-
P5 - End
Sánh tuổi thọ với trời đất hề,
Tranh sáng cùng mặt trăng mặt trời.*
* Câu thơ trong bài Cửu chương – Thiệp giang của Khuất Nguyên.
***
[1]
Hôm sau, Quỳ và Lộ Thân cùng đứng trước mộ Tiểu Hưu. Theo tập tục thời đó thì cần bói ngày tốt để chôn cất, có khi người chết đã qua đời mấy tháng mà vẫn không thể an táng. Nhưng vì thân phận của Tiểu Hưu thấp kém nên tang sự của nàng cũng không được chú trọng như vậy, chỉ cho nàng mặc y phục của mình khi còn sống rồi đặt vào trong quan tài gỗ vông, chôn giữa sông núi Vân Mộng. Mộ phần ở đất bằng, chỉ chừng năm thước, lại trồng một cây bách trước mộ. Người thời ấy tin rằng, có loài ác quỷ tên là “Võng Tượng”, thích ăn gan và não của người chết, nhưng lại sợ hổ và cây bách. Bởi vậy chỉ cần chủ nhân ngôi mộ hơi cao quý thì thường đắp tượng hình hổ trước mộ. Nhưng vì Tiểu Hưu chỉ là một nô tỳ, nên trồng một cây bách trước mộ nàng để chống lại Võng Tượng.
Khi tang sự của Tiểu Hưu xong xuôi thì trời đã sẩm tối. Lộ Thân phái người hầu đào đất, trồng cây quay về, còn nàng ở lại trước mộ với Quỳ. Vì trời đã tạnh mưa nên ngày mai Quỳ sẽ lên đường rời khỏi đây. Trước khi Quỳ rời đi, dù thế nào Lộ Thân cũng phải hỏi nàng một vài chuyện cho ra nhẽ. Về mấy vụ án mạng gần đây, Lộ Thân nghĩ tới một đáp án, nhưng không hề có bằng chứng xác thực.
Còn Quỳ thì đang đắm chìm trong đau khổ.
Lòng nàng buồn bã vô cùng, nhưng miệng lại nói vu vơ về chuyện cũ của nàng và Tiểu Hưu.
“Cha mẹ Tiểu Hưu là người hầu của nhà ta, trên đường chạy trốn thì sinh ra em ấy. Ta nói như vậy, Lộ Thân có thể hiểu được kết cục của bọn họ chứ nhỉ? Theo lý thì Tiểu Hưu phải coi ta là con gái của kẻ thù mới đúng, rõ ràng là cha mẹ ta khiến em ấy thành trẻ mồ côi, khiến em ấy chỉ có thể làm nô tỳ. Cha mẹ em ấy trên trời có linh thiêng, nếu biết em ấy một lòng muốn theo ta như vậy, rốt cuộc sẽ nghĩ thế nào? Chuyện này, ta vốn không dám nghĩ thêm.
Khi được mang về nhà ta, Tiểu Hưu còn nằm trong tã lót, người hầu trong nhà chăm sóc em ấy rất đơn giản, may mà em ấy vẫn sống – Không, có lẽ đây mới là điều bất hạnh nhất – Đúng thế, em ấy lại không ra đi ở tuổi mông muội vô tri, đúng là quá bất hạnh.Thực ra mà nói, ta gần như chẳng biết gì về tuổi thơ của Tiểu Hưu, chỉ có thể đoán được, con gái của người hầu bỏ trốn sẽ bị đối xử lạnh lùng thế nào ở nhà ta. Năm năm trước Tiểu Hưu được phái đến bên ta. Ngẫm lại, khi đó em ấy cũng đã ngoan ngoãn như bây giờ rồi. Dù ta trách phạt Tiểu Hưu ra sao, cũng không thể nhận ra một chút oán hận trong ánh mắt của em ấy. Nói đúng hơn thì lúc đó ánh mắt Tiểu Hưu luôn trống rỗng, dù ta nhìn vào mắt em ấy thì cũng chỉ như nhìn về một nơi xa xăm nào đó mà thôi.
Khi ấy ta rất ghét Tiểu Hưu, thậm chí cảm thấy em ấy khá âm u, không trêu đùa khiến ta vui vẻ như những tỳ nữ khác. Tiểu Hưu chưa bao giờ nịnh bợ ta, cũng chưa bao giờ tâng bốc tài nghệ hoặc văn chương mà ta mới học được hay mới làm được. Bởi vậy, ta luôn phái em ấy đi làm những công việc nặng nhọc nhất, thậm chí nghĩ cách hãm hại em ấy, để em ấy bị phạt. Nhưng vào năm mười bốn tuổi, trong lòng ta lại nảy sinh một thứ tình cảm khó hiểu với em ấy. Có lẽ cũng vì từ đó, ta bắt đầu buồn khổ vì thân thế của chính mình.
Lộ Thân cũng biết ta là trưởng nữ, nên phải gánh vác số mệnh như vậy. Vì thế ít nhiều ta có thể nhìn thấy bóng dáng của mình trên người Tiểu Hưu. Là con gái của người hầu bỏ trốn, em ấy đã bị cướp đoạt tương lai ngay từ khi mới ra đời. Thế là ta có một suy nghĩ phản nghịch, nói ra miệng có lẽ khá nực cười. Có điều bây giờ nguyện vọng này đã không thể thực hiện được nữa, bởi vậy có nói ra cũng không sao.
…
Ta muốn mình và Tiểu Hưu cùng có được tự do. Tuy thân phận của chúng ta quá chênh lệch, nhưng đều bị trói buộc từ khi sinh ra. Nếu có Tiểu Hưu ở bên, biết đâu có thể thực hiện được. Giờ ngẫm lại, là ta đã quá ngây thơ.
Lại một năm qua đi, ta bắt đầu đi du lịch cùng đội buôn của gia tộc. Với ta mà nói, dường như đây chính là “tự do”. Nhưng với ta, sự vâng lời ấy vẫn trói buộc Tiểu Hưu. Trong mắt ta, sự trung thành đến mù quáng của em ấy hoàn toàn là do thân thế, bởi vì cha mẹ em ấy cố gắng chạy trốn, cuối cùng lại rơi vào kết cục bi thảm như vậy, nên em ấy mới ép bản thân từ bỏ ý chí và suy nghĩ cá nhân, hoàn toàn trở thành con rối bị ta điều khiển. Còn ta thì không mong em ấy tiếp tục như vậy. Vì ta có thể nhìn thấy hình bóng của mình từ trên người em ấy, thấy em ấy bị xiềng xích trói buộc, ta cũng sẽ lo sợ bất an, cho dù đang đi du ngoạn thì ta vẫn thấy như đang bị vây trong gia đình khiến người ta nghẹt thở kia.
Đúng vậy, hóa ra tất cả chỉ là ý muốn của một mình ta. Cuối cùng thì sự ích kỷ và tự phụ của ta vẫn cứ hại em ấy. Thực ra ta luôn hiểu lầm, tưởng rằng sự trung thành mù quáng của em ấy chỉ bắt nguồn từ sự khuất phục trước số mệnh. Hoặc có lẽ ban đầu ta không lầm, nhưng về sau đúng là đã có thứ gì đó thay đổi. Nhưng ta đã tỉnh ngộ quá muộn. Mãi tới khi Tiểu Hưu qua đời một cách bi thảm, ta mới nhận ra, kỳ thực là em ấy yêu ta. Nếu ta có thể nhận ra sớm hơn thì chắc ta sẽ không đối xử tàn nhẫn với em ấy như vậy. Nhưng đã quá muộn rồi. Ta không còn cơ hội để bù đắp cho Tiểu Hưu, cũng không thể đáp lại tình cảm của em ấy. Điều ta có thể làm, chỉ là sống tiếp theo đúng nguyện vọng của em ấy, chỉ vậy mà thôi.
Tiểu Hưu vừa mất, một phần nào đó trong sinh mệnh của ta cũng đã chết. Ta luôn tưởng rằng, “bản thân” là một thứ được tạo nên từ những hồi ức dày lên theo năm tháng. Năm năm nay, gần như từng hình ảnh trong hồi ức của ta đều có bóng dáng của Tiểu Hưu. Mà cuộc đời từ trước tới nay của ta cũng chỉ có mười bảy năm, huống chi mấy năm đầu luôn ở trong trạng thái mông muội vô tri. Ngẫm kỹ lại, sợ rằng đời này, ta khó mà gặp được thêm một người có thể cùng ta sớm chiều chung sống tới tận năm năm. Tại sao ta lại không biết trân trọng đây? Tại sao khi em ấy ở bên ta thì ta chỉ cho rằng tất cả đều là lẽ đương nhiên? Giờ hồi tưởng lại, Tiểu Hưu đúng là một cô bé kỳ lạ, lại liều lĩnh chấp nhận ở bên một người như ta…”
Dứt lời, Quỳ khóc như mưa.
Nhưng Lộ Thân lại nhìn Quỳ bằng ánh mắt đầy khinh ghét, chỉ sợ nước mắt của nàng dây vào người mình.
“Xin lỗi Quỳ, ta không thể hiểu được quan hệ của các ngươi. Những điều ngươi nói, với ta chỉ là bệnh hoạn, ta không cảm thông, cũng sẽ không cảm động. Còn trong nỗi tiếc thương của ngươi dành cho em ấy, cũng chứa đầy sự thương cảm cho chính mình, điều này thật ghê tởm. Nhưng ngươi cứ nói tiếp đi, bây giờ ta còn chưa vội vạch trần bộ mặt thật của ngươi. Hãy cứ mặc sức sắm vai nhân vật đau khổ này nhé. Nhưng mong ngươi đừng quên, rốt cuộc ai là người đã bức tử em ấy.”
“Ngươi có thể nghĩ xấu về ta, nhưng xin đừng nhìn cuộc đời của Tiểu Hưu bằng ánh mắt như vậy. Trên thế gian này vốn không có thứ gì ‘bình thường’ đáng nói, ta chỉ gặp một số người cố chấp với ý kiến của mình và rất nhiều loại người tầm thường như nước chảy bèo trôi. Vì cái chết của Tiểu Hưu, ta cách quỹ đạo cuộc đời ‘bình thường’ trong mắt ngươi ngày càng xa. Bởi vì đây là di nguyện của em ấy, ta cũng đành phải tuân theo. Từ khoảnh khắc em ấy qua đời, quan hệ giữa ta và em ấy đã bị đảo ngược hoàn toàn, ta trở thành người hầu của em ấy, tình nguyện làm con rối của em ấy, để em ấy điều khiển ta cả đời. Bắt đầu từ hôm qua, ta chỉ sống vì em ấy.”
“Vậy thì Quỳ, ngươi đối xử với ta thế nào? Trước đây ngươi cũng đã nói muốn đưa ta cùng về Trường An, ta cũng tưởng rằng giữa chúng ta có thể bồi đắp ra tình bạn chân chính, nhưng ta chưa từng hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi đối xử với ta thế nào? Rốt cuộc là coi ta như con rối để tùy ý bỡn cợt, hay là coi ta thành một người nghe không bao giờ phản bác được ngươi?”
“Ta muốn sống bình đẳng với ngươi, chỉ cần như vậy thôi.”
“Quả nhiên, ngươi đang tìm kiếm trên người ta thứ mà Tiểu Hưu không thể cho ngươi, đúng không? ‘Sống bình đẳng’, nói nghe đường hoàng biết bao! Sự phục tùng tuyệt đối kia của Tiểu Hưu cũng không thể làm ngươi thỏa mãn, ngươi đã bắt đầu tìm kiếm một người hầu có thể ‘sống bình đẳng’ với ngươi! Được, nếu giữa chúng ta là bình đẳng thì đương nhiên ta có quyền từ chối ngươi. Không những vậy, ta cũng có thể đáp trả ngươi như ngươi đã bắt nạt ta – Không! Phải đáp trả ngươi gấp mười gấp trăm lần!”
“Ta không biết làm thế nào mới có thể loại bỏ hiểu lầm của ngươi với ta.”
“Ta không hề hiểu lầm ngươi, Quỳ, ngươi tưởng rằng bất kỳ ai cũng có nghĩa vụ hiểu ngươi từ khi sinh ra, mọi người đều phải đáp ứng yêu cầu của ngươi ư? Ta không thể nào hiểu được ngươi, trong mắt ta, ngươi chính là một con quái vật. Không, đâu chỉ mình ngươi, thế giới quanh ta đều điên cả rồi! Sao đến Nhã Anh tỷ cũng…”
“Chuyện của Nhã Anh, ta rất lấy làm tiếc.”
“Lúc lâm chung Nhã Anh tỷ đã nhờ ta gửi lòng biết ơn của tỷ ấy đến ngươi, tỷ ấy nói ‘Sáng nghe giảng đạo, tối chết cũng vui’.”
“Tỷ ấy đã kể cho ngươi biết chuyện đó thật ư?”
“Chuyện đó? À, đúng vậy. Nhưng ta không thể tin được. Có lẽ Nhã Anh tỷ sợ ta quá đau lòng trước cái chết của tỷ ấy nên mới…”
“Ngươi sai rồi, Lộ Thân. Nếu ta đoán không lầm thì chắc chắn Nhã Anh đã kể cho ngươi nghe về tội ác bốn năm trước của tỷ ấy. Tỷ ấy cũng kể với ta rồi. Hẳn là tỷ ấy nói thật.”
“Ta vẫn thấy khó mà tin nổi. Thực ra Nhã Anh tỷ là người rất hiền lành, sao tỷ ấy có thể sát hại những người thân nhất của mình chỉ vì lý do cỏn con đó.”
“‘Lý do cỏn con’? Lộ Thân, ngươi đang nói gì thế, khi đó tỷ ấy…” Quỳ kinh ngạc nói. “Rốt cuộc lý do mà tỷ ấy nói với ngươi là gì?”
“Không thể đáp ứng kỳ vọng của phụ thân, muốn thoát khỏi một gia đình như vậy, muốn được phụ thân ta nhận nuôi – đại khái là như vậy.”
Nghe Lộ Thân nói xong, Quỳ rơi vào im lặng.
“Bỏ qua những điều này, Quỳ, tại sao hôm qua ngươi lại nói những lời như vậy? Gì mà ‘Sau khi chết thì con người ta sẽ bình đẳng và hạnh phúc’. Hẳn là vì muốn Nhã Anh tỷ yên tâm chịu chết đúng không?”
“Không đâu, ta chỉ nói ra suy nghĩ của mình như tỷ ấy mong muốn mà thôi. Vì chuyện của Tiểu Hưu mà lòng ta rối như tơ vò, khả năng phân tích và nhận biết đều trở nên chậm chạp, cho nên không nhận ra tỷ ấy lại hạ quyết tâm như thế.”
“Ta không cho là vậy.” Lộ Thân giận dữ nhìn Quỳ, căm hận nói, “Theo ta thấy thì tất cả đều là âm mưu của ngươi! Cô cô, Bạch tiên sinh, Giang Ly tỷ, Tiểu Hưu, Nhã Anh tỷ đều bị ngươi hại chết! Hôm qua ngươi cũng thừa nhận còn gì?”
“Từ một phương diện nào đó mà nói thì đúng là như vậy, ta thừa nhận.”
“Đừng có chơi chữ nữa. Giữa ngươi và cái chết của bọn họ không phải là kiểu liên quan gián tiếp, trừu tượng ấy, mà ngược lại, Quỳ, ngươi đã tự tay sát hại cô cô, Bạch tiên sinh và Giang Ly tỷ, đồng thời dẫn dắt Tiểu Hưu và Nhã Anh tỷ khiến bọn họ tự sát!”
“Sao ta có thể làm vậy được? Khi Chung phu nhân gặp nạn, ta luôn ở cạnh ngươi.”
“Đừng ngụy biện nữa, ta đã nhìn thấu thủ đoạn của ngươi!”
“Lộ Thân!”
“Quỳ, tối qua ta ở trong phòng một mình, trằn trọc khó ngủ, bèn ngẫm lại mấy vụ án mạng này, rốt cuộc cũng nhận ra vài điểm đáng ngờ. Trong đó có một tình tiết ta không thể hiểu nổi, luôn thấy có gì đó lạ lùng. Thế rồi khi trời sắp sáng, ta hiểu ra trong lúc nửa tỉnh nửa mê. Ta mong rằng sau khi ta vạch trần điểm đáng ngờ này thì ngươi có thể khai ra toàn bộ chân tướng ngay lập tức, nếu không…”
“Xin ngươi hãy bình tĩnh, Lộ Thân, ta…”
Quỳ còn chưa nói xong thì Lộ Thân đã lấy ra một con dao. Nàng lấy nó từ nhà kho ở sau gian chính. Thời ấy, khi mang theo loại dao nhỏ này thì người ta thường đeo nó bên hông, bởi vậy nó còn được gọi là “dao đùi”. Loại binh khí này cũng được gọi là “phục đao”, “phục” có nghĩa là đeo, cái tên này cũng nói lên rằng nó có thể được người ta mang theo một cách dễ dàng.
Lộ Thân tháo vỏ dao bằng da thuộc, để lộ thân dao sắc bén trước mặt Quỳ. Hai tay nàng nắm chặt chuôi dao, chĩa mũi dao vào trán Quỳ, rồi nói tiếp.
“Quỳ, xin ngươi hãy trả lời ta, tại sao trong vụ án của cô cô và Bạch tiên sinh, ngươi luôn là người đầu tiên tìm ra hiện trường vụ án?”
“Đó chỉ là trùng hợp mà thôi.”
“Là trùng hợp thật ư? Vậy thì chúng ta hãy nghĩ về chuyện xảy ra vào sáng sớm ngày mà cô cô gặp nạn. Hôm ấy ngươi đẩy ta vào trong nước, dùng lời lẽ sỉ nhục ta, rồi xé rách áo trong của ta, ta cứ tưởng rằng đó chỉ là trò đùa nhất thời của ngươi, nhưng giờ ngẫm lại, thực ra tất cả đều là âm mưu. Mục đích của ngươi chính là chọc giận ta, để ta rời khỏi bờ sông trước, vậy ngươi cũng có cớ quay về cùng ta.”
“Sao ta lại phải làm như vậy?”
“Đơn giản thôi, nếu chỉ có một mình ta khi ngươi tìm ra hiện trường, ngươi sẽ dễ dàng xuống tay…”
“Xuống… tay?”
“Đừng ngắt lời ta nữa.” Lộ Thân phớt lờ câu hỏi của Quỳ, tiếp tục tự thuật suy luận của nàng, “Sau đó, vì muốn bỏ lại ngươi nên ta đã chạy về phía trước, mà ngươi cũng theo sát bằng được. Khi tới gần nhà kho, ngươi chạy vượt qua ta. Sao lúc ấy ngươi phải làm như vậy?”
“Tại sao ư, chỉ đơn giản là không muốn chạy sau ngươi thôi, còn có lý do gì được nữa?”
“Có đấy! Quỳ, khi ấy ngươi vội chạy vượt qua ta, là bởi muốn thực hiện một quỷ kế - Lúc đó ngươi giấu một thứ để đựng trong người, bên trong chứa máu mà ngươi đã chuẩn bị từ trước. Khi giả vờ té ngã, tát máu lên cỏ xong, ngươi sẽ giấu đồ đựng ấy đi, ngụy tạo hiện trường mà chúng ta nhìn thấy sau đó. Thế rồi ngươi làm bộ như điều tra hiện trường, âm thầm quăng đồ đựng ấy vào trong giếng, hoàn thành công việc tạo hiện trường giả.”
“Đây chỉ là tưởng tượng của ngươi, muốn buộc ta nhận tội thì hãy vào trong
giếng mò được cái chai kia ra đã.”
“Ta chỉ nói là một thứ để đựng, ngươi lại nói ra từ ‘cái chai’, đây là thông tin chỉ hung thủ mới biết… Vu Lăng Quỳ, quả nhiên ngươi chính là kẻ đã sát hại cô cô!”
“Ngươi thích nghĩ thế nào thì tùy, nhưng cất con dao này đã, được không?”
“Ta từ chối.”
“Vậy thì ngươi cứ suy luận tiếp đi. Nhưng ta muốn hỏi ngươi một câu, sao ta phải phí công, mạo hiểm mà tát máu lên cỏ trước mặt ngươi như vậy?”
“Vì ngươi muốn thoát khỏi bị tình nghi. Bằng cách tát máu lên cỏ, ngươi có thể khiến người khác phán đoán sai thời gian gây án. Nếu nơi đó không có vết máu, mà chúng ta mở cửa phát hiện ra thi thể, thì thời gian gây án rất có thể là trước khi hai người Giang Ly tỷ đi qua, không, rất có thể là trước khi chúng ta đi qua đó – Tức là, có lẽ hung án xảy ra sớm hơn chúng ta tưởng. Mà bằng việc tát máu lên cỏ, thời gian xảy ra vụ án được khẳng định là sau khi hai người Giang Ly tỷ đi qua đó lần đầu, và trước khi chúng ta từ bên suối quay lại, quãng thời gian này ngươi luôn ở cạnh ta. Nhờ một quỷ kế đơn giản như vậy, ngươi liền có được bằng chứng ngoại phạm cực kỳ thuyết phục.”
“Nếu giả sử hung thủ là ta, vậy ta sẽ gây án vào lúc nào?”
“Ngươi đã gây án từ sớm – Tức là trước khi ta thức dậy thì ngươi đã sát hại cô cô rồi!”
“Thế mà Tiểu Hưu không phát hiện ra ư?”
“Dù có phát hiện ra thì em ấy cũng sẽ không nói gì cả, em ấy trung thành với ngươi như vậy, không thể cung cấp lời khai bất lợi cho ngươi. Cũng với lý do đó, khi Giang Ly tỷ bị hại thì bằng chứng ngoại phạm của ngươi cũng không có giá trị. Vì dù không thông đồng với ngươi thì Tiểu Hưu cũng sẽ bảo vệ ngươi qua phán đoán của em ấy. Sau mấy ngày ở chung, ta có thể đoán được em ấy là một người như vậy – Điểm này ngươi cũng phải thừa nhận đúng không?”
“Đúng thế, giả sử ta là hung thủ, dù ta không bắt em ấy phải nói dối thì em ấy cũng sẽ đưa ra lời khai có lợi cho ta. Em ấy đúng là một người như vậy.”
“Sau đây ta sẽ phân tích về vụ án của Bạch tiên sinh. Thời gian gây án cũng là trước khi ta thức dậy, ngươi hẹn Bạch tiên sinh tới bên khe núi rồi đẩy ông ấy xuống dưới.”
