Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
- Ái dà... Ta hình như mới nghe ai đó vừa nhắt đến tên ta phải không nhỉ?
Diêm Nam Phong lên tiếng rồi từ ngoài thong dong bước vào phòng của tôi, tôi và Giai Âm mặt biến sắc và tự hỏi trong lòng là không biết hắn đã nghe được gì chưa, nếu như mà hắn ta biết được tôi có ý định điều tra hắn và Mạch Mạch thì chắc chắn hắn sẽ dùng 1 tay mà bóp chết tôi mất.
Hắn nhẹ nhàng bước đến gần tôi hắn dùng 1 tay vuốt nhẹ từ tóc mai của tôi rồi từ từ kéo xuống cằm, lúc này móng tay của hắn bắt đầu mọc dài ra trông rất giống những lần Nhất Phàm nỗi giận, cơ thể tôi như bị đông cứng lại đến cả môi cũng không thể mở ra, trán tôi bây giờ lắm tắm mồ hôi mặc dù tay chân tôi vẫn đang rét run lẩy bẩy.
Hắn dùng móng chỉ thẳng vào yết hầu của tôi tươm máu, Giai Âm thấy vậy run sợ vội quỳ xuống van xin.
- Nam Phong đại nhân tôi xin ngài, xin ngài hay dừng tay lại có được không, dù sao cô nương ấy cũng là nương tử của Nhất Phàm đại nhân xin người hay suy xét mà tha cho.
Hắn dùng đôi mắt sắt lạnh liếc nhìn Giai Âm.
- Tại sao lại van xin ta? ta đã làm gì đâu, ngươi làm như vậy nhỡ như để đệ đệ yêu dấu của ta nhìn thấy thì nó sẽ hiểu lầm vị đại huynh này của nó mất.
hắn nhấc bàn tay ra khỏi cơ thể của tôi rồi quay đi.
- Em dâu à! ở đời cần biết câm đúng nơi mù đúng chỗ nếu không thì họa không chỉ 1 mình ta phải gánh mà còn là nhưng ngươi thân yêu bị vạ lây.
nói rồi hắn ta khuất dạng vào hư không.
Giai Âm thấy hắn đã đi rồi liền đứng dậy chạy đến chỗ tôi xem xét vết thương.
- Lạc Lạc à, cô có bị làm sao không, hay là chúng ta thôi đi không điều tra nữa?... Giai Âm mếu máo nói.
- Không được. tên này không có tầm thường đâu, tôi e là chúng ta có không điều tra đi nữa, thì đến khi hắn đạt được mục đích rồi hắn cũng sẽ không tha cho 2 cái mạng nhỏ của chúng ta đâu. tôi ghé sát vào tai Giai Âm nói.
- Vậy thì cô nói xem chúng ta phải làm sao đây? Giai Âm nhăn mặt hỏi.
- Trước tiên chúng ta cứ làm như hắn nói, cứ im lặng rồi từ từ xem hắn ta mục đích muốn làm gì rồi lúc đó tìm đường mà xử trí. còn nếu chuyện hắn làm không liên quan tới tôi thì tôi mặc kệ hắn, người tôi muốn trả thù là Mạch Mạch cơ.
- Nhưng mà nếu như chuyện hắn muốn là hại Nhất Phàm đại nhân thì ta phải làm sao đây.? Giai Âm lây nhẹ người tôi.
- Thì mặc xác hắn, cho hắn chết luôn cũng được.
- ây... da giờ này mà cô con nói vậy được sao...cổ cô lại chảy máu rồi để tôi lau cho cô.
Lúc này Nhất Phàm đã trở lại, hắn nhìn thấy Giai Âm đang chăm vết thương cho tôi hắn liền lo lắng hỏi.
- Cô nương bị làm sao vậy?
- dạ thưa đại nhân....
- Tôi không bị gì cả,tôi chỉ bị thương nhẹ do thiếc vòng cổ mới của tôi thôi. tôi cố ý chặn lời Giai Âm.
Hắn không nói gì đưa tay ra lệnh cho Giai Âm ra ngoài, Giai Âm cuối đầu lui ra, tôi đứng dậy nhìn theo vẫy gọi.
- Giai Âm,Giai Âm cô đi đâu vậy chứ?
Nhất Phàm liền dùng tay ôm eo tôi kéo người tôi xuống ngồi trên đùi của hắn.
tôi cố gắng vùng vẩy như thật sự không thể thoát khỏi tay hắn " chết tiệt, sao lần nào cũng vậy hết, 1 khi đã bị hắn tóm rồi là không thể thoát ra được hắn ta đúng là sức trâu bò mà."
