Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Lắng Nghe Từng Hơi Thở Của Anh - Chương 68:Chap 68: Điều bất ngờ trí mạng
Không trả lời câu hỏi của Diệp Hạo Thành, Diệp Tư Hạ chỉ mỉm cười một cái cho qua rồi thướt tha bước vào phía trong. Đi đến cửa, bỗng một nhân viên nam tiến tới nói với Diệp Tư Hạ:
“Diệp tiểu thư, nhị thiếu gia nhà chúng tôi dặn đưa cô tới phòng nghỉ phía sau. Lát nữa chờ tiệc khai màn cô mới xuất hiện.”
“Bạch Kỳ Thiên anh ấy có ở phòng nghỉ không?”
“Thưa tiểu thư, thiếu gia chỉ dặn đưa cô tới phòng nghỉ, những việc khác tôi không rõ.” Người nhân viên vừa nói vừa đưa tay ra hiệu mời Diệp Tư Hạ đi theo lối khác vào phòng nghỉ trước.
Diệp Tư Hạ không muốn gây khó dễ nhiều cho người phục vụ vì anh ta cũng chỉ nghe lời chủ tiệc. Cô về phía hai anh trai của mình báo cho họ một tiếng rồi nối gót đi theo nhân viên kia.
Vào phòng chờ, cô cứ tưởng rằng sẽ gặp được anh nhưng không. Bạch Kỳ Thiên không có trong phòng, chắc có lẽ anh đang bận chuẩn bị tiệc ngoài kia. Diệp Tư Hạ đứng dậy, rót một cốc nước trắng để uống cho bớt hồi hộp. Thật sự cô đang rất háo hức, vui mừng nhưng không kém phần lo lắng, hồi hộp. Cô sợ lát nữa mình nói gì đó không tốt, không biết cách đi đứng, nói chuyện khiến cho Bạch Kỳ Thiên mất mặt hay không.
Diệp Tư Hạ lắc đầu cười khổ, từ bao giờ cô phải quan tâm nhiều tới ánh nhìn của người khác như vậy chứ. Đúng thật khi yêu một người đàn ông hoàn hảo như Bạch Kỳ Thiên cô chỉ sợ mình có những khuyết điểm không thể nào xứng với anh.
Trong gian phòng yên tĩnh, Diệp Tư Hạ cầm cốc nước trên tay, đi đi lại lại mấy vòng liền. Cô đang suy nghĩ lát nữa nên nói gì, giải thích với Bạch Kỳ Thiên những gì, xin lỗi anh như thế nào vì lời nói của mình trước đây.
Ngồi một lúc suy nghĩ, bỗng cửa phòng bật mở, một nữ nhân viên bước vào, cung kính nói: “Tiểu thư, bữa tiệc đã bắt đầu, thiếu gi bảo tôi mời cô ra.”
Không biết có phải quá lo lắng hay không, Diệp Tư Hạ không cẩn thận làm vỡ “choang” chiếc cốc thuỷ tinh trên tay. Cô đã đặt lệch chiếc cốc trên bàn khiến nó chênh vênh rơi xuống đất. Nhìn những mảnh thuỷ tinh dưới đất, mí mắt cô giật liên hồi, trong tiềm thức Diệp Tư Hạ chợt loé lên suy nghĩ: lẽ nào có chuyện không hay sắp xảy ra.
“Tiểu thư, chỗ thuỷ tinh vỡ đó lát sẽ có người vào dọn. Bữa tiệc đã bắt đầu, mời cô đi theo tôi ra ngoài dự tiệc.”
Cô gật đầu, đi theo người nhân viên đi ra ngoài. Trong lòng cô ngập tràn lo lắng, dù cô không mê tín nhưng những việc xảy ra khiến cô khó mà yên lòng được. Cô hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh tốt nhất cho bản thân.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Diệp Tư Hạ bước từng bước thướt tha trên nền gạch bóng loáng. Khoảng cách từ cửa chính đến phía sân khấu không dài nhưng cô cảm thấy mình đi thật lâu. Không biết vì lí do gì, ánh mắt của mọi người đều gắn chặt vào người cô, đặc biệt những đôi mắt đó nhìn Diệp Tư Hạ một cách kì quái, có người còn loé lên sự khinh bỉ, xem thường. Cô vẫn thẳng lưng bước đi, chẳng cần quan tâm những ánh mắt đó, đôi môi nhếch lên nụ cười đầy coi thường như đáp lại bọn họ.
Diệp tiểu thư của Diệp gia như cô từ trước tới nay đối diện với bao kẻ ghen ghét, đố kị thì thêm một vài người nữa cũng đâu có sao. Những kẻ ghét mình là những kẻ không bằng mình vì vậy cô cũng chẳng rảnh rỗi để mà so đo, chất vấn với bọn họ.
