-
Chương 94: Sóng gió trước ngày xuất hành
Thật vất vả mới tiễn Hoàng hậu cất bước, Long Y Hoàng hô to giải phóng, sau đó thì ngã xuống giường, chôn cả người mình vào chăn, chuẩn bị nghỉ ngơi khi bị Hoàng hậu hành hạ cả buổi.
Giường lại lay động như có người mới lên, Long Y Hoàng vô thức liền nằm lùi vào trong, yên lặng, nhắm mắt lại.
Người đó cũng không có nhích lại gần nữa, vẫn duy trì khoảng cách nhất định, cũng đắp chăn ngủ.
Thời gian yên lặng, ánh nến trên bàn vẫn chập chờn, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt.
Long Y Hoàng mệt mỏi mở mắt, mặc dù rất buồn ngủ, nhưng không sao ngủ được, sống chết cũng không ngủ được.
Nàng nghiêng đầu sang, thấy Phượng Trữ Lan vẫn yên lặng nằm, một tay để ngoài chăn, ngọn nến nhàn nhạt càng tô lên những đường nét gầy gò trên cơ thể hắn.
Long Y Hoàng mím môi, lúc này mới nhỏ giọng dò xét: “Phượng Trữ Lan ngươi ngủ rồi sao?”
Phượng Trữ Lan bất động, mắt cũng không mở ra chỉ nhàn nhạt trả lời: “Chưa.”
“Vậy cũng được…” Nàng thở dài một hơi, còn nói thêm: “Khi nào các ngươi đấu võ.”
“Trưa mai xuất phát.”
"Xuất phát...?" Long Y Hoàng líu lưỡi, nghi hoặc nói: "Đi đâu? Chẳng lẽ không phải kiểm tra ở trong hoàng cung sao?”
“Không phải, bởi vì…lần này đề cập đến binh pháp, cho nên phụ hoàng cố ý để chúng ta đến quân doanh, hành động thực tiễn.” Trong lơ đãng, hàng mi của Phượng Trữ Lan hơi lay động, mỗi lần trả lời hơi lay động một chút nhưng hắn cũng không mở mắt.
"..." Long Y Hoàng trầm ngâm, đột nhiên nói lưu loát: "Ta cũng muốn đi."
"Nàng?" Phượng Trữ Lan từ từ mở mắt ra, chậm rãi nghiêng đầu nhìn nàng: “Nàng đi làm gì?”
“Hừ…” Thật sự Long Y Hoàng là chịu không được, dứt khoát đem toàn bộ oán khí cùng bực dọc trút hết ta, ánh nến trong phòng yếu ớt, chiếu vào đôi mắt như sói như hổ của nàng: “Phụ hoàng rất bất công! Chỉ cho Vân Phượng Loan đi! Nhưng lại không cho ta đi! Dựa vào đâu ta không thể đi.”
“Tùy hứng.” Phượng Trữ Lan cau mày nói: “Đấy không phải là nơi nói đi thì đi, nếu có chuyện gì sẽ rất nguy hiểm.”
Long Y Hoàng thở phì phì nói: “Ta không tùy hứng.”
“Ta biết nàng muốn làm gì, nhưng tuyệt đối không được, nơi đó, không thể để nàng đi, vạn nhất có gì sơ suất, hậu quả không ai gánh chịu được.” Khẩu khí Phượng Trữ Lan càng ngày càng kiên quyết.
"Ta có thể làm cái gì? Đơn giản vì đố kị phụ hoàng thiên vị Vân Phượng Loan thôi.” Long Y Hoàng hơi chột dạ, xoay người đắp chăn.
“Đố kị? Vân Phượng Loan… trừ thân phận là thê tử của Phượng Ly Uyên, ngoài điểm này ra còn điểm nào khiến nàng không thoái mái, ta thật sự không đoán ra nàng còn đố kị ở chỗ nào, có phải vì phụ hoàng thiên vị? Sợ là nàng lười nghĩ đến, nàng muốn đi, có phải điều nàng muốn trước nhất chính là chính mắt chứng kiến trận đấu võ giữa các hoàng tử không, nếu như ta đoán không sai, chính là ý này đúng không, hửm?” Phượng Trữ Lan nói một mạch, giống như kim đâm vào tim Long Y Hoàng, mà những mũi kim này, lúc nào Phượng Trữ Lan cũng có thể nhìn thấy ý nghĩ của nàng.
"Đúng thì thế nào! Ta chính là vì lý do đó nên muốn đi! Ta chính là muốn chính mắt chứng kiến toàn bộ trận đấu!” Nàng kéo chăn ra, tức giận nói.
“…Nàng đang lo lắng điều gì?” Phượng Trữ Lan cũng lạnh nhạt đáp.
"Phượng Trữ Lan, bất kể kết quả ra sao ta cũng không căng thẳng làm gì, dù cho ngươi thua thảm hại ta cũng sẽ không vì vậy mà ngã người vào trong lòng Phượng Ly Uyên ôm ấp, cho dù kết quả thế nào cũng được… Những thứ khác, ta cũng có thể mặc kệ, nhưng trận đấu này, nhất định ta phải tận mắt chứng kiến toàn bộ, chắc chắn.” Long Y Hoàng nhẹ nhàng nói.
"Nàng rốt cuộc là đang lo lắng cái gì?" Khóe mắt Phượng Trữ Lan mang theo ý cười.
"Ngủ đi!" Long Y Hoàng thật sự là chịu không được thái độ biết rõ còn cố hỏi của hắn, quay người đi, tức giận nhắm mắt lại.
Phải… Phóng mắt mà quan sát trong hoàng gia, chỉ có Phượng Trữ Lan và Phượng Ly Uyên là xuất sắc nhất, luận võ, đương nhiên sẽ khó phân cao thấp…
Long Y Hoàng nhịn không được hơi run run, điều nàng sợ hãi nhất chính là cái này.
Trong trận đấu võ, sinh tử là chuyện thường, cho dù có hoàng tử không chống đỡ được chết trận ngay tại chỗ, ánh mắt Hoàng đế cũng không thay đổi, con cái của hắn nhiều vô kể, chết đi một hay hai người cũng không ảnh hưởng gì, ngược lại hắn còn bớt lo…
Như vậy, cuối cùng, có phải sẽ là Phượng Trữ Lan và Phượng Ly Uyên đánh nhau hay không?
Theo tính cách Phượng Ly Uyên, nhất định không phân biệt sống chết không nương tay, đây cũng là một cơ hội tốt để giết Phượng Trữ Lan, quang minh chính đại đoạt được địa vị hoàng trừ, cũng là tâm nguyện lớn nhất của hắn…
"Ta cũng không muốn như vậy, nhưng, nếu biểu hiện của ta có một chút sai sót, người đầu tiên mẫu hậu ra tay chính là nàng, sau đó, là con của chúng ta…” Phượng Trữ Lan nhẹ nhàng nói, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia hàn ý: “Nhưng, vạn nhất thật sự đối đầu với Phượng Ly Uyên, nhất định là phân định sinh tử… Y Hoàng, nàng thật lòng trả lời ta, nếu như ta và hắn phải phân định sinh tử, nàng hy vọng, ai sẽ là người còn đứng trên võ đài?”
Long Y Hoàng càng run rẩy, hơi lạnh trong lòng dần dần khuếch tán đến toàn thân, nàng cất giọng cắt lời Phượng Trữ Lan, nổi giận nói: “Câm miệng! Không cho phép nói đến việc đó! Không cho phép!”
"Nàng chỉ cảm thấy tiến thoái lưỡng nan mà thôi." Phượng Trữ Lan lạnh nhạt mỉm cười, không chút lưu tình chọc phá nội tâm Long Y Hoàng: “Nàng không muốn để đứa bé sinh ra không có phụ thân, nhưng cũng không muốn Phượng Ly Uyên bị tổn thương, cho nên, dù thế nào cũng phải chính mắt nhìn thấy, cho dù là không có cách nào, nàng cũng thà rằng hy sinh bản thân, cũng muốn phá hủy đi trận đấu võ đúng không?”
"Không phải, ta chỉ là hiếu kỳ... Hiếu kỳ mà thôi..." Long Y Hoàng thiếu chút nữa không thốt nên lời, luôn cắn chặt môi.
Tại sao, ngay cả lúc nàng đã lừa gạt được bản thân thì lần nào Phượng Trữ Lan cũng chạm vào điểm yếu của nàng một cách chính xác không hề nhầm lẫn, chỉ cần liếc mắt cũng đã thấu hiểu nội tâm của nàng....
"Cho nên, ta càng không thể để cho nàng đi, nàng chỉ cần chờ ở đây, chờ tin tức tốt đến.” Phượng Trữ Lan tiếp tục nói, bình tĩnh phảng phất như mọi chuyện không liên quan đến mình.
“Được....Phượng Trữ Lan, ngươi có khí phách
! “ Long Y Hoàng hung hăng nghiến răng, năm ngón tay nắm chặt chăn, gằn từng chữ: “Ta cũng không tin, ta thực sự không đi được đến đó....”
"Ta đương nhiên là có “chủng”(**) " Phượng Trữ Lan khẽ cười một tiếng, lại là một câu trúng vào điểm yếu của Long Y Hoàng: “Nó không phải đang lớn dần trong bụng nàng sao?”
有种: ở đây ý của Y Hoàng là có khí phách, có gan, có dũng khí….
(**)有种: ở đây Trữ Lan cố ý hiểu sai ý của Y Hoàng, 有种 =有 (có) + 种 (con, giống (chỉ người)…), nên Trữ Lan mới nói câu tiếp theo: “ Nó không phải đang lớn dần trong bụng nàng sao ?
“Phượng Trữ Lan!” Long Y Hoàng tức đến độ muốn sùi bọt mép, ngồi bật dậy, ném gối vào mặt Phượng Trữ Lan: “Ngươi đi chết đi!”
Sáng sớm hôm sau.
Bầu trời trong xanh, những đám mây hững hờ trôi, ánh sáng từ vầng thái dương chiếu rọi cả bầu trời, mang những tia nắng ấm áp đến cho mọi người.
Vừa mới kết thúc buổi lâm triều, những quan viên to nhỏ phẩm cấp khác nhau chậm rãi đi ra khỏi cửa đại môn tráng lệ, đi xuống dọc theo thềm đá bạch ngọc, tường cung đỏ thắm, mái ngói lưu ly vàng dần dần lui về sau lưng bọn họ.
Long Y Hoàng đứng ở một góc, nhìn những quan viên đã đi xa, xoay người, đi vào cửa bên của đại điện.
Dọc theo đường đi, trừ những nhánh cây đã trụi lủi ra, hai bên vẫn là những cây tùng bách xanh biếc, những chiếc lá khô đang được cung nữ quét dọn.
Hoàng đế thường sau khi lâm triều đều ở lại Thiên điện một chút, xem xét tấu chương, trầm tư suy ngẫm, sau đó mới tới hậu cung đi tầm hoa vấn liễu.
Nàng đi tới trước cửa Thiên điện, chờ cung nữ vào bẩm báo, chỉ chốc lát, cung nữ đã ra ngoài, cung kính mời Long Y Hoàng.
Long Y Hoàng đi vào, thấy Hoàng đế đang ở trước bàn án duyệt tấu chương, mình đi tới trước bàn án cúi người nói: “Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”
“Y Hoàng.” Hoàng đế khép tấu chương lại, đặt sang một bên, cười nói: “Miễn lễ, tìm trẫm có chuyện gì?”
"Y Hoàng đã lâu rồi chưa tới thỉnh an phụ hoàng, cho nên hôm nay cố ý đến đây.” Long Y Hoàng nói, nhìn Hoàng đế phất tay áo với mình, Long Y Hoàng lập tức ngồi xuống ghế bên cạnh.
“Thỉnh an, không cần phải thỉnh đến thiên điện này chứ, hơn nữa, con đang mang thai, trẫm sớm đã những miễn lễ tiết cho con rồi.” Hoàng đế cầm lấy một tấu chương khác, vừa nhìn vừa nói: “Con đến có chuyện gì, cứ nói thẳng ra đi.”
“Phụ hoàng, trưa nay, có phải các hoàng tử sẽ đến quân doanh trước?” Long Y Hoàng hỏi.
"Con tới là để hỏi những điều này?” Hoàng đế không hề để tâm nói.
“Y Hoàng cũng muốn đi, hy vọng phụ hoàng đáp ứng...”
“Tùy hứng!” Hoàng đế lạnh lùng nói: “Con hiện tại đang có thai, sao có thể tùy tiện ra ngoài! Hơn nữa, đây cũng không phải trò đùa?”
"Nếu phụ hoàng cũng hiểu không phải là trò đùa, vậy vì sao tại cuộn thi văn lần trước lại cố tình cho phép Vân Phượng Loan dự thính?” Long Y Hoàng phản bác nói.
"Hừm, nguyên lai là con để ý chuyện này, trẫm để Duệ vương phi dự thính, chỉ vì nghe nói nó đối với văn pháp có quan điểm và nhận xét mới lạ độc đáo, cho nên mới để nó đi cùng trẫm, nghe một chút về quan điểm của nó cũng tốt, cho trẫm một vài chủ kiến cũng hay.” Hoàng đế cười nói.
"Thật là như thế sao? Hóa ra, quả thật là Y Hoàng đã nghĩ nhiều rồi... Có điều, phụ hoàng, trận đấu võ lần này, Y Hoàng chính là không thể không đi.” Long Y Hoàng lạnh lùng cười một tiếng, cảm thấy lý do của Hoàng đế rất gượng gạo, tiếp tục kiên định nói.
"Đừng hồ đồ! Y Hoàng ngươi nên biết thân phân hiện tại của mình! Làm việc tắc trách như thế, người ngoài sẽ nhìn ngươi thế nào!” Hoàng đế mơ hồ tức giận, ném tấu chương, tay đập bàn: “Trận đấu võ lần này, Duệ vương phi cũng không thể đi, làm như vậy, có phải ngươi sẽ an tâm?”
"Duệ vương phi đi hay không đi, Y Hoàng cũng không quan tâm... Nhưng, phụ hoàng, chuyện này cũng không sốt ruột, hiện tại đến chính ngọ còn hai canh giờ, Y Hoàng chỉ muốn cùng ngài nói chuyện nhà thôi.” Long Y Hoàng cười nhạt, giống như cơn sóng dập dờn, nàng cảm thấy hơi khát nước, cầm ly trà ở bàn bên cạnh lên, nhẹ nhàng thổi thổi, sau đó nhấp vài lần, tiếp tục nói: “Phụ hoàng, ngài thấy Duệ vương phi thế nào?”
"Duệ vương phi sao? Cách nhìn đặc biệt ,có những ý tưởng không giống người thường, khiến trẫm rất ngạc nhiên… Để nó ở bên cạnh Duệ vương, nhất định như hổ thêm cánh.” Hoàng đế hòa ái cười.
“Ồ, phụ hoàng ngài hiểu lầm ý Y Hoàng rồi, Y Hoàng nói không phải điều này, mà là thân thế của Duệ vương phi, phụ hoàng có cách nhìn ra sao?” Long Y Hoàng sửa lại Hoàng đế, mi mắt hạ xuống, che đi đôi mắt sâu như biển.
“Thân thế của nó? Nghe nói là con gái yêu của tướng quân chủ soái của Huyền Quốc Hoàng đế, tình như tỷ muội với con, thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, hơn nữa, vị tướng quân kia với phụ thân của con Dực vương gia còn là huynh đệ tình như thủ túc, không phải sao?” Hoàng đế cười nguy hiểm, tỉ mỉ chăm chú nhìn Long Y Hoàng, không rõ vì sao nàng lại đề cập đến vấn đề này.
Hoặc không phải như thế... Thân thế của Vân Phượng Loan, còn có ẩn tình khác?
Hắn nghĩ tới đó, giữa chân mày hiện lên vết nhăn, nếu Vân Phượng Loan có gì sai lầm, người bị liên lụy nhất chính là....
"Phụ hoàng, ngài chỉ biết có một nửa, mặc dù Vân Phượng Loan trên danh nghĩa là con gái ruột của Vân Tẫn thúc thúc, nhưng, bọn họ ngay cả một nửa quan hệ huyết thống cũng không có, Vân Tẫn thúc thúc chẳng qua chỉ thay người phụ nữ mình yêu nuôi dưỡng đứa bé vốn không phải của mình...” Long Y Hoàng tao nhã xoay ly trà, thanh âm va chạm của đồ sứ vang lên, nàng không nhúc nhích nhìn hoa văn trên ly trà, tiếp tục nói: “Chuyện này, rất ít người biết, hơn nữa người đàn bà đó, còn phải bội Vân Tẫn thúc thúc, Vân Tẫn thúc thúc vẫn nguyện ý nuôi dưỡng con của ả với người đàn ông khác nhiều năm rồi... Phụ hoàng, ngài nói xem, Vân Tẫn thúc thúc có phải là người tốt không?”
"Y hoàng, ngươi muốn nói cái gì?" Hoàng đế hơi bất an, lời nói của Long Y Hoàng giống như hòn đá được ném vào nội tâm của hắn.
Lời nàng nói, đến cuối cùng lời nào là thật, lời nào là giả...
"Phụ hoàng, hiện tại Duệ vương với Thái tử, quả thật là ngầm tranh đấu càng ngày càng quyết liệt, mà tình cảm giữa Y hoàng với Duệ vương phi cũng không còn như trước, tương lai có thể sẽ thành kẻ thù, nhưng mà, lại có cùng người yểm trợ, nếu Y Hoàng và Duệ vương phi thật sự đánh nhau, ngài nói xem, Huyền Quốc, cuối cùng sẽ đứng về phía Y Hoàng hay Duệ vương phi? Vân Tẫn thúc thúc thuở nhỏ rất thương yêu Y Hoàng, bất cứ chuyện gì cũng dồn hết tâm huyết, ngài ấy đã dạy cho Y Hoàng rất nhiều thứ, nhưng nếu phải so sánh với Duệ vương phi, thì có phần yêu thương hơn nhiều...” Long Y Hoàng thì thào, lấy ly trà ở bên cạnh lên, tiếp tục uống.
Hoàng đế đã không còn tâm trạng xem tiếp tấu chương, lòng bàn tay hắn nắm chặt viên ngọc mượt mà... “Y Hoàng, những lời này của ngươi, chính là muốn nhắc nhở trẫm điều gì?”
“Y Hoàng không dám, chỉ là chuyện này vốn không phải là lời đồn vô căn cứ, nếu như Phụ hoàng không muốn công khai, Y Hoàng chỉ có một điều kiện nho nhỏ, Y Hoàng tin rằng chuyện này sẽ mang đến ảnh hưởng lớn, không phải cho Y Hoàng, không phải cho Thái tử...” Long Y Hoàng thấp giọng nói, nhìn không ra nét ẩn nhẫn trong ánh mắt.
"Trẫm sao có thể tin tưởng lời ngươi nói thật hay giả? Có thể là lời dối trá thì sao?” Hoàng đế mãi mới trả lời, cười nói.
“Nói dối sao? Phụ hoàng, những chuyện thế này, Y Hoàng sao có thể nói dối, chẳng qua bối cảnh của Vân Phượng Loan có chút dao động, như vậy trụ cột lớn nhất của Duệ vương sẽ bị lung lay, người trong hoàng cung muốn đả kích lại Duệ Vương cũng không ít, chỉ cần tin tức này lọt ra ngoài dù là nửa chữ, cho dù không đúng sự thật, người ta cũng sẽ làm cho thành sự thật, hơn nữa, đây là lại là sự thật, nếu nói dối, một khi bị tố giác, người đầu tiên thân bại danh liệt chính là Y Hoàng, Y Hoàng không bao giờ làm chuyện ngu xuẩn như vậy, nếu không nắm chắc bằng chứng, Y Hoàng tuyệt đối không dám nói xằng bậy trước mặt người.” Long Y Hoàng vẫn luôn ăn nói rất tình cảm, cố làm ra bộ dáng bình tĩnh.
Hoàng đế cơ hồ sẽ bóp nát viên ngọc trong tay, thật lâu sau, hắn mới hỏi lại: “Điều kiện của ngươi là gì?”
“Y Hoàng chỉ cần chính mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình đấu võ lần này, chuyện này đối với phụ hoàng mà nói, không phải việc khó đúng không?” Long Y Hoàng vội vàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng Hoàng đế.
"Không, bất quá, nếu ngươi đã nói như vậy, vậy trẫm cũng muốn cho phép Duệ vương phi đi cùng.” Khẩu khí Hoàng đế lại uy nghiêm trở lại.
“Y Hoàng không để ý đến việc đó, chỉ cần mọi người bình an vô sự là tốt rồi.... Tạ phụ hoàng!” Long Y Hoàng mừng rỡ đứng dậy: “Phụ hoàng, Y Hoàng cáo lui trước.”
Nghe vậy, Hoàng đế phất tay, không nói tiếng nào.
Đã đạt được mục đích, tâm tình Long Y Hoàng tự nhiên thư thái hơn, nàng vội vàng quay lại tẩm cung, thấy cung nữ đang chuẩn bị y phục cho Phượng Trữ Lan.
“Nhân tiện cũng sắp xếp vài y phục cho ta, bây giờ vẫn còn thời gian.” Nàng phân phó cung nữ sau đó ngồi xuống ghế, chỉ chỉ hành trang bên cạnh.
Cung nữ không dám chậm trễ, lập tức đi thu thập.
Phượng Trữ Lan từ sau bình phong đi ra, một thân thường phục, tóc dài được buộc lên gọn gàng, thần thái nhàn nhã, cũng không mất đi khí khái bức người như mọi khi: “Nàng muốn làm gì?”
“Ta cũng đi.” Long Y Hoàng cười, cười đến vô lại.
“Vớ vẩn, phụ hoàng đâu cho phép nàng đi? Ở yên trong hoàng cung không được sao?” Phượng Trữ Lan nhíu mày.
"Ta vừa mới từ chỗ phụ hoàng về, người đương nhiên đã đáp ứng.” Long Y Hoàng cười cười, như đã tính toán trước nói.
"Đáp ứng..." Phượng Trữ Lan kéo kéo dây lưng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng: “Nàng đã nói gì?”
"Không có gì, chỉ là lấy cớ uy hiếp, như thế, ông ta không muốn làm cũng phải làm.” Long Y Hoàng đi tới bên cạnh các cung nữ, vừa xem vừa nói: “Lần này đi cũng không lâu, chỉ vài ngày thôi, không cần mang nhiều y phục, đơn giản thôi là được... cái này… cái này... trang sức cũng không cần mang theo, mang theo cũng vô dụng.”
"Tóm lại nàng đã nói với phụ hoàng cái gì, ngài là người rất khó thay đổi, nàng...” Phượng Trữ Lan nắm chặt cổ tay nàng, không tin nói.
“Ta đương nhiên là có biện pháp của ta, Phượng Trữ Lan, lần này ta nhất định phải đi.” Long Y Hoàng làm mặt quỷ, tiếp tục sắp xếp y phục cùng cung nữ.
"Thái tử phi, vậy còn những thứ này?” Một cung nữ đột nhiên chỉ vào hộp trang điểm của nàng hỏi.
"A, cái... này, cũng không cần..." Long Y Hoàng vội vàng đi tới, như là một đứa trẻ bị phát hiện bí mật.
"Xoạt—— "
Nàng còn chưa đụng đến hộp trang điểm, chỉ cảm thấy đột nhiên hoa mắt, một tia hàn quang chợt lóe qua bên cạnh, nàng cả kinh, bên cạnh lập tức vang lên thanh âm vũ khí cắt qua không khí.
"Vèo —— "
Chuyện gì xảy ra...
Cả người đầy mồ hôi lạnh, chưa kịp định hồn quay đầu lại, cũng không kịp nhìn rõ mọi chuyện, liền thấy một ánh sáng đâm thẳng về phía mình, nàng lùi lại trong vô thức, nhưng lưng đã đựng đến bàn trang điểm, cũng không thể nhúc nhích, nàng nghe được tiếng thét chói tai của các cung nữ, lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy thanh kiếm đã tới gần mình!
Theo bản năng, nàng giơ tay lên chắn, ngừng thở, thật lâu sau cũng không có cảm giác cơ thể đau đớn gì.
Không thể nào…
Nàng chậm rãi bỏ tay xuống, phát hiện tia chớp đó đã bất động giữa không trung, lưỡi kiếm bị chặn lại, vừa vặn cách chân mày nàng rất gần.
Nàng trợn to mắt, thấy một người trong trang phục cung nữ đang cầm kiếm, cả người đằng đằng sát khí nhìn nàng, mà Long Y Hoàng thoáng chốc đã nhận ra người cung nữ đó: “Xích Nhiễm!”. Nàng thất thanh nói, tiếp theo lại ngạc nhiên: “Phượng Trữ Lan!”
Thân kiếm dài nhỏ, đang bị năm ngón tay kẹp chặt lại, năm ngón tay sáng ngời, xương ngón tay rõ ràng, mặc dù nhìn rất mỏng manh nhưng vô cùng có lực ngăn cản kiếm di chuyển, theo hướng kiếm nhìn lại… Nét mặt Phượng Trữ Lan không có nửa phần hờ hững, chân chân thật thật in sâu vào trong đầu nàng!
Phượng Trữ Lan một tay giữ chặt kiếm, tựa như không cảm thấy đau đớn, bàn tay bị kiếm cắt qua, dần dần đã nhiễm đỏ tươi.
Long Y Hoàng không có cách nào suy nghĩ, tiếp theo, nàng nghe được một câu mà cho dù nàng dù có nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Phượng Trữ Lan hiểm ác nhìn thẳng vào đôi mắt Xích Nhiễm, không đếm xỉa đến ánh mắt như đang phát điên của ả, gằn từng tiếng nói: “Ở trong địa bàn của ta lại dám động đến người của ta, tự tìm cái chết.”
Tay hắn dùng một chút lực bẻ gãy thanh kiếm, lại tung chưởng đánh lên người Xích Nhiễm, Xích Nhiễm kêu lên một tiếng đau đớn, lùi lại vài bước, ném thanh kiếm gãy dính máu trong tay, lại từ thắt lưng rút ra thanh nhuyễn kiếm khác, nàng ta không nhìn Phượng Trữ Lan, chỉ nhìn chằm chằm Long Y Hoàng.
Các cung nữ thét chói tai, không biết ai đã báo tin, ngoài cửa dần có tiếng bước chân của binh lính truyền đến.
“Long Y Hoàng! Ngươi đi chết đi! Mau chết đi!” Trong chớp mắt, Xích Nhiễm lại cầm thanh kiếm đâm về phía Long Y Hoàng, vẻ mặt kiên quyết ác độc, tựa như nhất định phải giết chết Long Y Hoàng.
Long Y Hoàng vốn dĩ muốn xem vết thương của Phượng Trữ Lan, nhìn thấy Xích Nhiễm lại chuẩn bị đâm kiếm về phía mình, chiêu thức như muốn đòi mạng, nàng né tránh theo tiềm thức, nhưng mà nàng đang mang thai, nên hơi chậm chạp, không cẩn thận hai chân vướng vào nhau, suýt nữa thì ngã.
Song, trong lúc cả người nàng sắp tiếp xúc với mặt đất thì có một sức mạnh kéo nàng lại, nàng cố hết sức đứng vững không kịp oán trách mang thai thật phiền phức, cúi đầu liền thấy những giọt máu rơi xuống sàn nhà, nhanh chóng ngẩng đầu, Phượng Trữ Lan nắm chặt thanh kiếm, kiên quyết liều mạng nhận một kiếm của Xích Nhiễm.
Vết thương trên tay hắn lại sâu hơn, máu bắt đầu rơi xuống không ngừng.
Phượng Trữ Lan kéo Long Y Hoàng đứng vững, như không cảm nhận được cảm giác đau đớn thanh kiếm mang lại, hắn từ từ kéo Long Y Hoàng ra sau lưng che chở cho nàng, đẩy Xích Nhiễm ra, ánh mắt trở nên thâm độc.
"Long Y Hoàng... Ngươi chết đi! Mau chết đi! Ngươi là yêu nghiệt! Yêu nghiệt!” Xích Nhiễm điên dại hô lên, thấy thị vệ đã đến ngoài cửa, càng thêm liều lĩnh cầm kiếm đâm tới.
Không có bất cứ chiêu thức gì, chỉ là dựa vào những căm thù trong lòng mình.
Long Y Hoàng được Phượng Trữ Lan che chở sau lưng, vẫn luôn nghe được tiếng đánh nhau, nàng cầm tay kia của Phượng Trữ Lan, cảm thấy lạnh lẽo, không đợi nàng mở miệng, Xích Nhiễm đã bắt đầu tức giận mắng: “Long Y Hoàng, sao bây giờ ngươi lại trở nên rụt rè sợ hãi như vậy! Ngươi không phải rất lợi hại sao! Nếu như không lợi hại, thì tại sao liên tiếp quyến rũ Minh chủ của chúng ta! Ngươi đã hủy đi một người, còn chưa đủ hay sao, còn muốn hủy đi người khác nữa? Yêu Nghiệt! Ta sẽ giết ngươi!”
Toàn thân Long Y Hoàng bị chấn động mạnh, ngón tay bắt đầu run lên, nàng vùng vẫy muốn thoát khỏi sự bảo vệ của Phượng Trữ Lan: “Xích Nhiễm! Ai nói ta quyến rũ hắn! Ta căn bản không có quyến rũ hắn! Ta căn bản cũng không có ý muốn hủy hắn.”
Phượng Trữ Lan đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, cả người chấn động, tựa hồ là rất đau, nhưng tay vẫn nắm chặt tay Long Y Hoàng không có buông lỏng nửa phần.
"Ngươi không phải hủy thì là cái gì? Tại sao sau khi trở về hắn lại trở nên như thế? Ngươi nói đi! Ngươi đã dụ dỗ hắn bằng thuật gì?” Xích Nhiễm bất lực nói.
“Ta căn bản không có đụng tới Mộ Dung Xá Nguyệt! Hắn biến thành thế nào liên quan gì đến ta!” Long Y Hoàng dần trở nên lo lắng: “Phượng Trữ Lan, ngươi buông tay ra, ta muốn nói rõ ràng với ả”
"Tranh ——" một tiếng giòn giã vang lên, nửa đoạn kiếm dính máu rơi xuống đất, Long Y Hoàng cả kinh, tiếp theo là tiếng than nhẹ đau đớn của Phượng Trữ Lan.
Nàng rốt cuộc cũng thoát ra được, vọt tới bên cạnh Phượng Trữ Lan, rõ ràng nhìn thấy thanh kiếm trong tay Xích Nhiễm đã cắm sâu vào bả vai Phượng Trữ Lan.
“Xích Nhiễm!” Nàng cả giận nói, vươn tay rút cây trâm hoa bai màu bạc dài mỏng trên búi tóc, nhẹ nhàng chạm vào, lập tức thanh nhuyễn kiếm bị hủy thành hai đoạn, mắt Xích Nhiễm đỏ rực, lại cầm nửa thanh kiếm còn lại đâm vào Long Y Hoàng.
Trên trán Phượng Trữ Lan đã đầy mồ hôi lạnh, thấy Xích Nhiễm chuẩn bị đâm tới, nhanh chóng xuất chưởng, đẩy ả bay xa vài thước, còn hắn cũng không thể che đậy được dấu vết đau đơn, bắt đầu ho nhẹ.
Xích Nhiễm loạng choạng lui lại, lập tức bị thị vệ bao vây, thị vệ dùng sức bắt trói hai tay ả ra sau lưng, đá mạnh vào đầu gối, khiến ả bị đau phải quỳ xuống.
"Phượng Trữ Lan... Phượng Trữ Lan..." Giọng Long Y Hoàng run run, tay và vạt áo cũng đã dính máu.
Phượng Trữ Lan nhìn nhìn nàng một lát, cúi đầu, giơ tay trái vẫn còn lành lặn lên ra sức nắm chặt phần còn lại của nửa thành kiếm đang cắm vào bả vai mình muốn rút nó ra.
“Đừng cử động! Vạn nhất máu chảy không ngừng thì sao? Gọi thái y... gọi thái y.” Nàng cả kinh đến mức nói năng lộn xộn, ngăn hành động của Phượng Trữ Lan, lập tức lớn tiếng phân phó: “Lập tức gọi thái y tới đây! Lũ phế vật! Làm gì thế không biết!”
"Khỏi." Phượng Trữ Lan cố gắng lên tiếng ngăn cản cung nữ, hắn còn nói thêm: “Mau phong tỏa tin tức, không được cho ai biết ta bị thương.” Hắn lại quay sang những người khác, phân phó: “Đi lấy bộ y phục khác cho ta, còn bộ này mau đốt đi.”
Hắn không để ý tới lời khuyên của Long Y Hoàng, âm thầm dùng sức, tia máu bắn tung tóe, tiếp theo là nửa thanh kiếm rơi xuống đất.
Hắn dùng tay che chỗ máu chảy, thong thả đi từng bước tới sau bức bình phong, cung nữ bên cạnh đã mang xiêm y tới.
“Phượng Trữ Lan! Ngươi không cần phải thế!” Long Y Hoàng đứng chặn trước mặt hắn, sắc mặt sớm đã trắng bệch: “Phượng Trữ Lan! Trận đấu võ lần này chúng ta không đi… Ai muốn tranh giành thì kệ họ! Không liên quan tới chúng ta! Mặc kệ kết quả ra sao ta cũng chấp nhận, ngươi không nên vì nó mà hành hạ bản thân! Ngươi cố chịu đựng như thế, có thể chịu đựng được bao lâu?” Nàng đẩy đẩy Phượng Trữ Lan tới giường, lại bắt đầu nói: “Không đi… Cái gì sụp đổ thì kệ nó! Có ai lại yêu thích nó chứ!”
Phượng Trữ Lan lại nắm chặt tay nàng, lạnh nhạt cười nói: “Nàng không phải nói sẽ cùng đi sao? Vậy nhanh chóng thu xếp đi, thời gian không còn nhiều, đừng để mẫu hậu nói nàng cố tình ra vẻ.”
“Phượng Trữ Lan …” Long Y Hoàng cắn chặt răng, vẫn không kiềm chế được cơn run rẩy.
"Yên tâm, ta không sao," Phượng Trữ Lan cười tuyệt mỹ, giống như hoa sen trong nước: “Hơn nữa, ta sao có thể không để ý đến thể diện của Thái tử phi chúng ta được chứ? Nàng đã vất vả lắm mới tranh thủ cơ hội thuyết phục phụ hoàng, ta sao có thể khiến nàng phí công được… Bộ y phục này đã dính máu, như thế không được, nàng chờ ta một chút.” Phượng Trữ Lan nhẹ nhàng để tay nàng xuống, xoay người bước về phía sau bình phong, Long Y Hoàng đứng im tại chỗ, đáy lòng lạnh lẽo.
Chỉ chốc lát, cung nữ nghe mệnh lệnh của hắn, chạy ra ngoài bưng một chậu nước vào, mà khi chậu nước được mang ra, nước bên trong đã trở thành màu đỏ…
Các cung nữ còn lại nhanh chóng dọn dẹp hiện trường, vết máu hay binh khí đã sớm được xử lý.
Long Y Hoàng ngồi xuống bên cạnh, nhìn bình phong, nghĩ thầm, nếu Phượng Trữ Lan chậm chạp không ra, nàng nhất định sẽ đi vào.
Nàng đợi một hồi, đột nhiên thị vệ chạy vào báo, nữ thích khách mới bắt được, đi đến nửa đường đã được đồng bọn cướp đi.
Nghe vậy, suy nghĩ của Long Y Hoàng lại càng hỗn loạn, vô phương tự hỏi: “Nhưng ..Xích Nhiễm…” nàng than nhẹ: “Nếu gặp lại ngươi, ta nhất định sẽ không nương tay…” Nàng giương mắt, trong đôi mắt đã nổi lên cơn sóng dữ, giống như nội tâm của nàng cũng cuồn cuộn không ngừng.
Giường lại lay động như có người mới lên, Long Y Hoàng vô thức liền nằm lùi vào trong, yên lặng, nhắm mắt lại.
Người đó cũng không có nhích lại gần nữa, vẫn duy trì khoảng cách nhất định, cũng đắp chăn ngủ.
Thời gian yên lặng, ánh nến trên bàn vẫn chập chờn, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt.
Long Y Hoàng mệt mỏi mở mắt, mặc dù rất buồn ngủ, nhưng không sao ngủ được, sống chết cũng không ngủ được.
Nàng nghiêng đầu sang, thấy Phượng Trữ Lan vẫn yên lặng nằm, một tay để ngoài chăn, ngọn nến nhàn nhạt càng tô lên những đường nét gầy gò trên cơ thể hắn.
Long Y Hoàng mím môi, lúc này mới nhỏ giọng dò xét: “Phượng Trữ Lan ngươi ngủ rồi sao?”
Phượng Trữ Lan bất động, mắt cũng không mở ra chỉ nhàn nhạt trả lời: “Chưa.”
“Vậy cũng được…” Nàng thở dài một hơi, còn nói thêm: “Khi nào các ngươi đấu võ.”
“Trưa mai xuất phát.”
"Xuất phát...?" Long Y Hoàng líu lưỡi, nghi hoặc nói: "Đi đâu? Chẳng lẽ không phải kiểm tra ở trong hoàng cung sao?”
“Không phải, bởi vì…lần này đề cập đến binh pháp, cho nên phụ hoàng cố ý để chúng ta đến quân doanh, hành động thực tiễn.” Trong lơ đãng, hàng mi của Phượng Trữ Lan hơi lay động, mỗi lần trả lời hơi lay động một chút nhưng hắn cũng không mở mắt.
"..." Long Y Hoàng trầm ngâm, đột nhiên nói lưu loát: "Ta cũng muốn đi."
"Nàng?" Phượng Trữ Lan từ từ mở mắt ra, chậm rãi nghiêng đầu nhìn nàng: “Nàng đi làm gì?”
“Hừ…” Thật sự Long Y Hoàng là chịu không được, dứt khoát đem toàn bộ oán khí cùng bực dọc trút hết ta, ánh nến trong phòng yếu ớt, chiếu vào đôi mắt như sói như hổ của nàng: “Phụ hoàng rất bất công! Chỉ cho Vân Phượng Loan đi! Nhưng lại không cho ta đi! Dựa vào đâu ta không thể đi.”
“Tùy hứng.” Phượng Trữ Lan cau mày nói: “Đấy không phải là nơi nói đi thì đi, nếu có chuyện gì sẽ rất nguy hiểm.”
Long Y Hoàng thở phì phì nói: “Ta không tùy hứng.”
“Ta biết nàng muốn làm gì, nhưng tuyệt đối không được, nơi đó, không thể để nàng đi, vạn nhất có gì sơ suất, hậu quả không ai gánh chịu được.” Khẩu khí Phượng Trữ Lan càng ngày càng kiên quyết.
"Ta có thể làm cái gì? Đơn giản vì đố kị phụ hoàng thiên vị Vân Phượng Loan thôi.” Long Y Hoàng hơi chột dạ, xoay người đắp chăn.
“Đố kị? Vân Phượng Loan… trừ thân phận là thê tử của Phượng Ly Uyên, ngoài điểm này ra còn điểm nào khiến nàng không thoái mái, ta thật sự không đoán ra nàng còn đố kị ở chỗ nào, có phải vì phụ hoàng thiên vị? Sợ là nàng lười nghĩ đến, nàng muốn đi, có phải điều nàng muốn trước nhất chính là chính mắt chứng kiến trận đấu võ giữa các hoàng tử không, nếu như ta đoán không sai, chính là ý này đúng không, hửm?” Phượng Trữ Lan nói một mạch, giống như kim đâm vào tim Long Y Hoàng, mà những mũi kim này, lúc nào Phượng Trữ Lan cũng có thể nhìn thấy ý nghĩ của nàng.
"Đúng thì thế nào! Ta chính là vì lý do đó nên muốn đi! Ta chính là muốn chính mắt chứng kiến toàn bộ trận đấu!” Nàng kéo chăn ra, tức giận nói.
“…Nàng đang lo lắng điều gì?” Phượng Trữ Lan cũng lạnh nhạt đáp.
"Phượng Trữ Lan, bất kể kết quả ra sao ta cũng không căng thẳng làm gì, dù cho ngươi thua thảm hại ta cũng sẽ không vì vậy mà ngã người vào trong lòng Phượng Ly Uyên ôm ấp, cho dù kết quả thế nào cũng được… Những thứ khác, ta cũng có thể mặc kệ, nhưng trận đấu này, nhất định ta phải tận mắt chứng kiến toàn bộ, chắc chắn.” Long Y Hoàng nhẹ nhàng nói.
"Nàng rốt cuộc là đang lo lắng cái gì?" Khóe mắt Phượng Trữ Lan mang theo ý cười.
"Ngủ đi!" Long Y Hoàng thật sự là chịu không được thái độ biết rõ còn cố hỏi của hắn, quay người đi, tức giận nhắm mắt lại.
Phải… Phóng mắt mà quan sát trong hoàng gia, chỉ có Phượng Trữ Lan và Phượng Ly Uyên là xuất sắc nhất, luận võ, đương nhiên sẽ khó phân cao thấp…
Long Y Hoàng nhịn không được hơi run run, điều nàng sợ hãi nhất chính là cái này.
Trong trận đấu võ, sinh tử là chuyện thường, cho dù có hoàng tử không chống đỡ được chết trận ngay tại chỗ, ánh mắt Hoàng đế cũng không thay đổi, con cái của hắn nhiều vô kể, chết đi một hay hai người cũng không ảnh hưởng gì, ngược lại hắn còn bớt lo…
Như vậy, cuối cùng, có phải sẽ là Phượng Trữ Lan và Phượng Ly Uyên đánh nhau hay không?
Theo tính cách Phượng Ly Uyên, nhất định không phân biệt sống chết không nương tay, đây cũng là một cơ hội tốt để giết Phượng Trữ Lan, quang minh chính đại đoạt được địa vị hoàng trừ, cũng là tâm nguyện lớn nhất của hắn…
"Ta cũng không muốn như vậy, nhưng, nếu biểu hiện của ta có một chút sai sót, người đầu tiên mẫu hậu ra tay chính là nàng, sau đó, là con của chúng ta…” Phượng Trữ Lan nhẹ nhàng nói, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia hàn ý: “Nhưng, vạn nhất thật sự đối đầu với Phượng Ly Uyên, nhất định là phân định sinh tử… Y Hoàng, nàng thật lòng trả lời ta, nếu như ta và hắn phải phân định sinh tử, nàng hy vọng, ai sẽ là người còn đứng trên võ đài?”
Long Y Hoàng càng run rẩy, hơi lạnh trong lòng dần dần khuếch tán đến toàn thân, nàng cất giọng cắt lời Phượng Trữ Lan, nổi giận nói: “Câm miệng! Không cho phép nói đến việc đó! Không cho phép!”
"Nàng chỉ cảm thấy tiến thoái lưỡng nan mà thôi." Phượng Trữ Lan lạnh nhạt mỉm cười, không chút lưu tình chọc phá nội tâm Long Y Hoàng: “Nàng không muốn để đứa bé sinh ra không có phụ thân, nhưng cũng không muốn Phượng Ly Uyên bị tổn thương, cho nên, dù thế nào cũng phải chính mắt nhìn thấy, cho dù là không có cách nào, nàng cũng thà rằng hy sinh bản thân, cũng muốn phá hủy đi trận đấu võ đúng không?”
"Không phải, ta chỉ là hiếu kỳ... Hiếu kỳ mà thôi..." Long Y Hoàng thiếu chút nữa không thốt nên lời, luôn cắn chặt môi.
Tại sao, ngay cả lúc nàng đã lừa gạt được bản thân thì lần nào Phượng Trữ Lan cũng chạm vào điểm yếu của nàng một cách chính xác không hề nhầm lẫn, chỉ cần liếc mắt cũng đã thấu hiểu nội tâm của nàng....
"Cho nên, ta càng không thể để cho nàng đi, nàng chỉ cần chờ ở đây, chờ tin tức tốt đến.” Phượng Trữ Lan tiếp tục nói, bình tĩnh phảng phất như mọi chuyện không liên quan đến mình.
“Được....Phượng Trữ Lan, ngươi có khí phách
"Ta đương nhiên là có “chủng”(**) " Phượng Trữ Lan khẽ cười một tiếng, lại là một câu trúng vào điểm yếu của Long Y Hoàng: “Nó không phải đang lớn dần trong bụng nàng sao?”
(**)有种: ở đây Trữ Lan cố ý hiểu sai ý của Y Hoàng, 有种 =有 (có) + 种 (con, giống (chỉ người)…), nên Trữ Lan mới nói câu tiếp theo: “ Nó không phải đang lớn dần trong bụng nàng sao ?
“Phượng Trữ Lan!” Long Y Hoàng tức đến độ muốn sùi bọt mép, ngồi bật dậy, ném gối vào mặt Phượng Trữ Lan: “Ngươi đi chết đi!”
Sáng sớm hôm sau.
Bầu trời trong xanh, những đám mây hững hờ trôi, ánh sáng từ vầng thái dương chiếu rọi cả bầu trời, mang những tia nắng ấm áp đến cho mọi người.
Vừa mới kết thúc buổi lâm triều, những quan viên to nhỏ phẩm cấp khác nhau chậm rãi đi ra khỏi cửa đại môn tráng lệ, đi xuống dọc theo thềm đá bạch ngọc, tường cung đỏ thắm, mái ngói lưu ly vàng dần dần lui về sau lưng bọn họ.
Long Y Hoàng đứng ở một góc, nhìn những quan viên đã đi xa, xoay người, đi vào cửa bên của đại điện.
Dọc theo đường đi, trừ những nhánh cây đã trụi lủi ra, hai bên vẫn là những cây tùng bách xanh biếc, những chiếc lá khô đang được cung nữ quét dọn.
Hoàng đế thường sau khi lâm triều đều ở lại Thiên điện một chút, xem xét tấu chương, trầm tư suy ngẫm, sau đó mới tới hậu cung đi tầm hoa vấn liễu.
Nàng đi tới trước cửa Thiên điện, chờ cung nữ vào bẩm báo, chỉ chốc lát, cung nữ đã ra ngoài, cung kính mời Long Y Hoàng.
Long Y Hoàng đi vào, thấy Hoàng đế đang ở trước bàn án duyệt tấu chương, mình đi tới trước bàn án cúi người nói: “Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”
“Y Hoàng.” Hoàng đế khép tấu chương lại, đặt sang một bên, cười nói: “Miễn lễ, tìm trẫm có chuyện gì?”
"Y Hoàng đã lâu rồi chưa tới thỉnh an phụ hoàng, cho nên hôm nay cố ý đến đây.” Long Y Hoàng nói, nhìn Hoàng đế phất tay áo với mình, Long Y Hoàng lập tức ngồi xuống ghế bên cạnh.
“Thỉnh an, không cần phải thỉnh đến thiên điện này chứ, hơn nữa, con đang mang thai, trẫm sớm đã những miễn lễ tiết cho con rồi.” Hoàng đế cầm lấy một tấu chương khác, vừa nhìn vừa nói: “Con đến có chuyện gì, cứ nói thẳng ra đi.”
“Phụ hoàng, trưa nay, có phải các hoàng tử sẽ đến quân doanh trước?” Long Y Hoàng hỏi.
"Con tới là để hỏi những điều này?” Hoàng đế không hề để tâm nói.
“Y Hoàng cũng muốn đi, hy vọng phụ hoàng đáp ứng...”
“Tùy hứng!” Hoàng đế lạnh lùng nói: “Con hiện tại đang có thai, sao có thể tùy tiện ra ngoài! Hơn nữa, đây cũng không phải trò đùa?”
"Nếu phụ hoàng cũng hiểu không phải là trò đùa, vậy vì sao tại cuộn thi văn lần trước lại cố tình cho phép Vân Phượng Loan dự thính?” Long Y Hoàng phản bác nói.
"Hừm, nguyên lai là con để ý chuyện này, trẫm để Duệ vương phi dự thính, chỉ vì nghe nói nó đối với văn pháp có quan điểm và nhận xét mới lạ độc đáo, cho nên mới để nó đi cùng trẫm, nghe một chút về quan điểm của nó cũng tốt, cho trẫm một vài chủ kiến cũng hay.” Hoàng đế cười nói.
"Thật là như thế sao? Hóa ra, quả thật là Y Hoàng đã nghĩ nhiều rồi... Có điều, phụ hoàng, trận đấu võ lần này, Y Hoàng chính là không thể không đi.” Long Y Hoàng lạnh lùng cười một tiếng, cảm thấy lý do của Hoàng đế rất gượng gạo, tiếp tục kiên định nói.
"Đừng hồ đồ! Y Hoàng ngươi nên biết thân phân hiện tại của mình! Làm việc tắc trách như thế, người ngoài sẽ nhìn ngươi thế nào!” Hoàng đế mơ hồ tức giận, ném tấu chương, tay đập bàn: “Trận đấu võ lần này, Duệ vương phi cũng không thể đi, làm như vậy, có phải ngươi sẽ an tâm?”
"Duệ vương phi đi hay không đi, Y Hoàng cũng không quan tâm... Nhưng, phụ hoàng, chuyện này cũng không sốt ruột, hiện tại đến chính ngọ còn hai canh giờ, Y Hoàng chỉ muốn cùng ngài nói chuyện nhà thôi.” Long Y Hoàng cười nhạt, giống như cơn sóng dập dờn, nàng cảm thấy hơi khát nước, cầm ly trà ở bàn bên cạnh lên, nhẹ nhàng thổi thổi, sau đó nhấp vài lần, tiếp tục nói: “Phụ hoàng, ngài thấy Duệ vương phi thế nào?”
"Duệ vương phi sao? Cách nhìn đặc biệt ,có những ý tưởng không giống người thường, khiến trẫm rất ngạc nhiên… Để nó ở bên cạnh Duệ vương, nhất định như hổ thêm cánh.” Hoàng đế hòa ái cười.
“Ồ, phụ hoàng ngài hiểu lầm ý Y Hoàng rồi, Y Hoàng nói không phải điều này, mà là thân thế của Duệ vương phi, phụ hoàng có cách nhìn ra sao?” Long Y Hoàng sửa lại Hoàng đế, mi mắt hạ xuống, che đi đôi mắt sâu như biển.
“Thân thế của nó? Nghe nói là con gái yêu của tướng quân chủ soái của Huyền Quốc Hoàng đế, tình như tỷ muội với con, thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, hơn nữa, vị tướng quân kia với phụ thân của con Dực vương gia còn là huynh đệ tình như thủ túc, không phải sao?” Hoàng đế cười nguy hiểm, tỉ mỉ chăm chú nhìn Long Y Hoàng, không rõ vì sao nàng lại đề cập đến vấn đề này.
Hoặc không phải như thế... Thân thế của Vân Phượng Loan, còn có ẩn tình khác?
Hắn nghĩ tới đó, giữa chân mày hiện lên vết nhăn, nếu Vân Phượng Loan có gì sai lầm, người bị liên lụy nhất chính là....
"Phụ hoàng, ngài chỉ biết có một nửa, mặc dù Vân Phượng Loan trên danh nghĩa là con gái ruột của Vân Tẫn thúc thúc, nhưng, bọn họ ngay cả một nửa quan hệ huyết thống cũng không có, Vân Tẫn thúc thúc chẳng qua chỉ thay người phụ nữ mình yêu nuôi dưỡng đứa bé vốn không phải của mình...” Long Y Hoàng tao nhã xoay ly trà, thanh âm va chạm của đồ sứ vang lên, nàng không nhúc nhích nhìn hoa văn trên ly trà, tiếp tục nói: “Chuyện này, rất ít người biết, hơn nữa người đàn bà đó, còn phải bội Vân Tẫn thúc thúc, Vân Tẫn thúc thúc vẫn nguyện ý nuôi dưỡng con của ả với người đàn ông khác nhiều năm rồi... Phụ hoàng, ngài nói xem, Vân Tẫn thúc thúc có phải là người tốt không?”
"Y hoàng, ngươi muốn nói cái gì?" Hoàng đế hơi bất an, lời nói của Long Y Hoàng giống như hòn đá được ném vào nội tâm của hắn.
Lời nàng nói, đến cuối cùng lời nào là thật, lời nào là giả...
"Phụ hoàng, hiện tại Duệ vương với Thái tử, quả thật là ngầm tranh đấu càng ngày càng quyết liệt, mà tình cảm giữa Y hoàng với Duệ vương phi cũng không còn như trước, tương lai có thể sẽ thành kẻ thù, nhưng mà, lại có cùng người yểm trợ, nếu Y Hoàng và Duệ vương phi thật sự đánh nhau, ngài nói xem, Huyền Quốc, cuối cùng sẽ đứng về phía Y Hoàng hay Duệ vương phi? Vân Tẫn thúc thúc thuở nhỏ rất thương yêu Y Hoàng, bất cứ chuyện gì cũng dồn hết tâm huyết, ngài ấy đã dạy cho Y Hoàng rất nhiều thứ, nhưng nếu phải so sánh với Duệ vương phi, thì có phần yêu thương hơn nhiều...” Long Y Hoàng thì thào, lấy ly trà ở bên cạnh lên, tiếp tục uống.
Hoàng đế đã không còn tâm trạng xem tiếp tấu chương, lòng bàn tay hắn nắm chặt viên ngọc mượt mà... “Y Hoàng, những lời này của ngươi, chính là muốn nhắc nhở trẫm điều gì?”
“Y Hoàng không dám, chỉ là chuyện này vốn không phải là lời đồn vô căn cứ, nếu như Phụ hoàng không muốn công khai, Y Hoàng chỉ có một điều kiện nho nhỏ, Y Hoàng tin rằng chuyện này sẽ mang đến ảnh hưởng lớn, không phải cho Y Hoàng, không phải cho Thái tử...” Long Y Hoàng thấp giọng nói, nhìn không ra nét ẩn nhẫn trong ánh mắt.
"Trẫm sao có thể tin tưởng lời ngươi nói thật hay giả? Có thể là lời dối trá thì sao?” Hoàng đế mãi mới trả lời, cười nói.
“Nói dối sao? Phụ hoàng, những chuyện thế này, Y Hoàng sao có thể nói dối, chẳng qua bối cảnh của Vân Phượng Loan có chút dao động, như vậy trụ cột lớn nhất của Duệ vương sẽ bị lung lay, người trong hoàng cung muốn đả kích lại Duệ Vương cũng không ít, chỉ cần tin tức này lọt ra ngoài dù là nửa chữ, cho dù không đúng sự thật, người ta cũng sẽ làm cho thành sự thật, hơn nữa, đây là lại là sự thật, nếu nói dối, một khi bị tố giác, người đầu tiên thân bại danh liệt chính là Y Hoàng, Y Hoàng không bao giờ làm chuyện ngu xuẩn như vậy, nếu không nắm chắc bằng chứng, Y Hoàng tuyệt đối không dám nói xằng bậy trước mặt người.” Long Y Hoàng vẫn luôn ăn nói rất tình cảm, cố làm ra bộ dáng bình tĩnh.
Hoàng đế cơ hồ sẽ bóp nát viên ngọc trong tay, thật lâu sau, hắn mới hỏi lại: “Điều kiện của ngươi là gì?”
“Y Hoàng chỉ cần chính mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình đấu võ lần này, chuyện này đối với phụ hoàng mà nói, không phải việc khó đúng không?” Long Y Hoàng vội vàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng Hoàng đế.
"Không, bất quá, nếu ngươi đã nói như vậy, vậy trẫm cũng muốn cho phép Duệ vương phi đi cùng.” Khẩu khí Hoàng đế lại uy nghiêm trở lại.
“Y Hoàng không để ý đến việc đó, chỉ cần mọi người bình an vô sự là tốt rồi.... Tạ phụ hoàng!” Long Y Hoàng mừng rỡ đứng dậy: “Phụ hoàng, Y Hoàng cáo lui trước.”
Nghe vậy, Hoàng đế phất tay, không nói tiếng nào.
Đã đạt được mục đích, tâm tình Long Y Hoàng tự nhiên thư thái hơn, nàng vội vàng quay lại tẩm cung, thấy cung nữ đang chuẩn bị y phục cho Phượng Trữ Lan.
“Nhân tiện cũng sắp xếp vài y phục cho ta, bây giờ vẫn còn thời gian.” Nàng phân phó cung nữ sau đó ngồi xuống ghế, chỉ chỉ hành trang bên cạnh.
Cung nữ không dám chậm trễ, lập tức đi thu thập.
Phượng Trữ Lan từ sau bình phong đi ra, một thân thường phục, tóc dài được buộc lên gọn gàng, thần thái nhàn nhã, cũng không mất đi khí khái bức người như mọi khi: “Nàng muốn làm gì?”
“Ta cũng đi.” Long Y Hoàng cười, cười đến vô lại.
“Vớ vẩn, phụ hoàng đâu cho phép nàng đi? Ở yên trong hoàng cung không được sao?” Phượng Trữ Lan nhíu mày.
"Ta vừa mới từ chỗ phụ hoàng về, người đương nhiên đã đáp ứng.” Long Y Hoàng cười cười, như đã tính toán trước nói.
"Đáp ứng..." Phượng Trữ Lan kéo kéo dây lưng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng: “Nàng đã nói gì?”
"Không có gì, chỉ là lấy cớ uy hiếp, như thế, ông ta không muốn làm cũng phải làm.” Long Y Hoàng đi tới bên cạnh các cung nữ, vừa xem vừa nói: “Lần này đi cũng không lâu, chỉ vài ngày thôi, không cần mang nhiều y phục, đơn giản thôi là được... cái này… cái này... trang sức cũng không cần mang theo, mang theo cũng vô dụng.”
"Tóm lại nàng đã nói với phụ hoàng cái gì, ngài là người rất khó thay đổi, nàng...” Phượng Trữ Lan nắm chặt cổ tay nàng, không tin nói.
“Ta đương nhiên là có biện pháp của ta, Phượng Trữ Lan, lần này ta nhất định phải đi.” Long Y Hoàng làm mặt quỷ, tiếp tục sắp xếp y phục cùng cung nữ.
"Thái tử phi, vậy còn những thứ này?” Một cung nữ đột nhiên chỉ vào hộp trang điểm của nàng hỏi.
"A, cái... này, cũng không cần..." Long Y Hoàng vội vàng đi tới, như là một đứa trẻ bị phát hiện bí mật.
"Xoạt—— "
Nàng còn chưa đụng đến hộp trang điểm, chỉ cảm thấy đột nhiên hoa mắt, một tia hàn quang chợt lóe qua bên cạnh, nàng cả kinh, bên cạnh lập tức vang lên thanh âm vũ khí cắt qua không khí.
"Vèo —— "
Chuyện gì xảy ra...
Cả người đầy mồ hôi lạnh, chưa kịp định hồn quay đầu lại, cũng không kịp nhìn rõ mọi chuyện, liền thấy một ánh sáng đâm thẳng về phía mình, nàng lùi lại trong vô thức, nhưng lưng đã đựng đến bàn trang điểm, cũng không thể nhúc nhích, nàng nghe được tiếng thét chói tai của các cung nữ, lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy thanh kiếm đã tới gần mình!
Theo bản năng, nàng giơ tay lên chắn, ngừng thở, thật lâu sau cũng không có cảm giác cơ thể đau đớn gì.
Không thể nào…
Nàng chậm rãi bỏ tay xuống, phát hiện tia chớp đó đã bất động giữa không trung, lưỡi kiếm bị chặn lại, vừa vặn cách chân mày nàng rất gần.
Nàng trợn to mắt, thấy một người trong trang phục cung nữ đang cầm kiếm, cả người đằng đằng sát khí nhìn nàng, mà Long Y Hoàng thoáng chốc đã nhận ra người cung nữ đó: “Xích Nhiễm!”. Nàng thất thanh nói, tiếp theo lại ngạc nhiên: “Phượng Trữ Lan!”
Thân kiếm dài nhỏ, đang bị năm ngón tay kẹp chặt lại, năm ngón tay sáng ngời, xương ngón tay rõ ràng, mặc dù nhìn rất mỏng manh nhưng vô cùng có lực ngăn cản kiếm di chuyển, theo hướng kiếm nhìn lại… Nét mặt Phượng Trữ Lan không có nửa phần hờ hững, chân chân thật thật in sâu vào trong đầu nàng!
Phượng Trữ Lan một tay giữ chặt kiếm, tựa như không cảm thấy đau đớn, bàn tay bị kiếm cắt qua, dần dần đã nhiễm đỏ tươi.
Long Y Hoàng không có cách nào suy nghĩ, tiếp theo, nàng nghe được một câu mà cho dù nàng dù có nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Phượng Trữ Lan hiểm ác nhìn thẳng vào đôi mắt Xích Nhiễm, không đếm xỉa đến ánh mắt như đang phát điên của ả, gằn từng tiếng nói: “Ở trong địa bàn của ta lại dám động đến người của ta, tự tìm cái chết.”
Tay hắn dùng một chút lực bẻ gãy thanh kiếm, lại tung chưởng đánh lên người Xích Nhiễm, Xích Nhiễm kêu lên một tiếng đau đớn, lùi lại vài bước, ném thanh kiếm gãy dính máu trong tay, lại từ thắt lưng rút ra thanh nhuyễn kiếm khác, nàng ta không nhìn Phượng Trữ Lan, chỉ nhìn chằm chằm Long Y Hoàng.
Các cung nữ thét chói tai, không biết ai đã báo tin, ngoài cửa dần có tiếng bước chân của binh lính truyền đến.
“Long Y Hoàng! Ngươi đi chết đi! Mau chết đi!” Trong chớp mắt, Xích Nhiễm lại cầm thanh kiếm đâm về phía Long Y Hoàng, vẻ mặt kiên quyết ác độc, tựa như nhất định phải giết chết Long Y Hoàng.
Long Y Hoàng vốn dĩ muốn xem vết thương của Phượng Trữ Lan, nhìn thấy Xích Nhiễm lại chuẩn bị đâm kiếm về phía mình, chiêu thức như muốn đòi mạng, nàng né tránh theo tiềm thức, nhưng mà nàng đang mang thai, nên hơi chậm chạp, không cẩn thận hai chân vướng vào nhau, suýt nữa thì ngã.
Song, trong lúc cả người nàng sắp tiếp xúc với mặt đất thì có một sức mạnh kéo nàng lại, nàng cố hết sức đứng vững không kịp oán trách mang thai thật phiền phức, cúi đầu liền thấy những giọt máu rơi xuống sàn nhà, nhanh chóng ngẩng đầu, Phượng Trữ Lan nắm chặt thanh kiếm, kiên quyết liều mạng nhận một kiếm của Xích Nhiễm.
Vết thương trên tay hắn lại sâu hơn, máu bắt đầu rơi xuống không ngừng.
Phượng Trữ Lan kéo Long Y Hoàng đứng vững, như không cảm nhận được cảm giác đau đớn thanh kiếm mang lại, hắn từ từ kéo Long Y Hoàng ra sau lưng che chở cho nàng, đẩy Xích Nhiễm ra, ánh mắt trở nên thâm độc.
"Long Y Hoàng... Ngươi chết đi! Mau chết đi! Ngươi là yêu nghiệt! Yêu nghiệt!” Xích Nhiễm điên dại hô lên, thấy thị vệ đã đến ngoài cửa, càng thêm liều lĩnh cầm kiếm đâm tới.
Không có bất cứ chiêu thức gì, chỉ là dựa vào những căm thù trong lòng mình.
Long Y Hoàng được Phượng Trữ Lan che chở sau lưng, vẫn luôn nghe được tiếng đánh nhau, nàng cầm tay kia của Phượng Trữ Lan, cảm thấy lạnh lẽo, không đợi nàng mở miệng, Xích Nhiễm đã bắt đầu tức giận mắng: “Long Y Hoàng, sao bây giờ ngươi lại trở nên rụt rè sợ hãi như vậy! Ngươi không phải rất lợi hại sao! Nếu như không lợi hại, thì tại sao liên tiếp quyến rũ Minh chủ của chúng ta! Ngươi đã hủy đi một người, còn chưa đủ hay sao, còn muốn hủy đi người khác nữa? Yêu Nghiệt! Ta sẽ giết ngươi!”
Toàn thân Long Y Hoàng bị chấn động mạnh, ngón tay bắt đầu run lên, nàng vùng vẫy muốn thoát khỏi sự bảo vệ của Phượng Trữ Lan: “Xích Nhiễm! Ai nói ta quyến rũ hắn! Ta căn bản không có quyến rũ hắn! Ta căn bản cũng không có ý muốn hủy hắn.”
Phượng Trữ Lan đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, cả người chấn động, tựa hồ là rất đau, nhưng tay vẫn nắm chặt tay Long Y Hoàng không có buông lỏng nửa phần.
"Ngươi không phải hủy thì là cái gì? Tại sao sau khi trở về hắn lại trở nên như thế? Ngươi nói đi! Ngươi đã dụ dỗ hắn bằng thuật gì?” Xích Nhiễm bất lực nói.
“Ta căn bản không có đụng tới Mộ Dung Xá Nguyệt! Hắn biến thành thế nào liên quan gì đến ta!” Long Y Hoàng dần trở nên lo lắng: “Phượng Trữ Lan, ngươi buông tay ra, ta muốn nói rõ ràng với ả”
"Tranh ——" một tiếng giòn giã vang lên, nửa đoạn kiếm dính máu rơi xuống đất, Long Y Hoàng cả kinh, tiếp theo là tiếng than nhẹ đau đớn của Phượng Trữ Lan.
Nàng rốt cuộc cũng thoát ra được, vọt tới bên cạnh Phượng Trữ Lan, rõ ràng nhìn thấy thanh kiếm trong tay Xích Nhiễm đã cắm sâu vào bả vai Phượng Trữ Lan.
“Xích Nhiễm!” Nàng cả giận nói, vươn tay rút cây trâm hoa bai màu bạc dài mỏng trên búi tóc, nhẹ nhàng chạm vào, lập tức thanh nhuyễn kiếm bị hủy thành hai đoạn, mắt Xích Nhiễm đỏ rực, lại cầm nửa thanh kiếm còn lại đâm vào Long Y Hoàng.
Trên trán Phượng Trữ Lan đã đầy mồ hôi lạnh, thấy Xích Nhiễm chuẩn bị đâm tới, nhanh chóng xuất chưởng, đẩy ả bay xa vài thước, còn hắn cũng không thể che đậy được dấu vết đau đơn, bắt đầu ho nhẹ.
Xích Nhiễm loạng choạng lui lại, lập tức bị thị vệ bao vây, thị vệ dùng sức bắt trói hai tay ả ra sau lưng, đá mạnh vào đầu gối, khiến ả bị đau phải quỳ xuống.
"Phượng Trữ Lan... Phượng Trữ Lan..." Giọng Long Y Hoàng run run, tay và vạt áo cũng đã dính máu.
Phượng Trữ Lan nhìn nhìn nàng một lát, cúi đầu, giơ tay trái vẫn còn lành lặn lên ra sức nắm chặt phần còn lại của nửa thành kiếm đang cắm vào bả vai mình muốn rút nó ra.
“Đừng cử động! Vạn nhất máu chảy không ngừng thì sao? Gọi thái y... gọi thái y.” Nàng cả kinh đến mức nói năng lộn xộn, ngăn hành động của Phượng Trữ Lan, lập tức lớn tiếng phân phó: “Lập tức gọi thái y tới đây! Lũ phế vật! Làm gì thế không biết!”
"Khỏi." Phượng Trữ Lan cố gắng lên tiếng ngăn cản cung nữ, hắn còn nói thêm: “Mau phong tỏa tin tức, không được cho ai biết ta bị thương.” Hắn lại quay sang những người khác, phân phó: “Đi lấy bộ y phục khác cho ta, còn bộ này mau đốt đi.”
Hắn không để ý tới lời khuyên của Long Y Hoàng, âm thầm dùng sức, tia máu bắn tung tóe, tiếp theo là nửa thanh kiếm rơi xuống đất.
Hắn dùng tay che chỗ máu chảy, thong thả đi từng bước tới sau bức bình phong, cung nữ bên cạnh đã mang xiêm y tới.
“Phượng Trữ Lan! Ngươi không cần phải thế!” Long Y Hoàng đứng chặn trước mặt hắn, sắc mặt sớm đã trắng bệch: “Phượng Trữ Lan! Trận đấu võ lần này chúng ta không đi… Ai muốn tranh giành thì kệ họ! Không liên quan tới chúng ta! Mặc kệ kết quả ra sao ta cũng chấp nhận, ngươi không nên vì nó mà hành hạ bản thân! Ngươi cố chịu đựng như thế, có thể chịu đựng được bao lâu?” Nàng đẩy đẩy Phượng Trữ Lan tới giường, lại bắt đầu nói: “Không đi… Cái gì sụp đổ thì kệ nó! Có ai lại yêu thích nó chứ!”
Phượng Trữ Lan lại nắm chặt tay nàng, lạnh nhạt cười nói: “Nàng không phải nói sẽ cùng đi sao? Vậy nhanh chóng thu xếp đi, thời gian không còn nhiều, đừng để mẫu hậu nói nàng cố tình ra vẻ.”
“Phượng Trữ Lan …” Long Y Hoàng cắn chặt răng, vẫn không kiềm chế được cơn run rẩy.
"Yên tâm, ta không sao," Phượng Trữ Lan cười tuyệt mỹ, giống như hoa sen trong nước: “Hơn nữa, ta sao có thể không để ý đến thể diện của Thái tử phi chúng ta được chứ? Nàng đã vất vả lắm mới tranh thủ cơ hội thuyết phục phụ hoàng, ta sao có thể khiến nàng phí công được… Bộ y phục này đã dính máu, như thế không được, nàng chờ ta một chút.” Phượng Trữ Lan nhẹ nhàng để tay nàng xuống, xoay người bước về phía sau bình phong, Long Y Hoàng đứng im tại chỗ, đáy lòng lạnh lẽo.
Chỉ chốc lát, cung nữ nghe mệnh lệnh của hắn, chạy ra ngoài bưng một chậu nước vào, mà khi chậu nước được mang ra, nước bên trong đã trở thành màu đỏ…
Các cung nữ còn lại nhanh chóng dọn dẹp hiện trường, vết máu hay binh khí đã sớm được xử lý.
Long Y Hoàng ngồi xuống bên cạnh, nhìn bình phong, nghĩ thầm, nếu Phượng Trữ Lan chậm chạp không ra, nàng nhất định sẽ đi vào.
Nàng đợi một hồi, đột nhiên thị vệ chạy vào báo, nữ thích khách mới bắt được, đi đến nửa đường đã được đồng bọn cướp đi.
Nghe vậy, suy nghĩ của Long Y Hoàng lại càng hỗn loạn, vô phương tự hỏi: “Nhưng ..Xích Nhiễm…” nàng than nhẹ: “Nếu gặp lại ngươi, ta nhất định sẽ không nương tay…” Nàng giương mắt, trong đôi mắt đã nổi lên cơn sóng dữ, giống như nội tâm của nàng cũng cuồn cuộn không ngừng.
Bình luận facebook