-
Chương 51: Quan tâm
Trở lại doanh địa, Long Y Hoàng sớm đã hôn mê không biết trong bao lâu, Phượng Vũ Thiên ôm nàng trực tiếp chạy vào trong lều, toàn thân đầy nước, pha lẫn chất lỏng màu đỏ không ngừng tràn ra bắt mắt, từ cánh tay rũ xuống của Long Y Hoàng từng giọt, từng giọt.
Phượng Trữ Lan vốn đang ngồi sau bàn đọc sách, sau khi nghe được động tĩnh ngẩng đầu lên, nhưng chỉ nhìn thấy Phượng Vũ Thiên đem Long Y Hoàng nhanh chóng đặt lên giường, hắn buông sách, nhíu mi nói: "Lại làm sao vậy?"
Phượng Vũ Thiên vội vàng liếc nhìn hắn một cái, lắc đầu đầy bọt nước: "Bị thương, đệ phải đi kêu thái y lại đây." Nói xong, lại chạy ra ngoài.
Nằm trên giường, Long Y Hoàng vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn không có sức sống là phờ phạc, tựa như một búp bê giấy bị giọt nước hòa tan, tóc dài như mực rơi ra, từng sợi từng sợi nhè nhẹ rơi trên giường, vết thương trên ngực phải đã bị máu nhiễm đỏ.
Hắn đi qua, nhẹ nhàng cởi áo Long Y Hoàng, miệng vết thương lộ ra giữa không khí, hắn liếc mắt thì nhìn ra được, là trúng tên.
Về phần là ai đả thương, ngẫm lại nàng có thể đã cùng ai ở một chỗ.
Xoạt! Rèm lều trại lần thứ hai bị người ta nhấc lên, Phượng Vũ Thiên dẫn đầu đi vào, phía sau là một đám cung nữ, còn có vài tên thái y đi theo, các cung nữ mang theo y phục sạch sẽ, chuẩn bị thay mới cho Long Y Hoàng... Phượng Trữ Lan im lặng liếc mắt lướt qua các nàng, kéo Phượng Vũ Thiên ra ngoài lều .
Bên ngoài lều cũng náo nhiệt hẳn lên, tuy mưa vẫn lớn như trước, nhưng hoàng đế vẫn mang theo đại quần chúng chạy tới, khuôn mặt đầy lo lắng: "Trẫm nghe nói Thái tử phi bị thương, hiện nay tình huống như thế nào."
"Đang hôn mê, bất quá thái y đã đi vào?" Phượng Trữ Lan đáp, bởi vì không có bung dù, mưa trực tiếp làm ướt tóc dài của hắn, bên cạnh hắn Phượng Vũ Thiên cũng không khá hơn, vốn cũng đã ướt đẫm, bây giờ lại ướt một chút cũng nhìn không ra.
Các cung nữ sau khi đổi lại y phục cho Long Y Hoàng, vài thái y đơn giản kiểm tra thương thế, sau đó một người lập tức đi ra trước tuyên bố cũng không có ảnh hưởng đến tính mạng của nàng, ổn định tâm mọi người .
"Vậy là tốt rồi... Duệ vương đâu? Hắn cũng không trở về?" Hoàng Thượng dò hỏi: "Không phải hắn vàThái tử phi hai người tiến vào rừng sao?"
"Hắn không ở cùng một chỗ với Thái tử phi, " Phượng Vũ Thiên lau nước trên mặt, hai mắt trừng nhìn ô lớn che trên đỉnh đầu Hoàng Thượng, nói: "Đã phái người đi tìm, nhưng vẫn không có kết quả."
"Vậy tăng số người lên, hiện tại Thái tử phi cũng đã gặp chuyện không may, chỉ sợ hắn sẽ có cái gì sơ xuất... Được rồi, bây giờ Thái tử phi đã được an toàn, huống chi hiện tại trời mưa rất lớn, ở trong này xem xét cũng không phải biện pháp, không cần làm phiền thái y trị liệu, vẫn nên đi về trước... Nhưng mà, Thái tử, ngươi phải lưu lại." Hoàng Thượng nhìn nhìn trời, mưa cũng có ý muốn ngừng, phân phó ngay lập tức.
Phượng Trữ Lan hơi hơi nghiêng đầu, không trả lời, hàng lông mi dài bị nhuộm trong màn sương, tạo ra một tầng mê huyễn mông lung.
Hoàng Thượng phân phó xong, sau đó lại dặn dò thái y phải hảo hảo chiếu cố Thái tử phi, rồi mang theo đám người rời khỏi.
Phượng Vũ Thiên cúi đầu nhìn y phục mình toàn thân cao thấp đều ướt đẫm, giận dữ nói: "Nếu nàng không có việc gì, ta đây cũng nên trở về thay y phục, bất quá ca ca, hiện tại nàng bị thương thành như vậy... Cho dù các ngươi có thâm cừu đại hận gì, trước tiên hay để qua một bên đi, đừng tàn nhẫn như vậy nữa."
Phượng Trữ Lan tích chữ như vàng, xoay người đi vào lều, Phượng Vũ Thiên nhìn hắn biến mất ở trước mắt, lại vẫy vẫy bọt nước, chạy về phía lều của mình.
Các cung nữ nhận lệnh ra vào, bưng tới một chậu nước trong veo, khi mang ra ngoài nước đã nhiễm đỏ...
Nhìn các nàng vội ra vội vào, vây quanh Long Y Hoàng đến mức một con kiến cũng chui không lọt, Phượng Trữ Lan lại chầm chậm đi đến bàn, cầm sách lúc nãy mình xem chưa xong lên, tiếp tục xem.
Không biết qua bao lâu, thái y thở phào, nhao nhao rời khỏi giường, sau đó vừa ra lệnh các cung nữ thu thập tàn cuộc, vừa cẩn thận phân phó những việc cần chú ý, rồi hành lễ với Phượng Trữ Lan, sau khi nói rõ về tình hình của Long Y Hoàng, định rời khỏi.
Phượng Trữ Lan phất tay, ra hiệu bọn họ có thể lui xuống .
Ngay lúc thái y hoàn thành nhiệm vụ chuẩn bị lui ra ngoài, trên giường Long Y Hoàngđột nhiên lại có động tĩnh... Dường như dùng đến ý thức cuối cùng, nhẹ nhàng rên, cố sức mở mắt, mặc dù hình ảnh trước mắt vẫn mơ hồ không nhìn rõ, nhưng nàng lại biết mình nên làm gì, nàng dùng giọng khàn khàn bởi vì đau đớn rõ ràng phun ra hai chữ: "Thái y..."
Vì thế, thái y chuẩn bị rời đi lại không thể không quay trở lại, kính cẩn đợi ở trước giường.
Long Y Hoàng cố sức vươn tay, nhẹ nhàng túm vạt áo một người thái y, khó khăn nói, tựa hồ ngay cả lúc bắt đầu nói đều yếu ớt: "Đối với bên ngoài... Tuyệt đối không thể đem tin ta bị trúng tên truyền ra, hãy nói... Là bị dã thú đả thương, nhất là với Hoàng Thượng, biết không?"
Các thái y hơi mơ hồ đưa mắt nhìn nhau, thấy Phượng Trữ Lan đi tới, lại lập tức xoay người qua, khom lưng với hắn... Phượng Trữ Lan nhìn Long Y Hoàng vẫn kiên trì, gật gật đầu với thái y .
Thái y nhận lệnh không nói gì, lập tức đáp ứng Long Y Hoàng: "Chúng thần hiểu rõ."
Cuối cùng Long Y Hoàng cũng hơi hơi nỏ nụ cười, từ từ buông tay, rất mệt mỏi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Phượng Trữ Lan cho các cung nữ lui xuống, chỉ để lại hai người hầu hạ, nhìn nhìn Long Y Hoàng lại mê man lần nữa, không nề hà ngồi trở lại bàn, nhưng không có xem sách, mà là từ từ mài mực, sau đó trải giấy ra, cầm bút đã chấm mực, rất chăm chú nhấc bút họa vài nét, từ từ viết hai chữ.
Mắt của hắn cong lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua nét bút chưa khô: "Nhan Nhi, không biết ngươi sẽ nghĩ như thế nào... Nhưng mà ta biết, điều ngươi luôn luôn ghét nhất là ta đối với người khác hung ác, ta cũng mệt chết đi ... Khi nào thì… có thể chân chính ở một chỗ với ngươi ..."
Bên ngoài lại ầm ỹ thêm lần nữa, Phượng Trữ Lan ngẩng đầu, nhìn nơi cửa, một thị vệ chạy vào: "Khởi bẩm Thái tử, Duệ vương đã trở lại!"
Lúc chạng vạng, mưa to mới dần dần ngừng, trời chiều ánh tà dương, bầu trời hiện ra một đạo cầu vồng, rực rỡ nhiều màu.
Mê man cả một ngày, lúc này Long Y Hoàng mới tỉnh, kéo một thân nặng nề , từ từ quay người xuống giường... Cung nữ hai bên lập tức đến giúp nàng.
Phượng Trữ Lan sớm đã không ở trong phòng, trừ bỏ nàng vàcung nữ, cũng không có một người nào.
Vốn dĩ, sau khi cung nữ hầu hạ nàng đứng dậy thì chuẩn bị đi ra ngoài bẩm báo tin nàng đã tỉnh, nhưng bị tay nàng ngăn lại, Long Y Hoàng mê man tỉnh lại, vấn đề thứ nhất, dĩ nhiên là về Phượng Ly Uyên .
Nàng hỏi cung nữ: "Duệ vương đâu? Hắn có quay về không?"
Hai cung nữ gật gật đầu: "Ngay sau khi ngài quay về không lâu, cũng truyền đến tin Duệ vương quay về ... Bất quá, thời điểm Duệ vương quay về sắc mặt rất không tốt, không lâu sau đó thì té xỉu, lúc này thái y đều thúc thủ vô sách [1], cũng ở trong lều của hắn.”
[1]: bó tay không biện pháp
"Nghe nói là trúng độc ." Một cung nữ khác nói bổ sung.
"Trúng độc!" Long Y Hoàng giãy dụa muốn đứng lên: "Mang ta đi xem!"
Nàng đột nhiên nhớ đến, trước khi đi săn có đến chùa chiền cầu nguyện, Xích Nhiễm... Nàng ta chưa nói xong, còn có thời điểm cuối cùng nhìn thấy Lang Ly Uyên ... Đúng, khi đó, hắn vẫn là Lang Ly Uyên, mà không phải Phượng Ly Uyên...
Long Y Hoàng vứt những ý nghĩ lung tung này đi, cung nữ dìu nàng đứng dậy, vai phải đột nhiên trầm xuống, miệng vết thương lại bắt đầu phát đau.
"Thế nào, mới vừa tỉnh đã muốn lộn xộn sao? Cũng muốn chà đạp cơ thể mình như thế này?" Bỗng nhiên, thanh âm lạnh băng truyền tới, Phượng Trữ Lan xốc màn lều lên! Mang theo từng bước chân trước sau vững vàng đi đến trước mặt Long Y Hoàng.
"Chà đạp? Ha ha... Trước đây, cơ thể của ta bị ngươi chà đạp nhiều lần cũng không thấy ngươi quan tâm như vậy... Ta thấy, ngày mặt trời mọc từ hướng tây cũng không còn xa ." Long Y Hoàng cười lạnh, không nhìn Phượng Trữ Lan, tiếp tục đi đến trước cửa để ra ngoài.
