-
Chương 23: Nói rõ thâm tình
“Phượng Vũ Thiên , ta phát hiện ngươi đúng thật không nhàm chán bình thường." Long Y Hoàng thích thú quan sát chiếc nhẫn ở xương ngón tay, nói.
“A, hắn thích, ta có biện pháp nào." Phượng Vũ Thiên nâng cằm về hướng Phượng Trữ Lan rời đi, sau đó lại hết sức chăm chú nhìn sân khấu trống rỗng, vỗ vỗ tay: "Tiếp tục đi!"
Nhận được mệnh lệnh, vũ cơ vừa mới lui ra một lần nữa tập trung lại, váy lụa phấn hồng, trên vũ đài bạch ngọc chậm rãi xoay tròn nở rộ, làm tôn lên vẻ thướt tha, Phượng Vũ Thiên nồng nhiệt thưởng thức, thuận tay cầm lấy ly rượu nha hoàn dâng đến.
"Người kia là ai?" Long Y Hoàng tiếp tục chuyển nhẫn, màu bạc lạnh như băng, dưới ánh sáng nến lờ mờ tản ra ánh sáng màu vàng nhạt, thuận miệng hỏi.
“ Khuôn mặt người nọ không phải ngươi cũng thấy sao? Là ai, hẳn là trong lòng ngươi hiểu rõ!” Ánh mắt Phượng Vũ Thiên không rời khỏi vũ đài.
“Ừ, quả thực rất giống, rất giống Nhan phi, nhưng tuyệt đối không phải là nàng ta.”
"Vì sao không phải?"
"Nhan phi không có cao như thế, ít nhất nàng ta so với Phượng Trữ Lan thì thấp một cái đầu, thân thể của người đó tương đối cân xứng đầy đặn, nhưng dáng người của người kia vừa rồi cũng là thon dài mảnh khảnh, hơn nữa động tác bước đi rất nhẹ, vừa thấy thì biết là luyện qua khinh công… " nàng vươn đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt ở ấn đường, từ từ trượt lướt qua mũi, ngẩng đầu lên: "Người nọ là nam hay nữ, ta nhìn đoán không ra."
"Ngươi không cần quan tâm nhiều như vậy, an tâm làm tốt Thái tử phi là có thể ... quản nhiều lắm, đối với ngươi không có lợi, ừ, khó có khi ca ca hào phóng, rượu này ít nhất cất vào hầm năm mươi năm đi." Phượng Vũ Thiên cười khẽ, lắc lắc ly rượu trong tay, phản chiếu ánh trăng sáng trên bầu trời : "Hoặc là, không phải là ngươi đã yêu hắn chứ? Cho nên mới chú ý đối với nhất cử nhất động của hắn như vậy?"
"Yêu hắn? Ta không cần phải tự mình chuốc lấy cực khổ!" Long Y Hoàng tay đè lại tay ghế, đứng lên: "Ta đi về trước , người cứ từ từ thưởng thức đi."
"Thái tử phi, " nhìn bóng dáng khi Long Y Hoàng rời đi , Phượng Vũ Thiên đột nhiên gọi nàng lại: "Đến tột cùng là Nhan phi giống người kia hay... Vẫn là người kia giống Nhan phi? Ừ, vấn đề này ngươi hẳn đã hiểu được."
Long Y Hoàng dừng một chút, không quay đầu lại, bước đi thẳng qua bọn thị nữ đang nhường đường.
Ban đêm, trong hoa viên bóng tối cùng bóng cây chồng lên nhau, gió lạnh thổi xào xạc, cành lá rung động sàn sạt, ở chỗ sâu trong lá cây, giống có bóng đen hiện lên như khủng bố đầy quỷ dị.
Long Y Hoàng hít một hơi khí lạnh, hối hận khiếp sợ ngàn không nên vạn không nên giận nhất thời cho nha hoàn nghỉ ngơi trong chốc lát, bây giờ phải đối mặt với con đường âm u thế này, chỉ có một mình chậm rãi đi qua.
Những cơn gió lạnh thổi tới, Long Y Hoàng rùng mình, cảm thấy cảnh vật xung quanh càng ngày càng trở nên kinh khủng.
Đột nhiên, nàng dừng bước lại, ngay bên tai, cùng với từng trận gió lạnh xa xôi , dần dần có tiếng người nói chuyện truyền đến.
Không phải kinh khủng như vậy chứ... Ở loại địa phương này, loại thời điểm này, loại không khí này, còn…, còn có người nói chuyện!
Không thể nào... Nàng Long Y Hoàng, cũng không có xui xẻo đến mức như vậy chứ!
Long Y Hoàng chuẩn bị chạy đi, đột nhiên giọng nói quen thuộc lại làm cho cả người nàng cứng ngắc tại chỗ.
"Lần sau không được như vậy! Ngươi có biết ngươi đột nhiên mất tích làm ta lo lắng nhiều không!" Đây là Phượng Trữ Lan đang gầm lên vì giận nhưng lại mang theo nhiều quan tâm và lo lắng.
"Vâng, thực xin lỗi..." Trả lời hắn chính là âm thanh giải thích ôn nhu mềm mại, nghe thanh âm này một chút! Cho dù là trên trăm cô nương được gia giáo vô cùng thục nữ cũng phải bị tức chết!
Long Y Hoàng tựa vào một thân cây, giọng nói chuyện càng phát ra rõ ràng.
"Quên đi, " Giọng Phượng Trữ Lan mềm nhũn , tràn ngập sủng nịch vô hạn: "Không có việc gì là tốt rồi, bất quá lần sau muốn đi đâu, nhớ rõ điều quan trọng trước tiên là nói với ta một tiếng, để cho ta có cái mà an tâm , không cần giống hôm nay, ngươi có biết ta lo lắng!"
"Ừ... Ta, ta đã biết... Lần sau, lần sau sẽ không ..."
"Biết là tốt rồi, Nhan nhi... Nhan nhi, Nhan nhi của ta..." Lời nói Phượng Trữ Lan mơ màng.
"Ta, chủ... Buông ta ra..."
"Hư, ta nói bao nhiêu lần, gọi tên của ta, ừm? Gọi một tiếng xem."
"Phượng, Phượng..." Âm thanh nhu nhược dâng lên nhỏ nhỏ, Long Y Hoàng nghe xong lâu như vậy, lại chưa phân ra là nam hay là nữ.
"Không cần gọi họ, kêu ta Trữ Lan , đã hiểu chưa? Trữ Lan ."
"Trữ, Trữ Lan ." Lời nói đúng đã nói ra , nhưng mà thanh âm càng ngày càng không đủ hô hấp.
Bốn phía gió dần dần thổi đến, đem giọng dễ nghe của người kia bao phủ lấy.
"Nhan nhi, ngươi vĩnh viễn đều đáng yêu như thế, bởi vì đáng yêu như vậy ta mới yêu ngươi... Nhan nhi, ta yêu ngươi."
Bên kia, hai người đang nói rõ thâm tình, Long Y Hoàng tránh ở phía sau mặt cây, bị gió thổi trúng chịu không nổi , vẫy vẫy đầu, chậm rãi đẩy người ra, di chuyển các bước nhỏ, tranh thủ không cần kinh động dù là kẻ nào.
Đáng tiếc, thính lực của Phượng Trữ Lan rất tốt, chẳng qua chỉ là tiếng vang nhỏ như vậy, cũng ảnh hưởng đến thần kinh của hắn, ngược gió, hướng về phía này quát: "Ai! Đi ra cho ta!"
Long Y Hoàng rụt bả vai một cái, từ từ xoay người sang, chậm rãi hiện thân hình: “Đúng vậy, làta."
"Lại là ngươi! Long Y Hoàng!" Phượng Trữ Lan nhăn mi lại không hề kiên nhẫn , đem người kia ôm vào trong ngực, tay lo lắng nhẹ nhàng đặt trên vai: "Ngươi tại sao lại ở chỗ này!"
"Trùng hợp đi ngang qua ." Long Y Hoàng vỗ vỗ tay áo, vẻ mặt vân đạm phong khinh nhàn nhạt trả lời.
"Trùng hợp? Ai tin đây! Ngươi..." Phượng Trữ Lan nói bình thường và rồi im bặt, Long Y Hoàng nhìn thấy người nằm ở trong ngực hắn âm thầm lôi kéo vạt áo của hắn: "Quên đi, ngươi, bây giờ có thể đi! Không được ở chỗ này một giây phút nào! Lập tức! Nếu ngươi lại tiếp tục nghe lén chuyện của ta, ta lập tức cắt đầu lưỡi của ngươi!"
Người ở trong lòng ngực hắn lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi hơi kinh ngạc, mà cũng chính là lúc này, dọc theo ánh trăng, Long Y Hoàng lần đầu tiên ở khoảng cách gần như vậy thấy rõ mặt của đối phương.
Giống như là một dòng suối trong lành, thản nhiên trong suốt, sáng ngời, ấm áp mà ôn nhu, ngũ quan bởi vì ánh trăng mà mông lung, lại vô cùng thanh nhã, từ trong nội tâm phát ra khí chất, dòng suối cổ xưa giống như băng thanh, làm người ta phì cười.
Ánh mắt Phượng Trữ Lan đủ cao! Báu vật thiên nhân như thế đều bị hắn nắm trong tay, cũng khó trách chướng mắt với những người khác.
Long Y Hoàng cuộn lại mái tóc của mình, nhẫn bạc lạnh băng: "Yên tâm, ta đối chuyện của các ngươi cho tới bây giờ cũng không có hứng thú, thì cứ việc đi nói chuyện yêu đương đi, ta muốn trở về phòng ."
"Long Y Hoàng, ta khuyên ngươi cẩn thận quản cái miệng tốt một chút, cho dù nói ta, nhưng không được phép liên lụy đến những người khác! Nếu ta nghe được có nửa điểm chuyện nhảm, người thứ nhất ta tìm tính sổ là ngươi! Đến lúc đó đừng trách ta lòng dạ độc ác!"
"Cái gì người khác…, ta chỉ nhìn thấy ngươi và Nhan phi của ngươi ở cùng một chỗ, chẳng lẽ không đúng sao? Nếu không phải... Vậy trên thế giới này, lại có người tương tự như thế sao, cũng mệt người nhọc lòng như vậy, hai người này nha, trừ bỏ khí chất, thì ngũ quan đều giống nhau như đúc ..."
"Câm miệng!"
"Phượng Trữ Lan , ta mới phát hiện một chút điểm tốt của ngươi, hiện tại từ từ đối với ngươi có điểm hảo cảm, hy vọng ngươi không cần mang điểm tốt còn sót lại này phá hỏng... Về phần điểm tốt của ngươi sao, ở trong mắt ta, cũng chỉ còn lại có si tình, ta rất xem trọng ngươi về điểm ấy, nếu trên nửa đường ngươi đột nhiên đối với ta có hảo cảm, ta nghĩ ta sẽ khinh bỉ ngươi, hiện tại, bây giờ ngươi vẫn duy trì cái si tình của ngươi đi, cứ tiếp tục, ta đối với ngươi chuyện, cho tới bây giờ không dám có hứng thú, từ trước đến nay đều vậy! Bao gồm cả về sau!" Long Y Hoàng cũng phát hỏa , nắm tay giấu ở tay áo đã nắm chặt, muốn đem nhẫn bóp nát.
"Ngươi cút cho ta!"
"Ai!" Long Y Hoàng cười lạnh một tiếng, nhanh chóng xoay người rời đi.
"Ta, ta nghĩ ta đi thì tốt hơn." Người trong lòng Phượng Trữ Lan tránh cánh tay hắn ra, cũng muốn rời khỏi.
"Không được đi!" Phượng Trữ Lan vội vàng nắm chặt cổ tay hắn, kinh hoảng trong mắt chợt lóe qua: "Không được!"
"Ta phải phải đi về , hôm nay đi ra là bởi vì Cửu hoàng tử hắn..."
"Không cho phép đi! Không có mệnh lệnh của ta, dù ngươi có làm sao cũng không cho đi!" Phượng Trữ Lan có chút tức giận, vừa rồi đối mặt Long Y Hoàng cũng đã làm cho tâm tình của hắn rất là khó chịu, nhưng mà giọng nói lại rất nhanh mềm hóa thành nước: "Đêm nay... Ở lại theo giúp ta, đến phòng của ta."
“A, hắn thích, ta có biện pháp nào." Phượng Vũ Thiên nâng cằm về hướng Phượng Trữ Lan rời đi, sau đó lại hết sức chăm chú nhìn sân khấu trống rỗng, vỗ vỗ tay: "Tiếp tục đi!"
Nhận được mệnh lệnh, vũ cơ vừa mới lui ra một lần nữa tập trung lại, váy lụa phấn hồng, trên vũ đài bạch ngọc chậm rãi xoay tròn nở rộ, làm tôn lên vẻ thướt tha, Phượng Vũ Thiên nồng nhiệt thưởng thức, thuận tay cầm lấy ly rượu nha hoàn dâng đến.
"Người kia là ai?" Long Y Hoàng tiếp tục chuyển nhẫn, màu bạc lạnh như băng, dưới ánh sáng nến lờ mờ tản ra ánh sáng màu vàng nhạt, thuận miệng hỏi.
“ Khuôn mặt người nọ không phải ngươi cũng thấy sao? Là ai, hẳn là trong lòng ngươi hiểu rõ!” Ánh mắt Phượng Vũ Thiên không rời khỏi vũ đài.
“Ừ, quả thực rất giống, rất giống Nhan phi, nhưng tuyệt đối không phải là nàng ta.”
"Vì sao không phải?"
"Nhan phi không có cao như thế, ít nhất nàng ta so với Phượng Trữ Lan thì thấp một cái đầu, thân thể của người đó tương đối cân xứng đầy đặn, nhưng dáng người của người kia vừa rồi cũng là thon dài mảnh khảnh, hơn nữa động tác bước đi rất nhẹ, vừa thấy thì biết là luyện qua khinh công… " nàng vươn đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt ở ấn đường, từ từ trượt lướt qua mũi, ngẩng đầu lên: "Người nọ là nam hay nữ, ta nhìn đoán không ra."
"Ngươi không cần quan tâm nhiều như vậy, an tâm làm tốt Thái tử phi là có thể ... quản nhiều lắm, đối với ngươi không có lợi, ừ, khó có khi ca ca hào phóng, rượu này ít nhất cất vào hầm năm mươi năm đi." Phượng Vũ Thiên cười khẽ, lắc lắc ly rượu trong tay, phản chiếu ánh trăng sáng trên bầu trời : "Hoặc là, không phải là ngươi đã yêu hắn chứ? Cho nên mới chú ý đối với nhất cử nhất động của hắn như vậy?"
"Yêu hắn? Ta không cần phải tự mình chuốc lấy cực khổ!" Long Y Hoàng tay đè lại tay ghế, đứng lên: "Ta đi về trước , người cứ từ từ thưởng thức đi."
"Thái tử phi, " nhìn bóng dáng khi Long Y Hoàng rời đi , Phượng Vũ Thiên đột nhiên gọi nàng lại: "Đến tột cùng là Nhan phi giống người kia hay... Vẫn là người kia giống Nhan phi? Ừ, vấn đề này ngươi hẳn đã hiểu được."
Long Y Hoàng dừng một chút, không quay đầu lại, bước đi thẳng qua bọn thị nữ đang nhường đường.
Ban đêm, trong hoa viên bóng tối cùng bóng cây chồng lên nhau, gió lạnh thổi xào xạc, cành lá rung động sàn sạt, ở chỗ sâu trong lá cây, giống có bóng đen hiện lên như khủng bố đầy quỷ dị.
Long Y Hoàng hít một hơi khí lạnh, hối hận khiếp sợ ngàn không nên vạn không nên giận nhất thời cho nha hoàn nghỉ ngơi trong chốc lát, bây giờ phải đối mặt với con đường âm u thế này, chỉ có một mình chậm rãi đi qua.
Những cơn gió lạnh thổi tới, Long Y Hoàng rùng mình, cảm thấy cảnh vật xung quanh càng ngày càng trở nên kinh khủng.
Đột nhiên, nàng dừng bước lại, ngay bên tai, cùng với từng trận gió lạnh xa xôi , dần dần có tiếng người nói chuyện truyền đến.
Không phải kinh khủng như vậy chứ... Ở loại địa phương này, loại thời điểm này, loại không khí này, còn…, còn có người nói chuyện!
Không thể nào... Nàng Long Y Hoàng, cũng không có xui xẻo đến mức như vậy chứ!
Long Y Hoàng chuẩn bị chạy đi, đột nhiên giọng nói quen thuộc lại làm cho cả người nàng cứng ngắc tại chỗ.
"Lần sau không được như vậy! Ngươi có biết ngươi đột nhiên mất tích làm ta lo lắng nhiều không!" Đây là Phượng Trữ Lan đang gầm lên vì giận nhưng lại mang theo nhiều quan tâm và lo lắng.
"Vâng, thực xin lỗi..." Trả lời hắn chính là âm thanh giải thích ôn nhu mềm mại, nghe thanh âm này một chút! Cho dù là trên trăm cô nương được gia giáo vô cùng thục nữ cũng phải bị tức chết!
Long Y Hoàng tựa vào một thân cây, giọng nói chuyện càng phát ra rõ ràng.
"Quên đi, " Giọng Phượng Trữ Lan mềm nhũn , tràn ngập sủng nịch vô hạn: "Không có việc gì là tốt rồi, bất quá lần sau muốn đi đâu, nhớ rõ điều quan trọng trước tiên là nói với ta một tiếng, để cho ta có cái mà an tâm , không cần giống hôm nay, ngươi có biết ta lo lắng!"
"Ừ... Ta, ta đã biết... Lần sau, lần sau sẽ không ..."
"Biết là tốt rồi, Nhan nhi... Nhan nhi, Nhan nhi của ta..." Lời nói Phượng Trữ Lan mơ màng.
"Ta, chủ... Buông ta ra..."
"Hư, ta nói bao nhiêu lần, gọi tên của ta, ừm? Gọi một tiếng xem."
"Phượng, Phượng..." Âm thanh nhu nhược dâng lên nhỏ nhỏ, Long Y Hoàng nghe xong lâu như vậy, lại chưa phân ra là nam hay là nữ.
"Không cần gọi họ, kêu ta Trữ Lan , đã hiểu chưa? Trữ Lan ."
"Trữ, Trữ Lan ." Lời nói đúng đã nói ra , nhưng mà thanh âm càng ngày càng không đủ hô hấp.
Bốn phía gió dần dần thổi đến, đem giọng dễ nghe của người kia bao phủ lấy.
"Nhan nhi, ngươi vĩnh viễn đều đáng yêu như thế, bởi vì đáng yêu như vậy ta mới yêu ngươi... Nhan nhi, ta yêu ngươi."
Bên kia, hai người đang nói rõ thâm tình, Long Y Hoàng tránh ở phía sau mặt cây, bị gió thổi trúng chịu không nổi , vẫy vẫy đầu, chậm rãi đẩy người ra, di chuyển các bước nhỏ, tranh thủ không cần kinh động dù là kẻ nào.
Đáng tiếc, thính lực của Phượng Trữ Lan rất tốt, chẳng qua chỉ là tiếng vang nhỏ như vậy, cũng ảnh hưởng đến thần kinh của hắn, ngược gió, hướng về phía này quát: "Ai! Đi ra cho ta!"
Long Y Hoàng rụt bả vai một cái, từ từ xoay người sang, chậm rãi hiện thân hình: “Đúng vậy, làta."
"Lại là ngươi! Long Y Hoàng!" Phượng Trữ Lan nhăn mi lại không hề kiên nhẫn , đem người kia ôm vào trong ngực, tay lo lắng nhẹ nhàng đặt trên vai: "Ngươi tại sao lại ở chỗ này!"
"Trùng hợp đi ngang qua ." Long Y Hoàng vỗ vỗ tay áo, vẻ mặt vân đạm phong khinh nhàn nhạt trả lời.
"Trùng hợp? Ai tin đây! Ngươi..." Phượng Trữ Lan nói bình thường và rồi im bặt, Long Y Hoàng nhìn thấy người nằm ở trong ngực hắn âm thầm lôi kéo vạt áo của hắn: "Quên đi, ngươi, bây giờ có thể đi! Không được ở chỗ này một giây phút nào! Lập tức! Nếu ngươi lại tiếp tục nghe lén chuyện của ta, ta lập tức cắt đầu lưỡi của ngươi!"
Người ở trong lòng ngực hắn lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi hơi kinh ngạc, mà cũng chính là lúc này, dọc theo ánh trăng, Long Y Hoàng lần đầu tiên ở khoảng cách gần như vậy thấy rõ mặt của đối phương.
Giống như là một dòng suối trong lành, thản nhiên trong suốt, sáng ngời, ấm áp mà ôn nhu, ngũ quan bởi vì ánh trăng mà mông lung, lại vô cùng thanh nhã, từ trong nội tâm phát ra khí chất, dòng suối cổ xưa giống như băng thanh, làm người ta phì cười.
Ánh mắt Phượng Trữ Lan đủ cao! Báu vật thiên nhân như thế đều bị hắn nắm trong tay, cũng khó trách chướng mắt với những người khác.
Long Y Hoàng cuộn lại mái tóc của mình, nhẫn bạc lạnh băng: "Yên tâm, ta đối chuyện của các ngươi cho tới bây giờ cũng không có hứng thú, thì cứ việc đi nói chuyện yêu đương đi, ta muốn trở về phòng ."
"Long Y Hoàng, ta khuyên ngươi cẩn thận quản cái miệng tốt một chút, cho dù nói ta, nhưng không được phép liên lụy đến những người khác! Nếu ta nghe được có nửa điểm chuyện nhảm, người thứ nhất ta tìm tính sổ là ngươi! Đến lúc đó đừng trách ta lòng dạ độc ác!"
"Cái gì người khác…, ta chỉ nhìn thấy ngươi và Nhan phi của ngươi ở cùng một chỗ, chẳng lẽ không đúng sao? Nếu không phải... Vậy trên thế giới này, lại có người tương tự như thế sao, cũng mệt người nhọc lòng như vậy, hai người này nha, trừ bỏ khí chất, thì ngũ quan đều giống nhau như đúc ..."
"Câm miệng!"
"Phượng Trữ Lan , ta mới phát hiện một chút điểm tốt của ngươi, hiện tại từ từ đối với ngươi có điểm hảo cảm, hy vọng ngươi không cần mang điểm tốt còn sót lại này phá hỏng... Về phần điểm tốt của ngươi sao, ở trong mắt ta, cũng chỉ còn lại có si tình, ta rất xem trọng ngươi về điểm ấy, nếu trên nửa đường ngươi đột nhiên đối với ta có hảo cảm, ta nghĩ ta sẽ khinh bỉ ngươi, hiện tại, bây giờ ngươi vẫn duy trì cái si tình của ngươi đi, cứ tiếp tục, ta đối với ngươi chuyện, cho tới bây giờ không dám có hứng thú, từ trước đến nay đều vậy! Bao gồm cả về sau!" Long Y Hoàng cũng phát hỏa , nắm tay giấu ở tay áo đã nắm chặt, muốn đem nhẫn bóp nát.
"Ngươi cút cho ta!"
"Ai!" Long Y Hoàng cười lạnh một tiếng, nhanh chóng xoay người rời đi.
"Ta, ta nghĩ ta đi thì tốt hơn." Người trong lòng Phượng Trữ Lan tránh cánh tay hắn ra, cũng muốn rời khỏi.
"Không được đi!" Phượng Trữ Lan vội vàng nắm chặt cổ tay hắn, kinh hoảng trong mắt chợt lóe qua: "Không được!"
"Ta phải phải đi về , hôm nay đi ra là bởi vì Cửu hoàng tử hắn..."
"Không cho phép đi! Không có mệnh lệnh của ta, dù ngươi có làm sao cũng không cho đi!" Phượng Trữ Lan có chút tức giận, vừa rồi đối mặt Long Y Hoàng cũng đã làm cho tâm tình của hắn rất là khó chịu, nhưng mà giọng nói lại rất nhanh mềm hóa thành nước: "Đêm nay... Ở lại theo giúp ta, đến phòng của ta."
Last edited:
Bình luận facebook