Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
Rời khỏi trung tâm thành phố, xe chạy đến một khu thưa dân, phía trước chằng chịt gai thép và người canh giữ.
Nó không còn náo nhiệt như xưa, ngược lại rất tang hoang, hiện tại chỉ có vài người gác cổng.
Hoắc Tiêu có vẻ không hài lòng, sau khi vào được trong bang, biết được chính xác kẻ thù là tên nào, Hoắc Tiêu vừa xuống xe liền ra lệnh cho thủ hạ bắt giam 20 người đang gục đầu của Sở Lưu.
Mỗi nhóm một chiếc xe riêng, 20 người này bị lùa vào chung một xe, quả nhiên càng tiện để hành động.
Hắn muốn xem thử Sở Lưu cáo già đến đâu.
Lúc nãy hắn cũng không thể thả người, nếu thả hết bọn chúng về thì hổ sẽ mọc thêm cánh.
Quá may mắn là hắn trước đó đã nghi ngờ Sở Lưu nên đã không sử dụng những người này để lại trung quốc bảo vệ cô, nếu cô có chuyện gì không hay thì hắn nhất định sẽ không tha thứ cho mình.
Còn vì sao hắn biết mà nghi ngờ ư?, chính là do ánh mắt của Sở Lưu đã bán đứng hắn, Sở Lưu cái gì cũng lật được, chỉ duy nhất diễn xuất giả vờ quá dở tệ, nói đến dầu mỏ, hai mắt hắn không thể nào giấu đi tham lam.
Lúc trong xe, Hoắc Tiêu có ra lệnh thả một ít khói thuốc mê không màu không mùi do Vương Thiều Hoán mới chế tạo gần đây, mục đích là để khống chế, sau cùng là có người thử thuốc, quả nhiên rất hiệu nghiệm.
Lão Tam và Lão Ngũ không ở lại nữa, chỉ muốn đem Jakk đi băng bó và xem mấy anh em bị thương, Hoắc Tiêu liền phẩy tay cho đi.
Jakk trước khi bị kéo đi vẫn còn rất "quyến luyến" Hoắc Tiêu, bị hắn trừng mắt mới thôi nhìn nữa.
Jakk đã an toàn, tâm của hắn lúc này mới đè lại được, nhẹ nhõm hẳn đi, Hoắc Tiêu mặt lạnh rút di động đưa cho thuộc hạ:" gọi cho Muội Tứ, bảo rằng Jakk đã được cứu".
Bỏ lại một câu hắn liền đem thuộc hạ đến kho đạn, kho đạn dược nằm dưới lòng đất, lần này đến cả người phản bang cũng không biết, nếu không thì đã bị đánh chiếm mất rồi.
Hoắc Tiêu đi phía trước, áo sơ mi đen khoác áo khoác dài cứng nhắc, hắn mở cửa hầm, theo lối đi bí mật xuống lòng đất.
Hoàn hảo, không có gì bị tổn hại gì, chỉ có một lớp bụi mờ, những thứ này là vũ khí khi bang chưa tẩy trắng, Hoắc Tiêu niêm phong nó lại, đến bây giờ bắt buộc phải sử dụng nó.
Ở đây có hơn 50 người, Hoắc Tiêu liền đem súng và đạn chia cho mọi người, hắn thì lấy một mẫu súng lục bằng bạc để riêng trong hòm sắt rồi giắt vào lưng quần.
Trong ngày hôm đó, hắn tập hợp thêm người của bang đang rải rác trên khắp nước mĩ.
Không biết là Sở Lưu ngạo mạn hay đã nắm chắc phần thắng, có lẽ sẽ một chọi một.
Ở Trung Quốc, Tầm Ly Ly được báo tin thì mừng rỡ, luôn luôn tin tưởng Lão Đại mới là chân lý.
Hoắc Tiêu đợi tập hợp xong, liền quyết định chia người lên trực thăng bay đến hải cảng.
\*\*\*\*\*\*\*\*
Tang Hỷ Dao cứ lo rồi lại lo, cô sợ hắn bị phân tâm nên khong dám gọi cho hắn, công việc nguy hiểm này đến khi nào mới kết thúc đây?.
Buổi tối ngủ cũng không yên ổn gì, cô và Tầm Ly Ly đều ở chung không rời, lúc này Tầm Ly Ly đang làm cơm tối, còn cô thì sầu lo mà uể oải nằm trên giường, đang lúc mơ màng thì Tầm Ly Ly từ bên ngoài bất ngờ chạy vào ôm chặt lấy cô, cô không hiểu gì cả....
“ Hỷ Dao, Jakk được cứu rồi ~”.
Tầm Ly Ly xúc động nói, cô nghe xong cũng quá đổi vui mừng, thạt tốt quá đi mất.
Tầm Ly Ly cười xong lại nói:” lão Đại rất giỏi, có thể nói là làm, vừa xa đó liền có thể giải quyết xong xui”.
Cô dường như buông bỏ được một phần áp lực, vu vẻ hỏi:” Jakk được cứu, anh ấy cũng sẽ mau chóng trở về phải không?”.
ở đó rất nguy hiểm, Hoắc Tiêu giờ khắc nào chưa về, cô sẽ lo khắc đó.
Tầm Ly Ly đột nhiên không cười nữa, Tang Hỷ Dao bỗng có cảm giác, có khả năng dù hắn có giải quyết xong thì cũng sẽ không trở về được, cô nhíu mày:” ....có phải là không thể trở về?”.
Tầm Ly Ly chậm chạp gật đầu:” ừm....!còn nhiều chuyện bên đó chưa giải quyết xong, chắc là sẽ không trở về ngày lúc này”.
Tang Hỷ Dao ngồi xuống giường thở dài, lòng nóng như lửa đốt, cô khẽ hõi:”....!có phải sẽ giải quyết tranh chấp với băng đảng?...!sẽ nguy hiểm chứ?”.
Đấu nhau với súng, mạng đổi mạng, không phải nguy hiểm thông thường thì mà là quá nguy hiểm, Tầm Ly Ly không muốn cho cô biết quá nhiều hắc ám, không nói rõ chỉ im lặng, mà cái im lặng này lại càng chứng minh được suy đoán trong lòng cô.
Cô cảm thấy cả người mình như run rẩy.....
Tầm Ly Ly đã cho Hoắc Tiêu biết chuyện mình đã nói cho cô biết, chỉ còn chờ Lão đại về giải thích nữa mà thôi.
Nó không còn náo nhiệt như xưa, ngược lại rất tang hoang, hiện tại chỉ có vài người gác cổng.
Hoắc Tiêu có vẻ không hài lòng, sau khi vào được trong bang, biết được chính xác kẻ thù là tên nào, Hoắc Tiêu vừa xuống xe liền ra lệnh cho thủ hạ bắt giam 20 người đang gục đầu của Sở Lưu.
Mỗi nhóm một chiếc xe riêng, 20 người này bị lùa vào chung một xe, quả nhiên càng tiện để hành động.
Hắn muốn xem thử Sở Lưu cáo già đến đâu.
Lúc nãy hắn cũng không thể thả người, nếu thả hết bọn chúng về thì hổ sẽ mọc thêm cánh.
Quá may mắn là hắn trước đó đã nghi ngờ Sở Lưu nên đã không sử dụng những người này để lại trung quốc bảo vệ cô, nếu cô có chuyện gì không hay thì hắn nhất định sẽ không tha thứ cho mình.
Còn vì sao hắn biết mà nghi ngờ ư?, chính là do ánh mắt của Sở Lưu đã bán đứng hắn, Sở Lưu cái gì cũng lật được, chỉ duy nhất diễn xuất giả vờ quá dở tệ, nói đến dầu mỏ, hai mắt hắn không thể nào giấu đi tham lam.
Lúc trong xe, Hoắc Tiêu có ra lệnh thả một ít khói thuốc mê không màu không mùi do Vương Thiều Hoán mới chế tạo gần đây, mục đích là để khống chế, sau cùng là có người thử thuốc, quả nhiên rất hiệu nghiệm.
Lão Tam và Lão Ngũ không ở lại nữa, chỉ muốn đem Jakk đi băng bó và xem mấy anh em bị thương, Hoắc Tiêu liền phẩy tay cho đi.
Jakk trước khi bị kéo đi vẫn còn rất "quyến luyến" Hoắc Tiêu, bị hắn trừng mắt mới thôi nhìn nữa.
Jakk đã an toàn, tâm của hắn lúc này mới đè lại được, nhẹ nhõm hẳn đi, Hoắc Tiêu mặt lạnh rút di động đưa cho thuộc hạ:" gọi cho Muội Tứ, bảo rằng Jakk đã được cứu".
Bỏ lại một câu hắn liền đem thuộc hạ đến kho đạn, kho đạn dược nằm dưới lòng đất, lần này đến cả người phản bang cũng không biết, nếu không thì đã bị đánh chiếm mất rồi.
Hoắc Tiêu đi phía trước, áo sơ mi đen khoác áo khoác dài cứng nhắc, hắn mở cửa hầm, theo lối đi bí mật xuống lòng đất.
Hoàn hảo, không có gì bị tổn hại gì, chỉ có một lớp bụi mờ, những thứ này là vũ khí khi bang chưa tẩy trắng, Hoắc Tiêu niêm phong nó lại, đến bây giờ bắt buộc phải sử dụng nó.
Ở đây có hơn 50 người, Hoắc Tiêu liền đem súng và đạn chia cho mọi người, hắn thì lấy một mẫu súng lục bằng bạc để riêng trong hòm sắt rồi giắt vào lưng quần.
Trong ngày hôm đó, hắn tập hợp thêm người của bang đang rải rác trên khắp nước mĩ.
Không biết là Sở Lưu ngạo mạn hay đã nắm chắc phần thắng, có lẽ sẽ một chọi một.
Ở Trung Quốc, Tầm Ly Ly được báo tin thì mừng rỡ, luôn luôn tin tưởng Lão Đại mới là chân lý.
Hoắc Tiêu đợi tập hợp xong, liền quyết định chia người lên trực thăng bay đến hải cảng.
\*\*\*\*\*\*\*\*
Tang Hỷ Dao cứ lo rồi lại lo, cô sợ hắn bị phân tâm nên khong dám gọi cho hắn, công việc nguy hiểm này đến khi nào mới kết thúc đây?.
Buổi tối ngủ cũng không yên ổn gì, cô và Tầm Ly Ly đều ở chung không rời, lúc này Tầm Ly Ly đang làm cơm tối, còn cô thì sầu lo mà uể oải nằm trên giường, đang lúc mơ màng thì Tầm Ly Ly từ bên ngoài bất ngờ chạy vào ôm chặt lấy cô, cô không hiểu gì cả....
“ Hỷ Dao, Jakk được cứu rồi ~”.
Tầm Ly Ly xúc động nói, cô nghe xong cũng quá đổi vui mừng, thạt tốt quá đi mất.
Tầm Ly Ly cười xong lại nói:” lão Đại rất giỏi, có thể nói là làm, vừa xa đó liền có thể giải quyết xong xui”.
Cô dường như buông bỏ được một phần áp lực, vu vẻ hỏi:” Jakk được cứu, anh ấy cũng sẽ mau chóng trở về phải không?”.
ở đó rất nguy hiểm, Hoắc Tiêu giờ khắc nào chưa về, cô sẽ lo khắc đó.
Tầm Ly Ly đột nhiên không cười nữa, Tang Hỷ Dao bỗng có cảm giác, có khả năng dù hắn có giải quyết xong thì cũng sẽ không trở về được, cô nhíu mày:” ....có phải là không thể trở về?”.
Tầm Ly Ly chậm chạp gật đầu:” ừm....!còn nhiều chuyện bên đó chưa giải quyết xong, chắc là sẽ không trở về ngày lúc này”.
Tang Hỷ Dao ngồi xuống giường thở dài, lòng nóng như lửa đốt, cô khẽ hõi:”....!có phải sẽ giải quyết tranh chấp với băng đảng?...!sẽ nguy hiểm chứ?”.
Đấu nhau với súng, mạng đổi mạng, không phải nguy hiểm thông thường thì mà là quá nguy hiểm, Tầm Ly Ly không muốn cho cô biết quá nhiều hắc ám, không nói rõ chỉ im lặng, mà cái im lặng này lại càng chứng minh được suy đoán trong lòng cô.
Cô cảm thấy cả người mình như run rẩy.....
Tầm Ly Ly đã cho Hoắc Tiêu biết chuyện mình đã nói cho cô biết, chỉ còn chờ Lão đại về giải thích nữa mà thôi.
Bình luận facebook