• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi (3 Viewers)

  • Chương 346 Cẩn thận tính thử

Tô Lan Huyên im lặng không lên tiếng, cô muốn nhìn xem Lục Đồng Quân sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.


Lục Đồng Quân không duỗi tay ra, làm như không thấy: “Vương Hồng Nhung, Ừm, tôi đã nhớ rồi.”



Đọc nhanh ở VietWriter


“Cậu Lục, cứ gọi tôi là Hồng Nhung cũng được” Vương Hồng Nhung ngượng ngùng thu tay lại, định đặt mông ngồi xuống.


Lục Đồng Quân mỉm cười khách sáo nói: “Hôm nay là lễ kỷ niệm hai ngàn một trăm chín mươi ngày quen biết của vợ chồng chúng tôi”


Cũng có nghĩa, tôi muốn hẹn hò và dùng bữa riêng với Tô Lan Huyên, người không liên quan vui lòng tránh sang một bên giùm.



Đọc nhanh ở VietWriter


Mặt Vương Hồng Nhung đỏ bừng, lần này thật sự không biết phải làm sao. Cẩn thận nghĩ lại những gì Lục Đồng Quân nói, đây chẳng phải là một lần rải cơm chó nữa hay sao?


Người bình thường hầu hết chọn kỷ niệm tròn một năm hoặc tròn một trăm ngày, chẳng ai lại đi lấy hai ngàn một trăm chín mươi ngày làm lễ kỷ niệm cả.


Đây không phải rải cơm chó thì là gì? Lần đầu tiên Lục Đồng Quân và Tô Lan Huyên gặp nhau, quả thực đã cách đây rất lâu như vậy.


Cho dù Vương Hồng Nhung có mặt dày tới mấy cũng không thể tiếp tục ngồi xuống thêm lần nữa.


Mọi người đứng nhìn mà cực kỳ hâm mộ, Tô Lan Huyên này quả đúng là bật hack để trở thành kẻ chiến thắng mà, giấu giếm thật kỹ, không ai ngờ Tô Lan Huyên và Lục Đồng Quân lại quen biết nhau lâu như vậy.


Cẩn thận tính thử, chẳng phải Tô Lan Huyên đã quen biết với Lục Đồng Quân từ khi còn học đại học rồi sao?


Bọn họ vẫn còn nhớ, năm ấy Tô Lan Huyên bỏ học nửa kỳ rồi mới quay lại tiếp tục đến lớp.


Mà thời gian nửa năm đó, chính là lúc Tô Lan Huyên có mang Hạ Láng Hạ Bảo. Sau khi sinh con xong, cô liền quay trở về trường tiếp tục hoàn thành việc học, tốt nghiệp xong thì lập tức đi làm, không có bất cứ liên quan gì với những người bạn học này hết.


Vương Hồng Nhung xấu hổ đứng lên, Tôn Quê Như nói: “Tô Lan Huyên, vậy chúng tôi đi trước đây, không quấy rầy cô cùng cậu Lục dùng bữa tối nữa.”





Vương Hồng Nhung không cam lòng, khẽ cắn môi đi ra bên ngoài, những người còn lại cũng chỉ có thể đi theo.


Ra khỏi nhà hàng, Vương Hồng Nhung kéo Tôn Quế Như sang một bên và cười nói: “Quê Như, cô đưa cho tôi tấm thiệp mời này được không? Tôi sẽ trả tiền mua nó, năm nghìn tệ đã đủ chưa?”


Cô ta nói vô cùng thẳng thắn và trực tiếp.


Tuy nhiên, Tôn Quế Như lại không hiểu ý của Vương Hồng Nhung: “Đây là thiệp mời mà Tô Lan Huyên cho tôi, cô cầm để làm cái gì?”


“Quế Như, tôi đã gần ba mươi rồi. Con gái một khi qua ba mươi sẽ không còn đáng giá nữa, cho nên tôi không giấu gì cô, năm nay tôi phải dốc hết sức để kiếm một mối hôn nhân tốt cho mình”.


“Ồ!” Lúc này Tôn Quế Như mới bất ngờ hiểu ra: “Cô muốn đi câu sao, nhưng không phải ban nãy cô nói bạn trai mình là một ông chủ lớn à?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom