩ của Diệp Hạo Hiên. Anh ta nhả quả mận ra tay, mặt mũi nhăn chặt lại đầy vẻ khó chịu.
“Cái con nhóc kia nữa, quả mận chua như vậy còn ăn được. Anh nhìn đống hạt này xem, nó đã ăn được nửa bát rồi đấy.”
Lúc này Diệp Hạo Hiên rời tầm chú ý đến những hạt mận kia, nếu đúng như lời Diệp Hạo Thành nói quả mận rất chua nhưng Diệp Tư Hạ vẫn có thể ăn được nhiều như vậy. Diệp Hạo Hiên thở dài một hơi, anh dựa lưng vào phía sau ghế thả lỏng cơ thể nhưng hàng chân mà của anh vẫn không thể dãn ra được.
“Hạo Thành, liên lạc với ông ngoại bảo ngày mai cho mượn vài người của ông đi.”
“Có việc gì sao anh?” Diệp Hạo Thành khó hiểu nhìn anh mình.
“Có một số việc phòng trước vẫn hơn.” Câu nói ngắn gọn nhưng cứ như báo trước một điều gì đó không ổn sắp xảy ra.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Bữa tiệc đính hôn dưới hình thức một buổi tiệc rượu cho Bạch gia tổ chức. Bữa tiệc hoành tráng được tổ chức tại khuôn viên khách sạn Royal được trang hoàng lung linh. Khách khứa đã đến từ rất sớm, những buổi gặp gỡ này không quá lạ với họ, đây chính là cơ hội để giao lưu mở rộng mối quan hệ. Hôm nay họ tới đây ngoài mục đích xã giao còn muốn được biết một tin tức bất ngờ mà Bạch gia úp mở mấy hôm nay.
Dù sắp đến giờ bắt đầu nhưng nhân vật chính của bữa tiệc là Bạch Kỳ Thiên vẫn chưa xuất hiện khiến ai cũng nóng lòng vô cùng. Bên phía ngoài cổng khách sạn, đã có một hàng xe xếp thành hàng dài, Diệp gia hôm nay dù không có Diệp chủ tịch và Diệp phu nhân tham gia nhưng ba người con ở nhà cũng không phải dạng thường.
Lần này là một trong ít lần Diệp gia xuất hiện như muốn phô trương thanh thế. Tối nay ngoài các vệ sĩ của Diệp gia thì còn có vài người của Liễu lão gia, chính là ông ngoại của ba anh em họ Diệp, đi theo Diệp Tư Hạ. Hôm nay Diệp Tư Hạ nhông trang điểm quá sắc sảo như buổi tiệc sinh nhật của mình, cô lựa chọn cách trang điểm theo tone cam đào và mái tóc búi cao có vài sợi bên mang tai rơi xuống. Trong bộ váy trắng dù quyến rũ nhưng Diệp Tư Hạ vẫn không mất đi vẻ thanh thoát, dịu nhẹ.
Diệp Tư Hạ nâng nhẹ chiếc váy bước xuống xe. Cô ngoảnh lại nhìn một dãy xe phía sau xe mình, quay ra nhìn Diệp Hạo Hiên và Diệp Hạo Thành đứng bên cạnh lắc đầu ngao ngán:
“Hai anh định đi đánh nhau hay sao vậy? Tự dưng hôm nay còn mượn thêm vài người của ông ngoại đi nữa, hai anh có kế hoạch to lớn gì sao?”
Diệp Hạo Hiên hai tay để trong túi quần, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào phía trong sân vườn như để quan sát một điều gì đó. Anh quay lại nhìn Diệp Tư Hạ, xoa đầu em gái mình, nói:
“Phải để cho Bạch gia biết Diệp Tư Hạ như em không dễ dàng bị bắt nạt.”
Diệp Hạo Thành vẫn mang vẻ vui đùa, bất cần tiến đến bên cạnh Diệp Tư Hạ, vỗ vào vai cô:
“Anh khuyên em nên suy nghĩ lại về buổi đính hôn này. Có bữa tiệc đính hôn nào mà không thấy nhà trai xuất hiện, không thấy chú rể. Đây chính là một bữa tiệc rượu bình thường thôi. Tấm lòng thành của Bạch gia hoàn toàn không có.”
Nói đến vấn đề này, Diệp Tư Hạ thật sự có chút chạnh lòng. Từ hôm nhận được tin nhắn, Bạch Kỳ Thiên gần như rất ít khi gọi điện cho cô, chỉ gửi vài tin nhắn nhắc nhở. Dù cô có thể hiểu được cho anh vì tính chất công việc nhưng trong lòng vẫn có chút buồn. Nghĩ đến việc anh hứa sẽ cho cô một đám cưới hoành tráng bù đắp cho buổi đính hôn chớp nhoáng này nên Diệp Tư Hạ cũng không đòi hỏi nhiều ở bữa tiệc tối nay.
“Bạch gia mượn bữa tiệc này để thông báo về việc đính hôn, họ muốn đây là một tin tức bất ngờ nên không khoa trương hé mở chút thông tin nào.” Diệp Tư Hạ đang thuyết phục Diệp Hạo Thành cũng như cách cô thuyết phục bản thân mình.
“Từ bao giờ em dễ dàng thoả mãn với những thứ qua quýt như này vậy. Diệp Tư Hạ khó tính của trước kia đâu rồi?”
Đúng vậy, Diệp Tư Hạ của trước kia đã không còn kể từ khi gặp Bạch Kỳ Thiên, cái vẻ kiêu kì, khó tính cũng đã giảm bớt. Tình yêu đã thay đổi cô quá nhiều, có lúc cô thắc mắc không biết sự thay đổi nay có tốt hay không.
Buổi tối trước ngày đính hôn, chiếc váy Bạch Kỳ Thiên nói đã được giao tới nhà. Không thể chờ đợi được nữa, Diệp Tư Hạ hào hứng cầm chiếc túi đó chạy nhanh lên phòng để mặc thử váy. Không phải mất quá nhiều thời gian, cô đã mặc xong chiếc váy và đi đến trước gương ngắm nhìn dáng vẻ của mình.
Bạch Kỳ Thiên chọn cho cô một chiếc váy màu trắng theo phong cách váy dạ tiệc. Chiếc váy hai dây với màu trắng trơn đơn giản nhưng lại có thể dễ dàng tôn lên vẻ quyến rũ của người mặc bởi nó được xẻ tà khéo léo tới trên đầu gối. Mặc chiếc váy này, Diệp Tư Hạ có thể khoe được vòng một quyến rũ cùng với đôi chân thon dài của mình.
Ngắm nhìn mình trước gương một lúc, Diệp Tư Hạ có chút cảm thán: “Váy này đẹp thật nhưng hình như dạo này mình béo lên thì phải.”
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Sau bữa tối, Diệp Hạo Hiên gọi Diệp Tư Hạ ở lại phòng khách để nói chuyện. Bữa tối của ba anh em họ khá gọn nhẹ vì từ sau tết dương lịch, ba mẹ Diệp đã đi du lịch để ba anh em ở nhà nên cũng bữa được bữa không dù đã có người làm. Hôm nay là một bữa cơm hiếm hoi có đầy đủ cả ba anh em họ.
Diệp Tư Hạ trên tay ôm bát mận ngồi xuống ghế sofa, khoanh hai chân lên ghế nhìn anh trai mình với vẻ mặt đầy tò mò.
“Có chuyện gì vậy anh?”
“Em có cần suy nghĩ lại về tiệc đính hôn ngày mai không? Hay chờ ba mẹ về cũng được?”
Diệp Hạo Hiên nhìn vào mắt Diệp Tư Hạ và nói một cách nghiêm túc. Điều này khiến cô có chút kinh ngạc nhưng rồi cũng nhanh chóng biến mất. Cô xua tay, vui vẻ cười đùa với anh mình:
“Gọi là đính hôn nhưng thực chất chỉ là công khai trong phạm vi giới thượng lưu thôi, truyền thông chắc chắn không được đón tiếp. Với cả em đã nói với ba mẹ rồi, không ngờ lần này anh ấy lại có thể nhanh chóng thuyết phục ba mẹ về tiệc đính hôn này như vậy. Anh cả, anh yên tâm đi, mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa rồi.”
Dường như Diệp Hạo Hiên vẫn còn gì đó không an tâm, anh định khuyên em gái tiếp thì Diệp Hạo Thành từ trên gác đi xuống, ngồi vào vị trí bên cạnh Diệp Tư Hạ ngả ngớn vui đùa:
“Con bé này bây giờ chỉ quan tâm đến thằng nhóc kia thôi, không để ý đến lời anh em mình đâu.”
Ngay sau câu nói đó chính là ánh mắt hình viên đạn của Diệp Tư Hạ nhìn chằm chằm vào gương mặt đang vui cười của Diệp Hạo Thành. Để nhanh chóng bịt miệng của anh hai mình, Diệp Tư Hạ tiện tay bốc một quả mận cho miệng anh ấy rồi cô quay ra nói với Diệp Hạo Hiên:
“Anh cả, anh cứ yên tâm đi. Nếu ngày mai có việc gì xảy ra không phải còn có anh và anh hai bên cạnh em rồi sao?”
Dứt lời, Diệp Tư Hạ đứng lên cầm theo bát mận của mình đi lên gác, tránh ngay mấy lời than phiền của Diệp Hạo Hiên. Còn anh vẫn ngồi đó trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó
Diệp Hạo Thành chợt kêu “A!” một tiếng kéo lại suy nghĩ của Diệp Hạo Hiên. Anh ta nhả quả mận ra tay, mặt mũi nhăn chặt lại đầy vẻ khó chịu.
“Cái con nhóc kia nữa, quả mận chua như vậy còn ăn được. Anh nhìn đống hạt này xem, nó đã ăn được nửa bát rồi đấy.”
Lúc này Diệp Hạo Hiên rời tầm chú ý đến những hạt mận kia, nếu đúng như lời Diệp Hạo Thành nói quả mận rất chua nhưng Diệp Tư Hạ vẫn có thể ăn được nhiều như vậy. Diệp Hạo Hiên thở dài một hơi, anh dựa lưng vào phía sau ghế thả lỏng cơ thể nhưng hàng chân mà của anh vẫn không thể dãn ra được.
“Hạo Thành, liên lạc với ông ngoại bảo ngày mai cho mượn vài người của ông đi.”
“Có việc gì sao anh?” Diệp Hạo Thành khó hiểu nhìn anh mình.
“Có một số việc phòng trước vẫn hơn.” Câu nói ngắn gọn nhưng cứ như báo trước một điều gì đó không ổn sắp xảy ra.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Bữa tiệc đính hôn dưới hình thức một buổi tiệc rượu cho Bạch gia tổ chức. Bữa tiệc hoành tráng được tổ chức tại khuôn viên khách sạn Royal được trang hoàng lung linh. Khách khứa đã đến từ rất sớm, những buổi gặp gỡ này không quá lạ với họ, đây chính là cơ hội để giao lưu mở rộng mối quan hệ. Hôm nay họ tới đây ngoài mục đích xã giao còn muốn được biết một tin tức bất ngờ mà Bạch gia úp mở mấy hôm nay.
Dù sắp đến giờ bắt đầu nhưng nhân vật chính của bữa tiệc là Bạch Kỳ Thiên vẫn chưa xuất hiện khiến ai cũng nóng lòng vô cùng. Bên phía ngoài cổng khách sạn, đã có một hàng xe xếp thành hàng dài, Diệp gia hôm nay dù không có Diệp chủ tịch và Diệp phu nhân tham gia nhưng ba người con ở nhà cũng không phải dạng thường.
Lần này là một trong ít lần Diệp gia xuất hiện như muốn phô trương thanh thế. Tối nay ngoài các vệ sĩ của Diệp gia thì còn có vài người của Liễu lão gia, chính là ông ngoại của ba anh em họ Diệp, đi theo Diệp Tư Hạ. Hôm nay Diệp Tư Hạ nhông trang điểm quá sắc sảo như buổi tiệc sinh nhật của mình, cô lựa chọn cách trang điểm theo tone cam đào và mái tóc búi cao có vài sợi bên mang tai rơi xuống. Trong bộ váy trắng dù quyến rũ nhưng Diệp Tư Hạ vẫn không mất đi vẻ thanh thoát, dịu nhẹ.
Diệp Tư Hạ nâng nhẹ chiếc váy bước xuống xe. Cô ngoảnh lại nhìn một dãy xe phía sau xe mình, quay ra nhìn Diệp Hạo Hiên và Diệp Hạo Thành đứng bên cạnh lắc đầu ngao ngán:
“Hai anh định đi đánh nhau hay sao vậy? Tự dưng hôm nay còn mượn thêm vài người của ông ngoại đi nữa, hai anh có kế hoạch to lớn gì sao?”
Diệp Hạo Hiên hai tay để trong túi quần, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào phía trong sân vườn như để quan sát một điều gì đó. Anh quay lại nhìn Diệp Tư Hạ, xoa đầu em gái mình, nói:
“Phải để cho Bạch gia biết Diệp Tư Hạ như em không dễ dàng bị bắt nạt.”
Diệp Hạo Thành vẫn mang vẻ vui đùa, bất cần tiến đến bên cạnh Diệp Tư Hạ, vỗ vào vai cô:
“Anh khuyên em nên suy nghĩ lại về buổi đính hôn này. Có bữa tiệc đính hôn nào mà không thấy nhà trai xuất hiện, không thấy chú rể. Đây chính là một bữa tiệc rượu bình thường thôi. Tấm lòng thành của Bạch gia hoàn toàn không có.”
Nói đến vấn đề này, Diệp Tư Hạ thật sự có chút chạnh lòng. Từ hôm nhận được tin nhắn, Bạch Kỳ Thiên gần như rất ít khi gọi điện cho cô, chỉ gửi vài tin nhắn nhắc nhở. Dù cô có thể hiểu được cho anh vì tính chất công việc nhưng trong lòng vẫn có chút buồn. Nghĩ đến việc anh hứa sẽ cho cô một đám cưới hoành tráng bù đắp cho buổi đính hôn chớp nhoáng này nên Diệp Tư Hạ cũng không đòi hỏi nhiều ở bữa tiệc tối nay.
“Bạch gia mượn bữa tiệc này để thông báo về việc đính hôn, họ muốn đây là một tin tức bất ngờ nên không khoa trương hé mở chút thông tin nào.” Diệp Tư Hạ đang thuyết phục Diệp Hạo Thành cũng như cách cô thuyết phục bản thân mình.
“Từ bao giờ em dễ dàng thoả mãn với những thứ qua quýt như này vậy. Diệp Tư Hạ khó tính của trước kia đâu rồi?”
Đúng vậy, Diệp Tư Hạ của trước kia đã không còn kể từ khi gặp Bạch Kỳ Thiên, cái vẻ kiêu kì, khó tính cũng đã giảm bớt. Tình yêu đã thay đổi cô quá nhiều, có lúc cô thắc mắc không biết sự thay đổi nay có tốt hay không.
Bình luận facebook