• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Lãnh cung thái tử phi (2 Viewers)

  • Chương 79: Là hoa không phải hoa

Sau khi rửa mặt chải đầu xong, Long Y Hoàng vẫn không nói gì nữa, Phượng Trữ Lan cũng biết nói gì cũng vô ích , dứt khoát thản nhiên dùng bữa sáng cùng Long Y Hoàng, Long Y Hoàng ăn uống kém đến kỳ lạ, ăn vài đũa rau xanh sẽ không ăn nữa, bất quá nghĩ lại, có ai dưới tình huống như vậy còn khẩu vị? Phượng Trữ Lan không nhanh không chậm gắp thức ăn cho nàng, khuyên nàng ăn coi như vì đứa nhỏ, cũng phải ăn nhiều một chút.

Long Y Hoàng nhìn trong bát thức ăn nổi lên như núi, vẫn là không muốn ăn cái gì, nàng một mực từ chối, Phượng Trữ Lan cũng hiểu được nàng không có lòng dạ ăn uống .

Không được bao lâu, cung nữ bên người hoàng hậu đột nhiên xuất hiện ra trước mắt hai người, hành lễ tao nhã đến cực điểm: "Nô tỳ thỉnh an Thái tử, Thái tử phi, Hoàng hậu nương nương có chỉ, mời Thái tử điện hạ cùng Thái tử phi nương nương đến Tê Phượng các một chuyến."

“Là chính điện của mẫu hậu sao , " Phượng Trữ Lan hỏi: "Người có nói vì nguyên nhân gì không?"

"Việc này, nô tỳ không biết ." Cung nữ đáp.

"À, ta đã biết, ngươi đi xuống đi, lát nữa ta với Thái tử phi sẽ qua." Sau khi Phượng Trữ Lan nói xong, cung nữ lại thi lễ, rồi lui ra ngoài.

Long Y Hoàng cầm lấy thìa khua nước canh trong bát, vừa rồi cung nữ nói là hoàng hậu, nàng lập tức liên tưởng đến Vân Phượng Loan.

Không phải nói, sau khi tân nương đến, sáng sớm ngày đầu tiên sẽ đi thỉnh an trưởng bối sao? Như vậy, lúc này Hoàng hậu hẳn là ở cùng hai người Vân Phượng Loan và Phượng Ly Uyên, đột nhiên kêu nàng với Phượng Trữ Lan đi qua.

Hoàng hậu... Ngươi là muốn cho ta tận mắt thấy Phượng Ly Uyên và Vân Phượng Loan hạnh phúc đến cỡ nào sao, để cho nàng hoàn toàn hết hy vọng, cuối cùng phục vụ vì người sao?

"Ta không đi." Đã lâu không nói chuyện, đột nhiên Long Y Hoàng mở miệng: "Mẫu hậu đang suy nghĩ gì, ta cũng có thể đoán ra tám chín mười phần, chuyến đi ... này, không có ý nghĩa gì."

Phượng Trữ Lan nhìn nàng: "Chẳng qua, ngươi sợ nhìn thấy hai người họ đi."

Long Y Hoàng hừ nhẹ một tiếng, không nói, tiếp tục khua nước canh, cẩu kỷ cùng táo đỏ ở trong bát bồng bềnh, tất cả bị nàng dùng thìa đè ép thành mảnh vụn.

"Ngươi gả đến đây cũng hơn nửa năm, vẫn không có tin tức của người thân, hiện giờ có Vân Phượng Loan, ngươi cùng nàng trò chuyện cũng tốt, không cần phân thành người lạ, nếu có cảm tình tỷ muội với nàng nhiều năm như vậy bị hủy hoại trong chốc lát, không chắc là ngươi sẽ không đau lòng." Phượng Trữ Lan tiếp tục khuyên.

