-
Chương 53: Trêu đùa
Phượng Vũ Thiên đột nhiên dừng ngựa lại, vẻ mặt hắn như muốn điên lên mất: "Không được! Nếu quay về với bộ dạng này, nhất định sẽ ầm ĩ không nhỏ đến! Vạn nhất nếu phụ hoàng một mực truy tìm nguyên nhân thì tiêu rồi!"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?" Long Y Hoàng đuổi tới bên cạnh hắn, cũng ghìm cương ngựa nghi hoặc nói: "Phượng Trữ Lan với Khuynh Nhan bọn họ không phải... Vậy tại sao lại biến thành cục diện như hôm nay?"
Phượng Vũ Thiên cúi đầu, Phượng Trữ Lan nằm trên lưng hắn vẫn hôn mê như cũ: "Khuynh Nhan... Vốn là nhi tử của Hình bộ thượng thư, là mười mấy năm trước... Bởi vì Hình bộ đối nghịch với mẫu hậu, bị mẫu hậu diệt trừ, tịch thu tài sản và giết cả nhà, ngày đó ca ca đi theo giúp vui... Sau đó nhìn thấy Khuynh Nhan, vốn phải trảm tận gốc diệt trừ hậu hoạn, nhưng ca ca không hiểu sao mà rất thích hắn, vì vậy năn nỉ mẫu hậu đem hắn lưu lại, mẫu hậu vì cưng chìu ca ca rất nhiều ngươi cũng biết đấy, đáp ứng ca ca lưu lại Khuynh Nhan để hắn làm đồ chơi, nhưng không cho phép ca ca giữ hắn ở lại trong cung, ca ca đành phải mang hắn ra ngoài cung, sau đó lợi dụng thời gian mười mấy năm thành lập một môn phái trung gian giữa hoàng thất và võ lâm, hoàn toàn đều là vì cho hắn một chỗ an thân..."
"Thế bây giờ là..." Đột nhiên Long Y Hoàng hơi minh bạch .
"Sự việc đã bại lộ, ta cũng vậy, vừa mới biết được chuyện này... Bởi vì dư đảng năm đó đã trở lại, cho nên ta có dự cảm sẽ xảy ra chuyện, ai... Theo tính tình ca ca, khẳng định không hy vọng phụ hoàng tham gia vào chuyện này, nhất là vì Khuynh Nhan." Phượng Vũ Thiên mờ mịt nhìn về phía doanh trại, đi hay ở lại cũng không được.
"Thật sự là phiền toái... Ta sẽ dẫn dắt bọn họ rời đi, ngươi nhân cơ hội đó đưa Phượng Trữ Lan vào lều ta được rồi." Long Y Hoàng nhìn thoáng qua Phượng Trữ Lan hôn mê, thình lình giục ngựa đi trước.
Phượng Vũ Thiên thấy kỳ quái, vẫn duy trì một khoảng cách với Long Y Hoàng , cũng trở về doanh địa.
Hắn đi đến cửa bên, thủ vệ quả nhiên đều bị Long Y Hoàng dẫn đi, tuy không biết là dùng phương pháp gì dẫn đi, nhưng Phượng Vũ Thiên không có thời gian nghĩ nhiều như thế, trực tiếp đem Phượng Trữ Lan vọt vào lều của Long Y Hoàng.
Bởi vì Long Y Hoàng bị thương, bên trong lều chuẩn bị rất nhiều thuốc trị thương, vì vậy Phượng Vũ Thiên khẩn cấp, hắn buông Phượng Trữ Lan, lập tức bắt đầu xử lý miệng vết thương.
Khuynh Nhan xuống tay cũng không giống Phượng Ly Uyên ra tay với Long Y Hoàng tàn nhẫn như vậy, suýt nữa trúng chỗ hiểm, một đao kia của hắn, chẳng qua làm Phượng Trữ Lan bị thương nặng, cũng không có tạo thành nguy hiểm gì, cho nên Phượng Vũ Thiên chỉ cần xử lý đơn giản một chút là ổn.
Một lát sau, Long Y Hoàng xong việc đi bộ vào lều, làm Phượng Vũ Thiên hoảng sợ, Long Y Hoàng nói: "Yên tâm, ta đã phân phó, ta muốn nghỉ ngơi, không cần quấy rầy, ngươi cứ yên tâm xử lý cho hắn là được, cho dù phụ hoàng đến hỏi thăm, tự ta cũng có lí do từ chối."
"Ca ca đối với ngươi như vậy ta chợt cũng cảm giác hổ thẹn, hắn trước kia đối với ngươi như thế, ngươi lại..."
"Yên tâm đi, nói như thế nào đi nữa đều là người phải ở cả đời, ta cũng không phải vô tâm vô phế, hơn nữa, chỉ bằng mấy ngày nay thái độ của hắn đối với ta có thay đổi, ta giúp hắn một phen cũng không có gì..."
Phượng Vũ Thiên cảm kích gật gật đầu, xoay người cởi áo Phượng Trữ Lan, lau sạch máu trên người hắn, nhanh chóng rút đoản kiếm ra, dùng khăn mặt ngăn lại để cầm máu, nhanh chóng bôi thuốc.
Long Y Hoàng hỏi: "Ngươi làm được chứ?"
"Hẳn là không sao." Phượng Vũ Thiên trả lời.
Chảy mồ hôi, cái gì gọi là hẳn là...
Thuốc trị thương phát huy hiệu quả, máu rất nhanh liền ngừng chảy, Phượng Vũ Thiên tiếp tục quấn băng vải lên trên miệng vết thương, khi xác định không có việc gì, giải khai huyệt đạo cho Phượng Trữ Lan .
"Tốt lắm, hiện tại hẳn là không có chuyện gì, ta đem y phục của hắn đến, ngươi giúp ta chiếu cố hắn một hồi." Phượng Vũ Thiên vỗ vỗ tay, xử lý máu loãng, sau đó nói: "Có thể mấy ngày này hắn đều phải ở nơi này tị nạn ."
