• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi (2 Viewers)

  • Chương 95-100

Tin đồn và chuyện bát quái trong công ty thực sự lan truyền rất nhanh chóng.

Trong phòng họp, chẳng qua Lục Minh Húc chỉ khen ngợi cô một câu thôi, anh ta đã lập tức bị đồn là thích cô.

Tô Lan Huyên vô thức nhìn sắc mặt của Lục Đồng Quân, nhưng anh đang đeo mặt nạ nên cô hoàn toàn không nhìn thấy gì.

Âm thanh ở bên ngoài lại truyền đến.

“Cũng không phải là không có khả năng, Tô Lan Huyên là con gái nuôi của tổng giám đốc Lý Kính Hòa, có lại lịch thân phận như thế, cộng thêm vẻ ngoài xinh đẹp kia, nói không chừng phó tổng giám đốc Lục cũng nhìn trúng cô ta”.

“Cô ta đúng là rất có số đào hoa, khoảng thời trước còn có một người đàn ông ngày nào cũng gửi hoa đến công ty. Bây giờ lại câu được phó tổng giám đốc Lục, chậc chậc”

“Người ta có thủ đoạn cao minh mà, người đàn ông tặng hoa kia làm sao có thể so bì được với phó tổng giám đốc Lục?”

“Một người đàn ông tặng hoa đã là cái gì, các cô không biết à, lúc trước Tô Lan Huyên có bạn trai, từ sau khi đến trụ sở của chúng ta, cô ta liền đá người ta đi.”

“Không phải chứ, thật hay giả vậy?”

“Tôi có một người bạn ở công ty con, chính cô ấy đã nói cho tôi biết. Đừng nhìn vẻ ngoài của Tô Lan Huyên trông đơn thuần như vậy, nhưng thực ra cô ta là hải vương đấy.”

Có người hỏi: “Hải vương là gì?”

“Cái này mà cô cũng không biết á, chính là loại người giả vờ đơn thuần, có nhiều “lốp xe dự phòng” ấy”

Vài người cười cợt: “Chẳng trách thủ đoạn của cô ta lại lợi hại như vậy, ngay cả phó tổng giám đốc Lục cũng có thể quyến rũ. Nếu cô ta thật sự cầu được phó tổng giám đốc Lục thì chắc chắn cô ta sẽ không cần mấy cái lốp xe dự phòng kia nữa”.

"Ai bảo người ta xinh đẹp, đám đàn ông còn là cái giống không có lòng tự trọng. Mấy nhân viên nam trong phòng ban chúng ta đều thích cô ta”

Đám người này càng nói càng quá đáng, Tô Lan Huyên luôn tưởng rằng nhân duyên của cô trong công ty cũng không tồi, bây giờ cô mới biết, đẹp cũng là cái tội.

Giọng nói ở bên ngoài đã dừng lại, tiếng bước chân cũng xa dần. Bấy giờ Tô Lan Huyên mới nhận ra mình vẫn đang ở trong lòng của Lục Đồng Quân.

“Lục Đồng...”.

Tô Lan Huyên ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt thâm thúy của Lục Đồng Quân, mấy lời sau đó đều bị nuốt lại vào trong.

“Chẳng lẽ anh không có sức quyến rũ bằng Lục Minh Húc ư?” Lục Đồng Quân nói, giơ tay siết lấy eo Tô Lan Huyên: “Lan Huyên, anh muốn giấu em đi”

Phần eo của Tô Lan Huyên vừa đau vừa ngứa, cô không khỏi rên lên một tiếng: “Đừng làm loạn” Lục Đồng Quân đang tức giận vì anh không trở thành nam chính trong mấy tin đồn kia hả?

Cũng đúng, người thông minh như Lục Đồng Quân làm sao có thể không nhìn thấu thủ đoạn của Lục Minh Húc.

Trong căn phòng chật hẹp, Tô Lan Huyên thấy hơi ngột ngạt khó chịu, hai má cũng nóng bừng lên. Cô cũng không biết là do xấu hổ hay là sốt.

Tô Lan Huyên vừa lạnh vừa nóng, người cô cũng nóng bừng. Lục Đồng Quân cũng không trêu chọc cô

nữa mà bị người lên đi thẳng đến thang máy xuống bãi đậu xe ngầm, đưa cô về biệt thự Nam Sơn.

Tô Lan Huyên đã uống thuốc hạ sốt mà Xa Thành Luân đưa, làm tổ trong chăn vẫn kêu lạnh, người cô cũng không ngừng run lên.

Lục Đồng Quân cởi quần áo, vén chăn nằm xuống, ôm Tô Lan Huyên vào lòng, nói: “Ngủ một giấc là sẽ không sao nữa”

Tô Lan Huyên nhìn vòm ngực cường tráng rắn chắc của Lục Đồng Quân, chớp mắt hỏi: “Anh như thế này, Ỗ anh chắc là muốn em ngủ được ngăn chứ?”

Người Lục Đồng Quân không có một chút mỡ nào, từng múi cơ đều rất vừa vặn và rắn chắc, rất có cảm giác mạnh mẽ. Tô Lan Huyên chỉ là một người phụ nữ bình thường, nếu cô không có chút ý nghĩ không chính đáng nào thì chắc là thật có lỗi với tấm thân trần này của Lục Đồng Quân.

Lục Đồng Quân cười một cách cưng chiều, hôn lên trán cô, trầm giọng nói: “Ngoan, đợi hết sốt rồi anh sẽ cho em ăn”

Tô Lan Huyên: "..”

Có lẽ là bởi vì đang bị bệnh nên phòng tuyến tâm lý của Tô Lan Huyên cũng buông lỏng, tăng thêm vài phần quyến rũ của phụ nữ. Tay cô đặt lên ngực Lục Đồng Quân, vô tình mà cố ý sờ mó một chút, nhắm mắt lại nói: “Cảm giác ở tay thật tốt” .

Tay của Tô Lan Huyên đã trở nên không an phận, rõ ràng là người cô đang mềm nhũn vô lực vì bị sốt, sau khi uống thuốc đầu óc cũng choáng váng mơ hồ, nhưng cô vẫn muốn trêu chọc Lục Đồng Quân.

Bàn tay không an phận bị Lục Đồng Quân bất ngờ tóm lấy, anh lật người đè lên người Tô Lan Huyên, giọng nói quyến rũ đầy mê hoặc: “Nếu đã không ngủ được, vậy thì chúng ta cùng “vận động” đi”.

Lục Đồng Quân đã rất kiềm chế rồi, nhưng tiểu yêu tinh này lại không an phận như vậy, đáng bị phạt. Tô Lan Huyên nhướng mí mắt lên, đôi môi đã bị ai đó hôn, triền miên không dứt. Người ta đều nói uống rượu vào lá gan cũng to hơn, bị sốt mà cũng có thể to gan như vậy.

Một Tô Lan Huyên bình thường luôn lạnh lùng như thế mà lúc này lại trở nên yêu kiều quyến rũ động lòng người, có vài phần e thẹn của một cô gái nhỏ.

Có người đàn ông nào có thể chịu được?

Không biết đã qua bao lâu, lần này Tô Lan Huyên thật sự mệt mỏi đến ngủ thiếp đi. Lục Đồng Quân "ăn no nê” xong liền hôn lên má Tô Lan Huyên, sau đó đi lấy nước tự tay tắm rửa cho cô.

Sau khi vận động ra mồ hôi thì phải rửa sạch kịp thời, nếu không sẽ bị cảm nặng hơn.

Thay quần áo khô cho Tô Lan Huyên xong, Lục Đồng Quân gọi một cuộc điện thoại, nói: “Thay hết người của bộ phận thư ký cho tôi”

Sau khi ra lệnh cho cấp dưới, anh lại quay lại chăn nằm, ôm Tô Lan Huyên nghỉ ngơi.

Trần Hương Thủy nghĩ đã lâu rồi không đi thăm con trai nên cũng tới.

Bên trong biệt thự Nam Sơn rất yên tĩnh, Xa Thành Luân đang ở trong vườn chăm sóc dược liệu, Hạ Vân bên cạnh làm mấy việc lặt vặt.

Trần Hương Thủy hỏi: “Hạ Vân, con trai tôi đâu?”

“Cậu cả đang ngủ ạ” Hạ Vân vừa muốn bổ sung thêm một câu là đang ngủ với Tô Lan Huyên trong phòng thì Trần Hương Thủy đã hùng hùng hổ hổ đi vào.

“Ban ngày ban mặt ngủ cái gì?: “Bà chủ, cậu chủ đang..” Hạ Vân muốn đuổi theo nhắc nhở. “Đem những dược liệu này đi sấy khô đi” Xa Thành Luân ném một gói dược liệu cho Hạ Vân. “Anh Xa, vậy cậu chủ thì sao?”

“Bây giờ cậu mà qua đó sẽ thành bia đỡ đạn đấy” Xa Thành Luân nghiêm túc nói, trông thì có vẻ như đang nghĩ cho Hạ Vân nhưng thực tế là anh ta đang muốn xem kịch hay của Lục Đồng Quân, tìm kiếm chút niềm vui, nếu không biệt thự Nam Sơn này quá quạnh quẽ, vắng vẻ.

Nghe anh ta nói vậy, quả nhiên Hạ Vân không dám đi nữa, vô cùng cảm kích nói: “Cảm ơn anh Xa đã nhắc nhở”

Xa Thành Luân hỏi: “Đã có manh mối gì về người mà tôi bảo cậu tìm chưa?”

“Có một chút rồi, Hạ Lăng xuất thân từ trại trẻ mồ côi Thiên Thần Nhỏ, em trai cậu bé chắc chắn cũng ở trại trẻ mồ côi đó, nhưng hiện giờ trại trẻ mồ côi đã bị phá bỏ rồi. Hơn nữa em trai của Hạ Lăng cũng đã chạy ra ngoài nên không dễ tìm đâu”

Hạ Lăng rất khổ não, bảo anh ta đi tìm người mà một cái tên hay tấm ảnh cũng không có, việc này chẳng khác nào người mù đi bộ?

Trên tầng.

Trần Hương Thủy hùng hùng hổ hổ đẩy cửa phòng bước vào, nói: “Con trai, ban ngày trời sáng trưng con ngủ...”

Bà ta còn chưa nói xong đã nhìn thấy trên giường thế mà lại có một người nữa.

Trần Hương Thủy kinh ngạc, trên giường con trai bà ta có một người phụ nữ.

Tô Lan Huyên đang nằm quay lưng lại với Trần Hương Thủy nên bà ta cũng không nhìn ra được đó là Tô Lan Huyên.

Lục Đồng Quân liếc mắt sang nhìn một cái, Trần Hương Thủy liền ném lại một câu: “Con trai, con ngủ tiếp đi.” Sau đó lưu loát đóng cửa lại.

Trần Hương Thủy đứng ở cửa định thần lại, sau đó bật cười. Xem ra bà ta sắp có cháu bế rồi.

Trần Hương Thủy rất vui sướng, lập tức gọi một cuộc điện thoại, hạ giọng xuống cũng không kìm nén. được niềm vui trong giọng nói của bà ta: "Ông xã, con trai chúng ta có triển vọng rồi, chúng ta sắp được bế cháu rồi.”

Trần Hương Thủy cũng không ở lại quấy rầy hai người họ, hùng hổ đến cùng hùng hổ đi.

Lúc rời đi, bà ta còn dặn dò Hạ Vân: “Hãy chăm sóc tốt cho con trai tôi, làm cho nó mấy món hầm để bồi bổ thân thể”

“Vâng thưa bà chủ.”

Tô Lan Huyên ngủ một mạch đến tối, có lẽ là do tác dụng của thuốc nên cô cũng thấy khá hơn rất nhiều, người không thấy nóng cũng không khó chịu nữa.

Tô Lan Huyên mở mắt ra, khuôn mặt của Lục Đồng Quân đang gần ngay trong gang tấc. Cô ngẩn người một lúc, sau đó những ký ức của mấy tiếng trước lập tức ùa về trong tâm trí cô.

“Má ơi, mình đã làm cái gì vậy?” Tô Lan Huyên xấu hổ chui vào trong chăn.

Trên đầu vang lên tiếng cười trầm thấp như đạt được ý đồ xấu của Lục Đồng Quân: “Lần này là em chủ động, em phải chịu trách nhiệm”

Đương nhiên là Tô Lan Huyên biết là cô chủ động.

Tất cả là tại sắc đẹp hại người mà.

Tô Lan Huyên đành phải ló đầu ra, trừng mắt nhìn Lục Đồng Quân: “Không tính, là anh lợi dụng lúc người ta gặp nạn”.

Lục Đồng Quân thản nhiên nghịch tóc của Tô Lan Huyên, nói: "Ý của Lan Huyên là muốn làm thêm một lần nữa hả?”
Tô Lan Huyên sợ hết hồn.

“Sức chiến đấu” của Lục Đồng Quân như vậy, nếu làm thêm một lần nữa thì chỉ e tấm thân nhỏ bé này của cô không thể chịu nổi.

Tô Lan Huyên trừng mắt nhìn Lục Đồng Quân: “Cẩn thận mài sắt lại mài thành kim đấy!”

Rõ ràng là một người có vết thương vẫn chưa lành, một người đang bị cảm mà vẫn không an phận như vậy.

Đúng là tạo nghiệt mà!

Tô Lan Huyên sờ sờ ngực Lục Đồng Quân, nói: “Nếu anh bớt đi hai múi thịt, nhiều thêm một chút mỡ thì em cũng không đến nỗi mất kiểm soát được như vậy”.

LỒ? Nói như vậy nghĩa là Lan Huyên bị sắc đẹp của anh mê hoặc sao?” Ý cười trong mắt Lục Đồng Quân. càng đậm hơn, trong lòng thầm hạ quyết tâm sau này phải khoe thân trước mặt Tô Lan Huyền nhiều hơn.

Tô Lan Huyên không phản bác, bởi vì sự thật đã chứng minh, ngoài miệng thì cô từ chối nhưng cơ thể lại. rất thành thật, cô cũng không thể khẩu thị tâm phi được.

Chỉ có điều, Tô Lan Huyên nhớ đến chuyện của hai đứa trẻ là trong lòng lại thấy phiền muộn, rầu rĩ.

“Lục Đồng Quân, em nói anh này, anh cũng đều phải chưa từng nhìn thấy phụ nữ bao giờ, anh chưa nghĩ đến chuyện đổi người khác hả?”

Tô Lan Huyên thực sự đã nghĩ đến chuyện này, nếu Lục Đồng Quân muốn đổi sang người phụ nữ khác, vậy thì cô cũng có lý do để đoạn tuyệt một cách sạch sẽ.

Nhưng Lục Đồng Quân lại cứ khăng khăng dán chặt mắt vào người cô.

Động tác tay của Lục Đồng Quân hơi khựng lại, rũ mắt xuống, ánh mắt sắc bén như nhìn thấu tâm tư của Tô Lan Huyên: “Sau này đừng hỏi vấn đề này nữa, nếu đáp án thay đổi, anh sẽ nói trước cho em biết”

Ngụ ý là, hiện tại anh sẽ chỉ chọn Tô Lan Huyên.

Còn những người khác, anh chưa từng nghĩ đến. Tô Lan Huyên: "..” “Em muốn ngủ thêm một lúc nữa.” “Được.” Lục Đồng Quân dém chăn cho Tô Lan Huyên xong rồi đi ra ngoài. Giọng điệu có vẻ như anh đang khá buồn. Tô Lan Huyên nghe tiếng bước rời đi, trái tim cô cũng đập loạn lên theo, một bước hai bước,...

“Lục Đồng Quân” Tô Lan Huyên ngồi dậy, gọi Lục Đồng Quân vừa đi đến cửa lại, sau đó nhanh chóng xuống giường chạy tới, ôm cổ anh nhảy lên.

Lục Đồng Quân bế Tô Lan Huyên lên, ánh mắt sâu xa nhìn cô, không hiểu cô có ý gì.

“Lục Đồng Quân" Tô Lan Huyên lấy hết dũng khí, bám vào người anh như một con koala, nói: “Em đã có tin tức về hai đứa trẻ năm đó, cho dù em không nguyện ý sinh chúng ra, nhưng chúng cũng là do em đưa đến thế giới này. Em có trách nhiệm phải tìm ra chúng, chăm sóc chúng. Anh có thể chấp nhận một người đã có hai đứa con như em không?”

Tô Lan Huyên không muốn giận dỗi với Lục Đồng Quân như vậy nữa, cô muốn dứt khoát hơn một chút. Lục Đồng Quân im lặng không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm.

Trong lòng Tô Lan Huyên càng luống cuống hơn: “Em biết, một gia tộc lớn như nhà họ Lục làm sao có thể chấp nhận một người phụ nữ đã có hai đứa con. Lục Đồng Quân, em không chắc liệu chúng ta sẽ có tương lai hay không. Nếu bây giờ anh vẫn còn thích em, vậy thì em sẽ ở cạnh anh cho đến khi anh không

còn thích em nữa mới thôi. Em sẽ không có bất cứ yêu cầu cao sang gì với anh, cũng sẽ không cần thân phận gì cả.”

“Tô Lan Huyên, làm bà Lục của anh đi.”

Lục Đồng Quân ngắt lời cô.

Tô Lan Huyên có cảm giác như mình đang nghe nhầm, hỏi với giọng điệu không chắc chắn: “Anh, anh nói gì cơ?”

“Làm bà Lục của anh đi” Đôi môi mỏng của Lục Đồng Quân khẽ mở, ánh mắt nhìn Tô Lan Huyên vô cùng dịu dàng và sủng nịnh: “Trước khi em lên tiếng, anh đã biết chuyện em tìm hai đứa bé kia, phụ nữ các em đều hay lắm lời như vậy”.

“Anh biết ư?” Tô Lan Huyên sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại: “Là Nhã Hân?”

Chóp mũi Lục Đồng Quân chạm vào chóp mũi của Tô Lan Huyên, trầm giọng nói: “Em chính là thanh xuân của anh”

Tô Lan Huyên cười, thấy cảm động vô cùng. Quả nhiên là An Nhã Hân. “Lục Đồng Quân, anh thật sự không để tâm đến hai đứa nhỏ đó sao?” Lục Đồng Quân cười khẽ, đáp: “Em muốn nghe anh nói thật hay nói dối” “Nói thật”

“Anh để tâm” Lục Đồng Quân nói một cách chân thành: “Nhưng bất cứ sự để tâm nào cũng không thể bằng trái tim muốn ở bên cạnh em. Lan Huyên, đời người ngắn ngủi, anh đã sống một phần ba cuộc đời rồi, hai phần ba thời gian còn lại anh hi vọng có em ở bên cạnh anhđồng hành cùng anh đến cuối cùng.”

Trăm năm cuộc đời, có biết bao nhiêu người cả đời cũng không thể tìm được người có thể ở bên mình trọn đời.

Tô Lan Huyên bật cười, cắn nhẹ lên môi Lục Đồng Quân, nói: "Anh Lục, quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn.”

Sau khi nút thắt trong lòng đã được gỡ bỏ, Tô Lan Huyên cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều, cô có cảm giác như đang quay trở lại thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt với Lục Đồng Quân,

Khi hai người ở bên nhau, thứ hòa hợp không phải là gia cảnh mà là tam quan và tâm hồn.

Ăn tối xong, Tô Lan Huyên liền rời khỏi biệt thự Nam Sơn, quay về nhà họ Lý. Lưu Lệ Phương đang ở trong đại sảnh viết danh sách thiệp mời, Hạ Bảo cũng đang ở bên cạnh giúp đỡ. “Mẹ nuôi, mẹ đang làm gì vậy ạ?”.

“Lan Huyên về rồi à, mẹ muốn tổ chức một bữa tiệc từ thiện để quyên góp cho trẻ em miền núi” Lưu Lệ Phương nói: “Mẹ thấy đám trẻ con miền núi sống khổ cực như vậy, trong lòng rất khó chịu buồn bực.”

Hạ Bảo cũng nói: “Chị, những đứa trẻ đó thực sự rất đáng thương, có những đứa trẻ không có bố mẹ giống Bé Bảo”

Tô Lan Huyên xoa đầu Hạ Bảo, nói: “Con sẽ giúp hai người tìm được bọn trẻ đó”

Sau đó cô hỏi Lưu Lệ Phương: “Mẹ nuối, tiệc từ thiện mẹ định tổ chức vào lúc nào ạ?" “Cuối tuần này.” Lưu Lệ Phương đáp: “Lan Huyên, đến lúc đó con cũng tới đi”

“Vâng ạ”.

Tô Lan Huyên nhìn thấy tên nhà họ Sở trong danh sách khách mời bèn hỏi: “Mẹ nuôi, mẹ mời cả nhà họ Sở ư?”.

“Lúc trước tiệc từ thiện năm nào mẹ cũng mời nhà họ. Lan Huyên, con có ý kiến gì sao?” “Không ạ, con chỉ hỏi vậy thôi.”

Chẳng qua Tô Lan Huyên chỉ nghĩ đến Tô Lan Ninh, khỏi phải nói, sau lần dạy dỗ đó, Tô Lan Ninh cũng không gây chuyện làm loạn gì nữa.

Tô Lan Huyên uống thuốc xong vẫn thấy hơi mệt mỏi, cô chơi với Hạ Bảo một lúc rồi đi nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, lúc đến công ty Tô Lan Huyên mới biết người của phòng thư ký đều đã bị thay hết thành nam, còn cô được thăng chức làm trợ lý của tổng giám đốc Lục.

Tô Lan Huyện dở khóc dở cười, Lục Đồng Quân đúng là một hũ giấm chua cực lớn.

Vốn dĩ trong công ty vẫn đang đồn đoán Tô Lan Huyên qua lại gần gũi với Lục Minh Húc như vậy, Lục Đồng Quân liền trực tiếp chuyển người sang bên cạnh mình, lần này công ty càng bàn tán sôi nổi hơn.

Chẳng lẽ là hai anh em họ đang tranh giành một người phụ nữ? Lục Tử Việt tìm Lục Minh Húc, nói: “Minh Húc, trong công ty đang lan truyền mấy tin đồn đó là sao? Con thật sự thích người phụ nữ đó ư?”.

Lục Minh Húc cười đáp: “Cha, Tô Lan Huyên là con gái nuôi của Lý Kính Hòa. Lý Kính Hòa đã hứa khi nào Tô Lan Huyên lấy chồng sẽ lấy cổ phần của tập đoàn Lý thị làm của hồi môn cho cô ta. Hơn nữa, Tô Lan. Huyên xinh đẹp, năng lực cũng không tồi, có được cô ta thì chẳng phải chúng ta sẽ như hổ mọc thêm cánh sao?”

“Nói thì nói như vậy, nhưng rõ ràng là Lục Đồng Quân cũng nhìn trúng người phụ nữ đó. Năm năm trước con đã giấu Nhã Viên đi.” Lục Tử Việt bỗng dừng lại: “Minh Húc, con đừng động vào vảy ngược của Lục Đồng Quân, nó cũng không còn sống được bao lâu nữa đâu, chỉ cần chúng ta bình tĩnh, từ từ chịu đựng là được”.

“Cha, cha bị Lục Đồng Quân dạy dỗ một trận, sao lá gan càng lúc càng nhỏ đi như vậy.” Lục Minh Húc khinh thường nói: “Năm năm trước con có thể hại anh ta, năm năm sau con cũng có thể như vậy. Chuyện còn lại cha đừng quan tâm, trong lòng con đã có tính toán rồi”.

Cái chức trợ lý này của Tô Lan Huyên có chút miễn cưỡng chiếu lệ, chỉ đơn thuần chỉ là một chức danh để cô ở trong phòng làm việc làm bà chủ.

Tô Lan Huyên muốn làm gì đó Lục Đồng Quân đều không cho, cứ để cô ăn ăn uống uống xem kịch.

Tô Lan Huyên phản bác: “Bệnh cảm của em đã khỏi từ lâu rồi”.

“Vậy cũng không được, em phải nghỉ ngơi đủ một tuần.” Lục Đồng Quân bể Tô Lan Huyên đang không an phận về phòng nghỉ ngơi, đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô, nói: “Em ngủ đi.”

Tô Lan Huyên không khỏi bật cười: “Lục Đồng Quân, em sắp biến thành một kẻ vô dụng rồi đấy.” “Vậy thì để Emily đưa em đi mua sắm “Quên đi, em vẫn nên đi ngủ thì hơn.”

Mấy ngày sau đó, Tô Lan Huyên đều ngủ nghỉ, xem phim hoặc chơi game, thỉnh thoảng đưa nước cho Lục Đồng Quân.

Rõ ràng cô đến là để làm việc, cuối cùng lại biến thành đi làm cùng Lục Đồng Quân. Chớp mắt một cái đã đến ngày tổ chức buổi tiệc từ thiện.

Lưu Lệ Phương đã đưa Hạ Bảo đến nơi tổ chức bữa tiệc từ sớm, Tô Lan Huyên cùng đến với An Nhã Hân.

Chỉ là hôm nay ra ngoài không xem hoàng lịch nên vừa đến cửa lớn của khách sạn bọn họ đã đụng phải hai vợ chồng Tô Lan Ninh và Sở Lâm Minh.

Tô Lan Ninh mang giày đế bằng, mặc váy dài màu trắng, phong cách diện đồ cực kỳ trong sáng thuần khiết, mỉm cười trên môi cực kỳ quyến rũ.

Thế nhưng mặt mày Sở Lâm Minh vẫn bình tĩnh như trước.

Tô Lan Huyên muốn đi thẳng vào nhưng không có ý chào hỏi Tô Lan Ninh, cô kéo An Nhã Hân đi chưa được hai bước, giọng nói nũng nịu của Tô Lan Ninh đã vọng tới từ sau lưng cô.

“Chị, chị cũng đến đây à, chúng ta cùng đi vào đi.” Tô Lan Ninh quay đầu đón Sở Lâm Minh: “Lâm Minh, anh nhanh lên nào”.

Tô Lan Huyên và An Nhã Hân liếc nhìn nhau, diễn trò này không thấy xấu hổ à?

Đúng là chỉ cần bản thân không biết xấu hổ thì người xấu hổ là kẻ khác, Tô Lan Ninh đã phát huy điều này cực kỳ nhuần nhuyễn.

Hình như Sở Lâm Minh cố ý đi rất chậm, từ đầu đến cuối, mặt mày anh ta chẳng có chút cảm cảm xúc nào, ra vẻ như thể bị "ép buộc”.

"Chị, hôm nay chị đẹp quá! Tô Lan Ninh cười khúc khích, ngây thơ như một cô gái không hiểu sự đời: “Có thai rồi thì người cũng nặng nề hơn trước, đi lại hơi chậm”

Người ta thường nói không đánh người mặt cười, Tô Lan Huyên cũng chả để ý đến cô ta, đi lướt qua cô ta, vào thẳng bên trong. Bốn người lần lượt đi vào, coi như là cùng đi.

ỖAn Nhã Hân liếc nhìn sau lưng, bĩu môi cười lạnh: “Thật là một đóa sen trắng, ai chẳng biết cô ta có ý đồ gì, chẳng phải muốn ra vẻ giả tạo để người ta cảm thấy quan hệ chị em giữa hai người tốt lắm à? Lan Huyên, cậu không giận sao?”

Tô Lan Huyên mỉm cười: “Tớ giận làm gì? Cô ta muốn làm mình tức, nếu mình tức giận thì mới là thỏa lòng cô ta đấy.”

Một Tô Lan Ninh thôi, chẳng có gì đáng tức giận. Đi vào bên trong, Tô Lan Huyên nhìn lướt khắp nơi, Lục Đồng Quân không đến ư? Trong danh sách mời của Lưu Lệ Phương có Lục Đồng Quân mà.

Có rất nhiều người thành công nổi tiếng trong giới lục tục kéo đến, có cả các quý bà và thiên kim tiểu thư nhà giàu.

Tiệc từ thiện buổi tối lần này được tổ chức dưới hình thức quyên tiền bán đấu giá, quyên góp đồ của mình ra, cũng có thể bán đấu giá lấy về, toàn bộ tiền bán đấu giá dùng để làm từ thiện.

Tô Lan Huyên đã chuẩn bị đồ để quyên tiền rồi, đó là một chiếc vòng ngọc bích. Tô Lan Huyên đặt vòng tay trong hộp, đưa cho người chịu trách nhiệm, bấy giờ Tô Lan Ninh cũng ôm đồ cô ta bán đấu giá đến đây.

“Chị, chị quyên góp cái gì thế?” Tô Lan Ninh luôn mỉm cười. Tô Lan Ninh vừa nói xong, người chịu trách nhiệm lập tức nói: “Cô Tô quyên góp một đôi vòng ngọc bích”

“Vòng tay ngọc bích hả, chị ra tay hào phóng thật đấy." Tô Lan Ninh dài cổ liếc nhìn, bắt đầu cảm thấy mình không lấy nổi đồ trong lồng ngực ra.

Sơ Lâm Minh không hề cho tiền cô ta, cũng không mua trang sức quý giá gì cho cô ta, vật bán đấu giá hôm nay là do cô ta tự chuẩn bị.

Cô ta cố ý lấy Hermès phiên bản giới hạn mà cô ta luôn quý giá đến đây, vốn là cô ta định mượn bữa tiệc từ thiện tối nay để lấy tiếng tốt, cứu lại một tí nhưng vẫy giờ cô ta trông thấy vòng tay ngọc bích của Tô Lan. Huyên, lòng cô ta vừa ghen tỵ vừa hâm mộ.

Tô Lan Huyên bình tĩnh ra mặt: “Bất kể quyên góp bao nhiêu thì cũng là tấm lòng cả thôi, trong lòng mấy đứa nhỏ ở vùng núi cũng cảm kích như nhau”

“Chị nói hay lắm!” Tô Lan Ninh mỉm cười, đưa túi Hermès cho người chịu trách nhiệm. Cô ta vẫn luôn dán mắt vào chiếc túi, đây là thứ cô ta thích nhất, không giấu nổi luyến tiếc trong mắt.

Lát nữa nhất định cô ta phải lấy chiếc túi về, nếu thứ mình quyên góp đi mà không mua nổi về, đó mới là đáng chê cười.

Sau khi quyên góp xong, Tô Lan Huyên đi vào WC, không bao lâu sau Tô Lan Ninh cũng đi theo cô vào WC, đưa dung dịch rửa tay rồi đưa cả khăn tay, cô ta cực kỳ nhiệt tình.

Bấy giờ Tô Lan Huyên mới nhìn cô ta: “Cô lại muốn bày trò gì nữa đấy?"

“Chị, tôi không có, tôi chỉ cảm ơn chị thôi, cảm ơn chị giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một lần” Tô Lan Ninh ra vẻ nhận lỗi: “Trong thời gian tôi này vẫn luôn suy nghĩ lại, phát hiện lúc trước bản thân quá ngốc”

Cô ta quá ngốc, không đá Tô Lan Huyên rơi xuống bùn lầy, để cô mãi mãi không thể xoay người được. Cô ta cũng quá nhân từ mới để Tô Lan Huyên có cơ hội trở mình, giẫm lên đầu cô ta.

“A, cổ đổi tính rồi” Tô Lan Huyên cười nhạo, dí sát vào mặt Tô Lan Ninh: “Thật ra trong lòng cô rất là hận. tôi đúng không?”

Tô Lan Ninh vội nói: “Không có, tôi không hề hận chị chút nào, tôi chỉ cảm kích chị thôi!”.

“Hả? Thế à? Coi bộ là cô sáng suốt lên rồi, ban nãy Sở Lâm Minh cứ nhìn tôi chằm chằm, chắc là chưa dứt hẳn được với tôi. Haiz, ai bảo trời sinh ra tôi có một gương mặt hấp dẫn người khác như thế này chứ? Thấy Sở Lâm Minh đối xử ôn hòa với cô, thật ra trong lòng tôi vô cùng áy náy, vô cùng băn khoăn”.

Tô Lan Huyên cố ý nói thể, đúng là khi nhắc đến Sở Lâm Minh, cái mặt giả nhân giả nghĩa của Tô Lan Ninh lập tức rách ngay, lộ ra vẻ xấu xa ghen ghét với người khác.

“Người Lâm Minh yêu là tôi, bọn tôi có con rồi, làm sao anh ấy sẽ yêu hồ ly tinh nhà chị.." Tô Lan Ninh phát hiện mình nói sai, lập tức im miệng, mặt đầy vẻ quẫn bách: “Chị, tôi, vừa rồi tôi nói sai.”

Bất kể là ngụy trang thể nào, chỉ cần giẫm vào cái đuôi Sở Lâm Minh này, lập tức Tô Lan Ninh sẽ lộ ra bộ mặt thật.

"A!"

Tô Lan Huyên không hề tin Tô Lân Ninh thay đổi, chỉ là cô lười phản ứng thôi. Còn về việc cô ta giải thích. thì cô cũng chả tin.

Tô Lan Huyên đi ngang qua Tô Lan Ninh, đi thẳng ra ngoài định tìm Hạ Bảo, ai ngờ cô lại đụng phải một quý bà ở cửa WC.

"Xin lỗi” Tô Lan Huyên lên tiếng xin lỗi trước.

“Ai mà không có mắt..” Tạ Nguyệt Ánh đang định nổi đóa, thấy người kia là Tô Lan Huyên, bà ta lập tức cười tươi như nở hoa: “Cô Tô đấy à, không đụng phải có chứ, người nên xin lỗi là tôi mới đúng.”

Tô Lan Huyên thấy rõ người kia là ai, không ngờ cô lại đụng phải mẹ của Sở Lâm Minh. Tô Lan Ninh cũng đi đến: “Mẹ”

Tạ Nguyệt Ánh nghe tiếng của Tô Lan Ninh, vẻ mặt sượng đi, hai trạng thái trái ngược rõ ràng, bà ta còn không thèm đáp lại Tô Lan Ninh. Tô Lan Ninh đứng xấu hổ ở đó, cho dù cô ta mang thai, địa vị của cô ta ở nhà họ Sở vẫn không cao như trước, còn phải nhìn ánh mắt mẹ chồng mà làm việc.

Mà xấu hổ còn ở đoạn sau nữa.

Tạ Nguyệt Ánh kéo Tô Lan Huyên, ra vẻ thương tiếc: “Cô Tô, cô chính là đứa con dâu mà tôi hài lòng nhất trong số những thiên kim có tiếng duyên dáng trong giới, tất cả là do kẻ hèn hạ nào đó quấy phá chia rẽ cô và Lâm Minh. Cô Tô, thật ra người trong lòng Lâm Minh luôn là cô, không biết cô có thể cho nó một cơ hội nữa hay không?”.

Nghe bà ta nói, Tô Lan Huyên kinh ngạc.

Thế mà Tạ Nguyệt Ánh vội vã đến làm mại cho con mình? Còn nói trước mặt Tô Lan Ninh, đúng là Tô Lan Huyên không ngờ được.

Tạ Nguyệt Ánh là ai, sao Tô Lan Huyên không biết rõ được, lúc trước khi cô và Sở Lâm Minh hẹn hò, bà ta không hề nhìn cô một lần, chỉ vì cô là người bị nhà họ Tô ruồng bỏ, không hề có giá trị gì. Nếu không phải Sở Lâm Minh tuyệt thực để ép thì kiểu gì Tạ Nguyệt Ánh đâu có đồng ý để hai người kết hôn.