"Ha... Ta sợ? Ta sẽ sợ sao? Chỉ là một Vân Phượng Loan... Cái gì có thể làm cho ta sợ hãi!" Long Y Hoàng lạnh nhạt cười, nụ cười kia lạnh nhạt mà dối trá, một bước đi tới cửa: "Ta ta sẽ đi ngay bây giờ đến Tê Phượng các... Phượng Trữ Lan , ta sẽ không sợ nàng! Sẽ không!"

Phượng Trữ Lan lắc đầu có chút bất đắc dĩ, cũng đứng lên, đi theo Long Y Hoàng.

Vốn dĩ đường đi rất dài hiện giờ trong mắt Long Y Hoàng lại rất ngắn, chỉ chốc lát, nàng và Phượng Trữ Lan một trước một sau tiêu sái đến Tê Phượng các, đứng trước đại môn trang hoàng hoa lệ tinh mỹ, cung nữ và thị vệ hành lễ.

Long Y Hoàng dừng cước bộ, ý thức vô cùng kiên định vừa rồi cũng bắt đầu dao động, Phượng Trữ Lan nhanh bước đến bên cạnh nàng, nắm lấy khuỷu tay nàng kéo vào trong nội điện: "Đã tới cửa còn muốn lùi bước? Nhanh đi vào."

Long Y Hoàng bị Phượng Trữ Lan lôi kéo, không thể không bước nhanh lên cầu thang, nhìn đại môn gần trong gang tấc, hơn nữa khoảng cách không ngừng ngắn lại, nàng mím môi, vẻ mặt hơi hoảng hốt, nháy mắt, nàng đã bị Phượng Trữ Lan lôi kéo vào cung điện.

Không đếm xỉa... Không chú ý...

Cảm giác Phượng Trữ Lan đã buông tay mình ra, Long Y Hoàng quyết tâm trấn định, tận lực nhìn không chớp mắt, chỉ là chuyên chú nhìn người an tọa trên ghế kim phượng ở trước mặt, hoàng hậu ăn mặc hoa lệ chói mắt, nàng và Phượng Trữ Lan tiến lên, sau đó hành lễ với hoàng hậu: "Nhi thần tham kiến mẫu hậu."

Hoàng hậu nhanh chóng phất tay, cười nói: "Hiện tại chính là toàn gia gặp gỡ, không cần lễ nghĩa nhiều như vậy, còn nữa Y Hoàng, Bổn cung dặn ngươi bao nhiêu lần, ngươi hiện tại đang có mang, lễ tiết phiền phức cũng có thể miễn, không cần thương tổn chính mình ."

Chỉ là hành lễ, có khả năng thương tổn được cái gì?

Long Y Hoàng cười khổ, hoàng hậu không khỏi rất cao siêu, từng chữ châu ngọc, dùng lý do danh chính ngôn thuận như vậy gọi nàng với Phượng Trữ Lan tới, cùng hai người Vân Phượng Loan, Phượng Ly Uyên giằng co, hơn nữa lời nàng gọi là "Thân thiết", nghĩ cũng thấy khó .

Nàng và Phượng Trữ Lan đồng loạt nói: "Tạ mẫu hậu."

"Ngồi xuống đi, hôm nay Bổn cung tìm các ngươi đến, cũng không phải là có chuyện gì, cũng chỉ là việc nhà, không cần câu nệ thân phận, đều là người trong nhà, " Hoàng hậu cười hòa ái, nhìn Long Y Hoàng và Phượng Trữ Lan ngồi xuống, hơn nữa tình cảm hai người đã không kịch liệt bài xích như trước kia, tâm tình tự nhiên tốt, nàng nói: "Y Hoàng, nghe nói phụ thân của Duệ Vương phi, với phụ thân của ngươi lúc sinh tiền là bằng hữu rất tốt, như vậy tình cảm các ngươi nhất định cũng thắm thiết, chắc là thuở nhỏ lớn lên cùng nhau phải không?"

Long Y Hoàng nhìn Vân Phượng Loan ngồi ở đối diện mình, không có nhìn Phượng Ly Uyên, trả lời: “Đúng vậy , mẫu hậu, Y Hoàng cùng Duệ Vương phi, thật ra cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tình cảm đương nhiên rất tốt."

Nói xong, nàng lần thứ hai đưa ánh mắt dừng lại trên người Vân Phượng Loan , đột nhiên, nàng ngừng lại... Không đúng a, Vân Phượng Loan bây giờ tại sao lại có cảm giác xa lạ như thế? Dung mạo vẫn khuynh quốc khuynh thành như cũ, dáng người lớn nhỏ cũng không có biến hóa nhiều, chính là... Chính là cảm giác bây giờ không giống với trước kia như thế nào đó?

Long Y Hoàng tỉ mỉ quan sát dáng vẻ tươi cười của tỷ muội tốt Vân Phượng Loan, tươi cười như thế, bướng bỉnh sinh động như vậy, trong mắt lấp lánh vô số ánh sao, khóe miệng nhếch lên độ cong nhu thuận rất đáng yêu... Này, nàng và Vân Phượng Loan cùng nhau sống cuộc sống mười mấy năm, chưa bao giờ thấy nàng ấy lộ ra tươi cười như vậy !

Vân Phượng Loan ở Huyền quốc mang danh hiệu băng sơn mỹ nhân, cùng vẻ ngoài yêu mị lộng lẫy tương phản, vĩnh viễn đều bình tĩnh, dịu dàng ít nói giống như Bạch Ngọc Lan trong trẻo nhưng lạnh lùng, không nên có biểu tình như vậy mới đúng chứ!

Có phải, có chỗ nào nhầm lẫn hay không? Cũng không đúng! Vân Phượng Loan không phải có bộ dáng này ! Nàng sẽ không lộ ra tươi cười nhu thuận lấy lòng như thế, sẽ không bướng bỉnh giống một tiểu hài tử ngây ngô!

Long Y Hoàng bắt đầu suy nghĩ như đi vào cõi thần tiên, hai mắt chưa bao giờ rời khỏi Vân Phượng Loan quá một khắc, đến ngay cả lúc hoàng hậu nói chuyện với nàng , nàng cũng không nghe vào.

Hoàng hậu gọi nàng một tiếng, nàng không hưởng ứng, vì thế hoàng hậu hô lớn hơn: "Y Hoàng, ý kiến Bổn cung mới vừa nói, ngươi có đồng ý hay không?"

Lúc đó, lập tức Long Y Hoàng hoàn hồn, nàng nhìn hoàng hậu nghi hoặc nói: "Đồng ý?"

Phượng Trữ Lan nghiêng người nhìn nàng, đột nhiên nhỏ giọng: "Lại như đi vào cõi thần tiên ... Vừa rồi ý của mẫu hậu là cho phép nàng và Duệ Vương phi ra hậu hoa viên du ngoạn một chút, cho các ngươi tự ôn chuyện."

"Hả... Này, đương nhiên là được, ý của mẫu hậu Y Hoàng làm sao dám vi phạm?" Long Y Hoàng lập tức xả ra một khuôn mặt tươi cười ứng phó, lúc này mới làm cho hoàng hậu đang nhăn mày, mày liễu giãn nở.

Tựa hồ... Bởi vì luống cuống vừa rồi của nàng, Phượng Ly Uyên cũng đang nhìn nàng, nhưng Long Y Hoàng vẫn lảng tránh, không thể nhìn rõ vẻ mặt của hắn.

"Vừa rồi đang suy nghĩ gì?" Phượng Trữ Lan nhỏ giọng nói.

"Không có gì, có thời gian ta sẽ giải thích với ngươi." Long Y Hoàng thuận miệng nói có lệ.

Hoàng hậu cao hứng ung dung: "Y Hoàng đồng ý là tốt rồi, Bổn cung còn sợ sẽ ảnh hưởng tới nghỉ ngơi của ngươi, như vậy, bây giờ ngươi dẫn Duệ Vương phi đên hoa viên nhìn xem đi, để cho nàng quen thuộc hết thảy hậu cung, ngày sau ở chung mới tốt, Bổn cung còn có chút chuyện riêng muốn nói với Thái tử và duệ vương."

Lúc này, Long Y Hoàng đã nghe rõ ràng, gật gật đầu đáp ứng, nhìn Vân Phượng Loan đối diện đang đứng lên, mình cũng đứng lên, hạ thấp người với hoàng hậu sau đó cùng Vân Phượng Loan một trước một sau tiêu sái ra đại điện.

Về phần hoàng hậu với Phượng Trữ Lan , Phượng Ly Uyên nói cái gì, nàng không có hứng thú, hiện tại nàng thầm nghĩ phải biết rõ ràng về Vân Phượng Loan.

Vì cái gì, cảm giác kỳ quái như vậy?

Hai người vừa xuống bậc thang, Vân Phượng Loan ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Long Y Hoàng, nhu thuận làm cho người ta trìu mến, giống như một con mèo nhỏ, Long Y Hoàng là Thái tử phi, thân phận ở hoàng cung, trừ bỏ hoàng đế hoàng hậu cùng phu quân là Thái tử, chính là thân phận cao nhất, điểm này Vân Phượng Loan nắm rất khá, vẫn rất an phận làm một Vương phi .

Long Y Hoàng mở miệng nói trước: "Vân Phượng Loan... Chúng ta đã lâu không gặp , không biết ở Huyền quốc, cha ngươi vẫn mạnh khỏe chứ? Cảnh Lân thúc thúc như thế nào? Hai ca ca của ta, cũng không có việc gì chứ?"

Vân Phượng Loan cả kinh, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, do dự không nói.

Long Y Hoàng tiếp tục thăm dò: " Trước kia, ngươi vẫn luôn miệng nói yêu duy nhất đại ca của ta, chỉ là bây giờ lại gả đến nơi này, cảm tình với Phượng Ly Uyên lại tốt như thế, nói vậy, ngươi đã động tâm với hắn, cũng đúng, thái độ của hắn cùng đại ca ta đối với ngươi hoàn toàn tương phản, ngươi động tâm với hắn cũng là chuyện đương nhiên, nhìn tình cảm các ngươi tốt như vậy, ta cũng rất... Vui vẻ, như vậy bây giờ, ta muốn biết ngươi còn nhớ rõ chuyện trước kia không? Đại ca của ta sau khi ta rời khỏi, có phải còn rất nhớ người đó?"

Vân Phượng Loan nãy giờ không nói gì, đột nhiên, nàng ngừng lại, lấy tay đè nặng lồng ngực của mình, hỏi Long Y Hoàng: "Thái tử phi, người... Biết chủ nhân thân thể này phải không?"

Long Y Hoàng cũng dừng lại, cả người cứng ngắc.

"Ta... Ta cũng không phải là Vân Phượng Loan, nói thật, ta cũng không phải người của thế giới này , ta không biết mình làm sao nữa, hình như bị xe đụng chết, sau đó tỉnh lại, phát hiện mình ở trong kiệu hoa đỏ thẫm, không bao lâu, thì cùng Duệ vương cử hành hôn lễ..." Vân Phượng Loan hai má có điểm ửng đỏ, ngượng ngùng nói: "Có lẽ người không tin đâu, nhưng thật sự có chuyện xuyên qua thời không này, ta đến từ hiện đại mấy ngàn năm sau, ta nghĩ rằng xuyên qua đây sẽ phát sinh chuyện gì đó, không nghĩ rằng lại gả cho một Vương gia ôn nhu như vậy, có lẽ là trời ban thưởng hồng phúc, cho nên, hiện tại người hỏi ta về chuyện trước đây của chủ nhân thân thể này, ta tuyệt đối không biết, thật sự rất xin lỗi, ta không giúp được người cái gì."

