Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 351 “Nói tiếng người.”
Hai đứa đầu hoàn toàn biến có thành một bà mẹ ăn hại.
Lục Đồng Quân lắc đầu: “Không sinh nữa, với năng suất của chúng ta, sinh ra thêm hai đứa con trai thì thời gian nghỉ hưu chỉ sợ sẽ bị kéo dài”
Đọc nhanh ở VietWriter
Tô Lan Huyên bĩu môi: “Có mà anh sợ phá sản thì có” Lục Đồng Quân cười tủm tỉm: “Người hiểu anh chỉ có mình Lan Huyên”
Ngay khi anh vừa dứt lời, giọng nói của Trần Hương Thủy đã vang lên: “Sinh đứa thứ ba? Được đấy, nhân lúc bây giờ mẹ còn có thể giúp mấy đứa trông con, mau chóng mà sinh thêm vài đứa, tốt nhất là sinh cho mẹ một đứa cháu gái.”
Thân là mẹ chồng, bà đương nhiên không bao giờ ghét bỏ việc nhiều con nhiều cháu.
Suy nghĩ một lúc, Trần Hương Thủy lại nói thêm: “Nhưng nên chờ thêm hai năm nữa, lần này Lan Huyên sinh mổ, cơ thể bị tổn thương nhiều, muốn sinh con, thứ ba cần chờ thêm một chút.”
Đọc nhanh ở VietWriter
Lục Đồng Quân vốn không có ý định này, nhưng nghe đến sinh con gái liền chớp mắt với Tô Lan Huyên: “Bà xã, anh thấy mẹ nói cũng có lý đấy.”
Tô Lan Huyên sao có thể không biết suy nghĩ trong đầu Lục Đồng Quân, anh chỉ muốn một cô con gái.
Gia đình nhà họ Lục sung túc, nhiều con nhiều cháu, nhưng mấy đời không được một cô cháu gái nào. Nếu giờ có một cô cháu gái xuất hiện, chỉ sợ sẽ bị cả nhà sủng tới tận trời.
Hạ Bảo vừa nghe thấy mẹ muốn sinh em gái đã lập tức bảy tỏ ý kiến: “Mẹ, con muốn có một cô em gái trắng trẻo đáng yêu, mọi người trong lớp đều có em gái, làm con rất ghen tị”
Thân là một thành viên trong gia đình, Hạ Bảo cũng phải lên tiếng: “Con cũng muốn có em gái.”
Tô Lan Huyên: “…”
Cô đúng là tự lấy đá đập chân mình, tự nhiên nhắc tới chuyện sinh con thứ ba làm gì cơ chứ?
Tô Lan Huyên đứng lên nói: “Em sinh hai đứa đều tăng không ra ngoài, nếu
sinh thêm đứa con gái thứ ba thì chỉ sợ ngay cả chạm vào con cũng không được mất, em mặc kệ”
Lấy thói quen bao che cho con cháu của nhà họ Lục, chỉ sợ cô mà sinh được con gái thì đứa bé này hoặc là một tiểu ma đầu ngang ngược, hoặc là một tiểu tiên nữ không dính bụi trần mất.
“Cô chủ, cô Lâu tới chơi.” Người hầu ở bên ngoài gõ cửa.
Tô Lan Huyên: “…”
“Nói tiếng người.”
Lâu Yến Vy sụt sịt, vung vẩy tay có chút làm nũng nói: “Chị, trong lòng em có tảng đá lớn đang đè nặng. Chỉ có chị mới có thể giúp em, nếu không đêm nay em nhất định sẽ không thể ngủ yên. Đội trưởng Lãnh kêu em đi bắt Lệ Quốc Phong, ông ta bây giờ như rùa đen rút đầu, em biết đi đâu tìm người cơ chứ? Chỉ có thời gian một tháng thôi, chị, chị hãy giúp em đi, dẫn ông ta đến cho em bắt”
Vạn Hoài Bắc nghe vậy không khỏi trợn tròn mắt, kế diễn trò của cô gái này đúng là rất cao thâm.
Lục Đồng Quân càng ôm vợ mình chặt hơn: “Không thương lượng” Tô Lan Huyên vô cùng kinh ngạc, ai nói Lâu Yến Vy ngốc vậy? Chỉ số thông minh của cô ta còn rất cao đấy chứ.
Chỉ trong vài lời nói và hành động đã vận dụng đủ ba mươi sáu kế thần thông, khổ nhục kế, mỹ nhân kế, liên hoàn kế, giả điện giả dại, dương đông kích tây, cuối cùng chính là thả con săn sắt bắt con cá rô.
Lục Đồng Quân lắc đầu: “Không sinh nữa, với năng suất của chúng ta, sinh ra thêm hai đứa con trai thì thời gian nghỉ hưu chỉ sợ sẽ bị kéo dài”
Đọc nhanh ở VietWriter
Tô Lan Huyên bĩu môi: “Có mà anh sợ phá sản thì có” Lục Đồng Quân cười tủm tỉm: “Người hiểu anh chỉ có mình Lan Huyên”
Ngay khi anh vừa dứt lời, giọng nói của Trần Hương Thủy đã vang lên: “Sinh đứa thứ ba? Được đấy, nhân lúc bây giờ mẹ còn có thể giúp mấy đứa trông con, mau chóng mà sinh thêm vài đứa, tốt nhất là sinh cho mẹ một đứa cháu gái.”
Thân là mẹ chồng, bà đương nhiên không bao giờ ghét bỏ việc nhiều con nhiều cháu.
Suy nghĩ một lúc, Trần Hương Thủy lại nói thêm: “Nhưng nên chờ thêm hai năm nữa, lần này Lan Huyên sinh mổ, cơ thể bị tổn thương nhiều, muốn sinh con, thứ ba cần chờ thêm một chút.”
Đọc nhanh ở VietWriter
Lục Đồng Quân vốn không có ý định này, nhưng nghe đến sinh con gái liền chớp mắt với Tô Lan Huyên: “Bà xã, anh thấy mẹ nói cũng có lý đấy.”
Tô Lan Huyên sao có thể không biết suy nghĩ trong đầu Lục Đồng Quân, anh chỉ muốn một cô con gái.
Gia đình nhà họ Lục sung túc, nhiều con nhiều cháu, nhưng mấy đời không được một cô cháu gái nào. Nếu giờ có một cô cháu gái xuất hiện, chỉ sợ sẽ bị cả nhà sủng tới tận trời.
Hạ Bảo vừa nghe thấy mẹ muốn sinh em gái đã lập tức bảy tỏ ý kiến: “Mẹ, con muốn có một cô em gái trắng trẻo đáng yêu, mọi người trong lớp đều có em gái, làm con rất ghen tị”
Thân là một thành viên trong gia đình, Hạ Bảo cũng phải lên tiếng: “Con cũng muốn có em gái.”
Tô Lan Huyên: “…”
Cô đúng là tự lấy đá đập chân mình, tự nhiên nhắc tới chuyện sinh con thứ ba làm gì cơ chứ?
Tô Lan Huyên đứng lên nói: “Em sinh hai đứa đều tăng không ra ngoài, nếu
sinh thêm đứa con gái thứ ba thì chỉ sợ ngay cả chạm vào con cũng không được mất, em mặc kệ”
Lấy thói quen bao che cho con cháu của nhà họ Lục, chỉ sợ cô mà sinh được con gái thì đứa bé này hoặc là một tiểu ma đầu ngang ngược, hoặc là một tiểu tiên nữ không dính bụi trần mất.
“Cô chủ, cô Lâu tới chơi.” Người hầu ở bên ngoài gõ cửa.
Tô Lan Huyên: “…”
“Nói tiếng người.”
Lâu Yến Vy sụt sịt, vung vẩy tay có chút làm nũng nói: “Chị, trong lòng em có tảng đá lớn đang đè nặng. Chỉ có chị mới có thể giúp em, nếu không đêm nay em nhất định sẽ không thể ngủ yên. Đội trưởng Lãnh kêu em đi bắt Lệ Quốc Phong, ông ta bây giờ như rùa đen rút đầu, em biết đi đâu tìm người cơ chứ? Chỉ có thời gian một tháng thôi, chị, chị hãy giúp em đi, dẫn ông ta đến cho em bắt”
Vạn Hoài Bắc nghe vậy không khỏi trợn tròn mắt, kế diễn trò của cô gái này đúng là rất cao thâm.
Lục Đồng Quân càng ôm vợ mình chặt hơn: “Không thương lượng” Tô Lan Huyên vô cùng kinh ngạc, ai nói Lâu Yến Vy ngốc vậy? Chỉ số thông minh của cô ta còn rất cao đấy chứ.
Chỉ trong vài lời nói và hành động đã vận dụng đủ ba mươi sáu kế thần thông, khổ nhục kế, mỹ nhân kế, liên hoàn kế, giả điện giả dại, dương đông kích tây, cuối cùng chính là thả con săn sắt bắt con cá rô.
Bình luận facebook