Chỉ khi đứng cách bục sân khấu 2m cô mới hiểu lí do tại sao những người ở đây lại nhìn cô bằng ánh mắt như vậy. Diệp Tư Hạ đứng chôn chân tại chỗ, đôi mắt chằm chằm nhìn về phía sân khấu. Cảnh tượng này dù trong mơ cô cũng chưa từng nghĩ tới, cái cảnh trớ trêu của mấy bộ phim ngôn tình lại xuất hiện ngay với cô.
“Bạch Kỳ Thiên tôi muốn tuyên bố với mọi người, bữa tiệc rượu này chính là tiệc đính hôn của tôi và Thạch Thảo. Sau Tết nguyên đán, chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới.”
Từng câu nói của Bạch Kỳ Thiên không nhanh không chậm cất lên, vừa nói anh vừa nhìn người con gái bên cạnh mình bằng ánh mắt dịu dàng. Cánh tay săn chắc của anh đặt trên eo cô gái khiến cho cả dáng người nhỏ bé nằm gọn trong vòng ôm của anh. Người đàn ông lịch lãm, tuấn tú, đứng bên cạnh là một cô gái nhỏ bé, e thẹn. Hình ảnh đôi nam nữ trên sân khấu thật thu hút ánh nhìn của mọi người, ai cũng khen họ là một đôi trai tài gái sắc.
Thật đáng tiếc, người con gái đứng cạnh anh không phải Diệp Tư Hạ mà là một người khác. Hình ảnh này chẳng khác nào cây kim nhọn đâm thẳng vào mắt Diệp Tư Hạ. Cô đứng khựng lại chỗ một lúc lâu, đôi chân nặng như đinh chì, trong hoàn cảnh trớ trêu này cô hoàn toàn không biết phản ứng như thế nào cho hợp lí.
Người đàn ông cô yêu đang đứng trên kia âu yếm cùng người phụ nữ khác, bữa tiệc đính hôn cô mong ngóng lại trở thành cơ hội để cho họ tuyên bố tình yêu. Cuộc sống này thật nực cười, trêu đùa cảm xúc con người trong bàn tay mà chẳng ai lường trước được. Trái tim đau nhói từng hồi, từ tận đáy lòng Diệp Từ Hạ dâng đầy chua xót. Sống 24 năm cuộc đời, đây là khoảnh khắc đầu tiên cô muốn trốn tránh hiện thực nhất, nguyện làm kẻ hèn nhát chìm đắm trong mộng ảo rằng tất cả đây chỉ là giấc mơ.
“Diệp tiểu thư, nhị thiếu gia nhà chúng tôi dặn đưa cô tới phòng nghỉ phía sau. Lát nữa chờ tiệc khai màn cô mới xuất hiện.”
“Bạch Kỳ Thiên anh ấy có ở phòng nghỉ không?”
“Thưa tiểu thư, thiếu gia chỉ dặn đưa cô tới phòng nghỉ, những việc khác tôi không rõ.” Người nhân viên vừa nói vừa đưa tay ra hiệu mời Diệp Tư Hạ đi theo lối khác vào phòng nghỉ trước.
Diệp Tư Hạ không muốn gây khó dễ nhiều cho người phục vụ vì anh ta cũng chỉ nghe lời chủ tiệc. Cô về phía hai anh trai của mình báo cho họ một tiếng rồi nối gót đi theo nhân viên kia.
Vào phòng chờ, cô cứ tưởng rằng sẽ gặp được anh nhưng không. Bạch Kỳ Thiên không có trong phòng, chắc có lẽ anh đang bận chuẩn bị tiệc ngoài kia. Diệp Tư Hạ đứng dậy, rót một cốc nước trắng để uống cho bớt hồi hộp. Thật sự cô đang rất háo hức, vui mừng nhưng không kém phần lo lắng, hồi hộp. Cô sợ lát nữa mình nói gì đó không tốt, không biết cách đi đứng, nói chuyện khiến cho Bạch Kỳ Thiên mất mặt hay không.
Diệp Tư Hạ lắc đầu cười khổ, từ bao giờ cô phải quan tâm nhiều tới ánh nhìn của người khác như vậy chứ. Đúng thật khi yêu một người đàn ông hoàn hảo như Bạch Kỳ Thiên cô chỉ sợ mình có những khuyết điểm không thể nào xứng với anh.
Trong gian phòng yên tĩnh, Diệp Tư Hạ cầm cốc nước trên tay, đi đi lại lại mấy vòng liền. Cô đang suy nghĩ lát nữa nên nói gì, giải thích với Bạch Kỳ Thiên những gì, xin lỗi anh như thế nào vì lời nói của mình trước đây.
Ngồi một lúc suy nghĩ, bỗng cửa phòng bật mở, một nữ nhân viên bước vào, cung kính nói: “Tiểu thư, bữa tiệc đã bắt đầu, thiếu gi bảo tôi mời cô ra.”
Không biết có phải quá lo lắng hay không, Diệp Tư Hạ không cẩn thận làm vỡ “choang” chiếc cốc thuỷ tinh trên tay. Cô đã đặt lệch chiếc cốc trên bàn khiến nó chênh vênh rơi xuống đất. Nhìn những mảnh thuỷ tinh dưới đất, mí mắt cô giật liên hồi, trong tiềm thức Diệp Tư Hạ chợt loé lên suy nghĩ: lẽ nào có chuyện không hay sắp xảy ra.
“Tiểu thư, chỗ thuỷ tinh vỡ đó lát sẽ có người vào dọn. Bữa tiệc đã bắt đầu, mời cô đi theo tôi ra ngoài dự tiệc.”
Cô gật đầu, đi theo người nhân viên đi ra ngoài. Trong lòng cô ngập tràn lo lắng, dù cô không mê tín nhưng những việc xảy ra khiến cô khó mà yên lòng được. Cô hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh tốt nhất cho bản thân.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Diệp Tư Hạ bước từng bước thướt tha trên nền gạch bóng loáng. Khoảng cách từ cửa chính đến phía sân khấu không dài nhưng cô cảm thấy mình đi thật lâu. Không biết vì lí do gì, ánh mắt của mọi người đều gắn chặt vào người cô, đặc biệt những đôi mắt đó nhìn Diệp Tư Hạ một cách kì quái, có người còn loé lên sự khinh bỉ, xem thường. Cô vẫn thẳng lưng bước đi, chẳng cần quan tâm những ánh mắt đó, đôi môi nhếch lên nụ cười đầy coi thường như đáp lại bọn họ.
Diệp tiểu thư của Diệp gia như cô từ trước tới nay đối diện với bao kẻ ghen ghét, đố kị thì thêm một vài người nữa cũng đâu có sao. Những kẻ ghét mình là những kẻ không bằng mình vì vậy cô cũng chẳng rảnh rỗi để mà so đo, chất vấn với bọn họ.
Chỉ khi đứng cách bục sân khấu 2m cô mới hiểu lí do tại sao những người ở đây lại nhìn cô bằng ánh mắt như vậy. Diệp Tư Hạ đứng chôn chân tại chỗ, đôi mắt chằm chằm nhìn về phía sân khấu. Cảnh tượng này dù trong mơ cô cũng chưa từng nghĩ tới, cái cảnh trớ trêu của mấy bộ phim ngôn tình lại xuất hiện ngay với cô.
“Bạch Kỳ Thiên tôi muốn tuyên bố với mọi người, bữa tiệc rượu này chính là tiệc đính hôn của tôi và Thạch Thảo. Sau Tết nguyên đán, chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới.”
Từng câu nói của Bạch Kỳ Thiên không nhanh không chậm cất lên, vừa nói anh vừa nhìn người con gái bên cạnh mình bằng ánh mắt dịu dàng. Cánh tay săn chắc của anh đặt trên eo cô gái khiến cho cả dáng người nhỏ bé nằm gọn trong vòng ôm của anh. Người đàn ông lịch lãm, tuấn tú, đứng bên cạnh là một cô gái nhỏ bé, e thẹn. Hình ảnh đôi nam nữ trên sân khấu thật thu hút ánh nhìn của mọi người, ai cũng khen họ là một đôi trai tài gái sắc.
Thật đáng tiếc, người con gái đứng cạnh anh không phải Diệp Tư Hạ mà là một người khác. Hình ảnh này chẳng khác nào cây kim nhọn đâm thẳng vào mắt Diệp Tư Hạ. Cô đứng khựng lại chỗ một lúc lâu, đôi chân nặng như đinh chì, trong hoàn cảnh trớ trêu này cô hoàn toàn không biết phản ứng như thế nào cho hợp lí.
Người đàn ông cô yêu đang đứng trên kia âu yếm cùng người phụ nữ khác, bữa tiệc đính hôn cô mong ngóng lại trở thành cơ hội để cho họ tuyên bố tình yêu. Cuộc sống này thật nực cười, trêu đùa cảm xúc con người trong bàn tay mà chẳng ai lường trước được. Trái tim đau nhói từng hồi, từ tận đáy lòng Diệp Từ Hạ dâng đầy chua xót. Sống 24 năm cuộc đời, đây là khoảnh khắc đầu tiên cô muốn trốn tránh hiện thực nhất, nguyện làm kẻ hèn nhát chìm đắm trong mộng ảo rằng tất cả đây chỉ là giấc mơ.
Bình luận facebook