Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
Xem ra chỉ có Sở Lưu là sáng suốt, riêng thuộc hạ thì ngu như heo.
Thuộc hạ bên cạnh Hoắc Tiêu thu hồi súng giảm thanh vừa mới bắn xong, mọi người ngồi đó cũng muốn chửi tên ngoài kia một câu ngu ngốc.
Lại có một người tiến đến, thấy được kết quả của tên nằm dưới đất, lần này là thái độ cung kính chứ không ngạo mạn như tên đó:" Lão Đại chúng tôi muốn mời Hoắc Lão Đại đến ôn lại chuyện xưa, mong Hoắc Lão Đại nể mặt".
Hoắc Tiêu cười lạnh:" nể mặt sao?, được, dẫn đường".
Hắn muốn biết Sở Lưu đang muốn giở trò gì, đích thân chặn đường đến đón hắn như thế, chứng tỏ chuyện xuất ngoại của hắn gã đã biết.
Hoắc Tiêu không nhịn được nhớ đến cô, mười mấy chiếc xe đen chạy theo hai chiếc xe trắng trong vô cùng nổi bật, Hoắc Tiêu cũng không có tâm trạng quan tâm trong hồ lô của Sở Lưu rốt cuộc đang giấu thuốc gì.
Hắn lấy di động, gọi cho Tầm Ly Ly, bên kia nhanh chóng bắt máy.
Lúc này Tầm Ly Ly đang ở căn hộ cho thuê cách trường học của cô rất gần, Tầm Ly Ly báo cáo tình trạng của cô xong thì hắn nhanh chóng bắt máy.
Lại gọi một cuộc đi, không phải gặp Tầm Ly Ly nữa mà là gọi cho Tang Hỷ Dao, trong thời gian không có Hoắc Tiêu, cô được đặc cách không cần phải đến công ty, lại không có tiết, bây giờ đang nằm ở kí túc xá.
Thuộc hạ kế bên thức thời bịt lỗ tai, giả điếc.
Tang Hỷ Dao nhịn không được nhớ lại ngày hôm qua, thẹn thùng muốn chết, sau là ngọt ngào mà nhấc máy.
" Alo".
" Dao Dao, em khỏe không?".
Hoắc Tiêu trầm tĩnh hỏi.
Cô ừ nhẹ, biết được hắn đang ấm chỉ đến cái gì:"....!em rất khỏe".
Bên tai liền truyền đến tiếng cười của Hoắc Tiêu làm cô chỉ muốn tắt máy ngay bây giờ, không thể nói mãi cái chuyện xấu hổ này, vì vậy cắt ngang tiếng cười của hắn mà hỏi:" anh vừa xuống sân bay hả?".
Tầm Ly Ly nói cho cô biết hắn đi mỹ, hôm qua tỉnh dậy đột nhiên thấy Tầm Ly Ly, cô suýt chút nữa bị dọa sợ, không bao lâu thì biết được Hoắc Tiêu nhờ Tầm Ly Ly chăm sóc cho cô.
Chu đáo như thế à, thật ngọt.
" ừ ".
Hắn trả lời.
Cô lại ngập ngừng hỏi:" đi công tác có phải mệt lắm không?".
Hoắc Tiêu không trả lời ý chính, chỉ cưng chiều nói:" nhớ đến em là không bao giờ thấy khổ".
" đáng ghét, đừng nói nữa, anh lo giải quyết công chuyện đi".
Cô vờ giận dỗi, đừng có mỗi ngày thả thính cô như thế, cô sẽ không chịu nổi.
Vì đang trước mặt thuộc hạ, Hoắc Tiêu không thể cười thoải mái như bình thường, hắn chỉ cười trầm thấp, xong rồi dùng giọng điệu nghiêm túc hướng cô nói:"được rồi...Dao Dao, anh cần em hứa với anh một chuyện".
Không khí nghiêm túc này cũng lây nhiễm sang cô, cô không biết Hoắc Tiêu muốn cô hứa cái gì, phàm là cái gì có thể thực hiện được, cô đều sẽ hứa với hắn.
Cô ngồi nghiêm chỉnh chấp thuận, cô không hỏi rõ nguyên do nhưng rất tò mò bởi vì hôm nay Hoắc Tiêu thật lạ.
" em phải chăm sóc tốt cho bản thân, dù bất kể chuyện gì cũng phải nghe lời Tầm Ly Ly".
Hẽng~ chỉ như thế thôi?, cô còn tưởng mình sẽ hứa chuyện chuyện gì lớn lắm, với lại cô cũng không phải con nít, nghe lời Tầm Ly Ly để làm gì.
Dù nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn đáp ứng với hắn:" được...!em hứa".
Hoắc Tiêu nghe xong nhẹ nhõm hẳn, lại nói:" thời gian này em tuyệt đối đừng ra khỏi trường, có đi cũng để Tầm Ly Ly đi cùng với em, được không?".
Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, nhưng mà cô nghe được chuyện này rất không đơn giản, vì sao hắn lại nói như vậy?.
Cô cảm thấy khó chịu, cảm giác được Hoắc Tiêu đang có chuyện muốn giấu giếm cô, hình như ai cũng biết, chỉ có một mình cô là không biết:" Hoắc Tiêu, anh có thể nói cho em biết chuyện gì xảy ra được không?".
" trở về anh sẽ nói rõ với em, hứa với anh, được không?".
".....!được rồi, anh phải cẩn thận".
Cô không muốn trách hắn giấu giếm cô vào lúc này, hắn giấu cô chứng tỏ hắn bất đắc dĩ nên mới như thế.
Chờ đợi khi hắn về thì sẽ biết.
Trong lòng Tang Hỷ Dao đột nhiên nảy sinh sầu lo.
" anh rất tốt, không sao cả".
Hoắc Tiêu nói thêm một lúc nữa mới tắt đi động.
Tang Hỷ Dao sau khi nói chuyện với hắn xong liền sinh ra bất an, nó không còn là đi công tác đơn thuần nữa rồi, không được, cô muốn biết rõ nguyên nhân, mà người phù hợp chính là tìm Tầm Ly Ly.
Tầm Ly Ly lúc này đang ở phòng trọ, được Tang Hỷ Dao gọi đến có chút ngỡ ngàng.
Cô ấp úng"" chị Ly Ly, Hoắc Tiêu.....!em có chuyện muốn hỏi chị, chị có thể.....".
" được".
Tầm Ly Ly trả lời chắc nịch:"có chuyện gì đến trường em nói, em ở yên đó chờ chị, nói ở trong di động không tiện".
Tầm Ly Ly cúp máy, cô biết Tang Hỷ Dao muốn hỏi gì, động tĩnh lớn như vậy chắc cũng đã phát hiện, Lão Đại ngay từ đầu không có dặn là phải giữ im lặng với cô, nên có thể nói.
Tang Hỷ Dao lúc này bồn chồn không yên.
Thuộc hạ bên cạnh Hoắc Tiêu thu hồi súng giảm thanh vừa mới bắn xong, mọi người ngồi đó cũng muốn chửi tên ngoài kia một câu ngu ngốc.
Lại có một người tiến đến, thấy được kết quả của tên nằm dưới đất, lần này là thái độ cung kính chứ không ngạo mạn như tên đó:" Lão Đại chúng tôi muốn mời Hoắc Lão Đại đến ôn lại chuyện xưa, mong Hoắc Lão Đại nể mặt".
Hoắc Tiêu cười lạnh:" nể mặt sao?, được, dẫn đường".
Hắn muốn biết Sở Lưu đang muốn giở trò gì, đích thân chặn đường đến đón hắn như thế, chứng tỏ chuyện xuất ngoại của hắn gã đã biết.
Hoắc Tiêu không nhịn được nhớ đến cô, mười mấy chiếc xe đen chạy theo hai chiếc xe trắng trong vô cùng nổi bật, Hoắc Tiêu cũng không có tâm trạng quan tâm trong hồ lô của Sở Lưu rốt cuộc đang giấu thuốc gì.
Hắn lấy di động, gọi cho Tầm Ly Ly, bên kia nhanh chóng bắt máy.
Lúc này Tầm Ly Ly đang ở căn hộ cho thuê cách trường học của cô rất gần, Tầm Ly Ly báo cáo tình trạng của cô xong thì hắn nhanh chóng bắt máy.
Lại gọi một cuộc đi, không phải gặp Tầm Ly Ly nữa mà là gọi cho Tang Hỷ Dao, trong thời gian không có Hoắc Tiêu, cô được đặc cách không cần phải đến công ty, lại không có tiết, bây giờ đang nằm ở kí túc xá.
Thuộc hạ kế bên thức thời bịt lỗ tai, giả điếc.
Tang Hỷ Dao nhịn không được nhớ lại ngày hôm qua, thẹn thùng muốn chết, sau là ngọt ngào mà nhấc máy.
" Alo".
" Dao Dao, em khỏe không?".
Hoắc Tiêu trầm tĩnh hỏi.
Cô ừ nhẹ, biết được hắn đang ấm chỉ đến cái gì:"....!em rất khỏe".
Bên tai liền truyền đến tiếng cười của Hoắc Tiêu làm cô chỉ muốn tắt máy ngay bây giờ, không thể nói mãi cái chuyện xấu hổ này, vì vậy cắt ngang tiếng cười của hắn mà hỏi:" anh vừa xuống sân bay hả?".
Tầm Ly Ly nói cho cô biết hắn đi mỹ, hôm qua tỉnh dậy đột nhiên thấy Tầm Ly Ly, cô suýt chút nữa bị dọa sợ, không bao lâu thì biết được Hoắc Tiêu nhờ Tầm Ly Ly chăm sóc cho cô.
Chu đáo như thế à, thật ngọt.
" ừ ".
Hắn trả lời.
Cô lại ngập ngừng hỏi:" đi công tác có phải mệt lắm không?".
Hoắc Tiêu không trả lời ý chính, chỉ cưng chiều nói:" nhớ đến em là không bao giờ thấy khổ".
" đáng ghét, đừng nói nữa, anh lo giải quyết công chuyện đi".
Cô vờ giận dỗi, đừng có mỗi ngày thả thính cô như thế, cô sẽ không chịu nổi.
Vì đang trước mặt thuộc hạ, Hoắc Tiêu không thể cười thoải mái như bình thường, hắn chỉ cười trầm thấp, xong rồi dùng giọng điệu nghiêm túc hướng cô nói:"được rồi...Dao Dao, anh cần em hứa với anh một chuyện".
Không khí nghiêm túc này cũng lây nhiễm sang cô, cô không biết Hoắc Tiêu muốn cô hứa cái gì, phàm là cái gì có thể thực hiện được, cô đều sẽ hứa với hắn.
Cô ngồi nghiêm chỉnh chấp thuận, cô không hỏi rõ nguyên do nhưng rất tò mò bởi vì hôm nay Hoắc Tiêu thật lạ.
" em phải chăm sóc tốt cho bản thân, dù bất kể chuyện gì cũng phải nghe lời Tầm Ly Ly".
Hẽng~ chỉ như thế thôi?, cô còn tưởng mình sẽ hứa chuyện chuyện gì lớn lắm, với lại cô cũng không phải con nít, nghe lời Tầm Ly Ly để làm gì.
Dù nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn đáp ứng với hắn:" được...!em hứa".
Hoắc Tiêu nghe xong nhẹ nhõm hẳn, lại nói:" thời gian này em tuyệt đối đừng ra khỏi trường, có đi cũng để Tầm Ly Ly đi cùng với em, được không?".
Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, nhưng mà cô nghe được chuyện này rất không đơn giản, vì sao hắn lại nói như vậy?.
Cô cảm thấy khó chịu, cảm giác được Hoắc Tiêu đang có chuyện muốn giấu giếm cô, hình như ai cũng biết, chỉ có một mình cô là không biết:" Hoắc Tiêu, anh có thể nói cho em biết chuyện gì xảy ra được không?".
" trở về anh sẽ nói rõ với em, hứa với anh, được không?".
".....!được rồi, anh phải cẩn thận".
Cô không muốn trách hắn giấu giếm cô vào lúc này, hắn giấu cô chứng tỏ hắn bất đắc dĩ nên mới như thế.
Chờ đợi khi hắn về thì sẽ biết.
Trong lòng Tang Hỷ Dao đột nhiên nảy sinh sầu lo.
" anh rất tốt, không sao cả".
Hoắc Tiêu nói thêm một lúc nữa mới tắt đi động.
Tang Hỷ Dao sau khi nói chuyện với hắn xong liền sinh ra bất an, nó không còn là đi công tác đơn thuần nữa rồi, không được, cô muốn biết rõ nguyên nhân, mà người phù hợp chính là tìm Tầm Ly Ly.
Tầm Ly Ly lúc này đang ở phòng trọ, được Tang Hỷ Dao gọi đến có chút ngỡ ngàng.
Cô ấp úng"" chị Ly Ly, Hoắc Tiêu.....!em có chuyện muốn hỏi chị, chị có thể.....".
" được".
Tầm Ly Ly trả lời chắc nịch:"có chuyện gì đến trường em nói, em ở yên đó chờ chị, nói ở trong di động không tiện".
Tầm Ly Ly cúp máy, cô biết Tang Hỷ Dao muốn hỏi gì, động tĩnh lớn như vậy chắc cũng đã phát hiện, Lão Đại ngay từ đầu không có dặn là phải giữ im lặng với cô, nên có thể nói.
Tang Hỷ Dao lúc này bồn chồn không yên.
Bình luận facebook