"À... Như vậy sao, " Long Y Hoàng đột nhiên thở dài, không hề giật mình, cười nói: "Ngươi đã xuyên qua thời không tới, như vậy, nhất định sẽ có rất nhiều thứ mà chúng ta ở đây chưa bao giờ thấy? Như vậy, có thể rất dễ dàng đạt được tâm của Duệ vương nha?"

"Thái tử phi..." Vân Phượng Loan cũng ngây ngẩn cả người.

"Ừ, tốt lắm... Cứ như vậy, hắn cũng sẽ yêu ngươi rất nhanh, Duệ vương là một người rất tốt, hiền lành ôn nhu lương thiện như thế, ngươi làm thê tử của hắn, thật là có phúc vô hạn, hắn nhất định sẽ đối xử với ngươi tốt, cũng sẽ là một người trung trinh đối với ngươi, người tốt như vậy, đi nơi nào tìm được?" Không biết làm sao nữa, Long Y Hoàng đột nhiên hồi tưởng lại Phượng Ly Uyên đêm qua, hắn tựa hồ uống rượu , so với nàng còn thanh tỉnh hơn, còn có, hắn nói câu ta yêu ngươi một lần cuối cùng kia, làm cho nàng... Khắc cốt ghi tâm, không thể quên được.

Bất tri bất giác, trước mắt mông lung, trong mắt Long Y Hoàng có những hơi nước tập trung lại càng nhiều hơn trước, nàng cố sức lau.

Nàng cảm thấy chính mình rất vô dụng, động một tý thì rơi lệ, thật sự là phế vật, cũng khó trách Phượng Ly Uyên cho tới giờ vẫn không tin tưởng mình, thử hỏi có ai, nguyện ý tin tưởng một phế vật động một tý là khóc chứ?

Vân Phượng Loan đi đến bên cạnh nàng, bỗng kéo cánh tay nàng, cười đến sáng lạn như hoa nở, rất là nhẹ nhàng nói: "Bất quá, Thái tử phi, ta không phải bạn thân từ nhỏ đến lớn của người, nhưng ta tin chúng ta sau này một lần nữa nhất định sẽ làm tỷ muội tốt! Hơn nữa, Thái tử cũng là người thông minh lương thiện, người rất ôn nhu nha! Ngươi cũng rất có phúc khí không phải sao? Hơn nữa cũng có hài tử , ha ha, về sau chúng ta bắt đầu lần nữa làm bằng hữu, nhất định sẽ làm cho người bên ngoài hâm mộ không ngừng!" Nàng cười đến nheo mắt, vừa mất đi mặt nạ lạnh băng, có vẻ linh động cùng hoạt bát hơn.

Long Y Hoàng cười khổ: "Ngươi thật sự rất biết lấy lòng người, nhất định có rất nhiều người bị thuyết phục dưới tươi cười cùng tính cách của ngươi... Mà Duệ vương, nhất định cũng sẽ đối với ngươi sủng ái hơn, cuối cùng là bạch đầu giai lão, một đời hạnh phúc."

Long Y Hoàng cùng nàng ta đến ngự hoa viên đi dạo một lần, sau đó lại đi trở lại, ở nửa đường gặp Phượng Trữ Lan và Phượng Ly Uyên cũng đang đi tìm hai người các nàng .

Vân Phượng Loan buông tay nàng ra , rất là hưng phấn chạy đến bên cạnh Phượng Ly Uyên, tiếp theo nắm chặt tay hắn, cao hứng nói: "Vương gia, ngự hoa viên ở hoàng cung rất đẹp nha! Về sau, nếu chàng có rảnh liền đi với thiếp nhìn xem nhiều nhiều nha! Thiếp thật sự rất thích nơi này!"

Nhận thấy dư quang khóe mắt Phượng Ly Uyên lướt qua phía mình, Long Y Hoàng cố ý quay đầu đi, đi đến trước mặt Phượng Trữ Lan, thấp giọng nói: "Chúng ta trở về đi."

Phượng Trữ Lan nghiêng mắt nhìn thoáng qua Phượng Ly Uyên, nắm lấy cổ tay Long Y Hoàng, lưu loát nói: "Được, chỉ có điều, tại sao nàng lại đi xa như thế? Chẳng trách sẽ mệt."

"Ta cũng không biết, bất tri bất giác đã đi rất xa, mà mình cũng không có nửa điểm cảm giác ." Long Y Hoàng nói.

Bên cạnh, Phượng Ly Uyên muốn dẫn Vân Phượng Loan rời khỏi, Long Y Hoàng nhìn bọn họ, đè nỗi cô đơn, cũng đang chuẩn bị cùng Phượng Trữ Lan trở về, Vân Phượng Loan đột nhiên xoay người lại, lớn tiếng nói: "Thái tử phi nương nương, ngày mai ta sẽ tới tìm người thưởng ngoạn được chứ?"

Long Y Hoàng đưa lưng về phía nàng ta và Phượng Ly Uyên, không dám xoay người, nàng cười nói: "Tốt."

Vân Phượng Loan rất vui vẻ, cùng Phượng Ly Uyên đi rồi, nụ cười giả dối trên mặt Long Y Hoàng cũng càng ngày càng không nhịn được, Phượng Trữ Lan cầm tay nàng, muốn làm cho ý chí của nàng thức tỉnh: "Chúng ta cũng đi thôi."

"Ai... Phượng Trữ Lan , mấy ngày nay, hai phu thê họ đều vẫn ở trong hoàng cung chứ?" Long Y Hoàng ngoan ngoãn đi theo hắn, hồi lâu, thình lình thở dài nói.

"Ừ... Như thế nào?" Phượng Trữ Lan hỏi ngược lại.

"Ta đây mấy ngày nay không cần xuất môn thì thật tốt." Nàng cúi đầu, lẩm bẩm nói.

"Vì sao? Ngươi sợ bọn họ như vậy?" Phượng Trữ Lan cười.

"Không phải sợ... Chỉ là không thoải mái, ai, không nói cái này, vừa rồi mẫu hậu giữ lại ngươi và Ly Uyên để nói cái gì? Vô cùng thần bí?" Long Y Hoàng hỏi.

"Cũng không có gì, chỉ là dặn chúng ta hảo hảo chiếu cố thê tử, sau đó hoàn thành nhiệm vụ quan trọng là nối dõi tông đường ." Phượng Trữ Lan nói rất bình thản, mặt không đỏ tâm không loạn, tựa như uống nước.

Long Y Hoàng cúi đầu nhìn bụng mình như đồi núi, trong óc hiện ra một chuỗi dấu chấm.

"Y Hoàng, " Phượng Trữ Lan đột nhiên nắm chặt tay nàng: "Sinh nữ nhi đi."

"Ừ? Phượng Trữ Lan , ta không có nghe lầm chứ? Những người giống như các ngươi coi trọng nhất là truyền nhân kế thừa huyết mạch, không phải điều mong muốn nhất là thê tử mình sinh nhi tử sao?" Long Y Hoàng hơi kinh ngạc, nhưng cũng hiểu được cái gì, chỉ là cố ý trốn tránh.

"Nữ ni thì tốt... Nếu là nhi tử, thân là hoàng trưởng tôn của hoàng thất , thì không thể ở cùng một chỗ với mẫu thân, từ khi vừa sinh ra nhất định phải cách ly với mẫu thân, có người đặc biệt bảo hộ cùng chiếu cố, tương lai mẫu tử cũng sẽ không hề có tình cảm, hoàng trưởng tôn lúc còn rất nhỏ sẽ nhận huấn luyện nghiêm khắc đặc thù , trở thành hoàng trừ làm cho người ta khen ngợi , cho nên vì không muốn tính cách bọn chúng bị dưỡng thành ỷ lại vào mẫu thân , nhất định phải từ khi sinh ra sẽ chia lìa với mẫu thân, nhưng, nếu là nữ nhi sẽ không như vậy, nếu như là nhi tử... Ngươi cùng mẫu hậu hiện tại đã trở mặt, chỉ sợ đến lúc đó người sẽ lấy cớ này mà áp chế ngươi."

Long Y Hoàng cảm thấy ngón tay trở nên lạnh băng: "Tại sao có quy củ bất thành văn như vậy?"

"Ta cũng không biết, lúc ấy mẫu hậu không phải hoàng hậu, cho nên loại tra tấn đó cũng chưa đến lượt ta, nhưng không quá vài năm, không biết nàng dựa vào thủ đoạn gì mới diệt trừ được thế lực của tiền hoàng hậu, tự mình một tay che trời, sau khi trục xuất toàn bộ kẻ địch, nàng so với những mẫu thân bình thường đều tuyệt tình hơn, tự tay đem ta đưa đến biệt viện giống như địa ngục kia , sau đó rất yên tâm giao ta cho người khác, chưa bao giờ hỏi đến chết sống của ta... Mẫu hậu chuyện gì đều làm được cả, cho nên ngươi không cần ôm may mắn gì, ngay cả đứa con mình sinh ra đều không buông tha, huống chi là tôn tử vừa mới sinh ra?" Phượng Trữ Lan nhìn như bình thản không gợn sóng nói, nhưng không có ai so với Long Y Hoàng rõ ràng hơn, lực đạo hắn nắm tay nàng càng lúc càng mạnh, dường như rất ẩn nhẫn, cố gắng không cho tâm tình của mình thể hiện ra ngoài.

"Ừ, mẫu hậu thật là cái loại người chỉ cần có cảm giác tổn hại đến lợi ích của mình, người tuyệt đối sẽ không buông tha cho kẻ đó, bất quá... Người nếu dám động một sợi tóc của đứa nhỏ, ngay cả chết ta cũng phải đánh nhau với nàng ta!" Long Y Hoàng nghiến răng.

"Không thể hành động thiếu suy nghĩ, đứa nhỏ bị ôm đi, ngươi cũng chỉ có thể lựa chọn tạm thời ẩn nhẫn, nếu thủ đoạn phản kháng quá mức kịch liệt, trước khi nàng ta bị tổn thất, nhất định sẽ lấy đứa nhỏ làm tế phẩm, đến lúc đó, cho dù ngươi thắng nàng, nhưng đứa nhỏ cũng không bảo vệ được, có thể làm gì chứ? Mẫu hậu... Chính là một người lòng dạ độc ác như vậy." Phượng Trữ Lan cười khổ nói.

"Ta cũng không tin, chẳng lẽ mặc cho nàng hung hăng ngang ngược? Hay là nàng muốn làm nữ đế?" Long Y Hoàng châm chọc nói.

"... Mẫu hậu, đối với quyền lợi của mình, vẫn rất bất mãn, hòa thân lần này cũng là nàng đề cập trước, sau đó không bao lâu ngươi được gả tới, mục đích nàng làm như vậy, ngươi cũng có thể hiểu được."Phượng Trữ Lan nói.

"Ta hiểu được... Nhưng, một ngày nào đó ta sẽ làm cho nàng cũng hiểu được, cái gì gọi là dẫn sói vào nhà, thà biết vậy chẳng làm." Long Y Hoàng đè thấp giọng, nhưng lại vô cùng phẫn hận.