Nhất Phàm dùng ta bóp cằm kéo mặt tôi quay về hắn rồi hắn nghiêm mặt hỏi.
- Có quen biết người ta không mà gọi tên thân mật quá vậy?
- À...ờ có biết sơ sơ, lúc ngươi đi ta đã có nói chuyện với cô nương ấy. tôi ấp úng.
- Tới tận giờ này rồi mà em còn muốn nói dối ta sao.?
hắn nhẹ nhàng vuốt má tôi rồi nhìn tôi bằng ánh mắt thân thương nồng nàn trìu mến.
- Nói....nói dối gì chứ?
tôi cuối mặt để né tránh ánh nhìn của hắn nhưng tôi đang bị hắn bóp cằm nên không cuối xuống được,
- Nàng đã về đây rồi, về lại căn phòng cái nơi mà chúng ta đã từng nếm trải mùi vị ngọt ngào của nhau... Nàng không nhớ sao.?
hắn nhẹ nhàng hôn lên môi tôi, vì đang bị hắn khống chế nên tôi không thể né đi đâu được
- Tôi không nhớ và cũng không biết gì hết xin ngài buông tôi ra. tôi nhân lúc hắn mãi nói chuyện nên đã nới lỏng tay mà thoát ra, nhưng tôi đi chưa quá 3 bước đã bị hắn tóm lại 1 lần nữa.
Lần này hắn bế hẳn tôi lên rồi hắn từng bước tiến lại gần giường hắn ném nhẹ tôi lên trên đó và nhanh chóng dùng thân thể chế ngự lấy tôi.
Tôi bây giờ trong như 1 chú thỏ nhỏ bị 1 con sói lớn tóm lấy tai, chú thỏ nhỏ bất lực vùng vẫy chờ con sói lớn ăn thịt.
- Ngài làm cái gì vậy chứ, mau thả tôi ra ngài thật là vô liêm sỉ, thứ không biết tự trọng! tôi la hét trong bất lực.
- Trước mặt nương tử của mình thì ta cần gì liêm sỉ chứ...Nàng có biết không? những ngày qua ta rất là khổ sở khi thấy nàng thân thiết với Dạ Nguyệt, như vậy là đủ rồi Lạc Lạc à, nàng về với ta đi có được không.?
Hắn nhìn vào mắt tôi nói những lời thật khẩn thiết, hắn vuốt tóc tôi rồi cầm lấy đuôi tóc đưa lên má âu yếm.
- Lạc Lạc à, cho dù nàng có dùng thân phận nào để gặp ta hay nàng có thay đổi muôn hình vạn trạng thì vẫn biết đó là nàng, nói ra sợ nàng không tin nhưng thật sự ta đã yêu nàng rồi, sau đêm đó từng hơi thở mùi hương của nàng ta luôn nhớ rất rõ.
rồi hắn bổng nhiên chuyển qua gương mặt căm phẫn, tự trách.
- chỉ tại ta ngu ngốc đã không nhận ra tình cảm đó sớm hơn lại còn nóng giận không tin nàng, ta thật sự là một tên đần độn...!
- Thôi ngài đừng nói nữa.!!! tôi hét lên...
Bây giờ ngài nói những lời này để mà làm gì chứ, nó đâu thay đổi được gì, nó có chửa lành được vết thương trong lòng tôi không, rồi nó có mang hài nhi trợ lại cho tôi hay không.?!
Tôi vung cánh tay tát cho hắn 1 cái thật là mạnh.
- Chính ngài đã tự tay giết chết hài nhi của chúng ta, ngài không có tư cách để được tha thứ!
Hắn không nói gì chỉ lặng lẽ nhấc cơ thể hắn ra khỏi người của tôi, tôi lúc này lập tức ngồi dậy đứng lên đi ra khỏi giường, nhưng chỉ vừa bước đi thì tôi đã phải khựng lại bởi giọng nói chất chứa đầy nỗi muộn phiền của hắn.
- Nàng hận ta đến vậy sao? hắn hỏi tôi mà gương mặt hắn vô ưu nhìn vào khoản trống.
- Đứng vậy rất hận, ta lại càng hận vì không giết người.!!!. Truyện Mỹ Thực
hắn trầm mặc đứng dậy và đi về phía tôi, hắn đứng trước mặt và nhìn thẳng vào tôi rồi dang cánh tay ra, bổng 1 luồn sáng đỏ lóe lên làm tôi chói mắt, khi ánh sáng tắt đi thì Huyết Sa Kiếm cũng hiện ra.
hắn đặt Huyết Sa Kiếm vào tay tôi nói.
- Nếu thật sự nàng muốn vậy thì cứ giết ta đi, ta chấp nhận.
