Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 482 Tươi đẹp át cả hoa thơm cỏ lạ.
Trước đó Tứ Bảo bị bắt đi, ngay sau đó là Trần Hương Thủy chết một cách bị thảm, nhà họ Lục đã lâu rồi chưa hề có tiếng cười nói vui đùa.
Đọc nhanh ở VietWriter
Cuộc sống là đi về phía trước, chứ không phải nhìn về phía sau. Không thể cùng vùi lấp bọn nhỏ trong bị thương quá khứ được.
Lục Đồng Quân vuốt ve mái tóc của Tô Lan Huyên, giọng nói khàn khàn: "Cuộc sống sẽ ngày một tốt hơn."
"Ừ!" Tô Lan Huyên giương mắt nhìn Lục Đồng Quân: "Đúng rồi, em mời mọi người tối mai tới nhà ăn cơm, để trong nhà nhộn nhịp thêm một chút, không phải Hạ Lăng và Bé Bảo sắp phải đi đảo sao, mọi người cùng tụ tập một bữa"
Đọc nhanh ở VietWriter
"Được, em thu xếp đi là được."
"Đúng rồi, còn có một chuyện, Hạo Trần muốn đi cùng đến đảo thăm thú một chút, anh em, có được hay không?"
"Tô Hạo Trần muốn đi?" Trong mắt Lục Đồng Quân lóe lên một tia khác thường.
"Ừ, em nói sẽ quay về rồi trao đổi với anh một chút, trụ sở huấn luyện Bóng Đêm, em nào dám dễ dàng dẫn người khác đi được." Tô Lan Huyên nói: "Hạo Trần cũng là do ham thích cái lạ, nếu như bên anh không tiện, vậy thì ngày mai em sẽ từ chổi thằng bé".
"Có thể chứ?" Tô Lan Huyên liếc nhìn Lục Đồng Quân.
Tô Lan Huyên càng nghĩ càng không cam lòng, kiểu gì thì cũng phải hòa nhau một ván"
Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, mắt Tô Lan Huyên chợt lóe sáng, cười híp mắt nói: "Chồng à, đột nhiên hơi nhớ đến bộ dáng anh mặc bikini quá, trước đó ở tiệc mừng thọ của ông nội, vũ điệu tăng gô của anh nhảy đẹp lắm đó, cái này nếu như mặc thêm bikini để nhảy nữa, chắc chắn sẽ đẹp át cả hoa thơm cỏ lạ"
Tươi đẹp át cả hoa thơm cỏ lạ.
Lục Đồng Quân đánh hơi thấy được nguy hiểm, vội vàng nói: "Lan Huyên, mới vừa rồi vận động mạnh, chắc chắn là em đói rồi, anh xuống dưới tầng lấy đồ cho em ăn."
Nói rồi, vùng dậy xuống giường, chuồn mất. Tô Lan Huyên làm ổ ở trong chăn cười.
"Tránh được mùng một, không tránh được mười lăm đầu, Lâu Yến Vy vẫn còn nhớ nhung vũ điệu đẹp đẽ của chồng đó".
Đọc nhanh ở VietWriter
Cuộc sống là đi về phía trước, chứ không phải nhìn về phía sau. Không thể cùng vùi lấp bọn nhỏ trong bị thương quá khứ được.
Lục Đồng Quân vuốt ve mái tóc của Tô Lan Huyên, giọng nói khàn khàn: "Cuộc sống sẽ ngày một tốt hơn."
"Ừ!" Tô Lan Huyên giương mắt nhìn Lục Đồng Quân: "Đúng rồi, em mời mọi người tối mai tới nhà ăn cơm, để trong nhà nhộn nhịp thêm một chút, không phải Hạ Lăng và Bé Bảo sắp phải đi đảo sao, mọi người cùng tụ tập một bữa"
Đọc nhanh ở VietWriter
"Được, em thu xếp đi là được."
"Đúng rồi, còn có một chuyện, Hạo Trần muốn đi cùng đến đảo thăm thú một chút, anh em, có được hay không?"
"Tô Hạo Trần muốn đi?" Trong mắt Lục Đồng Quân lóe lên một tia khác thường.
"Ừ, em nói sẽ quay về rồi trao đổi với anh một chút, trụ sở huấn luyện Bóng Đêm, em nào dám dễ dàng dẫn người khác đi được." Tô Lan Huyên nói: "Hạo Trần cũng là do ham thích cái lạ, nếu như bên anh không tiện, vậy thì ngày mai em sẽ từ chổi thằng bé".
"Có thể chứ?" Tô Lan Huyên liếc nhìn Lục Đồng Quân.
Tô Lan Huyên càng nghĩ càng không cam lòng, kiểu gì thì cũng phải hòa nhau một ván"
Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, mắt Tô Lan Huyên chợt lóe sáng, cười híp mắt nói: "Chồng à, đột nhiên hơi nhớ đến bộ dáng anh mặc bikini quá, trước đó ở tiệc mừng thọ của ông nội, vũ điệu tăng gô của anh nhảy đẹp lắm đó, cái này nếu như mặc thêm bikini để nhảy nữa, chắc chắn sẽ đẹp át cả hoa thơm cỏ lạ"
Tươi đẹp át cả hoa thơm cỏ lạ.
Lục Đồng Quân đánh hơi thấy được nguy hiểm, vội vàng nói: "Lan Huyên, mới vừa rồi vận động mạnh, chắc chắn là em đói rồi, anh xuống dưới tầng lấy đồ cho em ăn."
Nói rồi, vùng dậy xuống giường, chuồn mất. Tô Lan Huyên làm ổ ở trong chăn cười.
"Tránh được mùng một, không tránh được mười lăm đầu, Lâu Yến Vy vẫn còn nhớ nhung vũ điệu đẹp đẽ của chồng đó".
Bình luận facebook