"Ta đây đi lấy thì tốt hơn, đỡ để người khác nghi ngờ." Long Y Hoàng nói xong, so với Phượng Vũ Thiên nhanh hơn đã đi ra khỏi lều.
Đợi cho Long Y Hoàng danh chính ngôn thuận đem y phục đến, khi chuẩn bị đi vào, bên trong có âm thanh nói chuyện vọng ra làm nàng không tự chủ dừng động tác.
"Tốt, nếu hai người đều biến thành dạng này, lại dây dưa nữa cũng không có ích, ngươi sớm nên quên hắn thì tốt hơn, dù sao hiện tại ngươi cũng có gia đình mình." Giọng Phượng Vũ Thiên hơi lẫn lộn không rõ.
"Làm không được." Phượng Trữ Lan lạnh băng lạnh nhạt cự tuyệt.
"Vậy ngươi còn muốn cùng hắn như thế nào? Ngươi cho là các ngươi còn có thể giống như trước sao? Hiện tại hắn đã biết sự thật chuyện diệt môn năm đó, tuy không phải do huynh tạo ra, nhưng hắn cũng sẽ giận chó đánh mèo với huynh!" Phượng Vũ Thiên hơi tức giận.
"Ngươi gấp cái gì? Cho dù hắn với ta rạn nứt, cũng không có khả năng ở cùng một chỗ với ngươi, hắn nói hắn hận mỗi người chúng ta... Ngay cả ngươi cũng không có khả năng ngoại lệ!" Phượng Trữ Lan phản bác.
"Ha! Tình huống vậy cũng so với huynh tốt hơn rất nhiều không phải sao? Lúc trước chính huynh biến hắn làm sủng vật vui đùa, ít nhất ta không làm như vậy! Cho nên, huynh căn bản không có tư cách đi đối mặt với hắn!" Phượng Vũ Thiên cơn tức tăng vọt dâng lên.
Song, Phượng Trữ Lan chỉ bình thản nói một câu đem toàn bộ tính khí của Phượng Vũ Thiên đè ép: "Hắn yêu chính là ta."
Phượng Vũ Thiên nghẹn giọng, nói không ra lời, thở phì phì, Long Y Hoàng ho khan một tiếng, cầm y phục đi vào, đánh vỡ cục diện giằng co xấu hổ trong lúc đó của hai người: "Ta đã trở về."
"Ta đây không ảnh hưởng ngươi nghỉ ngơi, đi trước! Ca ca, chúc ngươi sớm ngày bình phục!" Phượng Vũ Thiên không nhìn Long Y Hoàng, chỉ hung hăng nói ngắn gọn với Phượng Trữ Lan, toàn thân người bốc hỏa tiêu sái bỏ đi.
Ái tình, đối với tiểu hài tử không đủ lực miễn dịch mà nói, quả nhiên là độc dược trí mạng.
Long Y Hoàng đem y phục đặt ở bên người Phượng Trữ Lan: "Y phục lúc đầu của ngươi toàn bộ đều là máu, nếu ngươi không muốn để mọi chuyện náo loạn hãy mau xử lý tốt."
"Ta biết, " Phượng Trữ Lan lạnh lùng nói, xé y phục đã mặc, hoàn toàn không để ý hành động của mình sẽ làm ảnh hưởng đến vết thương, cuối cùng, hắn phun một hơi thật dài: "Cám ơn ngươi, Long Y Hoàng."
"Ừ, phí tạ ơn." Long Y Hoàng vừa trả lời, vừa mở bình dược mà vừa rồi Phượng Vũ Thiên chuẩn bị.
Ai, lúc này, thuốc trị thương phải chuẩn bị phần cho hai người.
Phát hiện Phượng Trữ Lan mãi lâu không nói lời nào, Long Y Hoàng ngẩng đầu qua, vừa vặn đối diện hai mắt hắn lấp lánh ánh quan sát kỳ quái, phỏng chừng hắn đang suy nghĩ, tại sao người này da mặt dầy như vậy?
Nghĩ về điểm này, Long Y Hoàng nhịn không được cười : "Như thế nào? Chẳng lẽ muốn ta nói ‘Không cần cảm tạ, ai bảo chúng ta là phu thê? ’ Phượng Trữ Lan ngươi đừng làm ta buồn nôn!" Long Y Hoàng lộ ra một nét mặt khoa trương buồn nôn.
Phượng Trữ Lan cũng hơi buồn cười, hơi hơi động khóe miệng, nhưng không có biểu hiện ý cười rõ ràng .
"Thế nào? Mấy ngày nay ngụ ở chỗ này của ta đi, nếu phụ hoàng biết ngươi bị như thế này, nhất định sẽ làm long trời lở đất, muốn đi dạo chơi ngoại thành vui vẻ đều bị vài vãn bối chúng ta làm hỏng, thật sự đúng là vô cùng mất hứng." Long Y Hoàng cười nói.
"Không cần, như vậy sẽ ảnh hưởng đến ngươi."
"Oa! Thái tử chúng ta luôn luôn tự cho là mình thanh cao cũng sẽ lo lắng đến người khác nha! Thật làm cho ta ngạc nhiên không thôi!" Long Y Hoàng giả vờ sợ hãi than, sau đó "Xì" một tiếng cười ra: "Song, thời điểm ngươi biết suy nghĩ một chút đến cũng không đúng lúc, vạn nhất phụ hoàng nhìn thấy thương thế của ngươi, chắc chắn truy tìm nguyên do, sợ là, bảo bối Khuynh Nhan của ngươi rất khó thoát khỏi cái chết, hoặc là, ngươi muốn vào trời nóng như thế này băng vết thương, cùng tâm lạnh như băng cả hai cùng nhau thối rữa sao?"
"Ngươi!" Phượng Trữ Lan bị câu nàng nói"tâm lạnh như băng" kia làm cho tức giận, trong lúc nhất thời huyết khí dâng lên, che vết thương bắt đầu ho nhẹ.
"Rất tức giận? Chỉ nói giỡn, chỉ nói giỡn mà thôi, đừng tức giận, " Long Y Hoàng nửa cười nửa lo lắng vỗ lưng Phượng Trữ Lan, nghĩ nghĩ, vô thức nói: "Bất quá, nói thật, chúng ta không phải là phu thê sao? Nếu vậy, ở cùng một nơi, cùng giường cộng chẩm cũng là chuyện rất bình thường nha, ai dám nói là không phải? Ha ha, lại nói tiếp... Ta đây làm thê tử, còn chưa có hầu hạ ngươi tốt tốt một lần nào..." Long Y Hoàng làm động tác mập mờ, tiến đến bên tai Phượng Trữ Lan, nhẹ nhàng thổi khí, làm hắn toàn thân cao thấp như hóa đá, giọng Long Y Hoàng ôn nhu đến mức không thể ôn nhu hơn: "Dù sao bây giờ quan hệ của chúng ta đang thay đổi tốt đẹp, cùng phòng cũng chỉ là vấn đề thời gian, như vậy, để cho thiếp hảo hảo hầu hạ người một lần, bù lại khuyết điểm ngày xưa, rèn sắt khi còn nóng, phát triển tình cảm ra sao?"
Phượng Trữ Lan ho khan càng dữ dội hơn, Long Y Hoàng quả nhiên là "Rèn sắt khi còn nóng ", hai tay nhẹ nhàng chạm vào vai hắn, đè chặt thân thể Phượng Trữ Lan đang muốn thoát ra mấy lần, tiếp tục lời nói mờ ám không rõ: "Phượng Trữ Lan , chàng hại hài tử của thiếp, vậy bồi thường cho thiếp một cái, chậc chậc, nhìn xem... Dáng vẻ của chàng tốt như vậy nha, mà dáng vẻ của thiếp cũng không tồi, hài nhi tương lai của chúng ta có phải cũng xinh đẹp như vậy hay không nhỉ? Chàng thích nam hài hay là nữ nhi? Hoặc là, sinh một nam hài lại sinh một nữ nhi đi! Ngẫm lại... Nên đặt cho chúng tên gì thì được đây? Nam hài nhất định phải khí phách, nữ nhi nhất định phải lộ ra vẻ diễm lệ cùng tài hoa của nó... Chậc, vô cùng khó khăn!" Nàng thể hiện vẻ mặt lưỡng nan [1], trộm nghiêng đầu trên mặt Phượng Trữ Lan lén thơm một cái, cười đến mức như kẻ trộm chuyên nghiệp: "Chàng nói đi? Phượng Trữ Lan . Phu. Quân. Thân. Yêu. Của thiếp?"
[1]: khó khăn đôi đường
Phượng Trữ Lan ho khan càng vô ích, hắn chỉ cảm thấy có một cổ khí nghẹn ở cổ họng, chớp mắt, thiếu chút nữa thì khí tuyệt bỏ mình!
Ừm, được rồi, diễn trò ăn đậu hủ của người ta như thế cũng đủ rồi nên dừng lại thôi.
Đột nhiên Long Y Hoàng buông tay ra, cả người Phượng Trữ Lan không ổn định, cơ hồ muốn ngã xuống giường, hắn đè nặng ngực, thuận khí, trừng mắt nhìn Long Y Hoàng.
"Yên tâm đi, bổn tiểu thư cũng không hái danh hoa có chủ, cũng không ép buộc, chỉ suy nghĩ cho ngươi, cũng vì Khuynh Nhan của ngươi mà suy nghĩ, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn ở chỗ này của ta ngốc trong một thời gian ngắn đi, mọi chuyện ta sẽ xử lý tốt, ngươi hãy an tâm dưỡng thương, cuối cùng đừng nói là ta ngược đãi trượng phu." Long Y Hoàng cho hắn một cái nhăn mặt, lại một lần nữa Phượng Trữ Lan có cảm giác chuẩn bị té xỉu .
Hắn... Lại bị đùa giỡn .
Hắn tại sao chưa bao giờ biết, nguyên lai điều Long Y Hoàng am hiểu nhất, chính là đùa giỡn người- một chiêu độc trí mạng này ...
Long Y Hoàng mới dừng cuộc chuyện không bao lâu, đột nhiên ngoài lều vang lên giọng thái giám : "Hoàng Thượng —— giá lâm —— "
Sắc mặt Phượng Trữ Lan trắng bệch, nhưng thật ra Long Y Hoàng không chút hoang mang, thuận tay kéo làm rối loạn y phục mình, cao giọng vội vàng hô: "Phụ hoàng! Chờ một chút! Chớ đi vào!"
Tiếng bước chân bên ngoài quả nhiên dừng lại không tiến, Long Y Hoàng lập tức đứng lên, vừa sửa sang lại quần áo, vừa đi ra ngoài nghênh đón, để Phượng Trữ Lan một mình ở trong, nói lắp nửa ngày, đều không ra một chữ.
Ý đồ Long Y Hoàng muốn làm gì, trời biết đất biết, và một người cũng nên biết rõ.
Long Y Hoàng nhìn như đang bối rối sửa sang lại y phục, còn chưa có sửa sang lại chỉnh tề thì đi ra ngoài, Hoàng Thượng vừa nhìn thấy bộ dáng của nàng, nhất thời sửng sốt nửa ngày, có chút ngại ngùng, ho khan vài tiếng, miễn cho nàng hành lễ, nói: "Vốn trẫm muốn tới hỏi ngươi, có biết Thái tử đi đâu không, hiện giờ xem ra, các ngươi là..."
"Thái tử có đi ra ngoài sao? Hắn luôn ở trong lều của Y Hoàng nghỉ ngơi ... Phụ hoàng, ngài là nghĩ nhiều quá đó." Long Y Hoàng cười trộm nói.
“Đúng vậy, nếu như vậy... Tại sao nó không đi ra?"
"Ách, phụ hoàng, ngài tới quá mức đột ngột, hắn đương nhiên vẫn là đang..." Long Y Hoàng không nói, để lại một chuỗi im lặng tuyệt đối làm cho người phía sau tự tưởng ra.
Bỗng, phía sau có một chút động tĩnh, Long Y Hoàng quay đầu vừa thấy Phượng Trữ Lan xốc rèm lên chậm rãi đi ra, trừ bỏ sắc mặt có hơi tái nhợt khác thường, những thứ khác nhìn thật không ra có vấn đề gì, hắn đối với hoàng đế hạ thấp người hành lễ nói: "Phụ hoàng."
Tốt lắm, lần này, hai diễn viên chính đều đến đông đủ, sự tình đã tra ra manh mối chân tướng rõ ràng, lần này, da mặt già nua của hoàng đế cư nhiên cũng có lúc chút không nhịn được, mù quáng quấy rầy người trẻ tuổi... Hoàn toàn không phải là một việc sáng suốt mà trưởng giả nên làm.
"Ách, này... Nhìn thấy phu thê các ngươi rất là hòa thuận, trẫm đặc biệt cảm thấy vui mừng... Như vậy, sẽ không tiếp tục quấy rầy các ngươi, bất quá tuổi trẻ hay muốn nhiều hơn vẫn nên chú ý thân thể, nhất là Y Hoàng, còn có vết thương trên người, Thái tử, ngươi phải đối với nàng nhiều ôn nhu một chút... Cứ như vậy đi , trẫm còn có việc, không phải tiễn, các ngươi quay vào đi." Hoàng đế vừa nói hết, vội vàng xoay người rời đi như chạy nạn.
Nếu loại sự tình này truyền ra ngoài, hắn làm vua của một nước mặt để ở đâu,chỗ nào... Ở đâu!
Long Y Hoàng cười không ngừng, Phượng Trữ Lan thì như mới vừa bị sét đánh qua tiếp theo lại lập tức bị nước lạnh dội vào đầu, sắc mặt khó coi đến quỷ dị, vài loại màu sắc không ngừng chuyển đến chuyển đi.
"Phượng Trữ Lan , ngươi cam chịu đi, ngươi một đời trong sạch, chung quy sẽ hủy ở trong tay của ta." Long Y Hoàng nhịn không được cười to, tiến lên, lôi kéo làm nũng ở cánh tay hắn, vô cùng thân thiết nói: "Như vậy, chúng ta trở về tiếp tục nha. Phu. Quân. Thân. Yêu.!" Nàng cố ý nói gằn từng tiếng, nói rõ ràng vô cùng, ngay cả kẻ điếc đều hiểu được đó là có ý gì.
"Long Y Hoàng! Ngươi một vừa hai phải thôi!" Phượng Trữ Lan không thể nhịn được nữa.
"Thiếp rất quá mức sao? Phu quân? Làm phu thê chẳng lẽ không nên có cái dạng này ? Cũng là chàng trách thiếp trước kia đối với chàng quá mức vô tình? Tốt lắm tốt lắm... Đừng nóng giận, đi, chúng ta trở về lều đi! Thiếp cam đoan về sau nhất định sẽ đối với chàng hảo hảo thực ôn nhu ! Tuyệt đối sẽ không lại hung ác với chàng!" Long Y Hoàng không khỏi thanh minh với Phượng Trữ Lan, nàng tức khắc đem hắn đẩy mạnh vào trong, tại đây nơi dị quốc tha hương, trừ lần đầu ở ngoài nàng đối mặt Phượng Ly Uyên cười đắc ý vô cùng vui sướng như vậy, tựa như tìm được loại cảm giác năm đó gặp được Quân Linh trước kia.
Nàng là quận chúa độc nhất vô nhị của Huyền Quốc, rất được sủng ái chiều chuộng, thiên chi kiêu tử[2].
[2]: đứa con được cha mẹ cưng chìu rất kiêu căng. Giống như con cưng của trời.
Như vậy, sẽ không có chuyện gì có thể làm khó nàng.
Sau khi Long Y Hoàng đẩy mạnh Phượng Trữ Lan vào lều trại, ở góc độ người đó luôn luôn quan sát nhìn toàn bộ biểu hiện của nàng- Phượng Ly Uyên thẳng thẳng thân mình, xoay người sải bước rời đi.
Đi vào trong lều trại, tươi cười trên mặt Long Y Hoàng như ánh mặt trời từ từ theo ánh sáng mà ảm đạm xuống, nàng giúp Phượng Trữ Lan ngồi xuống trên giường, ấn ngã hắn, đe dọa nói: "Ngủ! Bữa tối ta sẽ gọi ngươi, sau đó sẽ giúp ngươi thay thuốc."
Nhìn biểu tình Long Y Hoàng biến hóa rõ ràng, Phượng Trữ Lan khó mà nói gì, nhưng lại ngoan ngoãn làm theo phân phó của nàng nằm xuống.
Long Y Hoàng tùy tiện lật quyển sách, lật lung tung lên, ý muốn áp chế xao động trong lòng.
Vừa rồi Phượng Ly Uyên... Nàng tại sao không có thấy? Hết thảy hết thảy, cũng chỉ là diễn trò cho hắn xem mà thôi.
Cho dù hắn tiến vào hoàng thất, với nàng, vẫn là hai người qua đường.
Miệng vết thương vẫn ẩn ẩn đau, Phượng Trữ Lan nằm xuống, nhắm mắt lại, đầu óc đều đầy bóng dáng Khuynh Nhan, trong lúc nhất thời, nội tâm cũng vô pháp bình tĩnh trở lại.
Hai phu thê này... Thật là ăn ý, ngay cả nghĩ đều là người trong lòng, đều không hẹn mà cùng như thế, chính là cùng nhau tưởng nhớ.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?" Long Y Hoàng đuổi tới bên cạnh hắn, cũng ghìm cương ngựa nghi hoặc nói: "Phượng Trữ Lan với Khuynh Nhan bọn họ không phải... Vậy tại sao lại biến thành cục diện như hôm nay?"
Phượng Vũ Thiên cúi đầu, Phượng Trữ Lan nằm trên lưng hắn vẫn hôn mê như cũ: "Khuynh Nhan... Vốn là nhi tử của Hình bộ thượng thư, là mười mấy năm trước... Bởi vì Hình bộ đối nghịch với mẫu hậu, bị mẫu hậu diệt trừ, tịch thu tài sản và giết cả nhà, ngày đó ca ca đi theo giúp vui... Sau đó nhìn thấy Khuynh Nhan, vốn phải trảm tận gốc diệt trừ hậu hoạn, nhưng ca ca không hiểu sao mà rất thích hắn, vì vậy năn nỉ mẫu hậu đem hắn lưu lại, mẫu hậu vì cưng chìu ca ca rất nhiều ngươi cũng biết đấy, đáp ứng ca ca lưu lại Khuynh Nhan để hắn làm đồ chơi, nhưng không cho phép ca ca giữ hắn ở lại trong cung, ca ca đành phải mang hắn ra ngoài cung, sau đó lợi dụng thời gian mười mấy năm thành lập một môn phái trung gian giữa hoàng thất và võ lâm, hoàn toàn đều là vì cho hắn một chỗ an thân..."
"Thế bây giờ là..." Đột nhiên Long Y Hoàng hơi minh bạch .
"Sự việc đã bại lộ, ta cũng vậy, vừa mới biết được chuyện này... Bởi vì dư đảng năm đó đã trở lại, cho nên ta có dự cảm sẽ xảy ra chuyện, ai... Theo tính tình ca ca, khẳng định không hy vọng phụ hoàng tham gia vào chuyện này, nhất là vì Khuynh Nhan." Phượng Vũ Thiên mờ mịt nhìn về phía doanh trại, đi hay ở lại cũng không được.
"Thật sự là phiền toái... Ta sẽ dẫn dắt bọn họ rời đi, ngươi nhân cơ hội đó đưa Phượng Trữ Lan vào lều ta được rồi." Long Y Hoàng nhìn thoáng qua Phượng Trữ Lan hôn mê, thình lình giục ngựa đi trước.
Phượng Vũ Thiên thấy kỳ quái, vẫn duy trì một khoảng cách với Long Y Hoàng , cũng trở về doanh địa.
Hắn đi đến cửa bên, thủ vệ quả nhiên đều bị Long Y Hoàng dẫn đi, tuy không biết là dùng phương pháp gì dẫn đi, nhưng Phượng Vũ Thiên không có thời gian nghĩ nhiều như thế, trực tiếp đem Phượng Trữ Lan vọt vào lều của Long Y Hoàng.
Bởi vì Long Y Hoàng bị thương, bên trong lều chuẩn bị rất nhiều thuốc trị thương, vì vậy Phượng Vũ Thiên khẩn cấp, hắn buông Phượng Trữ Lan, lập tức bắt đầu xử lý miệng vết thương.
Khuynh Nhan xuống tay cũng không giống Phượng Ly Uyên ra tay với Long Y Hoàng tàn nhẫn như vậy, suýt nữa trúng chỗ hiểm, một đao kia của hắn, chẳng qua làm Phượng Trữ Lan bị thương nặng, cũng không có tạo thành nguy hiểm gì, cho nên Phượng Vũ Thiên chỉ cần xử lý đơn giản một chút là ổn.
Một lát sau, Long Y Hoàng xong việc đi bộ vào lều, làm Phượng Vũ Thiên hoảng sợ, Long Y Hoàng nói: "Yên tâm, ta đã phân phó, ta muốn nghỉ ngơi, không cần quấy rầy, ngươi cứ yên tâm xử lý cho hắn là được, cho dù phụ hoàng đến hỏi thăm, tự ta cũng có lí do từ chối."
"Ca ca đối với ngươi như vậy ta chợt cũng cảm giác hổ thẹn, hắn trước kia đối với ngươi như thế, ngươi lại..."
"Yên tâm đi, nói như thế nào đi nữa đều là người phải ở cả đời, ta cũng không phải vô tâm vô phế, hơn nữa, chỉ bằng mấy ngày nay thái độ của hắn đối với ta có thay đổi, ta giúp hắn một phen cũng không có gì..."
Phượng Vũ Thiên cảm kích gật gật đầu, xoay người cởi áo Phượng Trữ Lan, lau sạch máu trên người hắn, nhanh chóng rút đoản kiếm ra, dùng khăn mặt ngăn lại để cầm máu, nhanh chóng bôi thuốc.
Long Y Hoàng hỏi: "Ngươi làm được chứ?"
"Hẳn là không sao." Phượng Vũ Thiên trả lời.
Chảy mồ hôi, cái gì gọi là hẳn là...
Thuốc trị thương phát huy hiệu quả, máu rất nhanh liền ngừng chảy, Phượng Vũ Thiên tiếp tục quấn băng vải lên trên miệng vết thương, khi xác định không có việc gì, giải khai huyệt đạo cho Phượng Trữ Lan .
"Tốt lắm, hiện tại hẳn là không có chuyện gì, ta đem y phục của hắn đến, ngươi giúp ta chiếu cố hắn một hồi." Phượng Vũ Thiên vỗ vỗ tay, xử lý máu loãng, sau đó nói: "Có thể mấy ngày này hắn đều phải ở nơi này tị nạn ."
"Ta đây đi lấy thì tốt hơn, đỡ để người khác nghi ngờ." Long Y Hoàng nói xong, so với Phượng Vũ Thiên nhanh hơn đã đi ra khỏi lều.
Đợi cho Long Y Hoàng danh chính ngôn thuận đem y phục đến, khi chuẩn bị đi vào, bên trong có âm thanh nói chuyện vọng ra làm nàng không tự chủ dừng động tác.
"Tốt, nếu hai người đều biến thành dạng này, lại dây dưa nữa cũng không có ích, ngươi sớm nên quên hắn thì tốt hơn, dù sao hiện tại ngươi cũng có gia đình mình." Giọng Phượng Vũ Thiên hơi lẫn lộn không rõ.
"Làm không được." Phượng Trữ Lan lạnh băng lạnh nhạt cự tuyệt.
"Vậy ngươi còn muốn cùng hắn như thế nào? Ngươi cho là các ngươi còn có thể giống như trước sao? Hiện tại hắn đã biết sự thật chuyện diệt môn năm đó, tuy không phải do huynh tạo ra, nhưng hắn cũng sẽ giận chó đánh mèo với huynh!" Phượng Vũ Thiên hơi tức giận.
"Ngươi gấp cái gì? Cho dù hắn với ta rạn nứt, cũng không có khả năng ở cùng một chỗ với ngươi, hắn nói hắn hận mỗi người chúng ta... Ngay cả ngươi cũng không có khả năng ngoại lệ!" Phượng Trữ Lan phản bác.
"Ha! Tình huống vậy cũng so với huynh tốt hơn rất nhiều không phải sao? Lúc trước chính huynh biến hắn làm sủng vật vui đùa, ít nhất ta không làm như vậy! Cho nên, huynh căn bản không có tư cách đi đối mặt với hắn!" Phượng Vũ Thiên cơn tức tăng vọt dâng lên.
Song, Phượng Trữ Lan chỉ bình thản nói một câu đem toàn bộ tính khí của Phượng Vũ Thiên đè ép: "Hắn yêu chính là ta."
Phượng Vũ Thiên nghẹn giọng, nói không ra lời, thở phì phì, Long Y Hoàng ho khan một tiếng, cầm y phục đi vào, đánh vỡ cục diện giằng co xấu hổ trong lúc đó của hai người: "Ta đã trở về."
"Ta đây không ảnh hưởng ngươi nghỉ ngơi, đi trước! Ca ca, chúc ngươi sớm ngày bình phục!" Phượng Vũ Thiên không nhìn Long Y Hoàng, chỉ hung hăng nói ngắn gọn với Phượng Trữ Lan, toàn thân người bốc hỏa tiêu sái bỏ đi.
Ái tình, đối với tiểu hài tử không đủ lực miễn dịch mà nói, quả nhiên là độc dược trí mạng.
Long Y Hoàng đem y phục đặt ở bên người Phượng Trữ Lan: "Y phục lúc đầu của ngươi toàn bộ đều là máu, nếu ngươi không muốn để mọi chuyện náo loạn hãy mau xử lý tốt."
"Ta biết, " Phượng Trữ Lan lạnh lùng nói, xé y phục đã mặc, hoàn toàn không để ý hành động của mình sẽ làm ảnh hưởng đến vết thương, cuối cùng, hắn phun một hơi thật dài: "Cám ơn ngươi, Long Y Hoàng."
"Ừ, phí tạ ơn." Long Y Hoàng vừa trả lời, vừa mở bình dược mà vừa rồi Phượng Vũ Thiên chuẩn bị.
Ai, lúc này, thuốc trị thương phải chuẩn bị phần cho hai người.
Phát hiện Phượng Trữ Lan mãi lâu không nói lời nào, Long Y Hoàng ngẩng đầu qua, vừa vặn đối diện hai mắt hắn lấp lánh ánh quan sát kỳ quái, phỏng chừng hắn đang suy nghĩ, tại sao người này da mặt dầy như vậy?
Nghĩ về điểm này, Long Y Hoàng nhịn không được cười : "Như thế nào? Chẳng lẽ muốn ta nói ‘Không cần cảm tạ, ai bảo chúng ta là phu thê? ’ Phượng Trữ Lan ngươi đừng làm ta buồn nôn!" Long Y Hoàng lộ ra một nét mặt khoa trương buồn nôn.
Phượng Trữ Lan cũng hơi buồn cười, hơi hơi động khóe miệng, nhưng không có biểu hiện ý cười rõ ràng .
"Thế nào? Mấy ngày nay ngụ ở chỗ này của ta đi, nếu phụ hoàng biết ngươi bị như thế này, nhất định sẽ làm long trời lở đất, muốn đi dạo chơi ngoại thành vui vẻ đều bị vài vãn bối chúng ta làm hỏng, thật sự đúng là vô cùng mất hứng." Long Y Hoàng cười nói.
"Không cần, như vậy sẽ ảnh hưởng đến ngươi."
"Oa! Thái tử chúng ta luôn luôn tự cho là mình thanh cao cũng sẽ lo lắng đến người khác nha! Thật làm cho ta ngạc nhiên không thôi!" Long Y Hoàng giả vờ sợ hãi than, sau đó "Xì" một tiếng cười ra: "Song, thời điểm ngươi biết suy nghĩ một chút đến cũng không đúng lúc, vạn nhất phụ hoàng nhìn thấy thương thế của ngươi, chắc chắn truy tìm nguyên do, sợ là, bảo bối Khuynh Nhan của ngươi rất khó thoát khỏi cái chết, hoặc là, ngươi muốn vào trời nóng như thế này băng vết thương, cùng tâm lạnh như băng cả hai cùng nhau thối rữa sao?"
"Ngươi!" Phượng Trữ Lan bị câu nàng nói"tâm lạnh như băng" kia làm cho tức giận, trong lúc nhất thời huyết khí dâng lên, che vết thương bắt đầu ho nhẹ.
"Rất tức giận? Chỉ nói giỡn, chỉ nói giỡn mà thôi, đừng tức giận, " Long Y Hoàng nửa cười nửa lo lắng vỗ lưng Phượng Trữ Lan, nghĩ nghĩ, vô thức nói: "Bất quá, nói thật, chúng ta không phải là phu thê sao? Nếu vậy, ở cùng một nơi, cùng giường cộng chẩm cũng là chuyện rất bình thường nha, ai dám nói là không phải? Ha ha, lại nói tiếp... Ta đây làm thê tử, còn chưa có hầu hạ ngươi tốt tốt một lần nào..." Long Y Hoàng làm động tác mập mờ, tiến đến bên tai Phượng Trữ Lan, nhẹ nhàng thổi khí, làm hắn toàn thân cao thấp như hóa đá, giọng Long Y Hoàng ôn nhu đến mức không thể ôn nhu hơn: "Dù sao bây giờ quan hệ của chúng ta đang thay đổi tốt đẹp, cùng phòng cũng chỉ là vấn đề thời gian, như vậy, để cho thiếp hảo hảo hầu hạ người một lần, bù lại khuyết điểm ngày xưa, rèn sắt khi còn nóng, phát triển tình cảm ra sao?"
Phượng Trữ Lan ho khan càng dữ dội hơn, Long Y Hoàng quả nhiên là "Rèn sắt khi còn nóng ", hai tay nhẹ nhàng chạm vào vai hắn, đè chặt thân thể Phượng Trữ Lan đang muốn thoát ra mấy lần, tiếp tục lời nói mờ ám không rõ: "Phượng Trữ Lan , chàng hại hài tử của thiếp, vậy bồi thường cho thiếp một cái, chậc chậc, nhìn xem... Dáng vẻ của chàng tốt như vậy nha, mà dáng vẻ của thiếp cũng không tồi, hài nhi tương lai của chúng ta có phải cũng xinh đẹp như vậy hay không nhỉ? Chàng thích nam hài hay là nữ nhi? Hoặc là, sinh một nam hài lại sinh một nữ nhi đi! Ngẫm lại... Nên đặt cho chúng tên gì thì được đây? Nam hài nhất định phải khí phách, nữ nhi nhất định phải lộ ra vẻ diễm lệ cùng tài hoa của nó... Chậc, vô cùng khó khăn!" Nàng thể hiện vẻ mặt lưỡng nan [1], trộm nghiêng đầu trên mặt Phượng Trữ Lan lén thơm một cái, cười đến mức như kẻ trộm chuyên nghiệp: "Chàng nói đi? Phượng Trữ Lan . Phu. Quân. Thân. Yêu. Của thiếp?"
[1]: khó khăn đôi đường
Phượng Trữ Lan ho khan càng vô ích, hắn chỉ cảm thấy có một cổ khí nghẹn ở cổ họng, chớp mắt, thiếu chút nữa thì khí tuyệt bỏ mình!
Ừm, được rồi, diễn trò ăn đậu hủ của người ta như thế cũng đủ rồi nên dừng lại thôi.
Đột nhiên Long Y Hoàng buông tay ra, cả người Phượng Trữ Lan không ổn định, cơ hồ muốn ngã xuống giường, hắn đè nặng ngực, thuận khí, trừng mắt nhìn Long Y Hoàng.
"Yên tâm đi, bổn tiểu thư cũng không hái danh hoa có chủ, cũng không ép buộc, chỉ suy nghĩ cho ngươi, cũng vì Khuynh Nhan của ngươi mà suy nghĩ, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn ở chỗ này của ta ngốc trong một thời gian ngắn đi, mọi chuyện ta sẽ xử lý tốt, ngươi hãy an tâm dưỡng thương, cuối cùng đừng nói là ta ngược đãi trượng phu." Long Y Hoàng cho hắn một cái nhăn mặt, lại một lần nữa Phượng Trữ Lan có cảm giác chuẩn bị té xỉu .
Hắn... Lại bị đùa giỡn .
Hắn tại sao chưa bao giờ biết, nguyên lai điều Long Y Hoàng am hiểu nhất, chính là đùa giỡn người- một chiêu độc trí mạng này ...
Long Y Hoàng mới dừng cuộc chuyện không bao lâu, đột nhiên ngoài lều vang lên giọng thái giám : "Hoàng Thượng —— giá lâm —— "
Sắc mặt Phượng Trữ Lan trắng bệch, nhưng thật ra Long Y Hoàng không chút hoang mang, thuận tay kéo làm rối loạn y phục mình, cao giọng vội vàng hô: "Phụ hoàng! Chờ một chút! Chớ đi vào!"
Tiếng bước chân bên ngoài quả nhiên dừng lại không tiến, Long Y Hoàng lập tức đứng lên, vừa sửa sang lại quần áo, vừa đi ra ngoài nghênh đón, để Phượng Trữ Lan một mình ở trong, nói lắp nửa ngày, đều không ra một chữ.
Ý đồ Long Y Hoàng muốn làm gì, trời biết đất biết, và một người cũng nên biết rõ.
Long Y Hoàng nhìn như đang bối rối sửa sang lại y phục, còn chưa có sửa sang lại chỉnh tề thì đi ra ngoài, Hoàng Thượng vừa nhìn thấy bộ dáng của nàng, nhất thời sửng sốt nửa ngày, có chút ngại ngùng, ho khan vài tiếng, miễn cho nàng hành lễ, nói: "Vốn trẫm muốn tới hỏi ngươi, có biết Thái tử đi đâu không, hiện giờ xem ra, các ngươi là..."
"Thái tử có đi ra ngoài sao? Hắn luôn ở trong lều của Y Hoàng nghỉ ngơi ... Phụ hoàng, ngài là nghĩ nhiều quá đó." Long Y Hoàng cười trộm nói.
“Đúng vậy, nếu như vậy... Tại sao nó không đi ra?"
"Ách, phụ hoàng, ngài tới quá mức đột ngột, hắn đương nhiên vẫn là đang..." Long Y Hoàng không nói, để lại một chuỗi im lặng tuyệt đối làm cho người phía sau tự tưởng ra.
Bỗng, phía sau có một chút động tĩnh, Long Y Hoàng quay đầu vừa thấy Phượng Trữ Lan xốc rèm lên chậm rãi đi ra, trừ bỏ sắc mặt có hơi tái nhợt khác thường, những thứ khác nhìn thật không ra có vấn đề gì, hắn đối với hoàng đế hạ thấp người hành lễ nói: "Phụ hoàng."
Tốt lắm, lần này, hai diễn viên chính đều đến đông đủ, sự tình đã tra ra manh mối chân tướng rõ ràng, lần này, da mặt già nua của hoàng đế cư nhiên cũng có lúc chút không nhịn được, mù quáng quấy rầy người trẻ tuổi... Hoàn toàn không phải là một việc sáng suốt mà trưởng giả nên làm.
"Ách, này... Nhìn thấy phu thê các ngươi rất là hòa thuận, trẫm đặc biệt cảm thấy vui mừng... Như vậy, sẽ không tiếp tục quấy rầy các ngươi, bất quá tuổi trẻ hay muốn nhiều hơn vẫn nên chú ý thân thể, nhất là Y Hoàng, còn có vết thương trên người, Thái tử, ngươi phải đối với nàng nhiều ôn nhu một chút... Cứ như vậy đi , trẫm còn có việc, không phải tiễn, các ngươi quay vào đi." Hoàng đế vừa nói hết, vội vàng xoay người rời đi như chạy nạn.
Nếu loại sự tình này truyền ra ngoài, hắn làm vua của một nước mặt để ở đâu,chỗ nào... Ở đâu!
Long Y Hoàng cười không ngừng, Phượng Trữ Lan thì như mới vừa bị sét đánh qua tiếp theo lại lập tức bị nước lạnh dội vào đầu, sắc mặt khó coi đến quỷ dị, vài loại màu sắc không ngừng chuyển đến chuyển đi.
"Phượng Trữ Lan , ngươi cam chịu đi, ngươi một đời trong sạch, chung quy sẽ hủy ở trong tay của ta." Long Y Hoàng nhịn không được cười to, tiến lên, lôi kéo làm nũng ở cánh tay hắn, vô cùng thân thiết nói: "Như vậy, chúng ta trở về tiếp tục nha. Phu. Quân. Thân. Yêu.!" Nàng cố ý nói gằn từng tiếng, nói rõ ràng vô cùng, ngay cả kẻ điếc đều hiểu được đó là có ý gì.
"Long Y Hoàng! Ngươi một vừa hai phải thôi!" Phượng Trữ Lan không thể nhịn được nữa.
"Thiếp rất quá mức sao? Phu quân? Làm phu thê chẳng lẽ không nên có cái dạng này ? Cũng là chàng trách thiếp trước kia đối với chàng quá mức vô tình? Tốt lắm tốt lắm... Đừng nóng giận, đi, chúng ta trở về lều đi! Thiếp cam đoan về sau nhất định sẽ đối với chàng hảo hảo thực ôn nhu ! Tuyệt đối sẽ không lại hung ác với chàng!" Long Y Hoàng không khỏi thanh minh với Phượng Trữ Lan, nàng tức khắc đem hắn đẩy mạnh vào trong, tại đây nơi dị quốc tha hương, trừ lần đầu ở ngoài nàng đối mặt Phượng Ly Uyên cười đắc ý vô cùng vui sướng như vậy, tựa như tìm được loại cảm giác năm đó gặp được Quân Linh trước kia.
Nàng là quận chúa độc nhất vô nhị của Huyền Quốc, rất được sủng ái chiều chuộng, thiên chi kiêu tử[2].
[2]: đứa con được cha mẹ cưng chìu rất kiêu căng. Giống như con cưng của trời.
Như vậy, sẽ không có chuyện gì có thể làm khó nàng.
Sau khi Long Y Hoàng đẩy mạnh Phượng Trữ Lan vào lều trại, ở góc độ người đó luôn luôn quan sát nhìn toàn bộ biểu hiện của nàng- Phượng Ly Uyên thẳng thẳng thân mình, xoay người sải bước rời đi.
Đi vào trong lều trại, tươi cười trên mặt Long Y Hoàng như ánh mặt trời từ từ theo ánh sáng mà ảm đạm xuống, nàng giúp Phượng Trữ Lan ngồi xuống trên giường, ấn ngã hắn, đe dọa nói: "Ngủ! Bữa tối ta sẽ gọi ngươi, sau đó sẽ giúp ngươi thay thuốc."
Nhìn biểu tình Long Y Hoàng biến hóa rõ ràng, Phượng Trữ Lan khó mà nói gì, nhưng lại ngoan ngoãn làm theo phân phó của nàng nằm xuống.
Long Y Hoàng tùy tiện lật quyển sách, lật lung tung lên, ý muốn áp chế xao động trong lòng.
Vừa rồi Phượng Ly Uyên... Nàng tại sao không có thấy? Hết thảy hết thảy, cũng chỉ là diễn trò cho hắn xem mà thôi.
Cho dù hắn tiến vào hoàng thất, với nàng, vẫn là hai người qua đường.
Miệng vết thương vẫn ẩn ẩn đau, Phượng Trữ Lan nằm xuống, nhắm mắt lại, đầu óc đều đầy bóng dáng Khuynh Nhan, trong lúc nhất thời, nội tâm cũng vô pháp bình tĩnh trở lại.
Hai phu thê này... Thật là ăn ý, ngay cả nghĩ đều là người trong lòng, đều không hẹn mà cùng như thế, chính là cùng nhau tưởng nhớ.
Bình luận facebook