-
P4-Chương 1+2
[1]
Biết cần phải chết chừ, lữa lần chi lâu!
Nhắn người quân tử chừ, nghìn đời về sau:
Cùng loài người chúng ta chừ, họa là thương nhau!*
* Trích trong bài thơ Cửu chương - Hoài sa, người ta cho rằng đây là tác phẩm Khuất Nguyên sáng tác trước khi trầm mình dưới sông, là thơ tuyệt mệnh của ông. Bản dịch của Nhượng Tống.
***
[1]
Mấy ngày qua đã xảy ra ba vụ án mạng, người chết lần lượt là Chung phu nhân, Bạch tiên sinh và Quan Giang Ly. Mà theo di ngôn của Quan Giang Ly thì hiện giờ huynh muội Chung thị cũng đang gặp nguy hiểm. Bởi vậy nhất định phải mau chóng ngăn cản hung án tiếp tục xảy ra. Trước mắt trở ngại lớn nhất trong suy luận chính là vụ án mạng của Chung phu nhân. Bởi vì hung thủ đã biến mất trước mắt của tất cả mọi người.
Dựa theo vết máu trên cỏ trước cửa nhà kho thì có thể suy luận được thời gian xảy ra hung án. Khi ta và Lộ Thân đi qua đó tới bên suối, bãi cỏ còn chưa có vết máu. Khi Quan Giang Ly và Chung Hội Vũ đi qua đó cũng không thấy có gì bất thường. Mà ngay khi bọn họ đi qua, chỉ có một con đường để hung thủ thoát thân, và con đường ấy lại được Chung Triển Thi và Quan Nhã Anh giám thị - tức là, từ lúc đó, hung thủ đã không có cơ hội rời khỏi hiện trường.
Vậy thì chúng ta hãy thay đổi lối tư duy, phải chăng trước khi Quan Giang Ly và Chung Hội Vũ đi qua bãi cỏ kia thì hung thủ đã rời đi từ lối vào hẻm núi rồi? Nói theo cách khác, hung án xảy ra sớm hơn một chút. Ta vốn tưởng rằng điều này là không thể, nhưng sau khi nghe Lộ Thân thuật lại di ngôn của Quan Giang Ly, cuối cùng ta cũng hiểu ra chân tướng của sự việc. Nhưng trước khi đưa ra lời giải đáp, ta muốn xác nhận một chuyện với Hội Vũ trước.”
“Vu Lăng quân muốn hỏi điều gì?”
“Hội Vũ muội muội, ta hỏi câu này không hề óc ác ý, bởi vậy mong muội không cần kiêng kỵ gì cả. Kỳ thực sau khi vụ án xảy ra, ta đã lờ mờ đoán được - Hội Vũ, xin hãy thành thật trả lời ta, muội không thể phân biệt được màu đỏ và màu xanh lục đúng không?”
“Muội…”
“Sở dĩ ta nghĩ tới điểm này, là bởi ‘một phản ứng khác thường’ của muội vào ngày hôm ấy. Sau khi ta và Lộ Thân phát hiện thi thể, muội và Giang Ly cũng chạy tới trước cửa. Khi đó, muội đứng ở cạnh bãi cỏ nhưng lại hỏi ta một câu - muội nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Giờ ngẫm lại đây đúng là một câu hỏi kỳ lạ. Giả sử muội nhìn thấy vết máu trên bãi cỏ thì hẳn là sẽ không hỏi như vậy đúng không? Hơn nữa với tính cách của muội, nếu nhìn thấy vết máu thì phải hoảng sợ mới đúng. Nhưng muội lại hỏi như vậy, ta đành suy đoán là muội không thể phân biệt được màu đỏ và màu xanh, nên khi đó muội mới không chú ý tới vết máu trên bãi cỏ.”
“Đúng, muội không thể phân biệt được hai loại màu sắc này.”
“Thế nên giả sử lần đầu tiên muội và Giang Ly đi qua bãi cỏ, nơi đó đã có vết máu, muội cũng sẽ không chú ý tới nó, đúng không?”
“Nhưng khi ấy, Giang Ly tỷ cũng…”
“Khoan đã Quỳ.” Lộ Thân không khỏi lên tiếng, “Lúc đó Giang Ly tỷ phải thấy vết máu rồi mới đúng. Ta và tỷ ấy sống bên nhau nhiều năm như vậy, chưa từng phát hiện tỷ ấy có vấn đề gì trong việc nhận biết màu sắc. Thế nên giả thiết của ngươi vốn không thể thành lập.”
“Chỉ là sự bất thường trong việc nhận biết màu sắc mà thôi, nếu cố gắng che giấu thì người thân sớm chiều ở chung cũng chưa chắc đã phát hiện được.” Quỳ nói, “Sau đây ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy, Quan Giang Ly quá cố chắc chắn cũng không phân biệt được màu đỏ và màu xanh. Ngoài ra, ta cũng sẽ giải thích cho ngươi lý do tại sao các nàng ấy không thể phân biệt được hai màu sắc này.”
“Vô lý, đúng là vô lý đến cùng cực! Quỳ, ngươi bệnh quá nặng rồi, không gặp được những danh y như Du Phụ, Biển Thước thật đúng là bất hạnh!”
“Lộ Thân, xin hãy kiên nhẫn nghe ta nói tiếp. Ta làm vậy cũng chỉ để ngăn cản hung án tiếp tục xảy ra. Nếu ngươi không thể đưa ra ý kiến nào có giá trị thì hãy tạm thời ngậm miệng lại đi.” Quỳ nói, “Nhưng bắt đầu từ bây giờ, ta không thể không đưa ra một số vấn đề nhìn như không liên quan gì đến chuyện này, nếu không người ngốc nghếch như Lộ Thân không thể nào hiểu được ý định của ta. Vấn đề sau đây ta mong sẽ được Triển Thi hồi đáp - Lúc hấp hối, Giang Ly đã nói, ‘Lễ tế lần này không giống trước kia’, bởi vậy ta muốn hỏi huynh, rốt cuộc lễ tế lần này có điểm gì khác với trước kia?”
“Ta không hiểu ý ngươi.”
Chung Triển Thi đánh trống lảng.
“Sao huynh lại không hiểu ý ta chứ?” Quỳ tiếp tục truy hỏi, “Trước đây vị thần được tế bái trong lễ tế luôn là Đông Hoàng Thái Nhất, nhưng lần này vị thần được tế bái hình như không giống trước kia. Vậy ta hỏi huynh thế này nhé, vị thần mà Chung phu nhân định tế bái lần này không phải Đông Hoàng Thái Nhất mà là Đông Quân đúng không?”
“Thế thì sao nào?”
Chung Triển Thi hỏi vặn lại, nhưng thực tế hắn đã trả lời câu hỏi của Quỳ.
“Quả nhiên ta đoán không lầm.”
“Đúng là vậy ư?” Quan Vô Dật quay sang chất vấn Chung Triển Thi, “Tại sao ta lại không biết gì cả. Khoa Nhi, tại sao Khoa Nhi muội ấy phải làm như vậy?”
“Mẫu thân luôn tin rằng, Thái Nhất là một vị thần ngoại lai, còn Đông Quân mới là vị thần chỉ thuộc về đất Sở, là vị thần mà người Sở thực sự nên tôn thờ. Bởi vậy mẫu thân cho rằng nên khôi phục việc tế bái Đông Quân.”
“Hoang đường! Thảo nào lại có tai họa như vậy giáng xuống!” Quan Vô Dật giận dữ quay người đối mặt với Quỳ, hỏi: “Làm thế nào mà Vu Lăng quân nhận ra được?”
“Ngài không nhận ra thật ư?” Quỳ giải thích, “Ta thấy có đủ loại dấu hiệu chứng tỏ vị thần được tế bái lần này là Đông Quân. Ngay trong bữa tiệc vào tối hôm trước, Chung phu nhân đã nói rõ quan điểm của mình, nhưng hình như mọi người đều không lưu tâm. Bà ấy nói,’Thực ra từ xưa tới nay, Đông Quân luôn là một bị thần lệ thuộc, được tế bái cùng với Đông Hoàng Thái Nhất, nhưng sau khi đọc kỹ Cửu ca, ta cũng cho rằng lẽ ra địa vị của ngài ấy phải đặc biệt hơn một chút.’ Bà ây còn nói, ‘Có lẽ từ thuở ban sơ, Đông Quân đã từng được thờ phụng như Chủ thần.” Bà ấy đã dựa theo bài thơ Đông Quân trong Cửu ca để đưa ra những kết luận trên. Kết hợp với ghi chép trong Cửu ca, những hành động của Chung phu nhân trước khi bị sát hại cũng được giải thích một cách hợp lý - Thực ra bà ấy đang chuẩn bị tế bái Đông Quân.
Đầu tiên là nhạc cụ. Chung phu nhân từng chỉ ra rằng, ‘Theo ghi chép của Cửu ca thì khi tế bái Đông Hoàng Thái Nhất chỉ dùng đến trống, khèn, đàn sắt. Còn khi tế bái Đông Quân thì lại dùng đến năm loại nhạc cụ: đàn sắt, trống, chuông, sáo, khèn.‘ Điều này có thể giải thích hai vấn đề: Thứ nhất, tại sao Chung phu nhân lại đi xem thử dàn chuông cổ mà không ai động đến trong nhiều năm ở nhà kho; thứ hai, tại sao bà ấy lại phải mang một cây sáo lỗ về đây - Bởi vì ngày xưa tế bái Đông Hoàng Thái Nhất thì không cần dùng tới hai loại nhạc cụ ấy, nhưng lần này bà ấy định tế bái Đông Quân theo ghi chép trong Cửu ca, nên nhất định phải chuẩn bị chúng từ trước.
Chưa hết, còn bộ y phục trên màu xanh dưới màu trắng trong số di vật của bà ấy. Theo lời Chung Hội Vũ thì bộ y phục này ‘mới may xong trước khi xuất phát từ Trường An tới đây’, hơn nữa Chung phu nhân còn chưa mặc bao giờ. Nhưng trước ngày bị sát hại, bà ấy lại cố ý lấy bộ y phục này ra khỏi hành lý. Theo suy đoán của ta thì bộ y phục này thực ra lễ phục dùng trong lễ tế. Trong bài Đông Quân thuộc Cửu ca có một câu: ‘Áo mây xanh a xiêm ráng bạc’, e là Chung phu nhân đã dựa theo câu thơ này để suy ra lễ phục khi tế bái Đông Quân phải là trên màu xanh dưới màu trắng. Bộ y phục này hẳn sẽ được Vu nữ mặc vào khi tế bái thần linh, ta nghĩ, Vu nữ ấy chính là Quan Giang Ly. Bởi vì vào đêm mà Chung phu nhân lấy ra bộ quần áo ấy, ta và Lộ Thân đã nhìn thấy bức thư mà Quan Giang Ly và Chung Triển Thi trao đổi với nhau tại nơi ở của Quan Giang Ly…”
“Chuyện này, xin đừng nên nói ra.”
Chung Triển Thi tái mặt cầu xin.
“Để ngăn cản hung án tiếp tục xảy ra, ta nhất định phải nói tiếp. Thư từ qua lại của họ được viết trên một tấm thẻ tre. Chung Triển Thi viết cho Quan Giang Ly là: ‘Lục hề y hề, lục y hoàng lý. Tâm chi ưu hĩ, hạt duy kỳ dĩ.’ Còn Giang Ly hồi âm là: ‘Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm. Túng ngã bất vãng, tử ninh bất tự âm.’ Đây đều là nhưng câu thơ trong Kinh Thi, nhưng bọn họ viết vậy không liên quan gì đến nghĩa đen trong Kinh Thi, mà chỉ dùng Kinh Thi để chuyển tải một loại ám hiệu nào đó.”
“Xin đừng nói tiếp nữa…”
“‘Lục hề y hề’ và ‘Thanh thanh tử khâm’ đều để chỉ bộ y phục phần trên màu xanh phần dưới màu trắng, Chung Triển Thi viết hai câu thơ ấy, thực ra là đang hỏi Quan Giang Ly có đồng ý mặc nó trong lễ tế hay không. Mà hai câu thơ Quan Giang Ly hồi âm tỏ vẻ đồng ý, cho đối phương biết bản thân cũng tôn thờ Đông Quân, bởi vậy chấp nhận mặc bộ y phục đó để tham gia tế bái.” Quỳ nói rồi đưa mắt nhìn Chung Triển Thi đã lộ vẻ dữ dằn. “Ta nói có đúng không?”
“Đúng.”
“Nhưng Vu Lăng Quỳ, những điều ngươi nói có liên quan gị đến khả năng nhận biết màu sắc của Giang Ly tỷ?”
Lộ Thân hỏi một câu sắc bén.
“Khi nãy ta đã đưa ra một kết luận đấy thôi - Giang Ly tôn thờ Đông Quân. Xin ngươi hãy nhớ kỹ kết luận này, lát nữa khi ta trình bày về khả năng nhận biết màu của Giang Ly thì sẽ dùng đến nó.” Sau đó Quỳ nói tiếp, “Đồng thời ta còn biết một chuyện, đó là Quan Giang Ly và Chung Hội Vũ đều từng tiếp xúc với ‘học thuyết Ngũ Hành’.”
“Đó là…”
Chung Hội Vũ nghi hoặc hỏi.
“Tương truyền rằng học thuyết Ngũ Hành là một bộ lý luận mà Thiên Đế trao tặng cho Hạ Vũ(1), từng do thứ huynh của Thương Trụ vương(2) là Vi Tử Khải truyền thụ cho Chu Vũ vương(3). Sau này nội dung truyền thụ được chỉnh lý thành thiên Hồng phạm trong Thượng Thư(4). Tiếp đó, dựa trên cơ sở của Hồng phạm, các học giả thời Xuân Thu Chiến Quốc và các kinh sư của bản triều đã bổ sung vào học thuyết Ngũ Hành, dần dần hình thành một hệ thống phức tạp và vĩ đại. Hiện nay mối quan hệ tương sinh tương khắc giữa kim, mộc, thủy, hỏa, thổ đã trở thành thường thức. Mà phương hướng, mùa, màu sắc, âm luật, mùi vị, nội tạng, đức hạnh, khí tượng, thiên tai tương ứng với chúng cũng dần được người ta hiểu rõ. Thứ có liên quan đến sự việc lần này chính là ‘mộc’. Phương hướng tương ứng với mộc là phương Đông, mùa tương ứng là mùa xuân, màu sắc tương ứng là màu xanh. Chữ ‘xanh’ này có lúc chỉ màu xanh lam, có lúc chỉ màu xanh lục, đôi khi lại chỉ màu xanh đen, ta nghĩ ở đây nên được hiểu là màu xanh lục. Bởi vì màu sắc tương ứng với ‘thủy’ là màu đen nên chữ ‘xanh’ ở đây không thể chỉ màu xanh đen được. Mà nếu xanh là màu tương ứng với ‘mộc’, dường như cây cối rất ít khi có màu xanh lam. Bởi vậy nên hiểu ‘xanh’ ở đây thành màu xanh lục là hợp lý nhất.”
(1) Thường được gọi là Đại Vũ, là một vị vua huyền thoại ở Trung Quốc thời cổ đại.
(2) Vị vua cuối cùng đời nhà Thương của lịch sửa Trung Quốc.
(3) Tên thật là Cơ Phát, là vị Quân chủ sáng lập triều đại nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc.
(4) Tức Kinh Thư, là một bộ phận trong bộ sách Ngũ Kinh của Trung Quốc, ghi lại các truyền thuyết, biến cố về các đời vua cổ có trước Khổng Tử. Khổng Tử san định lại để các ông vua đời sau nên theo gương các minh quân như Nghiêu, Thuấn chứ đừng tàn bạo như Kiệt, Trụ.
“Nhưng Vu Lăng tỷ tỷ, muội… chưa từng tiếp xúc với học thuyết này.”
Chung Hội Vũ ngắt lời Quỳ.
“Không, muội đã tiếp xúc rồi, chẳng qua chính muội không ý thức được mà thôi.”
“Vu Lăng Quỳ, ngươi dựa vào đâu mà suy đoán như vậy?” Lộ Thân hỏi.
“Đơn giản thôi, chính là bài hát Thanh Dương. Thanh Dương là một trong mười chín bài hát tế lễ, là bài hát miêu tả mùa xuân, với câu cuối cùng là ‘Duy xuân chi kỳ’. Trong số các bài hát tế lễ còn có ba bài khác lần lượt tương ứng với ba mùa hạ, thu, đông. Tương ứng với hạ là bài Chu Minh, tương ứng với đông là bài Huyền Minh. Trong học thuyết Ngũ Hành, ‘hỏa’ tương ứng với mùa hạ, màu sắc là màu đỏ; còn ‘thủy’ tương ứng với mùa đông và màu đen. Hội Vũ muội muội, ta nói tới chắc muội cũng hiểu rồi, những bài hát tế lễ vốn được sáng tác dựa trên học thuyết Ngũ Hành, bởi vì hát Thanh Dương nên muội đã vô tình được tiếp xúc với học thuyết này. Mà sáng hôm qua khi ở bên suối, muội nói với ta rằng ‘Giang Ly tỷ cũng biết hát bài đó’, cho nên có thể suy ra Giang Ly tỷ cũng từng tiếp xúc với học thuyết Ngũ Hành.’
