Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 199
Chương 199: Lan Huyên có nhiều mưu ma chước quỷ
Ngô Anh Phàm không nói được gì, anh ta đã từng đánh nhau với Lâu Yến Vy và thua cuộc.
Nếu thêm một Bạch Hồng Hoa, anh ta chắc chắn sẽ thua.
Đôi khi Ngô Anh Phàm cảm thấy Lâu Yến Vy không phải là một người phụ nữ, làm gì có người phụ nữ nào có thể đánh lại đàn ông chứ, không chỉ có thể đánh lại mà còn có thể khiêng lên.
Nếu như thua trước mặt đám anh em này thì thật là mất mặt.
Ngô Anh Phàm chỉ muốn một mình thách đấu với Lan Huyên, mà không nghĩ đến chuyện đánh nhau với Lâu Yến Vy.
“Sao thế? Sợ rồi sao?” Lan Huyên nhếch môi cười nói: “Vừa nấy tôi chỉ nói đùa với mọi người mà thôi. Mọi người đều là người nhà với nhau cả, đánh nhau cái gì chứ? Hoà khí sinh tài, tôi thấy lúc nãy các anh cũng đã đánh nhau đến mệt mỏi rồi, hay là mọi người trở về tắm rửa ngủ nghỉ đi, có chuyện gì để mai rồi nói tiếp.”
Đừng nhìn thấy Lan Huyên trên mặt thì cười hì hì, thực ra cô vẫn luôn quan sát những người này, từ chuyện vừa nãy Ngô Anh Phàm muốn một mình thách đấu với cô, cô thấy người này hữu dũng vô mưu, tính tình nóng nảy, loại người này rất dễ đối phó.
Ngược lại là Lương Vân Sơn nãy giờ vẫn không hé răng nửa lời, lòng dạ thâm sâu, cô vẫn không thể nhìn thấu được người này.
Hoàng Sơn đứng ra nói: “Ngô Anh Phàm, Lương Vân Sơn, hai người các cậu cũng thật sự quá đáng. Lệ lão đại vẫn đang trong bệnh viện, còn chưa chết đâu. Hơn nữa bây giờ Thiên Dạ đã có người tiếp nhận, hai người các cậu còn ở đây ầm ï cái gì chứ?”
Hoàng Sơn là một lão làng của Thiên Dạ, nhưng ông ta vẫn luôn ở trong chi nhánh, hiếm khi đến tổng bộ, những người ở đây đều không phục ông ta.
Sau khi Lương Vân Sơn cẩn thận quan sát Lan Huyên thì hỏi: “Chú Sơn Mao, Lệ lão đại đột nhiên tuyên bố để một người phụ nữ tiếp quản Thiên Dạ, chuyện này làm thế nào cũng phải đưa ra một lý do chứ”
Thuộc hạ của Lương Vân Sơn ồn ào.
“Đúng vậy, nhìn dáng vẻ yểu điệu, da thịt mỏng manh của người phụ nữ đó kìa, cô ta có bản lĩnh gì để khiến mọi người nể phục chứ?”
“Thiên Dạ là một nơi coi trọng thực lực. Nếu như chỉ dựa vào sắc đẹp thì nhân lúc còn sớm mau mau cút đi.”
“Lệ lão đại cũng thật là, đã lớn tuổi như vậy rồi mà còn tìm một cô gái trẻ trung xinh đẹp.”
“Thật là gừng càng già càng cay”
“Ha ha ha hai!”
Mọi người đều cười phá lên, Ngô Anh Phàm và Lương Vân Sơn cũng cười theo.
Sắc mặt của Hoàng Sơn không tốt lắm, vừa định khiển trách răn dạy, Lan Huyên đã lười biếng giơ tay lên: “Đừng nói những lời thừa thãi với bọn họ nữa, Lâu Yến Vy, dạy bọn họ cách cư xử đi”
“Vâng, thưa chị” Lâu Yến Vy cũng không thể nhìn tiếp được nữa, là một người phụ nữ, cô ta tuyệt đối không thể chịu đựng được danh dự của người phụ nữ bị đàn ông chà đạp.
Đây chính là phân biệt đối xử.
Nếu bọn họ đã coi thường phụ nữ, vậy thì cô ta sẽ dùng nắm đấm để nói với những người đàn ông đó cái gì gọi là phụ nữ không hề thua kém đàn ông.
Lâu Yến Vy nhanh chóng ra tay, tấn công Lương Vân Sơn, Bạch Hồng Hoa cũng lập tức đối đầu với Ngô Anh Phàm.
Những người khác lập tức lùi về phía sau, để lại một khoảng trống rộng lớn.
Tất cả đều đánh giáp lá cà kịch liệt, nắm đấm chọi nắm đấm, đá chọi với đá.
Động tác gọn gàng dứt khoát, không có thủ đoạn mánh khoé nào thừa thãi.
Sát khí ở khắp nơi.
Lan Huyên thấp giọng hỏi: “Chú Sơn Mao, chú cảm thấy xác suất Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa sẽ thắng chiếm bao nhiêu phần trăm?”
Đây là trận chiến đầu tiên của cô khi tiếp quản Thiên Dạ, bắt buộc phải thành công, phải giành chiến thắng.
Hoàng Sơn đắn đo nói: “Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa rất linh hoạt, kinh nghiệm phong phú, sức chiến đấu không cần phải bàn cãi, nếu như chiến đấu một mình, bọn họ rất chiếm ưu thế. Hơn nữa, Lương Vân Sơn và Ngô Anh Phàm đều thiếu kinh nghiệm chiến đấu thực tế, thân ở một vị trí cao, ít nhiều gì cũng có cuộc sống sung sướng. Bọn họ không phải là đối thủ của Lâu Yến Vy”
Lan Huyên yên tâm rồi Quả nhiên, chưa đến mấy chục hiệp, Lâu Yến Vy đã đấm vào xương gò má của Lương Vân Sơn, Lương Vân Sơn loạng choạng hai bước rồi được thuộc hạ đỡ lên.
“Lương lão đại.”
Lương Vân Sơn thua rồi, chắc chắn trong lòng sẽ thấy tức giận, mất mặt trước mặt anh em, bất kỳ ai cũng cảm thấy xấu hổ.
Lương Vân Sơn rất nhanh đã thu lại cảm xúc: “Không sao”
Cùng lúc đó, Bạch Hồng Hoa đã một cước đạp ngã Ngô Anh Phàm.
Lan Huyên không nhịn được mà huýt sáo một tiếng: “Thật đúng là thần tượng của tôi”
Thành thật mà nói, Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa có thể chiến đấu tốt như vậy, Lan Huyên thật sự rất ngưỡng mộ, bái phục.
Lâu Yến Vy vén mái tóc quyến rũ mê người, chế nhạo: “Đến con gái mà cũng không đánh lại, đám đàn ông các anh có là gì đâu chứ.”
Đã lấy được lợi ích rồi mà còn ra vẻ thông minh.
Sắc mặt của Lương Vân Sơn và Ngô Anh Phàm tái mét.
Ngô Anh Phàm tức giận trả lời: ‘Mấy chị em các cô có chỗ nào.
giống phụ nữ chứ? Các cô chính là con đàn ông.”
“Thử nói thêm một câu xem xem” Lâu Yến Vy giơ nắm đấm ra, mang theo loại khí thế anh mà dám nói thêm một câu nữa thì tôi sẽ đánh anh thêm một cái cho đến chết thì thôi.
Ngô Anh Phàm tức giận nhưng không dám nói.
Thấy cũng đã tương đối rồi, Lan Huyên giơ loa lên nói: “Được rồi, mọi người cũng đã vất vả rồi, giải tán hết đi, ai về nhà nấy. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi nhậm chức, tốt xấu gì thì các anh cũng phải cho tôi mặt mũi chứ”
Tất cả mọi người: Vị thủ lĩnh mới này không biết tình hình hiện tại của Thiên Dạ sao?
Nội bộ Thiên Dạ đã chia năm xẻ bảy, mọi người ai cũng muốn mình có phần, ai cũng không nể mặt ai cả.
Lan Huyên tiếp tục nói: “À đúng rồi, tôi sẽ hoàn thiện phần giới thiệu của mình. Tôi tên là Lan Huyên, con gái của Lệ Thu Uyển, là cháu ruột của Lệ lão đại. Thành thật mà nói, tôi cũng không muốn trở thành người thủ lĩnh mới này, chỉ là vì tôi đã bị cậu gài bẫy. Nhưng nếu tôi đã tiếp nhận Thiên Dạ thì sẽ không bỏ rơi các anh đâu, nhất định sẽ khiến các anh tương thân tương ái, tạo nên vinh quang mới cho Thiên Dạ.”
Dáng điệu một nhà lãnh đạo đứng ra tổ chức cuộc họp cho nhân viên của Lan Huyên cũng khá ra dáng.
Trong lòng Ngô Anh Phàm và Lương Vân Sơn không cam tâm, suýt chút nữa đã bị lời nói của Lan Huyên chọc tức đến nôn ra máu.
Hai người bọn họ vì cái vị trí thủ lĩnh mới này mà tranh giành sứt đầu mẻ trán, Lan Huyên lại có thể ngồi lên vị trí này mà không tốn chút sức lực nào, còn bày ra vẻ không muốn, bị bắt ép.
Hai người bọn họ suýt chút nữa đã quỳ xuống trước mặt Lan Huyên mà hét lên chị gái à, chị không cần thì nhường cho chúng tôi đi.
Mọi người đều bị lời nói của Lan Huyên làm cho sững sờ.
“Kết thúc công việc” Tô Lan Huyên ném loa cho Hoàng Sơn: “Đi về nhà ngủ.”
Lan Huyên đi trước, Lâu Yến Vy Bạch Hồng Hoa theo sau.
Hoàng Sơn chắp hai tay ra sau lưng, liếc nhìn Lương Vân Sơn và Ngô Anh Phàm: “Hai người các cậu thật sự không để người khác bớt lo được. Vê nhà tắm rửa ngủ nghỉ đi”
Lan Huyên vừa rời đi, hai người bọn họ chắc chắn cũng không đánh nổi nữa, dù sao thì cả hai bọn họ đều ý thức được một mối nguy cơ.
Lương Vân Sơn hỏi: “Còn đánh nữa không?”
“Đánh cái rắm ấy” Ngô Anh Phàm nói: “Thật không ngờ rằng nhà họ Lệ còn có một người tiếp quản”
Lương Vân Sơn nhìn về phía Lan Huyên đang rời đi, nói: “Lệ lão đại dám giao Thiên Dạ cho người phụ nữ này, cho thấy người phụ nữ này không hề đơn giản”
Ngô Anh Phàm khẽ cười giễu cợt: “Cô ta thực sự có thể ngồi yên ổn trên vị trí thủ lĩnh Thiên Dạ này sao? Chỉ là một phụ nữ mà thôi, không đánh lại cũng không quan trọng, còn rất nhiều cách để khiến cô ta biết khó mà lui. Tất cả chúng ta đều đình công, để xem cô ta có thể vực dậy Thiên Dạ băng cách nào.”
Để lại một cái vỏ rỗng, hoàn toàn không thể thực hiện được.
Chiêu này gọi là rút củi dưới đáy nồi, một mưu kế hay.
Khóe miệng Lương Vân Sơn nhếch lên: “Tôi đưa anh em tôi về nghỉ ngơi trước đây.”
“Vậy tôi cũng giải tán đây” Ngô Anh Phàm kiên quyết nói: “Cuối cùng Thiên Dạ sẽ chỉ là của tôi”
Lan Huyên đi về liền bảo Hoàng Sơn kể kỹ càng tỉ mỉ cho cô nghe.
tất cả tình hình và công việc kinh doanh của Thiên Dạ.
Việc kinh doanh của Thiên Dạ đã được mở rộng khắp cả nước, có hai đường làm ăn.
Sau khi hiểu rõ tình hình của Thiên Dạ, Lan Huyên thở dài nói: “Cậu thật sự là một nhân tài, có thể đánh một ván bài đẹp thành nát bét cũng cần phải có thiên phú nhất định”
Lâu Yến Vy cười: “Chị ơi, lời này của chị mà để cho cậu nghe được, e rằng phải uống thuốc cấp cứu mấ Hoàng Sơn hừ lạnh một tiếng: “Ông ta chỉ là một người bảo thủ cố chấp, nếu không có sự giúp đỡ của Thu Uyển, ông ta có thể làm được gì chứ”
Lan Huyên hỏi: “Trước kia mẹ tôi giỏi như vậy sao?”
“Đúng vậy, Thu Uyển là người phụ nữ thông minh nhất mà tôi từng gặp” Hoàng Sơn nhắc đến Lệ Thu Uyển thì lại bắt đầu cảm thấy đau buồn: “Nhưng tiếc là hồng nhan bạc phận”
“Mẹ của tôi giỏi như vậy, tôi càng không thể để chuyện đến thời khắc quan trọng lại xảy ra sự cố đột ngột được” Lan Huyên nói: “Mọi người đều trở về nghỉ ngơi đi. Tiếp theo vẫn còn một trận chiến cam go.
cần phải đánh nữa”
Trải qua lần giao chiến đầu tiên, Lan Huyên biết rằng hai người Lương Vân Sơn và Ngô Anh Phàm không phải là người đơn giản.
Quả nhiên.
Đến ngày hôm sau, hai người đó đã bắt đầu gây chuyện.
Thiên Dạ có một lô hàng phải chuyển đến nước M. Hàng và thuyền đều có mặt ở bến tàu rồi nhưng không một ai đến chuyển hàng.
Lương Vân Sơn và Ngô Anh Phàm đều viện cớ ốm không tiếp khách, mà hai người bọn họ không ra lệnh thì đám anh em thuộc hạ cũng không đi làm việc.
Hoàng Sơn lo lắng: “Lan Huyên, chuyện này phải làm thế nào đây?
Nếu không vận chuyển hàng hoá đi, đến khi quá thời gian giao hàng thì sẽ vi phạm hợp đồng đó.”
“Thật là nham hiểm” Lâu Yến Vy vỗ bàn: “Em đi xách người đến bến tàu, Hồng Hoa, đi thôi”
Nói xong, hai người chuẩn bị rời đi.
Lan Huyên nói: “Bình tĩnh đi, bốc đồng không giải quyết được vấn đề, hai người này còn có chút đầu óc, biết thủ đoạn rút củi dưới đáy nồi, bây giờ phải lập tức tìm người đi vận chuyển hàng hoá mới là chuyện quan trọng.”
Lâu Yến Vy hỏi: “Tìm người ở đâu?”
Lan Huyên nhướng mày: “Có tiền mà còn sợ không tìm được người sao?”
Hoàng Sơn: “E rằng Thiên Dạ không có tiền để tìm người đâu”
Lan Huyên suy tính, mỉm cười nhìn Lâu Yến Vy: “Em gái ngoan”
Lâu Yến Vy đột nhiên cảm thấy sởn tóc gáy: “Chị ơi, chị đừng nhìn em như vậy, em không có tiền đâu”
“Cách đây không lâu có phải em mới kiếm được mớ tiền không, lấy cho chị mượn để ứng phó chuyện khẩn cấp”
Ngô Anh Phàm không nói được gì, anh ta đã từng đánh nhau với Lâu Yến Vy và thua cuộc.
Nếu thêm một Bạch Hồng Hoa, anh ta chắc chắn sẽ thua.
Đôi khi Ngô Anh Phàm cảm thấy Lâu Yến Vy không phải là một người phụ nữ, làm gì có người phụ nữ nào có thể đánh lại đàn ông chứ, không chỉ có thể đánh lại mà còn có thể khiêng lên.
Nếu như thua trước mặt đám anh em này thì thật là mất mặt.
Ngô Anh Phàm chỉ muốn một mình thách đấu với Lan Huyên, mà không nghĩ đến chuyện đánh nhau với Lâu Yến Vy.
“Sao thế? Sợ rồi sao?” Lan Huyên nhếch môi cười nói: “Vừa nấy tôi chỉ nói đùa với mọi người mà thôi. Mọi người đều là người nhà với nhau cả, đánh nhau cái gì chứ? Hoà khí sinh tài, tôi thấy lúc nãy các anh cũng đã đánh nhau đến mệt mỏi rồi, hay là mọi người trở về tắm rửa ngủ nghỉ đi, có chuyện gì để mai rồi nói tiếp.”
Đừng nhìn thấy Lan Huyên trên mặt thì cười hì hì, thực ra cô vẫn luôn quan sát những người này, từ chuyện vừa nãy Ngô Anh Phàm muốn một mình thách đấu với cô, cô thấy người này hữu dũng vô mưu, tính tình nóng nảy, loại người này rất dễ đối phó.
Ngược lại là Lương Vân Sơn nãy giờ vẫn không hé răng nửa lời, lòng dạ thâm sâu, cô vẫn không thể nhìn thấu được người này.
Hoàng Sơn đứng ra nói: “Ngô Anh Phàm, Lương Vân Sơn, hai người các cậu cũng thật sự quá đáng. Lệ lão đại vẫn đang trong bệnh viện, còn chưa chết đâu. Hơn nữa bây giờ Thiên Dạ đã có người tiếp nhận, hai người các cậu còn ở đây ầm ï cái gì chứ?”
Hoàng Sơn là một lão làng của Thiên Dạ, nhưng ông ta vẫn luôn ở trong chi nhánh, hiếm khi đến tổng bộ, những người ở đây đều không phục ông ta.
Sau khi Lương Vân Sơn cẩn thận quan sát Lan Huyên thì hỏi: “Chú Sơn Mao, Lệ lão đại đột nhiên tuyên bố để một người phụ nữ tiếp quản Thiên Dạ, chuyện này làm thế nào cũng phải đưa ra một lý do chứ”
Thuộc hạ của Lương Vân Sơn ồn ào.
“Đúng vậy, nhìn dáng vẻ yểu điệu, da thịt mỏng manh của người phụ nữ đó kìa, cô ta có bản lĩnh gì để khiến mọi người nể phục chứ?”
“Thiên Dạ là một nơi coi trọng thực lực. Nếu như chỉ dựa vào sắc đẹp thì nhân lúc còn sớm mau mau cút đi.”
“Lệ lão đại cũng thật là, đã lớn tuổi như vậy rồi mà còn tìm một cô gái trẻ trung xinh đẹp.”
“Thật là gừng càng già càng cay”
“Ha ha ha hai!”
Mọi người đều cười phá lên, Ngô Anh Phàm và Lương Vân Sơn cũng cười theo.
Sắc mặt của Hoàng Sơn không tốt lắm, vừa định khiển trách răn dạy, Lan Huyên đã lười biếng giơ tay lên: “Đừng nói những lời thừa thãi với bọn họ nữa, Lâu Yến Vy, dạy bọn họ cách cư xử đi”
“Vâng, thưa chị” Lâu Yến Vy cũng không thể nhìn tiếp được nữa, là một người phụ nữ, cô ta tuyệt đối không thể chịu đựng được danh dự của người phụ nữ bị đàn ông chà đạp.
Đây chính là phân biệt đối xử.
Nếu bọn họ đã coi thường phụ nữ, vậy thì cô ta sẽ dùng nắm đấm để nói với những người đàn ông đó cái gì gọi là phụ nữ không hề thua kém đàn ông.
Lâu Yến Vy nhanh chóng ra tay, tấn công Lương Vân Sơn, Bạch Hồng Hoa cũng lập tức đối đầu với Ngô Anh Phàm.
Những người khác lập tức lùi về phía sau, để lại một khoảng trống rộng lớn.
Tất cả đều đánh giáp lá cà kịch liệt, nắm đấm chọi nắm đấm, đá chọi với đá.
Động tác gọn gàng dứt khoát, không có thủ đoạn mánh khoé nào thừa thãi.
Sát khí ở khắp nơi.
Lan Huyên thấp giọng hỏi: “Chú Sơn Mao, chú cảm thấy xác suất Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa sẽ thắng chiếm bao nhiêu phần trăm?”
Đây là trận chiến đầu tiên của cô khi tiếp quản Thiên Dạ, bắt buộc phải thành công, phải giành chiến thắng.
Hoàng Sơn đắn đo nói: “Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa rất linh hoạt, kinh nghiệm phong phú, sức chiến đấu không cần phải bàn cãi, nếu như chiến đấu một mình, bọn họ rất chiếm ưu thế. Hơn nữa, Lương Vân Sơn và Ngô Anh Phàm đều thiếu kinh nghiệm chiến đấu thực tế, thân ở một vị trí cao, ít nhiều gì cũng có cuộc sống sung sướng. Bọn họ không phải là đối thủ của Lâu Yến Vy”
Lan Huyên yên tâm rồi Quả nhiên, chưa đến mấy chục hiệp, Lâu Yến Vy đã đấm vào xương gò má của Lương Vân Sơn, Lương Vân Sơn loạng choạng hai bước rồi được thuộc hạ đỡ lên.
“Lương lão đại.”
Lương Vân Sơn thua rồi, chắc chắn trong lòng sẽ thấy tức giận, mất mặt trước mặt anh em, bất kỳ ai cũng cảm thấy xấu hổ.
Lương Vân Sơn rất nhanh đã thu lại cảm xúc: “Không sao”
Cùng lúc đó, Bạch Hồng Hoa đã một cước đạp ngã Ngô Anh Phàm.
Lan Huyên không nhịn được mà huýt sáo một tiếng: “Thật đúng là thần tượng của tôi”
Thành thật mà nói, Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa có thể chiến đấu tốt như vậy, Lan Huyên thật sự rất ngưỡng mộ, bái phục.
Lâu Yến Vy vén mái tóc quyến rũ mê người, chế nhạo: “Đến con gái mà cũng không đánh lại, đám đàn ông các anh có là gì đâu chứ.”
Đã lấy được lợi ích rồi mà còn ra vẻ thông minh.
Sắc mặt của Lương Vân Sơn và Ngô Anh Phàm tái mét.
Ngô Anh Phàm tức giận trả lời: ‘Mấy chị em các cô có chỗ nào.
giống phụ nữ chứ? Các cô chính là con đàn ông.”
“Thử nói thêm một câu xem xem” Lâu Yến Vy giơ nắm đấm ra, mang theo loại khí thế anh mà dám nói thêm một câu nữa thì tôi sẽ đánh anh thêm một cái cho đến chết thì thôi.
Ngô Anh Phàm tức giận nhưng không dám nói.
Thấy cũng đã tương đối rồi, Lan Huyên giơ loa lên nói: “Được rồi, mọi người cũng đã vất vả rồi, giải tán hết đi, ai về nhà nấy. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi nhậm chức, tốt xấu gì thì các anh cũng phải cho tôi mặt mũi chứ”
Tất cả mọi người: Vị thủ lĩnh mới này không biết tình hình hiện tại của Thiên Dạ sao?
Nội bộ Thiên Dạ đã chia năm xẻ bảy, mọi người ai cũng muốn mình có phần, ai cũng không nể mặt ai cả.
Lan Huyên tiếp tục nói: “À đúng rồi, tôi sẽ hoàn thiện phần giới thiệu của mình. Tôi tên là Lan Huyên, con gái của Lệ Thu Uyển, là cháu ruột của Lệ lão đại. Thành thật mà nói, tôi cũng không muốn trở thành người thủ lĩnh mới này, chỉ là vì tôi đã bị cậu gài bẫy. Nhưng nếu tôi đã tiếp nhận Thiên Dạ thì sẽ không bỏ rơi các anh đâu, nhất định sẽ khiến các anh tương thân tương ái, tạo nên vinh quang mới cho Thiên Dạ.”
Dáng điệu một nhà lãnh đạo đứng ra tổ chức cuộc họp cho nhân viên của Lan Huyên cũng khá ra dáng.
Trong lòng Ngô Anh Phàm và Lương Vân Sơn không cam tâm, suýt chút nữa đã bị lời nói của Lan Huyên chọc tức đến nôn ra máu.
Hai người bọn họ vì cái vị trí thủ lĩnh mới này mà tranh giành sứt đầu mẻ trán, Lan Huyên lại có thể ngồi lên vị trí này mà không tốn chút sức lực nào, còn bày ra vẻ không muốn, bị bắt ép.
Hai người bọn họ suýt chút nữa đã quỳ xuống trước mặt Lan Huyên mà hét lên chị gái à, chị không cần thì nhường cho chúng tôi đi.
Mọi người đều bị lời nói của Lan Huyên làm cho sững sờ.
“Kết thúc công việc” Tô Lan Huyên ném loa cho Hoàng Sơn: “Đi về nhà ngủ.”
Lan Huyên đi trước, Lâu Yến Vy Bạch Hồng Hoa theo sau.
Hoàng Sơn chắp hai tay ra sau lưng, liếc nhìn Lương Vân Sơn và Ngô Anh Phàm: “Hai người các cậu thật sự không để người khác bớt lo được. Vê nhà tắm rửa ngủ nghỉ đi”
Lan Huyên vừa rời đi, hai người bọn họ chắc chắn cũng không đánh nổi nữa, dù sao thì cả hai bọn họ đều ý thức được một mối nguy cơ.
Lương Vân Sơn hỏi: “Còn đánh nữa không?”
“Đánh cái rắm ấy” Ngô Anh Phàm nói: “Thật không ngờ rằng nhà họ Lệ còn có một người tiếp quản”
Lương Vân Sơn nhìn về phía Lan Huyên đang rời đi, nói: “Lệ lão đại dám giao Thiên Dạ cho người phụ nữ này, cho thấy người phụ nữ này không hề đơn giản”
Ngô Anh Phàm khẽ cười giễu cợt: “Cô ta thực sự có thể ngồi yên ổn trên vị trí thủ lĩnh Thiên Dạ này sao? Chỉ là một phụ nữ mà thôi, không đánh lại cũng không quan trọng, còn rất nhiều cách để khiến cô ta biết khó mà lui. Tất cả chúng ta đều đình công, để xem cô ta có thể vực dậy Thiên Dạ băng cách nào.”
Để lại một cái vỏ rỗng, hoàn toàn không thể thực hiện được.
Chiêu này gọi là rút củi dưới đáy nồi, một mưu kế hay.
Khóe miệng Lương Vân Sơn nhếch lên: “Tôi đưa anh em tôi về nghỉ ngơi trước đây.”
“Vậy tôi cũng giải tán đây” Ngô Anh Phàm kiên quyết nói: “Cuối cùng Thiên Dạ sẽ chỉ là của tôi”
Lan Huyên đi về liền bảo Hoàng Sơn kể kỹ càng tỉ mỉ cho cô nghe.
tất cả tình hình và công việc kinh doanh của Thiên Dạ.
Việc kinh doanh của Thiên Dạ đã được mở rộng khắp cả nước, có hai đường làm ăn.
Sau khi hiểu rõ tình hình của Thiên Dạ, Lan Huyên thở dài nói: “Cậu thật sự là một nhân tài, có thể đánh một ván bài đẹp thành nát bét cũng cần phải có thiên phú nhất định”
Lâu Yến Vy cười: “Chị ơi, lời này của chị mà để cho cậu nghe được, e rằng phải uống thuốc cấp cứu mấ Hoàng Sơn hừ lạnh một tiếng: “Ông ta chỉ là một người bảo thủ cố chấp, nếu không có sự giúp đỡ của Thu Uyển, ông ta có thể làm được gì chứ”
Lan Huyên hỏi: “Trước kia mẹ tôi giỏi như vậy sao?”
“Đúng vậy, Thu Uyển là người phụ nữ thông minh nhất mà tôi từng gặp” Hoàng Sơn nhắc đến Lệ Thu Uyển thì lại bắt đầu cảm thấy đau buồn: “Nhưng tiếc là hồng nhan bạc phận”
“Mẹ của tôi giỏi như vậy, tôi càng không thể để chuyện đến thời khắc quan trọng lại xảy ra sự cố đột ngột được” Lan Huyên nói: “Mọi người đều trở về nghỉ ngơi đi. Tiếp theo vẫn còn một trận chiến cam go.
cần phải đánh nữa”
Trải qua lần giao chiến đầu tiên, Lan Huyên biết rằng hai người Lương Vân Sơn và Ngô Anh Phàm không phải là người đơn giản.
Quả nhiên.
Đến ngày hôm sau, hai người đó đã bắt đầu gây chuyện.
Thiên Dạ có một lô hàng phải chuyển đến nước M. Hàng và thuyền đều có mặt ở bến tàu rồi nhưng không một ai đến chuyển hàng.
Lương Vân Sơn và Ngô Anh Phàm đều viện cớ ốm không tiếp khách, mà hai người bọn họ không ra lệnh thì đám anh em thuộc hạ cũng không đi làm việc.
Hoàng Sơn lo lắng: “Lan Huyên, chuyện này phải làm thế nào đây?
Nếu không vận chuyển hàng hoá đi, đến khi quá thời gian giao hàng thì sẽ vi phạm hợp đồng đó.”
“Thật là nham hiểm” Lâu Yến Vy vỗ bàn: “Em đi xách người đến bến tàu, Hồng Hoa, đi thôi”
Nói xong, hai người chuẩn bị rời đi.
Lan Huyên nói: “Bình tĩnh đi, bốc đồng không giải quyết được vấn đề, hai người này còn có chút đầu óc, biết thủ đoạn rút củi dưới đáy nồi, bây giờ phải lập tức tìm người đi vận chuyển hàng hoá mới là chuyện quan trọng.”
Lâu Yến Vy hỏi: “Tìm người ở đâu?”
Lan Huyên nhướng mày: “Có tiền mà còn sợ không tìm được người sao?”
Hoàng Sơn: “E rằng Thiên Dạ không có tiền để tìm người đâu”
Lan Huyên suy tính, mỉm cười nhìn Lâu Yến Vy: “Em gái ngoan”
Lâu Yến Vy đột nhiên cảm thấy sởn tóc gáy: “Chị ơi, chị đừng nhìn em như vậy, em không có tiền đâu”
“Cách đây không lâu có phải em mới kiếm được mớ tiền không, lấy cho chị mượn để ứng phó chuyện khẩn cấp”