Diêm Nam Phong lên tiếng rồi từ ngoài thong dong bước vào phòng của tôi, tôi và Giai Âm mặt biến sắc và tự hỏi trong lòng là không biết hắn đã nghe được gì chưa, nếu như mà hắn ta biết được tôi có ý định điều tra hắn và Mạch Mạch thì chắc chắn hắn sẽ dùng 1 tay mà bóp chết tôi mất.
Hắn nhẹ nhàng bước đến gần tôi hắn dùng 1 tay vuốt nhẹ từ tóc mai của tôi rồi từ từ kéo xuống cằm, lúc này móng tay của hắn bắt đầu mọc dài ra trông rất giống những lần Nhất Phàm nỗi giận, cơ thể tôi như bị đông cứng lại đến cả môi cũng không thể mở ra, trán tôi bây giờ lắm tắm mồ hôi mặc dù tay chân tôi vẫn đang rét run lẩy bẩy.
Hắn dùng móng chỉ thẳng vào yết hầu của tôi tươm máu, Giai Âm thấy vậy run sợ vội quỳ xuống van xin.
- Nam Phong đại nhân tôi xin ngài, xin ngài hay dừng tay lại có được không, dù sao cô nương ấy cũng là nương tử của Nhất Phàm đại nhân xin người hay suy xét mà tha cho.
Hắn dùng đôi mắt sắt lạnh liếc nhìn Giai Âm.
- Tại sao lại van xin ta? ta đã làm gì đâu, ngươi làm như vậy nhỡ như để đệ đệ yêu dấu của ta nhìn thấy thì nó sẽ hiểu lầm vị đại huynh này của nó mất.
hắn nhấc bàn tay ra khỏi cơ thể của tôi rồi quay đi.
- Em dâu à! ở đời cần biết câm đúng nơi mù đúng chỗ nếu không thì họa không chỉ 1 mình ta phải gánh mà còn là nhưng ngươi thân yêu bị vạ lây.
nói rồi hắn ta khuất dạng vào hư không.
Giai Âm thấy hắn đã đi rồi liền đứng dậy chạy đến chỗ tôi xem xét vết thương.
- Lạc Lạc à, cô có bị làm sao không, hay là chúng ta thôi đi không điều tra nữa?... Giai Âm mếu máo nói.
- Không được. tên này không có tầm thường đâu, tôi e là chúng ta có không điều tra đi nữa, thì đến khi hắn đạt được mục đích rồi hắn cũng sẽ không tha cho 2 cái mạng nhỏ của chúng ta đâu. tôi ghé sát vào tai Giai Âm nói.
- Vậy thì cô nói xem chúng ta phải làm sao đây? Giai Âm nhăn mặt hỏi.
- Trước tiên chúng ta cứ làm như hắn nói, cứ im lặng rồi từ từ xem hắn ta mục đích muốn làm gì rồi lúc đó tìm đường mà xử trí. còn nếu chuyện hắn làm không liên quan tới tôi thì tôi mặc kệ hắn, người tôi muốn trả thù là Mạch Mạch cơ.
- Nhưng mà nếu như chuyện hắn muốn là hại Nhất Phàm đại nhân thì ta phải làm sao đây.? Giai Âm lây nhẹ người tôi.
- Thì mặc xác hắn, cho hắn chết luôn cũng được.
- ây... da giờ này mà cô con nói vậy được sao...cổ cô lại chảy máu rồi để tôi lau cho cô.
Lúc này Nhất Phàm đã trở lại, hắn nhìn thấy Giai Âm đang chăm vết thương cho tôi hắn liền lo lắng hỏi.
- Cô nương bị làm sao vậy?
- dạ thưa đại nhân....
- Tôi không bị gì cả,tôi chỉ bị thương nhẹ do thiếc vòng cổ mới của tôi thôi. tôi cố ý chặn lời Giai Âm.
Hắn không nói gì đưa tay ra lệnh cho Giai Âm ra ngoài, Giai Âm cuối đầu lui ra, tôi đứng dậy nhìn theo vẫy gọi.
- Giai Âm,Giai Âm cô đi đâu vậy chứ?
Nhất Phàm liền dùng tay ôm eo tôi kéo người tôi xuống ngồi trên đùi của hắn.
tôi cố gắng vùng vẩy như thật sự không thể thoát khỏi tay hắn " chết tiệt, sao lần nào cũng vậy hết, 1 khi đã bị hắn tóm rồi là không thể thoát ra được hắn ta đúng là sức trâu bò mà."
Nhất Phàm dùng ta bóp cằm kéo mặt tôi quay về hắn rồi hắn nghiêm mặt hỏi.
- Có quen biết người ta không mà gọi tên thân mật quá vậy?
- À...ờ có biết sơ sơ, lúc ngươi đi ta đã có nói chuyện với cô nương ấy. tôi ấp úng.
- Tới tận giờ này rồi mà em còn muốn nói dối ta sao.?
hắn nhẹ nhàng vuốt má tôi rồi nhìn tôi bằng ánh mắt thân thương nồng nàn trìu mến.
- Nói....nói dối gì chứ?
tôi cuối mặt để né tránh ánh nhìn của hắn nhưng tôi đang bị hắn bóp cằm nên không cuối xuống được,
- Nàng đã về đây rồi, về lại căn phòng cái nơi mà chúng ta đã từng nếm trải mùi vị ngọt ngào của nhau... Nàng không nhớ sao.?
hắn nhẹ nhàng hôn lên môi tôi, vì đang bị hắn khống chế nên tôi không thể né đi đâu được
- Tôi không nhớ và cũng không biết gì hết xin ngài buông tôi ra. tôi nhân lúc hắn mãi nói chuyện nên đã nới lỏng tay mà thoát ra, nhưng tôi đi chưa quá 3 bước đã bị hắn tóm lại 1 lần nữa.
Lần này hắn bế hẳn tôi lên rồi hắn từng bước tiến lại gần giường hắn ném nhẹ tôi lên trên đó và nhanh chóng dùng thân thể chế ngự lấy tôi.
Tôi bây giờ trong như 1 chú thỏ nhỏ bị 1 con sói lớn tóm lấy tai, chú thỏ nhỏ bất lực vùng vẫy chờ con sói lớn ăn thịt.
- Ngài làm cái gì vậy chứ, mau thả tôi ra ngài thật là vô liêm sỉ, thứ không biết tự trọng! tôi la hét trong bất lực.
- Trước mặt nương tử của mình thì ta cần gì liêm sỉ chứ...Nàng có biết không? những ngày qua ta rất là khổ sở khi thấy nàng thân thiết với Dạ Nguyệt, như vậy là đủ rồi Lạc Lạc à, nàng về với ta đi có được không.?
Hắn nhìn vào mắt tôi nói những lời thật khẩn thiết, hắn vuốt tóc tôi rồi cầm lấy đuôi tóc đưa lên má âu yếm.
- Lạc Lạc à, cho dù nàng có dùng thân phận nào để gặp ta hay nàng có thay đổi muôn hình vạn trạng thì vẫn biết đó là nàng, nói ra sợ nàng không tin nhưng thật sự ta đã yêu nàng rồi, sau đêm đó từng hơi thở mùi hương của nàng ta luôn nhớ rất rõ.
rồi hắn bổng nhiên chuyển qua gương mặt căm phẫn, tự trách.
- chỉ tại ta ngu ngốc đã không nhận ra tình cảm đó sớm hơn lại còn nóng giận không tin nàng, ta thật sự là một tên đần độn...!
- Thôi ngài đừng nói nữa.!!! tôi hét lên...
Bây giờ ngài nói những lời này để mà làm gì chứ, nó đâu thay đổi được gì, nó có chửa lành được vết thương trong lòng tôi không, rồi nó có mang hài nhi trợ lại cho tôi hay không.?!
Tôi vung cánh tay tát cho hắn 1 cái thật là mạnh.
- Chính ngài đã tự tay giết chết hài nhi của chúng ta, ngài không có tư cách để được tha thứ!
Hắn không nói gì chỉ lặng lẽ nhấc cơ thể hắn ra khỏi người của tôi, tôi lúc này lập tức ngồi dậy đứng lên đi ra khỏi giường, nhưng chỉ vừa bước đi thì tôi đã phải khựng lại bởi giọng nói chất chứa đầy nỗi muộn phiền của hắn.
- Nàng hận ta đến vậy sao? hắn hỏi tôi mà gương mặt hắn vô ưu nhìn vào khoản trống.
- Đứng vậy rất hận, ta lại càng hận vì không giết người.!!!. Truyện Mỹ Thực
hắn trầm mặc đứng dậy và đi về phía tôi, hắn đứng trước mặt và nhìn thẳng vào tôi rồi dang cánh tay ra, bổng 1 luồn sáng đỏ lóe lên làm tôi chói mắt, khi ánh sáng tắt đi thì Huyết Sa Kiếm cũng hiện ra.
hắn đặt Huyết Sa Kiếm vào tay tôi nói.
- Nếu thật sự nàng muốn vậy thì cứ giết ta đi, ta chấp nhận.
Bình luận facebook