• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Lãnh cung thái tử phi (1 Viewer)

  • Chương 80: Hồng Môn yến

Long Y Hoàng ăn ngày càng ít, dù nàng đang mang thai, trừ bụng ra thì người nàng gầy đi trông thấy, Phượng Trữ Lan biết không ép nàng được, liền sai Ngự Thiện phòng làm chút điểm tâm, như vậy sẽ khiến nàng ăn nhiều hơn, hơn nữa có thể dùng lúc nào cũng được, rất tiện lợi.

Vốn dĩ Phượng Ly Uyên và Vân Phượng Loan chỉ ở trong hoàng cung ba ngày là có thể hồi phủ, nhưng không biết hoàng hậu nghĩ gì lại cho bọn họ ở một thời gian ngắn, hoàng đế cũng vui vẻ đáp ứng yêu cầu của hoàng hậu.

Hoàng hậu làm như vậy, đơn giản là muốn nhắc nhở Long Y Hoàng.

Vân Phượng Loan chỉ cần Phượng Ly Uyên bận, nàng ta lại chạy qua tìm Long Y Hoàng chơi, nói chuyện phiếm rất vui vẻ, nhưng lúc Phượng Ly Uyên rảnh rỗi, nàng ta lại lập tức dính bên cạnh hắn, cả ngày ở cùng một chỗ, chưa từng có cảm giác phiền chán.

Thần sắc Vân Phượng Loan càng ngày càng tốt, hai gò má không cần trang điểm cũng hồng, cảm giác tự nhiên làm người ta rất thoải mái, xem ra buổi tối của hai người đúng là thoải mái.

Có một lần Long Y Hoàng nói tới đề tài này, kết quả mặt nàng đỏ hơn, lắp bắp nói, Phượng Ly Uyên rất ôn nhu, luôn quan tâm tới cảm nhận của nàng, yêu chiều nàng nhưng rất có chừng mực, nên thực rất tốt..

Long Y Hoàng mỉm cười gật đầu, thật không ngờ, một câu của nàng ta như vũ khí sắc bén, từng chút làm tâm nàng vỡ ra như mảnh nhỏ, máu tươi đầm đìa, vô cùng thê thảm.

Phượng Trữ Lan khuyên nàng, sau này không cần tiếp Vân Phượng Loan , tránh phải nghe những tin tức về Phượng Ly Uyên , làm nàng lại cảm thấy khó chịu. Long Y Hoàng cự tuyệt đề nghị hảo tâm của hắn.

Nàng nói, cho dù là người ngoài cũng được, nàng chỉ cần biết hắn luôn luôn vui vẻ là được rồi.

Phượng Trữ Lan không nói gì,chỉ để mặc nàng tự hành hạ mình, cũng dùng phương pháp tàn nhẫn nhất để nhắc nhở bản thân.

Ngược lại, Hoàng hậu lại không có động tĩnh gì, chỉ là âm thầm theo dõi hành động của Long Y Hoàng, tựa hồ đang chờ nàng tỉnh ngộ, nhanh chóng chấm dứt với Phượng Ly Uyên , như vậy mới là phương pháp giải quyết tốt nhất, Long Y Hoàng hiểu rõ ý đồ của Hoàng hậu, nhưng dù thế nào, nàng cũng chỉ có thể lựa chọn ẩn nhẫn, Phượng Ly Uyên là vì nàng mà vào cung, nàng làm sao có thể vì tư lợi của bản thân mà hại hắn.

Hoàng đế bắt đầu giao cho Phượng Ly Uyên xử lý vài chuyện, vì thế hắn không có nhiều thời gian bên cạnh Vân Phượng Loan, nàng ta lại bắt đầu tới tẩm cung Long Y Hoàng, Phượng Trữ Lan yên lặng nhìn nàng ta, đôi mắt lạnh băng khiến người đối diện nhìn không ra, cũng không có bất cứ tình cảm gì cứ như vậy mà nhìn Vân Phượng Loan.

