Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 124-130
Chương 124: Bé Bảo ấm ức lắm đó
Lan Huyên dân theo Bé Bảo trở lại nhà họ Lý, dọc trên đường đi, Hạ Bảo im lặng không nói gì, trông bộ dạng ủ rũ buồn bã hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vừa trở về nhà, Hạ Bảo cũng đi vào phòng của mình ngay, chẳng thèm quan tâm ai hết Trong lòng Lan Huyên vô cùng lo lắng, dùng tất cả mọi chiêu trò cô có thể làm để trêu đùa cho Hạ Bảo vui, nhưng cậu bé vẫn không chịu mỉm cười lấy một cái.
“Bé Bảo, thành thực xin lỗi, chị đến muộn rồi” Lan Huyên bước tới gần, ôm lấy bé Bảo ngồi lên trên đùi mình, hôn lên đôi má mịn màng của Hạ Bảo: “Sau này đã có chị ở đây, chị sẽ không để em phải chịu ức hiếp một lần nào nữa đâu”
Hạ Bảo cúi găm mặt xuống, siết chặt hai bàn tay nhỏ bé một hồi, giống như thể sắp khóc đến nơi, nước mắt lưng tròng trong hốc mắt, bộ dạng đó trông thật đáng thương tội nghiệp biết bao.
Trái tim của Lan Huyên đau thắt lại: “Bé Bảo.”
Hạ Bảo quay lưng lại, đi đến góc tường rồi ngồi xốm xuống, co rúm tiu ngỉu, dáng người nhỏ bé có thể làm trái tim người khác phải tan chảy khi nhìn thấy.
Lan Huyên nhất thời không biết phải làm sao cho đúng, Hạ Bảo từ trước đến nay vốn luôn vui vẻ hoạt bát bây giờ lại ấm ức đến như thế này, làm sao có thể không khiến người ta xót xa cho được.
Hạ Bảo dựa sát vào bức tường, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Bé Bảo là một đứa trẻ không được ai yêu thương, không có cha mẹ, mà là một đứa con hoang. Cha mẹ không cần Bé Bảo, bọn họ đều cười nhạo em, hu hu”
Nói rồi, bé Bảo đã bật khóc, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn bã.
Vừa rồi khi còn ở nhà trẻ, bé Bảo vẫn luôn nhịn để không bật khóc, bị người khác chửi bới lung tung cũng không mở miệng nói một lời nào, chuyện này đã rất bất thường rồi.
Làm sao một tâm hồn trẻ thơ có thể chịu đựng được những tổn thương như vậy?
“Bé Bảo, đừng khóc nữa, em còn có chị ở đây mà. Bé Bảo của chúng ta còn lâu mới là em bé không ai cần, mọi người đều rất thích bé Bảo” Lan Huyên nhẹ nhàng dịu dàng an ủi cậu bé.
“Nhưng chị vẫn không phải là mẹ của em, còn bé Bảo thì vẫn là đứa con hoang không cha không mẹ, sẽ chẳng có ai chịu chơi với em đâu” Bàn tay mập mạp của bé Bảo đưa lên lau nước mát: “Em phải đi tìm anh trai, em muốn gặp anh trai. Anh ơi, bé Bảo buồn quá, có người bắt nạt bé Bảo, anh hãy mau đến giúp đỡ em đi. “
Lúc trước khi còn ở trong trại trẻ mồ côi, hễ Hạ Bảo bị người khác bắt nạt, đều là anh trai đã đứng ra che chở cho cậu bé, có anh trai bảo vệ nên cậu bé cũng được coi là khá vô lo vô âu.
Hạ Bảo thật sự rất nhớ anh trai của mình.
Hạ Bảo khóc lóc nức nở, trái tim của Lan Huyên cũng rất buồn bã, cô ôm Hạ Bảo vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi: “Nhất định chị sẽ đi tìm anh trai cho em, hãy tin tưởng ở chị, em đừng khóc nữa có được không. Bé Bảo của chúng ta đáng yêu như vậy, sao lại không có ai chơi với em được cơ chứ “
“Cháu ngoan của bà sao thế kia, làm sao mà lại khóc lóc trông buồn bã như vậy chứ?” Lưu Lệ Phương nghe thấy tiếng khóc liền đi vào, nhìn thấy Hạ Bảo đang khóc lóc nức nở, trái tim như muốn vỡ vụn ra: “Bé cưng, nói cho bà biết, có chuyện gì thị “Bà xinh đẹp” Bé Bảo đi về phía Lưu Lệ Phương, sà vào trong lòng của Lưu Lệ Phương, tiếp tục khóc lóc sướt mướt rồi kế: “Bọn họ mảng bé Bảo là thứ con hoang, còn trói chặt bé Bảo lại không cho cháu chơi chung nữa”
“Ôi, cục cưng của bà, chuyện này là sao vậy” Lưu Lệ Phương cảm thấy đau lòng và thương cho cậu bé, hỏi Lan Huyên: “Lan Huyên, chuyện này là sao vậy? Ai không muốn sống nữa hay sao mà dám đi bắt nạt bé Bảo rồi trói nó lại thế”
“Bé Bảo bị bắt nạt ở trường học …’ Lan Huyên kể lại sơ sơ về chuyện đã xảy ra ở trường.
Lưu Lệ Phương nghe xong liền nổi giận đùng đùng: “Bọn họ dám đối xử với bé Bảo nhà ta như vậy, ta phải đi tìm bọn họ tính số, làm cái trò gì vậy, thực sự coi nhà họ Lý chúng ta là người dễ ức hiếp hay sao”
Lý Thái và Lý Kính Hòa cũng vô cùng hoảng hốt, nghe thấy tiếng khóc liền đi vào, sau khi biết sự việc, Lý Kính Hòa cũng vô cùng tức giận: “Nó chỉ là một đứa trẻ, làm sao bọn họ có thể làm như vậy được cơ chứ? Cha sẽ đến trường một chuyến để xem phía nhà trường giải thích thế nào về chuyện này”
Lan Huyên nói: “Cha nuôi, cha không cần đi nữa đâu, con đã xử lý xong xuôi hết rồi, bây giờ chắc cái trường mẫu giáo đó sắp bị dỡ bỏ hết rồi”
“Dỡ bỏ đi là đúng, ngôi trường như vậy giữ lại làm gì cơ chứ” Lưu Lệ Phương đau lòng lau nước mắt cho bé Bảo: “Đứa cháu ngoan của bà, cháu đã chịu ấm ức nhiều rồi, đừng khóc nữa. Bà sẽ xây cho cháu một ngôi trường, để bà xem còn ai dám bắt nạt đứa cháu ngoan của bà nữa”
Lưu Lệ Phương thực sự thương Hạ Bảo, nhưng Lan Huyên vẫn cảm thấy rất ngạc nhiên khi nghe Lưu Lệ Phương nói muốn xây trường học cho Hạ Bảo, nhưng cô cũng không cho là thật, chỉ nghĩ rằng bà đang nói vậy để dỗ dành cậu bé mà thôi.
“Hạ Bảo, cháu đừng khóc nữa. Nếu sau này có chuyện gì cứ đi tìm cậu, cậu sẽ ra mắt giúp cháu xử lý hết mọi chuyện, ai còn dám bắt nạt cháu, cậu sẽ đấm một phát vào đầu nó cho biết tay” Lý Thái cũng cảm thấy xót xa cho Hạ Bảo, ngày thường hai người hay đối đầu nhau, nhưng hễ đến thời điểm quan trọng, thì chắc chắn sẽ đứng về cùng một chiến tuyến rồi.
“Cháu muốn đi tìm anh trai để nhờ anh giúp đỡ, cháu nhớ anh ấy rồi, anh trai cháu đang ở đâu vậy, có phải anh ấy cũng không cần bé Bảo nữa rồi hay không?” Bé Bảo che mắt lại khóc nức nở.
“Anh trai nào? Anh trai của cháu là ai?” Cả Lưu Lệ Phương và Lý Thái đều không biết chuyện Hạ Bảo còn có một người anh trai nữa.
Mọi người dỗ dành hết sức, Hạ Bảo lúc này mới nín khóc.
Hạ Bảo xoa xoa cái bụng nhỏ xíu: “Bà xinh đẹp, cháu đói rồi”
“Bà sẽ dẫn cháu xuống lầu ăn cơm, những món ăn hôm nay đều là những món cháu thích ăn hết đấy” Lưu Lệ Phương dắt Hạ Bảo xuống lầu: “Ngày mai bà sẽ dẫn cháu đi ra ngoài chơi và mua đồ chơi mới cho cháu.”
Lý Thái cũng cùng đi ra ngoài: “Cậu sẽ dẫn cháu tới công ty chơi, cháu có đồng ý không?”
“Được ạ” Hạ Bảo gật đầu, lấy lại sự tinh nghịch lúc trước: “Cháu phải đi để xem xem cậu có lười biếng hay không, có làm việc chăm chỉ hay không”
“Được rồi, cháu đi giám sát cậu làm việc, xem xem cậu có lười biếng hay không nhé.” Lý Thái mỉm cười rồi nựng nựng mặt Hạ Bảo: “Tới đây, cậu bế nào.”
Lý Thái càng ngày càng say mê làm cậu của một đứa trẻ rồi.
Từ khi có Hạ Bảo, Lý Thái từ một người cà lơ phất phơ trước đây đã trở nên có trách nhiệm và có thể gánh vác mọi chuyện được rồi.
Lý Kính Hòa đều nhìn thấy tất cả những sự thay đổi của Lý Thái.
Đợi đến khi mấy người Lưu Lệ Phương đều đi rồi, Lý Kính Hòa quay qua nhìn Lan Huyên: “Lan Huyên, con cũng đừng lo lắng quá, con nít chẳng nhớ lâu đâu, chẳng mấy chốc mà nó sẽ quên chuyện xảy ra ngày hôm nay thôi.”
“Cha à, hôm nay con lại gây thêm phiền phức cho cha rồi” Lan Huyên cảm thấy vô cùng có lỗi, những người trong giới đều biết rõ cô là con gái nuôi của Lý Kính Hòa, cho dù cô có làm gì thì nhà họ Lý cũng sẽ bị liên lụy.
“Người một nhà con nói những chuyện này làm gì, bé Bảo đã phải chịu ấm ức như vậy, chúng ta đều thương thẳng bé lắm” Lý Kính Hòa nói: “Thắng bé này có duyên với nhà họ Lý của chúng ta, vừa rồi nghe bé Bảo nói muốn đi tìm anh trai, thăng bé còn có một người anh trai nữa hay sao?”
*Vâng, trước đây bé Bảo có nói với con về chuyện này, sau khi thẳng bé từ trại trẻ mồ côi ra ngoài, thì đã không còn biết anh trai mình đang ở đâu nữa rồi” Lan Huyên nói: “Chỉ là biển người mênh mông, con cũng không biết phải đi đâu để tìm anh trai cho bé Bảo. Cậu bé đó trông như thế nào, tên là gì cũng không biết, đã lâu như vậy rồi, con lo lắng không biết rằng liệu đứa trẻ đó có rơi vào tay bọn buôn người hay không thôi”
“Đúng là một đứa bé số khổ” Lý Kính Hòa thở dài: “Cha thấy bé Bảo trông đẹp trai sáng sủa như vậy, lại thông minh, là một đứa trẻ không hề tầm thường, thân thế chắc chắn không hề đơn giản”
“Con cũng từng nghĩ đến vấn đề này” Lan Huyên nhíu mày, nói: “Chắc sẽ không có ai lại đi vứt bỏ hai đứa con, mà lại là hai cậu bé đáng yêu như vậy”
Nếu là bé gái, hoặc có bệnh gì đó thì cũng có thể hiểu được, nhưng đẳng này Hạ Bảo lại thông minh như vậy và trông còn vô cùng đáng yêu.
“Hay là cha nhờ người tìm giúp xem sao. Một đứa trẻ còn nhỏ như vậy cũng cần sự yêu thương chăm sóc của cha mẹ.”
“Vâng ạ”
Lan Huyên cũng muốn đi tìm cha mẹ của Hạ Bảo, hôm nay các bà vợ giàu sang đã mắng cậu bé là đứa con hoang, không có cha mẹ, những lời nói cay đẳng sẽ cứa vào tìm của bé Bảo.
Mà cách để có thể chữa lành vết thương chính là tìm ra cha mẹ ruột của Hạ Bảo.
Hạ Bảo đã xảy ra chuyện lớn như vậy, Lan Huyên cũng không yên tâm, cô ở lại nhà họ Lý, tạm thời không trở về căn nhà cũ của nhà họ Lục.
Sự việc Lan Huyên dạy dỗ cho mấy bà vợ giàu sang một bài học rất nhanh chóng đã lan truyền khắp nơi trong giới, mọi người ai nấy đều cảm thấy Lan Huyên quá kiêu ngạo.
được đứa nhỏ đó. Không được để xảy ra sai sót như trong buổi yến tiệc nhận người thân trước đây được nữa, tôi muốn có được đứa trẻ mà Lan Huyên đã sinh ra”
Chương 125: Hạ Bảo nhận ra Hạ Lăng
Tô Lan Ninh nhìn người phụ nữ phía sau.
Người phụ nữ đeo mặt nạ, mặc áo len, mũ che hết cả mắt, ngụy trang rất kĩ càng nên căn bản không nhìn rõ được mặt Tô Lan Ninh chỉ biết đối phương họ Tân, rất giàu, cũng hận Lan Huyên giống như cô ta vậy.
Số tiền trong bữa tối từ thiện lúc trước là người này cho, mới không khiến cô ta mất mặt.
“Cô Tân, chuyện này có chút khó khăn, lúc trước tôi tìm được Trần Long, vốn dĩ muốn làm Lan Huyên thân bại danh liệt, ai ngờ lại thất bại”
Tô Lan Ninh nghĩ đến cảnh bị giam trong nhà tù, hận thù cắn răng nghiến lợi nói: “Sau này tôi có đến tìm Trần Long hỏi, mới biết năm đó anh ta không thành công, cũng không biết người đàn ông quan hệ với Lan Huyên rốt cuộc là ai”
“Ồ?” Dưới lớp mặt nạ, đôi mắt Tân Kiều Lam lướt qua một tia kỳ dị “Còn đứa bé thì sao?”
“Chỉ có Tô Khánh Thành biết” Tô Lan Ninh ra chủ ý nói: “Dù sao đứa trẻ đó vẫn chưa chết, cô Tân muốn tìm được con của Lan Huyên thì tìm Tô Khánh Thành là đúng rồi. Nhưng mà Tô Khánh Thành sẽ không nói sự thật đâu, phải dùng chút thủ đoạn”
Tân Kiều Lam cũng không ngốc, cô ta làm sao không nhận ra Tô Lan Ninh muốn lợi dụng cô ta để cô ta đi giáo huấn Tô Khánh Thành.
Tân Kiều Lam cười: “Tô Khánh Thành không phải cha ruột của cô, nhưng mà tốt xấu gì cũng nuôi dưỡng cô bao nhiêu năm, cô thật sự tàn nhẫn đó”
“Là bọn họ bất nhân, đừng trách tôi bất nghĩa” Trong mắt Tô Lan Ninh ngập tràn hận thù mãnh liệt: “Ông ta đánh mẹ tôi, đoạn tuyệt quan hệ với tôi, bây giờ nhà họ Sở cũng mặc kệ tôi, nhà họ Chu không nhận tôi, tôi biến thành dáng vẻ ngày hôm nay chính là do Tô Khánh Thành và Lan Huyên tạo thành”
Nhắc đến Lan Huyên, sự hận thù dưới đáy mắt Tân Kiều Lam vô cùng kinh khủng.
Lục Đồng Quân vì Lan Huyên mới đuổi cô ta đi, chị cũng chưa từng được Lục Đồng Quân cưng chiều như vậy, dựa vào gì Lan Huyên lại có được chứ?
“Lan Huyên bây giờ ở nhà họ Lục có chỗ dựa dẫm, tôi thật sự có thể đấu lại Lan Huyên không? Tô Lan Ninh có hơi lo lắng: “Nhưng mà Lan Huyên rất quan tâm đứa trẻ tên Hạ Bảo đó, chúng ta có thể ra tay với đứa bé này”
Tân Kiều Lam cười lạnh một tiếng: “Cô ta thật sự cho rắng Lục Đồng Quân thích cô ta sao? Trong lòng Lục Đồng Quân đã có người mà anh ta thích rồi, những tháng ngày tốt đẹp của Lan Huyên cũng nhanh chóng kết thúc thôi, người đó sắp quay về rồi”
Tô Lan Ninh nghe không hiểu: “Cô Tân, ai sắp quay về?
Lan Huyên ở nhà họ Lý ngủ một đêm, sáng sớm ngày hôm sau cô dẫn Hạ Bảo ra ngoài Lan Huyên tạm thời không để Hạ Bảo đi học, vẫn là để Hạ Bảo thích nghi, hồi phục tinh thần rồi hãy đi nhà trẻ.
Lan Huyên đưa Hạ Bảo quay về nhà cũ nhà họ Lục, coi như dẫn Hạ Bảo đi thư giãn.
Lan Huyên lái xe ra khỏi tiếu khu, từ kính chiếu hậu nhìn thấy xe của Lý Thái cũng lái ra, cô giảm tốc độ: “Đi đâu?”
Lý Thái tràn đầy tinh thần, còn đặc biệt trang điểm, hạ buồng lái xuống nói: “Đi hẹn hò”
Lan Huyên tố cáo: “Lại là cô gái đen đủi nào bị em nhìn trúng à”
“Chị, chị đừng có tổn thương người khác như vậy, tốt xấu gì em cũng là thái tử của nhà họ Lý, là người có thân phận nghìn tỷ, em nhìn trúng ai thì đó là may mắn của người đó đấy”
Lý Thái bực bội lắc đầu tóc, tinh thần vui vẻ hỏi Hạ Bảo: “Bé Bảo, hôm nay cậu có đẹp trai không?”
Hạ Bảo dựa vào buồng xe nói: “Cậu, dì Nhã Hân không thích kiểu ậu đâu”
“Cái gì? Nhã Hân? Lan Huyên kinh ngạc suýt chút nữa đạp sai chân ga: “Lý Thái, em hẹn hò với Nhã Hân?”
“Đúng đó, bây giờ em đang chính thức theo đuổi Nhã Hân, chị, Nhã Hân là chị em tốt của chị, phù sa không chảy ruộng ngoài, có thể giúp đỡ em không, giúp em nói mấy câu tốt đẹp trước mặt Nhã Hân được không?”
Lan Huyên từ chối: “Vậy chẳng phải chị đem Nhã Hân đẩy vào hố lửa sao? Cái này không được”
“Chị, em là em trai chị đó.”
Lý Thái bưồn bực: “Em kém cỏi như vậy sao?”
“Em tự kiểm điểm lại những chuyện xẵng bậy mà em đã làm đi, còn có những chuyện phong lưu, bạn gái cũ không đến một trắm người cũng cỡ được một đội bóng, nếu em theo đuổi Nhã Hân, mặt trời chắc mọc ở đãng tây đó” Lan Huyên không tin Lý Thái thật lòng với An Nhã Hân.
Lý Thái đổi bạn gái như đổi quần áo, vô cùng đào hoa, ấn tượng để lại cho người khác quả thật không được tốt lắm.
Lý Thái không phục lẩm bẩm nói: “Lục Đồng Quân cũng cưới ba người vợ, cũng rất đào hoa, tại sao chị còn ở bên cạnh anh ấy?”
“Tình bạn kết thúc” Lan Huyên liếc Lý Thái một cái, sau đó đạp chân ga chạy đi.
Lan Huyên đến ở nhà cũ của nhà họ Lục.
Đến nhà họ Lục, dừng xe, Lan Huyên cảm giác bầu không khí ở nhà họ Lục không đúng lắm.
Lan Huyên nhìn chú Tường hỏi: “Chú Tường, trong nhà có ai đến sao? Hay là xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cô Hồ lại nhập viện rồi” Chú Tường thở dài nói: “Nhà họ Lục đã loạn thành một đống rồi, cô Hồ còn đến gây rối”
“Cháu đi lên lầu xem Lục Đồng Quân” Lan Huyên dắt hạ Bảo lên lầu.
Vạn Hoài Bắc đúng lúc từ trên lầu đi xuống, cười chào hỏi: “Hi, nhóc con, đến sớm quá nha”
Hạ Bảo không quan tâm Vạn Hoài Bắc, đầu quay qua một bên.
“Hừ” Vạn Hoài Bắc vui vẻ nói: “Còn trẻ con với chú Vạn à, đi, chú Vạn dẫn cháu đi đến nơi hay ho, đảm bảo rất vui luôn. Dẫn con đi gặp một người, bằng tuổi con, vô cùng lợi hại, còn đẹp trai hơn con đó”
Phía sau là Vạn Hoài Bắc cố ý khiêu khích Hạ Bảo.
“Không đi” Hạ Bảo từ chối thẳng thừng: “Không có hứng thú, bé Bảo đẹp nhất”
“Hôm nay bé Bảo sao vậy?” Vạn Hoài Bắc cảm thấy có gì không đúng, Hạ Bảo bình thường sẽ không giở tính trẻ con như vậy.
“Hôm nay bé Bảo có hơi không vui, để thẳng bé đi cùng tôi là được rồi” Lan Huyên đau lòng xoa đầu cậu bé, trong lòng Hạ Bảo vẫn còn canh cánh chuyện hôm qua.
“Lão đại cùng với Xa Thành Luân đang bàn chuyện” Vạn Hoài Bắc cẩn thận nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng nói với Lan Huyên: “Thời cơ sắp đến rồi”
Lan Huyên biết thời cơ mà Vạn Hoài Bắc nói là gì, xem ra khoảng thời gian này hai cha con Lục Minh Húc có động tĩnh rồi.
Cho dù Lục Đồng Quân là người quản lí nhà họ Lục, muốn thanh lý hai cha con Lục Minh Húc thì cũng phải có một lý do hợp lý.
“Được, vậy tôi ra đại sảnh chờ một lát” Lan Huyên dẫn Hạ Bảo ra đại sảnh ngồi trên ghế sofa ở đại sảnh, nhờ người hầu lấy đồ ăn cho Hạ Bảo.
‘Vạn Hoài Bắc cũng có chuyện bận nói: “Được, vậy thì tôi đi trước”
“Anh Vạn” Lan Huyên gọi một tiếng: “Hạ Lăng ở chỗ anh sao?”
Hạ Lăng?
Hạ Bảo đang ăn trái cây nghe đến cái tên này, lập tức ngẩng đầu, hai mắt sáng lên.
thự Nam Sơn, vừa hay hai đứa có thể kết bạn với nhau”
“Chị, chú Vạn, con muốn đi biệt.”
Chương 126: Tìm kiếm ngược xuôi, cuối cùng lại ở ngay bên cạnh
Lan Huyên giao Hạ Bảo cho Vạn Hoài Bắc, Hạ Bảo kéo Vạn Hoài Bắc đi ra ngoài, dáng vẻ như không thể đợi được nữa.
Vạn Hoài Bắc vui vẻ nói: “Sao đột nhiên lại gấp gáp như vậy? Sao thế, cháu cũng muốn đi xem xem người còn đẹp hơn cháu rốt cuộc trông như thế nào hả?”
“Chú Vạn, cái người tên là Hạ Lăng đó là ai vậy?” Hạ Bảo rất thông minh, cũng không trực tiếp nói ra suy đoán của mình, cậu nhóc này cũng rất mưu trí.
“Là con nuôi của chú Vạn”
Vạn Hoài Bắc thầm nghĩ dù sao Lục Đồng Quân cũng đã mở miệng rồi, Hạ Lăng quả thực đã gọi anh ta là cha nuôi, anh ta cũng chỉ thuận nước đẩy thuyền, thật sự trở thành cha nuôi của Hạ Lăng.
Nghe vậy, Hạ Bảo bĩu môi lẩm bẩm, anh trai làm sao có thể nhận một người không đáng tin cậy như chú Vạn làm cha nuôi chứ?
“Bé Bảo, cháu nói cái gì?” Vạn Hoài Bắc nghe không rõ.
“Không có gì” Hạ Bảo thúc giục: “Chú Vạn, chú lái xe nhanh hơn xíu đi”
Hạ Bảo nóng lòng muốn xác nhận rốt cuộc đó có phải anh trai hay không “Nhóc con, hôm nay cháu cứ kỳ lạ thế nào ấy” Vạn Hoài Bắc cười cười rồi tăng tốc độ.
Lan Huyên đứng trước cửa phòng ngủ của Lục Đồng Quân, gõ cửa đi vào, Xa Thành Luân đang chuẩn bị đi ra ngoài, thấy Tô Lan Huyên đi tới thì nói với Lục Đồng Quân: “Tôi về trước đây. Tôi sẽ chú ý đến chuyện anh nói “Ừ” Lục Đồng Quân nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
Khi Xa Thành Luân đi ngang qua Lan Huyên, anh ta gật đầu chào hỏi, Tô Lan Huyên cũng đáp lại bằng một nụ cười.
Sau khi Xa Thành Luân rời đi, Lan Huyên đi đến bên cạnh Lục Đồng Quân: “Vừa nãy các anh nói gì thế mà vẻ mặt nghiêm túc như: vậy”
“Lục Minh Húc định vào ngày mừng thọ của ông nội ép ông nội giao ra cổ phần sở hữu trong tay” Lục Đồng Quân vỗ lên ghế sô pha bên cạnh, ra hiệu cho Lan Huyên ngồi xuống: “Em đừng lo lắng, anh sẽ xử lý. Bé Bảo vẫn ổn chứ?”
“Chuyện xảy ra ngày hôm qua hẳn là vẫn còn ảnh hưởng đến bé Bảo. Vừa nãy đã đi đến biệt thự Nam Sơn với Vạn Hoài Bắc rồi” Lan Huyên nói: “Cho bé Bảo một chút thời gian, chắc thằng bé sẽ dần quên đi thôi.”
Lục Đồng Quân đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt Lan Huyên, thuần hậu trầm giọng nói: “Em thích trẻ con như vậy, hay là nhận bé Bảo làm con nuôi đi?”
“Nhận bé Bảo làm con nuôi sao?“ Lan Huyên sửng sốt. Trước đây cô thực sự chưa nghĩ đến điều này: “Bé Bảo không có cha mẹ, ở bên ngoài ít nhiều gì cũng sẽ bị chèn ép. Em cũng lo lắng cho sức khỏe tâm lý của bé Bảo, chỉ là nếu nhận làm con nuôi, anh đồng ý sao?”
“Bé Bảo thông minh lanh lợi, nhận làm con nuôi cũng có thể khiến em vui vẻ, anh đương nhiên đồng ý rồi.”
Lan Huyên nhìn Lục Đồng Quân, mím môi: “Không phải anh muốn đưa bé Bảo lên đảo huấn luyện chứ? Lúc trước em có hỏi Hạ Lăng, bây giờ trên đảo các anh đang thiếu người, Hạ Lăng cũng bị lừa đi như thế này đấy”
Bị nhìn thấu tâm tư, Lục Đồng Quân biết thuận theo, nói: “Đây có thể là một chuyện tốt đối với bé Bảo, Lan Huyên, anh biết em thích bé Bảo, muốn giữ thắng bé ở lại, nhưng chúng ta không thể ngăn cản thăng bé lớn lên được.”
Lan Huyên do dự nói: “Nói sau đi, sau này em sẽ hỏi bé Bảo, nếu như thẳng bé đồng ý thì em không có ý kiến gì, nếu như không đồng ý thì không được nhắc đến chuyện này nữa”
“Được, tất cả đều nghe theo em” Lục Đồng Quân nhìn chằm chảm Lan Huyên, trong lòng lay động, cúi người ngậm chặt môi Lan Huyên.
Lan Huyên là một người theo chủ nghĩa hưởng thụ, cô cũng nguyện ý hôn Lục Đồng Quân, nhẳm mắt lại, ôm chặt cổ Lục Đồng Quân.
Lục Đồng Quân mặc bộ đồ ở nhà rộng rãi, cơ bắp bên trong lộ ra rõ ràng, trông vô cùng gợi cảm, khiến lòng người phải ngứa ngáy.
Quả nhiên gần mực thì đen gần đèn thì sáng, Lan Huyên phát hiện cô càng ngày càng háo sắc, đối mặt với Lục Đồng Quân, cô luôn muốn đè anh xuống rồi lột trần anh ra.
Trong lòng nghĩ như thế nào, Lan Huyên cũng hành động như thế đấy, trực tiếp đè lên người Lục Đồng Quân, hai tay thò vào trong quần áo của Lục Đồng Quân.
Lan Huyên nhìn chăm chăm Lục Đồng Quân, liếm liếm môi: “Em còn chưa ăn bữa sáng.”
Ý của cô là cô đói rồi, cô muốn ăn Lục Đồng Quân cho đỡ đói.
Lục Đồng Quân bày ra bộ dạng câu dẫn cô đến giày vò mình, vén áo lên: “Làm đi”
Lan Huyên không nhịn được mà cười hì hì, nằm lên người Lục.
Đồng Quân, tựa cảm lên ngực Lục Đồng Quân, cứ nhìn chằm chằm anh như thế: “Lục Đồng Quân, có anh nâng đỡ, em phát hiện mình đã trở nên xấu xa hơn, cũng tuỳ hứng hơn rồi.”
Trước mặt Lục Đồng Quân, cô như một đứa trẻ, tuỳ hứng nói trói những quý bà kia thì đã trói thật, nói sẽ đập bỏ trường học thì cũng đập bỏ thật.
Sống hơn hai mươi năm, cô chưa bao giờ sưồng sã, tuỳ hứng, không kiêng nể gì cả như vậy, cảm giác đó thật là sướng.
Ở kinh đô ngọa hổ tàng long này, trước đây cô luôn bị coi thường, bị người ta chà đạp, có thể có một công việc sống qua ngày đã rất tốt rồi Cô ngoài miệng thì nói muốn kề vai sát cánh với Lục Đồng Quân, nhưng trong lòng cô biết rất rõ rắng cô không thể đạt đến tâm cao của Lục Đồng Quân, Lục Đồng Quân vẫn luôn bảo vệ cô, cho phép cô được tuỳ hứng.
Sau khi gặp Lục Đồng Quân, cuộc đời cô sang một trang mới.
Ánh mắt Lục Đồng Quân dịu dàng: “Dáng vẻ tuỳ hứng của em rất đáng yêu, anh rất thích.”
Anh sẵn lòng nuông chiều Lan Huyên, chỉ cần cô vui vẻ, đừng nói đến một ngôi trường, có là một tòa cao ốc anh cũng có thể giúp cô phá bỏ.
Lan Huyên đặt ngón tay lên môi Lục Đồng Quân: “Thời tiết hôm nay rất tốt. Em đã xem lịch hoàng đạo rồi. Hôm nay thích hợp để khởi công, thích hợp để..tạo ra con người”
Nói xong câu đó, mặt Lan Huyên đã đỏ hết lên rồi Lục Đồng Quân khẽ cười, xoay người đè Lan Huyên xuống: “Loại chuyện này sao có thể để em vất vả được, em cứ nảm để anh làm, em chỉ cần hưởng thụ là được.”
Tô Lan Huyên không nhịn được cười, trùm chăn lên. Một lát sau, trong phòng truyền đến những âm thanh vận động nguyên sơ.
Biệt thự Nam Sơn.
Ngay khi Vạn Hoài Bắc vừa dừng xe, Hạ Bảo đã chạy vào trong với đôi chân mập mạp của mình, đúng lúc đụng phải Hạ Vân đang từ trong nhà đi ra.
“Ui da” Hạ Bảo đau đớn xoa xoa trán.
Hạ Vân tập thể dục quanh năm, trên cơ thể toàn là bắp thịt, vô cùng rắn chắc.
Hạ Vân thấy rất có l Hạ Bảo lắc đầu, Vạn Hoài Bắc cũng đi tới: “Bé Bảo, cháu đừng chạy nhanh như vậy, cẩn thận té ngã.”
Nhìn thấy Vạn Hoài Bắc, Hạ Vân bỗng nhớ ra một chuyện liền nói: “Anh Vạn, lúc trước anh bảo tôi tìm người, nhưng vẫn không có tin tức.
Anh chỉ nói đó là em trai của Hạ Lăng, tên là gì cũng không biết, mặt mũi chiều cao cũng không rõ. Đây không phải là bảo tôi mò kim đáy bể sao?”
Nghe vậy, Hạ Bảo càng kích động hơn.
Là anh trai, anh trai cũng đang tìm cậu bé sao?
“Tôi cũng không biết, tôi mà biết thì còn cần cậu phải đi tìm sao”
‘Vạn Hoài Bắc nói: “À đúng rồi, Hạ Lăng đâu?”
Hạ Vân nói: “Vừa mới đi theo anh trai tôi làm nhiệm vụ rồi.
Nghe vậy, biểu cảm Vạn Hoài Bắc trở nên nghiêm túc: “Thăng bé làm nhiệm vụ gì?”
Hạ Lăng vẫn chưa nhận nhiệm vụ bao giờ, với năng lực của Hạ Lăng, hoàn toàn chưa đến lúc nhận nhiệm vụ.
Anh trai đang gặp nguy hiểm.
“Chú Vạn, có phải anh trai đang gặp nguy hiểm không? Cháu phải đi tìm anh trai” Hạ Bảo lo lắng thúc giục: “Mau đưa cháu đi tìm anh trai đi”
“Anh trai?”
Vạn Hoài Bắc và Hạ Vân đều bày ra vẻ mặt lờ mờ.
Chương 127: Tân Huệ Mãn bắt cóc Hạ Bảo
Vạn Hoài Bắc lại quan sát kỹ Hạ Bảo một lượt, từ trước ra sau, từ trái sang phải, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, phải mất một lúc lâu mới có thể bình phục lại.
Hạ Vân cũng có chút kích động, anh ta đã làm công việc tình báo nhiều năm như vậy rồi, người cần tìm ở ngay trước mắt mà anh ta lại không nhận ra, đây là một sự đả kích đối với anh ta.
Hai người đi vòng quanh Hạ Bảo hết vòng này đến vòng khác, Hạ Bảo bị xoay quanh đến nỗi không còn nhãn nại nữa: “Chú Vạn, mau đưa cháu đi tìm anh trai đi”
“Đúng rồi, tìm Hạ Lăng” Vạn Hoài Bắc hoàn hồn, lấy điện thoại ra, vội vàng gọi cho Hạ Đình, bảo anh ta đưa Hạ Lăng về.
Điện thoại không liên lạc được.
Hạ Vân ở bên cạnh âm thầm nhắc nhở anh ta một câu: “Khi anh ấy làm nhiệm vụ thì không được phép bị quấy rầy bởi bất cứ thứ gi Vạn Hoài Bắc liếc nhìn Hạ Vân: “Bọn họ đang ở bến tàu nào, đưa tôi đi”
“Ở bến tàu Lâm Viên” Hạ Vân than khóc thảm thiết: “Anh Vạn, chuyện này có thể đừng nói cho lão đại biết được không? Hai anh em chúng tôi không muốn đến nơi khỉ ho cò gáy ở nước G đó một lần nữa đâu.
“Các cậu tự ý quyết định, đưa Hạ Lăng đi ra ngoài. Tốt nhất các cậu nên cầu nguyện Hạ Lăng không có chuyện gì đi, nếu không tôi có nói hay không cũng không có tác dụng gì nữa”
Hạ Vân ngay lập tức nói: “Tôi bảo đảm sẽ đưa Hạ Lăng bình an vô sự trở về.”
“Cháu cũng muốn đi” Hạ Bảo nảm lấy góc áo của Vạn Hoài Bắc: “Cháu muốn đi tìm anh trai. Nếu các chú không cho cháu đi theo, cháu sẽ đi nói với chú xe lăn”
Vạn Hoài Bắc: Hạ Vân: ‘…”
Tuổi còn nhỏ mà đã học được cách uy hiếp người khác.
“Thật sự là tiểu tổ tông mà” Vạn Hoài Bắc sờ trán, nói với Hạ Vân: “Cậu bồng thăng bé đi đi, nặng muốn ch: Bây giờ Hạ Bảo đã hơn hai mươi lăm kí rồi, thân hình tròn trịa, da mỏng thịt mềm, trông giống như một cái bánh màn thầu trắng trẻo nở to, khiến người ta chỉ muốn cắn một miếng.
Hạ Bảo bĩu môi: “Cháu không nặng”
Hạ Bảo rất quan tâm đến hình tượng của bản thân, không muốn thừa nhận bản thân là một đứa bé mập mạp.
Vạn Hoài Bắc vui vẻ nói: “Cháu không nặng, chỉ là thể tích của cháu hơi lớn một chút thôi.”
Vạn Hoài Bắc thích nhất là đấu võ mồm với Hạ Bảo. Hạ Lăng không thích nói chuyện, ở trước mặt Hạ Lăng, chỉ số thông minh của anh ta thường bị đè bẹp, chơi với Hạ Bảo vẫn vui hơn.
Anh em ruột mà khác biệt khá lớn.
Nhưng về chuyện Hạ Bảo chính là em trai Hạ Lăng, ngoại trừ kinh ngạc, Vạn Hoài Bắc cũng thấy rất vui mừng.
Hạ Bảo thông minh lanh lợi, điều này không hề làm bọn họ thất vọng, là một hạt giống tốt, nếu được đưa ra đảo chắc chắn sẽ còn vui hơn.
Nghĩ đến đây, Vạn Hoài Bắc đột nhiên nghĩ đến Lan Huyên, nếu như muốn mang bé Bảo đi, cửa ải Lan Huyên chắc chắn không dễ dàng vượt qua.
Bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những chuyện này, ba người vội vàng xuất phát đi tìm Hạ Lăng.
Hạ Vân ôm Hạ Bảo lên xe, ba người đi về bến tàu Lâm Viên.
Hạ Vân lái xe, dọc đường đi, Vạn Hoài Bắc cứ nhìn chăm chăm vào Hạ Bảo, lẩm bẩm nói: “Trông cháu không giống Hạ Lăng chút nào.”
Bởi vì Vạn Hoài Bắc trêu chọc Hạ Bảo béo, Hạ Bảo vẫn còn đang tức giận, giọng điệu khinh thường nói: “Cháu và anh trai là anh em sinh đôi khác trứng, đương nhiên không giống nhau rồi”
Vạn Hoài Bắc kích động nói: “Đúng vậy, chính là cái giọng điệu này, thật sự giống y hệt với Hạ Lăng. Hạ Vân, cậu nghe xem, giống lắm phải không”
Hạ Vân lạnh lùng nhắc nhở: “Anh Vạn, anh đang bị xem thường đó.”
“Đức hạnh của hai anh em chúng nó, tôi sớm đã quen rồi”’ Vạn Hoài Bắc không thèm để ý nữa, anh ta đường đường là người xếp thứ hai trong tổ chức Bóng Đêm, chút khả năng chịu áp lực này sao có thể không có được?
Vạn Hoài Bắc lải nhải rồi bắt đầu hỏi: “Bé Bảo, cháu nói xem sao cha mẹ cháu lại biết đẻ như vậy? Hai đứa con trai đều ưu tú như thế này”
Nhắc đến cha mẹ, Hạ Bảo liền nhớ tới việc bị những người đó mắng mỏ là con hoang, lập tức trở nên không vui, quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Vạn Hoài Bắc thấy vô cùng khó hiểu: “Bé Bảo, cháu làm sao thế? Cháu quay sang đây, chúng ta nói chuyện đi”
Hạ Vân nhìn Hạ Bảo qua kính chiếu hậu, nói: “Anh Vạn, anh đừng nhắc tới mấy từ cha mẹ ở trước mặt bé Bảo”
“Làm sao vậy?” Vạn Hoài Bắc vô thức hỏi, lập tức nhận ra anh ta đã làm tổn thương Hạ Bảo rồi.
Hai anh em chúng nó thực sự giống nhau, trước đây anh ta cũng đã hỏi mấy câu tương tự, Hạ Lăng liền quay đầu rời đi.
Hai anh em đều là trẻ mồ côi, chưa từng cảm nhận được tình yêu thương của cha mẹ, càng chưa từng gặp qua, đây chính là vết sẹo trong lòng bọn chúng.
Vạn Hoài Bắc thấy Hạ Bảo đang tức giận thì vô cùng tự trách: “Bé Bảo, chú xin lỗi, chú Vạn đã sai rồi, chú Vạn xin lỗi cháu, lát nữa cháu đã có thể gặp lại anh trai rồi, vui vẻ lên một chút đi.”
Hai từ “anh trai” này vẫn còn có tác dụng, Hạ Bảo lặng lế quay người lại, khuôn mặt nhỏ nổi giận, không thèm nói chuyện.
Vạn Hoài Bắc rất vui, mấy đứa trẻ ngày nay thực sự rất thú vị.
Bến tàu Lâm Viên.
Ở đây có rất nhiều khách du lịch, ba người đến bến tàu, nhìn hàng trăm con tàu đậu trong bến tàu thì có chút đau đầu.
Có thể tìm người ở đâu đây?
“Hạ Vân, cậu đi tìm người đi, tôi và bé Bảo ở đây chờ cậu”
Thời tiết nóng nực, người đi đi lại lại trong bến tàu, ai cũng không biết có bao nhiêu người của tố chức Thiên Dạ đến đây, Vạn Hoài Bắc không dám đưa Hạ Bảo đến nơi đông người.
Vạn Hoài Bắc tìm đến một quán trà trong bến tàu rồi ngồi xuống, Hạ Bảo cứ vịn cửa sổ nhìn chăm chẩm bến tàu.
“Anh trai ở đâu vậy? Sao chú Hạ Vân vẫn chưa đưa anh trai về?”
Hạ Bảo rất lo lắng, cậu bé cũng không biết vì sao trong lòng lại hoang mang, cảm giác này rất quen thuộc, cậu bé và anh trai có tâm linh tương thông, nhất định là anh trai đã gặp nguy hiểm rồi.
“Đừng lo lắng, lát nữa sẽ đến thôi” Vạn Hoài Bắc đột nhiên cảm thấy đau bụng, anh ta dặn dò bé Bảo: “Bé Bảo, cháu ngồi ở đây đợi chú một lát, chú đi vệ sinh, không được chạy lung tung nhé.”
Trong đầu Hạ Bảo chỉ nghĩ đếu chuyện anh trai đang gặp nguy hiểm, hoàn toàn không nghe thấy lời của Vạn Hoài Bắc. Vạn Hoài Bắc thực sự không nhịn được nữa, ôm bụng đi vào phòng vệ sinh.
Ngay khi Vạn Hoài Bắc vừa rời đi, Hạ Bảo nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trên bến tàu qua kính cửa sổ: “Anh trai”
Hạ Bảo cảm thấy lo lắng chạy ra ngoài Người đi đi lại lại trong bến tàu, Hạ Bảo vừa chạy đến đã không thấy bóng dáng vừa nấy đâu nữa rồi, lo lắng nhìn xung quanh: “Anh ơi, anh đang ở đâu? Bé Bảo nhớ anh lắm.”
Hạ Bảo nhớ lại khi anh trai bắt đầu đi lạc, trong lòng cậu bé vừa sợ hãi và lo lắng.
Trên một chiếc du thuyền, Tô Lan Ninh và Tân Huệ Mẫn đang hóng gió biển, hôm nay hai mẹ con bọn họ ra ngoài cho khuây khoả.
Tô Lan Ninh vô tình nhìn thấy Hạ Bảo trên bến tàu, trong lòng mừng rỡ: ‘Mẹ, mẹ nhìn xem, kia có phải là đứa nhỏ trong bữa tiệc nhận người thân không?”
“Ở đâu?” Tân Huệ Mẫn nhìn về phía Tô Lan Ninh chỉ tay: “Hình như vậy”
“Mau, mau dừng lại ở bến tàu” Tô Lan Ninh vội vàng thúc giục lên bờ.
“Lan Ninh, có chuyện gì vậy?” Tân Huệ Mẫn không hiểu ra sao cả “Lan Huyên rất cưng chiều đứa nhỏ đó. Hôm qua còn vì đứa nhỏ đó mà đắc tội với một đám phu nhân, phá bỏ một trường mẫu giáo quý tộc. Nếu như đứa trẻ này rơi vào tay chúng ta, Lan Huyên sẽ không thế không ngoan ngoãn nghe lời chúng ta.”
“Bạn nhỏ ơi, cháu đang tìm người sao? Bà đưa cháu đi tìm, có được không?”
Chương 128:
Bóng Đêm bắt tay hành động, gây ra động tĩnh lớn Tân Huệ Mẫn lấy khăn đội đầu che mặt, giả bộ hòa nhã dễ gần, hình ảnh đó giống như bà ngoại sói muốn bắt cóc cô bé quàng khăn đỏ.
Hạ Bảo chỉ liếc mắt nhìn Tân Huệ Mãn, tính cảnh giác rất mạnh: “Không cần đâu ạ, cha mẹ cháu sắp tới đây rš Hạ Bảo rất thông minh, còn biết lấy người lớn ra làm ô bảo vệ.
Tân Huệ Mẫn nghe vậy, trong lòng hoài nghị, không phải đứa trẻ này mồ côi sao? Cha mẹ đâu ra cơ chứ, chẳng lẽ là…
Tân Huệ Mãn vui mừng khôn xiết, hỏi: “Cha mẹ cháu tên là gì thế, sống ở đâu? Bạn nhỏ à, cháu đừng sợ, bà không phải là người xấu, bà chỉ muốn giúp cháu thôi. Vừa nãy bà thấy cháu đang tìm ai đó. Trông cháu dễ thương thế này, khiến bà thấy mà đau lòng.”
‘Vừa nãy Tân Huệ Mãn đứng bên cạnh quan sát, bà ta rất chắc chắn rằng Hạ Bảo đang tìm người.
“Cháu không nói cho bà đâu, cháu cũng đâu quen biết bà” Hạ Bảo.
không phải là đứa trẻ mới nói chuyện vài ba câu đã bị lừa đâu.
Tân Huệ Mẫn thấy Hạ Bảo nói gì cũng không nghe, bà ta quan sát xung quanh, không thấy Lan Huyên đâu cả, liền trực tiếp bế Hạ Bảo chạy về phía du thuyền.
“Cứu cháu với, kẻ buôn người bắt cóc cháu” Hạ Bảo hoảng sợ hét lớn, tay đấm chân đá, dốc sức cần mạnh vào vai Tân Huệ Mẫn.
“Ôi đau” Tân Huệ Mẫn đau đớn hét lên, lửa giận trong lòng dâng lên: “Thắng ranh con này, nếu mày còn hét nữa, tao sẽ ném mày xuống biển”
Tiếng kêu cứu của Hạ Bảo đã thu hút không ít người đến xem, Tân Huệ Mẫn cười giải thích: “Đây là cháu của tôi. Nó không nghe lời, âm 7 không muốn đi. Tôi không còn cách nào khác nên chỉ có thể bế nó đi.”
Bây giờ quả thật có rất nhiều đứa trẻ khóc lóc ầm trên đường phố, loại chuyện này gặp nhiều rồi, mọi người cũng không nghi ngờ gì, hơn nữa Tân Huệ Mãn là người có tiếng tăm, người khác sẽ không nghĩ bà ta là kẻ buôn người.
“Chú Vạn, cứu cháu với, chú Vạn…’ Hạ Bảo gào giọng hét lên, lúc này Vạn Hoài Bắc vẫn còn đang ở trong phòng vệ sinh, mà người qua đường cũng chỉ trơ mắt nhìn Tân Huệ Mẫn bế Hạ Bảo đi, không một ai tới giúp cả.
Tân Huệ Mẫn ôm Hạ Bảo lên du thuyền, Tô Lan Ninh vội vàng sai người lái du thuyền ra biển.
Khi Vạn Hoài Bắc đi ra, sớm đã không thấy bóng dáng du thuyền đâu nữa rồi, anh ta liếc mắt nhìn vào quán trà thì không thấy bóng dáng của Bé Bảo đâu nữa Lúc đó, Vạn Hoài Bắc liên hoảng sợ: “Bé Bảo, bé Bảo ơi?”
Vạn Hoài Bắc lại chạy ra ngoài tìm kiếm, cả bến tàu lớn như vậy, hoàn toàn không thấy cậu bé đâu cả.
Đúng lúc này, Hạ Vân Hạ Đình lái du thuyền trở về, ngay khi du thuyền vừa cập bến, Hạ Lăng đã không thể chờ đợi được nữa mà nhảy xuống.
“Vạn Lão Nhị, em trai cháu đâu? Mau đưa cháu đi gặp em ấy di”
Vừa nãy khi Hạ Lăng nghe tin đã tìm được em trai thì vô cùng mừng rỡ, lập tức chạy đến bến tàu.
“Đã không thấy đâu nữa rồi” Vẻ mặt Vạn Hoài Bắc buồn bực, anh ta vừa đi vệ sinh một lát mà đã không thấy người đâu nữa rồi.
“Cái gì gọi là không thấy đâu nữa rồi? Hạ Lăng giậm chân, cậu bé chưa bao giờ có phản ứng mạnh như ngày hôm nay.
Hạ Vân hỏi: “Anh Vạn, không phải vừa nãy anh đi cùng bé Bảo sao?”
“Tôi đi vệ sinh một lát, đi ra thì đã không thấy bé Bảo đâu nữa rồi”
‘Vạn Hoài Bắc nói: “Hạ Lăng, cháu đừng lo lảng. Có thế là thăng bé đang đi tìm cháu. Bọn chú sẽ chia nhau đi tìm”
Sắc mặt Hạ Lăng trở nên khó coi, ánh mắt lạnh như băng, khiến người ta sợ hãi không dám nhìn thẳng.
Vạn Hoài Bắc sửng sốt, Hạ Lăng còn nhỏ tuổi mà đã có ánh mắt sắc bén như vậy, trong khoảnh khắc vừa rồi, anh ta dường như nhìn thấy bóng dáng của Lục Đồng Quân trong đó.
Hạ Lăng tuyệt đối là Lục Đồng Quân thứ hai, thậm chí còn Trường Giang sóng sau xô sóng trước.
Hạ Lăng không đi tìm mà nói với Hạ Đình: “Chú Hạ Đình, cho cháu mượn máy tính của chú với.”
“Được” Hạ Đồng đưa cho cậu bé một cái máy tính mini.
Vạn Hoài Bắc không hiểu gì cả: “Hạ Lăng, cháu định làm gì thế?”
Hạ Lăng tìm một chỗ ngồi xuống, mở máy tính lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nghiêm túc: “Điều tra camera giám sát trong bến tàu, như vậy tìm sẽ nhanh hơn.”
“Đúng vậy nhỉ, sao mình lại không nghĩ ra chứ” Vạn Hoài Bắc tự võ vào trán, trước mặt Hạ Lăng, đây không phải là lân đầu tiên chỉ số thông minh của anh ta bị đè bẹp.
Vạn Hoài Bắc nghĩ Hạ Lăng mới lên đảo học tập chưa lâu, môn xạ kích rất nổi bật, nhưng chắc chắn môn tin học máy tính không thành thạo lắm, anh ta vừa mở miệng nói: “Hay là để chú…”
Anh ta còn chưa nói xong, Hạ Lăng đã đột nhập thành công vào hệ thống giám sát của bến tàu, mở ra màn hình giám sát.
“Mẹ nó” Vạn Hoài Bắc không nén được sự kích động và kinh ngạc trong lòng: “Hạ Lăng, cháu mới học chưa được bao lâu mà đã học được nhanh như vậy sao?”
“Ba ngày” Hai tay Hạ Lăng gõ bàn phím với tốc độ rất nhanh.
Có cần phải đả kích người ta như thế không?
Mỗi ngành mỗi nghề đều có lĩnh vực chuyên môn riêng, những người khác đều thành thạo một nghề, nhưng Hạ Lăng không có lĩnh vực nào là không lợi hại nhất, bởi vì lĩnh vực nào cậu bé cũng có khả năng đặc biệt.
Không chuyên về một môn nào, cái gì Hạ Lăng cũng rất thành thạo.
Khóe miệng Vạn Hoài Bắc giật giật: “Đều có một cái đầu, sao đầu của cháu lại lợi hại như vậy?”
Hạ Lăng ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Vạn Hoài Bắc: “Rất khó sao?”
Trong mắt Hạ Lăng, chuyện này không khó chút nào, cậu bé chỉ đột nhập vào một hệ thống đơn giản, nếu như ngay cả bức tường lửa đơn giản như vậy mà cũng không thể phá được thì học làm cái gì.
Hạ Đình Hạ Vân cũng liếc nhìn Vạn Hoài Bắc, hai anh em bọn họ cũng lắc đầu, đồng thanh nói.
“Khó lắm sao?”
“Khó lắm sao?”
Câu nghi vấn này của hai anh em bọn họ thật sự không có ý khinh thường Vạn Hoài Bắc.
Vạn Hoài Bắc hiểu lầm, sửng sốt: “Có vẻ như tôi cũng phải trở lại đảo bổ túc thêm”
Mấy năm nay, anh ta thật sự thụt lui rồi.
“Em trai” Hạ Lăng đột nhiên kích động hét lên.
Trên máy tính chính là màn hình theo dõi Tân Huệ Mãn bắt Hạ Bảo đi.
Nhìn rõ mặt của Hạ Bảo, trong lòng Hạ Lăng càng thêm kích động, thật sự là em trai.
Đám người Vạn Hoài Bắc cũng nhìn thấy Hạ Bảo bị bắt đi, nhưng bởi vì Tân Huệ Mẫn đang che mặt nên bọn họ cũng không nhận ra là ai.
Vạn Hoài Bắc nói: ‘Hạ Lăng, mau xâm nhập vào camera giám sát khác xem Hạ Bảo bị bất đi đâu đi Nếu như Hạ Bảo thật sự xảy ra chuyện, Vạn Hoài Bắc cũng sẽ thấy rất tự trách, là do anh ta quá sơ ý rồi.
‘Vẻ mặt Hạ Lăng chăm chú, nhanh chóng gõ bàn phím, sau đó tìm thấy màn hình giám sát Tân Huệ Mẫn bế Hạ Bảo lên du thuyền.
“Em trai đang ở trên du thuyền này” Hạ Lăng lo lắng nói: “Chú Hạ Đình, mau lái du thuyền đuổi theo đi: Không ai biết rốt cuộc Hạ Bảo đã gặp phải tên buôn người hay người của tố chức Thiên Dạ.
Vạn Hoài Bắc đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, liền hỏi: “Đúng rồi, có phải năm nay tổ chức Thiên Dạ cũng tìm kiếm người mới khắp nơi không?”
Hạ Đình trả lời một cách chắc chẳn: “Đúng vậy, vừa nấy tôi và Hạ Lăng đã bí mật tập kích người của tổ chức Thiên Dạ, cũng đã phân tích qua một chút. Dạo gần đây thủ đô trời yên biển lặng, cũng không có chuyện gì xảy ra. Có khả năng nhất là bọn họ cũng đang tìm kiếm người mới.”
Hạ Vân nói: “Vậy thì xong đời rồi. Bọn họ đã bắt cóc Hạ Bảo đi rồi.
Nói không chừng còn đã rời khỏi bến tàu, trở về tổng bộ rồi.
Hạ Lăng hỏi: “Tổng bộ của tổ chức Thiên Dạ ở đâu?”
“Không ai biết cả” Vạn Hoài Bắc nói: “Có lẽ lão đại sẽ có cách”
“Chặn đối phương lại trước đã” Hạ Lăng đưa máy tính cho Hạ Đình, trực tiếp đi lên du thuyền.
“Hạ Lăng, chú đi với cháu” Vạn Hoài Bắc cũng lên du thuyền: “Hạ Bảo là do chú để lạc, chú phải có trách nhiệm đưa thẳng bé về. Cho dù có thật sự là do tổ chức Thiên Dạ gây ra, chú cũng nhất định sẽ đưa em trai cháu trở về.”
“Em trai nhất định không sao đâu” Hạ Lăng kiên định nhìn lên mặt biển.
Vạn Hoài Bắc dặn dò Hạ Đình Hạ Vân: “Các cậu báo tin cho lão đại, tôi và Hạ Lăng đuổi theo bọn chúng trước đây”
Sau khi dặn dò xong, Vạn Hoài Bắc khởi động du thuyền rồi đuổi theo ra ngoài.
Hạ Đình Hạ Vân cũng ngay lập tức gọi điện cho Lục Đồng Quân đế báo cáo chuyện xảy ra ở bến tàu.
Căn nhà cũ nhà họ Lục.
Sau khi Lục Đồng Quân biết được chuyện, anh bỗng bật dậy khỏi sô pha, vẻ mặt nghiêm trọng: “Lập tức hạ lệnh cho tất cả mọi người của Bóng Đêm ở thủ đô ra ngoài tìm kiếm cho tôi”
ở bến tàu Lâm Viên đều được điều động đi.
Bến tàu xuất hiện động tĩnh lớn như vậy, khiến cho không ít người đi đường không khỏi nghỉ ngờ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, sao lại điều động hết toàn bộ người của tổ chức Bóng Đêm đi thế này?
Chương 129: Ném xuống biển
Đã nhiều năm rồi tổ chức Bóng Đêm không có động tĩnh lớn như vậy.
Vẻ mặt của người đi đường đều mông lung.
Đây là đã xảy ra chuyện gì?
Nhiều bên thế lực đóng quân ở bến tàu Lâm Viên, dù sao đây cũng là một miếng thịt béo bở, ai cũng muốn tranh lấy một phần.
Vừa thấy người của tổ chức Bóng Đêm hành động, mấy nhóm nhỏ cũng không dám đắc tội với tổ chức Bóng Đêm nên đều né tránh.
Một số tổ chức có chút thế lực liền sai người đi thăm dò, nhưng đến cả một cọng lông cũng không thăm dò ra.
Trên con thuyền màu xanh lam, Lệ Quốc Phong nghe được thủ hạ của mình báo cáo trên mặt biển có không ít người của Bóng Đêm, bọn họ ngang nhiên xuất hiện, trên thuyền còn treo cả ký hiệu, trong lòng ông ta vừa kinh ngạc vừa sợ hãi “Chẳng lẽ hướng tới chúng ta sao?” Một ông già cao tuổi hỏi: “Là có người tiết lộ hành tung của chúng ta sao?”
“Trước tiên đi xem xem đã” Lệ Quốc Phong đứng trên boong tàu, cầm kính viễn vọng nhìn ra ngoài mặt biển xa, thấy một con thuyền lớn như một con cá voi khổng lồ đang chạy rất nhanh về phía này.
Thần kinh của Lệ Quốc Phong căng như dây đàn: “Mọi người nâng cao cảnh giác”
Bất kể tổ chức Bóng Đêm có phải hướng tới bọn họ hay không đều phải chuẩn bị sản sàng.
Trên mặt biển còn có không ít du khách, những phú hào giàu có mang theo người đẹp nằm trên boong tàu thưởng thức trời xanh mây trắng, một sự hưởng thụ vô cùng xa hoa.
Một chiếc thuyền chiến lao ra từ bên này với tốc độ nhanh như tên lửa, nước biển văng bốn phía, các phú hào giậm chân chửi rủa, chủ yếu là muốn tìm chủ nhân tính sổ, nhưng khi nhìn thấy một đội thuyền đang tiến lại đây thì sợ tới mức trợn tròn mắt.
Mỗi một con thuyền rẽ sóng đều làm băn tung lên những cơn bọt nước, làm cho đám phú hào và người đẹp ướt sũng, những người này ngay cả cái rắm cũng không dám thả.
Lục Đồng Quân và Lan Huyên cũng đi đến bến tàu. Tô Hạo Trần bị người của tổ chức Thiên Dạ mang đi đến giờ vẫn chưa có tin tức.
Nghe nói Hạ Bảo cũng có thể đã bị tổ chức Thiên Dạ bắt đi, trong lòng.
Lan Huyên càng lo lắng.
Lan Huyên và hai người Hạ Đình Hạ Vân cùng hội họp.
“Tình hình giờ thế nào rồi? Có tin tức gì không?”
Hạ Đình lắc đầu: “Vân chưa có, cô Tô đừng gấp, chiếc du thuyền bắt cóc Bé Bảo chắc chẳn chưa ra khỏi trong vùng biển này”
Lục Đồng Quân thấp giọng nói: “Mang máy tính đến cho tôi xem”
Hạ Đình mang máy tính đến cho Lục Đồng Quân, anh mở máy tính ra, không đến một phút đồng hồ đã đăng nhập được vào hệ thống giám sát, anh đã tập trung được hình ảnh của Hạ Bảo rất nhanh “Là một người phụ nữ đã bắt cóc bé Bảo đi?” Lục Đồng Quân cau đôi mày kiếm lạnh lùng lại: “Tổ chức Thiên Dạ cũng không tuyển phụ nữ”
“Vậy không phải tố chức Thiên Dạ ư?”
Lan Huyên đi tới bên cạnh Lục Đồng Quân cùng nhìn vào máy tính, cô nhìn chăm chăm vào người trong ảnh, cảm thấy rất quen thuộc.
Khi nhìn thấy hình ảnh Hạ Bảo bị người phụ nữ đó ôm đi, cô lập tức phát hiện ra: “Là Tân Huệ Mắn, là bà ta đã bắt cóc bé Bảo”
Lan Huyên chung sống dưới một mái nhà với Tân Huệ Mẫn nhiều năm như vậy, không cần nhìn mặt cũng có thể nhận ra.
“Tân Huệ Mẫn?”
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, Lục Đồng Quân nói: “Nếu là Tân Huệ Mãn, vậy thì dễ làm rồi”
Ít nhất là Hạ Bảo vẫn an toàn.
Nếu thật sự là bị tổ chức Thiên Dạ làm, Hạ Bảo bị mang ra ngoài khu vực biển, vậy thì sẽ vô cùng phiền toái.
Lục Đồng Quân lập tức gọi điện thoại hạ lệnh: “Điều tra tất cả du thuyền trên biển, không được bỏ sót một cái nào”
Bên này Vạn Hoài Bắc và Hạ Lăng nhận được mệnh lệnh, mấy trăm người khác đang trên biển cũng đã nhận được lệnh, bắt đầu sắp xếp việc kiểm tra.
“Lão đại đến rồi, tìm được bé Bảo sẽ không phải là chuyện khó nữa” Vạn Hoài Bắc thở phào một hơi.
Hạ Lăng hướng ánh mắt tìm kiếm trên mặt biển, nhìn thấy một con thuyền đang dừng lại bèn nói: “Vạn lão nhị, qua đây”
Lúc này Vạn Hoài Bắc cũng không so đo Hạ Lăng gọi anh là lão nhị, chỉ cần tìm được người trở về, Hạ Lăng không ghi hận anh ta, vậy anh ta đã cảm ơn trời phật rồi.
Trên một chiếc du thuyền màu trắng.
Tân Huệ Mẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, bèn đi ra khỏi khoang thuyền, nhìn thấy trên mặt biển bỗng nhiên có thêm không ít du thuyền nên trong lòng hơi hoảng sợ.
“Lan Ninh, con nhìn xem, có phải đã xảy ra chuyện gì không, sao đột nhiên lại có thêm nhiều du thuyền như vậy”
Tô Lan Ninh cũng đi ra khỏi khoang thuyền, cầm lấy kính viễn vọng nhìn qua: “Đúng là có điểm kỳ lạ, có lẽ mấy vị người giàu có đã thuê du thuyền để ra ngoài thưởng ngoạn, không ngạc nhiên”
Những nhóm người giàu có thế hệ thứ hai bình thường không có việc gì làm, quả thật thường tụ tập một chỗ cùng những ngôi sao người đẹp rời bến đi du ngoạn.
Tân Huệ Mẫn cũng không để ý nữa, hỏi: “Lan Ninh, bây giờ dẫn người đi rồi con định tính thế nào, chúng ta không thể lênh đênh trên biển mãi được”
Hạ Bảo bị bọn họ trói lại vứt trong khoang thuyền.
“Không vội, con đã thông báo cho cô Tân, đến lúc đó sẽ giao thứ dã chủng này cho cô ấy xử lý, chúng ta không cần động tay”
“Lan Ninh, con muốn mượn đao giết người à?” Tân Huệ Mẫn sợ hãi nhìn vào mắt con gái, con gái bà ta càng ngày càng điên rồi “Lan Huyên có nhà họ Lý và nhà họ Lục làm chỗ dựa, chúng ta không thể làm gì cô ta, tất nhiên là phải tìm một người dám xuống tay với Lan Huyên. Lan Huyên rất quan tâm đứa bé này, nhất định có thể đả kích cô ta”
“Đứa bé còn nhỏ như vậy, có tàn nhân quá không? Chúng ta có thù oán với Lan Huyên, nhưng đứa bé này cũng đâu phải là con của cô ta.
Cho dù đứa bé này có xảy ra chuyện gì, nó có thể đả kích đến Lan Huyên được bao nhiêu” Tân Huệ Mẫn nhìn vào trong khoang thuyền Đôi mắt to tròn của Hạ Bảo nhìn chằm chằm Tân Huệ Mẫn, Tân Huệ Mãn bị nhìn nên chột dạ, nhanh chóng dời tầm mắt sang chỗ khác: “Lan Ninh, hay là đem người trả lại đi?”
“Mẹ, rốt cuộc mẹ bị sao thế, sợ hãi vớ vấn, chẳng lẽ mẹ nỡ trơ mắt nhìn con bị Lan Huyêng¡ nát dưới chân sao?”
Tân Huệ Mẫn thở dài một hơi, bà ta cũng rất hận Lan Huyên, nhưng mỗi lần đều bị Lan Huyên kia chỉnh ra trò, cho nên hiện giờ bà ta cũng không dám tùy tiện đắc tội Lan Huyên.
Tô Lan Ninh đi vào trong khoang thuyền, tức giận đá Hạ Bảo một cái: “Đồ dã chủng, đừng có trách tao, muốn trách thì hãy trách Lan Huyên đã làm liên lụy mày”
Tô Lan Ninh cũng đang che mặt, hiện giờ cô ta đã làm việc rất cẩn thận, không còn lỗ mãng như trước đây nữa.
“Đồ phụ nữ xấu xa” Hạ Bảo hung dữ nhìn chăm chắm Tô Lan Ninh: “Chị tôi sẽ đến cứu tôi, anh tôi cũng đến, tốt nhất chị nên thả tôi ra đi, nếu không anh tôi sẽ không tha cho chị đâu”
“Mày là một đứa trẻ mồ côi, lấy đâu ra anh với chị, đúng là một đứa bé ngốc”
Tô Lan Ninh nhìn thế nào cũng thấy Hạ Bảo không vừa mắt, đặc biệt là đôi mắt kia của Hạ Bảo, rất giống Lan Huyên, khiến cho cô ta cảm thấy không thoải mái.
“Mày đừng có mà trừng mắt nhìn tao như thế, tao móc hai mắt mày ra bây giờ” Tô Lan Ninh trợn mắt hù dọa Hạ Bảo.
“Đồ phụ nữ xấu xa, tôi cứ trừng mắt nhìn chị đấy, hứ” Hai mắt Hạ Bảo cứ thế nhìn trừng trừng Tô Lan Ninh.
“Đồ da chủng” Tô Lan Ninh tức giận chạy đến nhéo mặt Hạ Bảo, bị Hạ Bảo cắm cho một miếng vào tay: “A, chết tiệt”
Tô Lan Ninh hét lên một tiếng, sau đó đẩy mạnh Hạ Bảo ra: “Mày xem tao dạy dỗ mày thế nào”
Tô Lan Ninh đang định đánh Hạ Bảo thì Tân Huệ Mẫn hoảng sợ chạy tới: “Không hay rồi Lan Ninh ơi, Vạn Hoài Bắc đến đây nói muốn kiểm tra du thuyền, mẹ thấy đến tám phần là vì đứa bé này, vậy phải làm gì bây giờ”
“Cái gì”
Trong lòng Tô Lan Ninh thất kinh, cô ta phóng tâm mắt qua cửa sổ của khoang thuyền, bên ngoài không chỉ có Vạn Hoài Bắc đến, mà trên boong thuyền phía sau còn có Lan Huyên.
Như thế nào lại có thể đến nhanh như vậy?
Cô ta không thể để Lan Huyên phát hiện ra được, nếu không nhất định sẽ phải vào trại giam một lần nữa, cô ta không muốn vào đó.
Hạ Bảo vừa nghe thấy có Vạn Hoài Bắc đến bèn cất giọng hét lên: “Chú Vạn, cứu cháu với, chú Vạn, cháu ở trong này”
Tô Lan Ninh chạy nhanh tới bịt miệng Hạ Bảo lại: “Thắng nhãi con, đừng có kêu, nếu không tao ném mày đi đấy”
Âm thanh của Hạ Bảo vẫn là bị Hạ Lăng nghe thấy, Hạ Lăng sốt sắng gọi lại: “Em trai”
tìm thấy người cũng không thể làm gì chúng ta được”
Chương 130: Gặp nguy không sợ
Lời nói của Tô Lan Ninh làm cho Tân Huệ Mẫn giật mình trợn trừng hai mắt, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: “Lan Ninh, con đây là, là… giết người đấy. Không được, không được”
Tân Huệ Mẫn xua xua tay.
“Mẹ, nếu mẹ mềm lòng chúng ta sẽ xong đời cả đấy” Tô Lan Ninh đã quyết đánh đến cùng: “Mẹ cũng thấy rồi đấy, Lan Huyên và Vạn Hoài Bắc cùng đến đây, nếu để bọn họ biết đứa bé ở đây, chúng ta sẽ không có cơ hội trở mình nữa đâu”
Tô Lan Ninh không quan tâm gì nữa, nghe thấy âm thanh du thuyền bị va chạm, cô ta trực tiếp mở cửa khoang đáy, lôi Hạ Bảo vào: “Xuống âm tào địa phủ rồi thì cũng đừng trách tao, tao cũng chỉ là bị Lan Huyên ép mà thôi.”
“Ưm ưm ưm..” Hạ Bảo sợ hãi đến mức liều mạng giãy giụa.
Nhưng cậu bé chỉ là một đứa trẻ con, làm sao có thể giãy khỏi Tô Lan Ninh được.
Tô Lan Ninh trực tiếp ấn đầu Hạ Bảo xuống biển rời khỏi khoang đáy.
Nhìn thấy Hạ Bảo dần chìm xuống biển, Tô Lan Ninh hoảng loạn bịt miệng mình lại.
“Em trai, em trai” Hạ Lăng đã nhảy được lên thuyền của Tô Lan Ninh, những chiếc thuyền khác cũng đang tiến lại gần.
Bởi vì là ném từ khoang đáy xuống cho nên sẽ không có ai phát hiện ra.
Tô Lan Ninh liếc mắt nhìn thấy ngoài Hạ Lăng còn có cả Lan Huyên, đau lòng nói: “Mẹ, mẹ hãy nhớ kỹ, có chết cũng không thừa nhận, bảo vệ con thì chúng ta mới có cơ hội ngóc đầu dậy”
Vừa dứt lời, Tô Lan Ninh cũng nhảy vào khoang đáy.
Người bắt cóc chính là Tân Huệ Mẫn, không có liên quan gì đến cô ta, chỉ cần Lan Huyên không nhìn thấy cô ta, vậy thì sự việc hôm nay sẽ không có dính líu gì tới cô ta hết.
Tô Lan Ninh trực tiếp nhảy vào trong lòng biển, luồn qua đáy thuyền của Lan Huyên bơi thẳng vào bờ.
Tân Huệ Mẫn ngây ngốc vài giây, sau đó vội vàng đi xuống đóng cửa khoang đáy lại. Lúc này Lan Huyên, Vạn Hoài Bắc và Hạ Lăng đều đã lên trên thuyền.
Vạn Hoài Bắc đá văng cửa khoang thuyền mà vào.
“Bé Bảo, bé Bảo” Lan Huyên xông thẳng vào, chỉ nhìn thấy Tân Huệ Mãn đang kinh ngạc đứng nhìn, không thấy Hạ Bảo đâu.
“Em trai” Rõ ràng Hạ Lăng cũng rất sốt ruột: “Vừa nãy tôi nghe thấy tiếng của em trai mà”
Tân Huệ Mẫn ổn định lại tinh thần, chỉ vào Lan Huyên và Hạ Lăng lớn tiếng quát: “Đây là du thuyền của tôi, các người chạy lên đây làm cái gì, còn những người khác nữa, cút xuống cho tôi.”
“Bé Bảo đâu?” Trong lòng Lan Huyên nóng như lửa đốt, không muốn nói những lời vô nghĩa với Tân Huệ Mẫn, trực tiếp kéo lấy áo Tân Huệ Mãn, không kiềm chế được cảm xúc mà quát lớn: “Bà giấu bé Bảo đi đâu rồi, nói mau”
“Cái gì mà bé Bảo, tôi không hiểu cô đang nói gì hết” Tân Huệ Mẫn liều chết không thừa nhận: “Lan Huyên, tốt xấu gì tôi cũng là người bề trên, sao cô có thể nói chuyện với tôi như vậy, mau bỏ tay ra, đúng là không có phép tắc. Đừng tưởng răng cô có nhà họ Lý nhà họ Lục làm hậu thuẫn thì có thể không coi người bề trên ra gì”
“Tân Huệ Mẫn” Lan Huyên gần như là nghiến răng nghiến lợi: “Bé Bảo đang ở đâu? Nếu bà không nói, có tin tôi ném bà xuống ngay lập tức không?”
“Em trai tôi đang ở đâu?” Ánh mắt Hạ Lăng gắt gao nhìn Tân Huệ Mẫn: “Chúng tôi kiểm tra camera theo dõi rồi, chính bà là người bắt bé Bảo đi, mau đưa em trai tôi ra đây.”
Vạn Hoài Bắc cũng uy hiếp nói: “Tân Huệ Mẫn, bà mau giao người ra đây, chúng tôi còn có thể tha cho bà, nếu bà cứ khăng khăng như vậy chúng tôi chỉ còn cách giao bà cho cảnh sát”
Trong lòng Tân Huệ Mãn đều là hoảng sợ. Bà ta nghĩ đến lời dặn dò của Tô Lan Ninh, chỉ cần bà ta liều chết không nhận thì đối phương sẽ không làm gì được.
Đứa nhỏ kia đã rơi xuống biển, mấy người này cũng không tìm thấy được, có ngu bà ta mới thừa nhận.
“Tôi không biết, cho dù giao tôi cho cảnh sát thì tôi không không biết gì hết”
Tân Huệ Mẫn còn chưa nói xong đã có người hô lên: “Dưới nước có người”
Lan Huyên, Vạn Hoài Bắc và Hạ Lăng liếc nhìn nhau, sau đó nhanh chóng chạy qua đó.
Trên mặt biển, một cơ thể bé nhỏ đang trôi nổi, kéo gần tầm mắt lại, chính là Hạ Bảo.
Hạ Bảo không nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền, nhìn qua giống như một xác chết trôi.
Thân hình bé nhỏ thu hút ánh nhìn của mọi người.
“Bé Bảo!” Trái tim Lan Huyên như vỡ vụn ra thành trăm ngàn mảnh, vô cùng hoảng sợ mà hét lên một tiếng.
Không đợi cô nhảy xuống cứu người thì đã có người nhảy xuống trước.
Sau khi Lục Đồng Quân nhảy xuống bèn nhanh chóng bơi đến chỗ Hạ Bảo, một cảnh tượng này khiến mọi người đều căng thẳng.
Tay chân Hạ Bảo bị trói, toàn thân trôi nổi trên mặt nước.
“Em trai” Hạ Lăng muốn nhảy xuống nhưng đã bị Vạn Hoài Bắc cản lại.
“Cháu nhảy xuống làm cái gì, lão đại đã xuống rồi, cháu xuống cũng không có tác dụng gì.”
Lục Đồng Quân bơi tới chỗ Hạ Bảo, ôm lấy cậu bé quay trở về phía du thuyền.
Mấy người Lan Huyên cũng nhanh chóng trở về thuyền.
Lục Đồng Quân đặt Hạ Bảo sang một bên, kiểm tra hơi thở của cậu bé: “Vẫn còn thở.”
Luc Đồng Quân lập tức sơ cứu cho Hạ Bảo.
Lan Huyên nhanh chóng cởi trói cho Hạ Bảo, lấy tay xoa xoa đôi bàn tay lạnh lẽo của cậu bé.
“Bé Bảo, đừng dọa chị mà, mau tỉnh lại đi em” Giọng nói của Lan Huyên nghẹn ngào, khàn đặc, ngoại trừ lần trước Lục Đồng Quân gặp.
chuyện không may suýt chút nữa thì chết ra, cô chưa bao giờ sợ hãi như lúc này.
“Em trai, em mau tỉnh lại đi, anh đây. Anh xin lỗi anh không bảo vệ tốt được cho em” Hạ Lăng khóc, ngày thường cậu bé luôn kiên cường là thế, nhưng bây giờ cũng đã khóc rất thương tâm.
Hạ Bảo vẫn bất tỉnh, Vạn Hoài Bắc, Hạ Vân Hạ Đình và mấy người nhìn nhau lo lắng.
Đứa bé còn nhỏ như vậy, Tân Huệ Mãn đúng là tâm địa ngoan độc, nỡ lòng ném cậu bé xuống biển.
Sắc mặc Lục Đồng Quân lạnh lùng, hai tay anh vẫn đang ấn lên ngực Hạ Bảo. Bỗng nhiên, Hạ Bảo ộc một tiếng phun ra một ngụm nước biển.
Lan Huyên mừng phát khóc: “Bé Bảo, mau mở mắt nhìn xem”
Hạ Bảo phun liền mấy ngụm nước, sau đó mới chậm rãi mở mắt ra.
“Em trai, em mau nhìn xem, anh là ai?” Hạ Lăng chỉ vào mình cho Hạ Bảo nhận người.
“Anh, anh trai” Giọng nói của Hạ Bảo có hơi yếu ớt, sau đó ánh mắt đời về phía Lan Huyên, kêu lên một tiếng: “Vợ”
Một tiếng “vợ” này làm mọi người dở khóc dở cười.
Hạ Vân cầm khăn bông đến quấn lên người Hạ Bảo, cũng đưa cho Lục Đồng Quân một chiếc khăn bông nữa: o đại, lau khô nước đi”
Hạ Bảo tỉnh lại khiến mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Bảo tỉnh lại, hoàn toàn lấy lại tinh thần, ôm Hạ Lăng khóc lóc một hồi: “Anh trai, em rất sợ, hu hu hu, bọn họ muốn hại em”
Hạ Bảo xem như là sống sót sau tai nạn, đứa bé còn nhỏ như vậy, khẳng định đã bị làm cho vô cùng sợ hãi. Hai ngày liên tục bị dọa cho hoảng sợ, giờ này được gặp lại người thân, cảm xúc bỗng nhiên dâng trào.
thưởng: “Đứa nhỏ này thật sự rất giỏi, người trưởng thành khi đối mặt với nguy hiểm đừng nói là không những hoảng loạn, ngay cả phương pháp tự cứu cũng không biết”
Vạn Hoài Bắc càng ngày càng thích Hạ Bảo, thậm chí là bội phục.
Hai anh em Hạ Lăng Hạ Bảo, nhiều khi khiến cho người lớn phải cảm thấy tự tỉ.
“Lão đại, xử lý Tân Huệ Mẫn thế nào?”
“Dẫn người đến đây” Lục Đồng Quân lạnh lùng ra lệnh, trong giọng nói còn ẩn chứa sát khí.
Tân Huệ Mẫn bị dẫn lên du thuyền rất nhanh, nhìn thấy Hạ Bảo không bị làm sao, sắc mặt của Tân Huệ Mẫn đại biến.
Lan Huyên dân theo Bé Bảo trở lại nhà họ Lý, dọc trên đường đi, Hạ Bảo im lặng không nói gì, trông bộ dạng ủ rũ buồn bã hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vừa trở về nhà, Hạ Bảo cũng đi vào phòng của mình ngay, chẳng thèm quan tâm ai hết Trong lòng Lan Huyên vô cùng lo lắng, dùng tất cả mọi chiêu trò cô có thể làm để trêu đùa cho Hạ Bảo vui, nhưng cậu bé vẫn không chịu mỉm cười lấy một cái.
“Bé Bảo, thành thực xin lỗi, chị đến muộn rồi” Lan Huyên bước tới gần, ôm lấy bé Bảo ngồi lên trên đùi mình, hôn lên đôi má mịn màng của Hạ Bảo: “Sau này đã có chị ở đây, chị sẽ không để em phải chịu ức hiếp một lần nào nữa đâu”
Hạ Bảo cúi găm mặt xuống, siết chặt hai bàn tay nhỏ bé một hồi, giống như thể sắp khóc đến nơi, nước mắt lưng tròng trong hốc mắt, bộ dạng đó trông thật đáng thương tội nghiệp biết bao.
Trái tim của Lan Huyên đau thắt lại: “Bé Bảo.”
Hạ Bảo quay lưng lại, đi đến góc tường rồi ngồi xốm xuống, co rúm tiu ngỉu, dáng người nhỏ bé có thể làm trái tim người khác phải tan chảy khi nhìn thấy.
Lan Huyên nhất thời không biết phải làm sao cho đúng, Hạ Bảo từ trước đến nay vốn luôn vui vẻ hoạt bát bây giờ lại ấm ức đến như thế này, làm sao có thể không khiến người ta xót xa cho được.
Hạ Bảo dựa sát vào bức tường, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Bé Bảo là một đứa trẻ không được ai yêu thương, không có cha mẹ, mà là một đứa con hoang. Cha mẹ không cần Bé Bảo, bọn họ đều cười nhạo em, hu hu”
Nói rồi, bé Bảo đã bật khóc, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn bã.
Vừa rồi khi còn ở nhà trẻ, bé Bảo vẫn luôn nhịn để không bật khóc, bị người khác chửi bới lung tung cũng không mở miệng nói một lời nào, chuyện này đã rất bất thường rồi.
Làm sao một tâm hồn trẻ thơ có thể chịu đựng được những tổn thương như vậy?
“Bé Bảo, đừng khóc nữa, em còn có chị ở đây mà. Bé Bảo của chúng ta còn lâu mới là em bé không ai cần, mọi người đều rất thích bé Bảo” Lan Huyên nhẹ nhàng dịu dàng an ủi cậu bé.
“Nhưng chị vẫn không phải là mẹ của em, còn bé Bảo thì vẫn là đứa con hoang không cha không mẹ, sẽ chẳng có ai chịu chơi với em đâu” Bàn tay mập mạp của bé Bảo đưa lên lau nước mát: “Em phải đi tìm anh trai, em muốn gặp anh trai. Anh ơi, bé Bảo buồn quá, có người bắt nạt bé Bảo, anh hãy mau đến giúp đỡ em đi. “
Lúc trước khi còn ở trong trại trẻ mồ côi, hễ Hạ Bảo bị người khác bắt nạt, đều là anh trai đã đứng ra che chở cho cậu bé, có anh trai bảo vệ nên cậu bé cũng được coi là khá vô lo vô âu.
Hạ Bảo thật sự rất nhớ anh trai của mình.
Hạ Bảo khóc lóc nức nở, trái tim của Lan Huyên cũng rất buồn bã, cô ôm Hạ Bảo vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi: “Nhất định chị sẽ đi tìm anh trai cho em, hãy tin tưởng ở chị, em đừng khóc nữa có được không. Bé Bảo của chúng ta đáng yêu như vậy, sao lại không có ai chơi với em được cơ chứ “
“Cháu ngoan của bà sao thế kia, làm sao mà lại khóc lóc trông buồn bã như vậy chứ?” Lưu Lệ Phương nghe thấy tiếng khóc liền đi vào, nhìn thấy Hạ Bảo đang khóc lóc nức nở, trái tim như muốn vỡ vụn ra: “Bé cưng, nói cho bà biết, có chuyện gì thị “Bà xinh đẹp” Bé Bảo đi về phía Lưu Lệ Phương, sà vào trong lòng của Lưu Lệ Phương, tiếp tục khóc lóc sướt mướt rồi kế: “Bọn họ mảng bé Bảo là thứ con hoang, còn trói chặt bé Bảo lại không cho cháu chơi chung nữa”
“Ôi, cục cưng của bà, chuyện này là sao vậy” Lưu Lệ Phương cảm thấy đau lòng và thương cho cậu bé, hỏi Lan Huyên: “Lan Huyên, chuyện này là sao vậy? Ai không muốn sống nữa hay sao mà dám đi bắt nạt bé Bảo rồi trói nó lại thế”
“Bé Bảo bị bắt nạt ở trường học …’ Lan Huyên kể lại sơ sơ về chuyện đã xảy ra ở trường.
Lưu Lệ Phương nghe xong liền nổi giận đùng đùng: “Bọn họ dám đối xử với bé Bảo nhà ta như vậy, ta phải đi tìm bọn họ tính số, làm cái trò gì vậy, thực sự coi nhà họ Lý chúng ta là người dễ ức hiếp hay sao”
Lý Thái và Lý Kính Hòa cũng vô cùng hoảng hốt, nghe thấy tiếng khóc liền đi vào, sau khi biết sự việc, Lý Kính Hòa cũng vô cùng tức giận: “Nó chỉ là một đứa trẻ, làm sao bọn họ có thể làm như vậy được cơ chứ? Cha sẽ đến trường một chuyến để xem phía nhà trường giải thích thế nào về chuyện này”
Lan Huyên nói: “Cha nuôi, cha không cần đi nữa đâu, con đã xử lý xong xuôi hết rồi, bây giờ chắc cái trường mẫu giáo đó sắp bị dỡ bỏ hết rồi”
“Dỡ bỏ đi là đúng, ngôi trường như vậy giữ lại làm gì cơ chứ” Lưu Lệ Phương đau lòng lau nước mắt cho bé Bảo: “Đứa cháu ngoan của bà, cháu đã chịu ấm ức nhiều rồi, đừng khóc nữa. Bà sẽ xây cho cháu một ngôi trường, để bà xem còn ai dám bắt nạt đứa cháu ngoan của bà nữa”
Lưu Lệ Phương thực sự thương Hạ Bảo, nhưng Lan Huyên vẫn cảm thấy rất ngạc nhiên khi nghe Lưu Lệ Phương nói muốn xây trường học cho Hạ Bảo, nhưng cô cũng không cho là thật, chỉ nghĩ rằng bà đang nói vậy để dỗ dành cậu bé mà thôi.
“Hạ Bảo, cháu đừng khóc nữa. Nếu sau này có chuyện gì cứ đi tìm cậu, cậu sẽ ra mắt giúp cháu xử lý hết mọi chuyện, ai còn dám bắt nạt cháu, cậu sẽ đấm một phát vào đầu nó cho biết tay” Lý Thái cũng cảm thấy xót xa cho Hạ Bảo, ngày thường hai người hay đối đầu nhau, nhưng hễ đến thời điểm quan trọng, thì chắc chắn sẽ đứng về cùng một chiến tuyến rồi.
“Cháu muốn đi tìm anh trai để nhờ anh giúp đỡ, cháu nhớ anh ấy rồi, anh trai cháu đang ở đâu vậy, có phải anh ấy cũng không cần bé Bảo nữa rồi hay không?” Bé Bảo che mắt lại khóc nức nở.
“Anh trai nào? Anh trai của cháu là ai?” Cả Lưu Lệ Phương và Lý Thái đều không biết chuyện Hạ Bảo còn có một người anh trai nữa.
Mọi người dỗ dành hết sức, Hạ Bảo lúc này mới nín khóc.
Hạ Bảo xoa xoa cái bụng nhỏ xíu: “Bà xinh đẹp, cháu đói rồi”
“Bà sẽ dẫn cháu xuống lầu ăn cơm, những món ăn hôm nay đều là những món cháu thích ăn hết đấy” Lưu Lệ Phương dắt Hạ Bảo xuống lầu: “Ngày mai bà sẽ dẫn cháu đi ra ngoài chơi và mua đồ chơi mới cho cháu.”
Lý Thái cũng cùng đi ra ngoài: “Cậu sẽ dẫn cháu tới công ty chơi, cháu có đồng ý không?”
“Được ạ” Hạ Bảo gật đầu, lấy lại sự tinh nghịch lúc trước: “Cháu phải đi để xem xem cậu có lười biếng hay không, có làm việc chăm chỉ hay không”
“Được rồi, cháu đi giám sát cậu làm việc, xem xem cậu có lười biếng hay không nhé.” Lý Thái mỉm cười rồi nựng nựng mặt Hạ Bảo: “Tới đây, cậu bế nào.”
Lý Thái càng ngày càng say mê làm cậu của một đứa trẻ rồi.
Từ khi có Hạ Bảo, Lý Thái từ một người cà lơ phất phơ trước đây đã trở nên có trách nhiệm và có thể gánh vác mọi chuyện được rồi.
Lý Kính Hòa đều nhìn thấy tất cả những sự thay đổi của Lý Thái.
Đợi đến khi mấy người Lưu Lệ Phương đều đi rồi, Lý Kính Hòa quay qua nhìn Lan Huyên: “Lan Huyên, con cũng đừng lo lắng quá, con nít chẳng nhớ lâu đâu, chẳng mấy chốc mà nó sẽ quên chuyện xảy ra ngày hôm nay thôi.”
“Cha à, hôm nay con lại gây thêm phiền phức cho cha rồi” Lan Huyên cảm thấy vô cùng có lỗi, những người trong giới đều biết rõ cô là con gái nuôi của Lý Kính Hòa, cho dù cô có làm gì thì nhà họ Lý cũng sẽ bị liên lụy.
“Người một nhà con nói những chuyện này làm gì, bé Bảo đã phải chịu ấm ức như vậy, chúng ta đều thương thẳng bé lắm” Lý Kính Hòa nói: “Thắng bé này có duyên với nhà họ Lý của chúng ta, vừa rồi nghe bé Bảo nói muốn đi tìm anh trai, thăng bé còn có một người anh trai nữa hay sao?”
*Vâng, trước đây bé Bảo có nói với con về chuyện này, sau khi thẳng bé từ trại trẻ mồ côi ra ngoài, thì đã không còn biết anh trai mình đang ở đâu nữa rồi” Lan Huyên nói: “Chỉ là biển người mênh mông, con cũng không biết phải đi đâu để tìm anh trai cho bé Bảo. Cậu bé đó trông như thế nào, tên là gì cũng không biết, đã lâu như vậy rồi, con lo lắng không biết rằng liệu đứa trẻ đó có rơi vào tay bọn buôn người hay không thôi”
“Đúng là một đứa bé số khổ” Lý Kính Hòa thở dài: “Cha thấy bé Bảo trông đẹp trai sáng sủa như vậy, lại thông minh, là một đứa trẻ không hề tầm thường, thân thế chắc chắn không hề đơn giản”
“Con cũng từng nghĩ đến vấn đề này” Lan Huyên nhíu mày, nói: “Chắc sẽ không có ai lại đi vứt bỏ hai đứa con, mà lại là hai cậu bé đáng yêu như vậy”
Nếu là bé gái, hoặc có bệnh gì đó thì cũng có thể hiểu được, nhưng đẳng này Hạ Bảo lại thông minh như vậy và trông còn vô cùng đáng yêu.
“Hay là cha nhờ người tìm giúp xem sao. Một đứa trẻ còn nhỏ như vậy cũng cần sự yêu thương chăm sóc của cha mẹ.”
“Vâng ạ”
Lan Huyên cũng muốn đi tìm cha mẹ của Hạ Bảo, hôm nay các bà vợ giàu sang đã mắng cậu bé là đứa con hoang, không có cha mẹ, những lời nói cay đẳng sẽ cứa vào tìm của bé Bảo.
Mà cách để có thể chữa lành vết thương chính là tìm ra cha mẹ ruột của Hạ Bảo.
Hạ Bảo đã xảy ra chuyện lớn như vậy, Lan Huyên cũng không yên tâm, cô ở lại nhà họ Lý, tạm thời không trở về căn nhà cũ của nhà họ Lục.
Sự việc Lan Huyên dạy dỗ cho mấy bà vợ giàu sang một bài học rất nhanh chóng đã lan truyền khắp nơi trong giới, mọi người ai nấy đều cảm thấy Lan Huyên quá kiêu ngạo.
được đứa nhỏ đó. Không được để xảy ra sai sót như trong buổi yến tiệc nhận người thân trước đây được nữa, tôi muốn có được đứa trẻ mà Lan Huyên đã sinh ra”
Chương 125: Hạ Bảo nhận ra Hạ Lăng
Tô Lan Ninh nhìn người phụ nữ phía sau.
Người phụ nữ đeo mặt nạ, mặc áo len, mũ che hết cả mắt, ngụy trang rất kĩ càng nên căn bản không nhìn rõ được mặt Tô Lan Ninh chỉ biết đối phương họ Tân, rất giàu, cũng hận Lan Huyên giống như cô ta vậy.
Số tiền trong bữa tối từ thiện lúc trước là người này cho, mới không khiến cô ta mất mặt.
“Cô Tân, chuyện này có chút khó khăn, lúc trước tôi tìm được Trần Long, vốn dĩ muốn làm Lan Huyên thân bại danh liệt, ai ngờ lại thất bại”
Tô Lan Ninh nghĩ đến cảnh bị giam trong nhà tù, hận thù cắn răng nghiến lợi nói: “Sau này tôi có đến tìm Trần Long hỏi, mới biết năm đó anh ta không thành công, cũng không biết người đàn ông quan hệ với Lan Huyên rốt cuộc là ai”
“Ồ?” Dưới lớp mặt nạ, đôi mắt Tân Kiều Lam lướt qua một tia kỳ dị “Còn đứa bé thì sao?”
“Chỉ có Tô Khánh Thành biết” Tô Lan Ninh ra chủ ý nói: “Dù sao đứa trẻ đó vẫn chưa chết, cô Tân muốn tìm được con của Lan Huyên thì tìm Tô Khánh Thành là đúng rồi. Nhưng mà Tô Khánh Thành sẽ không nói sự thật đâu, phải dùng chút thủ đoạn”
Tân Kiều Lam cũng không ngốc, cô ta làm sao không nhận ra Tô Lan Ninh muốn lợi dụng cô ta để cô ta đi giáo huấn Tô Khánh Thành.
Tân Kiều Lam cười: “Tô Khánh Thành không phải cha ruột của cô, nhưng mà tốt xấu gì cũng nuôi dưỡng cô bao nhiêu năm, cô thật sự tàn nhẫn đó”
“Là bọn họ bất nhân, đừng trách tôi bất nghĩa” Trong mắt Tô Lan Ninh ngập tràn hận thù mãnh liệt: “Ông ta đánh mẹ tôi, đoạn tuyệt quan hệ với tôi, bây giờ nhà họ Sở cũng mặc kệ tôi, nhà họ Chu không nhận tôi, tôi biến thành dáng vẻ ngày hôm nay chính là do Tô Khánh Thành và Lan Huyên tạo thành”
Nhắc đến Lan Huyên, sự hận thù dưới đáy mắt Tân Kiều Lam vô cùng kinh khủng.
Lục Đồng Quân vì Lan Huyên mới đuổi cô ta đi, chị cũng chưa từng được Lục Đồng Quân cưng chiều như vậy, dựa vào gì Lan Huyên lại có được chứ?
“Lan Huyên bây giờ ở nhà họ Lục có chỗ dựa dẫm, tôi thật sự có thể đấu lại Lan Huyên không? Tô Lan Ninh có hơi lo lắng: “Nhưng mà Lan Huyên rất quan tâm đứa trẻ tên Hạ Bảo đó, chúng ta có thể ra tay với đứa bé này”
Tân Kiều Lam cười lạnh một tiếng: “Cô ta thật sự cho rắng Lục Đồng Quân thích cô ta sao? Trong lòng Lục Đồng Quân đã có người mà anh ta thích rồi, những tháng ngày tốt đẹp của Lan Huyên cũng nhanh chóng kết thúc thôi, người đó sắp quay về rồi”
Tô Lan Ninh nghe không hiểu: “Cô Tân, ai sắp quay về?
Lan Huyên ở nhà họ Lý ngủ một đêm, sáng sớm ngày hôm sau cô dẫn Hạ Bảo ra ngoài Lan Huyên tạm thời không để Hạ Bảo đi học, vẫn là để Hạ Bảo thích nghi, hồi phục tinh thần rồi hãy đi nhà trẻ.
Lan Huyên đưa Hạ Bảo quay về nhà cũ nhà họ Lục, coi như dẫn Hạ Bảo đi thư giãn.
Lan Huyên lái xe ra khỏi tiếu khu, từ kính chiếu hậu nhìn thấy xe của Lý Thái cũng lái ra, cô giảm tốc độ: “Đi đâu?”
Lý Thái tràn đầy tinh thần, còn đặc biệt trang điểm, hạ buồng lái xuống nói: “Đi hẹn hò”
Lan Huyên tố cáo: “Lại là cô gái đen đủi nào bị em nhìn trúng à”
“Chị, chị đừng có tổn thương người khác như vậy, tốt xấu gì em cũng là thái tử của nhà họ Lý, là người có thân phận nghìn tỷ, em nhìn trúng ai thì đó là may mắn của người đó đấy”
Lý Thái bực bội lắc đầu tóc, tinh thần vui vẻ hỏi Hạ Bảo: “Bé Bảo, hôm nay cậu có đẹp trai không?”
Hạ Bảo dựa vào buồng xe nói: “Cậu, dì Nhã Hân không thích kiểu ậu đâu”
“Cái gì? Nhã Hân? Lan Huyên kinh ngạc suýt chút nữa đạp sai chân ga: “Lý Thái, em hẹn hò với Nhã Hân?”
“Đúng đó, bây giờ em đang chính thức theo đuổi Nhã Hân, chị, Nhã Hân là chị em tốt của chị, phù sa không chảy ruộng ngoài, có thể giúp đỡ em không, giúp em nói mấy câu tốt đẹp trước mặt Nhã Hân được không?”
Lan Huyên từ chối: “Vậy chẳng phải chị đem Nhã Hân đẩy vào hố lửa sao? Cái này không được”
“Chị, em là em trai chị đó.”
Lý Thái bưồn bực: “Em kém cỏi như vậy sao?”
“Em tự kiểm điểm lại những chuyện xẵng bậy mà em đã làm đi, còn có những chuyện phong lưu, bạn gái cũ không đến một trắm người cũng cỡ được một đội bóng, nếu em theo đuổi Nhã Hân, mặt trời chắc mọc ở đãng tây đó” Lan Huyên không tin Lý Thái thật lòng với An Nhã Hân.
Lý Thái đổi bạn gái như đổi quần áo, vô cùng đào hoa, ấn tượng để lại cho người khác quả thật không được tốt lắm.
Lý Thái không phục lẩm bẩm nói: “Lục Đồng Quân cũng cưới ba người vợ, cũng rất đào hoa, tại sao chị còn ở bên cạnh anh ấy?”
“Tình bạn kết thúc” Lan Huyên liếc Lý Thái một cái, sau đó đạp chân ga chạy đi.
Lan Huyên đến ở nhà cũ của nhà họ Lục.
Đến nhà họ Lục, dừng xe, Lan Huyên cảm giác bầu không khí ở nhà họ Lục không đúng lắm.
Lan Huyên nhìn chú Tường hỏi: “Chú Tường, trong nhà có ai đến sao? Hay là xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cô Hồ lại nhập viện rồi” Chú Tường thở dài nói: “Nhà họ Lục đã loạn thành một đống rồi, cô Hồ còn đến gây rối”
“Cháu đi lên lầu xem Lục Đồng Quân” Lan Huyên dắt hạ Bảo lên lầu.
Vạn Hoài Bắc đúng lúc từ trên lầu đi xuống, cười chào hỏi: “Hi, nhóc con, đến sớm quá nha”
Hạ Bảo không quan tâm Vạn Hoài Bắc, đầu quay qua một bên.
“Hừ” Vạn Hoài Bắc vui vẻ nói: “Còn trẻ con với chú Vạn à, đi, chú Vạn dẫn cháu đi đến nơi hay ho, đảm bảo rất vui luôn. Dẫn con đi gặp một người, bằng tuổi con, vô cùng lợi hại, còn đẹp trai hơn con đó”
Phía sau là Vạn Hoài Bắc cố ý khiêu khích Hạ Bảo.
“Không đi” Hạ Bảo từ chối thẳng thừng: “Không có hứng thú, bé Bảo đẹp nhất”
“Hôm nay bé Bảo sao vậy?” Vạn Hoài Bắc cảm thấy có gì không đúng, Hạ Bảo bình thường sẽ không giở tính trẻ con như vậy.
“Hôm nay bé Bảo có hơi không vui, để thẳng bé đi cùng tôi là được rồi” Lan Huyên đau lòng xoa đầu cậu bé, trong lòng Hạ Bảo vẫn còn canh cánh chuyện hôm qua.
“Lão đại cùng với Xa Thành Luân đang bàn chuyện” Vạn Hoài Bắc cẩn thận nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng nói với Lan Huyên: “Thời cơ sắp đến rồi”
Lan Huyên biết thời cơ mà Vạn Hoài Bắc nói là gì, xem ra khoảng thời gian này hai cha con Lục Minh Húc có động tĩnh rồi.
Cho dù Lục Đồng Quân là người quản lí nhà họ Lục, muốn thanh lý hai cha con Lục Minh Húc thì cũng phải có một lý do hợp lý.
“Được, vậy tôi ra đại sảnh chờ một lát” Lan Huyên dẫn Hạ Bảo ra đại sảnh ngồi trên ghế sofa ở đại sảnh, nhờ người hầu lấy đồ ăn cho Hạ Bảo.
‘Vạn Hoài Bắc cũng có chuyện bận nói: “Được, vậy thì tôi đi trước”
“Anh Vạn” Lan Huyên gọi một tiếng: “Hạ Lăng ở chỗ anh sao?”
Hạ Lăng?
Hạ Bảo đang ăn trái cây nghe đến cái tên này, lập tức ngẩng đầu, hai mắt sáng lên.
thự Nam Sơn, vừa hay hai đứa có thể kết bạn với nhau”
“Chị, chú Vạn, con muốn đi biệt.”
Chương 126: Tìm kiếm ngược xuôi, cuối cùng lại ở ngay bên cạnh
Lan Huyên giao Hạ Bảo cho Vạn Hoài Bắc, Hạ Bảo kéo Vạn Hoài Bắc đi ra ngoài, dáng vẻ như không thể đợi được nữa.
Vạn Hoài Bắc vui vẻ nói: “Sao đột nhiên lại gấp gáp như vậy? Sao thế, cháu cũng muốn đi xem xem người còn đẹp hơn cháu rốt cuộc trông như thế nào hả?”
“Chú Vạn, cái người tên là Hạ Lăng đó là ai vậy?” Hạ Bảo rất thông minh, cũng không trực tiếp nói ra suy đoán của mình, cậu nhóc này cũng rất mưu trí.
“Là con nuôi của chú Vạn”
Vạn Hoài Bắc thầm nghĩ dù sao Lục Đồng Quân cũng đã mở miệng rồi, Hạ Lăng quả thực đã gọi anh ta là cha nuôi, anh ta cũng chỉ thuận nước đẩy thuyền, thật sự trở thành cha nuôi của Hạ Lăng.
Nghe vậy, Hạ Bảo bĩu môi lẩm bẩm, anh trai làm sao có thể nhận một người không đáng tin cậy như chú Vạn làm cha nuôi chứ?
“Bé Bảo, cháu nói cái gì?” Vạn Hoài Bắc nghe không rõ.
“Không có gì” Hạ Bảo thúc giục: “Chú Vạn, chú lái xe nhanh hơn xíu đi”
Hạ Bảo nóng lòng muốn xác nhận rốt cuộc đó có phải anh trai hay không “Nhóc con, hôm nay cháu cứ kỳ lạ thế nào ấy” Vạn Hoài Bắc cười cười rồi tăng tốc độ.
Lan Huyên đứng trước cửa phòng ngủ của Lục Đồng Quân, gõ cửa đi vào, Xa Thành Luân đang chuẩn bị đi ra ngoài, thấy Tô Lan Huyên đi tới thì nói với Lục Đồng Quân: “Tôi về trước đây. Tôi sẽ chú ý đến chuyện anh nói “Ừ” Lục Đồng Quân nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
Khi Xa Thành Luân đi ngang qua Lan Huyên, anh ta gật đầu chào hỏi, Tô Lan Huyên cũng đáp lại bằng một nụ cười.
Sau khi Xa Thành Luân rời đi, Lan Huyên đi đến bên cạnh Lục Đồng Quân: “Vừa nãy các anh nói gì thế mà vẻ mặt nghiêm túc như: vậy”
“Lục Minh Húc định vào ngày mừng thọ của ông nội ép ông nội giao ra cổ phần sở hữu trong tay” Lục Đồng Quân vỗ lên ghế sô pha bên cạnh, ra hiệu cho Lan Huyên ngồi xuống: “Em đừng lo lắng, anh sẽ xử lý. Bé Bảo vẫn ổn chứ?”
“Chuyện xảy ra ngày hôm qua hẳn là vẫn còn ảnh hưởng đến bé Bảo. Vừa nãy đã đi đến biệt thự Nam Sơn với Vạn Hoài Bắc rồi” Lan Huyên nói: “Cho bé Bảo một chút thời gian, chắc thằng bé sẽ dần quên đi thôi.”
Lục Đồng Quân đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt Lan Huyên, thuần hậu trầm giọng nói: “Em thích trẻ con như vậy, hay là nhận bé Bảo làm con nuôi đi?”
“Nhận bé Bảo làm con nuôi sao?“ Lan Huyên sửng sốt. Trước đây cô thực sự chưa nghĩ đến điều này: “Bé Bảo không có cha mẹ, ở bên ngoài ít nhiều gì cũng sẽ bị chèn ép. Em cũng lo lắng cho sức khỏe tâm lý của bé Bảo, chỉ là nếu nhận làm con nuôi, anh đồng ý sao?”
“Bé Bảo thông minh lanh lợi, nhận làm con nuôi cũng có thể khiến em vui vẻ, anh đương nhiên đồng ý rồi.”
Lan Huyên nhìn Lục Đồng Quân, mím môi: “Không phải anh muốn đưa bé Bảo lên đảo huấn luyện chứ? Lúc trước em có hỏi Hạ Lăng, bây giờ trên đảo các anh đang thiếu người, Hạ Lăng cũng bị lừa đi như thế này đấy”
Bị nhìn thấu tâm tư, Lục Đồng Quân biết thuận theo, nói: “Đây có thể là một chuyện tốt đối với bé Bảo, Lan Huyên, anh biết em thích bé Bảo, muốn giữ thắng bé ở lại, nhưng chúng ta không thể ngăn cản thăng bé lớn lên được.”
Lan Huyên do dự nói: “Nói sau đi, sau này em sẽ hỏi bé Bảo, nếu như thẳng bé đồng ý thì em không có ý kiến gì, nếu như không đồng ý thì không được nhắc đến chuyện này nữa”
“Được, tất cả đều nghe theo em” Lục Đồng Quân nhìn chằm chảm Lan Huyên, trong lòng lay động, cúi người ngậm chặt môi Lan Huyên.
Lan Huyên là một người theo chủ nghĩa hưởng thụ, cô cũng nguyện ý hôn Lục Đồng Quân, nhẳm mắt lại, ôm chặt cổ Lục Đồng Quân.
Lục Đồng Quân mặc bộ đồ ở nhà rộng rãi, cơ bắp bên trong lộ ra rõ ràng, trông vô cùng gợi cảm, khiến lòng người phải ngứa ngáy.
Quả nhiên gần mực thì đen gần đèn thì sáng, Lan Huyên phát hiện cô càng ngày càng háo sắc, đối mặt với Lục Đồng Quân, cô luôn muốn đè anh xuống rồi lột trần anh ra.
Trong lòng nghĩ như thế nào, Lan Huyên cũng hành động như thế đấy, trực tiếp đè lên người Lục Đồng Quân, hai tay thò vào trong quần áo của Lục Đồng Quân.
Lan Huyên nhìn chăm chăm Lục Đồng Quân, liếm liếm môi: “Em còn chưa ăn bữa sáng.”
Ý của cô là cô đói rồi, cô muốn ăn Lục Đồng Quân cho đỡ đói.
Lục Đồng Quân bày ra bộ dạng câu dẫn cô đến giày vò mình, vén áo lên: “Làm đi”
Lan Huyên không nhịn được mà cười hì hì, nằm lên người Lục.
Đồng Quân, tựa cảm lên ngực Lục Đồng Quân, cứ nhìn chằm chằm anh như thế: “Lục Đồng Quân, có anh nâng đỡ, em phát hiện mình đã trở nên xấu xa hơn, cũng tuỳ hứng hơn rồi.”
Trước mặt Lục Đồng Quân, cô như một đứa trẻ, tuỳ hứng nói trói những quý bà kia thì đã trói thật, nói sẽ đập bỏ trường học thì cũng đập bỏ thật.
Sống hơn hai mươi năm, cô chưa bao giờ sưồng sã, tuỳ hứng, không kiêng nể gì cả như vậy, cảm giác đó thật là sướng.
Ở kinh đô ngọa hổ tàng long này, trước đây cô luôn bị coi thường, bị người ta chà đạp, có thể có một công việc sống qua ngày đã rất tốt rồi Cô ngoài miệng thì nói muốn kề vai sát cánh với Lục Đồng Quân, nhưng trong lòng cô biết rất rõ rắng cô không thể đạt đến tâm cao của Lục Đồng Quân, Lục Đồng Quân vẫn luôn bảo vệ cô, cho phép cô được tuỳ hứng.
Sau khi gặp Lục Đồng Quân, cuộc đời cô sang một trang mới.
Ánh mắt Lục Đồng Quân dịu dàng: “Dáng vẻ tuỳ hứng của em rất đáng yêu, anh rất thích.”
Anh sẵn lòng nuông chiều Lan Huyên, chỉ cần cô vui vẻ, đừng nói đến một ngôi trường, có là một tòa cao ốc anh cũng có thể giúp cô phá bỏ.
Lan Huyên đặt ngón tay lên môi Lục Đồng Quân: “Thời tiết hôm nay rất tốt. Em đã xem lịch hoàng đạo rồi. Hôm nay thích hợp để khởi công, thích hợp để..tạo ra con người”
Nói xong câu đó, mặt Lan Huyên đã đỏ hết lên rồi Lục Đồng Quân khẽ cười, xoay người đè Lan Huyên xuống: “Loại chuyện này sao có thể để em vất vả được, em cứ nảm để anh làm, em chỉ cần hưởng thụ là được.”
Tô Lan Huyên không nhịn được cười, trùm chăn lên. Một lát sau, trong phòng truyền đến những âm thanh vận động nguyên sơ.
Biệt thự Nam Sơn.
Ngay khi Vạn Hoài Bắc vừa dừng xe, Hạ Bảo đã chạy vào trong với đôi chân mập mạp của mình, đúng lúc đụng phải Hạ Vân đang từ trong nhà đi ra.
“Ui da” Hạ Bảo đau đớn xoa xoa trán.
Hạ Vân tập thể dục quanh năm, trên cơ thể toàn là bắp thịt, vô cùng rắn chắc.
Hạ Vân thấy rất có l Hạ Bảo lắc đầu, Vạn Hoài Bắc cũng đi tới: “Bé Bảo, cháu đừng chạy nhanh như vậy, cẩn thận té ngã.”
Nhìn thấy Vạn Hoài Bắc, Hạ Vân bỗng nhớ ra một chuyện liền nói: “Anh Vạn, lúc trước anh bảo tôi tìm người, nhưng vẫn không có tin tức.
Anh chỉ nói đó là em trai của Hạ Lăng, tên là gì cũng không biết, mặt mũi chiều cao cũng không rõ. Đây không phải là bảo tôi mò kim đáy bể sao?”
Nghe vậy, Hạ Bảo càng kích động hơn.
Là anh trai, anh trai cũng đang tìm cậu bé sao?
“Tôi cũng không biết, tôi mà biết thì còn cần cậu phải đi tìm sao”
‘Vạn Hoài Bắc nói: “À đúng rồi, Hạ Lăng đâu?”
Hạ Vân nói: “Vừa mới đi theo anh trai tôi làm nhiệm vụ rồi.
Nghe vậy, biểu cảm Vạn Hoài Bắc trở nên nghiêm túc: “Thăng bé làm nhiệm vụ gì?”
Hạ Lăng vẫn chưa nhận nhiệm vụ bao giờ, với năng lực của Hạ Lăng, hoàn toàn chưa đến lúc nhận nhiệm vụ.
Anh trai đang gặp nguy hiểm.
“Chú Vạn, có phải anh trai đang gặp nguy hiểm không? Cháu phải đi tìm anh trai” Hạ Bảo lo lắng thúc giục: “Mau đưa cháu đi tìm anh trai đi”
“Anh trai?”
Vạn Hoài Bắc và Hạ Vân đều bày ra vẻ mặt lờ mờ.
Chương 127: Tân Huệ Mãn bắt cóc Hạ Bảo
Vạn Hoài Bắc lại quan sát kỹ Hạ Bảo một lượt, từ trước ra sau, từ trái sang phải, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, phải mất một lúc lâu mới có thể bình phục lại.
Hạ Vân cũng có chút kích động, anh ta đã làm công việc tình báo nhiều năm như vậy rồi, người cần tìm ở ngay trước mắt mà anh ta lại không nhận ra, đây là một sự đả kích đối với anh ta.
Hai người đi vòng quanh Hạ Bảo hết vòng này đến vòng khác, Hạ Bảo bị xoay quanh đến nỗi không còn nhãn nại nữa: “Chú Vạn, mau đưa cháu đi tìm anh trai đi”
“Đúng rồi, tìm Hạ Lăng” Vạn Hoài Bắc hoàn hồn, lấy điện thoại ra, vội vàng gọi cho Hạ Đình, bảo anh ta đưa Hạ Lăng về.
Điện thoại không liên lạc được.
Hạ Vân ở bên cạnh âm thầm nhắc nhở anh ta một câu: “Khi anh ấy làm nhiệm vụ thì không được phép bị quấy rầy bởi bất cứ thứ gi Vạn Hoài Bắc liếc nhìn Hạ Vân: “Bọn họ đang ở bến tàu nào, đưa tôi đi”
“Ở bến tàu Lâm Viên” Hạ Vân than khóc thảm thiết: “Anh Vạn, chuyện này có thể đừng nói cho lão đại biết được không? Hai anh em chúng tôi không muốn đến nơi khỉ ho cò gáy ở nước G đó một lần nữa đâu.
“Các cậu tự ý quyết định, đưa Hạ Lăng đi ra ngoài. Tốt nhất các cậu nên cầu nguyện Hạ Lăng không có chuyện gì đi, nếu không tôi có nói hay không cũng không có tác dụng gì nữa”
Hạ Vân ngay lập tức nói: “Tôi bảo đảm sẽ đưa Hạ Lăng bình an vô sự trở về.”
“Cháu cũng muốn đi” Hạ Bảo nảm lấy góc áo của Vạn Hoài Bắc: “Cháu muốn đi tìm anh trai. Nếu các chú không cho cháu đi theo, cháu sẽ đi nói với chú xe lăn”
Vạn Hoài Bắc: Hạ Vân: ‘…”
Tuổi còn nhỏ mà đã học được cách uy hiếp người khác.
“Thật sự là tiểu tổ tông mà” Vạn Hoài Bắc sờ trán, nói với Hạ Vân: “Cậu bồng thăng bé đi đi, nặng muốn ch: Bây giờ Hạ Bảo đã hơn hai mươi lăm kí rồi, thân hình tròn trịa, da mỏng thịt mềm, trông giống như một cái bánh màn thầu trắng trẻo nở to, khiến người ta chỉ muốn cắn một miếng.
Hạ Bảo bĩu môi: “Cháu không nặng”
Hạ Bảo rất quan tâm đến hình tượng của bản thân, không muốn thừa nhận bản thân là một đứa bé mập mạp.
Vạn Hoài Bắc vui vẻ nói: “Cháu không nặng, chỉ là thể tích của cháu hơi lớn một chút thôi.”
Vạn Hoài Bắc thích nhất là đấu võ mồm với Hạ Bảo. Hạ Lăng không thích nói chuyện, ở trước mặt Hạ Lăng, chỉ số thông minh của anh ta thường bị đè bẹp, chơi với Hạ Bảo vẫn vui hơn.
Anh em ruột mà khác biệt khá lớn.
Nhưng về chuyện Hạ Bảo chính là em trai Hạ Lăng, ngoại trừ kinh ngạc, Vạn Hoài Bắc cũng thấy rất vui mừng.
Hạ Bảo thông minh lanh lợi, điều này không hề làm bọn họ thất vọng, là một hạt giống tốt, nếu được đưa ra đảo chắc chắn sẽ còn vui hơn.
Nghĩ đến đây, Vạn Hoài Bắc đột nhiên nghĩ đến Lan Huyên, nếu như muốn mang bé Bảo đi, cửa ải Lan Huyên chắc chắn không dễ dàng vượt qua.
Bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những chuyện này, ba người vội vàng xuất phát đi tìm Hạ Lăng.
Hạ Vân ôm Hạ Bảo lên xe, ba người đi về bến tàu Lâm Viên.
Hạ Vân lái xe, dọc đường đi, Vạn Hoài Bắc cứ nhìn chăm chăm vào Hạ Bảo, lẩm bẩm nói: “Trông cháu không giống Hạ Lăng chút nào.”
Bởi vì Vạn Hoài Bắc trêu chọc Hạ Bảo béo, Hạ Bảo vẫn còn đang tức giận, giọng điệu khinh thường nói: “Cháu và anh trai là anh em sinh đôi khác trứng, đương nhiên không giống nhau rồi”
Vạn Hoài Bắc kích động nói: “Đúng vậy, chính là cái giọng điệu này, thật sự giống y hệt với Hạ Lăng. Hạ Vân, cậu nghe xem, giống lắm phải không”
Hạ Vân lạnh lùng nhắc nhở: “Anh Vạn, anh đang bị xem thường đó.”
“Đức hạnh của hai anh em chúng nó, tôi sớm đã quen rồi”’ Vạn Hoài Bắc không thèm để ý nữa, anh ta đường đường là người xếp thứ hai trong tổ chức Bóng Đêm, chút khả năng chịu áp lực này sao có thể không có được?
Vạn Hoài Bắc lải nhải rồi bắt đầu hỏi: “Bé Bảo, cháu nói xem sao cha mẹ cháu lại biết đẻ như vậy? Hai đứa con trai đều ưu tú như thế này”
Nhắc đến cha mẹ, Hạ Bảo liền nhớ tới việc bị những người đó mắng mỏ là con hoang, lập tức trở nên không vui, quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Vạn Hoài Bắc thấy vô cùng khó hiểu: “Bé Bảo, cháu làm sao thế? Cháu quay sang đây, chúng ta nói chuyện đi”
Hạ Vân nhìn Hạ Bảo qua kính chiếu hậu, nói: “Anh Vạn, anh đừng nhắc tới mấy từ cha mẹ ở trước mặt bé Bảo”
“Làm sao vậy?” Vạn Hoài Bắc vô thức hỏi, lập tức nhận ra anh ta đã làm tổn thương Hạ Bảo rồi.
Hai anh em chúng nó thực sự giống nhau, trước đây anh ta cũng đã hỏi mấy câu tương tự, Hạ Lăng liền quay đầu rời đi.
Hai anh em đều là trẻ mồ côi, chưa từng cảm nhận được tình yêu thương của cha mẹ, càng chưa từng gặp qua, đây chính là vết sẹo trong lòng bọn chúng.
Vạn Hoài Bắc thấy Hạ Bảo đang tức giận thì vô cùng tự trách: “Bé Bảo, chú xin lỗi, chú Vạn đã sai rồi, chú Vạn xin lỗi cháu, lát nữa cháu đã có thể gặp lại anh trai rồi, vui vẻ lên một chút đi.”
Hai từ “anh trai” này vẫn còn có tác dụng, Hạ Bảo lặng lế quay người lại, khuôn mặt nhỏ nổi giận, không thèm nói chuyện.
Vạn Hoài Bắc rất vui, mấy đứa trẻ ngày nay thực sự rất thú vị.
Bến tàu Lâm Viên.
Ở đây có rất nhiều khách du lịch, ba người đến bến tàu, nhìn hàng trăm con tàu đậu trong bến tàu thì có chút đau đầu.
Có thể tìm người ở đâu đây?
“Hạ Vân, cậu đi tìm người đi, tôi và bé Bảo ở đây chờ cậu”
Thời tiết nóng nực, người đi đi lại lại trong bến tàu, ai cũng không biết có bao nhiêu người của tố chức Thiên Dạ đến đây, Vạn Hoài Bắc không dám đưa Hạ Bảo đến nơi đông người.
Vạn Hoài Bắc tìm đến một quán trà trong bến tàu rồi ngồi xuống, Hạ Bảo cứ vịn cửa sổ nhìn chăm chẩm bến tàu.
“Anh trai ở đâu vậy? Sao chú Hạ Vân vẫn chưa đưa anh trai về?”
Hạ Bảo rất lo lắng, cậu bé cũng không biết vì sao trong lòng lại hoang mang, cảm giác này rất quen thuộc, cậu bé và anh trai có tâm linh tương thông, nhất định là anh trai đã gặp nguy hiểm rồi.
“Đừng lo lắng, lát nữa sẽ đến thôi” Vạn Hoài Bắc đột nhiên cảm thấy đau bụng, anh ta dặn dò bé Bảo: “Bé Bảo, cháu ngồi ở đây đợi chú một lát, chú đi vệ sinh, không được chạy lung tung nhé.”
Trong đầu Hạ Bảo chỉ nghĩ đếu chuyện anh trai đang gặp nguy hiểm, hoàn toàn không nghe thấy lời của Vạn Hoài Bắc. Vạn Hoài Bắc thực sự không nhịn được nữa, ôm bụng đi vào phòng vệ sinh.
Ngay khi Vạn Hoài Bắc vừa rời đi, Hạ Bảo nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trên bến tàu qua kính cửa sổ: “Anh trai”
Hạ Bảo cảm thấy lo lắng chạy ra ngoài Người đi đi lại lại trong bến tàu, Hạ Bảo vừa chạy đến đã không thấy bóng dáng vừa nấy đâu nữa rồi, lo lắng nhìn xung quanh: “Anh ơi, anh đang ở đâu? Bé Bảo nhớ anh lắm.”
Hạ Bảo nhớ lại khi anh trai bắt đầu đi lạc, trong lòng cậu bé vừa sợ hãi và lo lắng.
Trên một chiếc du thuyền, Tô Lan Ninh và Tân Huệ Mẫn đang hóng gió biển, hôm nay hai mẹ con bọn họ ra ngoài cho khuây khoả.
Tô Lan Ninh vô tình nhìn thấy Hạ Bảo trên bến tàu, trong lòng mừng rỡ: ‘Mẹ, mẹ nhìn xem, kia có phải là đứa nhỏ trong bữa tiệc nhận người thân không?”
“Ở đâu?” Tân Huệ Mẫn nhìn về phía Tô Lan Ninh chỉ tay: “Hình như vậy”
“Mau, mau dừng lại ở bến tàu” Tô Lan Ninh vội vàng thúc giục lên bờ.
“Lan Ninh, có chuyện gì vậy?” Tân Huệ Mẫn không hiểu ra sao cả “Lan Huyên rất cưng chiều đứa nhỏ đó. Hôm qua còn vì đứa nhỏ đó mà đắc tội với một đám phu nhân, phá bỏ một trường mẫu giáo quý tộc. Nếu như đứa trẻ này rơi vào tay chúng ta, Lan Huyên sẽ không thế không ngoan ngoãn nghe lời chúng ta.”
“Bạn nhỏ ơi, cháu đang tìm người sao? Bà đưa cháu đi tìm, có được không?”
Chương 128:
Bóng Đêm bắt tay hành động, gây ra động tĩnh lớn Tân Huệ Mẫn lấy khăn đội đầu che mặt, giả bộ hòa nhã dễ gần, hình ảnh đó giống như bà ngoại sói muốn bắt cóc cô bé quàng khăn đỏ.
Hạ Bảo chỉ liếc mắt nhìn Tân Huệ Mãn, tính cảnh giác rất mạnh: “Không cần đâu ạ, cha mẹ cháu sắp tới đây rš Hạ Bảo rất thông minh, còn biết lấy người lớn ra làm ô bảo vệ.
Tân Huệ Mẫn nghe vậy, trong lòng hoài nghị, không phải đứa trẻ này mồ côi sao? Cha mẹ đâu ra cơ chứ, chẳng lẽ là…
Tân Huệ Mãn vui mừng khôn xiết, hỏi: “Cha mẹ cháu tên là gì thế, sống ở đâu? Bạn nhỏ à, cháu đừng sợ, bà không phải là người xấu, bà chỉ muốn giúp cháu thôi. Vừa nãy bà thấy cháu đang tìm ai đó. Trông cháu dễ thương thế này, khiến bà thấy mà đau lòng.”
‘Vừa nãy Tân Huệ Mãn đứng bên cạnh quan sát, bà ta rất chắc chắn rằng Hạ Bảo đang tìm người.
“Cháu không nói cho bà đâu, cháu cũng đâu quen biết bà” Hạ Bảo.
không phải là đứa trẻ mới nói chuyện vài ba câu đã bị lừa đâu.
Tân Huệ Mẫn thấy Hạ Bảo nói gì cũng không nghe, bà ta quan sát xung quanh, không thấy Lan Huyên đâu cả, liền trực tiếp bế Hạ Bảo chạy về phía du thuyền.
“Cứu cháu với, kẻ buôn người bắt cóc cháu” Hạ Bảo hoảng sợ hét lớn, tay đấm chân đá, dốc sức cần mạnh vào vai Tân Huệ Mẫn.
“Ôi đau” Tân Huệ Mẫn đau đớn hét lên, lửa giận trong lòng dâng lên: “Thắng ranh con này, nếu mày còn hét nữa, tao sẽ ném mày xuống biển”
Tiếng kêu cứu của Hạ Bảo đã thu hút không ít người đến xem, Tân Huệ Mẫn cười giải thích: “Đây là cháu của tôi. Nó không nghe lời, âm 7 không muốn đi. Tôi không còn cách nào khác nên chỉ có thể bế nó đi.”
Bây giờ quả thật có rất nhiều đứa trẻ khóc lóc ầm trên đường phố, loại chuyện này gặp nhiều rồi, mọi người cũng không nghi ngờ gì, hơn nữa Tân Huệ Mãn là người có tiếng tăm, người khác sẽ không nghĩ bà ta là kẻ buôn người.
“Chú Vạn, cứu cháu với, chú Vạn…’ Hạ Bảo gào giọng hét lên, lúc này Vạn Hoài Bắc vẫn còn đang ở trong phòng vệ sinh, mà người qua đường cũng chỉ trơ mắt nhìn Tân Huệ Mẫn bế Hạ Bảo đi, không một ai tới giúp cả.
Tân Huệ Mẫn ôm Hạ Bảo lên du thuyền, Tô Lan Ninh vội vàng sai người lái du thuyền ra biển.
Khi Vạn Hoài Bắc đi ra, sớm đã không thấy bóng dáng du thuyền đâu nữa rồi, anh ta liếc mắt nhìn vào quán trà thì không thấy bóng dáng của Bé Bảo đâu nữa Lúc đó, Vạn Hoài Bắc liên hoảng sợ: “Bé Bảo, bé Bảo ơi?”
Vạn Hoài Bắc lại chạy ra ngoài tìm kiếm, cả bến tàu lớn như vậy, hoàn toàn không thấy cậu bé đâu cả.
Đúng lúc này, Hạ Vân Hạ Đình lái du thuyền trở về, ngay khi du thuyền vừa cập bến, Hạ Lăng đã không thể chờ đợi được nữa mà nhảy xuống.
“Vạn Lão Nhị, em trai cháu đâu? Mau đưa cháu đi gặp em ấy di”
Vừa nãy khi Hạ Lăng nghe tin đã tìm được em trai thì vô cùng mừng rỡ, lập tức chạy đến bến tàu.
“Đã không thấy đâu nữa rồi” Vẻ mặt Vạn Hoài Bắc buồn bực, anh ta vừa đi vệ sinh một lát mà đã không thấy người đâu nữa rồi.
“Cái gì gọi là không thấy đâu nữa rồi? Hạ Lăng giậm chân, cậu bé chưa bao giờ có phản ứng mạnh như ngày hôm nay.
Hạ Vân hỏi: “Anh Vạn, không phải vừa nãy anh đi cùng bé Bảo sao?”
“Tôi đi vệ sinh một lát, đi ra thì đã không thấy bé Bảo đâu nữa rồi”
‘Vạn Hoài Bắc nói: “Hạ Lăng, cháu đừng lo lảng. Có thế là thăng bé đang đi tìm cháu. Bọn chú sẽ chia nhau đi tìm”
Sắc mặt Hạ Lăng trở nên khó coi, ánh mắt lạnh như băng, khiến người ta sợ hãi không dám nhìn thẳng.
Vạn Hoài Bắc sửng sốt, Hạ Lăng còn nhỏ tuổi mà đã có ánh mắt sắc bén như vậy, trong khoảnh khắc vừa rồi, anh ta dường như nhìn thấy bóng dáng của Lục Đồng Quân trong đó.
Hạ Lăng tuyệt đối là Lục Đồng Quân thứ hai, thậm chí còn Trường Giang sóng sau xô sóng trước.
Hạ Lăng không đi tìm mà nói với Hạ Đình: “Chú Hạ Đình, cho cháu mượn máy tính của chú với.”
“Được” Hạ Đồng đưa cho cậu bé một cái máy tính mini.
Vạn Hoài Bắc không hiểu gì cả: “Hạ Lăng, cháu định làm gì thế?”
Hạ Lăng tìm một chỗ ngồi xuống, mở máy tính lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nghiêm túc: “Điều tra camera giám sát trong bến tàu, như vậy tìm sẽ nhanh hơn.”
“Đúng vậy nhỉ, sao mình lại không nghĩ ra chứ” Vạn Hoài Bắc tự võ vào trán, trước mặt Hạ Lăng, đây không phải là lân đầu tiên chỉ số thông minh của anh ta bị đè bẹp.
Vạn Hoài Bắc nghĩ Hạ Lăng mới lên đảo học tập chưa lâu, môn xạ kích rất nổi bật, nhưng chắc chắn môn tin học máy tính không thành thạo lắm, anh ta vừa mở miệng nói: “Hay là để chú…”
Anh ta còn chưa nói xong, Hạ Lăng đã đột nhập thành công vào hệ thống giám sát của bến tàu, mở ra màn hình giám sát.
“Mẹ nó” Vạn Hoài Bắc không nén được sự kích động và kinh ngạc trong lòng: “Hạ Lăng, cháu mới học chưa được bao lâu mà đã học được nhanh như vậy sao?”
“Ba ngày” Hai tay Hạ Lăng gõ bàn phím với tốc độ rất nhanh.
Có cần phải đả kích người ta như thế không?
Mỗi ngành mỗi nghề đều có lĩnh vực chuyên môn riêng, những người khác đều thành thạo một nghề, nhưng Hạ Lăng không có lĩnh vực nào là không lợi hại nhất, bởi vì lĩnh vực nào cậu bé cũng có khả năng đặc biệt.
Không chuyên về một môn nào, cái gì Hạ Lăng cũng rất thành thạo.
Khóe miệng Vạn Hoài Bắc giật giật: “Đều có một cái đầu, sao đầu của cháu lại lợi hại như vậy?”
Hạ Lăng ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Vạn Hoài Bắc: “Rất khó sao?”
Trong mắt Hạ Lăng, chuyện này không khó chút nào, cậu bé chỉ đột nhập vào một hệ thống đơn giản, nếu như ngay cả bức tường lửa đơn giản như vậy mà cũng không thể phá được thì học làm cái gì.
Hạ Đình Hạ Vân cũng liếc nhìn Vạn Hoài Bắc, hai anh em bọn họ cũng lắc đầu, đồng thanh nói.
“Khó lắm sao?”
“Khó lắm sao?”
Câu nghi vấn này của hai anh em bọn họ thật sự không có ý khinh thường Vạn Hoài Bắc.
Vạn Hoài Bắc hiểu lầm, sửng sốt: “Có vẻ như tôi cũng phải trở lại đảo bổ túc thêm”
Mấy năm nay, anh ta thật sự thụt lui rồi.
“Em trai” Hạ Lăng đột nhiên kích động hét lên.
Trên máy tính chính là màn hình theo dõi Tân Huệ Mãn bắt Hạ Bảo đi.
Nhìn rõ mặt của Hạ Bảo, trong lòng Hạ Lăng càng thêm kích động, thật sự là em trai.
Đám người Vạn Hoài Bắc cũng nhìn thấy Hạ Bảo bị bắt đi, nhưng bởi vì Tân Huệ Mẫn đang che mặt nên bọn họ cũng không nhận ra là ai.
Vạn Hoài Bắc nói: ‘Hạ Lăng, mau xâm nhập vào camera giám sát khác xem Hạ Bảo bị bất đi đâu đi Nếu như Hạ Bảo thật sự xảy ra chuyện, Vạn Hoài Bắc cũng sẽ thấy rất tự trách, là do anh ta quá sơ ý rồi.
‘Vẻ mặt Hạ Lăng chăm chú, nhanh chóng gõ bàn phím, sau đó tìm thấy màn hình giám sát Tân Huệ Mẫn bế Hạ Bảo lên du thuyền.
“Em trai đang ở trên du thuyền này” Hạ Lăng lo lắng nói: “Chú Hạ Đình, mau lái du thuyền đuổi theo đi: Không ai biết rốt cuộc Hạ Bảo đã gặp phải tên buôn người hay người của tố chức Thiên Dạ.
Vạn Hoài Bắc đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, liền hỏi: “Đúng rồi, có phải năm nay tổ chức Thiên Dạ cũng tìm kiếm người mới khắp nơi không?”
Hạ Đình trả lời một cách chắc chẳn: “Đúng vậy, vừa nấy tôi và Hạ Lăng đã bí mật tập kích người của tổ chức Thiên Dạ, cũng đã phân tích qua một chút. Dạo gần đây thủ đô trời yên biển lặng, cũng không có chuyện gì xảy ra. Có khả năng nhất là bọn họ cũng đang tìm kiếm người mới.”
Hạ Vân nói: “Vậy thì xong đời rồi. Bọn họ đã bắt cóc Hạ Bảo đi rồi.
Nói không chừng còn đã rời khỏi bến tàu, trở về tổng bộ rồi.
Hạ Lăng hỏi: “Tổng bộ của tổ chức Thiên Dạ ở đâu?”
“Không ai biết cả” Vạn Hoài Bắc nói: “Có lẽ lão đại sẽ có cách”
“Chặn đối phương lại trước đã” Hạ Lăng đưa máy tính cho Hạ Đình, trực tiếp đi lên du thuyền.
“Hạ Lăng, chú đi với cháu” Vạn Hoài Bắc cũng lên du thuyền: “Hạ Bảo là do chú để lạc, chú phải có trách nhiệm đưa thẳng bé về. Cho dù có thật sự là do tổ chức Thiên Dạ gây ra, chú cũng nhất định sẽ đưa em trai cháu trở về.”
“Em trai nhất định không sao đâu” Hạ Lăng kiên định nhìn lên mặt biển.
Vạn Hoài Bắc dặn dò Hạ Đình Hạ Vân: “Các cậu báo tin cho lão đại, tôi và Hạ Lăng đuổi theo bọn chúng trước đây”
Sau khi dặn dò xong, Vạn Hoài Bắc khởi động du thuyền rồi đuổi theo ra ngoài.
Hạ Đình Hạ Vân cũng ngay lập tức gọi điện cho Lục Đồng Quân đế báo cáo chuyện xảy ra ở bến tàu.
Căn nhà cũ nhà họ Lục.
Sau khi Lục Đồng Quân biết được chuyện, anh bỗng bật dậy khỏi sô pha, vẻ mặt nghiêm trọng: “Lập tức hạ lệnh cho tất cả mọi người của Bóng Đêm ở thủ đô ra ngoài tìm kiếm cho tôi”
ở bến tàu Lâm Viên đều được điều động đi.
Bến tàu xuất hiện động tĩnh lớn như vậy, khiến cho không ít người đi đường không khỏi nghỉ ngờ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, sao lại điều động hết toàn bộ người của tổ chức Bóng Đêm đi thế này?
Chương 129: Ném xuống biển
Đã nhiều năm rồi tổ chức Bóng Đêm không có động tĩnh lớn như vậy.
Vẻ mặt của người đi đường đều mông lung.
Đây là đã xảy ra chuyện gì?
Nhiều bên thế lực đóng quân ở bến tàu Lâm Viên, dù sao đây cũng là một miếng thịt béo bở, ai cũng muốn tranh lấy một phần.
Vừa thấy người của tổ chức Bóng Đêm hành động, mấy nhóm nhỏ cũng không dám đắc tội với tổ chức Bóng Đêm nên đều né tránh.
Một số tổ chức có chút thế lực liền sai người đi thăm dò, nhưng đến cả một cọng lông cũng không thăm dò ra.
Trên con thuyền màu xanh lam, Lệ Quốc Phong nghe được thủ hạ của mình báo cáo trên mặt biển có không ít người của Bóng Đêm, bọn họ ngang nhiên xuất hiện, trên thuyền còn treo cả ký hiệu, trong lòng ông ta vừa kinh ngạc vừa sợ hãi “Chẳng lẽ hướng tới chúng ta sao?” Một ông già cao tuổi hỏi: “Là có người tiết lộ hành tung của chúng ta sao?”
“Trước tiên đi xem xem đã” Lệ Quốc Phong đứng trên boong tàu, cầm kính viễn vọng nhìn ra ngoài mặt biển xa, thấy một con thuyền lớn như một con cá voi khổng lồ đang chạy rất nhanh về phía này.
Thần kinh của Lệ Quốc Phong căng như dây đàn: “Mọi người nâng cao cảnh giác”
Bất kể tổ chức Bóng Đêm có phải hướng tới bọn họ hay không đều phải chuẩn bị sản sàng.
Trên mặt biển còn có không ít du khách, những phú hào giàu có mang theo người đẹp nằm trên boong tàu thưởng thức trời xanh mây trắng, một sự hưởng thụ vô cùng xa hoa.
Một chiếc thuyền chiến lao ra từ bên này với tốc độ nhanh như tên lửa, nước biển văng bốn phía, các phú hào giậm chân chửi rủa, chủ yếu là muốn tìm chủ nhân tính sổ, nhưng khi nhìn thấy một đội thuyền đang tiến lại đây thì sợ tới mức trợn tròn mắt.
Mỗi một con thuyền rẽ sóng đều làm băn tung lên những cơn bọt nước, làm cho đám phú hào và người đẹp ướt sũng, những người này ngay cả cái rắm cũng không dám thả.
Lục Đồng Quân và Lan Huyên cũng đi đến bến tàu. Tô Hạo Trần bị người của tổ chức Thiên Dạ mang đi đến giờ vẫn chưa có tin tức.
Nghe nói Hạ Bảo cũng có thể đã bị tổ chức Thiên Dạ bắt đi, trong lòng.
Lan Huyên càng lo lắng.
Lan Huyên và hai người Hạ Đình Hạ Vân cùng hội họp.
“Tình hình giờ thế nào rồi? Có tin tức gì không?”
Hạ Đình lắc đầu: “Vân chưa có, cô Tô đừng gấp, chiếc du thuyền bắt cóc Bé Bảo chắc chẳn chưa ra khỏi trong vùng biển này”
Lục Đồng Quân thấp giọng nói: “Mang máy tính đến cho tôi xem”
Hạ Đình mang máy tính đến cho Lục Đồng Quân, anh mở máy tính ra, không đến một phút đồng hồ đã đăng nhập được vào hệ thống giám sát, anh đã tập trung được hình ảnh của Hạ Bảo rất nhanh “Là một người phụ nữ đã bắt cóc bé Bảo đi?” Lục Đồng Quân cau đôi mày kiếm lạnh lùng lại: “Tổ chức Thiên Dạ cũng không tuyển phụ nữ”
“Vậy không phải tố chức Thiên Dạ ư?”
Lan Huyên đi tới bên cạnh Lục Đồng Quân cùng nhìn vào máy tính, cô nhìn chăm chăm vào người trong ảnh, cảm thấy rất quen thuộc.
Khi nhìn thấy hình ảnh Hạ Bảo bị người phụ nữ đó ôm đi, cô lập tức phát hiện ra: “Là Tân Huệ Mắn, là bà ta đã bắt cóc bé Bảo”
Lan Huyên chung sống dưới một mái nhà với Tân Huệ Mẫn nhiều năm như vậy, không cần nhìn mặt cũng có thể nhận ra.
“Tân Huệ Mẫn?”
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, Lục Đồng Quân nói: “Nếu là Tân Huệ Mãn, vậy thì dễ làm rồi”
Ít nhất là Hạ Bảo vẫn an toàn.
Nếu thật sự là bị tổ chức Thiên Dạ làm, Hạ Bảo bị mang ra ngoài khu vực biển, vậy thì sẽ vô cùng phiền toái.
Lục Đồng Quân lập tức gọi điện thoại hạ lệnh: “Điều tra tất cả du thuyền trên biển, không được bỏ sót một cái nào”
Bên này Vạn Hoài Bắc và Hạ Lăng nhận được mệnh lệnh, mấy trăm người khác đang trên biển cũng đã nhận được lệnh, bắt đầu sắp xếp việc kiểm tra.
“Lão đại đến rồi, tìm được bé Bảo sẽ không phải là chuyện khó nữa” Vạn Hoài Bắc thở phào một hơi.
Hạ Lăng hướng ánh mắt tìm kiếm trên mặt biển, nhìn thấy một con thuyền đang dừng lại bèn nói: “Vạn lão nhị, qua đây”
Lúc này Vạn Hoài Bắc cũng không so đo Hạ Lăng gọi anh là lão nhị, chỉ cần tìm được người trở về, Hạ Lăng không ghi hận anh ta, vậy anh ta đã cảm ơn trời phật rồi.
Trên một chiếc du thuyền màu trắng.
Tân Huệ Mẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, bèn đi ra khỏi khoang thuyền, nhìn thấy trên mặt biển bỗng nhiên có thêm không ít du thuyền nên trong lòng hơi hoảng sợ.
“Lan Ninh, con nhìn xem, có phải đã xảy ra chuyện gì không, sao đột nhiên lại có thêm nhiều du thuyền như vậy”
Tô Lan Ninh cũng đi ra khỏi khoang thuyền, cầm lấy kính viễn vọng nhìn qua: “Đúng là có điểm kỳ lạ, có lẽ mấy vị người giàu có đã thuê du thuyền để ra ngoài thưởng ngoạn, không ngạc nhiên”
Những nhóm người giàu có thế hệ thứ hai bình thường không có việc gì làm, quả thật thường tụ tập một chỗ cùng những ngôi sao người đẹp rời bến đi du ngoạn.
Tân Huệ Mẫn cũng không để ý nữa, hỏi: “Lan Ninh, bây giờ dẫn người đi rồi con định tính thế nào, chúng ta không thể lênh đênh trên biển mãi được”
Hạ Bảo bị bọn họ trói lại vứt trong khoang thuyền.
“Không vội, con đã thông báo cho cô Tân, đến lúc đó sẽ giao thứ dã chủng này cho cô ấy xử lý, chúng ta không cần động tay”
“Lan Ninh, con muốn mượn đao giết người à?” Tân Huệ Mẫn sợ hãi nhìn vào mắt con gái, con gái bà ta càng ngày càng điên rồi “Lan Huyên có nhà họ Lý và nhà họ Lục làm chỗ dựa, chúng ta không thể làm gì cô ta, tất nhiên là phải tìm một người dám xuống tay với Lan Huyên. Lan Huyên rất quan tâm đứa bé này, nhất định có thể đả kích cô ta”
“Đứa bé còn nhỏ như vậy, có tàn nhân quá không? Chúng ta có thù oán với Lan Huyên, nhưng đứa bé này cũng đâu phải là con của cô ta.
Cho dù đứa bé này có xảy ra chuyện gì, nó có thể đả kích đến Lan Huyên được bao nhiêu” Tân Huệ Mẫn nhìn vào trong khoang thuyền Đôi mắt to tròn của Hạ Bảo nhìn chằm chằm Tân Huệ Mẫn, Tân Huệ Mãn bị nhìn nên chột dạ, nhanh chóng dời tầm mắt sang chỗ khác: “Lan Ninh, hay là đem người trả lại đi?”
“Mẹ, rốt cuộc mẹ bị sao thế, sợ hãi vớ vấn, chẳng lẽ mẹ nỡ trơ mắt nhìn con bị Lan Huyêng¡ nát dưới chân sao?”
Tân Huệ Mẫn thở dài một hơi, bà ta cũng rất hận Lan Huyên, nhưng mỗi lần đều bị Lan Huyên kia chỉnh ra trò, cho nên hiện giờ bà ta cũng không dám tùy tiện đắc tội Lan Huyên.
Tô Lan Ninh đi vào trong khoang thuyền, tức giận đá Hạ Bảo một cái: “Đồ dã chủng, đừng có trách tao, muốn trách thì hãy trách Lan Huyên đã làm liên lụy mày”
Tô Lan Ninh cũng đang che mặt, hiện giờ cô ta đã làm việc rất cẩn thận, không còn lỗ mãng như trước đây nữa.
“Đồ phụ nữ xấu xa” Hạ Bảo hung dữ nhìn chăm chắm Tô Lan Ninh: “Chị tôi sẽ đến cứu tôi, anh tôi cũng đến, tốt nhất chị nên thả tôi ra đi, nếu không anh tôi sẽ không tha cho chị đâu”
“Mày là một đứa trẻ mồ côi, lấy đâu ra anh với chị, đúng là một đứa bé ngốc”
Tô Lan Ninh nhìn thế nào cũng thấy Hạ Bảo không vừa mắt, đặc biệt là đôi mắt kia của Hạ Bảo, rất giống Lan Huyên, khiến cho cô ta cảm thấy không thoải mái.
“Mày đừng có mà trừng mắt nhìn tao như thế, tao móc hai mắt mày ra bây giờ” Tô Lan Ninh trợn mắt hù dọa Hạ Bảo.
“Đồ phụ nữ xấu xa, tôi cứ trừng mắt nhìn chị đấy, hứ” Hai mắt Hạ Bảo cứ thế nhìn trừng trừng Tô Lan Ninh.
“Đồ da chủng” Tô Lan Ninh tức giận chạy đến nhéo mặt Hạ Bảo, bị Hạ Bảo cắm cho một miếng vào tay: “A, chết tiệt”
Tô Lan Ninh hét lên một tiếng, sau đó đẩy mạnh Hạ Bảo ra: “Mày xem tao dạy dỗ mày thế nào”
Tô Lan Ninh đang định đánh Hạ Bảo thì Tân Huệ Mẫn hoảng sợ chạy tới: “Không hay rồi Lan Ninh ơi, Vạn Hoài Bắc đến đây nói muốn kiểm tra du thuyền, mẹ thấy đến tám phần là vì đứa bé này, vậy phải làm gì bây giờ”
“Cái gì”
Trong lòng Tô Lan Ninh thất kinh, cô ta phóng tâm mắt qua cửa sổ của khoang thuyền, bên ngoài không chỉ có Vạn Hoài Bắc đến, mà trên boong thuyền phía sau còn có Lan Huyên.
Như thế nào lại có thể đến nhanh như vậy?
Cô ta không thể để Lan Huyên phát hiện ra được, nếu không nhất định sẽ phải vào trại giam một lần nữa, cô ta không muốn vào đó.
Hạ Bảo vừa nghe thấy có Vạn Hoài Bắc đến bèn cất giọng hét lên: “Chú Vạn, cứu cháu với, chú Vạn, cháu ở trong này”
Tô Lan Ninh chạy nhanh tới bịt miệng Hạ Bảo lại: “Thắng nhãi con, đừng có kêu, nếu không tao ném mày đi đấy”
Âm thanh của Hạ Bảo vẫn là bị Hạ Lăng nghe thấy, Hạ Lăng sốt sắng gọi lại: “Em trai”
tìm thấy người cũng không thể làm gì chúng ta được”
Chương 130: Gặp nguy không sợ
Lời nói của Tô Lan Ninh làm cho Tân Huệ Mẫn giật mình trợn trừng hai mắt, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: “Lan Ninh, con đây là, là… giết người đấy. Không được, không được”
Tân Huệ Mẫn xua xua tay.
“Mẹ, nếu mẹ mềm lòng chúng ta sẽ xong đời cả đấy” Tô Lan Ninh đã quyết đánh đến cùng: “Mẹ cũng thấy rồi đấy, Lan Huyên và Vạn Hoài Bắc cùng đến đây, nếu để bọn họ biết đứa bé ở đây, chúng ta sẽ không có cơ hội trở mình nữa đâu”
Tô Lan Ninh không quan tâm gì nữa, nghe thấy âm thanh du thuyền bị va chạm, cô ta trực tiếp mở cửa khoang đáy, lôi Hạ Bảo vào: “Xuống âm tào địa phủ rồi thì cũng đừng trách tao, tao cũng chỉ là bị Lan Huyên ép mà thôi.”
“Ưm ưm ưm..” Hạ Bảo sợ hãi đến mức liều mạng giãy giụa.
Nhưng cậu bé chỉ là một đứa trẻ con, làm sao có thể giãy khỏi Tô Lan Ninh được.
Tô Lan Ninh trực tiếp ấn đầu Hạ Bảo xuống biển rời khỏi khoang đáy.
Nhìn thấy Hạ Bảo dần chìm xuống biển, Tô Lan Ninh hoảng loạn bịt miệng mình lại.
“Em trai, em trai” Hạ Lăng đã nhảy được lên thuyền của Tô Lan Ninh, những chiếc thuyền khác cũng đang tiến lại gần.
Bởi vì là ném từ khoang đáy xuống cho nên sẽ không có ai phát hiện ra.
Tô Lan Ninh liếc mắt nhìn thấy ngoài Hạ Lăng còn có cả Lan Huyên, đau lòng nói: “Mẹ, mẹ hãy nhớ kỹ, có chết cũng không thừa nhận, bảo vệ con thì chúng ta mới có cơ hội ngóc đầu dậy”
Vừa dứt lời, Tô Lan Ninh cũng nhảy vào khoang đáy.
Người bắt cóc chính là Tân Huệ Mẫn, không có liên quan gì đến cô ta, chỉ cần Lan Huyên không nhìn thấy cô ta, vậy thì sự việc hôm nay sẽ không có dính líu gì tới cô ta hết.
Tô Lan Ninh trực tiếp nhảy vào trong lòng biển, luồn qua đáy thuyền của Lan Huyên bơi thẳng vào bờ.
Tân Huệ Mẫn ngây ngốc vài giây, sau đó vội vàng đi xuống đóng cửa khoang đáy lại. Lúc này Lan Huyên, Vạn Hoài Bắc và Hạ Lăng đều đã lên trên thuyền.
Vạn Hoài Bắc đá văng cửa khoang thuyền mà vào.
“Bé Bảo, bé Bảo” Lan Huyên xông thẳng vào, chỉ nhìn thấy Tân Huệ Mãn đang kinh ngạc đứng nhìn, không thấy Hạ Bảo đâu.
“Em trai” Rõ ràng Hạ Lăng cũng rất sốt ruột: “Vừa nãy tôi nghe thấy tiếng của em trai mà”
Tân Huệ Mẫn ổn định lại tinh thần, chỉ vào Lan Huyên và Hạ Lăng lớn tiếng quát: “Đây là du thuyền của tôi, các người chạy lên đây làm cái gì, còn những người khác nữa, cút xuống cho tôi.”
“Bé Bảo đâu?” Trong lòng Lan Huyên nóng như lửa đốt, không muốn nói những lời vô nghĩa với Tân Huệ Mẫn, trực tiếp kéo lấy áo Tân Huệ Mãn, không kiềm chế được cảm xúc mà quát lớn: “Bà giấu bé Bảo đi đâu rồi, nói mau”
“Cái gì mà bé Bảo, tôi không hiểu cô đang nói gì hết” Tân Huệ Mẫn liều chết không thừa nhận: “Lan Huyên, tốt xấu gì tôi cũng là người bề trên, sao cô có thể nói chuyện với tôi như vậy, mau bỏ tay ra, đúng là không có phép tắc. Đừng tưởng răng cô có nhà họ Lý nhà họ Lục làm hậu thuẫn thì có thể không coi người bề trên ra gì”
“Tân Huệ Mẫn” Lan Huyên gần như là nghiến răng nghiến lợi: “Bé Bảo đang ở đâu? Nếu bà không nói, có tin tôi ném bà xuống ngay lập tức không?”
“Em trai tôi đang ở đâu?” Ánh mắt Hạ Lăng gắt gao nhìn Tân Huệ Mẫn: “Chúng tôi kiểm tra camera theo dõi rồi, chính bà là người bắt bé Bảo đi, mau đưa em trai tôi ra đây.”
Vạn Hoài Bắc cũng uy hiếp nói: “Tân Huệ Mẫn, bà mau giao người ra đây, chúng tôi còn có thể tha cho bà, nếu bà cứ khăng khăng như vậy chúng tôi chỉ còn cách giao bà cho cảnh sát”
Trong lòng Tân Huệ Mãn đều là hoảng sợ. Bà ta nghĩ đến lời dặn dò của Tô Lan Ninh, chỉ cần bà ta liều chết không nhận thì đối phương sẽ không làm gì được.
Đứa nhỏ kia đã rơi xuống biển, mấy người này cũng không tìm thấy được, có ngu bà ta mới thừa nhận.
“Tôi không biết, cho dù giao tôi cho cảnh sát thì tôi không không biết gì hết”
Tân Huệ Mẫn còn chưa nói xong đã có người hô lên: “Dưới nước có người”
Lan Huyên, Vạn Hoài Bắc và Hạ Lăng liếc nhìn nhau, sau đó nhanh chóng chạy qua đó.
Trên mặt biển, một cơ thể bé nhỏ đang trôi nổi, kéo gần tầm mắt lại, chính là Hạ Bảo.
Hạ Bảo không nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền, nhìn qua giống như một xác chết trôi.
Thân hình bé nhỏ thu hút ánh nhìn của mọi người.
“Bé Bảo!” Trái tim Lan Huyên như vỡ vụn ra thành trăm ngàn mảnh, vô cùng hoảng sợ mà hét lên một tiếng.
Không đợi cô nhảy xuống cứu người thì đã có người nhảy xuống trước.
Sau khi Lục Đồng Quân nhảy xuống bèn nhanh chóng bơi đến chỗ Hạ Bảo, một cảnh tượng này khiến mọi người đều căng thẳng.
Tay chân Hạ Bảo bị trói, toàn thân trôi nổi trên mặt nước.
“Em trai” Hạ Lăng muốn nhảy xuống nhưng đã bị Vạn Hoài Bắc cản lại.
“Cháu nhảy xuống làm cái gì, lão đại đã xuống rồi, cháu xuống cũng không có tác dụng gì.”
Lục Đồng Quân bơi tới chỗ Hạ Bảo, ôm lấy cậu bé quay trở về phía du thuyền.
Mấy người Lan Huyên cũng nhanh chóng trở về thuyền.
Lục Đồng Quân đặt Hạ Bảo sang một bên, kiểm tra hơi thở của cậu bé: “Vẫn còn thở.”
Luc Đồng Quân lập tức sơ cứu cho Hạ Bảo.
Lan Huyên nhanh chóng cởi trói cho Hạ Bảo, lấy tay xoa xoa đôi bàn tay lạnh lẽo của cậu bé.
“Bé Bảo, đừng dọa chị mà, mau tỉnh lại đi em” Giọng nói của Lan Huyên nghẹn ngào, khàn đặc, ngoại trừ lần trước Lục Đồng Quân gặp.
chuyện không may suýt chút nữa thì chết ra, cô chưa bao giờ sợ hãi như lúc này.
“Em trai, em mau tỉnh lại đi, anh đây. Anh xin lỗi anh không bảo vệ tốt được cho em” Hạ Lăng khóc, ngày thường cậu bé luôn kiên cường là thế, nhưng bây giờ cũng đã khóc rất thương tâm.
Hạ Bảo vẫn bất tỉnh, Vạn Hoài Bắc, Hạ Vân Hạ Đình và mấy người nhìn nhau lo lắng.
Đứa bé còn nhỏ như vậy, Tân Huệ Mãn đúng là tâm địa ngoan độc, nỡ lòng ném cậu bé xuống biển.
Sắc mặc Lục Đồng Quân lạnh lùng, hai tay anh vẫn đang ấn lên ngực Hạ Bảo. Bỗng nhiên, Hạ Bảo ộc một tiếng phun ra một ngụm nước biển.
Lan Huyên mừng phát khóc: “Bé Bảo, mau mở mắt nhìn xem”
Hạ Bảo phun liền mấy ngụm nước, sau đó mới chậm rãi mở mắt ra.
“Em trai, em mau nhìn xem, anh là ai?” Hạ Lăng chỉ vào mình cho Hạ Bảo nhận người.
“Anh, anh trai” Giọng nói của Hạ Bảo có hơi yếu ớt, sau đó ánh mắt đời về phía Lan Huyên, kêu lên một tiếng: “Vợ”
Một tiếng “vợ” này làm mọi người dở khóc dở cười.
Hạ Vân cầm khăn bông đến quấn lên người Hạ Bảo, cũng đưa cho Lục Đồng Quân một chiếc khăn bông nữa: o đại, lau khô nước đi”
Hạ Bảo tỉnh lại khiến mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Bảo tỉnh lại, hoàn toàn lấy lại tinh thần, ôm Hạ Lăng khóc lóc một hồi: “Anh trai, em rất sợ, hu hu hu, bọn họ muốn hại em”
Hạ Bảo xem như là sống sót sau tai nạn, đứa bé còn nhỏ như vậy, khẳng định đã bị làm cho vô cùng sợ hãi. Hai ngày liên tục bị dọa cho hoảng sợ, giờ này được gặp lại người thân, cảm xúc bỗng nhiên dâng trào.
thưởng: “Đứa nhỏ này thật sự rất giỏi, người trưởng thành khi đối mặt với nguy hiểm đừng nói là không những hoảng loạn, ngay cả phương pháp tự cứu cũng không biết”
Vạn Hoài Bắc càng ngày càng thích Hạ Bảo, thậm chí là bội phục.
Hai anh em Hạ Lăng Hạ Bảo, nhiều khi khiến cho người lớn phải cảm thấy tự tỉ.
“Lão đại, xử lý Tân Huệ Mẫn thế nào?”
“Dẫn người đến đây” Lục Đồng Quân lạnh lùng ra lệnh, trong giọng nói còn ẩn chứa sát khí.
Tân Huệ Mẫn bị dẫn lên du thuyền rất nhanh, nhìn thấy Hạ Bảo không bị làm sao, sắc mặt của Tân Huệ Mẫn đại biến.
Bình luận facebook