Thấy ánh sáng mặt trời từ khe hở xuyên vào trong kho hàng, Thích Vi Vi mới nhận ra trời đã sáng. Trải qua một đêm tự hỏi, cô đã bình tĩnh rất nhiều. Cô không thể tiếp tục ngồi chờ chết, dù có một tia hi vọng cô cũng cần phải nghĩ cách thoát thân, nghĩ vậy nên chăm chú nhìn bọn chúng hỏi: "Bán tôi, mấy người được bao nhiêu tiền?"
Hai tên nhìn nhau không biết vì sao cô hỏi vậy, mở miệng đáp: "Mười vạn." Người đàn bà đó chỉ cho bọn họ mười vạn bắt cô.
"Tôi cũng cho mấy người mười vạn, mấy người thả tôi được không?" Thích Vi Vi bắt đầu ra điều kiện với chúng, nhưng cô đào đâu ra mười vạn.
"Không thể được. Nếu muốn thoát cô phải trả chúng tôi ít nhất phải gấp 10 lần, 100 vạn." Tên béo kì thật chỉ là nói đại một giá, suy cho cùng không thể tùy tiện thất tín, nếu lật lọng sau này sẽ không ai đến tìm bọn chúng.
"100 vạn?" Cô trợn mắt nhìn hắn, hắn cũng quá tham lam rồi, cô kiếm đâu ra 100 vạn đây.
"Đúng, 100 vạn, một đồng cũng không được thiếu." Bọn chúng cố ý làm khó cô.
"Được. Vậy thì 100 vạn." Thích Vi Vi cắn răng nói, trong lúc này cô nghĩ đến Uông Hạo Thiên, không biết vì sao cô tin anh nhất định sẽ cứu cô.
"Cô chịu à? Cô có 100 vạn sao?" Lúc này hai tên lại ngây người không tin nhìn cô.
"Tôi không có, nhưng mà bạn trai tôi có, để tôi gọi điện cho anh ấy, bảo anh ấy chuẩn bị tiền."Thích Vi Vi tự tin nói.
"Đại ca, anh lại đây một chút." Tên béo nhìn chằm chằm cô, thấy cô có vẻ không nói láo, kéo tên cao kều sang bàn bạc.
"Đại ca, chi bằng để cô ta gọi điện. Nếu cô ta có 100 vạn thì với số tiền này chúng ta có thể cao bay xa chạy sống sung sướng, không phải sống thế này nữa rồi."
"Lão Nhị, chú mày nói rất đúng. Cuộc sống nguy hiểm này tao cũng sống đủ rồi, nhưng mà chú cho là con nhỏ này có tiền sao? 100 vạn không phải nhỏ. Anh còn phải coi nó có mưu tính gì không, nếu không, cuối cùng lại xôi hỏng bỏng không, thôi thì bỏ đi." Tên cao kều nghĩ ngợi dữ dội, lo lắng cũng không ít.
"Em cảm thấy được mà, nếu không người đàn bà đó sao lại muốn chúng ta bắt cóc con nhỏ này chứ. Chắc là trả thù nhưng không giết người. Cô ta sao phải làm thế? Huống chi đại ca, anh không nhận ra sao? Con nhỏ này ít ra so với người kia còn đáng tin hơn, dáng vẻ rất ngây thơ thuần khiết." Tên béo nói.
"Ừ." Tên cao gật gù, "Chú phân tích có lí. Vậy làm thế đi. Để nó gọi điện cho bạn trai trả tiền, vậy chúng ta dùng cách cũ."
"Được. Quyết định vậy đi."
Thích Vi Vi hồi hộp nhìn bọn chúng đi về phía mình, không biết chúng bàn tính ra sao rồi?
Một tên cởi dây trói tay cô, đưa cô điện thoại ra lệnh:"Gọi đi."
Tay Thích Vi Vi khẽ run cầm điện thoại, thấy cuộc gọi nhỡ vừa rồi, là anh ta ư, lẽ nào khi nãy là anh ta gọi, không nghĩ ngợi nhiều bấm số gọi lại.
Uông Hạo Thiên sắc mặt xanh mét khó coi ngồi trên bàn làm việc, thư kí bước vào thấy mặt anh không tốt mang cà phê để lên bàn, không dám nói câu nào sợ chọc giận anh, nên sợ hãi ra ngoài.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, anh bực mình cầm máy, không thèm nhìn đã cúp cái rụp...
Nghe anh cúp máy, mặt cô trắng bệch, anh ta cúp điện thoại của mình, chẳng lẽ cô nghĩ lầm rồi sao?
"Sao rồi? Gọi được chưa?" Hai tên đó nhíu mày hỏi,"Cô tốt nhất đừng giở trò."
"Vừa rồi máy bận, để tôi gọi lại." Thích Vi Vi bị dọa phát khóc nhưng không còn cách nào khác cô chỉ có thể tìm anh, ôm tia hi vọng cuối cùng cô bấm gọi lại, trong lòng không ngừng cầu nguyện, xin anh, mau nghe máy đi.
Uông Hạo Thiên nghe điện thoại vang không ngừng tức giận cầm máy quát lên: "Gọi cái gì mà gọi."
Anh quát lên khiến cô hoảng hồn, điện thoại cầm trên tay xém tí nữa rớt xuống vội vàng nói: "Là em."
Vừa nghe tiếng cô, cơn tức giận của Uông Hạo Thiên ùn ùn kéo đến, "Con bé không sợ chết kia, em đi đâu dám cả đêm không về..."
"Cứu em với." Cô không quan tâm cơn giận của anh, khóc lóc kêu cứu.
"Cái gì?" Uông Hạo Thiên lập tức ngẩn người, cô mới nói gì, cứu cô ư?
"Uông Hạo Thiên, mau tới cứu em đi." Thích Vi Vi cầm di động mà khóc, không biết sao khi nghe được tiếng anh cô lại bật khóc.
"Thích Vi Vi, em đang nói gì? Em đang ở đâu? Xảy ra chuyện gì rồi?" Giọng nói lo lắng của Uông Hạo Thiên từ trong máy truyền ra, phẫn nộ vừa rồi biến thành lo lắng, lẽ nào cô ấy đã gặp chuyện?
Tên đứng cạnh đoạt điện thoại lại: "Tao không cần biết mày là ai. Có điều, mày nghe rồi đó, cô ta đang nằm trong tay tụi tao. Trước trưa mai chuẩn bị đủ 100 vạn, không được báo cảnh sát, nếu không, mày đừng hòng gặp lại cô ta."
"Mày là ai?" Uông Hạo Thiên mắt tóe lửa, dám uy hiếp anh à.
"Mày không cần biết tao là ai. Mày chỉ cần lo đủ 100 vạn là được." Tên cao kều giọng điệu càng thêm cứng rắn.
"Được, tao sẽ lo đủ 100 vạn nhưng mày phải bảo đảm an toàn cho cô ấy, không được thiếu một sợi lông nào, nếu không đừng trách tao không khách sáo." Tiếng Uông Hạo Thiên cũng vô cùng lạnh lẽo, biết cô bị bắt cóc, đầu óc anh cực kì tỉnh táo.
"Yên tâm, mục tiêu của bọn tao là tiền, không phải người. Chỉ cần mày lo xong, gọi điện cho bọn tao, bọn tao sẽ hẹn gặp mày." Thấy anh rất thẳng thắn chấp nhận, tên đó hơi ngạc nhiên, 100 vạn cơ đấy.
"Giá cả xong rồi, bây giờ tao muốn nói chuyện với cô ấy, tao muốn chắc chắn cô ấy không sao hết."Giọng Uông Hạo Thiên ra lệnh.
"Mày chờ một chút." Tên cao lúc này mới đưa máy cho cô nãy giờ vẫn ở bên cạnh, cô cố nén tiếng khóc lên tiếng: "Alo..."
Nghe tiếng khóc của cô, căng thẳng trong lòng Uông Hạo Thiên dịu lại nhẹ nhàng an ủi: "Không sao đâu, sẽ mau chóng bình an thôi, cho anh biết chúng có làm gì em không."
"Vâng, em rất khỏe, họ không làm gì em hết."Nghe tiếng nói của anh, nước mắt Thích Vi Vi lăn xuống từng dòng nhưng lại thấy rất an tâm.
"Vậy tốt rồi, chờ anh. Anh lập tức đến đón em. Nếu chúng nói gì em cứ đồng ý, nhớ rõ an toàn của em là quan trọng nhất." Uông Hạo Thiên lo lắng dặn dò.
“Em chờ anh." Cô nghẹn ngào lên tiếng, gật đầu...
Thấy hai người nói chuyện không ngừng, tên đó không kiên nhẫn giựt điện thoại nói: "Mau chuẩn bị tiền." Nói xong cũng cúp điện thoại.
Chết tiệt, dám bắt cóc người của anh, đúng là chán sống. Uông Hạo Thiên phẫn nộ, tay đấm mạnh lên bàn.
Chương TrướcChương Sau
Bình luận facebook