Đôi khi,Vân Phượng Loan tới đúng lúc gặp phải Phượng Mộ Tử , Phượng Mộ Tử không thích Phượng Ly Uyên , đương nhiên cũng không thích Vân Phượng Loan, sau đó hai người bắt đầu cãi nhau bất phân thắng bại không ai nhường ai.

Nhìn Vân Phượng Loansau khi thoát thai hoán cốt, bên ngoài bình tĩnh ,lời nói như ôn hòa nhưng trong đó ẩn chứa không ít đao phong chủy thủ, khiến người ta thương tích đầy mình, Phượng Mộ Tử dần bại trận tức giận giương mắt lườm nàng ta, chính là Vân Phượng Loan lại giả dạng như không cú ý, tiếp tục mỉm cười xỏ xiên, lời nói khiến người đối diện tổn thương.

Long Y Hoàng nhìn hai nàng, chỉ có thể đứng ở giữa, nói: "Công chúa, kỳ thật Duệ vương phi cũng chỉ là nhanh mồm nhanh miệng, không cần để bụng, còn Vương phi , nói ít đi một chút những lời này thực rất mất cảm tình.”

“Hoàng tẩu, tẩu đang bênh ả ta!”Phượng Mộ Tử không phục nói, Long Y Hoàng lườm nàng,nàng lập tức im.

“Thái tử phi, ta chỉ là ăn ngay nói thật thôi, không dám nghĩ nhiều, chỉ là công chúa suy nghĩ nhiều quá, đã lỡ miệng a~”Vân Phượng Loan cười nói.

“Vương phi nơi này không phải Duệ vương phủ.”Khóe miệng Long Y Hoàng lạnh nhạt gợi lên độ cung tuyệt mỹ, khóe mắt hơi cong lên giống như ánh trăng khuyết, mắt nàng sáng như trăng sao , đẹp thiêu hồn đoạt phách người đối diện.

Trong lời nói Long Y Hoàng mang đầy ẩn ý rõ ràng là đang che chở cho Phượng Mộ Tử , Vân Phượng Loan không ngu ngốc, chỉ là cười gượng, không nói thêm gì nữa.

Phượng Trữ Lan vẫn ở bên cạnh ba người, chỉ uống trà, nhàn nhã ngắm cảnh, quan sát cuộc tranh cãi của Vân Phượng Loan và Phượng Mộ Tử, còn có Long Y Hoàng đang hòa giải , hắn cũng lười xen vào.

Phượng Mộ Tử vẫn còn nhỏ, nói gì cũng không suy nghĩ, nhưng Vân Phượng Loan tích cực như vật còn âm thầm giằng co với nàng ấy, câu nói tưởng chừng như không có gì đó , lại cố ý gây bất hòa âm thầm chọc giận Phượng Mộ Tử , Long Y Hoàng thở dài.

Phượng Mộ Tử chỉ là tinh nghịch một chút, điêu ngoa một chút nhưng nội tâm lại vô cùng thuần khiết , bộc trực, đây chính là biểu hiện của thẳng thắn.

Cung nữ từ cửa đi tới bên cạnh Long Y Hoàng, đưa cho nàng một phong thư, cung kính nói: “Thái tử phi nương nương, ngài có thư.”

"Thư? Tại sao lại có người viết thư cho ta?” Long Y Hoàng nghi hoặc hỏi lại, mở phong thư trong tay xem, không có ký tên,l úc nàng chuẩn bị mở ra lại bị Phượng Trữ Lan giật mất.

“Cái…này…nô tì…không biết, nghe nói là bằng hữu của ngài, nô tỳ không dám chậm trễ.” Cung nữ nói xong, Long Y Hoàng trầm tư một lúc, phất tay bảo nàng ta lui.

Không khí phòng khách lại trầm xuống, mọi người đều tập trung vào phong thư đó, Vân Phượng Loan hiếu kỳ nói: “Thái tử phi, có chuyện gì vậy?”

“Ta cũng không biết, chỉ mong không phải chuyện xấu.” Long Y Hoàng thấy mặt Phượng Trữ Lan vừa đọc thư vừa biến sắc, trong lòng cảm thấy chút kích động.

Nếu trực giác nàng chính xác, chắc lại có chuyện thú vị sắp tới.

"Dù sao, đây cũng là thư của hoàng tẩu một người ngoài cần quan tâm nhiều như vậy?” Phượng Mộ Tử tức giận nói với Vân Phượng Loan.

"Sao vậy? Công chúa điện hạ, người nhà quan tâm lẫn nhau không được sao? Cũng giống như ngài, không quan tâm tới ai, như vậy mới là tốt sao?” Vân Phượng Loan vừa cười vừa nói, lại trúng chỗ hiểm của Phượng Mộ Tử .

Phượng Trữ Lan nắm chặt thư trong tay, cố ý muốn bóp nát nó, nhưng phong thư lại khó bị hủy dễ dàng như vậy, lại vừa vội hủy phong thư lại vừa phải cẩn thận khiến Long Y Hoàng không phát hiện ra, hắn bình tĩnh nói: “ Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là một chuyện nhàm chán, những thiên kim tiểu thư này muốn tranh thủ lấy chút hảo cảm của nàng, muốn cùng nàng đi dạo, đều là mấy người không có giáo dục, đừng lo lắng nhiều, nàng chỉ cần yên tâm nghỉ ngơi là tốt rồi.”

"Phượng Trữ Lan , nếu chuyện đơn giản như vậy, ta cũng không để ý nhưng tại sao ngươi không cho ta xem thư?” Long Y Hoàng theo dõi từng hành động của hắn, lòng hiếu kỳ ngày càng mãnh liệt.

Phượng Trữ Lan dấu thư càng chặt:” Nàng đừng xen vào, chuyện này cứ để ta xử lý.”

Long Y Hoàng nhanh chóng đoạt lấy thư, ngón tay nàng lướt qua cổ tay Phượng Trữ Lan, một trận đau đớn ngắn ngủi thoáng qua, vốn dĩ hắn muốn rụt tay lại nhưng động tác lại cứng ngắc, Long Y Hoàng thuận lợi đoạt lấy bức thư suýt nữa bị hắn hủy đi, đáy lòng tràn đầy háo hức muốn đọc thư.

Phượng Trữ Lan vẫn duy trì động tác vừa rồi, có vẻ vừa khẽ động tay sẽ rất đau đớn, hắn buồn bực hỏi: “Nàng đã làm gì!”

“Chỉ là chút thuốc tê mà thôi, yên tâm đi, chưa tới nửa canh giờ nó sẽ tự biến mất, đây chỉ là một lượng nhỏ thôi.” Long Y Hoàng nhìn phong thư, không quan tâm đến hắn đang cố hoạt động tay, trên năm ngón tay mảnh khảnh đeo những chiếc nhẫn màu bạc dường như có mũi nhọn đầy sắc bén lạnh thấu xương, có lẽ Phượng Trữ Lan đã hiểu điều gì đó.

“Ha Hả… Thật thú vị, dáng vẻ này của ngươi thật nhàm chán...Bất quá, ngươi yên tâm… Ta không đi là được, ta cũng không cần phải vì một trò chơi mà đánh đổi sinh mệnh hài tử.” Nàng vừa nói, vừa vò nát bức thư,sau đó nắm chặt tay.

Lá thư này, không có chữ ký nhưng cuối thư vẫn ẩn hiện tên người gửi rất lễ phép, họ kép Mộ Dung tên Xá Nguyệt.

Đây là thư Mộ Dung Xá Nguyệt gửi cho nàng, toàn là những lời chân thật thành khẩn, nói là ba ngày sau muốn mời nàng đến nơi nào đó một lát, hảo hảo tâm sự, nếu như không đến đúng hẹn, hắn sẽ dùng cách khác ép nàng xuất hiện.

Nội dung chỉ có như vậy, Long Y Hoàng chỉ cười nhẹ một tiếng rồi bỏ qua.

“Nói hay lắm, nhưng không chuẩn bị thì không được! Ta sẽ tăng số người bảo vệ nàng.”Thuốc tê dần mất tác dụng, chỉ trong chốc lát Phượng Trữ Lan đã cử động được cổ tay.

"Yên tâm yên tâm, ta sẽ không đi ." Long Y Hoàng vừa nói, vừa uống trà.

Cuộc đối thoại của hai người khiến Vân Phượng Loan và Phượng Mộ Tử không hiểu gì.

Nàng đang nhàm chán vô cùng, Mộ Dung Xá Nguyệt cũng chủ động dâng đến cửa.

Quả nhiên, cuộc sống của nàng đúng là không thể rời bỏ được kích thích , mà bức thư đó đã chỉ định một mình nàng cũng xác định địa điểm, ở đó có người tiếp đãi, sau đó sẽ có người đến dẫn nàng tới chỗ Mộ Dung Xá Nguyệt đặc biệt chuẩn bị yến hội vì nàng, cứ như vậy, cho dù Phượng Trữ Lan muốn điều tra, cũng phải mất khá nhiều công sức.

Mà Mộ Dung Xá Nguyệt … Kỳ thật, Long Y Hoàng để ý nhất câu viết của hắn: “ Nếu thái tử phi không chịu đến thưởng thức, như vậy tại hạ cũng chỉ có thể dùng cách của riêng mình ép ngài xuất hiện.”

Nếu nàng không tới, hắn sẽ làm gì? Mộ Dung Xá Nguyệt là người máu lạnh tuyệt tình, chuyện gì mà hắn không làm được?

Chỉ hy vọng… Hắn nhằm vào nàng là tốt rồi, đừng động đến những người bên cạnh nàng.

“Hoàng tẩu, nội dung thư cuối cùng là gì vậy?” Phượng Mộ Tử không khỏi hiếu kỳ, nhỏ giọng hỏi, lập tức nhận một ánh mắt xem thường của Phượng Trữ Lan .

“Không có gì, giống như hoàng huynh muội đã nói, những thiên kim tiểu thư nhàm chán này muốn ra ngoài đi dạo cùng ta, ta cũng không muốn đi.”Long Y Hoàng có hơi lảng tránh, ngay lập tức nàng chuyển đề tài: “Chúng ta nói chuyện khác đi, nghe nói mấy ngày nay, Duệ vương phi làm được không ít thứ cổ quái hiếm lạ?”

“Cũng không có gì, đều là những thứ nhỏ nhỏ để ta chơi đùa,không hề phong nhã, Thái tử phi nhìn nhất định không vừa mắt.”Vân Phượng Loan khiêm tốn nói.

“Nói thí dụ như, cái này đúng không?”Long Y Hoàng chỉ chỉ cái vòng bạc trên cổ tay Vân Phượng Loan, khung ngọc bích quấn vòng khéo léo, một nửa trái tim màu bạc được gắn vào, rất là tinh xáo.

Nếu như nàng nhớ không lầm, trên tua ngọc bội đeo bên hông Phượng Ly Uyên cũng được thay đổi, gắn vào đó là trang sức bạc có dạng giống như vậy, cũng nửa trái tim được gắn vào, giống như là một đôi.



Nàng vẫn nhớ ý nghĩa của nửa trái tim này, trước đây mẫu thân đã từng nói qua, đến bây giờ vẫn còn in hằn trong ký ức của nàng như mới hôm qua.

"Ha ha, chỉ là một cái đồ vặt vãnh, nhất thời cao hứng nên đã phác thảo bản nháp, nhưng không ngờ những sư phụ trong cung kỹ thuật lại tốt như vậy, lại có thể làm ra thứ xinh đẹp như thế .”Vân Phượng Loan nắm cổ tay, cười nói: “Chiếc vòng này có ý nghĩa rất sâu xa, không thể tùy tiện tặng người khác, nếu Thái tử phi thích, ta có thể làm một cái khác cho ngài và Thái tử.”

"Không cần làm phiền ngươi , ta chỉ cảm thấy nó rất tinh xảo.” Long Y Hoàng nói.

“Không phiền, hiện tại Vương gia đang có rất nhiều việc, ta cũng không bận gì, đây chỉ là chuyện nhỏ, Thái tử phi không cần khiêm tốn.” Vân Phượng Loan không để ý vẻ mặt cô đơn của Long Y Hoàng, Vân Phượng Loan có chút kích động nói, Long Y Hoàng vẫn là đăm chiêu suy nghĩ quay đầu nhìn Phượng Trữ Lan , hắn làm bộ mắt điếc tai ngơ, từ từ mở năm ngón tay sau đó nắm lại, lại mở ra…Tựa hồ là đang kiểm tra , thuốc tê đã hết tác dụng chưa.

Vân Phượng Loan vẫn nói, nhưng một chữ Long Y Hoàng cũng nghe không vào, nàng vẫn im lặng, không lâu sau, đột nhiên có cung nữ chạy vào bẩm báo Duệ vương đang đợi ngoài tẩm cung, chờ Duệ vương phi trở về.

Vân Phượng Loan cười sáng lạn, nàng ta đứng lên nói xin lỗi sau đó tạm biệt rồi chạy vội ra ngoài, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

“Hừ… Chỉ là một Duệ vương phi nhỏ nhoi, cũng dám lộ liễu ở hậu cung này, đúng là không để Bổn công chúa vào mắt!” Phượng Mộ Tử căm phẫn phe phấy quạt, oán giận nói.

Long Y Hoàng nhăn trán suy nghĩ, ngực phập phồng, Phượng Trữ Lan nhìn nàng, lập tức nói với Phượng Mộ Tử : “Mộ Tử, muội về trước đi, hoàng tẩu cần nghỉ ngơi rồi.”

“À… Vậy hôm nào ta sẽ lại đến.” Phượng Mộ Tử thu lại ánh mắt, thấy Long Y Hoàng cũng mệt, từ từ đứng dậy nói: “Hoàng tẩu, vậy muội cáo lui trước.”

"Ta tiễn ngươi ra ngoài, xin lỗi, Mộ Tử hôm nay có hơi mệt, ngày mai muội đến, ta nhất định chơi với muội thật tốt.” Long Y Hoàng cười, sau đó đứng lên.

Bụng của nàng ngày càng lộ rõ hơn, nhưng thân người lại càng gầy rất nhanh.

“Ừm” Phượng Mộ Tử gật đầu, sau đó đi ra ngoài, Long Y Hoàng cũng đi theo.

Đi tới cửa, cách đó không xa vẫn còn có người chưa đi xa, Long Y Hoàng thoáng dừng lại, hơi giật mình nhìn bọn họ... Là Phượng Ly Uyên và Vân Phượng Loan.

Phượng Ly Uyên tựa hồ đang nhẹ giọng trách cứ Vân Phượng Loan vài câu, nhưng là Vân Phượng Loan không có phản kháng, ôm chầm lấy hắn, không biết hai người đã nói những gì tiếp theo.

“Hoàng tẩu…Người sao vậy?” Thấy nàng dừng lại, Phượng Mộ Tử xoay người hỏi.

"A... Không có gì, thật có lỗi, Mộ Tử, ta thấy rất mệt.” Đột nhiên thấy Phượng Ly Uyên nhìn thoáng qua hướng nàng, nàng vội vàng né tránh, nhìn Phượng Mộ Tử , xin lỗi nói: “Đi tới đây thôi, ta nghĩ mình cần nghỉ ngơi.”

"Hoàng tẩu, kỳ thật người đã rất mệt, vậy mà còn tiễn muội ra tận đây, hãy chăm sóc mình thật tốt, đừng quên còn có hài tử.” Phượng Mộ Tử nhìn Long Y Hoàng, bỗng nhiên nảy sinh cảm giác thê lương, nắm tay nàng ân cần nói.

“Ừ, ta biết.”Long Y Hoàng mỉm cười gật đầu.

“Ta đi trước, hoàng tẩu nếu thấy nhàm chán, cứ đến tìm ta, không sao! Ta nhất định sẽ dành thời gian cho tẩu…Hoàng tẩu, tẩu không cần phải giả bộ ánh mắt như thế được không… Nhìn tẩu thật khiến người ta đau lòng.” Phượng Mộ Tử do dự nói.

Ánh mắt? Nàng bây giờ còn có thể có ánh mắt gì?

Long Y Hoàng mỉm cười, nói: "Ừ, qua một thời gian ngắn nữa thôi, Mộ Tử không cần lo lắng."

"Ta đi đây, hoàng tẩu, hãy nghỉ ngơi cho khỏe” Phượng Mộ Tử gật đầu chào nàng sau đó rời đi.

Long Y Hoàng đưa mắt nhìn nàng rời đi, lại nhìn chỗ Phượng Ly Uyên vừa nãy đứng. Đương nhiên, đã không còn bóng người nữa.

Phượng Ly Uyên …Mặc dù, ta có trả giá tất cả, đều chỉ mong ngươi bình an, ngươi bây giờ, là những vui vẻ lớn nhất của ta.

Long Y Hoàng chậm rãi nghiêng người, ngẩng đầu, thấy Phượng Trữ Lan đang đứng ở cửa.

“Thật sự cảm thấy rất mất mặt… Tiểu nha đầu giống như Mộ Tử vậy, cũng có thể giáo huấn ta, ta thật rất thất vọng, Phượng Trữ Lan .” Nàng đi qua người Phượng Trữ Lan , cười ngốc nghếch, nói ra điều đó, cũng không có khờ dại.

Phượng Trữ Lan không nói gì.

Nàng từ từ trở về phòng mình.

Ba ngày sau….

Phượng Trữ Lan tăng số người bảo vệ càng nhiều, bản thân hắn cũng tự mình xuất trận trông coi Long Y Hoàng, chính là không hy vọng có nửa điểm bất trắc gì.

Long Y Hoàng vừa mới cất bước gặp Vân Phượng Loan, hơn nữa nàng ta có vẻ khá thích nơi này, ngày nào cũng đến, sau đó lại là Phượng Ly Uyên tự mình đến đón.

Phượng Trữ Lan nói với nàng: “Ngươi có khó chịu thì có thể khóc lên.”

“Ta đã không có nước mắt .” Long Y Hoàng đáp.

Trong tử lư hương [1] , hương đã được đốt hết, mùi thơm bay ra, ánh mắt nàng lướt qua Phượng Trữ Lan , tự tay đổi một viên hương khác, nhìn trờ, đã gần tối.

[1] tử lư hương: lư hương có màu tím

“Yên tâm đi, ta nói không đi là không đi.” Long Y Hoàng nhìn bộ dạng khẩn trương cùng ngẩn ngơ của hắn cười, sau đó đi đến giường đọc sách. Hai người này có cùng một thói quen, là rất thích đọc sách, dù chỉ để giết thời gian thì cũng không có ý nghĩa nào khác.

Mà bây giờ, trong thời gian hai người ở chung, phần lớn thời gian đều đọc sách, rất nhanh, sách trong tẩm cung của nàng cũng được đọc hết, lại không có hứng thú gì khác, nhưng không biết Phượng Trữ Lan đi nơi nào, lúc quay về thì gọi thị vệ mang rất nhiều sách vào, để hai người khi ở cùng một chỗ, bầu không khí sẽ không thấy xấu hổ.

Chỉ chốc lát, Phượng Trữ Lan đột nhiên đứng lên , như người say rượu thân thể chao đảo, lảo đảo vài bước, nâng cánh tay vô lực chỉ chỉ Long Y Hoàng, nhưng không tài nào mở miệng được, sau đó, người hắn mềm nhũn ngã xuống …Long Y Hoàng kịp thời lại gần, cẩn thận ôm lấy hắn, đặt lên giường.

" Phượng Trữ Lan ngốc nghếch, ngươi cho rằng ta nói không đi thì sẽ không đi sao?” Long Y Hoàng cười nhạt, kéo chăn đắp lên người Phượng Trữ Lan : “Yên tâm ngủ đi, khi ngươi tỉnh lại, có lẽ mọi chuyện đã được giải quyết xong.”

Nàng đi ra ngoài, mở cửa, mê hương nồng đậm trong phòng phiêu tán ra ngoài, không bao lâu, tất cả lính canh bên ngoài đều ngất xỉu, mở cho nàng một con đường, lập tức nàng bước nhanh.

Mộ Dung Xá Nguyệt là một rễ gai độc, hiện tại nếu một mình tới gặp hắn, hoặc là có thể tạm thời áp chế hắn, không cần ảnh hưởng tới những người xung quanh, nhưng nếu như không đi, hoặc dẫn người theo, để hắn biết được, không biết hắn sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì.

Đi tới chuồng ngựa, đánh thức người chăn ngựa, bảo hắn chuẩn bị xe, âm thầm đưa nàng xuất cung.

Người chăn ngựa tất nhiên nhìn thấy Long Y Hoàng, hắn cũng không thể nào làm trái được lệnh nàng, lập tức nghe theo.

Trăng đã lên cao, thật là thời gian thích hợp.

Long Y Hoàng thực rất mong chờ yến tiệc lần này, không biết sẽ diễn ra trò gian trá mới mẻ nào.

Trong thư nói địa điểm là một bến tàu, Long Y Hoàng xuống ngựa, nói phu xe đợi, sau đó đi tới con thuyền cập bến phía trước, không nhanh không chậm ra ám hiệu, cuối cùng một người chèo thuyền đứng lên, mời nàng lên thuyền, trong lòng sông một mảnh hắc ám, thuyền bắt đầu nghịch song hướng về phía trước,

Thời gian trôi qua thật chậm, Long Y Hoàng vẫn ngồi ở mũi thuyền, mắt chăm chú nhìn phong cảnh trước mắt, thình lình, nhiều đốm nhỏ linh linh của ngọn đèn khiến nàng chú ý, trước mắt phồn hoa, những ánh sáng đèn cũng nhộn nhạo cũng chập chờn theo làn song… Là một tòa đài kiến trức đồ sộ đứng im giữa dòng nước! Nước bao quanh bốn phía, phía trên treo rất nhiều rất nhiều đèn lồng màu vàng nhạt, ấm áp mà hoa lệ, mái nhà cao tầng hung vĩ tráng lệ, có một cây cột đỏ thẫm vĩ đại chống đỡ đình nghỉ chân, ngọn đền quay quanh bốn phía, màn tơ màn lụa nhẹ nhàng lay động, như bồng lai tiên cảnh, mộng ảo hão huyền.

Trước cửa thành là một bến tàu, con thuyền dừng lại tại đây, Long Y Hoàng vừa bước lên bờ, lập tức những ngọn đuốc chung quanh chiếu sáng! Vô số hắc y nhân đứng ở hai bên, trong tay ai cũng cầm một cây đuốc, nghiêm túc đợi nàng đến.

Long Y Hoàng đi qua, ngẩng đầu, tựa như nhìn thấy trên tòa nhà cao đó có người đang chắp tay sau lưng nhìn xuống dưới, còn có một câu nói dùng nội lực thanh âm vang vong bốn phương, giọng nói yêu dã kỳ lạ, đúng là giọng đặc biệt của Mộ Dung Xá Nguyệt , hắn vừa cười vừa nói: “Thái tử phi điện hạ, hoan nghênh ngài đại giá quang lâm.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom