-
Chương 21: Phượng hoàng sào
“Ta không có gì để nói” Long Y Hoàng nhìn hắn, trong mắt kéo dài ý cười.
“Vậy ngươi vừa rồi tại sao nhìn ta thở dài liên tục”
“ Ta chỉ là xúc động thế thôi, lại có một người sắp rơi vào lưới tình, không thể không tự kiềm chế, chẳng lẽ đây không phải là xót xa sao?”
“Sợ là tiểu thư suy nghĩ quá nhiều, bản công tử tuyệt không đoạn tay áo chi phích[1]”
[1]: Câu này được bắt nguồn từ mối tình “đoạn tụ” giữa Hán Ai Đế và Đổng Hiền.
“Kỳ thật đoạn tay áo chi phích cũng không sao, miễn là thật tâm yêu mến đối phương, đồng giới có cái gì không được? Đối với một người tỏ ra quan tâm quá nhiều, đây là sự khởi đầu của mê luyến. "
“Nghe khẩu khí này của tiểu thư, tựa hồ trong lòng đối với việc này hiểu rõ ràng.”
“Ừ, ta là người từng trải, đương nhiên hiểu được."
“Khẩu khí của tiểu thư có chút kiêu ngạo.” Vũ Thiên có phần không tin mà cười nhạo.
“ Ta dám đánh cuộc, đoán các người phát triển thêm, không đến hai tháng, tức khắc xảy ra chuyện bất ngờ”
“Nếu như không phải vậy thì sao?”
“ Nếu không phải thế thì ta đây mặc cho ngươi xử trí, như thế nào?”
“ Tiểu thư thật có chí khí”
“ Nếu là việc ta không nắm chắc, ta sẽ không bao giờ làm.”
“Tiểu thư lưu lại danh tính chứ, hôm nào đó chúng ta sẽ liên lạc, cũng nghiệm chứng thử xem lời tiểu thư nói là thật hay giả”
“ Hỏi tên người khác, trước tiên không phải nên nói danh tính của mình hay sao, như vậy mới lễ phép!”
Hắn trừng Long Y Hòang một cái, mím môi, tựa hồ rất khó khăn mới mở miệng: "Tại hạ họ Vũ, tên một chữ Thiên."
"Ta gọi là Long Y Hoàng."
“À, tên cũng không sai, vậy tại hạ liền cáo từ trước.” Vũ Thiên có “lễ độ” rất đúng, hạ thấp người với Long Y Hoàng, sau đó xoay người sang chỗ khác, lắc lắc cái quạt: “Tên rất hay, Long... Long... Long?"
Hắn sửng sờ tại chỗ, đột nhiên xoay người lại, theo bản năng giọng nói nâng cao tám độ, gọi người đang chuẩn bị đi lại:"Ngươi mới vừa nói ngươi tên là gì? !"
“Long Y Hoàng? Thế nào? Tên rất lạ sao?”
“Ngươi chính là Long Y Hoàng?” Vũ Thiên lộ ra ánh mắt không thể tin được, thu quạt về, một đầu quạt chỉ hướng về phía mi tâm của Long Y Hoàng.
“ Ta khẳng định tên ta không phải rất đặc biệt, nhưng mà ngươi cũng không cần lộ ra vẻ mặt như vậy chứ!”
"Long Y Hoàng... Long Y Hoàng..." Vũ Thiên lặp lại tên này, nhìn nàng từ trên xuống dưới, cuối cùng nói một câu: "Long Y Hoàng?"
“ Nói đủ chưa?” Long Y Hoàng đè nén lửa giận đang sôi trào xuống,chữ theo kẽ răng mà từ từ bay ra, nắm tay thật chặt, thật muốn trực tiếp đánh vào mặt tên kia.
“ A, thật xin lỗi, chẳng qua là có phần hơi kinh ngạc mà thôi, bất quá ta tin là chúng ta rất nhanh có thể gặp lại, ừm, Long Y Hòang đương kim Thái tử phi.” Vũ Thiên cười quỷ dị, chợt thu hồi quạt, tiêu sái rời đi.
Long Y Hoàng đứng tại chỗ suy nghĩ thật lâu, sau đó nghiêng đầu đi: "Oanh Nhi, ngươi nói, ta có phải nên nghĩ một cái biệt danh hay không?"
Vốn đang trầm tư, Oanh Nhi chợt ngẩng đầu, lúc này mới kịp phản ứng:“Dạ?”
“Đang suy nghĩ gì mê mẩn vậy? Lời của ta đều nghe không được."
“ Oanh Nhi đang suy nghĩ chính là tên của Vũ công tử vừa rồi rất quen tai, giống như đã nghe ở đâu…”
“Quen tai?”
“Đúng vậy ạ, hình như tục danh của Cửu hoàng tử cũng là Vũ Thiên.”
“ Vũ Thiên? Phượng Vũ Thiên ?”
“ Hình như đúng là vậy…. Có điều, Thái tử phi, tục danh của các hoàng tử không phải chúng tiểu nha hoàn có thể lén thảo luận.”
“ Không có việc gì, cho dù Phượng Vũ Thiên thì thế nào? Tính bối phận ta còn là tẩu tử cuả hắn, hơn nữa có phải hắn hay không, rất nhanh chúng ta sẽ biết!”
Long Y Hoàng tiếp tục dạo phố như không có việc gì, hết ngao du bên trái rồi lại sang phải, mua đống thứ tiêu khiển tinh xảo, xem như là một ngày cũng không có việc gì đặc biệt phát sinh, hai người trước khi trời sập tối rất nhanh đã trở lại trước phủ Thái tử.
Tuy là trên danh phận là phu thê, cũng có từng là vợ chồng thực, chỉ có điều, quan hệ vẫn đang vô cùng ác liệt.
Long Y Hoàng trở về phòng trên đường gặp Phượng Trữ Lan , nàng dừng lại, quay đầu đi chỗ khác.
Phượng Trữ Lan thì vẻ mặt gì cũng không có, nhìn nàng như không khí, thẳng bước đi qua.
Cho đến khi hắn đi xa, Long Y Hoàng mới xoay người, tiếp tục đi.
Trong lúc đó quan hệ của bọn họ, so với người xa lạ còn không bằng.
Long Y Hoàng tận lực tránh chạm mặt cùng Phượng Trữ Lan , cả ngày tranh thủ đều đem mình khóa ở trong phòng, tự mình chơi với đồ mình mua trở về lần đó, lại bắt đầu nhàm chán, giữa trưa ngày hôm sau nhịn không được đi hoa viên tản bộ.
Phượng Trữ Lan không có ở phủ, cho nên nàng mới yên lòng tiêu sái vui đùa một chút, nếu không hai người vừa chạm mặt có thể lại một hồi đối chọi gay gắt.
Nàng không thích như vậy, thà rằng tự mình trốn tránh.
Nhan phi ngồi ở bên hồ ngẩn người, nhìn thấy Nhan phi, Long Y Hoàng sửng sốt một chút, sau đó đang chuẩn bị quay đầu đổi hướng, không nghĩ rằng Nhan phi lại gọi nàng.
Long Y Hoàng không muốn gây chuyện, đang muốn mở miệng cự tuyệt, đối phương đã đoạt trước một bước tiến lên, nắm cánh tay của nàng.
Vẻ kiêu căng trước kia của Nhan phi đã biến mất, thay vào đó là không ít vẻ điềm tĩnh, gặp bộ dáng của nàng như thế Long Y Hoàng cảm thấy có cái gì đấy rất khó nói.
Hai người cứ duy trì xấu hổ một cách khó hiểu như vậy, mà bầu không khí vây quanh hồ vẫn luôn thay đổi, Long Y Hoàng bắt đầu có chút không kiên nhẫn.
Ngay lúc nàng đang suy tư làm thế nào có thể thoát thân, Nhan phi chợt mở miệng: “ Ta hôm qua đã hỏi Thái tử điện hạ, vì sao phải biến tên trước đây của ta đổi thành như vậy…”
“ Sau đó thì sao?” Long Y Hoàng cố gắng đè nén bực mình xuống, giả vờ hứng thú hỏi.
“Như Nhan, lấy ý nghĩa Như Nhan làm tên… Ta hỏi hắn, có phải tuyệt thế chi nhan hay không …”
“ Ừm, ý nghĩa vậy tốt lắm.” Long Y Hoàng âm thầm ngáp, nói cho có lệ.
Nhan phi đột nhiên nắm chặt tay Long Y Hoàng, đau đớn truyền đến thần kinh của nàng.
“ Không, không đúng,…” Nhan phi kiềm chế giọng một chút, nhận thấy một chút run rẩy: “Không phải như tuyệt thế chi nhan, là như..."
“ Không phải như tuyệt thế chi nhan, nếu đúng là như khuynh thành chi nhan, Nhan Nhi , ngươi hiểu không?” Ngày đó, trong mắt Phượng Trữ Lan tràn đầy ôn nhu vô bờ, tựa hồ có thể làm nhu hòa cái rét buốt, cứ nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve mặt nàng như vậy, nhìn nàng mê luyến si ngốc, ôn nhu nói: “ Đừng loạn tưởng, sẽ không có chuyện gì, Nhan Nhi…”
Đây là lúc nàng hỏi Phượng Trữ Lan , và hắn cũng cho nàng câu trả lời.
Nhan phi nhìn Long Y Hoàng, định mở miệng nói càng nói không ra lời, suy nghĩ một chút buông tay ra: “Không có việc gì, chuyện gì đều không có, quấy rầy Thái tử phi , thân thể thiếp thân không khoẻ, xin được cáo lui trước."
Long Y Hoàng căn bản là bị lời của nàng làm cho hồ đồ, khi muốn hỏi những thứ khác thì Nhan phi chạy trốn so với thỏ còn nhanh hơn, thoáng cái không còn thấy bóng dáng.
Lại là một câu đố thiên cổ.
Mặc dù rất tò mò cùng ngạc nhiên, nhưng mà cũng không có manh mối gì đáng nói, Long Y Hoàng vẫn mạnh mẽ đem tò mò của mình đè xuống.
Nàng cũng không muốn do đó mà một lần nữa mình cùng hắn đối đầu nảy lửa.
Ăn xong bữa tối, Long Y Hoàng tiếp tục cảm thấy nhàm chán, ở phía sau hoa viên làm cô hồn dã quỷ.
Ngay lúc nàng đi gần đến thư phòng Phượng Trữ Lan , bên trong có tiếng trò chuyện thu hút nàng.
Cứ như vậy nàng nhẹ nhẹ nhàng nhàng tựa sát tường cẩn thận nghe.
“ Dã Phượng Hoàng cuối cùng cũng chịu về nhà.” Ừm, thanh âm này trừ bỏ Phương Trữ Lan bất thường này còn có thể là ai?
“ Mới rời khỏi hai năm thôi! Làm sao đã bị phân loại thành Dã Phượng Hoàng? Ca ca, huynh thật sự là không hiểu và thông cảm cho tâm tình của ta, ta còn đặc biệt quay về để thăm huynh…” Này, cái thanh âm này sao nghe rất quen tai như thế?
A, Long Y Hoàng nhớ tới, đúng là trước đây cái người kia tên là Vũ Thiên, xem ra Oanh Nhi trí nhớ không tồi, đi mất 2 năm tên của Dã Phượng Hoàng còn nhớ rõ như thế.
Phượng Vũ Thiên ?
“Đặc biệt đến thăm ta? Ta có cái gì đáng giá để người vượt nghìn dặm xa xôi chạy về?”
“Chậc chậc, nghe nói đoạn thời gian trước ca ca đại hôn, ta đây là đệ đệ không có trình diện chúc mừng, khó tránh khỏi có chút nói không đi, hiện tại chính là để đền bù một chút khuyết điểm mà!"
"Hừ! Miễn bàn hôn sự này! Hoàn toàn đều là mơ tưởng của mẫu hậu! Hơn nữa, cho dù Long Y Hoàng trở thành Thái tử phi được công nhận thì như thế nào, dù sao ở trong lòng Phượng Trữ Lan ta, Thái tử phi chân chính chỉ có một."
“Vậy ngươi vừa rồi tại sao nhìn ta thở dài liên tục”
“ Ta chỉ là xúc động thế thôi, lại có một người sắp rơi vào lưới tình, không thể không tự kiềm chế, chẳng lẽ đây không phải là xót xa sao?”
“Sợ là tiểu thư suy nghĩ quá nhiều, bản công tử tuyệt không đoạn tay áo chi phích[1]”
[1]: Câu này được bắt nguồn từ mối tình “đoạn tụ” giữa Hán Ai Đế và Đổng Hiền.
“Kỳ thật đoạn tay áo chi phích cũng không sao, miễn là thật tâm yêu mến đối phương, đồng giới có cái gì không được? Đối với một người tỏ ra quan tâm quá nhiều, đây là sự khởi đầu của mê luyến. "
“Nghe khẩu khí này của tiểu thư, tựa hồ trong lòng đối với việc này hiểu rõ ràng.”
“Ừ, ta là người từng trải, đương nhiên hiểu được."
“Khẩu khí của tiểu thư có chút kiêu ngạo.” Vũ Thiên có phần không tin mà cười nhạo.
“ Ta dám đánh cuộc, đoán các người phát triển thêm, không đến hai tháng, tức khắc xảy ra chuyện bất ngờ”
“Nếu như không phải vậy thì sao?”
“ Nếu không phải thế thì ta đây mặc cho ngươi xử trí, như thế nào?”
“ Tiểu thư thật có chí khí”
“ Nếu là việc ta không nắm chắc, ta sẽ không bao giờ làm.”
“Tiểu thư lưu lại danh tính chứ, hôm nào đó chúng ta sẽ liên lạc, cũng nghiệm chứng thử xem lời tiểu thư nói là thật hay giả”
“ Hỏi tên người khác, trước tiên không phải nên nói danh tính của mình hay sao, như vậy mới lễ phép!”
Hắn trừng Long Y Hòang một cái, mím môi, tựa hồ rất khó khăn mới mở miệng: "Tại hạ họ Vũ, tên một chữ Thiên."
"Ta gọi là Long Y Hoàng."
“À, tên cũng không sai, vậy tại hạ liền cáo từ trước.” Vũ Thiên có “lễ độ” rất đúng, hạ thấp người với Long Y Hoàng, sau đó xoay người sang chỗ khác, lắc lắc cái quạt: “Tên rất hay, Long... Long... Long?"
Hắn sửng sờ tại chỗ, đột nhiên xoay người lại, theo bản năng giọng nói nâng cao tám độ, gọi người đang chuẩn bị đi lại:"Ngươi mới vừa nói ngươi tên là gì? !"
“Long Y Hoàng? Thế nào? Tên rất lạ sao?”
“Ngươi chính là Long Y Hoàng?” Vũ Thiên lộ ra ánh mắt không thể tin được, thu quạt về, một đầu quạt chỉ hướng về phía mi tâm của Long Y Hoàng.
“ Ta khẳng định tên ta không phải rất đặc biệt, nhưng mà ngươi cũng không cần lộ ra vẻ mặt như vậy chứ!”
"Long Y Hoàng... Long Y Hoàng..." Vũ Thiên lặp lại tên này, nhìn nàng từ trên xuống dưới, cuối cùng nói một câu: "Long Y Hoàng?"
“ Nói đủ chưa?” Long Y Hoàng đè nén lửa giận đang sôi trào xuống,chữ theo kẽ răng mà từ từ bay ra, nắm tay thật chặt, thật muốn trực tiếp đánh vào mặt tên kia.
“ A, thật xin lỗi, chẳng qua là có phần hơi kinh ngạc mà thôi, bất quá ta tin là chúng ta rất nhanh có thể gặp lại, ừm, Long Y Hòang đương kim Thái tử phi.” Vũ Thiên cười quỷ dị, chợt thu hồi quạt, tiêu sái rời đi.
Long Y Hoàng đứng tại chỗ suy nghĩ thật lâu, sau đó nghiêng đầu đi: "Oanh Nhi, ngươi nói, ta có phải nên nghĩ một cái biệt danh hay không?"
Vốn đang trầm tư, Oanh Nhi chợt ngẩng đầu, lúc này mới kịp phản ứng:“Dạ?”
“Đang suy nghĩ gì mê mẩn vậy? Lời của ta đều nghe không được."
“ Oanh Nhi đang suy nghĩ chính là tên của Vũ công tử vừa rồi rất quen tai, giống như đã nghe ở đâu…”
“Quen tai?”
“Đúng vậy ạ, hình như tục danh của Cửu hoàng tử cũng là Vũ Thiên.”
“ Vũ Thiên? Phượng Vũ Thiên ?”
“ Hình như đúng là vậy…. Có điều, Thái tử phi, tục danh của các hoàng tử không phải chúng tiểu nha hoàn có thể lén thảo luận.”
“ Không có việc gì, cho dù Phượng Vũ Thiên thì thế nào? Tính bối phận ta còn là tẩu tử cuả hắn, hơn nữa có phải hắn hay không, rất nhanh chúng ta sẽ biết!”
Long Y Hoàng tiếp tục dạo phố như không có việc gì, hết ngao du bên trái rồi lại sang phải, mua đống thứ tiêu khiển tinh xảo, xem như là một ngày cũng không có việc gì đặc biệt phát sinh, hai người trước khi trời sập tối rất nhanh đã trở lại trước phủ Thái tử.
Tuy là trên danh phận là phu thê, cũng có từng là vợ chồng thực, chỉ có điều, quan hệ vẫn đang vô cùng ác liệt.
Long Y Hoàng trở về phòng trên đường gặp Phượng Trữ Lan , nàng dừng lại, quay đầu đi chỗ khác.
Phượng Trữ Lan thì vẻ mặt gì cũng không có, nhìn nàng như không khí, thẳng bước đi qua.
Cho đến khi hắn đi xa, Long Y Hoàng mới xoay người, tiếp tục đi.
Trong lúc đó quan hệ của bọn họ, so với người xa lạ còn không bằng.
Long Y Hoàng tận lực tránh chạm mặt cùng Phượng Trữ Lan , cả ngày tranh thủ đều đem mình khóa ở trong phòng, tự mình chơi với đồ mình mua trở về lần đó, lại bắt đầu nhàm chán, giữa trưa ngày hôm sau nhịn không được đi hoa viên tản bộ.
Phượng Trữ Lan không có ở phủ, cho nên nàng mới yên lòng tiêu sái vui đùa một chút, nếu không hai người vừa chạm mặt có thể lại một hồi đối chọi gay gắt.
Nàng không thích như vậy, thà rằng tự mình trốn tránh.
Nhan phi ngồi ở bên hồ ngẩn người, nhìn thấy Nhan phi, Long Y Hoàng sửng sốt một chút, sau đó đang chuẩn bị quay đầu đổi hướng, không nghĩ rằng Nhan phi lại gọi nàng.
Long Y Hoàng không muốn gây chuyện, đang muốn mở miệng cự tuyệt, đối phương đã đoạt trước một bước tiến lên, nắm cánh tay của nàng.
Vẻ kiêu căng trước kia của Nhan phi đã biến mất, thay vào đó là không ít vẻ điềm tĩnh, gặp bộ dáng của nàng như thế Long Y Hoàng cảm thấy có cái gì đấy rất khó nói.
Hai người cứ duy trì xấu hổ một cách khó hiểu như vậy, mà bầu không khí vây quanh hồ vẫn luôn thay đổi, Long Y Hoàng bắt đầu có chút không kiên nhẫn.
Ngay lúc nàng đang suy tư làm thế nào có thể thoát thân, Nhan phi chợt mở miệng: “ Ta hôm qua đã hỏi Thái tử điện hạ, vì sao phải biến tên trước đây của ta đổi thành như vậy…”
“ Sau đó thì sao?” Long Y Hoàng cố gắng đè nén bực mình xuống, giả vờ hứng thú hỏi.
“Như Nhan, lấy ý nghĩa Như Nhan làm tên… Ta hỏi hắn, có phải tuyệt thế chi nhan hay không …”
“ Ừm, ý nghĩa vậy tốt lắm.” Long Y Hoàng âm thầm ngáp, nói cho có lệ.
Nhan phi đột nhiên nắm chặt tay Long Y Hoàng, đau đớn truyền đến thần kinh của nàng.
“ Không, không đúng,…” Nhan phi kiềm chế giọng một chút, nhận thấy một chút run rẩy: “Không phải như tuyệt thế chi nhan, là như..."
“ Không phải như tuyệt thế chi nhan, nếu đúng là như khuynh thành chi nhan, Nhan Nhi , ngươi hiểu không?” Ngày đó, trong mắt Phượng Trữ Lan tràn đầy ôn nhu vô bờ, tựa hồ có thể làm nhu hòa cái rét buốt, cứ nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve mặt nàng như vậy, nhìn nàng mê luyến si ngốc, ôn nhu nói: “ Đừng loạn tưởng, sẽ không có chuyện gì, Nhan Nhi…”
Đây là lúc nàng hỏi Phượng Trữ Lan , và hắn cũng cho nàng câu trả lời.
Nhan phi nhìn Long Y Hoàng, định mở miệng nói càng nói không ra lời, suy nghĩ một chút buông tay ra: “Không có việc gì, chuyện gì đều không có, quấy rầy Thái tử phi , thân thể thiếp thân không khoẻ, xin được cáo lui trước."
Long Y Hoàng căn bản là bị lời của nàng làm cho hồ đồ, khi muốn hỏi những thứ khác thì Nhan phi chạy trốn so với thỏ còn nhanh hơn, thoáng cái không còn thấy bóng dáng.
Lại là một câu đố thiên cổ.
Mặc dù rất tò mò cùng ngạc nhiên, nhưng mà cũng không có manh mối gì đáng nói, Long Y Hoàng vẫn mạnh mẽ đem tò mò của mình đè xuống.
Nàng cũng không muốn do đó mà một lần nữa mình cùng hắn đối đầu nảy lửa.
Ăn xong bữa tối, Long Y Hoàng tiếp tục cảm thấy nhàm chán, ở phía sau hoa viên làm cô hồn dã quỷ.
Ngay lúc nàng đi gần đến thư phòng Phượng Trữ Lan , bên trong có tiếng trò chuyện thu hút nàng.
Cứ như vậy nàng nhẹ nhẹ nhàng nhàng tựa sát tường cẩn thận nghe.
“ Dã Phượng Hoàng cuối cùng cũng chịu về nhà.” Ừm, thanh âm này trừ bỏ Phương Trữ Lan bất thường này còn có thể là ai?
“ Mới rời khỏi hai năm thôi! Làm sao đã bị phân loại thành Dã Phượng Hoàng? Ca ca, huynh thật sự là không hiểu và thông cảm cho tâm tình của ta, ta còn đặc biệt quay về để thăm huynh…” Này, cái thanh âm này sao nghe rất quen tai như thế?
A, Long Y Hoàng nhớ tới, đúng là trước đây cái người kia tên là Vũ Thiên, xem ra Oanh Nhi trí nhớ không tồi, đi mất 2 năm tên của Dã Phượng Hoàng còn nhớ rõ như thế.
Phượng Vũ Thiên ?
“Đặc biệt đến thăm ta? Ta có cái gì đáng giá để người vượt nghìn dặm xa xôi chạy về?”
“Chậc chậc, nghe nói đoạn thời gian trước ca ca đại hôn, ta đây là đệ đệ không có trình diện chúc mừng, khó tránh khỏi có chút nói không đi, hiện tại chính là để đền bù một chút khuyết điểm mà!"
"Hừ! Miễn bàn hôn sự này! Hoàn toàn đều là mơ tưởng của mẫu hậu! Hơn nữa, cho dù Long Y Hoàng trở thành Thái tử phi được công nhận thì như thế nào, dù sao ở trong lòng Phượng Trữ Lan ta, Thái tử phi chân chính chỉ có một."
Last edited:
Bình luận facebook