“Vậy rốt cuộc điều này có liên quan gì đến khả năng phân biệt màu sắc của Giang Ly tỷ?”
“Có liên quan. Sau đây ta sẽ lập luận về vấn đề này - Tất cả những người tôn thờ Đông Quân và từng tiếp xúc với học thuyết Ngũ Hành nhất định sẽ biến thành người mù hai màu đỏ, xanh.”
“Lý luận quái quỷ gì thế này? Vu Lăng Quỳ, ngươi đã bệnh đến hết thuốc chữa rồi!”
“Được rồi, xin hãy để ta nói hết, nếu ngươi có giả thuyết ổn hơn thì ta cũng sẵn sàng lắng nghe, nhưng ta luôn cho rằng, với tri thức của ngươi thì vốn chẳng thể đưa ra kết luận gì hết. Bây giờ ta sẽ trả lời câu hỏi của ngươi, tuy có lẽ nó không phải một câu hỏi. Ngươi hỏi ta ‘Lý luận quái quỷ gì thế này’, vậy ta nói cho ngươi biết, suy nghĩ của ta là thế này…” Quỳ trầm tư một thoáng rồi nói tiếp, “Như vậy đi, ngươi trả lời một câu hỏi của ta trước, sau đó ta sẽ nói tiếp. Ta hỏi ngươi, Mặt trời có màu gì?”
“Gì cơ?”
“Tuy bây giờ không nhìn thấy nhưng ngươi đã sống lâu như vậy, kiểu gì cũng phải thấy Mặt trời rồi chứ. Nếu câu hỏi này ngươi cũng không trả lời được thì xin ngươi sớm hãy nhảy sông tự vẫn đi thôi.”
“Màu trắng!” Lộ Thân giận giữ trả lời, suy nghĩ một thoáng lại nói thêm: “Thỉnh thoảng cũng có màu đỏ…”
“Tốt lắm, vậy ‘Đông Quân’ là một vị thần thế nào?”
“Ngươi chỉ cần ta trả lời một câu hỏi, khi nãy ta đã trả lời rồi. Bây giờ xin hãy cho ta được giữ im lặng.”
“Đông Quân là thần Mặt trời.” Quỳ trả lời câu hỏi của chính mình, rồi nói tiếp, “Trong bài Đông Quân thuộc Cửu ca có nói khi tế bái Đông Quân thì phải mặc ‘áo mây xanh, xiêm ráng bạc’. Bởi vì đôi khi nhìn mặt trời có màu trắng nên khi tế bái mặc y phục trắng là cực kỳ hợp lý. Nhưng tại sao phải mặc ‘áo mây xanh’ đây? Lộ Thân không thấy kỳ lạ ư?
Ta nghĩ, vì Khuất Nguyên đã chịu ảnh hưởng của học thuyết Ngũ Hành nên mới viết như vậy trong Cửu ca. Nói thế chắc ngươi cũng hiểu rồi. Cái tên ‘Đông Quân’ này khiến Khuất Nguyên liên tưởng đến ‘mộc’ trong học thuyết Ngũ Hành. Mà trong học thuyết Ngũ Hành thì mộc tương ứng với phía Đông, lại tương ứng với màu xanh, bởi vậy Đông Quân - vị thần Mặt trời đã được khoác lên màu sắc mới - Màu xanh.
Bởi vậy ta đưa ra suy luận thế này: Tất cả những người tôn thờ Đông Quân và đã từng tiếp xúc với học thuyết Ngũ Hành nhất định đều không thể phân biệt được hai màu đỏ và xanh lục.
Ta đoán rằng, khi bọn nhìn thất Mặt trời thì sẽ coi Mặt trời thành Đông Quân, lại nghĩ đến màu sắc tương ứng với phương Đông, bởi vậy trong mắt họ thì Mặt trời sẽ biến thành xanh lục. Tiếp đó họ sẽ nhìn tất cả màu đỏ thành màu xanh lục. Chung Hội Vũ là như vậy, mà Quan Giang Ly quá cố hẳn cũng như thế.”
“Ngươi không được sỉ nhục tỷ tỷ của ta!” Lộ Thân nắm lấy vạt áo của Quỳ, đẩy nàng vào tường. “Lần trước khi ta định đánh ngươi thì bị Giang Ly tỷ ngăn lại. Nhưng giờ Giang Ly tỷ đã mất rồi, không ai có thể ngăn ta nữa. Vu Lăng Quỳ, nếu bây giờ ngươi biến mất khỏi tầm mắt ta thì có lẽ ta sẽ dừng tay. Cửa ở đằng kia, ngươi có thể rời khỏi Vân Mộng sau khi mưa tạnh, nhưng xin đừng bao giờ xuất hiện trước mắt ta nữa.”
“Ta không thể để mặc hung án tiếp tục xảy ra.”
“Vậy bây giờ ta sẽ giết ngươi.”
“Ta vừa lập luận rồi đấy, Quan Giang Ly và Chung Hội Vũ đều không thể phân biệt hai màu đỏ và xanh. Nên quay về giả thiết ban đầu của ta.” Quỳ phớt lờ lời lẽ và đôi tay của Lộ Thân, nói tiếp, “Thời gian xảy ra hung án còn sớm hơn chúng ta tưởng, sau khi ta và Lộ Thân đi qua bãi cỏ kia, trước khi Quan Giang Ly và Chung Hội Vũ đi qua đó thì Chung phu nhân đã bị sát hại. Khi ấy lối vào hẻm núi vẫn chưa có ai giám thị, hung thủ có thể dễ dàng trốn thoát. Vậy rốt cuộc ai là người có thể sát hại Chung phu nhân?”
“Hôm qua ngươi đã nói rồi, không ai có khả năng phạm tội một mình. Khi ấy phụ thân đang ở cạnh Bạch tiên sinh, mẫu thân đang ở cùng người hầu trong nhà, biểu ca và biểu muội đang ở cùng nhau, Giang Ly tỷ ở bên Nhã Anh tỷ, ta ở cùng ngươi… À, quả thực có người gây án được, đây đúng là hung thủ mà chúng ta không ngời tới. Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha…”
Lộ Thân cười to như người mất trí, bất giác buông vạt áo Quỳ ra.
“Quả nhiên em lại bị nghi ngờ…”
Tiểu Hưu than thở.
“Tiểu Hưu không có động cơ.” Quỳ vừa sửa lại vạt áo xộc xệch vừa nói, “Thực ra bây giờ chúng ta chỉ cần bắt đầu từ động cơ giết người là có thể dễ dàng tìm ra hung thủ.”
“Ngươi không phải là hung thủ, làm sao biết được động cơ của hung thủ?” Lộ Thân dùng kiểu câu hỏi Trang tử*, đổi giọng nói: “Không, ta vẫn cho rằng ngươi chính là hung thủ giết người. Vậy nên ngươi mau nói cho mọi người biết động cơ sát hại người thân của ta đi, nếu lý do đủ buồn bã đau thương, có lẽ nhà chúng ta sẽ cho ngươi chết toàn thây.”
* Nam Hoa kinh hay còn gọi là Trang tử là cuốn sách triết học nổi tiếng thường được cho là của Trang Châu thời Chiến Quốc viết. Trong đó có câu: Ngươi không phải cá, sao biết được niềm vui của cá? - Hàm ý rằng chỉ người trong cuộc mới hiểu rõ mọi chuyện, người ngoài cuộc không thể phỏng đoán được.
“Giờ không phải là lúc nói đùa.”
“Ta không nói đùa.”
“Dù sao nếu ta nói tiếp thì Lộ Thân ngươi tự lo liệu đi.” Quỳ nói với vẻ bất đắc dĩ, “Thực ra động cơ giết người đã bày ra trước mắt chúng ta, chẳng qua ngươi làm như không thấy mà thôi. Di ngôn của Giang Ly đã nói quá rõ ràng - Lúc hấp hối, sau khi nói câu ‘Lễ tế lần này không giống trước kia’, tỷ ấy lại nói một câu ‘Bởi vậy cô mới bị giết’, tức là dưới cái nhìn của tỷ ấy, vì đối tượng tế bái thay đổi nên những vụ giết người mới xảy ra.”
“Thế nên?”
“Hay nói theo cách khác, hung thủ của những vụ án này là một kẻ tôn thờ Đông Hoàng Thái Nhất đến điên cuồng, không thể chấp nhận việc mấy người Chung phu nhân tự ý thay đổi đối tượng tế bái thành Đông Quân, cho nên mới bắt đầu giết người. Trong mắt hung thủ, Chung phu nhân và Quan Giang Ly đều là những kẻ dị đoan cần bị loại trừ, là những kẻ phản bội tín ngưỡng của người Sở, bởi vậy hung thủ mới sát hại lại bọn họ. Bên cạnh đó, huynh muội Chung thị tham dự vào kế hoạch cũng là mục tiêu mà kẻ đó định sát hại. Vậy ai sẽ là người có động cơ như thế đây?”
“Ai cũng có thể mà.”
“Vậy ta hỏi một câu khác, Bạch tiên sinh không liên quan gì đến lễ tế lần này, tại sao ông ấy cũng bị sát hại? Hơn nữa, rốt cuộc hai chữ ‘Tử khâm’ mà ông ấy viết trên đất có nghĩa là gì? Tại sao ông ấy không viết hẳn họ tên của hung thủ?”
“Ai biết được!”
“Lộ Thân, để ta cho ngươi biết nhé, Bạch tiên sinh bị diệt khẩu, bởi vì khi Chung phu nhân bị giết, ông ấy đã nói dối giúp kẻ khác, nên sau đó ông ấy mới bị kẻ kia sát hại. Mà khi bị hại, ông ấy không thể viết ra họ tên của hung thủ, vì dù ông ấy có viết đi chăng nữa thì chúng ta cũng sẽ không tin người kia chính là hung thủ, ngược lại sẽ nghi ngờ ông ấy tự sát vì muốn đổ tội cho người kia. Ta nói tới đây mà ngươi vẫn chưa hiểu ư, hung thủ chính là…”
“Im đi!”
Thực ra Lộ Thân đã hiểu rồi.
“Hung thủ chính là phụ thân ngươi, tộc trưởng gia tộc họ Quan - Quan Vô Dật!”
Vì quá kinh sợ, nhất thời Lộ Thân không thể phản bác hay chửi rủa đối phương mà chỉ đờ đẫn nhìn Quỳ. Nàng vốn cho rằng một loại suy luận trước đó của Quỳ đều là bịa đặt, nên dù lúc này Quỳ có đưa ra kết luận gì chăng nữa thì nàng cũng chẳng bận tâm. Nhưng bây giờ nàng không thể không bận tâm, vì dẫu sao hung thủ mà Quỳ xác định lại chính là cha nàng…
“Vu Lăng quân, ngươi đang nghiêm túc ư?” Quan Vô Dật lên tiếng, “Ngươi nên biết là vu cáo chủ nhân trong nhà người khác sẽ phải trả giá thế nào.”
“Ta không có ác ý với ngài mà chỉ đưa ra kết luận từ các chứng cứ có sẵn thôi.” Quỳ bình tĩnh đáp, “Chỉ ngài mới có lý do sát hại Bạch Chỉ Thủy, cũng chỉ khi hung thủ là ngài thì ông ấy mới không thể viết thẳng tên của hung thủ. Ông ấy viết ra hai chữ ‘Tử khâm’ với hy vọng chúng ta có thể dựa theo gợi ý ấy mà phát hiện ra đối tượng tế bái lần này thực ra là Đông Quân, vậy thì mọi câu đố đều có lời giải, thân phận của hung thủ cũng lộ ra rõ ràng.”
“Vậy cũng quá gượng ép.” Cuối cùng Lộ Thân cũng bình tĩnh lại sau cơn hoảng hốt, bắt đầu phản kích, “Toàn bộ suy luận của ngươi đều chỉ là vọng tưởng hão huyền. Liệu Giang Ly tỷ có thể phân biệt màu đỏ và màu xanh hay không, bây giờ không thể xác định được nữa. Tại sao Bạch tiên sinh lại viết hai chữ ‘Tử khâm’, có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ biết được. Ngươi toàn lấy những việc không thể kiểm chứng để làm chứng cứ, sao có thể khiến người khác tin phục được đây?”
“Ngay từ đầu ta cũng không mong có thể làm ai tin phục. Ta đã nói rồi, sở dĩ ta muốn đưa suy luận như vậy, chỉ hy vọng có thể ngăn cản hung án tiếp tục xảy ra. Vậy nên dù không có bất kỳ chứng cứ nào, ta cũng phải nói ra bằng được. Dù sao, giả thiết này có tồn tại, mà Quan Vô Dật thực sự có thể là hung thủ. Theo như di ngôn của Quan Giang Ly, hiện giờ huynh muội Chung thị đang gặp nguy hiểm, bởi vậy ta hy vọng sau khi nghe suy luận của ta, bọn họ có thể đề cao cảnh giác với người rất có thể là hung thủ - Quan Vô Dật. Mục đích của ta chỉ có vậy thôi. Còn liệu có đắc tội tộc trưởng gia tộc này hay không, ta cũng chẳng bận tâm. Dù sao ta sẽ mau chóng rời khỏi Vân Mộng, nơi này đã không còn thứ gì đáng để ta lưu luyến.”
Lộ Thân, sao ngươi vẫn không hiểu, ta ở lại đây chỉ vì ngươi mà thôi. Nếu ngươi đối xử với ta như vậy, ta đành rời đi - Quỳ thầm than thở, nhưng cuối cùng thiếu nữ trước mắt cũng không hiểu được tấm lòng của nàng.
Lúc này, trong ánh mắt khi nhìn Quỳ của Lộ Thân, đã không có tình cảm gì khác mà chỉ còn lại sự thù hận.
Thực ra buổi chiều, Quỳ vốn định động tay động chân như ngày thường để dạy bảo Tiểu Hưu lười biếng một phen, sau đó lại từ từ an ủi Tiểu Hưu, cho Tiểu Hưu được thay quần áo sạch sẽ hoặc giúp Tiểu Hưu gột rửa tóc dính bùn bẩn. Nhưng khi ấy Tiểu Hưu lại mất bình tĩnh, bắt đầu nói ra cái lý thuyết “đạo đức nô lệ”, thế là nàng liền không thể kiềm chế mà ra tay quá nặng.
Quỳ thầm mong Tiểu Hưu ngày càng có chủ kiến hơn, có thể phản kháng lại mình. Vậy nên Quỳ mới bảo Tiểu Hưu đọc Luận ngữ hay Hiếu kinh. Hiếu kinh đã ghi lại lời bàn của Khổng Tử: “Khi gặp những chuyện bất nghĩa, nếu do cha gây nên, phận làm con không thể không khuyên can cha; nếu do vua gây nên, phận bề tôi không thể không can gián vua.” Trong Luận ngữ cũng viết rằng: “Vua lấy lễ để sai khiến bề tôi, bề tôi lấy lòng trung để thờ vua”* Quỳ hy vọng Tiểu Hưu có thể nhận ra rằng đôi khi mình đã quá nghiêm khắc với nàng, điều đó cũng không hợp với phép tắc, Tiểu Hưu cần phải phản kháng ở mức độ thích hợp. Nêu Tiểu Hưu chủ động cầu xin minh đừng làm vậy nữa, Quỳ nhất định sẽ dừng tay.
* Theo bản dịch của Huỳnh Chương Hưng.
Tiếc rằng kể cả làm tỳ nữ thì Tiểu Hưu cũng quá vâng lời, còn chẳng biết xin tha thứ chứ đừng nói là phản kháng chủ nhân. Tuy Quỳ rất ỷ lại vào Tiểu Hưu nhưng cũng rất ghét sự vâng lời vô điều kiện của nàng, bởi vậy Tiểu Hưu càng ngoan ngoãn thì Quỳ càng ức hiếp nàng.
Nhưng những suy nghĩ của Quỳ, Lộ Thân không thể biết, cũng không thể hiểu được.
“Suy đoán của Vu Lăng quân có cái lý của riêng nó.” Nhã Anh gối lên đầu gối Chung Triển Thi mở mắt ra, thong thả nói, “Tổ tiên nhà họ Quan đúng là có người không thể phân biệt được hai màu đỏ, xanh. Phải rồi, Hội Vũ, khả năng nhận biết màu sắc của phụ thân muội cũng khác hẳn người thường đúng không?”
“À… Đúng vậy.”
“Trong Biển Thước ngoại kinh có viết, chướng ngại trong khả năng nhận biết màu sắc có liên quan đến huyết thống, thường do phụ thân truyền lại cho con gái. Nhưng với điều kiện là mẫu thân cũng mắc bệnh mù màu hoặc trên người có ‘dấu hiệu tiềm ẩn’ của bệnh mù màu. Hiện giờ chúng ta vẫn chưa hiểu rõ về nguyên lý hoạt động của ‘dấu hiệu tiềm ẩn’ này, nhưng có thể xác định rằng, trong gia tộc của nữ nhân ‘có dấu hiệu tiềm ẩn’ thường có người mù màu đỏ, xanh. Thế nên theo lý thuyết thì nếu Hội Vũ mắc bệnh mù màu, cô cũng có thể mắc bệnh mù màu hoặc có ‘dấu hiệu tiềm ẩn’, vậy thì Giang Ly đúng là có thể không phân biệt được hai màu đỏ, xanh.”
“Nhã Anh tỷ, sao tỷ có thể hùa theo lời của loại người này!”
“Có điều trong Biển Thước ngoại kinh đã nhấn mạnh rằng, nếu con gái không thể phân biệt hai màu đỏ, xanh thì chắc chắn cha ruột cũng mắc bệnh này. Bởi vậy tuy Giang Ly không còn nữa nhưng chúng ta vẫn có biện pháp phán đoán khả năng nhận biết màu sắc của tỷ ấy. Tức là giả sử thúc phụ* không có chướng ngại trong khả năng nhận biết màu sắc thì khả năng nhận biết màu sắc của Giang Ly chắc chắn cũng bình thường.”
* Chú, em của cha - ở đây chỉ Quan Vô Dật.
Nhã Anh bình tĩnh trần thuật.
“Ra là như vậy. Xem ra học thức của ta trên phương diện này vẫn còn chưa đủ. Nhưng Nhã Anh à, ta nghĩ thúc phụ của tỷ cũng không thể phân biệt được hai màu sắc này, nên sau khi hành hung ông ấy mới không dọn sạch vết máu trên bãi cỏ - Có thể ông ấy vốn không hề chú ý tới vết máu.”
“Có thật là như vậy không?”
Bấy giờ Quỳ mới nhớ lại, khi đến hiện trường, Quan Vô Dật luôn cố gắng tránh khỏi vết máu trên bãi cỏ. Nàng buồn bã lắc đầu, như đang thừa nhận thất bại của bản thân.
“Xem ra cuối cùng Vu Lăng quân cũng nhớ ra rồi. Ta có thể cam đoan thúc phụ nhất định có thể phân rõ hai màu sắc này, bởi vậy Giang Ly cũng có thể. Nên tóm lại suy luận của ngươi không thể thành lập. Huống chi suy luận của ngươi đều dựa trên mối liên hệ tất yếu giữa Đông Quân và chướng ngại trong khả năng nhận biết màu sắc. Ta đã phá tan căn cứ của ngươi bằng Biển Thước ngoại kinh, bởi vậy giả thiết của ngươi cũng không thể thành lập.”
“Nhưng ngoại trừ huyết thống, có lẽ kiểu chướng ngại nhận biết màu sắc này cũng có nguyên do khác chứ? Tỷ chỉ nói tới vấn đề trong phạm trù sinh lý, còn ta thì hoàn toàn căn cứ vào phạm trù tín ngưỡng. Nhã Anh, tỷ cũng không thực sự chứng minh được ta sai.”
“Thật ư? Vậy thế này đi, chúng ta lại tìm một người vừa tôn thờ Đông Quân vừa từng tiếp xúc với học thuyết Ngũ Hành, thử xem người đó có mắc loại bệnh như ngươi miêu tả hay không?”
“Tìm ở đâu bây giờ?”
“Vu Lăng quân, hình như ngươi đã quên, trước mặt ngươi có một người như vậy. Ta cũng tôn thờ Đông Quân, hơn nữa còn học lễ cổ, nhất định phải từng tiếp xúc với học thuyết Ngũ Hành. Bởi vậy đây cũng không phải chuyện không thể kiểm chứng, chỉ cần kiểm tra khả năng nhận biết màu sắc của ta, là có thể chứng tỏ giả thiết của ngươi có thể thành lập hay không.”
“… Vậy kết luận là?”
“Ta có thể phân biệt hai màu sắc này. Chắc chắn suy luận của ngươi đã sai lầm.” Nhã Anh trả lời, “Hơn nữa Vu Lăng quân à, đừng nói ‘Nơi này đã không còn thứ gì đáng để lưu luyến’, Lộ Thân vẫn còn sống, tuy lúc này các ngươi đang giận nhau, nhưng biết đâu mấy hôm nữa các ngươi lại làm lành. Với ta mà nói, sợ rằng thế gian này đã không còn người nào, chuyện gì khiến ta chờ mong. Ký Y tỷ mất rồi, Giang Ly tỷ cũng qua đời, mà ta lại vẫn còn sống. Lộ Thân, thực ra bây giờ tỷ rất hâm mộ muội, nhưng muội hoàn toàn không biết quý trọng những gì mình đang có. Điều này khiến tỷ cực kỳ thất vọng. Vu Lăng quân, trước khi hai người làm lành, ta không cho phép ngươi rời đi. Ta nghe Triển Thi ca nói rằng, cô muốn giao Lộ Thân cho ngươi. Giờ đó đã là di nguyện của cô, chắc thúc phụ sẽ không phản đối nữa đâu?”
“Nhã Anh tỷ, tỷ không thấy nàng ta vừa…”
“Tỷ tin Vu Lăng quân không có ác ý. Lộ Thân, đừng tùy hứng nữa. Giờ tỷ rất hối hận, nếu vui vẻ ở bên Giang Ly sớm hơn mấy năm thì tốt biết bao. Nhưng hiện tại tất cả đều đã muộn rồi.”
Từ giọng điệu của Quan Nhã Anh, có thể nhận ra trái tim nàng đã chết rồi. Sợ là nàng không gượng dậy được mà tạ thế khi tuổi còn xanh, giống như hai vị đường tỷ. Quỳ thấy vô cùng bi ai, lại biết bản thân không thể ngăn cản chuyện đó xảy ra, nàng giấu đi nỗi niềm, khỏa lấp tiếng thở dài bằng hơi thở nặng nề. Thế rồi, Quỳ lại bắt đầu lo cho Lộ Thân, sợ rằng vì mình mà Lộ Thân trở nên lạnh lùng, đa nghi, cũng sợ nàng vội quyết định chuyện tương lai khi đang giận dỗi.
Nhưng chuyện đã nói tới nước này, dù sao Quỳ cũng phải cân nhắc cho tình cảnh của mình.
Liệu bản thân có thể một mình rời khỏi Vân Mộng trạch một cách an toàn không? Quỳ nhìn màn mưa ngoài cửa, lại bắt đầu phiền muộn: Không có người dẫn đường, liệu nàng có thể băng qua núi rừng đầy nguy hiểm để về kinh thành hay không? Nàng hơi hối hận vì hôm nay đã hiếu thắng nói mình sẽ lập tức rời đi nơi này.
“Lộ Thân, sau khi ra đi rồi, xin hãy chăm sóc Tiểu Hưu.” Quỳ rầu rĩ nói, “Ta muốn giao em ấy cho ngươi, ta mong khi ở bên ngươi, em ấy sẽ giống một người bình thường hơn, vì ngươi rất bình thường, chính là tấm gương để em ấy noi theo. Ta cũng hy vọng khi không có em ấy ở bên, ta sẽ thay đổi. Nhã Anh tỷ tỷ, cảm ơn tỷ đã lo cho ta và Lộ Thân, kỳ thực ta còn lo cho tỷ hơn. Với tỷ mà nói thì Vân Mộng trạch chứa đầy ký ức đau thương, sợ rằng nếu tỷ tiếp tục sống ở đây thì khó tránh hằng ngày đắm chìm trong nỗi bi ai, lâu ngày thân thể của tỷ không thể chịu được. Nếu có thể, ta muốn tỷ trở về thành Trường An với ta. Hôm trước ta có nghe Giang Ly tỷ tỷ nói, tỷ và Giang Ly tỷ vẫn đang tìm cách thoát khỏi cuộc sống bình thường. Giang Ly tỷ đã qua đời, nhưng ít nhất mong tỷ hãy hoàn thành di nguyện của tỷ ấy. Ở Trường An sẽ có nhiều cơ hội để thoàn thành mong muốn của hai người. Nếu tỷ không muốn phụ lòng của Giang Ly tỷ thì xin hãy thử cân nhắc đề nghị của ta. Không cần trả lời ngay lập tức. Hôm nay đã muộn rồi, ta không thể đi khỏi đây. Nếu tỷ đồng ý, xin hãy thu xếp đồ đạc, sáng mai chúng ta sẽ lên đường.”
Đây là phương án tốt nhất mà Quỳ có thể nghĩ ra.
“Tiểu thư, em…”
“Tiểu Hưu, ta biết em định nói gì… Hôm nay em hãy theo ta một đêm cuối cùng đi. Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta không còn là chủ tớ nữa. Hãy vui vẻ sống bên Lộ Thân, ta mong em có thể trở thành người như nàng ấy.”
“Ta sẽ thử cân nhắc, Vu Lăng quân. Đương nhiên sẽ có người hoàn thành mộng tưởng của Giang Ly, chỉ là e rằng người ấy không phải ta, mà là ngươi.”
Nhã Anh không nói hết, mà nhắm mắt lại một lần nữa.
“Hôm nay ta đã mạo phạm nhiều, mong chư vị đừng ghi hận ta. Ta rất thương tiếc về chuyện của Giang Ly, tuy mới gặp Giang Ly không lâu, nhưng tỷ ấy là hình tượng nữ giới lý tưởng trong lòng ta, ta cũng muốn trở thành người như vậy. Triển Thi, Hội Vũ, mong các ngươi bảo trọng, xin hãy đề phòng hung thủ. Ta chỉ muốn nói nhiêu đó thôi, về sau có lẽ ta sẽ không xuất hiện trước mặt mọi người nữa. Cáo từ.”
Dứt lời Quỳ quay người rời khỏi phòng khách, bước vào trong màn mưa. Tiểu Hưu đi theo nàng.
Đây là đêm cuối chủ tớ các nàng ở bên nhau, cũng là thời điểm bi kịch bước vào chương kết.
--------------------
[2]
Rạng sáng hôm sau, Lộ Thân tỉnh lại bên cạnh Nhã Anh.
Tối qua Lộ Thân sợ Nhã Anh không chịu nổi đả kích, cũng không muốn nàng nhìn vật nhớ người, bèn mời nàng vào ở trong phòng mình.
“Muội tỉnh rồi à, hôm nay muội phải đi tiễn Vu Lăng quân sao?”
Nhã Anh ngồi ngay ngắn bên cạnh Lộ Thân, nghiêm túc hỏi.
“Nhã Anh tỷ không đi cùng nàng ta ư?” Nhắc tới chuyện này, tâm trạng của Lộ Thân rất phức tạp. Trong lòng nàng biết ở lại đây lâu không tốt cho Nhã Anh, song cũng không muốn tin tưởng Quỳ. “Quỳ từng nói với muội, gia tộc của nàng chuyên buôn người, bản thân nàng ta hằng năm cũng phải dụ dỗ một vài thiếu nữ về thành Trường An. Khi ấy muội chỉ nghĩ nàng ta đang nói đùa, giờ ngẫm lại có khi là thật.”
“Sao muội lại giận Vu Lăng quân đến thế?”
“Vì muội đã thấy được bộ mặt thật của nàng ta, hôm ấy bọn muội vào núi tìm Bạch tiên sinh, lúc về nàng ta đánh đập Tiểu Hưu ngay trước mặt muội, đánh rất mạnh tay.”
“Giữa chủ tớ đều là vậy đúng không? Có lẽ bọn họ đã ngầm hiểu nhau, chẳng qua muội không biết mà thôi.”
“Dù thế nào đi chăng nữa thì nàng ta cũng thật quá đáng.”
“Thật vậy không?” Nhã Anh chậm rãi nói: ‘Tinh hữu hảo phong, tinh hữu hảo vũ’, mỗi người một sở thích khác nhau, không thể suy bụng ta ra bụng người được. Trong Lã Lãm* có một câu chuyện thế này: ‘Một kẻ nọ trên thân thể có mùi hôi, tới mức thân nhân, huynh đệ, thê thiếp của hắn đều không muốn chung sống giao du với hắn. Hắn đau khổ vô cùng, bèn rời xa mọi người tới sống ở ven biển. Nhưng ở ven biển lại có một người cực kỳ thích mùi hôi trên người hắn, ngày đêm đi theo hắn, một bước cũng không rời.’ Lộ Thân, biết đâu Tiểu Hưu lại thích sự tàn nhẫn và độc địa của Vu Lăng quân thì sao?”
* Tức Lã thị Xuân Thu, là bộ sách do Lã Bất Vi - Thừa tướng nước Tần thời Chiến Quốc sai các môn khách soạn ra những điều mình biết, hợp lại thành sách.
Lộ Thân hiểu được từng chữ mà Nhã Anh kể ra, tuy nhiên không thể hiểu được quan điểm của đối phương. Nàng hiểu rõ, đầu óc mình bình thường song thiếu chút kiến giải, trong đầu chỉ có thường thức thấp nhất trong tầng lớp này của nàng. Dù là sự trung thành khiến người ta bỏ quên chính mình, hay là ác niệm khiến con người ta tàn sát lẫn nhau, nàng đều tưởng là chúng cách mình rất xa, không cần phải hiểu chúng làm gì.
Không như các tỷ tỷ, Lộ Thân vốn rất thích hợp để sống tại hẻm núi xa rời thế tục này.
Nếu không gặp được Vu Lăng Quỳ…
“Câu trả lời của vấn đề này vô cùng đơn giản, muội không thích một Vu Lăng Quỳ tàn nhẫn và bạo ngược như vậy. Chỉ thế mà thôi. Vậy nên muội mới muốn tuyệt giao với nàng ta.”
‘Thẳng thắn, bao dung, có hiểu biết’, ít ra nàng ta cũng được xem như ‘có hiểu biết’. Điểm này lại đúng là thiếu sót lớn nhất của muội. Muội không thích đọc sách lại chưa từng rời khỏi Vân Mộng, không nên bỏ qua một người bạn như thế.”
“Tại sao Nhã Anh tỷ phải tìm đủ mọi cách để hợp tác bọn muội?”
“Tìm đủ mọi cách sao… Tỷ chỉ sợ muội hối hận thôi.”
“Muội sẽ không hối hận.”
Lộ Thân kiên quyết nói.
“Tới khi chỉ còn lại một mình, muội sẽ thấy hối hận.”
“Quả nhiên, Nhã Anh tỷ muốn đi cùng nàng ta ư?”
“Tỷ không có định ấy. Tỷ sẽ ở lại Vân Mộng, chết ở Vân Mộng.”
Nhã Anh nói vậy mà không hề tỏ vẻ bi ai.
“Vậy thì làm sao muội chỉ có một mình được? Sau này, muội muốn ở bên Nhã Anh tỷ.”
Nghe Lộ Thân nói thế, Nhã Anh khẽ mỉm cười, rồi khuôn mặt lại lạnh lùng như trước. Trong lòng Lộ Thân lại có dự cảm không lành, sợ sẽ không còn được thất nụ cười của Nhã Anh nữa.
“Nếu muội không muốn gặp Vu Lăng quân, một mình tỷ đi tiễn nàng cũng được, tiện thể đưa Tiểu Hưu về gặp muội. Nếu muội không nỡ thấy Vu Lăng quân ngược đãi Tiểu Hưu, vậy sau này hãy tốt với Tiểu Hưu một chút. Thế nhưng tỷ luôn nghĩ Tiểu Hưu nhất định không muốn ở lại. Lần này Vu Lăng quân thực sự quá đáng, rõ ràng đang ép Tiểu Hưu phản kháng lại mình. Nàng để Tiểu Hưu rơi vào tình cảnh khốn khó: Nếu rời bỏ nhân, là không trung thành; nếu phản kháng mệnh lệnh của chủ nhân, cố ý ở lại bên nàng, cũng là không trung thành. Tiểu Hưu đã rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, không biết em ấy sẽ lựa chọn thế nào.”
“Muội vẫn đi cùng với tỷ một chuyến thì hơn. Nếu Quỳ có thể cam đoan sau này sẽ đối tốt với Tiểu Hưu, muội thực ra cũng hy vọng quan hệ của tớ của bọn họ có thể tiếp tục duy trì, bằng không với hai người đều không có lợi.”
“Muội thế này thực sự là muốn tốt cho em ấy. Vậy tỷ chờ muội rửa mặt xong rồi cùng đi nhé.”
Lộ Thân đồng ý lời đề nghị của Nhã Anh.
Hai thiếu nữ khoác áo tơi đội nón lá, đi về phía nơi ở của Vu Lăng Quỳ.
Bấy giờ mưa đã nhỏ đi, song mặt đất vô cùng lầy lội. Sắc trời không còn tối tăm như hôm qua, hẳn là mưa sắp tạnh. Nhưng sương mù vẫn tràn ngập hẻm núi, ngăn cản tầm mắt của hai người.
Sau khi đi qua gian chính, hai nàng lại đi về phía trước hơn trăm bước nữa.
Sau đó liền nghe thất tiếng gào khóc đến khàn giọng và chết lặng. Hai người không đoán được chủ nhân của âm thanh ấy, lại nghe được tên của Tiểu Hưu. Bấy giờ, Lộ Thân đã linh cảm được phía trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nàng cất bước đi qua mặt đất lầy lội, chạy về phía truyền ra âm thanh. Nước bùn bắn lên váy nàng, giống như vết máu bị gió thổi khô. Nhã Anh chạy phía sau, khi cảnh tượng vô cùng tàn khốc xuất hiện trước mắt, nàng ngã nhào xuống đất. Lộ Thân cũng không còn sức lực đâu mà bận tâm đến đường tỷ đang hoảng hốt sợ hãi, bởi vì nàng nhìn thấy Quỳ đang gào khóc trong nỗi tuyệt vọng.
Quỳ ngồi yên dưới tán cây, ôm Tiểu Hưu đã tắt thở vào lòng, khóc đến chết lặng.
Trên cổ Tiểu Hưu còn lưu lại vết siết màu đỏ tía.
Một cây đay được tết thành dây treo trên cành cây. Dây to bằng ngón cái, quấn hai vòng quanh cành cây rồi thắt nút. Dưới nút thắt ấy chừng hai thước lại có một nút thắt nữa, tạp thành hình thòng lọng. Nút thắt tạo thành thòng lọng cách mặt đất chừng thước năm tấc. Phía dưới dây thừng là một tảng đá màu nâu cao khoảng sáu tấc, rộng khoảng một thước, dài gần hai thước. Tảng đá có góc cạnh rất sắc, nhìn xa thậm chí còn khiên người ta tưởng lầm là một cục gạch bằng đất.
Theo những gì mình nhìn thấy, Lộ Thân cố gắng tưởng tượng ra sự việc đã xảy ra trước khi nàng tới đây: Có lẽ Tiểu Hưu đã tự tử mà chết. Đầu tiên nàng giẫm lên tảng đá, kiễng chân lên rồi buộc dây thừng lên cành cây, sau đó thắt đoạn dây thừng còn lại thành thòng lọng. Cuối cùng nàng đưa đầu vào thòng lọng, đá tảng đá đi để sợi dây thừng kết liệu tính mạng của mình. Sau khi Quỳ phát hiện ra thi thể Tiểu Hưu, bèn ôm lấy eo Tiểu Hưu rồi đỡ nàng ra khỏi thòng lọng, thế là có tình cảnh trước mắt Lộ Thân lúc này.
“Quỳ, Tiểu Hưu…”
Lộ Thân luống cuống hỏi, Quỳ không hề có phản ứng mà vẫn cứ khóc. Nàng đã mất giọng, đau thương cực độ. Nhã Anh co người phía sau Lộ Thân, hai tay chống trên mặt đất, cúi đầu, miệng thì thầm gì đó, Lộ Thân không thể nghe rõ.
“Chúng ta đưa em ấy vào trong phòng đi, cứ ở đây mãi cũng không ổn chút nào.”
Lộ Thân đề nghị, nhưng chẳng nhận được câu trả lời của Quỳ.
“Quỳ! Xin ngươi tỉnh táo lại đi!”
Nàng đứng bên lay lay vai Quỳ, thi thể Tiểu Hưu cũng lay động theo.
“Tất cả đều là lỗi của ta. Ta tưởng rằng lần này em ấy cũng sẽ nghe lời ta, không ngờ kết quả lại như vậy.”
Có lẽ vì mệnh lệnh tối qua của Quỳ nên Tiểu Hưu mới đi tìm cái chết. Quỳ cố ý muốn đoạn tuyệt quan hệ với Tiểu Hưu, lệnh cho nàng ở lại Vân Mộng. Tiểu Hưu không muốn xa rời chủ nhân song không có cách nào khiến Quỳ thu hồi mệnh lệnh, cuối cùng đã chọn phương thức này để kháng nghị.
Như vậy mà nói, Quỳ đúng là đã đánh giá thấp quyết tâm của Tiểu Hưu.
Quỳ, ngươi nói gì vậy, giờ không phải lúc nói những câu thế này!”
“Lộ Thân, vậy tất cả xin nhờ vào ngươi.”
Quỳ giao thi thể của Tiểu Hưu cho Lộ Thân, đứng dậy đi về phía sợi dây thừng kia.
“Ngươi đang làm gì thế?”
“Lần này thực sự là ly biệt.”
Quỳ chuyển tảng đá tới phía dưới sợi dây thừng rồi leo lên, hai tay cầm lấy dây thừng, nở một nụ cười cô tịch với Lộ Thân, nói như vậy. Lúc này trong mắt Quỳ đã không còn nước mắt, mà chỉ còn lại quyết tâm phải chết. Lộ Thân biết nàng định làm như vậy thật. nhưng hai tay còn ôm thi thể Tiểu Hưu, nhất thời không thể buông ra, bèn xin Nhã Anh giúp đỡ:
“Nhã Anh tỷ. giúp muội ngăn nàng ta lại!”
Nhã Anh chạy về phía Quỳ, tuy nhiên không hề ngẩng đầu lên mà vẫn chăm chú nhìn xuống đất. Nàng quỳ xuống trước mặt Quỳ, ôm lấy hai chân Quỳ.
“Vu Lăng quân, xin đừng có suy nghĩ như vậy. Đã có quá nhiều người chết rồi.”
“Tiểu Quỳ, khi ta hỏi ngươi, ngươi muốn trở thành người thế nào, ngươi đã nói ngươi sẽ làm cho ta xem, dùng hành động để trả lời câu hỏi của ta cơ mà. Vậy mà lúc này ngươi đang làm gì thế? Không lẽ đáp án của ngươi thực ra là ‘Ta chỉ muốn làm một người chết mà thôi’ ư? Ngươi đã khiến ta cực kỳ thất vọng, xin đừng làm thêm chuyện khiến ta thất vọng nữa, vì ta vẫn đang theo dõi ngươi… Giờ khắc này hồn phách của Tiểu Hưu cũng đang dõi theo ngươi đó!”
“Ta chỉ muốn chết trước mặt em ấy, lẽ nào các ngươi không thể tác thành nguyện vọng này của ta?” Quỳ nói với giọng khản đặc, “Kể từ khi sinh ra, đây là lần đầu tiên ta có ý nghĩ thế này, lần đầu tiên ta nghĩ mình chết đi thì sẽ tốt hơn. Tiểu Hưu là do ta giết, không, nói đúng hơn, tất cả mọi người đều do ta giết. Lộ Thân, ta nói như vậy ngươi đã hài lòng chưa? Nhã Anh tỷ, cái chết của Giang Ly tỷ cũng là lỗi của ta. Vậy nên, vậy nên xin hãy buông ta ra, ta không có tư cách được các ngươi cứu rỗi.”
“Đó không phải lỗi của ngươi, Vu Lăng quân, ta không thể trách ngươi được. Huống chi, nguyện vọng của Giang Ly chỉ có thể giao cho ngươi.”
“Quả nhiên, Nhã Anh, tỷ biết tất cả.”
“Đúng thế, ta biết tất cả. Cho nên…”
Nói tới đây, Nhã Anh nhắm hai mắt lại, run rẩy đứng dậy rồi dùng hết sức lực đẩy Quỳ ngã xuống đất. Tóc của Nhã Anh rủ xuống má Quỳ, còn đầu tóc Quỳ nhuốm đầy bùn đất. Thế rồi Nhã Anh mở mắt ra, nắm hai tay Quỳ đỡ nàng dậy, rồi lấy ống tay áo của mình để lau nước mắt trên mặt và nước bùn trên tóc Quỳ.
“Vu Lăng quân, xin đừng phụ lòng…”
Nhã Anh nói bên tai Quỳ, vì tiếng mưa rơi nên Lộ Thân không nghe rõ đoạn sau. Nhã Anh nói xong, Quỳ buồn bã gật đầu, dường như một lần nữa chấp nhận thế gian dơ bẩn, mông muội và tuyệt vọng này. Quỳ được Nhã Anh đỡ dậy, loạng choạng đi về phía Lộ Thân.
Bấy giờ Lộ Thân quá kinh ngạc với những lời khi nãy của Quỳ nên không biết phải đối mặt với Quỳ ra sao.
Nếu đúng như nàng vừa nói, nàng là hung thủ sát hại người thân của ta, ta có nên cứu nàng hay không - Lộ Thân ấp ủ nỗi hối hận trong lòng. Đương nhiên, nàng cũng biết mình không thể trơ mắt nhìn Quỳ chết trước mặt mình, cho dù Quỳ có làm chuyện không thể tha thứ ấy hay không.
Thế là Lộ Thân bèn ôm thi thể Tiểu Hưu, khó nhọc đi về phía nơi ở của Quỳ. Vì không đủ sức nên Lộ Thân đành để hai chân Tiểu Hưu kéo lê trên đất, vẽ ra một vết dài.
Quỳ cũng biết lời nói của mình đã khiến Lộ Thân sa vào hỗn loạn, bèn không nói gì nữa mà chầm chậm đi theo sau.
Nhã Anh thì đi bên cạnh Quỳ.
Sau khi vào trong phòng, Lộ Thân đặt thi thể Tiểu Hưu lên đất, cởi áo tơi rồi ngồi xuống bên cạnh. Nàng nhận thấy lưỡi của Tiểu Hưu thè ra khỏi răng, ngang bằng với môi. Dưới người có phân chảy ra làm bẩn y phục. Lộ Thân định tắm rửa cho thi thể của Tiểu Hưu, bèn cởi y phục Tiểu Hưu ra, lật người nàng lại, sau đó liền nhìn thấy từng vết roi dưới lớp y phục.
Vết roi chằng chịt khắp lưng, mông và đùi Tiểu Hưu, nhưng không có roi nào làm rách da.
Hiển nhiên, từ kỹ thuật quất roi thuần thục này cũng có thể đoán được, đây đều là kiệt tác của Quỳ.
Lộ Thân còn thấy những vết roi này chưa hết bầm, dường như đều là những vết thương mới từ ngày hôm qua. Mà thân thể của Tiểu Hưu cũng tỏa ra mùi thuốc, tựa hồ sau khi phạt Tiểu Hưu xong, Quỳ lại thoa thuốc trị thương cho nàng.
“Quỳ, tối qua ngươi lại đánh Tiểu Hưu đúng không?”
“…”
Lộ Thân giận dữ hỏi, nhưng Quỳ không trả lời.
“Không lẽ chính ngươi đã bức tử em ấy? Bộ dạng đau đớn đến không muốn sống nữa khi nãy chỉ là diễn xuất của ngươi thôi ư?”
Không có hồi đáp.
“Sao lại nói tất cả mọi người đều do ngươi giết? Rốt cuộc ngươi đã làm gì? Mục đích của ngươi khi tới Vân Mộng trạch là gì? Gia tộc của ta và ngươi từng có ân oán gì, sao phải phá hủy cuộc sống thường ngày của ta - Không, ngươi đã phá hủy thế giới sinh hoạt của ta…”
Đối mặt với Quỳ im lặng không đáp, Lộ Thân không thể dập tắt lửa giận trong lòng mình. Nàng nhặt con dao sách Quỳ để trên bàn hôm qua lên, đứng dậy đi về phía Quỳ. Nàng không có ý định làm Quỳ bị thương, chỉ hy vọng thứ “binh khí” nhỏ nhoi này có thể khiến Quỳ mở miệng. Đúng lúc này, bên tai nàng lại có tiếng kêu:
“Đừng tới đây!”
Ban đầu Lộ Thân tưởng đó là tiếng kêu của Quỳ. Nhưng Quỳ trước mắt nàng không hề nhúc nhích, môi vẫn mím chặt. Nàng đưa mắt nhìn về phía Nhã Anh ngồi bên Quỳ. Chỉ thấy Nhã Anh nhắm chặt mắt, mặt cúi gằm, hai tay đỡ hai bên trán, khản giọng hét lên:
“Lộ Thân, đặt nó xuống!”
“Nhã Anh tỷ, muội…”
“Đừng làm chuyện không thể cứu vãn!”
Giọng của Nhã Anh đã trở nên nghẹn ngào. Lộ Thân chưa từng thấy đường tỷ giận dữ như vậy, nên cũng hiểu được độ nghiêm trọng của sự việc, nàng ngoan ngoãn đặt con dao về chỗ cũ, rồi lại ngồi xuống.
“Cũng phải nói, mấy hôm trước ta còn trêu chọc đùa giỡn với Tiểu Quỳ, giờ ngẫm lại đúng là khó mà tin nổi. Vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Đây là lần đầu tiên ta kết bạn từ khi sinh ra tới nay, ta thực sự rất vui vẻ, thậm chí tưởng rằng có thể cùng Tiểu Quỳ làm rất nhiều chuyện mà trước đây chưa từng mơ tới, đi đến rất nhiều nơi chưa từng biết tới. Ta những tưởng cuộc đời mình sẽ vì Quỳ mà thay đổi, những tưởng nhờ Quỳ mà thế giới sẽ rộng mở với ta. Tuy nhiên giờ đây, những suy nghĩ ấy không chỉ bị chứng minh là rất nực cười, mà còn bị chứng minh là đáng xấu hổ. Tất cả đều là lỗi của ngươi, đều là tại ngươi, Vu Lăng Quỳ, nếu không gặp ngươi thì tốt biết bao, nếu ngươi không tới Vân Mộng thì tốt biết bao, nếu ngay từ đầu ngươi đã không tồn tại trên thế gian, chưa từng được sinh ra thì tốt biết bao, vậy thì sẽ không có người gặp phải bất hạnh.”
“Ta cũng nghĩ vậy. ‘Biết ta như thế, đừng sinh ra đời’.”
Quỳ tự giễu, lại mỉm cười mỉa mai.
“ ‘Biết ta như thế, đừng sinh ra đời’.”
Nhã Anh lặp lại câu nói của Quỳ. Lộ Thân không biết đây là một câu trong Kinh Thi, nhưng nàng qủa thực có thể cảm nhận được tâm tình trong câu đó. Lâu nay, Lộ Thân luôn căm ghét sự tồn tại của bản thân trên đời, mỗi khi phụ thân so sánh nàng với các tỷ tỷ, nàng luôn cảm thấy: Chi bằng mình không được sinh ra. Giờ thì nàng đã hiểu rồi, dù bàn đến việc căm ghét bản thân, nàng cũng còn kém xa Quỳ đang ở trước mặt.
Dù sao, khi nãy Lộ Thân cũng thấy, Quỳ thực sự muốn chết.
Rốt cuộc lúc nãy Nhã Anh tỷ đã nói gì với Quỳ? Lộ Thân muốn biết, nhưng không hề hỏi. Nàng vẫn để ý những câu mà Quỳ nói lúc trước hơn.
“Lộ Thân, muội đi báo một tiếng với thúc phụ chuyện của Tiểu Hưu. Tỷ mong chúng ta có thể cho Vu Lăng quân một chiếc quan tài. Nếu Vu Lăng quân không muốn đưa di thể của Tiểu Hưu về chôn cất ở Trường An, chúng ta có thể an táng Tiểu Hưu ở Vân Mộng.”
“Như vậy cũng tốt.” Quỳ thở dài, dời bước đến bên cạnh Tiểu Hưu, ngồi xuống bên Lộ Thân, “Xin lỗi, nếu ta có thể phát hiện sớm hơn một chút…”
“Vậy Vu Lăng quân, bởi cái chết của Tiểu Hưu, ngươi cũng đã hiểu toàn bộ chân tướng của sự việc kia rồi chứ?”
Nhã Anh hỏi.
“Đúng, ta cũng biết hết rồi.”
“Ta muốn trò chuyện với ngươi một lúc. Về chuyện tội lỗi và trừng phạt, về ước định của ta và Giang Ly, về Vu nữ, về cái chết và thần linh. Nếu ngươi không ngại, ta cũng muốn nghe thử suy nghĩ của ngươi. Ta tưởng người đầu tiên bị chết sẽ là ta, nhưng kết quả hiện tại nằm ngoài dự đoán của ta. Ký Y tỷ, cô cô, Bạch tiên sinh, Giang Ly, kể cả Tiểu Hưu, bọn họ đều là những người nên được sống tiếp, còn ta thì không biết vì sao lại sống đến ngày hôm nay. Ta nghĩ, e rằng ban đầu là vì không muốn Ký Y tỷ đau khổ, sau đó là vì Giang Ly, cuối cùng sinh ra tình ý, nên mãi mà không thể hạ quyết tâm. Lộ Thân, nói thế này có lẽ muội sẽ tức giận, nhưng có mấy lời tỷ không muốn để muội nghe được, mong muội có thể tránh đi một chút.”
“Muội hiểu.”
Lộ Thân nói rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng, trong lòng lại dâng lên niềm chua xót.
“Tỷ sẽ nói nhanh thôi, muội đi mau về mau nhé.”
“Ta nghĩ cũng nên cho Lộ Thân biết…”
Quỳ nói như vậy, song Nhã Anh lại lắc đầu.
“Chuyện Lộ Thân nên biết, ta sẽ đích thân nói với con bé, vì một lần ta không thể ứng đối nhiều người nghe như vậy. Hơn nữa ta cũng sợ Lộ Thân ở đây, Vu Lăng quân không thể nói ra suy nghĩ thật của bản thân. Con người ngươi quá hiền lành, lại quá ngốc nghếch, thật ra chưa bao giờ muốn làm tổn thương ai, nhưng cuối cùng đều không được như mong muốn.”
Khi giọng nói của Nhã Anh vang vọng trong phòng, Lộ Thân đã bước vào trong màn mưa. Nàng không thể hiểu được đường tỷ, trong mắt nàng, Quỳ tàn độc và khôn khéo, thực sự không thể coi là hiền lành, ngốc nghếch.
Tại sao cả thế giới đều đứng về phía Quỳ? Tại sao cô cũng thế, Giang Ly tỷ cũng thế, Nhã Anh tỷ cũng thế, đều tin tưởng con người không đáng tin này? Tại sao mình thì không được? Lộ Thân vừa bước ra ngoài chừng mười mấy bước thì đã bị đủ loại suy nghĩ u ám đánh gục.
Nàng buộc bản thân phải tin rằng, Quỳ mới là hung phạm ẩn náu sau toàn bộ tấn bi kịch này.
Biết cần phải chết chừ, lữa lần chi lâu!
Nhắn người quân tử chừ, nghìn đời về sau:
Cùng loài người chúng ta chừ, họa là thương nhau!*
* Trích trong bài thơ Cửu chương - Hoài sa, người ta cho rằng đây là tác phẩm Khuất Nguyên sáng tác trước khi trầm mình dưới sông, là thơ tuyệt mệnh của ông. Bản dịch của Nhượng Tống.
***
[1]
Mấy ngày qua đã xảy ra ba vụ án mạng, người chết lần lượt là Chung phu nhân, Bạch tiên sinh và Quan Giang Ly. Mà theo di ngôn của Quan Giang Ly thì hiện giờ huynh muội Chung thị cũng đang gặp nguy hiểm. Bởi vậy nhất định phải mau chóng ngăn cản hung án tiếp tục xảy ra. Trước mắt trở ngại lớn nhất trong suy luận chính là vụ án mạng của Chung phu nhân. Bởi vì hung thủ đã biến mất trước mắt của tất cả mọi người.
Dựa theo vết máu trên cỏ trước cửa nhà kho thì có thể suy luận được thời gian xảy ra hung án. Khi ta và Lộ Thân đi qua đó tới bên suối, bãi cỏ còn chưa có vết máu. Khi Quan Giang Ly và Chung Hội Vũ đi qua đó cũng không thấy có gì bất thường. Mà ngay khi bọn họ đi qua, chỉ có một con đường để hung thủ thoát thân, và con đường ấy lại được Chung Triển Thi và Quan Nhã Anh giám thị - tức là, từ lúc đó, hung thủ đã không có cơ hội rời khỏi hiện trường.
Vậy thì chúng ta hãy thay đổi lối tư duy, phải chăng trước khi Quan Giang Ly và Chung Hội Vũ đi qua bãi cỏ kia thì hung thủ đã rời đi từ lối vào hẻm núi rồi? Nói theo cách khác, hung án xảy ra sớm hơn một chút. Ta vốn tưởng rằng điều này là không thể, nhưng sau khi nghe Lộ Thân thuật lại di ngôn của Quan Giang Ly, cuối cùng ta cũng hiểu ra chân tướng của sự việc. Nhưng trước khi đưa ra lời giải đáp, ta muốn xác nhận một chuyện với Hội Vũ trước.”
“Vu Lăng quân muốn hỏi điều gì?”
“Hội Vũ muội muội, ta hỏi câu này không hề óc ác ý, bởi vậy mong muội không cần kiêng kỵ gì cả. Kỳ thực sau khi vụ án xảy ra, ta đã lờ mờ đoán được - Hội Vũ, xin hãy thành thật trả lời ta, muội không thể phân biệt được màu đỏ và màu xanh lục đúng không?”
“Muội…”
“Sở dĩ ta nghĩ tới điểm này, là bởi ‘một phản ứng khác thường’ của muội vào ngày hôm ấy. Sau khi ta và Lộ Thân phát hiện thi thể, muội và Giang Ly cũng chạy tới trước cửa. Khi đó, muội đứng ở cạnh bãi cỏ nhưng lại hỏi ta một câu - muội nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Giờ ngẫm lại đây đúng là một câu hỏi kỳ lạ. Giả sử muội nhìn thấy vết máu trên bãi cỏ thì hẳn là sẽ không hỏi như vậy đúng không? Hơn nữa với tính cách của muội, nếu nhìn thấy vết máu thì phải hoảng sợ mới đúng. Nhưng muội lại hỏi như vậy, ta đành suy đoán là muội không thể phân biệt được màu đỏ và màu xanh, nên khi đó muội mới không chú ý tới vết máu trên bãi cỏ.”
“Đúng, muội không thể phân biệt được hai loại màu sắc này.”
“Thế nên giả sử lần đầu tiên muội và Giang Ly đi qua bãi cỏ, nơi đó đã có vết máu, muội cũng sẽ không chú ý tới nó, đúng không?”
“Nhưng khi ấy, Giang Ly tỷ cũng…”
“Khoan đã Quỳ.” Lộ Thân không khỏi lên tiếng, “Lúc đó Giang Ly tỷ phải thấy vết máu rồi mới đúng. Ta và tỷ ấy sống bên nhau nhiều năm như vậy, chưa từng phát hiện tỷ ấy có vấn đề gì trong việc nhận biết màu sắc. Thế nên giả thiết của ngươi vốn không thể thành lập.”
“Chỉ là sự bất thường trong việc nhận biết màu sắc mà thôi, nếu cố gắng che giấu thì người thân sớm chiều ở chung cũng chưa chắc đã phát hiện được.” Quỳ nói, “Sau đây ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy, Quan Giang Ly quá cố chắc chắn cũng không phân biệt được màu đỏ và màu xanh. Ngoài ra, ta cũng sẽ giải thích cho ngươi lý do tại sao các nàng ấy không thể phân biệt được hai màu sắc này.”
“Vô lý, đúng là vô lý đến cùng cực! Quỳ, ngươi bệnh quá nặng rồi, không gặp được những danh y như Du Phụ, Biển Thước thật đúng là bất hạnh!”
“Lộ Thân, xin hãy kiên nhẫn nghe ta nói tiếp. Ta làm vậy cũng chỉ để ngăn cản hung án tiếp tục xảy ra. Nếu ngươi không thể đưa ra ý kiến nào có giá trị thì hãy tạm thời ngậm miệng lại đi.” Quỳ nói, “Nhưng bắt đầu từ bây giờ, ta không thể không đưa ra một số vấn đề nhìn như không liên quan gì đến chuyện này, nếu không người ngốc nghếch như Lộ Thân không thể nào hiểu được ý định của ta. Vấn đề sau đây ta mong sẽ được Triển Thi hồi đáp - Lúc hấp hối, Giang Ly đã nói, ‘Lễ tế lần này không giống trước kia’, bởi vậy ta muốn hỏi huynh, rốt cuộc lễ tế lần này có điểm gì khác với trước kia?”
“Ta không hiểu ý ngươi.”
Chung Triển Thi đánh trống lảng.
“Sao huynh lại không hiểu ý ta chứ?” Quỳ tiếp tục truy hỏi, “Trước đây vị thần được tế bái trong lễ tế luôn là Đông Hoàng Thái Nhất, nhưng lần này vị thần được tế bái hình như không giống trước kia. Vậy ta hỏi huynh thế này nhé, vị thần mà Chung phu nhân định tế bái lần này không phải Đông Hoàng Thái Nhất mà là Đông Quân đúng không?”
“Thế thì sao nào?”
Chung Triển Thi hỏi vặn lại, nhưng thực tế hắn đã trả lời câu hỏi của Quỳ.
“Quả nhiên ta đoán không lầm.”
“Đúng là vậy ư?” Quan Vô Dật quay sang chất vấn Chung Triển Thi, “Tại sao ta lại không biết gì cả. Khoa Nhi, tại sao Khoa Nhi muội ấy phải làm như vậy?”
“Mẫu thân luôn tin rằng, Thái Nhất là một vị thần ngoại lai, còn Đông Quân mới là vị thần chỉ thuộc về đất Sở, là vị thần mà người Sở thực sự nên tôn thờ. Bởi vậy mẫu thân cho rằng nên khôi phục việc tế bái Đông Quân.”
“Hoang đường! Thảo nào lại có tai họa như vậy giáng xuống!” Quan Vô Dật giận dữ quay người đối mặt với Quỳ, hỏi: “Làm thế nào mà Vu Lăng quân nhận ra được?”
“Ngài không nhận ra thật ư?” Quỳ giải thích, “Ta thấy có đủ loại dấu hiệu chứng tỏ vị thần được tế bái lần này là Đông Quân. Ngay trong bữa tiệc vào tối hôm trước, Chung phu nhân đã nói rõ quan điểm của mình, nhưng hình như mọi người đều không lưu tâm. Bà ấy nói,’Thực ra từ xưa tới nay, Đông Quân luôn là một bị thần lệ thuộc, được tế bái cùng với Đông Hoàng Thái Nhất, nhưng sau khi đọc kỹ Cửu ca, ta cũng cho rằng lẽ ra địa vị của ngài ấy phải đặc biệt hơn một chút.’ Bà ây còn nói, ‘Có lẽ từ thuở ban sơ, Đông Quân đã từng được thờ phụng như Chủ thần.” Bà ấy đã dựa theo bài thơ Đông Quân trong Cửu ca để đưa ra những kết luận trên. Kết hợp với ghi chép trong Cửu ca, những hành động của Chung phu nhân trước khi bị sát hại cũng được giải thích một cách hợp lý - Thực ra bà ấy đang chuẩn bị tế bái Đông Quân.
Đầu tiên là nhạc cụ. Chung phu nhân từng chỉ ra rằng, ‘Theo ghi chép của Cửu ca thì khi tế bái Đông Hoàng Thái Nhất chỉ dùng đến trống, khèn, đàn sắt. Còn khi tế bái Đông Quân thì lại dùng đến năm loại nhạc cụ: đàn sắt, trống, chuông, sáo, khèn.‘ Điều này có thể giải thích hai vấn đề: Thứ nhất, tại sao Chung phu nhân lại đi xem thử dàn chuông cổ mà không ai động đến trong nhiều năm ở nhà kho; thứ hai, tại sao bà ấy lại phải mang một cây sáo lỗ về đây - Bởi vì ngày xưa tế bái Đông Hoàng Thái Nhất thì không cần dùng tới hai loại nhạc cụ ấy, nhưng lần này bà ấy định tế bái Đông Quân theo ghi chép trong Cửu ca, nên nhất định phải chuẩn bị chúng từ trước.
Chưa hết, còn bộ y phục trên màu xanh dưới màu trắng trong số di vật của bà ấy. Theo lời Chung Hội Vũ thì bộ y phục này ‘mới may xong trước khi xuất phát từ Trường An tới đây’, hơn nữa Chung phu nhân còn chưa mặc bao giờ. Nhưng trước ngày bị sát hại, bà ấy lại cố ý lấy bộ y phục này ra khỏi hành lý. Theo suy đoán của ta thì bộ y phục này thực ra lễ phục dùng trong lễ tế. Trong bài Đông Quân thuộc Cửu ca có một câu: ‘Áo mây xanh a xiêm ráng bạc’, e là Chung phu nhân đã dựa theo câu thơ này để suy ra lễ phục khi tế bái Đông Quân phải là trên màu xanh dưới màu trắng. Bộ y phục này hẳn sẽ được Vu nữ mặc vào khi tế bái thần linh, ta nghĩ, Vu nữ ấy chính là Quan Giang Ly. Bởi vì vào đêm mà Chung phu nhân lấy ra bộ quần áo ấy, ta và Lộ Thân đã nhìn thấy bức thư mà Quan Giang Ly và Chung Triển Thi trao đổi với nhau tại nơi ở của Quan Giang Ly…”
“Chuyện này, xin đừng nên nói ra.”
Chung Triển Thi tái mặt cầu xin.
“Để ngăn cản hung án tiếp tục xảy ra, ta nhất định phải nói tiếp. Thư từ qua lại của họ được viết trên một tấm thẻ tre. Chung Triển Thi viết cho Quan Giang Ly là: ‘Lục hề y hề, lục y hoàng lý. Tâm chi ưu hĩ, hạt duy kỳ dĩ.’ Còn Giang Ly hồi âm là: ‘Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm. Túng ngã bất vãng, tử ninh bất tự âm.’ Đây đều là nhưng câu thơ trong Kinh Thi, nhưng bọn họ viết vậy không liên quan gì đến nghĩa đen trong Kinh Thi, mà chỉ dùng Kinh Thi để chuyển tải một loại ám hiệu nào đó.”
“Xin đừng nói tiếp nữa…”
“‘Lục hề y hề’ và ‘Thanh thanh tử khâm’ đều để chỉ bộ y phục phần trên màu xanh phần dưới màu trắng, Chung Triển Thi viết hai câu thơ ấy, thực ra là đang hỏi Quan Giang Ly có đồng ý mặc nó trong lễ tế hay không. Mà hai câu thơ Quan Giang Ly hồi âm tỏ vẻ đồng ý, cho đối phương biết bản thân cũng tôn thờ Đông Quân, bởi vậy chấp nhận mặc bộ y phục đó để tham gia tế bái.” Quỳ nói rồi đưa mắt nhìn Chung Triển Thi đã lộ vẻ dữ dằn. “Ta nói có đúng không?”
“Đúng.”
“Nhưng Vu Lăng Quỳ, những điều ngươi nói có liên quan gị đến khả năng nhận biết màu sắc của Giang Ly tỷ?”
Lộ Thân hỏi một câu sắc bén.
“Khi nãy ta đã đưa ra một kết luận đấy thôi - Giang Ly tôn thờ Đông Quân. Xin ngươi hãy nhớ kỹ kết luận này, lát nữa khi ta trình bày về khả năng nhận biết màu của Giang Ly thì sẽ dùng đến nó.” Sau đó Quỳ nói tiếp, “Đồng thời ta còn biết một chuyện, đó là Quan Giang Ly và Chung Hội Vũ đều từng tiếp xúc với ‘học thuyết Ngũ Hành’.”
“Đó là…”
Chung Hội Vũ nghi hoặc hỏi.
“Tương truyền rằng học thuyết Ngũ Hành là một bộ lý luận mà Thiên Đế trao tặng cho Hạ Vũ(1), từng do thứ huynh của Thương Trụ vương(2) là Vi Tử Khải truyền thụ cho Chu Vũ vương(3). Sau này nội dung truyền thụ được chỉnh lý thành thiên Hồng phạm trong Thượng Thư(4). Tiếp đó, dựa trên cơ sở của Hồng phạm, các học giả thời Xuân Thu Chiến Quốc và các kinh sư của bản triều đã bổ sung vào học thuyết Ngũ Hành, dần dần hình thành một hệ thống phức tạp và vĩ đại. Hiện nay mối quan hệ tương sinh tương khắc giữa kim, mộc, thủy, hỏa, thổ đã trở thành thường thức. Mà phương hướng, mùa, màu sắc, âm luật, mùi vị, nội tạng, đức hạnh, khí tượng, thiên tai tương ứng với chúng cũng dần được người ta hiểu rõ. Thứ có liên quan đến sự việc lần này chính là ‘mộc’. Phương hướng tương ứng với mộc là phương Đông, mùa tương ứng là mùa xuân, màu sắc tương ứng là màu xanh. Chữ ‘xanh’ này có lúc chỉ màu xanh lam, có lúc chỉ màu xanh lục, đôi khi lại chỉ màu xanh đen, ta nghĩ ở đây nên được hiểu là màu xanh lục. Bởi vì màu sắc tương ứng với ‘thủy’ là màu đen nên chữ ‘xanh’ ở đây không thể chỉ màu xanh đen được. Mà nếu xanh là màu tương ứng với ‘mộc’, dường như cây cối rất ít khi có màu xanh lam. Bởi vậy nên hiểu ‘xanh’ ở đây thành màu xanh lục là hợp lý nhất.”
(1) Thường được gọi là Đại Vũ, là một vị vua huyền thoại ở Trung Quốc thời cổ đại.
(2) Vị vua cuối cùng đời nhà Thương của lịch sửa Trung Quốc.
(3) Tên thật là Cơ Phát, là vị Quân chủ sáng lập triều đại nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc.
(4) Tức Kinh Thư, là một bộ phận trong bộ sách Ngũ Kinh của Trung Quốc, ghi lại các truyền thuyết, biến cố về các đời vua cổ có trước Khổng Tử. Khổng Tử san định lại để các ông vua đời sau nên theo gương các minh quân như Nghiêu, Thuấn chứ đừng tàn bạo như Kiệt, Trụ.
“Nhưng Vu Lăng tỷ tỷ, muội… chưa từng tiếp xúc với học thuyết này.”
Chung Hội Vũ ngắt lời Quỳ.
“Không, muội đã tiếp xúc rồi, chẳng qua chính muội không ý thức được mà thôi.”
“Vu Lăng Quỳ, ngươi dựa vào đâu mà suy đoán như vậy?” Lộ Thân hỏi.
“Đơn giản thôi, chính là bài hát Thanh Dương. Thanh Dương là một trong mười chín bài hát tế lễ, là bài hát miêu tả mùa xuân, với câu cuối cùng là ‘Duy xuân chi kỳ’. Trong số các bài hát tế lễ còn có ba bài khác lần lượt tương ứng với ba mùa hạ, thu, đông. Tương ứng với hạ là bài Chu Minh, tương ứng với đông là bài Huyền Minh. Trong học thuyết Ngũ Hành, ‘hỏa’ tương ứng với mùa hạ, màu sắc là màu đỏ; còn ‘thủy’ tương ứng với mùa đông và màu đen. Hội Vũ muội muội, ta nói tới chắc muội cũng hiểu rồi, những bài hát tế lễ vốn được sáng tác dựa trên học thuyết Ngũ Hành, bởi vì hát Thanh Dương nên muội đã vô tình được tiếp xúc với học thuyết này. Mà sáng hôm qua khi ở bên suối, muội nói với ta rằng ‘Giang Ly tỷ cũng biết hát bài đó’, cho nên có thể suy ra Giang Ly tỷ cũng từng tiếp xúc với học thuyết Ngũ Hành.’
“Vậy rốt cuộc điều này có liên quan gì đến khả năng phân biệt màu sắc của Giang Ly tỷ?”
“Có liên quan. Sau đây ta sẽ lập luận về vấn đề này - Tất cả những người tôn thờ Đông Quân và từng tiếp xúc với học thuyết Ngũ Hành nhất định sẽ biến thành người mù hai màu đỏ, xanh.”
“Lý luận quái quỷ gì thế này? Vu Lăng Quỳ, ngươi đã bệnh đến hết thuốc chữa rồi!”
“Được rồi, xin hãy để ta nói hết, nếu ngươi có giả thuyết ổn hơn thì ta cũng sẵn sàng lắng nghe, nhưng ta luôn cho rằng, với tri thức của ngươi thì vốn chẳng thể đưa ra kết luận gì hết. Bây giờ ta sẽ trả lời câu hỏi của ngươi, tuy có lẽ nó không phải một câu hỏi. Ngươi hỏi ta ‘Lý luận quái quỷ gì thế này’, vậy ta nói cho ngươi biết, suy nghĩ của ta là thế này…” Quỳ trầm tư một thoáng rồi nói tiếp, “Như vậy đi, ngươi trả lời một câu hỏi của ta trước, sau đó ta sẽ nói tiếp. Ta hỏi ngươi, Mặt trời có màu gì?”
“Gì cơ?”
“Tuy bây giờ không nhìn thấy nhưng ngươi đã sống lâu như vậy, kiểu gì cũng phải thấy Mặt trời rồi chứ. Nếu câu hỏi này ngươi cũng không trả lời được thì xin ngươi sớm hãy nhảy sông tự vẫn đi thôi.”
“Màu trắng!” Lộ Thân giận giữ trả lời, suy nghĩ một thoáng lại nói thêm: “Thỉnh thoảng cũng có màu đỏ…”
“Tốt lắm, vậy ‘Đông Quân’ là một vị thần thế nào?”
“Ngươi chỉ cần ta trả lời một câu hỏi, khi nãy ta đã trả lời rồi. Bây giờ xin hãy cho ta được giữ im lặng.”
“Đông Quân là thần Mặt trời.” Quỳ trả lời câu hỏi của chính mình, rồi nói tiếp, “Trong bài Đông Quân thuộc Cửu ca có nói khi tế bái Đông Quân thì phải mặc ‘áo mây xanh, xiêm ráng bạc’. Bởi vì đôi khi nhìn mặt trời có màu trắng nên khi tế bái mặc y phục trắng là cực kỳ hợp lý. Nhưng tại sao phải mặc ‘áo mây xanh’ đây? Lộ Thân không thấy kỳ lạ ư?
Ta nghĩ, vì Khuất Nguyên đã chịu ảnh hưởng của học thuyết Ngũ Hành nên mới viết như vậy trong Cửu ca. Nói thế chắc ngươi cũng hiểu rồi. Cái tên ‘Đông Quân’ này khiến Khuất Nguyên liên tưởng đến ‘mộc’ trong học thuyết Ngũ Hành. Mà trong học thuyết Ngũ Hành thì mộc tương ứng với phía Đông, lại tương ứng với màu xanh, bởi vậy Đông Quân - vị thần Mặt trời đã được khoác lên màu sắc mới - Màu xanh.
Bởi vậy ta đưa ra suy luận thế này: Tất cả những người tôn thờ Đông Quân và đã từng tiếp xúc với học thuyết Ngũ Hành nhất định đều không thể phân biệt được hai màu đỏ và xanh lục.
Ta đoán rằng, khi bọn nhìn thất Mặt trời thì sẽ coi Mặt trời thành Đông Quân, lại nghĩ đến màu sắc tương ứng với phương Đông, bởi vậy trong mắt họ thì Mặt trời sẽ biến thành xanh lục. Tiếp đó họ sẽ nhìn tất cả màu đỏ thành màu xanh lục. Chung Hội Vũ là như vậy, mà Quan Giang Ly quá cố hẳn cũng như thế.”
“Ngươi không được sỉ nhục tỷ tỷ của ta!” Lộ Thân nắm lấy vạt áo của Quỳ, đẩy nàng vào tường. “Lần trước khi ta định đánh ngươi thì bị Giang Ly tỷ ngăn lại. Nhưng giờ Giang Ly tỷ đã mất rồi, không ai có thể ngăn ta nữa. Vu Lăng Quỳ, nếu bây giờ ngươi biến mất khỏi tầm mắt ta thì có lẽ ta sẽ dừng tay. Cửa ở đằng kia, ngươi có thể rời khỏi Vân Mộng sau khi mưa tạnh, nhưng xin đừng bao giờ xuất hiện trước mắt ta nữa.”
“Ta không thể để mặc hung án tiếp tục xảy ra.”
“Vậy bây giờ ta sẽ giết ngươi.”
“Ta vừa lập luận rồi đấy, Quan Giang Ly và Chung Hội Vũ đều không thể phân biệt hai màu đỏ và xanh. Nên quay về giả thiết ban đầu của ta.” Quỳ phớt lờ lời lẽ và đôi tay của Lộ Thân, nói tiếp, “Thời gian xảy ra hung án còn sớm hơn chúng ta tưởng, sau khi ta và Lộ Thân đi qua bãi cỏ kia, trước khi Quan Giang Ly và Chung Hội Vũ đi qua đó thì Chung phu nhân đã bị sát hại. Khi ấy lối vào hẻm núi vẫn chưa có ai giám thị, hung thủ có thể dễ dàng trốn thoát. Vậy rốt cuộc ai là người có thể sát hại Chung phu nhân?”
“Hôm qua ngươi đã nói rồi, không ai có khả năng phạm tội một mình. Khi ấy phụ thân đang ở cạnh Bạch tiên sinh, mẫu thân đang ở cùng người hầu trong nhà, biểu ca và biểu muội đang ở cùng nhau, Giang Ly tỷ ở bên Nhã Anh tỷ, ta ở cùng ngươi… À, quả thực có người gây án được, đây đúng là hung thủ mà chúng ta không ngời tới. Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha…”
Lộ Thân cười to như người mất trí, bất giác buông vạt áo Quỳ ra.
“Quả nhiên em lại bị nghi ngờ…”
Tiểu Hưu than thở.
“Tiểu Hưu không có động cơ.” Quỳ vừa sửa lại vạt áo xộc xệch vừa nói, “Thực ra bây giờ chúng ta chỉ cần bắt đầu từ động cơ giết người là có thể dễ dàng tìm ra hung thủ.”
“Ngươi không phải là hung thủ, làm sao biết được động cơ của hung thủ?” Lộ Thân dùng kiểu câu hỏi Trang tử*, đổi giọng nói: “Không, ta vẫn cho rằng ngươi chính là hung thủ giết người. Vậy nên ngươi mau nói cho mọi người biết động cơ sát hại người thân của ta đi, nếu lý do đủ buồn bã đau thương, có lẽ nhà chúng ta sẽ cho ngươi chết toàn thây.”
* Nam Hoa kinh hay còn gọi là Trang tử là cuốn sách triết học nổi tiếng thường được cho là của Trang Châu thời Chiến Quốc viết. Trong đó có câu: Ngươi không phải cá, sao biết được niềm vui của cá? - Hàm ý rằng chỉ người trong cuộc mới hiểu rõ mọi chuyện, người ngoài cuộc không thể phỏng đoán được.
“Giờ không phải là lúc nói đùa.”
“Ta không nói đùa.”
“Dù sao nếu ta nói tiếp thì Lộ Thân ngươi tự lo liệu đi.” Quỳ nói với vẻ bất đắc dĩ, “Thực ra động cơ giết người đã bày ra trước mắt chúng ta, chẳng qua ngươi làm như không thấy mà thôi. Di ngôn của Giang Ly đã nói quá rõ ràng - Lúc hấp hối, sau khi nói câu ‘Lễ tế lần này không giống trước kia’, tỷ ấy lại nói một câu ‘Bởi vậy cô mới bị giết’, tức là dưới cái nhìn của tỷ ấy, vì đối tượng tế bái thay đổi nên những vụ giết người mới xảy ra.”
“Thế nên?”
“Hay nói theo cách khác, hung thủ của những vụ án này là một kẻ tôn thờ Đông Hoàng Thái Nhất đến điên cuồng, không thể chấp nhận việc mấy người Chung phu nhân tự ý thay đổi đối tượng tế bái thành Đông Quân, cho nên mới bắt đầu giết người. Trong mắt hung thủ, Chung phu nhân và Quan Giang Ly đều là những kẻ dị đoan cần bị loại trừ, là những kẻ phản bội tín ngưỡng của người Sở, bởi vậy hung thủ mới sát hại lại bọn họ. Bên cạnh đó, huynh muội Chung thị tham dự vào kế hoạch cũng là mục tiêu mà kẻ đó định sát hại. Vậy ai sẽ là người có động cơ như thế đây?”
“Ai cũng có thể mà.”
“Vậy ta hỏi một câu khác, Bạch tiên sinh không liên quan gì đến lễ tế lần này, tại sao ông ấy cũng bị sát hại? Hơn nữa, rốt cuộc hai chữ ‘Tử khâm’ mà ông ấy viết trên đất có nghĩa là gì? Tại sao ông ấy không viết hẳn họ tên của hung thủ?”
“Ai biết được!”
“Lộ Thân, để ta cho ngươi biết nhé, Bạch tiên sinh bị diệt khẩu, bởi vì khi Chung phu nhân bị giết, ông ấy đã nói dối giúp kẻ khác, nên sau đó ông ấy mới bị kẻ kia sát hại. Mà khi bị hại, ông ấy không thể viết ra họ tên của hung thủ, vì dù ông ấy có viết đi chăng nữa thì chúng ta cũng sẽ không tin người kia chính là hung thủ, ngược lại sẽ nghi ngờ ông ấy tự sát vì muốn đổ tội cho người kia. Ta nói tới đây mà ngươi vẫn chưa hiểu ư, hung thủ chính là…”
“Im đi!”
Thực ra Lộ Thân đã hiểu rồi.
“Hung thủ chính là phụ thân ngươi, tộc trưởng gia tộc họ Quan - Quan Vô Dật!”
Vì quá kinh sợ, nhất thời Lộ Thân không thể phản bác hay chửi rủa đối phương mà chỉ đờ đẫn nhìn Quỳ. Nàng vốn cho rằng một loại suy luận trước đó của Quỳ đều là bịa đặt, nên dù lúc này Quỳ có đưa ra kết luận gì chăng nữa thì nàng cũng chẳng bận tâm. Nhưng bây giờ nàng không thể không bận tâm, vì dẫu sao hung thủ mà Quỳ xác định lại chính là cha nàng…
“Vu Lăng quân, ngươi đang nghiêm túc ư?” Quan Vô Dật lên tiếng, “Ngươi nên biết là vu cáo chủ nhân trong nhà người khác sẽ phải trả giá thế nào.”
“Ta không có ác ý với ngài mà chỉ đưa ra kết luận từ các chứng cứ có sẵn thôi.” Quỳ bình tĩnh đáp, “Chỉ ngài mới có lý do sát hại Bạch Chỉ Thủy, cũng chỉ khi hung thủ là ngài thì ông ấy mới không thể viết thẳng tên của hung thủ. Ông ấy viết ra hai chữ ‘Tử khâm’ với hy vọng chúng ta có thể dựa theo gợi ý ấy mà phát hiện ra đối tượng tế bái lần này thực ra là Đông Quân, vậy thì mọi câu đố đều có lời giải, thân phận của hung thủ cũng lộ ra rõ ràng.”
“Vậy cũng quá gượng ép.” Cuối cùng Lộ Thân cũng bình tĩnh lại sau cơn hoảng hốt, bắt đầu phản kích, “Toàn bộ suy luận của ngươi đều chỉ là vọng tưởng hão huyền. Liệu Giang Ly tỷ có thể phân biệt màu đỏ và màu xanh hay không, bây giờ không thể xác định được nữa. Tại sao Bạch tiên sinh lại viết hai chữ ‘Tử khâm’, có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ biết được. Ngươi toàn lấy những việc không thể kiểm chứng để làm chứng cứ, sao có thể khiến người khác tin phục được đây?”
“Ngay từ đầu ta cũng không mong có thể làm ai tin phục. Ta đã nói rồi, sở dĩ ta muốn đưa suy luận như vậy, chỉ hy vọng có thể ngăn cản hung án tiếp tục xảy ra. Vậy nên dù không có bất kỳ chứng cứ nào, ta cũng phải nói ra bằng được. Dù sao, giả thiết này có tồn tại, mà Quan Vô Dật thực sự có thể là hung thủ. Theo như di ngôn của Quan Giang Ly, hiện giờ huynh muội Chung thị đang gặp nguy hiểm, bởi vậy ta hy vọng sau khi nghe suy luận của ta, bọn họ có thể đề cao cảnh giác với người rất có thể là hung thủ - Quan Vô Dật. Mục đích của ta chỉ có vậy thôi. Còn liệu có đắc tội tộc trưởng gia tộc này hay không, ta cũng chẳng bận tâm. Dù sao ta sẽ mau chóng rời khỏi Vân Mộng, nơi này đã không còn thứ gì đáng để ta lưu luyến.”
Lộ Thân, sao ngươi vẫn không hiểu, ta ở lại đây chỉ vì ngươi mà thôi. Nếu ngươi đối xử với ta như vậy, ta đành rời đi - Quỳ thầm than thở, nhưng cuối cùng thiếu nữ trước mắt cũng không hiểu được tấm lòng của nàng.
Lúc này, trong ánh mắt khi nhìn Quỳ của Lộ Thân, đã không có tình cảm gì khác mà chỉ còn lại sự thù hận.
Thực ra buổi chiều, Quỳ vốn định động tay động chân như ngày thường để dạy bảo Tiểu Hưu lười biếng một phen, sau đó lại từ từ an ủi Tiểu Hưu, cho Tiểu Hưu được thay quần áo sạch sẽ hoặc giúp Tiểu Hưu gột rửa tóc dính bùn bẩn. Nhưng khi ấy Tiểu Hưu lại mất bình tĩnh, bắt đầu nói ra cái lý thuyết “đạo đức nô lệ”, thế là nàng liền không thể kiềm chế mà ra tay quá nặng.
Quỳ thầm mong Tiểu Hưu ngày càng có chủ kiến hơn, có thể phản kháng lại mình. Vậy nên Quỳ mới bảo Tiểu Hưu đọc Luận ngữ hay Hiếu kinh. Hiếu kinh đã ghi lại lời bàn của Khổng Tử: “Khi gặp những chuyện bất nghĩa, nếu do cha gây nên, phận làm con không thể không khuyên can cha; nếu do vua gây nên, phận bề tôi không thể không can gián vua.” Trong Luận ngữ cũng viết rằng: “Vua lấy lễ để sai khiến bề tôi, bề tôi lấy lòng trung để thờ vua”* Quỳ hy vọng Tiểu Hưu có thể nhận ra rằng đôi khi mình đã quá nghiêm khắc với nàng, điều đó cũng không hợp với phép tắc, Tiểu Hưu cần phải phản kháng ở mức độ thích hợp. Nêu Tiểu Hưu chủ động cầu xin minh đừng làm vậy nữa, Quỳ nhất định sẽ dừng tay.
* Theo bản dịch của Huỳnh Chương Hưng.
Tiếc rằng kể cả làm tỳ nữ thì Tiểu Hưu cũng quá vâng lời, còn chẳng biết xin tha thứ chứ đừng nói là phản kháng chủ nhân. Tuy Quỳ rất ỷ lại vào Tiểu Hưu nhưng cũng rất ghét sự vâng lời vô điều kiện của nàng, bởi vậy Tiểu Hưu càng ngoan ngoãn thì Quỳ càng ức hiếp nàng.
Nhưng những suy nghĩ của Quỳ, Lộ Thân không thể biết, cũng không thể hiểu được.
“Suy đoán của Vu Lăng quân có cái lý của riêng nó.” Nhã Anh gối lên đầu gối Chung Triển Thi mở mắt ra, thong thả nói, “Tổ tiên nhà họ Quan đúng là có người không thể phân biệt được hai màu đỏ, xanh. Phải rồi, Hội Vũ, khả năng nhận biết màu sắc của phụ thân muội cũng khác hẳn người thường đúng không?”
“À… Đúng vậy.”
“Trong Biển Thước ngoại kinh có viết, chướng ngại trong khả năng nhận biết màu sắc có liên quan đến huyết thống, thường do phụ thân truyền lại cho con gái. Nhưng với điều kiện là mẫu thân cũng mắc bệnh mù màu hoặc trên người có ‘dấu hiệu tiềm ẩn’ của bệnh mù màu. Hiện giờ chúng ta vẫn chưa hiểu rõ về nguyên lý hoạt động của ‘dấu hiệu tiềm ẩn’ này, nhưng có thể xác định rằng, trong gia tộc của nữ nhân ‘có dấu hiệu tiềm ẩn’ thường có người mù màu đỏ, xanh. Thế nên theo lý thuyết thì nếu Hội Vũ mắc bệnh mù màu, cô cũng có thể mắc bệnh mù màu hoặc có ‘dấu hiệu tiềm ẩn’, vậy thì Giang Ly đúng là có thể không phân biệt được hai màu đỏ, xanh.”
“Nhã Anh tỷ, sao tỷ có thể hùa theo lời của loại người này!”
“Có điều trong Biển Thước ngoại kinh đã nhấn mạnh rằng, nếu con gái không thể phân biệt hai màu đỏ, xanh thì chắc chắn cha ruột cũng mắc bệnh này. Bởi vậy tuy Giang Ly không còn nữa nhưng chúng ta vẫn có biện pháp phán đoán khả năng nhận biết màu sắc của tỷ ấy. Tức là giả sử thúc phụ* không có chướng ngại trong khả năng nhận biết màu sắc thì khả năng nhận biết màu sắc của Giang Ly chắc chắn cũng bình thường.”
* Chú, em của cha - ở đây chỉ Quan Vô Dật.
Nhã Anh bình tĩnh trần thuật.
“Ra là như vậy. Xem ra học thức của ta trên phương diện này vẫn còn chưa đủ. Nhưng Nhã Anh à, ta nghĩ thúc phụ của tỷ cũng không thể phân biệt được hai màu sắc này, nên sau khi hành hung ông ấy mới không dọn sạch vết máu trên bãi cỏ - Có thể ông ấy vốn không hề chú ý tới vết máu.”
“Có thật là như vậy không?”
Bấy giờ Quỳ mới nhớ lại, khi đến hiện trường, Quan Vô Dật luôn cố gắng tránh khỏi vết máu trên bãi cỏ. Nàng buồn bã lắc đầu, như đang thừa nhận thất bại của bản thân.
“Xem ra cuối cùng Vu Lăng quân cũng nhớ ra rồi. Ta có thể cam đoan thúc phụ nhất định có thể phân rõ hai màu sắc này, bởi vậy Giang Ly cũng có thể. Nên tóm lại suy luận của ngươi không thể thành lập. Huống chi suy luận của ngươi đều dựa trên mối liên hệ tất yếu giữa Đông Quân và chướng ngại trong khả năng nhận biết màu sắc. Ta đã phá tan căn cứ của ngươi bằng Biển Thước ngoại kinh, bởi vậy giả thiết của ngươi cũng không thể thành lập.”
“Nhưng ngoại trừ huyết thống, có lẽ kiểu chướng ngại nhận biết màu sắc này cũng có nguyên do khác chứ? Tỷ chỉ nói tới vấn đề trong phạm trù sinh lý, còn ta thì hoàn toàn căn cứ vào phạm trù tín ngưỡng. Nhã Anh, tỷ cũng không thực sự chứng minh được ta sai.”
“Thật ư? Vậy thế này đi, chúng ta lại tìm một người vừa tôn thờ Đông Quân vừa từng tiếp xúc với học thuyết Ngũ Hành, thử xem người đó có mắc loại bệnh như ngươi miêu tả hay không?”
“Tìm ở đâu bây giờ?”
“Vu Lăng quân, hình như ngươi đã quên, trước mặt ngươi có một người như vậy. Ta cũng tôn thờ Đông Quân, hơn nữa còn học lễ cổ, nhất định phải từng tiếp xúc với học thuyết Ngũ Hành. Bởi vậy đây cũng không phải chuyện không thể kiểm chứng, chỉ cần kiểm tra khả năng nhận biết màu sắc của ta, là có thể chứng tỏ giả thiết của ngươi có thể thành lập hay không.”
“… Vậy kết luận là?”
“Ta có thể phân biệt hai màu sắc này. Chắc chắn suy luận của ngươi đã sai lầm.” Nhã Anh trả lời, “Hơn nữa Vu Lăng quân à, đừng nói ‘Nơi này đã không còn thứ gì đáng để lưu luyến’, Lộ Thân vẫn còn sống, tuy lúc này các ngươi đang giận nhau, nhưng biết đâu mấy hôm nữa các ngươi lại làm lành. Với ta mà nói, sợ rằng thế gian này đã không còn người nào, chuyện gì khiến ta chờ mong. Ký Y tỷ mất rồi, Giang Ly tỷ cũng qua đời, mà ta lại vẫn còn sống. Lộ Thân, thực ra bây giờ tỷ rất hâm mộ muội, nhưng muội hoàn toàn không biết quý trọng những gì mình đang có. Điều này khiến tỷ cực kỳ thất vọng. Vu Lăng quân, trước khi hai người làm lành, ta không cho phép ngươi rời đi. Ta nghe Triển Thi ca nói rằng, cô muốn giao Lộ Thân cho ngươi. Giờ đó đã là di nguyện của cô, chắc thúc phụ sẽ không phản đối nữa đâu?”
“Nhã Anh tỷ, tỷ không thấy nàng ta vừa…”
“Tỷ tin Vu Lăng quân không có ác ý. Lộ Thân, đừng tùy hứng nữa. Giờ tỷ rất hối hận, nếu vui vẻ ở bên Giang Ly sớm hơn mấy năm thì tốt biết bao. Nhưng hiện tại tất cả đều đã muộn rồi.”
Từ giọng điệu của Quan Nhã Anh, có thể nhận ra trái tim nàng đã chết rồi. Sợ là nàng không gượng dậy được mà tạ thế khi tuổi còn xanh, giống như hai vị đường tỷ. Quỳ thấy vô cùng bi ai, lại biết bản thân không thể ngăn cản chuyện đó xảy ra, nàng giấu đi nỗi niềm, khỏa lấp tiếng thở dài bằng hơi thở nặng nề. Thế rồi, Quỳ lại bắt đầu lo cho Lộ Thân, sợ rằng vì mình mà Lộ Thân trở nên lạnh lùng, đa nghi, cũng sợ nàng vội quyết định chuyện tương lai khi đang giận dỗi.
Nhưng chuyện đã nói tới nước này, dù sao Quỳ cũng phải cân nhắc cho tình cảnh của mình.
Liệu bản thân có thể một mình rời khỏi Vân Mộng trạch một cách an toàn không? Quỳ nhìn màn mưa ngoài cửa, lại bắt đầu phiền muộn: Không có người dẫn đường, liệu nàng có thể băng qua núi rừng đầy nguy hiểm để về kinh thành hay không? Nàng hơi hối hận vì hôm nay đã hiếu thắng nói mình sẽ lập tức rời đi nơi này.
“Lộ Thân, sau khi ra đi rồi, xin hãy chăm sóc Tiểu Hưu.” Quỳ rầu rĩ nói, “Ta muốn giao em ấy cho ngươi, ta mong khi ở bên ngươi, em ấy sẽ giống một người bình thường hơn, vì ngươi rất bình thường, chính là tấm gương để em ấy noi theo. Ta cũng hy vọng khi không có em ấy ở bên, ta sẽ thay đổi. Nhã Anh tỷ tỷ, cảm ơn tỷ đã lo cho ta và Lộ Thân, kỳ thực ta còn lo cho tỷ hơn. Với tỷ mà nói thì Vân Mộng trạch chứa đầy ký ức đau thương, sợ rằng nếu tỷ tiếp tục sống ở đây thì khó tránh hằng ngày đắm chìm trong nỗi bi ai, lâu ngày thân thể của tỷ không thể chịu được. Nếu có thể, ta muốn tỷ trở về thành Trường An với ta. Hôm trước ta có nghe Giang Ly tỷ tỷ nói, tỷ và Giang Ly tỷ vẫn đang tìm cách thoát khỏi cuộc sống bình thường. Giang Ly tỷ đã qua đời, nhưng ít nhất mong tỷ hãy hoàn thành di nguyện của tỷ ấy. Ở Trường An sẽ có nhiều cơ hội để thoàn thành mong muốn của hai người. Nếu tỷ không muốn phụ lòng của Giang Ly tỷ thì xin hãy thử cân nhắc đề nghị của ta. Không cần trả lời ngay lập tức. Hôm nay đã muộn rồi, ta không thể đi khỏi đây. Nếu tỷ đồng ý, xin hãy thu xếp đồ đạc, sáng mai chúng ta sẽ lên đường.”
Đây là phương án tốt nhất mà Quỳ có thể nghĩ ra.
“Tiểu thư, em…”
“Tiểu Hưu, ta biết em định nói gì… Hôm nay em hãy theo ta một đêm cuối cùng đi. Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta không còn là chủ tớ nữa. Hãy vui vẻ sống bên Lộ Thân, ta mong em có thể trở thành người như nàng ấy.”
“Ta sẽ thử cân nhắc, Vu Lăng quân. Đương nhiên sẽ có người hoàn thành mộng tưởng của Giang Ly, chỉ là e rằng người ấy không phải ta, mà là ngươi.”
Nhã Anh không nói hết, mà nhắm mắt lại một lần nữa.
“Hôm nay ta đã mạo phạm nhiều, mong chư vị đừng ghi hận ta. Ta rất thương tiếc về chuyện của Giang Ly, tuy mới gặp Giang Ly không lâu, nhưng tỷ ấy là hình tượng nữ giới lý tưởng trong lòng ta, ta cũng muốn trở thành người như vậy. Triển Thi, Hội Vũ, mong các ngươi bảo trọng, xin hãy đề phòng hung thủ. Ta chỉ muốn nói nhiêu đó thôi, về sau có lẽ ta sẽ không xuất hiện trước mặt mọi người nữa. Cáo từ.”
Dứt lời Quỳ quay người rời khỏi phòng khách, bước vào trong màn mưa. Tiểu Hưu đi theo nàng.
Đây là đêm cuối chủ tớ các nàng ở bên nhau, cũng là thời điểm bi kịch bước vào chương kết.
--------------------
[2]
Rạng sáng hôm sau, Lộ Thân tỉnh lại bên cạnh Nhã Anh.
Tối qua Lộ Thân sợ Nhã Anh không chịu nổi đả kích, cũng không muốn nàng nhìn vật nhớ người, bèn mời nàng vào ở trong phòng mình.
“Muội tỉnh rồi à, hôm nay muội phải đi tiễn Vu Lăng quân sao?”
Nhã Anh ngồi ngay ngắn bên cạnh Lộ Thân, nghiêm túc hỏi.
“Nhã Anh tỷ không đi cùng nàng ta ư?” Nhắc tới chuyện này, tâm trạng của Lộ Thân rất phức tạp. Trong lòng nàng biết ở lại đây lâu không tốt cho Nhã Anh, song cũng không muốn tin tưởng Quỳ. “Quỳ từng nói với muội, gia tộc của nàng chuyên buôn người, bản thân nàng ta hằng năm cũng phải dụ dỗ một vài thiếu nữ về thành Trường An. Khi ấy muội chỉ nghĩ nàng ta đang nói đùa, giờ ngẫm lại có khi là thật.”
“Sao muội lại giận Vu Lăng quân đến thế?”
“Vì muội đã thấy được bộ mặt thật của nàng ta, hôm ấy bọn muội vào núi tìm Bạch tiên sinh, lúc về nàng ta đánh đập Tiểu Hưu ngay trước mặt muội, đánh rất mạnh tay.”
“Giữa chủ tớ đều là vậy đúng không? Có lẽ bọn họ đã ngầm hiểu nhau, chẳng qua muội không biết mà thôi.”
“Dù thế nào đi chăng nữa thì nàng ta cũng thật quá đáng.”
“Thật vậy không?” Nhã Anh chậm rãi nói: ‘Tinh hữu hảo phong, tinh hữu hảo vũ’, mỗi người một sở thích khác nhau, không thể suy bụng ta ra bụng người được. Trong Lã Lãm* có một câu chuyện thế này: ‘Một kẻ nọ trên thân thể có mùi hôi, tới mức thân nhân, huynh đệ, thê thiếp của hắn đều không muốn chung sống giao du với hắn. Hắn đau khổ vô cùng, bèn rời xa mọi người tới sống ở ven biển. Nhưng ở ven biển lại có một người cực kỳ thích mùi hôi trên người hắn, ngày đêm đi theo hắn, một bước cũng không rời.’ Lộ Thân, biết đâu Tiểu Hưu lại thích sự tàn nhẫn và độc địa của Vu Lăng quân thì sao?”
* Tức Lã thị Xuân Thu, là bộ sách do Lã Bất Vi - Thừa tướng nước Tần thời Chiến Quốc sai các môn khách soạn ra những điều mình biết, hợp lại thành sách.
Lộ Thân hiểu được từng chữ mà Nhã Anh kể ra, tuy nhiên không thể hiểu được quan điểm của đối phương. Nàng hiểu rõ, đầu óc mình bình thường song thiếu chút kiến giải, trong đầu chỉ có thường thức thấp nhất trong tầng lớp này của nàng. Dù là sự trung thành khiến người ta bỏ quên chính mình, hay là ác niệm khiến con người ta tàn sát lẫn nhau, nàng đều tưởng là chúng cách mình rất xa, không cần phải hiểu chúng làm gì.
Không như các tỷ tỷ, Lộ Thân vốn rất thích hợp để sống tại hẻm núi xa rời thế tục này.
Nếu không gặp được Vu Lăng Quỳ…
“Câu trả lời của vấn đề này vô cùng đơn giản, muội không thích một Vu Lăng Quỳ tàn nhẫn và bạo ngược như vậy. Chỉ thế mà thôi. Vậy nên muội mới muốn tuyệt giao với nàng ta.”
‘Thẳng thắn, bao dung, có hiểu biết’, ít ra nàng ta cũng được xem như ‘có hiểu biết’. Điểm này lại đúng là thiếu sót lớn nhất của muội. Muội không thích đọc sách lại chưa từng rời khỏi Vân Mộng, không nên bỏ qua một người bạn như thế.”
“Tại sao Nhã Anh tỷ phải tìm đủ mọi cách để hợp tác bọn muội?”
“Tìm đủ mọi cách sao… Tỷ chỉ sợ muội hối hận thôi.”
“Muội sẽ không hối hận.”
Lộ Thân kiên quyết nói.
“Tới khi chỉ còn lại một mình, muội sẽ thấy hối hận.”
“Quả nhiên, Nhã Anh tỷ muốn đi cùng nàng ta ư?”
“Tỷ không có định ấy. Tỷ sẽ ở lại Vân Mộng, chết ở Vân Mộng.”
Nhã Anh nói vậy mà không hề tỏ vẻ bi ai.
“Vậy thì làm sao muội chỉ có một mình được? Sau này, muội muốn ở bên Nhã Anh tỷ.”
Nghe Lộ Thân nói thế, Nhã Anh khẽ mỉm cười, rồi khuôn mặt lại lạnh lùng như trước. Trong lòng Lộ Thân lại có dự cảm không lành, sợ sẽ không còn được thất nụ cười của Nhã Anh nữa.
“Nếu muội không muốn gặp Vu Lăng quân, một mình tỷ đi tiễn nàng cũng được, tiện thể đưa Tiểu Hưu về gặp muội. Nếu muội không nỡ thấy Vu Lăng quân ngược đãi Tiểu Hưu, vậy sau này hãy tốt với Tiểu Hưu một chút. Thế nhưng tỷ luôn nghĩ Tiểu Hưu nhất định không muốn ở lại. Lần này Vu Lăng quân thực sự quá đáng, rõ ràng đang ép Tiểu Hưu phản kháng lại mình. Nàng để Tiểu Hưu rơi vào tình cảnh khốn khó: Nếu rời bỏ nhân, là không trung thành; nếu phản kháng mệnh lệnh của chủ nhân, cố ý ở lại bên nàng, cũng là không trung thành. Tiểu Hưu đã rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, không biết em ấy sẽ lựa chọn thế nào.”
“Muội vẫn đi cùng với tỷ một chuyến thì hơn. Nếu Quỳ có thể cam đoan sau này sẽ đối tốt với Tiểu Hưu, muội thực ra cũng hy vọng quan hệ của tớ của bọn họ có thể tiếp tục duy trì, bằng không với hai người đều không có lợi.”
“Muội thế này thực sự là muốn tốt cho em ấy. Vậy tỷ chờ muội rửa mặt xong rồi cùng đi nhé.”
Lộ Thân đồng ý lời đề nghị của Nhã Anh.
Hai thiếu nữ khoác áo tơi đội nón lá, đi về phía nơi ở của Vu Lăng Quỳ.
Bấy giờ mưa đã nhỏ đi, song mặt đất vô cùng lầy lội. Sắc trời không còn tối tăm như hôm qua, hẳn là mưa sắp tạnh. Nhưng sương mù vẫn tràn ngập hẻm núi, ngăn cản tầm mắt của hai người.
Sau khi đi qua gian chính, hai nàng lại đi về phía trước hơn trăm bước nữa.
Sau đó liền nghe thất tiếng gào khóc đến khàn giọng và chết lặng. Hai người không đoán được chủ nhân của âm thanh ấy, lại nghe được tên của Tiểu Hưu. Bấy giờ, Lộ Thân đã linh cảm được phía trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nàng cất bước đi qua mặt đất lầy lội, chạy về phía truyền ra âm thanh. Nước bùn bắn lên váy nàng, giống như vết máu bị gió thổi khô. Nhã Anh chạy phía sau, khi cảnh tượng vô cùng tàn khốc xuất hiện trước mắt, nàng ngã nhào xuống đất. Lộ Thân cũng không còn sức lực đâu mà bận tâm đến đường tỷ đang hoảng hốt sợ hãi, bởi vì nàng nhìn thấy Quỳ đang gào khóc trong nỗi tuyệt vọng.
Quỳ ngồi yên dưới tán cây, ôm Tiểu Hưu đã tắt thở vào lòng, khóc đến chết lặng.
Trên cổ Tiểu Hưu còn lưu lại vết siết màu đỏ tía.
Một cây đay được tết thành dây treo trên cành cây. Dây to bằng ngón cái, quấn hai vòng quanh cành cây rồi thắt nút. Dưới nút thắt ấy chừng hai thước lại có một nút thắt nữa, tạp thành hình thòng lọng. Nút thắt tạo thành thòng lọng cách mặt đất chừng thước năm tấc. Phía dưới dây thừng là một tảng đá màu nâu cao khoảng sáu tấc, rộng khoảng một thước, dài gần hai thước. Tảng đá có góc cạnh rất sắc, nhìn xa thậm chí còn khiên người ta tưởng lầm là một cục gạch bằng đất.
Theo những gì mình nhìn thấy, Lộ Thân cố gắng tưởng tượng ra sự việc đã xảy ra trước khi nàng tới đây: Có lẽ Tiểu Hưu đã tự tử mà chết. Đầu tiên nàng giẫm lên tảng đá, kiễng chân lên rồi buộc dây thừng lên cành cây, sau đó thắt đoạn dây thừng còn lại thành thòng lọng. Cuối cùng nàng đưa đầu vào thòng lọng, đá tảng đá đi để sợi dây thừng kết liệu tính mạng của mình. Sau khi Quỳ phát hiện ra thi thể Tiểu Hưu, bèn ôm lấy eo Tiểu Hưu rồi đỡ nàng ra khỏi thòng lọng, thế là có tình cảnh trước mắt Lộ Thân lúc này.
“Quỳ, Tiểu Hưu…”
Lộ Thân luống cuống hỏi, Quỳ không hề có phản ứng mà vẫn cứ khóc. Nàng đã mất giọng, đau thương cực độ. Nhã Anh co người phía sau Lộ Thân, hai tay chống trên mặt đất, cúi đầu, miệng thì thầm gì đó, Lộ Thân không thể nghe rõ.
“Chúng ta đưa em ấy vào trong phòng đi, cứ ở đây mãi cũng không ổn chút nào.”
Lộ Thân đề nghị, nhưng chẳng nhận được câu trả lời của Quỳ.
“Quỳ! Xin ngươi tỉnh táo lại đi!”
Nàng đứng bên lay lay vai Quỳ, thi thể Tiểu Hưu cũng lay động theo.
“Tất cả đều là lỗi của ta. Ta tưởng rằng lần này em ấy cũng sẽ nghe lời ta, không ngờ kết quả lại như vậy.”
Có lẽ vì mệnh lệnh tối qua của Quỳ nên Tiểu Hưu mới đi tìm cái chết. Quỳ cố ý muốn đoạn tuyệt quan hệ với Tiểu Hưu, lệnh cho nàng ở lại Vân Mộng. Tiểu Hưu không muốn xa rời chủ nhân song không có cách nào khiến Quỳ thu hồi mệnh lệnh, cuối cùng đã chọn phương thức này để kháng nghị.
Như vậy mà nói, Quỳ đúng là đã đánh giá thấp quyết tâm của Tiểu Hưu.
Quỳ, ngươi nói gì vậy, giờ không phải lúc nói những câu thế này!”
“Lộ Thân, vậy tất cả xin nhờ vào ngươi.”
Quỳ giao thi thể của Tiểu Hưu cho Lộ Thân, đứng dậy đi về phía sợi dây thừng kia.
“Ngươi đang làm gì thế?”
“Lần này thực sự là ly biệt.”
Quỳ chuyển tảng đá tới phía dưới sợi dây thừng rồi leo lên, hai tay cầm lấy dây thừng, nở một nụ cười cô tịch với Lộ Thân, nói như vậy. Lúc này trong mắt Quỳ đã không còn nước mắt, mà chỉ còn lại quyết tâm phải chết. Lộ Thân biết nàng định làm như vậy thật. nhưng hai tay còn ôm thi thể Tiểu Hưu, nhất thời không thể buông ra, bèn xin Nhã Anh giúp đỡ:
“Nhã Anh tỷ. giúp muội ngăn nàng ta lại!”
Nhã Anh chạy về phía Quỳ, tuy nhiên không hề ngẩng đầu lên mà vẫn chăm chú nhìn xuống đất. Nàng quỳ xuống trước mặt Quỳ, ôm lấy hai chân Quỳ.
“Vu Lăng quân, xin đừng có suy nghĩ như vậy. Đã có quá nhiều người chết rồi.”
“Tiểu Quỳ, khi ta hỏi ngươi, ngươi muốn trở thành người thế nào, ngươi đã nói ngươi sẽ làm cho ta xem, dùng hành động để trả lời câu hỏi của ta cơ mà. Vậy mà lúc này ngươi đang làm gì thế? Không lẽ đáp án của ngươi thực ra là ‘Ta chỉ muốn làm một người chết mà thôi’ ư? Ngươi đã khiến ta cực kỳ thất vọng, xin đừng làm thêm chuyện khiến ta thất vọng nữa, vì ta vẫn đang theo dõi ngươi… Giờ khắc này hồn phách của Tiểu Hưu cũng đang dõi theo ngươi đó!”
“Ta chỉ muốn chết trước mặt em ấy, lẽ nào các ngươi không thể tác thành nguyện vọng này của ta?” Quỳ nói với giọng khản đặc, “Kể từ khi sinh ra, đây là lần đầu tiên ta có ý nghĩ thế này, lần đầu tiên ta nghĩ mình chết đi thì sẽ tốt hơn. Tiểu Hưu là do ta giết, không, nói đúng hơn, tất cả mọi người đều do ta giết. Lộ Thân, ta nói như vậy ngươi đã hài lòng chưa? Nhã Anh tỷ, cái chết của Giang Ly tỷ cũng là lỗi của ta. Vậy nên, vậy nên xin hãy buông ta ra, ta không có tư cách được các ngươi cứu rỗi.”
“Đó không phải lỗi của ngươi, Vu Lăng quân, ta không thể trách ngươi được. Huống chi, nguyện vọng của Giang Ly chỉ có thể giao cho ngươi.”
“Quả nhiên, Nhã Anh, tỷ biết tất cả.”
“Đúng thế, ta biết tất cả. Cho nên…”
Nói tới đây, Nhã Anh nhắm hai mắt lại, run rẩy đứng dậy rồi dùng hết sức lực đẩy Quỳ ngã xuống đất. Tóc của Nhã Anh rủ xuống má Quỳ, còn đầu tóc Quỳ nhuốm đầy bùn đất. Thế rồi Nhã Anh mở mắt ra, nắm hai tay Quỳ đỡ nàng dậy, rồi lấy ống tay áo của mình để lau nước mắt trên mặt và nước bùn trên tóc Quỳ.
“Vu Lăng quân, xin đừng phụ lòng…”
Nhã Anh nói bên tai Quỳ, vì tiếng mưa rơi nên Lộ Thân không nghe rõ đoạn sau. Nhã Anh nói xong, Quỳ buồn bã gật đầu, dường như một lần nữa chấp nhận thế gian dơ bẩn, mông muội và tuyệt vọng này. Quỳ được Nhã Anh đỡ dậy, loạng choạng đi về phía Lộ Thân.
Bấy giờ Lộ Thân quá kinh ngạc với những lời khi nãy của Quỳ nên không biết phải đối mặt với Quỳ ra sao.
Nếu đúng như nàng vừa nói, nàng là hung thủ sát hại người thân của ta, ta có nên cứu nàng hay không - Lộ Thân ấp ủ nỗi hối hận trong lòng. Đương nhiên, nàng cũng biết mình không thể trơ mắt nhìn Quỳ chết trước mặt mình, cho dù Quỳ có làm chuyện không thể tha thứ ấy hay không.
Thế là Lộ Thân bèn ôm thi thể Tiểu Hưu, khó nhọc đi về phía nơi ở của Quỳ. Vì không đủ sức nên Lộ Thân đành để hai chân Tiểu Hưu kéo lê trên đất, vẽ ra một vết dài.
Quỳ cũng biết lời nói của mình đã khiến Lộ Thân sa vào hỗn loạn, bèn không nói gì nữa mà chầm chậm đi theo sau.
Nhã Anh thì đi bên cạnh Quỳ.
Sau khi vào trong phòng, Lộ Thân đặt thi thể Tiểu Hưu lên đất, cởi áo tơi rồi ngồi xuống bên cạnh. Nàng nhận thấy lưỡi của Tiểu Hưu thè ra khỏi răng, ngang bằng với môi. Dưới người có phân chảy ra làm bẩn y phục. Lộ Thân định tắm rửa cho thi thể của Tiểu Hưu, bèn cởi y phục Tiểu Hưu ra, lật người nàng lại, sau đó liền nhìn thấy từng vết roi dưới lớp y phục.
Vết roi chằng chịt khắp lưng, mông và đùi Tiểu Hưu, nhưng không có roi nào làm rách da.
Hiển nhiên, từ kỹ thuật quất roi thuần thục này cũng có thể đoán được, đây đều là kiệt tác của Quỳ.
Lộ Thân còn thấy những vết roi này chưa hết bầm, dường như đều là những vết thương mới từ ngày hôm qua. Mà thân thể của Tiểu Hưu cũng tỏa ra mùi thuốc, tựa hồ sau khi phạt Tiểu Hưu xong, Quỳ lại thoa thuốc trị thương cho nàng.
“Quỳ, tối qua ngươi lại đánh Tiểu Hưu đúng không?”
“…”
Lộ Thân giận dữ hỏi, nhưng Quỳ không trả lời.
“Không lẽ chính ngươi đã bức tử em ấy? Bộ dạng đau đớn đến không muốn sống nữa khi nãy chỉ là diễn xuất của ngươi thôi ư?”
Không có hồi đáp.
“Sao lại nói tất cả mọi người đều do ngươi giết? Rốt cuộc ngươi đã làm gì? Mục đích của ngươi khi tới Vân Mộng trạch là gì? Gia tộc của ta và ngươi từng có ân oán gì, sao phải phá hủy cuộc sống thường ngày của ta - Không, ngươi đã phá hủy thế giới sinh hoạt của ta…”
Đối mặt với Quỳ im lặng không đáp, Lộ Thân không thể dập tắt lửa giận trong lòng mình. Nàng nhặt con dao sách Quỳ để trên bàn hôm qua lên, đứng dậy đi về phía Quỳ. Nàng không có ý định làm Quỳ bị thương, chỉ hy vọng thứ “binh khí” nhỏ nhoi này có thể khiến Quỳ mở miệng. Đúng lúc này, bên tai nàng lại có tiếng kêu:
“Đừng tới đây!”
Ban đầu Lộ Thân tưởng đó là tiếng kêu của Quỳ. Nhưng Quỳ trước mắt nàng không hề nhúc nhích, môi vẫn mím chặt. Nàng đưa mắt nhìn về phía Nhã Anh ngồi bên Quỳ. Chỉ thấy Nhã Anh nhắm chặt mắt, mặt cúi gằm, hai tay đỡ hai bên trán, khản giọng hét lên:
“Lộ Thân, đặt nó xuống!”
“Nhã Anh tỷ, muội…”
“Đừng làm chuyện không thể cứu vãn!”
Giọng của Nhã Anh đã trở nên nghẹn ngào. Lộ Thân chưa từng thấy đường tỷ giận dữ như vậy, nên cũng hiểu được độ nghiêm trọng của sự việc, nàng ngoan ngoãn đặt con dao về chỗ cũ, rồi lại ngồi xuống.
“Cũng phải nói, mấy hôm trước ta còn trêu chọc đùa giỡn với Tiểu Quỳ, giờ ngẫm lại đúng là khó mà tin nổi. Vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Đây là lần đầu tiên ta kết bạn từ khi sinh ra tới nay, ta thực sự rất vui vẻ, thậm chí tưởng rằng có thể cùng Tiểu Quỳ làm rất nhiều chuyện mà trước đây chưa từng mơ tới, đi đến rất nhiều nơi chưa từng biết tới. Ta những tưởng cuộc đời mình sẽ vì Quỳ mà thay đổi, những tưởng nhờ Quỳ mà thế giới sẽ rộng mở với ta. Tuy nhiên giờ đây, những suy nghĩ ấy không chỉ bị chứng minh là rất nực cười, mà còn bị chứng minh là đáng xấu hổ. Tất cả đều là lỗi của ngươi, đều là tại ngươi, Vu Lăng Quỳ, nếu không gặp ngươi thì tốt biết bao, nếu ngươi không tới Vân Mộng thì tốt biết bao, nếu ngay từ đầu ngươi đã không tồn tại trên thế gian, chưa từng được sinh ra thì tốt biết bao, vậy thì sẽ không có người gặp phải bất hạnh.”
“Ta cũng nghĩ vậy. ‘Biết ta như thế, đừng sinh ra đời’.”
Quỳ tự giễu, lại mỉm cười mỉa mai.
“ ‘Biết ta như thế, đừng sinh ra đời’.”
Nhã Anh lặp lại câu nói của Quỳ. Lộ Thân không biết đây là một câu trong Kinh Thi, nhưng nàng qủa thực có thể cảm nhận được tâm tình trong câu đó. Lâu nay, Lộ Thân luôn căm ghét sự tồn tại của bản thân trên đời, mỗi khi phụ thân so sánh nàng với các tỷ tỷ, nàng luôn cảm thấy: Chi bằng mình không được sinh ra. Giờ thì nàng đã hiểu rồi, dù bàn đến việc căm ghét bản thân, nàng cũng còn kém xa Quỳ đang ở trước mặt.
Dù sao, khi nãy Lộ Thân cũng thấy, Quỳ thực sự muốn chết.
Rốt cuộc lúc nãy Nhã Anh tỷ đã nói gì với Quỳ? Lộ Thân muốn biết, nhưng không hề hỏi. Nàng vẫn để ý những câu mà Quỳ nói lúc trước hơn.
“Lộ Thân, muội đi báo một tiếng với thúc phụ chuyện của Tiểu Hưu. Tỷ mong chúng ta có thể cho Vu Lăng quân một chiếc quan tài. Nếu Vu Lăng quân không muốn đưa di thể của Tiểu Hưu về chôn cất ở Trường An, chúng ta có thể an táng Tiểu Hưu ở Vân Mộng.”
“Như vậy cũng tốt.” Quỳ thở dài, dời bước đến bên cạnh Tiểu Hưu, ngồi xuống bên Lộ Thân, “Xin lỗi, nếu ta có thể phát hiện sớm hơn một chút…”
“Vậy Vu Lăng quân, bởi cái chết của Tiểu Hưu, ngươi cũng đã hiểu toàn bộ chân tướng của sự việc kia rồi chứ?”
Nhã Anh hỏi.
“Đúng, ta cũng biết hết rồi.”
“Ta muốn trò chuyện với ngươi một lúc. Về chuyện tội lỗi và trừng phạt, về ước định của ta và Giang Ly, về Vu nữ, về cái chết và thần linh. Nếu ngươi không ngại, ta cũng muốn nghe thử suy nghĩ của ngươi. Ta tưởng người đầu tiên bị chết sẽ là ta, nhưng kết quả hiện tại nằm ngoài dự đoán của ta. Ký Y tỷ, cô cô, Bạch tiên sinh, Giang Ly, kể cả Tiểu Hưu, bọn họ đều là những người nên được sống tiếp, còn ta thì không biết vì sao lại sống đến ngày hôm nay. Ta nghĩ, e rằng ban đầu là vì không muốn Ký Y tỷ đau khổ, sau đó là vì Giang Ly, cuối cùng sinh ra tình ý, nên mãi mà không thể hạ quyết tâm. Lộ Thân, nói thế này có lẽ muội sẽ tức giận, nhưng có mấy lời tỷ không muốn để muội nghe được, mong muội có thể tránh đi một chút.”
“Muội hiểu.”
Lộ Thân nói rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng, trong lòng lại dâng lên niềm chua xót.
“Tỷ sẽ nói nhanh thôi, muội đi mau về mau nhé.”
“Ta nghĩ cũng nên cho Lộ Thân biết…”
Quỳ nói như vậy, song Nhã Anh lại lắc đầu.
“Chuyện Lộ Thân nên biết, ta sẽ đích thân nói với con bé, vì một lần ta không thể ứng đối nhiều người nghe như vậy. Hơn nữa ta cũng sợ Lộ Thân ở đây, Vu Lăng quân không thể nói ra suy nghĩ thật của bản thân. Con người ngươi quá hiền lành, lại quá ngốc nghếch, thật ra chưa bao giờ muốn làm tổn thương ai, nhưng cuối cùng đều không được như mong muốn.”
Khi giọng nói của Nhã Anh vang vọng trong phòng, Lộ Thân đã bước vào trong màn mưa. Nàng không thể hiểu được đường tỷ, trong mắt nàng, Quỳ tàn độc và khôn khéo, thực sự không thể coi là hiền lành, ngốc nghếch.
Tại sao cả thế giới đều đứng về phía Quỳ? Tại sao cô cũng thế, Giang Ly tỷ cũng thế, Nhã Anh tỷ cũng thế, đều tin tưởng con người không đáng tin này? Tại sao mình thì không được? Lộ Thân vừa bước ra ngoài chừng mười mấy bước thì đã bị đủ loại suy nghĩ u ám đánh gục.
Nàng buộc bản thân phải tin rằng, Quỳ mới là hung phạm ẩn náu sau toàn bộ tấn bi kịch này.