Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 201
Chương 201: Cô cũng là người có tính cách tốt
Tô Lan Huyên có tâm lí muốn trả đũa, cố tình phớt lờ Lục Đồng Quân, nhiệt tình trò chuyện với Lạc Huy Hoàng đủ chuyện từ quá khứ đến tương lai.
Nói một hồi, Lạc Huy Hoàng đã dự tính xong mọi chuyện từ địa điểm tổ chức đám cưới đến đám cưới sẽ được tổ chức ra sao, con cái sẽ đi học ở trường mẫu giáo nào.
Tô Lan Huyên vô cùng ngượng ngùng nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh mỉm cười: “Anh Lạc, anh thật là chu đáo”
“Làm đàn ông thì nên kiếm tiền nuôi gia đình, trách nhiệm của phụ nữ là xinh đẹp như hoa, Tô Lan Huyên, gả cho tôi, sẽ không bao giờ đối xử tệ với cô. Lúc đó cô không cần phải ra ngoài làm việc, chỉ cần làm việc nhà, chăm sóc con cái là được, mỗi tháng tôi sẽ đưa cô sáu triệu để sinh hoạt phí” Chủ nghĩa nam quyền của Lạc Huy Hoàng lộ ra.
“Sáu triệu Tô Lan Huyên xém chút phun nước trái cây ra khỏi miệng: “Lương bảo mẫu bây giờ thấp như vậy sao?”
Lạc Huy Hoàng hơi trầm xuống nói: “Tại sao lại là bảo mẫu?”
“Xin lỗi, đối với những tiêu chuẩn mà anh vừa nêu, tôi thực sự cho rằng anh đang tìm một bảo mẫu”
Lục Đồng Quân bình tĩnh ngồi xuống bàn bên cạnh, anh vừa nhìn đã biết Tô Lan Huyên đang cố ý chọc tức mình.
“Tô Lan Huyên, chúng ta không còn trẻ nữa nên sẽ không làm mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Còn tôi dự định sau khi kết hôn sẽ sinh ba đứa con, nhất định phải có con trai, nhưng cô đừng lo, nếu cô không chăm sóc nổi con cái, tôi sẽ kêu ba mẹ tôi đến giúp”
Tô Lan Huyêt Thực sự là kỳ diệu.
Tô Lan Huyên âm thầm liếc nhìn Lục Đồng Quân, Lục Đồng Quân đang thong thả uống cà phê, khóe miệng cong lên.
Đang cười nhạo cô à.
Tô Lan Huyên chợt cảm thấy xấu hổ, nếu cô và Lạc Huy Hoàng thành đôi, Lục Đồng Quân có lẽ sẽ cười nhạo cô không có mắt nhìn.
Vốn dĩ cô muốn dùng Lạc Huy Hoàng để chọc tức Lục Đồng Quân, nhưng thay vì chọc tức Lục Đồng Quân, cô lại tức giận trước.
Tô Lan Huyên nhìn thấy Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa trở về từ bến tàu, liền mỉm cười đứng lên: “Chúng ta hẹn hôm khác gặp lại, anh Lạc, tôi thật sự nghĩ anh nên quản lí ngoại hình của mình đi”
“Đàn ông mà cuối cùng cũng sẽ mập lên thôi” Lạc Huy Hoàng vẫn chưa nhận ra mình đã bị Tô Lan Huyên cho vào danh sách đen, cười nói: “Gần đây tôi đang nghỉ phép, rảnh rỗi, nếu cô muốn đi đâu, tôi có thể đưa cô đi”
“Hẹn hôm khác đi, hôm nay tôi có lái xe tới.”
Tô Lan Huyên thanh toán rồi đi ra ngoài, bước tới chiếc Ferrari phía trước chiếc BMW của Lạc Huy Hoàng, trước ánh mắt kinh ngạc của Lạc Huy Hoàng, cô mở cửa xe: “Anh Lạc, hẹn gặp lại sau.”
So với Ferrari, BMW quả thật kém xa.
Tô Lan Huyên khởi động xe, Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa vừa đi tới rồi bước lên xe, ba mỹ nữ với một chiếc Ferrari, ngầu cực kì.
Lâu Yến Vy nhìn thấy Lục Đồng Quân trong quán nước liền huýt sáo.
với Lục Đồng Quân.
Tô Lan Huyên cũng không thèm nhìn Lục Đồng Quân, liền đạp ga rời đi.
Lạc Huy Hoàng chết lặng đứng ở cửa quán, bỗng chốc cảm thấy mặt đỏ bừng, như bị tát.
Lục Đồng Quân thanh toán rồi rời đi, chiếc xe của anh cũng đậu bên cạnh chiếc BMW, một chiếc Rolls-Royce Phantom Family trị giá hàng chục tỷ.
Khi Lục Đồng Quân lên xe, anh nói với Lạc Huy Hoàng: “Cô ấy không phải thứ mà anh có thể mơ tưởng”
Lạc Huy Hoàng Chú hề hóa ra lại là chính mình.
Chiếc BMW bỗng không còn thơm nữa.
Tô Lan Huyên trở về phòng: “Chị chợp mắt một chút”
Hàng được gửi đi rồi, giờ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Lâu Yến Vy cười nói: “Chị ơi, giờ trưa rồi, cho dù có ngủ trưa đi nữa thì cũng sớm quá”
“Chị đang có thai” Tô Lan Huyên thay dép, bước lên lầu.
“Chị, cậu Lục theo đến tận đây rồi, lúc nãy hai người không nói chuyện với nhau một chút sao?”
Tô Lan Huyên lại trả lời: “Đừng nhắc tới anh ta với chị, nhắc tới anh ta liền bực mình”
“Không nhắc, không nhắc nữa” Lâu Yến Vy nôn ọe: “Phụ nữ đã chia tay không thể chọc vào được, chị ơi, chị ở nhà dưỡng thai cho tốt, em đi ra ngoài với Hồng Hoa đây”
Tô Lan Huyên không đáp, nhưng cô nghe thấy.
Lâu Yến Vy kéo Bạch Hồng Hoa ra ngoài.
Bạch Hồng Hoa hỏi: “Chúng ta đi ra ngoài làm gì?”
“Nhường không gian cho hai người họ” Lâu Yến Vy nói: “Tớ đã mất ba mươi tỷ, chồng của chị họ hứa sau này sẽ cho tớ trăm rưỡi tỷ, không không kiếm được đống tiền, việc tốt như vậy mà không làm thì phí à”
Bạch Hồng Hoa ngẩn ra: “Lục Đồng Quân hứa với cậu khi nào?”
“Vừa nãy nè, bọn tớ đã làm một ám hiệu trên bến tàu, giá là trăm rưỡi tỷ, cần sự trợ giúp, nên trả một khoản tiền nhỏ” Lâu Yến Vy nói: “Tớ vân là dựa trên thân phận của chị tớ, ưu đãi cho người thân, giảm giá một nửa”
Bạch Hồng Hoa: “…
Nếu cô ta nhớ không lầm, vừa nãy Lâu Yến Vy chỉ huýt sáo, cái này bao hàm nhiều thông tin như vậy à?
“Cậu đang bán đứng chị gái của mình à”
“Sao có thể nói như vậy, tớ cũng chỉ vì đứa cháu còn chưa sinh ra của mình mà lao tâm khổ tứ thôi”
Bạch Hồng Hoa: “…”
Lao tâm khổ tứ móc của Lục Đồng Quân 50 triệu.
Tô Lan Huyên sao có thể ngủ được, cô lăn lộn trên giường, rất muốn uống vài viên thuốc an thần.
Đáng tiếc, cô không thể.
Tô Lan Huyên tháo miếng bịt mắt ra, đưa tay sờ lên bụng, bắt đầu tự nói chuyện với đứa bé.
“Con gái ngoan, mẹ con sẽ không tha thứ cho cha của con, có chết cũng không tha thứ”
“Đừng tưởng răng từ ngàn dặm xa xôi tìm đến đây, mẹ sẽ yếu lòng, không có cửa đâu”
“Sau này mẹ con chúng ta sống cùng nhau, đúng rồi, còn có anh trai con nữa, đợi khi nào mẹ chỉnh sửa Thiên Dạ xong xuôi, kiếm được nhiều tiền, ngày nào cũng sẽ dẫn các con đi ăn cơm.”
“Thiên nhai hà xứ vô phương thảo, cứ để cha con thích đi đâu thoải mái thì đi”
Sau khi xây dựng một loạt công trình tâm lý, trong lòng Tô Lan Huyên cũng bớt hoảng loạn hơn, cơn buồn ngủ từ từ ập đến, cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Có thể là do mang song thai mà Tô Lan Huyên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, giấc ngủ này cô đã ngủ hơn ba tiếng đồng hồ, lúc tỉnh lại cũng đã là buổi chiều.
Tô Lan Huyên vì đói bụng mà tỉnh dậy.
Vừa mở mắt ra, cô đã ngửi thấy một mùi thơm nồng, giống như mùi của cá sạo hấp và vịt quay.
Tô Lan Huyên mang dép đi xuống lầu: “Lâu Yến Vy, hôm nay lương tâm trỗi dậy, cải thiện tay nghề nấu ăn..”
Rất chu đáo.
Tô Lan Huyên liếc nhìn đồ ăn trên bàn, sau đó nhìn về phía Lục Đồng Quân đang nở nụ cười ân cần.
“Anh đã chỉ bao nhiều tiền để mua chuộc Lâu Yến Vy?”
Lúc này Tô Lan Huyên tất nhiên có thể đoán được Lục Đồng Quân đã mua chuộc Lâu Yến Vy.
“Một chút tiền, yên tâm, sau này anh sẽ tìm cách lấy lại từ cô ấy, nhất định sẽ không lụn bại”
Nếu Lâu Yến Vy ở đây, đoán chừng sẽ tức thổ huyết.
Hai người này là những nhà tư bản điển hình, chuyên moi tiền của người phụ nữ nhỏ bé lương thiện và đáng thương như cô.
Tô Lan Huyên giật giật khóe miệng, đói bụng nên cũng không già mồm, cầm đũa lên ăn.
Nhìn thấy Tô Lan Huyên ăn, Lục Đồng Quân trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bước đầu tiên để dỗ giành vợ vẫn thành công.
Nhưng rất nhanh đã bị vả mặt.
Tô Lan Huyên ăn uống no say, từ trong túi móc ra ba triệu: “Đây là tiền cơm”
Một chút ân huệ đã muốn mua chuộc cô Tuyệt đối không thể được!
Tô Lan Huyên có tâm lí muốn trả đũa, cố tình phớt lờ Lục Đồng Quân, nhiệt tình trò chuyện với Lạc Huy Hoàng đủ chuyện từ quá khứ đến tương lai.
Nói một hồi, Lạc Huy Hoàng đã dự tính xong mọi chuyện từ địa điểm tổ chức đám cưới đến đám cưới sẽ được tổ chức ra sao, con cái sẽ đi học ở trường mẫu giáo nào.
Tô Lan Huyên vô cùng ngượng ngùng nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh mỉm cười: “Anh Lạc, anh thật là chu đáo”
“Làm đàn ông thì nên kiếm tiền nuôi gia đình, trách nhiệm của phụ nữ là xinh đẹp như hoa, Tô Lan Huyên, gả cho tôi, sẽ không bao giờ đối xử tệ với cô. Lúc đó cô không cần phải ra ngoài làm việc, chỉ cần làm việc nhà, chăm sóc con cái là được, mỗi tháng tôi sẽ đưa cô sáu triệu để sinh hoạt phí” Chủ nghĩa nam quyền của Lạc Huy Hoàng lộ ra.
“Sáu triệu Tô Lan Huyên xém chút phun nước trái cây ra khỏi miệng: “Lương bảo mẫu bây giờ thấp như vậy sao?”
Lạc Huy Hoàng hơi trầm xuống nói: “Tại sao lại là bảo mẫu?”
“Xin lỗi, đối với những tiêu chuẩn mà anh vừa nêu, tôi thực sự cho rằng anh đang tìm một bảo mẫu”
Lục Đồng Quân bình tĩnh ngồi xuống bàn bên cạnh, anh vừa nhìn đã biết Tô Lan Huyên đang cố ý chọc tức mình.
“Tô Lan Huyên, chúng ta không còn trẻ nữa nên sẽ không làm mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Còn tôi dự định sau khi kết hôn sẽ sinh ba đứa con, nhất định phải có con trai, nhưng cô đừng lo, nếu cô không chăm sóc nổi con cái, tôi sẽ kêu ba mẹ tôi đến giúp”
Tô Lan Huyêt Thực sự là kỳ diệu.
Tô Lan Huyên âm thầm liếc nhìn Lục Đồng Quân, Lục Đồng Quân đang thong thả uống cà phê, khóe miệng cong lên.
Đang cười nhạo cô à.
Tô Lan Huyên chợt cảm thấy xấu hổ, nếu cô và Lạc Huy Hoàng thành đôi, Lục Đồng Quân có lẽ sẽ cười nhạo cô không có mắt nhìn.
Vốn dĩ cô muốn dùng Lạc Huy Hoàng để chọc tức Lục Đồng Quân, nhưng thay vì chọc tức Lục Đồng Quân, cô lại tức giận trước.
Tô Lan Huyên nhìn thấy Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa trở về từ bến tàu, liền mỉm cười đứng lên: “Chúng ta hẹn hôm khác gặp lại, anh Lạc, tôi thật sự nghĩ anh nên quản lí ngoại hình của mình đi”
“Đàn ông mà cuối cùng cũng sẽ mập lên thôi” Lạc Huy Hoàng vẫn chưa nhận ra mình đã bị Tô Lan Huyên cho vào danh sách đen, cười nói: “Gần đây tôi đang nghỉ phép, rảnh rỗi, nếu cô muốn đi đâu, tôi có thể đưa cô đi”
“Hẹn hôm khác đi, hôm nay tôi có lái xe tới.”
Tô Lan Huyên thanh toán rồi đi ra ngoài, bước tới chiếc Ferrari phía trước chiếc BMW của Lạc Huy Hoàng, trước ánh mắt kinh ngạc của Lạc Huy Hoàng, cô mở cửa xe: “Anh Lạc, hẹn gặp lại sau.”
So với Ferrari, BMW quả thật kém xa.
Tô Lan Huyên khởi động xe, Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa vừa đi tới rồi bước lên xe, ba mỹ nữ với một chiếc Ferrari, ngầu cực kì.
Lâu Yến Vy nhìn thấy Lục Đồng Quân trong quán nước liền huýt sáo.
với Lục Đồng Quân.
Tô Lan Huyên cũng không thèm nhìn Lục Đồng Quân, liền đạp ga rời đi.
Lạc Huy Hoàng chết lặng đứng ở cửa quán, bỗng chốc cảm thấy mặt đỏ bừng, như bị tát.
Lục Đồng Quân thanh toán rồi rời đi, chiếc xe của anh cũng đậu bên cạnh chiếc BMW, một chiếc Rolls-Royce Phantom Family trị giá hàng chục tỷ.
Khi Lục Đồng Quân lên xe, anh nói với Lạc Huy Hoàng: “Cô ấy không phải thứ mà anh có thể mơ tưởng”
Lạc Huy Hoàng Chú hề hóa ra lại là chính mình.
Chiếc BMW bỗng không còn thơm nữa.
Tô Lan Huyên trở về phòng: “Chị chợp mắt một chút”
Hàng được gửi đi rồi, giờ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Lâu Yến Vy cười nói: “Chị ơi, giờ trưa rồi, cho dù có ngủ trưa đi nữa thì cũng sớm quá”
“Chị đang có thai” Tô Lan Huyên thay dép, bước lên lầu.
“Chị, cậu Lục theo đến tận đây rồi, lúc nãy hai người không nói chuyện với nhau một chút sao?”
Tô Lan Huyên lại trả lời: “Đừng nhắc tới anh ta với chị, nhắc tới anh ta liền bực mình”
“Không nhắc, không nhắc nữa” Lâu Yến Vy nôn ọe: “Phụ nữ đã chia tay không thể chọc vào được, chị ơi, chị ở nhà dưỡng thai cho tốt, em đi ra ngoài với Hồng Hoa đây”
Tô Lan Huyên không đáp, nhưng cô nghe thấy.
Lâu Yến Vy kéo Bạch Hồng Hoa ra ngoài.
Bạch Hồng Hoa hỏi: “Chúng ta đi ra ngoài làm gì?”
“Nhường không gian cho hai người họ” Lâu Yến Vy nói: “Tớ đã mất ba mươi tỷ, chồng của chị họ hứa sau này sẽ cho tớ trăm rưỡi tỷ, không không kiếm được đống tiền, việc tốt như vậy mà không làm thì phí à”
Bạch Hồng Hoa ngẩn ra: “Lục Đồng Quân hứa với cậu khi nào?”
“Vừa nãy nè, bọn tớ đã làm một ám hiệu trên bến tàu, giá là trăm rưỡi tỷ, cần sự trợ giúp, nên trả một khoản tiền nhỏ” Lâu Yến Vy nói: “Tớ vân là dựa trên thân phận của chị tớ, ưu đãi cho người thân, giảm giá một nửa”
Bạch Hồng Hoa: “…
Nếu cô ta nhớ không lầm, vừa nãy Lâu Yến Vy chỉ huýt sáo, cái này bao hàm nhiều thông tin như vậy à?
“Cậu đang bán đứng chị gái của mình à”
“Sao có thể nói như vậy, tớ cũng chỉ vì đứa cháu còn chưa sinh ra của mình mà lao tâm khổ tứ thôi”
Bạch Hồng Hoa: “…”
Lao tâm khổ tứ móc của Lục Đồng Quân 50 triệu.
Tô Lan Huyên sao có thể ngủ được, cô lăn lộn trên giường, rất muốn uống vài viên thuốc an thần.
Đáng tiếc, cô không thể.
Tô Lan Huyên tháo miếng bịt mắt ra, đưa tay sờ lên bụng, bắt đầu tự nói chuyện với đứa bé.
“Con gái ngoan, mẹ con sẽ không tha thứ cho cha của con, có chết cũng không tha thứ”
“Đừng tưởng răng từ ngàn dặm xa xôi tìm đến đây, mẹ sẽ yếu lòng, không có cửa đâu”
“Sau này mẹ con chúng ta sống cùng nhau, đúng rồi, còn có anh trai con nữa, đợi khi nào mẹ chỉnh sửa Thiên Dạ xong xuôi, kiếm được nhiều tiền, ngày nào cũng sẽ dẫn các con đi ăn cơm.”
“Thiên nhai hà xứ vô phương thảo, cứ để cha con thích đi đâu thoải mái thì đi”
Sau khi xây dựng một loạt công trình tâm lý, trong lòng Tô Lan Huyên cũng bớt hoảng loạn hơn, cơn buồn ngủ từ từ ập đến, cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Có thể là do mang song thai mà Tô Lan Huyên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, giấc ngủ này cô đã ngủ hơn ba tiếng đồng hồ, lúc tỉnh lại cũng đã là buổi chiều.
Tô Lan Huyên vì đói bụng mà tỉnh dậy.
Vừa mở mắt ra, cô đã ngửi thấy một mùi thơm nồng, giống như mùi của cá sạo hấp và vịt quay.
Tô Lan Huyên mang dép đi xuống lầu: “Lâu Yến Vy, hôm nay lương tâm trỗi dậy, cải thiện tay nghề nấu ăn..”
Rất chu đáo.
Tô Lan Huyên liếc nhìn đồ ăn trên bàn, sau đó nhìn về phía Lục Đồng Quân đang nở nụ cười ân cần.
“Anh đã chỉ bao nhiều tiền để mua chuộc Lâu Yến Vy?”
Lúc này Tô Lan Huyên tất nhiên có thể đoán được Lục Đồng Quân đã mua chuộc Lâu Yến Vy.
“Một chút tiền, yên tâm, sau này anh sẽ tìm cách lấy lại từ cô ấy, nhất định sẽ không lụn bại”
Nếu Lâu Yến Vy ở đây, đoán chừng sẽ tức thổ huyết.
Hai người này là những nhà tư bản điển hình, chuyên moi tiền của người phụ nữ nhỏ bé lương thiện và đáng thương như cô.
Tô Lan Huyên giật giật khóe miệng, đói bụng nên cũng không già mồm, cầm đũa lên ăn.
Nhìn thấy Tô Lan Huyên ăn, Lục Đồng Quân trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bước đầu tiên để dỗ giành vợ vẫn thành công.
Nhưng rất nhanh đã bị vả mặt.
Tô Lan Huyên ăn uống no say, từ trong túi móc ra ba triệu: “Đây là tiền cơm”
Một chút ân huệ đã muốn mua chuộc cô Tuyệt đối không thể được!
Bình luận facebook