Toàn bộ mọi chuyện đều là nhân quả do mẫu hậu tạo nên, toàn bộ đều là từ một mình hoàng hậu khởi xướng, cũng là do nàng ta thao túng .

Người có dã tâm quá lớn, một ngày nào đó sẽ bị sức mạnh của mình tạo ra lực phản làm bản thân đến hài cốt cũng không còn.

Cho nên, bình bình đạm đạm mới là tốt nhất.

Bất tri bất giác, hai người đã đi qua ngự hoa viên khổng lồ, trở lại tẩm cung.

Đình đài lầu các, vẫn tinh mỹ như vậy , nhìn trong mắt Long Y Hoàng, đột nhiên cảm thấy đều được xây dựng bằng huyết nhục mà thôi.

"Ngươi thấy Vân Phượng Loan thế nào?" Nàng nhìn Phượng Trữ Lan hỏi.

"Không phải tâm cơ thâm trầm đến quá mức, chính là đơn thuần đến khờ dại, tóm lại, cảm giác cũng không phải tốt, không phải nói là các ngươi cùng nhau lớn lên từ nhỏ sao? Sao vậy, vừa rồi thoạt nhìn các ngươi như người lạ? Phát sinh chuyện gì sao?" Phượng Trữ Lan hỏi.

"Chuyện không hề nhỏ, Vân Phượng Loan... Tuy rằng vẫn là Vân Phượng Loan, nhưng lại không phải là Vân Phượng Loan ... Nàng đã thoát thai hoán cốt
_.gif
đổi mới hoàn toàn, mục tiêu hiện tại là toàn lực hầu hạ Phượng Ly Uyên, ta thật không biết nên nói cái gì cho phải, bất quá, nàng cũng có thể sẽ mang đến một ít chơi đùa mới lạ, ít nhất ở trong cuộc sống hoàng cung không cần phiền muộn như vậy thật là tốt." Long Y Hoàng nói, cùng Phượng Trữ Lan đi trở về phòng, cây cột đỏ thắm từ từ tụt về phía sau họ, cảnh sắc bên ngoài lần lượt thay đổi .

_.gif
: thay đổi linh hồn

"Mới lạ gì ?" Phượng Trữ Lan nghi ngờ.

"Chỉ mong là vậy, bất quá nàng ta có dự đoán điều gì thì cũng chẳng được gì, chỉ là xuyên qua thời không mà thôi, thật đúng là làm chuyện gì cũng rất giỏi sao, " Long Y Hoàng cười nói: "Thực cho là mình rất giỏi sao? Cố ý biểu hiện ra như thế, chỉ sợ người khác không biết mình khác người à?"

"Ngươi nói cái gì?" Long Y Hoàng nói giọng quá nhỏ, Phượng Trữ Lan nghe không rõ ràng lắm.

"Không có gì, ừ... Đi lâu quá, quả nhiên cảm giác hơi đói bụng, ngươi kêu cung nữ chuẩn bị chút thức ăn đi, ta tại sao phải oan ức chính mình chứ, cũng không muốn uất ức hài tử chưa có sinh ra nha!." Long Y Hoàng đi vào phòng, đặt mông ngồi trên ghế gỗ lim nạm vàng cạnh bàn.

"Sao vậy, tâm trạng tốt lắm nha?" Phượng Trữ Lan đứng ở trước mặt nàng, híp mắt cười.

"Đâu có đó là lừa gạt ngươi, nhưng loại chuyện tuyệt thực ngây thơ này nếu làm cũng không phải Long Y Hoàng có thể làm được, ta còn muốn giữ thể lực đi làm chuyện có ý nghĩa." Long Y Hoàng cười, ý cười nồng đậm che phủ đôi mắt, nhưng ánh mắt Phượng Trữ Lan càng giống một mũi tên nhọn, đâm phá toàn bộ ngụy trang cùng phòng ngự của nàng, trực tiếp bắt gặp ưu thương nàng đã chôn dưới đáy lòng .
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom