Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81-86
Hôm nay Tô Yên bị mất hứng, ngày quan trọng như vậy, cô vẫn mong Lục Cận Phong sẽ đến.
"Tô Yên, Tô Yên."
An Hinh vô cùng hứng thú bước vào: "Chúc mừng nhé, kể từ hôm nay, cậu sẽ là con gái nuôi của nhà họ Lý, mình xem còn ai dám bắt nạt cậu nữa."
An Hinh lấy một hộp quà ra: "Quà của cậu này."
Tô Yên cười đáp: "Cảm ơn."
"Đúng rồi, sao hôm nay không thấy bạn trai của cậu, anh ấy chưa đến à?"
Giọng điệu Tổ Yên hụt hẫng: "Anh ấy chạy chuyến đường dài rồi, không đến được."
"Ngày quan trọng như vậy sao anh ấy lại không đến được chứ." An Hinh để ý thấy vẻ mặt Tô Yên không vui, nói đùa: "Không chừng anh ấy chuẩn bị bất ngờ cho cậu đó, nhân vật quan trọng đều xuất hiện cuối cùng mà."
Nghe An Hinh nói vậy, trong lòng Tô Yên cũng hơi mong đợi.
Tiệc nhận người thân sắp bắt đầu, An Hinh bèn đến sảnh trước.
Tô Yên ở trong phòng một mình, buổi tiệc vẫn chưa bắt đầu, cô thấy hơi bí bách nên đến vườn hoa đằng sau đi dạo.
Khách khứa đều ở sảnh trước, vô cùng nhộn nhịp, Tô Yên ở sân sau cũng nghe được tiếng nhộn nhịp ở sảnh trước.
Càng sắp bắt đầu buổi tiệc, Tô Yên càng thấy hồi hộp.
"Tiểu Yên, sao con còn ở đây vậy?"
Lưu Tuyết Lam đến tìm cô: "Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, đi nào, mau theo mẹ đến sảnh trước."
"Vâng."
"Đừng căng thẳng, thoải mái chút đi." Lưu Tuyết Lam khẽ vỗ về mu bàn tay cô rồi nói: "Đúng rồi, cậu cả Lục cũng đến đó."
"Cậu cả Lục?"
Tô Yên vô cùng kinh ngạc.
Sao người đàn ông đó lại đến đây?
Lưu Tuyết Lam quan sát vẻ mặt của Tô Yên, cười nói: "Chuyện lớn như vậy, đương nhiên cậu cả Lục cũng phải đến rồi."
Ý của Lưu Tuyết Lam là cậu cả Lục thích Tô Yên, chuyện quan trọng như vậy, chắc chắn cũng sẽ đến vì Tô Yên.
Nhưng Tô Yên không hiểu ý của Lưu Tuyết Lam, chỉ tưởng rằng cậu cả Lục đến vì nhà họ Lý và Lý Mộc Sinh.
Nhà họ Lý chính là nhà quyền thế có tiếng, là một trong bốn gia tộc lớn ở Đế Đô, cho dù không thể sánh vai với nhà họ Lục, nhưng nhà họ Lý có thể lực lớn như vậy, các nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị đều đến, người nhà họ Lục có đến cũng hợp lý.
Tô Yên gật đầu, Lưu Tuyết Lam mừng thầm trong lòng, xem ra cậu cả Lục rất xem trọng Tô Yên.
ở sảnh trước, ánh đèn sáng chói, không khí thoang thoảng hương hoa thơm
ngát.
Cánh mày râu tụm năm tụm bảy, cầm ly rượu vang chuyện trò vui vẻ. Các cô gái thì tụ tập với nhau, trẻ trung xinh đẹp như trăm hoa đua nở.
Tiếng đàn dương cầm vang lên như tiếng nước chảy róc rách, cả sảnh lớn bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, mọi ánh đèn và tầm mắt đều đổ dồn về phía cầu thang trên tầng hai.
Dưới ánh đèn treo thủy tinh giống như ánh sao rực rỡ, Tô Yên mặc chiếc váy dài đuôi cá đính sao, cô khoác tay Lưu Tuyết Lam chầm chậm bước từ tầng hai xuống, mỗi một bước đi đều vô cùng tao nhã sang trọng.
Mọi ánh sáng rực rỡ dường như phút chốc đều tập trung trên người cô, cô giẫm lên ánh sao mà bước đến, giống như tiên nữ giáng trần.
Ánh sao rực rỡ cũng trở nên lu mờ trước mặt cô, mái tóc dài xoăn nhẹ tung bay, giống như cuốn đi ánh sáng của cả bầu trời.
Tất cả mọi người trong bữa tiệc đều nín thở, kinh ngạc trước vẻ đẹp của Tô Yên.
Trên mạng rộ lên cơn sốt "Sự kiện Lý Mộc Sinh nhận con gái nuôi” mấy ngày liền, khiến rất nhiều người suy đoán rốt cuộc là cô con cưng nào.
Mọi người cũng từng tưởng tượng dáng vẻ của cô con gái nuôi này, nhưng khi tận mắt nhìn thấy người thật vẫn không khỏi kinh ngạc.
Quá xinh đẹp.
Mỗi một cử chỉ của cô đều giống như đóa hoa phong lan đang nở rộ trong khe núi.
Cánh mày râu đều quên mất phản ứng trở lại, các cô gái cũng vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị.
Người ghen tị nhất không ai khác chính là Tô Vân.
Cô ta làm nũng quấy rầy đủ điều Sở Hướng Nam mới chịu đưa cô ta đi, nhìn thấy mọi người trong bữa tiệc đều bị Tô Yên làm say đắm, sự ghen ghét trong lòng giống như nước biển đang điên cuồng cuộn trào lên.
Sở Hướng Nam bên cạnh lại càng
Anh biết cô rất đẹp, nhưng lúc này anh thật muốn giấu cô đi, móc hết những cặp mắt đang dừng lại trên người Tô Yên.
Vạn Nhất ở đối diện cảm thấy nhiệt độ trong không khí hạ xuống đột ngột, lập tức biết được người nào đó đang lên cơn ghen.
Ham muốn chiếm giữ của đàn ông đáng sợ quá.
Lý Mộc Sinh quan sát phản ứng của tất cả mọi người, ánh mắt liếc về phía tầng hai, sau đó đứng trên sân khấu nói to: "Đầu tiên, tôi xin cảm ơn và hoàn nghênh mọi người đến tham dự buổi tiệc."
Bên dưới tràn ngập tiếng vỗ tay.
Lưu Tuyết Lam dẫn Tô Yên lên sân khấu, Tô Yên mỉm cười khoác tay Lưu Tuyết Lam, ánh mắt Lưu Tuyết Lam nhìn Tô Yên tràn đầy yêu thương, cảnh tượng này giống như bọn họ là người một nhà thật sự.
Vẻ mặt Tô Đình Nghiêm dưới sân khấu vô cùng khó coi, ông ta xoay mặt tránh đi.
Lý Mộc Sinh mỉm cười nói tiếp: "Đây là con gái nuôi của Lý Mộc Sinh tôi, Tô Yên, cả đời Lý Mộc Sinh tôi không có con gái, kể từ hôm nay, Tô Yên sẽ giống như con gái ruột của tôi, tôi nghiêm túc tuyên bố, cho dù sau này Tô Yên gả cho ai, tôi cũng sẽ lấy ba phần trăm cổ phần của tập đoàn Lý Thị làm của hồi môn."
Ba phần trăm cổ phần?
Lời này khiến mọi người kinh ngạc không thôi.
Ba phần trăm cổ phần của tập đoàn Lý Thị, vậy một năm ít nhất cũng được mấy chục tỷ.
Tô Yên cũng vô cùng kinh ngạc.
Cô chưa từng nghĩ đến việc có được tài sản của nhà họ Lý, chỉ là có được cái danh con gái nuôi của nhà họ Lý có thể khiến Tô Vân không vui, có thể và mặt Tô Đình Nghiệm thôi.
Ba mươi phần trăm cổ phần, trong một lúc cô đã trở thành người giàu có rồi.
Lúc đầu, Lưu Tuyết Lam cũng không biết chuyện này, ngạc nhiên nhìn về phía Lý Mộc Sinh, từ trước đến giờ, những chuyện lớn Lưu Tuyết Lam đều nghe theo Lý Mộc Sinh.
Bà ta tin rằng, Lý Mộc Sinh lại đưa ra quyết định này nhất là có nguyên nhân sâu xa.
Dù Lưu Tuyết Lam rất ngạc nhiên, nhưng không biểu hiện ra mặt, mà vẫn luôn nở nụ cười.
Tô Vân ghen tị đến phát điên, không nhịn được mà buộc miệng nói: “Lý Mộc Sinh điên rồi à, lấy ba mươi phần trăm cổ phần để làm của hồi môn, mà đây còn là con gái nuôi mới nhận nữa.”
So ra thì, con riêng của nhà họ Chu như cô ta không chỉ là không thể công khai, mà đến tư cách để chia gia tài của nhà họ Chu cũng không có.
Hôm nay, Chu Hoàng Long cũng đến, Tô Vân có nhìn qua Chu Hoàng Long mấy lần, nhưng ông ta chưa từng quay đầu qua.
Hôm nay, đi cùng Chu Hoàng Long còn có con gái của ông ta, Chu Minh Nguyệt. Lúc này, khi vừa xuất hiện, Chu Minh Nguyệt đã đứng vững ở vị trí trung tâm, đó mới thật sự là con gái nhà danh giá.
Tô Vân ghen tị muốn chết, vốn dĩ ánh hào quang đó đáng lẽ phải thuộc về cô ta.
Càng nghĩ, trong lòng Tô Vân lại càng hận.
Sở Hướng Nam nhìn Tô Yên đang được mọi người chú ý để trên sân khấu, cảm thấy hơi hối tiếc.
Anh ta bỏ rơi của quý, lấy một người phụ nữ không bằng ai như Tô Vân.
Lúc đó, não của anh ta đúng là bị úng nước rồi.
Mắt của Sở Hướng Nam nhìn chằm chằm vào Tô Yên, khoảnh khắc đó, đáy lòng anh ta xảy ra sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Anh ta âm thầm thề nhất định phải có được Tô Yên.
Sắc mặt của Tần Phương Linh và Tô Đình Nghiêm đều không tốt mấy.
Trong lòng Tô Đình Nghiêm lại càng hối hận đến không cần phải nói.
Bây giờ trong lòng ông ta đang oán hận Tân Phương Linh và Tô Vân, nếu không phải tại hai người đó, sao ông ta lại cắt đứt quan hệ với Tô Vân chứ.
Tất cả mọi người ở đây đều ngưỡng mộ Tô Yên, chỉ có Vạn Nhất đang ở trong phòng ở tầng hai là bĩu môi: “Lão đại, ông ta đúng là một con cái già thật sự, mới nhận cô Tô làm con nuôi thì đã ra oai với anh rồi.”
Nhà họ Lý lấy ba mươi phần trăm cổ phần ra làm của hồi môn, Lục Cận Phong muốn lấy Tô Yên, sính lễ có thể ít hơn sao?
Lục Cận Phong nhàn nhã uống trà: “Không sao, của hồi môn và sính lễ đều là tài sản cá nhân của Yên Yên.”
Vạn Nhất phản ứng lại, giơ ngón tay cái lên: “Lão đại, anh thật giỏi!”
Trong đại sảnh, Lý Mộc Sinh giới thiệu Tổ Yên, rồi báo Lưu Tuyết Lam dẫn Tô Yên đi làm quen với các cô chủ và bà chủ danh giá.
Nhà họ Lý coi trọng Tô Yên như vậy, làm gì có ai mắt mù mà dám xem thường có chứ?
Đương nhiên là mọi người đều nịnh nọt Tô Yên.
Trước kia Tô Yên từng theo lãnh đạo công ty tham gia tiệc rượu, nên hiểu rất rõ lễ nghi dự tiệc, cách nói năng và cách cư xử rất nhã nhặn, khiến Lưu Tuyết Lam nhìn thấy rất thích, những bà chủ khác đều khen Lưu Tuyết Lam may mắn.
Không phải là cậu cả nhà họ Lục đến rồi sao?
Tô Yên nhìn xung quanh đại sảnh mấy lần nhưng cũng không thấy ai, mà ngược lại nhìn thấy Lý Mộc Hoa đi lên tầng hai.
Chẳng lẽ cậu cả nhà họ Lục ở trên lầu sao?
Tô Yên nghĩ đến gương mặt hung dữ khủng khiếp của cậu cả nhà họ Lục, đúng là không thích hợp xuất hiện ở những trường hợp thế này.
Lý Văn vốn dĩ đang ở trong bệnh viện dưỡng thương cũng ngồi xe lăn đến, người phụ nữ mà anh ta nhìn trúng thế mà lại được cha mẹ an ta nhận làm con nuôi, trở thành chị nuôi của anh ta.
Tô Yên lớn hơn Lý Văn ba tuổi, đương nhiên là anh ta phải gọi cô một tiếng chi.
Không cần nói cũng biết Lý Văn buồn bực thế nào.
Lúc Tô Yên xuất hiện, Lý Văn càng buồn bực đến vô cùng.
Người đẹp đẹp đến vậy, sao lại trở thành chị nuôi của anh ta chứ.
Lý Văn một mình uống rượu giải sầu trong góc, một thanh niên trẻ tuổi cười hi hi đến gần: “Tiểu Văn, người chị nuôi này của cậu đúng là đẹp thật đấy, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, giúp tôi làm mối đi.”
“Cút.” Lý Văn không chút nể mặt: “Chỉ dựa vào cậu mà cũng muốn lấy chị tôi? Cậu là loại người gì tôi còn không hiểu sao? Muốn làm anh rể của Lý Văn tôi, cậu vẫn chưa đủ tư cách đâu.”
Lý Văn có rất nhiều bạn ăn chơi, thường hay cùng nhau lăn lộn trong hộp đêm, nên anh ta hiểu rõ cậu chủ nhà nào có tính cách thế nào.
Bản thân Lý Văn không ý thức được, anh ta đã vô thức lấy dáng vẻ của em vợ ra để bảo vệ Tổ Yên.
Cậu thanh niên cười mỉa một tiếng: “Tôi đảm bảo nếu lấy chị cậu về, tôi chắc chắn sẽ kiềm chế tính phóng đãng, một lòng một dạ với cô ấy.”
“Cút cút cút, đều là đàn ông, ít nói mấy lời này với tôi đi.” Lý Văn không kiên nhẫn mà phất phất tay.
Vừa đuổi một người đi, lại một người khác đến...
Trong suốt buổi tiệc, Lý Văn cứ phải đuổi những cậu ấm nhà giàu có ý với Tô Yên đi.
Lý Văn đưa mắt nhìn, cảm thấy trong giới này không có ai xứng với Tô Yên cả.
Còn bên Tô Yên, Lưu Tuyết Lam đang dẫn cô làm quen với vợ của Chu Hoàng Long.
“Bà Chu.” Tô Yên cười chào hỏi.
Tô Yên vẫn chưa quên chuyện Chu Hoàng Long mua chuộc người khác giết cô, cô phải tính món nợ này cho thật kỹ.
Bà Chu từng là quân nhân, trên người mang theo khí khái anh hùng: “Cô Tô đúng là vừa đẹp vừa đoan trang, Tuyết Lam à, chị thật là có phúc đấy, nhận được cô con gái tốt như vậy.”
Lưu Tuyết Lam cười đến không khép được mồm: “Đây là duyên phận, lúc đầu tôi vừa nhìn thấy Tiểu Yên đã cảm thấy rất thân thiết, giống như kiếp trước hai chúng tôi là mẹ con vậy.”
“Tôi thấy tướng mạo của cô Tô rất tốt, sau này sẽ giàu có không thể đong đếm” Bà Chu cười rồi gọi con gái mình đến: "Minh Nguyệt, qua đây, chào hỏi chị Tô của con nào.”
Bà Chu có ý muốn Tô Yên kết bạn với Chu Minh Nguyệt.
Chu Minh Nguyệt đoan trang phóng khoáng, ngọt ngào gọi một tiếng: “Chị TÔ."
Tô Yên cười nhạt gật gật đầu, khoé mắt nhìn thấy Tô Vân và Tân Phương Linh đang đi qua.
Hai người này, da mặt đúng là không chỉ dày bình thường.
“Bà Lý, bà Chu.” Tần Phương Linh cười đi qua, chủ động chào hỏi.
Là chủ của bữa tiệc, Lưu Tuyết Lam vẫn tỏ ra khách sáo với Tần Phương Linh: “Bà Tô.”
Bà Chu lại không thèm nhìn Tần Phương Linh một cái, chuyện của Tần Phương Linh và Chu Hoàng Long, có lẽ trong lòng bà Chu đã vô cùng rõ ràng.
Tần Phương Linh dường như không nhìn thấy mình không được hoàn nghênh, mỉm cười muốn kéo tay Tô Yên, nhưng lại bị Tô Yên né đi một cách không dấu vết.
Mặt Tần Phương Linh không giữ được bình tĩnh nữa, may mà da mặt bà ta dày, vẫn có thể duy trì nụ cười trên mặt, tỏ vẻ thành khẩn: “Tiểu Yên à, nhìn thấy con có ngày hôm nay, mẹ, à không, dì Tần thật sự rất vui mừng. Sau này con phải nghe lời dạy dỗ của bà Lý, không thể tùy hứng làm càn như lúc ở nhà họ Tô, cả đêm không về.”
Tần Phương Linh giống như ý thức được mình lỡ miệng, mau chóng cười nói: “Xem cái miệng của dì này, dì nhất thời vui quá, không biết nói cái gì.”
Tô Yên cười lạnh, Tân Phương Linh sao lại không biết mình đang nói gì chứ, ngược lại bà ta còn rất rõ ràng đấy chứ, bà ta dừng ở đây, chỉ câu nói này thôi cũng đủ rồi.
Tần Phương Linh đang cố ý bôi xấu cô, nói với những người khác rằng cô ở nhà họ Tô hư hỏng thể nào, cuộc sống riêng tư hỗn loạn thế nào.
Lưu Tuyết Lam nghe thấy thì không vui, sắc mặt khó coi: “Tiểu Yên à, mẹ nghe nói không lâu trước đây hình như nhà họ Tô đã cắt đứt quan hệ với con rồi mà, sao còn lòi ra người mẹ này?”.
Tô Yên liếc Tần Phương Linh một cái, cười lạnh nói: “Mẹ ruột của con đã qua đời từ lâu rồi, con cũng đã dọn ra khỏi nhà họ Tô để làm việc một mình từ lâu rồi, con cũng không biết bà Tô này dùng thân phận gì để nói những lời đó với con.”
Cô và Tô Đình Nghiêm đã cắt đứt quan hệ cha con rồi, một người mẹ kế thì được xem là gì chứ?
Ý của bà ta là, Tân Phương Linh vốn dĩ không đủ tư cách để dặn dò Tô Yên những lời này.
Còn những lời bôi xấu sau đó, trong giới những bà chủ giàu có này, có ai không phải là người thông minh chứ? Họ sẽ tin những lời này sao?
Bà Chu chen vào một câu: “Vừa nãy cô Tô nói đã dọn ra khỏi nhà họ Tô để đi làm từ lâu rồi, nghe nói gần đây nhà họ Tô sắp đóng cửa rồi, nhưng chắc cũng không đến mức để cô Tô dọn ra ngoài để đi làm sớm như vậy chứ.”
Lời này của bà Chu còn có tầng ý khác.
Trong giới này có được bao nhiêu cô con gái nhà giàu ra ngoài đi làm từ sớm chứ? Đây không phải là khiến người ta chê cười sao?
Không phải Tô Vân vẫn luôn sống trong nhung lụa đấy sao? Hơn nữa trước đây, trong giới này gần như không ai biết Tô Yên, lại càng không biết nhà họ Tô còn có một cô con gái.
Nhưng có ai không biết Tân Phương Linh là mẹ kế chứ?
Sau khi người mẹ kế này bước vào cửa, cô chủ thật sự của nhà họ Tô chỉ có thể đi làm công cho người khác, độc lập từ sớm.
Một câu nhẹ nhàng của bà Chu đã khiến Tần Phương Linh trở thành chủ đề bàn tán của mọi người.
Xây dựng lên hình tượng mẹ kế độc ác.
Tô Yên không nhịn được mà thầm nể phục, cô đúng là phải học theo bà Chu nhiều hơn.
Trong không khí tản ra mùi thuốc súng, không ít những bà chủ và cô chủ đầu tụ lại xem kịch.
Tần Phương Linh mặt đỏ tía tai, Tô Vân vội vàng nói giúp bà ta một câu: “Mẹ tôi là muốn rèn luyện chị thôi.”
Bà Chu hừ lạnh một tiếng: “Bà Tô, bà đúng là không công bằng. Để con riêng của chồng ra ngoài rèn luyện, còn con gái mình thì ở nhà hưởng phúc, đều là con của mình, nhưng lại đối xử không công bằng chút nào.”
Trong lời của bà Chu có gai, rõ ràng là đang chống đối với Tần Phương Linh.
Trong lòng Tân Phương Linh oán hận, nhưng cố gắng kìm nén không nói ra.
Tô Vân thấy tình hình không ổn, chĩa mũi nhọn vào Tô Yên: “Chị, bây giờ chị được nhà họ Lý xem trọng, chắc sẽ không quên mất ân tình trước đây của nhà họ Tổ chứ. Cho dù mẹ tôi không có công lao thì cũng có khổ lao với chị chứ.”
Tô Yên ung dung cười nói: “Phải, từ trước đến giờ tôi vẫn luôn kính trọng dì Tần, cũng rất cảm ơn trước đây dì Tần đã lo liệu hôn sự của tôi. Chỉ tiếc là cậu hai nhà họ nhà họ Phó không xem trọng tôi, lãng phí tâm huyết của dì Tần.”
Ai không biết diễn kịch chứ?
Trong vòng này, có ai không biết cậu hai nhà họ Phó là đồ ngốc chứ?
Không ai không biết việc liên hôn với nhà họ Phú, Tô Yên nói như vậy, Lưu Tuyết Lam là người tức giận trước.
“Bà Tô, trước kia bà đối xử với Tiểu Yên như vậy sao, để con bé gả cho người tàn tật. Trước kia tôi còn nghe nói bà Tô lương thiện, rộng lượng, xem ra là lời đồn sai rồi.”
Bà Chu cũng căm phẫn nói: “Bà Tô, con gái bà thì gả vào nhà họ Sở, còn con gái riêng của chồng thì gả cho một tên ngốc, bà không phải là đang ức hiếp người khác sao? Cô Tô đúng là đáng thương quá”.
“Bà Lý, bà Chu, đều là hiểu lầm, đó là do nhà họ Phó tìm đến tận nhà...” Tần Phương Linh muốn giải thích cũng không giải thích nổi, bởi vì sự thật chính là vậy, bà ta cũng không thể thể kéo Tô Đình Nghiêm xuống nước, nên chỉ đành để người khác cười nhạo mình.
Tần Phương Linh cũng không ngốc, bà ta biết tại sao bà Chu lại chống đối mình.
Tần Phương Linh muốn đổ lỗi cho nhà họ Phó, nhưng ai ngờ giọng của bà Phó lại vang lên sau lưng.
“Rõ ràng là do bà tự mình đến tìm nhà họ Phó chúng tôi, tiến cử Tô Yên gả cho con trai tôi, lúc đó bà một mực khẳng định, bây giờ lại mở miệng nói lung tung."
Bà Phó vạch trần Tấn Phương Linh, khiến bà ta trở thành đối tượng bị công kích.
Trong giới bà chủ giàu có, vốn dĩ địa vị của Tần Phương Linh đã không cao, lại là mẹ kế, bình thường, ở trước mặt những bà chủ giàu có này đều phải nhìn sắc mặt của người khác. Hôm nay bà ta chỉ là
Mẹ?
Chữ này giống như một quả bom, khiến mặt đất rung động, cả đại sảnh bữa tiệc đột nhiên trở nên im lặng.
Tô Yên cúi đầu nhìn chằm chằm cậu bé đang ôm lấy chân mình, trắng nõn như ngọc, đúng
là rất xinh đẹp.
Một tiếng mẹ khiến Tô Yên nhớ lại ký ức lúc trước, khiến cô nhớ đến đứa con vừa sinh ra còn chưa gặp đã mất đi của cô.
Lúc đó, còn là do chính miệng Tô Đình Nghiệm nói là con cô đã chết rồi.
Sau đó Tân Phương Linh lại nói là đứa nhỏ chưa chết.
Chẳng lẽ đứa nhỏ này thật sự là con trai của cô sao?
Người Tô Yên cứng đờ đứng đó, cậu bé ngẩng đầu nói: “Mẹ, mẹ không cần con và cha nữa sao? Tại sao mẹ lại không cần Tiểu Vũ? Hu hu, Tiểu Vũ rất nhớ mẹ”
Cậu bé nói xong thì bật khóc nức nở, trông vô cùng đau lòng.
Người ta thường nói trẻ con không biết nói dối, hơn nữa cậu bé này nói như thật vậy, người có mặt đều mờ mịt.
Tô Yên phản ứng lại đầu tiên, nở một nụ cười: “Bạn nhỏ, con nhận nhầm người rồi, dì không phải là mẹ con”
“Mẹ là mẹ con mà, mẹ, mẹ không cần Tiểu Vũ nữa, có phải là vì Tiểu Vũ không ngoan không?” Cậu bé kéo váy Tô Yên không chịu buông: “Tiểu Vũ sẽ ngoan mà, mẹ đừng bỏ rơi Tiểu Vũ và cha”
Tô Yên tỏ vẻ mờ mịt, nhưng cô tin chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy.
Rốt cuộc cậu bé này là ai?
Và làm sao đến được đây?
Lúc này, Tô Vân mở miệng nói: “Chị, đã đến lúc này rồi, cho dù tôi và mẹ tôi muốn giấu giúp chị cũng không giấu được nữa, đứa nhỏ này đáng thương như vậy, chị nhẫn tâm không nhận nó sao?”
Tần Phương Linh phản ứng lại, cũng phối hợp với Tô Vân, tỏ vẻ thương xót mà lau nước mắt: “Đúng là tạo nghiệp mà, Tiểu Yên à, đứa nhỏ là vô tội mà.”
Tân Phương Linh và Tô Vân kẻ xướng người họa, khiến cả đại sảnh buổi tiệc đều nổ tung.
“Đứa nhỏ này ở đầu ra vậy? Sao lại gọi cô Tô là mẹ?”
“Đúng đấy, tôi chưa từng nghe nói cô Tô đã kết hôn.”
“Nghe ý của bà Tô thì trước đây cuộc sống riêng của cô Tô rất hỗn loạn, có phải là đã thật sự sinh con riêng không?”
“Không phải chứ, không nhìn ra đấy, nếu thật là vậy, nhà họ Lý cũng sẽ không nhận người có hành vi không đúng đắn như vậy làm con gái nuôi đâu.”
“Có lẽ bà Lý cũng không biết thì sao? Trồng đứa trẻ này cũng bốn năm tuổi rồi, ai biết được lúc trước con bé này là người thế nào.”
Cả người Tô Yên phát run, cái bẫy mà Tần Phương Linh và Tô Vân tạo ra lần này còn độc ác hơn những lần trước nhiều.
Chỉ cần cô không cẩn thận thì sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Dù là chuyện vòng tay lúc trước hay chuyện ảnh chụp, Tô Yên cũng không hề hoảng sợ, bởi vì trong lòng cô hiểu rõ những chuyện đó đều không phải là thật.
Nhưng còn chuyện này, là thật.
Năm năm trước, cô thất thân là thật.
Cô sinh con cũng là thật.
Lưu Tuyết Lam đè thấp giọng hỏi: “Tiểu Yên, chuyện này là sao?”
Lưu Tuyết Lam cũng không biết tình hình thế này nên xử lý thế nào.
Mà chuyện trong đại sảnh cũng kinh động đến Lục Cận Phong ở trên lầu.
Sắc mặt Lục Cận Phong lạnh lùng, Vạn Nhất ở một bên kinh hồn bạt vía: “Lão đại, đây chắc chắn là vu khống, sao cô Tô có thể từng sinh con được, thằng nhóc đỏ trông chẳng giống cô Tô chút nào.”
Lục Cận Phong không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Yên trong đại sảnh, ánh mắt sắc bén thu hết sự căng thẳng và chột dạ của cô vào đáy mắt.
Cho dù Tô Yên che giấu rất tốt, nhưng vẫn không lọt khỏi ánh mắt của Lục Cận Phong.
Lý Mộc sinh cũng nói: “Để tôi cho người đưa đứa nhỏ đó đi, điều tra rõ ràng xem rốt cuộc chuyện này là thế nào.”
“Khoan đã.” Lục Cận Phong nâng tay lên.
Lúc này, trong đại sảnh bữa tiệc, một người đàn ông què khập khiễng đi vào, đi thẳng về phía Tô Yên.
“Tô Yên, em có thể nhẫn tâm với anh, nhưng em có thể đừng không cần con trai chúng ta không? Nó vẫn luôn rất nhớ em, luôn muốn đi tìm em.” Người đàn ông có vẻ ngoài bình thường, trông khá thành thật, vẫy tay với cậu bé: “Tiểu Vũ, đến bên cha nào”
“Không, con muốn mẹ cơ” Cậu bé oa một tiếng rồi bật khóc nức nở.
Sự xuất hiện của người đàn ông khiến Tô Yên khẳng định rằng, hai người này chắc chắn là do Tô Vân và Tần Phương Linh tìm đến.
Cho dù năm đó cô không có ấn tượng với người đàn ông kia, nhưng hiển nhiên là hình dạng cơ thể của người này không giống.
Người đó cao lớn và rắn chắn hơn nhiều.
Tô Yên mau chóng bình tĩnh lại, trên mặt nở nụ cười lạnh lùng: “Ai bảo hai người đến vụ khống tội? Tôi vốn dĩ không hề quen biết hai người”
“Tô Yên, sao em có thể nói không quen biết anh? Anh là Trần Quang đây, năm năm trước chúng ta ở bên nhau, rồi có Tiểu Vũ. Nếu không phải do Tiểu Vũ quả nhớ em, anh lại không sống được bao lâu nữa, anh cũng sẽ không để Tiểu Vũ đến tìm em, liên luỵ đến em”
Trâu Quang nói như thật, không hề giống như đang nói dối. Anh ta kích động ho khan mấy tiếng: “Anh biết anh không xứng với em, anh chỉ hy vọng sau khi anh chết, em có thể chăm sóc cho Tiểu Bảo thật tốt.”
Câu nói của Trâu Quang thật tình sâu nghĩa nặng, khiến người khác rơi lệ.
Xây dựng hình tượng người cha vĩ đại cho mình, lại bộc lộ sự thấp kém của mình trước mặt Tô Yên ra, khiến người khác nghe thấy đều cảm thấy anh ta vô cùng yêu Tổ Yên, nghe lời cô, không muốn liên lụy đến cố.
Nếu không phải bất đắc dĩ, anh ta cũng sẽ không đến tìm Tô Yên.
Đồng thời, những lời này cũng nói với mọi người rằng Tô Yên vô tình thế nào, máu lạnh với con mình thế nào.
Người trong đại sảnh thì thầm bàn tán, nhưng Tô Yên không hề hoảng loạn.
Cô biết Tô Vân và Tân Phương Linh đang chờ để cười nhạo mình.
Tô Yên cười lạnh một tiếng: “Một đứa nhỏ tự nhiên chạy ra nói là con của tôi thì là con của tôi sao? Tô Yên tôi chưa kết hôn, lấy đâu ra con. Trâu Quang phải không, anh có biết tội phỉ bảng sẽ bị phản bao nhiêu năm không?”
“Em, em có ý gì? Tổ Yên, chẳng lẽ em còn muốn tuyệt tình đẩy anh vào tù như vậy sao?” Trâu Quang kích động liên tục ho khan: “Sao em có thể nhẫn tâm như vậy? Tiểu Vũ là con trai của anh và em, năm năm trước chúng ta ở bên nhau chính là chứng cứ.”
Trêu Quang đột nhiên lấy một xấp ảnh ra, giơ lên cho mọi người xem: "Từ trước đến giờ Trâu Quang tôi chưa từng nói dối, hôm nay tôi chỉ là muốn Tô Yên chăm sóc cho con mình, tôi sống không được bao lâu nữa, lời nói của một người sắp chết chẳng lẽ còn có thể là giả
sao?”
Trên ảnh là chụp lúc hai người ở trên giường.
Người đàn ông là Trần Quang, còn người phụ nữ chính là Tô Yên.
Ánh mắt của Lục Cận Phong ở tầng hai loé lên sự nghi ngờ.
Mấy tấm ảnh đó khiến tiếng bàn tán trong đại sảnh càng nhiều hơn, nhưng Tô Yên vẫn tỏ ra ung dung.
Cô không quen biết người đàn ông này, làm sao có ảnh giường chiếu được.
Cậu bé khóc lóc, vô cùng hiểu chuyện mà đỡ Trâu Quang: “Cha, mẹ, mẹ đừng đưa cha vào tù, Tiểu Vũ sẽ ngoan, Tiểu Vũ sẽ không tìm mẹ nữa, hu hu hu.”
Có tấm ảnh làm bằng chứng, cộng thêm dáng vẻ đáng thương của cậu bé, trong một lúc, tiếng bàn tán càng to hơn.
“Không ngờ cô Tô lại là người như vậy, nhìn người đàn ông đó đáng thương biết bao, đứa nhỏ đó khiến người đó đau lòng biết bao.”
“Đúng đấy, năm năm trước chắc là cô Tô mới trưởng thành nhỉ, không ngờ lại hư hỏng như vậy, đến con cũng có luôn.”
“Lúc nãy nghe bà Tô nói cô Tô ở nhà họ Tô tùy hứng làm càn, xem ra là thật rồi.”
“Làm mẹ kế khó lắm, bà Tô cũng rất đáng thương.”
Dư luận thay đổi rất nhanh, Tân Phương Linh nhân cơ hội đóng vai làm người chịu uất ức: “Tiểu Yên à, dì và cha con đã bao che chuyện cho con lâu như vậy rồi, bây giờ đứa nhỏ đã tìm đến tận đây, đứa nhỏ này đáng thương như vậy, chúng ta không thể để mặc con làm sai nữa.”
Tần Phương Linh kéo Tô Đình Nghiệm ra, trong phút chốc, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tô Đình Nghiêm, mong ông ta chứng thực chuyện này.
Tô Đình Nghiêm thở dài một hơi, sắc mặt hơi khó coi, cũng không nói gì. Ông ta cũng không chắc đứa nhỏ này có phải là đứa bé mà năm đó ông ta vứt bỏ không, nhưng chuyện Tô Yên chưa kết hôn mà sinh con là sự thật.
Phản ứng của Tô Đình Nghiêm càng khiến người khác tin rằng đây là sự thật.
Sở Hướng Nam khó có thể tin, Lúc Tô Yên ở bên anh ta, đến đầu ngón tay của cô anh ta còn chưa chạm qua, thế mà cô lại sinh con từ lâu rồi.
sự tức giận vì bị phản bội và bị lừa gạt khiến sắc mặt của Sở Hướng Nam vô cùng khó coi.
Tô Vân nhìn thấy sắc mặt của Sở Hướng Nam, vô cùng hài lòng mà nở nụ cười.
Thấy Tô Yên từ trên mây rơi xuống vũng bùn, trong lòng cô ta vô cùng sung sướng, sự hả hê trong mắt cũng không thể che giấu được.
"Tô Yên, Tô Yên."
An Hinh vô cùng hứng thú bước vào: "Chúc mừng nhé, kể từ hôm nay, cậu sẽ là con gái nuôi của nhà họ Lý, mình xem còn ai dám bắt nạt cậu nữa."
An Hinh lấy một hộp quà ra: "Quà của cậu này."
Tô Yên cười đáp: "Cảm ơn."
"Đúng rồi, sao hôm nay không thấy bạn trai của cậu, anh ấy chưa đến à?"
Giọng điệu Tổ Yên hụt hẫng: "Anh ấy chạy chuyến đường dài rồi, không đến được."
"Ngày quan trọng như vậy sao anh ấy lại không đến được chứ." An Hinh để ý thấy vẻ mặt Tô Yên không vui, nói đùa: "Không chừng anh ấy chuẩn bị bất ngờ cho cậu đó, nhân vật quan trọng đều xuất hiện cuối cùng mà."
Nghe An Hinh nói vậy, trong lòng Tô Yên cũng hơi mong đợi.
Tiệc nhận người thân sắp bắt đầu, An Hinh bèn đến sảnh trước.
Tô Yên ở trong phòng một mình, buổi tiệc vẫn chưa bắt đầu, cô thấy hơi bí bách nên đến vườn hoa đằng sau đi dạo.
Khách khứa đều ở sảnh trước, vô cùng nhộn nhịp, Tô Yên ở sân sau cũng nghe được tiếng nhộn nhịp ở sảnh trước.
Càng sắp bắt đầu buổi tiệc, Tô Yên càng thấy hồi hộp.
"Tiểu Yên, sao con còn ở đây vậy?"
Lưu Tuyết Lam đến tìm cô: "Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, đi nào, mau theo mẹ đến sảnh trước."
"Vâng."
"Đừng căng thẳng, thoải mái chút đi." Lưu Tuyết Lam khẽ vỗ về mu bàn tay cô rồi nói: "Đúng rồi, cậu cả Lục cũng đến đó."
"Cậu cả Lục?"
Tô Yên vô cùng kinh ngạc.
Sao người đàn ông đó lại đến đây?
Lưu Tuyết Lam quan sát vẻ mặt của Tô Yên, cười nói: "Chuyện lớn như vậy, đương nhiên cậu cả Lục cũng phải đến rồi."
Ý của Lưu Tuyết Lam là cậu cả Lục thích Tô Yên, chuyện quan trọng như vậy, chắc chắn cũng sẽ đến vì Tô Yên.
Nhưng Tô Yên không hiểu ý của Lưu Tuyết Lam, chỉ tưởng rằng cậu cả Lục đến vì nhà họ Lý và Lý Mộc Sinh.
Nhà họ Lý chính là nhà quyền thế có tiếng, là một trong bốn gia tộc lớn ở Đế Đô, cho dù không thể sánh vai với nhà họ Lục, nhưng nhà họ Lý có thể lực lớn như vậy, các nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị đều đến, người nhà họ Lục có đến cũng hợp lý.
Tô Yên gật đầu, Lưu Tuyết Lam mừng thầm trong lòng, xem ra cậu cả Lục rất xem trọng Tô Yên.
ở sảnh trước, ánh đèn sáng chói, không khí thoang thoảng hương hoa thơm
ngát.
Cánh mày râu tụm năm tụm bảy, cầm ly rượu vang chuyện trò vui vẻ. Các cô gái thì tụ tập với nhau, trẻ trung xinh đẹp như trăm hoa đua nở.
Tiếng đàn dương cầm vang lên như tiếng nước chảy róc rách, cả sảnh lớn bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, mọi ánh đèn và tầm mắt đều đổ dồn về phía cầu thang trên tầng hai.
Dưới ánh đèn treo thủy tinh giống như ánh sao rực rỡ, Tô Yên mặc chiếc váy dài đuôi cá đính sao, cô khoác tay Lưu Tuyết Lam chầm chậm bước từ tầng hai xuống, mỗi một bước đi đều vô cùng tao nhã sang trọng.
Mọi ánh sáng rực rỡ dường như phút chốc đều tập trung trên người cô, cô giẫm lên ánh sao mà bước đến, giống như tiên nữ giáng trần.
Ánh sao rực rỡ cũng trở nên lu mờ trước mặt cô, mái tóc dài xoăn nhẹ tung bay, giống như cuốn đi ánh sáng của cả bầu trời.
Tất cả mọi người trong bữa tiệc đều nín thở, kinh ngạc trước vẻ đẹp của Tô Yên.
Trên mạng rộ lên cơn sốt "Sự kiện Lý Mộc Sinh nhận con gái nuôi” mấy ngày liền, khiến rất nhiều người suy đoán rốt cuộc là cô con cưng nào.
Mọi người cũng từng tưởng tượng dáng vẻ của cô con gái nuôi này, nhưng khi tận mắt nhìn thấy người thật vẫn không khỏi kinh ngạc.
Quá xinh đẹp.
Mỗi một cử chỉ của cô đều giống như đóa hoa phong lan đang nở rộ trong khe núi.
Cánh mày râu đều quên mất phản ứng trở lại, các cô gái cũng vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị.
Người ghen tị nhất không ai khác chính là Tô Vân.
Cô ta làm nũng quấy rầy đủ điều Sở Hướng Nam mới chịu đưa cô ta đi, nhìn thấy mọi người trong bữa tiệc đều bị Tô Yên làm say đắm, sự ghen ghét trong lòng giống như nước biển đang điên cuồng cuộn trào lên.
Sở Hướng Nam bên cạnh lại càng
Anh biết cô rất đẹp, nhưng lúc này anh thật muốn giấu cô đi, móc hết những cặp mắt đang dừng lại trên người Tô Yên.
Vạn Nhất ở đối diện cảm thấy nhiệt độ trong không khí hạ xuống đột ngột, lập tức biết được người nào đó đang lên cơn ghen.
Ham muốn chiếm giữ của đàn ông đáng sợ quá.
Lý Mộc Sinh quan sát phản ứng của tất cả mọi người, ánh mắt liếc về phía tầng hai, sau đó đứng trên sân khấu nói to: "Đầu tiên, tôi xin cảm ơn và hoàn nghênh mọi người đến tham dự buổi tiệc."
Bên dưới tràn ngập tiếng vỗ tay.
Lưu Tuyết Lam dẫn Tô Yên lên sân khấu, Tô Yên mỉm cười khoác tay Lưu Tuyết Lam, ánh mắt Lưu Tuyết Lam nhìn Tô Yên tràn đầy yêu thương, cảnh tượng này giống như bọn họ là người một nhà thật sự.
Vẻ mặt Tô Đình Nghiêm dưới sân khấu vô cùng khó coi, ông ta xoay mặt tránh đi.
Lý Mộc Sinh mỉm cười nói tiếp: "Đây là con gái nuôi của Lý Mộc Sinh tôi, Tô Yên, cả đời Lý Mộc Sinh tôi không có con gái, kể từ hôm nay, Tô Yên sẽ giống như con gái ruột của tôi, tôi nghiêm túc tuyên bố, cho dù sau này Tô Yên gả cho ai, tôi cũng sẽ lấy ba phần trăm cổ phần của tập đoàn Lý Thị làm của hồi môn."
Ba phần trăm cổ phần?
Lời này khiến mọi người kinh ngạc không thôi.
Ba phần trăm cổ phần của tập đoàn Lý Thị, vậy một năm ít nhất cũng được mấy chục tỷ.
Tô Yên cũng vô cùng kinh ngạc.
Cô chưa từng nghĩ đến việc có được tài sản của nhà họ Lý, chỉ là có được cái danh con gái nuôi của nhà họ Lý có thể khiến Tô Vân không vui, có thể và mặt Tô Đình Nghiệm thôi.
Ba mươi phần trăm cổ phần, trong một lúc cô đã trở thành người giàu có rồi.
Lúc đầu, Lưu Tuyết Lam cũng không biết chuyện này, ngạc nhiên nhìn về phía Lý Mộc Sinh, từ trước đến giờ, những chuyện lớn Lưu Tuyết Lam đều nghe theo Lý Mộc Sinh.
Bà ta tin rằng, Lý Mộc Sinh lại đưa ra quyết định này nhất là có nguyên nhân sâu xa.
Dù Lưu Tuyết Lam rất ngạc nhiên, nhưng không biểu hiện ra mặt, mà vẫn luôn nở nụ cười.
Tô Vân ghen tị đến phát điên, không nhịn được mà buộc miệng nói: “Lý Mộc Sinh điên rồi à, lấy ba mươi phần trăm cổ phần để làm của hồi môn, mà đây còn là con gái nuôi mới nhận nữa.”
So ra thì, con riêng của nhà họ Chu như cô ta không chỉ là không thể công khai, mà đến tư cách để chia gia tài của nhà họ Chu cũng không có.
Hôm nay, Chu Hoàng Long cũng đến, Tô Vân có nhìn qua Chu Hoàng Long mấy lần, nhưng ông ta chưa từng quay đầu qua.
Hôm nay, đi cùng Chu Hoàng Long còn có con gái của ông ta, Chu Minh Nguyệt. Lúc này, khi vừa xuất hiện, Chu Minh Nguyệt đã đứng vững ở vị trí trung tâm, đó mới thật sự là con gái nhà danh giá.
Tô Vân ghen tị muốn chết, vốn dĩ ánh hào quang đó đáng lẽ phải thuộc về cô ta.
Càng nghĩ, trong lòng Tô Vân lại càng hận.
Sở Hướng Nam nhìn Tô Yên đang được mọi người chú ý để trên sân khấu, cảm thấy hơi hối tiếc.
Anh ta bỏ rơi của quý, lấy một người phụ nữ không bằng ai như Tô Vân.
Lúc đó, não của anh ta đúng là bị úng nước rồi.
Mắt của Sở Hướng Nam nhìn chằm chằm vào Tô Yên, khoảnh khắc đó, đáy lòng anh ta xảy ra sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Anh ta âm thầm thề nhất định phải có được Tô Yên.
Sắc mặt của Tần Phương Linh và Tô Đình Nghiêm đều không tốt mấy.
Trong lòng Tô Đình Nghiêm lại càng hối hận đến không cần phải nói.
Bây giờ trong lòng ông ta đang oán hận Tân Phương Linh và Tô Vân, nếu không phải tại hai người đó, sao ông ta lại cắt đứt quan hệ với Tô Vân chứ.
Tất cả mọi người ở đây đều ngưỡng mộ Tô Yên, chỉ có Vạn Nhất đang ở trong phòng ở tầng hai là bĩu môi: “Lão đại, ông ta đúng là một con cái già thật sự, mới nhận cô Tô làm con nuôi thì đã ra oai với anh rồi.”
Nhà họ Lý lấy ba mươi phần trăm cổ phần ra làm của hồi môn, Lục Cận Phong muốn lấy Tô Yên, sính lễ có thể ít hơn sao?
Lục Cận Phong nhàn nhã uống trà: “Không sao, của hồi môn và sính lễ đều là tài sản cá nhân của Yên Yên.”
Vạn Nhất phản ứng lại, giơ ngón tay cái lên: “Lão đại, anh thật giỏi!”
Trong đại sảnh, Lý Mộc Sinh giới thiệu Tổ Yên, rồi báo Lưu Tuyết Lam dẫn Tô Yên đi làm quen với các cô chủ và bà chủ danh giá.
Nhà họ Lý coi trọng Tô Yên như vậy, làm gì có ai mắt mù mà dám xem thường có chứ?
Đương nhiên là mọi người đều nịnh nọt Tô Yên.
Trước kia Tô Yên từng theo lãnh đạo công ty tham gia tiệc rượu, nên hiểu rất rõ lễ nghi dự tiệc, cách nói năng và cách cư xử rất nhã nhặn, khiến Lưu Tuyết Lam nhìn thấy rất thích, những bà chủ khác đều khen Lưu Tuyết Lam may mắn.
Không phải là cậu cả nhà họ Lục đến rồi sao?
Tô Yên nhìn xung quanh đại sảnh mấy lần nhưng cũng không thấy ai, mà ngược lại nhìn thấy Lý Mộc Hoa đi lên tầng hai.
Chẳng lẽ cậu cả nhà họ Lục ở trên lầu sao?
Tô Yên nghĩ đến gương mặt hung dữ khủng khiếp của cậu cả nhà họ Lục, đúng là không thích hợp xuất hiện ở những trường hợp thế này.
Lý Văn vốn dĩ đang ở trong bệnh viện dưỡng thương cũng ngồi xe lăn đến, người phụ nữ mà anh ta nhìn trúng thế mà lại được cha mẹ an ta nhận làm con nuôi, trở thành chị nuôi của anh ta.
Tô Yên lớn hơn Lý Văn ba tuổi, đương nhiên là anh ta phải gọi cô một tiếng chi.
Không cần nói cũng biết Lý Văn buồn bực thế nào.
Lúc Tô Yên xuất hiện, Lý Văn càng buồn bực đến vô cùng.
Người đẹp đẹp đến vậy, sao lại trở thành chị nuôi của anh ta chứ.
Lý Văn một mình uống rượu giải sầu trong góc, một thanh niên trẻ tuổi cười hi hi đến gần: “Tiểu Văn, người chị nuôi này của cậu đúng là đẹp thật đấy, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, giúp tôi làm mối đi.”
“Cút.” Lý Văn không chút nể mặt: “Chỉ dựa vào cậu mà cũng muốn lấy chị tôi? Cậu là loại người gì tôi còn không hiểu sao? Muốn làm anh rể của Lý Văn tôi, cậu vẫn chưa đủ tư cách đâu.”
Lý Văn có rất nhiều bạn ăn chơi, thường hay cùng nhau lăn lộn trong hộp đêm, nên anh ta hiểu rõ cậu chủ nhà nào có tính cách thế nào.
Bản thân Lý Văn không ý thức được, anh ta đã vô thức lấy dáng vẻ của em vợ ra để bảo vệ Tổ Yên.
Cậu thanh niên cười mỉa một tiếng: “Tôi đảm bảo nếu lấy chị cậu về, tôi chắc chắn sẽ kiềm chế tính phóng đãng, một lòng một dạ với cô ấy.”
“Cút cút cút, đều là đàn ông, ít nói mấy lời này với tôi đi.” Lý Văn không kiên nhẫn mà phất phất tay.
Vừa đuổi một người đi, lại một người khác đến...
Trong suốt buổi tiệc, Lý Văn cứ phải đuổi những cậu ấm nhà giàu có ý với Tô Yên đi.
Lý Văn đưa mắt nhìn, cảm thấy trong giới này không có ai xứng với Tô Yên cả.
Còn bên Tô Yên, Lưu Tuyết Lam đang dẫn cô làm quen với vợ của Chu Hoàng Long.
“Bà Chu.” Tô Yên cười chào hỏi.
Tô Yên vẫn chưa quên chuyện Chu Hoàng Long mua chuộc người khác giết cô, cô phải tính món nợ này cho thật kỹ.
Bà Chu từng là quân nhân, trên người mang theo khí khái anh hùng: “Cô Tô đúng là vừa đẹp vừa đoan trang, Tuyết Lam à, chị thật là có phúc đấy, nhận được cô con gái tốt như vậy.”
Lưu Tuyết Lam cười đến không khép được mồm: “Đây là duyên phận, lúc đầu tôi vừa nhìn thấy Tiểu Yên đã cảm thấy rất thân thiết, giống như kiếp trước hai chúng tôi là mẹ con vậy.”
“Tôi thấy tướng mạo của cô Tô rất tốt, sau này sẽ giàu có không thể đong đếm” Bà Chu cười rồi gọi con gái mình đến: "Minh Nguyệt, qua đây, chào hỏi chị Tô của con nào.”
Bà Chu có ý muốn Tô Yên kết bạn với Chu Minh Nguyệt.
Chu Minh Nguyệt đoan trang phóng khoáng, ngọt ngào gọi một tiếng: “Chị TÔ."
Tô Yên cười nhạt gật gật đầu, khoé mắt nhìn thấy Tô Vân và Tân Phương Linh đang đi qua.
Hai người này, da mặt đúng là không chỉ dày bình thường.
“Bà Lý, bà Chu.” Tần Phương Linh cười đi qua, chủ động chào hỏi.
Là chủ của bữa tiệc, Lưu Tuyết Lam vẫn tỏ ra khách sáo với Tần Phương Linh: “Bà Tô.”
Bà Chu lại không thèm nhìn Tần Phương Linh một cái, chuyện của Tần Phương Linh và Chu Hoàng Long, có lẽ trong lòng bà Chu đã vô cùng rõ ràng.
Tần Phương Linh dường như không nhìn thấy mình không được hoàn nghênh, mỉm cười muốn kéo tay Tô Yên, nhưng lại bị Tô Yên né đi một cách không dấu vết.
Mặt Tần Phương Linh không giữ được bình tĩnh nữa, may mà da mặt bà ta dày, vẫn có thể duy trì nụ cười trên mặt, tỏ vẻ thành khẩn: “Tiểu Yên à, nhìn thấy con có ngày hôm nay, mẹ, à không, dì Tần thật sự rất vui mừng. Sau này con phải nghe lời dạy dỗ của bà Lý, không thể tùy hứng làm càn như lúc ở nhà họ Tô, cả đêm không về.”
Tần Phương Linh giống như ý thức được mình lỡ miệng, mau chóng cười nói: “Xem cái miệng của dì này, dì nhất thời vui quá, không biết nói cái gì.”
Tô Yên cười lạnh, Tân Phương Linh sao lại không biết mình đang nói gì chứ, ngược lại bà ta còn rất rõ ràng đấy chứ, bà ta dừng ở đây, chỉ câu nói này thôi cũng đủ rồi.
Tần Phương Linh đang cố ý bôi xấu cô, nói với những người khác rằng cô ở nhà họ Tô hư hỏng thể nào, cuộc sống riêng tư hỗn loạn thế nào.
Lưu Tuyết Lam nghe thấy thì không vui, sắc mặt khó coi: “Tiểu Yên à, mẹ nghe nói không lâu trước đây hình như nhà họ Tô đã cắt đứt quan hệ với con rồi mà, sao còn lòi ra người mẹ này?”.
Tô Yên liếc Tần Phương Linh một cái, cười lạnh nói: “Mẹ ruột của con đã qua đời từ lâu rồi, con cũng đã dọn ra khỏi nhà họ Tô để làm việc một mình từ lâu rồi, con cũng không biết bà Tô này dùng thân phận gì để nói những lời đó với con.”
Cô và Tô Đình Nghiêm đã cắt đứt quan hệ cha con rồi, một người mẹ kế thì được xem là gì chứ?
Ý của bà ta là, Tân Phương Linh vốn dĩ không đủ tư cách để dặn dò Tô Yên những lời này.
Còn những lời bôi xấu sau đó, trong giới những bà chủ giàu có này, có ai không phải là người thông minh chứ? Họ sẽ tin những lời này sao?
Bà Chu chen vào một câu: “Vừa nãy cô Tô nói đã dọn ra khỏi nhà họ Tô để đi làm từ lâu rồi, nghe nói gần đây nhà họ Tô sắp đóng cửa rồi, nhưng chắc cũng không đến mức để cô Tô dọn ra ngoài để đi làm sớm như vậy chứ.”
Lời này của bà Chu còn có tầng ý khác.
Trong giới này có được bao nhiêu cô con gái nhà giàu ra ngoài đi làm từ sớm chứ? Đây không phải là khiến người ta chê cười sao?
Không phải Tô Vân vẫn luôn sống trong nhung lụa đấy sao? Hơn nữa trước đây, trong giới này gần như không ai biết Tô Yên, lại càng không biết nhà họ Tô còn có một cô con gái.
Nhưng có ai không biết Tân Phương Linh là mẹ kế chứ?
Sau khi người mẹ kế này bước vào cửa, cô chủ thật sự của nhà họ Tô chỉ có thể đi làm công cho người khác, độc lập từ sớm.
Một câu nhẹ nhàng của bà Chu đã khiến Tần Phương Linh trở thành chủ đề bàn tán của mọi người.
Xây dựng lên hình tượng mẹ kế độc ác.
Tô Yên không nhịn được mà thầm nể phục, cô đúng là phải học theo bà Chu nhiều hơn.
Trong không khí tản ra mùi thuốc súng, không ít những bà chủ và cô chủ đầu tụ lại xem kịch.
Tần Phương Linh mặt đỏ tía tai, Tô Vân vội vàng nói giúp bà ta một câu: “Mẹ tôi là muốn rèn luyện chị thôi.”
Bà Chu hừ lạnh một tiếng: “Bà Tô, bà đúng là không công bằng. Để con riêng của chồng ra ngoài rèn luyện, còn con gái mình thì ở nhà hưởng phúc, đều là con của mình, nhưng lại đối xử không công bằng chút nào.”
Trong lời của bà Chu có gai, rõ ràng là đang chống đối với Tần Phương Linh.
Trong lòng Tân Phương Linh oán hận, nhưng cố gắng kìm nén không nói ra.
Tô Vân thấy tình hình không ổn, chĩa mũi nhọn vào Tô Yên: “Chị, bây giờ chị được nhà họ Lý xem trọng, chắc sẽ không quên mất ân tình trước đây của nhà họ Tổ chứ. Cho dù mẹ tôi không có công lao thì cũng có khổ lao với chị chứ.”
Tô Yên ung dung cười nói: “Phải, từ trước đến giờ tôi vẫn luôn kính trọng dì Tần, cũng rất cảm ơn trước đây dì Tần đã lo liệu hôn sự của tôi. Chỉ tiếc là cậu hai nhà họ nhà họ Phó không xem trọng tôi, lãng phí tâm huyết của dì Tần.”
Ai không biết diễn kịch chứ?
Trong vòng này, có ai không biết cậu hai nhà họ Phó là đồ ngốc chứ?
Không ai không biết việc liên hôn với nhà họ Phú, Tô Yên nói như vậy, Lưu Tuyết Lam là người tức giận trước.
“Bà Tô, trước kia bà đối xử với Tiểu Yên như vậy sao, để con bé gả cho người tàn tật. Trước kia tôi còn nghe nói bà Tô lương thiện, rộng lượng, xem ra là lời đồn sai rồi.”
Bà Chu cũng căm phẫn nói: “Bà Tô, con gái bà thì gả vào nhà họ Sở, còn con gái riêng của chồng thì gả cho một tên ngốc, bà không phải là đang ức hiếp người khác sao? Cô Tô đúng là đáng thương quá”.
“Bà Lý, bà Chu, đều là hiểu lầm, đó là do nhà họ Phó tìm đến tận nhà...” Tần Phương Linh muốn giải thích cũng không giải thích nổi, bởi vì sự thật chính là vậy, bà ta cũng không thể thể kéo Tô Đình Nghiêm xuống nước, nên chỉ đành để người khác cười nhạo mình.
Tần Phương Linh cũng không ngốc, bà ta biết tại sao bà Chu lại chống đối mình.
Tần Phương Linh muốn đổ lỗi cho nhà họ Phó, nhưng ai ngờ giọng của bà Phó lại vang lên sau lưng.
“Rõ ràng là do bà tự mình đến tìm nhà họ Phó chúng tôi, tiến cử Tô Yên gả cho con trai tôi, lúc đó bà một mực khẳng định, bây giờ lại mở miệng nói lung tung."
Bà Phó vạch trần Tấn Phương Linh, khiến bà ta trở thành đối tượng bị công kích.
Trong giới bà chủ giàu có, vốn dĩ địa vị của Tần Phương Linh đã không cao, lại là mẹ kế, bình thường, ở trước mặt những bà chủ giàu có này đều phải nhìn sắc mặt của người khác. Hôm nay bà ta chỉ là
Mẹ?
Chữ này giống như một quả bom, khiến mặt đất rung động, cả đại sảnh bữa tiệc đột nhiên trở nên im lặng.
Tô Yên cúi đầu nhìn chằm chằm cậu bé đang ôm lấy chân mình, trắng nõn như ngọc, đúng
là rất xinh đẹp.
Một tiếng mẹ khiến Tô Yên nhớ lại ký ức lúc trước, khiến cô nhớ đến đứa con vừa sinh ra còn chưa gặp đã mất đi của cô.
Lúc đó, còn là do chính miệng Tô Đình Nghiệm nói là con cô đã chết rồi.
Sau đó Tân Phương Linh lại nói là đứa nhỏ chưa chết.
Chẳng lẽ đứa nhỏ này thật sự là con trai của cô sao?
Người Tô Yên cứng đờ đứng đó, cậu bé ngẩng đầu nói: “Mẹ, mẹ không cần con và cha nữa sao? Tại sao mẹ lại không cần Tiểu Vũ? Hu hu, Tiểu Vũ rất nhớ mẹ”
Cậu bé nói xong thì bật khóc nức nở, trông vô cùng đau lòng.
Người ta thường nói trẻ con không biết nói dối, hơn nữa cậu bé này nói như thật vậy, người có mặt đều mờ mịt.
Tô Yên phản ứng lại đầu tiên, nở một nụ cười: “Bạn nhỏ, con nhận nhầm người rồi, dì không phải là mẹ con”
“Mẹ là mẹ con mà, mẹ, mẹ không cần Tiểu Vũ nữa, có phải là vì Tiểu Vũ không ngoan không?” Cậu bé kéo váy Tô Yên không chịu buông: “Tiểu Vũ sẽ ngoan mà, mẹ đừng bỏ rơi Tiểu Vũ và cha”
Tô Yên tỏ vẻ mờ mịt, nhưng cô tin chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy.
Rốt cuộc cậu bé này là ai?
Và làm sao đến được đây?
Lúc này, Tô Vân mở miệng nói: “Chị, đã đến lúc này rồi, cho dù tôi và mẹ tôi muốn giấu giúp chị cũng không giấu được nữa, đứa nhỏ này đáng thương như vậy, chị nhẫn tâm không nhận nó sao?”
Tần Phương Linh phản ứng lại, cũng phối hợp với Tô Vân, tỏ vẻ thương xót mà lau nước mắt: “Đúng là tạo nghiệp mà, Tiểu Yên à, đứa nhỏ là vô tội mà.”
Tân Phương Linh và Tô Vân kẻ xướng người họa, khiến cả đại sảnh buổi tiệc đều nổ tung.
“Đứa nhỏ này ở đầu ra vậy? Sao lại gọi cô Tô là mẹ?”
“Đúng đấy, tôi chưa từng nghe nói cô Tô đã kết hôn.”
“Nghe ý của bà Tô thì trước đây cuộc sống riêng của cô Tô rất hỗn loạn, có phải là đã thật sự sinh con riêng không?”
“Không phải chứ, không nhìn ra đấy, nếu thật là vậy, nhà họ Lý cũng sẽ không nhận người có hành vi không đúng đắn như vậy làm con gái nuôi đâu.”
“Có lẽ bà Lý cũng không biết thì sao? Trồng đứa trẻ này cũng bốn năm tuổi rồi, ai biết được lúc trước con bé này là người thế nào.”
Cả người Tô Yên phát run, cái bẫy mà Tần Phương Linh và Tô Vân tạo ra lần này còn độc ác hơn những lần trước nhiều.
Chỉ cần cô không cẩn thận thì sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Dù là chuyện vòng tay lúc trước hay chuyện ảnh chụp, Tô Yên cũng không hề hoảng sợ, bởi vì trong lòng cô hiểu rõ những chuyện đó đều không phải là thật.
Nhưng còn chuyện này, là thật.
Năm năm trước, cô thất thân là thật.
Cô sinh con cũng là thật.
Lưu Tuyết Lam đè thấp giọng hỏi: “Tiểu Yên, chuyện này là sao?”
Lưu Tuyết Lam cũng không biết tình hình thế này nên xử lý thế nào.
Mà chuyện trong đại sảnh cũng kinh động đến Lục Cận Phong ở trên lầu.
Sắc mặt Lục Cận Phong lạnh lùng, Vạn Nhất ở một bên kinh hồn bạt vía: “Lão đại, đây chắc chắn là vu khống, sao cô Tô có thể từng sinh con được, thằng nhóc đỏ trông chẳng giống cô Tô chút nào.”
Lục Cận Phong không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Yên trong đại sảnh, ánh mắt sắc bén thu hết sự căng thẳng và chột dạ của cô vào đáy mắt.
Cho dù Tô Yên che giấu rất tốt, nhưng vẫn không lọt khỏi ánh mắt của Lục Cận Phong.
Lý Mộc sinh cũng nói: “Để tôi cho người đưa đứa nhỏ đó đi, điều tra rõ ràng xem rốt cuộc chuyện này là thế nào.”
“Khoan đã.” Lục Cận Phong nâng tay lên.
Lúc này, trong đại sảnh bữa tiệc, một người đàn ông què khập khiễng đi vào, đi thẳng về phía Tô Yên.
“Tô Yên, em có thể nhẫn tâm với anh, nhưng em có thể đừng không cần con trai chúng ta không? Nó vẫn luôn rất nhớ em, luôn muốn đi tìm em.” Người đàn ông có vẻ ngoài bình thường, trông khá thành thật, vẫy tay với cậu bé: “Tiểu Vũ, đến bên cha nào”
“Không, con muốn mẹ cơ” Cậu bé oa một tiếng rồi bật khóc nức nở.
Sự xuất hiện của người đàn ông khiến Tô Yên khẳng định rằng, hai người này chắc chắn là do Tô Vân và Tần Phương Linh tìm đến.
Cho dù năm đó cô không có ấn tượng với người đàn ông kia, nhưng hiển nhiên là hình dạng cơ thể của người này không giống.
Người đó cao lớn và rắn chắn hơn nhiều.
Tô Yên mau chóng bình tĩnh lại, trên mặt nở nụ cười lạnh lùng: “Ai bảo hai người đến vụ khống tội? Tôi vốn dĩ không hề quen biết hai người”
“Tô Yên, sao em có thể nói không quen biết anh? Anh là Trần Quang đây, năm năm trước chúng ta ở bên nhau, rồi có Tiểu Vũ. Nếu không phải do Tiểu Vũ quả nhớ em, anh lại không sống được bao lâu nữa, anh cũng sẽ không để Tiểu Vũ đến tìm em, liên luỵ đến em”
Trâu Quang nói như thật, không hề giống như đang nói dối. Anh ta kích động ho khan mấy tiếng: “Anh biết anh không xứng với em, anh chỉ hy vọng sau khi anh chết, em có thể chăm sóc cho Tiểu Bảo thật tốt.”
Câu nói của Trâu Quang thật tình sâu nghĩa nặng, khiến người khác rơi lệ.
Xây dựng hình tượng người cha vĩ đại cho mình, lại bộc lộ sự thấp kém của mình trước mặt Tô Yên ra, khiến người khác nghe thấy đều cảm thấy anh ta vô cùng yêu Tổ Yên, nghe lời cô, không muốn liên lụy đến cố.
Nếu không phải bất đắc dĩ, anh ta cũng sẽ không đến tìm Tô Yên.
Đồng thời, những lời này cũng nói với mọi người rằng Tô Yên vô tình thế nào, máu lạnh với con mình thế nào.
Người trong đại sảnh thì thầm bàn tán, nhưng Tô Yên không hề hoảng loạn.
Cô biết Tô Vân và Tân Phương Linh đang chờ để cười nhạo mình.
Tô Yên cười lạnh một tiếng: “Một đứa nhỏ tự nhiên chạy ra nói là con của tôi thì là con của tôi sao? Tô Yên tôi chưa kết hôn, lấy đâu ra con. Trâu Quang phải không, anh có biết tội phỉ bảng sẽ bị phản bao nhiêu năm không?”
“Em, em có ý gì? Tổ Yên, chẳng lẽ em còn muốn tuyệt tình đẩy anh vào tù như vậy sao?” Trâu Quang kích động liên tục ho khan: “Sao em có thể nhẫn tâm như vậy? Tiểu Vũ là con trai của anh và em, năm năm trước chúng ta ở bên nhau chính là chứng cứ.”
Trêu Quang đột nhiên lấy một xấp ảnh ra, giơ lên cho mọi người xem: "Từ trước đến giờ Trâu Quang tôi chưa từng nói dối, hôm nay tôi chỉ là muốn Tô Yên chăm sóc cho con mình, tôi sống không được bao lâu nữa, lời nói của một người sắp chết chẳng lẽ còn có thể là giả
sao?”
Trên ảnh là chụp lúc hai người ở trên giường.
Người đàn ông là Trần Quang, còn người phụ nữ chính là Tô Yên.
Ánh mắt của Lục Cận Phong ở tầng hai loé lên sự nghi ngờ.
Mấy tấm ảnh đó khiến tiếng bàn tán trong đại sảnh càng nhiều hơn, nhưng Tô Yên vẫn tỏ ra ung dung.
Cô không quen biết người đàn ông này, làm sao có ảnh giường chiếu được.
Cậu bé khóc lóc, vô cùng hiểu chuyện mà đỡ Trâu Quang: “Cha, mẹ, mẹ đừng đưa cha vào tù, Tiểu Vũ sẽ ngoan, Tiểu Vũ sẽ không tìm mẹ nữa, hu hu hu.”
Có tấm ảnh làm bằng chứng, cộng thêm dáng vẻ đáng thương của cậu bé, trong một lúc, tiếng bàn tán càng to hơn.
“Không ngờ cô Tô lại là người như vậy, nhìn người đàn ông đó đáng thương biết bao, đứa nhỏ đó khiến người đó đau lòng biết bao.”
“Đúng đấy, năm năm trước chắc là cô Tô mới trưởng thành nhỉ, không ngờ lại hư hỏng như vậy, đến con cũng có luôn.”
“Lúc nãy nghe bà Tô nói cô Tô ở nhà họ Tô tùy hứng làm càn, xem ra là thật rồi.”
“Làm mẹ kế khó lắm, bà Tô cũng rất đáng thương.”
Dư luận thay đổi rất nhanh, Tân Phương Linh nhân cơ hội đóng vai làm người chịu uất ức: “Tiểu Yên à, dì và cha con đã bao che chuyện cho con lâu như vậy rồi, bây giờ đứa nhỏ đã tìm đến tận đây, đứa nhỏ này đáng thương như vậy, chúng ta không thể để mặc con làm sai nữa.”
Tần Phương Linh kéo Tô Đình Nghiệm ra, trong phút chốc, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tô Đình Nghiêm, mong ông ta chứng thực chuyện này.
Tô Đình Nghiêm thở dài một hơi, sắc mặt hơi khó coi, cũng không nói gì. Ông ta cũng không chắc đứa nhỏ này có phải là đứa bé mà năm đó ông ta vứt bỏ không, nhưng chuyện Tô Yên chưa kết hôn mà sinh con là sự thật.
Phản ứng của Tô Đình Nghiêm càng khiến người khác tin rằng đây là sự thật.
Sở Hướng Nam khó có thể tin, Lúc Tô Yên ở bên anh ta, đến đầu ngón tay của cô anh ta còn chưa chạm qua, thế mà cô lại sinh con từ lâu rồi.
sự tức giận vì bị phản bội và bị lừa gạt khiến sắc mặt của Sở Hướng Nam vô cùng khó coi.
Tô Vân nhìn thấy sắc mặt của Sở Hướng Nam, vô cùng hài lòng mà nở nụ cười.
Thấy Tô Yên từ trên mây rơi xuống vũng bùn, trong lòng cô ta vô cùng sung sướng, sự hả hê trong mắt cũng không thể che giấu được.
Bình luận facebook