-
Chương 71: Lừa mình dối người
"Thái tử phi nương nương, thảo dân tuyệt đối không có ý này! Ngài quá lo lắng!" Thần y khẩn trương hơn, thiếu chút nữa đã nói năng lộn xộn.
"Ta lo lắng? Tốt lắm, đây không phải là thuốc dưỡng thai ngươi chuyên tâm điều chế sao?" Long Y Hoàng chỉ chỉ nước trong bát vẫn còn hơn nửa bát, đột nhiên vỗ tay, thị vệ sau lưng nàng nhận được mệnh lệnh, lập tức áp giải một người vào, là một phụ nữ, bộ dáng xem như thanh tú, nhưng chủ yếu chính là... Bụng ả to ra, thoạt nhìn như mang thai chưa đến sáu tháng, Long Y Hoàng cầm cổ tay thai phụ đến trước mặt thần y đang trợn mắt há mồm : "Tốt lắm, nếu bát thuốc dưỡng thai này thật không có vấn đề, như vậy cho người đưa cho thê tử ngươi đang mang thai uống cũng không có vấn đề gì chứ!"
"Này... Đây là có chuyện gì..." Thần y bắt đầu run rẩy, chỉ vào người thai phụ kia nói, thai phụ bị khí thế Long Y Hoàng làm cho hoảng sợ, vẫn cúi đầu, toàn thân phát run.
"A ha? Sao lại thế này? Ta tưởng rằng đưa người nhà của ngươi tới sẽ là việc gì khó lắm, không nghĩ ả cũng một phụ nữ có thai, võ lâm minh ngại ả phiền toái cho nên không có dẫn đi, cũng không có phái người bảo hộ, ta chỉ muốn điều tra tin tức của kẻ đứng sau ngươi, vừa vào trong nhà của ngươi, lập tức gặp được ả, ngươi còn có gì muốn nói có thể nói? Ngươi chung quy chỉ là một quân cờ của võ lâm minh, bất cứ lúc nào cũng có thể bị vứt bỏ, ngươi vì bọn họ bán mạng, nhưng bọn họ đối với thê nhi của ngươi lại thờ ơ mặc kệ!" Long Y Hoàng chỉ vào hắn gầm lên: "Ngươi, từ đầu tới cuối, bất quá là bị người lợi dụng cũng sẽ bị vứt đi thôi!"
"Đây... Điều đó không có khả năng!" Thần y lẩm bẩm, sau đó lui từng bước.
"Ha! Có cái gì không có khả năng ! Ngươi cho là bọn họ thánh thiện như thế sao? Để sau khi ngươi bị phát hiện sẽ không làm liên lụy đến những người khác, cho nên bọn họ ngay cả thê nhi của ngươi cũng vứt đi, hiện tại võ lâm minh đã chuyển sang hoạt động bí mật, chính là không có thời gian đi chiếu cố một phụ nữ có thai !" Long Y Hoàng đột nhiên bưng chén thuốc lên, giận dữ cười: "Ta cũng không phải cái người thánh thiện gì , cũng sẽ không khoan dung độ lượng mà tha thứ cho kẻ muốn hãm hại ta và hài tử, như vậy đi bây giờ, ta sẽ cho ngươi tận mắt thấy cái tra tấn ngươi muốn tặng ta tất cả sẽ hoàn lại trên người thê nhi của ngươi !"
"Không được!" Nhìn Long Y Hoàng kiên quyết đem bát dược kia rót vào miệng thai phụ, thần y đột nhiên bối rối đứng dậy, đang muốn nhào lên đoạt lại chén thuốc, thị vệ tay mắt lanh lẹ lập tức kéo hắn ấn tại chỗ, mồ hôi lạnh từ trên người và trên trán hắn không ngừng nhỏ xuống, giọng khàn khàn hô: "Đừng cho nàng uống! Không cần! Ta... Ta có tin tức khác về võ lâm minh ! Ta trao đổi với ngươi!"
"Trao đổi? Ta, Long Y Hoàng chưa bao giờ vì bất cứ tin tức muốn trao đổi gì mà tổn thất lợi ích của mình, hơn nữa, cái các ngươi gọi là tin tức, ta có thể đoán ra, cũng không cần phải khiến cho mình tích giận trong lòng, nhìn các ngươi tiếp tục tiêu dao bởi không có cái tin tức gì có ý nghĩa giá trị! Người đâu, để cho thê tử thần y của chúng ta uống hết bát thuốc dưỡng thai do phu quân nàng tỉ mỉ điều chế cấp cho Thái tử phi !" Long Y Hoàng hô, chén thuốc cầm trong tay giao cho thị vệ đang chạy đến, còn mình ngồi bên cạnh nhìn, ác tiếng nói: "Dù các ngươi làm gì với ta như thế nào cũng không sao hết, thậm chí ta còn có thể tha thứ cho các ngươi, nhưng, một khi đánh chủ ý lên hài tử của ta, thế thì, là tội không thể tha thứ!" Long Y Hoàng chưa từng tức giận như vậy, hai mắt muốn phun lửa, phẫn nộ trong mắt đã dữ tợn hơn như ma quỷ.
Thai phụ dù giãy dụa , nhưng năng lực phản kháng rất yếu ớt, chỉ trong chốc lát, nửa bát thuốc đó cũng bị rót hơn một nửa vào miệng nàng, bọn thị vệ cũng không có lưu tình hay thương tiếc, sau khi làm theo phân phó rót thuốc, dùng sức đem thân thể nàng ta đè trên mặt đất, thai phụ đã sáu tháng đó thống khổ nghẹn ngào một tiếng, bắt đầu rên rỉ mà nức nở.
Thần y nhất thời sửng sốt, thân thể hóa đá tại chỗ, nhìn cái bát bị đánh vỡ trên mặt đất, đầu óc của hắn cũng một mảnh trống rỗng.
"Nếu không phải thuốc đó có vấn đề, ngươi cần gì khẩn trương như thế? Ha! Ta chưa từng nghĩ rằng trời cũng giúp ta, thê tử của ngươi, rõ ràng cũng đang mang thai! Mà ta, chính là muốn để cho ngươi biết, đắc tội đến người của ta sẽ có kết cục gì! Ngươi muốn ta mất đi đứa nhỏ, như vậy ta khiến ngươi mất đi con của mình! Ta muốn cho ngươi tận mắt chứng kiến thuốc ngươi đã chuẩn bị cho ta toàn bộ đổ vào trong miệng nàng, sau đó ngươi ở bên cạnh nhìn chỉ có thể bất lực!" Long Y Hoàng đi đến trước mặt của hắn, đột nhiên cúi người, ngón tay lướt qua trên bên mặt của hắn, sau đó tựa như nắm lấy cái gì, cuối cùng dùng sức kéo một cái, từ trên mặt thần y kéo xuống là mặt nạ da người bị xé rách giống như thật!
Mặt nạ da người của thần y bị kéo xuống, lộ ra khuôn mặt không hề già nua, mà là một người trẻ chỉ hai mươi mấy tuổi, Long Y Hoàng cười lạnh đem mặt nạ vứt đi: "Lúc ngươi bắt mạch cho ta, ta chỉ biết ngươi không phải là một lão già, nhưng, ngươi có phải rất ngạc nhiên hay không vì sao hiện tại nội lực của ngươi đều vận lên không được? Là vừa rồi lúc ta kéo ngươi đến, kỳ thật trong lòng bàn tay còn có Nhuyễn cốt cao, nó có thể thẩm thấu vào da, làm ngươi vận khí lực không nổi, mà hiện tại, đúng là có trò hay trình diễn." Long Y Hoàng lại nhìn thai phụ kia, nàng thống khổ, tiếng la càng ngày càng mạnh mẽ, một mình trên mặt đất lăn lộn, hạ thân dần dần có máu chảy ra, hai mắt thần y đã trừng lớn giống như chuông đồng, nhưng không nói nên lời.
"Thật sự là nguy hiểm, " Trong mắt Long Y Hoàng âm lãnh
, tinh quang hiện lên: "Suýt nữa, kẻ nằm trên mặt đất chính là ta , nhưng, nếu ta không có một chút bản lĩnh, làm sao sẽ yên tâm lớn mật như thế mời ngươi vào hoàng cung chứ? Ánh mắt minh chủ của các ngươi thật sự là nông cạn, lại có thể nghĩ ta như nữ tử thiện lương tâm địa thuần khiết , hắn thật đúng là sai mười phần!"
: âm u lạnh lẽo
Bọn thị vệ tiếp nhận ánh mắt Long Y Hoàng, buông tay ra, "Thần y" cơ hồ lập tức liền bay người qua, thẳng đến bên người thê tử của mình, ánh mắt vô thần ôm thân thể nàng ta, bộ dáng bừng tỉnh dường như không quan tâm đến thứ gì, mà người ở trong lòng hắn, sớm đã bị đau nhức tra tấn đến chết ngất, chỉ có thân thể không ngừng run rẩy co rút, người không có ý thức gì.
"Nói, ngươi tiến vào trong cung là vì phối hợp với ai? Tuy trong lòng ta đã có đáp án, nhưng vẫn hy vọng ngươi có thể chính miệng nói cho ta biết... Đương nhiên, nếu có thể, tốt nhất ngươi lập tức tự sát, bởi vì loại bang phái trong võ lâm minh này chú trọng hiệp đạo nghĩa khí, rất không chấp nhận nội bộ huynh đệ làm phản, bây giờ nếu ngươi nói ra bí mật, có lẽ so với rơi vào tay ta cuối cùng còn thê thảm hơn... Ta thấy ngươi đáng thương, mới tốt tâm nhắc nhở ngươi, nên làm như thế nào? Tự ngươi muốn làm gì cũng được." Giọng Long Y Hoàng lạnh lùng quanh quẩn ở bên trong dược quán yên tĩnh, cách đó không xa trên đường đến dược phòng còn có hơi nóng bốc lên, hương vị thuốc Đông y đang từ từ bay ra, thanh âm nước sôi trào cực kỳ rõ rệt.
Thần y vẫn không trả lời, đột nhiên, cơ thể thê tử trong lòng hắn mềm xuống, không hề nhúc nhích, hắn chậm rãi nhìn mặt thê tử mình, khóe miệng đột nhiên tràn ra tơ máu, sau đó từ từ khép chặt hai mắt, ngã vào trên người thê tử mình .
"Tự tạo nghiệt... Loại thuốc này, chẳng những giết thai nhi, ngay cả thai phụ có thể chất khỏe mạnh, cũng sẽ tùy thời đi tây thiên, hãm hại ta không sao, nhưng động đến hài tử của ta... Vô luận là ai, đều phải trả giá đắt!" Long Y Hoàng lạnh lùng quét mắt qua thi thể vài lần, vỗ tay lần nữa: "Đem thi thể bọn họ kéo xuống thiêu , nếu để cho ta nhìn thấy một phần xương cốt còn lại, các ngươi cũng khó tránh bị xử phạt!"
Thị vệ nhìn cơn tức Long Y Hoàng lớn không giống bình thường, không dám chậm chạp lề mề, liền lôi kéo thi thể đi ra ngoài.
Long Y Hoàng bởi vì phẫn nộ, ngực phập phồng kịch liệt, đứng lặng thật lâu, mới dần dần bình ổn.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn trần nhà, trên xà nhà màu đỏ thắm dùng sơn có màu sắc rực rỡ phác hoạ vô số cảnh vật hoa cỏ tỉ mỉ xinh đẹp, cơn thịnh nộ trong mắt giảm bớt, thay vào đó là nỗi thê lương cùng cô đơn mênh mông vô bờ , thậm chí còn có mệt mỏi.
Nàng từ từ xoay người sang hướng khác, vô thức đưa tay đặt trên bụng, mới vừa nhìn ra cửa, lập tức sửng sốt.
Nơi cửa, đứng một người, vì ngược sáng, không thấy rõ lắm khuôn mặt, nhưng dáng người cùng khí chất của người nọ Long Y Hoàng lại vô cùng quen thuộc.
Long Y Hoàng đi đến cửa, gượng gạo vựt dậy tinh thần lộ vẻ yếu ớt và dối trá, người đứng ở cửa cũng nghiêng người, quay mắt về phía nàng, không nói gì giống như đang trao đổi.
Nàng dừng bước, thở dài, nói với người kia: "Luôn luôn xem trò khôi hài? Duệ vương, hiện tại diễn cũng tan, ngươi cũng nên đi đi, ở lại, cũng không có cái gì để nhìn ."
"Nàng… khi nào thì nhìn ra , hắn là nội ứng của võ lâm minh ?" Phượng Ly Uyên vội vàng , nắm chặt cổ tay Long Y Hoàng, giữ chặc bóng dáng nàng đang muốn rời đi.
"Không lên quan đến ngài, dù sao chúng ta cũng là người lạ." Long Y Hoàng lạnh lùng đáp.
"Y Hoàng... Ta hy vọng nàng có thể nói cho ta biết, nàng rốt cuộc biết được bao nhiêu chuyện? Ta đã hoàn toàn thoát ly võ lâm minh, không nghĩ rằng hiện tại bọn họ hành động nhanh chóng như vậy, " Phượng Ly Uyên kéo người nàng, đặt ở trên tường, nhíu mày hỏi: "Nàng còn phát hiện cái gì? Tại sao lại thành như thế này? Còn nữa... độc của Bồi Liên, có phải nàng hạ hay không?."
Long Y Hoàng mỏi mệt hạ mi mắt, không có đối mặt với ánh mắt khẩn thiết của Phượng Ly Uyên, nàng mệt chết... Nàng hiện tại chỉ muốn nghỉ ngơi.
Phượng Ly Uyên nhìn nàng không nói lời nào, chính mình cũng không có lên tiếng, nhưng vẫn nhìn nàng, hy vọng nàng cho mình câu trả lời thuyết phục.
Đột nhiên, Long Y Hoàng khóe miệng hơi hơi co lại một chút: "Ngươi... Thực vui vẻ, rất lo lắng cho Bồi Liên... Đúng không?"
"Nàng ta. . ."
"Ừm, nàng ta thuần khiết, khờ dại, thiện lương, vô tội, thanh thuần, còn là một cô nương băng thanh ngọc khiết. . . Hoàn toàn là người có những bản chất làm ngươi động tâm, mà những thứ nàng ta có, ta không có,” Long Y Hoàng nhẹ nhàng nói, trong lời nói lại mang theo những nghẹn ngào không dễ phát hiện: “ Ta ác độc, nham hiểm, tâm ngoan thủ lạt, không từ thủ đoạn, thâm độc ngang tang bạo ngược… Thân là thê tử, đúng là không có bản lãnh gì… Độc của nàng ấy đã được giải, ngươi phải canh giữ nên người nàng ấy mới đúng, đi ra ngoài đã lâu, khó tránh nàng ấy sẽ lo lắng.”
"Vậy còn nàng? Nàng sẽ làm gì?" Phượng Ly Uyên hỏi.
"Ta mệt chết đi, Phượng Ly Uyên. . . Ta thật sự rất mệt mỏi, ngươi hãy buông ta ra trước, để để ta nghỉ ngơi một lát được không. . . Hiện tại, ta cái gì cũng không dám đòi hỏi, cũng không cầu cái gì xa xỉ. . . Chỉ muốn nghỉ ngơi một lát cho tốt." Long Y Hoàng nhắm mắt lại, đau đớn nói: "Ngươi bây giờ đã có Bồi Liên, tương lai sẽ có chính thê của mình, sẽ không đến phiền ta lần nào nữa, Phượng Ly Uyên. . . Ta thật sự cái gì cũng không có, ngay cả tư cách muốn nghỉ ngơi đều bị ngươi cướp đoạt sao? Hay là, ngươi muốn trực tiếp lấy mạng của ta?"
Ngón tay Phượng Ly Uyên bỗng nhiên cứng đờ, sức lực cùng sự trầm mặc của nàng đối mặt giữa từng giây từng phút trôi qua. . . Cuối cùng, hắn hoàn toàn buông tay ra.
Long Y Hoàng từ từ rời khỏi người hắn, quay lưng lại, đi đến hướng chỉ thuộc về mình.
Rõ ràng. . . Hoa cũng có thời kỳ, quá nhiều chuyện đã tra tấn nàng đến mức đau đớn, nàng thật sự mệt muốn chết, rất muốn nghỉ ngơi. . . Nhưng, sẽ có ai có người nào có thể cho nàng chốn nghỉ ngơi?
. . . Phượng Ly Uyên, chúng ta không nên có bắt đầu, hiện giờ, ta chỉ có thể làm như vậy, giúp ngươi loại bỏ những phiền phức bên người, nếu ngươi thật sự thực thích Bồi Liên, như vậy thì cả đời đối xử tốt với nàng ta. . . Đừng để nàng ấy lại biến thành Long Y Hoàng thứ hai.
Long Y Hoàng hơi hơi mở mắt ra, đột nhiên cảm giác chóng mặt một hồi, nháy mắt trời đất như tối dần. . . Ở trong bóng tối này, không biết con đường ở phía trước ra sao, tựa như có hai người quen thuộc mỉm cười với nàng.
"Cha... Mẹ..." Long Y Hoàng cũng vươn tay về phía họ, giơ được một nửa, cả người đột nhiên mềm xuống, ngã trên mặt đất.
Nàng... Hiện tại chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, sẽ không lâu lắm, một chút là tốt rồi... Cho dù đang ở trong mộng hư huyễn cũng được, để cho nàng có thể thật sự tự do một lần, không cần lại quan tâm đến những chuyện khác...
Cả người nặng nề không thể động đậy, nhưng phảng phất như được vùi trong bông mềm mại, rất thoải mái, dễ chịu
Hình như là có người đem nàng ôm đến trên giường, nếu không thì sẽ không có khả năng lại thoải mái đến thế, còn có cả mùi huân hương mình quen thuộc, chắc là gian phòng của mình không sai.
"Thái tử phi chỉ là quá mệt mỏi mới có thể đột nhiên bất tỉnh, Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương, Thái tử điện hạ xin yên tâm, thai nhi trong bụng Thái tử phi cũng khỏe mạnh..."
Nửa ngủ nửa tỉnh, nàng mơ mơ màng màng nghe được có tiếng người nói chuyện, hơi già nua, cũng rất quen tai, hình như là giọng của một vị ngự y.
Nàng mặc kệ, cả người một tia khí lực cũng không có, để cho nàng ngủ thêm một lát.
Thần y đó xuất hiện, càng thêm chứng thật suy đoán của nàng, nội gián đã mai phục ở trong hoàng cung, trong lòng cũng có manh mối, chuyện kế tiếp, tránh đả thảo kinh xà, xử lý từng cái là được, như vậy, nên xuống tay với ai trước mới tốt đây?
Không đúng! Không phải nói mặc kệ sao? Tại sao mới hơi khôi phục một ít ý thức, lại bắt đầu nhớ tới việc này chứ! Không nghĩ, không nghĩ... Ngủ say...
Hơi chút tỉnh táo một ít, trong đầu lập tức tràn ngập chuyện đã xảy ra mấy ngày qua cùng những giả thiết nàng đã suy đoán cộng thêm bước tiếp theo của kế hoạch, mặc dù từ từ nhắm mắt lại, Long Y Hoàng vẫn còn cáu kỉnh nhăn mày, biểu tình đến khổ sở giống như đang bị đặt trên đống lửa thiêu cháy.
Chẳng lẽ, bây giờ mình muốn mặc kệ mọi chuyện cũng không được sao? Đều là những thứ này chiếm đầy tâm trí, phiền chết! Có lẽ sẽ giải quyết rất nhiều thứ? Đúng, đem từng người của võ lâm minh bắt hết, lại lôi ra minh chủ võ lâm của bọn chúng, còn mình sẽ tha hồ chọn vài loại độc độc chết hắn là tốt rồi, thế này thì có thể thanh thản đợi chờ đứa nhỏ ra đời.
Để sau này có thời gian an bình, hiện tại chỉ nên nghỉ ngơi trong chốc lát... Đúng, không nên buông tha, khó có được thời gian nghỉ ngơi, ngủ thêm một lát, hẳn là sẽ không chậm trễ cái gì.
Nàng tự mình an ủi trong lòng, Long Y Hoàng trở người, tiếp tục ngủ.
"Bộp!" Trên mặt đột nhiên một mảnh lạnh lẽo, hàn khí đó đến tận đáy lòng, Long Y Hoàng nhất thời cả kinh, nhanh chóng mở mắt ra, phát giác một cái khăn thấm nước lạnh không biết khi nào thì đã nằm trên mặt nàng.
Khăn còn chưa có vắt sạch, bọt nước từng giọt từng giọt rơi xuống người nàng... Long Y Hoàng lập tức ngồi dậy tử đến, vừa vứt khăn mặt ra khỏi giường, vừa dùng tay bối xoa xoa nước bám quanh mắt, khi mở mắt ra, phát hiện trước giường mình có một người đang đứng.
Phượng Trữ Lan khoanh tay, đứng ở trước giường nhìn chằm chằm nàng quan sát, thời gian địa điểm nhân vật không không nói rõ cái khăn thấm nước vừa rồi là hắn bỏ, tuy mới vừa bị nước lạnh rửa qua, nhưng bởi vậy, lửa giận Long Y Hoàng đã cháy sạch càng cháy hơn: "Phượng Trữ Lan, cho dù ngươi muốn mưu sát ta cũng nên chọn một biện pháp lưu loát một chút, ngươi muốn dùng cách nửa sống nửa chết để giày vò ta chết sao!"
Hôm nay, Phượng Trữ Lan cũng rất kỳ lạ không có phát hỏa, không có tức giận, mi mắt hơi hơi nhướng lên, cũng đơn giản chứng tỏ kẻ cuồng ngạo năm nào, trong con ngươi thanh thản mang theo vài phần trêu tức, khóe môi nhếch lên khinh bạc cười, hắn vừa mới mở miệng, Long Y Hoàng liền có xúc động muốn xông lên cào đi lớp da trên mặt hắn để nhìn xem có phải là kẻ giả mạo hay không, hắn nói: "Long Y Hoàng, ngươi là heo sao, cho dù là mệt mỏi cũng không nên ngủ cả ngày, ta bận rộn làm hết chuyện của mình ngươi còn chưa có tỉnh, muốn làm gì? Tìm sự đồng cảm?"
Long Y Hoàng ngơ ngác nhìn hắn hồi lâu, sau đó vỗ vỗ gò má mình, lẩm bẩm: "Hóa ra còn đang nằm mộng, khó trách, nếu bình thường Phượng Trữ Lan không nên nói như thế mới đúng, ừm, mình muốn tiếp tục ngủ, ngủ đủ đương nhiên sẽ dậy." Nói xong, chậm chạp nhét cả người vào chăn.
Tay Phượng Trữ Lan nhìn rất khỏe, xương ngón tay thon dài tinh tế, hắn nắm lấy một góc chăn, Long Y Hoàng lui tới chỗ nào hắn liền kéo chỗ đó, chết sống không cho nàng tiếp tục ngủ, Long Y Hoàng rất nổi giận, ngồi dậy lần nữa, nhìn trái nhìn phải một hồi, xác định đây là gian phòng của mình không thể nghi ngờ, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Phượng Trữ Lan, vẻ mặt thuần khiết vô tội, rất giống như một bé con ngoan ngoãn đang vòi vĩnh hỏi : "Phượng Trữ Lan?"
"Ừm? Có chuyện gì?" Phượng Trữ Lan nhướng mày đáp.
"Phượng Trữ Lan?"
"... Làm gì?" Ngữ khí Phượng Trữ Lan dần dần lạnh như băng.
"Phượng Trữ Lan? !" Long Y Hoàng suýt nữa kêu to ra.
"..." Phượng Trữ Lan lười trả lời nàng vấn đề nhàm chán này, vẫn là nhìn chằm chằm nàng bất động.
"Ngươi thật là Phượng Trữ Lan?" Long Y Hoàng tiếp tục hỏi.
"Đúng." Phượng Trữ Lan rất không kiên nhẫn trả lời.
"Má ơi... Giữa ban ngày ban mặt rất kỳ lạ nha, Phượng Trữ Lan, ngươi không có vấn đề chứ? Có phải bị cái gì kích thích không? Ngươi không phải điên rồi chứ?" Long Y Hoàng ngồi quỳ xuống, thẳng lưng, vươn tay ra sờ trán Phượng Trữ Lan: "Không phải là phát sốt nên cháy sạch đến mức hồ đồ đi? Ngươi thay đổi thật sự rất là đáng sợ..."
Phượng Trữ Lan quả nhiên rấtkiên trì, ngoan ngoãn để cho nàng sờ, kết quả còn chưa đụng tới trán của hắn, trước hết Long Y Hoàng sợ tới mức lùi tay về, run run nói: "Ngươi là người hay quỷ?"
"Nếu không phải ta phát hiện có việc chơi đùa rất hay, bây giờ cũng lười ở trong này quan tâm ngươi." Phượng Trữ Lan đáp.
Long Y Hoàng "A" một tiếng, đoạt lại chăn, tiếp tục bọc cả người trong đó, chỉ lộ ra cái đầu, đột nhiên khinh miệt nở nụ cười, nhìn khắp bốn phía quen thuộc cảnh vật không thay đổi, đích thật là gian phòng của mình, đúng vậy: "Thì ra, đầu năm nay Thái tử cũng là kẻ không giữ lời, cũng không biết là ai trước đây đã nói sống chết cũng không tiến vào phòng ta nửa bước."
Sắc mặt Phượng Trữ Lan hóa xanh, lần thứ hai giơ tay, cuối cùng là đem chăn trên người Long Y Hoàng hoàn toàn kéo ra vứt xuống đất, hắn hơi nghiêng tay: "Ta nói có chuyện muốn tìm ngươi."
"Sao thế, lại cười thành như vậy? Hay là Khuynh Nhan sống lại?" Long Y Hoàng trêu chọc.
"Không có." Phượng Trữ Lan hạ mặt lạnh, vẻ mặt đột nhiên rất khó coi, còn mang theo phẫn nộ.
Ừ, nhìn vẻ mặt này, chính xác không thể nghi ngờ , Long Y Hoàng ngoan ngoãn ngồi dậy, thẳng người: "Vậy ngươi tìm ta có chuyện gì?"
"Ngay lúc trong thời gian ngươi ngủ say , ta đột nhiên phát hiện một việc rất hay, chính là nữ nhân kêu Bồi Liên kia, tối hôm qua hơn nửa đêm lén lút chạy đến chỗ tường thành rất xa trong hoàng cung, thả một con chim nhỏ, thật bất hạnh bị ta nhìn thấy, nàng đi rồi ta lập tức bắn con chim sẻ kia, kỳ thật người con chim nhỏ kia cũng không có thư từ gì, nhưng trên chân nó lại buộc một sợi tơ, phía cuối sợi tơ là một miếng sắt nhỏ khắc ký hiệu, cái ký hiệu kia, thật xui xẻo , ta đã xem xét những xác chết, phát hiện trên người mỗi người đều có, nhưng toàn bộ đều ở chỗ rất bí ẩn, sau đó, Mộ Tử trộm chạy tới nói cho ta biết, nội dung cùng tiến trình ngày đó ngươi tra khảo ở trong nhà lao, nói rõ ràng thân phận những kẻ đó, hơn nữa, ngươi ngày hôm qua giết chết phu thê hai người kia, thân phận cùng với sự xuất hiện của bọn họ trùng hợp với Bồi Liên, thật kỳ lạ, chúc mừng ngươi, tình nghi hiện tại của ngươi đã được rửa sạch , " Phượng Trữ Lan vừa nói không thể dừng lại, chính là thao thao bất tuyệt, Long Y Hoàng nghe đầu hơi cháng váng não phình to, hắn vẫn còn tiếp tục: "Như vậy hiện tại, toàn bộ căn cứ chính xác đều chỉ ở trên người Bồi Liên , ngươi vừa không phái bọn họ đi thi hình với Ức Nhan, cũng không phải Ức Nhan hại ngươi, như vậy, ngươi cũng nên thả nàng ra."
"Ta vốn không bị tình nghi, chính là ngươi có lòng nghi ngờ nặng thôi, " Long Y Hoàng quấn mái tóc dài, nhàn nhã nói: "Về phần Ức Nhan sao? Vẫn nên đợi một thời gian ngắn nữa là được, ta còn chưa chơi đùa đủ, mà Bồi Liên, ta sẽ xử lý nàng."
"Ngươi không nên được một tấc lại muốn tiến một thước, nếu Ức Nhan có gì bất trắc, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi." Sắc mặt Phượng Trữ Lan thay đổi một trăm tám mươi độ, lập tức biến thành trời xanh chuyển nhiều mây.
"Phượng Trữ Lan , thân phận cảu nàng hiện tại cũng bị nghi ngờ, chẳng lẽ ngươi không biết là xuất hiện của nàng cùng xuất hiện của Bồi Liên quá mức trùng hợp sao? Còn có chính là nàng tại sao lại giống Khuynh Nhan như vậy? Ngươi không nên lại bị mê hoặc trong dung mạo của nàng ta, nàng ta giống Khuynh Nhan, giống đến lạ lùng, đến ngay cả khí chất cũng giống, điều này chỉ có thể nói rõ rằng nàng và Khuynh Nhan khi còn sống hai người đã biết nhau, vả lại ở chung trong một thời gian ngắn, bằng không chính là cố ý học tập, mà nàng ta vì sao muốn học tập? Nguyên nhân thì chỉ có một, đó phải là đi mê hoặc ngươi, còn nữa, ta nghe những người đó nói, thủ hạ của minh chủ võ lâm có một hộ pháp am hiểu thuật dịch dung , nàng dịch dung thành bộ dáng Khuynh Nhan cũng không phải việc khó, hiện tại liên quan đến nhau, ngay cả cái chết của Khuynh Nhan cũng rất khả nghi, " Long Y Hoàng lo lắng nói: "Ngẫm lại đều cảm thấy sợ, cái tân minh chủ võ lâm họ Mộ Dung Xá Nguyệt kia, nếu hắn thật sự oán hận Khuynh Nhan không tuân theo hắn, hắn hoàn toàn có thể lập tức trực tiếp giết chết Khuynh Nhan, mà không cần chặt đứt hai chân hắn, khiến cho hắn mất cơ hội muốn sống cũng làm cho ta có cơ hội đào thoát, Phượng Trữ Lan , ngươi cũng có thể hiểu được điều này..."
"Đủ rồi!" Phượng Trữ Lan quát lên, sắc mặt lập tức chuyển thành thời tiết có dông tố.
"Phượng Trữ Lan, ngộ nhỡ ta đem lớp da giả của nàng ta bóc đi, không biết ngươi còn có dũng khí đối mặt với nàng ta nói ra những lời tâm tình âu yếm như đã từng nói với Khuynh Nhan hay không, không biết ngươi có có thể tiếp tục kêu nàng Nhan Nhi hay không..."
"Câm miệng! Long Y Hoàng ngươi câm miệng, câm miệng!" Phượng Trữ Lan đã giận không kềm chế được, căm giận xoay người sang chỗ khác muốn rời khỏi.
"Phượng Trữ Lan , Khuynh Nhan đã chết, đã chết! Xác chết được ngươi chôn ở hầm băng, vậy bây giờ ngươi còn phải lừa mình dối người tới khi nào!" Long Y Hoàng rống to một tiếng, cứng rắn muốn Phượng Trữ Lan dừng lại cước bộ đang rời đi : "Cho dù ngươi bị mê hoặc như thế nào, cũng nên có kỳ hạn chứ!"
Hắn xoay người lại, đối mặt với Long Y Hoàng, đột nhiên như xé mây mở trời cười rộ lên, sắc mặt cười nhạt, rất là đẹp, giống như mặt trời mới mọc, hắn nói: "Kỳ hạn, có, thẳng đến khi ta chết."
"Ta lo lắng? Tốt lắm, đây không phải là thuốc dưỡng thai ngươi chuyên tâm điều chế sao?" Long Y Hoàng chỉ chỉ nước trong bát vẫn còn hơn nửa bát, đột nhiên vỗ tay, thị vệ sau lưng nàng nhận được mệnh lệnh, lập tức áp giải một người vào, là một phụ nữ, bộ dáng xem như thanh tú, nhưng chủ yếu chính là... Bụng ả to ra, thoạt nhìn như mang thai chưa đến sáu tháng, Long Y Hoàng cầm cổ tay thai phụ đến trước mặt thần y đang trợn mắt há mồm : "Tốt lắm, nếu bát thuốc dưỡng thai này thật không có vấn đề, như vậy cho người đưa cho thê tử ngươi đang mang thai uống cũng không có vấn đề gì chứ!"
"Này... Đây là có chuyện gì..." Thần y bắt đầu run rẩy, chỉ vào người thai phụ kia nói, thai phụ bị khí thế Long Y Hoàng làm cho hoảng sợ, vẫn cúi đầu, toàn thân phát run.
"A ha? Sao lại thế này? Ta tưởng rằng đưa người nhà của ngươi tới sẽ là việc gì khó lắm, không nghĩ ả cũng một phụ nữ có thai, võ lâm minh ngại ả phiền toái cho nên không có dẫn đi, cũng không có phái người bảo hộ, ta chỉ muốn điều tra tin tức của kẻ đứng sau ngươi, vừa vào trong nhà của ngươi, lập tức gặp được ả, ngươi còn có gì muốn nói có thể nói? Ngươi chung quy chỉ là một quân cờ của võ lâm minh, bất cứ lúc nào cũng có thể bị vứt bỏ, ngươi vì bọn họ bán mạng, nhưng bọn họ đối với thê nhi của ngươi lại thờ ơ mặc kệ!" Long Y Hoàng chỉ vào hắn gầm lên: "Ngươi, từ đầu tới cuối, bất quá là bị người lợi dụng cũng sẽ bị vứt đi thôi!"
"Đây... Điều đó không có khả năng!" Thần y lẩm bẩm, sau đó lui từng bước.
"Ha! Có cái gì không có khả năng ! Ngươi cho là bọn họ thánh thiện như thế sao? Để sau khi ngươi bị phát hiện sẽ không làm liên lụy đến những người khác, cho nên bọn họ ngay cả thê nhi của ngươi cũng vứt đi, hiện tại võ lâm minh đã chuyển sang hoạt động bí mật, chính là không có thời gian đi chiếu cố một phụ nữ có thai !" Long Y Hoàng đột nhiên bưng chén thuốc lên, giận dữ cười: "Ta cũng không phải cái người thánh thiện gì , cũng sẽ không khoan dung độ lượng mà tha thứ cho kẻ muốn hãm hại ta và hài tử, như vậy đi bây giờ, ta sẽ cho ngươi tận mắt thấy cái tra tấn ngươi muốn tặng ta tất cả sẽ hoàn lại trên người thê nhi của ngươi !"
"Không được!" Nhìn Long Y Hoàng kiên quyết đem bát dược kia rót vào miệng thai phụ, thần y đột nhiên bối rối đứng dậy, đang muốn nhào lên đoạt lại chén thuốc, thị vệ tay mắt lanh lẹ lập tức kéo hắn ấn tại chỗ, mồ hôi lạnh từ trên người và trên trán hắn không ngừng nhỏ xuống, giọng khàn khàn hô: "Đừng cho nàng uống! Không cần! Ta... Ta có tin tức khác về võ lâm minh ! Ta trao đổi với ngươi!"
"Trao đổi? Ta, Long Y Hoàng chưa bao giờ vì bất cứ tin tức muốn trao đổi gì mà tổn thất lợi ích của mình, hơn nữa, cái các ngươi gọi là tin tức, ta có thể đoán ra, cũng không cần phải khiến cho mình tích giận trong lòng, nhìn các ngươi tiếp tục tiêu dao bởi không có cái tin tức gì có ý nghĩa giá trị! Người đâu, để cho thê tử thần y của chúng ta uống hết bát thuốc dưỡng thai do phu quân nàng tỉ mỉ điều chế cấp cho Thái tử phi !" Long Y Hoàng hô, chén thuốc cầm trong tay giao cho thị vệ đang chạy đến, còn mình ngồi bên cạnh nhìn, ác tiếng nói: "Dù các ngươi làm gì với ta như thế nào cũng không sao hết, thậm chí ta còn có thể tha thứ cho các ngươi, nhưng, một khi đánh chủ ý lên hài tử của ta, thế thì, là tội không thể tha thứ!" Long Y Hoàng chưa từng tức giận như vậy, hai mắt muốn phun lửa, phẫn nộ trong mắt đã dữ tợn hơn như ma quỷ.
Thai phụ dù giãy dụa , nhưng năng lực phản kháng rất yếu ớt, chỉ trong chốc lát, nửa bát thuốc đó cũng bị rót hơn một nửa vào miệng nàng, bọn thị vệ cũng không có lưu tình hay thương tiếc, sau khi làm theo phân phó rót thuốc, dùng sức đem thân thể nàng ta đè trên mặt đất, thai phụ đã sáu tháng đó thống khổ nghẹn ngào một tiếng, bắt đầu rên rỉ mà nức nở.
Thần y nhất thời sửng sốt, thân thể hóa đá tại chỗ, nhìn cái bát bị đánh vỡ trên mặt đất, đầu óc của hắn cũng một mảnh trống rỗng.
"Nếu không phải thuốc đó có vấn đề, ngươi cần gì khẩn trương như thế? Ha! Ta chưa từng nghĩ rằng trời cũng giúp ta, thê tử của ngươi, rõ ràng cũng đang mang thai! Mà ta, chính là muốn để cho ngươi biết, đắc tội đến người của ta sẽ có kết cục gì! Ngươi muốn ta mất đi đứa nhỏ, như vậy ta khiến ngươi mất đi con của mình! Ta muốn cho ngươi tận mắt chứng kiến thuốc ngươi đã chuẩn bị cho ta toàn bộ đổ vào trong miệng nàng, sau đó ngươi ở bên cạnh nhìn chỉ có thể bất lực!" Long Y Hoàng đi đến trước mặt của hắn, đột nhiên cúi người, ngón tay lướt qua trên bên mặt của hắn, sau đó tựa như nắm lấy cái gì, cuối cùng dùng sức kéo một cái, từ trên mặt thần y kéo xuống là mặt nạ da người bị xé rách giống như thật!
Mặt nạ da người của thần y bị kéo xuống, lộ ra khuôn mặt không hề già nua, mà là một người trẻ chỉ hai mươi mấy tuổi, Long Y Hoàng cười lạnh đem mặt nạ vứt đi: "Lúc ngươi bắt mạch cho ta, ta chỉ biết ngươi không phải là một lão già, nhưng, ngươi có phải rất ngạc nhiên hay không vì sao hiện tại nội lực của ngươi đều vận lên không được? Là vừa rồi lúc ta kéo ngươi đến, kỳ thật trong lòng bàn tay còn có Nhuyễn cốt cao, nó có thể thẩm thấu vào da, làm ngươi vận khí lực không nổi, mà hiện tại, đúng là có trò hay trình diễn." Long Y Hoàng lại nhìn thai phụ kia, nàng thống khổ, tiếng la càng ngày càng mạnh mẽ, một mình trên mặt đất lăn lộn, hạ thân dần dần có máu chảy ra, hai mắt thần y đã trừng lớn giống như chuông đồng, nhưng không nói nên lời.
"Thật sự là nguy hiểm, " Trong mắt Long Y Hoàng âm lãnh
Bọn thị vệ tiếp nhận ánh mắt Long Y Hoàng, buông tay ra, "Thần y" cơ hồ lập tức liền bay người qua, thẳng đến bên người thê tử của mình, ánh mắt vô thần ôm thân thể nàng ta, bộ dáng bừng tỉnh dường như không quan tâm đến thứ gì, mà người ở trong lòng hắn, sớm đã bị đau nhức tra tấn đến chết ngất, chỉ có thân thể không ngừng run rẩy co rút, người không có ý thức gì.
"Nói, ngươi tiến vào trong cung là vì phối hợp với ai? Tuy trong lòng ta đã có đáp án, nhưng vẫn hy vọng ngươi có thể chính miệng nói cho ta biết... Đương nhiên, nếu có thể, tốt nhất ngươi lập tức tự sát, bởi vì loại bang phái trong võ lâm minh này chú trọng hiệp đạo nghĩa khí, rất không chấp nhận nội bộ huynh đệ làm phản, bây giờ nếu ngươi nói ra bí mật, có lẽ so với rơi vào tay ta cuối cùng còn thê thảm hơn... Ta thấy ngươi đáng thương, mới tốt tâm nhắc nhở ngươi, nên làm như thế nào? Tự ngươi muốn làm gì cũng được." Giọng Long Y Hoàng lạnh lùng quanh quẩn ở bên trong dược quán yên tĩnh, cách đó không xa trên đường đến dược phòng còn có hơi nóng bốc lên, hương vị thuốc Đông y đang từ từ bay ra, thanh âm nước sôi trào cực kỳ rõ rệt.
Thần y vẫn không trả lời, đột nhiên, cơ thể thê tử trong lòng hắn mềm xuống, không hề nhúc nhích, hắn chậm rãi nhìn mặt thê tử mình, khóe miệng đột nhiên tràn ra tơ máu, sau đó từ từ khép chặt hai mắt, ngã vào trên người thê tử mình .
"Tự tạo nghiệt... Loại thuốc này, chẳng những giết thai nhi, ngay cả thai phụ có thể chất khỏe mạnh, cũng sẽ tùy thời đi tây thiên, hãm hại ta không sao, nhưng động đến hài tử của ta... Vô luận là ai, đều phải trả giá đắt!" Long Y Hoàng lạnh lùng quét mắt qua thi thể vài lần, vỗ tay lần nữa: "Đem thi thể bọn họ kéo xuống thiêu , nếu để cho ta nhìn thấy một phần xương cốt còn lại, các ngươi cũng khó tránh bị xử phạt!"
Thị vệ nhìn cơn tức Long Y Hoàng lớn không giống bình thường, không dám chậm chạp lề mề, liền lôi kéo thi thể đi ra ngoài.
Long Y Hoàng bởi vì phẫn nộ, ngực phập phồng kịch liệt, đứng lặng thật lâu, mới dần dần bình ổn.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn trần nhà, trên xà nhà màu đỏ thắm dùng sơn có màu sắc rực rỡ phác hoạ vô số cảnh vật hoa cỏ tỉ mỉ xinh đẹp, cơn thịnh nộ trong mắt giảm bớt, thay vào đó là nỗi thê lương cùng cô đơn mênh mông vô bờ , thậm chí còn có mệt mỏi.
Nàng từ từ xoay người sang hướng khác, vô thức đưa tay đặt trên bụng, mới vừa nhìn ra cửa, lập tức sửng sốt.
Nơi cửa, đứng một người, vì ngược sáng, không thấy rõ lắm khuôn mặt, nhưng dáng người cùng khí chất của người nọ Long Y Hoàng lại vô cùng quen thuộc.
Long Y Hoàng đi đến cửa, gượng gạo vựt dậy tinh thần lộ vẻ yếu ớt và dối trá, người đứng ở cửa cũng nghiêng người, quay mắt về phía nàng, không nói gì giống như đang trao đổi.
Nàng dừng bước, thở dài, nói với người kia: "Luôn luôn xem trò khôi hài? Duệ vương, hiện tại diễn cũng tan, ngươi cũng nên đi đi, ở lại, cũng không có cái gì để nhìn ."
"Nàng… khi nào thì nhìn ra , hắn là nội ứng của võ lâm minh ?" Phượng Ly Uyên vội vàng , nắm chặt cổ tay Long Y Hoàng, giữ chặc bóng dáng nàng đang muốn rời đi.
"Không lên quan đến ngài, dù sao chúng ta cũng là người lạ." Long Y Hoàng lạnh lùng đáp.
"Y Hoàng... Ta hy vọng nàng có thể nói cho ta biết, nàng rốt cuộc biết được bao nhiêu chuyện? Ta đã hoàn toàn thoát ly võ lâm minh, không nghĩ rằng hiện tại bọn họ hành động nhanh chóng như vậy, " Phượng Ly Uyên kéo người nàng, đặt ở trên tường, nhíu mày hỏi: "Nàng còn phát hiện cái gì? Tại sao lại thành như thế này? Còn nữa... độc của Bồi Liên, có phải nàng hạ hay không?."
Long Y Hoàng mỏi mệt hạ mi mắt, không có đối mặt với ánh mắt khẩn thiết của Phượng Ly Uyên, nàng mệt chết... Nàng hiện tại chỉ muốn nghỉ ngơi.
Phượng Ly Uyên nhìn nàng không nói lời nào, chính mình cũng không có lên tiếng, nhưng vẫn nhìn nàng, hy vọng nàng cho mình câu trả lời thuyết phục.
Đột nhiên, Long Y Hoàng khóe miệng hơi hơi co lại một chút: "Ngươi... Thực vui vẻ, rất lo lắng cho Bồi Liên... Đúng không?"
"Nàng ta. . ."
"Ừm, nàng ta thuần khiết, khờ dại, thiện lương, vô tội, thanh thuần, còn là một cô nương băng thanh ngọc khiết. . . Hoàn toàn là người có những bản chất làm ngươi động tâm, mà những thứ nàng ta có, ta không có,” Long Y Hoàng nhẹ nhàng nói, trong lời nói lại mang theo những nghẹn ngào không dễ phát hiện: “ Ta ác độc, nham hiểm, tâm ngoan thủ lạt, không từ thủ đoạn, thâm độc ngang tang bạo ngược… Thân là thê tử, đúng là không có bản lãnh gì… Độc của nàng ấy đã được giải, ngươi phải canh giữ nên người nàng ấy mới đúng, đi ra ngoài đã lâu, khó tránh nàng ấy sẽ lo lắng.”
"Vậy còn nàng? Nàng sẽ làm gì?" Phượng Ly Uyên hỏi.
"Ta mệt chết đi, Phượng Ly Uyên. . . Ta thật sự rất mệt mỏi, ngươi hãy buông ta ra trước, để để ta nghỉ ngơi một lát được không. . . Hiện tại, ta cái gì cũng không dám đòi hỏi, cũng không cầu cái gì xa xỉ. . . Chỉ muốn nghỉ ngơi một lát cho tốt." Long Y Hoàng nhắm mắt lại, đau đớn nói: "Ngươi bây giờ đã có Bồi Liên, tương lai sẽ có chính thê của mình, sẽ không đến phiền ta lần nào nữa, Phượng Ly Uyên. . . Ta thật sự cái gì cũng không có, ngay cả tư cách muốn nghỉ ngơi đều bị ngươi cướp đoạt sao? Hay là, ngươi muốn trực tiếp lấy mạng của ta?"
Ngón tay Phượng Ly Uyên bỗng nhiên cứng đờ, sức lực cùng sự trầm mặc của nàng đối mặt giữa từng giây từng phút trôi qua. . . Cuối cùng, hắn hoàn toàn buông tay ra.
Long Y Hoàng từ từ rời khỏi người hắn, quay lưng lại, đi đến hướng chỉ thuộc về mình.
Rõ ràng. . . Hoa cũng có thời kỳ, quá nhiều chuyện đã tra tấn nàng đến mức đau đớn, nàng thật sự mệt muốn chết, rất muốn nghỉ ngơi. . . Nhưng, sẽ có ai có người nào có thể cho nàng chốn nghỉ ngơi?
. . . Phượng Ly Uyên, chúng ta không nên có bắt đầu, hiện giờ, ta chỉ có thể làm như vậy, giúp ngươi loại bỏ những phiền phức bên người, nếu ngươi thật sự thực thích Bồi Liên, như vậy thì cả đời đối xử tốt với nàng ta. . . Đừng để nàng ấy lại biến thành Long Y Hoàng thứ hai.
Long Y Hoàng hơi hơi mở mắt ra, đột nhiên cảm giác chóng mặt một hồi, nháy mắt trời đất như tối dần. . . Ở trong bóng tối này, không biết con đường ở phía trước ra sao, tựa như có hai người quen thuộc mỉm cười với nàng.
"Cha... Mẹ..." Long Y Hoàng cũng vươn tay về phía họ, giơ được một nửa, cả người đột nhiên mềm xuống, ngã trên mặt đất.
Nàng... Hiện tại chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, sẽ không lâu lắm, một chút là tốt rồi... Cho dù đang ở trong mộng hư huyễn cũng được, để cho nàng có thể thật sự tự do một lần, không cần lại quan tâm đến những chuyện khác...
Cả người nặng nề không thể động đậy, nhưng phảng phất như được vùi trong bông mềm mại, rất thoải mái, dễ chịu
Hình như là có người đem nàng ôm đến trên giường, nếu không thì sẽ không có khả năng lại thoải mái đến thế, còn có cả mùi huân hương mình quen thuộc, chắc là gian phòng của mình không sai.
"Thái tử phi chỉ là quá mệt mỏi mới có thể đột nhiên bất tỉnh, Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương, Thái tử điện hạ xin yên tâm, thai nhi trong bụng Thái tử phi cũng khỏe mạnh..."
Nửa ngủ nửa tỉnh, nàng mơ mơ màng màng nghe được có tiếng người nói chuyện, hơi già nua, cũng rất quen tai, hình như là giọng của một vị ngự y.
Nàng mặc kệ, cả người một tia khí lực cũng không có, để cho nàng ngủ thêm một lát.
Thần y đó xuất hiện, càng thêm chứng thật suy đoán của nàng, nội gián đã mai phục ở trong hoàng cung, trong lòng cũng có manh mối, chuyện kế tiếp, tránh đả thảo kinh xà, xử lý từng cái là được, như vậy, nên xuống tay với ai trước mới tốt đây?
Không đúng! Không phải nói mặc kệ sao? Tại sao mới hơi khôi phục một ít ý thức, lại bắt đầu nhớ tới việc này chứ! Không nghĩ, không nghĩ... Ngủ say...
Hơi chút tỉnh táo một ít, trong đầu lập tức tràn ngập chuyện đã xảy ra mấy ngày qua cùng những giả thiết nàng đã suy đoán cộng thêm bước tiếp theo của kế hoạch, mặc dù từ từ nhắm mắt lại, Long Y Hoàng vẫn còn cáu kỉnh nhăn mày, biểu tình đến khổ sở giống như đang bị đặt trên đống lửa thiêu cháy.
Chẳng lẽ, bây giờ mình muốn mặc kệ mọi chuyện cũng không được sao? Đều là những thứ này chiếm đầy tâm trí, phiền chết! Có lẽ sẽ giải quyết rất nhiều thứ? Đúng, đem từng người của võ lâm minh bắt hết, lại lôi ra minh chủ võ lâm của bọn chúng, còn mình sẽ tha hồ chọn vài loại độc độc chết hắn là tốt rồi, thế này thì có thể thanh thản đợi chờ đứa nhỏ ra đời.
Để sau này có thời gian an bình, hiện tại chỉ nên nghỉ ngơi trong chốc lát... Đúng, không nên buông tha, khó có được thời gian nghỉ ngơi, ngủ thêm một lát, hẳn là sẽ không chậm trễ cái gì.
Nàng tự mình an ủi trong lòng, Long Y Hoàng trở người, tiếp tục ngủ.
"Bộp!" Trên mặt đột nhiên một mảnh lạnh lẽo, hàn khí đó đến tận đáy lòng, Long Y Hoàng nhất thời cả kinh, nhanh chóng mở mắt ra, phát giác một cái khăn thấm nước lạnh không biết khi nào thì đã nằm trên mặt nàng.
Khăn còn chưa có vắt sạch, bọt nước từng giọt từng giọt rơi xuống người nàng... Long Y Hoàng lập tức ngồi dậy tử đến, vừa vứt khăn mặt ra khỏi giường, vừa dùng tay bối xoa xoa nước bám quanh mắt, khi mở mắt ra, phát hiện trước giường mình có một người đang đứng.
Phượng Trữ Lan khoanh tay, đứng ở trước giường nhìn chằm chằm nàng quan sát, thời gian địa điểm nhân vật không không nói rõ cái khăn thấm nước vừa rồi là hắn bỏ, tuy mới vừa bị nước lạnh rửa qua, nhưng bởi vậy, lửa giận Long Y Hoàng đã cháy sạch càng cháy hơn: "Phượng Trữ Lan, cho dù ngươi muốn mưu sát ta cũng nên chọn một biện pháp lưu loát một chút, ngươi muốn dùng cách nửa sống nửa chết để giày vò ta chết sao!"
Hôm nay, Phượng Trữ Lan cũng rất kỳ lạ không có phát hỏa, không có tức giận, mi mắt hơi hơi nhướng lên, cũng đơn giản chứng tỏ kẻ cuồng ngạo năm nào, trong con ngươi thanh thản mang theo vài phần trêu tức, khóe môi nhếch lên khinh bạc cười, hắn vừa mới mở miệng, Long Y Hoàng liền có xúc động muốn xông lên cào đi lớp da trên mặt hắn để nhìn xem có phải là kẻ giả mạo hay không, hắn nói: "Long Y Hoàng, ngươi là heo sao, cho dù là mệt mỏi cũng không nên ngủ cả ngày, ta bận rộn làm hết chuyện của mình ngươi còn chưa có tỉnh, muốn làm gì? Tìm sự đồng cảm?"
Long Y Hoàng ngơ ngác nhìn hắn hồi lâu, sau đó vỗ vỗ gò má mình, lẩm bẩm: "Hóa ra còn đang nằm mộng, khó trách, nếu bình thường Phượng Trữ Lan không nên nói như thế mới đúng, ừm, mình muốn tiếp tục ngủ, ngủ đủ đương nhiên sẽ dậy." Nói xong, chậm chạp nhét cả người vào chăn.
Tay Phượng Trữ Lan nhìn rất khỏe, xương ngón tay thon dài tinh tế, hắn nắm lấy một góc chăn, Long Y Hoàng lui tới chỗ nào hắn liền kéo chỗ đó, chết sống không cho nàng tiếp tục ngủ, Long Y Hoàng rất nổi giận, ngồi dậy lần nữa, nhìn trái nhìn phải một hồi, xác định đây là gian phòng của mình không thể nghi ngờ, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Phượng Trữ Lan, vẻ mặt thuần khiết vô tội, rất giống như một bé con ngoan ngoãn đang vòi vĩnh hỏi : "Phượng Trữ Lan?"
"Ừm? Có chuyện gì?" Phượng Trữ Lan nhướng mày đáp.
"Phượng Trữ Lan?"
"... Làm gì?" Ngữ khí Phượng Trữ Lan dần dần lạnh như băng.
"Phượng Trữ Lan? !" Long Y Hoàng suýt nữa kêu to ra.
"..." Phượng Trữ Lan lười trả lời nàng vấn đề nhàm chán này, vẫn là nhìn chằm chằm nàng bất động.
"Ngươi thật là Phượng Trữ Lan?" Long Y Hoàng tiếp tục hỏi.
"Đúng." Phượng Trữ Lan rất không kiên nhẫn trả lời.
"Má ơi... Giữa ban ngày ban mặt rất kỳ lạ nha, Phượng Trữ Lan, ngươi không có vấn đề chứ? Có phải bị cái gì kích thích không? Ngươi không phải điên rồi chứ?" Long Y Hoàng ngồi quỳ xuống, thẳng lưng, vươn tay ra sờ trán Phượng Trữ Lan: "Không phải là phát sốt nên cháy sạch đến mức hồ đồ đi? Ngươi thay đổi thật sự rất là đáng sợ..."
Phượng Trữ Lan quả nhiên rấtkiên trì, ngoan ngoãn để cho nàng sờ, kết quả còn chưa đụng tới trán của hắn, trước hết Long Y Hoàng sợ tới mức lùi tay về, run run nói: "Ngươi là người hay quỷ?"
"Nếu không phải ta phát hiện có việc chơi đùa rất hay, bây giờ cũng lười ở trong này quan tâm ngươi." Phượng Trữ Lan đáp.
Long Y Hoàng "A" một tiếng, đoạt lại chăn, tiếp tục bọc cả người trong đó, chỉ lộ ra cái đầu, đột nhiên khinh miệt nở nụ cười, nhìn khắp bốn phía quen thuộc cảnh vật không thay đổi, đích thật là gian phòng của mình, đúng vậy: "Thì ra, đầu năm nay Thái tử cũng là kẻ không giữ lời, cũng không biết là ai trước đây đã nói sống chết cũng không tiến vào phòng ta nửa bước."
Sắc mặt Phượng Trữ Lan hóa xanh, lần thứ hai giơ tay, cuối cùng là đem chăn trên người Long Y Hoàng hoàn toàn kéo ra vứt xuống đất, hắn hơi nghiêng tay: "Ta nói có chuyện muốn tìm ngươi."
"Sao thế, lại cười thành như vậy? Hay là Khuynh Nhan sống lại?" Long Y Hoàng trêu chọc.
"Không có." Phượng Trữ Lan hạ mặt lạnh, vẻ mặt đột nhiên rất khó coi, còn mang theo phẫn nộ.
Ừ, nhìn vẻ mặt này, chính xác không thể nghi ngờ , Long Y Hoàng ngoan ngoãn ngồi dậy, thẳng người: "Vậy ngươi tìm ta có chuyện gì?"
"Ngay lúc trong thời gian ngươi ngủ say , ta đột nhiên phát hiện một việc rất hay, chính là nữ nhân kêu Bồi Liên kia, tối hôm qua hơn nửa đêm lén lút chạy đến chỗ tường thành rất xa trong hoàng cung, thả một con chim nhỏ, thật bất hạnh bị ta nhìn thấy, nàng đi rồi ta lập tức bắn con chim sẻ kia, kỳ thật người con chim nhỏ kia cũng không có thư từ gì, nhưng trên chân nó lại buộc một sợi tơ, phía cuối sợi tơ là một miếng sắt nhỏ khắc ký hiệu, cái ký hiệu kia, thật xui xẻo , ta đã xem xét những xác chết, phát hiện trên người mỗi người đều có, nhưng toàn bộ đều ở chỗ rất bí ẩn, sau đó, Mộ Tử trộm chạy tới nói cho ta biết, nội dung cùng tiến trình ngày đó ngươi tra khảo ở trong nhà lao, nói rõ ràng thân phận những kẻ đó, hơn nữa, ngươi ngày hôm qua giết chết phu thê hai người kia, thân phận cùng với sự xuất hiện của bọn họ trùng hợp với Bồi Liên, thật kỳ lạ, chúc mừng ngươi, tình nghi hiện tại của ngươi đã được rửa sạch , " Phượng Trữ Lan vừa nói không thể dừng lại, chính là thao thao bất tuyệt, Long Y Hoàng nghe đầu hơi cháng váng não phình to, hắn vẫn còn tiếp tục: "Như vậy hiện tại, toàn bộ căn cứ chính xác đều chỉ ở trên người Bồi Liên , ngươi vừa không phái bọn họ đi thi hình với Ức Nhan, cũng không phải Ức Nhan hại ngươi, như vậy, ngươi cũng nên thả nàng ra."
"Ta vốn không bị tình nghi, chính là ngươi có lòng nghi ngờ nặng thôi, " Long Y Hoàng quấn mái tóc dài, nhàn nhã nói: "Về phần Ức Nhan sao? Vẫn nên đợi một thời gian ngắn nữa là được, ta còn chưa chơi đùa đủ, mà Bồi Liên, ta sẽ xử lý nàng."
"Ngươi không nên được một tấc lại muốn tiến một thước, nếu Ức Nhan có gì bất trắc, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi." Sắc mặt Phượng Trữ Lan thay đổi một trăm tám mươi độ, lập tức biến thành trời xanh chuyển nhiều mây.
"Phượng Trữ Lan , thân phận cảu nàng hiện tại cũng bị nghi ngờ, chẳng lẽ ngươi không biết là xuất hiện của nàng cùng xuất hiện của Bồi Liên quá mức trùng hợp sao? Còn có chính là nàng tại sao lại giống Khuynh Nhan như vậy? Ngươi không nên lại bị mê hoặc trong dung mạo của nàng ta, nàng ta giống Khuynh Nhan, giống đến lạ lùng, đến ngay cả khí chất cũng giống, điều này chỉ có thể nói rõ rằng nàng và Khuynh Nhan khi còn sống hai người đã biết nhau, vả lại ở chung trong một thời gian ngắn, bằng không chính là cố ý học tập, mà nàng ta vì sao muốn học tập? Nguyên nhân thì chỉ có một, đó phải là đi mê hoặc ngươi, còn nữa, ta nghe những người đó nói, thủ hạ của minh chủ võ lâm có một hộ pháp am hiểu thuật dịch dung , nàng dịch dung thành bộ dáng Khuynh Nhan cũng không phải việc khó, hiện tại liên quan đến nhau, ngay cả cái chết của Khuynh Nhan cũng rất khả nghi, " Long Y Hoàng lo lắng nói: "Ngẫm lại đều cảm thấy sợ, cái tân minh chủ võ lâm họ Mộ Dung Xá Nguyệt kia, nếu hắn thật sự oán hận Khuynh Nhan không tuân theo hắn, hắn hoàn toàn có thể lập tức trực tiếp giết chết Khuynh Nhan, mà không cần chặt đứt hai chân hắn, khiến cho hắn mất cơ hội muốn sống cũng làm cho ta có cơ hội đào thoát, Phượng Trữ Lan , ngươi cũng có thể hiểu được điều này..."
"Đủ rồi!" Phượng Trữ Lan quát lên, sắc mặt lập tức chuyển thành thời tiết có dông tố.
"Phượng Trữ Lan, ngộ nhỡ ta đem lớp da giả của nàng ta bóc đi, không biết ngươi còn có dũng khí đối mặt với nàng ta nói ra những lời tâm tình âu yếm như đã từng nói với Khuynh Nhan hay không, không biết ngươi có có thể tiếp tục kêu nàng Nhan Nhi hay không..."
"Câm miệng! Long Y Hoàng ngươi câm miệng, câm miệng!" Phượng Trữ Lan đã giận không kềm chế được, căm giận xoay người sang chỗ khác muốn rời khỏi.
"Phượng Trữ Lan , Khuynh Nhan đã chết, đã chết! Xác chết được ngươi chôn ở hầm băng, vậy bây giờ ngươi còn phải lừa mình dối người tới khi nào!" Long Y Hoàng rống to một tiếng, cứng rắn muốn Phượng Trữ Lan dừng lại cước bộ đang rời đi : "Cho dù ngươi bị mê hoặc như thế nào, cũng nên có kỳ hạn chứ!"
Hắn xoay người lại, đối mặt với Long Y Hoàng, đột nhiên như xé mây mở trời cười rộ lên, sắc mặt cười nhạt, rất là đẹp, giống như mặt trời mới mọc, hắn nói: "Kỳ hạn, có, thẳng đến khi ta chết."
Bình luận facebook