“Vậy thì hai chữ ‘Tử khâm’ mà Bạch tiên sinh viết lúc lâm chung có nghĩa là gì? Ta không liên quan gì đến hai chữ này cả. Tuy ta nghe nói trong tiếng Đông Di thì chữ ‘Thanh’ và chữ ‘Quỳ’ có cách đọc giống nhau, nên có thể dùng hai chữ ‘Tử khâm’ trong ‘Thanh thanh tử khâm’ để chỉ ‘Quỳ’. Cơ mà Bạch tiên sinh là người Sở, ông ấy sẽ không chơi chữ bằng tiếng Đông Di đâu nhỉ?”
“Quỳ, sở dĩ chúng ta không thể đoán được ý nghĩa của hai chữ này, đơn giản vì hai chữ này vốn chẳng có ý nghĩa gì cả, thực ra chúng không phải do Bạch tiên sinh viết trong lúc lâm chung!”
“Ý ngươi là, sau khi đẩy Bạch tiên sinh xuống khe núi, ta bèn lặn lội vượt qua đường núi mà mình chẳng rõ lối đi để xuống phía dưới, ngụy tạo lời nhắn lúc lâm chung của ông ấy, sau đó quay về nơi ở, nằm xuống cạnh ngươi, chờ ngươi tỉnh lại rồi thản nhiên đi tham gia nghi thức khâm liệm? Rõ ràng khi ngươi biết rõ đường đi, chúng ta cũng phải mất nửa ngày mới xuống được tới khe núi…”
“Đừng giả ngốc, Quỳ, ngươi phải hiểu ý ta từ lâu rồi mới phải?”
“Đúng, ta hiểu. Ý ngươi là khi xuống dưới khe núi, nhân lúc phát hiện ra thi thể trước các ngươi, ta liền viết hai chữ ‘Tử khâm’, đúng không?”
“Đúng thế.”
“Vậy thật là kỳ quái, giả sử hung thủ là ta, cớ sao ta phải viết hai chữ không có ý nghĩa gì? Nếu ta thực sự muốn thoát tội thì lẽ ra phải viết tên của một người khác để đổ tội cho người đó chứ?”
“Quỳ, đây chính là điểm thể hiện sự gian xảo của ngươi. Khi ấy ngươi còn chưa rõ hành động của từng người trước khi nghi thức khâm liệm cử hành, tức là ngươi vốn không biết ai có hiềm nghi sát hại Bạch tiên sinh, nên mới viết một từ không có ý nghĩa gì như vậy. Mà sở dĩ ngươi viết hai chữ này có lẽ là bởi hai nguyên nhân. Thứ nhất, vì ngươi nhìn thấy câu ‘Thanh thanh tử khâm’ ở chỗ Giang Ly tỷ, vẫn có ấn tượng với hai chữ ‘Tử khâm’. Khi ấy ta và Triển Thi ca ca sẽ mau chóng đi tới, ngươi không có nhiều thời gian để suy nghĩ kỹ càng nên đã tiện tay viết một từ chợt nảy ra trong đầu ngươi; thứ hai, ở đây chỉ có ngươi và Bạch tiên sinh tinh thông Kinh Thi. Hôm ấy ngươi nói với Triển Thi ca ca, ngươi từng học Kinh Thi với ‘Hạ Hầu tiên sinh’. Thế là Bạch tiên sinh vừa mất, đương nhiên ngươi sẽ biến thành người có hiểu biết sâu sắc nhất về Thi học ở nơi này, sau khi tìm được đối tượng để đổ tội, ngươi có thể giải thích hai chữ ‘Tử khâm’ một cách gượng ép nhằm đổ tội cho người đó – đây chính là việc ngươi đã làm vào chiều tối hôm trước, ngươi đã giải thích hai chữ ‘Tử khâm’ chẳng ra đâu vào đâu, nhưng cũng không có ai phản bác ngươi cả.”
“Lời giải thích hôm ấy đúng là quá ngớ ngẩn, xin ngươi hãy quên nó đi.”
“Vu oan phụ thân của người khác, tộc trưởng của một gia tộc mà chỉ nhận lỗi qua loa vậy thôi ư? Ta thấy ngươi đúng là loại đàn bà ngu ngốc, hùng hùng hổ hổ, mặt dày mày dạn, không biết xấu hổ là gì!”
Nói rồi Lộ Thân duỗi tay trái, một tay cầm dao, chĩa mũi dao vào dưới cằm Quỳ, cách yết hầu chưa tới một tấc.
“Ngươi quên hôm qua Nhã Anh đã nói gì với ngươi rồi sao? Lộ Thân, xin hãy buông dao xuống.” Quỳ thở dài, “Vừa rồi chính là suy luận của ngươi ư?”
“Chưa hết đâu. Khi Giang Ly tỷ bị sát hại, thực ra ngươi không ở trong phòng. Chỉ vì bảo vệ ngươi nên Tiểu Hưu mới nói dối rằng ngươi chưa từng rời khỏi phòng. Em ấy đã chứng kiến toàn bộ tội ác của ngươi, vậy nên ngươi đã bức tử em ấy để diệt trừ hậu hoạn.”
“Ta đúng là…”
“Ta nói không phải là ‘bức tử’ theo biện pháp tu từ, hay theo nghĩa so sánh, mà là ý nghĩa trên mặt chữ. Chiều hôm đó Tiểu Hưu từng nói, ‘Nếu tiểu thư muốn em chết, em sẽ chết trước mặt ngài ngay lập tức’, còn nói ‘Khi ngài muốn đánh em, em sẽ đưa roi cho ngài.’ Bởi vậy tối hôm ấy, ngươi liền nói rằng muốn em ấy chứng minh điều em ấy nói buổi chiều, bảo em ấy mang roi tới. Đương nhiên Tiểu Hưu sẽ tuân theo. Điều này cũng giải thích tại sao trên thi thể của em ấy lại có vết roi mới. Sau khi hành hạ em ấy xong, ngươi bèn ra lệnh cho em ấy – Cái mệnh lệnh đẩy Tiểu Hưu vào chỗ chết nhưng em ấy không thể phản kháng – Ngươi lệnh cho Tiểu Hưu đi tìm cái chết. Thế là Tiểu Hưu liền treo cổ tự tử trên cây. Đương nhiên, sự đau khổ hôm qua của ngươi chỉ là diễn kịch mà thôi.”
Lộ Thân, sao ngươi vẫn không hiểu đây?
Rõ ràng hung thủ là…
“Cuối cùng, về cái chết của Nhã Anh tỷ, ngươi cũng có trách nhiệm. Ta cho rằng, những điều ngươi nói với tỷ ấy chiều hôm qua chính là một hình thức dẫn dắt. Ngươi phát hiện sau khi Giang Ly tỷ qua đời, tinh thần của Nhã Anh tỷ rất bất ổn, bèn tuyên bố với tỷ ấy rằng chết là một chuyện rất tốt đẹp, còn nói với tỷ ấy khi chết đi thì linh hồn của tất cả mọi người sẽ hợp lại làm một. Thế là Nhã Anh tỷ liền cho rằng, chỉ cần chết đi là có thể gặp lại Giang Ly tỷ và Ký Y tỷ, cho nên… Tức là, Vu Lăng Quỳ, đúng như sáng qua ngươi lỡ miệng thừa nhận, quả thực ngươi đã sát hại tất cả mọi người.”
“Vậy tại sao ta phải làm như vậy? Ta không ân không oán với nhà họ Quan, sao phải bất chấp hy sinh người hầu từng theo mình nhiều năm để sát hại người thân của ngươi?”
“Mục đích của ngươi, thực ra ngươi đã sớm nói ra rồi, không phải ư?” Lộ Thân cười lạnh, nói: “Ngươi tới Vân Mộng chính là để truyền giáo – truyền bá thứ tà giáo tôn thờ cái chết mà ngươi sáng lập ra! Hôm qua ngươi kể ra giáo lý của các ngươi trước mặt ta, ta cứ tưởng rằng ngươi chỉ đang trả lời câu hỏi của Nhã Anh tỷ, chỉ đang giải thích trách nhiệm của Vu nữ theo quan điểm của ngươi. Nhưng ta đã sai rồi. Thực ra khi ấy ngươi đang truyền thụ giáo lý mà ngươi đặt ra cho Nhã Anh tỷ. Hôm qua ngươi nói cái chết sẽ xóa bỏ khác biệt giữa thần và người, giữa xưa và nay, giữa ngươi và ta, ngươi còn nói ngươi tin rằng sau khi chết đi con người ta sẽ bình đẳng và hạnh phúc – Đây chính là giáo lý của các ngươi. Các ngươi cho rằng chết tốt hơn sống, sống là khổ cực mà chết là ngọt ngào. Ngươi còn nói ngươi nghĩ việc mình nên làm là ‘Khuyên con người ta bình thản đón nhận cái chết mà mình không thể trốn tránh’. Ta nói tới đây, nguyên do khiến ngươi giết người đã rõ như ban ngày! Vu Lăng Quỳ, trước đây ta không thể hiểu được, tại sao người bị giết lại là cô cô, Bạch tiên sinh và Giang Ly tỷ. Tới khi Nhã Anh tỷ qua đời ta mới hiểu được, bốn người họ đều có một điểm chung mà những người khác không có – Bọn họ đều là những người học cao hiểu rộng, cho nên bọn họ có tư cách trở thành đối tượng truyền giáo của ngươi!”
“Sao ngươi lại cho là như thế?”
“Vậy nếu tiếp thu giáo lý của ngươi thì sẽ thế nào? Ta nghĩ Nhã Anh tỷ chính là một ví dụ cho việc ngươi truyền giáo thành công, tỷ ấy đã tự sát theo sự ám thị của ngươi. Còn với cô, Bạch tiên sinh và Giang Ly tỷ, cái giáo lý quỷ quái của ngươi không phát huy tác dụng. Bọn họ không tin lời ngươi, không cho là chết còn tốt hơn sống, càng không tiếp thu giáo lý của ngươi mà tự sát. Bởi vậy ngươi chọn cách tự tay giết chết bọn họ. Ngươi cho rằng, như vậy thì có thể làm cho bọn họ thực sự lĩnh hội được giáo lý của ngươi – đây chính là động cơ giết người. Tất cả đều bắt nguồn từ sự cố chấp, hoang tưởng và bệnh hoạn của ngươi, chính vì lý do này mà ngươi đã giết chết năm người sống sờ sờ. Để không cho tà thuyết dị đoan của ngươi ngấm vào tư tưởng của mọi người, để tránh cho người khác lại bị sát hại, ta đành làm thế này, ta muốn tặng ngươi một món quà mà lẽ ra ngươi phải nhận được từ lâu rồi – Cái chết mà ngươi luôn mơ ước.”
Trong chớp mắt, Quỳ đẩy cánh tay trái của Lộ Thân ra rồi nhân đó nhấn nàng xuống đất.
“Sao ngươi phải khổ như vậy?”
“Thả ta ra, đồ sát nhân!”
“Tất cả những điều ngươi làm lúc này, lẽ nào không bắt nguồn từ ‘sự cố chấp, hoang tưởng và bệnh hoạn’ của ngươi sao?” Quỳ thở dài, “Đầu tiên ta hỏi ngươi, hôm qua sau khi ngươi cùng Nhã Anh về nhà cũ của tỷ ấy, tỷ ấy đã từng rời khỏi tầm mắt của ngươi chưa?”
“Chưa từng.”
“Thế tỷ ấy đã mang mũi tên gãy kia trên người từ bao giờ?”
“Có lẽ, có lẽ mũi tên đó vốn là do ngươi đưa cho tỷ ấy.”
“Được… Lại nói đến chuyện của Bạch tiên sinh, khi chúng ta phát hiện ra thi thể của ông ấy, cách thời điểm ông ấy rơi xuống khe núi lâu như vậy, kiểu gì thì máu ông ấy cũng khô lại rồi đúng không? Vậy làm sao mà ta có thể dùng máu ông ấy để viết hai chữ ‘Tử khâm’? Nếu ngươi nói lần này ta cũng cố ý mang theo một chai đựng máu, chỉ để viết hai chữ này, nhưng chữ máu vừa mới viết khô nhanh được như vậy à? Khi các ngươi chạy tới chỗ Bạch tiên sinh thì chẳng phải mọi chuyện sẽ bại lộ ngay sao?”
“Có lẽ trước đó ngươi đã chuẩn bị một khối đất có viết hai chữ ‘Tử khâm’, tới lúc đó chỉ cần đào một cái hố trên đất, rồi cho khối đất đó vào…”
“Ngươi nghĩ phương pháp này có khả thi không?”
“Không có gì là… không thể…”
Nói đến đây chính Lộ Thân cũng thấy chột dạ.
“Điểm cuối cùng, cũng là điểm quan trọng nhất, ta không thể sát hại Bạch tiên sinh trước khi ngươi thức dậy. Bởi vì tướng ngủ của ngươi rất xấu, thực sự rất rất xấu, nằm ngủ cạnh ngươi là hồi ức tồi tệ nhất của ta từ lúc sinh ra tới giờ. Hôm ấy khi ta tỉnh lại thì phát hiện ngươi đã đè cả nửa người lên người ta, ngươi nghĩ ta làm sao có thể ra ngoài giết người mà không đánh thức ngươi đây?”
Bấy giờ Lộ Thân mới nhớ lại, đêm hôm ấy mình mơ thấy hình ảnh cô cô lúc chết, sớm hôm sau thức dậy thì thấy mình đang ôm chặt lấy Quỳ.
Không lẽ mình quả thực đã hiểu lầm nàng?
Nhưng không còn giả thiết nào cả.
Cho nên…
“Lộ Thân, người vẫn chưa hiểu ý nghĩa của hai chữ ‘Tử khâm’ ư? Sáng hôm ấy khi trời chưa sáng, người hầu nhà họ Quan nhìn thấy Bạch tiên sinh đi vào trong núi, mà khi nghi thức khâm liệm bắt đầu thì tất cả mọi người trừ ông ấy đều có mặt ở gian chính, bởi vậy có thể biết được thời gian xảy ra vụ án. Hơn nữa còn có thể biết được một thông tin, đó là hung thủ không có đủ thời gian để xuống khe núi rồi quay lại - Bởi làm vậy cần khoảng nửa ngày, không thể trở về trước nghi thức khâm liệm. Thế nên hai chữ ‘Tử khâm’ tuyệt đối không phải do hung thủ viết. Đương nhiên, hai chữ ấy cũng không thể nào là do ta viết khi phát hiện ra thi thể. Vậy thì chỉ có thể là Bạch tiên sinh viết lúc lâm chung, đúng không?
Trước Bạch tiên sinh thì Chung phu nhân đã bị hại, nói cách khác, đây rõ ràng là một vụ giết người liên hoàn, vậy nếu ngươi là Bạch tiên sinh, ngươi sẽ viết nội dung gì? Rất đơn giản: Tên của hung thủ. Vì chỉ cần chúng ta nhìn thấy tên hung thủ ông ấy viết, vụ án giết người liên hoàn sẽ kết thúc. Nhưng ông ấy lại viết hai chữ 'Tử khâm' khó hiểu này.
Vậy thì phải chăng ông ấy không biết hung thủ là ai nên mới viết như vậy? Giả thiết này rất khó thành lập. Thứ nhất, bên vách núi có dấu vết do người ta di chân trên mặt đất nhiều lần để lại, theo lời khai của Chung Triển Thi thì điều này chứng tỏ ông ấy từng đứng đó trò chuyện với người khác; thứ hai, giả sử người ông ấy trò chuyện cùng không phải hung thủ, vậy ông ấy cũng không nhìn thấy hung thủ hoặc không thể đoán ra thân phận của hung thủ, hẳn là ông ấy sẽ không viết chữ gì đó làm rối cuộc điều tra của chúng ta. Ngươi còn nhớ không, Lộ Thân, đêm trước ngày Bạch tiên sinh tạ thế, ông ấy từng nói với chúng ta, ‘Nếu có việc gì cần giúp đỡ, xin hãy cho ta biết’, ông ấy tỏ thái độ nhất định sẽ giúp đỡ việc điều tra. Vậy nên chắc chắn Bạch tiên sinh phải biết thân phận của hung thủ thì ông ấy mới viết hai chữ 'Tử khâm'.
Tiếp đó, lại một vấn đề nổi lên: Tại sao Bạch tiên sinh không viết tên của hung thủ? Hay là ngươi sẽ giải thích thế này, Bạch tiên sinh sợ hung thủ sẽ tới chỗ ông ấy để xóa bỏ hoặc sửa chữa chữ viết ông ấy để lại, nên cố tình không viết tên hung thủ. Nhưng giả thiết này cũng không khả thi, bởi vì Bạch tiên sinh cũng biết mọi người đều sẽ tham gia nghi thức khâm liệm, hung thủ không thể tốn nhiều thời gian để xuống khe núi sửa lại lời nhắn của ông ấy. Thế tại sao ông ấy lại không viết tên của hung thủ?”
“Có lẽ ông ấy…”
Lộ Thân cất tiếng trả lời trong vô thức, nhưng không nghĩ ra được lời giải thích nào.
“Có thể tuy ông ấy đã thấy được tướng mạo của hung thủ, cũng từng trò chuyện với hung thủ một lúc, nhưng ông ấy không biết tên của hung thủ - Không, sợ rằng sự thật còn tồi tệ hơn thế, ông ấy cứ tưởng rằng hung thủ tên là 'Tử Khâm'!”
“Sao có thể…”
“Lộ Thân, thực ra trong suốt quá trình ngươi đưa ra giả thiết, hung thủ vẫn ở ngay trước mặt ngươi, chẳng qua ngươi vờ như không thấy mà thôi. Ta nói tới đây, ngươi phải hiểu rồi chứ…
Thế là, Lộ Thân gian nan đưa mắt nhìn về phía cây bách trước mặt nàng và gò đất phía sau cây bách ấy.
Đó là nơi an nghỉ của hung phạm trong chuỗi vụ án này.
-------------
[2]
Quỳ nâng Lộ Thân dậy, lại cầm con dao trong tay đưa cho nàng. Trước cử chỉ đầy tín nhiệm và khoan dung của Quỳ, Lộ Thân càng hổ thẹn hơn vì lời nói và hành động khi nãy của mình. Nhưng lúc này nàng cũng không còn tâm trạng đâu mà xin lỗi. Chân tướng mà Quỳ vạch ra khiến nàng nghi hoặc, nàng không hiểu tại sao Tiểu Hưu lại phải sát hại Bạch tiên sinh và người thân của nàng.
“Lộ Thân còn nhớ không, trong bữa tiệc hôm nọ, Bạch tiên sinh tới muộn. Khi ông ấy còn chưa tới thì ta đã giới thiệu bản thân với mọi người, cũng tiện thể giới thiệu cả Tiểu Hưu rồi. Khi đó ông ấy không có mặt nên đương nhiên không biết tên của Tiểu Hưu. Sau đó, Tiểu Hưu hỏi ta về mối liên hệ giữa ‘Thái Nhất’ và ‘Đông Hoàng Thái Nhất’, ta khen em ấy hiếu học, còn nói ‘Không uổng công ta chọn cho em cái tên này từ trong Kinh Thi.’ Bạch tiên sinh đã nghe được câu nói ấy. Xin ngươi chớ quên 'Tử khâm' cũng được trích từ Kinh Thi, bởi vậy ông ấy hoàn toàn có thể hiểu lầm tên của Tiểu Hưu là ‘Tử Khâm’.”
“Vậy thì tại sao lại nảy sinh loại hiểu lầm này?”
“Tiểu Hưu đã lừa ông ấy. Trước khi đẩy Bạch tiên sinh xuống khe núi, Tiểu Hưu từng trò chuyện với ông ấy một hồi. Khi đó, Tiểu Hưu đã nói dối Bạch tiên sinh rằng tên của mình là ‘Tử Khâm’.”
“Sao Tiểu Hưu phải làm như vậy? E sợ sau khi ông ấy ngã xuống thì vẫn có thể viết tên của mình trong khi hấp hối ư?”
“Đương nhiên Tiểu Hưu không đoán được rằng, Bạch tiên sinh đã rơi xuống khe núi sâu như vậy mà vẫn có thể viết tên của hung thủ. Em ấy nói dối là vì mục đích khác: Khi đó Tiểu Hưu nhất định phải hiểu rõ hàm nghĩa của hai chữ 'Tử khâm' – Không, nói đúng hơn thì em ấy muốn biết hàm nghĩa của cả bài Tử khâm, em ấy rất muốn biết rốt cuộc bài thơ này nói về điều gì.”
“Tiểu Hưu muốn hiểu rõ những điều này là vì… À, ta nhớ ra rồi, là thẻ tre mà chúng ta từng nhìn thấy ở chỗ Giang Ly tỷ!”
“Chính vì lý do này. Khi rời khỏi nơi ở của Quan Giang Ly, chúng ta đã trò chuyện về tấm thẻ tre ấy, hơn nữa ta còn giải thích ý nghĩa của Lục y, nhưng lại không giải thích ý nghĩa của Tử khâm. Ta còn nói với ngươi, ‘Nếu ngươi thực sự muốn biết ý nghĩa của Tử khâm, ngày mai ngươi có thể đi hỏi Bạch tiên sinh.’ Tiểu Hưu ghi nhớ câu nói này, sau đó em ấy thực sự đã thỉnh giáo vấn đề này với Bạch tiên sinh.”
“Ta không thể hiểu nổi, tại sao Tiểu Hưu phải…”
“Chỉ có hiểu được hàm nghĩa của câu thơ kia thì Tiểu Hưu mới quyết định được có nên giết Quan Giang Ly hay không. Nhưng về động cơ giết người của Tiểu Hưu, ta muốn để đến cuối cùng rồi giải thích sau. Bây giờ ta chỉ muốn giải thích một vấn đề, đó là vì sao Bạch tiên sinh lại hiểu lầm tên của Tiểu Hưu là ‘Tử Khâm’, tức là tại sao em ấy lại tự xưng là ‘Tử Khâm’. Theo suy đoán của ta, Tiểu Hưu nói dối như vậy chủ yếu là muốn nêu ra vấn đề mình muốn hỏi một cách tự nhiên, để tránh bị Bạch tiên sinh nghi ngờ. Trên bữa tiệc chuyện em ấy hỏi ta, hẳn là Bạch tiên sinh vẫn còn nhớ, bởi vậy trong mắt ông ấy, tuy thân phận Tiểu Hưu thấp kém nhưng là một đứa trẻ có lòng hiếu kỳ rất lớn. Tuy nhiên, nhỡ Bạch tiên sinh hỏi em ấy tại sao chỉ tò mò về nội dung của bài thơ này, em ấy phải nghĩ ra một nguyên do hợp lý. Vậy nguyên do nào hợp lý nhất, phù hợp với thân phận của em ấy nhất? Quá đơn giản, đó là ta đặt tên cho em ấy là 'Tử Khâm', em ấy hỏi Bạch tiên sinh hàm nghĩa của bài thơ ấy là chuyện bình thường. Bởi vậy Bạch tiên sinh tưởng lầm 'Tử Khâm' là tên của em ấy, rồi viết lời nhắn trước khi chết như vậy.”
“Có lẽ trong vụ án của Bạch tiên sinh còn giải thích được, nhưng Giang Ly tỷ bị người ta dùng nỏ bắn chết, Tiểu Hưu em ấy biết dùng nỏ thế nào ư?”
“Khi xem xét nhà kho nơi đặt thi thể Chung phu nhân, ta từng dùng nỏ một lần trước mặt Tiểu Hưu. Em ấy thông minh như vậy, có lẽ chỉ nhìn một lần là có thể học được rồi.”
“Vậy rốt cuộc vụ án của cô phải giải thích thế nào? Nếu hung thủ là Tiểu Hưu thì làm sao em ấy có thể trốn thoát trước mắt của tất cả mọi người?”
“Giải thích vấn đề này cần tốn chút thời gian. Sợ rằng còn phải bắt đầu từ vụ thảm án diệt môn bốn năm trước. Trong vụ án ấy, Quan Nhã Anh đã chịu kích thích quá lớn, nên trong lòng tỷ ấy vẫn còn lưu lại vết thương rất nghiêm trọng. Vì vậy trong sự kiện lần này, tỷ ấy không thể được coi như một người làm chứng hoàn toàn đáng tin. Mà thôi, có lẽ ta nên giải thích lại từ đầu thì hơn…”
“Nhã Anh tỷ…”
“Tỷ ấy đúng là hung thủ của vụ án bốn năm trước. Lộ Thân, ta hỏi ngươi một vấn đề rất đơn giản: Hôm nay tại sao ngươi lại chọn cách giấu dao trong người để tới gặp ta?”
“Bởi vì nó dễ cất giấu.”
“Trong nhà kho còn có rất nhiều mũi tên để ngươi sử dụng, tại sao ngươi không giấu một mũi tên trong người?”
“Mũi tên quá dài, lại không có vỏ, không thích hợp giấu trên người, dù bẻ gãy một nửa mũi tên thì…”
“Sao ngươi không nói tiếp đi?”
“… Tại sao Nhã Anh tỷ phải tự sát bằng một mũi tên gãy?”
“Cuối cùng ngươi cũng chú ý tới điểm đáng ngờ này. Khi vừa nghe chuyện này, ta đoán rằng tỷ ấy muốn chọn một cái chết giống như Giang Ly, dù sao bọn họ cũng thân thiết như vậy. Nhưng sau đó ta lại nghĩ tới một số điểm đáng ngờ. Nếu suy xét chúng và phương pháp tự sát của Nhã Anh thì có thể đưa ra một kết luận.”
“Điểm đáng ngờ gì? Kết luận gì thế?”
“Chúng ta nhìn thấy tấm thẻ tre nọ trong phòng Giang Ly, trên đó có dấu vết bôi xóa sửa chữa, ở giữa chữ ‘ngã’ và chữ ‘tâm’ của dòng thứ ba. Bắt đầu từ dòng thứ ba là nét chữ của Giang Ly, ta không thể hiểu nổi tại sao tỷ ấy không dùng dao sách cạo chữ viết sai đi rồi viết lại như người bình thường, mà viết đè lên chữ viết sai? Lộ Thân, ngươi có nhận ra không, tại nơi ở của Giang Ly và Nhã Anh, chúng ta vốn không nhìn thấy dù chỉ một con dao sách. Không những thế, hôm qua ở trong phòng ta, khi ngươi đột nhiên cầm dao sách đặt trên bàn đi về phía ta, phản ứng của Nhã Anh cũng hơi quá khích. Ngươi cũng nghe thấy rồi đúng không, khi đó tỷ ấy kêu lên ‘Đừng tới đây’.”
“Rốt cuộc điều này chứng tỏ cái gì?”
“Chứng tỏ Nhã Anh sợ dao. E rằng thứ đó sẽ gợi ra hồi ức không vui của tỷ ấy – ví dụ như, dùng dao sát hại cả nhà mình.”
Lộ Thân rơi vào im lặng trong sự kinh ngạc.
“Nhưng lý do khiến Nhã Anh sát hại người thân của mình không phải như tỷ ấy nói – chỉ vì muốn được một gia đình bao dung hơn nhận nuôi. Mà khi hành hung thì tỷ ấy vừa trải qua cơn cửu tử nhất sinh, vô cùng sợ hãi, tỷ ấy sát hại phụ mẫu và huynh đệ của mình bắt nguồn từ mục đích tự vệ. Chúng ta hãy ngẫm lại tình tiết vụ án mà ngươi thuật lại cho ta nhé. Ngươi từng nói bên cạnh thi thể Quan Thượng Nguyên có một thùng gỗ rỗng, còn có một đoạn dây thừng bị cắt đứt buông xuống từ trên cây, cách mặt đất chừng bảy, tám thước. Ta nghĩ từ hai chi tiết nhỏ trên hiện trường này có thể suy ra rốt cuộc nơi đó đã xảy ra chuyện gì.”
“Ta nhớ một giả thiết mà ngươi từng nói, cho rằng Ký Y tỷ mới là hung thủ. Khi ấy ngươi có giải thích về dây thừng và thùng gỗ, ngươi nói dây thừng là do bá phụ quấn lên cây, để treo Nhã Anh tỷ lên rồi đánh đập. Chuẩn bị một thùng nước là để khi Nhã Anh tỷ ngất xỉu thì dùng nước giội cho tỷ ấy tỉnh lại…”
“Tuy nhiên giả thiết này không thể thành lập. Suy luận trước đó của ta đã quên đi yếu tố thời tiết. Khi vụ án xảy ra, nếu đặt một thùng nước trong sân thì e là chẳng mấy chốc nước trong thùng sẽ đóng băng, đúng không? Vậy thì không thể dùng được nữa rồi. Sau khi Tiểu Hưu chết đi, ta mới nghĩ ra có lẽ thùng gỗ này còn có công dụng khác.”
“Tiểu Hưu… Ý ngươi là…”
“Dây thừng, thùng gỗ, hai thứ này kết hợp với nhau, lời giải thích hợp lý nhất mà ta nghĩ ra chính là điều này: Thắt cổ tự sát. E là phần bị cắt mất của sợi dây thừng kia chính là một cái thòng lọng. Hơn nữa, trước khi thòng lọng bị cắt đi, cổ của Nhã Anh đã nằm trong đó.”
“Ý ngươi là bá phụ đã..”
Đáy lòng Lộ Thân dâng lên dự cảm không lành, khiến nàng ngạt thở. Nàng biết Quỳ sắp nói ra những điều nàng không muốn, cũng không nên nghe tiếp. Qua cái chết của Nhã Anh, lúc này Lộ Thân đã có chuẩn bị tâm lý với việc có thể gặp phải đả kích, dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến Nhã Anh từng kề cận bên nàng suốt bao năm, cho dù rất có thể nó là chuyện khủng khiếp nhất trong số những câu chuyện cũ của nhà họ Quan.
“Đúng vậy.” Quỳ gật đầu, “E là sau khi quất roi, bá phụ ngươi lại buộc Nhã Anh tự sát bằng cách treo cổ trên sợi dây thừng kia. Dựa theo các phản ứng của Nhã Anh với dây thừng và những thứ tương tự dây thừng, ta không thể không suy đoán như vậy.”
“Phản ứng của Nhã Anh tỷ?”
“Quả nhiên ngươi không hề nhận ra. Thứ nhất, tại sao Nhã Anh lại đột nhiên sợ rắn? Có lẽ khi nhìn thấy con rắn hoa quấn trên cành cây, tỷ ấy lại nhớ về ký ức kinh hoàng nào đó. Thứ hai, tại sao khi Ký Y ôm tỷ ấy thì lại bị tỷ ấy đẩy ra? Ta nghĩ khi ấy Ký Y không ôm lấy cánh tay Nhã Anh, mà ôm lấy cổ tỷ ấy. Thứ ba, tại sao trong viện nơi Nhã Anh ở lại không có giếng nước? Nơi ở mà nhà họ Quan tạm thời chuẩn bị cho ta vẫn có giếng nước ở trong viện. Mà nơi ở của Quan Nhã Anh, giếng nước lại ở ngoài viện, vậy thì khi lấy nước để dùng sẽ rất bất tiện. Huống chi Giang Ly còn trồng hoa cỏ trong viện, vậy mỗi lần tỷ ấy muốn tưới cho chúng đều phải xách thùng nước đi qua phòng khách, thế cũng quá phiền phức nhỉ? Thế nên ta nghĩ nơi ấy không có giếng nước cũng là có nguyên do. Vì trên giếng nước nhà họ Quan đều có trục quay, trên trục quay lại có dây thừng quấn quanh. Nếu Nhã Anh sợ dây thừng thì cũng không muốn phải nhìn thấy trục quay có quấn dây thừng trên giếng suốt ngày đúng không? Theo phản ứng của tỷ ấy, nhất là khi Ký Y ôm lấy mình, tỷ ấy tỏ ra kháng cự, ta đưa ra suy đoán thế này: Bá phụ ngươi từng buộc Nhã Anh thắt cổ tự sát.”
“… Vậy ai là người đã cắt đứt dây thừng?”
“Có lẽ chính là đường ca của ngươi – Quan Thượng Nguyên, vì hắn bị sát hại dưới tán cây, chứng tỏ khi đó hắn là người ở gần Nhã Anh nhất.”
“Nhưng điều này vẫn chưa hợp lý. Giả sử Nhã Anh tỷ được Thượng Nguyên ca cứu, tại sao phải sát hại huynh ấy ngay tại đó? Hơn nữa tại sao bá phụ lại muốn buộc Nhã Anh tỷ tự sát, rõ ràng Nhã Anh là con gái ruột của ông ấy cơ mà?”
“Hai vấn đề này có thể được giải đáp cùng một lúc. Bá phụ ngươi hẳn là không có ý định bức tử Nhã Anh, ông ấy chỉ muốn đe dọa tỷ ấy mà thôi. Nhã Anh từng nhắc đến trong bữa tiệc đấy thôi, tỷ ấy từng nói với bá phụ ngươi về lý tưởng của mình, song không nhận được sự đồng cảm, đây chính là chuyện khi ấy. Bá phụ ngươi nghe Nhã Anh nói xong, sau khi kinh ngạc thì bèn ra tay đánh tỷ ấy, song ông ấy cũng biết làm vậy không đủ để Nhã Anh từ bỏ ý định của mình, thế là, ông ấy dự định để Nhã Anh trải nghiệm cảm giác kinh khủng hơn…”
Nghe tới đây, Lộ Thân không khỏi dời mắt đi.
“… Lúc đó, ông ấy định để Nhã Anh hiểu được cảm giác sợ hãi khi cận kề cái chết – đầu tiên là buộc Nhã Anh tự sát, lại lệnh cho Quan Thượng Nguyên cắt đứt dây thừng đúng lúc. Bá phụ ngươi nghĩ chỉ cần làm vậy thì Nhã Anh sẽ cải tà quy chính, không còn dũng khí thực hiện lý tưởng của tỷ ấy nữa. Nhưng với Nhã Anh mà nói, sự đả kích này quá nặng nề. Dưới tác động của ý chí cầu sinh, tỷ ấy đã mất đi lý trí. Bởi vậy người đầu tiên bị giết là đường ca của ngươi. Có thể suy luận được rằng, sau khi cắt đứt dây thừng, đường ca ngươi quăng dao găm trên mặt đất, ôm Nhã Anh xuống. Sau cơn kinh hãi, Nhã Anh cầm lấy dao găm, giết chết Thượng Nguyên. Khi nhìn thấy Nhã Anh cầm dao găm lao về phía mình, bá phụ ngươi tự biết rằng tay không thì không thể thắng được, bèn quay người chạy về phía gian chính, định lấy thanh kiếm dài kia. Tuy nhiên tới cửa thì bị Nhã Anh đuổi kịp, lưng bị trúng dao mà chết. Cuối cùng…”
“Được rồi, Tiểu Quỳ không cần nói nữa.”
“Sau khi làm xong tất cả, Nhã Anh thay bộ quần áo nhuốm máu ra, đốt nó đi, xử lý hiện trường một cách qua loa rồi chạy về phía nhà ngươi. Trên đây chính là chân tướng của vụ thảm kịch xảy ra vào bốn năm trước.”
“Nhưng Quỳ, ta không hiểu. Tại sao bá phụ nhất thiết phải làm tới nước này để buộc Nhã Anh từ bỏ lý tưởng của mình?”
“Lộ Thân, đúng là ngươi vẫn không hiểu. Nếu như cho Nhã Anh thực hiện lý tưởng của tỷ ấy thì sẽ đem lại hậu quả gì cho nhà họ Quan? Ta có thể tóm tắt cho ngươi đó là: Diệt tộc. Mấy năm nay nhà họ Quan ẩn cư nơi núi rừng, chẳng qua là không muốn bị cuốn vào vòng tranh chấp quyền lực, vì tuy đắc thế có thể đạt được vinh quang và của cải, song chỉ cần thất thế là toàn tộc sẽ bị đuổi tận giết tuyệt. Mà Nhã Anh lại một mực theo đuổi điều đó. Có lý tưởng như vậy, song lại sinh trong một gia tộc như thế, khó tránh được việc bị hãm hại. Còn bá phụ ngươi lại là một người lạnh lùng cay nghiệt, ông ấy không coi con cái của mình như một cá thể độc lập, một người sống khỏe mạnh mà chỉ coi như đồ vật do mình sáng tạo ra. Bởi vậy khi nghe Nhã Anh bày tỏ, ông ấy chỉ thấy suy nghĩ của Nhã Anh là lung tung xằng bậy, cho rằng những điều mình đã dạy tỷ ấy đều uổng phí, thậm chí coi Nhã Anh như một thứ phế phẩm mà ông ấy không nên tạo ra. Thực ra mà nói, nếu Nhã Anh không ra tay giết người, lại không muốn từ bỏ lý tưởng của mình, với tính cách của bá phụ ngươi thì tình cảnh ngày đó sẽ còn tái diễn, mà khi ấy, chưa chắc đã có người cắt đứt dây thừng cho tỷ ấy…”
Nói tới đây Quỳ khẽ thở dài, không thể nói tiếp nữa. Lộ Thân cũng cảm nhận sự im lặng của nàng, từ trong sự im lặng ấy có thể nhận ra rất nhiều điều mà Quỳ không nói ra miệng: Đó là về sự kỳ vọng của cha mẹ với con cái, về việc cha mẹ có quyền hủy diệt tư tưởng phản nghịch của con cái hay không, và rất nhiều tâm sự về thân thế của chính nàng.
Một lúc lâu sau, Lộ Thân hỏi:
“Vậy chuyện khi đó có liên quan gì đến vụ án của cô?”
“Thực ra sự liên quan này ta cũng đã nói ra rồi. Nhã Anh là một người làm chứng không hoàn toàn đáng tin, vì đã chịu đả kích quá lớn trong vụ việc hồi bốn năm trước nên tầm mắt của tỷ ấy luôn cố gắng tránh né một vài thứ.”
“Có điều Nhã Anh tỷ đã qua đời, chúng ta không thể xác nhận điểm này với tỷ ấy.”
“Không cần sự xác nhận của tỷ ấy. Lời chứng của tỷ ấy đã nói lên tất cả. Tỷ ấy đã miêu tả về sự xuất hiện của Tiểu Hưu thế này: ‘Nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, quay người lại thì nhìn thấy Tiểu Hưu.’ Lộ Thân, ngươi không thấy câu nói này thật là kỳ lạ ư? Khi ấy Nhã Anh đang đứng đối diện với nhà kho, vị trí ấy gần như tựa sát vào vách núi, nếu tỷ ấy đứng đối diện với nhà kho thì sao tiếng bước chân có thể truyền tới từ phía sau được? Hay đúng hơn là khi ấy thực ra Nhã Anh không đứng đối diện thẳng với nhà kho, mà quay mặt về một hướng khác.”
“Hướng khác?”
“Nhã Anh ở phía Nam, nhà kho ở phía Bắc, lối vào hẻm núi ở phía Đông, đường đi tới suối nước ở phía Tây. Mà ban đầu Nhã Anh không nghi ngờ Tiểu Hưu, điều này chứng tỏ hành động của Tiểu Hưu không hề khả nghi. Vậy nên nhất định là em ấy đã đi từ lối vào hẻm núi – cũng chính là phía Đông – tới chỗ Nhã Anh. Tức là, khi ấy chắc chắn Nhã Anh đã quay mặt về hướng Tây, cũng chính là hướng dòng suối.”
“Tại sao Nhã Anh tỷ lại quay mặt về hướng đó, ở đó đâu có gì?”
“Chính vì không có thứ gì cả nên tỷ ấy mới quay mặt về hướng đó. Ngươi ngẫm lại đi, phía Đông nhà kho có thứ gì?”
“Phía Đông… Phía Đông… Ý ngươi là, giếng nước?”
“Chính xác. Đứng ở chỗ của Nhã Anh thì dù tỷ ấy nhìn về phía Đông hay phía Bắc đều có thể thấy cái giếng kia. Xin đừng quên, trên miệng giếng có trục quay, trên trục quay quấn đầy dây thừng, đó là thứ mà Nhã Anh tuyệt đối không muốn thấy, bởi vậy lúc đó tỷ ấy đành đứng hướng về phía Tây. Như vậy thì dây thừng sẽ không xuất hiện trong tầm mắt của tỷ ấy. Ta nghĩ, sau khi Tiểu Hưu sát hại Chung phu nhân, nghe được tiếng ngươi truyền từ trong hẻm núi, bèn trốn ở sau thành giếng. Tiểu Hưu vốn định nhân lúc mọi người đều đi vào nhà kho thì sẽ rời khỏi đó, thế nhưng Nhã Anh vẫn cứ đứng trước nhà kho. Tiểu Hưu tưởng rằng mình khó mà trốn được, rồi dần dần nhận ra Nhã Anh luôn hướng mặt về phía Tây, chưa bao giờ nhìn về phía mình. Thế là em ấy bí quá hóa liều, đi vòng ra phía Đông của Nhã Anh, cũng chính là sau lưng Nhã Anh, vờ như vừa tới từ nơi ở của chúng ta.”
“Nếu khi ấy người xuất hiện sau lưng tỷ ấy không phải Tiểu Hưu, có lẽ Nhã Anh tỷ sẽ lập tức sinh nghi, vậy thì Bạch tiên sinh và Giang Ly tỷ sẽ không phải chết, Nhã Anh tỷ cũng…”
“Đúng thế, tiếc là không ai nghi ngờ Tiểu Hưu, bởi vì dường như em ấy không hề có động cơ để sát hại Chung phu nhân. Cũng chính vì nguyên nhân này mà đến chết Giang Ly cũng không biết được thân phận của hung thủ, cũng không biết động cơ giết người của hung thủ. Di ngôn của tỷ ấy hướng mục tiêu vào sự thay đổi đối tượng tế bái, thực ra đó chỉ là suy nghĩ của cá nhân tỷ ấy, không phải chân tướng của vụ án.”
Lộ Thân nhớ lại cuộc đối thoại của Nhã Anh và Quỳ hôm qua:
Đó không phải lỗi của ngươi, Vu Lăng quân, ta không thể trách ngươi được. Huống chi, nguyện vọng của Giang Ly chỉ có thể giao cho ngươi.
Quả nhiên, Nhã Anh, tỷ biết tất cả.
“Hôm qua sau khi Nhã Anh tỷ ngăn cản ý đồ tự sát của Tiểu Quỳ, đã nói một câu ‘Vu Lăng quân, xin đừng phụ lòng’, khi ấy trời mưa, ta không nghe rõ đoạn sau. Rốt cuộc Nhã Anh tỷ đã nói điều gì?”
“Tỷ ấy nói ta đừng phụ lòng cái chết của Tiểu Hưu, cũng đừng phụ lòng Tiểu Hưu đã phạm tội vì ta.”
“Vì… Tiểu Quỳ?”
“Đúng, sở dĩ Tiểu Hưu làm vậy, đều là tại ta. Lộ Thân, Chung phu nhân, Bạch tiên sinh và Giang Ly đích thực đều là những người học cao hiểu rộng, ngoài điểm này, bọn họ còn có một điểm chung nữa, mà điểm chung này khá bí ẩn, không dễ nhận ra. Khi nãy ta đã nói, Tiểu Hưu từng thỉnh giáo Bạch tiên sinh hàm nghĩa của bài thơ Tử khâm, bởi vì chỉ khi hiểu được ý nghĩa của hai câu trích từ Tử khâm kia, em ấy mới quyết định được có nên giết Giang Ly hay không. Bắt đầu từ điểm này, có thể phát hiện ra điểm chung của người bị hại.”
“Ta không hiểu.”
“Tiểu Hưu đã nghe ta giải thích về hai câu thơ do Chung Triển Thi viết, còn nội dung bức thư hồi đáp của Giang Ly, tức là hai câu Tử khâm, ta lại chưa giải thích hàm nghĩa của chúng, bởi vậy em ấy không hiểu được hồi âm của Giang Ly có nghĩa là gì, nói cách khác em ấy không thể xác định được thái độ của Giang Ly với Chung Triển Thi.”
“Thái độ nào có thể khiến Tiểu Hưu nảy sinh ý định giết người? Ta vẫn không hiểu.”
“E là Tiểu Hưu cho rằng, lá thư ấy là sự bày tỏ lòng ái mộ của Chung Triển Thi với Giang Ly.”
“Đúng thế. Nghe ngươi giải thích hai câu Lục y mà Triển Thi ca viết ra, quả thực Tiểu Hưu sẽ hiểu như vậy.”
“Cho nên em ấy muốn biết, liệu Quan Giang Ly có chấp nhận tình cảm này hay không – Nói đúng hơn, em ấy muốn biết liệu Giang Ly có ái mộ Chung Triển Thi hay không.”
“Nếu Giang Ly tỷ thích biểu ca thì Tiểu Hưu buộc phải sát hại tỷ ấy ư?”
“Đúng vậy. Nếu Tiểu Hưu nhận định Quan Giang Ly đã đón nhận tình cảm của Chung Triển Thi thì chắc chắn em ấy phải giết Quan Giang Ly. Mà hai câu thơ Giang Ly viết ra, ‘Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm. Túng ngã bất vãng, tử ninh bất tự âm.’ hôm trước ta từng giải thích rồi, đúng là có thể diễn đạt ý nghĩa là đồng ý đón nhận. Ta nghĩ chắc hẳn Bạch tiên sinh cũng giải thích với Tiểu Hưu như vậy. Thế là sau khi sát hại Bạch tiên sinh, Tiểu Hưu bèn coi Giang Ly là mục tiêu kế tiếp.”
“Ta vẫn không hiểu, rốt cuộc tại sao Tiểu Hưu phải giết người…”
“Người bị Tiểu Hưu sát hại đều có liên quan tới một chuyện, đó là – Cấm kị của Vu nữ. Ta đã kể với ngươi rồi, tất cả người Tề bao gồm gia tộc ta đều cho rằng Vu nữ không được quyền yêu và kết hôn, dưới cái nhìn của họ, tình yêu và hôn nhân là điều cấm kị với Vu nữ. Tiểu Hưu cũng cho là thế. Dựa theo quan niệm này, em ấy mới sát hại Chung phu nhân, Bạch tiên sinh và Quan Giang Ly. Tiểu Hưu cho rằng hành vi của Chung phu nhân và Giang Ly đã phá vỡ cấm kị này, còn Bạch tiên sinh thì lại đưa ra lời bàn rằng Vu nữ có thể phá vỡ cấm kị ấy – Đây chính là điểm chung của người bị hại.”
“Nhưng Nhã Anh tỷ đã nói trên bữa tiệc rồi mà, Vu nữ đất Sở không bị ràng buộc bởi cấm kị này. Khi đó Tiểu Hưu cũng có mặt, em ấy phải nghe được mới đúng.”
“Tiểu Hưu không để ý tới điều đó, bởi vì mục đích em ấy giết người không phải vì muốn trừng phạt người phá vỡ cấm kị, mà vì muốn… khuyên răn ta.”
Lời giải thích Quỳ đưa ra đã vượt qua khả năng phân tích của Lộ Thân.
“Thực ra mọi thảm kịch đều bắt nguồn từ vài câu bông đùa của hai chúng ta. Trong bữa tiệc hôm ấy, ngươi múc cho ta một đĩa quỳ muối, ta bảo ngươi tự ăn đi, ngươi lại hỏi ta có ăn luôn được cả ta không. Sau đó ta nói đến chuyện về Khuất Nguyên. Trong lúc đó, chúng ta đã nói mấy câu bông đùa. Lộ Thân, ngươi còn nhớ không?”
Ngoài ăn ra thì đâu còn cách nào khiến đối phương trở thành một phần của chính mình nữa?
Yêu một người thì phải khiến người đó trở thành một phần của chính mình ư? Sở thích của Lộ Thân kỳ lạ thật đấy.
Ừ, hoặc là khiến bản thân trở thành một phần của người ấy cũng được.
Điều này thì dễ dàng hơn đó. Chỉ cần làm người ấy tổn thương là được. Ý ta không phải là sự tổn thương về gân cốt da thịt mà là tổn thương trong lòng. Làm một vài chuyện mà người ấy không thể chịu nổi, nói ra những lời mà người ấy không thể tiếp thu, khiến trong lòng người ấy luôn có vết thương do ngươi tạo nên suốt quãng đời còn lại. Vậy thì ngươi cũng đã trở thành một phần của người ấy. Thế nhưng, chỉ vậy vẫn chưa đủ. Dù sao mình vẫn là mình, chưa thể hoàn toàn biến thành một phần của đối phương. Nếu muốn làm tới cùng thì phải khiến bản thân thực sự biến mất mới được.
Dùng cái chết của mình để làm người ấy tổn thương? Lại có người dùng phương thức này để biểu đạt tình yêu của mình thật ư? Nếu vậy mà cũng gọi là yêu thì thực ra thứ tình yêu này chẳng khác gì hận.
Ngươi sai rồi, Lộ Thân. Đây mới là tình yêu mãnh liệt nhất. Những danh thần thời xưa, thẳng thắn can gián, hy sinh vì chính nghĩa là như thế - Dùng cái chết của mình để lưu lại thương tổn trong lòng quân vương, dựa vào đó để đạt được mục đích khuyên răn. Ngũ Tử Tư từng hưng binh diệt Sở đã làm như vậy, mà Khuất Nguyên một lòng muốn phục hưng nước Sở cũng làm như thế. Việc bọn họ tự sát bắt nguồn từ lòng trung quân ái quốc hết mực: Khiến chính kiến của bản thân trở thành một phần trong sinh mệnh của quân vương.
“Ta còn nhớ…”
“Lời nói đùa của ta khi đó, không may đã biến thành cương lĩnh hành động của Tiểu Hưu. Dựa vào suy nghĩ ấy, Tiểu Hưu đã sát hại ba người, cuối cùng tự sát mà chết. Tất cả những điều em ấy làm đều chỉ vì khuyên răn ta chớ có phá vỡ cấm kị của Vu nữ mà thôi.”
“Rõ ràng Tiểu Hưu ngoan ngoãn, hiền lành là thế, tại sao…”
“Tất cả đều là lỗi của ta. Tất cả đều vì ta lỡ lời mới tạo thành cục diện hôm nay, mới hại chết tất cả mọi người.” Khuôn mặt Quỳ lại hiện lên vẻ đau đớn như vào buổi sáng hôm qua khi ôm thi thể của Tiểu Hưu, rồi lại rơi nước mắt, giọng nói cũng khản đi, “Dù sao trong bữa tiệc hôm ấy, ta đã nói ‘Hâm mộ Vu nữ đất Sở’ ngay trước mặt Tiểu Hưu, còn nói chẳng qua ta chưa gặp được người mình thích mà thôi. Đêm hôm đó, trên đường tới nơi ở của Nhã Anh, ta lại nói ngay trước mặt em ấy, ‘Ta cũng đã suy xét rất kỹ mới lựa chọn cách sống hiện giờ’, còn nói ‘Nếu một ngày nào đó ta mất hết hứng thú với những thứ này, có khi ta sẽ phản bội lại gia tộc của chính mình ấy chứ’… Lộ Thân, ta đã nói với ngươi, tất cả người Tề, kể cả gia tộc của ta đều tin rằng, nếu ‘Vu nhi’ yêu và kết hôn thì gia tộc của nàng sẽ gặp tai ương, bản thân nàng cũng vô cùng bất hạnh. Tiểu Hưu cũng tin vào điều này, chắc chắn em ấy không mong ta gặp bất hạnh nên mới làm như vậy. Nếu ta phát hiện ra tấm lòng của em ấy sớm hơn một chút thì có lẽ, có lẽ…”
Lộ Thân quăng con dao trong tay đi, ôm Quỳ vào lòng an ủi.
“Vào đêm Giang Ly tạ thế, ta chợt nghĩ đến giả thiết Tiểu Hưu là hung thủ, đương nhiên ta không cho đây là chân tướng, nhưng vẫn nửa đùa nửa thật nói cho Tiểu Hưu nghe. Kết quả em ấy lại thú nhận rằng, tất cả đều là những tội lỗi mà em ấy đã phạm vì ta. Lộ Thân, ngươi có thể tưởng tượng được tâm trạng khi ấy của ta không? Ta hận không thể lập tức lấy cái chết để tạ tội trước mặt ngươi và người thân của ngươi. Nhưng cuối cùng ta vẫn tha thứ cho Tiểu Hưu. Lộ Thân, ngươi mau buông ta ra, ngươi phải hận ta mới đúng. Khi nãy nếu ngươi đâm một nhát kết liễu tính mạng của ta thì tốt rồi… Bởi vì ta là một người như vậy, khi biết người hầu của mình vì mình mà giết ba người vô tội, ta lại tha thứ cho em ấy mà không hề do dự. Ta bảo em ấy quên chuyện này đi, quên đi việc bản thân em ấy chính là hung thủ sát hại ba người. Ta còn nói, trên thế gian này chỉ ta mới có tư cách trừng phạt em ấy, chỉ ta mới có thể phán xét tội ác của em ấy, rồi thực thi trừng phạt. Bởi vậy ta mới đánh em ấy. Ta chưa từng xuống tay nặng như vậy, đây cũng là lần đầu tiên em ấy khóc khi chịu đòn. Sau đó ta cũng khóc. Ta đã đoán em ấy sẽ chết, đoán được cuối cùng em ấy sẽ chọn phương thức này để hoàn thành sự can gián của mình. Tuy nhiên ta không biết mình có thể làm gì. Ta thoa thuốc trị thương cho em ấy, để em ấy nằm ngủ cạnh ta, lặp lại hết lần này đến lần khác rằng ta tha thứ cho em ấy. Còn em ấy chỉ nói, em ấy rất hạnh phúc vì được trở thành người hầu của ta. Ta sợ ngày hôm sau tỉnh lại sẽ đánh mất Tiểu Hưu, bèn gắng để mình không ngủ quên, nhưng cuối cùng ta vẫn thiếp đi. Trước khi chìm vào giấc ngủ, ta đã ôm chặt lấy Tiểu Hưu, ta tưởng rằng làm vậy thì em ấy sẽ không rời bỏ ta. Song khi ta tỉnh lại, Tiểu Hưu đã không còn ở bên ta nữa…”
Thế rồi, Lộ Thân cũng tha thứ cho Quỳ đang khóc thảm thiết trong lòng nàng.
---------------
[3]
Ngày hôm sau, trời quang và ráng mai đều xuất hiện.
Màn đêm phủ trên núi và thung lũng đã bị xé rách, ánh sáng trào dâng từ phía chân trời. Những áng mây tụ khắp trời bỗng được chiếu sáng rực rỡ, khiến màu sắc bảo vệ hòa vào màu trời đêm gần như biến mất hoàn toàn. Chẳng bao lâu sau, bóng tối dần tan ở nơi giáp với những vầng mây tía.
Đó là vầng mặt trời đang dần lên cao giữa những tầng mây, ánh bình minh cũng trở nên mờ mịt. Bầu trời chuyển từ màu mực sang màu vàng đất, cuối cùng biến thành màu xanh lam pha lục. Mặt trời đỏ vẫn lên cao, rốt cuộc cũng chọc thủng tầng mây. Từ đó bầu không khí trở nên ấm áp, sương mù giăng khắp núi cũng đột ngột tiêu tan. Những đốm sáng vàng bỗng rải khắp mặt đất. Nhưng cùng lúc ấy, những ngôi sao cũng bị vùi lấp giữa bầu trời hệt như biển máu.
Bấy giờ, Quỳ và Lộ Thân một lần nữa đi tới nơi mà Tiểu Hưu an nghỉ.
Nhưng sau lần thăm mộ này, các nàng sẽ không quay về nhà họ Quan nữa.
Quỳ buộc chặt con ngựa cái chở hành lý, nắm tay Lộ Thân leo lên sườn núi. Trên núi toàn là cây thu và cây ngô đồng, cây bách mới được trồng xuống trước mộ Tiểu Hưu lẫn trong số đó, rất khó nhìn thấy từ xa. Nhưng suốt đời này Quỳ và Lộ Thân sẽ nhớ mãi con đường này, cho dù cả hai đều không biết, sau hôm nay, trong suốt quãng đời còn lại, các nàng không còn cơ hội tới thăm nơi này lần nữa.
Sương mai thấm ướt vạt áo hai người.
“Chúng ta… thực sự phải tới Trường An ư?”
“Tới giờ rồi mà ngươi vẫn muốn nuốt lời ư?” Trước câu hỏi của bạn, thiếu nữ mặc áo ngắn, đeo cung tên hỏi ngược lại.
“Sao ta có thể hối hận được? Ta chỉ hơi bất an mà thôi.”
“Ta hiểu mà, rời khỏi quê hương vốn không phải chuyện dễ dàng. Huống chi cô cô ngươi còn chưa được chôn cất, các tỷ tỷ vẫn chưa phát tang, lúc này rời khỏi Vân Mộng, chắc hẳn ngươi luôn áy náy trong lòng.”
“Ừm.” Lộ Thân gật đầu, “Nhất là lần này phụ thân lại không khuyên can ta. Tối qua khi ta rời khỏi gian chính, quay đầu lại nhìn ông ấy, vẻ mặt ông ấy giống hệt như khi Nhã Anh tỷ biết tin Giang Ly tỷ đã qua đời. Ta biết rõ lúc này mình nên ở lại cùng ông ấy – giống như tổ tiên của ta vậy, ở lại nơi nguy hiểm, ẩm ướt và khiến người ta đau khổ này cả đời.”
“Ông ấy kể chuyện đó cho chúng ta, thực sự khiến ta bất ngờ. Ông ấy nhất định đã coi Nhã Anh như con ruột mới tự trách đến như vậy, tới giờ mà vẫn nhớ mãi không quên.”
Tối qua khi Quỳ và Lộ Thân tới từ biệt Quan Vô Dật, đã nghe được một câu chuyện cách đây không lâu lắm. Chỉ vì người trong cuộc đều không còn nữa, nên mới khiến người ta thấy vô cùng xa xôi. Hóa ra sau khi Quan Ký Y qua đời, Giang Ly từng cầu xin Quan Vô Dật cho phép nàng và Nhã Anh rời khỏi Vân Mộng, tới Trường An sống nương tựa vào cô cô. Giang Ly sợ nếu cứ ở lại Vân Mộng thì Nhã Anh không khỏi nhìn vật nhớ người, sớm muộn gì cũng đi theo Ký Y.
Nhưng Quan Vô Dật không chấp nhận thỉnh cầu của con gái.
Thế nên lần này khi Quỳ hy vọng đưa Lộ Thân rời đi, không hề bị ngăn cản.
“Tuy nhiên ta không thấy phụ thân có gì sai.” Lộ Thân hơi run run nói. Nàng cố gắng che giấu nỗi bi thương, giữ cho giọng nói bình thản nhất, song cũng không thể gạt được Quỳ mẫn cảm. “Khi ấy Nhã Anh tỷ chịu nỗi đau lớn như vậy, đột nhiên rời khỏi Vân Mộng tới một môi trường mới, bị buộc phải đối mặt với sinh hoạt phức tạp hơn, còn phải sống cùng những người xa lạ, vậy cũng quá tàn nhẫn với tỷ ấy. Như một cái cây đã gần khô héo, dù có chuyển nó tới một khoảnh đất màu mỡ khác cũng chưa chắc nó đã sống được. Tỷ ấy đã trưởng thành trong hoàn cảnh quá nghiêm khắc, tội nghiệt mắc phải cũng quá nặng nề, lại gặp đả kích khủng khiếp như vậy, sợ rằng không gì có thể cứu được tỷ ấy.”
“Có lẽ đúng là như vậy.”
“Tiểu Hưu cũng thế… Tiểu Quỳ, có một chuyện ta không bao giờ tha thứ cho ngươi, đó là ngươi đã từng ngược đãi Tiểu Hưu, mà còn ngược đãi suốt năm năm ròng. Có lẽ nguyên nhân thực sự gây nên thảm kịch không phải vài câu bông đùa ngày đó của ngươi, cũng không phải cấm kị của Vu nữ ngươi phải gánh vác, mà là sự dạy dỗ của ngươi với Tiểu Hưu. Ta có thể tưởng tượng được sự hoang mang của em ấy. Đầu tiên ngươi dùng roi để cho em ấy biết tuyệt đối không được cãi lời ngươi, in hằn tín điều như thế lên da thịt em ấy; sau đó lại bắt em ấy học thuộc những giáo điều mà ngươi tôn thờ, những giáo điều đó nói với em ấy rằng, nhất định phải sửa chữa khuyết điểm của chủ nhân, đó mới thực là trung thành. Chính hai luồng tư tưởng hoàn toàn trái ngược đó đã đẩy Tiểu Hưu vào bước đường cùng. Ta còn nhớ sau bữa tiệc, em ấy thử nói với ngươi về nỗi phiền muộn của mình, nhưng ngươi chỉ bảo em ấy tự cân nhắc. Khi đó nếu ngươi có thể dẫn dắt em ấy nói ra suy nghĩ của mình thì cũng không có nhiều người phải mất mạng như thế.”
“… Ngươi nói nghe quá nhẹ nhàng.” Tới giờ thì Quỳ cũng không thể giấu giếm sự dao động của mình trước mặt người bạn ngốc nghếch nữa. “Khi gặp Tiểu Hưu, ta mới mười hai tuổi. Sao có thể yêu cầu đứa bé mới mười hai tuổi dạy bảo người khác một cách chính xác được? Hơn nữa vì bị cướp đoạt quyền lợi quan trọng nhất, lại được gia tộc bỏ mặc và dung túng, khiến ta có thể điều khiển tỳ nữ của mình mà không hề bị hạn chế - Chính ta cũng không được dạy bảo một cách hợp lý. Ta chỉ nhận được từ cha mẹ sự giam cầm và đền bù cho điều đó mà thôi.”
“Ta hiểu…”
“Người từng thực sự dạy bảo ta, giờ ngẫm kỹ lại,” Quỳ mỉm cười cô đơn, nhỏ giọng nói, “Có lẽ cũng chỉ có Tiểu Hưu thôi, mặc dù em ấy dùng phương thức cực đoan như vậy.”
“Đúng thế, còn cực đoan hơn cả cách mà ngươi đối xử với em ấy.”
Cuối cùng hai người cũng leo lên gò núi kia.
Họ đều hiểu, tiến thêm vài bước là sẽ bước vào vùng đất của người thiên cổ. Tiểu Hưu đã bỏ lại “thế giới” của các nàng phía sau lưng. Mà người ở lại trên thế giới này vẫn có thể cùng tồn tại với Tiểu Hưu. Nói cho cùng, “Chúng ta cũng không thực sự trải qua quá trình tử vong của người khác, cùng lắm chỉ là ‘ở cạnh’ mà thôi.” Huống chi, “Dù là ai cũng không thể lấy đi cái chết của người khác từ chỗ kẻ ấy. Đương nhiên có người có thể ‘chết vì người khác’. Nhưng dù sao thì cũng giống như hy sinh bản thân vì người khác ‘trong một công cuộc xác định’. Cái chết kiểu này không có nghĩa là thông qua đó có thể lấy đi cái chết của người khác.” - Trước nay mỗi người đều phải tự chấp nhận cái chết của chính mình.*
* Chú thích của tác giả: Tham khảo tác phẩm Tồn tại và thời gian của Martin Heiderger.
Cái chết của Tiểu Hưu cũng là như vậy.
Chung quy nó cũng không thể khiến Quỳ tránh khỏi cái chết, mà cùng lắm chỉ khiến nàng hiểu thêm về cái chết mà thôi.
Khi nhìn thấy cây bách kia, Lộ Thân dừng bước.
“Ta nghĩ, có lẽ ta không nên tới đó thì tốt hơn. Thực ra hôm qua ta đã nghĩ suốt đêm, nhưng vẫn không biết phải đối mặt với em ấy thế nào. Bởi vậy, xin phiền Tiểu Quỳ thay ta cáo biệt em ấy.”
“Ừm, không cần miễn cưỡng làm gì. Mọi chuyện cứ để ta lo.”
Thế rồi, Quỳ bước lên, cuối cùng đứng trước mộ của Tiểu Hưu.
- Tiểu Hưu, giờ em đã trở thành một phần của ta đúng như ý nguyện, thời khắc này em vẫn ở trong người ta, em là vết thương lòng của ta, tội lỗi của ta, sự hối hận của ta, cũng là hồi ức mà ta không đành lòng nhớ lại nhưng ắt sẽ ôn lại. Khi ta chết đi, chúng ta sẽ gặp nhau trong hồ nước ấm áp kia. Khi ấy, không gì có thể khiến chúng ta chia lìa.
- Nhưng Tiểu Hưu à, dù vậy ta cũng không thể chạm vào em, không thể ăn cơm em nấu, càng không thể tác thành cho tự do và hạnh phúc của em. Tiểu Hưu không thể sống lại như một cá thể sống. Sợ rằng trong quãng đời còn lại của ta, không còn chuyện gì khiến ta hối hận, nuối tiếc hơn là đánh mất em. Hơn nữa, e là cũng sẽ không còn quãng thời gian ngọt ngào như năm năm qua nữa, dù sao, trong những năm tháng ấy, em vẫn luôn ở bên ta.
- Tuy tới tận bây giờ, em vẫn ở đó, quanh quẩn bên ta, chăm chú theo dõi từng hành động của ta, lắng nghe tiếng lòng mà ta không thể kể cho người khác, nhưng dù sao đây cũng không phải thứ mà ta mong muốn. Có điều nếu đây là nguyện vọng của em, ta sẽ tiếp thu, dù em chưa từng đòi hỏi bất cứ thứ gì từ ta, thậm chí chưa từng chính miệng cho ta biết tâm nguyện của mình. Vậy nên nguyện vọng cuối cùng của em, ta nhất định sẽ thực hiện cho em, em đã trở thành một phần của ta, chúng ta sẽ mãi mãi không chia lìa…
- Nhưng tại sao ta không thể cảm nhận được sự tồn tại của em?
- Tại sao ta không ngừng ám thị, lừa gạt bản thân, ép mình tin rằng nguyện vọng của em đã được thực hiện, nhưng ta chẳng thể cảm nhận được niềm vui khi ta ở bên em như ngày trước?
- Tại sao ta thầm gọi tên em hết lần này đến lần khác, thậm chí gọi ra thành tiếng, song em không hề trả lời ta, trước đây em không bao giờ như vậy.
- Quả nhiên, cái chết là như thế này. Không còn hồi ức, cũng không thể gặp lại, cuối cùng chỉ còn bóng tối vô tận và gió lạnh tiêu điều.
- Vậy thì ta nên sống vì điều gì đây?
- Sợ rằng điều ta đã từng tin - “cái chết ngọt ngào” vốn chỉ là một vọng tưởng, chỉ là sự tự thôi miên nực cười mà đáng thương: Nhờ sự ám thị này để trốn chạy nỗi sợ bị người đời quấy nhiễu. Nhưng bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ không thể không đối mặt với nó. Cuối cùng quãng đời còn lại của ta sẽ phải sống trong nỗi sợ cái chết hay sao? E là tới một khoảnh khắc nào đó, mọi thứ mà ta theo đuổi sẽ hóa thành tro bụi và bùn đất, giống như thân thể của ta, mà linh hồn sống trong thân thể ta cũng sẽ tiêu tan trong thời khắc ấy.
- Sợ rằng cuối cùng ta sẽ hoàn toàn rời xa thế giới này.
- Không lẽ đây chính là nguyện vọng của em? Không lẽ em rời bỏ ta chỉ vì muốn ta hiểu được một sự thật tàn khốc mà ta không muốn hiểu rõ? Hay là kết quả này không phải điều mà em kỳ vọng?
- Xin hãy cho ta biết, Tiểu Hưu…
* * *
Tranh sáng cùng mặt trăng mặt trời.*
* Câu thơ trong bài Cửu chương – Thiệp giang của Khuất Nguyên.
***
[1]
Hôm sau, Quỳ và Lộ Thân cùng đứng trước mộ Tiểu Hưu. Theo tập tục thời đó thì cần bói ngày tốt để chôn cất, có khi người chết đã qua đời mấy tháng mà vẫn không thể an táng. Nhưng vì thân phận của Tiểu Hưu thấp kém nên tang sự của nàng cũng không được chú trọng như vậy, chỉ cho nàng mặc y phục của mình khi còn sống rồi đặt vào trong quan tài gỗ vông, chôn giữa sông núi Vân Mộng. Mộ phần ở đất bằng, chỉ chừng năm thước, lại trồng một cây bách trước mộ. Người thời ấy tin rằng, có loài ác quỷ tên là “Võng Tượng”, thích ăn gan và não của người chết, nhưng lại sợ hổ và cây bách. Bởi vậy chỉ cần chủ nhân ngôi mộ hơi cao quý thì thường đắp tượng hình hổ trước mộ. Nhưng vì Tiểu Hưu chỉ là một nô tỳ, nên trồng một cây bách trước mộ nàng để chống lại Võng Tượng.
Khi tang sự của Tiểu Hưu xong xuôi thì trời đã sẩm tối. Lộ Thân phái người hầu đào đất, trồng cây quay về, còn nàng ở lại trước mộ với Quỳ. Vì trời đã tạnh mưa nên ngày mai Quỳ sẽ lên đường rời khỏi đây. Trước khi Quỳ rời đi, dù thế nào Lộ Thân cũng phải hỏi nàng một vài chuyện cho ra nhẽ. Về mấy vụ án mạng gần đây, Lộ Thân nghĩ tới một đáp án, nhưng không hề có bằng chứng xác thực.
Còn Quỳ thì đang đắm chìm trong đau khổ.
Lòng nàng buồn bã vô cùng, nhưng miệng lại nói vu vơ về chuyện cũ của nàng và Tiểu Hưu.
“Cha mẹ Tiểu Hưu là người hầu của nhà ta, trên đường chạy trốn thì sinh ra em ấy. Ta nói như vậy, Lộ Thân có thể hiểu được kết cục của bọn họ chứ nhỉ? Theo lý thì Tiểu Hưu phải coi ta là con gái của kẻ thù mới đúng, rõ ràng là cha mẹ ta khiến em ấy thành trẻ mồ côi, khiến em ấy chỉ có thể làm nô tỳ. Cha mẹ em ấy trên trời có linh thiêng, nếu biết em ấy một lòng muốn theo ta như vậy, rốt cuộc sẽ nghĩ thế nào? Chuyện này, ta vốn không dám nghĩ thêm.
Khi được mang về nhà ta, Tiểu Hưu còn nằm trong tã lót, người hầu trong nhà chăm sóc em ấy rất đơn giản, may mà em ấy vẫn sống – Không, có lẽ đây mới là điều bất hạnh nhất – Đúng thế, em ấy lại không ra đi ở tuổi mông muội vô tri, đúng là quá bất hạnh.Thực ra mà nói, ta gần như chẳng biết gì về tuổi thơ của Tiểu Hưu, chỉ có thể đoán được, con gái của người hầu bỏ trốn sẽ bị đối xử lạnh lùng thế nào ở nhà ta. Năm năm trước Tiểu Hưu được phái đến bên ta. Ngẫm lại, khi đó em ấy cũng đã ngoan ngoãn như bây giờ rồi. Dù ta trách phạt Tiểu Hưu ra sao, cũng không thể nhận ra một chút oán hận trong ánh mắt của em ấy. Nói đúng hơn thì lúc đó ánh mắt Tiểu Hưu luôn trống rỗng, dù ta nhìn vào mắt em ấy thì cũng chỉ như nhìn về một nơi xa xăm nào đó mà thôi.
Khi ấy ta rất ghét Tiểu Hưu, thậm chí cảm thấy em ấy khá âm u, không trêu đùa khiến ta vui vẻ như những tỳ nữ khác. Tiểu Hưu chưa bao giờ nịnh bợ ta, cũng chưa bao giờ tâng bốc tài nghệ hoặc văn chương mà ta mới học được hay mới làm được. Bởi vậy, ta luôn phái em ấy đi làm những công việc nặng nhọc nhất, thậm chí nghĩ cách hãm hại em ấy, để em ấy bị phạt. Nhưng vào năm mười bốn tuổi, trong lòng ta lại nảy sinh một thứ tình cảm khó hiểu với em ấy. Có lẽ cũng vì từ đó, ta bắt đầu buồn khổ vì thân thế của chính mình.
Lộ Thân cũng biết ta là trưởng nữ, nên phải gánh vác số mệnh như vậy. Vì thế ít nhiều ta có thể nhìn thấy bóng dáng của mình trên người Tiểu Hưu. Là con gái của người hầu bỏ trốn, em ấy đã bị cướp đoạt tương lai ngay từ khi mới ra đời. Thế là ta có một suy nghĩ phản nghịch, nói ra miệng có lẽ khá nực cười. Có điều bây giờ nguyện vọng này đã không thể thực hiện được nữa, bởi vậy có nói ra cũng không sao.
…
Ta muốn mình và Tiểu Hưu cùng có được tự do. Tuy thân phận của chúng ta quá chênh lệch, nhưng đều bị trói buộc từ khi sinh ra. Nếu có Tiểu Hưu ở bên, biết đâu có thể thực hiện được. Giờ ngẫm lại, là ta đã quá ngây thơ.
Lại một năm qua đi, ta bắt đầu đi du lịch cùng đội buôn của gia tộc. Với ta mà nói, dường như đây chính là “tự do”. Nhưng với ta, sự vâng lời ấy vẫn trói buộc Tiểu Hưu. Trong mắt ta, sự trung thành đến mù quáng của em ấy hoàn toàn là do thân thế, bởi vì cha mẹ em ấy cố gắng chạy trốn, cuối cùng lại rơi vào kết cục bi thảm như vậy, nên em ấy mới ép bản thân từ bỏ ý chí và suy nghĩ cá nhân, hoàn toàn trở thành con rối bị ta điều khiển. Còn ta thì không mong em ấy tiếp tục như vậy. Vì ta có thể nhìn thấy hình bóng của mình từ trên người em ấy, thấy em ấy bị xiềng xích trói buộc, ta cũng sẽ lo sợ bất an, cho dù đang đi du ngoạn thì ta vẫn thấy như đang bị vây trong gia đình khiến người ta nghẹt thở kia.
Đúng vậy, hóa ra tất cả chỉ là ý muốn của một mình ta. Cuối cùng thì sự ích kỷ và tự phụ của ta vẫn cứ hại em ấy. Thực ra ta luôn hiểu lầm, tưởng rằng sự trung thành mù quáng của em ấy chỉ bắt nguồn từ sự khuất phục trước số mệnh. Hoặc có lẽ ban đầu ta không lầm, nhưng về sau đúng là đã có thứ gì đó thay đổi. Nhưng ta đã tỉnh ngộ quá muộn. Mãi tới khi Tiểu Hưu qua đời một cách bi thảm, ta mới nhận ra, kỳ thực là em ấy yêu ta. Nếu ta có thể nhận ra sớm hơn thì chắc ta sẽ không đối xử tàn nhẫn với em ấy như vậy. Nhưng đã quá muộn rồi. Ta không còn cơ hội để bù đắp cho Tiểu Hưu, cũng không thể đáp lại tình cảm của em ấy. Điều ta có thể làm, chỉ là sống tiếp theo đúng nguyện vọng của em ấy, chỉ vậy mà thôi.
Tiểu Hưu vừa mất, một phần nào đó trong sinh mệnh của ta cũng đã chết. Ta luôn tưởng rằng, “bản thân” là một thứ được tạo nên từ những hồi ức dày lên theo năm tháng. Năm năm nay, gần như từng hình ảnh trong hồi ức của ta đều có bóng dáng của Tiểu Hưu. Mà cuộc đời từ trước tới nay của ta cũng chỉ có mười bảy năm, huống chi mấy năm đầu luôn ở trong trạng thái mông muội vô tri. Ngẫm kỹ lại, sợ rằng đời này, ta khó mà gặp được thêm một người có thể cùng ta sớm chiều chung sống tới tận năm năm. Tại sao ta lại không biết trân trọng đây? Tại sao khi em ấy ở bên ta thì ta chỉ cho rằng tất cả đều là lẽ đương nhiên? Giờ hồi tưởng lại, Tiểu Hưu đúng là một cô bé kỳ lạ, lại liều lĩnh chấp nhận ở bên một người như ta…”
Dứt lời, Quỳ khóc như mưa.
Nhưng Lộ Thân lại nhìn Quỳ bằng ánh mắt đầy khinh ghét, chỉ sợ nước mắt của nàng dây vào người mình.
“Xin lỗi Quỳ, ta không thể hiểu được quan hệ của các ngươi. Những điều ngươi nói, với ta chỉ là bệnh hoạn, ta không cảm thông, cũng sẽ không cảm động. Còn trong nỗi tiếc thương của ngươi dành cho em ấy, cũng chứa đầy sự thương cảm cho chính mình, điều này thật ghê tởm. Nhưng ngươi cứ nói tiếp đi, bây giờ ta còn chưa vội vạch trần bộ mặt thật của ngươi. Hãy cứ mặc sức sắm vai nhân vật đau khổ này nhé. Nhưng mong ngươi đừng quên, rốt cuộc ai là người đã bức tử em ấy.”
“Ngươi có thể nghĩ xấu về ta, nhưng xin đừng nhìn cuộc đời của Tiểu Hưu bằng ánh mắt như vậy. Trên thế gian này vốn không có thứ gì ‘bình thường’ đáng nói, ta chỉ gặp một số người cố chấp với ý kiến của mình và rất nhiều loại người tầm thường như nước chảy bèo trôi. Vì cái chết của Tiểu Hưu, ta cách quỹ đạo cuộc đời ‘bình thường’ trong mắt ngươi ngày càng xa. Bởi vì đây là di nguyện của em ấy, ta cũng đành phải tuân theo. Từ khoảnh khắc em ấy qua đời, quan hệ giữa ta và em ấy đã bị đảo ngược hoàn toàn, ta trở thành người hầu của em ấy, tình nguyện làm con rối của em ấy, để em ấy điều khiển ta cả đời. Bắt đầu từ hôm qua, ta chỉ sống vì em ấy.”
“Vậy thì Quỳ, ngươi đối xử với ta thế nào? Trước đây ngươi cũng đã nói muốn đưa ta cùng về Trường An, ta cũng tưởng rằng giữa chúng ta có thể bồi đắp ra tình bạn chân chính, nhưng ta chưa từng hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi đối xử với ta thế nào? Rốt cuộc là coi ta như con rối để tùy ý bỡn cợt, hay là coi ta thành một người nghe không bao giờ phản bác được ngươi?”
“Ta muốn sống bình đẳng với ngươi, chỉ cần như vậy thôi.”
“Quả nhiên, ngươi đang tìm kiếm trên người ta thứ mà Tiểu Hưu không thể cho ngươi, đúng không? ‘Sống bình đẳng’, nói nghe đường hoàng biết bao! Sự phục tùng tuyệt đối kia của Tiểu Hưu cũng không thể làm ngươi thỏa mãn, ngươi đã bắt đầu tìm kiếm một người hầu có thể ‘sống bình đẳng’ với ngươi! Được, nếu giữa chúng ta là bình đẳng thì đương nhiên ta có quyền từ chối ngươi. Không những vậy, ta cũng có thể đáp trả ngươi như ngươi đã bắt nạt ta – Không! Phải đáp trả ngươi gấp mười gấp trăm lần!”
“Ta không biết làm thế nào mới có thể loại bỏ hiểu lầm của ngươi với ta.”
“Ta không hề hiểu lầm ngươi, Quỳ, ngươi tưởng rằng bất kỳ ai cũng có nghĩa vụ hiểu ngươi từ khi sinh ra, mọi người đều phải đáp ứng yêu cầu của ngươi ư? Ta không thể nào hiểu được ngươi, trong mắt ta, ngươi chính là một con quái vật. Không, đâu chỉ mình ngươi, thế giới quanh ta đều điên cả rồi! Sao đến Nhã Anh tỷ cũng…”
“Chuyện của Nhã Anh, ta rất lấy làm tiếc.”
“Lúc lâm chung Nhã Anh tỷ đã nhờ ta gửi lòng biết ơn của tỷ ấy đến ngươi, tỷ ấy nói ‘Sáng nghe giảng đạo, tối chết cũng vui’.”
“Tỷ ấy đã kể cho ngươi biết chuyện đó thật ư?”
“Chuyện đó? À, đúng vậy. Nhưng ta không thể tin được. Có lẽ Nhã Anh tỷ sợ ta quá đau lòng trước cái chết của tỷ ấy nên mới…”
“Ngươi sai rồi, Lộ Thân. Nếu ta đoán không lầm thì chắc chắn Nhã Anh đã kể cho ngươi nghe về tội ác bốn năm trước của tỷ ấy. Tỷ ấy cũng kể với ta rồi. Hẳn là tỷ ấy nói thật.”
“Ta vẫn thấy khó mà tin nổi. Thực ra Nhã Anh tỷ là người rất hiền lành, sao tỷ ấy có thể sát hại những người thân nhất của mình chỉ vì lý do cỏn con đó.”
“‘Lý do cỏn con’? Lộ Thân, ngươi đang nói gì thế, khi đó tỷ ấy…” Quỳ kinh ngạc nói. “Rốt cuộc lý do mà tỷ ấy nói với ngươi là gì?”
“Không thể đáp ứng kỳ vọng của phụ thân, muốn thoát khỏi một gia đình như vậy, muốn được phụ thân ta nhận nuôi – đại khái là như vậy.”
Nghe Lộ Thân nói xong, Quỳ rơi vào im lặng.
“Bỏ qua những điều này, Quỳ, tại sao hôm qua ngươi lại nói những lời như vậy? Gì mà ‘Sau khi chết thì con người ta sẽ bình đẳng và hạnh phúc’. Hẳn là vì muốn Nhã Anh tỷ yên tâm chịu chết đúng không?”
“Không đâu, ta chỉ nói ra suy nghĩ của mình như tỷ ấy mong muốn mà thôi. Vì chuyện của Tiểu Hưu mà lòng ta rối như tơ vò, khả năng phân tích và nhận biết đều trở nên chậm chạp, cho nên không nhận ra tỷ ấy lại hạ quyết tâm như thế.”
“Ta không cho là vậy.” Lộ Thân giận dữ nhìn Quỳ, căm hận nói, “Theo ta thấy thì tất cả đều là âm mưu của ngươi! Cô cô, Bạch tiên sinh, Giang Ly tỷ, Tiểu Hưu, Nhã Anh tỷ đều bị ngươi hại chết! Hôm qua ngươi cũng thừa nhận còn gì?”
“Từ một phương diện nào đó mà nói thì đúng là như vậy, ta thừa nhận.”
“Đừng có chơi chữ nữa. Giữa ngươi và cái chết của bọn họ không phải là kiểu liên quan gián tiếp, trừu tượng ấy, mà ngược lại, Quỳ, ngươi đã tự tay sát hại cô cô, Bạch tiên sinh và Giang Ly tỷ, đồng thời dẫn dắt Tiểu Hưu và Nhã Anh tỷ khiến bọn họ tự sát!”
“Sao ta có thể làm vậy được? Khi Chung phu nhân gặp nạn, ta luôn ở cạnh ngươi.”
“Đừng ngụy biện nữa, ta đã nhìn thấu thủ đoạn của ngươi!”
“Lộ Thân!”
“Quỳ, tối qua ta ở trong phòng một mình, trằn trọc khó ngủ, bèn ngẫm lại mấy vụ án mạng này, rốt cuộc cũng nhận ra vài điểm đáng ngờ. Trong đó có một tình tiết ta không thể hiểu nổi, luôn thấy có gì đó lạ lùng. Thế rồi khi trời sắp sáng, ta hiểu ra trong lúc nửa tỉnh nửa mê. Ta mong rằng sau khi ta vạch trần điểm đáng ngờ này thì ngươi có thể khai ra toàn bộ chân tướng ngay lập tức, nếu không…”
“Xin ngươi hãy bình tĩnh, Lộ Thân, ta…”
Quỳ còn chưa nói xong thì Lộ Thân đã lấy ra một con dao. Nàng lấy nó từ nhà kho ở sau gian chính. Thời ấy, khi mang theo loại dao nhỏ này thì người ta thường đeo nó bên hông, bởi vậy nó còn được gọi là “dao đùi”. Loại binh khí này cũng được gọi là “phục đao”, “phục” có nghĩa là đeo, cái tên này cũng nói lên rằng nó có thể được người ta mang theo một cách dễ dàng.
Lộ Thân tháo vỏ dao bằng da thuộc, để lộ thân dao sắc bén trước mặt Quỳ. Hai tay nàng nắm chặt chuôi dao, chĩa mũi dao vào trán Quỳ, rồi nói tiếp.
“Quỳ, xin ngươi hãy trả lời ta, tại sao trong vụ án của cô cô và Bạch tiên sinh, ngươi luôn là người đầu tiên tìm ra hiện trường vụ án?”
“Đó chỉ là trùng hợp mà thôi.”
“Là trùng hợp thật ư? Vậy thì chúng ta hãy nghĩ về chuyện xảy ra vào sáng sớm ngày mà cô cô gặp nạn. Hôm ấy ngươi đẩy ta vào trong nước, dùng lời lẽ sỉ nhục ta, rồi xé rách áo trong của ta, ta cứ tưởng rằng đó chỉ là trò đùa nhất thời của ngươi, nhưng giờ ngẫm lại, thực ra tất cả đều là âm mưu. Mục đích của ngươi chính là chọc giận ta, để ta rời khỏi bờ sông trước, vậy ngươi cũng có cớ quay về cùng ta.”
“Sao ta lại phải làm như vậy?”
“Đơn giản thôi, nếu chỉ có một mình ta khi ngươi tìm ra hiện trường, ngươi sẽ dễ dàng xuống tay…”
“Xuống… tay?”
“Đừng ngắt lời ta nữa.” Lộ Thân phớt lờ câu hỏi của Quỳ, tiếp tục tự thuật suy luận của nàng, “Sau đó, vì muốn bỏ lại ngươi nên ta đã chạy về phía trước, mà ngươi cũng theo sát bằng được. Khi tới gần nhà kho, ngươi chạy vượt qua ta. Sao lúc ấy ngươi phải làm như vậy?”
“Tại sao ư, chỉ đơn giản là không muốn chạy sau ngươi thôi, còn có lý do gì được nữa?”
“Có đấy! Quỳ, khi ấy ngươi vội chạy vượt qua ta, là bởi muốn thực hiện một quỷ kế - Lúc đó ngươi giấu một thứ để đựng trong người, bên trong chứa máu mà ngươi đã chuẩn bị từ trước. Khi giả vờ té ngã, tát máu lên cỏ xong, ngươi sẽ giấu đồ đựng ấy đi, ngụy tạo hiện trường mà chúng ta nhìn thấy sau đó. Thế rồi ngươi làm bộ như điều tra hiện trường, âm thầm quăng đồ đựng ấy vào trong giếng, hoàn thành công việc tạo hiện trường giả.”
“Đây chỉ là tưởng tượng của ngươi, muốn buộc ta nhận tội thì hãy vào trong
giếng mò được cái chai kia ra đã.”
“Ta chỉ nói là một thứ để đựng, ngươi lại nói ra từ ‘cái chai’, đây là thông tin chỉ hung thủ mới biết… Vu Lăng Quỳ, quả nhiên ngươi chính là kẻ đã sát hại cô cô!”
“Ngươi thích nghĩ thế nào thì tùy, nhưng cất con dao này đã, được không?”
“Ta từ chối.”
“Vậy thì ngươi cứ suy luận tiếp đi. Nhưng ta muốn hỏi ngươi một câu, sao ta phải phí công, mạo hiểm mà tát máu lên cỏ trước mặt ngươi như vậy?”
“Vì ngươi muốn thoát khỏi bị tình nghi. Bằng cách tát máu lên cỏ, ngươi có thể khiến người khác phán đoán sai thời gian gây án. Nếu nơi đó không có vết máu, mà chúng ta mở cửa phát hiện ra thi thể, thì thời gian gây án rất có thể là trước khi hai người Giang Ly tỷ đi qua, không, rất có thể là trước khi chúng ta đi qua đó – Tức là, có lẽ hung án xảy ra sớm hơn chúng ta tưởng. Mà bằng việc tát máu lên cỏ, thời gian xảy ra vụ án được khẳng định là sau khi hai người Giang Ly tỷ đi qua đó lần đầu, và trước khi chúng ta từ bên suối quay lại, quãng thời gian này ngươi luôn ở cạnh ta. Nhờ một quỷ kế đơn giản như vậy, ngươi liền có được bằng chứng ngoại phạm cực kỳ thuyết phục.”
“Nếu giả sử hung thủ là ta, vậy ta sẽ gây án vào lúc nào?”
“Ngươi đã gây án từ sớm – Tức là trước khi ta thức dậy thì ngươi đã sát hại cô cô rồi!”
“Thế mà Tiểu Hưu không phát hiện ra ư?”
“Dù có phát hiện ra thì em ấy cũng sẽ không nói gì cả, em ấy trung thành với ngươi như vậy, không thể cung cấp lời khai bất lợi cho ngươi. Cũng với lý do đó, khi Giang Ly tỷ bị hại thì bằng chứng ngoại phạm của ngươi cũng không có giá trị. Vì dù không thông đồng với ngươi thì Tiểu Hưu cũng sẽ bảo vệ ngươi qua phán đoán của em ấy. Sau mấy ngày ở chung, ta có thể đoán được em ấy là một người như vậy – Điểm này ngươi cũng phải thừa nhận đúng không?”
“Đúng thế, giả sử ta là hung thủ, dù ta không bắt em ấy phải nói dối thì em ấy cũng sẽ đưa ra lời khai có lợi cho ta. Em ấy đúng là một người như vậy.”
“Sau đây ta sẽ phân tích về vụ án của Bạch tiên sinh. Thời gian gây án cũng là trước khi ta thức dậy, ngươi hẹn Bạch tiên sinh tới bên khe núi rồi đẩy ông ấy xuống dưới.”
“Vậy thì hai chữ ‘Tử khâm’ mà Bạch tiên sinh viết lúc lâm chung có nghĩa là gì? Ta không liên quan gì đến hai chữ này cả. Tuy ta nghe nói trong tiếng Đông Di thì chữ ‘Thanh’ và chữ ‘Quỳ’ có cách đọc giống nhau, nên có thể dùng hai chữ ‘Tử khâm’ trong ‘Thanh thanh tử khâm’ để chỉ ‘Quỳ’. Cơ mà Bạch tiên sinh là người Sở, ông ấy sẽ không chơi chữ bằng tiếng Đông Di đâu nhỉ?”
“Quỳ, sở dĩ chúng ta không thể đoán được ý nghĩa của hai chữ này, đơn giản vì hai chữ này vốn chẳng có ý nghĩa gì cả, thực ra chúng không phải do Bạch tiên sinh viết trong lúc lâm chung!”
“Ý ngươi là, sau khi đẩy Bạch tiên sinh xuống khe núi, ta bèn lặn lội vượt qua đường núi mà mình chẳng rõ lối đi để xuống phía dưới, ngụy tạo lời nhắn lúc lâm chung của ông ấy, sau đó quay về nơi ở, nằm xuống cạnh ngươi, chờ ngươi tỉnh lại rồi thản nhiên đi tham gia nghi thức khâm liệm? Rõ ràng khi ngươi biết rõ đường đi, chúng ta cũng phải mất nửa ngày mới xuống được tới khe núi…”
“Đừng giả ngốc, Quỳ, ngươi phải hiểu ý ta từ lâu rồi mới phải?”
“Đúng, ta hiểu. Ý ngươi là khi xuống dưới khe núi, nhân lúc phát hiện ra thi thể trước các ngươi, ta liền viết hai chữ ‘Tử khâm’, đúng không?”
“Đúng thế.”
“Vậy thật là kỳ quái, giả sử hung thủ là ta, cớ sao ta phải viết hai chữ không có ý nghĩa gì? Nếu ta thực sự muốn thoát tội thì lẽ ra phải viết tên của một người khác để đổ tội cho người đó chứ?”
“Quỳ, đây chính là điểm thể hiện sự gian xảo của ngươi. Khi ấy ngươi còn chưa rõ hành động của từng người trước khi nghi thức khâm liệm cử hành, tức là ngươi vốn không biết ai có hiềm nghi sát hại Bạch tiên sinh, nên mới viết một từ không có ý nghĩa gì như vậy. Mà sở dĩ ngươi viết hai chữ này có lẽ là bởi hai nguyên nhân. Thứ nhất, vì ngươi nhìn thấy câu ‘Thanh thanh tử khâm’ ở chỗ Giang Ly tỷ, vẫn có ấn tượng với hai chữ ‘Tử khâm’. Khi ấy ta và Triển Thi ca ca sẽ mau chóng đi tới, ngươi không có nhiều thời gian để suy nghĩ kỹ càng nên đã tiện tay viết một từ chợt nảy ra trong đầu ngươi; thứ hai, ở đây chỉ có ngươi và Bạch tiên sinh tinh thông Kinh Thi. Hôm ấy ngươi nói với Triển Thi ca ca, ngươi từng học Kinh Thi với ‘Hạ Hầu tiên sinh’. Thế là Bạch tiên sinh vừa mất, đương nhiên ngươi sẽ biến thành người có hiểu biết sâu sắc nhất về Thi học ở nơi này, sau khi tìm được đối tượng để đổ tội, ngươi có thể giải thích hai chữ ‘Tử khâm’ một cách gượng ép nhằm đổ tội cho người đó – đây chính là việc ngươi đã làm vào chiều tối hôm trước, ngươi đã giải thích hai chữ ‘Tử khâm’ chẳng ra đâu vào đâu, nhưng cũng không có ai phản bác ngươi cả.”
“Lời giải thích hôm ấy đúng là quá ngớ ngẩn, xin ngươi hãy quên nó đi.”
“Vu oan phụ thân của người khác, tộc trưởng của một gia tộc mà chỉ nhận lỗi qua loa vậy thôi ư? Ta thấy ngươi đúng là loại đàn bà ngu ngốc, hùng hùng hổ hổ, mặt dày mày dạn, không biết xấu hổ là gì!”
Nói rồi Lộ Thân duỗi tay trái, một tay cầm dao, chĩa mũi dao vào dưới cằm Quỳ, cách yết hầu chưa tới một tấc.
“Ngươi quên hôm qua Nhã Anh đã nói gì với ngươi rồi sao? Lộ Thân, xin hãy buông dao xuống.” Quỳ thở dài, “Vừa rồi chính là suy luận của ngươi ư?”
“Chưa hết đâu. Khi Giang Ly tỷ bị sát hại, thực ra ngươi không ở trong phòng. Chỉ vì bảo vệ ngươi nên Tiểu Hưu mới nói dối rằng ngươi chưa từng rời khỏi phòng. Em ấy đã chứng kiến toàn bộ tội ác của ngươi, vậy nên ngươi đã bức tử em ấy để diệt trừ hậu hoạn.”
“Ta đúng là…”
“Ta nói không phải là ‘bức tử’ theo biện pháp tu từ, hay theo nghĩa so sánh, mà là ý nghĩa trên mặt chữ. Chiều hôm đó Tiểu Hưu từng nói, ‘Nếu tiểu thư muốn em chết, em sẽ chết trước mặt ngài ngay lập tức’, còn nói ‘Khi ngài muốn đánh em, em sẽ đưa roi cho ngài.’ Bởi vậy tối hôm ấy, ngươi liền nói rằng muốn em ấy chứng minh điều em ấy nói buổi chiều, bảo em ấy mang roi tới. Đương nhiên Tiểu Hưu sẽ tuân theo. Điều này cũng giải thích tại sao trên thi thể của em ấy lại có vết roi mới. Sau khi hành hạ em ấy xong, ngươi bèn ra lệnh cho em ấy – Cái mệnh lệnh đẩy Tiểu Hưu vào chỗ chết nhưng em ấy không thể phản kháng – Ngươi lệnh cho Tiểu Hưu đi tìm cái chết. Thế là Tiểu Hưu liền treo cổ tự tử trên cây. Đương nhiên, sự đau khổ hôm qua của ngươi chỉ là diễn kịch mà thôi.”
Lộ Thân, sao ngươi vẫn không hiểu đây?
Rõ ràng hung thủ là…
“Cuối cùng, về cái chết của Nhã Anh tỷ, ngươi cũng có trách nhiệm. Ta cho rằng, những điều ngươi nói với tỷ ấy chiều hôm qua chính là một hình thức dẫn dắt. Ngươi phát hiện sau khi Giang Ly tỷ qua đời, tinh thần của Nhã Anh tỷ rất bất ổn, bèn tuyên bố với tỷ ấy rằng chết là một chuyện rất tốt đẹp, còn nói với tỷ ấy khi chết đi thì linh hồn của tất cả mọi người sẽ hợp lại làm một. Thế là Nhã Anh tỷ liền cho rằng, chỉ cần chết đi là có thể gặp lại Giang Ly tỷ và Ký Y tỷ, cho nên… Tức là, Vu Lăng Quỳ, đúng như sáng qua ngươi lỡ miệng thừa nhận, quả thực ngươi đã sát hại tất cả mọi người.”
“Vậy tại sao ta phải làm như vậy? Ta không ân không oán với nhà họ Quan, sao phải bất chấp hy sinh người hầu từng theo mình nhiều năm để sát hại người thân của ngươi?”
“Mục đích của ngươi, thực ra ngươi đã sớm nói ra rồi, không phải ư?” Lộ Thân cười lạnh, nói: “Ngươi tới Vân Mộng chính là để truyền giáo – truyền bá thứ tà giáo tôn thờ cái chết mà ngươi sáng lập ra! Hôm qua ngươi kể ra giáo lý của các ngươi trước mặt ta, ta cứ tưởng rằng ngươi chỉ đang trả lời câu hỏi của Nhã Anh tỷ, chỉ đang giải thích trách nhiệm của Vu nữ theo quan điểm của ngươi. Nhưng ta đã sai rồi. Thực ra khi ấy ngươi đang truyền thụ giáo lý mà ngươi đặt ra cho Nhã Anh tỷ. Hôm qua ngươi nói cái chết sẽ xóa bỏ khác biệt giữa thần và người, giữa xưa và nay, giữa ngươi và ta, ngươi còn nói ngươi tin rằng sau khi chết đi con người ta sẽ bình đẳng và hạnh phúc – Đây chính là giáo lý của các ngươi. Các ngươi cho rằng chết tốt hơn sống, sống là khổ cực mà chết là ngọt ngào. Ngươi còn nói ngươi nghĩ việc mình nên làm là ‘Khuyên con người ta bình thản đón nhận cái chết mà mình không thể trốn tránh’. Ta nói tới đây, nguyên do khiến ngươi giết người đã rõ như ban ngày! Vu Lăng Quỳ, trước đây ta không thể hiểu được, tại sao người bị giết lại là cô cô, Bạch tiên sinh và Giang Ly tỷ. Tới khi Nhã Anh tỷ qua đời ta mới hiểu được, bốn người họ đều có một điểm chung mà những người khác không có – Bọn họ đều là những người học cao hiểu rộng, cho nên bọn họ có tư cách trở thành đối tượng truyền giáo của ngươi!”
“Sao ngươi lại cho là như thế?”
“Vậy nếu tiếp thu giáo lý của ngươi thì sẽ thế nào? Ta nghĩ Nhã Anh tỷ chính là một ví dụ cho việc ngươi truyền giáo thành công, tỷ ấy đã tự sát theo sự ám thị của ngươi. Còn với cô, Bạch tiên sinh và Giang Ly tỷ, cái giáo lý quỷ quái của ngươi không phát huy tác dụng. Bọn họ không tin lời ngươi, không cho là chết còn tốt hơn sống, càng không tiếp thu giáo lý của ngươi mà tự sát. Bởi vậy ngươi chọn cách tự tay giết chết bọn họ. Ngươi cho rằng, như vậy thì có thể làm cho bọn họ thực sự lĩnh hội được giáo lý của ngươi – đây chính là động cơ giết người. Tất cả đều bắt nguồn từ sự cố chấp, hoang tưởng và bệnh hoạn của ngươi, chính vì lý do này mà ngươi đã giết chết năm người sống sờ sờ. Để không cho tà thuyết dị đoan của ngươi ngấm vào tư tưởng của mọi người, để tránh cho người khác lại bị sát hại, ta đành làm thế này, ta muốn tặng ngươi một món quà mà lẽ ra ngươi phải nhận được từ lâu rồi – Cái chết mà ngươi luôn mơ ước.”
Trong chớp mắt, Quỳ đẩy cánh tay trái của Lộ Thân ra rồi nhân đó nhấn nàng xuống đất.
“Sao ngươi phải khổ như vậy?”
“Thả ta ra, đồ sát nhân!”
“Tất cả những điều ngươi làm lúc này, lẽ nào không bắt nguồn từ ‘sự cố chấp, hoang tưởng và bệnh hoạn’ của ngươi sao?” Quỳ thở dài, “Đầu tiên ta hỏi ngươi, hôm qua sau khi ngươi cùng Nhã Anh về nhà cũ của tỷ ấy, tỷ ấy đã từng rời khỏi tầm mắt của ngươi chưa?”
“Chưa từng.”
“Thế tỷ ấy đã mang mũi tên gãy kia trên người từ bao giờ?”
“Có lẽ, có lẽ mũi tên đó vốn là do ngươi đưa cho tỷ ấy.”
“Được… Lại nói đến chuyện của Bạch tiên sinh, khi chúng ta phát hiện ra thi thể của ông ấy, cách thời điểm ông ấy rơi xuống khe núi lâu như vậy, kiểu gì thì máu ông ấy cũng khô lại rồi đúng không? Vậy làm sao mà ta có thể dùng máu ông ấy để viết hai chữ ‘Tử khâm’? Nếu ngươi nói lần này ta cũng cố ý mang theo một chai đựng máu, chỉ để viết hai chữ này, nhưng chữ máu vừa mới viết khô nhanh được như vậy à? Khi các ngươi chạy tới chỗ Bạch tiên sinh thì chẳng phải mọi chuyện sẽ bại lộ ngay sao?”
“Có lẽ trước đó ngươi đã chuẩn bị một khối đất có viết hai chữ ‘Tử khâm’, tới lúc đó chỉ cần đào một cái hố trên đất, rồi cho khối đất đó vào…”
“Ngươi nghĩ phương pháp này có khả thi không?”
“Không có gì là… không thể…”
Nói đến đây chính Lộ Thân cũng thấy chột dạ.
“Điểm cuối cùng, cũng là điểm quan trọng nhất, ta không thể sát hại Bạch tiên sinh trước khi ngươi thức dậy. Bởi vì tướng ngủ của ngươi rất xấu, thực sự rất rất xấu, nằm ngủ cạnh ngươi là hồi ức tồi tệ nhất của ta từ lúc sinh ra tới giờ. Hôm ấy khi ta tỉnh lại thì phát hiện ngươi đã đè cả nửa người lên người ta, ngươi nghĩ ta làm sao có thể ra ngoài giết người mà không đánh thức ngươi đây?”
Bấy giờ Lộ Thân mới nhớ lại, đêm hôm ấy mình mơ thấy hình ảnh cô cô lúc chết, sớm hôm sau thức dậy thì thấy mình đang ôm chặt lấy Quỳ.
Không lẽ mình quả thực đã hiểu lầm nàng?
Nhưng không còn giả thiết nào cả.
Cho nên…
“Lộ Thân, người vẫn chưa hiểu ý nghĩa của hai chữ ‘Tử khâm’ ư? Sáng hôm ấy khi trời chưa sáng, người hầu nhà họ Quan nhìn thấy Bạch tiên sinh đi vào trong núi, mà khi nghi thức khâm liệm bắt đầu thì tất cả mọi người trừ ông ấy đều có mặt ở gian chính, bởi vậy có thể biết được thời gian xảy ra vụ án. Hơn nữa còn có thể biết được một thông tin, đó là hung thủ không có đủ thời gian để xuống khe núi rồi quay lại - Bởi làm vậy cần khoảng nửa ngày, không thể trở về trước nghi thức khâm liệm. Thế nên hai chữ ‘Tử khâm’ tuyệt đối không phải do hung thủ viết. Đương nhiên, hai chữ ấy cũng không thể nào là do ta viết khi phát hiện ra thi thể. Vậy thì chỉ có thể là Bạch tiên sinh viết lúc lâm chung, đúng không?
Trước Bạch tiên sinh thì Chung phu nhân đã bị hại, nói cách khác, đây rõ ràng là một vụ giết người liên hoàn, vậy nếu ngươi là Bạch tiên sinh, ngươi sẽ viết nội dung gì? Rất đơn giản: Tên của hung thủ. Vì chỉ cần chúng ta nhìn thấy tên hung thủ ông ấy viết, vụ án giết người liên hoàn sẽ kết thúc. Nhưng ông ấy lại viết hai chữ 'Tử khâm' khó hiểu này.
Vậy thì phải chăng ông ấy không biết hung thủ là ai nên mới viết như vậy? Giả thiết này rất khó thành lập. Thứ nhất, bên vách núi có dấu vết do người ta di chân trên mặt đất nhiều lần để lại, theo lời khai của Chung Triển Thi thì điều này chứng tỏ ông ấy từng đứng đó trò chuyện với người khác; thứ hai, giả sử người ông ấy trò chuyện cùng không phải hung thủ, vậy ông ấy cũng không nhìn thấy hung thủ hoặc không thể đoán ra thân phận của hung thủ, hẳn là ông ấy sẽ không viết chữ gì đó làm rối cuộc điều tra của chúng ta. Ngươi còn nhớ không, Lộ Thân, đêm trước ngày Bạch tiên sinh tạ thế, ông ấy từng nói với chúng ta, ‘Nếu có việc gì cần giúp đỡ, xin hãy cho ta biết’, ông ấy tỏ thái độ nhất định sẽ giúp đỡ việc điều tra. Vậy nên chắc chắn Bạch tiên sinh phải biết thân phận của hung thủ thì ông ấy mới viết hai chữ 'Tử khâm'.
Tiếp đó, lại một vấn đề nổi lên: Tại sao Bạch tiên sinh không viết tên của hung thủ? Hay là ngươi sẽ giải thích thế này, Bạch tiên sinh sợ hung thủ sẽ tới chỗ ông ấy để xóa bỏ hoặc sửa chữa chữ viết ông ấy để lại, nên cố tình không viết tên hung thủ. Nhưng giả thiết này cũng không khả thi, bởi vì Bạch tiên sinh cũng biết mọi người đều sẽ tham gia nghi thức khâm liệm, hung thủ không thể tốn nhiều thời gian để xuống khe núi sửa lại lời nhắn của ông ấy. Thế tại sao ông ấy lại không viết tên của hung thủ?”
“Có lẽ ông ấy…”
Lộ Thân cất tiếng trả lời trong vô thức, nhưng không nghĩ ra được lời giải thích nào.
“Có thể tuy ông ấy đã thấy được tướng mạo của hung thủ, cũng từng trò chuyện với hung thủ một lúc, nhưng ông ấy không biết tên của hung thủ - Không, sợ rằng sự thật còn tồi tệ hơn thế, ông ấy cứ tưởng rằng hung thủ tên là 'Tử Khâm'!”
“Sao có thể…”
“Lộ Thân, thực ra trong suốt quá trình ngươi đưa ra giả thiết, hung thủ vẫn ở ngay trước mặt ngươi, chẳng qua ngươi vờ như không thấy mà thôi. Ta nói tới đây, ngươi phải hiểu rồi chứ…
Thế là, Lộ Thân gian nan đưa mắt nhìn về phía cây bách trước mặt nàng và gò đất phía sau cây bách ấy.
Đó là nơi an nghỉ của hung phạm trong chuỗi vụ án này.
-------------
[2]
Quỳ nâng Lộ Thân dậy, lại cầm con dao trong tay đưa cho nàng. Trước cử chỉ đầy tín nhiệm và khoan dung của Quỳ, Lộ Thân càng hổ thẹn hơn vì lời nói và hành động khi nãy của mình. Nhưng lúc này nàng cũng không còn tâm trạng đâu mà xin lỗi. Chân tướng mà Quỳ vạch ra khiến nàng nghi hoặc, nàng không hiểu tại sao Tiểu Hưu lại phải sát hại Bạch tiên sinh và người thân của nàng.
“Lộ Thân còn nhớ không, trong bữa tiệc hôm nọ, Bạch tiên sinh tới muộn. Khi ông ấy còn chưa tới thì ta đã giới thiệu bản thân với mọi người, cũng tiện thể giới thiệu cả Tiểu Hưu rồi. Khi đó ông ấy không có mặt nên đương nhiên không biết tên của Tiểu Hưu. Sau đó, Tiểu Hưu hỏi ta về mối liên hệ giữa ‘Thái Nhất’ và ‘Đông Hoàng Thái Nhất’, ta khen em ấy hiếu học, còn nói ‘Không uổng công ta chọn cho em cái tên này từ trong Kinh Thi.’ Bạch tiên sinh đã nghe được câu nói ấy. Xin ngươi chớ quên 'Tử khâm' cũng được trích từ Kinh Thi, bởi vậy ông ấy hoàn toàn có thể hiểu lầm tên của Tiểu Hưu là ‘Tử Khâm’.”
“Vậy thì tại sao lại nảy sinh loại hiểu lầm này?”
“Tiểu Hưu đã lừa ông ấy. Trước khi đẩy Bạch tiên sinh xuống khe núi, Tiểu Hưu từng trò chuyện với ông ấy một hồi. Khi đó, Tiểu Hưu đã nói dối Bạch tiên sinh rằng tên của mình là ‘Tử Khâm’.”
“Sao Tiểu Hưu phải làm như vậy? E sợ sau khi ông ấy ngã xuống thì vẫn có thể viết tên của mình trong khi hấp hối ư?”
“Đương nhiên Tiểu Hưu không đoán được rằng, Bạch tiên sinh đã rơi xuống khe núi sâu như vậy mà vẫn có thể viết tên của hung thủ. Em ấy nói dối là vì mục đích khác: Khi đó Tiểu Hưu nhất định phải hiểu rõ hàm nghĩa của hai chữ 'Tử khâm' – Không, nói đúng hơn thì em ấy muốn biết hàm nghĩa của cả bài Tử khâm, em ấy rất muốn biết rốt cuộc bài thơ này nói về điều gì.”
“Tiểu Hưu muốn hiểu rõ những điều này là vì… À, ta nhớ ra rồi, là thẻ tre mà chúng ta từng nhìn thấy ở chỗ Giang Ly tỷ!”
“Chính vì lý do này. Khi rời khỏi nơi ở của Quan Giang Ly, chúng ta đã trò chuyện về tấm thẻ tre ấy, hơn nữa ta còn giải thích ý nghĩa của Lục y, nhưng lại không giải thích ý nghĩa của Tử khâm. Ta còn nói với ngươi, ‘Nếu ngươi thực sự muốn biết ý nghĩa của Tử khâm, ngày mai ngươi có thể đi hỏi Bạch tiên sinh.’ Tiểu Hưu ghi nhớ câu nói này, sau đó em ấy thực sự đã thỉnh giáo vấn đề này với Bạch tiên sinh.”
“Ta không thể hiểu nổi, tại sao Tiểu Hưu phải…”
“Chỉ có hiểu được hàm nghĩa của câu thơ kia thì Tiểu Hưu mới quyết định được có nên giết Quan Giang Ly hay không. Nhưng về động cơ giết người của Tiểu Hưu, ta muốn để đến cuối cùng rồi giải thích sau. Bây giờ ta chỉ muốn giải thích một vấn đề, đó là vì sao Bạch tiên sinh lại hiểu lầm tên của Tiểu Hưu là ‘Tử Khâm’, tức là tại sao em ấy lại tự xưng là ‘Tử Khâm’. Theo suy đoán của ta, Tiểu Hưu nói dối như vậy chủ yếu là muốn nêu ra vấn đề mình muốn hỏi một cách tự nhiên, để tránh bị Bạch tiên sinh nghi ngờ. Trên bữa tiệc chuyện em ấy hỏi ta, hẳn là Bạch tiên sinh vẫn còn nhớ, bởi vậy trong mắt ông ấy, tuy thân phận Tiểu Hưu thấp kém nhưng là một đứa trẻ có lòng hiếu kỳ rất lớn. Tuy nhiên, nhỡ Bạch tiên sinh hỏi em ấy tại sao chỉ tò mò về nội dung của bài thơ này, em ấy phải nghĩ ra một nguyên do hợp lý. Vậy nguyên do nào hợp lý nhất, phù hợp với thân phận của em ấy nhất? Quá đơn giản, đó là ta đặt tên cho em ấy là 'Tử Khâm', em ấy hỏi Bạch tiên sinh hàm nghĩa của bài thơ ấy là chuyện bình thường. Bởi vậy Bạch tiên sinh tưởng lầm 'Tử Khâm' là tên của em ấy, rồi viết lời nhắn trước khi chết như vậy.”
“Có lẽ trong vụ án của Bạch tiên sinh còn giải thích được, nhưng Giang Ly tỷ bị người ta dùng nỏ bắn chết, Tiểu Hưu em ấy biết dùng nỏ thế nào ư?”
“Khi xem xét nhà kho nơi đặt thi thể Chung phu nhân, ta từng dùng nỏ một lần trước mặt Tiểu Hưu. Em ấy thông minh như vậy, có lẽ chỉ nhìn một lần là có thể học được rồi.”
“Vậy rốt cuộc vụ án của cô phải giải thích thế nào? Nếu hung thủ là Tiểu Hưu thì làm sao em ấy có thể trốn thoát trước mắt của tất cả mọi người?”
“Giải thích vấn đề này cần tốn chút thời gian. Sợ rằng còn phải bắt đầu từ vụ thảm án diệt môn bốn năm trước. Trong vụ án ấy, Quan Nhã Anh đã chịu kích thích quá lớn, nên trong lòng tỷ ấy vẫn còn lưu lại vết thương rất nghiêm trọng. Vì vậy trong sự kiện lần này, tỷ ấy không thể được coi như một người làm chứng hoàn toàn đáng tin. Mà thôi, có lẽ ta nên giải thích lại từ đầu thì hơn…”
“Nhã Anh tỷ…”
“Tỷ ấy đúng là hung thủ của vụ án bốn năm trước. Lộ Thân, ta hỏi ngươi một vấn đề rất đơn giản: Hôm nay tại sao ngươi lại chọn cách giấu dao trong người để tới gặp ta?”
“Bởi vì nó dễ cất giấu.”
“Trong nhà kho còn có rất nhiều mũi tên để ngươi sử dụng, tại sao ngươi không giấu một mũi tên trong người?”
“Mũi tên quá dài, lại không có vỏ, không thích hợp giấu trên người, dù bẻ gãy một nửa mũi tên thì…”
“Sao ngươi không nói tiếp đi?”
“… Tại sao Nhã Anh tỷ phải tự sát bằng một mũi tên gãy?”
“Cuối cùng ngươi cũng chú ý tới điểm đáng ngờ này. Khi vừa nghe chuyện này, ta đoán rằng tỷ ấy muốn chọn một cái chết giống như Giang Ly, dù sao bọn họ cũng thân thiết như vậy. Nhưng sau đó ta lại nghĩ tới một số điểm đáng ngờ. Nếu suy xét chúng và phương pháp tự sát của Nhã Anh thì có thể đưa ra một kết luận.”
“Điểm đáng ngờ gì? Kết luận gì thế?”
“Chúng ta nhìn thấy tấm thẻ tre nọ trong phòng Giang Ly, trên đó có dấu vết bôi xóa sửa chữa, ở giữa chữ ‘ngã’ và chữ ‘tâm’ của dòng thứ ba. Bắt đầu từ dòng thứ ba là nét chữ của Giang Ly, ta không thể hiểu nổi tại sao tỷ ấy không dùng dao sách cạo chữ viết sai đi rồi viết lại như người bình thường, mà viết đè lên chữ viết sai? Lộ Thân, ngươi có nhận ra không, tại nơi ở của Giang Ly và Nhã Anh, chúng ta vốn không nhìn thấy dù chỉ một con dao sách. Không những thế, hôm qua ở trong phòng ta, khi ngươi đột nhiên cầm dao sách đặt trên bàn đi về phía ta, phản ứng của Nhã Anh cũng hơi quá khích. Ngươi cũng nghe thấy rồi đúng không, khi đó tỷ ấy kêu lên ‘Đừng tới đây’.”
“Rốt cuộc điều này chứng tỏ cái gì?”
“Chứng tỏ Nhã Anh sợ dao. E rằng thứ đó sẽ gợi ra hồi ức không vui của tỷ ấy – ví dụ như, dùng dao sát hại cả nhà mình.”
Lộ Thân rơi vào im lặng trong sự kinh ngạc.
“Nhưng lý do khiến Nhã Anh sát hại người thân của mình không phải như tỷ ấy nói – chỉ vì muốn được một gia đình bao dung hơn nhận nuôi. Mà khi hành hung thì tỷ ấy vừa trải qua cơn cửu tử nhất sinh, vô cùng sợ hãi, tỷ ấy sát hại phụ mẫu và huynh đệ của mình bắt nguồn từ mục đích tự vệ. Chúng ta hãy ngẫm lại tình tiết vụ án mà ngươi thuật lại cho ta nhé. Ngươi từng nói bên cạnh thi thể Quan Thượng Nguyên có một thùng gỗ rỗng, còn có một đoạn dây thừng bị cắt đứt buông xuống từ trên cây, cách mặt đất chừng bảy, tám thước. Ta nghĩ từ hai chi tiết nhỏ trên hiện trường này có thể suy ra rốt cuộc nơi đó đã xảy ra chuyện gì.”
“Ta nhớ một giả thiết mà ngươi từng nói, cho rằng Ký Y tỷ mới là hung thủ. Khi ấy ngươi có giải thích về dây thừng và thùng gỗ, ngươi nói dây thừng là do bá phụ quấn lên cây, để treo Nhã Anh tỷ lên rồi đánh đập. Chuẩn bị một thùng nước là để khi Nhã Anh tỷ ngất xỉu thì dùng nước giội cho tỷ ấy tỉnh lại…”
“Tuy nhiên giả thiết này không thể thành lập. Suy luận trước đó của ta đã quên đi yếu tố thời tiết. Khi vụ án xảy ra, nếu đặt một thùng nước trong sân thì e là chẳng mấy chốc nước trong thùng sẽ đóng băng, đúng không? Vậy thì không thể dùng được nữa rồi. Sau khi Tiểu Hưu chết đi, ta mới nghĩ ra có lẽ thùng gỗ này còn có công dụng khác.”
“Tiểu Hưu… Ý ngươi là…”
“Dây thừng, thùng gỗ, hai thứ này kết hợp với nhau, lời giải thích hợp lý nhất mà ta nghĩ ra chính là điều này: Thắt cổ tự sát. E là phần bị cắt mất của sợi dây thừng kia chính là một cái thòng lọng. Hơn nữa, trước khi thòng lọng bị cắt đi, cổ của Nhã Anh đã nằm trong đó.”
“Ý ngươi là bá phụ đã..”
Đáy lòng Lộ Thân dâng lên dự cảm không lành, khiến nàng ngạt thở. Nàng biết Quỳ sắp nói ra những điều nàng không muốn, cũng không nên nghe tiếp. Qua cái chết của Nhã Anh, lúc này Lộ Thân đã có chuẩn bị tâm lý với việc có thể gặp phải đả kích, dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến Nhã Anh từng kề cận bên nàng suốt bao năm, cho dù rất có thể nó là chuyện khủng khiếp nhất trong số những câu chuyện cũ của nhà họ Quan.
“Đúng vậy.” Quỳ gật đầu, “E là sau khi quất roi, bá phụ ngươi lại buộc Nhã Anh tự sát bằng cách treo cổ trên sợi dây thừng kia. Dựa theo các phản ứng của Nhã Anh với dây thừng và những thứ tương tự dây thừng, ta không thể không suy đoán như vậy.”
“Phản ứng của Nhã Anh tỷ?”
“Quả nhiên ngươi không hề nhận ra. Thứ nhất, tại sao Nhã Anh lại đột nhiên sợ rắn? Có lẽ khi nhìn thấy con rắn hoa quấn trên cành cây, tỷ ấy lại nhớ về ký ức kinh hoàng nào đó. Thứ hai, tại sao khi Ký Y ôm tỷ ấy thì lại bị tỷ ấy đẩy ra? Ta nghĩ khi ấy Ký Y không ôm lấy cánh tay Nhã Anh, mà ôm lấy cổ tỷ ấy. Thứ ba, tại sao trong viện nơi Nhã Anh ở lại không có giếng nước? Nơi ở mà nhà họ Quan tạm thời chuẩn bị cho ta vẫn có giếng nước ở trong viện. Mà nơi ở của Quan Nhã Anh, giếng nước lại ở ngoài viện, vậy thì khi lấy nước để dùng sẽ rất bất tiện. Huống chi Giang Ly còn trồng hoa cỏ trong viện, vậy mỗi lần tỷ ấy muốn tưới cho chúng đều phải xách thùng nước đi qua phòng khách, thế cũng quá phiền phức nhỉ? Thế nên ta nghĩ nơi ấy không có giếng nước cũng là có nguyên do. Vì trên giếng nước nhà họ Quan đều có trục quay, trên trục quay lại có dây thừng quấn quanh. Nếu Nhã Anh sợ dây thừng thì cũng không muốn phải nhìn thấy trục quay có quấn dây thừng trên giếng suốt ngày đúng không? Theo phản ứng của tỷ ấy, nhất là khi Ký Y ôm lấy mình, tỷ ấy tỏ ra kháng cự, ta đưa ra suy đoán thế này: Bá phụ ngươi từng buộc Nhã Anh thắt cổ tự sát.”
“… Vậy ai là người đã cắt đứt dây thừng?”
“Có lẽ chính là đường ca của ngươi – Quan Thượng Nguyên, vì hắn bị sát hại dưới tán cây, chứng tỏ khi đó hắn là người ở gần Nhã Anh nhất.”
“Nhưng điều này vẫn chưa hợp lý. Giả sử Nhã Anh tỷ được Thượng Nguyên ca cứu, tại sao phải sát hại huynh ấy ngay tại đó? Hơn nữa tại sao bá phụ lại muốn buộc Nhã Anh tỷ tự sát, rõ ràng Nhã Anh là con gái ruột của ông ấy cơ mà?”
“Hai vấn đề này có thể được giải đáp cùng một lúc. Bá phụ ngươi hẳn là không có ý định bức tử Nhã Anh, ông ấy chỉ muốn đe dọa tỷ ấy mà thôi. Nhã Anh từng nhắc đến trong bữa tiệc đấy thôi, tỷ ấy từng nói với bá phụ ngươi về lý tưởng của mình, song không nhận được sự đồng cảm, đây chính là chuyện khi ấy. Bá phụ ngươi nghe Nhã Anh nói xong, sau khi kinh ngạc thì bèn ra tay đánh tỷ ấy, song ông ấy cũng biết làm vậy không đủ để Nhã Anh từ bỏ ý định của mình, thế là, ông ấy dự định để Nhã Anh trải nghiệm cảm giác kinh khủng hơn…”
Nghe tới đây, Lộ Thân không khỏi dời mắt đi.
“… Lúc đó, ông ấy định để Nhã Anh hiểu được cảm giác sợ hãi khi cận kề cái chết – đầu tiên là buộc Nhã Anh tự sát, lại lệnh cho Quan Thượng Nguyên cắt đứt dây thừng đúng lúc. Bá phụ ngươi nghĩ chỉ cần làm vậy thì Nhã Anh sẽ cải tà quy chính, không còn dũng khí thực hiện lý tưởng của tỷ ấy nữa. Nhưng với Nhã Anh mà nói, sự đả kích này quá nặng nề. Dưới tác động của ý chí cầu sinh, tỷ ấy đã mất đi lý trí. Bởi vậy người đầu tiên bị giết là đường ca của ngươi. Có thể suy luận được rằng, sau khi cắt đứt dây thừng, đường ca ngươi quăng dao găm trên mặt đất, ôm Nhã Anh xuống. Sau cơn kinh hãi, Nhã Anh cầm lấy dao găm, giết chết Thượng Nguyên. Khi nhìn thấy Nhã Anh cầm dao găm lao về phía mình, bá phụ ngươi tự biết rằng tay không thì không thể thắng được, bèn quay người chạy về phía gian chính, định lấy thanh kiếm dài kia. Tuy nhiên tới cửa thì bị Nhã Anh đuổi kịp, lưng bị trúng dao mà chết. Cuối cùng…”
“Được rồi, Tiểu Quỳ không cần nói nữa.”
“Sau khi làm xong tất cả, Nhã Anh thay bộ quần áo nhuốm máu ra, đốt nó đi, xử lý hiện trường một cách qua loa rồi chạy về phía nhà ngươi. Trên đây chính là chân tướng của vụ thảm kịch xảy ra vào bốn năm trước.”
“Nhưng Quỳ, ta không hiểu. Tại sao bá phụ nhất thiết phải làm tới nước này để buộc Nhã Anh từ bỏ lý tưởng của mình?”
“Lộ Thân, đúng là ngươi vẫn không hiểu. Nếu như cho Nhã Anh thực hiện lý tưởng của tỷ ấy thì sẽ đem lại hậu quả gì cho nhà họ Quan? Ta có thể tóm tắt cho ngươi đó là: Diệt tộc. Mấy năm nay nhà họ Quan ẩn cư nơi núi rừng, chẳng qua là không muốn bị cuốn vào vòng tranh chấp quyền lực, vì tuy đắc thế có thể đạt được vinh quang và của cải, song chỉ cần thất thế là toàn tộc sẽ bị đuổi tận giết tuyệt. Mà Nhã Anh lại một mực theo đuổi điều đó. Có lý tưởng như vậy, song lại sinh trong một gia tộc như thế, khó tránh được việc bị hãm hại. Còn bá phụ ngươi lại là một người lạnh lùng cay nghiệt, ông ấy không coi con cái của mình như một cá thể độc lập, một người sống khỏe mạnh mà chỉ coi như đồ vật do mình sáng tạo ra. Bởi vậy khi nghe Nhã Anh bày tỏ, ông ấy chỉ thấy suy nghĩ của Nhã Anh là lung tung xằng bậy, cho rằng những điều mình đã dạy tỷ ấy đều uổng phí, thậm chí coi Nhã Anh như một thứ phế phẩm mà ông ấy không nên tạo ra. Thực ra mà nói, nếu Nhã Anh không ra tay giết người, lại không muốn từ bỏ lý tưởng của mình, với tính cách của bá phụ ngươi thì tình cảnh ngày đó sẽ còn tái diễn, mà khi ấy, chưa chắc đã có người cắt đứt dây thừng cho tỷ ấy…”
Nói tới đây Quỳ khẽ thở dài, không thể nói tiếp nữa. Lộ Thân cũng cảm nhận sự im lặng của nàng, từ trong sự im lặng ấy có thể nhận ra rất nhiều điều mà Quỳ không nói ra miệng: Đó là về sự kỳ vọng của cha mẹ với con cái, về việc cha mẹ có quyền hủy diệt tư tưởng phản nghịch của con cái hay không, và rất nhiều tâm sự về thân thế của chính nàng.
Một lúc lâu sau, Lộ Thân hỏi:
“Vậy chuyện khi đó có liên quan gì đến vụ án của cô?”
“Thực ra sự liên quan này ta cũng đã nói ra rồi. Nhã Anh là một người làm chứng không hoàn toàn đáng tin, vì đã chịu đả kích quá lớn trong vụ việc hồi bốn năm trước nên tầm mắt của tỷ ấy luôn cố gắng tránh né một vài thứ.”
“Có điều Nhã Anh tỷ đã qua đời, chúng ta không thể xác nhận điểm này với tỷ ấy.”
“Không cần sự xác nhận của tỷ ấy. Lời chứng của tỷ ấy đã nói lên tất cả. Tỷ ấy đã miêu tả về sự xuất hiện của Tiểu Hưu thế này: ‘Nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, quay người lại thì nhìn thấy Tiểu Hưu.’ Lộ Thân, ngươi không thấy câu nói này thật là kỳ lạ ư? Khi ấy Nhã Anh đang đứng đối diện với nhà kho, vị trí ấy gần như tựa sát vào vách núi, nếu tỷ ấy đứng đối diện với nhà kho thì sao tiếng bước chân có thể truyền tới từ phía sau được? Hay đúng hơn là khi ấy thực ra Nhã Anh không đứng đối diện thẳng với nhà kho, mà quay mặt về một hướng khác.”
“Hướng khác?”
“Nhã Anh ở phía Nam, nhà kho ở phía Bắc, lối vào hẻm núi ở phía Đông, đường đi tới suối nước ở phía Tây. Mà ban đầu Nhã Anh không nghi ngờ Tiểu Hưu, điều này chứng tỏ hành động của Tiểu Hưu không hề khả nghi. Vậy nên nhất định là em ấy đã đi từ lối vào hẻm núi – cũng chính là phía Đông – tới chỗ Nhã Anh. Tức là, khi ấy chắc chắn Nhã Anh đã quay mặt về hướng Tây, cũng chính là hướng dòng suối.”
“Tại sao Nhã Anh tỷ lại quay mặt về hướng đó, ở đó đâu có gì?”
“Chính vì không có thứ gì cả nên tỷ ấy mới quay mặt về hướng đó. Ngươi ngẫm lại đi, phía Đông nhà kho có thứ gì?”
“Phía Đông… Phía Đông… Ý ngươi là, giếng nước?”
“Chính xác. Đứng ở chỗ của Nhã Anh thì dù tỷ ấy nhìn về phía Đông hay phía Bắc đều có thể thấy cái giếng kia. Xin đừng quên, trên miệng giếng có trục quay, trên trục quay quấn đầy dây thừng, đó là thứ mà Nhã Anh tuyệt đối không muốn thấy, bởi vậy lúc đó tỷ ấy đành đứng hướng về phía Tây. Như vậy thì dây thừng sẽ không xuất hiện trong tầm mắt của tỷ ấy. Ta nghĩ, sau khi Tiểu Hưu sát hại Chung phu nhân, nghe được tiếng ngươi truyền từ trong hẻm núi, bèn trốn ở sau thành giếng. Tiểu Hưu vốn định nhân lúc mọi người đều đi vào nhà kho thì sẽ rời khỏi đó, thế nhưng Nhã Anh vẫn cứ đứng trước nhà kho. Tiểu Hưu tưởng rằng mình khó mà trốn được, rồi dần dần nhận ra Nhã Anh luôn hướng mặt về phía Tây, chưa bao giờ nhìn về phía mình. Thế là em ấy bí quá hóa liều, đi vòng ra phía Đông của Nhã Anh, cũng chính là sau lưng Nhã Anh, vờ như vừa tới từ nơi ở của chúng ta.”
“Nếu khi ấy người xuất hiện sau lưng tỷ ấy không phải Tiểu Hưu, có lẽ Nhã Anh tỷ sẽ lập tức sinh nghi, vậy thì Bạch tiên sinh và Giang Ly tỷ sẽ không phải chết, Nhã Anh tỷ cũng…”
“Đúng thế, tiếc là không ai nghi ngờ Tiểu Hưu, bởi vì dường như em ấy không hề có động cơ để sát hại Chung phu nhân. Cũng chính vì nguyên nhân này mà đến chết Giang Ly cũng không biết được thân phận của hung thủ, cũng không biết động cơ giết người của hung thủ. Di ngôn của tỷ ấy hướng mục tiêu vào sự thay đổi đối tượng tế bái, thực ra đó chỉ là suy nghĩ của cá nhân tỷ ấy, không phải chân tướng của vụ án.”
Lộ Thân nhớ lại cuộc đối thoại của Nhã Anh và Quỳ hôm qua:
Đó không phải lỗi của ngươi, Vu Lăng quân, ta không thể trách ngươi được. Huống chi, nguyện vọng của Giang Ly chỉ có thể giao cho ngươi.
Quả nhiên, Nhã Anh, tỷ biết tất cả.
“Hôm qua sau khi Nhã Anh tỷ ngăn cản ý đồ tự sát của Tiểu Quỳ, đã nói một câu ‘Vu Lăng quân, xin đừng phụ lòng’, khi ấy trời mưa, ta không nghe rõ đoạn sau. Rốt cuộc Nhã Anh tỷ đã nói điều gì?”
“Tỷ ấy nói ta đừng phụ lòng cái chết của Tiểu Hưu, cũng đừng phụ lòng Tiểu Hưu đã phạm tội vì ta.”
“Vì… Tiểu Quỳ?”
“Đúng, sở dĩ Tiểu Hưu làm vậy, đều là tại ta. Lộ Thân, Chung phu nhân, Bạch tiên sinh và Giang Ly đích thực đều là những người học cao hiểu rộng, ngoài điểm này, bọn họ còn có một điểm chung nữa, mà điểm chung này khá bí ẩn, không dễ nhận ra. Khi nãy ta đã nói, Tiểu Hưu từng thỉnh giáo Bạch tiên sinh hàm nghĩa của bài thơ Tử khâm, bởi vì chỉ khi hiểu được ý nghĩa của hai câu trích từ Tử khâm kia, em ấy mới quyết định được có nên giết Giang Ly hay không. Bắt đầu từ điểm này, có thể phát hiện ra điểm chung của người bị hại.”
“Ta không hiểu.”
“Tiểu Hưu đã nghe ta giải thích về hai câu thơ do Chung Triển Thi viết, còn nội dung bức thư hồi đáp của Giang Ly, tức là hai câu Tử khâm, ta lại chưa giải thích hàm nghĩa của chúng, bởi vậy em ấy không hiểu được hồi âm của Giang Ly có nghĩa là gì, nói cách khác em ấy không thể xác định được thái độ của Giang Ly với Chung Triển Thi.”
“Thái độ nào có thể khiến Tiểu Hưu nảy sinh ý định giết người? Ta vẫn không hiểu.”
“E là Tiểu Hưu cho rằng, lá thư ấy là sự bày tỏ lòng ái mộ của Chung Triển Thi với Giang Ly.”
“Đúng thế. Nghe ngươi giải thích hai câu Lục y mà Triển Thi ca viết ra, quả thực Tiểu Hưu sẽ hiểu như vậy.”
“Cho nên em ấy muốn biết, liệu Quan Giang Ly có chấp nhận tình cảm này hay không – Nói đúng hơn, em ấy muốn biết liệu Giang Ly có ái mộ Chung Triển Thi hay không.”
“Nếu Giang Ly tỷ thích biểu ca thì Tiểu Hưu buộc phải sát hại tỷ ấy ư?”
“Đúng vậy. Nếu Tiểu Hưu nhận định Quan Giang Ly đã đón nhận tình cảm của Chung Triển Thi thì chắc chắn em ấy phải giết Quan Giang Ly. Mà hai câu thơ Giang Ly viết ra, ‘Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm. Túng ngã bất vãng, tử ninh bất tự âm.’ hôm trước ta từng giải thích rồi, đúng là có thể diễn đạt ý nghĩa là đồng ý đón nhận. Ta nghĩ chắc hẳn Bạch tiên sinh cũng giải thích với Tiểu Hưu như vậy. Thế là sau khi sát hại Bạch tiên sinh, Tiểu Hưu bèn coi Giang Ly là mục tiêu kế tiếp.”
“Ta vẫn không hiểu, rốt cuộc tại sao Tiểu Hưu phải giết người…”
“Người bị Tiểu Hưu sát hại đều có liên quan tới một chuyện, đó là – Cấm kị của Vu nữ. Ta đã kể với ngươi rồi, tất cả người Tề bao gồm gia tộc ta đều cho rằng Vu nữ không được quyền yêu và kết hôn, dưới cái nhìn của họ, tình yêu và hôn nhân là điều cấm kị với Vu nữ. Tiểu Hưu cũng cho là thế. Dựa theo quan niệm này, em ấy mới sát hại Chung phu nhân, Bạch tiên sinh và Quan Giang Ly. Tiểu Hưu cho rằng hành vi của Chung phu nhân và Giang Ly đã phá vỡ cấm kị này, còn Bạch tiên sinh thì lại đưa ra lời bàn rằng Vu nữ có thể phá vỡ cấm kị ấy – Đây chính là điểm chung của người bị hại.”
“Nhưng Nhã Anh tỷ đã nói trên bữa tiệc rồi mà, Vu nữ đất Sở không bị ràng buộc bởi cấm kị này. Khi đó Tiểu Hưu cũng có mặt, em ấy phải nghe được mới đúng.”
“Tiểu Hưu không để ý tới điều đó, bởi vì mục đích em ấy giết người không phải vì muốn trừng phạt người phá vỡ cấm kị, mà vì muốn… khuyên răn ta.”
Lời giải thích Quỳ đưa ra đã vượt qua khả năng phân tích của Lộ Thân.
“Thực ra mọi thảm kịch đều bắt nguồn từ vài câu bông đùa của hai chúng ta. Trong bữa tiệc hôm ấy, ngươi múc cho ta một đĩa quỳ muối, ta bảo ngươi tự ăn đi, ngươi lại hỏi ta có ăn luôn được cả ta không. Sau đó ta nói đến chuyện về Khuất Nguyên. Trong lúc đó, chúng ta đã nói mấy câu bông đùa. Lộ Thân, ngươi còn nhớ không?”
Ngoài ăn ra thì đâu còn cách nào khiến đối phương trở thành một phần của chính mình nữa?
Yêu một người thì phải khiến người đó trở thành một phần của chính mình ư? Sở thích của Lộ Thân kỳ lạ thật đấy.
Ừ, hoặc là khiến bản thân trở thành một phần của người ấy cũng được.
Điều này thì dễ dàng hơn đó. Chỉ cần làm người ấy tổn thương là được. Ý ta không phải là sự tổn thương về gân cốt da thịt mà là tổn thương trong lòng. Làm một vài chuyện mà người ấy không thể chịu nổi, nói ra những lời mà người ấy không thể tiếp thu, khiến trong lòng người ấy luôn có vết thương do ngươi tạo nên suốt quãng đời còn lại. Vậy thì ngươi cũng đã trở thành một phần của người ấy. Thế nhưng, chỉ vậy vẫn chưa đủ. Dù sao mình vẫn là mình, chưa thể hoàn toàn biến thành một phần của đối phương. Nếu muốn làm tới cùng thì phải khiến bản thân thực sự biến mất mới được.
Dùng cái chết của mình để làm người ấy tổn thương? Lại có người dùng phương thức này để biểu đạt tình yêu của mình thật ư? Nếu vậy mà cũng gọi là yêu thì thực ra thứ tình yêu này chẳng khác gì hận.
Ngươi sai rồi, Lộ Thân. Đây mới là tình yêu mãnh liệt nhất. Những danh thần thời xưa, thẳng thắn can gián, hy sinh vì chính nghĩa là như thế - Dùng cái chết của mình để lưu lại thương tổn trong lòng quân vương, dựa vào đó để đạt được mục đích khuyên răn. Ngũ Tử Tư từng hưng binh diệt Sở đã làm như vậy, mà Khuất Nguyên một lòng muốn phục hưng nước Sở cũng làm như thế. Việc bọn họ tự sát bắt nguồn từ lòng trung quân ái quốc hết mực: Khiến chính kiến của bản thân trở thành một phần trong sinh mệnh của quân vương.
“Ta còn nhớ…”
“Lời nói đùa của ta khi đó, không may đã biến thành cương lĩnh hành động của Tiểu Hưu. Dựa vào suy nghĩ ấy, Tiểu Hưu đã sát hại ba người, cuối cùng tự sát mà chết. Tất cả những điều em ấy làm đều chỉ vì khuyên răn ta chớ có phá vỡ cấm kị của Vu nữ mà thôi.”
“Rõ ràng Tiểu Hưu ngoan ngoãn, hiền lành là thế, tại sao…”
“Tất cả đều là lỗi của ta. Tất cả đều vì ta lỡ lời mới tạo thành cục diện hôm nay, mới hại chết tất cả mọi người.” Khuôn mặt Quỳ lại hiện lên vẻ đau đớn như vào buổi sáng hôm qua khi ôm thi thể của Tiểu Hưu, rồi lại rơi nước mắt, giọng nói cũng khản đi, “Dù sao trong bữa tiệc hôm ấy, ta đã nói ‘Hâm mộ Vu nữ đất Sở’ ngay trước mặt Tiểu Hưu, còn nói chẳng qua ta chưa gặp được người mình thích mà thôi. Đêm hôm đó, trên đường tới nơi ở của Nhã Anh, ta lại nói ngay trước mặt em ấy, ‘Ta cũng đã suy xét rất kỹ mới lựa chọn cách sống hiện giờ’, còn nói ‘Nếu một ngày nào đó ta mất hết hứng thú với những thứ này, có khi ta sẽ phản bội lại gia tộc của chính mình ấy chứ’… Lộ Thân, ta đã nói với ngươi, tất cả người Tề, kể cả gia tộc của ta đều tin rằng, nếu ‘Vu nhi’ yêu và kết hôn thì gia tộc của nàng sẽ gặp tai ương, bản thân nàng cũng vô cùng bất hạnh. Tiểu Hưu cũng tin vào điều này, chắc chắn em ấy không mong ta gặp bất hạnh nên mới làm như vậy. Nếu ta phát hiện ra tấm lòng của em ấy sớm hơn một chút thì có lẽ, có lẽ…”
Lộ Thân quăng con dao trong tay đi, ôm Quỳ vào lòng an ủi.
“Vào đêm Giang Ly tạ thế, ta chợt nghĩ đến giả thiết Tiểu Hưu là hung thủ, đương nhiên ta không cho đây là chân tướng, nhưng vẫn nửa đùa nửa thật nói cho Tiểu Hưu nghe. Kết quả em ấy lại thú nhận rằng, tất cả đều là những tội lỗi mà em ấy đã phạm vì ta. Lộ Thân, ngươi có thể tưởng tượng được tâm trạng khi ấy của ta không? Ta hận không thể lập tức lấy cái chết để tạ tội trước mặt ngươi và người thân của ngươi. Nhưng cuối cùng ta vẫn tha thứ cho Tiểu Hưu. Lộ Thân, ngươi mau buông ta ra, ngươi phải hận ta mới đúng. Khi nãy nếu ngươi đâm một nhát kết liễu tính mạng của ta thì tốt rồi… Bởi vì ta là một người như vậy, khi biết người hầu của mình vì mình mà giết ba người vô tội, ta lại tha thứ cho em ấy mà không hề do dự. Ta bảo em ấy quên chuyện này đi, quên đi việc bản thân em ấy chính là hung thủ sát hại ba người. Ta còn nói, trên thế gian này chỉ ta mới có tư cách trừng phạt em ấy, chỉ ta mới có thể phán xét tội ác của em ấy, rồi thực thi trừng phạt. Bởi vậy ta mới đánh em ấy. Ta chưa từng xuống tay nặng như vậy, đây cũng là lần đầu tiên em ấy khóc khi chịu đòn. Sau đó ta cũng khóc. Ta đã đoán em ấy sẽ chết, đoán được cuối cùng em ấy sẽ chọn phương thức này để hoàn thành sự can gián của mình. Tuy nhiên ta không biết mình có thể làm gì. Ta thoa thuốc trị thương cho em ấy, để em ấy nằm ngủ cạnh ta, lặp lại hết lần này đến lần khác rằng ta tha thứ cho em ấy. Còn em ấy chỉ nói, em ấy rất hạnh phúc vì được trở thành người hầu của ta. Ta sợ ngày hôm sau tỉnh lại sẽ đánh mất Tiểu Hưu, bèn gắng để mình không ngủ quên, nhưng cuối cùng ta vẫn thiếp đi. Trước khi chìm vào giấc ngủ, ta đã ôm chặt lấy Tiểu Hưu, ta tưởng rằng làm vậy thì em ấy sẽ không rời bỏ ta. Song khi ta tỉnh lại, Tiểu Hưu đã không còn ở bên ta nữa…”
Thế rồi, Lộ Thân cũng tha thứ cho Quỳ đang khóc thảm thiết trong lòng nàng.
---------------
[3]
Ngày hôm sau, trời quang và ráng mai đều xuất hiện.
Màn đêm phủ trên núi và thung lũng đã bị xé rách, ánh sáng trào dâng từ phía chân trời. Những áng mây tụ khắp trời bỗng được chiếu sáng rực rỡ, khiến màu sắc bảo vệ hòa vào màu trời đêm gần như biến mất hoàn toàn. Chẳng bao lâu sau, bóng tối dần tan ở nơi giáp với những vầng mây tía.
Đó là vầng mặt trời đang dần lên cao giữa những tầng mây, ánh bình minh cũng trở nên mờ mịt. Bầu trời chuyển từ màu mực sang màu vàng đất, cuối cùng biến thành màu xanh lam pha lục. Mặt trời đỏ vẫn lên cao, rốt cuộc cũng chọc thủng tầng mây. Từ đó bầu không khí trở nên ấm áp, sương mù giăng khắp núi cũng đột ngột tiêu tan. Những đốm sáng vàng bỗng rải khắp mặt đất. Nhưng cùng lúc ấy, những ngôi sao cũng bị vùi lấp giữa bầu trời hệt như biển máu.
Bấy giờ, Quỳ và Lộ Thân một lần nữa đi tới nơi mà Tiểu Hưu an nghỉ.
Nhưng sau lần thăm mộ này, các nàng sẽ không quay về nhà họ Quan nữa.
Quỳ buộc chặt con ngựa cái chở hành lý, nắm tay Lộ Thân leo lên sườn núi. Trên núi toàn là cây thu và cây ngô đồng, cây bách mới được trồng xuống trước mộ Tiểu Hưu lẫn trong số đó, rất khó nhìn thấy từ xa. Nhưng suốt đời này Quỳ và Lộ Thân sẽ nhớ mãi con đường này, cho dù cả hai đều không biết, sau hôm nay, trong suốt quãng đời còn lại, các nàng không còn cơ hội tới thăm nơi này lần nữa.
Sương mai thấm ướt vạt áo hai người.
“Chúng ta… thực sự phải tới Trường An ư?”
“Tới giờ rồi mà ngươi vẫn muốn nuốt lời ư?” Trước câu hỏi của bạn, thiếu nữ mặc áo ngắn, đeo cung tên hỏi ngược lại.
“Sao ta có thể hối hận được? Ta chỉ hơi bất an mà thôi.”
“Ta hiểu mà, rời khỏi quê hương vốn không phải chuyện dễ dàng. Huống chi cô cô ngươi còn chưa được chôn cất, các tỷ tỷ vẫn chưa phát tang, lúc này rời khỏi Vân Mộng, chắc hẳn ngươi luôn áy náy trong lòng.”
“Ừm.” Lộ Thân gật đầu, “Nhất là lần này phụ thân lại không khuyên can ta. Tối qua khi ta rời khỏi gian chính, quay đầu lại nhìn ông ấy, vẻ mặt ông ấy giống hệt như khi Nhã Anh tỷ biết tin Giang Ly tỷ đã qua đời. Ta biết rõ lúc này mình nên ở lại cùng ông ấy – giống như tổ tiên của ta vậy, ở lại nơi nguy hiểm, ẩm ướt và khiến người ta đau khổ này cả đời.”
“Ông ấy kể chuyện đó cho chúng ta, thực sự khiến ta bất ngờ. Ông ấy nhất định đã coi Nhã Anh như con ruột mới tự trách đến như vậy, tới giờ mà vẫn nhớ mãi không quên.”
Tối qua khi Quỳ và Lộ Thân tới từ biệt Quan Vô Dật, đã nghe được một câu chuyện cách đây không lâu lắm. Chỉ vì người trong cuộc đều không còn nữa, nên mới khiến người ta thấy vô cùng xa xôi. Hóa ra sau khi Quan Ký Y qua đời, Giang Ly từng cầu xin Quan Vô Dật cho phép nàng và Nhã Anh rời khỏi Vân Mộng, tới Trường An sống nương tựa vào cô cô. Giang Ly sợ nếu cứ ở lại Vân Mộng thì Nhã Anh không khỏi nhìn vật nhớ người, sớm muộn gì cũng đi theo Ký Y.
Nhưng Quan Vô Dật không chấp nhận thỉnh cầu của con gái.
Thế nên lần này khi Quỳ hy vọng đưa Lộ Thân rời đi, không hề bị ngăn cản.
“Tuy nhiên ta không thấy phụ thân có gì sai.” Lộ Thân hơi run run nói. Nàng cố gắng che giấu nỗi bi thương, giữ cho giọng nói bình thản nhất, song cũng không thể gạt được Quỳ mẫn cảm. “Khi ấy Nhã Anh tỷ chịu nỗi đau lớn như vậy, đột nhiên rời khỏi Vân Mộng tới một môi trường mới, bị buộc phải đối mặt với sinh hoạt phức tạp hơn, còn phải sống cùng những người xa lạ, vậy cũng quá tàn nhẫn với tỷ ấy. Như một cái cây đã gần khô héo, dù có chuyển nó tới một khoảnh đất màu mỡ khác cũng chưa chắc nó đã sống được. Tỷ ấy đã trưởng thành trong hoàn cảnh quá nghiêm khắc, tội nghiệt mắc phải cũng quá nặng nề, lại gặp đả kích khủng khiếp như vậy, sợ rằng không gì có thể cứu được tỷ ấy.”
“Có lẽ đúng là như vậy.”
“Tiểu Hưu cũng thế… Tiểu Quỳ, có một chuyện ta không bao giờ tha thứ cho ngươi, đó là ngươi đã từng ngược đãi Tiểu Hưu, mà còn ngược đãi suốt năm năm ròng. Có lẽ nguyên nhân thực sự gây nên thảm kịch không phải vài câu bông đùa ngày đó của ngươi, cũng không phải cấm kị của Vu nữ ngươi phải gánh vác, mà là sự dạy dỗ của ngươi với Tiểu Hưu. Ta có thể tưởng tượng được sự hoang mang của em ấy. Đầu tiên ngươi dùng roi để cho em ấy biết tuyệt đối không được cãi lời ngươi, in hằn tín điều như thế lên da thịt em ấy; sau đó lại bắt em ấy học thuộc những giáo điều mà ngươi tôn thờ, những giáo điều đó nói với em ấy rằng, nhất định phải sửa chữa khuyết điểm của chủ nhân, đó mới thực là trung thành. Chính hai luồng tư tưởng hoàn toàn trái ngược đó đã đẩy Tiểu Hưu vào bước đường cùng. Ta còn nhớ sau bữa tiệc, em ấy thử nói với ngươi về nỗi phiền muộn của mình, nhưng ngươi chỉ bảo em ấy tự cân nhắc. Khi đó nếu ngươi có thể dẫn dắt em ấy nói ra suy nghĩ của mình thì cũng không có nhiều người phải mất mạng như thế.”
“… Ngươi nói nghe quá nhẹ nhàng.” Tới giờ thì Quỳ cũng không thể giấu giếm sự dao động của mình trước mặt người bạn ngốc nghếch nữa. “Khi gặp Tiểu Hưu, ta mới mười hai tuổi. Sao có thể yêu cầu đứa bé mới mười hai tuổi dạy bảo người khác một cách chính xác được? Hơn nữa vì bị cướp đoạt quyền lợi quan trọng nhất, lại được gia tộc bỏ mặc và dung túng, khiến ta có thể điều khiển tỳ nữ của mình mà không hề bị hạn chế - Chính ta cũng không được dạy bảo một cách hợp lý. Ta chỉ nhận được từ cha mẹ sự giam cầm và đền bù cho điều đó mà thôi.”
“Ta hiểu…”
“Người từng thực sự dạy bảo ta, giờ ngẫm kỹ lại,” Quỳ mỉm cười cô đơn, nhỏ giọng nói, “Có lẽ cũng chỉ có Tiểu Hưu thôi, mặc dù em ấy dùng phương thức cực đoan như vậy.”
“Đúng thế, còn cực đoan hơn cả cách mà ngươi đối xử với em ấy.”
Cuối cùng hai người cũng leo lên gò núi kia.
Họ đều hiểu, tiến thêm vài bước là sẽ bước vào vùng đất của người thiên cổ. Tiểu Hưu đã bỏ lại “thế giới” của các nàng phía sau lưng. Mà người ở lại trên thế giới này vẫn có thể cùng tồn tại với Tiểu Hưu. Nói cho cùng, “Chúng ta cũng không thực sự trải qua quá trình tử vong của người khác, cùng lắm chỉ là ‘ở cạnh’ mà thôi.” Huống chi, “Dù là ai cũng không thể lấy đi cái chết của người khác từ chỗ kẻ ấy. Đương nhiên có người có thể ‘chết vì người khác’. Nhưng dù sao thì cũng giống như hy sinh bản thân vì người khác ‘trong một công cuộc xác định’. Cái chết kiểu này không có nghĩa là thông qua đó có thể lấy đi cái chết của người khác.” - Trước nay mỗi người đều phải tự chấp nhận cái chết của chính mình.*
* Chú thích của tác giả: Tham khảo tác phẩm Tồn tại và thời gian của Martin Heiderger.
Cái chết của Tiểu Hưu cũng là như vậy.
Chung quy nó cũng không thể khiến Quỳ tránh khỏi cái chết, mà cùng lắm chỉ khiến nàng hiểu thêm về cái chết mà thôi.
Khi nhìn thấy cây bách kia, Lộ Thân dừng bước.
“Ta nghĩ, có lẽ ta không nên tới đó thì tốt hơn. Thực ra hôm qua ta đã nghĩ suốt đêm, nhưng vẫn không biết phải đối mặt với em ấy thế nào. Bởi vậy, xin phiền Tiểu Quỳ thay ta cáo biệt em ấy.”
“Ừm, không cần miễn cưỡng làm gì. Mọi chuyện cứ để ta lo.”
Thế rồi, Quỳ bước lên, cuối cùng đứng trước mộ của Tiểu Hưu.
- Tiểu Hưu, giờ em đã trở thành một phần của ta đúng như ý nguyện, thời khắc này em vẫn ở trong người ta, em là vết thương lòng của ta, tội lỗi của ta, sự hối hận của ta, cũng là hồi ức mà ta không đành lòng nhớ lại nhưng ắt sẽ ôn lại. Khi ta chết đi, chúng ta sẽ gặp nhau trong hồ nước ấm áp kia. Khi ấy, không gì có thể khiến chúng ta chia lìa.
- Nhưng Tiểu Hưu à, dù vậy ta cũng không thể chạm vào em, không thể ăn cơm em nấu, càng không thể tác thành cho tự do và hạnh phúc của em. Tiểu Hưu không thể sống lại như một cá thể sống. Sợ rằng trong quãng đời còn lại của ta, không còn chuyện gì khiến ta hối hận, nuối tiếc hơn là đánh mất em. Hơn nữa, e là cũng sẽ không còn quãng thời gian ngọt ngào như năm năm qua nữa, dù sao, trong những năm tháng ấy, em vẫn luôn ở bên ta.
- Tuy tới tận bây giờ, em vẫn ở đó, quanh quẩn bên ta, chăm chú theo dõi từng hành động của ta, lắng nghe tiếng lòng mà ta không thể kể cho người khác, nhưng dù sao đây cũng không phải thứ mà ta mong muốn. Có điều nếu đây là nguyện vọng của em, ta sẽ tiếp thu, dù em chưa từng đòi hỏi bất cứ thứ gì từ ta, thậm chí chưa từng chính miệng cho ta biết tâm nguyện của mình. Vậy nên nguyện vọng cuối cùng của em, ta nhất định sẽ thực hiện cho em, em đã trở thành một phần của ta, chúng ta sẽ mãi mãi không chia lìa…
- Nhưng tại sao ta không thể cảm nhận được sự tồn tại của em?
- Tại sao ta không ngừng ám thị, lừa gạt bản thân, ép mình tin rằng nguyện vọng của em đã được thực hiện, nhưng ta chẳng thể cảm nhận được niềm vui khi ta ở bên em như ngày trước?
- Tại sao ta thầm gọi tên em hết lần này đến lần khác, thậm chí gọi ra thành tiếng, song em không hề trả lời ta, trước đây em không bao giờ như vậy.
- Quả nhiên, cái chết là như thế này. Không còn hồi ức, cũng không thể gặp lại, cuối cùng chỉ còn bóng tối vô tận và gió lạnh tiêu điều.
- Vậy thì ta nên sống vì điều gì đây?
- Sợ rằng điều ta đã từng tin - “cái chết ngọt ngào” vốn chỉ là một vọng tưởng, chỉ là sự tự thôi miên nực cười mà đáng thương: Nhờ sự ám thị này để trốn chạy nỗi sợ bị người đời quấy nhiễu. Nhưng bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ không thể không đối mặt với nó. Cuối cùng quãng đời còn lại của ta sẽ phải sống trong nỗi sợ cái chết hay sao? E là tới một khoảnh khắc nào đó, mọi thứ mà ta theo đuổi sẽ hóa thành tro bụi và bùn đất, giống như thân thể của ta, mà linh hồn sống trong thân thể ta cũng sẽ tiêu tan trong thời khắc ấy.
- Sợ rằng cuối cùng ta sẽ hoàn toàn rời xa thế giới này.
- Không lẽ đây chính là nguyện vọng của em? Không lẽ em rời bỏ ta chỉ vì muốn ta hiểu được một sự thật tàn khốc mà ta không muốn hiểu rõ? Hay là kết quả này không phải điều mà em kỳ vọng?
- Xin hãy cho ta biết, Tiểu Hưu…
* * *