Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 151-156
Chương 151: Ô, trong bụng là bao cao su
Tại sảnh tiệc mừng thọ.
Các khách mời đã tụ tập lại, Lan Huyên đứng ở trên sân khấu, không hề dao động.
Hồ Như Quỳnh khóc lóc thảm thiết: “Con của tôi mất rồi, Lan Huyên, cô là đồ sát nhân, cô quá hung ác, ngay cả một đứa trẻ chưa ra đời cũng có thể ra tay”
Trần Hương Thủy và một số họ hàng nhánh bên của nhà họ Lục cũng đi qua.
“Chuyện gì vậy?” Trần Hương Thủy đi tới, khi nhìn thấy một vũng máu ở vùng thân dưới của Hồ Như Quỳnh liền sững sờ.
Mấy họ hàng nhánh phụ của nhà họ Lục, cũng chính là những người chú bác đó, tức giận buộc tội Lan Huyên: “Đồ đàn bà xấu xa, còn đứng đó không làm gì, sao lại máu lạnh, tàn nhân như vậy”
“Đúng vậy, chị dâu cả, đây mà là chủ mẫu của nhà họ Lục do cháu trưởng của tôi chọn sao? Một người phụ nữ xấu xa như vậy sao có thể xứng đáng với chức vị chủ mẫu chứ”
Hồ Như Quỳnh nắm lấy Trân Hương Thủy, càng khóc thảm thiết hơn: “Mẹ, cháu của mẹ mất rồi. Là Lan Huyên đã đẩy con, cô ta biết ông nội rất yêu thương đứa nhỏ này, sợ hai mẹ con con sẽ uy hiếp địa vị của cô ta nên mới ra tay tàn nhãn như vậy”
“Hồ Như Quỳnh, cô đừng sợ, tôi sẽ kêu người đưa cô đến bệnh viện” Trần Hương Thủy muốn đưa người đến bệnh viện gấp, máu nhiều như vậy, quá đáng sợ rồi, đứa trẻ chắc chắn sẽ không giữ được, nhưng không thể để người lớn cũng bị nguy hiểm.
“Mẹ, mẹ nhất định phải tìm công lý thay cho con, tìm công lý cho con của con” Hồ Như Quỳnh khóc lóc thương tâm không thôi, lại nói với người nhà họ Lục: “Các chú bác, mọi người phải làm chủ cho con”
Vạn Hoài Bắc bị động tĩnh ở đây làm cho bất ngờ, bước nhanh đi tới, dùng ánh mắt hỏi Lan Huyên có nên đưa người rời đi không?
Lan Huyên thầm lắc đầu với Vạn Hoài Bắc, bây giờ Hồ Như Quỳnh bị đưa đi, danh tiếng độc ác của cô xem như đã được khẳng định.
Lan Huyên bước xuống sân khấu, dùng ánh mắt trịch thượng nhìn Hồ Như Quỳnh, trên môi nở nụ cười: “Là sinh viên khoa diễn xuất à? Tôi nhớ cha mẹ cô đều là giáo viên, cô tốt nghiệp khoa tài chính cơ mà, sao diễn xuất tốt thế này”
“Lan Huyên, cô còn cười, cô đã giết chết một mạng người rồi đấy”
Các chú bác nhà họ Lục rất tức giận, họ không phải là vì cố gắng bảo vệ Hồ Như Quỳnh, chỉ là Lan Huyên được Lục Đồng Quân lựa chọn, nên họ thích đối đầu với Lục Đồng Quân khiến Lục Đồng Quân không vui.
Các khách mời cũng đang bàn luận.
“Lan Huyên này thật đúng là người tàn nhãn”
“Không phải chứ, đến một đứa nhỏ cũng không tha, ghen tuông mù quáng đến mức này, đây là còn chưa bước vào cửa nhà họ Lục mà đã hại chết con cháu nhà họ Lục rồi”
“Cậu Lục bị bệnh lâu như vậy, nghe nói không sống được bao lâu nữa, khó khăn lắm mới có một đứa con. Lần này thì hay rồi, đứa con duy nhất cũng không còn nữ: “Còn không phải sợ đứa nhỏ sẽ cướp hết lợi ích của cô ta à, chắt đầu của nhà họ Lục, ông cụ Lục xem trọng như vậy. Hồ Như Quỳnh có thể phú quý nhờ con trai, một bước lên mây, được chia một miếng bánh”
“Cứ cho là vì tiền, cũng không thể không có lương tâm như vậy, đứa trẻ vô tội mà”
Khách mời càng chỉ trích Lan Huyên, trong lòng Hồ Như Quỳnh càng Vui vẻ.
Đây chỉ là bước đầu tiên để cô ta chỉnh lại Lan Huyên, cô ta còn chuẩn bị một đòn chí mạng, vở kịch phải diễn từ từ.
Tân Kiều Lam đồng cảm nói: “Thật sự là đáng thương, một đứa nhỏ đang sống sờ sờ đó mà đã không còn nữa”
Thanh âm không lớn không nhỏ, nhưng giống như một mồi lửa nhỏ, đốt lên lửa giận trong lòng mọi người.
Vạn Hoài Bắc không biết thứ trong bụng của Hồ Như Quỳnh là giả, nhìn tình hình bất lợi với Lan Huyên, trong lòng rất lo lắng.
Lan Huyên bỏ mặc những lời nói của khách mời, trên mặt vẫn mang theo vẻ bất cần, ánh mắt thờ ơ quét qua những vị khách có mặt ở đây.
Mục đích của cô là xem ai sẽ giậu đổ bìm leo, ai giữ thái độ bàng quan, sự việc ngày hôm nay sẽ giúp cô sàng lọc ra nhiều mối quan hệ không cần thiết để duy trì, đồng thời nhìn rõ mặt mũi của nhiều người.
Ai chân thành, ai giả dối.
Tô Lan Ninh vẫn luôn đã đứng bên ngoài đám đông, không đến gần, cũng không nói gì.
Bây giờ cô ta đã học được rất nhiều, đã có rất nhiều người giậu đổ bìm leo như vậy, cô ta không cần phải xuất hiện nữa.
Lan Huyên liếc nhìn vết máu nhanh khô trên mặt đất, quỳ xuống, nhìn Hồ Như Quỳnh hỏi: “Cô đừng khóc như thể tôi bắt nạt cô thật, cùng lắm thì tôi đền cho cô một đứa con”
“Nghe đi, mọi người hãy nghe đi, những lời này là có ý gì”
“Con mất rồi, còn có thể đền sao?”
“Đây cũng không phải đồ vật”
“Một người phụ nữ máu lạnh và tàn nhẫn như vậy, chị dâu, cháu trai cả hôm nay không có ở đây, cô nói xem loại phụ nữ này làm sao xứng làm chủ nhân của nhà họ Lục”
Hồ Như Quỳnh càng khóc càng thê thảm, tức giận chửi mắng: “Lan Huyên, cô quả thật là con quỷ, con trai của tôi, là cô cố ý giết người, là phạm pháp, phải ngồi tù”
“Ô? Vậy thì tội phỉ báng và vu oan bị ngồi bao nhiêu năm từ?” Lan Huyên vươn tay đến bụng Hồ Như Quỳnh.
“Cô làm gì vậy?” Hồ Như Quỳnh hoảng sợ, lo lắng bảo vệ bụng mình: “Mẹ, các chú bác, mau ngăn cản cô ta lại, cô ta muốn hại tôi”
Trước khi các chú bác của nhà họ Lục tiến tới, Lan Huyên đã nhanh chóng lôi ra một cái bụng cao su từ dưới quần áo của Hồ Như Quỳnh.
“Ô, con của cô thì ra trông như thế này à, thật là mở rộng tâm mắt”
Lan Huyên giả bộ kinh ngạc, ném cái bụng bầu giả làm bằng cao su cho Hồ Như Quỳnh: “Đứa con này của cô, chút nữa tôi sẽ kêu người đền cho cô mười mấy cái, nên đừng khóc ở đây, người như tôi rất hiểu đạo lí, sẽ không để cô chịu thiệt”
Đền mười mấy cái?
Đây không phải là cố ý trêu ngươi sao?
Ngay sau khi chiếc bụng giả được lấy ra, khách khứa được một phen náo loạn.
Không ai ngờ được cảnh tượng kịch tính này.
Mấy ông chú bác nhà họ Lục vừa rồi giúp Hồ Như Quỳnh chửi mắng Lan Huyên đều mặt đỏ tai hồng, bị vả mặt nhanh quá, ai nấy đều xấu hổ không hó hé gì nữa.
Trần Hương Thủy bỏ rơi Hồ Như Quỳnh, tức giận không thôi: “Hồ Như Quỳnh, sao cô có thể lừa dối mọi người giả vờ đang mang thai.”
“Mẹ, mẹ nghe con giải thích, con..” Hồ Như Quỳnh vừa xấu hổ vừa tức giận, không biết nên giải thích như thế nào.
Trước đây cô ta vẫn luôn cảm thấy trong lời nói của Lan Huyên có điều gì đó, nhưng cô ta thật sự nghe không ra, cũng không ngờ rằng Lan Huyên thật sự biết cái bụng của cô ta là giả.
Lan Huyên biết chuyện đó khi nào?
Cô ta đã làm một cách rất bí mật mà.
Lan Huyên cười lạnh: “Tục ngữ có câu luyến tiếc trẻ con sẽ không bắt được sói, nhưng bằng mọi giá cô cũng phải sinh một đứa trẻ thật chứ, lần này thì hay rồi, giấc mộng được bồng cháu của ông nội Lục vỡ rồi, không biết sẽ đau lòng đến mức nào nữa”
“Lan Huyên, cô không đủ tư cách để nói tôi, bản thân cô đã làm cái gì, cô đừng tưởng tôi không biết.”
Hồ Như Quỳnh đập nồi dìm thuyền, bụng lộ ra ngoài, còn giả bộ yếu đuối.
Hồ Như Quỳnh nhanh chóng từ trên mặt đất bò dậy: “Mọi người nhìn người phụ nữ này đi, cô ta không thuần khiết như vẻ bề ngoài…”
Hồ Như Quỳnh còn chưa nói hết lời, Vạn Hoài Bắc nhận được ám hiệu của Lan Huyên, lập tức kêu người tiến lên giữ Hồ Như Quỳnh, nhấc lên đưa ra ngoài.
Lan Huyên lộ ra uy nghiêm, cất giọng nói: “Đại thọ của ông cụ Lục, sao có thể để cho cô gây phiền phức ở đây, ném ra ngoài”
Lan Huyên không sợ lời nói chưa xong của Hồ Như Quỳnh sẽ khiến mọi người suy nghĩ, Hồ Như Quỳnh bị vạch trần, dù cô ta có nói gì đi nữa, mọi người cũng sẽ không tin, chỉ giống như đang hắt nước bẩn hãm hại người khác mà thôi.
Hồ Như Quỳnh giấy giụa: “Buông tôi ra, Lan Huyên, cô là một người đàn bà độc ác … Um…Um”
Hồ Như Quỳnh còn chưa nói hết lời, miệng đã bị bịt lại.
Vạn Hoài Bắc nghiêm nghị nói: “Mau đưa đi càng xa càng tốt. Không được, tốt nhất là đưa về nhà cũ nhốt lại trước, tránh lại xảy ra chuyện khác.”
“Vâng, anh Vạn” Các nhân viên bảo vệ ném lên xe và rời đi.
Trong đại sảnh.
vị của Lan Huyên trong nhà họ Lục.
Cho dù Lan Huyên chưa vào cửa, cô cũng đã có thể đại diện cho nhà họ Lục rồi.
Chương 152: Ông cụ mới là người biết diễn
Hồ Như Quỳnh bị đuổi đi, có người hả lòng hả dạ cũng có người thất vọng.
Tô Lan Ninh và Tân Kiều Lam là buồn bực nhất.
Khó khăn lắm mới có cái bia đỡ đạn xông về phía trước, còn chưa làm gì được Lan Huyên đã bị đuổi ra ngoài.
Tân Kiều Lam liếc mắt nhìn Lan Huyên, Lan Huyên cũng nhanh chóng phát hiện ra ánh mắt của cô ta.
Cách biển người đông nghịt, ánh mắt sắc bén của hai người va chạm trên không trung bắn tia lửa ra khắp nơi.
Tân Kiều Lam cong môi cười, lắc lư ly rượu vang đỏ trong tay mời Lan Huyên từ xa, thái độ khiêu khích rõ ràng.
Hôm nay, Hồ Như Quỳnh mới chỉ là món khai vị, món ngon thật sự còn chưa lên đâu.
Tuy Lan Huyên cảm thấy đau đầu, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười nhã nhặn, hôm nay không cần biết là yêu ma quỷ quái gì, nhất định cô sẽ không từ chối.
Trong lòng Trần Hương Thủy giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, vẫn chưa tỉnh táo lại được: “Lan Huyên, cháu phát hiện ra Hồ Như Quỳnh giả vờ mang thai từ khi nào vậy?”
“Việc này không phải do cháu phát hiện ra, là Thanh Bình” Lan Huyên thu hồi tâm mắt, thấy sắc mặt của Trần Hương Thủy không tốt lắm bèn nói: “Cô à, hay là cô nghỉ ngơi trước đi? Việc này về rồi nói tỉ mỉ sau”
“Được, Hồ Như Quỳnh này suốt ngày ra sức làm những chuyện khiến người khác đau đầu” Trần Hương Thủy thở dài: “Đúng rồi, bé Bảo và Hạ Lăng đâu?”
“Hai đứa bị tiêu chảy nhẹ, cháu bảo Nhã Hân đưa về trước rồi” Lan Huyên thuận miệng nói dối.
Đúng lúc này, Vạn Hoài Bắc nghiêm mặt đi tới.
“Cô Tô, lão đại xảy ra chuyện rồi.’ Vạn Hoài Bắc không nhỏ giọng xuống mà nói với âm lượng bình thường, khách khứa xung quanh đều có thể nghe thấy.
Trong lòng Lan Huyên giật thót: “Xảy ra chuyện gì?”
“Xe của lão đại chạy trên đường núi bị người ta tông xuống vách núi TÔI.
Lời Vạn Hoài Bắc vừa nói như sấm sét giữa trời quang.
Các vị khách kinh hãi, Trần Hương Thủy nhũn chân: “Thế con trai tôi đâu? Con trai tôi thế nào rồi?”
Đây là câu hỏi tất cả mọi người đều quan tâm.
Vạn Hoài Bắc nhíu chặt lông mày: “Không rõ sống chết, sợ là… lành ít dữ nhiều”
Nghe vậy hai mắt Trần Hương Thủy tối sầm, ngất xỉu ngay lập tức.
“Chú Tường, đưa bà chủ về phòng” Tuy trong lòng Lan Huyên rất rối bời nhưng trong lúc làm việc không thể tự mình làm rối mình trước.
Tân Kiều Lam sốt ruột: “Anh Vạn Hoài Bắc, anh lặp lại lần nữa, anh Đồng Quân làm sao cơ? Sao anh ấy lại đi vào đường núi?”
Vạn Hoài Bắc nói: “Lão đại đang trên đường đến thì gặp phải người đuổi giết, xe bị đâm hỏng ngay tại chỗ, cảnh sát đã đến đó rồi.”
Lúc này, Lan Huyên chú ý đến hành vi kỳ lạ của một người phục vụ trong đại sảnh đang đi lên tầng.
Ông cụ Lục đang ở phòng nghỉ trên đó.
Lan Huyên quyết định rất nhanh, đi đến đứng trên sân khấu bình tĩnh lên tiếng ổn định mọi người: “Vì xảy ra tình huống bất ngờ, có lẽ tiệc mừng thọ sẽ bắt đầu chậm hơn chút, mọi người bình tĩnh đừng nóng, nên ăn cứ ăn, nên uống cứ uống, mọi người khó có dịp được tụ họp với nhau mà”
Nói xong, Lan Huyên hướng về phía các chú các bác chi bên của nhà họ Lục nói: “Hôm nay là đại thọ bảy mươi tuổi của ông nội Lục, mọi người đều mang họ Lục, là người nhà họ Lục. Nếu là người một nhà, vậy vất vả các chú bác tiếp đãi các vị khách mời rồi”
Lan Huyên không sợ bị khách khứa bàn tán, điều cô lo lắng chính là những chú bác này nhân cơ hội giậu đổ bìm leo, cho nên cô phải ổn định những người này trước.
Lan Huyên vừa nói xong, các vị khách thầm kinh ngạc trước Lan Huyên gặp nguy không sợ, cũng khâm phục khả năng tùy cơ ứng biến của cô.
Tranh đấu trong nội bộ nhà họ Lục như chia năm xẻ bảy, tất cả mọi người đều biết chuyện này, bây giờ Lục Đồng Quân gặp tai nạn, ông cụ Lục vân không xuất hiện, sợ là bữa tiệc mừng thọ hôm nay không đơn giản, chắc chắn những chỉ bên khác của nhà họ Lục muốn nhân cơ hội khuấy nước đục thêm.
Bây giờ, câu “người một nhà” của Lan Huyên đã bóp chết suy nghĩ mờ ám trong lòng những người này.
Lấy ví dụ thế này, mọi người đều mang họ Lục, vậy chính là châu chấu trên cùng một sợi dây. Bây giờ nhà họ Lục gặp nạn, Lan Huyên còn chưa gả đến đã ủng hộ nhà họ Lục như vậy, nếu những người mang họ.
Lục như bọn họ còn giậu đổ bìm leo sẽ biến thành kẻ bỉ ổi, không thể ngóc đầu lên được trong tầng lớp này nữa.
Đám người trong chỉ phụ ngơ ngác nhìn nhau, thầm ấm ức trong lòng, hôm nay coi như bọn họ đã bị con nhóc Lan Huyên này bóp chặt rồi.
Bọn họ còn có thể làm gì?
Lan Huyên người ta đã nói bọn họ là chủ nhân, không phải là khách, cũng không thể làm chủ nhân lại dẫn đầu gây rối được.
Chủ nhân tiếp đãi quan khách là hợp tình hợp lý.
Lan Huyên ra hiệu bằng ánh mắt với Vạn Hoài Bắc và Lý Kính Hòa, giao những vị khách trong phòng này cho họ, mình thì đi về phía phòng nghỉ.
Lục Đồng Quân từng nói, hôm nay Lục Minh Húc muốn ép ông cụ giao ra cổ phần công ty.
Lục Đồng Quân không kịp đến, vậy cũng chỉ có cô đi ngăn cản.
Lan Huyên tin nhất định Lục Đồng Quân sẽ không sao, nhất định anh sẽ đến.
Chỉ là trong lòng cô cũng có nghi ngờ vì sao Lục Đồng Quân lại đi đường núi, nhưng cô không quá xoắn xuýt.
Trong phòng nghỉ.
Ông cụ Lục ngồi trên ghế gỗ hút xì gà, Lục Minh Húc và Lục Tử Việt đang đứng hai bên trái phải, đưa giấy chuyển nhượng quyền sở hữu cổ phần cho ông cụ “Ông nội, vừa nãy ông cũng nghe thấy rồi, anh cả gặp tai nạn xe trên đường núi, thi thể đã bị thiêu cháy, ông cũng lớn tuổi rồi, một mình ông không thể quản lý một công ty lớn như vậy được, để cháu san sẻ giúp cho ông” Lục Minh Húc nói đến là hợp lý.
Ông cụ Lục vẫn bình tĩnh hút xì gà, phun một vòng khói vào khoảng không, khói mù tản đi, bầu không khí trong phòng càng thêm căng thẳng.
Ông gõ tẩu lên bàn một cái, không nổi giận nhưng khiến người khác sợ hãi: ” Minh Húc, là ông nội nhìn cháu lớn lên, lúc ông của cháu làm mưa làm gió trong giới kinh doanh, không biết cha cháu còn đang ở chỗ nào, thằng nhóc cháu ra vẻ giở trò “bức vua thoái vị” trước mặt ông nội cháu đây là thế nào? Đủ lông đủ cánh rồi à? Cháu dứt khoát diệt luôn cả ông nội mình sao?”
Trạng thái của ông cụ Lục cực kỳ tốt, mỗi lần một câu “ông nội cháu”, nếu là người khác gọi câu này, vậy chắc chắn có ý mắng người, nhưng ông cụ nói là sự thật.
Ở trước mặt ông, Lục Minh Húc chỉ là một đứa cháu trai.
Lục Minh Húc tích một bụng lửa giận, dĩ nhiên không dám trút ra ngoài, anh ta sợ hãi, kính nể ông cụ Lục từ tận đáy lòng.
Dù cho ông cụ Lục già thật rồi thì Lục Minh Húc cũng không dám khinh suất.
Lục Tử Việt càng không phải nói, từ nhỏ ông ta đã là đứa con trai không được ông cụ yêu thích, trong mấy đứa con trai ông cụ thích nhất là con cả và con thứ ba.
Lúc còn trẻ, ông cụ Lục giáo dục bọn trẻ cực kỳ nghiêm khắc, Lục Tử Việt thấy ông cụ Lục tức giận cũng sợ hãi trong lòng.
“Ông nội, cháu không dám” Lục Minh Húc cúi đầu, nhìn giống như ngoan ngoãn nghe lời, ngoài miệng nói không dám nhưng lại chuyển tay đưa giấy chuyển nhượng cổ phần lên: “Ông nội, hôm nay là ngày mừng đại thọ của ông, ông ký tên rồi, niềm vui nhân đôi đến cùng một lúc, ông cũng đừng ép cháu, cháu trao đổi với ông rất điềm đạm nhã nhặn, hãy để cháu gánh vác một phần giúp ông.”
Lúc này, Lục Tử Việt cũng lên tiếng: “Cha, con biết trong lòng cha thiên vị vợ cả, nhiều năm như vậy rồi, vợ lẽ chúng con bị chèn ép khắp nơi, thăng nhóc Lục Đồng Quân cũng không coi con là chú hai.”
Ông cụ Lục cực kỳ thất vọng: “Con nhất định cho là như vậy?”
Lục Minh Húc đang muốn ép ông cụ ấn vân tay, đột nhiên Lan Huyên đạp cửa rầm một tiếng đi vào.
“Hơ, ban ngày ban mặt sao lại đóng cửa? Chẳng lẽ đang làm chuyện gì mờ ám sao?”
Lan Huyên đến rồi, ông cụ Lục giơ tẩu xì gà vẫy tay: “Cháu dâu, nhanh đến bảo vệ ông nội, hai đứa con cháu chẳng ra gì này muốn đánh bộ xương già này của ông, ôi chao, gia đình bất hạnh quá.”
Lục Minh Húc: “…”
Lục Tử Việt: “..”
Bọn họ đánh lúc nào?
Trời đất chứng giám.
Rõ ràng là bọn họ bị đánh.
Hơn nữa, ông cụ Lục bình tĩnh mà khiến người khác sợ hãi đi đâu rồi?
Lan Huyên vừa xuất hiện lại giống như một cụ già cô độc bị ức hiếp, còn kém bước la lối om sòm, khóc trời đập đất ngay tại chỗ nữa thôi.
Chương 153: Em tin chắc chắn anh sẽ về
Dáng vẻ lật mặt sợ hãi trong một giây của ông cụ Lục khiến hai cha con Lục Tử Việt sửng sốt trong giây lát.
Lan Huyên vừa nghe ông cụ Lục bị uy hiếp, dù nhìn ra ông cụ không sao cả, phần lớn là giả vờ thì tinh trần trọng nghĩa vẫn tăng cao. Cô nói với ông cụ Lục: “Ông nội Lục, ông đến bên cạnh cháu này”
“Được.” Ông cụ Lục nhanh chóng đứng ra phía sau Lan Huyên, ngậm xì gà trong miệng, con ngươi mờ đục hơi híp lại, cực kỳ giống một con cáo già lắm mưu nhiều kế.
Ông cụ Lục còn nháy mắt với hai cha con Lục Minh Húc giống như đang nói, chúng mày còn non lắm.
Trong lòng Lục Minh Húc kìm nén đến khó chịu: “Ông nội, anh cả đã gặp tai nạn, chẳng lẽ ông cứ trơ mắt nhìn doanh nghiệp Đại Lục xuống dốc, sau đó hoàn toàn bị chiếm đoạt?”
Lục Tử Việt cũng rất giận ông cụ Lục bất công: “Cha, đều là con cháu của cha. Minh Húc cũng coi như được cha nhìn khôn lớn, thằng bé có điểm nào không bằng Lục Đồng Quân?”
“Lòng quá tham lam” Ông cụ Lục cầm xì gà trên tay, dáng vẻ dạy dö, nói lời sâu xa: ‘Việc làm ăn chú trọng trung thực giữ chữ tín, suy nghĩ cho đối phương, như vậy doanh nghiệp mới có thể phát triển lâu dài, mà không phải chỉ mua bán một lần đã làm đến đường cùng. Minh Húc, Tử Việt à, hai đứa đều quá nôn nóng, ngay cả người thân cũng nhãn tâm hãm hại, giao nhà họ Lục vào tay các người thì sớm muộn gì cũng sụp đổ”
Lục Minh Húc mất kiên nhẫn: “Lời này toàn là nói bậy, ông nội, chẳng lẽ lòng dạ Lục Đồng Quân không độc ác? Năm cháu mười lăm tuổi bị anh ấy đẩy vào trong ao, suýt nữa đã chết, ông có nói gì không? Ông chính là bất công”
“Haiz.” Ông cụ Lục thở dài: “Nếu Đồng Quân muốn hại các người, sợ rằng các người không sống được đến hôm nay”
Nếu như không phải ông vẫn ngăn cản Lục Đồng Quân, chỉ bằng lần trước hai cha con này sắp đặt tai nạn xe cộ khiến Lục Đồng Quân suýt nữa mất mạng thì hai cha con này đã bị ném xuống biển làm mồi cho cá mập từ lâu rồi.
“Bây giờ Lục Đồng Quân đã chết, nói mấy lời nhảm nhí này cũng chẳng có ích gì” Lục Minh Húc bực tức nói: “Ông nội, ký vào đi, nếu không ông đừng hòng bước ra khỏi phòng”
“Ha, mềm không được muốn cưỡng ép hả?” Lan Huyên nhìn giấy chuyển nhượng cổ phần công ty: “Sao các người không dứt khoát bảo ông cụ Lục giao toàn bộ nhà họ Lục cho các người luôn, da mặt dày ghê, bản thân không nỗ lực phấn đấu, chỉ muốn ăn bám cha mẹ, thèm muốn tài sản của ông cụ, sắp ba mươi tuổi rồi mà không thấy mất mặt à?”
Một câu nhẹ nhàng của Lan Huyên đã nói hai cha con Lục Minh Húc thành kẻ ăn bám cha mẹ, nếu việc này truyền ra, quả thật mất mặt.
Hai cha con tức đến mức mặt mày tái mét.
Lục Tử Việt quát: “Một đứa khác họ như cô, có tư cách gì khoa tay múa chân ở chỗ này”
“Tôi khác họ thì làm sao? Người khác họ thì không cho phép tôi nói thật à?” Lan Huyên nạt lại luôn: “Ông nhìn lại ông xem, người năm mươi tuổi rồi mà vẫn ở nhà ăn bám, nuôi con không dạy là lỗi của cha, tôi thấy nhất định là Lục Minh Húc học từ ông đấy, ông không tự xem xét lại mình đi”
“Tôi ăn bám chỗ nào? Tài sản của nhà họ Lục ban đầu đã có một phần của tôi…
“Cái gì của ông? Mạng của ông, họ của ông đều được ông cụ Lục cho, cái ăn cái mặc trên người ông đều là Lục Đồng Quân kiếm tiền chia lợi nhuận cho ông mua, ăn của nhà họ Lục, dùng của nhà họ Lục còn không biết nhục, cái mặt già đấy còn cần nữa không?”
Lan Huyên mở miệng có thể khiến người tức chết.
“Sống nửa đời người, có điểm ấy thôi mà ông cũng không thông suốt, đúng là sống uổng rồi”
Lan Huyên lại chỉ vào Lục Minh Húc oán gi: òn anh nữa, đừng có giả vờ đứng đắn làm gì, nói gì mà không cam lòng, ông cụ bất công, anh đố kị với Lục Đồng Quân thì có, tâm lý vặn vẹo, chính vì cái gì anh cũng không bằng anh ấy. Anh nói xem, anh vẫn luôn coi Lục Đồng Quân thành kẻ địch giả tưởng, sống dưới cái bóng của Lục Đồng Quân, anh có mệt không hả? Lục Đồng Quân chẳng thèm coi anh thành cái gì đáng nói đâu, đừng cứ u ám như vậy”
“Chuyện xảy ra ngày hôm nay, các người sắp đặt rất lâu nhỉ? Đầu óc các người thông minh như vậy sao không dùng vào việc chính đáng, chỉ biết đối phó người trong nhà, chỉ ngang ngược với người nhà chứ gì?
Rốt cuộc các người có phải người nhà họ Lục không? Thật sự là dột từ nóc dột xuống”
Hai cha con bị mắng đến đỏ mặt tía tai, thẹn quá hóa giận.
Lan Huyên quay đầu lại nói với ông cụ: “Xin lỗi ông nội Lục, cháu nói vậy ông sẽ không tức giận chứ ạ”“
Ông cụ Lục cười hiền lành: “Không sao, đúng là hai đứa này tệ quá rồi, cháu dâu, cháu xử bọn nó thay ông”
Ông lại nghiêm khắc nói với cha con Lục Minh Húc: “Hai đứa các người nghe cho kỹ vào, nếu không nhỡ kỹ, vậy ông cụ này cũng không giúp được các người.”
Lục Minh Húc bị Lan Huyên chọc tức đến đau đầu: “Cô Tô, Lục Đồng Quân xảy ra chuyện rồi, một người được chỉ định là bà chủ của nhà họ Lục như cô, cô cảm thấy có thể ngồi yên hả? Cô thì có tư cách in “Cậu hai Lục, không xong rồi, cậu cả Lục trở về rồi: Lục Minh Húc còn chưa nói hết, một người phục vụ xông vào run rẩy nói: “Anh mau đi xem xem. Cậu cả Lục là đi bộ đến, anh ấy không què-”“
Nghe vậy, Lục Minh Húc giật nảy trong lòng, sợ hãi nhìn về phía Lục Tử Việt.
Lan Huyên nghe thấy Lục Đồng Quân đã trở về, vui vẻ đi ra ngoài, ông cụ Lục cũng cầm gậy ba-toong đi xuống dưới.
Sảnh tiệc mừng thọ, tất cả đều lặng im không tiếng động vì Lục Đồng Quân trở về, ai ai cũng khó giấu đi sự kinh hãi trong lòng.
Lục Đồng Quân cất bước đi tới, toàn thân tản ra khí chất tôn quý trầm ổn, quần tây may khéo nổi bật lên dáng người như ngọc.
Tay áo sơ mi xắn lên, trên trán bị thương nhẹ, vết máu dính bên trên đã khô.
Trên quần áo cũng có vết máu, tóc hơi rối, tóc mái lòa xòa che xuống lại cảm nhận được một vẻ đẹp khác, nhếch nhác nhưng lộ ra vài phần điên cuồng.
Gương mặt trơn bóng góc cạnh lộ ra vẻ anh tuấn nhưng lạnh lùng, con ngươi sâu thẳm hiện lên ánh sáng lạnh, phóng túng không chịu gò bó xen lẫn vài phần ngang bướng.
Toàn bộ phái nữ ở hiện trường suýt nữa đã thét lên thành tiếng.
Người cầm quyền của nhà họ Lục không những không bị què, khuôn mặt cũng lành lặn, gương mặt đó mà thả vào giới giải trí nhất định sẽ diệt sạch mọi nam thần.
Ánh mắt của Tô Lan Ninh cũng bị hấp dẫn, cô ta quá quen thuộc với gương mặt đó, kia không phải tên bạn trai nghèo kiết xác mà Lan Huyên từng yêu trước đây hả?
Tô Lan Ninh kinh hãi trong lòng, thì ra đó chính là Lục Đồng Quân, người cầm quyền của nhà họ Lục.
Cô ta bị lừa rồi.
Tất cả mọi người ở thủ đô đều bị lừa.
Ván cờ này của Lục Đồng Quân chơi lớn thật.
Tô Lan Ninh hối hận không thôi, sớm biết Lục Đồng Quân đẹp trai thế này, cô ta còn gả cho Sở Lâm Minh làm gì.
Lục Đồng Quân nắm trong tay quyền lực thật sự của nhà họ Lục, nếu cô ta gả cho anh, vậy cô ta chính là bà chủ của nhà họ Lục.
cũng lộ ra dịu dàng vô hạn, giọng nói trầm thấp sâu lắng lên tiếng gọi: “Lan Huyên, anh trở về rồi”
Lan Huyên xúc động trong lòng, nhảy lên người Lục Đồng Quân, anh cong môi ôm lấy cô.
Lan Huyên ôm mặt Lục Đồng Quân, lặng lẽ nhìn anh rồi lau vết máu trên trán anh: “Em biết anh sẽ trở về, em tin chắc chắn anh sẽ về”
Chương 154: Ánh mắt cậu cả Lục thật tinh tường
Hai người không coi ai ra gì, trong mắt chỉ có dáng vẻ của đối phương khiến những người xung quanh cực kỳ hâm mộ.
Dù là người mù cũng nhìn ra được Lục Đồng Quân cưng chiều Lan Huyên.
Tân Kiều Lam ghen ghét siết chặt hai tay, đè nén đố kị và căm phẫn trong lòng.
Tô Lan Ninh càng khỏi phải nói, cô ta khao khát người được Lục Đồng Quân ôm vào trong ngực là mình, làm cho tất cả mọi người hâm mộ cũng là mình.
Lục Đồng Quân là đứa con kiêu ngạo của trời, đáng nhẽ phải là chồng của cô ta, là Lan Huyên cướp mất, vị trí nữ chủ nhân của nhà họ Lục cũng là của cô ta.
Trong lòng Tô Lan Ninh trở nên vặn vẹo, cho rằng cái gì cũng là của mình, mọi thứ đều do Lan Huyên cướp đoạt của cô ta.
Cha con Lục Minh Húc theo sát xuống tầng, Lục Đồng Quân trở về thật rồi, hơn nữa, gương mặt lành lặn, chân cũng không què nữa, đáy lòng trừ khiếp sợ ra vẫn là khiếp sợ.
Lúc này, Lục Minh Húc cũng nhận ra Lục Đồng Quân chỉ giả vờ.
Nguy trang lâu như vậy chính là vì ép anh ta ra tay.
Trong giây phút Lục Đồng Quân xuất hiện, Lục Minh Húc biết anh ta đã thua rồi.
Lục Đồng Quân thả Lan Huyên xuống nhưng vẫn nắm tay, giữ chặt mười ngón tay, đột nhiên ánh mắt sắc lạnh như dao nhìn về phía Lục Minh Húc: “Hình như sắc mặt của em hai không tốt lắm”
Lục Minh Húc vịn lan can cầu thang, chân như nhũn ra, cố gắng cười gượng: “Anh cả, bệnh của anh khỏi hết rồi à? Vậy thì đúng là niềm vui nhân đôi đến cùng một lúc”
Lục Đồng Quân trầm giọng nói: “Việc này hoàn toàn nhờ vào y thuật giỏi giang của bác sĩ Xa”
Xa Thành Luân bên cạnh khiêm tốn nói: “Vẫn là khả năng hồi phục của cậu cả Lục tốt”
Hai người kẻ tung người hứng, lời này không chỉ nói cho Lục Minh Húc nghe mà còn cho toàn bộ quan khách nghe.
Lục Minh Húc cười gượng: “Tiệc mừng thọ còn chưa bắt đầu, anh cả trở về thật đúng lúc. Ông nội, nếu anh cả trở về rồi, nhanh bắt đầu tiệc thôi, anh cả khỏe rồi, đây chính là việc vui lớn, cháu cũng vui thay cho anh cả-”
“Em hai mừng cho tôi thật hả?”
Bầu không khí trong phòng khách trở nên căng thẳng, nhiệt độ trong không khí giảm xuống đột ngột.
Lục Đồng Quân không lộ ra biểu cảm trên mặt đi về phía Lục Minh Húc: “Hôm nay tôi gặp phải vài người ngăn cản trên đường núi, suýt nữa thì không trở về được”
“Có… có chuyện như vậy sao? Anh cả báo cảnh sát chưa?” Chân Lục Minh Húc run run lùi về phía sau, tay cũng vì sợ hãi mà nắm chặt lan can.
Lén tìm người hại Lục Đồng Quân là một chuyện lớn, Lục Đồng Quân bình an trở về chất vấn anh ta hoặc là điên cuồng trả thù, Lục.
Minh Húc thật sự không chịu nổi.
“Đồng Quân” Ông cụ Lục đứng ra: “Cháu bình an trở về là tốt rồi, hôm nay là đại thọ bảy mươi tuổi của ông, sau này tiếp tục xử lý, đi thay quần áo sạch sẽ trước đã”
Mấy nghìn quan khách ở đây đang nhìn vào, tất nhiên Lục Đồng Quân cũng không làm gì Lục Minh Húc cả.
Anh còn chẳng thèm để Lục Minh Húc vào mắt.
“Anh Đồng Quân, anh không sao chứ?” Tân Kiều Lam đi đến, thử kéo.
tay Lục Đồng Quân, ra vẻ rất thân mật.
Lục Đồng Quân lại hoàn hảo né tránh, nói với Lan Huyên: “Lan Huyên, chờ anh ở đây, anh đi thay quần áo.”
Lan Huyên hôn lên trán Lan Huyên trước mặt tất cả mọi người, lúc này mới xoay người lên tầng.
Lúc Lục Đồng Quân đi qua người mình, Lục Minh Húc vội vã nghiêng người nhường đường, Lục Tử Việt cũng dựa sát bên cạnh nhường đường cho Lục Đồng Quân.
Sau khi Lục Đồng Quân đi qua, trên trán Lục Minh Húc chảy ra một lớp mồ hôi lạnh, không nhịn nổi thầm mắng trong lòng, đám vô dụng kia lại chỉ làm Lục Đồng Quân bị chút vết thương ngoài da.
Nhất định là rác rưởi.
Tân Kiều Lam bị ghẻ lạnh cũng hơi không kiềm chế được biểu cảm, mặt đỏ đến mang tai, cực kỳ lúng túng.
“Kiều Lam, tình cảm của lão đại ngay cả người mù cũng nhìn ra, một số thời điểm vẫn nên giữ lại thể diện cho bản thân, đừng gượng ép tiếp cận” Vạn Hoài Bắc ra vẻ một công tử văn nhã phóng khoáng nói.
“Anh Hoài Bắc, em không hiểu anh đang nói gì, sau khi chị gái qua đời, vẫn là anh Đồng Quân giúp em hoàn thành bài vở, em luôn coi anh ấy anh trai, thấy anh ấy khỏi rồi, tất nhiên em mừng thay cho anh ấy”
Ngón tay Vạn Hoài Bắc cốc nhẹ Tân Kiều Lam, cười nói: “Em ấy, cái miệng này lanh lợi ghê.”
Vạn Hoài Bắc đến gần Tân Kiều Lam, cười võ vai cô ta, nói một câu ý tứ sâu xa: ” “Kiều Lam lớn thật rồi, em nên biết rõ lời nào lên nói lời nào không nên nói, đừng nhắc đến chị gái em trước mặt cô Tô.”
Tân Kiều Lam nhìn Vạn Hoài Bắc, xem ra không chỉ Lục Tây Anh mà cả Vạn Hoài Bắc cũng hoàn toàn đứng về phía Lan Huyên.
Đúng lúc này, An Nhã Hân dẫn Hạ Lăng Hạ Bảo đến, ba người Lan Huyên cũng quay trở lại, đi tới: “Sao lại quay lại đây?”
Hạ Lăng nói: “Cháu nhận được tin, Lục lão đại gặp nạn”
Hạ Lăng là người của Bóng Đêm, Hạ Vân cầu cứu trong hệ thống của Bóng Đêm, tất nhiên Hạ Lăng cũng nhận được tin tức.
“Lục Đồng Quân không sao cả, bình an trở về rồi, đang thay quần áo trên tầng”
Hạ Lăng thở phào một hơi.
Hạ Bảo nói: “Em đã nói chú Lục không sao rồi mà, chú ấy lợi hại như vậy, ai đánh thắng được chú ấy chứ”
Hạ Lăng phỉ nhổ: “Không biết vừa rồi ai nghe được tin Lục lão đại gặp chuyện không may thì sắp khóc nhè đến nơi.”
“Chú Lục đã cứu chúng ta, đương nhiên em cũng lo lắng cho chú ấy mà: An Nhã Hân và Lan Huyên dở khóc dở cười nhìn hai anh em cãi nhau.
Lan Huyên nghĩ Hồ Như Quỳnh đã bị đưa đi, không còn uy hiếp gì nữa nên không đưa Hạ Lăng Hạ Bảo đi, để hai đứa ở lại.
Phòng nghỉ trên tầng.
Vạn Hoài Bắc đẩy cửa đi vào.
“Lão đại, các cửa ra trong sảnh tiệc mừng thọ đều có người canh chừng, cha con Lục Minh Húc muốn đi cũng không được, anh cứ yên tâm: Lục Đồng Quân đang chậm rãi cài cúc áo sơ mi.
“Ừ, khoản nợ ngày hôm nay, tối sẽ tính lại sau.”
“Lão đại, sao anh lại đi đường núi?” Vạn Hoài Bắc rất tò mò.
Lục Đồng Quân ngừng tay lại, nói: “Tôi nhận được tin, thi thể của Nhã Viên đang ở núi Phong”
Đến núi Phong nhất định phải đi qua đường núi.
Trước đây Tân Nhã Viên gặp nạn, ngay cả thi thể cũng không tìm được, khó trách sau khi Lục Đồng Quân biết tin lại chạy đến núi Phong.
Dù là giả, Lục Đồng Quân cũng muốn tự mình đi một chuyến.
xấu hổ nói: “Người phụ nữ tôi chọn, đã bao giờ nhìn nhầm đâu?”
Trong giọng nói tràn đây cảm giác tự hào.
Vạn Hoài Bắc thấy Lục Đồng Quân lấy ra một hộp nhãn, tấm tắc nói: “Lão đại, anh định cầu hôn hả?”
Lục Đồng Quân cất nhẫn vào trong túi quần: “Xuống tầng”
Tiệc mừng thọ mắt đầu rồi.
Khâu đầu tiên là con cháu nhà họ Lục chúc thọ ông cụ Lục.
Lan Huyên còn chưa gả vào cửa, bị Lục Đồng Quân kéo lên sân khấu: “Em là vợ anh thì chính là người nhà họ Lục rồi”
Chương 155: Vũ điệu Waltz Courtship
Ông Lục ngồi trên ghế cao, nhìn xuống con cháu tề tựu đông đủ, hiển nhiên trong lòng vô cùng vui mừng.
Trần Hương Thủy cũng tỉnh táo lại, cùng mọi người mừng thọ.
Tám người con của ông Lục, người con đầu tiên đã qua đời, còn lại bảy người, con lại sinh ra cháu chất, còn thêm họ hàng gần xa, nhà họ Lục lúc này phải lên đến hơn trăm người.
Quả thật là một gia đình lớn.
Ông Lục nhìn con cháu nhà họ Lục đang đứng phía dưới đài, đôi mắt hơi ngấn lệ.
Điều đáng tiếc nhất của ông chính là chưa có chất trai.
Vốn dĩ tưởng rằng Hồ Như Quỳnh mang thai đứa nhỏ, không ngờ đó lại là một âm mưu.
Trong lòng ông Lục ít nhiều cũng cảm thấy có chút mất mát.
Sau khi người dẫn chương trình nói một tràng lời dạo đầu thì mới đến lượt ông Lục lên tiếng.
Cầm lấy micro, ông Lục ngoắc ngoắc về phía Lan Huyên: “Lan Huyên, đến đây với ông nội”
Lan Huyên không biết ông Lục muốn làm gì, những con cháu khác của nhà họ Lục vẫn đang quỳ bên dưới chúc thọ ông.
Lan Huyên liếc nhìn Lục Đồng Quân, Lục Đồng Quân nháy mắt với cô, nắm tay cô đi đến bên cạnh ông Lục.
Ông Lục nhìn Lan Huyên và Lục Đồng Quân hai người như một đôi tiên đồng ngọc nữ, mặt mũi tươi cười hướng xuống dưới khán đài nói với các vị khách quý: “Đầu tiên tôi xin cảm ơn mọi người đã tới đây chúc thọ cho tôi, hôm nay tôi vô cùng hạnh phúc. Nhà họ Lục có thể tê tựu đông đủ một chỗ tôi cũng rất vui mừng. Nhân cơ hội này tôi cũng muốn tuyên bố một chuyện tốt”
“Cháu trai trưởng của tôi đã có bạn gái, tôi nghĩ chắc mọi người cũng đều biết, tôi vô cùng vừa lòng với cháu dâu Lan Huyên. Hôn lễ của Lan Huyên và cháu trai trưởng của tôi sẽ sớm được công bố.
Lời nói này của ông Lục đúng là kích thích toàn khán đài.
Cậu chủ Lục thật sự muốn kết hôn sao?
Tin đồn hai người mới có tình cảm với nhau không được bao lâu, đã được ông Lục đồng ý, còn bắt đầu quyết định hôn lễ nữa.
Trong lòng nhóm mấy cô tiểu thư danh môn đều cảm thấy ghen tị với Lan Huyên.
Trước đây Lục Đồng Quân vẫn là một người què, khuôn mặt cũng bị hủy hoại xấu như quỷ, mọi người cũng không có lấy làm lạ lẫm gì, có ai muốn ở góa chứ.
Hiện giờ Lục Đồng Quân đã khỏe rồi, trái tim của mấy cô ả cũng bắt đầu thay đổi, Lục Đồng Quân chính là bậc kim cương ở nơi này, đừng nói người ta hướng tới quyền thế của nhà họ Lục, chỉ cần có thể chạm đến khuôn mặt kia của Đồng Quân thôi, các cô dù có làm người phụ nữ không danh phận của Lục Đồng Quân cũng cam lòng.
Lan Huyên nhận lấy tất cả ánh mắt ghen tị từ bốn phương tám hướng đổ dồn tới, cô khẽ trừng Lục Đồng Quân một cái: “Ai bảo anh trêu hoa ghẹo nguyệt, hại em trở thành mục tiêu công đây này”
Lục Đồng Quân cười sáng lạn, nhỏ giọng nói: “Nếu thế thì anh hủy đi khuôn mặt đẹp này để không còn ai thèm tới anh nữa?”
“Đừng hòng” Lan Huyên bắt lấy khuôn mặt của Lục Đồng Quân nhìn trái nhìn phải nói: “Khuôn mặt đẹp như vậy, lỡ như có ngày nào cãi nhau, còn có thể nhìn nó mà bớt giận nha”
“Vậy để bọn họ hâm mộ đến ghen tị đi” Lời nói của Lục Đồng Quân thâm thúy: “Anh là người duy nhất của em”
“Ông đột nhiên tuyên bố hôn lễ, liệu có phải anh bày mưu gì không?”
Lục Đồng Quân nói: “Lan Huyên, em nói vậy oan cho anh quá, tác phong làm việc của ông rất dứt khoát, ngày tốt như vậy ông muốn làm một cái lễ song hỷ lâm môn có gì không hợp lý đâu.”
Ông tuyên bố hôn lễ, chiếm hết sự chú ý của anh, trong lòng Lục Đồng Quân có chút buồn bực.
Lan Huyên liếc nhìn Lục Đồng Quân một cái: “Đừng tưởng tuyên bố hôn lễ xong là em sẽ ngoan ngoãn làm theo nha, nếu không có màn cầu hôn chính thức em không ngại ngày hôn lễ trốn đi một lần nữa đâu”
Hai lần cầu hôn trước của Lục Đồng Quân đều là nói miệng, chẳng có chút lãng mạn nào cả.
Lục Đồng Quân bĩu môi: Lan Huyên hừ lạnh một tiếng: “Kết hôn chỉ có một lần, là ngày trọng đại nhất trong cuộc đời người phụ nữ, đòi hỏi là quyền lợi của phụ nữ nha”
“Phụ nữ các em đều lắm chuyện”
“Được rồi, không để em thiệt đâu” Lục Đồng Quân hào hứng nói: “Là người phụ nữ của Lục Đồng Quân anh đây tất nhiên là phải có một cách cầu hôn đặc biệt chứ”
Hai người cứ tự nhiên nói chuyện cười đùa với nhau mà chẳng để tâm đến ai, cứ như đang liếc mắt đưa tình trước mặt mọi người.
Toàn bộ cảnh tưởng này lọt vào mắt Tân Kiều Lam khiến cô ta đau đớn, cô ta âm thầm chụp lại ảnh Lan Huyên và Lục Đồng Quân thân mật, sau đó gửi ảnh chụp cho một người được lưu tên là Sau khi chúc thọ xong, khách khứa được tự do ăn uống vui chơi, bàn tán về Lan Huyên và Lục Đồng Quân.
Lục Đồng Quân đã kết hôn đến bốn lần, những người phụ nữ đứng lại với nhau để buôn chuyện.
“Gậu chủ Lục thật sự muốn kết hôn sao, người đàn ông tốt như vậy mà bị Lan Huyên chiếm mất”
“Đúng vậy, thật không cam lòng.”
“Trước đây lúc cậu chủ Lục bị hỏng chân lẫn khuôn mặt, sao các cô không bắt lấy cơ hội, bây giờ lại tiếc nuối cái gì”
“Trước đây đều đồn cậu chủ Lục đã chết, ai dám đến đó làm quả phụ chứ?”
“Ba người vợ trước của cậu chủ Lục đều đã chết, chưa ai sống quá được hai tháng, tôi nghĩ Lan Huyên vào đó cùng lắm cũng chỉ được hai tháng mà thôi”
“Ôi, cô cũng ác quá đi, sao nguyền rủa người ta chết vậy chứ?”
“Chỉ là nói chuyện thôi mà, lời nói mà làm người ta chết được tôi cũng chả tin”
“Xã hội bây giờ làm gì còn người đàn ông nào chỉ chung thủy với một người, các cô có tin không, cậu chủ Lục sớm muộn gì cũng có nhân tình.”
“Mọi người có muốn cược một ván không, tôi cá là không quá được một năm đâu”
“Một năm dài quá, nửa năm là cùng”
“Tôi nghĩ cũng chỉ đến ba tháng không hơn không kém, cảm giác mới mẻ của đàn ông đối với phụ nữ tôi biết rất rõ, cùng lắm là ba tháng th “Đúng đúng đúng, các cô cược đi, cược bao nhiêu…?”
Mọi người tham dự tiệc trên đại sảnh đều bàn luận về hai người Lục Đồng Quân và Lan Huyên.
Lan Huyên không muốn nghe cũng khó, cô hỏi: “Lục Đồng Quân, anh có muốn cược không?”
Vân chưa có kết hôn đã nguyền rủa bọn họ chia tay.
Sắc mặt Lục Đồng Quân xanh mét, đi tới nhóm mấy người phụ nữ kia, bất ngờ nói một câu: “Người đẹp, các người đang cá cược sao? Các người đều cược bọn tôi ly hôn, tôi cược bọn tôi cả đời không chia tay, nếu tôi thua sau này các cô muốn Lục Đồng Quân tôi mất gì tôi cũng chịu”
Mấy người đẹp: Lục Đồng Quân chiều chuộng Lan Huyên như vậy khiến bọn họ hâm mộ vô cùng, Cậu chủ Lục đã gia nhập hội cuồng bảo vệ vợ.
Có rất nhiều khách khứa trong tiệc mừng thọ đều tới chúc mừng Lan Huyên, thế nhưng có bao nhiêu thật lòng thì chỉ trong lòng bọn họ mới biết.
“Lan Huyên, chúc mừng nha. Cuối cùng cũng được uống rượu mừng của hai người rồi” Tinh thân An Nhã Hân vui vẻ phấn chấn chúc mừng Lan Huyền.
An Nhã Hân là thật tâm chúc mừng.
Vạn Hoài Bắc cũng nói: “Cô Tô, tôi kính cô một ly”
Lan Huyên nâng ly rượu lên: “Hôm nay cảm ơn mọi người.”
Qua ngày hôm nay, địa vị của Lan Huyên đã khác.
Thế nhưng trong lòng Lan Huyên vẫn cứ thấp thỏm lo lắng, cũng chỉ có cô mới rõ.
Đúng lúc này, đèn ở đại sảnh bỗng tắt phụt, đèn trên sân khấu sáng lên.
Lan Huyên hỏi: “Lục Đồng Quân đâu rồi?”
Vừa dứt lời, Lan Huyên nghe thấy tiếng của Hạ Bảo: “Chú Lục đang ở trên khán đài kìa”
Lan Huyên đưa mắt về phía sân khấu, vô cùng kinh ngạc hít sâu một hơi.
Tư thế đứng của Lục Đồng Quân vô cùng khiêu gợi, trên miệng ngậm hờ một bông hoa hồng, cởi áo khoác ngoài, thả mấy cúc trên của chiếc áo sơ mi lộ ra vòm ngực cường tráng.
Áo sơ mi đen hơi bó sát, lộ ra cơ bắp gợi cảm.
“Lục Đồng Quân muốn làm cái quỷ gì vậy?” Lan Huyên nói thâm một câu.
Lục Đồng Quân tung về phía Lan Huyên một ánh đèn, khóe môi khẽ cong mười phần mê hoặc, đúng là yêu nghiệt..
Lan Huyên ửng hồng hai bên má, Lục Đồng Quân võ tay ra hiệu, âm nhạc bắt đầu nổi lên.
Là điệu nhạc Waltz.
Lục Đồng Quân muốn khiêu vũ điệu nhạc Waltz?
Thân thể hai người không ngừng đung đưa lắc lư theo điệu nhạc, không gian thật ấm áp và lãng mạn.
Lục Đồng Quân thêm vào điệu nhảy Walzt một chút vũ điệu Tango.
Buông thả mà cuồng dã.
Lan Huyên trong bộ váy màu xanh dương đẹp đến mức làm người †a nghẹt thở.
Vạn Hoài Bắc tấm tắc khen: “Đây chính là sự kết hợp giữa người đẹp và quái vật đấy”
Hạ Bảo ọe một tiếng: “Thật táo bạo, sau này cháu sẽ không nhảy vũ điệu phong tình mà táo bạo như vậy đâu.”
Hạ Lăng nắm tay: “Xem ra sau khi trở về đảo nhất định anh phải chinh phục được vũ điệu tuyệt vời này”
Cậu nhất định phải để Trường Giang sóng sau xô sóng trước, đem sóng trước vứt lại trên bờ cát.
Chương 156: Lan Huyên thừa nhận sự tồn tại của đứa nhỏ
Lan Huyên từng nhảy điệu múa cổ điển quyến rũ trong bữa tiệc, bây giờ cô còn nhảy đôi với Lục Đồng Quân. Cho dù Lục Đồng Quân thay đổi bước nhảy như thế nào, Tô Lan Huyên đều có thể theo được.
Tiết tấu lúc thì thong thả uyển chuyển, lúc thì gấp gáp vội vàng.
Hai người hợp lại làm một, vừa vui vẻ lại nông nhiệt, gót giày gõ chuẩn từng nhịp, hình ảnh nhảy múa chính là bức tranh mĩ miều nhất, quả là một bữa tiệc thị giác khiến người ta không muốn rời mắt.
Hàng nghìn người có mặt trên đại sảnh dường như chỉ làm cảnh phụ họa.
Trong lòng Lục Đồng Quân cũng vô cùng bất ngờ, bất kể là chuyển qua điệu nhảy .Jumba, hay điệu nhảy Clacket, Lan Huyên đều có thể theo kịp.
Kết hợp đồng đều, có lẽ chính là loại cảm giác này.
Lục Đồng Quân chưa bao giờ khiêu vũ một điệu nào say sưa đến như vậy.
“Lan Huyên.” Lục Đồng Quân nhẹ nhàng gọi một tiếng, Lan Huyên xoay tròn một vòng sau đó ngã vào lồng ngực của Lục Đồng Quân.
Thân thể hai người dính chặt vào nhau, bước chân càng ngày càng phiêu và mạnh mẽ.
Lan Huyên đưa tay nâng cảm Lục Đồng Quân lên, hàm ý trêu đùa.
“Đúng là đồ yêu tinh.”
Lục Đồng Quân cười nhẹ, bàn tay to trượt xuống eo Lan Huyên, võ vào mông cô một cái, hai người liền tách nhau ra.
Khuôn mặt Lan Huyên lập tức ửng hồng, nhưng động tác vừa rồi của Lục Đồng Quân không hề sai, điệu Tango này đúng là nhảy như vậy.
Nguyên thủy, cuồng dã.
Gan dạ, nhiệt tình.
€ó thể huy động tất cả tình cảm nam nữ vào trong đó.
Vì để đáp lễ Lục Đồng Quân, Lan Huyên đưa một chân gác lên thắt lưng của anh, dùng miệng cắn lấy bông hoa hồng đỏ trên miệng Lục Đồng Quân, bàn tay thon dài vuốt ve dọc từ ngực anh xuống đến bụng, sau đó nhanh chóng tách nhau ra.
Lục Đồng Quân: Quả nhiên chỉ có phụ nữ nhỏ nhen là khó nuôi.
Lan Huyên ném về phía Lục Đồng Quân một ánh mắt gợi cảm khiêu khích.
Hai tay Lan Huyên bắt lấy tay anh. Theo âm nhạc, Lục Đồng Quân nâng Lan Huyên lên, hoàn thành một động tác có độ kỹ thuật cao.
Dáng vẻ của Lan Huyên uyển chuyển khéo léo, nụ cười lúc thì trong sáng lại quyến rũ, lúc thì khe khẽ nhẹ nhàng, hai khí chất hoàn toàn khác nhau nhưng lại tập trung trên người Lan Huyên, vậy mà không có chút nào gượng gạo.
Đây đâu phải khiêu vũ, so với làm tình còn bốc lửa hơn.
Người đứng ngoài như Vạn Hoài Bắc còn cảm thấy mặt đỏ tim đập nhanh, quay đầu đi chỗ khác tự nhấp một ngụm rượu.
Những vị khách khác đều bị điệu nhảy của hai người cuốn hút, giống như tìm lại được cảm giác tuổi trẻ vậy.
Máu huyết trong mỗi người đều sục sôi, lộ ra vẻ mặt đỏ ửng, vừa rung động vừa khâm phục.
Tô Lan Ninh đứng trong đám đông, sự điên cuồng ghen tị hẳn lên đôi mắt của cô ta.
Cô căm ghét bộ dạng thu hút và tài giỏi hơn người của Lan Huyên.
Cô căm ghét việc Lan Huyên được Lục Đồng Quân yêu chiều.
Nhưng loại suy nghĩ này không chỉ có một mình Tô Lan Ninh mới có.
Trong một góc, Chu Văn Triệt ngồi trên xe lăn cũng có cảm giác hâm mộ, hôm nay Lan Huyên giống như yêu tinh, như một cô công chúa chói lóa thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Lục Đồng Quân và Lan Huyên đứng cùng một chö, khiến cho người †a thầm mong ông trời tác hợp cho đôi tình nhân này thêm vài phần.
Chu Văn Triệt ghen tị, đôi bàn tay của anh ta dần siết chặt lại bên trong túi quần.
Anh ta không có chân trái, lần đầu tiên anh ta cảm thấy xấu hổ trước mặt Lan Huyên.
Tân Kiều Lam liếc mắt nhìn hai người đang khiêu vũ ở giữa sàn nhảy, sau đó đi ra một góc gọi điện thoại cho Tô Lan Ninh: “Sao cô còn không mau hành động đi? Cô định nhìn Lan Huyên độc chiếm nổi bật mãi à?”
Tô Lan Ninh cũng rất thông minh, nghe xong câu này là đã có thể đoán ra cô Tân đang có mặt ở buổi tiệc rồi, nhưng nhiều người như vậy cô ta cũng không nhận ra được là ai.
€ô Tân luôn đeo khẩu trang, đến khuôn mặt thật mà cô ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy.
“Lục Đồng Quân bảo vệ cô ta như vậy, cho dù tôi có mang giấy xét nghiệm ra cũng không có tác dụng gì”
Tô Lan Ninh không có ngốc. Cô ta đã vì chuyện này mà mất đi một ngón tay, cho nên sẽ không chọc giận người ta nữa.
Cô ta dám khẳng định nếu cô ta phá hỏng tiệc mừng thọ, ngay ngày hôm sau thi thể của cô ta sẽ được phơi ra ngoài đường.
€ô ta hận Lan Huyên, cô ta không muốn nhìn thấy Lan Huyên đắc ý, không muốn Lan Huyên được nổi bật, nhưng cô ta càng hiểu phải làm gì để bảo toàn tính mạng mình đã.
Trong lòng Tân Kiều Lam tức giận muốn chết: “Đồ vô dụng”
“Cô Tân, tiếng nói của chúng ta rất nhỏ, mấy lần trước đều không thể làm gì Lan Huyên. Nếu lần này không suy nghĩ kỹ biện pháp làm thế nào để nói chuyện Lan Huyên chưa kết hôn mà đã có con ra ngoài” Tô Lan Ninh tỏ ra nhún nhường qua điện thoại.
Đã có người cùng hận Lan Huyên, vậy thì tại sao cô ta phải đứng mũi chịu sào?
Tân Kiều Lam tức giận cúp điện thoại.
Phía bên Lục Đồng Quân, âm nhạc dừng lại cũng là lúc điệu nhảy kết thúc.
Lan Huyên và Lục Đồng Quân thở hổn hển, trên trán hai người đều đãm mồ hôi, bọn họ quay qua nhìn nhau cười, giống như trong mắt chỉ có một mình đối phương mà thôi.
Cả khán đài yên lặng vài giây, sau đó bỗng nhiên nổ lên một tràng vỗ tay.
Lục Đồng Quân cầm hoa hồng trong tay đi đến trước mặt Lan Huyên, giống như là làm ảo thuật, từ giữa bông hoa hồng biến ra một chiếc nhẫn kim cương.
Lục Đồng Quân quỳ gối xuống, những cô gái có mặt trên khán đài đều thét lên chói tai.
Vô cùng lãng mạn.
Lan Huyên thật sự hạnh phúc.
Ánh mắt Lục Đồng Quân sáng ngời nhìn Lan Huyên, mở miệng nói: “Lan Huyên, từ khoảnh khắc gặp gỡ đầu tiên của chúng ta, anh đã nghĩ phải giữ chặt lấy em, nhận định em chính là người bạn tri kỷ duy nhất của Lục Đồng Quân, tuyệt đối không thay đổi. Từ hôm nay trở đi, Lục Đồng Quân anh sống chỉ làm duy nhất một việc, đó chính là làm cho em hạnh phú Lục Đồng Quân phấn chấn vui mừng hô to lên một tiếng: “Lan Huyên, anh yêu em, hãy gả cho anh nhé”
Bộp bộp bộp.
Toàn khán đài bùng nổ tiếng vỗ tay hoan hô.
Dưới bầu không khí này, tất cả mọi người đều đồng thanh hô to: “Gả đi, gả cho anh ấy đi”
“Cậu chủ Lục uy vũ”
u chủ Lục là thần tượng của t: “Gả cho anh ấy đi, người đàn ông tốt như vậy, nếu cô từ chối là chúng tôi cướp mất đấy nhé”
Lan Huyên cảm động đến nỗi nước mắt lưng tròng, tim đập loạn xạ.
Mồ hôi của Lục Đồng Quân chảy qua xương quai xanh thấm vào áo sơ mi, quả thực là hấp dẫn trí mạng.
Có thể gặp được một người đàn ông tuyệt vời như vậy hẳn là vô cùng may mắn.
Lan Huyên thầm nói với chính mình, Lan Huyên, mày còn chần chờ gì nữa.
Sống trên đời có thể gặp được bao nhiêu người như Lục Đồng Quân chứ?
Hạ Lăng lại huýt sáo: “Dì Tô, đồng ý đi, người đàn ông tốt như vậy là có một không hai trên đời rồi đó”
Hạ Bảo chép chép miệng nói: “Mặc dù chú Lục không nói đạo lý, nham hiểm xảo trá, mượn đao cướp tình, nhưng tôi xem xét thấy chú Lục đối xử với dì Tô như vậy, tôi sẽ hào phóng một chút, rút lui thôi. Tôi vẫn còn nhỏ, chú Lục đã hơn ba mươi tuổi rồi, coi như là bậc bề trên của tôi, tôi sẽ không tranh cãi với chú Lục”
Giọng nói non nớt của Hạ Bảo vang lên khiến tất cả mọi người đều cười vang.
Được hai bảo bối của mình cổ vũ, Lan Huyên nhìn Lục Đồng Quân, nhanh chóng vươn tay ra: “Được, em đồng..”
“Đợi đã”
Lan Huyên còn chưa nói xong, Tân Kiều Lam đã chen lên ngắt lời, trên tay cô ta cầm tờ kết quả xét nghiệm ADN.
“Kiều Lam, em làm gì vậy?” Vạn Hoài Bắc gắn giọng, muốn kéo Tân Kiều Lam ra ngoài.
Tân Kiều Lam nhanh chóng bước đến trước mặt Lục Đồng Quân, không thèm để ý đến sắc mặt xanh mét của Lục Đồng Quân, nói: “Anh Đồng Quân, em không thể để anh bị lừa như vậy được, Lan Huyên đã từng sinh con, mà đứa nhỏ đó chính là cậu ta, Hạ Lăng.”
Tân Kiều Lam giơ tay chỉ vào Hạ Lăng, giơ tờ kết quả xét nghiệm huyết thống lên: “Đây là giấy kết quả xét nghiệm vừa nhận được hôm nay, trên đó có xác nhận Lan Huyên và Hạ Lăng là quan hệ mẹ con.”
Lời nói của Tân Kiều Lam vừa dứt, toàn khán đài như bùng nổ.
Vừa rồi là vụ Hồ Như Quỳnh mang thai giả, bây giờ lại là chuyện Lan Huyên có con riêng, còn mang đứa con riêng này đến nữa.
Trước đây chuyện Lan Huyên có con riêng không phải là chưa nghe thấy bao giờ, lần trước là Trần Long, lần này là ai đỏ mắt muốn hãm hại Lan Huyên.
Trên mặt Lục Đồng Quân xẹt qua một tia kinh ngạc, anh biết Lan Huyên đã từng sinh con, cũng không biết chính xác là Hạ Bảo hay Hạ Lăng.
Hạ Lăng và Hạ Bảo nghe xong cũng thật sự sửng sốt.
Dì Tô là mẹ của bọn họ sao?
Biểu cảm của Vạn Hoài Bắc cũng như bị sét đánh qua, có thể đừng sốc như vậy được không?
An Nhã Hân lo lắng, đuổi được một Hồ Như Quỳnh đi, không nghĩ tới vẫn còn một kẻ quấy nhiễu nữa.
mẹ, cô không thể vứt bỏ bọn chúng ở thời khắc mấu chốt.
Lục Đồng Quân thấy có gì đó không đúng lắm, còn chưa kịp ngăn cản, Lan Huyên đã lên tiếng thừa nhận: “Đúng, bọn chúng là con của tôi”
Toàn khán đài ồ lên.
Tân Kiều Lam nở nụ cười đắc ý.
Mà lúc này, có một nhân viên khách sạn đi đến chỗ Trần Hương Thủy nói: “Bà chủ, trên khán đài có người tìm bà”
Trần Hương Thủy vội vàng đi ra ngoài xem, là đi làm rõ kết quả.
Chỉ cần chứng minh đứa nhỏ là con của Lục Đồng Quân, vậy thì mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Trần Hương Thủy bước nhanh ra ngoài, Tô Lan Ninh để ý tới Trần Hương Thủy, nên cũng tò mò đi theo.
Tại sảnh tiệc mừng thọ.
Các khách mời đã tụ tập lại, Lan Huyên đứng ở trên sân khấu, không hề dao động.
Hồ Như Quỳnh khóc lóc thảm thiết: “Con của tôi mất rồi, Lan Huyên, cô là đồ sát nhân, cô quá hung ác, ngay cả một đứa trẻ chưa ra đời cũng có thể ra tay”
Trần Hương Thủy và một số họ hàng nhánh bên của nhà họ Lục cũng đi qua.
“Chuyện gì vậy?” Trần Hương Thủy đi tới, khi nhìn thấy một vũng máu ở vùng thân dưới của Hồ Như Quỳnh liền sững sờ.
Mấy họ hàng nhánh phụ của nhà họ Lục, cũng chính là những người chú bác đó, tức giận buộc tội Lan Huyên: “Đồ đàn bà xấu xa, còn đứng đó không làm gì, sao lại máu lạnh, tàn nhân như vậy”
“Đúng vậy, chị dâu cả, đây mà là chủ mẫu của nhà họ Lục do cháu trưởng của tôi chọn sao? Một người phụ nữ xấu xa như vậy sao có thể xứng đáng với chức vị chủ mẫu chứ”
Hồ Như Quỳnh nắm lấy Trân Hương Thủy, càng khóc thảm thiết hơn: “Mẹ, cháu của mẹ mất rồi. Là Lan Huyên đã đẩy con, cô ta biết ông nội rất yêu thương đứa nhỏ này, sợ hai mẹ con con sẽ uy hiếp địa vị của cô ta nên mới ra tay tàn nhãn như vậy”
“Hồ Như Quỳnh, cô đừng sợ, tôi sẽ kêu người đưa cô đến bệnh viện” Trần Hương Thủy muốn đưa người đến bệnh viện gấp, máu nhiều như vậy, quá đáng sợ rồi, đứa trẻ chắc chắn sẽ không giữ được, nhưng không thể để người lớn cũng bị nguy hiểm.
“Mẹ, mẹ nhất định phải tìm công lý thay cho con, tìm công lý cho con của con” Hồ Như Quỳnh khóc lóc thương tâm không thôi, lại nói với người nhà họ Lục: “Các chú bác, mọi người phải làm chủ cho con”
Vạn Hoài Bắc bị động tĩnh ở đây làm cho bất ngờ, bước nhanh đi tới, dùng ánh mắt hỏi Lan Huyên có nên đưa người rời đi không?
Lan Huyên thầm lắc đầu với Vạn Hoài Bắc, bây giờ Hồ Như Quỳnh bị đưa đi, danh tiếng độc ác của cô xem như đã được khẳng định.
Lan Huyên bước xuống sân khấu, dùng ánh mắt trịch thượng nhìn Hồ Như Quỳnh, trên môi nở nụ cười: “Là sinh viên khoa diễn xuất à? Tôi nhớ cha mẹ cô đều là giáo viên, cô tốt nghiệp khoa tài chính cơ mà, sao diễn xuất tốt thế này”
“Lan Huyên, cô còn cười, cô đã giết chết một mạng người rồi đấy”
Các chú bác nhà họ Lục rất tức giận, họ không phải là vì cố gắng bảo vệ Hồ Như Quỳnh, chỉ là Lan Huyên được Lục Đồng Quân lựa chọn, nên họ thích đối đầu với Lục Đồng Quân khiến Lục Đồng Quân không vui.
Các khách mời cũng đang bàn luận.
“Lan Huyên này thật đúng là người tàn nhãn”
“Không phải chứ, đến một đứa nhỏ cũng không tha, ghen tuông mù quáng đến mức này, đây là còn chưa bước vào cửa nhà họ Lục mà đã hại chết con cháu nhà họ Lục rồi”
“Cậu Lục bị bệnh lâu như vậy, nghe nói không sống được bao lâu nữa, khó khăn lắm mới có một đứa con. Lần này thì hay rồi, đứa con duy nhất cũng không còn nữ: “Còn không phải sợ đứa nhỏ sẽ cướp hết lợi ích của cô ta à, chắt đầu của nhà họ Lục, ông cụ Lục xem trọng như vậy. Hồ Như Quỳnh có thể phú quý nhờ con trai, một bước lên mây, được chia một miếng bánh”
“Cứ cho là vì tiền, cũng không thể không có lương tâm như vậy, đứa trẻ vô tội mà”
Khách mời càng chỉ trích Lan Huyên, trong lòng Hồ Như Quỳnh càng Vui vẻ.
Đây chỉ là bước đầu tiên để cô ta chỉnh lại Lan Huyên, cô ta còn chuẩn bị một đòn chí mạng, vở kịch phải diễn từ từ.
Tân Kiều Lam đồng cảm nói: “Thật sự là đáng thương, một đứa nhỏ đang sống sờ sờ đó mà đã không còn nữa”
Thanh âm không lớn không nhỏ, nhưng giống như một mồi lửa nhỏ, đốt lên lửa giận trong lòng mọi người.
Vạn Hoài Bắc không biết thứ trong bụng của Hồ Như Quỳnh là giả, nhìn tình hình bất lợi với Lan Huyên, trong lòng rất lo lắng.
Lan Huyên bỏ mặc những lời nói của khách mời, trên mặt vẫn mang theo vẻ bất cần, ánh mắt thờ ơ quét qua những vị khách có mặt ở đây.
Mục đích của cô là xem ai sẽ giậu đổ bìm leo, ai giữ thái độ bàng quan, sự việc ngày hôm nay sẽ giúp cô sàng lọc ra nhiều mối quan hệ không cần thiết để duy trì, đồng thời nhìn rõ mặt mũi của nhiều người.
Ai chân thành, ai giả dối.
Tô Lan Ninh vẫn luôn đã đứng bên ngoài đám đông, không đến gần, cũng không nói gì.
Bây giờ cô ta đã học được rất nhiều, đã có rất nhiều người giậu đổ bìm leo như vậy, cô ta không cần phải xuất hiện nữa.
Lan Huyên liếc nhìn vết máu nhanh khô trên mặt đất, quỳ xuống, nhìn Hồ Như Quỳnh hỏi: “Cô đừng khóc như thể tôi bắt nạt cô thật, cùng lắm thì tôi đền cho cô một đứa con”
“Nghe đi, mọi người hãy nghe đi, những lời này là có ý gì”
“Con mất rồi, còn có thể đền sao?”
“Đây cũng không phải đồ vật”
“Một người phụ nữ máu lạnh và tàn nhẫn như vậy, chị dâu, cháu trai cả hôm nay không có ở đây, cô nói xem loại phụ nữ này làm sao xứng làm chủ nhân của nhà họ Lục”
Hồ Như Quỳnh càng khóc càng thê thảm, tức giận chửi mắng: “Lan Huyên, cô quả thật là con quỷ, con trai của tôi, là cô cố ý giết người, là phạm pháp, phải ngồi tù”
“Ô? Vậy thì tội phỉ báng và vu oan bị ngồi bao nhiêu năm từ?” Lan Huyên vươn tay đến bụng Hồ Như Quỳnh.
“Cô làm gì vậy?” Hồ Như Quỳnh hoảng sợ, lo lắng bảo vệ bụng mình: “Mẹ, các chú bác, mau ngăn cản cô ta lại, cô ta muốn hại tôi”
Trước khi các chú bác của nhà họ Lục tiến tới, Lan Huyên đã nhanh chóng lôi ra một cái bụng cao su từ dưới quần áo của Hồ Như Quỳnh.
“Ô, con của cô thì ra trông như thế này à, thật là mở rộng tâm mắt”
Lan Huyên giả bộ kinh ngạc, ném cái bụng bầu giả làm bằng cao su cho Hồ Như Quỳnh: “Đứa con này của cô, chút nữa tôi sẽ kêu người đền cho cô mười mấy cái, nên đừng khóc ở đây, người như tôi rất hiểu đạo lí, sẽ không để cô chịu thiệt”
Đền mười mấy cái?
Đây không phải là cố ý trêu ngươi sao?
Ngay sau khi chiếc bụng giả được lấy ra, khách khứa được một phen náo loạn.
Không ai ngờ được cảnh tượng kịch tính này.
Mấy ông chú bác nhà họ Lục vừa rồi giúp Hồ Như Quỳnh chửi mắng Lan Huyên đều mặt đỏ tai hồng, bị vả mặt nhanh quá, ai nấy đều xấu hổ không hó hé gì nữa.
Trần Hương Thủy bỏ rơi Hồ Như Quỳnh, tức giận không thôi: “Hồ Như Quỳnh, sao cô có thể lừa dối mọi người giả vờ đang mang thai.”
“Mẹ, mẹ nghe con giải thích, con..” Hồ Như Quỳnh vừa xấu hổ vừa tức giận, không biết nên giải thích như thế nào.
Trước đây cô ta vẫn luôn cảm thấy trong lời nói của Lan Huyên có điều gì đó, nhưng cô ta thật sự nghe không ra, cũng không ngờ rằng Lan Huyên thật sự biết cái bụng của cô ta là giả.
Lan Huyên biết chuyện đó khi nào?
Cô ta đã làm một cách rất bí mật mà.
Lan Huyên cười lạnh: “Tục ngữ có câu luyến tiếc trẻ con sẽ không bắt được sói, nhưng bằng mọi giá cô cũng phải sinh một đứa trẻ thật chứ, lần này thì hay rồi, giấc mộng được bồng cháu của ông nội Lục vỡ rồi, không biết sẽ đau lòng đến mức nào nữa”
“Lan Huyên, cô không đủ tư cách để nói tôi, bản thân cô đã làm cái gì, cô đừng tưởng tôi không biết.”
Hồ Như Quỳnh đập nồi dìm thuyền, bụng lộ ra ngoài, còn giả bộ yếu đuối.
Hồ Như Quỳnh nhanh chóng từ trên mặt đất bò dậy: “Mọi người nhìn người phụ nữ này đi, cô ta không thuần khiết như vẻ bề ngoài…”
Hồ Như Quỳnh còn chưa nói hết lời, Vạn Hoài Bắc nhận được ám hiệu của Lan Huyên, lập tức kêu người tiến lên giữ Hồ Như Quỳnh, nhấc lên đưa ra ngoài.
Lan Huyên lộ ra uy nghiêm, cất giọng nói: “Đại thọ của ông cụ Lục, sao có thể để cho cô gây phiền phức ở đây, ném ra ngoài”
Lan Huyên không sợ lời nói chưa xong của Hồ Như Quỳnh sẽ khiến mọi người suy nghĩ, Hồ Như Quỳnh bị vạch trần, dù cô ta có nói gì đi nữa, mọi người cũng sẽ không tin, chỉ giống như đang hắt nước bẩn hãm hại người khác mà thôi.
Hồ Như Quỳnh giấy giụa: “Buông tôi ra, Lan Huyên, cô là một người đàn bà độc ác … Um…Um”
Hồ Như Quỳnh còn chưa nói hết lời, miệng đã bị bịt lại.
Vạn Hoài Bắc nghiêm nghị nói: “Mau đưa đi càng xa càng tốt. Không được, tốt nhất là đưa về nhà cũ nhốt lại trước, tránh lại xảy ra chuyện khác.”
“Vâng, anh Vạn” Các nhân viên bảo vệ ném lên xe và rời đi.
Trong đại sảnh.
vị của Lan Huyên trong nhà họ Lục.
Cho dù Lan Huyên chưa vào cửa, cô cũng đã có thể đại diện cho nhà họ Lục rồi.
Chương 152: Ông cụ mới là người biết diễn
Hồ Như Quỳnh bị đuổi đi, có người hả lòng hả dạ cũng có người thất vọng.
Tô Lan Ninh và Tân Kiều Lam là buồn bực nhất.
Khó khăn lắm mới có cái bia đỡ đạn xông về phía trước, còn chưa làm gì được Lan Huyên đã bị đuổi ra ngoài.
Tân Kiều Lam liếc mắt nhìn Lan Huyên, Lan Huyên cũng nhanh chóng phát hiện ra ánh mắt của cô ta.
Cách biển người đông nghịt, ánh mắt sắc bén của hai người va chạm trên không trung bắn tia lửa ra khắp nơi.
Tân Kiều Lam cong môi cười, lắc lư ly rượu vang đỏ trong tay mời Lan Huyên từ xa, thái độ khiêu khích rõ ràng.
Hôm nay, Hồ Như Quỳnh mới chỉ là món khai vị, món ngon thật sự còn chưa lên đâu.
Tuy Lan Huyên cảm thấy đau đầu, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười nhã nhặn, hôm nay không cần biết là yêu ma quỷ quái gì, nhất định cô sẽ không từ chối.
Trong lòng Trần Hương Thủy giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, vẫn chưa tỉnh táo lại được: “Lan Huyên, cháu phát hiện ra Hồ Như Quỳnh giả vờ mang thai từ khi nào vậy?”
“Việc này không phải do cháu phát hiện ra, là Thanh Bình” Lan Huyên thu hồi tâm mắt, thấy sắc mặt của Trần Hương Thủy không tốt lắm bèn nói: “Cô à, hay là cô nghỉ ngơi trước đi? Việc này về rồi nói tỉ mỉ sau”
“Được, Hồ Như Quỳnh này suốt ngày ra sức làm những chuyện khiến người khác đau đầu” Trần Hương Thủy thở dài: “Đúng rồi, bé Bảo và Hạ Lăng đâu?”
“Hai đứa bị tiêu chảy nhẹ, cháu bảo Nhã Hân đưa về trước rồi” Lan Huyên thuận miệng nói dối.
Đúng lúc này, Vạn Hoài Bắc nghiêm mặt đi tới.
“Cô Tô, lão đại xảy ra chuyện rồi.’ Vạn Hoài Bắc không nhỏ giọng xuống mà nói với âm lượng bình thường, khách khứa xung quanh đều có thể nghe thấy.
Trong lòng Lan Huyên giật thót: “Xảy ra chuyện gì?”
“Xe của lão đại chạy trên đường núi bị người ta tông xuống vách núi TÔI.
Lời Vạn Hoài Bắc vừa nói như sấm sét giữa trời quang.
Các vị khách kinh hãi, Trần Hương Thủy nhũn chân: “Thế con trai tôi đâu? Con trai tôi thế nào rồi?”
Đây là câu hỏi tất cả mọi người đều quan tâm.
Vạn Hoài Bắc nhíu chặt lông mày: “Không rõ sống chết, sợ là… lành ít dữ nhiều”
Nghe vậy hai mắt Trần Hương Thủy tối sầm, ngất xỉu ngay lập tức.
“Chú Tường, đưa bà chủ về phòng” Tuy trong lòng Lan Huyên rất rối bời nhưng trong lúc làm việc không thể tự mình làm rối mình trước.
Tân Kiều Lam sốt ruột: “Anh Vạn Hoài Bắc, anh lặp lại lần nữa, anh Đồng Quân làm sao cơ? Sao anh ấy lại đi vào đường núi?”
Vạn Hoài Bắc nói: “Lão đại đang trên đường đến thì gặp phải người đuổi giết, xe bị đâm hỏng ngay tại chỗ, cảnh sát đã đến đó rồi.”
Lúc này, Lan Huyên chú ý đến hành vi kỳ lạ của một người phục vụ trong đại sảnh đang đi lên tầng.
Ông cụ Lục đang ở phòng nghỉ trên đó.
Lan Huyên quyết định rất nhanh, đi đến đứng trên sân khấu bình tĩnh lên tiếng ổn định mọi người: “Vì xảy ra tình huống bất ngờ, có lẽ tiệc mừng thọ sẽ bắt đầu chậm hơn chút, mọi người bình tĩnh đừng nóng, nên ăn cứ ăn, nên uống cứ uống, mọi người khó có dịp được tụ họp với nhau mà”
Nói xong, Lan Huyên hướng về phía các chú các bác chi bên của nhà họ Lục nói: “Hôm nay là đại thọ bảy mươi tuổi của ông nội Lục, mọi người đều mang họ Lục, là người nhà họ Lục. Nếu là người một nhà, vậy vất vả các chú bác tiếp đãi các vị khách mời rồi”
Lan Huyên không sợ bị khách khứa bàn tán, điều cô lo lắng chính là những chú bác này nhân cơ hội giậu đổ bìm leo, cho nên cô phải ổn định những người này trước.
Lan Huyên vừa nói xong, các vị khách thầm kinh ngạc trước Lan Huyên gặp nguy không sợ, cũng khâm phục khả năng tùy cơ ứng biến của cô.
Tranh đấu trong nội bộ nhà họ Lục như chia năm xẻ bảy, tất cả mọi người đều biết chuyện này, bây giờ Lục Đồng Quân gặp tai nạn, ông cụ Lục vân không xuất hiện, sợ là bữa tiệc mừng thọ hôm nay không đơn giản, chắc chắn những chỉ bên khác của nhà họ Lục muốn nhân cơ hội khuấy nước đục thêm.
Bây giờ, câu “người một nhà” của Lan Huyên đã bóp chết suy nghĩ mờ ám trong lòng những người này.
Lấy ví dụ thế này, mọi người đều mang họ Lục, vậy chính là châu chấu trên cùng một sợi dây. Bây giờ nhà họ Lục gặp nạn, Lan Huyên còn chưa gả đến đã ủng hộ nhà họ Lục như vậy, nếu những người mang họ.
Lục như bọn họ còn giậu đổ bìm leo sẽ biến thành kẻ bỉ ổi, không thể ngóc đầu lên được trong tầng lớp này nữa.
Đám người trong chỉ phụ ngơ ngác nhìn nhau, thầm ấm ức trong lòng, hôm nay coi như bọn họ đã bị con nhóc Lan Huyên này bóp chặt rồi.
Bọn họ còn có thể làm gì?
Lan Huyên người ta đã nói bọn họ là chủ nhân, không phải là khách, cũng không thể làm chủ nhân lại dẫn đầu gây rối được.
Chủ nhân tiếp đãi quan khách là hợp tình hợp lý.
Lan Huyên ra hiệu bằng ánh mắt với Vạn Hoài Bắc và Lý Kính Hòa, giao những vị khách trong phòng này cho họ, mình thì đi về phía phòng nghỉ.
Lục Đồng Quân từng nói, hôm nay Lục Minh Húc muốn ép ông cụ giao ra cổ phần công ty.
Lục Đồng Quân không kịp đến, vậy cũng chỉ có cô đi ngăn cản.
Lan Huyên tin nhất định Lục Đồng Quân sẽ không sao, nhất định anh sẽ đến.
Chỉ là trong lòng cô cũng có nghi ngờ vì sao Lục Đồng Quân lại đi đường núi, nhưng cô không quá xoắn xuýt.
Trong phòng nghỉ.
Ông cụ Lục ngồi trên ghế gỗ hút xì gà, Lục Minh Húc và Lục Tử Việt đang đứng hai bên trái phải, đưa giấy chuyển nhượng quyền sở hữu cổ phần cho ông cụ “Ông nội, vừa nãy ông cũng nghe thấy rồi, anh cả gặp tai nạn xe trên đường núi, thi thể đã bị thiêu cháy, ông cũng lớn tuổi rồi, một mình ông không thể quản lý một công ty lớn như vậy được, để cháu san sẻ giúp cho ông” Lục Minh Húc nói đến là hợp lý.
Ông cụ Lục vẫn bình tĩnh hút xì gà, phun một vòng khói vào khoảng không, khói mù tản đi, bầu không khí trong phòng càng thêm căng thẳng.
Ông gõ tẩu lên bàn một cái, không nổi giận nhưng khiến người khác sợ hãi: ” Minh Húc, là ông nội nhìn cháu lớn lên, lúc ông của cháu làm mưa làm gió trong giới kinh doanh, không biết cha cháu còn đang ở chỗ nào, thằng nhóc cháu ra vẻ giở trò “bức vua thoái vị” trước mặt ông nội cháu đây là thế nào? Đủ lông đủ cánh rồi à? Cháu dứt khoát diệt luôn cả ông nội mình sao?”
Trạng thái của ông cụ Lục cực kỳ tốt, mỗi lần một câu “ông nội cháu”, nếu là người khác gọi câu này, vậy chắc chắn có ý mắng người, nhưng ông cụ nói là sự thật.
Ở trước mặt ông, Lục Minh Húc chỉ là một đứa cháu trai.
Lục Minh Húc tích một bụng lửa giận, dĩ nhiên không dám trút ra ngoài, anh ta sợ hãi, kính nể ông cụ Lục từ tận đáy lòng.
Dù cho ông cụ Lục già thật rồi thì Lục Minh Húc cũng không dám khinh suất.
Lục Tử Việt càng không phải nói, từ nhỏ ông ta đã là đứa con trai không được ông cụ yêu thích, trong mấy đứa con trai ông cụ thích nhất là con cả và con thứ ba.
Lúc còn trẻ, ông cụ Lục giáo dục bọn trẻ cực kỳ nghiêm khắc, Lục Tử Việt thấy ông cụ Lục tức giận cũng sợ hãi trong lòng.
“Ông nội, cháu không dám” Lục Minh Húc cúi đầu, nhìn giống như ngoan ngoãn nghe lời, ngoài miệng nói không dám nhưng lại chuyển tay đưa giấy chuyển nhượng cổ phần lên: “Ông nội, hôm nay là ngày mừng đại thọ của ông, ông ký tên rồi, niềm vui nhân đôi đến cùng một lúc, ông cũng đừng ép cháu, cháu trao đổi với ông rất điềm đạm nhã nhặn, hãy để cháu gánh vác một phần giúp ông.”
Lúc này, Lục Tử Việt cũng lên tiếng: “Cha, con biết trong lòng cha thiên vị vợ cả, nhiều năm như vậy rồi, vợ lẽ chúng con bị chèn ép khắp nơi, thăng nhóc Lục Đồng Quân cũng không coi con là chú hai.”
Ông cụ Lục cực kỳ thất vọng: “Con nhất định cho là như vậy?”
Lục Minh Húc đang muốn ép ông cụ ấn vân tay, đột nhiên Lan Huyên đạp cửa rầm một tiếng đi vào.
“Hơ, ban ngày ban mặt sao lại đóng cửa? Chẳng lẽ đang làm chuyện gì mờ ám sao?”
Lan Huyên đến rồi, ông cụ Lục giơ tẩu xì gà vẫy tay: “Cháu dâu, nhanh đến bảo vệ ông nội, hai đứa con cháu chẳng ra gì này muốn đánh bộ xương già này của ông, ôi chao, gia đình bất hạnh quá.”
Lục Minh Húc: “…”
Lục Tử Việt: “..”
Bọn họ đánh lúc nào?
Trời đất chứng giám.
Rõ ràng là bọn họ bị đánh.
Hơn nữa, ông cụ Lục bình tĩnh mà khiến người khác sợ hãi đi đâu rồi?
Lan Huyên vừa xuất hiện lại giống như một cụ già cô độc bị ức hiếp, còn kém bước la lối om sòm, khóc trời đập đất ngay tại chỗ nữa thôi.
Chương 153: Em tin chắc chắn anh sẽ về
Dáng vẻ lật mặt sợ hãi trong một giây của ông cụ Lục khiến hai cha con Lục Tử Việt sửng sốt trong giây lát.
Lan Huyên vừa nghe ông cụ Lục bị uy hiếp, dù nhìn ra ông cụ không sao cả, phần lớn là giả vờ thì tinh trần trọng nghĩa vẫn tăng cao. Cô nói với ông cụ Lục: “Ông nội Lục, ông đến bên cạnh cháu này”
“Được.” Ông cụ Lục nhanh chóng đứng ra phía sau Lan Huyên, ngậm xì gà trong miệng, con ngươi mờ đục hơi híp lại, cực kỳ giống một con cáo già lắm mưu nhiều kế.
Ông cụ Lục còn nháy mắt với hai cha con Lục Minh Húc giống như đang nói, chúng mày còn non lắm.
Trong lòng Lục Minh Húc kìm nén đến khó chịu: “Ông nội, anh cả đã gặp tai nạn, chẳng lẽ ông cứ trơ mắt nhìn doanh nghiệp Đại Lục xuống dốc, sau đó hoàn toàn bị chiếm đoạt?”
Lục Tử Việt cũng rất giận ông cụ Lục bất công: “Cha, đều là con cháu của cha. Minh Húc cũng coi như được cha nhìn khôn lớn, thằng bé có điểm nào không bằng Lục Đồng Quân?”
“Lòng quá tham lam” Ông cụ Lục cầm xì gà trên tay, dáng vẻ dạy dö, nói lời sâu xa: ‘Việc làm ăn chú trọng trung thực giữ chữ tín, suy nghĩ cho đối phương, như vậy doanh nghiệp mới có thể phát triển lâu dài, mà không phải chỉ mua bán một lần đã làm đến đường cùng. Minh Húc, Tử Việt à, hai đứa đều quá nôn nóng, ngay cả người thân cũng nhãn tâm hãm hại, giao nhà họ Lục vào tay các người thì sớm muộn gì cũng sụp đổ”
Lục Minh Húc mất kiên nhẫn: “Lời này toàn là nói bậy, ông nội, chẳng lẽ lòng dạ Lục Đồng Quân không độc ác? Năm cháu mười lăm tuổi bị anh ấy đẩy vào trong ao, suýt nữa đã chết, ông có nói gì không? Ông chính là bất công”
“Haiz.” Ông cụ Lục thở dài: “Nếu Đồng Quân muốn hại các người, sợ rằng các người không sống được đến hôm nay”
Nếu như không phải ông vẫn ngăn cản Lục Đồng Quân, chỉ bằng lần trước hai cha con này sắp đặt tai nạn xe cộ khiến Lục Đồng Quân suýt nữa mất mạng thì hai cha con này đã bị ném xuống biển làm mồi cho cá mập từ lâu rồi.
“Bây giờ Lục Đồng Quân đã chết, nói mấy lời nhảm nhí này cũng chẳng có ích gì” Lục Minh Húc bực tức nói: “Ông nội, ký vào đi, nếu không ông đừng hòng bước ra khỏi phòng”
“Ha, mềm không được muốn cưỡng ép hả?” Lan Huyên nhìn giấy chuyển nhượng cổ phần công ty: “Sao các người không dứt khoát bảo ông cụ Lục giao toàn bộ nhà họ Lục cho các người luôn, da mặt dày ghê, bản thân không nỗ lực phấn đấu, chỉ muốn ăn bám cha mẹ, thèm muốn tài sản của ông cụ, sắp ba mươi tuổi rồi mà không thấy mất mặt à?”
Một câu nhẹ nhàng của Lan Huyên đã nói hai cha con Lục Minh Húc thành kẻ ăn bám cha mẹ, nếu việc này truyền ra, quả thật mất mặt.
Hai cha con tức đến mức mặt mày tái mét.
Lục Tử Việt quát: “Một đứa khác họ như cô, có tư cách gì khoa tay múa chân ở chỗ này”
“Tôi khác họ thì làm sao? Người khác họ thì không cho phép tôi nói thật à?” Lan Huyên nạt lại luôn: “Ông nhìn lại ông xem, người năm mươi tuổi rồi mà vẫn ở nhà ăn bám, nuôi con không dạy là lỗi của cha, tôi thấy nhất định là Lục Minh Húc học từ ông đấy, ông không tự xem xét lại mình đi”
“Tôi ăn bám chỗ nào? Tài sản của nhà họ Lục ban đầu đã có một phần của tôi…
“Cái gì của ông? Mạng của ông, họ của ông đều được ông cụ Lục cho, cái ăn cái mặc trên người ông đều là Lục Đồng Quân kiếm tiền chia lợi nhuận cho ông mua, ăn của nhà họ Lục, dùng của nhà họ Lục còn không biết nhục, cái mặt già đấy còn cần nữa không?”
Lan Huyên mở miệng có thể khiến người tức chết.
“Sống nửa đời người, có điểm ấy thôi mà ông cũng không thông suốt, đúng là sống uổng rồi”
Lan Huyên lại chỉ vào Lục Minh Húc oán gi: òn anh nữa, đừng có giả vờ đứng đắn làm gì, nói gì mà không cam lòng, ông cụ bất công, anh đố kị với Lục Đồng Quân thì có, tâm lý vặn vẹo, chính vì cái gì anh cũng không bằng anh ấy. Anh nói xem, anh vẫn luôn coi Lục Đồng Quân thành kẻ địch giả tưởng, sống dưới cái bóng của Lục Đồng Quân, anh có mệt không hả? Lục Đồng Quân chẳng thèm coi anh thành cái gì đáng nói đâu, đừng cứ u ám như vậy”
“Chuyện xảy ra ngày hôm nay, các người sắp đặt rất lâu nhỉ? Đầu óc các người thông minh như vậy sao không dùng vào việc chính đáng, chỉ biết đối phó người trong nhà, chỉ ngang ngược với người nhà chứ gì?
Rốt cuộc các người có phải người nhà họ Lục không? Thật sự là dột từ nóc dột xuống”
Hai cha con bị mắng đến đỏ mặt tía tai, thẹn quá hóa giận.
Lan Huyên quay đầu lại nói với ông cụ: “Xin lỗi ông nội Lục, cháu nói vậy ông sẽ không tức giận chứ ạ”“
Ông cụ Lục cười hiền lành: “Không sao, đúng là hai đứa này tệ quá rồi, cháu dâu, cháu xử bọn nó thay ông”
Ông lại nghiêm khắc nói với cha con Lục Minh Húc: “Hai đứa các người nghe cho kỹ vào, nếu không nhỡ kỹ, vậy ông cụ này cũng không giúp được các người.”
Lục Minh Húc bị Lan Huyên chọc tức đến đau đầu: “Cô Tô, Lục Đồng Quân xảy ra chuyện rồi, một người được chỉ định là bà chủ của nhà họ Lục như cô, cô cảm thấy có thể ngồi yên hả? Cô thì có tư cách in “Cậu hai Lục, không xong rồi, cậu cả Lục trở về rồi: Lục Minh Húc còn chưa nói hết, một người phục vụ xông vào run rẩy nói: “Anh mau đi xem xem. Cậu cả Lục là đi bộ đến, anh ấy không què-”“
Nghe vậy, Lục Minh Húc giật nảy trong lòng, sợ hãi nhìn về phía Lục Tử Việt.
Lan Huyên nghe thấy Lục Đồng Quân đã trở về, vui vẻ đi ra ngoài, ông cụ Lục cũng cầm gậy ba-toong đi xuống dưới.
Sảnh tiệc mừng thọ, tất cả đều lặng im không tiếng động vì Lục Đồng Quân trở về, ai ai cũng khó giấu đi sự kinh hãi trong lòng.
Lục Đồng Quân cất bước đi tới, toàn thân tản ra khí chất tôn quý trầm ổn, quần tây may khéo nổi bật lên dáng người như ngọc.
Tay áo sơ mi xắn lên, trên trán bị thương nhẹ, vết máu dính bên trên đã khô.
Trên quần áo cũng có vết máu, tóc hơi rối, tóc mái lòa xòa che xuống lại cảm nhận được một vẻ đẹp khác, nhếch nhác nhưng lộ ra vài phần điên cuồng.
Gương mặt trơn bóng góc cạnh lộ ra vẻ anh tuấn nhưng lạnh lùng, con ngươi sâu thẳm hiện lên ánh sáng lạnh, phóng túng không chịu gò bó xen lẫn vài phần ngang bướng.
Toàn bộ phái nữ ở hiện trường suýt nữa đã thét lên thành tiếng.
Người cầm quyền của nhà họ Lục không những không bị què, khuôn mặt cũng lành lặn, gương mặt đó mà thả vào giới giải trí nhất định sẽ diệt sạch mọi nam thần.
Ánh mắt của Tô Lan Ninh cũng bị hấp dẫn, cô ta quá quen thuộc với gương mặt đó, kia không phải tên bạn trai nghèo kiết xác mà Lan Huyên từng yêu trước đây hả?
Tô Lan Ninh kinh hãi trong lòng, thì ra đó chính là Lục Đồng Quân, người cầm quyền của nhà họ Lục.
Cô ta bị lừa rồi.
Tất cả mọi người ở thủ đô đều bị lừa.
Ván cờ này của Lục Đồng Quân chơi lớn thật.
Tô Lan Ninh hối hận không thôi, sớm biết Lục Đồng Quân đẹp trai thế này, cô ta còn gả cho Sở Lâm Minh làm gì.
Lục Đồng Quân nắm trong tay quyền lực thật sự của nhà họ Lục, nếu cô ta gả cho anh, vậy cô ta chính là bà chủ của nhà họ Lục.
cũng lộ ra dịu dàng vô hạn, giọng nói trầm thấp sâu lắng lên tiếng gọi: “Lan Huyên, anh trở về rồi”
Lan Huyên xúc động trong lòng, nhảy lên người Lục Đồng Quân, anh cong môi ôm lấy cô.
Lan Huyên ôm mặt Lục Đồng Quân, lặng lẽ nhìn anh rồi lau vết máu trên trán anh: “Em biết anh sẽ trở về, em tin chắc chắn anh sẽ về”
Chương 154: Ánh mắt cậu cả Lục thật tinh tường
Hai người không coi ai ra gì, trong mắt chỉ có dáng vẻ của đối phương khiến những người xung quanh cực kỳ hâm mộ.
Dù là người mù cũng nhìn ra được Lục Đồng Quân cưng chiều Lan Huyên.
Tân Kiều Lam ghen ghét siết chặt hai tay, đè nén đố kị và căm phẫn trong lòng.
Tô Lan Ninh càng khỏi phải nói, cô ta khao khát người được Lục Đồng Quân ôm vào trong ngực là mình, làm cho tất cả mọi người hâm mộ cũng là mình.
Lục Đồng Quân là đứa con kiêu ngạo của trời, đáng nhẽ phải là chồng của cô ta, là Lan Huyên cướp mất, vị trí nữ chủ nhân của nhà họ Lục cũng là của cô ta.
Trong lòng Tô Lan Ninh trở nên vặn vẹo, cho rằng cái gì cũng là của mình, mọi thứ đều do Lan Huyên cướp đoạt của cô ta.
Cha con Lục Minh Húc theo sát xuống tầng, Lục Đồng Quân trở về thật rồi, hơn nữa, gương mặt lành lặn, chân cũng không què nữa, đáy lòng trừ khiếp sợ ra vẫn là khiếp sợ.
Lúc này, Lục Minh Húc cũng nhận ra Lục Đồng Quân chỉ giả vờ.
Nguy trang lâu như vậy chính là vì ép anh ta ra tay.
Trong giây phút Lục Đồng Quân xuất hiện, Lục Minh Húc biết anh ta đã thua rồi.
Lục Đồng Quân thả Lan Huyên xuống nhưng vẫn nắm tay, giữ chặt mười ngón tay, đột nhiên ánh mắt sắc lạnh như dao nhìn về phía Lục Minh Húc: “Hình như sắc mặt của em hai không tốt lắm”
Lục Minh Húc vịn lan can cầu thang, chân như nhũn ra, cố gắng cười gượng: “Anh cả, bệnh của anh khỏi hết rồi à? Vậy thì đúng là niềm vui nhân đôi đến cùng một lúc”
Lục Đồng Quân trầm giọng nói: “Việc này hoàn toàn nhờ vào y thuật giỏi giang của bác sĩ Xa”
Xa Thành Luân bên cạnh khiêm tốn nói: “Vẫn là khả năng hồi phục của cậu cả Lục tốt”
Hai người kẻ tung người hứng, lời này không chỉ nói cho Lục Minh Húc nghe mà còn cho toàn bộ quan khách nghe.
Lục Minh Húc cười gượng: “Tiệc mừng thọ còn chưa bắt đầu, anh cả trở về thật đúng lúc. Ông nội, nếu anh cả trở về rồi, nhanh bắt đầu tiệc thôi, anh cả khỏe rồi, đây chính là việc vui lớn, cháu cũng vui thay cho anh cả-”
“Em hai mừng cho tôi thật hả?”
Bầu không khí trong phòng khách trở nên căng thẳng, nhiệt độ trong không khí giảm xuống đột ngột.
Lục Đồng Quân không lộ ra biểu cảm trên mặt đi về phía Lục Minh Húc: “Hôm nay tôi gặp phải vài người ngăn cản trên đường núi, suýt nữa thì không trở về được”
“Có… có chuyện như vậy sao? Anh cả báo cảnh sát chưa?” Chân Lục Minh Húc run run lùi về phía sau, tay cũng vì sợ hãi mà nắm chặt lan can.
Lén tìm người hại Lục Đồng Quân là một chuyện lớn, Lục Đồng Quân bình an trở về chất vấn anh ta hoặc là điên cuồng trả thù, Lục.
Minh Húc thật sự không chịu nổi.
“Đồng Quân” Ông cụ Lục đứng ra: “Cháu bình an trở về là tốt rồi, hôm nay là đại thọ bảy mươi tuổi của ông, sau này tiếp tục xử lý, đi thay quần áo sạch sẽ trước đã”
Mấy nghìn quan khách ở đây đang nhìn vào, tất nhiên Lục Đồng Quân cũng không làm gì Lục Minh Húc cả.
Anh còn chẳng thèm để Lục Minh Húc vào mắt.
“Anh Đồng Quân, anh không sao chứ?” Tân Kiều Lam đi đến, thử kéo.
tay Lục Đồng Quân, ra vẻ rất thân mật.
Lục Đồng Quân lại hoàn hảo né tránh, nói với Lan Huyên: “Lan Huyên, chờ anh ở đây, anh đi thay quần áo.”
Lan Huyên hôn lên trán Lan Huyên trước mặt tất cả mọi người, lúc này mới xoay người lên tầng.
Lúc Lục Đồng Quân đi qua người mình, Lục Minh Húc vội vã nghiêng người nhường đường, Lục Tử Việt cũng dựa sát bên cạnh nhường đường cho Lục Đồng Quân.
Sau khi Lục Đồng Quân đi qua, trên trán Lục Minh Húc chảy ra một lớp mồ hôi lạnh, không nhịn nổi thầm mắng trong lòng, đám vô dụng kia lại chỉ làm Lục Đồng Quân bị chút vết thương ngoài da.
Nhất định là rác rưởi.
Tân Kiều Lam bị ghẻ lạnh cũng hơi không kiềm chế được biểu cảm, mặt đỏ đến mang tai, cực kỳ lúng túng.
“Kiều Lam, tình cảm của lão đại ngay cả người mù cũng nhìn ra, một số thời điểm vẫn nên giữ lại thể diện cho bản thân, đừng gượng ép tiếp cận” Vạn Hoài Bắc ra vẻ một công tử văn nhã phóng khoáng nói.
“Anh Hoài Bắc, em không hiểu anh đang nói gì, sau khi chị gái qua đời, vẫn là anh Đồng Quân giúp em hoàn thành bài vở, em luôn coi anh ấy anh trai, thấy anh ấy khỏi rồi, tất nhiên em mừng thay cho anh ấy”
Ngón tay Vạn Hoài Bắc cốc nhẹ Tân Kiều Lam, cười nói: “Em ấy, cái miệng này lanh lợi ghê.”
Vạn Hoài Bắc đến gần Tân Kiều Lam, cười võ vai cô ta, nói một câu ý tứ sâu xa: ” “Kiều Lam lớn thật rồi, em nên biết rõ lời nào lên nói lời nào không nên nói, đừng nhắc đến chị gái em trước mặt cô Tô.”
Tân Kiều Lam nhìn Vạn Hoài Bắc, xem ra không chỉ Lục Tây Anh mà cả Vạn Hoài Bắc cũng hoàn toàn đứng về phía Lan Huyên.
Đúng lúc này, An Nhã Hân dẫn Hạ Lăng Hạ Bảo đến, ba người Lan Huyên cũng quay trở lại, đi tới: “Sao lại quay lại đây?”
Hạ Lăng nói: “Cháu nhận được tin, Lục lão đại gặp nạn”
Hạ Lăng là người của Bóng Đêm, Hạ Vân cầu cứu trong hệ thống của Bóng Đêm, tất nhiên Hạ Lăng cũng nhận được tin tức.
“Lục Đồng Quân không sao cả, bình an trở về rồi, đang thay quần áo trên tầng”
Hạ Lăng thở phào một hơi.
Hạ Bảo nói: “Em đã nói chú Lục không sao rồi mà, chú ấy lợi hại như vậy, ai đánh thắng được chú ấy chứ”
Hạ Lăng phỉ nhổ: “Không biết vừa rồi ai nghe được tin Lục lão đại gặp chuyện không may thì sắp khóc nhè đến nơi.”
“Chú Lục đã cứu chúng ta, đương nhiên em cũng lo lắng cho chú ấy mà: An Nhã Hân và Lan Huyên dở khóc dở cười nhìn hai anh em cãi nhau.
Lan Huyên nghĩ Hồ Như Quỳnh đã bị đưa đi, không còn uy hiếp gì nữa nên không đưa Hạ Lăng Hạ Bảo đi, để hai đứa ở lại.
Phòng nghỉ trên tầng.
Vạn Hoài Bắc đẩy cửa đi vào.
“Lão đại, các cửa ra trong sảnh tiệc mừng thọ đều có người canh chừng, cha con Lục Minh Húc muốn đi cũng không được, anh cứ yên tâm: Lục Đồng Quân đang chậm rãi cài cúc áo sơ mi.
“Ừ, khoản nợ ngày hôm nay, tối sẽ tính lại sau.”
“Lão đại, sao anh lại đi đường núi?” Vạn Hoài Bắc rất tò mò.
Lục Đồng Quân ngừng tay lại, nói: “Tôi nhận được tin, thi thể của Nhã Viên đang ở núi Phong”
Đến núi Phong nhất định phải đi qua đường núi.
Trước đây Tân Nhã Viên gặp nạn, ngay cả thi thể cũng không tìm được, khó trách sau khi Lục Đồng Quân biết tin lại chạy đến núi Phong.
Dù là giả, Lục Đồng Quân cũng muốn tự mình đi một chuyến.
xấu hổ nói: “Người phụ nữ tôi chọn, đã bao giờ nhìn nhầm đâu?”
Trong giọng nói tràn đây cảm giác tự hào.
Vạn Hoài Bắc thấy Lục Đồng Quân lấy ra một hộp nhãn, tấm tắc nói: “Lão đại, anh định cầu hôn hả?”
Lục Đồng Quân cất nhẫn vào trong túi quần: “Xuống tầng”
Tiệc mừng thọ mắt đầu rồi.
Khâu đầu tiên là con cháu nhà họ Lục chúc thọ ông cụ Lục.
Lan Huyên còn chưa gả vào cửa, bị Lục Đồng Quân kéo lên sân khấu: “Em là vợ anh thì chính là người nhà họ Lục rồi”
Chương 155: Vũ điệu Waltz Courtship
Ông Lục ngồi trên ghế cao, nhìn xuống con cháu tề tựu đông đủ, hiển nhiên trong lòng vô cùng vui mừng.
Trần Hương Thủy cũng tỉnh táo lại, cùng mọi người mừng thọ.
Tám người con của ông Lục, người con đầu tiên đã qua đời, còn lại bảy người, con lại sinh ra cháu chất, còn thêm họ hàng gần xa, nhà họ Lục lúc này phải lên đến hơn trăm người.
Quả thật là một gia đình lớn.
Ông Lục nhìn con cháu nhà họ Lục đang đứng phía dưới đài, đôi mắt hơi ngấn lệ.
Điều đáng tiếc nhất của ông chính là chưa có chất trai.
Vốn dĩ tưởng rằng Hồ Như Quỳnh mang thai đứa nhỏ, không ngờ đó lại là một âm mưu.
Trong lòng ông Lục ít nhiều cũng cảm thấy có chút mất mát.
Sau khi người dẫn chương trình nói một tràng lời dạo đầu thì mới đến lượt ông Lục lên tiếng.
Cầm lấy micro, ông Lục ngoắc ngoắc về phía Lan Huyên: “Lan Huyên, đến đây với ông nội”
Lan Huyên không biết ông Lục muốn làm gì, những con cháu khác của nhà họ Lục vẫn đang quỳ bên dưới chúc thọ ông.
Lan Huyên liếc nhìn Lục Đồng Quân, Lục Đồng Quân nháy mắt với cô, nắm tay cô đi đến bên cạnh ông Lục.
Ông Lục nhìn Lan Huyên và Lục Đồng Quân hai người như một đôi tiên đồng ngọc nữ, mặt mũi tươi cười hướng xuống dưới khán đài nói với các vị khách quý: “Đầu tiên tôi xin cảm ơn mọi người đã tới đây chúc thọ cho tôi, hôm nay tôi vô cùng hạnh phúc. Nhà họ Lục có thể tê tựu đông đủ một chỗ tôi cũng rất vui mừng. Nhân cơ hội này tôi cũng muốn tuyên bố một chuyện tốt”
“Cháu trai trưởng của tôi đã có bạn gái, tôi nghĩ chắc mọi người cũng đều biết, tôi vô cùng vừa lòng với cháu dâu Lan Huyên. Hôn lễ của Lan Huyên và cháu trai trưởng của tôi sẽ sớm được công bố.
Lời nói này của ông Lục đúng là kích thích toàn khán đài.
Cậu chủ Lục thật sự muốn kết hôn sao?
Tin đồn hai người mới có tình cảm với nhau không được bao lâu, đã được ông Lục đồng ý, còn bắt đầu quyết định hôn lễ nữa.
Trong lòng nhóm mấy cô tiểu thư danh môn đều cảm thấy ghen tị với Lan Huyên.
Trước đây Lục Đồng Quân vẫn là một người què, khuôn mặt cũng bị hủy hoại xấu như quỷ, mọi người cũng không có lấy làm lạ lẫm gì, có ai muốn ở góa chứ.
Hiện giờ Lục Đồng Quân đã khỏe rồi, trái tim của mấy cô ả cũng bắt đầu thay đổi, Lục Đồng Quân chính là bậc kim cương ở nơi này, đừng nói người ta hướng tới quyền thế của nhà họ Lục, chỉ cần có thể chạm đến khuôn mặt kia của Đồng Quân thôi, các cô dù có làm người phụ nữ không danh phận của Lục Đồng Quân cũng cam lòng.
Lan Huyên nhận lấy tất cả ánh mắt ghen tị từ bốn phương tám hướng đổ dồn tới, cô khẽ trừng Lục Đồng Quân một cái: “Ai bảo anh trêu hoa ghẹo nguyệt, hại em trở thành mục tiêu công đây này”
Lục Đồng Quân cười sáng lạn, nhỏ giọng nói: “Nếu thế thì anh hủy đi khuôn mặt đẹp này để không còn ai thèm tới anh nữa?”
“Đừng hòng” Lan Huyên bắt lấy khuôn mặt của Lục Đồng Quân nhìn trái nhìn phải nói: “Khuôn mặt đẹp như vậy, lỡ như có ngày nào cãi nhau, còn có thể nhìn nó mà bớt giận nha”
“Vậy để bọn họ hâm mộ đến ghen tị đi” Lời nói của Lục Đồng Quân thâm thúy: “Anh là người duy nhất của em”
“Ông đột nhiên tuyên bố hôn lễ, liệu có phải anh bày mưu gì không?”
Lục Đồng Quân nói: “Lan Huyên, em nói vậy oan cho anh quá, tác phong làm việc của ông rất dứt khoát, ngày tốt như vậy ông muốn làm một cái lễ song hỷ lâm môn có gì không hợp lý đâu.”
Ông tuyên bố hôn lễ, chiếm hết sự chú ý của anh, trong lòng Lục Đồng Quân có chút buồn bực.
Lan Huyên liếc nhìn Lục Đồng Quân một cái: “Đừng tưởng tuyên bố hôn lễ xong là em sẽ ngoan ngoãn làm theo nha, nếu không có màn cầu hôn chính thức em không ngại ngày hôn lễ trốn đi một lần nữa đâu”
Hai lần cầu hôn trước của Lục Đồng Quân đều là nói miệng, chẳng có chút lãng mạn nào cả.
Lục Đồng Quân bĩu môi: Lan Huyên hừ lạnh một tiếng: “Kết hôn chỉ có một lần, là ngày trọng đại nhất trong cuộc đời người phụ nữ, đòi hỏi là quyền lợi của phụ nữ nha”
“Phụ nữ các em đều lắm chuyện”
“Được rồi, không để em thiệt đâu” Lục Đồng Quân hào hứng nói: “Là người phụ nữ của Lục Đồng Quân anh đây tất nhiên là phải có một cách cầu hôn đặc biệt chứ”
Hai người cứ tự nhiên nói chuyện cười đùa với nhau mà chẳng để tâm đến ai, cứ như đang liếc mắt đưa tình trước mặt mọi người.
Toàn bộ cảnh tưởng này lọt vào mắt Tân Kiều Lam khiến cô ta đau đớn, cô ta âm thầm chụp lại ảnh Lan Huyên và Lục Đồng Quân thân mật, sau đó gửi ảnh chụp cho một người được lưu tên là Sau khi chúc thọ xong, khách khứa được tự do ăn uống vui chơi, bàn tán về Lan Huyên và Lục Đồng Quân.
Lục Đồng Quân đã kết hôn đến bốn lần, những người phụ nữ đứng lại với nhau để buôn chuyện.
“Gậu chủ Lục thật sự muốn kết hôn sao, người đàn ông tốt như vậy mà bị Lan Huyên chiếm mất”
“Đúng vậy, thật không cam lòng.”
“Trước đây lúc cậu chủ Lục bị hỏng chân lẫn khuôn mặt, sao các cô không bắt lấy cơ hội, bây giờ lại tiếc nuối cái gì”
“Trước đây đều đồn cậu chủ Lục đã chết, ai dám đến đó làm quả phụ chứ?”
“Ba người vợ trước của cậu chủ Lục đều đã chết, chưa ai sống quá được hai tháng, tôi nghĩ Lan Huyên vào đó cùng lắm cũng chỉ được hai tháng mà thôi”
“Ôi, cô cũng ác quá đi, sao nguyền rủa người ta chết vậy chứ?”
“Chỉ là nói chuyện thôi mà, lời nói mà làm người ta chết được tôi cũng chả tin”
“Xã hội bây giờ làm gì còn người đàn ông nào chỉ chung thủy với một người, các cô có tin không, cậu chủ Lục sớm muộn gì cũng có nhân tình.”
“Mọi người có muốn cược một ván không, tôi cá là không quá được một năm đâu”
“Một năm dài quá, nửa năm là cùng”
“Tôi nghĩ cũng chỉ đến ba tháng không hơn không kém, cảm giác mới mẻ của đàn ông đối với phụ nữ tôi biết rất rõ, cùng lắm là ba tháng th “Đúng đúng đúng, các cô cược đi, cược bao nhiêu…?”
Mọi người tham dự tiệc trên đại sảnh đều bàn luận về hai người Lục Đồng Quân và Lan Huyên.
Lan Huyên không muốn nghe cũng khó, cô hỏi: “Lục Đồng Quân, anh có muốn cược không?”
Vân chưa có kết hôn đã nguyền rủa bọn họ chia tay.
Sắc mặt Lục Đồng Quân xanh mét, đi tới nhóm mấy người phụ nữ kia, bất ngờ nói một câu: “Người đẹp, các người đang cá cược sao? Các người đều cược bọn tôi ly hôn, tôi cược bọn tôi cả đời không chia tay, nếu tôi thua sau này các cô muốn Lục Đồng Quân tôi mất gì tôi cũng chịu”
Mấy người đẹp: Lục Đồng Quân chiều chuộng Lan Huyên như vậy khiến bọn họ hâm mộ vô cùng, Cậu chủ Lục đã gia nhập hội cuồng bảo vệ vợ.
Có rất nhiều khách khứa trong tiệc mừng thọ đều tới chúc mừng Lan Huyên, thế nhưng có bao nhiêu thật lòng thì chỉ trong lòng bọn họ mới biết.
“Lan Huyên, chúc mừng nha. Cuối cùng cũng được uống rượu mừng của hai người rồi” Tinh thân An Nhã Hân vui vẻ phấn chấn chúc mừng Lan Huyền.
An Nhã Hân là thật tâm chúc mừng.
Vạn Hoài Bắc cũng nói: “Cô Tô, tôi kính cô một ly”
Lan Huyên nâng ly rượu lên: “Hôm nay cảm ơn mọi người.”
Qua ngày hôm nay, địa vị của Lan Huyên đã khác.
Thế nhưng trong lòng Lan Huyên vẫn cứ thấp thỏm lo lắng, cũng chỉ có cô mới rõ.
Đúng lúc này, đèn ở đại sảnh bỗng tắt phụt, đèn trên sân khấu sáng lên.
Lan Huyên hỏi: “Lục Đồng Quân đâu rồi?”
Vừa dứt lời, Lan Huyên nghe thấy tiếng của Hạ Bảo: “Chú Lục đang ở trên khán đài kìa”
Lan Huyên đưa mắt về phía sân khấu, vô cùng kinh ngạc hít sâu một hơi.
Tư thế đứng của Lục Đồng Quân vô cùng khiêu gợi, trên miệng ngậm hờ một bông hoa hồng, cởi áo khoác ngoài, thả mấy cúc trên của chiếc áo sơ mi lộ ra vòm ngực cường tráng.
Áo sơ mi đen hơi bó sát, lộ ra cơ bắp gợi cảm.
“Lục Đồng Quân muốn làm cái quỷ gì vậy?” Lan Huyên nói thâm một câu.
Lục Đồng Quân tung về phía Lan Huyên một ánh đèn, khóe môi khẽ cong mười phần mê hoặc, đúng là yêu nghiệt..
Lan Huyên ửng hồng hai bên má, Lục Đồng Quân võ tay ra hiệu, âm nhạc bắt đầu nổi lên.
Là điệu nhạc Waltz.
Lục Đồng Quân muốn khiêu vũ điệu nhạc Waltz?
Thân thể hai người không ngừng đung đưa lắc lư theo điệu nhạc, không gian thật ấm áp và lãng mạn.
Lục Đồng Quân thêm vào điệu nhảy Walzt một chút vũ điệu Tango.
Buông thả mà cuồng dã.
Lan Huyên trong bộ váy màu xanh dương đẹp đến mức làm người †a nghẹt thở.
Vạn Hoài Bắc tấm tắc khen: “Đây chính là sự kết hợp giữa người đẹp và quái vật đấy”
Hạ Bảo ọe một tiếng: “Thật táo bạo, sau này cháu sẽ không nhảy vũ điệu phong tình mà táo bạo như vậy đâu.”
Hạ Lăng nắm tay: “Xem ra sau khi trở về đảo nhất định anh phải chinh phục được vũ điệu tuyệt vời này”
Cậu nhất định phải để Trường Giang sóng sau xô sóng trước, đem sóng trước vứt lại trên bờ cát.
Chương 156: Lan Huyên thừa nhận sự tồn tại của đứa nhỏ
Lan Huyên từng nhảy điệu múa cổ điển quyến rũ trong bữa tiệc, bây giờ cô còn nhảy đôi với Lục Đồng Quân. Cho dù Lục Đồng Quân thay đổi bước nhảy như thế nào, Tô Lan Huyên đều có thể theo được.
Tiết tấu lúc thì thong thả uyển chuyển, lúc thì gấp gáp vội vàng.
Hai người hợp lại làm một, vừa vui vẻ lại nông nhiệt, gót giày gõ chuẩn từng nhịp, hình ảnh nhảy múa chính là bức tranh mĩ miều nhất, quả là một bữa tiệc thị giác khiến người ta không muốn rời mắt.
Hàng nghìn người có mặt trên đại sảnh dường như chỉ làm cảnh phụ họa.
Trong lòng Lục Đồng Quân cũng vô cùng bất ngờ, bất kể là chuyển qua điệu nhảy .Jumba, hay điệu nhảy Clacket, Lan Huyên đều có thể theo kịp.
Kết hợp đồng đều, có lẽ chính là loại cảm giác này.
Lục Đồng Quân chưa bao giờ khiêu vũ một điệu nào say sưa đến như vậy.
“Lan Huyên.” Lục Đồng Quân nhẹ nhàng gọi một tiếng, Lan Huyên xoay tròn một vòng sau đó ngã vào lồng ngực của Lục Đồng Quân.
Thân thể hai người dính chặt vào nhau, bước chân càng ngày càng phiêu và mạnh mẽ.
Lan Huyên đưa tay nâng cảm Lục Đồng Quân lên, hàm ý trêu đùa.
“Đúng là đồ yêu tinh.”
Lục Đồng Quân cười nhẹ, bàn tay to trượt xuống eo Lan Huyên, võ vào mông cô một cái, hai người liền tách nhau ra.
Khuôn mặt Lan Huyên lập tức ửng hồng, nhưng động tác vừa rồi của Lục Đồng Quân không hề sai, điệu Tango này đúng là nhảy như vậy.
Nguyên thủy, cuồng dã.
Gan dạ, nhiệt tình.
€ó thể huy động tất cả tình cảm nam nữ vào trong đó.
Vì để đáp lễ Lục Đồng Quân, Lan Huyên đưa một chân gác lên thắt lưng của anh, dùng miệng cắn lấy bông hoa hồng đỏ trên miệng Lục Đồng Quân, bàn tay thon dài vuốt ve dọc từ ngực anh xuống đến bụng, sau đó nhanh chóng tách nhau ra.
Lục Đồng Quân: Quả nhiên chỉ có phụ nữ nhỏ nhen là khó nuôi.
Lan Huyên ném về phía Lục Đồng Quân một ánh mắt gợi cảm khiêu khích.
Hai tay Lan Huyên bắt lấy tay anh. Theo âm nhạc, Lục Đồng Quân nâng Lan Huyên lên, hoàn thành một động tác có độ kỹ thuật cao.
Dáng vẻ của Lan Huyên uyển chuyển khéo léo, nụ cười lúc thì trong sáng lại quyến rũ, lúc thì khe khẽ nhẹ nhàng, hai khí chất hoàn toàn khác nhau nhưng lại tập trung trên người Lan Huyên, vậy mà không có chút nào gượng gạo.
Đây đâu phải khiêu vũ, so với làm tình còn bốc lửa hơn.
Người đứng ngoài như Vạn Hoài Bắc còn cảm thấy mặt đỏ tim đập nhanh, quay đầu đi chỗ khác tự nhấp một ngụm rượu.
Những vị khách khác đều bị điệu nhảy của hai người cuốn hút, giống như tìm lại được cảm giác tuổi trẻ vậy.
Máu huyết trong mỗi người đều sục sôi, lộ ra vẻ mặt đỏ ửng, vừa rung động vừa khâm phục.
Tô Lan Ninh đứng trong đám đông, sự điên cuồng ghen tị hẳn lên đôi mắt của cô ta.
Cô căm ghét bộ dạng thu hút và tài giỏi hơn người của Lan Huyên.
Cô căm ghét việc Lan Huyên được Lục Đồng Quân yêu chiều.
Nhưng loại suy nghĩ này không chỉ có một mình Tô Lan Ninh mới có.
Trong một góc, Chu Văn Triệt ngồi trên xe lăn cũng có cảm giác hâm mộ, hôm nay Lan Huyên giống như yêu tinh, như một cô công chúa chói lóa thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Lục Đồng Quân và Lan Huyên đứng cùng một chö, khiến cho người †a thầm mong ông trời tác hợp cho đôi tình nhân này thêm vài phần.
Chu Văn Triệt ghen tị, đôi bàn tay của anh ta dần siết chặt lại bên trong túi quần.
Anh ta không có chân trái, lần đầu tiên anh ta cảm thấy xấu hổ trước mặt Lan Huyên.
Tân Kiều Lam liếc mắt nhìn hai người đang khiêu vũ ở giữa sàn nhảy, sau đó đi ra một góc gọi điện thoại cho Tô Lan Ninh: “Sao cô còn không mau hành động đi? Cô định nhìn Lan Huyên độc chiếm nổi bật mãi à?”
Tô Lan Ninh cũng rất thông minh, nghe xong câu này là đã có thể đoán ra cô Tân đang có mặt ở buổi tiệc rồi, nhưng nhiều người như vậy cô ta cũng không nhận ra được là ai.
€ô Tân luôn đeo khẩu trang, đến khuôn mặt thật mà cô ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy.
“Lục Đồng Quân bảo vệ cô ta như vậy, cho dù tôi có mang giấy xét nghiệm ra cũng không có tác dụng gì”
Tô Lan Ninh không có ngốc. Cô ta đã vì chuyện này mà mất đi một ngón tay, cho nên sẽ không chọc giận người ta nữa.
Cô ta dám khẳng định nếu cô ta phá hỏng tiệc mừng thọ, ngay ngày hôm sau thi thể của cô ta sẽ được phơi ra ngoài đường.
€ô ta hận Lan Huyên, cô ta không muốn nhìn thấy Lan Huyên đắc ý, không muốn Lan Huyên được nổi bật, nhưng cô ta càng hiểu phải làm gì để bảo toàn tính mạng mình đã.
Trong lòng Tân Kiều Lam tức giận muốn chết: “Đồ vô dụng”
“Cô Tân, tiếng nói của chúng ta rất nhỏ, mấy lần trước đều không thể làm gì Lan Huyên. Nếu lần này không suy nghĩ kỹ biện pháp làm thế nào để nói chuyện Lan Huyên chưa kết hôn mà đã có con ra ngoài” Tô Lan Ninh tỏ ra nhún nhường qua điện thoại.
Đã có người cùng hận Lan Huyên, vậy thì tại sao cô ta phải đứng mũi chịu sào?
Tân Kiều Lam tức giận cúp điện thoại.
Phía bên Lục Đồng Quân, âm nhạc dừng lại cũng là lúc điệu nhảy kết thúc.
Lan Huyên và Lục Đồng Quân thở hổn hển, trên trán hai người đều đãm mồ hôi, bọn họ quay qua nhìn nhau cười, giống như trong mắt chỉ có một mình đối phương mà thôi.
Cả khán đài yên lặng vài giây, sau đó bỗng nhiên nổ lên một tràng vỗ tay.
Lục Đồng Quân cầm hoa hồng trong tay đi đến trước mặt Lan Huyên, giống như là làm ảo thuật, từ giữa bông hoa hồng biến ra một chiếc nhẫn kim cương.
Lục Đồng Quân quỳ gối xuống, những cô gái có mặt trên khán đài đều thét lên chói tai.
Vô cùng lãng mạn.
Lan Huyên thật sự hạnh phúc.
Ánh mắt Lục Đồng Quân sáng ngời nhìn Lan Huyên, mở miệng nói: “Lan Huyên, từ khoảnh khắc gặp gỡ đầu tiên của chúng ta, anh đã nghĩ phải giữ chặt lấy em, nhận định em chính là người bạn tri kỷ duy nhất của Lục Đồng Quân, tuyệt đối không thay đổi. Từ hôm nay trở đi, Lục Đồng Quân anh sống chỉ làm duy nhất một việc, đó chính là làm cho em hạnh phú Lục Đồng Quân phấn chấn vui mừng hô to lên một tiếng: “Lan Huyên, anh yêu em, hãy gả cho anh nhé”
Bộp bộp bộp.
Toàn khán đài bùng nổ tiếng vỗ tay hoan hô.
Dưới bầu không khí này, tất cả mọi người đều đồng thanh hô to: “Gả đi, gả cho anh ấy đi”
“Cậu chủ Lục uy vũ”
u chủ Lục là thần tượng của t: “Gả cho anh ấy đi, người đàn ông tốt như vậy, nếu cô từ chối là chúng tôi cướp mất đấy nhé”
Lan Huyên cảm động đến nỗi nước mắt lưng tròng, tim đập loạn xạ.
Mồ hôi của Lục Đồng Quân chảy qua xương quai xanh thấm vào áo sơ mi, quả thực là hấp dẫn trí mạng.
Có thể gặp được một người đàn ông tuyệt vời như vậy hẳn là vô cùng may mắn.
Lan Huyên thầm nói với chính mình, Lan Huyên, mày còn chần chờ gì nữa.
Sống trên đời có thể gặp được bao nhiêu người như Lục Đồng Quân chứ?
Hạ Lăng lại huýt sáo: “Dì Tô, đồng ý đi, người đàn ông tốt như vậy là có một không hai trên đời rồi đó”
Hạ Bảo chép chép miệng nói: “Mặc dù chú Lục không nói đạo lý, nham hiểm xảo trá, mượn đao cướp tình, nhưng tôi xem xét thấy chú Lục đối xử với dì Tô như vậy, tôi sẽ hào phóng một chút, rút lui thôi. Tôi vẫn còn nhỏ, chú Lục đã hơn ba mươi tuổi rồi, coi như là bậc bề trên của tôi, tôi sẽ không tranh cãi với chú Lục”
Giọng nói non nớt của Hạ Bảo vang lên khiến tất cả mọi người đều cười vang.
Được hai bảo bối của mình cổ vũ, Lan Huyên nhìn Lục Đồng Quân, nhanh chóng vươn tay ra: “Được, em đồng..”
“Đợi đã”
Lan Huyên còn chưa nói xong, Tân Kiều Lam đã chen lên ngắt lời, trên tay cô ta cầm tờ kết quả xét nghiệm ADN.
“Kiều Lam, em làm gì vậy?” Vạn Hoài Bắc gắn giọng, muốn kéo Tân Kiều Lam ra ngoài.
Tân Kiều Lam nhanh chóng bước đến trước mặt Lục Đồng Quân, không thèm để ý đến sắc mặt xanh mét của Lục Đồng Quân, nói: “Anh Đồng Quân, em không thể để anh bị lừa như vậy được, Lan Huyên đã từng sinh con, mà đứa nhỏ đó chính là cậu ta, Hạ Lăng.”
Tân Kiều Lam giơ tay chỉ vào Hạ Lăng, giơ tờ kết quả xét nghiệm huyết thống lên: “Đây là giấy kết quả xét nghiệm vừa nhận được hôm nay, trên đó có xác nhận Lan Huyên và Hạ Lăng là quan hệ mẹ con.”
Lời nói của Tân Kiều Lam vừa dứt, toàn khán đài như bùng nổ.
Vừa rồi là vụ Hồ Như Quỳnh mang thai giả, bây giờ lại là chuyện Lan Huyên có con riêng, còn mang đứa con riêng này đến nữa.
Trước đây chuyện Lan Huyên có con riêng không phải là chưa nghe thấy bao giờ, lần trước là Trần Long, lần này là ai đỏ mắt muốn hãm hại Lan Huyên.
Trên mặt Lục Đồng Quân xẹt qua một tia kinh ngạc, anh biết Lan Huyên đã từng sinh con, cũng không biết chính xác là Hạ Bảo hay Hạ Lăng.
Hạ Lăng và Hạ Bảo nghe xong cũng thật sự sửng sốt.
Dì Tô là mẹ của bọn họ sao?
Biểu cảm của Vạn Hoài Bắc cũng như bị sét đánh qua, có thể đừng sốc như vậy được không?
An Nhã Hân lo lắng, đuổi được một Hồ Như Quỳnh đi, không nghĩ tới vẫn còn một kẻ quấy nhiễu nữa.
mẹ, cô không thể vứt bỏ bọn chúng ở thời khắc mấu chốt.
Lục Đồng Quân thấy có gì đó không đúng lắm, còn chưa kịp ngăn cản, Lan Huyên đã lên tiếng thừa nhận: “Đúng, bọn chúng là con của tôi”
Toàn khán đài ồ lên.
Tân Kiều Lam nở nụ cười đắc ý.
Mà lúc này, có một nhân viên khách sạn đi đến chỗ Trần Hương Thủy nói: “Bà chủ, trên khán đài có người tìm bà”
Trần Hương Thủy vội vàng đi ra ngoài xem, là đi làm rõ kết quả.
Chỉ cần chứng minh đứa nhỏ là con của Lục Đồng Quân, vậy thì mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Trần Hương Thủy bước nhanh ra ngoài, Tô Lan Ninh để ý tới Trần Hương Thủy, nên cũng tò mò đi theo.
Bình luận facebook