"Thiếu chút nữa hắn đã lấy mạng ngươi, ngươi lại vẫn còn quan tâm hắn như thế." Phượng Trữ Lan tiếp tục lạnh nhạt châm chọc .
"Vậy ngươi thiếu chút nữa không chỉ muốn mạng của ta, còn muốn mạng đứa nhỏ của ta, bây giò cũng không phải mạc danh kỳ diệu quan tâm ta sao? Chẳng lẽ lại không cho phép ta đi quan tâm hắn ?" Long Y Hoàng khinh thường cười nhạo, toàn thân cao thấp đều đầy gai độc.
"Ngươi với hắn có quan hệ gì?" Phượng Trữ Lan không lung lay đáp.
"Ta là kẻ môi giới đã đem hắn bắt giam vào lồng sắt... Kẻ đầu têu đã giam cầm tự do của hắn, ngươi nói xem ta và hắn sẽ có quan hệ gì?" Long Y Hoàng cười khổ một tiếng, đè lại vết thương đang đau đớn, không để ý tới Phượng Trữ Lan, đi thẳng ra ngoài.
Thị vệ thấy Long Y Hoàng đến, lập tức dẫn đường cho nàng, rẽ trái ngoặt phải đi vào một đỉnh lều khác, rồi chỉ đứng ở bên ngoài, Long Y Hoàng cũng có thể cảm thụ được không khí nghiêm túc dị thường... Xem ra, độc của Phượng Ly Uyên không phải dễ dàng giải quyết như vậy.
Long Y Hoàng đột nhiên hơi khẩn trương, không có trải qua thông báo lại trực tiếp đi vào, vừa thấy Hoàng thượng cũng sớm đã ngồi ở bên trong rất lâu, nàng lúc này mới nhớ đến lễ tiết, thoáng xấu hổ đối với Hoàng thượng đang nghiêm mặt dị thường vô cùng khó coi hành lễ: "Phụ hoàng."
Hoàng Thượng ngẩng đầu lên, giữa mày tựa như có mây đen không thể xóa mờ, tựa hồ đang lo lắng vạn phần rồi lại không biết làm thế nào nhẫn nại, hắn nhìn Long Y Hoàng: "Nơi này không phải hoàng cung, không cần đa lễ... Hơn nữa trên người của ngươi cũng có thương tích, Y Hoàng, cảm thấy ra sao ?"
"Đã đỡ hơn nhiều , đa tạ phụ hoàng lo lắng." Long Y Hoàng trả lời, thẳng người sau đó trộm quay đầu sang, vài thái y nhìn hết sức quen mắt đang ở bên giường suy nghĩ đăm chiêu, một bên bắt mạch, một bên tìm đọc tư liệu... Nhưng cũng là mặt y mày chau. Mà ở trên giường, Phượng Ly Uyên hai mắt nhắm nghiền, môi xanh đen...
"Cũng khó cho ngươi, mang theo vết thương còn có tâm đến xem Ly Uyên." Hoàng Thượng vui mừng nói.
"Đó cũng là nên làm, người một nhà vốn nên quan tâm lẫn nhau... Thế thì, phụ hoàng, hiện tại tình huống của Duệ vương như thế nào ?" Long Y Hoàng cấp bách đi vào chủ đề.
"Không biết là độc gì, hơn nữa loại độc kỳ quái này trong người Ly Uyên cũng đã tồn tại vài ngày, thái y nói đã xâm nhập phế phủ... E rằng không thể chống đỡ được mấy ngày... Phế vật!" Hoàng Thượng giận dữ, nắm tay nện vào tay ghế,làm những người ở chỗ này giật nảy mình.
"Phụ hoàng, nhi thần cũng hiểu sơ về y thuật, để nhi thần xem thử thế nào?" Long Y Hoàng khẩn trương nói không nên lời ... Cũng đã qua lâu như vậy, không biết Phượng Ly Uyên dùng phương pháp gì trấn áp độc, đến ngay cả nàng đều không có phát hiện, như thế thfi lúc này không thể bỏ qua.
"Ngươi? Y Hoàng, ngay cả lão thái y trong cung cũng không thể phân tích ra độc gì, ngươi..." Hoàng Thượng tỏ vẻ hoài nghi, nhưng Long Y Hoàng đã đi về hướng bên giường.
Tay phải của nàng không thể động, chỉ có thể hành sự bằng tay trái... Môi xanh mét, móng tay màu sắc cũng như thế... Những nơi khác, một chút bệnh trạng cũng không có.
Long Y Hoàng đè vào mạch hắn, bình thường, giống mê man bất tỉnh.
Long Y Hoàng lại mang tới ngân châm, cắm vài chỗ trên cánh tay, nhưng không phải huyệt vị... Những thái y bên cạnh quan sát cũng không hiểu ra sao, thế nhưng, cảnh tượng làm người ta kinh ngạc rất nhanh xuất hiện —— dấu vết màu đen, giống như một con rắn nhỏ, theo vị trí mạch máu chậm rãi hiện ra trên cánh tay Phượng Ly Uyên! Một đường uốn lượn mà lên, rất nhanh thì đi khắp cánh tay, nối thẳng trong cơ thể!
Hoàng Thượng đi tới, thấy điều kỳ dị này đều không khỏi cả kinh! Kỳ thật, không chỉ có là hắn bị dọa, chỉ cần là người nhìn thấy cánh tay Phượng Ly Uyên, đều bị đường cong màu đen này dọa sợ... thật là độc kỳ quái a!
Thời điểm mọi người ở đây còn đang kinh ngạc, Long Y Hoàng lại biểu hiện ra ý cười thả lỏng: "Hoàn hảo... Còn tưởng rằng là kỳ độc gì, nguyên lai chỉ là ‘ Ám lân ’! Loại độc chất này cũng dám lấy ra khoe khoang!" Nàng trừng liếc mắt một thái y bên cạnh nghẹn họng nhìn trân trối : "Quả nhiên là phế vật! Trừ bỏ tổn thất nhỏ, độc ấy cũng giải không được!"
"Y Hoàng, ngươi biết độc này? Như vậy giải dược..." Hoàng Thượng tựa hồ đã thấy được hy vọng, kinh hỉ nói.
“Đúng vậy, phụ hoàng, hiện tại xin cho phép nhi thần rời đi, nhi thần tức khắc đi phối giải dược!" Long Y Hoàng nói, nhìn thấy Hoàng đế vội vàng gật đầu, không để ý thương thế, lập tức chạy trở về.
Long Y Hoàng trở lại lều trại, lập tức lục tung khắp nơi, Phượng Trữ Lan nhìn hành động kỳ quái của nàng , trầm tĩnh mở miệng: "Ngươi lại muốn làm gì?"
"Đoản kiếm! Phượng Trữ Lan , ngươi có đoản kiếm không?" Vậy mà Long Y Hoàng tạm thời quên đi cừu hận đối với Phượng Trữ Lan, tựa như hỏi một hảo bằng hữu: "Không có đoản kiếm, vậy thì đồ vật sắc bén cũng được!"
Phượng Trữ Lan ngây người một lát, chậm rì từ bên người xuất ra một đoản kiếm, đến trước mặt nàng đưa cho nàng: "Ngươi muốn làm gì?"
Long Y Hoàng rút đoản kiếm từ trong vỏ ra, thử thử nhận xét độ sắc bén, rất vừa lòng: "Vậy, bình sứ trống có không ?"
Phượng Trữ Lan lắc đầu, Long Y Hoàng cho hắn một cái xem thường, nhìn nhìn nơi nơi, sau đó nắm lấy bình sứ thái y chuẩn bị bột thuốc cho mình, đem bột ở bên trong đổ ra hết, sau đó thả vào trong chậu rửa mặt lấy nước rửa sạch, vẫy ráo, đặt ở mặt bàn, tiếp đó, nàng bất đắc dĩ nhìn tay phải của mình đau đến không thể lộn xộn, dùng răng cắn đuôi kiếm, không chút do dự đem cổ tay hướng về phía đoản kiếm cắt đi... Phượng Trữ Lan nhanh nhẹn đoạt lấy đoản kiếm, giọng điệu tăng lên mấy độ: "Long Y Hoàng, rốt cuộc ngươi muốn làm gì!"
"Có dịp ta sẽ giải thích với ngươi! Nhưng lúc này Phượng Ly Uyên không thể chờ! Nếu chậm trễ một chút linh đan diệu dược cũng không thể cứu!" Long Y Hoàng quýnh lên, đưa tay về hướng đoản kiếm giật lấy, Phượng Trữ Lan lại càng giấu đoản kiếm ra sau lưng hơn.
Hắn có chút tức giận, không hề thấy chán mà lặp lại câu trước đó đã nói: "Thiếu chút nữa hắn lấy mạng của ngươi, vậy mà ngươi còn cắt vỡ cổ tay để cứu hắn?"
"Nếu là giải dược thì cũng có! Nhưng thời gian phải luyện chế rất dài! Hơn nữa dược liệu cũng rất khác thường! Hiện tại là phương pháp nhanh nhất ! Ngươi nhanh lên đưa cho ta!" Long Y Hoàng nổi trận lôi đình, nhưng Phượng Trữ Lan vẫn kiên quyết không đưa đoản kiếm cho nàng, nàng càng nóng nảy: "Phượng Trữ Lan ! Ta không được lãnh huyết như ngươi! Ta không muốn nhìn thấy hắn chết! Cho dù hắn làm ta bị thương, thì đó là ý muốn của hắn, ta muốn cứu hắn, đây là ý muốn của ta! Đều mặc kệ những điều phiền phức ! Hơn nữa, quan trọng là, ta sẽ không hận hắn... Nếu không phải bởi vì ta, hắn cũng sẽ không..."
Phượng Trữ Lan nhìn nàng, nháy mắt hơi thất thần, Long Y Hoàng vươn tay qua, nhưng không có đoạt lấy đoản kiểm, mà là thuận tiện cắt vỡ cổ tay mình, Phượng Trữ Lan đột nhiên cả kinh: "Ngươi..."
Thấy có giọt máu bắt đầu từ làn da được cắt chảy ra, Long Y Hoàng nhanh chóng duỗi cổ tay đến miệng bình, một giọt máu từng giọt rơi vào trong bình.
Long Y Hoàng đưa cổ tay cong hơn nữa, tranh thủ mở rộng miệng vết thương, không cho máu ngưng kết nhanh như vậy... Khi máu trong bình sứ đã được một nửa, miệng vết thương của Long Y Hoàng bắt đầu ngưng kết.
Nàng thu tay, cầm lấy nút lọ đóng chặt bình sứ lại, cầm lấy bình chạy ra ngoài.
Động tác của Phượng Trữ Lan so với nàng lại nhanh hơn, đột nhiên chế trụ cổ tay nàng, sau đó đem vải trắng quấn lên một vòng, xử lý đơn giản trên miệng vết thương mới.
"A... Phượng Trữ Lan, ngươi thật sự là một trượng phu tốt, bất quá đáng tiếc, tâm của ngươi không ở trên người của ta... Tâm của ta, cũng sẽ không vì ngươi mà dừng lại." Long Y Hoàng cười thu tay: "Ta không phải không hiểu được từ báo ân người, những thương tích ngươi đã gây ra cho ta, ta sẽ báo thù, nhưng ngươi giúp ta, ta sẽ cảm tạ... Cám ơn, nhưng hiện tại ta phải đi ."
Long Y Hoàng nắm chặt cái chai, không muốn chậm trễ thời gian dù chỉ một giây, gắng hết sức chạy ra ngoài.
Phượng Trữ Lan vốn đang ngồi sau bàn đọc sách, sau khi nghe được động tĩnh ngẩng đầu lên, nhưng chỉ nhìn thấy Phượng Vũ Thiên đem Long Y Hoàng nhanh chóng đặt lên giường, hắn buông sách, nhíu mi nói: "Lại làm sao vậy?"
Phượng Vũ Thiên vội vàng liếc nhìn hắn một cái, lắc đầu đầy bọt nước: "Bị thương, đệ phải đi kêu thái y lại đây." Nói xong, lại chạy ra ngoài.
Nằm trên giường, Long Y Hoàng vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn không có sức sống là phờ phạc, tựa như một búp bê giấy bị giọt nước hòa tan, tóc dài như mực rơi ra, từng sợi từng sợi nhè nhẹ rơi trên giường, vết thương trên ngực phải đã bị máu nhiễm đỏ.
Hắn đi qua, nhẹ nhàng cởi áo Long Y Hoàng, miệng vết thương lộ ra giữa không khí, hắn liếc mắt thì nhìn ra được, là trúng tên.
Về phần là ai đả thương, ngẫm lại nàng có thể đã cùng ai ở một chỗ.
Xoạt! Rèm lều trại lần thứ hai bị người ta nhấc lên, Phượng Vũ Thiên dẫn đầu đi vào, phía sau là một đám cung nữ, còn có vài tên thái y đi theo, các cung nữ mang theo y phục sạch sẽ, chuẩn bị thay mới cho Long Y Hoàng... Phượng Trữ Lan im lặng liếc mắt lướt qua các nàng, kéo Phượng Vũ Thiên ra ngoài lều .
Bên ngoài lều cũng náo nhiệt hẳn lên, tuy mưa vẫn lớn như trước, nhưng hoàng đế vẫn mang theo đại quần chúng chạy tới, khuôn mặt đầy lo lắng: "Trẫm nghe nói Thái tử phi bị thương, hiện nay tình huống như thế nào."
"Đang hôn mê, bất quá thái y đã đi vào?" Phượng Trữ Lan đáp, bởi vì không có bung dù, mưa trực tiếp làm ướt tóc dài của hắn, bên cạnh hắn Phượng Vũ Thiên cũng không khá hơn, vốn cũng đã ướt đẫm, bây giờ lại ướt một chút cũng nhìn không ra.
Các cung nữ sau khi đổi lại y phục cho Long Y Hoàng, vài thái y đơn giản kiểm tra thương thế, sau đó một người lập tức đi ra trước tuyên bố cũng không có ảnh hưởng đến tính mạng của nàng, ổn định tâm mọi người .
"Vậy là tốt rồi... Duệ vương đâu? Hắn cũng không trở về?" Hoàng Thượng dò hỏi: "Không phải hắn vàThái tử phi hai người tiến vào rừng sao?"
"Hắn không ở cùng một chỗ với Thái tử phi, " Phượng Vũ Thiên lau nước trên mặt, hai mắt trừng nhìn ô lớn che trên đỉnh đầu Hoàng Thượng, nói: "Đã phái người đi tìm, nhưng vẫn không có kết quả."
"Vậy tăng số người lên, hiện tại Thái tử phi cũng đã gặp chuyện không may, chỉ sợ hắn sẽ có cái gì sơ xuất... Được rồi, bây giờ Thái tử phi đã được an toàn, huống chi hiện tại trời mưa rất lớn, ở trong này xem xét cũng không phải biện pháp, không cần làm phiền thái y trị liệu, vẫn nên đi về trước... Nhưng mà, Thái tử, ngươi phải lưu lại." Hoàng Thượng nhìn nhìn trời, mưa cũng có ý muốn ngừng, phân phó ngay lập tức.
Phượng Trữ Lan hơi hơi nghiêng đầu, không trả lời, hàng lông mi dài bị nhuộm trong màn sương, tạo ra một tầng mê huyễn mông lung.
Hoàng Thượng phân phó xong, sau đó lại dặn dò thái y phải hảo hảo chiếu cố Thái tử phi, rồi mang theo đám người rời khỏi.
Phượng Vũ Thiên cúi đầu nhìn y phục mình toàn thân cao thấp đều ướt đẫm, giận dữ nói: "Nếu nàng không có việc gì, ta đây cũng nên trở về thay y phục, bất quá ca ca, hiện tại nàng bị thương thành như vậy... Cho dù các ngươi có thâm cừu đại hận gì, trước tiên hay để qua một bên đi, đừng tàn nhẫn như vậy nữa."
Phượng Trữ Lan tích chữ như vàng, xoay người đi vào lều, Phượng Vũ Thiên nhìn hắn biến mất ở trước mắt, lại vẫy vẫy bọt nước, chạy về phía lều của mình.
Các cung nữ nhận lệnh ra vào, bưng tới một chậu nước trong veo, khi mang ra ngoài nước đã nhiễm đỏ...
Nhìn các nàng vội ra vội vào, vây quanh Long Y Hoàng đến mức một con kiến cũng chui không lọt, Phượng Trữ Lan lại chầm chậm đi đến bàn, cầm sách lúc nãy mình xem chưa xong lên, tiếp tục xem.
Không biết qua bao lâu, thái y thở phào, nhao nhao rời khỏi giường, sau đó vừa ra lệnh các cung nữ thu thập tàn cuộc, vừa cẩn thận phân phó những việc cần chú ý, rồi hành lễ với Phượng Trữ Lan, sau khi nói rõ về tình hình của Long Y Hoàng, định rời khỏi.
Phượng Trữ Lan phất tay, ra hiệu bọn họ có thể lui xuống .
Ngay lúc thái y hoàn thành nhiệm vụ chuẩn bị lui ra ngoài, trên giường Long Y Hoàngđột nhiên lại có động tĩnh... Dường như dùng đến ý thức cuối cùng, nhẹ nhàng rên, cố sức mở mắt, mặc dù hình ảnh trước mắt vẫn mơ hồ không nhìn rõ, nhưng nàng lại biết mình nên làm gì, nàng dùng giọng khàn khàn bởi vì đau đớn rõ ràng phun ra hai chữ: "Thái y..."
Vì thế, thái y chuẩn bị rời đi lại không thể không quay trở lại, kính cẩn đợi ở trước giường.
Long Y Hoàng cố sức vươn tay, nhẹ nhàng túm vạt áo một người thái y, khó khăn nói, tựa hồ ngay cả lúc bắt đầu nói đều yếu ớt: "Đối với bên ngoài... Tuyệt đối không thể đem tin ta bị trúng tên truyền ra, hãy nói... Là bị dã thú đả thương, nhất là với Hoàng Thượng, biết không?"
Các thái y hơi mơ hồ đưa mắt nhìn nhau, thấy Phượng Trữ Lan đi tới, lại lập tức xoay người qua, khom lưng với hắn... Phượng Trữ Lan nhìn Long Y Hoàng vẫn kiên trì, gật gật đầu với thái y .
Thái y nhận lệnh không nói gì, lập tức đáp ứng Long Y Hoàng: "Chúng thần hiểu rõ."
Cuối cùng Long Y Hoàng cũng hơi hơi nỏ nụ cười, từ từ buông tay, rất mệt mỏi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Phượng Trữ Lan cho các cung nữ lui xuống, chỉ để lại hai người hầu hạ, nhìn nhìn Long Y Hoàng lại mê man lần nữa, không nề hà ngồi trở lại bàn, nhưng không có xem sách, mà là từ từ mài mực, sau đó trải giấy ra, cầm bút đã chấm mực, rất chăm chú nhấc bút họa vài nét, từ từ viết hai chữ.
Mắt của hắn cong lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua nét bút chưa khô: "Nhan Nhi, không biết ngươi sẽ nghĩ như thế nào... Nhưng mà ta biết, điều ngươi luôn luôn ghét nhất là ta đối với người khác hung ác, ta cũng mệt chết đi ... Khi nào thì… có thể chân chính ở một chỗ với ngươi ..."
Bên ngoài lại ầm ỹ thêm lần nữa, Phượng Trữ Lan ngẩng đầu, nhìn nơi cửa, một thị vệ chạy vào: "Khởi bẩm Thái tử, Duệ vương đã trở lại!"
Lúc chạng vạng, mưa to mới dần dần ngừng, trời chiều ánh tà dương, bầu trời hiện ra một đạo cầu vồng, rực rỡ nhiều màu.
Mê man cả một ngày, lúc này Long Y Hoàng mới tỉnh, kéo một thân nặng nề , từ từ quay người xuống giường... Cung nữ hai bên lập tức đến giúp nàng.
Phượng Trữ Lan sớm đã không ở trong phòng, trừ bỏ nàng vàcung nữ, cũng không có một người nào.
Vốn dĩ, sau khi cung nữ hầu hạ nàng đứng dậy thì chuẩn bị đi ra ngoài bẩm báo tin nàng đã tỉnh, nhưng bị tay nàng ngăn lại, Long Y Hoàng mê man tỉnh lại, vấn đề thứ nhất, dĩ nhiên là về Phượng Ly Uyên .
Nàng hỏi cung nữ: "Duệ vương đâu? Hắn có quay về không?"
Hai cung nữ gật gật đầu: "Ngay sau khi ngài quay về không lâu, cũng truyền đến tin Duệ vương quay về ... Bất quá, thời điểm Duệ vương quay về sắc mặt rất không tốt, không lâu sau đó thì té xỉu, lúc này thái y đều thúc thủ vô sách [1], cũng ở trong lều của hắn.”
[1]: bó tay không biện pháp
"Nghe nói là trúng độc ." Một cung nữ khác nói bổ sung.
"Trúng độc!" Long Y Hoàng giãy dụa muốn đứng lên: "Mang ta đi xem!"
Nàng đột nhiên nhớ đến, trước khi đi săn có đến chùa chiền cầu nguyện, Xích Nhiễm... Nàng ta chưa nói xong, còn có thời điểm cuối cùng nhìn thấy Lang Ly Uyên ... Đúng, khi đó, hắn vẫn là Lang Ly Uyên, mà không phải Phượng Ly Uyên...
Long Y Hoàng vứt những ý nghĩ lung tung này đi, cung nữ dìu nàng đứng dậy, vai phải đột nhiên trầm xuống, miệng vết thương lại bắt đầu phát đau.
"Thế nào, mới vừa tỉnh đã muốn lộn xộn sao? Cũng muốn chà đạp cơ thể mình như thế này?" Bỗng nhiên, thanh âm lạnh băng truyền tới, Phượng Trữ Lan xốc màn lều lên! Mang theo từng bước chân trước sau vững vàng đi đến trước mặt Long Y Hoàng.
"Chà đạp? Ha ha... Trước đây, cơ thể của ta bị ngươi chà đạp nhiều lần cũng không thấy ngươi quan tâm như vậy... Ta thấy, ngày mặt trời mọc từ hướng tây cũng không còn xa ." Long Y Hoàng cười lạnh, không nhìn Phượng Trữ Lan, tiếp tục đi đến trước cửa để ra ngoài.
"Thiếu chút nữa hắn đã lấy mạng ngươi, ngươi lại vẫn còn quan tâm hắn như thế." Phượng Trữ Lan tiếp tục lạnh nhạt châm chọc .
"Vậy ngươi thiếu chút nữa không chỉ muốn mạng của ta, còn muốn mạng đứa nhỏ của ta, bây giò cũng không phải mạc danh kỳ diệu quan tâm ta sao? Chẳng lẽ lại không cho phép ta đi quan tâm hắn ?" Long Y Hoàng khinh thường cười nhạo, toàn thân cao thấp đều đầy gai độc.
"Ngươi với hắn có quan hệ gì?" Phượng Trữ Lan không lung lay đáp.
"Ta là kẻ môi giới đã đem hắn bắt giam vào lồng sắt... Kẻ đầu têu đã giam cầm tự do của hắn, ngươi nói xem ta và hắn sẽ có quan hệ gì?" Long Y Hoàng cười khổ một tiếng, đè lại vết thương đang đau đớn, không để ý tới Phượng Trữ Lan, đi thẳng ra ngoài.
Thị vệ thấy Long Y Hoàng đến, lập tức dẫn đường cho nàng, rẽ trái ngoặt phải đi vào một đỉnh lều khác, rồi chỉ đứng ở bên ngoài, Long Y Hoàng cũng có thể cảm thụ được không khí nghiêm túc dị thường... Xem ra, độc của Phượng Ly Uyên không phải dễ dàng giải quyết như vậy.
Long Y Hoàng đột nhiên hơi khẩn trương, không có trải qua thông báo lại trực tiếp đi vào, vừa thấy Hoàng thượng cũng sớm đã ngồi ở bên trong rất lâu, nàng lúc này mới nhớ đến lễ tiết, thoáng xấu hổ đối với Hoàng thượng đang nghiêm mặt dị thường vô cùng khó coi hành lễ: "Phụ hoàng."
Hoàng Thượng ngẩng đầu lên, giữa mày tựa như có mây đen không thể xóa mờ, tựa hồ đang lo lắng vạn phần rồi lại không biết làm thế nào nhẫn nại, hắn nhìn Long Y Hoàng: "Nơi này không phải hoàng cung, không cần đa lễ... Hơn nữa trên người của ngươi cũng có thương tích, Y Hoàng, cảm thấy ra sao ?"
"Đã đỡ hơn nhiều , đa tạ phụ hoàng lo lắng." Long Y Hoàng trả lời, thẳng người sau đó trộm quay đầu sang, vài thái y nhìn hết sức quen mắt đang ở bên giường suy nghĩ đăm chiêu, một bên bắt mạch, một bên tìm đọc tư liệu... Nhưng cũng là mặt y mày chau. Mà ở trên giường, Phượng Ly Uyên hai mắt nhắm nghiền, môi xanh đen...
"Cũng khó cho ngươi, mang theo vết thương còn có tâm đến xem Ly Uyên." Hoàng Thượng vui mừng nói.
"Đó cũng là nên làm, người một nhà vốn nên quan tâm lẫn nhau... Thế thì, phụ hoàng, hiện tại tình huống của Duệ vương như thế nào ?" Long Y Hoàng cấp bách đi vào chủ đề.
"Không biết là độc gì, hơn nữa loại độc kỳ quái này trong người Ly Uyên cũng đã tồn tại vài ngày, thái y nói đã xâm nhập phế phủ... E rằng không thể chống đỡ được mấy ngày... Phế vật!" Hoàng Thượng giận dữ, nắm tay nện vào tay ghế,làm những người ở chỗ này giật nảy mình.
"Phụ hoàng, nhi thần cũng hiểu sơ về y thuật, để nhi thần xem thử thế nào?" Long Y Hoàng khẩn trương nói không nên lời ... Cũng đã qua lâu như vậy, không biết Phượng Ly Uyên dùng phương pháp gì trấn áp độc, đến ngay cả nàng đều không có phát hiện, như thế thfi lúc này không thể bỏ qua.
"Ngươi? Y Hoàng, ngay cả lão thái y trong cung cũng không thể phân tích ra độc gì, ngươi..." Hoàng Thượng tỏ vẻ hoài nghi, nhưng Long Y Hoàng đã đi về hướng bên giường.
Tay phải của nàng không thể động, chỉ có thể hành sự bằng tay trái... Môi xanh mét, móng tay màu sắc cũng như thế... Những nơi khác, một chút bệnh trạng cũng không có.
Long Y Hoàng đè vào mạch hắn, bình thường, giống mê man bất tỉnh.
Long Y Hoàng lại mang tới ngân châm, cắm vài chỗ trên cánh tay, nhưng không phải huyệt vị... Những thái y bên cạnh quan sát cũng không hiểu ra sao, thế nhưng, cảnh tượng làm người ta kinh ngạc rất nhanh xuất hiện —— dấu vết màu đen, giống như một con rắn nhỏ, theo vị trí mạch máu chậm rãi hiện ra trên cánh tay Phượng Ly Uyên! Một đường uốn lượn mà lên, rất nhanh thì đi khắp cánh tay, nối thẳng trong cơ thể!
Hoàng Thượng đi tới, thấy điều kỳ dị này đều không khỏi cả kinh! Kỳ thật, không chỉ có là hắn bị dọa, chỉ cần là người nhìn thấy cánh tay Phượng Ly Uyên, đều bị đường cong màu đen này dọa sợ... thật là độc kỳ quái a!
Thời điểm mọi người ở đây còn đang kinh ngạc, Long Y Hoàng lại biểu hiện ra ý cười thả lỏng: "Hoàn hảo... Còn tưởng rằng là kỳ độc gì, nguyên lai chỉ là ‘ Ám lân ’! Loại độc chất này cũng dám lấy ra khoe khoang!" Nàng trừng liếc mắt một thái y bên cạnh nghẹn họng nhìn trân trối : "Quả nhiên là phế vật! Trừ bỏ tổn thất nhỏ, độc ấy cũng giải không được!"
"Y Hoàng, ngươi biết độc này? Như vậy giải dược..." Hoàng Thượng tựa hồ đã thấy được hy vọng, kinh hỉ nói.
“Đúng vậy, phụ hoàng, hiện tại xin cho phép nhi thần rời đi, nhi thần tức khắc đi phối giải dược!" Long Y Hoàng nói, nhìn thấy Hoàng đế vội vàng gật đầu, không để ý thương thế, lập tức chạy trở về.
Long Y Hoàng trở lại lều trại, lập tức lục tung khắp nơi, Phượng Trữ Lan nhìn hành động kỳ quái của nàng , trầm tĩnh mở miệng: "Ngươi lại muốn làm gì?"
"Đoản kiếm! Phượng Trữ Lan , ngươi có đoản kiếm không?" Vậy mà Long Y Hoàng tạm thời quên đi cừu hận đối với Phượng Trữ Lan, tựa như hỏi một hảo bằng hữu: "Không có đoản kiếm, vậy thì đồ vật sắc bén cũng được!"
Phượng Trữ Lan ngây người một lát, chậm rì từ bên người xuất ra một đoản kiếm, đến trước mặt nàng đưa cho nàng: "Ngươi muốn làm gì?"
Long Y Hoàng rút đoản kiếm từ trong vỏ ra, thử thử nhận xét độ sắc bén, rất vừa lòng: "Vậy, bình sứ trống có không ?"
Phượng Trữ Lan lắc đầu, Long Y Hoàng cho hắn một cái xem thường, nhìn nhìn nơi nơi, sau đó nắm lấy bình sứ thái y chuẩn bị bột thuốc cho mình, đem bột ở bên trong đổ ra hết, sau đó thả vào trong chậu rửa mặt lấy nước rửa sạch, vẫy ráo, đặt ở mặt bàn, tiếp đó, nàng bất đắc dĩ nhìn tay phải của mình đau đến không thể lộn xộn, dùng răng cắn đuôi kiếm, không chút do dự đem cổ tay hướng về phía đoản kiếm cắt đi... Phượng Trữ Lan nhanh nhẹn đoạt lấy đoản kiếm, giọng điệu tăng lên mấy độ: "Long Y Hoàng, rốt cuộc ngươi muốn làm gì!"
"Có dịp ta sẽ giải thích với ngươi! Nhưng lúc này Phượng Ly Uyên không thể chờ! Nếu chậm trễ một chút linh đan diệu dược cũng không thể cứu!" Long Y Hoàng quýnh lên, đưa tay về hướng đoản kiếm giật lấy, Phượng Trữ Lan lại càng giấu đoản kiếm ra sau lưng hơn.
Hắn có chút tức giận, không hề thấy chán mà lặp lại câu trước đó đã nói: "Thiếu chút nữa hắn lấy mạng của ngươi, vậy mà ngươi còn cắt vỡ cổ tay để cứu hắn?"
"Nếu là giải dược thì cũng có! Nhưng thời gian phải luyện chế rất dài! Hơn nữa dược liệu cũng rất khác thường! Hiện tại là phương pháp nhanh nhất ! Ngươi nhanh lên đưa cho ta!" Long Y Hoàng nổi trận lôi đình, nhưng Phượng Trữ Lan vẫn kiên quyết không đưa đoản kiếm cho nàng, nàng càng nóng nảy: "Phượng Trữ Lan ! Ta không được lãnh huyết như ngươi! Ta không muốn nhìn thấy hắn chết! Cho dù hắn làm ta bị thương, thì đó là ý muốn của hắn, ta muốn cứu hắn, đây là ý muốn của ta! Đều mặc kệ những điều phiền phức ! Hơn nữa, quan trọng là, ta sẽ không hận hắn... Nếu không phải bởi vì ta, hắn cũng sẽ không..."
Phượng Trữ Lan nhìn nàng, nháy mắt hơi thất thần, Long Y Hoàng vươn tay qua, nhưng không có đoạt lấy đoản kiểm, mà là thuận tiện cắt vỡ cổ tay mình, Phượng Trữ Lan đột nhiên cả kinh: "Ngươi..."
Thấy có giọt máu bắt đầu từ làn da được cắt chảy ra, Long Y Hoàng nhanh chóng duỗi cổ tay đến miệng bình, một giọt máu từng giọt rơi vào trong bình.
Long Y Hoàng đưa cổ tay cong hơn nữa, tranh thủ mở rộng miệng vết thương, không cho máu ngưng kết nhanh như vậy... Khi máu trong bình sứ đã được một nửa, miệng vết thương của Long Y Hoàng bắt đầu ngưng kết.
Nàng thu tay, cầm lấy nút lọ đóng chặt bình sứ lại, cầm lấy bình chạy ra ngoài.
Động tác của Phượng Trữ Lan so với nàng lại nhanh hơn, đột nhiên chế trụ cổ tay nàng, sau đó đem vải trắng quấn lên một vòng, xử lý đơn giản trên miệng vết thương mới.
"A... Phượng Trữ Lan, ngươi thật sự là một trượng phu tốt, bất quá đáng tiếc, tâm của ngươi không ở trên người của ta... Tâm của ta, cũng sẽ không vì ngươi mà dừng lại." Long Y Hoàng cười thu tay: "Ta không phải không hiểu được từ báo ân người, những thương tích ngươi đã gây ra cho ta, ta sẽ báo thù, nhưng ngươi giúp ta, ta sẽ cảm tạ... Cám ơn, nhưng hiện tại ta phải đi ."
Long Y Hoàng nắm chặt cái chai, không muốn chậm trễ thời gian dù chỉ một giây, gắng hết sức chạy ra ngoài.
Bình luận facebook