Sở Thiên Lỗi vừa đến thì thấy anh đang nổi giận,"Hạo Thiên, mới sáng sớm sao lại giận dữ vậy, có chuyện gì à?"
Uông Hạo Thiên không trả lời, di động tiếp tục vang lên, anh lập tức bắt máy, "Alo." chẳng lẽ chúng lại giở trò gì.
"Uông tổng, sao giận thế? Có phải gặp chuyện rắc rối gì không?" Một tràng cười the thé quen thuộc của phụ nữ trong điện thoại truyền ra.
"Lệ Na?" Uông Hạo Thiên híp mắt, sao lúc này cô ta lại gọi đến, cảm giác nhạy bén hay là có liên quan đến ả?
"Hiếm khi Uông tổng còn nhớ em, em có nên cảm thấy hân hạnh không đây?" Lệ Na châm chọc trong điện thoại.
"Bớt nói thừa đi, Lệ Na. Cô định làm gì, có chuyện gì nói mau, tôi không có thời gian dư thừa cho cô." Giọng nói của Uông Hạo Thiên âm u không nhẫn nại.
"Quả xứng là Uông tổng, đến lúc này rồi còn dám bực tức với tôi. Nếu vậy tôi nói thẳng luôn." Giọng Lệ Na cũng đột nhiên trở nên lạnh băng. "Uông Hạo Thiên, anh vô tình thì đừng trách tôi vô nghĩa, cho anh 1 tiếng chuẩn bị một ngàn vạn tiền mặt đưa đến sân bay. Tôi tin chuyện này không làm khó anh, tôi chờ ở sân bay, nếu không, anh đừng mong gặp lại niềm vui mới của anh. Chắc anh hiểu ý tôi chứ."
"Quả đúng là cô, đem một cô gái uy hiếp tôi, có phải cô đã đi sai nước cờ rồi không? Cô nên biết tôi có thái độ gì với đàn bà rồi đấy, đừng thâm độc như vậy." Uông Hạo Thiên không ngờ đúng là cô ta, độc nhất đúng là lòng dạ đàn bà.
"Không sai đâu, trong lòng anh hiểu rõ nhất mà, 1 tiếng, tôi không thấy được tiền thì con nhỏ kia sẽ biến mất. Còn về phần thâm độc, tôi còn không bằng anh. Nếu anh không ép tôi đến đường cùng, tôi cũng không làm chuyện thấp hèn này." Lệ Na cười lạnh, cô sớm đã theo dõi anh, biết anh chưa thật yêu con nhỏ đó nhưng ít nhất cũng rất thích, cô không đem tính mạng mình ra làm chuyện không nắm chắc phần thắng.
"Cô cũng biết thấp hèn sao, tùy cô, cô ta biến mất thì tôi tìm người khác. Cô nên nhớ rằng bên cạnh tôi có rất nhiều phụ nữ." Uông Hạo Thiên ghét nhất là bị người khác đe dọa, nhất là đàn bà.
"Đừng mạnh miệng. Nếu anh thật sự không để ý cô ta, e là không nhiều lời với tôi thế này mà đã cúp điện thoại từ lâu rồi. Đi theo anh lâu như vậy, điểm ấy tôi còn không hiểu à. Không nói thừa nữa, tôi cũng không muốn nói nhiều, tự anh lo liệu đi, đến lúc tôi lên máy bay rồi, cô ta sẽ biến mất trên cõi đời này, lúc đó anh đừng đau lòng." Lệ Na nói xong, cụp một tiếng cúp máy.
"Đáng chết." Uông Hạo Thiên lập tức ném điện thoại ra xa.
"Hạo Thiên có phải Thích Vi Vi bị Lệ Na bắt cóc không?" Sở Thiên Lỗi nghe qua đã hiểu rõ tình hình cụ thể.
"Ừ, cô ta đòi một ngàn vạn tiền mặt chờ tôi ở sân bay. Nếu không sẽ gây bất lợi với Thích Vi Vi."Uông Hạo Thiên nắm chặt tay. Anh nhất định phải băm vằm cô ta mới được.
"Không ngờ cô ả này chó cùng rứt giậu. Vậy cậu tính sao đây, chuẩn bị tiền hay báo cảnh sát?" Sở Thiên Lỗi hỏi.
"Chờ chút." Uông Hạo Thiên chợt nhớ đến cú điện thoại hồi nãy của Thích Vi Vi, trong lòng bắt đầu nghi ngờ.
"Sao vậy, có gì lạ à?" Sở Thiên Lỗi hỏi.
"Vừa rồi tôi nhận được điện thoại cầu cứu của Vi Vi. Có một tên đàn ông nói chuẩn bị 100 vạn cho hắn, hắn không đả động gì đến Lệ Na. Rốt cuộc là có chuyện gì nhỉ, chẳng lẽ hắn thay đổi chủ ý muốn vơ vét tài sản của tôi sao?" Uông Hạo Thiên hơi híp mắt nói.
"Ừ, có thể." Sở Thiên Lỗi gật gù. "Nếu không phải Lệ Na bày trò, cô ta chắc chắn cũng không thần thông quảng đại biết Thích Vi Vi bị bắt cóc, càng không vơ vét tài sản của cậu. Tôi nghĩ có lẽ là Thích Vi Vi vì tự cứu mình mới nói cho chúng nhiều lợi ích, làm bọn cướp này động lòng, dù sao chúng cũng là vì tiền."
"Thiên Lỗi, cậu phân tích đúng lắm, chúng là vì tiền, vậy tốt hơn rồi. Hiện giờ chúng ta chia làm hai hướng, tôi cầm tiền đi cứu người, cậu đem tiền ra sân bay chờ điện thoại của tôi." Uông Hạo Thiên giao phó.
"Được, chúng ta đi. Nhưng một mình cậu thôi à, có muốn tôi cho vài người lén theo sau không?" Sở Thiên Lỗi không yên tâm nói.
"Không cần, tôi không muốn bứt dây động rừng. Dù sao an toàn của cô ấy là quan trọng nhất. Huống chi 100 vạn với tôi cũng không đáng kể gì, mà tôi tuyệt đối tin bọn chúng không trốn được bao lâu. Chỉ cần Vi Vi an toàn tôi sẽ báo cảnh sát." Uông Hạo Thiên nói.
"Được rồi, tôi phải đi đây, cậu cẩn thận một chút." Sở Thiên Lỗi gật gật đầu.
Thích Vi Vi như bị hành hạ, chờ đợi hai tiếng đồng hồ, nhìn cánh cửa đóng kín. Ngay sau khi chúng nhận điện thoại, hai tên bàn tính một hồi thì một tên bỏ đi. Nhưng cô nghe tiếng nói mơ hồ trong điện thoại, nghe thấy anh đã chuẩn bị xong tiền hẹn chúng gặp mặt. Nhưng lâu vậy rồi sao còn chưa có tin tức gì.
Uông Hạo Thiên xách vali tiền đến. Chúng hẹn ở một công viên đông đúc, xem ra chúng không ngu chút nào, mà ngược lại rất khôn ngoan, nơi có nhiều người nhất ngược lại là nơi an toàn nhất, đứng ở đó chờ hắn tự bước ra.
"Tiên sinh, tìm tiểu thư Thích Vi Vi đúng không?" Tên đàn ông cao ráo đi đến hạ giọng hỏi.
"Phải, tiền tôi đã mang đến. Cô ấy đâu?" Uông Hạo Thiên nhìn hắn, hắn đeo một cái kính râm bản lớn hầu như che hết cả khuôn mặt.
"Người tôi nhốt ở nơi khác. Anh đưa tiền cho tôi, tôi tự khắc sẽ bảo thả người." Tên đó nói.
"Anh dám giở trò lừa tôi?" Uông Hạo Thiên giận dữ nhìn chằm chằm hắn.
"Tiên sinh, không phải tôi muốn lừa gạt. Nếu anh âm thầm báo cảnh sát, tôi thả người, lấy tiền chỉ e không ra khỏi công viên này đã bị bắt lại. Tôi không thể không cẩn thận." Tên đó rất bình tĩnh nhã nhặn.
"Anh muốn tôi làm sao tin cô ấy an toàn?" Uông Hạo Thiên thật không cần 100 vạn này, anh sợ bọn chúng lấy được tiền còn không chịu thả người.
"Tôi có bảo đảm anh chắc chắn cũng không tin. Nên tôi không cần bảo đảm, tôi chỉ có thể nói chúng tôi không phải côn đồ liều mạng, sẽ không giết người phóng hỏa. Còn anh, bây giờ ngoại trừ tin tôi, còn có thể làm gì được. Dù sao con tin đang trong tay chúng tôi, tự anh quyết định." Tên đó thong thả nói. Đây chính là biện pháp không có sơ hở mà chúng đã bàn tính.
Uông Hạo Thiên nghiến răng hận vô cùng, nhưng hắn nói đúng, hiện giờ ngoài việc tin tưởng cũng không còn cách nào khác. Chỉ là đưa tiền xong, ngộ nhỡ bọn hắn giết con tin thì sao. Thoáng chốc cảm thấy căng thẳng.
Trong lòng giãy dụa, anh biết lúc này phải đánh chiến thuật tâm lí, đối phương chắc chắn rất muốn lấy tiền, hắn không thể tiếp tục giữ cô quá một tiếng, nếu quá một tiếng sẽ gặp nguy hiểm. Nếu chúng dễ dàng lấy được tiền, nếu chúng không thả cô, cũng sẽ không làm tổn hại cô, ít ra cũng còn một chỗ tiền, nên anh phải ngăn ngừa.
Bình luận facebook