Đúng là người rất thích nịnh nọt.

“Mẹ, mẹ nói gì vậy?” Tô Lan Ninh phẫn nộ ra mặt, lời của Tạ Nguyệt Ánh nói khiến cô ta thấy khó chịu: “Con và Lâm Minh mới là vợ chồng danh chính ngôn thuận, hơn nữa bọn con còn có con!”

“Cô gả cho con tôi như thế nào, lòng cô biết rõ” Tạ Nguyệt

077319-tamlinh247.jpg

Trong giáo điều cuộc sống của Tô Lan Huyên, chỉ một mình cô có thể ức hiếp người đàn ông. nhà mình, người khác dám chửi bới câu nào thì đều là kẻ địch của cô. Một câu bà hai Sở đã đủ để mặt già của Tạ Nguyệt Ánh không chịu được. Bà ta là một kẻ thứ ba nhưng không leo lên được chính thức, thật ra bà ta còn không gánh nổi xưng hô bà hai Sở này nữa là.

Nhà họ Lục là gia tộc mà nhà họ Sở có thể chọc được sao?

Mặt Tạ Nguyệt Ánh lúc đó lúc trắng, thấy Tạ Nguyệt Ánh bị người khác giận, khỏi phải nói trong lòng Tô Lan Ninh vui sướng đến mức nào, không hề có ý giúp đỡ bà ta gì cả. Tạ Nguyệt Ánh không dám làm gì Tô Lan Huyên nên chỉ có thể trợn mắt hung tợn liếc Tô Lan Ninh, trút lửa giận lên người Tô Lan Ninh.

“Con tôi cưới cô đúng là xui xẻo tám kiếp!” Tạ Nguyệt Ánh mặt đỏ tía tại răn dạy Tô Lan Ninh: “Nếu không phải cô thì cô Tô đã là con dâu của tôi từ lâu rồi, vừa rồi chắc chắn là cô khiến cô Tô không vui đúng không?”

“Mẹ, con không có” Lòng Tô Lan Ninh vừa ấm ức vừa phẫn nộ, bà già chết tiệt, thầy cô ta bị nhà họ Tô vứt bỏ, nhà họ Chu không có ý thừa nhận cô ta, bà ta bắt đầu leo lên đầu cô ta, cô ta nhường nhịn rồi nhưng chẳng những bà ta không cảm kích mà còn trở nên kiêu căng hơn.

Tô Lan Huyên không hề muốn xem mâu thuẫn của đôi mẹ chồng con dâu này, lạnh lùng nói: “Sau này bà hai Sở phải cẩn thận từ lời nói đến việc làm, tôi lặp lại lần nữa, tôi và con bà không có quan hệ gì, tội phỉ báng phải ngồi tù đấy, nếu bà hai Sở túng quá, cần vay tiền, nể mặt lúc trước bà cho vứt cho tôi mấy trăm triệu, có lẽ tôi sẽ cho bà mượn”

Vì cản cô hẹn hò với Sở Lâm Minh, Tạ Nguyệt Ánh đã đưa cho cô chi phiếu mấy trăm triệu, bảo cô bỏ đi. Cô làm như vậy hôm nay chỉ là trả lại tất cả sỉ nhục mà Tạ Nguyệt Ánh gây ra cho cô mà thôi.

Nói xong, Tô Lan Huyên không thèm để ý mặt Tạ Nguyệt Ánh vui buồn thế này, cô đi thẳng ra ngoài.

Tạ Nguyệt Ánh tức không chịu nổi, nhưng bây giờ Tô Lan Huyên là con gái nuôi của Lý Kính Hòa, bà ta còn phải trồng cây Sở Lâm Minh kéo cô về, bà ta không thể nổi đóa, không thể làm. mích lòng cô.

fi“Mẹ” Tô Lan Ninh kêu lên một tiếng.

“Đồ sao chổi nhà cô!” Tạ Nguyệt Ánh tát một bạt tai vào mặt Tô Lan Ninh: “Do cô cả đấy, nếu không thì làm sao Tô Lan Huyên dám sỉ nhục tôi như vậy!”.

Bà ta tát rất mạnh, mặt Tô Lan Ninh lập tức đỏ bừng, trong nơi sâu ở đáy mắt lóe ra vẻ căm hận nồng đậm.

Tô Lan Ninh xoa mặt, siết chặt nắm tay, Tạ Nguyệt Ánh còn đang hùng hổ chỉ vào mặt Tô Lan Ninh mà mắng: “Cô là sao chổi đấy! Chuyên khắc con tôi, đừng tưởng rằng mình mang thai là ra

vẻ đắc ý, ai biết rốt cuộc cô mang thai đứa con hoang nhà ai, có người mẹ thế kia thì sẽ có con gái như cô, mẹ cô là một ả đàn bà dâm đãng không biết xấu hổ, cô cũng chẳng tốt hơn chỗ nào.”

Tạ Nguyệt Ánh càng mắng càng chói tai, sự căm thù trong mắt Tô Lan Ninh biến thành ham muốn giết chọc. Cô ta nhìn chằm chằm gương mặt mắng nhiếc người khác của Tạ Nguyệt Ánh, trong đầu cô ta chỉ có một ý nghĩ duy nhất là làm cho Tạ Nguyệt Ánh câm mồm mãi mãi.

Tô Lan Huyên tìm được Hạ Bảo trong đại sảnh, con mèo tham ăn này đang cầm chocolate an.

“Bé Bảo, em còn ăn như vậy nữa sẽ thành heo đấy”

Hạ Bảo rất thích ăn đồ ngọt, thấy đồ ngọt là không đi được.

“Chị ăn một miếng đi” Hạ Bảo hào phóng chia sẻ: “Ăn đồ ngọt thì tâm trạng sẽ vui lắm!”

“Được.” Tô Lan Huyên ăn một miếng, cô liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh, không thấy Lưu Lệ Phương đầu nên hỏi: “Bà đâu rồi?”

“Bà xinh đẹp đi kiểm kê vật quyên tiền rồi ạ” Hạ Bảo đung đưa hai chân, ngồi trên sofa: “Chị ơi, vừa rồi em lại thấy chú xấu xa kia”

Người mà Hạ Bảo nói là Sở Lâm Minh.

Lúc trước Hạ Bảo tè lên người Sở Lâm Minh, Tô Lan Huyên căng thẳng hỏi: “Anh ta có làm gì em không?”

“Chú xấu xa lì xì cho em” Hạ Bảo thì thầm ra vẻ thần bí: “Chị ơi, em nói nhỏ với chị thôi, chú xấu xa lì xì cho em những ba triệu, bảo em hẹn chị đi ăn cơm, em lấy tiền rồi. Chị, chị không được đi ăn cơm nha”.

Tô Lan Huyên lắc đầu bật cười: “Bé Bảo, chỉ ba triệu mà em bán chị đi rồi?”

“Chị, sau này em cưới chị, tích tiền cưới vợ” Hạ Bảo thở dài, ra vẻ áp lực rất nhiều: “Bà đẹp nói là muốn cưới vợ phải tốn rất nhiều tiền”

“Ôi chao, Bé Bảo nhà chúng ta hiểu cả cái này luôn à” An Nhã Hân bước đến từ phía sau, đưa cho Hạ Bảo một ly nước trái cây: “Bé Bảo, em tích được bao nhiêu tiền cưới vợ rồi?” .

“Em không nói cho chị nghe đầu” Hạ Bảo lẩm bẩm hai tiếng: “Chú xấu xa rất keo kiệt, ra tay không hào phóng tí nào”.

Tô Lan Huyện cười nói: “Em nhận tiền lì xì của người ta mà không cho chị đi ăn cơm với người ta, coi chừng anh ta tìm em lấy tiền về đấy”

“Em không cho” Hạ Bảo nắm chặt tiền lì xì, đầy vẻ bé tham tiền: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, chú ấy cho em rồi thì không được đòi lại”

Tô Lan Huyên nói: “Nhưng em cũng đồng ý với người ta là giúp người ta hẹn chị đi ăn cơm mà."

“Em là con nít, không phải quân tử.” Hạ Bảo bĩu môi: “Chú ấy là chú xấu xa, lấy chút tiền của chú ấy, cái này gọi là cướp của người giàu chia cho người nghèo!”

Tô Lan Huyên và An Nhã Hân đều bị chọc cười.

An Nhã Hân ôm bụng cười: “Bé tham tiền, còn cướp của người giàu chia cho người nghèo hả, chị thấy em nhân lúc cháy nhà mà đi hội của thì có

Hạ Bảo là một quả vui vẻ, thường hay nói ra mấy câu mà người ta không ngờ được, chọc mọi người bật cười.

An Nhã Hân thích nhất là chơi với Hạ Bảo.

Ba người vừa nói vừa cười, vào lúc này, bỗng nhiên Tô Lan Huyên cảm giác có một ánh mắt khiến người ta khó chịu đang nhìn vào cô. Cô quay đầu lại nhìn lướt qua, thấy Tô Lan Ninh đi đến đây từ WC.

Cô ta đi một mình, đi thẳng về phía Sở Lâm Minh.

Sở Lâm Minh thấy cô ta chỉ đi một mình, hỏi: “Mẹ đâu? Không phải bà ấy cũng đi toilet à?”

“Bà ấy nói hơi mệt nên về nghỉ ngơi trước. Tô Lan Ninh mỉm cười ôm cánh tay Sở Lâm Minh, cố ý cho anh ta thấy bên mặt bị đánh.

“Trước công chúng mà dây dưa làm gì” Sở Lâm Minh rút tay về, anh ta cũng thấy bên mặt sưng đỏ của Tô Lan Ninh, buột miệng hỏi: “Mặt cô sao thế?”

“Mẹ, mẹ đánh” Tô Lan Ninh cúi đầu ra vẻ người vợ nhỏ đáng thương.

Sở Lâm Minh chả hề thương tiếc tí nào, chỉ nói: “Sau này có nghe lời mẹ tôi chút đi, đừng có tìm chuyện không đầu. Tiệc từ thiện tối nay sắp bắt đầu rồi, hoặc là cô về, hoặc là che mặt lại, nếu để người ta thấy, ai không biết còn tưởng nhà họ Sở bọn tội ngược đãi cô”

Lời của Sở Lâm Minh khiến Tô Lan Ninh thất vọng, lòng cô ta âm thầm thề nhất định phải làm cho anh ta hối hận, nhưng bên ngoài thì cô ta lại cung kính nghe theo: “Được, em đi trang điểm lại”

Tiệc tối sắp bắt đầu, bỗng dưng lối vào của đại sảnh yên tĩnh lại, tất cả mọi người nhìn về phía lối vào.

Lục Đồng Quân đi xe lăn, được Hạ Đình đẩy vào, Lục Tây Anh và Vạn Hoài Bắc đi theo phía sau. Những người này vừa lên là chợt khiến người khác có cảm giác vẻ vang cho bữa tiệc này

ngay

Lục Đồng Quân và Vạn Hoài Bắc, một người là người chèo chống tập đoàn Đại Lục, một người là thái tử của tập đoàn điện ảnh truyền hình Vạn Quân.Còn Lục Tây Anh không chỉ là người nổi tiếng ở giới giải trí, mà còn là con trai vợ thứ ba của nhà họ Lục, mỗi người đều là người ở cấp bậc quan trọng.

Ánh mắt của Tô Lan Huyên chạm phải ánh mắt Lục Đồng Quân giữa không trung, hai người đối diện nhau, An Nhã Hân đứng cạnh đã ngửi thấy vị thổi của tình yêu.

An Nhã Hân trêu: “Tâm tư của người nào đó bay đến bên kia cả rồi”

Tô Lan Huyên hoàn hồn, liếc An Nhã Hân trắng mắt: “Đâu có”.

“Cậu còn không chịu thừa nhận à” An Nhã Hân cười nói: “Có phải là không bao lâu nữa tớ sẽ được uống rượu mừng hay không?”

Lần này Tô Lan Huyên không chổi, chỉ cười thản nhiên: “Không thiếu một ly của cậu đâu” An Nhã Hân kinh ngạc, mừng rỡ ôm Tô Lan Huyên: “Chúc mừng chúc mừng!”

Lý Kính Hòa tự mình dẫn nhóm người Lục Đồng Quân đến ghế hàng đầu, mà vừa hay chỗ Tô Lan Huyên ngồi lại được xếp sau lưng Lục Đồng Quân.

Lưu Lệ Phương cố ý sắp xếp như vậy mà.

Tiệc tôi bắt đầu, MC lên sân khấu: “Xin chào mọi người đã đến tham gia tiệc từ thiện tối nay từ trăm nghìn công việc... kít..”

Trong micro phát ra tiếng luồn điện chói tai, mọi người vô thức bịt tai lại, MC cũng đưa micro ra xa.

Đúng lúc này, một người phụ nữ mặc quần áo nhân viên vội chạy lên sân khấu, thì thầm với MC không biết đang nói gì. Đột nhiên micro bình thường trở lại, những gì phát ra từ micro khiến mọi người trong tiệc từ thiện buổi tối ồ lên.

“Vòng tay ngọc bích mà cô Tô quyên tặng là giả!”
Không biết là vô tình hay cố ý mà tay người phụ nữ mặc đồng phục nhân viên đã hạ thấp giọng, thì thầm với người chủ trì, nhưng mặt cô ta lại ghé sát vào micro trong tay người chủ trì.

Đồ Tô Lan Huyên quyên tặng là giả?

Đây là chuyện chưa từng xảy ra ở bất cứ bữa tiệc từ thiện nào.

Lấy đồ dỏm ra bán đấu giá không phải là đang đánh lừa mọi người, định mua chuộc danh tiếng hả?

Nhất thời toàn trường vang lên tiếng bàn tán xôn xao, ánh mắt nghi ngờ của mọi người đổ dồn về phía Tô Lan Huyên đang ngồi ở hàng ghế phía trên.

Nếu như Tô Lan Huyên không lộ ra chút bối rối nào, vậy chuyện này chắc chắn là giả. Người tới dự sự kiện này đều là những nhân vật lớn có máu mặt, mỗi một hành động cử chỉ của cô nhất định không được có chút sai lầm nào, thanh danh càng không thể bị vấy bẩn. Cô không thể khiến Lục Đồng Quân mất mặt.

Lục Đồng Quân nhìn về phía Tô Lan Huyên. Ngay lúc anh đang định đứng dậy, Tô Lan Huyên đã lắc đầu, ý bảo anh không cần ra mặt.

Vạn Hoài Bắc và Lục Tây Anh bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều không tin Tô Lan Huyên sẽ lấy đồ giả đi từ thiện.

Lưu Lệ Phương và Lý Kính Hòa cũng quay sang nhìn nhau, chuyện này chắc chắn không thể làm như chưa từng xảy ra, nếu cứ để yên đó mặc cho bữa tiệc tiếp tục, thanh danh của Tô Lan Huyên sẽ bị tổn hại nhiều hơn.

Lý Kính Hòa bước lên sân khấu, nở nụ cười với mọi người: "Xấu hổ quá, bởi vì có chút chuyện ngoài ý muốn, bữa tiệc sẽ tạm ngưng nửa tiếng, mong mọi người thứ lỗi".

Nói xong, Lý Kính Hòa đi tới trước mặt Tô Lan Huyên, hạ giọng nói: "Trước tiên để cha tìm hiểu rõ xem rốt cuộc mọi chuyện là sao đã, đừng lo lắng"

"Cha nuôi" Tô Lan Huyên gọi Lý Kính Hòa lại. Cô đứng lên, dưới sự chú ý của toàn trường, cô giương cao giọng, nói: "Có thể mang tất cả mọi đồ được quyên góp tối nay lên sân khấu không, bao gồm cả cái vòng tay mà con quyên tặng nữa."

Lý Kính Hòa nhanh chóng hiểu được ý nghĩ của Tô Lan Huyên, cô là định làm sáng tỏ mọi chuyện trước mặt tất cả mọi người đây mà.

Nếu không chẳng sợ dù mọi chuyện được làm rõ thì vẫn sẽ bị người có tâm lợi dụng. Ngoài mặt có thể sẽ không ai nói gì, nhưng sau lưng vẫn sẽ có người nghi ngờ Tô Lan Huyên, cho rằng nhà họ Lý đang bao che cho cô.

Hôm nay Tô Khánh Thành và Tần Huệ Mẫn không đến, cũng không có mặt mũi tới dự những sự kiện như vậy. Làm cha nuôi của Tô Lan Huyên, chắc chắn Lý Kính Hòa sẽ che chở cho cô.

Còn chưa nói đến Lục Đồng Quân vẫn đang ngồi ở đằng kia.

"Được, cha lập tức làm" Lý Kính Hòa tự mình ra phía sau hậu trường xử lý mọi chuyện. Ông ta mang tất cả mọi đồ được quyên tặng cũng như mời cả giám định sự của buổi tiệc lên sân khẩu.

Người ở dưới sân khấu rướn cổ nhìn cái vòng tay do Tô Lan Huyên quyên tặng.

Nếu chuyện con gái nuôi của Lý Kính Hòa quyên tặng hàng giả là thật, vậy đây không phải là chuyện cười lớn sao?

An Nhã Hân có hơi lo lắng: "Lan Huyên, sao lại thế này, có phải nhầm lẫn gì hay không?"

"Đừng có gấp" Tô Lan Huyên ngoài mặt thì bình tĩnh an ủi An Nhã Hân, kỳ thật bây giờ cô mới là người khẩn trương nhất.

Tô Lan Huyên bước lên sân khấu, đứng trước cái vòng tay được cô quyên tặng kia. Ngay lúc đó, cô nghe thấy giọng nói đầu u sầu của giám định sự: "Đây đúng là đồ giả, chỉ trị giá mấy trăm nghìn thôi."

Mấy trăm nghìn?

Dưới sân khấu lại bàn tán ầm ĩ cả lên, lẫn trong đó là tiếng cười khinh miệt của một số người.

Vạn Hoài Bắc nghe không lọt tai, hỏi: "Lão đại, anh mặc kệ thật?"

Lục Đồng Quân không nói chuyện, ánh mắt anh vẫn dừng lại trên người Tô Lan Huyên. Nhìn vẻ mặt đầy bình tĩnh của Tô Lan Huyên dù đang đối diện với nghi ngờ bủa vây xung quanh, khóe miệng anh vô thức cong lên.

Lục Tây Anh ngồi bên cạnh nói với Vạn Hoài Bắc: "Anh cả sẽ không bàng quan đứng nhìn đâu. Nhưng hôm nay là một cơ hội rất tốt, là thử thách của cô Tô. Nếu cô Tô có thể ứng phó được mọi chuyện, vậy cô Tô sẽ nhận được sự tán thành của người trong nghề, chuyện này sẽ giúp cô ấy rất nhiều trong việc ngồi vững ở vị trí bà Lục."

Vạn Hoài Bắc như mới được mở mang đầu óc: "Lão đại, anh là đang trải đường cho cô Tô."

Năng lực của Tô Lan Huyên không chỉ dừng lại ở việc làm thông dịch viên quèn. Vừa rồi khi trao đổi ánh mắt với Tô Lan Huyên, Lục Đồng Quân đã hiểu được suy nghĩ trong đầu Tô Lan Huyên.

Cô muốn kề vai chiến đấu với anh chứ không phải đứng dưới cánh chim của anh, ung dung hưởng thụ những gì anh mang lại.

Người phụ nữ của anh kiêu ngạo từ tận xương tủy. Thứ cô muốn chính là một tình yêu bình đẳng.

Bây giờ Tô Lan Huyên còn chưa đạt tới trình độ có thể sóng vai với anh, nhưng sớm muộn gì, hai người cũng sẽ cùng bước đi song song bên cạnh nhau.

Tô Lan Huyên nhíu mày, đồ cô quyên tặng không thể nào là giả. Bởi vì đây là món quà mà mẹ tặng cho cô vào lần sinh nhật thứ tám. Món đồ này vẫn luôn được cô cất giấu rất kỹ, nhờ vậy mới không bị Tần Huệ Mẫn đoạt mất.

Tô Lan Huyên giơ vòng tay lên quan sát. Lý Kính Hòa có hơi nóng nảy, ông ta nói với giám định sự: "Giám định lại lần nữa đi."

Tiếng bàn tán dưới sân khấu ngày càng nhiều.

Tô Lan Ninh ngồi ở hàng ghế giữa, cô ta ngước nhìn Tô Lan Huyên đang đứng trên sân khấu, làm ra vẻ như đang vô cùng lo lắng cho Tô Lan Huyên: "Lâm Minh, anh mau nghĩ cách giúp chị em đi. Nếu chuyện chị ấy quyên góp đồ giả bị truyền ra ngoài, ắt hẳn sẽ bị mọi người cười chê. Chị ấy thật lòng muốn giúp đỡ các em nhỏ vùng núi mà, mới này chị còn nói với em là tiền đầu giá được nhiều ít không quan trọng, quan trọng là... Tấm lòng"

Sở Lâm Minh nhíu mày: "Bây giờ còn chưa có kết quả cuối cùng, đừng vội kết luận như vậy."

"Em chỉ đang lo lắng cho chị mình thôi. Sớm biết vậy em sẽ đổi cái túi xách Hermès mà em tính quyên góp với món đồ của chị em. Bây giờ chị ấy là con gái nuôi của nhà họ Lý, nếu thanh danh không tốt, lỡ bị nhà họ Lý ghét bỏ thì phải làm sao đây?"

Lời nói này của Tô Lan Ninh mới nghe thì có vẻ như đang nói giúp Tô Lan Huyên, thật ra là đang bỏ đá xuống giếng.

Cái gì gọi là tiền đấu giá được nhiều ít không quan trọng?

Ý cô ta là đang ám chỉ đồ Tô Lan Huyên quyên tặng có khả năng cao là đồ giả, cho nên cô ta mới phải nói câu kia để rào trước.

Quyên góp mấy trăm nghìn cũng là tấm lòng.

Chỉ hai câu nói ngắn ngủn không chỉ bỏ đá xuống giếng thành công, còn tiện thể biểu hiện ra sự thiện lương và hào phóng của bản thân.

Cái túi xách Hermès kia của Tô Lan Ninh vẫn còn ở ngay trên sân khấu, toàn bộ thân túi được nạm kim cương sáng lấp lánh, ai mà nhìn không thấy chứ.

Giọng nói của Tô Lan Ninh không lớn không nhỏ, mấy người ngồi trước sau trái phải cạnh cô ta vừa lúc đều nghe rõ.

Chuyện trước kia Tô Lan Ninh từng bị tống vào tù không có mấy ai biết, nên Tô Lan Ninh vừa nói xong lập tức đã có người hưởng ứng.

"Cô Sở đúng là tốt bụng, tình cảm chị em giữa hai người thật tốt."

"Cái túi Hermès phong cách cổ điển kia, năm đó chỉ có ba cái được bán trên toàn thế giới. Không ngờ trong tay cô Sở lại có một cái, còn hào phóng mà quyên tặng như vậy."

"Đúng thế, bây giờ người có tâm như vậy cũng không còn nhiều"

Dưới cơn mưa lời khen của mọi người, Tô Lan Ninh khiêm tốn cười nói: "Đây đều là chuyện nên làm. Những bạn nhỏ ở vùng núi rất đáng thương, bây giờ tôi cũng đã có cục cưng, không nỡ nhìn những bạn nhỏ đó phải chịu khổ. Coi như là tôi đang tích đức cho cục cưng vậy."

"Cô Sở đang mang thai sao, thật là chuyện đáng chúc mừng. Hèn gì lâu vậy rồi mà cũng chưa thấy cô ra ngoài họp mặt với mọi người"

Tô Lan Ninh tiếp tục cười, trên mặt là biểu cảm hạnh phúc vô cùng: "Mới vừa có thai không lâu".

"Chúc mừng, chúc mừng, cậu Sở, cậu đúng là có phúc khi cười được người vợ tốt như vậy."

Nụ cười trên mặt Sở Lâm Minh có hơi cứng ngắc.

Trong lòng Tô Lan Ninh mừng thầm, cô ta cố tình để mọi người biết chuyện cô ta có thai, mục đích là muốn dùng chuyện này thông báo cho người khác, để cô ta có thể ngồi vững ở cải ghế cô Sở này.

Nhưng trong đám người lại đột nhiên truyền ra một câu nói: "Sao nhà họ Sở lại để một đứa con riêng của chi thử tới tham gia bữa tiệc quan trọng như vậy chứ."

"Hôm nay hình như nhà họ Chu cũng không có ai đến, con trai riêng với con gái hoang, đúng là xứng đôi".

Những lời này lọt vào tại Sở Lâm Minh, sắc mặt anh ta tức khắc tối sầm lại, nhưng anh ta lại không dám làm loạn.

Sắc mặt Tô Lan Ninh cũng có chút khó coi.

Tuy ngoài mặt người khác luôn mở miệng ca ngợi, nhưng cái danh con riêng của cô ta và Sở Lâm Minh lại không thể nào sửa được.

Trên sân khấu đã có kết quả của lần giám định thứ ba, mấy người giám định sự cùng nhau quan sát, sau đó vẫn cho ra kết luận như cũ.

"Vòng tay này là đồ dỏm"

Mặt mày Lý Kính Hòa đanh lại, nếu có nhiều người như vậy nói là giả, vậy chắc chắn là giả rồi.

Tô Lan Huyên thực sự quyên góp một cái hàng giả sao?

"Lan Huyên, con xem.” Lý Kính Hòa đang định hỏi thử Tô Lan Huyên, nếu đây quả thật là giả, vậy ông ta phải nghĩ cách cho qua chuyện này.

Tô Lan Huyên vô cùng nghiêm túc nói với ông ta: "Cha nuôi, cái vòng tay này không phải đồ con quyên tặng. Cái vòng tay con quyên tặng trước kia bởi vì con không cẩn thận té ngã nên cái vòng đã bị xây xước một chút, nhưng cái này lại không có chút vết tích nào"

Tô Lan Huyên đưa cho Lý Kính Hòa xem: "Thật sự không có"

Thanh Bình, người nhân viên phụ trách trông giữ đồ vật được quyên tặng sợ tới mức sắp khóc: "Cô Tô, lúc cô giao cho tôi, tôi chưa hề động tới nó, đây quả thật là đồ cô quyên tặng mà."

Nếu họ tính đổ hết trách nhiệm lên đầu cô ta, cô ta sẽ phải ngồi tù mất.

Tô Lan Huyên nhìn Thanh Bình: "Cô không động tới, nhưng cô có dám bảo đảm rằng nó không bị người khác đánh tráo không? Từ lúc đó tới bây giờ cô chưa từng rời mắt khỏi vòng tay sao?"
Thanh Bình không dám đảm bảo! Cô ta nghĩ ngợi một lát, nói: "Trước khi tiệc tối bắt đầu, tôi từng đi toilet một lần. Nhưng mà đồ được quyên tặng đều đặt trong căn phòng được khóa kín, không có khả năng có người lẻn vào được, với lại tôi chỉ rời đi tầm năm phút thôi"
Tô Lan Huyên vô cùng chắc chắn rằng cái vòng tay này không phải của cô.
Lý Kính Hòa nhìn Tô Lan Huyên, hỏi: "Lan Huyên, con chắc chứ?"
"Con chắc chắn." Tô Lan Huyên liếc mắt nhìn Tô Lan Ninh đang ngồi dưới sân khấu. Lúc quyên tặng đồ vật, Tô Lan Ninh cũng có mặt ở đó, hay là do Tô Lan Ninh giở trò quỷ?
"Cha nuôi, kiểm tra camera giám sát đi."
Lúc này chỉ có kiểm tra camera mới có thể làm sáng tỏ mọi chuyện.
"Được." Lý Kính Hòa lại sai người tới phòng bảo vệ lấy video giám sát tới.
Trong lúc mọi người chờ đợi, nhân viên công tác vội vàng đi ngược về, kích động hộ nhỏ: "Ông Lý, camera giám sát bị phá hủy"
"Phá hủy?" Giọng nói của Lý Kính Hòa không tự chủ được cao lên: "Làm sao lại trùng hợp như vậy, bị hủy rồi các cậu không biết sửa sao?"
Nhờ vậy toàn trường đều biết chuyện camera bị hư, dưới sân khấu lại dâng lên tiếng xì xào bàn tán.
Ai biết camera bị hư thật hay giả chứ. Nói không chừng là do nhà họ Lý muốn tìm người chịu tiếng xấu thay cho Tô Lan Huyên nên mới phá hủy hệ thống camera giám sát.
Chuyện này đúng là càng tô càng đen mà.
Nhân viên công tác khổ sở nói: "Nhân viên bảo trì của chúng tôi đã thử sửa rồi, nhưng mà hư. hại quả nghiêm trọng, sợ là sửa không được."
Lúc này Tô Lan Huyên cũng không biết phải làm như thế nào, điểm then chốt của sự việc nằm ở camera, nhưng trùng hợp camera lại bị phá hủy. Dù là cố tình hay ngoài ý muốn, chuyện này không thể kéo mãi không xử lý như vậy được.
Đúng lúc này, dưới sân khấu vang lên một giọng nói trầm ấm.
"Để tôi xem thử." Người lên tiếng không ai khác chính là Lục Đồng Quân.
Việc Lục Đồng Quân lên tiếng khiến mọi người ai nấy đều ngạc nhiên vô cùng, Lục đại thiểu thế mà ra mặt giùm cô sao?
Tô Lan Huyên nhìn thẳng vào mắt Lục Đồng Quân, Lục Đồng Quân gật đầu với cô, Tô Lan. Huyên bèn khéo léo lịch sự trả lời: "Cảm ơn tổng giám đốc Lục đã ra tay hỗ trợ"
Có Lục Đồng Quân ra mặt, Lý Kính Hòa cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Rất nhanh trong đám người đã có kẻ nhớ ra chuyện Tô Lan Huyên đào hôn nhưng nhà họ Lục lại không hề truy cứu.
Có người xì xầm hỏi: "Không phải cô Tô đây từng chạy trốn khỏi lễ đính hôn với Lục đại thiếu sao? Nhìn tình hình này xem ra quan hệ giữa hai người họ không bình thường chút nào nha"
"Nói không chừng đây là tình thú giữa hai người họ đấy. Ông xem ánh mắt Lục đại thiếu nhìn Tô Lan Huyên xem, vô cùng dịu dàng luôn. Giữa hai người nhất định có gì đó".
"Đúng vậy, trước kia tôi nghe đồn Lục đại thiếu lãnh khốc vô tình, không gần gũi phụ nữ. Nhưng bây giờ xem ra lời đồn đã sai rồi"
"Mấy người có nhận thấy cô Tô và Lục đại thiếu đứng cạnh nhau trông rất xứng đối không?"
Tô Lan Huyên hoàn toàn không nghe thấy những lời bàn tán kia, cô chỉ chú tâm dõi theo từng cử động của Lục Đồng Quân.
Mười ngón tay thon dài của Lục Đồng Quân lướt nhanh trên bàn phím, cuối cùng anh nhận phím enter, màn hình theo dõi lập tức khôi phục.
Tô Lan Huyên vui vẻ nói: "Sửa được thật, anh đúng là lợi hại"
Nhìn thấy bộ dạng ngưỡng mộ và vui mừng của Tô Lan Huyên, khóe miệng Lục Đồng Quân khẽ cong lên, trong mắt đầy sự cưng chiều.
Vạn Hoài Bắc cười nói: "Với lão đại mà nói, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi."
Tô Lan Huyên di chuyển con chuột, nhấp vào video giám sát, sau đó dừng video ở thời điểm cô đưa vòng tay cho người phụ trách.
Sau đó cô ấn cho đoạn video bắt đầu chạy, camera giám sát được treo trên tường, ba trăm sáu mươi độ không có góc chết, tất cả mọi người đều có thể thấy rõ mọi chuyện.
Đoạn video bắt đầu chạy, trước đó không có gì lạ thường, tận tới khi người phụ trách trông coi là Thanh Bình rời khỏi phòng, có một cô gái mặc đồng phục nhân viên lén lạ lén lút xuất hiện trước camera giám sát.
Lục Đồng Quân hỏi quản lí khách sạn: "Các anh có biết cô gái này không?"
Quản lí cẩn thận quan sát một hồi: "Không biết."
Trong đoạn video chỉ quay được góc nghiêng của gương mặt cô gái đó, hơn nữa còn không quá rõ.
Thanh Bình chợt nói xen vào: "Quản lí, đây là người mới, cô ấy vừa được nhận hai ngày trước. Lúc tôi đi toilet từng nhờ cô ấy giúp tôi trông coi một lát."
Quản lí hỏi: "Người mới? Tên là gì?"
"Trang Hồng Nhung
Tô Lan Huyên vốn đang chăm chú xem video, khi nghe thấy cái tên này, đồng tử của cô hơi co lại. Cô cẩn thận nhìn kỹ lại người trong video thì phát hiện ra người đó thật sự là Trang Hồng Nhung.
"Sao lại là cô ta?" Tô Lan Huyên vừa thấy khó hiểu lại cực ngạc nhiên.
Lục Đồng Quân hỏi: "Em biết?"
Lục Tây Anh nói thay Tô Lan Huyên: "Trước kia Trang Hồng Nhung từng làm chung một công ty với cô Tô. Sau đó chuyện Trang Hồng Nhung vu oan hãm hại cô Tô bị bại lộ nên đã chủ động nhận lỗi cũng như xin từ chức."
Lục Tây Anh cố ý nói chuyện bị đuổi thành từ chức, mục đích cũng là vì muốn giữ gìn thanh danh cho Tô Lan Huyên, tránh cho người khác cảm thấy Tô Lan Huyên là loại người có thù tất báo.
Tô Lan Huyên nhìn Lục Tây Anh bằng ánh mắt cảm ơn.
Lục Đồng Quân lớn giọng ra lệnh: "Phong tỏa toàn bộ khách sạn, bắt người về đây."
Trong video, sau khi Trang Hồng Nhung lén lút tiến vào, sau đó lập tức rời khỏi, vẻ mặt thoát nhìn có hơi kích động.
Tuyệt đối có vấn đề.
Lục Đồng Quân vừa ra lệnh, quản lí khách sạn lập tức sai người phong tỏa toàn bộ cửa ra vào của khách sạn.
Chỉ là dù đã trôi qua nửa tiếng vẫn không tìm được người.
Tiệc từ thiện không thể tiếp tục trì hoãn như vậy được, Tô Lan Huyên và Lục Đồng Quân liếc mắt nhìn nhau, định cứ để buổi tiệc tiếp tục diễn ra trước.
Đúng lúc này, Hạ Bảo bỗng lên tiếng: "Chị ơi, người kia vẫn còn ở trong khách sạn, bây giờ nhất định đang trốn trong nhà bếp.
Mọi người quay đầu lại nhìn, thấy người nói chuyện chỉ là một đứa bé thì bật cười thành tiếng.
Lời của một đứa bé sao mà tin được.
Vẻ mặt Hạ Bảo cực kỳ thành thật, không giống như đang nói dối. Tô Lan Huyên cũng rất tin. Hạ Bảo, cô bèn nói với Lục Đồng Quân: "Sai người đi kiểm tra nhà bếp thử xem."
Tô Lan Huyên và Lục Đồng Quân đã về tới. Khi họ vừa vào đại sảnh, Hạ Đình liền đi tới nói với Lục Đồng Quân: “Lão đại, Hạ Lăng gọi điện thoại đến ạ”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom