• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Lãnh cung thái tử phi (1 Viewer)

  • Chương 92: Lệnh đuổi khách

Long Y Hoàng trực tiếp trở về phòng, gọi cung nữ tới, còn mình ngồi vào bàn án trước mặt nghiên cứu cuộn giấy mà hoàng hậu sống chết muốn đưa cho nàng.

Cuộn giấy không khác mấy so với những tờ giấy bình thường, quấn thành một cuốn dày, sau đó dùng sợi tơ màu đỏ buột lại.

Nàng tháo sợi tơ, hai tay từ từ mở cuộn giấy ra, chữ viết bên trong hiện ra trước mắt Long Y Hoàng. Long Y Hoàng nhìn qua một lần để nắm được nội dung cơ bản bên trong, lập tức thấy không hứng thú, nói đến nói đi cũng chỉ có mấy điều này, cũng không có chiêu gì mới, chỉ đơn giản để các hoàng tử thi đấu với nhau, hành văn viết chữ, thiên văn địa lý, hơn nữa còn kiểm tra năng lực tham chính, năng lực đàm phán hòa bình, cũng như khả năng phán đoán khi đứng trước tình thế khó khăn lẫn chủ kiến của mình, tài thao lược, khát vọng đối với quốc gia, cộng thêm một vài phương pháp xử lý những tình huống khẩn cấp ngoài ý muốn và phương pháp đề phòng, khô khan lại nhạt nhẽo, một chút mới mẻ cũng không có.

Nàng bỏ qua đề thi văn, nhìn lại đề thi võ, hi vọng sẽ tìm ra điểm gì mới.

Đề thi võ, cũng là khảo nghiệm năng lực dụng binh của các hoàng tử, khả năng phán đoán cùng thích ứng dùng trận dùng kế trên chiến trường, phân rõ trung gian, năng lực chỉ huy quân sự, cộng thêm gan dạ sáng suốt trên chiến trường và khả năng dùng người, vâng … vâng… và vâng ... vâng... bao nhiêu thứ linh tinh khác.

Thật đúng là một điểm mới cũng không có.

Long Y Hoàng bỏ mảnh giấy cuốn sang một bên, mệt mỏi nhắm mắt lại, bỏ qua mấy thứ này, rốt cuộc tại sao Hoàng hậu lại khẩn trương? Chỉ sợ mưu tính của bà ấy không ai đoán được, không nói đến thi văn trích dẫn của cổ nhân, thi võ cũng chỉ là tài võ của các hoàng tử tương đối kích thích, những mặt khác, căn bản cũng không có gì đáng chú ý, hại nàng đọc mãi cũng không thấy gì hay.

Mộ Dung Xá Nguyệt đi tới bên cạnh Long Y Hoàng, cầm lấy cuộn giấy lên xem, lập tức nhíu mi: “Cái này thật vớ vẩn, đúng là một trò chơi nhàm chán.”

“Ta cũng thấy rất nhàm chán, nhưng có cách nào đâu… Những thứ cổ hủ chính là như thế, chỉ biết kiên quyết rập khuôn các bậc cổ nhân mà thôi, một chút chủ trương của bản thân cũng không có, ôi… Ta không đọc nổi… Tiểu Mộ Dung, nếu ngươi thích thì đọc đi, nhân tiện giúp ta đề ra biện pháp.” Long Y Hoàng gục mặt xuống bàn, miễn cưỡng phất tay với Mộ Dung Xá Nguyệt.

"Ta cũng không đọc nổi," Mộ Dung Xá Nguyệt lập tức cuộn cuộn lại xấp giấy đặt sang một bên, lại hiếu kỳ hỏi: “Những thứ này rốt cuộc là gì vậy? Hình như là nội dung thi cử, vừa nãy Hoàng hậu đưa cho ngươi à?”

“Ừ…” Long Y Hoàng cố sức gật đầu.

"Là chuẩn bị cho Phượng Trữ Lan?" Mộ Dung Xá Nguyệt tiếp tục hỏi tới.

Long Y Hoàng lại gật đầu lần nữa.

"Không thể nào, chẳng lẽ Phượng Trữ Lan nhu nhược đến mức ngay cả những đề thi cổ xưa này cũng không thể làm được phải dựa vào gian lận mới vượt qua?” Sắc mặt Mộ Dung Xá Nguyệt đại biến.

“Tiểu Mộ Dung, trí tưởng tượng của ngươi thật phong phú... Nếu hắn thực sự không có tài cán gì thì sớm bị Hoàng thượng phế truất, còn có thể yên bình ngồi ở vị trí Thái tử lâu như vậy sao? Ngươi cho là tất cả là nhờ Hoàng hậu giúp đỡ mới có được sao? Nếu như vậy, bà ấy cũng không cần trăm đắng nghìn cay cố ý tới tìm ta âm thầm trợ giúp Phượng Trữ Lan.” Long Y Hoàng xem thường hắn.

"Ngươi sẽ giúp hắn sao?” Đôi mắt của Mộ Dung Xá Nguyệt lấp lánh.

“Đừng làm phiền ta.” Long Y Hoàng nhắm mắt lại.

Mộ Dung Xá Nguyệt lấy tay gẩy gẩy cuộn giấy trên mặt bàn, nói: “Nếu kiểm tra những thứ này, đối với Phượng Ly Uyên cũng có lợi, ta và hắn đã từng là bạn thâm giao, hắn am hiểu cái gì, ta rõ nhất, hơn nữa hắn vì muốn báo thù nên mấy thứ này đã thuộc lòng.”

"Nhắc tới mới nhớ, mặc dù ta không hiểu Phượng Trữ Lan nhiều lắm, nhưng với hắn mà nói hẳn là không thành vấn đề.... Điều làm người ta kích động chính là cuộc thi Hoàng đế đích thân ra đề mà thôi.” Long Y Hoàng suy nghĩ một chút nói.

“Hóa ra, ngươi cũng rất quan tâm tới hắn.” Mộ Dung Xá Nguyệt đi tới mép bàn, khoe khoang cho mọi người thấy dung nhan diêm dúa lẳng lơ mị hoặc thiên hạ không ra nam cũng chẳng ra nữ của hắn, từ trên cao nhìn xuống Long Y Hoàng.

"Nếu ta không để tâm đến hắn, Hoàng hậu sẽ lột sạch da ta, như vậy ta có thể không để tâm sao?” Long Y Hoàng nghiêm mặt nói.

"Không nghĩ rằng ngươi cũng sợ kẻ khác, không phải chỉ là một Hoàng hậu thôi sao, cũng có thể khiến ngươi sợ hãi như vậy, thật là không tin nổi.” Mộ Dung Xá Nguyệt than thở nói.

“Câm miệng!” Sắc mặt Long Y Hoàng trở nên khó coi, vô thức nàng sợ bụng mình, vẻ mặt ngày càng khó coi.

Làm sao nàng không muốn tiêu diệt Hoàng hậu chứ? Nhưng vì nhiều nguyên nhân khiến nàng không thể xuống tay.

Nếu thủ đoạn tiêu diệt có hơi sai lầm một chút, nhất định nàng sẽ bị tố giác, bị gán vào hàng loạt tội danh, cuối cùng trở thành tội nhân của hai nước, hơn nữa, bây giờ Hoàng hậu, cũng không có gây ra chuyện nghiêm trọng gì nữa, tất cả mọi chuyện đều hợp tình hợp lý, mặc dù bản thân oán giận, nhưng cũng đành chịu.

Hơn nữa, thế lực của Hoàng hậu lớn mạnh như thế, nếu mình không nắm chắc bộ phận nòng cốt mà tùy tiện tiêu diệt bà ta, thì toàn bộ cục diện sẽ rơi vào trận hỗn loạn khác.

Cuối cùng, nguyên nhân quan trọng nhất là, Long Y Hoàng không đành lòng để Phượng Trữ Lan cùng các huynh muội của hắn phải mất đi người thân.

Tư vị mất đi mẫu thân nàng đã chịu đựng đủ rồi, nàng không muốn để người khác lại giẫm lên vết xe đổ của nàng, hơn nữa, người gây ra mọi chuyện lại là nàng.

Mặc dù quan hệ của Hoàng hậu và Phượng Trữ Lan không tốt, nhưng nói gì thì nói họ cũng là mẫu tử, ít nhiều cũng tồn tại tình cảm.

Nghĩ tới đây, Long Y Hoàng lại bắt đầu thở dài, tựa như có nỗi sầu bi nhưng không thể thổ lộ ra.

Nhưng mà, nếu như mình khuất phục Hoàng hậu, đến khi đứa trẻ ra đời, bà ta sẽ có thêm đòn sát thủ để ép buộc mình, mà bây giờ, không có cách gì để chế ngự được bà, Hoàng thượng bây giờ một lòng một dạ ở bên cạnh giúp đỡ Phượng Ly Uyên, cho dù Hoàng đế có tâm muốn diệt trừ thế lực của Hoàng hậu, bất quá cũng lấy mình và Phượng Trữ Lan làm cớ mà thôi…

Mộ Dung Xá Nguyệt cúi đầu, quay lại nghiên cứu y phục của mình một hồi, cảm giác nửa bờ vai trần đang lạnh dần đi, hắn lấy tay giữ lại vạt áo sắp trượt xuống, đồng thời mở cổ áo thêu hoa to, tức giận nói: “Ngươi còn muốn chỉnh ta như thế nào nữa, ta yêu cầu ngươi trả lại quần áo cho ta.”

“Đừng vội, chờ ta chơi đủ rồi nói, tiểu Mộ Dung... vẻ mặt không cần khó coi như vậy! Coi chừng sẽ có nếp nhăn đó! Hơn nữa ngươi mặc như vậy cũng rất đẹp, không ai có thể nhận ra thân phận của ngươi, ngươi gấp cái gì.” Long Y Hoàng đưa tay chống cằm, nghiền ngẫm nói.

"Hừ!" Sắc mặt Mộ Dung Xá Nguyệt lúc trắng lúc xanh, thở phì phì quay đầu đi, trơ mắt nhìn mái hiên rồi lại xà nhà.

Long Y Hoàng phát hiện tâm tình mình đột nhiên tốt lên, khi đang chuẩn bị tìm lí do để tiếp tục trêu chọc Mộ Dung Xá Nguyệt thì cửa phòng đột nhiên truyền tới giọng nói của cung nữ: “Tham kiến Thái tử điện hạ.”

Nàng vội vàng nhìn qua, dưới ánh nắng chói chang, Phượng Trữ Lan bước qua cánh cửa, bước thẳng vào phòng.

Long Y Hoàng đứng lên, ngay cả những cuộn giất vô vị kia cũng lười lấy: “Sao, phụ hoàng triệu tập các ngươi để làm gì?”

“Không có gì, chỉ là muốn kiểm tra năng lực một lần, còn tuyên bố nửa tháng sau sẽ kiểm tra.” Phượng Trữ Lan đi vào trong gian phòng, nhìn nhìn vẻ mặt khó chịu của Mộ Dung Xá Nguyệt bên cạnh, nét mặt vô cùng nhàn nhã.

"Ngươi muốn thắng sao?" Long Y Hoàng hỏi.

"Nàng nói xem?" Phượng Trữ Lan đi tới trước bàn, tiện tay cầm những cuộn giấy kia nhìn một chút, thậm chí cũng lười mở ra, mệt mỏi nói: “Mẫu hậu đưa cho nàng?”

“Ừm.” Long Y Hoàng gật đầu: “Bà ta nói, đây là toàn bộ những đề bài kiểm tra, trừ bỏ phần thi cuối cùng do Hoàng thượng đề ra thì những cái khác đều có.”

"Không xem." Phượng Trữ Lan lại ném cuộn giấy lên mặt bàn.

“Có xem hay không cũng như thế, dù sao cũng chỉ là những đề tài cũ thôi.” Long Y Hoàng thở dài: “Vậy còn ngươi? Phượng Trữ Lan, ngươi muốn thắng sao?”

“Nàng hy vọng ta thắng sao?” Phượng Trữ Lan rất nghiêm túc hỏi ngược lại: “Và nàng cũng hy vọng Phượng Ly Uyên thắng?”

"Phiền chết! Đừng hỏi ta vấn đề này nữa!” Long Y Hoàng lấy cuộn giấy trên bàn ném về phía Phượng Trữ Lan, hắn cũng rất nhanh nhẹn tránh thoát.

“Ta nói nghiêm túc, nếu nàng hy vọng ta thắng, ta sẽ nghiêm túc một chút, nếu nàng hy vọng Phượng Ly Uyên thắng ta sẽ làm tàm tạm mà thôi.” Phượng Trữ Lan đột nhiên nắm chặt cổ tay Long Y Hoàng, nói rất nghiêm túc.

"Ta cũng rất nghiêm túc, không cần lại hỏi ta vấn đề này nữa! Phượng Trữ Lan nói thật ra, nếu không phải mẫu hậu liên tục ép ta nhất định phải giúp ngươi thắng kỳ kiểm tra này, khẳng định được địa vị của ngươi trong lòng Hoàng thượng, ta cũng không quan tâm, ngươi đần độn vượt qua cũng không sao, ta và ngươi đều bị hạ thấp ta cũng không nói gì, nhưng bây giờ, ngươi đừng hỏi ta mấy vấn đề này! Ta ghét nhất người khác chuyên chọn điểm khó xử của ta mà ra tay! Ta mặc kệ, ngươi thích làm thế nào thì làm thế đó! Dù sao bị phế truất, ta và ngươi cũng cùng nhau bị phế! Tùy ngươi!” Long Y Hoàng bắt đầu cảm thấy phiền toái, muốn tránh né đề tài khó trả lời này, dùng sức kéo tay mình ra khỏi tay Phượng Trữ Lan, sau đó ngồi lại trên ghế.

Nếu Phượng Trữ Lan thật sự tiếp tục dò hỏi vấn đề đó, nàng nhất định sẽ trốn đi.

Nàng nên trả lời như thế nào mới tốt, nếu là mấy tháng đầu, nàng có thể dứt khoát đáp ra cái tên Phượng Ly Uyên, nhưng bây giờ, nàng có thể thanh thản nói ra cái tên mình đã quen thuộc ấy sao? Phượng Trữ Lan đã thay đổi, hắn cũng đã thay đổi, tựa như hai người họ đã đổi vị trí cho nhau, khiến nàng cảm thấy khó xử.

"Có phải, nếu ta thua rất thảm, mẫu hậu sẽ tận lực làm khó dễ nàng?” Phượng Trữ Lan hỏi.

“Đừng lo, Phượng Trữ Lan, ngươi không cần nghĩ đến những điều này, ngươi thích làm thế nào cũng được, ta không ép... Còn về phía mẫu hậu, bà ấy có thể làm gì ta? Hơn nữa..., ta phải liều chết không đáp ứng mới đúng, Phượng Trữ Lan, ngươi thích thế nào thì cứ làm thế ấy, đừng lo cho ta.” Long Y Hoàng nản lòng giống như nằm lên ghế, bất đắc dĩ nói.

"Ta... sẽ làm hết sức, lần trước mẫu hậu như thế nào nàng cũng đã chứng kiến, bây giờ bà đã trở nên nhẫn tâm như thế, một khi phát điên lên, ta không dám tưởng tượng nàng sẽ bị chỉnh đến thế nào...” Phượng Trữ Lan đột nhiên cười lạnh, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn: “Nhưng, Y Hoàng, nếu cuối cùng ta thực sự trực tiếp đối đầu với Phượng Ly Uyên, ta hy vọng nàng không nên chứng kiến, chỉ lẳng lặng ngồi đây chờ kết quả thôi là được.”

"Tại sao? Sợ mình bị thua thảm hại rất mất mặt, nên không dám để ta đến xem?” Long Y Hoàng cười lạnh một tiếng.

“Ta chỉ không muốn để nàng rơi vào thế khó xử.” Phượng Trữ Lan liếc mắt nhìn nàng, đột nhiên thu tay, xoay người đi ra cửa.

“Ngươi đi đâu vậy?” Long Y Hoàng đề cao thanh âm.

“Tìm mẫu hậu “tâm sự”, nàng ở trong phòng đợi ta là được.” Phượng Trữ Lan bỏ lại một câu, cũng không quay đầu lại liền biến mất trước cửa.

"Trời..." Long Y Hoàng cảm thấy đau đầu, che trán, thống khổ rên rỉ.

Mọi chuyện ngày càng vượt ngoài tầm kiểm soát của nàng.

Mộ Dung Xá Nguyệt ở bên cạnh làm cái bóng đèn thật lâu, hắn nhìn giá sách tinh sảo sau lưng Long Y Hoàng nói: “Long Y Hoàng, nếu chuyện của ngươi cũng chưa giải quyết rõ ràng, không bằng để cho ta đi trước, ngươi cũng đỡ một chút phiền não.”

"Thả ngươi đi? Tiểu Mộ Dung, ngươi cho là cừu hận giữa chúng ta rất ít sao, nếu thả ngươi, ngươi lại giống như trước đây động một tí là lấy kẻ khác ra để uy hiếp ta, ta lại có mấy cái mạng để cùng ngươi chơi đùa?” Long Y Hoàng xoay người nói: “Hơn nữa, nếu ta giải cổ trên người ngươi, lập tức ngươi sẽ quay lại giết ta, ta chẳng phải là thả hổ về rừng, tự làm tự chịu sao?”

"Sẽ không.” Mộ Dung Xá Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn trền nhà, một chút biểu cảm cũng không có: “Ta trước đây đã làm nhiều chuyện quá đáng với ngươi, bây giờ ngươi trả thù ta, ta cũng không có gì để nói, bây giờ muốn ngươi giải cổ cho ta, để ta rời đi, ta nhất định sẽ không lặp lại những chuyện trước đây, Long Y Hoàng, mặc dù ta không phải chính nhân quân tử, nhưng nói là làm, chưa bao giờ không giữ lời hữa, ta đáp ứng với ngươi, đương nhiên sẽ làm được, đến lúc đó, ta và ngươi, nước sông không phạm nước giếng, mãi mãi không bao giờ quấy nhiễu đối phương.”

"Tiểu Mộ Dung, đây là lời thực lòng của ngươi sao?” Vẻ mặt Long Y Hoàng vạn phần nghi hoặc.

“Nếu ngươi không tin, ngươi có thể quay lại nhìn ta đây.” Đôi mắt sáng trong của Mộ Dung Xá Nguyệt như câu hồn đoạt phách người đối diện.

“Tiểu Mộ Dung... ta và ngươi…thù sâu như biển, không nói đến sự giằng co của Võ Lâm minh và Hoàng thất, ân oán cá nhân giữa chúng ta cũng cần giải quyết, ngươi nói, ta sẽ để ngươi rời đi nhẹ nhàng như sao?” Long Y Hoàng nhìn chằm chằm vào mắt hắn, không bị ảnh hưởng chút nào.

"Ngươi để ta bình an vô sự rời đi, ân oán tình cừu giữa hai ta cũng xóa bỏ.” Mộ Dung Xá Nguyệt gằn từng tiếng hết sức rõ ràng, như cố ý khắc những câu chữ này đậm trong tim.

Long Y Hoàng không nói, lảng tránh ánh mắt Mộ Dung Xá Nguyệt.

Nàng cúi đầu, suy nghĩ thật lâu, đột nhiên buồn bực đứng lên, đi tới bên bàn trang điểm, lấy từ trong một cái hộp lớn lấy ra một cái hộp nhỏ, mở ra, bên trong là một dung dịch lóng lánh được chứa trong lọ thủy tinh nhỏ.

"Tiểu Mộ Dung, ngươi lại đây." Nàng ngoắc ngoắc ngón tay với Mộ Dung Xá Nguyệt, mặt không chút thay đổi nói.

"Giải dược sao?" Mộ Dung Xá Nguyệt vội vã đi tới, không thể chờ đợi được hỏi.

"Uống đi." Long Y Hoàng đẩy đẩy cái hộp, vẫn để hộp mở nắp, nhìn Mộ Dung Xá Nguyêt, bên trong hiện ra một tấm lụa vàng óng, ở giữa là một lọ thủy tinh nước lóng lánh trong sáng, với màu vàng tỏa ra ở xung quanh.

Mộ Dung Xá Nguyệt cầm lấy lên, chuẩn bị đưa đến khóe miệng, đột nhiên lại chần chờ: "Long Y Hoàng, cái này không phải độc dược đấy chứ.”

“Cơ hội sẽ không đến lần thứ hai.” Long Y Hoàng vừa nói thì muốn đoạt lại lọ thủy tinh, Mộ Dung Xá Nguyệt nhanh hơn một bước, uống hết trước.

“Cổ độc sẽ được giải sao...” Hắn mừng rỡ nâng cánh tay của mình, tựa hồ là đã không còn cảm giác đau.

"Sau nửa canh giờ, ngươi tìm một người hiểu cổ độc, để hắn dẫn cổ ra ngoài là được.” Long Y Hoàng lại lấy ra một cái hộp bạc khác, đặt vào tay Mộ Dung Xá Nguyệt: “Như vậy có thể trừ tận gốc.”

"Cái...này..." Mộ Dung Xá Nguyệt xem qua cái hộp, muốn mở ra, Long Y Hoàng vội vàng ngăn lại: "Đừng có mở ra, nếu cổ mẫu chạy đi, ta cũng không có cái thứ hai để dẫn cổ trên người ngươi ra ngoài đâu.”

Mộ Dung Xá Nguyệt lập tức ngoan ngoãn không dám lộn xộn nữa, hắn nắm chặt cái hộp, cũng có chút không yên lòng: “Long Y Hoàng ngươi thật tốt thế sao?”

"Ngươi nói rất đúng, ta hiện tại thật sự không có tâm tư xen vào chuyện của ngươi nữa, ngươi ở lại bên cạnh ta, bất quả chỉ thêm phiền phức.” Nàng vỗ tay, gọi cung nữ, nhỏ giọng phân phó vài câu, sau khi cung nữ lui ra, nàng lại tiếp tục nói: “Nhưng, ta không muốn gặp lại ngươi, tiểu Mộ Dung, hy vọng ngươi có thể tuân thủ lời hứa, sau này, chúng ta không cần gặp lại, tất cả ân oán sẽ xóa bỏ.”

Cung nữ đi đến, hai tay cầm một bộ nam trang mới tinh, cúi người trước mặt Mộ Dung Xá Nguyệt.

“Ngươi... “ Mộ Dung Xá Nguyệt nhận bộ y phục, đột nhiên hơi nghi hoặc không giải thích được.

"Nói ra quả thật rất châm chọc, bắt ngươi không đến một ngày cũng thả người, tối qua ta đã suy nghĩ rất lâu, ngươi rơi vào tay ta, trừ phi ngươi chết, nếu không vĩnh viễn đừng nghĩ đến việc chạy trốn, nhưng bây giờ ta lại nhanh chóng thả ngươi, ngươi thật sự nên vui mừng với thế sự thay đổi này, nên ta đã không có tâm tư để ý đến ngươi… Nhưng, tiểu Mộ Dung, nếu sau này ngươi lại xuất hiện trước mặt ta, ta sẽ giết ngươi, bây giờ, ngươi đi đi.” Long Y Hoàng phất tay để cung nữ lui xuống, còn mình cũng xoay người, đưa lưng về phía Mộ Dung Xá Nguyệt.

Y phục và cổ mẫu đã ở trong tay, Mộ Dung Xá Nguyệt vẫn bất động: “Long Y Hoàng.... Vậy vì sao ngươi không trực tiếp giết ta.”

“Giết ngươi...ta...có thể giải tỏa ham muốn nhất thời cực nhanh, không ai có lợi cả… Hơn nữa, khi ngươi chết đi, Võ lâm minh sẽ lấy cớ đó để trực tiếp chống lại hoàng gia, bây giờ nội loạn còn chưa trừ, thật sự là không muốn có thêm sóng gió gì nữa, giết ngươi? Người trong võ lâm minh nhất định hận ta thấu xương, không đuổi giết ta tới chân trời góc bể mới là lạ, ta đã tự tay hủy đi một minh chủ, lại muốn hủy thêm một người nữa, ta nghĩ, đời này ta đừng hòng sống yên ổn.” Long Y Hoàng cười khổ nói: “Tiểu Mộ Dung, nếu như ta nói, ta thật sự rất nhàm chán, ngươi nguyện ý ở lại với ta sao?”

"Không muốn." Mộ Dung Xá Nguyệt lại trả lời rất kiên quyết.

"Cho nên nói..." Long Y Hoàng cúi đầu, sờ sờ bụng mình, cười nói: "Tiểu Mộ Dung, ngươi đi đi, nhưng, vĩnh viễn cũng đừng xuất hiện trước mặt ta, vĩnh viễn.”

"..." Mộ Dung Xá Nguyệt chợt cảm thấy hơi buồn bực, hắn trút bỏ bộ y phục hồng phấn càng nhìn càng không thuận mắt, lấy bộ trang phục nam nhân vừa nhận được kia mặc lên, từ từ quấn đai lưng, đột nhiên hắn phát hiện quần áo này thật sự rất quen mắt, mặc dù không phải là quần áo của mình đã mặc lúc đến đây, nhưng là một bộ y phục trắng thuần, đai lưng màu xanh lá trúc …còn có cột tóc cũng màu xanh… Hắn thích nhất là màu xanh lá trúc.

Không khỏi nghi hoặc, hắn giương mắt nhìn Long Y Hoàng, nhưng không đợi hắn mở miệng, Long Y Hoàng đã nói: "Tiểu Mộ Dung, ngươi mặc bạch y cùng với đai lưng xanh trúc rất đẹp, ta hy vọng chủ ý của mình sẽ không làm ngươi phiền phức.”

“ …Không!” Trầm ngâm hồi lâu, hắn thấp giọng trả lời, gỡ trâm cài tóc trên đầu, từ từ cột lại mái tóc bằng cột tóc màu xanh.

Trong lúc nhất thời, lồng ngực của hắn nổi lên nỗi buồn khó hiểu.

"Tiểu Mộ Dung, hãy quý trọng những gì ngươi đang có, đừng như ta, cũng đừng như Ly Uyên, nếu không ngươi sẽ hối hận cả đời.” Long Y Hoàng nhìn phong cảnh ngoài cửa, như tỉnh mộng.

“Sẽ không.” Mộ Dung Xá Nguyệt vẫn đứng bất động tại chỗ lặp lại từng chữ, hắn chỉ là nhìn bóng lưng Long Y Hoàng.

"Đi thôi, cẩn thận ta đổi ý." Long Y Hoàng giang hai tay ra, để ánh sáng chiếu vào trên gương mặt mình.

Mộ Dung Xá Nguyệt âm thầm nắm chặt tay, phát hiện nội lực đã được hồi phục, vậy vừa rồi nước lóng lánh trong lọ thủy tinh đó hẳn là thuốc giải nội lực.

Long Y Hoàng lại hạ lệnh đuổi khách nhiều lần, hắn cũng không muốn lưu lại, bước nhanh ra cửa phòng, nhún người nhảy lên, thoải mái nhảy lên đỉnh của các tòa cung điện, đạp gió mà đi.

Lúc hắn quay đầu lại, Long Y Hoàng đã quay vào phòng, cũng không thấy bóng dáng.

Hắn không rõ tại sao vừa rồi lại chần chừ, lúc này, càng cảm thất khó chịu.

Lắc đầu, rũ bỏ phiền não, Mộ Dung Xá Nguyệt tiếp tục nhảy lên đỉnh cung điện, cẩn thận né tránh sự tuần tra của quân lính, đi thẳng ra ngoài cung.

Dây cột tóc màu xanh tung bay trong không trung, vẽ ra những đường cong, khiến tim đập thật nhanh.

Là ai từng nói với hắn… Hắn không phải trời sinh lãnh huyết… Chỉ là chưa bao giờ biết yêu là gì!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom