-
Chương 73: Đoạt thi tại hầm băng
Sau khi đọc xong thư, phản ứng đầu tiên của Long Y Hoàng là dù có chém Mộ Dung Xá Nguyệt này ngàn đao cũng không hả giận, động cái gì không động không nên động đến thi thể Khuynh Nhan, phản ứng thứ hai chính là không muốn cho Phượng Trữ Lan biết?
Ừ, trong thư nói, nàng chỉ cần đi một mình, không được mang người khác đi cùng, còn đe dọa nếu phát hiện mang theo người, hắn lập tức sẽ phát nổ thi thể Khuynh Nhan, còn nói chỉ trong vòng một canh giờ nàng không chạy đến kịp, hắn cũng đem thi thể cùng hầm băng cho nổ chung.
Con mẹ nó, Mộ Dung Xá Nguyệt ! Long Y Hoàng máu huyết sôi trào thiếu chút nữa đem thư xé tan, nhưng nghĩ nghĩ lại, kìm nén hạ lửa giận.
Hiện tại, vào lúc này, hoàng đế cho toàn bộ hoàng tử triệu tập ở Ngự thiện phòng, mấy ngày gần đây kiểm tra thành tích của bọn họ, số hoàng tử nhiều như vậy , chắc không thể kiểm tra trong chốc lát là xong , nếu lúc này tùy tiện kêu Phượng Trữ Lan ra để nói cho hắn biết, có thể sẽ khiến cho hoàng đế bất mãn cũng không chừng.
Ngàn vạn lần suy nghĩ, sau khi cân nhắc trên dưới, Long Y Hoàng đi thẳng vào thư phòng của Phượng Trữ Lan, thừa dịp thư phòng không có người ngoài, nàng kẹp lá thư này ở trong trang sách đang đặt trên mặt bàn, lại dùng một khối đá cẩm thạch dùng để chặn giấy đặt trên sách.
Nàng hướng về phong thư bị kẹp kia, chắp tay cầu khấn.
Chuyến đinày ... sống hay chết, bảo đảm an toàn là điểm mấu chốt cuối cùng, toàn bộ đều trông chờ vào Phượng Trữ Lan khi nào thì phát hiện ra phong thư này.
Mộ Dung Xá Nguyệt cũng dám quang minh chính đại như vậy còn ghi tên mình trên đó và thẳng thắn viết ra mục đích của mình, điều này đã nói lên hắn có chuẩn bị vẹn toàn, nhất định là sẽ đưa nàng đến chỗ chết.
Đánh cuộc một phen, nếu thi thể Khuynh Nhan không bảo vệ được, thì Phượng Trữ Lan nhất định sẽ điên mất.
Một khi hắn điên lên, bản thân mình cũng không có cái kết cục gì tốt.
Long Y Hoàng càng nghĩ càng lạnh tâm, trực tiếp đi về hướng chuồng ngựa, sau khi tìm được Ô Nhiên, phân phó xong, nhìn cẩn thận tất cả cửa bên hoàng cung, tự mình liên tiếp giục ngựa lên đường, dựa theo như lời trong thư, nàng không có mang theo bất cứ người nào.
Dựa vào ký ức trong đầu có một lần đi đến con đường kia, cũng không lâu lắm, Long Y Hoàng liền tới dưới chân ngọn núi , mới vừa ghìm cương ngựa, lập tức nàng nhìn rõ một con đường uốn lượn đến hầm băng giữa sườn núi và cả đá vụn trên đường nhỏ, không ít người ở hai bên đường hoan nghênh nàng, tuy bọn họ nắm thật chặc binh khí tư thế rất sát phong cảnh.
Long Y Hoàng đi lên, cảm thấy rằng trước giờ chưa từng tốn sức như vậy, vài lần suýt trượt chân, nhưng chính lúc này người ở hai bên giống như tử sĩ mặt không chút thay đổi đúng lúc bắt lấy cánh tay nàng, làm nàng không đến mức ngã xuống.
Một đường leo lên vất vả, phía trước cửa động có một khối nham thạch rất lớn ngăn cách, chỉ có thể từ đường nhỏ ở bên cạnh đi vào, bên trong vẫn rất u tối, không có ngọn đèn hay cây đuốc, nhưng đi trong động tối tăm u ám như vậy, Long Y Hoàng vẫn cảm thấy như bên cạnh đều đứng đầy người.
Cảm giác này, thật sự đếm không hết những thứ kinh khủng cùng quái dị.
Trong hầm băng thản nhiên tản ra lam quang
, vẫn rét lạnh như trước như thấm vào đến tận xương, Long Y Hoàng từng bước đi vào phạm vi khối băng được ngưng kết, đột nhiên rất hối hận mình không mang một ít quần áo đến.
ánh sáng màu lam
Chính giữa hầm băng là một băng quan, xuyên thấu qua vách tường bằng băng trong suốt, Y Hoàng có thể nhìn thấy dung nhan Khuynh Nhan được băng tuyết bảo tồn, rất là hoàn hảo.
Mà bên cạnh băng quan, đưa lưng về phía Long Y Hoàng, có một bóng người đang đứng, là một thân hình nam tử, hơi gầy yếu, cũng rất thon dài cân xứng, tóc dài trơn bóng tới thắt lưng, không biết là dây buộc tóc màu gì, chỉ biết là được ánh sáng nhạt trong hầm băng làm ánh lên những màu lam nhấp nháy .
Long Y Hoàng đứng tại chỗ, nhìn người sống duy nhất trong hầm băng, trong đầu lập tức hiện ra bốn chữ, Mộ Dung Xá Nguyệt .
Ngày đó ở thạch thất, chỉ nghe được giọng của hắn, yêu mị đến cực điểm, còn hắn giống như cây ngọc lan, ngón tay lướt qua cầm roi da đen sì thực hiện động tác kinh điển... Nghĩ một chút, một tia lửa lập tức nảy mầm từ đáy lòng Long Y Hoàng .
Mộ Dung Xá Nguyệt không xoay người lại để đối mặt Long Y Hoàng, vì vậy Long Y Hoàng vẫn không nhìn thấy mặt hắn, hơn nữa ánh sáng trong hầm băng cũng không tốt, cho dù hắn quay lại phỏng chừng Long Y Hoàng cũng thấy không rõ.
"Quả nhiên có quyết đoán, thật không mang theo một người nào lại cô độc tiến vào." Ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng điểm hai cái trên băng quan, Mộ Dung Xá Nguyệt mang theo ý cười mà mở miệng, mỗi chữ mỗi câu, lộ vẻ yêu mị vô cùng mê hoặc.
"Loại việc này với ta cũng không phải là lần đầu tiên, không có gì phải e ngại ." Long Y Hoàng nói.
"Không sợ? Nếu không sợ, tại sao lại đúng hẹn đến đây? Còn không phải vì sợ khối thi thể mỹ lệ vô song này có bất trắc gì sao? Thật sự là đoán không ra, bình thường Phượng Trữ Lan đối với ngươi không được tốt lắm, nhưng ngươi lại đối với từng chuyện của hắn đều tận tụy cúi mình, thà rằng đem toàn bộ trách nhiệm đeo ở trên người mình cũng không muốn hắn chịu một chút ủy khuất." Mộ Dung Xá Nguyệt cười, dù là bóng dáng, cũng có thể từ trong lời của hắn tưởng tượng độ cong khóe miệng yêu dã.
"Ngươi nghĩ sai rồi, ta chỉ vì đại cục , còn có một điều nữa chính là diệt trừ ngươi." Long Y Hoàng khinh thường nói.
Mộ Dung Xá Nguyệt hơi hơi nghiêng tay, tóc dài giống như tơ như nước chảy: "Không nghĩ rằng ta đây… kẻ thảo nhân này bị ghét đến thế, ngay cả bụng dạ Thái tử phi bao la như thế cũng chịu đựng không nổi?"
"Ngươi vốn là người không làm cho người ta thích, vừa nhìn thấy ngươi là ta thấy phiền." Long Y Hoàng có một chút nóng nảy: "Nói nhanh đi! Bảo ta đến có chuyện gì! Nếu không thì ngươi mang theo thuộc hạ của mình lăn cách đây xa một chút cho ta!”
"Đương nhiên là có việc, là việc rất thú vị, " Mộ Dung Xá Nguyệt nhẹ nhàng giơ tay lên, đầu ngón tay ở bên môi mình lướt qua, duỗi ra giữa không trung, vỗ tay, thoáng chốc, từ góc âm u bên cạnh bỗng nhiên ánh lửa sáng rực lên, ngọn lửa đỏ nhảy nhót , chiếu sáng khắp ngõ ngách, chiếu ra bóng dáng hai người đang giằng co thật dài, Mộ Dung Xá Nguyệt cười nói: " Thái tử phi chúng ta không phải rất thích chơi trò chơi sao? Như vậy ta cũng cùng ngươi chơi một trận thì thế nào? Cũng có thể đem hai hộ pháp, thủ hạ ta đắc ý nhất một người biến thành con rối, kẻ còn lại thì tự sát, như thế thì, bản lãnh Thái tử phi đương nhiên không cần phải nói, ta rất muốn có kiến thức, mở mang hiểu biết nha, nhưng mà, cùng phụ nữ có thai so chiêu, có lẽ suốt đời ta cũng không có cơ hội lần nữa, đương nhiên phải chơi đùa những cái kinh tâm động phách, để hoài niệm a."
"Hãy bớt sàm ngôn đi, phải chơi cái gì, ngươi mới bằng lòng buông tha cổ thi thể này?" Theo tiềm thức Long Y Hoàng nhìn về ánh lửa, nhất thời kinh hãi—— trong một tầng tường băng, không biết khi nào thì đã giấu kín hơn mười rương đồ, sắp hàng thẳng tắp, chất đầy vách tường, nhưng bởi vì cách một tầng tường băng, rất khó lấy mấy thứ này ra.
Tuy Long Y Hoàng nhìn không rõ bên trong là cái gì, nhưng căn cứ theo tình hình hiện tại, không thể nghi ngờ gì nữa nhất định là thuốc nổ.
Mộ Dung Xá Nguyệt ... Đã tính toán để cho mình tuyệt mệnh như thế này sao!
"Không cần sợ hãi, chúng ta có rất nhiều thời gian, Thái tử phi, người chỉ cần chuyên tâm chơi trò chơi của mình là được." Mộ Dung Xá Nguyệt vẫn không nhanh không chậm đáp, mà Long Y Hoàng nhìn chằm chằm vào tử sĩ vẫn giơ cây đuốc đứng ở cạnh thuốc nổ, một sợi dây dài từ lỗ nhỏ của vách tường băng hiện ra, ở dưới chân tử sĩ, chỉ cần hắn dùng cây đuốc châm sợi dây, ai cũng đừng nghĩ đến sẽ còn sống đi ra ngoài! Mộ Dung Xá Nguyệt cười âm trầm: "Mà tên trò chơi này, được kêu là, nhân tính."
Long Y Hoàng không nhúc nhích, đột nhiên cười khổ nói: " Mộ Dung Xá Nguyệt , ngươi khi dễ ta không có nhân tính đúng không?"
"Không, chính ngươi tự cho là mình không có, nhưng nhân tính của ngươi so với bất cứ kẻ nào đều mạnh mẽ hơn, chẳng qua đã bị cái gọi là vì đại cục cưỡng bách áp chế ý niệm trong đầu mình, ta hiện tại, để cho ngươi có đủ lựa chọn, " Mộ Dung Xá Nguyệt ngừng lại, nghĩ nghĩ, còn nói thêm: "Hiện tại, trò chơi bắt đầu."
Âm cuối còn ở trong không khí phiêu đãng, nhưng Mộ Dung Xá Nguyệt trước mặt đột nhiên đã ở ngoài hầm băng trong nháy mắt, hắn đã lợi dụng khinh công vô thượng, mà tử sĩ vẫn giơ cây đuốc kia cũng biến mất không thấy, trên mặt đất kíp nổ liên tiếp bị châm đốt, cuối đuôi có đốm lửa nho nhỏ, một chút dây cháy rơi xuống, hướng tới những thuốc nổ trong bức tường.
Long Y Hoàng lui lại mấy bước theo bản năng, đột nhiên quay đầu đi, phát hiện ở ngoài hầm băng mười mấy bóng đen lúc nhúc , đi về phía nàng—— hơi giống như nhện độc cỡ nắm tay người lớn !
"Trò chơi bắt đầu, thời gian có hạn..." Giọng của Mộ Dung Xá Nguyệt vẫn như cũ bắt đầu hàm chứa ý cười, từ bên ngoài hầm băng ở nơi rất xa rất xa yếu ớt rơi vào tai Long Y Hoàng, giọng điệu cũng giống hầm băng đều lạnh băng: "Hiện tại, xem ngài lựa chọn như thế nào, Thái tử phi, nhện độc bên ngoài sẽ càng ngày càng nhiều, ngài nếu không nhanh chóng đi ra ngoài, thì nửa bước nữa sẽ khó đi, hiện tại mạng của ngươi và thi thể Khuynh Nhan chỉ có thể chọn một, nếu ngài lãng phí nhiều thời gian, không phải bị nhện độc cắn chết, sẽ là bị thuốc nổ nổ banh xác, hay là ngài thà lựa chọn cùng chết với thi thể Khuynh Nhan đấy? Sinh tử đang đến gần, như thế nào? Thật là trò chơi khiến ngài cả đời khó quên nha."
Giọng nói hạ dần, liên tiếp truyền đến chính là điệu cười lạnh của Mộ Dung Xá Nguyệt , điệu cười lạnh kia như bị gió thổi qua, càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng xa.
Trò chơi sinh tử, chỉ dựa vào sự lựa chọn của mình.
Long Y Hoàng do dự, trong nháy mắt, đột nhiên bước nhanh đến phía trước băng quan, rút cây trâm trên búi tóc xuống, dùng sức mà đập bể băng quan ra.
Nàng đến với mục đích chính là vì bảo toàn thi thể Khuynh Nhan, cho dù chỉ có một tia hy vọng cũng phải nắm bắt cho được.
Nàng phải chứng minh cho Mộ Dung Xá Nguyệt xem, cũng không phải chỉ có hai lựa chọn giữa sinh và tử mà thôi.
Nàng nhất định sẽ mang thi thể Khuynh Nhan ra ngoài, bản thân mình cũng sẽ không có việc gì.
... Bảo bối của nàng còn chưa có xuất thế, nàng làm sao có thể nhận thua như vậy! Nếu bản thân lựa chọn đối mặt, thì nhất định phải thực hiện được suy nghĩ trong lòng mình!
Ngẫm lại, nếu mình đúng hẹn mà đến, lại vì sợ chết mà né ra, sau này còn có cái thể diện gì đi gặp người khác?
Bốn phía khe hở của băng quan tương đối mà nói hơi mỏng một chút, Long Y Hoàng cầm cây trâm dùng sức đâm vào góc cuối của băng quan, sau đó dùng khí lực toàn thân kéo nắp băng quan ra.
"Ba ba!" Băng quan thật dày bị Long Y Hoàng vứt trên mặt đất, nháy mắt đều tan rã.
Tay Long Y Hoàng đã bị đóng băng không còn trực giác, lúc xanh lúc tím, thậm chí còn bị băng nhọn sắt như dao cắt qua da, nhưng máu chảy không nhiều lắm, bởi vì những giọt máu này, đã nhanh chóng bị đóng băng ở miệng vết thương, cũng vì hai tay tê dại, nàng cũng không còn cảm giác đau đớn, Long Y Hoàng cào lớp băng vụn, hai tay mạo hiểm đưa sâu vào bên trong băng quan, thời điểm chuẩn bị đem thi thể Khuynh Nhan ôm ra, chợt phát hiện, vì thời gian ở trong băng quan quá dài, y phục dưới người Khuynh Nhan cùng vách tường băng dính chặt chẽ, không chỉ nói dùng hết khí lực tách không ra, cho dù miễn cưỡng tách được, thi thể nhất định sẽ rơi vào tổn thương rất nghiêm trọng !
Bình tĩnh, bình tĩnh... Lúc này càng không thể bối rối mới tốt.
Long Y Hoàng không chú ý những con nhện độc kia đã bò lên trên góc váy nàng, nhìn thoáng qua dây dẫn thuốc nổ bên cạnh, phần dây dẫn này chỉ còn một đoạn ngắn lộ ở bên ngoài, bây giờ phần bên ngoài vách băng đã cháy hết, chỉ còn lại phần chuyển xuyên vào bên trong vách băng đang tiếp tục cháy... Chết tiệt, hiện tại nàng không có cách nào có thể đoán ra phần dây còn lại bao nhiêu, để lại cho nàng bao nhiêu thời gian!
Lại nắm lây cây trâm, Long Y Hoàng tiếp tục đục khối băng bốn phía thi thể Khuynh Nhan , trong lòng không thể tránh khỏi bối rối, nhưng đều bị nàng cắn răng ngăn cản, không cho phép biểu lộ ra bên ngoài.
Nàng sẽ không nhận thua, dù cho đánh cuộc mạng sống ở con đường sinh tử này!
Trong lúc đục băng, những con nhện to luôn luôn ở gần người Long Y Hoàng tùy tiện làm liều, thậm chí có con bò lên cánh tay nàng, tuy bị cắn ngứa không ít, nhưng bởi vì rất lạnh , tay sớm đã không có cảm giác, độc này với nàng lại không có tác dụng, chỉ là cảm thấy rất khó chịu, Long Y Hoàng chỉ muốn bắt bọn nó cút ra.
Rõ ràng nhiệt độ trong hầm băng cực thấp, nhưng vẫn có mồ hôi lạnh từ trán nàng trượt xuống, hơi hơi đong đưa nhọn như sao ở phần mắt, Long Y Hoàng không có thời gian để ý tới những điều này nữa.
Long Y Hoàng dùng tốc độ nhanh nhất của mình đục nát vách tường băng, trâm cài tóc cũng bị bẻ gẫy mấy cái, hai tay đã bị đóng băng, bị thương vô cùng thê thảm, nhưng nàng vẫn không dừng lại, vẫn đang nắm chặc thời gian cuối cùng .
Cuối cùng, khối băng dưới thi thể lung lay , Long Y Hoàng vui vẻ trong lòng, dự định lập tức bỏ qua trâm cài tóc hi sinh vì nhiệm vụ, hai tay vòng qua thân thể Khuynh Nhan, lại dùng khí lực rất lớn mới đem thi thể đã đóng băng cứng ngắc kéo đứng dậy, ôm lấy, trong nháy mắt đó, Long Y Hoàng chỉ cảm thấy trời đất một trận rung chuyển, mình suýt nữa té ngã, nhưng rương thuốc nổ bên cạnh dưới băng vách lại kích thích thần kinh nàng, cho dù là dựa vào nghị lực, cũng không thể ngã xuống.
Khuynh Nhan là người Phượng Trữ Lan yêu nhất, giống như mình năm ấy khi mười sáu tuổi, đã mê luyến Quân Linh , Khuynh Nhan đã chết, Phượng Trữ Lan đau lòng đến mức chết tâm, nếu ngay cả thi thể cũng không còn, vậy hắn còn có vài phần hy vọng nào để sống qua ngày sao?
Mất đi người yêu... Đã đủ thống khổ, Long Y Hoàng không muốn nhìn bất luận kẻ nào bởi vì thương tâm như vậy mà muốn chết, Phượng Trữ Lan si tình như thế , có thể duy trì trong bao lâu?
Lợi cơ hồ đều bị cắn đứt, Long Y Hoàng ôm chặt thi thể đã bị đông thành hàn băng, bước qua tất cả nhên độc đáng sợ, hướng về đường bên ngoài mà chạy đi.
Cảnh vật trước mắt bắt đầu mơ hồ đung đưa, nhưng xuất phát từ bản năng cầu sinh, nàng chính là đang dùng cố gắng lớn nhất để chạy trốn, nỗ lực muốn rời xa thuốc nổ phía sau đang chờ phát động.
Đột nhiên, trong bóng tối, đột nhiên phía trước người có ngọn đèn sáng ngời .
Phải.. Lối ra!
Nội tâm Long Y Hoàng không tránh khỏi vui sướng, nhưng trong nháy mắt, từ phía sau đột nhiên truyền đến tiếng vang thật lớn , đinh tai nhức óc, kinh thiên động địa... Thình lình, một luồng khí cường đại pha lẫn bụi bặm cùng hàn khí trần gian từ phía sau truyền tới, đánh úp về phía người nàng.
Cả người Long Y Hoàng giống như lá rụng giữa gió thu tan tác bị cuốn ra ngoài, nàng ôm thi thể bị cuốn trôi tới cửa động, bị áp lực cực lớn, cả người bị đánh mạnh, được kìm lại ở trên tảng đá trước cửa động, rung chuyển mãnh liệt, mạnh đến mức suýt nữa nàng hộc máu.
Sau khi bị nổ tung, bên trong lại là một trận tiếng vang thật lớn , Long Y Hoàng vẫn ôm thi thể rất chặt chẽ, cả người dần dần bình tĩnh trở lại, nàng nhếch nhác té trên mặt đất, cố hết sức ngẩng đầu, mà trước mắt, là bóng dáng đứng trên cao nhìn xuống quan sát nàng.
Ngũ tạng cùng lục phủ giống như bị vỡ vụn, nhưng nàng vẫn cố gắng nhìn về phía trên... Muốn nhìn rõ ràng khuôn mặt của Mộ Dung Xá Nguyệt , khóe miệng tái nhợt từ từ giương lên độ cong, nàng cố sức cười lạnh một tiếng, chịu đựng hạ thân đau đớn mãnh liệt , giọng nhẹ nhàng như mây bay: " Mộ Dung Xá Nguyệt ... Ta thắng."
" Thật là khiến ta ngạc nhiên, ngươi thắng , ta đây cũng sẽ không làm khó dễ ngươi, khó có cơ hội gặp gỡ được một đối thủ có thực lực tương đương, ta còn muốn giữ lại ngươi không phải sao? Trò chơi này xem như một cái nho nhỏ để ta chào hỏi ngươi thôi, hiện tại, ta phải đi, nhưng ngươi sống hay chết, thì mặc cho số phận ." Mộ Dung Xá Nguyệt cảm thán mà thở dài hàng vạn hàng nghìn lần, cũng cười rộ lên, vẫy vẫy tay áo, để lại một mảnh tàn tích cùng Long Y Hoàng đã hôn mê, dẫn theo thuộc hạ phía sau cùng những người đang chờ kiên quyết đi nhanh xuống lưng núi.
Ở dưới sườn núi, ngoài ý muốn hắn gặp một đội nhân mã khác, khuôn mặt yêu dã thoáng hiện vẻ kinh ngạc, rồi lại giống như bừng tỉnh đại ngộ: "Cũng tốt, mạng nàng thật là không nên mất, nếu cứ chết như vậy, cũng đáng tiếc."
Đội ngũ đến, chính là Ngự lâm quân tinh nhuệ nhất trong hoàng thất, mà người dẫn đầu, là Phượng Trữ Lan .
Nhìn thấy Mộ Dung Xá Nguyệt , Phượng Trữ Lan coi thường hắn chỉ liếc mắt một cái, nhưng không có để ý nhiều hơn, bỏ lại quân đội phía sau cùng tọa kỵ, lên thẳng lưng núi để kiểm tra tình hình, mà phơi bày ra trước mắt hắn , cũng chính là cảnh tượng mà hắn sau này đều không thể quên được—— Long Y Hoàng chật vật té trên mặt đất, đã bất tỉnh nhân sự, mà thi thể Khuynh Nhan được nàng liều mạng hơi sức cứu ra, hoàn hảo không tổn hao gì nằm ở trong lòng nàng, mãi cho đến khi hoàn toàn mất đi tri giác , một khắc kia, Long Y Hoàng vẫn không chịu buông tay, Phượng Trữ Lan tiến lên, dự định tách tay nàng ra, khi đem người mang về, phát hiện nàng thật sự ôm rất chặt, lúc cố gắng kéo hai tay ra, hắn lại lần nữa vì vết thương trên tay nàng ngạc nhiên không thôi.
Nhìn tình trạng hang động phía sau bi thảm, hơn nữa vừa rồi khi mình tới nghe được tiếng nổ mạnh, còn bộ dáng hiện tại của Long Y Hoàng ... Không khó để tưởng tượng ra, vừa rồi nàng đã trải qua con đường giành giật giữa sự sống và cái chết như thế nào.
Phượng Trữ Lan thở dài một hơi, đáy lòng lại hơi đau đớn —— hắn biết Long Y Hoàng luôn luôn là một người rất nghiêm túc, lại rất quật cường cùng ương ngạnh, nhưng là... Vì một cổ thi thể, thiếu chút nữa đem mạng mình ra đền, như vậy, hắn tột cùng nên cảm tạ nàng giữ lại thi thể Khuynh Nhan, hay là nên trách nàng đem tánh mạng của mình ra làm trò đùa quá mức?
Phượng Trữ Lan ôm lấy Long Y Hoàng, tay nàng đầy vết thương cùng những tổn thương do giá rét lẳng lặng rơi xuống, người vẫn không có động tĩnh, chỉ có hơi thở mỏng manh xác định nàng vẫn còn sống.
Ngự lâm quân cũng chạy đến, Phượng Trữ Lan đang muốn xuống núi, hắn phân phó: " Cũng đem thi thể này mang về đi... Tìm một chỗ hoả táng , sau đó đem tro cốt giao cho ta."
Ngự lâm quân không dám chậm trễ, lập tức nhận mệnh.
Một lần cuối cùng, Phượng Trữ Lan quyến luyến lưu lại trên mặt Khuynh Nhan đã chết, tựa hồ hạ quyết tâm rất lớn, sau đó ôm Long Y Hoàng bay nhanh xuống núi.
Lúc Long Y Hoàng tỉnh lại, đã là hai ngày sau .
Nàng thấy một ác mộng, mơ thấy hài tử cách mình rất xa... Đang ở trong mộng, nàng sợ đến đầm đìa mồ hôi lạnh, sau đó bừng tỉnh, mà khi tỉnh lại, đã phát hiện mình bình yên về tới phòng, đang nằm trên giường vô cùng quen thuộc của mình mà nghỉ ngơi .
Vô thức , nàng lập tức vuốt ve bụng mình, ltrong òng lạnh như băng dần dần lan rộng đến toàn thân.
"Yên tâm, đứa nhỏ không sao, ngự y nói, bởi vì ngươi lúc trước tu dưỡng rất khá, cho nên hài tử cũng rất không chịu thua kém." Ngay tại thời điểm Long Y Hoàng thiếu chút nữa là tuyệt vọng , giọng Phượng Trữ Lan đột nhiên từ bên cạnh truyền đến, nàng cả kinh, sau đó quay đầu nhìn qua, phát hiện Phượng Trữ Lan an vị ở bên giường, cũng đang nhìn nàng.
Phượng Trữ Lan không cần phải ... Lừa gạt mình... Sau khi xác định đứa nhỏ không sao, Long Y Hoàng lúc này mới thở ra, sau khi nhắm mắt, lại mở ra, nhìn tay mình bị quấn như cái bánh chưng, lẩm bẩm: "Phượng Trữ Lan , ngươi giấu thi thể ở nơi không an toàn, lần sau đổi một hầm băng bí ẩn một chút , ta không biết mình còn có mấy cái mạng có thể bảo vệ thay ngươi ."
Khóe miệng Phượng Trữ Lan hơi hơi co rút chuyển động: "Việc về thi thể... Ngươi về sau cũng không cần lo lắng ."
"Đúng rồi, hiện tại thi thể đã đem đến hầm băng chưa? Dù sao bây giờ thời tiết coi như oi bức, nếu tầng băng bị hòa tan , thi thể rất nhanh sẽ bị thối rữa... Khuynh Nhan nhất định không muốn ngươi nhìn thấy thời điểm hắn xấu xí nhất đâu, dù là hắn đã chết." Long Y Hoàng tiếp tục nói.
"Đốt, thi thể đã đốt." Phượng Trữ Lan đối mặt với hai mắt Long Y Hoàng, thủy quang trong suốt âm thầm gợn sóng, hắn kiên định nói.
"Cái gì! Đốt!" Long Y Hoàng kích động ngồi dậy, suýt nữa nhảy dựng lên bóp cổ Phượng Trữ Lan: "Phượng Trữ Lan , ngươi cố ý có phải không! Ta chính là liều mạng mới đem thi thể kia ôm xuống núi ! Ngươi... Ngươi lại có thể đốt đi như vậy…!"
"Không cần phải ... cưỡng cầu... Thì đót, dù sao, vĩnh viễn hắn cũng không có khả năng sẽ sống lại, Long Y Hoàng... Ngươi nói rất đúng , ta luôn sống trong cái lừa mình dối người, vẫn không muốn đi đối mặt với chuyện hắn chết đi... Nhưng hiện tại, ta phát hiện có một người khác càng đáng giá để ta giữ lại, đáng để ta bảo vệ, cho nên... Cũng nên vứt bỏ đi, quên Nhan Nhi, có lẽ với ta mà nói đó là một cuộc sống mới khác , " Phượng Trữ Lan dựa vào trụ giường, cúi đầu, lại ngẩng lên nhìn Long Y Hoàng đột nhiên hỏi: "Long Y Hoàng, ngươi tin tưởng ta sao?"
Ừ, trong thư nói, nàng chỉ cần đi một mình, không được mang người khác đi cùng, còn đe dọa nếu phát hiện mang theo người, hắn lập tức sẽ phát nổ thi thể Khuynh Nhan, còn nói chỉ trong vòng một canh giờ nàng không chạy đến kịp, hắn cũng đem thi thể cùng hầm băng cho nổ chung.
Con mẹ nó, Mộ Dung Xá Nguyệt ! Long Y Hoàng máu huyết sôi trào thiếu chút nữa đem thư xé tan, nhưng nghĩ nghĩ lại, kìm nén hạ lửa giận.
Hiện tại, vào lúc này, hoàng đế cho toàn bộ hoàng tử triệu tập ở Ngự thiện phòng, mấy ngày gần đây kiểm tra thành tích của bọn họ, số hoàng tử nhiều như vậy , chắc không thể kiểm tra trong chốc lát là xong , nếu lúc này tùy tiện kêu Phượng Trữ Lan ra để nói cho hắn biết, có thể sẽ khiến cho hoàng đế bất mãn cũng không chừng.
Ngàn vạn lần suy nghĩ, sau khi cân nhắc trên dưới, Long Y Hoàng đi thẳng vào thư phòng của Phượng Trữ Lan, thừa dịp thư phòng không có người ngoài, nàng kẹp lá thư này ở trong trang sách đang đặt trên mặt bàn, lại dùng một khối đá cẩm thạch dùng để chặn giấy đặt trên sách.
Nàng hướng về phong thư bị kẹp kia, chắp tay cầu khấn.
Chuyến đinày ... sống hay chết, bảo đảm an toàn là điểm mấu chốt cuối cùng, toàn bộ đều trông chờ vào Phượng Trữ Lan khi nào thì phát hiện ra phong thư này.
Mộ Dung Xá Nguyệt cũng dám quang minh chính đại như vậy còn ghi tên mình trên đó và thẳng thắn viết ra mục đích của mình, điều này đã nói lên hắn có chuẩn bị vẹn toàn, nhất định là sẽ đưa nàng đến chỗ chết.
Đánh cuộc một phen, nếu thi thể Khuynh Nhan không bảo vệ được, thì Phượng Trữ Lan nhất định sẽ điên mất.
Một khi hắn điên lên, bản thân mình cũng không có cái kết cục gì tốt.
Long Y Hoàng càng nghĩ càng lạnh tâm, trực tiếp đi về hướng chuồng ngựa, sau khi tìm được Ô Nhiên, phân phó xong, nhìn cẩn thận tất cả cửa bên hoàng cung, tự mình liên tiếp giục ngựa lên đường, dựa theo như lời trong thư, nàng không có mang theo bất cứ người nào.
Dựa vào ký ức trong đầu có một lần đi đến con đường kia, cũng không lâu lắm, Long Y Hoàng liền tới dưới chân ngọn núi , mới vừa ghìm cương ngựa, lập tức nàng nhìn rõ một con đường uốn lượn đến hầm băng giữa sườn núi và cả đá vụn trên đường nhỏ, không ít người ở hai bên đường hoan nghênh nàng, tuy bọn họ nắm thật chặc binh khí tư thế rất sát phong cảnh.
Long Y Hoàng đi lên, cảm thấy rằng trước giờ chưa từng tốn sức như vậy, vài lần suýt trượt chân, nhưng chính lúc này người ở hai bên giống như tử sĩ mặt không chút thay đổi đúng lúc bắt lấy cánh tay nàng, làm nàng không đến mức ngã xuống.
Một đường leo lên vất vả, phía trước cửa động có một khối nham thạch rất lớn ngăn cách, chỉ có thể từ đường nhỏ ở bên cạnh đi vào, bên trong vẫn rất u tối, không có ngọn đèn hay cây đuốc, nhưng đi trong động tối tăm u ám như vậy, Long Y Hoàng vẫn cảm thấy như bên cạnh đều đứng đầy người.
Cảm giác này, thật sự đếm không hết những thứ kinh khủng cùng quái dị.
Trong hầm băng thản nhiên tản ra lam quang
Chính giữa hầm băng là một băng quan, xuyên thấu qua vách tường bằng băng trong suốt, Y Hoàng có thể nhìn thấy dung nhan Khuynh Nhan được băng tuyết bảo tồn, rất là hoàn hảo.
Mà bên cạnh băng quan, đưa lưng về phía Long Y Hoàng, có một bóng người đang đứng, là một thân hình nam tử, hơi gầy yếu, cũng rất thon dài cân xứng, tóc dài trơn bóng tới thắt lưng, không biết là dây buộc tóc màu gì, chỉ biết là được ánh sáng nhạt trong hầm băng làm ánh lên những màu lam nhấp nháy .
Long Y Hoàng đứng tại chỗ, nhìn người sống duy nhất trong hầm băng, trong đầu lập tức hiện ra bốn chữ, Mộ Dung Xá Nguyệt .
Ngày đó ở thạch thất, chỉ nghe được giọng của hắn, yêu mị đến cực điểm, còn hắn giống như cây ngọc lan, ngón tay lướt qua cầm roi da đen sì thực hiện động tác kinh điển... Nghĩ một chút, một tia lửa lập tức nảy mầm từ đáy lòng Long Y Hoàng .
Mộ Dung Xá Nguyệt không xoay người lại để đối mặt Long Y Hoàng, vì vậy Long Y Hoàng vẫn không nhìn thấy mặt hắn, hơn nữa ánh sáng trong hầm băng cũng không tốt, cho dù hắn quay lại phỏng chừng Long Y Hoàng cũng thấy không rõ.
"Quả nhiên có quyết đoán, thật không mang theo một người nào lại cô độc tiến vào." Ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng điểm hai cái trên băng quan, Mộ Dung Xá Nguyệt mang theo ý cười mà mở miệng, mỗi chữ mỗi câu, lộ vẻ yêu mị vô cùng mê hoặc.
"Loại việc này với ta cũng không phải là lần đầu tiên, không có gì phải e ngại ." Long Y Hoàng nói.
"Không sợ? Nếu không sợ, tại sao lại đúng hẹn đến đây? Còn không phải vì sợ khối thi thể mỹ lệ vô song này có bất trắc gì sao? Thật sự là đoán không ra, bình thường Phượng Trữ Lan đối với ngươi không được tốt lắm, nhưng ngươi lại đối với từng chuyện của hắn đều tận tụy cúi mình, thà rằng đem toàn bộ trách nhiệm đeo ở trên người mình cũng không muốn hắn chịu một chút ủy khuất." Mộ Dung Xá Nguyệt cười, dù là bóng dáng, cũng có thể từ trong lời của hắn tưởng tượng độ cong khóe miệng yêu dã.
"Ngươi nghĩ sai rồi, ta chỉ vì đại cục , còn có một điều nữa chính là diệt trừ ngươi." Long Y Hoàng khinh thường nói.
Mộ Dung Xá Nguyệt hơi hơi nghiêng tay, tóc dài giống như tơ như nước chảy: "Không nghĩ rằng ta đây… kẻ thảo nhân này bị ghét đến thế, ngay cả bụng dạ Thái tử phi bao la như thế cũng chịu đựng không nổi?"
"Ngươi vốn là người không làm cho người ta thích, vừa nhìn thấy ngươi là ta thấy phiền." Long Y Hoàng có một chút nóng nảy: "Nói nhanh đi! Bảo ta đến có chuyện gì! Nếu không thì ngươi mang theo thuộc hạ của mình lăn cách đây xa một chút cho ta!”
"Đương nhiên là có việc, là việc rất thú vị, " Mộ Dung Xá Nguyệt nhẹ nhàng giơ tay lên, đầu ngón tay ở bên môi mình lướt qua, duỗi ra giữa không trung, vỗ tay, thoáng chốc, từ góc âm u bên cạnh bỗng nhiên ánh lửa sáng rực lên, ngọn lửa đỏ nhảy nhót , chiếu sáng khắp ngõ ngách, chiếu ra bóng dáng hai người đang giằng co thật dài, Mộ Dung Xá Nguyệt cười nói: " Thái tử phi chúng ta không phải rất thích chơi trò chơi sao? Như vậy ta cũng cùng ngươi chơi một trận thì thế nào? Cũng có thể đem hai hộ pháp, thủ hạ ta đắc ý nhất một người biến thành con rối, kẻ còn lại thì tự sát, như thế thì, bản lãnh Thái tử phi đương nhiên không cần phải nói, ta rất muốn có kiến thức, mở mang hiểu biết nha, nhưng mà, cùng phụ nữ có thai so chiêu, có lẽ suốt đời ta cũng không có cơ hội lần nữa, đương nhiên phải chơi đùa những cái kinh tâm động phách, để hoài niệm a."
"Hãy bớt sàm ngôn đi, phải chơi cái gì, ngươi mới bằng lòng buông tha cổ thi thể này?" Theo tiềm thức Long Y Hoàng nhìn về ánh lửa, nhất thời kinh hãi—— trong một tầng tường băng, không biết khi nào thì đã giấu kín hơn mười rương đồ, sắp hàng thẳng tắp, chất đầy vách tường, nhưng bởi vì cách một tầng tường băng, rất khó lấy mấy thứ này ra.
Tuy Long Y Hoàng nhìn không rõ bên trong là cái gì, nhưng căn cứ theo tình hình hiện tại, không thể nghi ngờ gì nữa nhất định là thuốc nổ.
Mộ Dung Xá Nguyệt ... Đã tính toán để cho mình tuyệt mệnh như thế này sao!
"Không cần sợ hãi, chúng ta có rất nhiều thời gian, Thái tử phi, người chỉ cần chuyên tâm chơi trò chơi của mình là được." Mộ Dung Xá Nguyệt vẫn không nhanh không chậm đáp, mà Long Y Hoàng nhìn chằm chằm vào tử sĩ vẫn giơ cây đuốc đứng ở cạnh thuốc nổ, một sợi dây dài từ lỗ nhỏ của vách tường băng hiện ra, ở dưới chân tử sĩ, chỉ cần hắn dùng cây đuốc châm sợi dây, ai cũng đừng nghĩ đến sẽ còn sống đi ra ngoài! Mộ Dung Xá Nguyệt cười âm trầm: "Mà tên trò chơi này, được kêu là, nhân tính."
Long Y Hoàng không nhúc nhích, đột nhiên cười khổ nói: " Mộ Dung Xá Nguyệt , ngươi khi dễ ta không có nhân tính đúng không?"
"Không, chính ngươi tự cho là mình không có, nhưng nhân tính của ngươi so với bất cứ kẻ nào đều mạnh mẽ hơn, chẳng qua đã bị cái gọi là vì đại cục cưỡng bách áp chế ý niệm trong đầu mình, ta hiện tại, để cho ngươi có đủ lựa chọn, " Mộ Dung Xá Nguyệt ngừng lại, nghĩ nghĩ, còn nói thêm: "Hiện tại, trò chơi bắt đầu."
Âm cuối còn ở trong không khí phiêu đãng, nhưng Mộ Dung Xá Nguyệt trước mặt đột nhiên đã ở ngoài hầm băng trong nháy mắt, hắn đã lợi dụng khinh công vô thượng, mà tử sĩ vẫn giơ cây đuốc kia cũng biến mất không thấy, trên mặt đất kíp nổ liên tiếp bị châm đốt, cuối đuôi có đốm lửa nho nhỏ, một chút dây cháy rơi xuống, hướng tới những thuốc nổ trong bức tường.
Long Y Hoàng lui lại mấy bước theo bản năng, đột nhiên quay đầu đi, phát hiện ở ngoài hầm băng mười mấy bóng đen lúc nhúc , đi về phía nàng—— hơi giống như nhện độc cỡ nắm tay người lớn !
"Trò chơi bắt đầu, thời gian có hạn..." Giọng của Mộ Dung Xá Nguyệt vẫn như cũ bắt đầu hàm chứa ý cười, từ bên ngoài hầm băng ở nơi rất xa rất xa yếu ớt rơi vào tai Long Y Hoàng, giọng điệu cũng giống hầm băng đều lạnh băng: "Hiện tại, xem ngài lựa chọn như thế nào, Thái tử phi, nhện độc bên ngoài sẽ càng ngày càng nhiều, ngài nếu không nhanh chóng đi ra ngoài, thì nửa bước nữa sẽ khó đi, hiện tại mạng của ngươi và thi thể Khuynh Nhan chỉ có thể chọn một, nếu ngài lãng phí nhiều thời gian, không phải bị nhện độc cắn chết, sẽ là bị thuốc nổ nổ banh xác, hay là ngài thà lựa chọn cùng chết với thi thể Khuynh Nhan đấy? Sinh tử đang đến gần, như thế nào? Thật là trò chơi khiến ngài cả đời khó quên nha."
Giọng nói hạ dần, liên tiếp truyền đến chính là điệu cười lạnh của Mộ Dung Xá Nguyệt , điệu cười lạnh kia như bị gió thổi qua, càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng xa.
Trò chơi sinh tử, chỉ dựa vào sự lựa chọn của mình.
Long Y Hoàng do dự, trong nháy mắt, đột nhiên bước nhanh đến phía trước băng quan, rút cây trâm trên búi tóc xuống, dùng sức mà đập bể băng quan ra.
Nàng đến với mục đích chính là vì bảo toàn thi thể Khuynh Nhan, cho dù chỉ có một tia hy vọng cũng phải nắm bắt cho được.
Nàng phải chứng minh cho Mộ Dung Xá Nguyệt xem, cũng không phải chỉ có hai lựa chọn giữa sinh và tử mà thôi.
Nàng nhất định sẽ mang thi thể Khuynh Nhan ra ngoài, bản thân mình cũng sẽ không có việc gì.
... Bảo bối của nàng còn chưa có xuất thế, nàng làm sao có thể nhận thua như vậy! Nếu bản thân lựa chọn đối mặt, thì nhất định phải thực hiện được suy nghĩ trong lòng mình!
Ngẫm lại, nếu mình đúng hẹn mà đến, lại vì sợ chết mà né ra, sau này còn có cái thể diện gì đi gặp người khác?
Bốn phía khe hở của băng quan tương đối mà nói hơi mỏng một chút, Long Y Hoàng cầm cây trâm dùng sức đâm vào góc cuối của băng quan, sau đó dùng khí lực toàn thân kéo nắp băng quan ra.
"Ba ba!" Băng quan thật dày bị Long Y Hoàng vứt trên mặt đất, nháy mắt đều tan rã.
Tay Long Y Hoàng đã bị đóng băng không còn trực giác, lúc xanh lúc tím, thậm chí còn bị băng nhọn sắt như dao cắt qua da, nhưng máu chảy không nhiều lắm, bởi vì những giọt máu này, đã nhanh chóng bị đóng băng ở miệng vết thương, cũng vì hai tay tê dại, nàng cũng không còn cảm giác đau đớn, Long Y Hoàng cào lớp băng vụn, hai tay mạo hiểm đưa sâu vào bên trong băng quan, thời điểm chuẩn bị đem thi thể Khuynh Nhan ôm ra, chợt phát hiện, vì thời gian ở trong băng quan quá dài, y phục dưới người Khuynh Nhan cùng vách tường băng dính chặt chẽ, không chỉ nói dùng hết khí lực tách không ra, cho dù miễn cưỡng tách được, thi thể nhất định sẽ rơi vào tổn thương rất nghiêm trọng !
Bình tĩnh, bình tĩnh... Lúc này càng không thể bối rối mới tốt.
Long Y Hoàng không chú ý những con nhện độc kia đã bò lên trên góc váy nàng, nhìn thoáng qua dây dẫn thuốc nổ bên cạnh, phần dây dẫn này chỉ còn một đoạn ngắn lộ ở bên ngoài, bây giờ phần bên ngoài vách băng đã cháy hết, chỉ còn lại phần chuyển xuyên vào bên trong vách băng đang tiếp tục cháy... Chết tiệt, hiện tại nàng không có cách nào có thể đoán ra phần dây còn lại bao nhiêu, để lại cho nàng bao nhiêu thời gian!
Lại nắm lây cây trâm, Long Y Hoàng tiếp tục đục khối băng bốn phía thi thể Khuynh Nhan , trong lòng không thể tránh khỏi bối rối, nhưng đều bị nàng cắn răng ngăn cản, không cho phép biểu lộ ra bên ngoài.
Nàng sẽ không nhận thua, dù cho đánh cuộc mạng sống ở con đường sinh tử này!
Trong lúc đục băng, những con nhện to luôn luôn ở gần người Long Y Hoàng tùy tiện làm liều, thậm chí có con bò lên cánh tay nàng, tuy bị cắn ngứa không ít, nhưng bởi vì rất lạnh , tay sớm đã không có cảm giác, độc này với nàng lại không có tác dụng, chỉ là cảm thấy rất khó chịu, Long Y Hoàng chỉ muốn bắt bọn nó cút ra.
Rõ ràng nhiệt độ trong hầm băng cực thấp, nhưng vẫn có mồ hôi lạnh từ trán nàng trượt xuống, hơi hơi đong đưa nhọn như sao ở phần mắt, Long Y Hoàng không có thời gian để ý tới những điều này nữa.
Long Y Hoàng dùng tốc độ nhanh nhất của mình đục nát vách tường băng, trâm cài tóc cũng bị bẻ gẫy mấy cái, hai tay đã bị đóng băng, bị thương vô cùng thê thảm, nhưng nàng vẫn không dừng lại, vẫn đang nắm chặc thời gian cuối cùng .
Cuối cùng, khối băng dưới thi thể lung lay , Long Y Hoàng vui vẻ trong lòng, dự định lập tức bỏ qua trâm cài tóc hi sinh vì nhiệm vụ, hai tay vòng qua thân thể Khuynh Nhan, lại dùng khí lực rất lớn mới đem thi thể đã đóng băng cứng ngắc kéo đứng dậy, ôm lấy, trong nháy mắt đó, Long Y Hoàng chỉ cảm thấy trời đất một trận rung chuyển, mình suýt nữa té ngã, nhưng rương thuốc nổ bên cạnh dưới băng vách lại kích thích thần kinh nàng, cho dù là dựa vào nghị lực, cũng không thể ngã xuống.
Khuynh Nhan là người Phượng Trữ Lan yêu nhất, giống như mình năm ấy khi mười sáu tuổi, đã mê luyến Quân Linh , Khuynh Nhan đã chết, Phượng Trữ Lan đau lòng đến mức chết tâm, nếu ngay cả thi thể cũng không còn, vậy hắn còn có vài phần hy vọng nào để sống qua ngày sao?
Mất đi người yêu... Đã đủ thống khổ, Long Y Hoàng không muốn nhìn bất luận kẻ nào bởi vì thương tâm như vậy mà muốn chết, Phượng Trữ Lan si tình như thế , có thể duy trì trong bao lâu?
Lợi cơ hồ đều bị cắn đứt, Long Y Hoàng ôm chặt thi thể đã bị đông thành hàn băng, bước qua tất cả nhên độc đáng sợ, hướng về đường bên ngoài mà chạy đi.
Cảnh vật trước mắt bắt đầu mơ hồ đung đưa, nhưng xuất phát từ bản năng cầu sinh, nàng chính là đang dùng cố gắng lớn nhất để chạy trốn, nỗ lực muốn rời xa thuốc nổ phía sau đang chờ phát động.
Đột nhiên, trong bóng tối, đột nhiên phía trước người có ngọn đèn sáng ngời .
Phải.. Lối ra!
Nội tâm Long Y Hoàng không tránh khỏi vui sướng, nhưng trong nháy mắt, từ phía sau đột nhiên truyền đến tiếng vang thật lớn , đinh tai nhức óc, kinh thiên động địa... Thình lình, một luồng khí cường đại pha lẫn bụi bặm cùng hàn khí trần gian từ phía sau truyền tới, đánh úp về phía người nàng.
Cả người Long Y Hoàng giống như lá rụng giữa gió thu tan tác bị cuốn ra ngoài, nàng ôm thi thể bị cuốn trôi tới cửa động, bị áp lực cực lớn, cả người bị đánh mạnh, được kìm lại ở trên tảng đá trước cửa động, rung chuyển mãnh liệt, mạnh đến mức suýt nữa nàng hộc máu.
Sau khi bị nổ tung, bên trong lại là một trận tiếng vang thật lớn , Long Y Hoàng vẫn ôm thi thể rất chặt chẽ, cả người dần dần bình tĩnh trở lại, nàng nhếch nhác té trên mặt đất, cố hết sức ngẩng đầu, mà trước mắt, là bóng dáng đứng trên cao nhìn xuống quan sát nàng.
Ngũ tạng cùng lục phủ giống như bị vỡ vụn, nhưng nàng vẫn cố gắng nhìn về phía trên... Muốn nhìn rõ ràng khuôn mặt của Mộ Dung Xá Nguyệt , khóe miệng tái nhợt từ từ giương lên độ cong, nàng cố sức cười lạnh một tiếng, chịu đựng hạ thân đau đớn mãnh liệt , giọng nhẹ nhàng như mây bay: " Mộ Dung Xá Nguyệt ... Ta thắng."
" Thật là khiến ta ngạc nhiên, ngươi thắng , ta đây cũng sẽ không làm khó dễ ngươi, khó có cơ hội gặp gỡ được một đối thủ có thực lực tương đương, ta còn muốn giữ lại ngươi không phải sao? Trò chơi này xem như một cái nho nhỏ để ta chào hỏi ngươi thôi, hiện tại, ta phải đi, nhưng ngươi sống hay chết, thì mặc cho số phận ." Mộ Dung Xá Nguyệt cảm thán mà thở dài hàng vạn hàng nghìn lần, cũng cười rộ lên, vẫy vẫy tay áo, để lại một mảnh tàn tích cùng Long Y Hoàng đã hôn mê, dẫn theo thuộc hạ phía sau cùng những người đang chờ kiên quyết đi nhanh xuống lưng núi.
Ở dưới sườn núi, ngoài ý muốn hắn gặp một đội nhân mã khác, khuôn mặt yêu dã thoáng hiện vẻ kinh ngạc, rồi lại giống như bừng tỉnh đại ngộ: "Cũng tốt, mạng nàng thật là không nên mất, nếu cứ chết như vậy, cũng đáng tiếc."
Đội ngũ đến, chính là Ngự lâm quân tinh nhuệ nhất trong hoàng thất, mà người dẫn đầu, là Phượng Trữ Lan .
Nhìn thấy Mộ Dung Xá Nguyệt , Phượng Trữ Lan coi thường hắn chỉ liếc mắt một cái, nhưng không có để ý nhiều hơn, bỏ lại quân đội phía sau cùng tọa kỵ, lên thẳng lưng núi để kiểm tra tình hình, mà phơi bày ra trước mắt hắn , cũng chính là cảnh tượng mà hắn sau này đều không thể quên được—— Long Y Hoàng chật vật té trên mặt đất, đã bất tỉnh nhân sự, mà thi thể Khuynh Nhan được nàng liều mạng hơi sức cứu ra, hoàn hảo không tổn hao gì nằm ở trong lòng nàng, mãi cho đến khi hoàn toàn mất đi tri giác , một khắc kia, Long Y Hoàng vẫn không chịu buông tay, Phượng Trữ Lan tiến lên, dự định tách tay nàng ra, khi đem người mang về, phát hiện nàng thật sự ôm rất chặt, lúc cố gắng kéo hai tay ra, hắn lại lần nữa vì vết thương trên tay nàng ngạc nhiên không thôi.
Nhìn tình trạng hang động phía sau bi thảm, hơn nữa vừa rồi khi mình tới nghe được tiếng nổ mạnh, còn bộ dáng hiện tại của Long Y Hoàng ... Không khó để tưởng tượng ra, vừa rồi nàng đã trải qua con đường giành giật giữa sự sống và cái chết như thế nào.
Phượng Trữ Lan thở dài một hơi, đáy lòng lại hơi đau đớn —— hắn biết Long Y Hoàng luôn luôn là một người rất nghiêm túc, lại rất quật cường cùng ương ngạnh, nhưng là... Vì một cổ thi thể, thiếu chút nữa đem mạng mình ra đền, như vậy, hắn tột cùng nên cảm tạ nàng giữ lại thi thể Khuynh Nhan, hay là nên trách nàng đem tánh mạng của mình ra làm trò đùa quá mức?
Phượng Trữ Lan ôm lấy Long Y Hoàng, tay nàng đầy vết thương cùng những tổn thương do giá rét lẳng lặng rơi xuống, người vẫn không có động tĩnh, chỉ có hơi thở mỏng manh xác định nàng vẫn còn sống.
Ngự lâm quân cũng chạy đến, Phượng Trữ Lan đang muốn xuống núi, hắn phân phó: " Cũng đem thi thể này mang về đi... Tìm một chỗ hoả táng , sau đó đem tro cốt giao cho ta."
Ngự lâm quân không dám chậm trễ, lập tức nhận mệnh.
Một lần cuối cùng, Phượng Trữ Lan quyến luyến lưu lại trên mặt Khuynh Nhan đã chết, tựa hồ hạ quyết tâm rất lớn, sau đó ôm Long Y Hoàng bay nhanh xuống núi.
Lúc Long Y Hoàng tỉnh lại, đã là hai ngày sau .
Nàng thấy một ác mộng, mơ thấy hài tử cách mình rất xa... Đang ở trong mộng, nàng sợ đến đầm đìa mồ hôi lạnh, sau đó bừng tỉnh, mà khi tỉnh lại, đã phát hiện mình bình yên về tới phòng, đang nằm trên giường vô cùng quen thuộc của mình mà nghỉ ngơi .
Vô thức , nàng lập tức vuốt ve bụng mình, ltrong òng lạnh như băng dần dần lan rộng đến toàn thân.
"Yên tâm, đứa nhỏ không sao, ngự y nói, bởi vì ngươi lúc trước tu dưỡng rất khá, cho nên hài tử cũng rất không chịu thua kém." Ngay tại thời điểm Long Y Hoàng thiếu chút nữa là tuyệt vọng , giọng Phượng Trữ Lan đột nhiên từ bên cạnh truyền đến, nàng cả kinh, sau đó quay đầu nhìn qua, phát hiện Phượng Trữ Lan an vị ở bên giường, cũng đang nhìn nàng.
Phượng Trữ Lan không cần phải ... Lừa gạt mình... Sau khi xác định đứa nhỏ không sao, Long Y Hoàng lúc này mới thở ra, sau khi nhắm mắt, lại mở ra, nhìn tay mình bị quấn như cái bánh chưng, lẩm bẩm: "Phượng Trữ Lan , ngươi giấu thi thể ở nơi không an toàn, lần sau đổi một hầm băng bí ẩn một chút , ta không biết mình còn có mấy cái mạng có thể bảo vệ thay ngươi ."
Khóe miệng Phượng Trữ Lan hơi hơi co rút chuyển động: "Việc về thi thể... Ngươi về sau cũng không cần lo lắng ."
"Đúng rồi, hiện tại thi thể đã đem đến hầm băng chưa? Dù sao bây giờ thời tiết coi như oi bức, nếu tầng băng bị hòa tan , thi thể rất nhanh sẽ bị thối rữa... Khuynh Nhan nhất định không muốn ngươi nhìn thấy thời điểm hắn xấu xí nhất đâu, dù là hắn đã chết." Long Y Hoàng tiếp tục nói.
"Đốt, thi thể đã đốt." Phượng Trữ Lan đối mặt với hai mắt Long Y Hoàng, thủy quang trong suốt âm thầm gợn sóng, hắn kiên định nói.
"Cái gì! Đốt!" Long Y Hoàng kích động ngồi dậy, suýt nữa nhảy dựng lên bóp cổ Phượng Trữ Lan: "Phượng Trữ Lan , ngươi cố ý có phải không! Ta chính là liều mạng mới đem thi thể kia ôm xuống núi ! Ngươi... Ngươi lại có thể đốt đi như vậy…!"
"Không cần phải ... cưỡng cầu... Thì đót, dù sao, vĩnh viễn hắn cũng không có khả năng sẽ sống lại, Long Y Hoàng... Ngươi nói rất đúng , ta luôn sống trong cái lừa mình dối người, vẫn không muốn đi đối mặt với chuyện hắn chết đi... Nhưng hiện tại, ta phát hiện có một người khác càng đáng giá để ta giữ lại, đáng để ta bảo vệ, cho nên... Cũng nên vứt bỏ đi, quên Nhan Nhi, có lẽ với ta mà nói đó là một cuộc sống mới khác , " Phượng Trữ Lan dựa vào trụ giường, cúi đầu, lại ngẩng lên nhìn Long Y Hoàng đột nhiên hỏi: "Long Y Hoàng, ngươi tin tưởng ta sao?"
Bình luận facebook